Lời cuối sách Năm tháng nào đó, một ngày nào đó, ở nhà cuồng loạn quơ móng vuốt trên bàn phím… Điện thoại vang lên.
“Minh nhi!”
“Ân?”
“Đang làm gì? Vẫn còn viết a?”
“Ân, cũng không viết bao nhiêu.”
“Những ca khúc ngươi đề cử, ta đã nghe, rất tuyệt!”
“Đúng vậy đi… Ta biết ngươi sẽ thích.”
“Bên trong có một ca khúc, ta thực sự thích!”
“Ca khúc gì?”
“Một hồi ta phát cho ngươi, ngươi viết đi! Ta cúp!”
Ngay lập tức ca khúc đã được phát tới, kia tiếng hát, uyển chuyển như nước nhẹ nhàng tràn ngập cả căn phòng…
“Ta cho tới bây giờ chưa từng kháng cự mị lực của ngươi Dù rằng ngươi chưa bao giờ mê hoặc ta
Ta cuối cùng chỉ có thể mỉm cười nhìn ngươi
Tình ý của ta luôn dễ dàng đong đầy trong đáy mắt Ta từng nghĩ tới ở trong đêm cô đơn lạnh lẽo Ngươi cuối cùng cũng xuất hiện bên ta
Ngươi nhắm mắt lại hôn lên môi ta
Không nói một câu gắt gao ôm ta trong lòng ngực Ta là yêu ngươi
Ta yêu ngươi rốt cuộc
Lần đầu tiên trong đời ta buông xuống sự sợ hãi
Mặc cho chính mình ảo tưởng hết thảy những gì giữa ta và ngươi Ngươi là yêu ta
Ngươi yêu ta rốt cuộc
Lần đầu tiên trong đời ta buông xuống sự sợ hãi
Tin tưởng chính mình thật sự có thể đi yêu ngươi thật sâu Ta từng nghĩ tới ở trong đêm cô đơn lạnh lẽo
Ngươi cuối cùng cũng xuất hiện bên ta Ngươi nhắm mắt lại hôn lên môi ta
Không nói một câu gắt gao ôm ta trong lòng ngực Ta là yêu ngươi
Ta yêu ngươi rốt cuộc
Lần đầu tiên trong đời ta buông xuống sợ hãi
Mặc cho chính mình ảo tưởng hết thảy những gì giữa ta và ngươi Ngươi là yêu ta
Ngươi yêu ta rốt cuộc
Lần đầu tiên trong đời ta buông xuống sợ hãi
Tin tưởng chính mình thật sự có thể đi yêu ngươi thật sâu Yêu ngươi quá sâu đậm khiến cơ thể tràn ngập dụ̶c̶ vọng Lý trí rốt cuộc nằm ở nơi nào?
Đây là vấn đề mà ta luôn luôn trăn trở.
Ta muốn nói, đây là chuyện xưa của Chu Minh và Đỗ Cẩn, cũng là chuyện xưa của mỗi người, hoặc là từ hình ảnh của hai nhân vật, mọi người tổng có thể nhiều ít tìm được một chút bóng dáng của chính mình.
Cẩn này nhất văn, đã là một bản ghi chép bảy năm tình yêu của hai người, cũng chính là khúc mở màn của những năm tháng mai sau. Này những tình cảm tích lũy qua bao năm tháng, đây mới chính là những lời văn hoa mỹ nhất của nhân sinh.
So sánh với bảy năm, sáng tác chỉ trong vòng hai tháng, có thể cảm thấy bản thảo hai mươi mấy vạn chữ không đáng nói đến, nhưng tại đây hơn hai trăm mấy ngàn chữ chỉ kể lại một phần nhỏ của những sự việc đã qua, này những ngày tháng cảm động khó quên chỉ trong nháy mắt.
Ta tin tưởng, cuộc sống chính là ngày nối tiếp ngày, sự tình tiếp theo sự tình sẽ hình thành. Ta thực sự chờ mong, một ngày mai không thể biết trước được.
Nhớ thương, chờ đợi, đọc thật nhiều bài thơ cùng những câu chuyện, xem qua thật nhiều những tình tiết rồi bàn luận, lý giải lưu loát, nhưng chỉ có thời điểm phát sinh ở trên người mình, mới thật sự hiểu được những hàm ẩn trong đó.
Chỉ muốn nói, hy vọng tất cả mọi người có thể hạnh phúc, nhưng mà hạnh phúc là cả một quãng đường dài, khi hai người cùng nguyện vọng gặp nhau có thể cùng sinh luyến tiếc, người cùng luyến tiếc có thể yêu nhau, người yêu nhau có thể gần nhau, người gần nhau có thể cả đời gắn kết.
Quý trọng người bên cạnh.
Cuối cùng, tóm lại bằng hai câu thơ đi.
“Sinh như hạ hoa chi xán lạn Tử như thu diệp chi tĩnh mỹ”
Phàm là bao dung, phàm là nhẫn nại, phàm là hy vọng, phàm là chờ mong, yêu, không gì là không thể!
—Toàn văn hoàn—
|