Vi Hoàng
|
|
Chương 40
Mệnh phụ tiến cung, tất nhiên phải đi bái kiến Hoàng hậu trước. Nếu như là người nhà của Đức phi, Hiền phi, có lẽ Cung Khuynh để các nàng khấu đầu ở ngoài Chiêu Dương điện thì tốt rồi, không cần ra oai phủ đầu, cũng sẽ không thân mật với các nàng. Nhưng nếu là người nhà của Thục phi, Cung Khuynh sẽ cố ý tranh thủ gặp Tô mẫu một chút. Tô mẫu không phảo là lần đầu tiên được Hoàng hậu tiếp kiến. Nhưng mà, trước đây, Tô mẫu một mực cảm thấy nữ nhi của mình quá kiêu ngạo rồi —— mẹ ruột đều tỏ vẻ thì thật sự là nhìn không được rồi —— chỉ sợ Hoàng hậu sẽ nhìn nữ nhi của mình không vừa mắt, bởi vậy Tô mẫu ở trước mặt Hoàng hậu luôn cẩn thận từng li từng tí, e sợ bị Hoàng hậu bắt được nhược điểm, gây phiền toái cho nữ nhi của mình. Dù cho thái độ của Hoàng hậu không tệ, Tô mẫu vẫn lo lắng Hoàng hậu có thể hạ rắp tâm hại người. Bất quá, Tô mẫu vừa mới biết được Hoàng hậu cùng nữ nhi nhà mình hư hư thực thực ở chung cũng không tệ, dù là nàng không tin chút nào phán đoán của những nam nhân trong nhà kia, nhưng khi đối mặt với Cung Khuynh, Tô mẫu có thể trở nên thản nhiên một chút. Vì vậy, nàng thăm dò nói: "Trà ở chỗ của Nương nương thật không sai." Đây là một câu tán dương tuyệt đối sẽ không sai được, cũng là một câu lấy lòng vừa đúng. Trên mặt Cung Khuynh không có biểu lộ gì, chỉ là trong lời nói vẫn hiện ra vài phần vui vẻ, nói: "Đây là trà xuân năm nay, vừa mới dâng lên, không phải vật hiếm lạ gì, thứ đặc biệt chính là hương vị mới lại. Bổn cung thích mùi hương thoang thoảng của nó. Phu nhân nếu là thích, không bằng lấy về một ít đi." Tô mẫu nghe vậy, một lòng liền quyết định. Nàng nâng chung trà lên lại uống một ngụm, nói: "Ý tốt của nương nương, nếu thần phụ từ chối thì liền bất kính rồi." Hai người bỗng nhiên rất ăn ý mà nhìn nhau cười cười. Tô mẫu cứ như vậy bắt đầu mở máy hát. Là một chủ mẫu ở tiểu thế gia, nàng mặc dù không thể nói là mạnh vì gạo, bạo vì tiền, chỉ là xác thực rất biết nói chuyện phiếm, một việc vô cùng đơn giản qua miệng của nàng lập tức trở nên ý vị tuyệt vời. Sau khi Tô mẫu đem Cung Khuynh chọc cười hai lần, rút cuộc nói đến Tô Vân Chỉ. "Nói ra không sợ nương nương chê cười, tính tình của Thục phi a... Thật sự là bị thần phụ làm hư rồi. Nàng tuy là không có ý xấu gì, chỉ là có một chút không quá giống người thường." Tô mẫu rất cố gắng tăng độ yêu thích cho nữ nhi nhà mình ở trước mặt Hoàng hậu, "Nương nương có lẽ không biết rõ, Thục phi nàng càng là thích một vật, trên mặt lại càng là khó chịu. Nếu như nàng tức giận phiền muộn nói ghét thứ nào đó nhất, kia tám phần chính là coi trọng." Một khi Tô Vân Chỉ vào cung, Tô mẫu làm thân nương, lúc nói đến nữ nhi của chính mình cũng phải dùng từ "Thục phi" đến chỉ thay. "Là như vậy sao?" Cung Khuynh tựa hồ đối với đề tài này cảm thấy rất hứng thú. Tô mẫu cười nói: "Không phải thần phụ làm mẫu thân mà nói càn, tính tình Thục phi quả thật có chút đơn thuần. Năm đó lúc nàng vào cung, thần phụ một mực lo lắng... Cũng may hôm nay có nương nương chiếu cố, nghĩ đến nàng ở trong cung là không cần phải lo." Khuê nữ nhà mình có lẽ sẽ không tìm đường chết mà nhăn mặt với Hoàng đế, chỉ cần không có đắc tội với Hoàng đế, trong cung lại được Hoàng hậu nương nương chiếu cố, như vậy cuộc sống của khuê nữ nhà mình nhất định sẽ trôi qua phi thường mãn nguyện. Nếu như Huệ Phổ đã biết ý nghĩ trong lòng Tô mẫu, nhất định sẽ hung tợn mà trợn mắt. Đúng vậy a, Thục phi nương nương chưa bao giờ nhăn mặt đối với Hoàng đế, bởi vì mặt thối của nàng đều bỏ đến nơi này của Hoàng hậu nương nương rồi! Tô mẫu lại tiến thêm một bước phân tích sự trầm tĩnh của Tô Vân Chỉ cho Cung Khuynh. Đừng trách Tô mẫu nhiệt tâm với Hoàng hậu như thế, phần lớn các nam nhân sẽ không thật sự hiểu tâm tư của nữ nhân, có chút dung túng thê thiếp ở nội trạch sẽ càng đấu túi bụi, chỉ là cũng có một ít thê thiếp ở nội trạch sẽ có quan hệ phi thường thân mật. Càng đấu túi bụi, nói trắng ra là vì các nữ nhân đối nam nhân vẫn tồn tại cảm tình, đương nhiên cũng có liên quan tới lợi ích; những thê thiếp liên thủ, là bởi vì các nàng đã đem lợi ích phân phối xong rồi, nam nhân đối với các nàng mà nói bất quá là dùng để làm bình phong, các nàng đều đối với nam nhân không có tình cảm gì, chỉ chú ý đến làm cho cuộc sống của mình an ổn là được rồi. Nói thô lỗ một chút, dùng một sự ví von không thích hợp, nếu như đem nội trạch so sánh với kỹ viện, nữ nhân nhìn như thân bất do kỷ, nam nhân nhìn như là nhất gia chi chủ cũng nắm giữ quyền chủ động, vậy hắn chính là khách làng chơi sao? Không, đến cùng ai là khách làng chơi, đến cùng ai là kỹ nữ, thật sự còn chưa chắc đây! Thời đại nào đều có cái loại nữ nhân không có tình yêu liền sống không nổi; thời đại nào cũng đều có loại nữ nhân xinh đẹp chỉ cần có sự nghiệp là có thể sống rất tốt. Trên thực tế, nữ nhân loại sau là chiếm tuyệt đại đa số. Chỉ có điều, ở triều đại này, nam nhân không để cho nữ tử lộ diện, bởi vậy các nàng không thể không khốn thủ ở trong hậu viện. Nhưng mà, muốn để các nàng cả đời vây quanh một người nam nhân sau đó chết đi, lo lắng hết lòng? Làm sao có thể! Các nàng chẳng qua là bị tam tòng tứ đức, xã hội nam quyền hạn chế lại, bị hạn chế chính là thân thể, những thứ không thể hạn chế là tư tưởng, là niềm tin, là linh hồn. Nếu như các nàng sống ở hiện đại, các nàng hoàn toàn có thể đạt được một số phận khác. Khi những người thê thiếp ở nội trạch đó hòa thuận, cũng không phải nói quan hệ giưa thê tử và tiểu thiếp sẽ không đơn thuần, bởi vì điều thê tử muốn vẻn vẹn chẳng qua là địa vị chính thê, mà thứ tiểu thiếp muốn có lẽ chỉ là một chỗ dung thân. Nói trắng ra là, các nàng bất quá coi nam nhân như là một loại công cụ. Hành động của nữ nhân ở thời đại này rất bất đắc dĩ. Bình tĩnh mà xem xét, các nàng cũng không phải mù quáng mà thù hận nam nhân, mà là nam nhân thời đại này đang vật hóa nữ nhân. Nếu như các nam nhân không nguyện ý tôn trọng các nàng, cũng không muốn nghe yêu cầu của các nàng, vì vậy các nàng cuối cùng nghĩ ra loại phương thức để có lợi cho cuộc sống của mình. Nói trắng ra là, các nàng đang phản kháng. Cho nên, tương đối mà nói các nàng sống rất tốt. Nhưng mà, loại phản kháng này đối với toàn xã hội mà nói là vô lực. Chân chính phản kháng cần phải trả giá bằng máu. Trong nội tâm Tô mẫu đã có nảy sinh tư tưởng bình quyền, cho nên, tuy rằng nàng có thể hiểu được chuyện thê thiếp tranh chấp, chỉ là trong lòng lại mơ hồ đáng tiếc cho những nữ nhân này. Hôm nay chứng kiến nữ nhi nhà mình cùng Hoàng hậu hữu hảo ở chung, Tô mẫu ngược lại có một loại cảm giác "Nên như thế". Các nàng đều là người thông minh, thứ các nàng muốn khẳng định không phải sự nuông chiều ban ân của nam nhân, tất cả các nàng đều có mưu đồ, chỉ cần phân phối xong lợi ích, tự nhiên có thể hài hòa cùng tồn tại. "Cũng giống như một trái quýt cùng một quả hạch đào ở nơi này của thần phụ, Thục phi một mực khen trái quýt khéo léo đẹp đẽ, hết sức đáng yêu, còn nói màu sắc trái quýt sáng rõ, hương thơm xông vào mũi, khi nàng nói đến quả hạch đào, lại ghét quả hạch đào có vỏ cứng, khi ăn thì phi thường tốn sức. Nhưng thần phụ biết rõ, trong lòng nàng nhất định là muốn ăn quả hạch đào." Tô mẫu tiếu ngữ doanh doanh nói, "Nếu không tại sao nàng lại quan tâm đến chuyện ăn quả hạch đào phải tốn sức chứ? Nàng sao lại ba hoa chích choè mà khen ngợi trái quýt, cũng chẳng qua là nói màu sắc trái quýt, hình dạng cùng mùi hương, nhưng lại chưa bao giờ đề cập tới hương vị của trái quýt, có thể thấy được nàng không thích ăn." Tô mẫu dò xét sắc mặt của Cung Khuynh, hỏi: "Hoàng hậu nương nương ngài là người thông minh, ngài nói ý này có đúng hay không?" Cung Khuynh vốn đã hiểu rõ Tô Vân Chỉ, hôm nay được Tô mẫu khơi gợi lên câu chuyện, nhịn không được nói: "Nàng bình thường ở trước mặt ai đều là bộ dáng tươi cười, chỉ riêng ở trước mặt bản cung là thích đùa giỡn tiểu tính, hôm nay xem ra, chẳng lẽ nàng chỉ riêng đem bổn cung làm người thân cận?" Trong lời nói của nàng dường như mang theo một chút khoe khoang. "Đúng là như thế a, nương nương!" Tô mẫu yên lòng nở nụ cười. Trên mặt Cung Khuynh thủy chung chỉ có nụ cười thản nhiên, muốn biết nụ cười này là theo lễ phép, hay là xuất phát từ thiệt tình, vậy nhất định phải nhìn ánh mắt của nàng. Lúc này, nụ cười của nàng chạy thẳng đến đáy mắt. Cung Khuynh nhịn không được nghĩ, nếu như nàng ghi lại toàn bộ những lời này của mẫu thân đời này của Tô Vân Chỉ để ngày sau phát ra, Tô Vân Chỉ chắc sẽ giơ chân a? Thời gian không sai biệt lắm, Tô mẫu nên đi gặp Tô Vân Chỉ rồi. Cung Khuynh cố ý để Bình Quả đưa nàng một đoạn. Tô Vân Chỉ nghĩ mẫu thân sắp đến rồi, liền để cho các vị trong Thiên Hương hội giải tán. Hai mẹ con gặp mặt, Tô mẫu nhìn thấy bên người Tô Vân Chỉ không còn ai, nắm chặt hết thảy cơ hội giáo dục nữ nhi của mình, nói: "Nương vừa rồi đi đến chỗ Hoàng hậu khấu đầu, ta thấy Hoàng hậu quả thật là một người có lương tâm. Nàng còn khen ngươi không dứt miệng, có thể thấy được ngày thường quan hệ của các ngươi cũng không tệ." "Nàng khen ta không dứt miệng?" Đuôi mèo của Tô Vân Chỉ nhịn không được dựng lên rồi. Tô mẫu hiểu rõ tính tình của nữ nhi nhà mình nhất, đương nhiên biết rõ nên làm sao thuận mao, gật đầu nói: "Nương còn có thể lừa ngươi sao? Tuy ta chỉ bái kiến Hoàng hậu vài lần, nhưng cũng biết nàng là mặt lãnh tâm nhiệt, trong miệng sẽ không nói những lời khoa trương hoa mỹ, chuyện gì đều là trực tiếp hành động. Người như nàng kỳ thật dễ thiệt thòi nhất. Tóm lại, khi ngươi cùng Hoàng hậu ở chung, không được nghe nàng nói cái gì, mà là phải nhìn nàng làm cái gì." Khóe miệng Tô Vân Chỉ vểnh lên, nhưng miệng vẫn nói qua lời oán giận: "Nàng luôn chọc ta tức giận ..." "Nên! Liền tính khí này của ngươi, chính là cần phải có người hảo hảo trông coi ngươi." Tô mẫu hoàn toàn không có đứng về phía nữ nhi của mình, "Hoàng hậu tuyệt đối sẽ không cố ý chọc giận ngươi, đơn giản là ngươi lại làm chuyện gì không nên thân, Hoàng hậu chỉ có thể không để cho ngươi tiếp tục không nên thân." "Ta nào có..." Tô Vân Chỉ cảm thấy bản thân quá oan uổng. Tô mẫu cắt đứt oán giận của Tô Vân Chỉ—— kỳ thật nàng đều đem sự oán giận của Tô Vân Chỉ cho là làm nũng —— ngược lại nói đến mục đích chính mình tiến cung, nói: "Nói chính sự thôi, tính tính toán toán tuổi tác muội muội của ngươi cũng nên... Nương tuy rằng lại không nỡ, chỉ là gần đậy đã có không ít người ngoài sáng trong tối mà hỏi thăm tới ta rồi, để cho ta phiền muộn không thôi. Ngươi từ nhỏ đã có đại chủ ý, nương nghĩ hỏi ngươi một chút, muội muội của ngươi bên này... Ngươi có ý kiến gì không?" Tô Vân Chỉ lắc đầu, nói: "Ta làm sao có thể quen biết thanh niên tài tuấn gì ... Bất quá, nhà có thê thiếp thì không cần, không có tiền đồ không cần, ngu trung ngu hiếu không cần, gia cảnh quá phức tạp cũng không cần ... Muội muội còn nhỏ, dù là lại lựa chọn hai năm, cũng không ảnh hưởng chuyện gì." Tô mẫu có chút đau đầu nói: "Lần trước ở tiệc rượu Lưu phu nhân gặp được muội muội của ngươi, còn nói với muội muội của ngươi vừa gặp đã thân. Ta nghĩ trưởng tử nhà nàng tuy rằng giữ mình trong sạch, nhưng thân thể quá yếu ớt, không giống như là một người trường thọ, liền vội vàng nói sang chủ đề khác hồ lộng cho qua." "Muội muội cùng ai đều có thể vừa gặp đã thân, cũng không riêng gì một mình Lưu phu nhân." Tô Vân Chỉ nói. Tô tiểu muội nhưng thật ra là nhân tài ngoại giao tuyệt hảo, có kỹ năng để cho mặc kệ ai nhìn thấy cũng sẽ làm người đó cảm thấy vừa gặp đã thân. Nếu như sinh ra ở hiện đại, nàng làm kinh tế có thể bán hàng, theo chính trị có thể làm ngoại giao, chỉ là ở thời đại này, kỹ năng này của nàng tựa hồ chỉ là để cho các vị mệnh phụ ưa thích, sau đó nguyên một đám tranh cướp muốn đem nàng gả cho nhi tử của mình. Tô mẫu tâm tắc nói: "Chính là quá nhiều...Hôm nay những ánh mắt nhìn chằm chằm vào chúng ta lại nhiều, nếu như chúng ta lại cự tuyệt mấy lần, không chừng sẽ truyền ra lời đồn linh tinh! Êm tai một chút thì nói đơn giản là ta và cha của ngươi lại không nỡ xa nữ nhi, khó nghe thì nhất định sẽ nói là ánh mắt chúng ta quá cao." Nhìn qua, một nhà có nữ nhi được bách gia cầu thị là chuyện tốt, chỉ là nếu như số lần phía nữ cự tuyệt quá nhiều, này liền lại thành phía nữ không đúng. Tô Vân Chỉ suy nghĩ một chút, nói: "Để phụ thân liệt kê danh sách ra, xem bọn họ đánh giá cao người trẻ tuổi nào, chỉ cần viết ra hết. Sau đó, ta để Hoàng hậu đem chủ mẫu của các gia đình trong danh mục này gọi tiến cung, âm thầm cẩn thận khảo sát một chút. Nương, ngài cảm thấy thế nào?" Tuy nói Tô phụ ở trước mặt Tô mẫu thỉnh thoảng cũng không quá đồng điệu, chỉ là đại đa số thời gian đều rất đáng tin cậy. Tô Vân Chỉ muốn hắn liệt kê danh sách, hắn nhất định sẽ đem những người trẻ tuổi tốt nhất liệt kê ra hết. Đến lúc đó nếu như Tô Vân Chỉ cảm thấy nội trạch nhà kia cũng an ổn, hai nhà có thể thử bàn luận chuyện thành hôn. "Chẳng phải là quá làm phiền Hoàng hậu rồi sao?" Tô mẫu nói. "Phiền phức cái gì! Lúc trước ta vừa mới giúp nàng một cái đại ân, nàng cũng nên trả lại ta một lần." Tô Vân Chỉ hừ hừ hai tiếng. Tô mẫu nhịn không được nói: "Có qua có lại, giao tình của hai người mới có thể dài lâu. Ngươi a, cũng đối với Hoàng hậu nương nương tận tâm một chút."
|
Chương 41 Muội muội của Tô Vân Chỉ tên là Tô Vân Phương. Tô gia định từ từ sẽ tìm một mối hôn sự cho Tô Vân Phương, chỉ là trên cái thế giới này cái không thiếu nhất chính là ngoài ý muốn, nhất là cái loại ngoài ý muốn do con người gây nên. Xương Hoa Đại trưởng Công chúa tổ chức tiệc ngắm hoa, thiếp mời đã đưa đến tay Tô mẫu và Tô Vân Phương, các nàng tất nhiên không thể không đi. Xương Hoa Đại trưởng Công chúa là cô cô của Kiền Khánh đế, mấy năm trước đã gả vào thế gia Tạ gia, cùng Phò mã tình đầu ý hợp, cũng là giai thoại được lan truyền một thời. Chỉ tiếc, sau đó Phò mã bệnh nặng mà mất sớm, Xương Hoa Đại trưởng Công chúa liền chuyển ra khỏi Tạ phủ, một mình ở trong phủ Công chúa của mình. Nàng thủ tiết không có tái giá. Những thứ này đều là tin tức bên ngoài. Nghe nói, Phò mã của Xương Hoa Đại trưởng Công chúa cũng không phải chết vì bệnh, mà là bởi vì trộm tinh* bị Công chúa bắt được, Công chúa sai người đem hắn đánh đến chết. Hơn nữa, mặc dù Công chúa thủ tiết không có tái giá, nhưng là cho đến giờ cũng không thiếu diện thủ**. Nàng chưa từng hạ sinh cho Phò mã một người con nào, hôm nay bên cạnh đã có một vị nghĩa tử. Nghe nói, vị nghĩa tử này kỳ thật chính là con ruột của Công chúa, thân phụ của hài tử đoán chừng là một diện thủ không thể tiết lộ. (*Kiểu như ngoại tình) (**Người đàng ộng có khuôn mặt, ngoại hình đẹp, là người đàn ông đẹp trai lý tưởng – Nam sủng) Xương Hoa Đại trưởng Công chúa lấy mục đích trên danh nghĩa là tổ chức tiệc ngắm hoa, nhưng kỳ thật ngụ ý rất rõ ràng, nàng tìm một người thê tử cho vị nghĩa tử kia. Có lẽ luật hôn nhân thời hiện đại đã bắt đầu bảo đảm cho quyền lợi của người con riêng, chỉ là ở thời đại này, hài tử mang thân phận này rõ ràng là một loại tiếng xấu, là một loại sỉ nhục. Ngoại trừ những người muốn tìm cách để tạo mối quan hệ với phủ Công chúa, ai lại nỡ đen nữ nhi như hoa như ngọc của mình gả cho một loại tiếng xấu chứ? Nhưng mà, mọi người lại không thể trực tiếp đắc tội với Công chúa, vì vậy, tất cả mọi người mang theo một tâm tình không vui vẻ đi dự tiệc. Tiệc ngắm hoa không chỉ mời đến những cô nương có độ tuổi thích hợp, mà còn mời đến những nam nhân có độ tuổi thích hợp nữa. Bất quá, yến hội của nữ nhân bày ở nội viện, Công chúa sẽ đích thân có mặt. Mà yến hội của nam tử thì trực tiếp bày ở tiền viện. Đoán chừng Công chúa còn muốn mượn cơ hội đưa nghĩa tử của nàng tiến cử cho các thế gia? Cung nhị cũng được mời. Hắn vốn là không định tham gia, hắn cảm thấy đến phủ Công chúa tham gia yến hội có chút hạ giá. Các nữ nhân không thể không giữ thể diện cho Đại trưởng Công chúa, các nam nhân tuy rằng cũng kính sợ quyền thế, nhưng chẳng lẽ bọn hắn phải giữ thể diện cho người nghĩa tử kia sao? Nhưng mà, lúc này Xương Hoa Đại trưởng Công chúa lấy ra mấy bức họa do một vị họa sĩ nào đó ở tiền triều lưu lại bút tích, nói là mời các vị các công tử cùng nhau thưởng thức. Nàng coi như là ra vốn gốc rồi. Cung nhị do dự mãi, cảm thấy thể diện mất rồi còn có thể kiếm về, nhưng mà bỏ lỡ cơ hội thưởng thức danh họa lần này, ngày sau sẽ không còn có cơ hội, vì vậy hắn quyết định tham gia. Tất cả sự tình rút cuộc là phát sinh như thế nào, này cũng không phức tạp. Tóm lại, Cung nhị cảm thấy bản thân đã làm rất tốt. Hắc hắc hắc, hắn có tức phụ rồi. Mọi người cho rằng Cung nhị còn không biết vị cô nương ở trong nước rút cuộc là ai, đã theo bản năng nhảy xuống cứu người rồi. Nhưng kỳ thật, Cung nhị rất rõ ràng người đó là ai a, hắn rõ ràng nghe thấy tiểu nha hoàn đứng trên bờ hô hào Tô cửu tiểu thư (Tô tiểu muội ở nhà họ Tô xếp hạng thứ chín), lại nhận ra vị phu nhân ở bên cạnh đều đã muốn nhảy vào trong nước là mẫu thân của Tô nhị, người ở trong nước không phải là muội muội cảu Tô nhị?! Cung nhị không nghĩ nhiều nữa, không nói hai lời liền nhảy xuống. Sau khi Cung nhị và Tô cửu lên bờ, Tô cửu lập tức bị Tô mẫu dùng áo choàng quấn chặc lại. Cung nhị thấy Tô cửu lạnh run, không biết là lạnh, hay là bị dọa sợ, nhịn không được nhỏ giọng mà an ủi nàng nói: "Đừng sợ." Tô cửu đối với Cung nhị gật đầu một cái nhẹ đến không thể thấy. Lúc Tô Vân Chỉ ở trong cung nhận được tin tức, tức giận đến toàn thân phát run, trực tiếp muốn đem chén trà trong tay mình đập vỡ. Rút cuộc là ai dám hãm hại muội muội của nàng? Lúc đó may mà muội muội của nàng được Cung nhị cứu, Cung nhị nhân phẩm không tệ, Tô Vân Chỉ tin tưởng Cung Khuynh, cho nên Tô tiểu muội còn không đến mức lâm vào trong tuyệt cảnh. Bằng không, nếu như nàng bị một kẻ lưu manh, vô lại, loại bùn nhão đở không nổi tường cứu được, chẳng lẽ sẽ bị bức gả cho đồ vô lại như vậy sao? Đương nhiên, nàng có thể cương quyết khiến cho muội muội của mình không gả, nhưng mà dựa vào cái gì lại để người khác hãm hại làm cho muội muội của nàng chịu đựng những thứ đau khổ này? "Bất kể là ai tính toán nên ván cờ này, ta đều sẽ không bỏ qua. Bất quá, việc quan trọng nhất bây giờ cũng không phải là những thứ này, mà là phải tranh thủ đêm tất cả chuyện ảnh hưởng áp xuống thấp nhất." Tô Vân Chỉ cắn cắn môi, nói. Báo thù gì gì đó cũng có thể tạm thời để lại, muội muội là quan trọng nhất. Tin tức ngoài cung có thể truyền tới trong nội cung, nói rõ tin tức này ở ngoài cung nhất định đã truyền đi rất xôn xao rồi. Hiện tại Tô Vân Chỉ không biết người trong nhà đang có ý tứ gì. Nếu như bọn họ không muốn Tô tiểu muội lập gia đình, như vậy nàng sẽ đem sự tình đẩy sang hướng kia, ai nói bị nam nhân đụng phải liền nhất định phải gả cho người đó? Mà nếu như bọn họ hài lòng Cung nhị, không thể không mượn cơ hội trời xui đất khiến lần này mà đem chuyện của Cung nhị và Tô tiểu muội xác định, vậy nàng liền đi thương lượng với Cung Khuynh, tóm lại cũng phải đem toàn bộ mọi chuyện giải quyết tốt. Cuộc sống trong tương lai là thuộc về Tô Vân Phương, Tô Vân Chỉ không dám tùy tiện thay nàng quyết định. Nhưng mà, trong khoảng thời gian Tô Vân Chỉ chờ tin tức, lời đồn đãi lại thăng cấp thêm một bước. Mặc kệ ngay từ đầu chuyện Tô tiểu muội rơi xuống nước là do ai tính toán, những người đó lại muốn cái gì, sau khi chứng kiến Cung nhị cứu được Tô tiểu muội, người nào đó phỏng chừng đã có một cảm nhận sai lầm rằng mình có thể đạt được mục đích. Đều biết giữa Hoàng hậu và Thục phi không hòa thuận, Cung nhị và Tô nhị lại luôn không hợp, để cho hai nhà này kết thân, đó rõ ràng chính là kết thù a! Rất nhiều người đều cảm thấy bọn họ khẳng định không muốn kết thân, cho nên bọn hắn liền liều mạng khiến cho sự tình phát triển theo hướng làm cho hai nhà phải kết thân. Bọn hắn cảm thấy bản thân là những kẻ đáng ghét! Trên thực tế thì sao? Dưới sự trợ giúp của Tô nhị ca Tô cửu nương đã vài lần gửi thư cho Cung nhị. Thấy tiểu muội muội sắp thành người của Cung gia, tâm tình Tô nhị thật sự là vô cùng phức tạp. Vì vậy, hắn nhịn không được hẹn gặp Cung nhị, hai người lại đánh nhau một trận. Tất cả sức lực trên tay Tô nhị, hoàn toàn dùng đề quan tâm tới gương mặt của Cung nhị; Cung nhị khẳng định cũng muốn phản kháng a, tất cả sức lực trong lòng hắn, trực tiếp chào đón những chỗ đau nhât trên người Tô nhị. Hai người đánh một trận thống khoái. Đợi đến khi Cung nhị mang theo đôi mắt bầm đen xuất hiện ở trước mặt người khác, trong lòng những người đó cười trộm, sự việc giữa Cung gia và Tô gia đúng là không có cách nào có kết quả tốt. Tô Vân Chỉ nhận được tin tức trong nhà, sau khi trong lòng tính toàn các loại tình huống một lần, liền lại nhanh chóng nghĩ ra một điểm tốt. Tuy rằng chuyện này ngay từ đầu là do người khác tính kế, chỉ là nếu như không tìm cơ hội tìm chút lợi ích từ đó, quả thực cũng không phải là phong cách của Tô Vân Chỉ! Người thông minh luôn có thể lợi dụng tất cả các nguồn tài nguyên, cho dù là một chuyện xấu vô pháp thay đổi, nàng cũng có thể từ đó tìm ra được một mặt có thể thu lợi ích. Vì vậy Thục phi nương nương với sở trường thao túng nhân tâm lại bắt đầu điều khiển lời đồn đãi trong kinh, nói cái gì Cung gia thế lớn, luận gia thế thứ nữ của Tô gia nhất định là không xứng với trưởng tử của Cung gia, còn nói cái gì Cung nhị nay đã là Thám Hoa, Cung gia đã sớm có ý định vì hắn tìm một vị quý nữ mà kết quan hệ thông gia, còn nói cái gì Cung Hoàng hậu sớm nhìn Thục phi không vừa mắt, bởi vậy ca ca của Hoàng hậu chắc chắn sẽ không lấy muội muội của Thục phi làm thê tử… Tin tức truyền đến cuối cùng, không ít người khẳng định nói, Cung nhị muốn đem vị tiểu cô nương kia của Tô gia nạp làm thiếp thất, bọn hắn đem cuộc sống sau này của Tô cửu nương mô tả đặc biệt đáng buồn. Sau đó, Tô Vân Chỉ dùng gừng lau khóe mắt, một đường khóc sướt mướt mà từ Hoa Dương cung đi tới Cần Chính điện. Tô Vân Chỉ quỳ gối ở bên ngoài Cần Chính điện, cái gì cũng không nói, khóc đến nỗi phi thường ủy khuất. Nàng luôn biết cách phải làm thế nào đề đạt được thứ mình muốn. Chuyện của Cung nhị và Tô cửu nương đã huyên náo lớn như vậy, nàng không nói gì, Kiền Khánh đế cũng đã biết rõ nàng đang ủy khuất chuyện gì. Mà nàng không nói, Kiền Khánh đế còn có thể tưởng tượng theo chiều hướng mà nàng hy vọng, cảm thấy tuy rằng nàng ủy khuất như thế, vẫn như cũ không muốn nói cái gì khiến cho hắn khó xử. Hắn thân là Hoàng đế, lại có chuyện gì có thể làm khó hắn chứ? Kiền Khánh đế vung bút lên một cái, hạ ý chỉ tứ hôn, đem Tô cửu nương ban cho Cung nhị làm chính thê. Toàn bộ sự tình như vậy đều kết thúc. Bất quá, tính toán của Tô Vân Chỉ vẫn chưa hết, chỉ có điều chuyện kế tiếp cần Cung Khuynh đến phối hợp rồi. "Tiểu muội sắp trở thành tẩu tử của Hoàng hậu rồi. Chỉ là quan hệ giữa ta và Hoàng hậu thủy chung không đủ hòa hợp… Mà thôi, cùng lắm thì về sau ta nhường nàng vài bước, chỉ mong nàng có thể đối với muội muội của ta tốt một chút." Trong miệng Tô Vân Chỉ nói qua lời nói đường hoàng, "Nhất là mẫu thân của ta và muội muội của ta sắp vào cung tạ ơn, nếu như lúc này nàng ra oai phủ đầu các nàng, vậy nên làm thế nào cho phải đây? Ta không thể không chuẩn bị một chút." Khả Nhạc vẫn cẩn thận duy trì trầm mặc. Vì sao chủ tử nhà mình diễn nhiều như vậy? Mỗi lần trước khi đi gặp Hoàng hậu đều phải tìm lý do cho mình? Có dám ít sáo lộ* một chút, nhiều chân thành một chút hay không? (*Đề cập đến một cách thức được để đối phó với tình hình – Có tính toán trước) Đối mặt với một Tô Vân Chỉ đến tận cửa cầu tình, Cung Khuynh khẽ mỉm cười, nói: "Muốn ta làm theo tâm ý của ngươi sao? Có thể a, ngươi còn thiếu ta một ca khúc, nhớ không? Thiếu lâu như vậy, tiền lãi cũng đã không ít. Bất quá, ta không thu tiền lãi. Ngươi trả ca khúc, ta lắng nghe ngươi." … Thiếu một ca khúc? Tô Vân Chỉ đầy mặt mê mang mà nhìn Cung Khuynh. Cung Khuynh cũng không nhắc nhở nàng, nhàn nhã tự tại chờ đợi Tô Vân Chỉ tự mình nhớ ra. Đó là kỳ nghỉ hè khi các nàng tốt nghiệp trung học, mọi người trong lớp tụ tập ở một tiệm KTV, vừa mới kết thúc kỳ thi Đại học nên bọn họ đều có chút điên cuồng. Không biết là ai bắt đầu muốn chơi trò nói thật hay thử thách (Truth or Dare), Tô Vân Chỉ hưởng ứng cuồng nhiệt nhất. Nàng nhân duyên tốt, hô hào một cái, phần lớn mọi người đều đồng ý chơi. Chơi mấy vòng, Tô Vân Chỉ đã thành người bị chọn trúng. Nàng đương nhiên lựa chọn thử thách. Khục.. khục.., vận khí của Tô Vân Chỉ không tốt lắm a. Thử thách của nàng chính là hát một bài cho Cung Khuynh. Ca hát kỳ thật không quan trọng, nhưng mà nội dung ca khúc cũng là bị chỉ định, là một ca khúc rất vô liêm sỉ mà các bạn học trong tự sáng tác lúc nhàm cáhn, học sinh cả lớp đều hát, hiệu quả khôi hài phi thường tốt. Tổng kết nội dung ca từ một chút, đó chính là tình cảnh thể hiện tình cảm điên cuồng mê luyến của mình với người khác, cái gì mà ngươi là tim của ta ngươi là gan của ta ngươi là ba phần tư cuộc đời của ta, cái gì mà ngươi là nữ thần của ta là Chúa tể duy nhất của ta … Nếu để cho Tô Vân Chỉ tùy tiện hát ca khúc này trước mặt người khác, nàng nhất định sẽ hát, hơn nữa còn có thể làm ra hiệu quả vô cùng khôi hài, tóm lại nàng là loại người không gì không đùa được; nhưng mà, để cho Tô Vân Chỉ hát bài hát này đối với Cung Khuynh, hát bài hát có ca từ buồn nôn đến không thể nhịn được đối với Cung Khuynh, Tô Vân Chỉ thật sự mở miệng không được a! Vì vậy, nàng trực tiếp lựa chọn nhận thua, sau đó phải uống hết cả một chai bia. "Nhớ ra chưa?" Trong lời nói của Cung Khuynh mang theo một chút ác thú vị nào đó. Tô Vân Chỉ yên lặng dựng lên một ngón giữa.
|
Chương 42 Trí nhớ của con người nhưng thật ra là thứ rất kỳ quái. Rất nhiều chuyện vui vẻ cho là mình có thể nhớ cả đời, mà có lẽ thật sự là có thể nhớ cả đời, chỉ là phần lớn luôn sẽ ở trong lúc lơ đãng mà quên mất. Chân chính làm cho người ta nhớ rõ thường thường là những viên kẹo khi còn nhỏ cho dù khóc đến cuồng loạn nhưng vẫn ăn không được kia, là những lời hứa hẹn lúc còn nhỏ trông mong đến mòn con mắt nhưng cũng không có được thực hiện, là người khiến cho trong thời kỳ trưởng thành đau đến trắng đêm khó ngủ lại luôn cầu mà không được… Bởi vì tiếc nuối, cho nên vẫn nhớ. Đối với Cung Khuynh mà nói, đã từng có một cơ hội thật tốt bày ở trước mắt để khiến cho Tô Vân Chỉ quỳ xuống trước nàng mà hát, nhưng lại bị giả Tô Vân Chỉ ngây giả dại tránh thoát… Loại chuyện này làm sao có thể quên đây? Cung Khuynh thừa nhận, kỳ thật nàng một mực đối với việc này cảm thấy phi thường tiếc nuối. Tô Vân Chỉ trầm mặc một hồi, nói: "Ta quên ca từ rồi." "Không sao. Ta còn nhớ." Cung Khuynh khẽ mỉm cười. Tô Vân Chỉ lại trầm lặng trong chốc lát, nói: "Ta đã quên giai điệu rồi." "Không sao. Chỉ cần đúng ca từ, ngươi dùng giai điệu cùa bài hát Hai chú hổ cũng được." Cung Khuynh tiếp tục khẽ mỉm cười. Tô Vân Chỉ lần nữa trầm mặc một hồi. Lúc này thời gian nàng trầm mặc có chút lâu. Cung Khuynh cảm thấy màn bước đệm cũng không sai biệt lắm, lúc này mới ra vẻ hào phóng nói: "Tới rút thăm a. Trên một tờ viết ca hát, hai tờ khác là trống. Xác suất một phần ba, nếu như ngươi rút được lá thăm ca hát, vậy ngươi liền hát; nếu như vận khí của ngươi cực kỳ tốt rút được giấy trống, ta cũng chỉ có thể tự an ủi mình là ta không có phúc khí được nghe ngươi hát, ngươi cảm thấy thế nào? Hay là, liền cái này ngươi cũng không dám đánh cược?" Sớm biết Tô Vân Chỉ sẽ không dễ dàng mà hát như vậy, đây hết thảy đều ở trong kế hoạch của Cung Khuynh. "Ai không dám cược? Rút thăm liền rút thăm!" Tô Vân Chỉ hừ một tiếng. Bình Quả thân là trợ lý đặc biệt của Cung Khuynh, không cần Cung Khuynh đặc biệt căn dặn cái gì, lập tức đi xuống chuẩn bị công cụ dùng để rút thăm. Mặt Tô Vân Chỉ không thay đổi mà chờ đợi. Rất nhanh, Bình Quả bưng một thứ gì đó như là bát sứ trở lại, trong bát để ba mảnh nhỏ, tính trạng đều tương tự như là giấy. Cung Khuynh đối với Tô Vân Chỉ làm một tư thế "Mời". Con ngươi Tô Vân Chỉ đảo một vòng, nhanh chóng duỗi tay tiến vào trong bát sứ, thoáng cái lấy ra toàn bộ ba mảnh giấy. Nàng dương dương đắc ý nói: "Nhất định là ở bên trong ba mảnh giấy này ngươi đều viết từ ca hát, cái gì mà giấy trống a, chắc chắn là đang lừa ta." Tô Vân Chỉ tự cho là bắt được nhược điểm của Cung Khuynh. Ha ha, nếu như Cung Khuynh gian lận, vậy nàng có lý do đề không phải hát rồi. "Ngươi có thể mở cả ba mảnh giất ra mà xem xem." Cung Khuynh không lưu tâm mà nói. Tô Vân Chỉ cho rằng Cung Khuynh là cố ý giả vờ bình tĩnh, Cung Khuynh nhất định là muốn dùng loại thái độ này đề lừa nàng! Vì vậy, Tô Vân Chỉ càng khẳng định ba mảnh giấy này có vấn đề. Rất nhiều chuyện hợp lý đều cần phải suy nghĩ lại một chút, nếu như Tô Vân Chỉ rút cuộc bắt bí được nhược điểm của Cung Khuynh, vậy nàng sẽ rút thăm để cho Cung Khuynh có hai phần ba xác suất mà khống chế được nàng sao? Làm sao có thể! Nàng Tô Vân Chỉ mới không có hảo tâm như vậy! Đồng dạng, khi đối mặt với Tô Vân Chỉ, Cung Khuynh làm sao sẽ hảo tâm như thế? Vì vậy, Tô Vân Chỉ càng đắc ý mà nở nụ cười. Nàng cầm một mảnh giấy trong số đó mở ra. … Trống. Trên giấy không có viết thứ gì cà. Tô Vân Chỉ vội vàng mở hai mảnh giấy còn lại ra, một cái là trống, một cái viết hai chữ "Ca hát". Nói cách khác, các mảnh giấy hoàn toàn không có xảy ra vấn đề! Cung Khuynh thế nhưng không có gian lận! Làm người một tay chuẩn bị đạo cụ, Bình Quả ủy khuất đến độ muốn khóc á. Tình cảnh lập tức có chút lúng túng. Nhưng mà, Tô Vân Chỉ chỉ lúng túng một giây đồng hồ, liền cơ trí đem ba mảnh giấy gấp lại, sau đó nàng xem xét một chút rồi bốc một mảnh giấy trong số đó. Cung Khuynh cầm tay Tô Vân Chỉ, cầm động tác của nàng cản lại, không cho cự tuyệt nói: "Đây là mảnh giấy tự ngươi gấp lại, ngươi khẳng định biết rõ cái nào có chữ viết, hai cái nào không có. Vì công bằng, ba mảnh giấy này không còn giá trị, đề Bình Quả lại đi chuẩn bị đạo cụ a." "Được rồi…" Tô Vân Chỉ ủ rũ mà vứt cục giấy trở vào bát sứ, nghĩ thầm Cung Khuynh thật sự là quá muốn ăn đòn rồi. Bình Quả rất nhanh lại bưng ba mảnh giấy mới tới. Cung Khuynh hướng Tô Vân Chỉ làm một động tác "mời". Tô Vân Chỉ nhìn chằm chằm vào ba mảnh giấy thật lâu, sau đó lại nhanh như chớp mà bốc ba mảnh giấy lên. Nàng nhìn chằm chằm vào mắt Cung Khuynh, tựa hồ đều muốn xuyên qua vẻ bên ngoài từ đầu đến cuối luôn mang theo bình tĩnh để đi tìm tâm tình chân thực còn chưa kịp che giấu ở đáy đôi mắt của nàng. Nhưng mà, Cung Khuynh là dễ dàng bị nàng xem thấu như vậy sao? Hoàng hậu nương nương mỉm cười nói: "Quy tắc của trò chơi là chỉ có thể rút một mảnh giấy." Đây là một cuộc đọ sức trong im ắng. Khí tràng giữa hai người đang đụng vào nhau. Tô Vân Chỉ đang đánh cuộc. Nàng cảm thấy bẫy Cung Khuynh đặt ra cũng không phải đơn giản như vậy. Sau khi hít sâu một hơi, Tô Vân Chỉ ném ba mảnh giấy lại lên bàn, nói: "Vừa rồi là ngươi cố ý lừa dối ta. Ngươi biết ta không tin ngươi, khẳng định phải kiểm tra ba mảnh giấy có xảy ra vấn đề hay không, vì ứng phó ta, ngươi đương nhiên đưa ra ba mảnh giấy không có vấn đề. Trên thực tế, chúng ta đều xem vửa rồi là làm thử, đây mới là chính thức bốc thăm. Nói cách khác, lần này ngươi sẽ gian lận!" "Ngươi có thể kiểm tra, giống như vừa rồi ngươi đã làm vậy. Ta cũng không có bất kỳ ý kiến. Nhưng mà, nếu như lần này ta vẫn không có gian lận, như vậy ta sẽ không cho ngươi thêm cơ hội lần thứ ba." Cung Khuynh mỉm cười nói, "Cho nên, nếu như ngươi hiểu lầm ta, vậy ngươi liền lựa chọn ca hát a." Tô Vân Chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Cung Khuynh. Nhưng mà tâm tình chân thực của Cung Khuynh được che giấu đến hoàn mỹ vô khuyết, bây giờ hết thảy biểu hiện của nàng có khả năng là thật, cũng có khả năng là cố ý nói dối Tô Vân Chỉ. Quyền chủ động nắm giữ ở trong tay Cung Khuynh, cho nên kỳ thật nàng thản nhiên hơn Tô Vân Chỉ nhiều lắm. Bầu không khí giữa hai người trở nên càng căng thẳng hơn rồi. Coi các nàng là tâm, dùng hai mét là bán kính, vẽ ra một cái vòng tròn, trong cái vòng tròn này dường như đã thành một khu vực chân không. Bất hạnh cho Khả Nhạc đang đứng ở trong môi trường chân không nên theo bản năng mà ngừng hít thở lại, nàng sốt sắng đến độ lòng bàn tay đều đổ mồ hôi. Kỳ thật Khả Nhạc không rõ tại sao mình phải khẩn trương như vậy a! Đây cũng không là quyết đấu liên quan đến tôn nghiêm cùng sinh mệnh, không phải là hát một bài sao, Thục phi nương nương thua trận cũng không có gì to tác a? Còn có a, vì sao các chủ tử muốn đem một chuyện đơn giản biến thành phức tạp như vậy a! Nàng là một người ở ngoài đứng xem thật sự không hiểu không hiểu a! Hoàng hậu nương nương cùng Thục phi nương nương, các ngươi đến cùng đang đùa cái gì a! Ta thật sự không hiểu chút nào thầm nghĩ đem ánh mắt của mình nhắm lại a! Thật sự, ta chỉ muốn yên lặng nhắm mắt lại. Giờ khắc này Khả Nhạc rất muốn vứt bỏ sự kiềm chế của thân phận là Đại cung nữ, sau đó dùng thân thể gào thét để diễn tả tâm tình mình khó nói lên lời. Đầu óc Tô Vân Chỉ hoạt động với tốc độ cao. Nếu như Cung Khuynh không có gian lận, nàng lại thành thành thật thật bốc thăm, vậy nàng có hai phần ba xác suất không cần ca hát. Chỉ là nếu như Cung Khuynh gian lận thì sao? Nếu như trên cả ba mảnh giấy đều viết ca hát, mà nàng lại lựa chọn bốc thăm, vậy chính là trăm phần trăm phải ca hát rồi. Đồng dạng, nếu như nàng lựa chọn kiểm tra ba mảnh giấy, nhưng Cung Khuynh lại không có gian lận, vậy không phải là bản thân nàng tự tìm đường chết sao? Tô Vân Chỉ thoáng cái lâm vào hoàn cảnh khó cả đôi đường. Trên mặt Cung Khuynh biểu lộ không có sơ hở. Hai người đều là cao thủ đánh cờ, "Quân cờ" không phải là trắng đen, mà là nhân tâm. Rõ ràng là một chuyện rất nhỏ, chỉ là loại cảm giác kỳ phùng địch thủ này khiến cho adrenalin củaTô Vân Chỉ bài tiết rất nhanh, toàn bộ cơ thể nàng cũng đã hưng phấn lên rồi. Tế bào toàn thân nàng đều đang hò hét. Người thông minh luôn nghĩ quá nhiều, bởi vậy khi hai người thông minh gặp nhau, các nàng quả thực có thể tạo ra một tai nạn. Tô Vân Chỉ vẫn không từ bỏ mà nhìn chằm chằm vào mắt Cung Khuynh. Tình huống hiện tại có khả năng là, Cung Khuynh không có gian lận, Cung Khuynh không có gian lận mà chỉ cố ý dẫn dắt Tô Vân Chỉ nghĩ lầm là nàng gian lận, Cung Khuynh không có gian lận chỉ là cố ý dẫn dắt đề khiến cho Tô Vân Chỉ sinh ra một loại ý tưởng là nàng đang cố ý dẫn dắt để Tô Vân Chỉ nghĩ lầm là nàng gian lận… Cái logic này hoàn toàn có thể kéo dài đến vô hạn. Đồng dạng, nếu như Cung Khuynh gian lận, cái logic này cũng hoàn toàn có thể kéo dài đến vô hạn. Cho nên, bây giờ không phải là thời gian để ghép chỉ số thông minh, bây giờ phài dùng là tố chất tâm lý. Không, tố chất tâm lý cùa hai người cũng ưu tú tương đương, bởi vậy kỳ thật các nàng là đang triển khai một cuộc đánh cược chỉ có hai người tham gia. Trong nháy mắt, Tô Vân Chỉ dường như nhớ tới rất nhiều chuyện. Nếu như hiện tại nàng cận kề cái chết, khi nàng nhất định phải nhớ lại quá khứ, ai là người chiếm được càng nhiểu tỷ trọng trong đời nàng? Không hề nghi ngờ, ngoại trừ Tô mẹ, cũng chỉ có Cung Khuynh. Dù là Cung Khuynh ở trong lòng Tô Vân Chỉ là cái đại băng sơn không thể ưa, đồ đại vô lại, chỉ là Tô Vân Chỉ phải thừa nhận, nếu như không có Cung Khuynh, như vậy sinh mệnh của nàng nhất định sẽ trở nên rất vô vị. Đúng vậy a, thật buồn cười a. Nàng có thể lợi dụng sự ngụy trang của mình dễ dàng được mọi người yêu thích, trừ Cung Khuynh. Nàng có thể lợi dụng sự kiên trì cố gắng của mình để bỏ lại tất cả mọi người ở phía sau, trừ Cung Khuynh. Khi nàng còn là một thiếu nữ trung nhị, nàng khinh thường những kẻ ngu ngốc luôn dễ dàng bị nàng khống chế, nàng cũng không muốn đi chú ý những đồ ngốc bị nàng bỏ lại đằng sau, cho nên trên thế giới này, đại khái chỉ có một mình Cung Khuynh được nàng coi trọng a. Nàng nhìn chăm chú lên nàng, sau đó nhớ kỹ nàng thật sâu. Tô Vân Chỉ nhịn không được liếm liếm bờ môi của mình. Môi và lưỡi của nàng rất đẹp. Động tác này quả thực là đang dụ người phạm tội. "Ngươi gian lận." Tô Vân Chỉ cười đến phong tình vạn chủng, "Ngươi hy vọng ta đem vấn đề này phức tạp hóa. Nhưng kỳ thật thủ đoạn của ngươi vô cùng đơn giản lộ liễu. Ngươi dùng lần đầu tiên tới thăm dò ta hơn nữa còn đảo loạn tâm tư của ta, sau đó lại gian lận trong lần thứ hai. Kỳ thật người thông minh chắc sẽ không phạm loại sai lầm này. Ta biết ngươi rất thông minh, ta sẽ nghĩ ngươi không phạm sai lầm này. Vì vậy, ngươi lợi dụng lỗ hỏng trong suy nghĩ của ta, lại lần nữa lựa chọn gian lận." Cung Khuynh không nói gì thêm. Nàng đem ba mảnh giấy kéo lại bên cạnh. Cung Khuynh mở ra tờ thứ nhất, đặt ở trước mặt Tô Vân Chỉ, trên đó viết hai chữ "Ca hát". Trên mặt Tô Vân Chỉ càng thêm vui vẻ. Cung Khuynh mở ra tờ thứ hai, bỏ ở trước mặt Tô Vân Chỉ, đây là một tờ giấy trắng. "Ta không thể không tiếc nuối mà nói cho ngươi biết, ngươi nhất định phải ca hát rồi." Cung Khuynh mỉm cười. Biểu tình mỉm cười của nàng tựa hồ chưa từng thây đổi. Tác giả có lời muốn nói: 【nếu như cảm thấy chương vừa rồi hai người rất nhàm chán, xin nhớ kỹ một điểm, tình yêu chính là có ma lực để cho một người thông minh biến thành đồ ngốc, hơn nữa còn khiến cho các nàng dựa theo ý người khác mà làm một số chuyện nhàm chán. 】 【vừa thấyđã yêu hoặc là hấp dẫn lẫn nhau, càng sâu trong sinh mệnh càng sâu trong cấp độbản chất mà nói, là một cuộc kích thích dẫn dắt lên bão tố. Nếu như ngươi muốndịu dàng bắt một cái con mồi, a, kích thích nàng a, làm cho sự kích thích của nàngtăng vọt, nàng sẽ cho là mình đã yêu ngươi. 】
|
Chương 43 Làm người bình thường, Khả Nhạc và Bình Quả kỳ thật không biết hai vị nương nương đang đùa cái gì. Nhưng mà, Bình Quả đã định trước sẽ biết được càng nhiều chân tướng. Trên thực tế, ngay từ đầu ván cờ này của Cung Khuynh không phải như thế. Cung Khuynh để Bình Quả đi chuẩn bị công cụ bốc thăm, trong quá trình cũng không có đưa mắt ra hiệu cho nàng, cũng không có căn dặn thêm nàng cái gì, là vì Cung Khuynh thật không có động tay chân sao? Không hẳn vậy, là vì Cung Khuynh sớm có phân phó. Tuy Bình Quả không biết vì sao Hoàng hậu nương nương sẽ căn dặn nàng như vậy, chỉ là nàng vẫn làm theo. Vì vậy, lần thứ nhất Bình Quả trình lên chính là đạo cụ không có bị giở trò. Khi Thục phi quan sát mảnh giấy, Tâm Bình Quả mang theo một chút loại cảm giác chờ mong nói không nên lời, một khắc này nàng rất khẩn trương. Nàng muốn biết hành động kế tiếp của Thục phi quả thật đều ở trong dự liệu của chủ tử nhà mình sao? Sự thật chứng minh, Hoàng hậu nương nương là đúng. Ngay sau đó, Bình Quả dựa theo sự căn dặn của Cung Khuynh trước đó, lần thứ hai trình lên vẫn là đạo cụ không có bị giở trò. Nếu như lần này Tô Vân Chỉ lại lựa chọn kiểm tra đạo cụ, như vậy Bình Quả sẽ lên thứ ba trình lên đạo cụ đã chuẩn bị tốt, mà đạo cụ kia thật sự là bị động tay chân rồi. Nói cách khác, Cung Khuynh đã đoán đúng Tô Vân Chỉ sẽ hoài nghi nàng hai lần, sau đó đào tốt một cái bẫy, chờ đợi Tô Vân Chỉ chủ động nhảy xuống. Tuy rằng cuối cùng sự tình phát triển so với tính toán ban đầu của Cung Khuynh có lệch một chút, chỉ là sự ngoài ý muốn nho nhỏ này hiển nhiên không có ảnh hưởng chút nào, Thục phi vẫn là rơi vào cạm bẫy của Hoàng hậu, hơn nữa nàng chủ động nhảy xuống còn chưa đủ, lại nghe lời mà lấy một chút đất chôn lên mình. Tâm tình của Bình Quả tại thời khắc này trở nên vô cùng phức tạp. Đầu tiên, nàng sùng bái chủ tử của mình, loại sùng bái này đã dung nhập vào cuộc sống của nàng, sau khi lại một lần nữa chứng kiến sự bất khả tư nghị của chủ tử, nàng nghĩ lại một phen cảm thấy hết thảy đều nằm trong dự liệu; thứ hai, nàng cũng nhịn không được muốn đồng cảm với Thục phi, kỳ thật Thục phi là người thông minh không hề nghi ngờ, Thục phi hoặc là không ra, một khi đã ra tay không phải đều đem ngươi trong cung lẫn ngoài cung đều ngã rạp sao? Chỉ là Thục phi vẫn là thất bại trước Hoàng hậu. Nhưng nếu như chỉ có loại tâm tình hoặc sùng bái hoặc đồng cảm này, tâm tình của Bình Quả liền sẽ không khó có thể miêu tả nổi như thế. Người thông minh cùng người thông minh ở cùng một chỗ, vui đùa một chút cao nhã gì đó không tốt sao? Cố tình lại muốn chơi loại trò chơi nhỏ ngây thơ nhàm chán như vậy? Hơn nữa vì cái gì nguyên một đám còn rất nhập tâm? Bốc thăm gì gì đó cần thiết sao? Hoàng hậu chiếm quyền chủ động, chỉ cần kiên trì muốn Thục phi hát, vậy không phải sẽ không xảy ra chuyện sao? Muốn phải lôi trò rút thăm vào, sau đó lại tạo ra một cái tiểu cạm bẫy? Lại nói Thục phi nương nương, nàng không muốn hát, vậy cũng có thể rút thăm trước, nếu như rút được giấy trống liền tất cả đều vui vẻ, nếu như rút được ca hát, nàng lại kiểm tra đạo cụ rút thăm không phải cũng rất tốt sao? Nếu như Hoàng hậu nương nương không nghĩ nhiều như vậy, đoán chừng Thục phi nương nương cũng đã hát xong rồi. Tương tự, nếu như Thục phi nương nương không nghĩ nhiều như vậy, vậy nàng hiển nhiên sẽ có hai cơ hội có thể rút được giấy trống! Chẳng biết tại sao, trong đầu Bình Quả bỗng nhiên toát ra một câu nói: Người cưỡi ngựa giỏi thì thường ngã ngữa, người bơi giỏi thì thường chết đuối, người uống rượu giỏi thì thường say rượu, người lính giỏi thì thường chết nơi sa trường. Tương tự, nếu có một ngày giữa hai vị nương nương xảy ra chuyện gì không thể miêu tả nổi, nhất định là bởi vì các nàng quá thông minh! Nói không chừng cái gì các chủ tử đều biết, nhưng các nàng chính là muốn chơi như vậy… trong đầu Bình Quả bỗng nhiên hiện lên một vầng sáng. Cung Khuynh phẩy ống tay áo một chút, sau đó hai tay tạo thành một nửa hình tròn, khép lại đặt ở phần bụng, mang theo sáng tỏ hỏi: "Thua không nhận?" Làm sao có thể thua không nhận! Tô Vân Chỉ lắc đầu, lộ ra một dáng tươi cười phi thường vô tội: "Ta là thật sự nhớ không rõ ca từ." "Ngươi có phải đang nghĩ… Nếu như ta đem ca từ viết ra đưa cho ngươi, ngươi sẽ giữa lại tờ giấy viết ca từ đó, từ đó về sau cho rằng đó là chứng cứ ta sùng bái ngươi? Nếu như ta đem ca từ đọc cho ngươi nghe, như vậy ngươi có thể tự an ủi mình, là ta đã nói qua trước đối với ngươi, tóm lại cũng coi như là ta sùng bái ngươi." Cung Khuynh liếc một cái đã nhìn thấu tính toán của Tô Vân Chỉ, "Nếu như ta không cho ngươi ca từ, vậy ngươi cũng không cần hát, phải hay không?" Tô Vân Chỉ cắn chết một điểm, nói: "Dù sao ta chính là không nhớ rõ ca từ." Cung Khuynh đưa tay ra đối với Bình Quả. Bình Quả nhanh chóng lấy ra một quyển khắc bản [Nhã tập] từ trong tay áo, cung kính mà đặt ở trên tay Cung Khuynh. [Nhã tập] là một quyển tập hợp thơ ca phi thường nổi danh ở tiền triều, bên trong góp nhặt các tác phẩm của hơn mười vị thi từ đại gia, cũng coi như là tác phẩm đỉnh cao trong các đời tác phẩm văn học. Cung Khuynh cầm [Nhã tập] lật ra trang thứ nhất, sau đó đem quyển sách mở hẳn ra rồi đẩy tới trước mặt Tô Vân Chỉ, nói: "Cái này tương đối hàm súc." Bài đầu tiên là [Tân nương], là một bài thơ trưởng thiên tự sự, toàn bài thơ có hơn ba trăm sáu mươi câu, gần 1,800 chữ. Bài thơ này là viết về một thiếu nữ, dùng ngôi thứ nhất, mở đầu viết về thời thiếu nữ của khuê nữ ngây thơ, sau đó viết về tâm tình thấp thỏm không yên của nàng khi lần đầu nghe thấy việc thành hôn, tiếp theo viết về cảm xúc nhìn thoáng qua đã ái mộ, lại viết hoài xuân* chờ mong xuất giá … Cuối cùng một mực viết từ khi nàng trở thành tân nương đến khi về sau cùng trượng phu trải qua cuộc sống tương kính như tân. (*Được sử dụng để mô tả các cô gái khi kết hôn. Khi các cô gái vào tuổi dậy thì, họ sẽ bắt đầu tò mò về thế giới xung quanh, có tâm lý nhạy cảm, khi người khác giới có một biểu hiện quan tâm, sự chú ý đặt biệt sẽ làm đảo lộn tâm tình của họ) Đương nhiên, nếu như bài thơ này thật sự chỉ đơn giản như vậy, dù cho ngôn ngữ của nó rất trôi chảy, lại dùng mỹ từ, còn có miêu tả sinh động, nó cũng sẽ không được các thư sinh ở Vân triều coi là chuẩn mực mà tôn sùng. Dù sao, trong thơ thế nhưng lại viết về thiếu nữ hoài xuân, những người thời nay vốn đã hận không thể đặt thêm một dàn thủ vệ ở bên cạnh thiếu nữ có thể xem nó thuận mắt sao? Bọn hắn nhất định sẽ tiến hành phê phán bài thơ này. Cho nên đây thật ra là một bài thơ ẩn dụ, dùng quan hệ phu thê nói về quan hệ quân thần. Tác giả viết ra bài thơ [Tân nương] này, hắn thật ra là đang miêu tả tâm tình của chính mình khi làm một người dự thi vào giờ tý, khi đối mặt với khoa cử ảnh hưởng đến tiền đồ sau này của mình, tâm tình bất an cùng chờ mong của hắn cùng với tâm tình của nữ hài tử khi xuất giá là giống như đúc. Đoạn sau của [Tân nương] càng miêu tả kỹ sự luyến mộ của nữ tử đối với trượng phu, kỳ thật là muốn biểu đạt sự tôn sùng đối với quân vương lúc ấy. Nói ngắn gọn, tác giả kỳ thật chính là đang vuốt mông ngựa a ! Đừng tưởng rằng cổ nhân kín đáo, liền không có ý tứ vuốt mông ngựa. Trên thực tế, khi văn nhân vuốt mông ngựa, cũng không có tiền đồ đến buồn nôn. Tô Vân Chỉ lập tức ném cho Cung Khuynh một ánh mắt vô cùng hung ác. Tuy rằng so với bài hát tự sáng tác của các nàng ở trung học phổ thông, từ ngữ trong [Tân nương] đẹp hơn rất nhiều, nhưng nội dung không phải vân là đang biểu đạt sự sùng bái đối với Cung Khuynh sao? Đôi mắt Tô Vân Chỉ đều trợn tròn, nhìn càng giống là mèo con rồi. "Ngươi có thể bắt đầu. Có cần dọn dẹp sân khấu một chút không?" Làm người thắng, biểu hiện của Cung Khuynh cũng đủ đại khí. Kỳ thật ngay từ đầu Cung Khuynh đã muốn nghe bài thơ [Tân nương] này, nàng biết rõ Tô Vân Chỉ sẽ không dễ dàng mà ca hát, nếu như ban đầu liền đưa ra bài [Tân nương], Tô Vân Chỉ nhất định sẽ từ chối biểu diễn. Chỉ là đã có bài hát vô liêm sĩ ở thời trung học phổ thông làm mồi, [Tân nương] liền dễ dàng sẽ được tiếp nhận. Trước tiên Cung Khuynh cố ý đưa ra một yêu cầu Tô Vân Chỉ tuyệt đối sẽ không đáp ứng, sau đó thông qua việc rút thăm từ từ hạ thấp mức độ kháng cự của Tô Vân Chỉ xuống. Một chiêu này thường xuyên xuất hiện trong việc đàm phán kinh doanh. "Hát cái này đúng không?" Bỗng nhiên con ngươi Tô Vân Chỉ đảo một vòng, tựa hồ lại có ý đồ xấu gì, "Ta có một yêu cầu, ngươi nhất định phải đồng ý, nếu không ta cũng không cần sự hỗ trợ của ngươi. Yêu cầu này chính là, một khi ta bắt đầu hát, vậy ngươi cũng không có quyền kêu ngừng lại." Cung Khuynh khẽ gật đầu. Trong mắt Cung Khuynh, Tô Vân Chỉ đã không thể trốn đi đâu được rồi. Dù là nàng cố ý điều chỉnh, cố ý đem toàn bộ bài thơ hát theo cách khó nghe nhất, chỉ là đề nghe được chính miệng Tô Vân Chỉ đem những từ ngữ sùng bái quá phận đến buồn nôn kia hát ra, Cung Khuynh nhịn! Cung Khuynh tin tưởng mình khẳng định có thể không đổi sắc mặt mà nghe hết. Không phải là đả thương địch thủ một nghìn tự tổn thương tám trăm sao? Đây đã là hình thức ở chung thường có giữa các nàng rồi! [Tân nương] có vài loại giai điệu, dân gian từng phổ nhạc cho nó, cung đình cũng từng phổ nhạc cho nó. Khi các thư sinh tụ hội, một khi hào hứng lên, liền sẽ đều muốn đánh phữu* ca hát, lúc đó lại tạm thời phổ một bản nhạc mới cho nó. Tô Vân Chỉ mới mở miệng đã làm mọi người kinh diễm rồi, giai điệu nàng dùng không phải do chính nàng sáng tạo ra, mà là giai điệu nàng nghe được khi mặc nam trang phẫn thành tiểu đồng tử đi theo các ca ca tham gia văn nhân tụ hội lúc chưa vào cung. (*Là một loại nhạc cụ gõ cổ xưa) Nguyên lai Tô Vân Chỉ không có làm chuyện kỳ quái… trong lòng Cung Khuynh vừa mới toát ra ý nghĩ này, Tô Vân Chỉ liền đứng lên. Cung Khuynh nhìn Tô Vân Chỉ. Hoàng hậu nương nương đột nhiên cảm giác được hơi thở nguy hiểm nào đó đang đến gần. Đây là cổ đại, có lẽ Tô Vân Chỉ sẽ không móc ra một khẩu súng ngắn trong tích tắc a. Cung Khuynh nhìn chằm chằm vào Tô Vân Chỉ. Xác thực không có súng, nhưng mà lại có cặp môi đỏ mọng cùng một đôi mắt xinh đẹp như tơ. Tô Vân Chỉ lộ ra một dáng tươi cười ý vị thâm trường đối với Cung Khuynh. Nàng vừa hát, vừa đi đến bên cạnh Cung Khuynh, sau đó cúi người dùng ngón tay nhẹ nhàng mà lướt qua gương mặt Cung Khuynh. Đây là một động tác phi thường mập mờ, bởi vì đầu ngón tay của Tô Vân Chỉ có chút lành lạnh, Cung Khuynh theo bản năng mà dựa vào sau ghế một chút. Tô Vân Chỉ lại đem động tác này hiểu thành kháng cự, vì vậy nàng nhếch bờ môi lên, trong mắt hiện lên một chút hứng thú. A, Tô Vân Chỉ ta lại có chuyện gì đùa không nổi, người chân chính đùa không nổi là ngươi đi? Trong lòng Tô Vân Chỉ nghĩ như vậy. Lòng háo thắng của nàng vẫn chưa từng bị áp chế qua. Nếu như ngươi muốn chơi, ta đây liền hảo hào mà chơi đùa với ngươi một chút. Tô Vân Chỉ lại hưng phấn lên. Từng có một số người nói Tô Vân Chỉ là mối nguy hại cho xả hội, Tô Vân Chỉ lại coi lời này như là ca ngợi, ai kêu nàng chính là có mị lực như vậy chứ? Tô Vân Chỉ dường như luôn có thể tạo ra nhưng thủ đoạn yêu nghiệt từ các phương diện tưởng chừng rất vô vị, chỉ có điều, nàng chưa bao giờ đem những thủ đoạn này đối phó với Cung Khuynh mà thôi. Tô Vân Chỉ cúi người, bờ môi để sát vào lỗ tai Cung Khuynh. Cung Khuynh nhìn không thấy mặt của Tô Vân Chỉ, không rõ nàng đến cùng muốn làm cái gì. Tô Vân Chỉ muốn làm gì? Tiếng ca trong miệng nàng dần dần nhẹ xuống, từng chữ từng chữ khe khẽ đánh vào trên cổ Cung Khuynh. Bầu không khí giữa hai người trở nên vô cùng mập mờ. Trong miệng Tô Vân Chỉ thở ra nhiệt khí giống như là thành từng mảnh lông vũ nhu hòa mà quấy lấy chiếc cổ thon thả của Cung Khuynh. Loại cảm giác này quá… Quá khó hình dung rồi. Mặt Cung Khuynh không đổi sắc, nhưng mà bàn tay nàng dấu trong ống tay áo lại theo bản năng nắm chặt thành quyền. Chưa từng có người nào có thể đến gần nàng như vậy, đây quả thật là rất nguy hiểm. Lúc hát xong đoạn thứ nhất, Tô Vân Chỉ nhịn không được bật cười, nhỏ giọng nói: "Nhớ kỹ, ngươi không có quyền kêu ngừng lại a." Nói xong những lời này, nàng lại lập tức bắt đầu đoạn thứ hai. Nàng càng tới gần Cung Khuynh, chóp mũi của nàng khe khẽ cọ vào cổ Cung Khuynh, giống như là con mèo nhỏ đang làm nũng. Cung Khuynh cảm thấy có chút nhột, thân thể theo bản năng mà run lên một chút. Vì vậy, thanh âm của Tô Vân Chỉ càng nhẹ. Nàng tựa hồ nhắm vào vành tai của Cung Khuynh. Khi hát đến đoạn miêu tả tình tiết thiếu nữ đang chơi xuân thì rơi vào cảm giác vừa thấy đã yêu với trượng phu tương lai, ca từ là ngượng ngùng lại mang theo một điểm ngọt ngào, Tô Vân Chỉ lại trở nên to gan, thanh âm thì thào dưởng như là đang nói tình thoại. Hát xong đoạn thứ hai, Tô Vân Chỉ liếm lên vành tai của Cung Khuynh một chút: "Ta đang làm như ngươi mong muốn, như vậy ngươi… Có phải rất vui vẻ hay không?" Trong lòng Cung Khuynh run lên, chỉ cảm thấy một đám lửa từ chỗ vành tai bốc cháy lên. Nàng dường như đã nghe được tiếng tim của mình đang đập, lại dường như không có. Trong lòng Tô Vân Chỉ ngửa mặt lên trời cười to, người tự nhận là thẳng nữ như nàng lần đầu tiên cảm thấy cảm giác câu dẫn nữ nhân thật sự là quá tốt! Không không không, người tự cho là mình thẳng tắp thẳng tắp Tô Vân Chỉ nhanh chóng phản bác ở trong lòng, phải nói là cảm giác "Không từ thủ đoạn khiến cho Cung Khuynh cứng họng" thật sự là quá tốt! Cho dù là đả thương địch thủ một nghìn tự tổn thương tám trăm thì sao? Ngươi cho rằng ta câu dẫn ngươi, ta sẽ xấu hổ sao? Không không không, vì để nhìn thấy ngươi rơi vào trạng thái lúng túng, ta nhất định sẽ hảo hảo tiếp tục câu dẫn!
|
Chương 44 Tô Vân Chỉ dùng giọng nói đặc biệt thong dong của mình đem những tâm sự của thiếu nữ nương theo tiếng ca rủ rỉ nói ra. Nàng là một người rất biết ca hát, lúc còn đi học liền đã thể hiện sự đa tài đa nghệ của mình. Tiếng hát của nàng giống như là có mang theo một chiếc móc nhỏ đang câu lòng người vậy. Cung Khuynh tựa hồ rất dụng tâm mà thưởng thức tiếng ca của Tô Vân Chỉ. Mặc kệ Tô Vân Chỉ làm cái gì, nét mặt của nàng đều giống như đang xem bản tin thời sự. Ca hát cùng nghe nhạc gì gì đó, đây hết thảy đều càng ngay thẳng hơn so bản tin thời sự. Nhưng mà, môi của nàng dường như đã gần sát đến làn da của nàng, hơi thở nóng bỏng, thanh âm của nàng mang theo khe khẽ run rẩy. Tay của Tô Vân Chỉ để ở bờ vai của Cung Khuynh, chỉ cần ánh mắt của Cung Khuynh có chút buông xuống, có thể nhìn thấy nhưng cái móng tay nhuộm thành màu đỏ của Tô Vân Chỉ. Ngón tay thon dài, làn da trắng nõn, đúng là một đôi bàn tay xinh đẹp, như là tác phẩm nghệ thuật. Chính như Tô Vân Chỉ người này, đều thích đáng đề người khác sưu tầm. Nhưng mà, người khác thấy sự mỹ lệ của Tô Vân Chỉ, chỉ có Cung Khuynh thấy được sự nguy hiểm cùng kiêu ngạo của nàng. Yêu tinh đánh cắp trái tim của người khác chính là dùng một đôi tay như vậy moi ra trái tim cảu rất nhiều người a? Trên móng tay không phải là nước sơn, không phải nước hoa, rõ ràng chính là chút ít máu tươi của nhưng người thất bại trong ái tình. Tô Vân Chỉ là nữ thần. Dưới lòng bàn chân của nữ thần thây ngã khắp nơi. Cung Khuynh nhịn không được cười nhạo một tiếng. Tô Vân Chỉ dường như chơi đùa với cổ và vành tai của Cung Khuynh đủ rồi, nàng đứng thẳng lên, duỗi ra một ngón tay đặt ở trên môi Cung Khuynh. Sau đó, nàng dùng tay kia giống như là đang đàn Piano mà lướt xuống từ trên bờ vai của Cung Khuynh, vốn là bờ vai, sau đó là xương quai xanh, lại tiếp tục đi xuống, khi nàng sắp chạm vào nơi căng tròn mềm mại kia qua lớp áo, Cung Khuynh rút cuộc đã có động tác, nàng bắt lấy hai tay của Tô Vân Chỉ. Tô Vân Chỉ phất một cái, Cung Khuynh nắm thật chặt, nàng không rút ra được. Đây coi như là thất lễ sao? Hay là không dám để cho ta tiếp tục chơi đùa? Trong ánh mắt Tô Vân Chỉ ngay lập tức sẽ lộ ra một loại khiêu khích. Cung Khuynh hiểu rất rõ Tô Vân Chỉ, chỉ cần nàng lui về sau non nửa bước, Tô Vân Chỉ liền làm như là chính mình đã chiến thắng. "A." Nhìn không vừa mắt Tô Vân Chỉ đắc chí càn rỡ, Cung Khuynh cười khẽ một tiếng. Nàng rút cuộc đã tìm được nhịp điệu trong trò chơi này, tiếp tục cầm lấy tay của Tô Vân Chỉ, dùng ngón út gãi gãi khe khẽ ở trong lòng bàn tay của nàng, dùng một loại thanh âm có chút bất đắc dĩ nói: "Ngoan, hảo hảo hát." Giờ khắc này, Bình Quả bởi vì nhìn thấy Thục phi câu dẫn Hoàng hậu nương nương mà không thể không bảo trì vẻ mặt như mộng lập tức bình tĩnh. Đây mới là nội dung bình thường của vở kịch đi! Mặc kệ Thục phi nương nương làm ra chuyện kỳ lạ bất khả tư nghị gì, Hoàng hậu nương nương đều có thể ngăn chặn nàng, như vậy mới đúng chứ! Bình Quả hài lòng nghĩ. Đương nhiên, lúc này tình cảnh này rõ ràng còn có chỗ nào càng không đúng, đều bị Bình Quả cưỡng chế mà xem nhẹ. Tô Vân Chỉ một bên tiếp tục hát, một bên dùng sức cắn răng, muốn đem tay rút ra. Sức lực của hai người kỳ thật cũng không chênh lệch quá nhiều, nhưng mà Tô Vân Chỉ còn phải hao tổn tâm thần vào việc ca hát, vì vậy có chút không thể dùng sức được, bởi vậy nàng rút mấy lần đều chưa thành công. Cung Khuynh bình tĩnh mà nhìn một màn này, bảo trì vẻ mặt "Ai nha ngươi sao lại không nghe lời như vậy, thật sự là hết cách với ngươi", thưởng thức sự giãy giụa trong vô dụng của Tô Vân Chỉ. Thắng bại giống như trong chớp mắt liền nghịch chuyển. Cứ như vậy liền nhận thua? Làm sao có thể?! Tô Vân Chỉ nghiến răng nghiến lợi mà nặn ra một cái mỉm cười, liền dùng bàn tay trong tư thế bị Cung Khuynh cầm lấy, trực tiếp vặn eo từ cái ghế phía sau đi tới, đặt mông ngồi ở trên đùi Cung Khuynh, bởi vì hai cánh tay đều bị Cung Khuynh bắt lấy, nàng không có cách nào chủ động ôm Cung Khuynh, vì giữ ổn định, liền trực tiếp đem nửa người trên của mình dán lên nửa người trên của Cung Khuynh, hận không thể để mỗi tấc thân thể đều dán ở trên người của nàng. Cung Khuynh… Cung Khuynh vẫn là rất bình tĩnh. Nói thực ra, là một nữ nhân, thể trọng của Tô Vân Chỉ là nhẹ hơn so với người bình thường. Nhưng làm một con mèo… trong lòng Cung Khuynh thở dài một hơi. Con mèo này thực nặng. Hát xong một ca khúc, không biết mình chân có tê mất hay không. Cung Khuynh có chút đau lòng chính mình. Tiếng ca vẫn còn tiếp tục. Tô Vân Chỉ có một chút quên ca từ, vì vậy khi hát đến một đoạn nàng nhớ rõ không, nàng phải dựa vào bên người Cung Khuynh, vùi mặt vào cổ Cung Khuynh, sau đó dùng thanh âm "Hừ hừ" hồ lộng qua chuyện. Một màn này tuyệt đối sẽ làm cho người trong Đạo giáo hộc máu! Hoàng hậu nương nương có chút phân thần, nàng nghĩ, có lẽ nên trả thêm tiền lương cho thợ mộc. Vì sao phải thêm tiền lương? Bởi vì ở niên đại này không có ốc vít, người làm hàng thủ công mỹ nghệ đó thật không ngờ lại đáng tin như vậy. Tuy rằng chú mèoThục phi luôn duỗi móng vuốt, chỉ là chiếc ghế mà Hoàng hậu nương nương đang ngồi kia phải chịu trọng lượng của hai người vẫn là vững vững vàng vàng, không có phát ra một chút thanh âm. Bỗng nhiên, tiếng ca của Tô Vân Chỉ ngừng lại. "Tại sao không tiếp tục?" Lực chú ý của Cung Khuynh lập tức lại trở về rồi. "Ngươi buông tay của ta ra." Tô Vân Chỉ tức giận nói. Cung Khuynh nhìn chằm chằm vào Tô Vân Chỉ vài giây đồng hồ, rất phong độ mà buông lỏng hai tay của nàng ra. Tô Vân Chỉ bị trói buộc rất lâu rút cuộc đã được giải phóng. Một giây sau, nàng làm một chuyện phi thường bất khả tư nghị. Nàng thế nhưng lại trực tiếp ôm lấy khuôn mặt của Cung Khuynh, hôn lên môi của nàng! Ha ha, thắng lợi này cuối cùng là thuộc về ta! Trong lòng Tô meo meo cười điên cuồng. Khả Nhạc và Bình Quả hít sâu một hơi, Khả Nhạc nhắm mắt lại, Bình Quả cúi đầu. Bờ môi ấm áp. Mềm mại không thể tưởng tượng nổi. Đầu lưỡi xâm nhập. Tô Vân Chỉ khiêu khích mà dùng đầu lưỡi chạm mà hàm trên của Cung Khuynh. Cung Khuynh tùy ý nàng muốn làm gì thì làm, không cự tuyệt, không hùa theo. Tô Vân Chỉ càng phát ra tùy tiện làm bậy. Thấy Tô Vân Chỉ càng ngày càng quá phận, Cung Khuynh nheo mắt lại. Nàng thừa nhận chính mình có chút ác thú vị, không muốn nhìn đến dáng vẻ dương dương đắc ý của Tô Vân Chỉ chút nào, vì vậy sau một giây nàng trực tiếp cướp lấy quyền chủ động. Cung Khuynh đột nhiên chủ động tựa như bão táp khiến cho người ta trở tay không kịp. Tô Vân Chỉ cảm thấy thân thể bị trói buộc hoàn toàn. Nàng theo bản năng mà kinh hô một tiếng, chỉ là một tiếng kêu sợ hãi này lại trực tiếp chặn lại. Loại huân hương khác biệt trên thân thể hai người nhanh chóng dây dưa. Có lẽ, mùi thơm nhàn nhạt này càng thêm chân thật so với chủ nhân của bọn nó. Cung Khuynh bỏ qua sự giãy giụa của Tô Vân Chỉ, cầm lấy tay của nàng dẫn dắt nàng ôm lấy cổ của mình. Nàng đang tiến công, nàng đang tàn phá tứ phương. Nụ hôn này do Tô Vân Chỉ bắt đầu, lại do Cung Khuynh kết thúc. Nàng không khách khí chút nào cắn một cái trên môi Tô Vân Chỉ. Trước khi Tô Vân Chỉ cắn trở về, Cung Khuynh đem Tô Vân Chỉ đẩy ra, để cho nàng đứng vững trên mặt đất, sau đó chính mình cũng nhanh chóng đứng dậy thối lui vài bước. Nàng đề cho mình cùng Tô Vân Chỉ bảo trì một khoảng cách an toàn, mỉm cười nói: "Nếu như đây là ngươi muốn. Như vậy, bây giờ ngươi hài lòng chưa." Tô Vân Chỉ nhịn không được liếm liếm khóe môi. Một cái cắn kia của Cung Khuynh, lúc ấy có đau một chút, nhưng bởi vì không có rách da cũng không có chảy máu, vì vậy chút đau nhức này rất nhanh liền trôi qua. Nàng phát ra "Sách" một tiếng cười nhạo, nói: "Ngươi cuồng dã như vậy, thật ra khiến ta không quen. Bất quá chẳng lẽ ngươi chỉ có thể làm đến trình độ này sao? A, lúc hôn lại làm cho người khác không thoải mái… Cũng không phải là hành động gì đáng khoe ra." Cung Khuynh nhướn mày. "Nha, tuy rằng còn hai đoạn thơ chưa hát, bất quá ngươi dùng hành vi không lễ phép để phá hủy màn biểu diễn của ta, cho nên ta chỉ có thể tiếc nuối mà nói, màn biểu diễn đến đây là kết thúc. Ngươi phải hoàn toàn chịu trách nhiệm a!" Tô Vân Chỉ phi thường đắc ý nói. Hai đoạn thơ còn lại vừa vặn biểu đạt trắng ra sự yêu thương cùng sùng bái của tân nương đối với trượng phu của nàng, nói một cách khác, cũng chính là phần vuốt mông ngựa cao trào nhất của tác giả đối với Hoàng đế (hết thảy đoạn này bị bôi mất). Nếu như nói trong bài thơ này Tô Vân Chỉ không muốn hát đoạn nào nhất, tất nhiên chính là đoạn này rồi! Ha ha, nhưng mà hiện tại ta lại hoàn mỹ tránh được một đoạn này! Vì vậy ta lại thắng một lần! Tô Vân Chỉ mạnh mẽ tuyên cáo thắng lợi của mình. "Khả Nhạc, thứ mà hôm nay ta viết đâu rồi, lấy ra." Tô Vân Chỉ nói với Đại cung nữ của mình. Khả Nhạc vội vàng mở mắt ra, từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy, cung kính mà đưa cho Tô Vân Chỉ. Tô Vân Chỉ đem tờ giấy để bên cạnh Cung Khuynh, nói: "Ta đã làm thứ ngươi muốn ta làm, bây giờ đến phiên ngươi làm thứ ta muốn ngươi làm rồi. Ừ, những thứ này đều là lời thoại ta soạn sẵn cho ngươi, chỉ cần ngươi diễn theo lời thoại này, Hoàng đế bên kia có thể hoàn mỹ hồ lộng qua chuyện." Tô Vân Chỉ vẫn luôn coi là Kiền Khánh đế là một vị Boss thường nhật*, không có việc gì thì đi phủi phủi một vòng, có thể rơi xuống rất nhiều trang bị! Hiện tại đến phiên Cung Khuynh đi qua phó bản hằng ngày* rồi, lo sợ lần đầu Cung Khuynh đi phủi phủi Boss không biết một chút kỹ xảo đặc thù, vì vậy Tô Vân Chỉ liền viết ra kỹ xảo tiến công kỹ càng. (*Cách nói trong game Thiên Nhai Minh Nguyệt Đao) Thấy nàng tận tâm chưa a! Cung Khuynh cầm lấy tờ giấy nhìn thoáng qua, lập tức đã hiểu kế hoạch của Tô Vân Chỉ, nói: "Ta thay Cung nhị cám ơn ngươi." "Cần ngươi cám ơn sao? Dù sao về sau cũng là muội phu của ta rồi, vậy dĩ nhiên là xem như người nhà." Tô meo meo ngạo kiều nói. Thấy Hoàng hậu cùng Thục phi lại bắt đầu tranh cãi rồi, Khả Nhạc và Bình Quả hoàn toàn không biết nên nói cái gì cho phải. Vì cái gì vừa rồi đã xảy ra chuyện làm cho… làm cho người ta tìm không thấy từ ngữ thích hợp để diễn tả, sau đó hai người này lại lựa chọn làm như là mất trí nhớ rồi bắt đầu bình tĩnh mà đàm luận vào chính sự chứ? Chẳng lẽ các nàng không tức giận sao? Chẳng lẽ các nàng không xấu hổ sao? Chẳng lẽ không "Ngươi đi, ngươi đi, ta hiện tại không muốn gặp lại ngươi" sao? Nếu như nhất định phải có được tố chất tâm lý như vậy mới có khả năng trở thành người đứng trên mọi người… Khả Nhạc thở dài một hơi, trách không được nàng chỉ là cung nữ. Sau khi dặn dò Cung Khuynh không ít chuyện cần phải chú ý, Tô Vân Chỉ mặt không đổi sắc mà rời khỏi Chiêu Dương điện. Khả Nhạc cảm thấy Tô Vân Chỉ nhất định là tức giận. Như vậy mới đúng chứ, đều bị Hoàng hậu như vậy như vậy như vậy như vậy, làm sao có thể không tức giận chứ? Chủ tử nhà mình vừa rồi nguyên lai là đang chịu đựng a! Ai, nóng giận hại thân thể a, Khả Nhạc sợ Tô Vân Chỉ tức giận. Người trong nội cung cũng đã biết chuyện của Cung nhị và Tô cửu nương, về việc này, nữ nhân nhất định là thua thiệt hơn so với nam nhân, nữ nhân trực tiếp mất thanh danh, nam nhân cũng bất quá là thêm một đoạn phong lưu để làm chuyện cười. Coi như là Thục phi tiên hạ thủ vi cường, khiến cho Hoàng thượng hạ ý chỉ tứ hôn, nhưng chính là bởi vì như vậy, không chừng Thục phi ở chỗ của Hoàng hậu đã phải chịu nỗi nhục lớn rồi! Vì vậy, trong mắt rất nhiều người, Tô Vân Chỉ tức giận rời khỏi Chiêu Dương điện là chuyện tất yếu. Thục phi đáng thương a, vì muội muội của mình, nàng cho dù có tức giận vẫn là phải tiếp tục nhẫn nhịn. Khả Nhạc lại biết rõ, nương nương nhà mình tức giận, rõ ràng là bởi vì bị Hoàng hậu cưỡng hôn. Đây là chuyện gì chứ a! Trong sự lo lắng của Khả Nhạc, Tô Vân Chỉ mặt không đổi sắc mà trở về Hoa Dương cung, mặt không đổi sắc mà đi vào phòng ngủ, mặt không đổi sắc mà ra hiệu cho lui nhưng người hầu hạ khác. Bên người nàng chỉ để lại một mình Khả Nhạc, ngay cả Tuyết Bích đều rời khỏi. Trong lòng Khả Nhạc đang sắp xếp tìm ngôn ngữ đề an ủi Tô Vân Chỉ. Lại không nghĩ đến, Tô Vân Chỉ bỗng nhiên phá lên cười. Khả Nhạc lại càng hoảng sợ, nương nương không phải là giận quá hóa điên chứ a? Tô Vân Chỉ cười đến không dừng được, nàng cao hứng lăn lộn mấy vòng ở trên giường, lật qua lật lại nhiều lần, sau đó ôm cái gối đầu thuận tay lấy từ trong Chiêu Dương điện, vẻ mặt hứng thú nói: "Ha ha, vừa rồi ngươi có nhìn rõ biểu lộ trên mặt Cung Khuynh hay chưa? Nàng cũng dám cắn ta? Nàng không phải băng sơn sao? Nàng không phải bông hoa trên núi cao sao? Nàng cắn ta, ngươi biết không?! Sớm đã từng nói qua muốn làm cho bộ dạng băng sơn kia của nàng trở nên lúng túng a!" Khả Nhạc… Khả Nhạc tâm hảo mệt.
|