Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
|
|
Chương 41
Edit: Thiên Ngân Beta: Wall Ăn mứt quả xong trở về phòng, Mạnh Hiểu Dư bắt đầu cẩn thận nghĩ đến làm cách nào mới có thể thoát khỏi Dạ Hàn mặt đơ kia. Mà trải qua sự kiện mứt quả vừa rồi, hiện tại Mạnh Hiểu Dư đã khẳng định, người bảo hộ mình, ngoại trừ Dạ Hàn tuyệt đối còn có vài người khác, chỉ là mình không biết ngoại trừ Dạ Hàn cùng với bóng đen bên ngoài vừa rồi giúp nàng mua mứt quả, còn có người khác không. Nếu có, thì còn có bao nhiêu người? Chỉ Dạ Hàn mặt đơ cũng đã kèm mình chặt như vậy, lại tăng thêm bóng đen khinh công nhất lưu kia, còn có không biết bao nhiêu người núp trong bóng tối. Như thế mới nói, mình muốn thừa dịp Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ không ở đây ngăn cản, mộng tưởng đi thanh lâu mở mang kiến thức chẳng phải ngâm nước nóng sao? Nghĩ tới đây, Mạnh Hiểu Dư liền ngã xuống giường lăn lộn, hơn nữa còn lăn qua lăn lại lung tung miệng lẩm bẩm nói: “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?........” “A! Có.” Rốt cục trên giường lăn gần năm phút, Mạnh Hiểu Dư linh quang chợt lóe, hét to, sau đó liền đình chỉ lăn lộn trên giường, bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy. Sau đó nói một mình: “Đã không biết ngoại trừ Dạ Hàn cùng bóng đen khinh công kia thì bên ngoài còn có bao nhiêu người bí mật trông chừng mình, nư vậy thì lôi từng người từng người ra giày vò, chờ thăm dò rõ ràng các nàng có mấy người trông chừng mình, đến lúc đó mới nghĩ biện pháp chuồn đi.” Nói một mình xong, Mạnh Hiểu Dư liền nghĩ làm thế nào mới có thể kéo hết người ẩn núp trong bóng tối ra. Vì vậy lại ngã xuống giường lăn lộn, miệng cũng bắt đầu lảm nhảm, làm thế nào mới có thể kéo hết nhóm người này ra? Giống như chỉ có làm vậy mới có thể nghĩ ra biện pháp. Rốt cục lại năm phút trôi qua, Mạnh Hiểu Dư vẫn không nghĩ ra biện pháp gì, có chút bực bội ngừng lăn lộn, xuống giường đi tới bên cạnh bàn, sau đó cầm ấm trà trên bàn, không cần chén, trực tiếp rót từng ngụm từng ngụm nước trà đã sớm hết nóng vào miệng. Uống hết nửa ấm trà, Mạnh Hiểu Dư mới thả ấm trà lại trên bàn, sau đó thỏa mãn lau miệng dính nước trà vì uống quá mau mà chảy ra. Sau đó ngồi xuống bên cạnh bàn hai tay chống cằm tiếp tục suy nghĩ biện pháp, thẳng đến khi điếm tiểu nhị gõ cửa đưa cơm trưa mới hoàn hồn. “Khách quan, đồ ăn đã bày xong, ngài thong thả dùng, tiểu nhân cáo lui.” Điếm tiểu nhị bày cơm trưa và đồ ăn trên bàn xong liền xoay người nói với Mạnh Hiểu Dư. “Ân, đi xuống trước đi!” Mạnh Hiểu Dư vẫn duy trì bộ dạng ngồi bên cạnh bàn, hai tay chống cằm trầm tư suy nghĩ, hữu khí vô lực nói với điếm tiểu nhị. Nhưng mà không đợi điếm tiểu nhị đi tới cửa, Mạnh Hiểu Dư giống như nghĩ tới điều gì, kêu một tiếng: “Ai, ngươi chờ một chút “ “Khách quan ngài còn gì phân phó?”Điếm tiểu nhị đã đi tới cửa, nghi hoặc xoay người cung kính hỏi. Mạnh Hiểu Dư thấy điếm tiểu nhị xoay người qua cung kính hỏi mình còn có dặn dò gì, cười khẽ, từ trong ngực mình lấy ra một thỏi bạc, sau đó đi đến trước mặt điếm tiểu nhị giơ bạc lung lay trước mắt hắn. Nhìn mắt điếm tiểu nhị sáng lên, Mạnh Hiểu Dư tà ác cười, sau đó dùng ngữ khí dụ hoặc nói: “Muốn không?” Nhìn điếm tiểu nhị tham lam gật đầu, tiếp tục dùng ngũ khí dụ hoặc nói: “Muốn liền cho ngươi, bất quá....” Nói tới chỗ này, Mạnh Hiểu Dư cố ý dừng lại. “Khách quan, ngài có dặn dò gì cứ việc nói, tiểu nhân nhất định giúp ngài lo liệu thỏa đáng.” Nghe Mạnh Hiểu Dư nói được nửa câu đột nhiên dừng lại, điếm tiểu nhị lập tức hiểu rõ, sau đó dùng giọng nói phi thường nịnh nọt nói với Mạnh Hiểu Dư. “Kỳ thật cũng không có chuyện trọng yếu gì muốn ngươi lo liệu, chỉ bất quá ta có một số việc muốn hỏi ngươi thôi.” Nói đến đây Mạnh Hiểu Dư lại liếc mắt nhìn điếm tiểu nhị đang nhìn chằm chằm bạc trong tay mình, sau đó tiếp tục nói: “Nếu như trả lời tốt, thỏi hai mươi lượng bạc này liền về ngươi, thế nhưng....” Nói đến đây Mạnh Hiểu Dư ngữ khí run lên “Thế nhưng nếu ngươi dám vì hai mười lượng bạc này mà dám lừa gạt ta, vậy cũng đừng trách ta đối với ngươi không khách khí “ “Khách quan ngài có vấn đề gì cứ hỏi đi! Chỉ cần là tiểu nhân biết, tiểu nhân nhất định không dám giấu diếm.” Nghe được ý vị Mạnh Hiểu Dư mang theo uy hiếp, điếm tiểu nhị lập tức cúi đầu khom lưng tỏ thái độ. “Tốt, vậy hỏi ngươi, ngươi đối với Phú Vân Thành này quen thuộc không? Có biết đông tây nam bắc bốn quảng trường của Phú Vân Thành, mỗi nơi có món điểm tâm gì ngon nhất, hơn nữa cách khách điếm này càng xa càng tốt không?” Nhìn thấy điếm tiểu nhị cúi đầu khom lưng tỏ thái độ, Mạnh Hiểu Dư liền hỏi. “A! Khách quan ngài hỏi cái này a! Vậy ngài hỏi đúng người, tiểu nhân sinh ra tại Phú Vân Thành, cho nên Phú Vân Thành tứ đại quảng trường đối với tiểu nhân cực kỳ quen thuộc, nơi nào ăn ngon nơi nào chơi vui, tiểu nhân biết tất cả a! Ta nói cho ngài a! Phú Vân Thành tứ đại quảng trường a! Đều có điạ điểm bán điểm tâm và vui chơi nổi danh khác nhau! Cách khách điếm này thật xa cũng có rất nhiều nơi a! Nói thí dụ như, phố Nam cuối khu thứ ba, cửa hàng cao điểm nhà họ Lý có món “Phượng lê tô” rất nổi danh a! Còn có đông quảng trường khu con đường thứ năm về phía nam, món “Bánh bao nhân thịt nướng” của cửa hàng bánh bao nhà A Vượng cũng là tay nghề số một ở toàn Phú Vân Thành a! Còn có còn có...” Vốn cho là Mạnh Hiểu Dư sẽ hỏi vấn đề đặc biệt khó trả lời, không nghĩ tới Mạnh Hiểu Dư hỏi lại là những thứ này, vì vậy điếm tiểu nhị để khay trong tay trên bàn, kéo băng để Mạnh Hiểu Dư ngồi xuống, mà hắn cũng kéo ghế ngồi xuống, muốn cùng Mạnh Hiểu Dư đặc biệt nói một phen, bên trong Phú Vân Thành, nơi nào chơi vui nơi nào ăn ngon. Mà Mạnh Hiểu Dư cũng ngồi ở chỗ đó, tư thế nghiêm túc nghe giảng, chỉ là mỗi lần nghe điếm tiểu nhị nói một nơi, Mạnh Hiểu Dư đều sẽ xen vào hỏi một câu “Nơi đó cách khách điếm này xa không?” Nửa canh giờ qua đi, điếm tiểu nhị mới đình chỉ việc ào ào giới thiệu, mà Mạnh Hiểu Dư cũng biết những nơi ăn ngon chơi vui của Phú Vân Thành, hơn nữa còn cách khách điếm này thật xa. Vì vậy sau khi Mạnh Hiểu Dư đều hỏi rõ ràng việc muốn biết liền đưa thỏi bạc hai mươi lượng trong tay cho điếm tiểu nhị, sau đó nói “Trả lời không sai, ta rất hài lòng, hai mươi lượng bạc này thưởng ngươi.” Sau đó lúc điếm tiểu nhị cao hứng lĩnh thưởng nói cảm ơn, Mạnh Hiểu Dư còn nói: “Tiểu nhị ca còn muốn kiếm càng nhiều bạc hơn không?” Khi nhìn điếm tiểu nhị mãnh liệt gật đầu, Mạnh Hiểu Dư nói: “Nếu còn muốn kiếm bạc, ngươi liền giúp ta làm một việc, nếu như chuyện này làm xong một trăm lượng bạc này sẽ là của ngươi.” Nói xong, Mạnh Hiểu Dư liền từ trong ngực lấy ra một tấm ngân phiếu một trăm lượng, lung lay trước mắt điếm tiểu nhị. “Cái này... Cái này....” Nhìn thấy ngân phiếu một trăm lượng trong tay Mạnh Hiểu Dư, điếm tiểu nhị có chút do dự, muốn tiếp lại không dám tiếp, muốn từ bỏ lại không nỡ. Dù sao đó là một trăm lượng bạc a! Một tháng tiền công của hắn cũng chỉ hai lượng bạc, một năm cũng chỉ có hai mươi bốn lượng bạc a! Đây là tận một trăm lượng a! Đây là tiền công bản thân phải làm nhiều năm mới có thể kiếm được! Mà mình cũng đã hai mươi mấy, vẫn còn chưa lấy vợ, không phải bởi vì mình nghèo sao! Nhưng nếu có được một trăm lượng bạc, lại thêm hai mươi lượng vị khách quan kia vừa mới khen thưởng cho mình, cùng với số tiền những năm này để dành, chẳng những mình có thể cưới một tân nương xinh đẹp, mà thời gian sau này của mình hẳn là sẽ tốt hơn rất nhiều!. Nghĩ tới đây, điếm tiểu nhị rất muốn đáp ứng Mạnh Hiểu Dư. Thế nhưng hắn lại sợ Mạnh Hiểu Dư để hắn đi làm việc giết người phóng hỏa gì đó nguy hiểm muốn chết thì sao, nếu hắn bởi vì một trăm lượng bạc mà mất mạng, vậy thì có vẻ không ổn rồi, mà hắn lại là nam tử duy nhất trong nhà, nếu như hắn chết rồi, nhà bọn hắn coi như xong. Cho nên muốn đáp ứng mà hắn lại không dám đáp ứng, vì vậy hắn xoắn xuýt đứng một mình ở đó. “Ngươi yên tâm, những chuyện ta để ngươi làm không có tính nguy hiểm.” Nhìn thấy bộ dáng xoắn xuýt của điếm tiểu nhị, Mạnh Hiểu Dư hiểu ra chậm rãi nói. “Khách quan ngài nói thật?” Nghe thấy Mạnh Hiểu Dư nói, điếm tiểu nhị lập tức cao hứng muốn đáp ứng, thế nhưng hắn vẫn có chút không yên tâm hỏi. “Làm sao? Không tin? Nếu không tin thì thôi vậy, để ta đi tìm người khác! Dù sao khách điếm lớn như vậy cũng không chỉ có mình ngươi là điếm tiểu nhị, một trăm lượng bạc, khẳng định có người dám nhận.” Trông thấy dáng vẻ điếm tiểu nhị còn có chút do dự, Mạnh Hiểu Dư cố ý nói, nói xong, còn cố ý lung lay ngân phiếu một trăm lượng trong tay trước mắt điếm tiểu nhị. “Ai khách quan, ngài có chuyện gì, phân phó tiểu nhân đi làm là được rồi. Tiểu nhân nhất định làm tốt cho ngài, ngài không cần đi tìm người khác! Mà người khác cũng không có tay chân lưu loát như ta a!” Nghe Mạnh Hiểu Dư muốn đi tìm điếm tiểu nhị khác, tiểu nhị cũng không do dự nữa, lập tức nịnh nọt nói với Mạnh Hiểu Dư. Lúc này hắn cũng mặc kệ nguy hiểm hay không nguy hiểm, hắn chỉ biết là nếu như hắn không đáp ứng, vị khách quan kia rất có thể đi tìm người khác, hắn biết nếu như vị khách quan kia đi tìm điếm tiểu nhị khác, vậy hắn liền không có một trăm lượng bạc, không có một trăm lượng bạc, vậy thì vợ của hắn cũng sẽ không có. Nếu như không có, nhà hắn làm sao có người nối dõi a! Cho nên vì vợ xinh đẹp của hắn sau này, còn có hậu đại hương hỏa nhà hắn, điếm tiểu nhị không thèm đếm xỉa. “Thật?” “Đúng thế, chưởng quỹ bình thường cũng khen ta làm việc lưu loát.” Sợ Mạnh Hiểu Dư không tin, điếm tiểu nhị lập tức khoe khoang. “Tốt, nếu đã nói vậy, chuyện này liền giao cho ngươi. Làm thành, một trăm lượng bạc này thuộc về ngươi. Nhưng nếu làm hỏng, một trăm lượng bạc ngươi chẳng những không lấy được, mà ta còn sẽ lập tức đưa ngươi đi chầu diêm vương.” Nghe điếm tiểu nhị khoe khoang, Mạnh Hiểu Dư cố ý giả vờ uy hiếp, bộ dáng hung thần ác sát. Kỳ thật coi như điếm tiểu nhị làm hư việc, Mạnh Hiểu Dư cũng sẽ không làm gì hắn, sở dĩ nàng làm bộ hung thần ác sát uy hiếp điếm tiểu nhcũng là trước kia học trên TV. “Khách quan ngài yên tâm, tiểu nhân nhất định tận tâm tận lực làm tốt cho ngài.” Điếm tiểu nhị tranh thủ thời gian cúi đầu khom lưng cam đoan. “Như vậy cũng tốt, đưa lỗ tai lại gần đây.” Nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu khom lưng cam đoan của điếm tiểu nhị, Mạnh Hiểu Dư vui vẻ cười nói. Mà điếm tiểu nhị bị tiếng cười của Mạnh Hiểu Dư làm cho ngây người, không nhịn ở trong lòng cảm thán: “Tại sao có thể có một tiểu công tử xinh đẹp như vậy a! Tựa như tiên đồng từ bên trong bức tranh đi ra.” Điếm tiểu nhị cũng không biết lúc này Mạnh Hiểu Dư một thân bạch y nam trang là nữ tử. “Uy, ta bảo ngươi đưa lỗ tai tới đây, có nghe thấy không?” Mạnh Hiểu Dư nhìn thấy dáng vẻ đần độn của điếm tiểu nhị, có chút tức giận nói. Nhưng đồng thời, không nhịn được ở trong lòng tự luyến “Bộ dạng của ta thật sự là đấu qua Tây Thi, tức chết Điêu Thuyền a!” Chỉ một nụ cười là có thể mê điếm tiểu nhị đến không phân được nam bắc.” (Editor: nếu em ko điên điên là tốt rồi =.=) “Khách quan ngài có chuyện gì cứ phân phó đi! Tiểu nhân nhất định làm thật tốt cho ngài.” Bị Mạnh Hiểu Dư gọi hoàn hồn, điếm tiểu nhị nói với Mạnh Hiểu Dư. Nhìn thấy điếm tiểu nhị lại gần, Mạnh Hiểu Dư liền ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ. Nói xong, Mạnh Hiểu Dư còn cố ý căn dặn điếm tiểu nhị không được nói với bất kỳ ai. Đợi điếm tiểu nhị gật đầu cam đoan, Mạnh Hiểu Dư mới cho hắn rời khỏi phòng. Mà điếm tiểu nhị nghe xong việc Mạnh Hiểu Dư để hắn làm, một mặt vui vẻ rời đi. Bởi vì việc Mạnh Hiểu Dư bàn giao hắn làm không phải là quá khó, cũng sẽ không nguy hiểm tính mạng, cho nên hắn rất vui vẻ cầm hai mươi lượng bạc lúc trước Mạnh Hiểu Dư thưởng cho hắn lui xuống. Sau đó đợi đến xế chiều ngày mai, làm thỏa đáng chuyện Mạnh Hiểu Dư bàn giao cho hắn là hắn có thể cầm thù lao một trăm lượng bạc của Mạnh Hiểu Dư.
|
Chương 42
Edit: Thiên NgânBeta: WallGiao phó việc để điếm tiểu nhị đi làm xong, nghĩ đến kế hoạch ngày mai, tâm tình Mạnh Hiểu Dư trở nên vô cùng tươi đẹp. Bởi vì tâm tình tốt hơn, nên ngay cả cơm cũng ăn hơn hai bát. "Nha, chào Dạ Hàn tỷ tỷ!" Ăn cơm xong, bởi vì tâm tình thư sướng, Mạnh Hiểu Dư quyết định đi đình viện phía sau khách điếm luyện kiếm một chút, vì vậy nàng liền cầm lên "Thanh Nguyệt Kiếm" treo ở bên giường đi ra khỏi phòng. Nhưng mà Mạnh Hiểu Dư vừa mở cửa phòng liền gặp Dạ Hàn mặt đơ, hai tay ôm kiếm trong ngực, lưng tựa vách tường, có chút cúi đầu, hai mắt khép hờ, tựa như đang nhắm mắt dưỡng thần lại giống như suy nghĩ cái gì. Vốn bởi vì sáng hôm nay nàng ba lần bốn lượt ngăn cản mình ra đi dạo phố, khiến cho Mạnh Hiểu Dư đối với vị mặt mày co quắp này không thoải mái tới cực điểm. Nhưng mà do tâm tình lúc này tốt, cho nên Mạnh Hiểu Dư vẫn vô cùng vui vẻ lên tiếng chào hỏi vị mặt đơ thủ ở trước cửa này. Vốn cho là Dạ Hàn sẽ lễ phép chào lại nàng một câu, hoặc là lạnh lùng hắng giọng một cái cho mình. Thế nhưng Mạnh Hiểu Dư đứng ở cạnh cửa, đứng đến nỗi mạng nhện đều giăng dày mấy tầng vẫn không đợi được nàng lễ phép đáp lại hoặc là lạnh lùng ân một tiếng như trong dự đoán. Mà Dạ Hàn thì ngay thời điểm Mạnh Hiểu Dư vui vẻ cùng mình chào hỏi, liền mở mắt ra quay đầu nhìn chằm chằm vào gương mặt Mạnh Hiểu Dư đang cười đến xán lạn, không biết suy nghĩ cái gì. "Uy ta đang chào hỏi ngươi a!" Nhìn thấy Dạ Hàn không nói lời nào, chỉ nhìn mình ngẩn người, Mạnh Hiểu Dư khó chịu, tại sao lại có người như thế này a! Chính mình chào hỏi với nàng, theo lễ phép thì nàng cũng phải đáp lại mình một tiếng chứ! Thế nhưng nàng ngược lại quá tốt, trực tiếp nhìn mình một chút, liền ngẩn người ra. "......." "Ngươi chẳng phải nên lễ phép đáp lại ta một chút sao?" Nhìn thấy ánh mắt Dạ Hàn thay đổi một chút, Mạnh Hiểu Dư biết nàng đã hoàn hồn, vì vậy nói như thế. "Không biết Mạnh cô nương muốn đáp trả thế nào?" Giọng của Dạ Hàn bình thường trở lại. "....." Lần này Mạnh Hiểu Dư bó tay rồi. "Mạnh cô nương, cung chủ đã phân phó, ngươi không thể ra khách điếm nửa bước. Cho nên ngươi vẫn nên an tâm trở về phòng nghỉ ngơi đi!" Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư không nói, Dạ Hàn mặt đơ bắt đầu nói. "Ai nói với ngươi ta sắp đi ra ngoài?" Nghe được Dạ Hàn, tâm tình vốn tốt của Mạnh Hiểu Dư trong nháy mắt hạ nhiệt độ đến đóng băng, vì vậy nàng lớn tiếng phản bác. Nghe Mạnh Hiểu Dư lớn tiếng phản bác, Dạ Hàn rất muốn đậu đen rau muống nói: "Vậy buổi trưa là ai, một khóc hai nháo ba thắt cổ nghĩ hết biện pháp muốn đi ra ngoài dạo phố?" Nhìn thấy bộ dáng Dạ Hàn một mặt không tin, Mạnh Hiểu Dư rất khó chịu hừ lạnh một tiếng, sau đó, trực tiếp mang theo "Thanh Nguyệt Kiếm" vượt qua Dạ Hàn đi xuống dưới lầu. Còn trên mặt Dạ Hàn mang theo biểu tình nồng đậm không tin thì bị Mạnh đại tiểu thư chúng ta cho một ánh mắt khinh bỉ thật sâu."Có ý kiến gì sao? Ta không đáng tin như vậy sao? Sao lại lộ ra biểu tình kia, không phải chỉ là buổi sáng vì muốn đi ra ngoài dạo phố mà náo loạn ngươi một chút sao? Dùng biểu tình như ta muốn gạt ngươi vậy? Hung hăng khinh bỉ ngươi." Mạnh Hiểu Dư vừa xuống lầu vừa ở trong lòng hung hăng đậu đen rau muống, thời điểm Mạnh Hiểu Dư trong lòng đậu đen rau muống hung hăng khinh bỉ Dạ Hàn, Mạnh Hiểu Dư còn len lén quay người giơ ngón giữa với Dạ Hàn. Lúc Dạ Hàn nhìn về phía nàng, nàng lại lập tức xoay người tiếp tục đi xuống cầu thang của nàng. (ngươi thật thô bỉ =.=)Mà Dạ Hàn thì trong lúc Mạnh Hiểu Dư xuống đến đại sảnh lầu một, liền phi thân một cái từ hành lang lầu hai trực tiếp nhảy xuống, sau đó ở giữa không trung nhẹ nhàng linh hoạt xoay người một cái liền vững vàng rơi xuống bên cạnh Mạnh Hiểu Dư. Một cú nhảy hoàn mỹ kia, cùng cú xoay người duyên dáng giữa không trung kia, cùng cú rơi xuống vững vàng bên người Mạnh Hiểu Dư mà không phát ra một điểm tiếng vang. Không chỉ được nghênh đón một mảnh âm thanh ủng hộ, càng làm cho người biết hàng nhìn ra người này tu vi võ công bất phàm. "Cắt, chỉ biết thể hiện." Nhìn thấy đám người ở đại đường khách điếm vỗ tay lớn tiếng khen ngợi khinh công kia của Dạ Hàn, lại nhìn thoáng qua vị bên cạnh mặt đơ không biểu tình, Mạnh Hiểu Dư khinh bỉ cắt một tiếng, nói một câu "chỉ biết thể hiện" xong liền xoay người đi về phía đình viện sau khách điếm. Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư phi thường khinh bỉ nhìn mình cắt một tiếng, sau đó ném câu tiếp theo khiến mình không hiểu là có ý gì xong liền xoay người đi, Dạ Hàn đành phải đi theo sau. Kỳ thật nàng cũng không biết tại sao mình lại từ hành lang lầu hai khách điếm nhảy xuống, biểu diễn một màn khinh công kia. Chỉ là khi nhìn thấy một tiểu thân ảnh bạch sắc đi xuống dưới lầu, trong lòng mình liền toát ra một ý nghĩ xúc động như thế. Đến khi lấy lại tinh thần thì đã từ hành lang lầu hai nhảy xuống, hơn nữa còn vững vàng rơi vào bên cạnh nàng. Mà bốn phía thì nghe đựơc một số âm thanh ủng hộ nàng không thể hiểu được, nàng không rõ, mình có làm chuyện gì vĩ đại sao? Vì cái gì những người trong khách điếm kia lại lớn tiếng khen hay đây? Nhưng mà không đợi mình nghĩ ra cái gì, người bên cạnh liền khinh bỉ cắt một tiếng, sau đó phun ra một câu mình căn bản không biết là có ý gì liền xoay người đi ra đình viện phía sau khách điếm. Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư đi ở phía trước, Dạ Hàn thật rất muốn hỏi một câu "Ngươi mới vừa nói thể hiện là có ý gì a?" Thật rất muốn hỏi thân ảnh nhỏ bé đi ở phía trước kia như vậy, thế nhưng đã dưỡng thành tính cách không hỏi nhiều, nên Dạ Hàn vẫn không có mở miệng hỏi ra hiếu kỳ trong lòng. Đi vào tiểu đình viện phía sau khách điếm, Mạnh Hiểu Dư tìm một mảnh đất trống tương đối lớn, sau đó rút kiếm ra khỏi vỏ. Tay trái quăng vỏ kiếm tùy ý trên mặt đất, sau đó phối hợp với động tác huy kiếm của tay phải liền múa bộ kiếm Pháp nhập môn Mễ Cửu đã từng giao cho nàng. Mặc dù vẫn múa không thuận tay, nhưng so với đoạn thời gian vô cùng thê thảm lúc trước, Mạnh Hiểu Dư lúc này đã có thể hoàn chỉnh luyện xong bộ kiếm pháp này một cách ăn khớp, chứ không như đoạn thời gian luyện tập trước đây, luyện xong chiêu trước liền quên chiêu tiếp theo, chớ nói chi là luyện cho ăn khớp. Kỳ thật mấy ngày trước Như Băng tỷ tỷ còn dạy nàng luyện qua bộ kiếm pháp nhập môn này nhiều lần, thế nhưng mặc dù Mạnh Hiểu Dư đều nhớ kỹ chiêu thức, nhưng cũng không cách luyện ra trọn vẹn, không hề ăn khớp. Cho nên hiện tại khi Mạnh Hiểu Dư một hơi luyện trôi chảy bộ kiếm pháp này. Nàng không khỏi ngơ ngác một hồi, chờ một lát sau lấy lại tinh thần, nàng không khỏi hoan hô: "Ta đã luyện thành! Ta đã luyện thành! Ha ha ha ta rốt cục đã luyện thành bộ kiếm pháp kia! Một bộ kiếm pháp khó như vậy, cư nhiên ta chỉ dùng vẻn vẹn hơn một tháng thời gian liền luyện thành, ta quả nhiên là một thiên tài a!"Bên này Mạnh Hiểu Dư vừa chống nạnh ngửa mặt lên trời cười to, còn không quên thiếp vàng khoe khoang ở trên mặt mình. Lúc này người nào đó đang ngồi trên nóc nhà, nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư vừa chống nạnh ngửa mặt lên trời cười to vừa khoe khoang, khuôn mặt được Mạnh Hiểu Dư xưng là mặt đơ vạn năm không đổi lúc này đang treo đầy hắc tuyến, khóe miệng co quắp. Đồng thời ở trong lòng không nhịn được lườm nguýt, sau đó đậu đen rau muống nói: "Một bộ kiếm pháp nhập môn đơn giản như vậy, ngươi luyện hơn một tháng mới luyện thành thì thôi đi, thế nhưng ngươi có cần phải ngửa mặt lên trời cười to khoe khoang là thiên tài không? Rốt cuộc muốn da mặt dày bao nhiêu mới có thể đạt tới cảnh giới này như ngươi a!" *************************************************************** Thời gian qua cực nhanh, năm tháng như thoi đưa, đảo mắt liền tới giờ Thân ba khắc buổi chiều ngày hôm sau, mà lúc này Mạnh Hiểu Dư thành thành thật thật ngốc ở trong phòng, trong lòng lại tràn đầy kích động. Một hồi điếm tiểu nhị liền sẽ dựa theo phân phó của nàng ngày hôm qua mang người tới, mắt thấy kế hoạch chuồn êm của mình sắp bắt đầu, Mạnh Hiểu Dư lúc này vừa kích động vừa khẩn trương. Nhìn sắc trời bên ngoài một chút, lại đưa tay nhìn đồng hồ điện tử năng lượng mặt trời trên cổ tay mình, đã ba giờ rưỡi. Cái đồng hồ điện tử năng lượng mặt trời là thời điểm sinh nhật mười lăm tuổi của nàng, biểu tỷ ở nước Anh đặc biệt gửi về làm lễ vật mừng sinh nhật cho nàng! Lúc gọi điện thoại, biểu tỷ nói với chính mình, tính năng đồng hồ này vô cùng tốt, cam đoan tuổi thọ sử dụng một trăm năm! Về sau Mạnh Hiểu Dư liền một mực mang theo, mãi cho đến khi xuyên đến thế giới này, ngoại trừ lúc tắm rửa, lúc ngủ, thời gian còn lại Mạnh Hiểu Dư đều một mực mang theo. Lúc này Mạnh Hiểu Dư nhìn chằm chằm mặt đồng hồ biểu hiện mười lăm giờ ba mươi tám phút, tâm tình không nhịn được trở nên kích động. Đồng thời trong miệng cũng nói một mình: "Ta cũng nên đi giày vò những người trong bóng tối đang trông chừng ta đi ra." Nói xong, khóe miệng Mạnh Hiểu Dư cong ra một độ cong tà ác. Trong phòng sửa sang lại y phục một chút, khóe môi Mạnh Hiểu Dư nhếch lên một nụ cười tiểu ác ma đi ra đại đường khách điếm. Đi đến đại đường khách điếm, Mạnh Hiểu Dư không nhìn Dạ Hàn đang nhàn nhã uống trà ở một bàn bên trong đại đường, đi ra phía cửa chính khách điếm. Ngay nháy mắt lúc Mạnh Hiểu Dư bước ra ngưỡng cửa, không ngoài dự đoán của Mạnh Hiểu Dư, người nào đó mới vừa rồi còn thảnh thơi uống trà, lúc này đã dùng khuôn mặt đơ ngăn trước người mình. Nhìn thấy mặt đơ ngăn trước người mình, Mạnh Hiểu Dư giương lên một nụ cười thật to, liền dùng một giọng nói phi thường ỏng ẹo nói: "Dạ Hàn tỷ tỷ, ngươi cản trở ta làm gì? Ta đang vội vàng muốn đi mua đồ đây! Chậm một chút liền mua không được." Nói xong, Mạnh Hiểu Dư còn làm bộ nhìn sắc trời nói. "Mạnh cô nương muốn đi mua thứ gì, nói cho ta biết một tiếng là được, ta phái người đi mua giúp ngươi." Dạ Hàn vẫn mặt đơ như cũ nói. "Thật sao?" Mạnh Hiểu Dư cố ý giả bộ như hoài nghi hỏi, sau đó nhìn Dạ Hàn mặt đơ gật đầu một cái lại tiếp tục nói "Thế nhưng đồ vật ta muốn mua hơi nhiều, ngươi thật xác định ngươi có thể giúp ta mua về?" Mạnh Hiểu Dư lại cố ý hỏi một câu. "Ta xác định! Mạnh cô nương trước tiên nói đồ vật muốn mua cho ta biết đi!" Lúc này Dạ Hàn có một loại xúc động phi thường muốn đỡ trán, tiểu cô nãi nãi hôm nay sao thế? Làm sao luôn dùng một loại giọng điệu nũng nịu nói chuyện với mình? Nàng hẳn phải biết cho df nàng đối với mình nũng nịu giả bộ đáng thương, mình cũng sẽ không vi phạm bàn giao của hai vị cung chủ, để cho nàng đi ra ngoài chơi a! "Thật sao a? Dạ Hàn tỷ tỷ ta yêu ngươi chết mất." Được Dạ Hàn khẳng định, Mạnh Hiểu Dư vui vẻ tiếp tục dùng giọng điệu giả vờ nũng nịu nói, sau đó nhìn đến bộ dáng sắp không chịu được của Dạ Hàn, bên miệng Mạnh Hiểu Dư thật nhanh hiện lên một nụ cười tiểu ác ma. Cười xong, Mạnh Hiểu Dư lập tức thu hồi giọng nói kia, chính nàng cũng không chịu được giọng nói nũng nịu ngọt ngào muốn chết kia. Đổi lại giọng bình thường, chững chạc đàng hoàng nói: "Dạ Hàn tỷ tỷ nói như vậy, vậy ta cũng không từ chối. Ta muốn mua món "Phượng lê tô" vừa mới ra lò ở cửa hàng cao điểm nhà họ Lý cuối khu thứ ba phố Nam, nhất định phải là vừa mới ra lò nha! Không đúng không ăn." Mạnh Hiểu Dư vừa mới nói xong, chỉ thấy một cái bóng biến mất về hướng phố Nam. Nhìn thấy bóng đen chợt lóe lên, khóe miệng Mạnh Hiểu Dư cũng hiện lên một nụ cười âm mưu như ý. Cười xong, Mạnh Hiểu Dư bắt đầu tiếp tục nói "Còn có ta còn muốn món "Bánh bao nhân thịt nướng" của cửa hàng bánh bao nhà A Vượng ở con đường thứ năm về phía nam của Đông quảng trường, còn có còn có........." Mạnh Hiểu Dư nói hết những cửa hàng điểm tâm cùng quà vặt ăn ngon lại nổi danh, hơn nữa còn cách khách điếm một khoảng lộ trình rất xa ngày hôm qua điếm tiểu nhị đã với nàng ra. Hơn nữa nàng còn vừa báo vừa chú ý đã đi ra mấy bóng đen, kỳ thật Mạnh Hiểu Dư tính qua, lúc nàng báo cửa hàng quà vặt thứ bảy thì đã không còn bóng đen nào nữa. Vì vậy nàng âm thầm suy đoán bóng đen hẳn cũng chỉ có sáu người, nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, Mạnh Hiểu Dư lại báo thêm mấy địa chỉ cửa hàng cùng quà vặt. Báo xong tất cả tên điểm tâm cùng điạ chỉ cửa hàng, ngẩng đầu một cái liền thấy sắc mặt Dạ Hàn đã đen có thể so với đáy nồi. "Ách, đồ vật ta muốn mua đều báo xong." Nhìn thấy mặt Dạ Hàn đen đến dọa người, Mạnh Hiểu Dư nuốt một ngụm nước bọt nói. Thế nhưng nàng xem thấy Dạ Hàn một câu cũng không nói, chỉ là mặt đen thui nhìn mình chằm chằm, vì vậy Mạnh Hiểu Dư có chút sợ sệt lại nuốt nước miếng một cái mới tiếp tục nói: "Ngươi không có việc gì chứ?" "Ta không sao, chỉ là ta có một vấn đề muốn hỏi Mạnh cô nương." Nhìn thấy thần sắc Mạnh Hiểu Dư sợ sệt, Dạ Hàn rốt cục mở miệng nói chuyện. "Ha ha chuyện gì?" Nhìn thấy Dạ Hàn đen mặt, nghe giọng nàng ấy có chút cắn răng nghiến lợi, Mạnh Hiểu Dư càng thêm sợ sệt lại nuốt ngụm nước miếng, sau đó thận trọng nói. "Ta chỉ là muốn hỏi Mạnh cô nương, ngài muốn lập tức mua nhiều đồ ăn như vậy, ngài ăn hết sao?"
|
Chương 43
Edit: Thiên NgânBeta: Wall"Ha ha.. vậy, ta trở về phòng trước, đồ vật mua về làm phiền đem lên phòng giúp ta!" Nghe được giọng nói cắn răng nghiến lợi của Dạ Hàn, Mạnh Hiểu Dư cười khan hai tiếng, vừa dứt lời, liền chạy nhanh về phòng. "Hô ~~ làm ta sợ muốn chết, không phải chỉ là muốn mua nhiều thứ một chút? Ở xa một chút thôi sao? Cần phải đen mặt thế không? Không biết lá gan người ta rất nhỏ sao?" Phi tốc chạy trở về phòng đóng cửa lại, Mạnh Hiểu Dư lầm bầm lầu bầu oán trách. Bất quá sau khi oán trách một chút, nàng lại cười vui vẻ. "Hiện tại những hắc ảnh kia đều bị ta điều ra, cũng chỉ còn lại mặt đơ kia còn ở bên ngoài trông coi ta, muốn điều nàng đi, khả năng không quá lớn." Mạnh Hiểu Dư nghĩ tới đây, ngữ khí không khỏi sa sút, nhưng mà cũng chỉ là sa sút hai giây mà thôi, bởi vì nàng đã sớm làm xong chuẩn bị, nghĩ tới đây Mạnh Hiểu Dư không khỏi đắc ý "Hừ ở bên ngoài trông coi ta thì sao? Bằng vào một người hiện đại thế kỷ hai mươi mốt như ta, chẳng lẽ không giải quyết được một lão cổ nhân như ngươi? Kim thiền thoát xác, nghe qua chưa? Hôm nay bản cô nương liền dạy cho ngươi một khóa, nói cho ngươi, đừng tưởng rằng giữ ở cửa ra vào, người khác sẽ trốn không thoát. Văn hóa thiên triều của ta bác đại tinh thâm, mà ta thân là nhân loại tiên tiến thế kỷ hai mươi mốt của thiên triều, há lại để một tiểu nhân vật cái gì cũng không biết như ngươi đứng giữ cửa ra vào liền có thể coi chừng?" Nghĩ tới đây, Mạnh Hiểu Dư không khỏi muốn chống nạnh hai tay ngửa mặt lên trời cười to ba trăm tiếng, thế nhưng nàng chưa kịp cười ra tiếng, tiếng đập cửa liền truyền vào. *Trung Quốc gọi họ là Thiên Triều"Khách quan, nước tắm ngài muốn đã chuẩn bị xong, muốn đưa vào bây giờ sao?" Nghe thấy là giọng của điếm tiểu nhị hôm qua, miệng Mạnh Hiểu Dư lập tức tràn ra nụ cười rực rỡ "Đưa vào đi!" Vừa nói Mạnh Hiểu Dư vừa đi qua mở cửa ra, nhìn thấy điếm tiểu nhị ngày hôm qua mang theo thùng nước nóng đứng ở cửa ra vào, thấy mình mở cửa ra, cười gật đầu một cái với mình liền khiêng thùng nước nóng vào phòng. Mà Mạnh Hiểu Dư đứng tựa ở cửa nhìn Dạ Hàn hai tay ôm kiếm trước ngực cũng đang tựa ở cạnh cửa. Lúc hai người không lời mặt đối mặt, điếm tiểu nhị bỗng thốt lên một tiếng kinh ngạc "Ai nha khách quan, thùng tắm trong phòng ngài bị chuột cắn thủng một lỗ nhỏ, nên bị rỉ nước." "Cái gì? Làm sao bây giờ a?" Nghe tiếng kinh hô của điếm tiểu nhị, Mạnh Hiểu Dư lập tức đi vào phòng, sau đó cố ý lớn tiếng nói. "Khách quan ngài yên tâm, tiểu nhân lập tức đổi một cái thùng tắm mới đến cho ngài." Điếm tiểu nhị thấy Mạnh Hiểu Dư ra dấu cho mình, cũng lập tức lớn tiếng đáp lại. "A! Vậy ngươi đi nhanh đi! Tốc độ nhanh lên một chút! Ta đang chờ tắm rửa đây!" Mạnh Hiểu Dư lớn tiếng nói, lại có thâm ý khác dành cho điếm tiểu nhị. "Dạ được, khách quan ngài chờ chút, tiểu nhân lập tức đổi cho ngài." Lớn tiếng nói xong câu đó, điếm tiểu nhị lấy tốc độ cực nhanh chạy ra khỏi phòng, thuận tiện còn dựa theo chỉ thị của Mạnh Hiểu Dư, đóng cửa lại.Mà Mạnh Hiểu Dư thì thừa dịp này nhanh chóng thay bộ y phục tiểu nhị vừa rồi điếm tiểu nhị lén từ trong ngực lấy ra đưa nàng. Hơn nữa còn dùng dầu cây trẩu vừa rồi điếm tiểu nhị lén đưa bôi lên mặt đến đen kịt. Bôi xong, Mạnh Hiểu Dư còn đặc biệt đi đến trước gương soi soi "A thật giống như đi Hawaii tắm nắng một tháng mà không bôi kem dưỡng da vậy, đen cũng quá cá tính đi!" ( vãi hồn =)))Lúc Mạnh Hiểu Dư đối diện tấm gương đậu đen rau muống mình lúc này mặt đen thật cá tính, tiếng đập cửa lại một lần nữa vang lên. "Khách quan thùng tắm đã đưa đến cho ngài, ngài mở cửa ra đi!" "Ngươi trực tiếp vào đi! Cửa không khóa." Mạnh Hiểu Dư nói xong câu đó vội vàng trốn đằng sau bình phong. Sau đó nàng nghe thấy âm thanh cửa bị mở ra, tiếp theo là một loạt tiếng bước chân. Sau đó nàng nhìn thấy điếm tiểu nhị cùng một điếm tiểu nhị khác khiêng một thùng tắm lớn, đi tới đằng sau bình phong. Khi bọn hắn buông thùng tắm xuống, Mạnh Hiểu Dư liền thấy được diện mạo điếm tiểu nhị khác. Chiều cao, hình thể của nàng ấy không khác gì nàng, còn cả khuôn mặt đen kịt giống như mình bôi đầy dầu cây trẩu. "Khách quan, đây là muội muội ta, năm nay mười bảy tuổi, một hồi nàng sẽ thay thế ngài ở lại trong phòng. Mà khách quan ngài cùng tiểu nhân khiêng thùng tắm bị hư ra là được, chờ ra khỏi khách điếm, nương của ta ở cửa sau khách điếm đợi ngài. Đến lúc đó bà ấy sẽ mang ngài đến nhà ta tắm rửa thay y phục, y phục ngài bảo ta mua giúp, tiểu nhân đều đã mua để ở nhà ta, đến lúc đó ngài trực tiếp đổi là được rồi." Điếm tiểu nhị nhỏ giọng nói cùng Mạnh Hiểu Dư. "Ân làm tốt lắm, vậy chúng ta đi ra ngoài đi!" Mạnh Hiểu Dư cũng nhỏ giọng nói lại. "Khách quan, thùng tắm đã đưa đến cho ngài, hiện tại tiểu nhân đem thùng tắm hư đi, sau đó lại đem nước nóng đến cho ngài được chứ?" Nghe Mạnh Hiểu Dư, điếm tiểu nhị liền lớn tiếng nói. "A tốt, các ngươi nhanh chút đi! Ra ngoài nhớ khép cửa lại a!" Mạnh Hiểu Dư cũng lớn tiếng trả lời. "Aiz, được rồi!" Điếm tiểu nhị nói xong để Mạnh Hiểu Dư cùng hắn khiêng thùng tắm đi ra khỏi phòng. Rời khỏi phòng, đi xuống cầu thang lại đi theo điếm tiểu nhị đi đến cửa sau khách điếm. Đi theo nương của điếm tiểu nhị đi tới nhà của bọn hắn, ung dung thư thả tắm rửa, rửa sạch sẽ dầu cây trẩu trên mặt, trên cổ, cùng trên tay xong. Mạnh Hiểu Dư liền thay đổi y phục hôm qua để điếm tiểu nhị mua giúp, đổi lại thành một thân tử sắc nam trang, Mạnh Hiểu Dư lại dựa theo bộ dáng ngày hôm qua buộc đầu tóc một phần lên đỉnh đầu, còn sót lại thì thả tung ở sau lưng, tóc cắt ngang tán ở trên trán. Chỉnh lý bản thân xong, Mạnh Hiểu Dư lấy y phục điếm tiểu nhị mình vừa thay ra, từ bên trong lấy ra ngân phiếu cùng bạc. Sau đó phân biệt theo mệnh giá lớn nhỏ tách ra cất vào trong túi y phục đang mặc. Sau đó cất toàn bộ mấy thỏi bạc còn lại vào trong túi tay áo bên trái, lấy ra chiết phiến hôm qua phân phó điếm tiểu nhị mua giúp, xoạt một cái mở ra quạt hai cái, cảm giác cũng không tệ lắm! Mạnh Hiểu Dư thu lại cất bên hông, sau đó mở cửa đi ra ngoài, nói cảm ơn với nương của điếm tiểu nhị ngoài của, lại cho mười lượng bạc mới đi ra khỏi nhà điếm tiểu nhị.Ra khỏi của nhà điếm tiểu nhị, Mạnh Hiểu Dư vừa nhẹ phe phẩy chiết phiến trong tay, vừa thảnh thơi đi về phía quảng trường phía nam. Mà lúc này trời đã bắt đầu tối, mặt trời đã lặn trước lúc Mạnh Hiểu Dư còn thảnh thơi ngâm nước nóng trong nhà điếm tiểu nhị. Bởi vì Mạnh Hiểu Dư không biết vị trí cụ thể của "Vũ Xuân Các", cho nên khi nàng đi nam quảng trường, cũng không đi lung tung khắp nơi, mà ở trên đường ngăn cản một lão đại gia chuẩn bị dọn quán về nhà hỏi một chút "Lão đại gia, xin hỏi "Vũ Xuân Các" ở đường nào? Đi như thế nào a?" "Tiểu công tử muốn đi "Vũ Xuân Các"?" "Ân đúng a! Ngài có thể nói cho ta biết đi làm sao không?" "A! Ngươi theo đường này đi thẳng, gặp ngã ba, rẽ trái sau đó lại đi thẳng, gặp một ngã ba nữa, rẽ phải lại đi thẳng một chút nữa là tới." "A! Ta đã biết, tạ ơn lão đại gia " Mạnh Hiểu Dư cảm ơn lão đại gia một tiếng, liền đi theo phương hướng lão đại gia mới chỉ cho nàng. ************************************** "Nha, tuấn tiểu công tử ở đâu đến a? Nhìn thật lạ mắt! Là lần đầu tiên đến "Vũ Xuân Các" của chúng ta phải không?" Mạnh Hiểu Dư vừa tới đến trước cổng chính "Vũ Xuân Các", còn chưa kịp cảm thán một tiếng "Thật đúng là không khác gì trên TV a!" Liền bị một nữ tử y phục hở hang ôm vào trong ngực. "Khụ khụ vị tỷ tỷ này, có thể thả ta ra trước không?" Mạnh Hiểu Dư bị mùi son phấn dày đặc đột nhiên xuất hiện làm cho bị sặc đến ho khan. Mà mặt cũng bị nữ tử y phục hở hang kia hung hăn ấn vào giữa hai ngọn núi đồ sộ, khiến Mạnh Hiểu Dư nghẹn đến hít thở không thông. "Ai nha, tiểu công tử thẹn thùng a!" Vị nữ tử y phục hở hang kia nghe thấy Mạnh Hiểu Dư nói, buông lỏng Mạnh Hiểu Dư ra, khi nhìn đến gương mặt đỏ rực của Mạnh Hiểu Dư, liền trêu ghẹo nói. "Ai nói ta thẹn thùng, ta là bị đôi hung khí kia của ngươi ép đến thở không nổi a!" Nghe vị nữ tử kia trêu ghẹo mình, Mạnh Hiểu Dư tức giận trực tiếp đáp trả. Thật không biết nơi đó của nàng ấy sao lại có bộ dáng hùng vĩ như vậy, đều sắp ngạt chết nàng. "Ha ha vị tiểu công tử này ngươi thật là hư a!" Nghe Mạnh Hiểu Dư nói, nữ tử y phục hở hang sửng sốt một chút, sau đó rất nhanh liền hiểu Mạnh Hiểu Dư nói là có ý gì, vì vậy nàng yêu kiều cười hai tiếng rồi nói, sau đó làm bộ nhào về phía Mạnh Hiểu Dư. "Ngươi đừng tới, ngươi nhào tới, ta liền kêu người a!" Nhìn thấy nữ tử y phục hở hang lại có tư thế nhào tới mình, Mạnh Hiểu Dư tranh thủ thời gian hai tay ôm ngực làm ra tư thái phòng ngự, sau đó nói với nữ tử y phục hở hang. Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư một bộ tư thế phòng sắc lang, vị nữ tử y phục hở hang lại yêu kiều nở nụ cười, sau đó dùng một ngữ khí lão sói xám lừa gạt tiểu hồng mạo nói: "Tiểu đệ đệ, ngươi thật đáng yêu. Tới, tỷ tỷ thương ngươi." "Ta... Ta không qua, ngươi thật là đáng sợ, ta muốn tìm tú bà của các ngươi." Nhìn thấy nữ tử dùng dáng vẻ lão sói xám nhìn tiểu bạch thỏ mà nhìn mình, Mạnh Hiểu Dư gấp đến nói không lưu loát. "Ha ha ha tiểu đệ đệ ngươi thật là đáng yêu." Nhìn thấy bộ dạng đáng yêu kia của Mạnh Hiểu Dư, vị nữ tử y phục hở hang phi thường không nể mặt mũi ôm bụng phá lên cười. Cười một hồi lâu, thẳng đến bụng đều cười đế phát đau, vị nữ tử y phục hở hang mới chậm rãi nín cười, trả lời Mạnh Hiểu Dư: "Ta chính là tú bà, tiểu đệ đệ ngươi tìm ta có chuyện gì?" "Cái gì? Ngươi chính là tú bà?" Nghe vị nữ tử y phục hở hang kia nói, giật nảy mình, buông ra tư thế phòng ngự, đi đến gần nữ tử y phục hở hang tự xưng là tú bà kia, bắt đầu dò xét nàng cẩn thận. Mày liễu dài nhỏ, mắt phượng vũ mị, mũi ngọc thẳng đứng tinh xảo, đôi môi nở nang khêu gợi, cái cằm nhỏ gọn, xuống chút nữa nhìn cổ cao ráo cùng xương quai xanh khiêu gợi, còn có đồi núi to lớn, eo thon, phần eo trở xuống đều bị quần lụa mỏng che chắn, cho nên Mạnh Hiểu Dư nhìn không ra chân nàng dài ngắn. Bất quá chỉ xem nàng kia so với chính mình cao hơn nửa cái đầu, chân của nàng hẳn là không thể ngắn. Từ trên xuống dưới đánh giá người trước mặt này một lần, Mạnh Hiểu Dư cho ra một cái kết luận: "Nữ nhân này tuyệt đối là hồ ly tinh Ðát kỉ chuyển thế, quá yêu mị." Ở trong lòng cho nữ tử y phục hở hang trước mặt này một kết luận, Mạnh Hiểu Dư ngẩng đầu nhìn mắt của nàng, lại hỏi: "Ngươi thật là tú bà nơi này?" Yên Như Mị buồn cười nhìn vị trước mặt, từ trên xuống dưới đánh giá một lần thiếu nữ này. Không sai là thiếu nữ, khi nàng lần đầu tiên nhìn thấy người đứng trước cửa "Vũ Xuân Các" nàng liền nhận ra Mạnh Hiểu Dư là tiểu cô nương nữ phẫn nam trang. "Ngươi cảm thấy có người sẽ giả mạo tú bà trong thanh lâu sao?" "Cũng đúng." Nghe Yên Như Mị nói, Mạnh Hiểu Dư gật gật đầu, thế nhưng không tới hai giây, Mạnh Hiểu Dư nói thêm: "Thế nhưng không đúng! Ngươi cùng tú bà bọn họ nói tuyệt không giống a!" "A! Vậy ngươi nói xem tú bà bọn họ nói là dạng gì ?" Yên Như Mị buồn cười hỏi. Nghe Yên Như Mị, Mạnh Hiểu Dư nghiêm túc suy nghĩ sau một chút nói: "Là cái loại bộ dáng vừa già vừa xấu, trên miệng còn có một nốt ruồi lớn, hơn nữa còn mập như heo." Mạnh Hiểu Dư vừa nói, vừa hồi tưởng hình tượng tú bà bên trong bộ kịch truyền hình nào đó trước kia nàng xem. "Ha ha ha tiểu đệ đệ, là ai nói cho ngươi vậy?" Nhìn thấy bộ dáng đáng yêu vừa miêu tả, còn vừa dùng hai tay khoa tay của Mạnh Hiểu Dư, Yên Như Mị lại một lần nữa ôm bụng phá lên cười, đồng thời trong lòng nghĩ "Đây là tiểu gia hỏa nơi nào tới a! Thật là đáng yêu."
|
Chương 44
Edit: Thiên NgânBeta: WallNhìn người nào đó đang ôm bụng cuồng tiếu trước mặt, Mạnh Hiểu Dư triệt để im lặng. Vừa rồi nàng có nói cái gì buồn cười sao? Mạnh Hiểu Dư cau mày suy nghĩ, vẫn là nghĩ không ra câu nói kia của mình có gì buồn cười. Vì vậy, thực sự là nghĩ không ra, đến cùng mình mới vừa nói cái gì mà có thể làm cho nữ nhân trước mặt này cười đến eo đều không thẳng lên được. Mạnh Hiểu Dư suy nghĩ nửa ngày không có kết quả, liền quả quyết rút ra một kết luận, chính là đầu óc nữ nhân trước mặt này có vấn đề. Nghĩ vậy, Mạnh Hiểu Dư quyết định mình vẫn là không nên để ý đến nữ nhân đầu óc không bình thường này đi, quyết định như vậy, Mạnh Hiểu Dư quả quyết vòng qua trước mặt nữ nhân còn đang ôm bụng cười to này, đi vào trong thanh lâu. "Ai, tiểu đệ đệ ngươi đang nhìn cái gì bốn phía đấy?" Yên Như Mị thật vất vả mới ngưng cười được, thế nhưng khi nàng nâng người lên ngẩng đầu muốn cùng tiểu tử khả ái kia nói gì đó, lại phát hiện tiểu gia hỏa vốn dĩ đứng trước mặt đã đi mất, vì vậy nàng liền quay đầu tìm tìm bốn phía, lại không nghĩ rằng vừa nghiêng đầu liền thấy tiểu gia hỏa kia đã đi vào trong thanh lâu, mặt mũi lúc này tràn đầy hiếu kỳ đánh giá chung quanh. Vì vậy Yên Như Mị liền đi tới bên cạnh nàng, lên tiếng hỏi. "Đương nhiên là nhìn xem nơi này có mỹ nữ không." Lúc này Mạnh Hiểu Dư đang chuyên tâm nghiêng mắt nhìn tứ phía xem thử có mỹ nữ hoặc là hoa khôi gì đó không, cũng không để ý câu kia là ai hỏi, liền thuận miệng đáp. "Phốc..." Nghe Mạnh Hiểu Dư thuận miệng trả lời, Yên Như Mị một lần nữa cười ra tiếng, thầm nghĩ "Ái chà chà, tiểu gia hỏa này thật sự là đáng yêu, ta đã lớn đến từng này còn chưa gặp qua ai bộ dáng đáng yêu như vậy. Nữ phẫn nam trang đi dạo thanh lâu trắng trợn coi như xong, lại còn đối mặt một mỹ nữ nói "Nhìn xem nơi này có mỹ nữ hay không.", chẳng lẽ toàn bộ trong đại sảnh thanh lâu lại không có một mỹ nữ nào nàng xem vào mắt sao? Thấy vậy, Yên Như Mị nín cười hỏi: "Vậy ngươi thấy được mỹ nữ chưa?" "Trước mắt còn không nhìn thấy, lại nói chẳng phải ta còn chưa tìm được sao?" Mạnh Hiểu Dư vẫn không quay đầu nhìn một chút xem là ai đứng ở phía sau nói chuyện với nàng. Vẫn chuyên tâm tìm mỹ nữ của nàng như cũ. "Chẳng lẽ toàn bộ trong đại sảnh thanh lâu, đều không có một mỹ nữ nào ngươi vừa mắt sao?" Yên Như Mị có chút hiếu kỳ , trong "Vũ Xuân Các" của nàng, các cô nương từng người từng người đều được tỉ mỉ tuyển chọn ra, tuy không thể nói từng người đều đẹp đến mức khuynh quốc khuynh thành, nhưng dầu gì từng người đều xinh đẹp như hoa a! Nhưng tiểu gia hỏa này nhìn hồi lâu lại còn nói "một cái mỹ nữ cũng không nhìn thấy" thì cũng quá kì quái đi! Nghĩ tới đây, Yên Như Mị lại mở miệng hỏi: "Chẳng lẽ các cô nương trong đại sảnh đều không đẹp sao?" "Đẹp a! Ai nói không đẹp " "Vậy vừa rồi ta hỏi ngươi thấy mỹ nữ không? Ngươi lại nói không có ""Ta nói không có, là bởi vì ta thấy, mặc dù dáng dấp những cô nương này rất đẹp, thế nhưng so với mỹ nữ trong nội tâm của ta vẫn kém một chút." "A! Vậy mỹ nữ như ngươi nghĩ là dạng gì?" Yên Như Mị hỏi xong câu này, liền đoán thử mỹ nhân dạng gì mới là mỹ nữ trong lòng tiểu gia hỏa này? "Tựa như người ta vừa mới gặp phải ở cửa ra vào, nữ nhân có bộ dạng giống Đắc Kỷ kia là được." Mạnh Hiểu Dư vẫn như cũ hai mắt nhìn bốn phía, thuận miệng đáp. "A! Cái kia.. Đắc Kỷ lại là người phương nào?" Nghe thấy Mạnh Hiểu Dư nói mình giống Đắc Kỷ gì đó, Yên Như Mị càng thêm tò mò. "Hồ ly tinh." Nghe Mạnh Hiểu Dư nói, trong lòng Yên Như Mị không thoải mái thầm nghĩ: "Dáng vẻ của ta đáng sợ như vậy sao? Tiểu gia hỏa này lại còn nói ta giống yêu quái." Nghĩ như vậy Yên Như Mị giương lên một nụ cười yêu mị nói "Tiểu đệ đệ, dáng dấp ta đáng sợ như vậy sao? Ngươi lại còn nói ta giống hồ ly tinh." Nghe được chữ tiểu đệ đệ kia, Mạnh Hiểu Dư lập tức quay đầu lại nhìn xem người đứng nói chuyện phía sau mình là ai. Khi nàng vừa quay đầu lại, liền thấy Yên Như Mị cười có chút nguy hiểm nhìn mình. Vì vậy Mạnh Hiểu Dư lần đầu tiên không hiểu lầm ý vị nụ cười mang theo nguy hiểm kia, lập tức cười nịnh nọt nói : "Sao có thể a! Ta nói cái gọi là Đắc Kỷ hồ ly tinh kia, đó là dáng dấp đẹp như tiên nữ, khuynh quốc khuynh thành, hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, đơn giản chính là, ngoái nhìn nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc a! Thế nào lại nói là xấu xí đáng sợ như yêu quái đây?" Đem tất cả những mỹ từ để khen người hiện tại bản thân có thể nghĩ ra được nói hết ra, khen vị hồ ly tinh Đắc Kỷ kia, Mạnh Hiểu Dư nhìn lại Yên Như Mị không còn cười nguy hiểm như vậy nữa, Mạnh Hiểu Dư len lén vuốt mồ hôi lạnh trên trán một cái, thầm nghĩ "Nữ nhân tướng mạo yêu mị trước mắt này, mới vừa rồi sao có thể cười giống như Như Băng tỷ tỷ cười lúc tính kế người vậy a? Còn tốt chính mình vừa rồi phản ứng nhanh, bằng không lời mình nói khẳng định sẽ bị nữ nhân nguy hiểm cười giống Như Băng tỷ tỷ này chỉnh rất thảm." Mạnh Hiểu Dư một bên ở trong lòng may mắn vừa rồi mình phản ứng nhanh, một bên lại ở trong lòng khóc ròng "Như Băng tỷ tỷ a! Hiện tại xem như ta bị tỷ rèn luyện triệt để rồi." Nghĩ đến bình thường thần kinh mình rất thô, lại nghĩ tới phản ứng nhanh chóng của mình vừa rồi, Mạnh Hiểu Dư một lần nữa ở trong lòng rớt nước mắt cảm thán: "Mình thật đúng là bị nụ cười tính toán nguy hiểm kia của Như Băng tỷ tỷ chỉnh ra di chứng , bằng không vì sao khi nhìn đến nữ nhân yêu mị trước mặt này cười đến yêu mị như vậy, chẳng những không có bị mê hoặc, ngược lại thần kinh nhanh nhẹn từ trong nụ cười yêu mị quá phận như vậy phát giác ý vị nguy hiểm đâu? Ngẫm lại mình trước kia nhất định là không chịu được nụ cười của mỹ nữ, lại còn là cái loại tiếu dung hết sức dụ hoặc người kia." Nghĩ tới đây Mạnh Hiểu Dư không khỏi lại sâu sắc thở dài một hơi. Nghe được âm thanh của Mạnh Hiểu Dư, Yên Như Mị có chút kỳ quái hỏi: "Tiểu đệ đệ, ngươi vừa than thở cái gì a?" "Ân." Nghe Yên Như Mị hỏi , Mạnh Hiểu Dư hơi nghi hoặc nhìn về phía Yên Như Mị. Trong lòng không khỏi nghi vấn "Ta vừa mới thở dài sao? Mặc dù mình xác thực có ở trong lòng thở dài một cái, nhưng mình cũng không có phát ra âm thanh a! Chẳng lẽ nữ nhân này có thuật đọc tâm hay sao?" Nghĩ như vậy, ánh mắt Mạnh Hiểu Dư nhìn Yên Như Mị thêm một tia hiếu kỳ muốn thăm dò. "Tiểu đệ đệ, ngươi nhìn ta như vậy, chẳng lẽ coi trọng mỹ mạo của tỷ tỷ rồi?" Nói đến đây Yên Như Mị còn cố ý vứt ra cái mị nhãn phong tình mười phần với Mạnh Hiểu Dư, sau đó tiếp tục nói: "Nếu là ngươi coi trọng tỷ tỷ ta, tỷ tỷ ta cũng có thể cùng ngươi vui chơi a, mặc dù tỷ tỷ ta cho tới bây giờ đều không tiếp khách qua đêm, nhưng xem ngươi vừa rồi khen tỷ tỷ ta đến mức trên trời có một dưới đất không hai, tỷ tỷ ta liền phá lệ một lần, cùng ngươi một đêm chịu không?" Nói xong lại ném một cái mị nhãn phong tình mười phần cho Mạnh Hiểu Dư.
|
Chương 45
Edit: Thiên NgânBeta: Wall"Thôi đi, không có ý nghĩa, trở về." Nghe Yên Như Mị trêu chọc mình, Mạnh Hiểu Dư không thèm nhìn thẳng nói, sau khi nói xong liền xoay người đi ra ngoài. "Uy, tiểu đệ đệ! Ngươi đi đâu vậy a?" Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư không quan tâm mình trêu chọc nàng, nói một câu không có ý nghĩa xong liền quay người đi ra ngoài, vì vậy mở miệng hỏi. "Trở về." Mạnh Hiểu Dư vẫn đi đường của mình, cũng không quay đầu lại đáp. "Làm sao? Ngươi không nhìn mỹ nữ?" "Không nhìn! Thế nào?" "Ha ha tiểu đệ đệ, chúng ta làm một giao dịch, thấy thế nào?" Yên Như Mị nói xong, nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư vẫn không quay đầu lại, tiếp tục đi, Yên Như Mị nói tiếp "Tiểu đệ đệ, ta dẫn ngươi đi xem chân chính đại mỹ nữ, ngươi đáp ứng ta một điều kiện, như thế nào?" Nói xong câu đó, Yên Như Mị quả nhiên thấy Mạnh Hiểu Dư dừng bước. Vốn đã bước một chân ra khỏi cửa "Vũ Xuân Các", lại nghe được lời Yên Như Mị nói, Mạnh Hiểu Dư lại thu hồi bàn chân vừa bước ra ngưỡng cửa lại, sau đó quay đầu mặt mũi tràn đầy phòng bị nhìn Yên Như Mị nói: "Điều kiện gì?" "Ha ha tiểu đệ đệ ngươi thật là đáng yêu." Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư mặt mũi tràn đầy đề phòng nhìn mình, sau đó trong mắt lóe sáng hỏi mình điều kiện gì, bộ dáng vừa phòng bị lại vừa mong đợi thật đáng yêu làm Yên Như Mị buồn cười nói. "..." Nhìn thấy Yên Như Mị lại một thân một mình đứng đó ôm bụng cười to, Mạnh Hiểu Dư bó tay rồi, quả quyết xoay người lần nữa đi ra ngoài. "Ai, tiểu đệ đệ ngươi đừng đi a!" Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư một lần nữa quay người đi ra ngoài, Yên Như Mị chạy tới ngăn nàng lại nói. Thấy bị cản lại, quả quyết không nhìn, tránh sang bên cạnh cất bước tiếp tục đi. "Ai, tiểu đệ đệ lần này là ta nói thật, ngươi đáp ứng ta một điều kiện, ta liền dẫn ngươi đi nhìn chân chính đại mỹ nữ, như thế nào?" Thấy Mạnh Hiểu Dư một lần nữa không nhìn mình, lại nhìn thấy đại sảnh lầu một "Vũ Xuân Các" đã chậm rãi náo nhiệt lên, Yên Như Mị cũng không đùa Mạnh Hiểu Dư nữa . "Ngươi nói là điều kiện gì trước đã, với lại ta làm sao biết người kia có phải đại mỹ nữ hay không, vạn nhất ngươi lừa ta mà ta lại đáp ứng điều kiện của ngươi, vậy chẳng phải ta lỗ nặng rồi?" Mạnh Hiểu Dư cảnh giác nói, Ỷ Thiên Đồ Long Ký nàng đã xem qua nhiều lần, nàng mới không giống như Trương Vô Kỵ, ngây ngốc bán chính mình, lại còn vô cùng vui vẻ giúp người khác kiếm tiền, cho nên trước hết vẫn nên nói rõ ràng thỏa đáng mọi việc trước đã. "Ha ha kỳ thật điều kiện của ta rất đơn giản, ta dẫn ngươi đi xem đại mỹ nữ xong, ngươi chỉ cần đáp ứng lên đài nửa tháng ở "Vũ Xuân Các" của ta là được rồi." Sau khi Yên Như Mị nói xong, nhìn Mạnh Hiểu Dư một chút sau đó bổ sung: "Đương nhiên, điều kiện này là sau khi ta dẫn ngươi đi xem đại mỹ nữ kia, được ngươi thừa nhận mới có công hiệu. Ngươi cảm thấy thế nào? Tiểu muội muội?" Nói xong, Yên Như Mị cũng không gọi Mạnh Hiểu Dư là tiểu đệ đệ, mà đổi thành tiểu muội muội.Sau khi nghe điều kiện của Yên Như Mị, vốn đang tự hỏi nên đáp ứng hay không, lại đột nhiên nghe thấy Yên Như Mị không gọi mình tiểu đệ đệ, mà đổi sang gọi mình tiểu muội muội, vì vậy Mạnh Hiểu Dư nhất thời phản ứng không kịp há miệng hỏi: "Làm sao ngươi biết ta là nữ phẫn nam trang?" Nhưng mà vừa hỏi ra lời, Mạnh Hiểu Dư lập tức hối hận bưng kín miệng của mình, đồng thời còn ở trong lòng thầm mắng mình là đồ đần, làm sao lại hỏi ra vấn đề ngốc như vậy? Cứ coi như nguyên bản đối phương không biết, bây giờ bị mình hỏi một câu thì không biết cũng thành biết. Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư che miệng lại, mặt lộ vẻ hối hận, Yên Như Mị buồn cười, song lần này nàng không như những lần trước cười to ra tiếng, mà chỉ nhẹ nhàng cười hai tiếng liền mở miệng hỏi Mạnh Hiểu Dư: "Thế nào? Tiểu muội muội ngươi đáp ứng điều kiện này không? Mà ta lại nói cho ngươi biết nha! Hai người ta dẫn ngươi đi gặp tuyệt đối là đại mỹ nữ hàng thật giá thật nha! Không nhìn, ngươi tuyệt đối sẽ hối hận nha!" Nói xong câu đó, Yên Như Mị liền mỉm cười nhìn Mạnh Hiểu Dư, chờ Mạnh Hiểu Dư ra quyết định. Nghe Yên Như Mị dụ dỗ, Mạnh Hiểu Dư có chút do dự. Nội tâm nàng lúc này đang xoắn xuýt a! Nếu như đáp ứng, mình phải ở "Vũ Xuân Các" của nàng lên đài nửa tháng. Lên đài cũng đồng nghĩa nàng phải cùng những kỹ nữ thanh lâu bán nghệ không bán thân kia biểu diễn ca múa kỹ nghệ cho khách nhân nhìn. Diễn ca múa đối với Mạnh Hiểu Dư không có vấn đề, nàng từ nhỏ đã rất ưa thích ca hát khiêu vũ các loại, cho nên lúc học tiểu học mặc dù thân thể không tốt lắm, nhưng bởi vì mình yêu thích, cho nên thời điểm đó nàng suốt ngày nũng nịu ồn ào cùng cha mẹ của mình muốn đi đến lớp ca múa học tập. Mà mặc dù cha mẹ lo lắng thân thể của nàng, nhưng cũng không nhịn được Mạnh Hiểu Dư nũng nịu ồn ào, vì vậy liền cho nàng báo danh vào một lớp vũ đạo. Nhưng bởi vì khi còn bé Mạnh Hiểu Dư thân thể không tốt lắm, cho nên thời điểm cha mẹ của nàng đăng ký lớp huấn luyện, cố ý nhờ vị lão sư vũ đạo của Mạnh Hiểu Dư, hi vọng nàng lúc dạy khiêu vũ có thể chiếu cố Mạnh Hiểu Dư một chút, không để nàng quá mệt mỏi. Mà lão sư vũ đạo cũng đáp ứng cha mẹ Mạnh Hiểu Dư, sẽ chiếu cố Mạnh Hiểu Dư thật tốt. Cho nên thời gian Mạnh Hiểu Dư luyện tập vũ đạo ít hơn một nửa so với các bạn học khác. Nhưng may mà Mạnh Hiểu Dư vô cùng ưa thích vũ đạo, lại có thiên phú cực cao. Cho nên thời điểm lão sư vũ đạo dạy nàng khiêu vũ, nàng học rất chân thành. Vì vậy thành tích vũ đạo của Mạnh Hiểu Dư luôn đứng hàng đầu. Thời gian dần trôi, Mạnh Hiểu Dư dần trưởng thành, thân thể cũng dần tốt lên, thời gian tập vũ đạo cũng nhiều. Đến khi nàng lên tới trung học, các loại vũ đạo nàng đều học lướt qua một lần. Bởi vì Mạnh Hiểu Dư có thiên phú vũ đạo cao, lại còn rất thông minh, cho nên mặc kệ vũ đạo dạng gì, chỉ cần để cho nàng xem qua mấy lần, nàng cơ hồ đều có thể nhảy lại hoàn chỉnh. Cho nên ngoại trừ nhảy hiện đại cùng một số vũ điệu dân tộc là nàng học tại lớp vũ đạo ở tiểu học, còn múa cột là năm cấp ba, hơn nửa năm nàng cùng đồng đảng mượn thẻ sinh viên của hai vị đại học tỷ tỷ, trà trộn vào một số quán ăn đêm trong vũ trường học được. Còn lại tất bản lĩnh vũ đạo của nàng cơ bản đều là từ trên TV học về. Cho nên Mạnh Hiểu Dư ngoại trừ ca hát không tệ, bản lĩnh vũ đạo của nàng càng không tệ, hơn nữa còn có thời điểm lên trung học, Mạnh Hiểu Dư có một đoạn thời gian say mê tiểu thuyết Kim gia gia, đồng thời thật sâu say mê Hoàng lão tà trong xạ điêu anh hùng truyện cùng thần điêu hiệp lữ, cho nên vì bắt chước hoặc là nói vì có thể giống với thần tượng Hoàng lão tà Hoàng Dược Sư của mình, Mạnh Hiểu Dư đặc biệt lấy ra tiền tiêu vặt mình để dành thật lâu, từ trên mạng mua một cây lục sơn trúc tiêu nhìn thật giống cây ngọc tiêu của Hoàng lão tà, sau đó liền ôm cây tiêu kia đi tìm cô cô của nàng vốn tinh thông nhiều loại nhạc khí để học thổi. Mà cô cô của Mạnh Hiểu Dư đúng là một cô cô tốt, cũng là một lão sư tốt. Để bồi dưỡng tình cảm nghệ thuật sâu đậm cho chất nữ nhà mình, không chỉ dạy cho Mạnh Hiểu Dư thổi tiêu còn ép buộc Mạnh Hiểu Dư học đàn tranh, đàn dương cầm các loại nhạc khí. Vì thế dù Mạnh Hiểu Dư từng biểu thị kháng nghị mãnh liệt với cô cô kính yêu của mình, thế nhưng đều bị cô cô nhà nàng hoa hoa lệ lệ bỏ qua. Cho nên nói, để Mạnh Hiểu Dư lên đài biểu diễn là không có vấn đề gì. Thế nhưng Mạnh Hiểu Dư không muốn lên đài biểu diễn a! Không phải nàng xem thường thanh lâu nữ tử mà không muốn ở thanh lâu lên đài biểu diễn. Mà là nàng sợ hai tỷ muội Hàn Như Băng trừng trị nàng, vốn hai tỷ muội Hàn Như Băng có nói qua với nàng, không có các nàng đi cùng là không cho phép một mình Mạnh Hiểu Dư đi ra ngoài . Bởi vì các nàng sợ Mạnh Hiểu Dư quá đơn thuần, sợ có người không có ý tốt thương tổn nàng. Còn có bởi vì Mạnh Hiểu Dư quá đơn thuần, cho nên dễ bị một số người trong lòng có quỷ lừa đi. Cho nên vì suy nghĩ cho an toàn của Mạnh Hiểu Dư, cũng vì suy nghĩ cho hạnh phúc của các nàng. Hai tỷ muội Hàn Như Băng ba lần bảy lượt dặn dò Mạnh Hiểu Dư, không cho phép thừa dịp các nàng không có ở đây len lén một thân một mình chạy ra ngoài chơi. Đồng thời còn tìm Dạ Hàn cùng một số người có võ công tốt đến bảo hộ cùng coi chừng Mạnh Hiểu Dư. "Vốn là Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ không để cho mình thừa dịp các nàng không có ở đây trộm chạy ra ngoài chơi, mà hiện tại mình chẳng những len lén chạy ra, hơn nữa còn là chạy đến thanh lâu chơi, nếu như mình lại ở trong thanh lâu lên đài nửa tháng, nếu như bị Như Băng tỷ tỷ biết, không biết sẽ làm sao thu thập mình đây?" Nghĩ đến đây, Mạnh Hiểu Dư liền nghĩ tới phương pháp trừng phạt đoạn thời gian trước hai tỷ muội Hàn Như Băng trừng phạt mình, vì vậy Mạnh Hiểu Dư kiên quyết ở trong lòng lắc đầu, cảm giác bị trói trên giường, sau đó bị hai tỷ muội Hàn Như Băng hành một đêm, Mạnh Hiểu Dư không muốn tiếp tục trải qua nữa. Nghĩ vậy, Mạnh Hiểu Dư định cự tuyệt điều kiện của Yên Như Mị. Thế nhưng khi nàng ngẩng đầu nhìn Yên Như Mị, chuẩn bị cự tuyệt đề nghị của nàng. Nhưng vừa há miệng ra, âm thanh còn chưa có phát ra, Mạnh Hiểu Dư lại cúi đầu nghĩ "Thế nhưng người ta cũng rất muốn nhìn xem đại mỹ nữ trong miệng Yên Như Mị là cái dạng gì a! Thật vất vả phí nhiều khí lực như vậy lại tốn hết hai trăm lượng bạc mới trốn thoát, đến được thanh lâu mà mình hằng trông đợi, kết quả lại không thấy gì cả, không phải thật là đáng tiếc sao?" Nghĩ như vậy, Mạnh Hiểu Dư lại muốn đáp ứng điều kiện của Yên Như Mị, vì vậy nàng lại ngẩng đầu nhìn Yên Như Mị một chút, sau đó lại cúi đầu, đồng thời trong lòng nghĩ đến "Nhưng mình không muốn bị Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ thu thập." Nghĩ vậy, Mạnh Hiểu Dư lại ngẩng đầu nhìn Yên Như Mị muốn cự tuyệt, thế nhưng còn chưa mở miệng lại cúi đầu, đồng thời trong lòng lại nghĩ tới "Thế nhưng không gặp được mỹ nữ, trong lòng người ta rất không cam tâm a!" Vì vậy Mạnh Hiểu Dư đứng giữa hai lựa chọn nhìn mỹ nữ cùng bị hai tỷ muội Hàn Như Băng thu thập, xoắn xuýt thật sâu. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chương sau Tiểu Mạnh tử chính thức lên đài mà hai tỷ muội Hàn Như Băng cũng sẽ đi ủng hộ nha! O(∩_∩)O~~ Mọi người đoán xem vị thần bí mỹ nhân kia là ai? O(∩_∩)O~~
|