Phất Huyền Thập Tam Khúc
|
|
Chương 75: Tâm tư đế vương
"Hứa đại nhân vẫn luôn là thần tử tâm phúc của Thanh phi nương nương, có chút việc nhỏ, tất nhiên có thể làm chủ thay Thanh phi nương nương." Mộ Dung Yên bình tĩnh mở miệng, "Tin rằng Hứa đại nhân cũng nhìn thấy Trừng Công chúa nay đã là lạc đường khó quay lại, nếu như bổn cung có biện pháp để cho nàng không còn trầm mê vì bổn cung, không biết ngày sau Hứa đại nhân có thể hướng Thanh phi nương nương xin một nhân tình hay không?" Hứa Thất Cố kinh hãi ôm quyền, "Nương nương nói quá lời, có một số việc, hạ quan vẫn là không thể làm chủ." Mộ Dung Yên hơi hơi cau mày, thản nhiên nói: "Thanh phi nương nương muốn thắng bàn cờ này, bổn cung tiễn nàng một bước, nàng nhất định sẽ nhận lấy." Hứa Thất Cố ngẩn ra, muốn chuyển đề tài, "Tối nay sắc trời quá muộn, hạ quan vẫn là sớm bắt mạch cho nương nương, nếu không chỉ sợ đến sáng sớm ngày mai, nương nương chưa uống thuốc được, làm bệnh tình chuyển xấu." "Nếu như bổn cung chết đi, sau này Trừng Công chúa liền sẽ không trở thành nữ tử bị thế nhân lên án, Thanh phi nương nương cũng có thể vô ưu mà phụ trợ Trừng Công chúa hoàn thành đại nghiệp." Mộ Dung Yên đi thẳng vào vấn đề, Hứa Thất Cố đã khiếp sợ ngây người, "Bổn cung muốn Trừng Công chúa một đời không cần lo lắng, không muốn bởi vì bổn cung mà làm liên lụy nàng phải chịu đựng dày vò cả đời." Hứa Thất Cố trầm mặc thật lâu, chuyện mà Thanh phi nương nương từng lo lắng, cũng là chuyện mà hắn từng lo lắng, quả nhiên vẫn là xảy ra. Chỉ là bọn hắn đoán được bắt đầu, lại không đoán được việc này thế nhưng là do Mộ Dung Yên đứng ra chấm dứt. "Xin một nhân tình gì?" Hứa Thất Cố biết, phần lễ vật này Thanh phi nhất định sẽ yêu thích, nếu như Mộ Dung Yên đã thẳng thắn như vậy, cũng không ngại trực tiếp hỏi lại. Mộ Dung Yên kiên định nhìn Hứa Thất Cố, "Ngày Thanh phi nương nương hoàn thành đại nghiệp, chính là ngày bổn cung dùng một mạng đổi lấy một mạng của Phượng Hoàng." "Nếu ngươi tự sát, điện hạ nhất định sẽ..." "Thanh Hà bạc mệnh, đoản mệnh là chuyện theo lẽ thường. Phóng nhãn nhìn trong cung, chỉ có Hứa đại nhân mới có thể giúp bổn cung làm đến thiên y vô phùng*." Mộ Dung Yên thê lương cười cười, "Cũng chỉ có Hứa đại nhân ngươi mới có thể thành toàn giúp bổn cung một lần vẹn toàn cả đôi bên." (*Đại khái là không để lại dấu vết gì) "Nương nương vì Mộ Dung đại nhân hy sinh quá nhiều, nay ngay cả tính mạng cũng không cần, đáng giá sao?" Hứa Thất Cố nghe được trong lòng nghẹn thắt, nhịn không được hỏi, "Điện hạ một lòng vướng bận vì nương nương, nếu như nương nương bỏ lại nàng, hạ quan không dám tưởng tượng, điện hạ sẽ đau đớn như thế nào?" Mộ Dung Yên rưng rưng nhợt nhạt mỉm cười, "Nay bổn cung rơi vào thế lưỡng nan, chỉ có cái chết, mới có thể cởi bỏ bế tắc này. Một người chết, đổi lấy hai người sống, tính toán ra, vẫn là bổn cung có lời." Nghĩ đến khuôn mặt tươi cười ấm áp của Phù Trừng tối nay, thanh âm của Mộ Dung Yên có chút run run, "Về phần Trừng Công chúa điện hạ, cho nàng chút thời gian, chung quy rồi sẽ quên đi một người không trong sạch như bổn cung." "Đau trong lòng, làm sao có thể dễ dàng quên như vậy?" Hứa Thất Cố lắc lắc đầu. Sắc mặt Mộ Dung Yên trầm xuống, nói: "Ý của Hứa đại nhân là, không đồng ý giúp bổn cung chuyện này?" Hứa Thất Cố lắc đầu nói: "Nương nương chung quy là chủ tử, chủ tử có lệnh, thần tử làm sao có thể cãi lời?" Mộ Dung Yên rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, "Cám ơn ngươi." Hứa Thất Cố thê lương lắc đầu, "Thân tình khó đoạn, thâm tình khó trả, chỉ có thể kết thúc mọi chuyện, hạ quan hiểu được. Sau này hạ quan sẽ cho thêm chút bột phấn từ rết độc nghiền ra vào chén thuốc của nương nương, ngày thường nhìn trong cặn chén thuốc thì không thể nhìn ra đươc, chỉ cần dùng trong một thời gian nhất định, sẽ tích độc mà mất mạng." "Vậy đó cũng là ngày mà bổn cung được giải thoát." Mộ Dung Yên nói xong, trong lòng đau xót, nghĩ đến Phù Trừng có thể sẽ mang theo bộ dáng bi thương, không khỏi nắm chặt lấy ngực áo, hít vào một hơi thật sâu. Thực xin lỗi, Trừng nhi...Địa ngục này, chỉ cần một mình ta là đủ rồi... Hứa Thất Cố cung kính ôm quyền cúi đầu trước Mộ Dung Yên, nói: "Như vậy, hạ quan liền lui xuống kê đơn sắc thuốc cho nương nương." "Đi đi." Mộ Dung Yên phất phất tay áo, nhìn theo Hứa Thất Cố rời khỏi Tê Hoàng cung. Gió lạnh lùa vào, thổi đến làm thân mình Mộ Dung Yên run lên, khép đôi mắt lại, dòng nước mắt thanh lãnh chảy xuống hai má, rơi xuống bên chân, cuối cùng thấm nhiễm bụi đất... Cùng lúc đó, sau khi xoa thuốc, uống thuốc Phù Kiên ngủ một giấc thật sâu, rốt cuộc tỉnh lại. Tiểu nội thị bên cạnh vội vàng bưng nước ấm đến bên long sàn, cung kính nói: "Thỉnh Hoàng thượng uống nước." Phù Kiên nheo mắt nhìn quét qua tùy thị trong tẩm cung một cái, không thấy thân ảnh của Hứa Thất Cố, nắm lấy vạt áo của tiểu nội thị, kéo hắn tới gần mình, thấp giọng nói: "Trẫm muốn ngươi đi làm một chuyện..." Tiểu nội thị vội vàng gật đầu, chờ đến khi Phù Kiên phân phó xong, liền đặt nước ấm lên chiếc bàn bên cạnh giường, vội vã rời khỏi tẩm cung. Phù Kiên nâng tay gỡ trâm rồng bằng bắc trên búi tóc xuống, khuấy khuấy trong nước ấm, thấy trâm rồng không thay đổi màu sắc, lúc này mới an tâm cầm chén nước ấm lên, một ngụm uống cạn, đặt cái chén xuống, dựa vào long tháp động đến vết thương bị đau hít vào một hơi. Một trận đánh, hắn thật sự là thấy bại rất thảm thiết, cả đời này chỉ sợ là sẽ khó có thể Đông Sơn tái khởi. Phù Kiên suy sụp xoa lên ngực, đã thua qua nhiều thứ, không thể ngay cả long ỷ cũng thua mất. Đợi một khắc sau, chỉ thấy tiểu nội thị dẫn theo một gã tiểu nội thị khác cúi đầu bước nhanh đi vào tẩm cung. Phù Kiên mệt mỏi phất tay, ý bảo những người khác lui ra. Tiểu nội thị đang cúi đầu chờ những người khác đều lui ra xa, lúc này mới hoảng sợ quỳ rạp xuống đất, mang theo tiếng khóc nức nở hoảng loạn nói: "Hoàng thượng, thần thiếp và Hoành nhi thật sự không có ý định mưu nghịch! Xin Hoàng thượng minh giám!" "Ngẩng mặt lên, nhìn trẫm nói lại lần nữa xem." Tiểu nội thị ngẩng mặt lên, rõ ràng chính là Cẩu Hoàng hậu, chỉ thấy đôi mắt nàng sưng đỏ, rõ ràng là đã khóc một hồi lâu, "Hoàng thượng, thần thiếp cùng người là phu thê hơn mười năm, thần thiếp là người như thế nào, chẳng lẽ trong lòng Hoàng thượng không biết sao?" Phù Kiên hít vào một hơi, "Lòng người khó đoán, nay trẫm binh bại như núi, có một số việc không thể không đề phòng." Thoáng ngừng một chút, Phù Kiên ý bảo nàng đứng lên mà nói, "Nếu như không phải niệm tình ngươi và trẫm làm phu thê nhiều năm, chỉ sợ trẫm đã sớm phế ngươi và Hoành nhi, lập tức tử hình." Cẩu Hoàng hậu nghe ra được một chút cơ hội xoay chuyển, nào dám đứng lên, ngược lại là quỳ ngối nhích vài bước về phía Phù Kiên, nắm lấy góc áo Phù Kiên, bi thương nói: "Hoàng thượng không thể trúng kế của kẻ gian, thật sự đem mẫu tử thần thiếp đuổi tận giết tuyệt..." "Không phát binh cứu trẫm, cũng là sự thật, trẫm cũng không có nói oan cho mẫu tử các ngươi." Phù Kiên lạnh lùng nói xong, lắc đầu nhìn Cẩu Hoàng hậu, "Các ngươi quả thật là khiến cho trẫm thất vọng rồi..." "Nếu như có thể, Hoàng thượng có đồng ý cho thần thiếp và Hoành nhi một cơ hội để đền bù không?" Cẩu Hoàng hậu gấp giọng nói xong, cầm thật chặt bàn tay Phù Kiên, "Thiên hạ này chung quy là nam nhi làm chủ, cho dù Trừng Công chúa có tốt đến thế nào đi nữa, cũng không đảm đương nổi chuyện đứng đầu thiên hạ, huống hồ..." Thanh âm của Cẩu Hoàng hậu cố ý dừng lại, gợi lên sự chú ý của Phù Kiên. "Huống hồ cái gì?" "Dương Lan Thanh không phải là một nữ tử đơn giản, trong lòng Hoàng thượng nhất định phải biết rõ hơn thần thiếp mới đúng." Lời nói của Cẩu Hoàng hậu chạm đến đáy lòng Phù Kiên, "Hoàng thượng có thể phế đi ngôi Thái tử của Hoành nhi, có thể lập một vị Hoàng tử khác, nhưng vạn vạn không thể để cho toàn bộ đại quyền quân quốc rơi vào tay Công chúa, hơn nữa nàng còn là nữ nhi duy nhất của Dương Lan Thanh..." "Nói tiếp đi..." Phù Kiên nửa khép đôi mắt lại, làm như đang dưỡng thần, tâm tình lại bắt đầu trở nên bất an. Thủ đoạn cùng tâm trí của Dương Lan Thanh, hai mươi năm qua, hắn nhất thanh nhị sở, cho nên mới một mặt dùng nàng, một mặt lại cho người theo dõi nhất cử nhất động của nàng. Nhớ lại một khắc trên đại điện lúc kia, quả thật là chính mình nhất thời xúc động, thế nhưng lại đem đại sự quân binh giao cho Trừng nhi! Nay mẹ con các nàng một người có quyền, một người có trí, nếu như mật thám Hứa Thất Cố cũng bị các nàng thu mua, chỉ sợ bản thân mình sẽ không thể khá hơn được. Phù Kiên càng nghĩ tâm lại càng lạnh, dần dần liền cảm thấy sợ hãi. "Nếu như Hoàng thượng muốn được vô ưu, có thể dựa theo kế của thần thiếp không?" Cẩu Hoàng hậu đem mu bàn tay của Phù Kiên áp lên gò má của mình, nhẹ nhàng vuốt ve, "Giao binh quyền cho Trừng Công chúa, để nàng mang binh đi bình loạn, lại xuống một đạo mật chỉ, mật lệnh âm thầm nhân lúc hỗn loạn lấy đi tính mạng của nàng. Chỉ cần Trừng Công chúa đã chết, Dương Lan Thanh đã không còn cái để mong chờ, ngày sau, chỉ có thể dựa vào một mình Hoàng thượng, chắc chắn sẽ thật sự tận trung vì Hoàng thượng." "Ngươi muốn trẫm giết nữ nhi thân sinh?" Phù Kiên nghe được tâm liền động, những cũng không dám dễ dàng hạ lệnh, "Anh danh một đời của trẫm chắc chắn sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!" Lúc này Cẩu Hoàng hậu dập đầu thật mạnh trước Phù Kiên, nói: "Nếu như mọi chuyện hoàn thành, thần thiếp nguyện đứng ra gánh lấy trách nhiệm này thay Hoàng thượng, liền nói đạo mật chỉ kia, là do thần thiếp giả mạo chỉ dụ của vua, lúc đó người có thể lập tức lấy đầu của thần thiếp. Thần thiếp nguyện lấy một mạng, đổi lấy sự vô ưu của Hoàng thượng, cũng đổi lấy Hoành nhi một đời bình an." Phù Kiên do dự nói: "Nhưng mà...Nàng chung quy vẫn là nữ nhi của trẫm, lần này nếu như không phải có nàng, chỉ sợ trẫm đã không thể trở về..." "Hoàng thượng, nếu như người không giết nàng, chỉ sợ chờ đến ngày đôi cánh của nàng cứng cáp, đó chính là lúc Hoàng thượng gặp nguy hiểm." "Này...Này..." "Hoàng thượng, lúc này non sông rung chuyển, nếu không dùng kế sách rút củi dưới đáy nồi này, chỉ sợ sẽ khó có thể xoay chuyển tình thế." "Ai...Ai có thể tiếp nhận đạo mật chỉ này?" Cẩu Hoàng hậu nghĩ nghĩ, nghiêm mặt nói: "Trường Lạc công, Phù Phi." "Hắn?" Phù Kiên vừa nghĩ đến trưởng tử này, trong lòng liền cảm thấy phẫn uất, "Tâm thuật bất chính, lúc trẫm gặp nguy cấp, thế nhưng lại mang binh vây công Hoàng thành, trẫm sớm muộn gì cũng sẽ không tha cho hắn!" "Chính là vì như vậy, để hắn động thủ, chẳng phải là một hòn đá ném chết hai con chim sao?" "Hắn...Chỉ sợ sẽ không động thủ..." "Lấy ngôi vị Thái tử dụ hoặc hắn, hắn nhất định sẽ xuống tay." Cẩu Hoàng hậu nói xong, e sợ Phù Kiên lại do dự, "Hoàng thượng vĩnh viễn là nhân quân từ phụ, đến lúc đó đem tất cả tội danh đều đổ lên người thần thiếp là được, tội giả mạo chỉ dụ của Hoàng đế, thần thiếp nguyện ý lãnh nhận." "Hoàng hậu ngươi..." Phù Kiên chần chờ nhìn vào gương mặt Cẩu Hoàng hậu, muốn nhìn ra lời nói của nàng là thật hay giả. Cẩu Hoàng hậu không lo sợ mà cười cười, nói: "Vì phu tử, vì tử vong, cuộc sống của một nữ nhân như vậy liền coi như không uổng phí." "Vậy việc này...Trẫm tin ngươi." Phù Kiên gật đầu đồng ý, "Sau khi mọi chuyện hoàn thành, trẫm cam đoan, Hoành nhi vẫn là Thái tử." "Thần thiếp tạ chủ long ân." Cẩu Hoàng hậu lại dập đầu thật mạnh, cái trán hung hăng đánh xuống nền đất. Phù Kiên không có nhìn thấy, giờ khắc này trên gương mặt Cẩu Hoàng hậu xuất hiện một nụ cười âm hiểm. Nếu Phù Trừng đã chết, cho dù Dương Lan Thanh có tâm kế thật sâu, chung quy cũng đã không còn chỗ để dựa vào, lúc đó lục cung này chân chính là do một mình Hoàng hậu nàng làm chủ thao túng! Phù Kiên nhìn xuống Cẩu Hoàng hậu đang dập đầu, cũng đồng dạng nở một nụ cười âm lãnh. Dương Lan Thanh mất đi ái nữ, chắc chắn sẽ một lòng mưu tính vì hắn, Thái tử Phù Hoành mất đi mẫu hậu, sau này cũng không cần phải lo lắng mẫu tử bọn họ liên thủ đối phó với mình. Người chiến thắng thật sự, chung quy sẽ chính là người đứng đầu Đại Tần, Phù Kiên hắn!
|
Chương 76: Lãnh binh chinh chiến
Đinh Linh Nhân Cù Bân nhiều ngày vây công ở ngoài Nghiệp Thành, Phù Phi vẫn tránh né chiến tranh không ra khỏi thành, muốn đem chiến cuộc kéo dài đến mùa đông, cứ như vậy, phản quân thiếu y thiếu lương, sẽ có người chết đói, chết rét, đến lúc đó tiến đánh ra khỏi thành, nhất định có thể nhận được hiệu quả khi tập kích bất ngờ. Trương Linh Tố khoác áo lông, nằm dựa trên giường nhỏ, chợp mắt nghỉ ngơi một lát. Vừa qua mấy ngày liền theo đoàn quân chạy về Nghiệp Thành, thân mình vẫn là cảm thấy có chút mệt mỏi, huống chi, còn phải chú ý nói chuyện lấy lòng Phù Phi, hiếm khi có được một khắc thanh tĩnh, nàng cần lẳng lặng suy nghĩ một chút, con đường sau này, nên đi như thế nào? "Tố Tố! Tố Tố!" Thanh âm của Phù Phi vang lên ở ngoài cửa, không đợi nàng ngồi dậy, Phù Phi đã bị kích động đẩy cửa đi vào, trong tay nắm chặt một cái túi gấm tinh xảo. "Nhìn vẻ mặt vui mừng của điện hạ, chẳng lẽ phản loạn Cù Bân ngoài thành đã bị trấn áp xuống?" Trương Linh Tố có chút kinh ngạc nhìn Phù Phi kích động tươi cười, nếu như phản loạn bên ngoài bị trấn áp xuống, chỉ sợ nàng liền khó có thể thoát thân khỏi Nghiệp Thành. Phù Phi liên tục xua tay, đưa túi gấm tinh xảo cho Trương Linh Tố, cười nói: "Tố Tố, ngươi xem đây là cái gì?" Trương Linh Tố nhận lấy, mở túi gấm ra, chỉ thấy trong đó có một mảnh lụa long bào. Trương Linh Tố đem mảnh lụa long bào mở ra, chỉ thấy phía trên viết chi chít mấy hàng chữ nhỏ, cẩn thận đọc qua, không khỏi kinh thanh nói: "Hoàng thượng muốn phế Thái tử lập ngươi?" Phù Phi đắc ý gật đầu, cười nói: "Không sai, chính là phải có thứ để trao đổi." "Ám sát Trừng Công chúa." Trương Linh Tố đọc ra những chữ viết phía trên mảnh lụa long bào, không khỏi hít vào một hơi, việc này chỉ sợ không có đơn giản như vậy! Nhưng mà vừa nghĩ lại, nếu như Phù Phi giết Phù Trừng, Thanh phi và Phù Phi nhất định sẽ rơi vào thế không đội trời chung, người ngồi thu ngư ông đắc lợi cũng chỉ có một mình Phù Kiên, đến lúc đó một nhà bọn họ càng đấu đến gay gắt, liền không còn ai chú ý đến Trương Linh Tố nàng. Mặc kệ việc này là thật hay là giả, chỉ cần có thể làm, mặc kệ tính toán như thế nào, đều có lợi cho Trương Linh Tố nàng! Có lẽ, còn có thể tìm được một cơ hội tốt, thật sự rời khỏi nơi này, đến Mạc Bắc tìm kiếm Yên nhi. Phù Phi cầm lấy tay Trương Linh Tố, cười nói: "Tố Tố, ngươi yên tâm, long bào này tuyệt đối là thật, sau này ta lấy long bào này làm chứng, sau khi mọi chuyện hoàn thành, chính là Thái tử của Đại Tần!" "Thần thiếp tin tưởng điện hạ có năng lực này." Trương Linh Tố nhíu mi nhìn Phù Phi, hình như có chút ưu tư, "Chính là, nay Trừng Công chúa ở Trường An xa xôi, điện hạ lại phụng hoàng mệnh bình định ở Nghiệp Thành, thử hỏi làm sao có thể ám sát Trừng Công chúa?" Phù Phi hít vào một hơi, nói: "Một khi lão nhân đã an bài như vậy, nhất định còn có những hành động khác, chỉ cần Trừng Công chúa rời khỏi Trường An, ta liền có cơ hội ám sát nàng." "Trừng Công chúa có một thân võ nghệ cao cường, ngươi đừng coi thường nàng." Trương Linh Tố vội vàng lắc đầu, "Điện hạ phải cẩn thận khắp nơi, nửa đời sau của thần thiếp, chỉ có thể dựa vào điện hạ đau thương." Nói xong, hai tay Trương Linh Tố ôm lấy cổ Phù Phi, cười đến vô cùng mị hoặc. Tâm thần Phù Phi rung động, đem Trương Linh Tố hung hăng ôm vào trong lòng, gật đầu nói: "Tố Tố yên tâm, chờ đến một ngày khi ta đăng cơ, chắc chắn sẽ phong ngươi làm Hoàng hậu!" "Như vậy, thần thiếp tạ chủ long ân trước." Trương Linh Tố mềm mại nói xong, hôn một cái lên mặt Phù Phi. Phù Phi tâm hoa nộ phóng, đem Trương Linh Tố ôm lấy càng chặt, lần này, hắn khổ tâm chờ đợi nhiều năm như vậy, chung quy là có được hồi báo rồi! Trừng nhi muội muội, lúc này, ngươi không thể trách đại ca! Cùng tháng đó, Phù Kiên ngồi trên long sàn hạ chỉ, sắc lệnh Thanh phi thay Hoàng hậu cầm quyền hậu cung, mỗi ngày phụ trách đem tấu chương từ các nơi đưa đến trước mặt Phù Kiên, cùng phê duyệt tấu chương. Đồng thời, Phù Kiên hạ lệnh Trấn quốc Công chúa Phù Trừng suất lĩnh một vạn tinh binh gấp rút tiếp viện Nghiệp Thành, trong vòng một tháng, phải trấn áp phản loạn Cù Bân, quét sạch loạn quân ở phụ cận Trường An. Ý chỉ đến quá bất ngờ, khiến cho Thanh phi và Phù Trừng đều vô cùng kinh hoảng. Bất quá cẩn thận ngẫm lại, này coi như là cơ hội tốt để lập cứ điểm ở ngoài thành, Thanh phi tin rằng, dựa vào năng lực của Phù Trừng, trấn áp phản loạn Cù Bân, nhất định là không thành vấn đề. Hiếm khi có đươc loại cơ hội để Trừng nhi tăng cao uy vọng, lần này, nhất định phải thắng thật thuyết phục, ván cờ sau này, liền càng dễ dáng kết thúc. Trong Lan Thanh các, Phù Trừng uống cạn trà ấm trong chén, cười nói: "Mẫu phi không cần lo lắng, chuyến đi này, nhất định sẽ không có việc gì." Thanh phi nhẹ nhàng mà vuốt vuốt phần tóc mai bạc trắng của Phù Trừng, gương mặt anh khí này, là càng ngày càng giống hắn trước kia, bất giác có chút thất thần, "Trừng nhi, nương ở trong cung chờ con trở về." "Ân, những ngày con không có ở đây, mẫu phi phải chiếu cố tốt bản thân." Phù Trừng có chút lo lắng đến thân thể của nàng, "Hôm nay khí trời lạnh lẽo, trăm ngàn lần đừng để bị cảm lạnh." Thanh phi gật gật đầu, "Lần này mặc theo Phi hạc giáp của con đi, miếng hộ tâm của giáp y này rất là chắc chắn, nương cũng an tâm hơn một chút." "Hảo! Lần này, con nhất định phải làm cho trên dưới Đại Tần đều phải khiếp sợ, nể phục khả năng lĩnh quân bình định của con!" Thanh phi hiểu ý mỉm cười, nắm tay Phù Trừng, tựa hồ có chút không đành lòng. Phù Trừng mỉm cười nói: "Mẫu phi, yên tâm, con về cung thu thập quần áo trước, một lát sau lại đến nói chuyện cùng mẫu phi, được không?" Thanh phi ngầm đồng ý mà gật gật đầu, nhìn Phù Trừng vội vã rời khỏi Lan Thanh các. Thanh phi chờ đến khi Phù Trừng đi ra khỏi tầm mắt, phân phó Hồng Loan: "Hồng Loan, giúp ta truyền Hứa Thái y đến thỉnh mạch." "Dạ." Không lâu sau, Hứa Thất Cố liền mang hòm thuốc đi theo Hồng Loan đến Lan Thanh các. "Tham kiến nương nương." Hứa Thất Cố hướng Thanh phi chắp tay cúi đầu. Thanh phi phất tay ý bảo Hồng Loan pha trà, cho lui cung nữ nội thị dư thừa, mới mở miệng nói: "Hôm nay Mộ Dung Yên có uống chén thuốc bột rết không?" Hứa Thất Cố buồn bã thở dài, gật đầu nói: "Nàng đã nghĩ xong con đường phải đi sau này, làm sao lại do dự? Chén thuốc hôm nay, uống không dư một giọt nào." "Mộ Dung Xung này có một vị tỷ tỷ như vậy, coi như là may mắn của hắn." Trong giọng điệu của Thanh phi có chút tiếc hận, "Nếu nàng có thể đưa cho Trừng nhi một cái thanh danh, bổn cung tất nhiên cũng sẽ không làm khó xử một lòng muốn bảo hộ đệ đệ của nàng." "Ý của nương nương là?" "Mấy ngày nay, để nàng trò chuyện cùng Trừng nhi, bởi vì tạm thời còn chưa thể trở mặt với Mộ Dung Xung." Nói xong, Thanh phi trầm ngâm một lát, nói tiếp: "Bàn cờ này còn cần một người đứng ra, giúp bổn cung làm đao phủ. Tính tới tính lui, Mộ Dung Xung là lựa chọn thích hợp nhất -- mượn tay của hắn, giết sạch tôn thất Đại Tần, cuối cùng để Trừng nhi xuống tay." Âm lãnh cười cười, Thanh phi nhìn về phía Hứa Thất Cố, "Thất Cố, đến lúc đó, mạng nhỏ của Mộ Dung Xung, sẽ để ngươi cứu một lần, tuy rằng không thể để cho hắn chết thật, nhưng mà không thể để cho hắn bình yên vô sự, chung quy vẫn là tàn phế thì tốt hơn." "Hạ quan nhất định sẽ tuân lệnh hành sự." "Hoàng tử Đại Yên báo thù, niệm tình Trừng nhi là thê tử kết tóc, không nỡ xuống tay. Chờ hắn giết hết tôn thất Đại Tần, Trừng nhi lại ra tay giết chết-- tổng thể này, coi như là một lần thu quan hoàn mỹ." Thanh phi cười nói xong, bỗng nhiên cảm thấy gánh nặng trong lòng nhẹ đi vài phần. Hứa Thất Cố lại ẩn ẩn có chút lo lắng, "Nương nương, vẫn là cẩn thận có sinh biến a." Thanh phi nghi hoặc nhìn Hứa Thất Cố một cái, "Chẳng lẽ Mộ Dung Yên muốn đổi ý sao?" Hứa Thất Cố lắc đầu nói: "Không phải Hiền phi, mà là Thục phi. Người này nhất định là đang ở phủ Trường Lạc công, nếu như nàng muốn ám hại điện hạ, lần này điện hạ vẫn có gặp nguy hiểm, vẫn là cẩn thận thì tốt hơn." "Nói rất có lý." Thanh phi giật mình gật đầu, "Lát nữa Trừng nhi trở về, nhất định phải nói chuyện tỉ mỉ với nàng." Nữ tử này ba lần bốn lượt khiêu khích hai mẹ con nàng, nếu như lúc trước không phải vì hai chữ chế hành, đã sớm nhổ cái gai trong mắt này. Nay vì đại cục, cái gai trong mắt này là nhất định phải nhổ bỏ, cho nên, nếu như Trừng nhi có thể vào Nghiệp Thành, nhất định phải nghĩ biện pháp bắt được Trương Linh Tố -- chỉ cần hành tung của Trương Linh Tố sáng tỏ, Phù Phi liền phạm đại tội khi quân bắt giữ phi tần, đến lúc đó một người không trinh, một người bất trung, ngay lập tức giết chết hai người, cũng không cần động binh khí. Sau khi Phù Trừng rời khỏi Lan Thanh các, lập tức đi đến Tê Hoàng cung. Tiếng tỳ bà giống như gót sắt hoành hành, sau một trận uyển chuyển mà hữu lực phất đàn, Mộ Dung Yên đột nhiên nhấn lên dây đàn, âm thanh khúc nhạc đột ngột ngừng lại. Phù Trừng bối rối bước vào cửa cung, cười nói: "Sao nương nương không tiếp tục đàn?" Đàn Hương vội vàng mang theo cung nữ hướng Phù Trừng hành lễ, biết ý mà dẫn dắt nhóm cung nữ rời khỏi cung, đem cửa điện đóng kín. Mộ Dung Yên nhíu mi nói: "Khúc này mang điềm xấu, không muốn để ngươi nhiễm điềm xấu trong khúc âm." "Nga?" Phù Trừng ngồi xuống bên cạnh Mộ Dung Yên, cười nói,"Khúc nhạc này vang vọng hữu lực, sao lại là điềm xấu?" "Tên khúc nhạc này là 'Thập diện mai phục'." Mộ Dung Yên nghiêm túc nhìn Phù Trừng, "Năm đó bá vương Hạng Vũ cùng đường, nghe khúc nhạc này, cuối cùng tự vận ở Ô Giang, qua đời lúc tráng niên..." "Ha ha, chết cũng không có gì là không tốt, ít nhất có thể thường xuyên ở bên cạnh nương nương, ngày đêm làm bạn, so với hiện tại không biết là tốt hơn bao nhiêu lần?" Phù Trừng nói rất thản nhiên, chọc cho Mộ Dung Yên liếc mắt nhìn nàng một cái. "Điện hạ quả nhiên là càng ngày càng làm càn." Sắc mặt Mộ Dung Yên trầm xuống, băng lãnh đến khó chịu, "Chẳng lẽ điện hạ đã quên ước định cùng ta? Nếu như điện hạ không tuân thủ ước định, đi trước một bước, vậy đừng trách ta treo kính chiếu yêu ở Tê Hoàng cung, để ngươi không thể đến gần một bước!" Phù Trừng vội vàng đem Mộ Dung Yên gắt gao ôm lấy, ôn nhu nói: " Thanh Hà, ngươi đừng tức giận, vừa rồi ta bất quá là nói đùa mà thôi." "Buông tay." Thanh âm của Thanh Hà thản nhiên vang lên, Phù Trừng không thể không buông tay ra, nhìn Mộ Dung Yên đem tỳ bà đặt ở bên giường nhỏ. Mộ Dung Yên xoay người qua, hai tay cầm lấy đôi tay lạnh như băng của Phù Trừng, đưa đến bên môi, thổi một hơi, nhẹ nhàng mà chà xát, nhíu mi nói: "Trời đông giá rét, cũng không biết mặc thêm nhiều áo lông, cứ như vậy mà chạy tới chỗ của ta, không sợ lạnh đến hỏng thân mình sao?" Phù Trừng cười ha ha, trong lòng một mảnh ấm áp, đem bàn tay của Mộ Dung Yên áp lên ngực, nói: "Nơi này ấm áp, tất nhiên sẽ không cảm thấy lạnh. Cho dù là bị phong hàn cũng không sợ, chỗ này của Thanh Hà ngươi không phải mỗi ngày đều có chén thuốc sao? Đến lúc đó, ngươi uống một ngụm, ta cũng uống một ngụm, cho dù là có đắng, dược vào trong miệng, cũng coi như ngọt ngào." Thân mình Mộ Dung Yên run lên, người trước mắt nàng cười đến vô tư chân thành tha thiết, ấm áp đến làm đau lòng nàng, "Thuốc làm sao có thể tùy tiện uống lung tung?" "Sao không thể? Cùng là phong hàn, uống một ngụm thì có sao?" Phù Trừng nói xong, dáng tươi cười với Mộ Dung Yên càng đậm, "Cho dù đó là rượu độc, chỉ cần ngươi uống, ta cũng sẽ uống, ta sẽ không lại để cho ngươi một mình chịu khổ." "Ngốc..." Mộ Dung Yên khẽ nói một câu, trong mắt ẩn ẩn có lệ, "Người còn sống vẫn là phải sống, sao lại có người muốn chết giống như ngươi vậy?" "Thanh Hà..." "Ân?" Phù Trừng nhẹ nhàng gọi một tiếng, Mộ Dung Yên nâng mắt nhìn về phía nàng, nước mắt trong đôi mắt làm cho Phù Trừng đau lòng. Phù Trừngôn nhu nâng gương mặt của nàng lên, "Lần trước là 'không được không về', lầnnày, nương nương sẽ muốn nói với bổn cung cái gì đây?"
|
Chương 77: Mộng khiên hồn
Mộ Dung Yên cau mày cười, tránh khỏi hai tay Phù Trừng, xoay người đi tới cửa cung, nói với Đàn Hương đứng bên ngoài: "Đàn Hương, nếu như lát nữa Hứa Thái y đưa chén thuốc đến, ngươi giúp bổn cung nhận lấy chén thuốc trước. Bổn cung nghỉ ngơi một lát, nếu như có chuyện gì, cũng cản lại cho bổn cung, đừng vội quấy nhiễu bổn cung." Nói xong, Mộ Dung Yên dùng then gỗ khóa cửa cung lại, xoay đầu qua. "Dạ." Đàn Hương gật đầu lên tiếng trả lời, nhịn không được cười trộm một tiếng. Phù Trừng nhìn không thấu Mộ Dung Yên muốn làm cái gì, chính là giật mình nhìn Mộ Dung Yên. Mộ Dung Yên nhợt nhạt mỉm cười, đi về phía Phù Trừng, "Trừng Công chúa hy vọng bổn cung nói gì đây?" Phù Trừng còn chưa kịp nói chuyện, đôi môi Mộ Dung Yên đã muốn chạm vào bờ môi cùa nàng, đem Phù Trừng áp ở trên giường nhỏ -- "Thanh..." Trong lúc chạm vào nhau, Phù Trừng chỉ có thể hô lên một chữ này, liền lại bị đôi môi của Mộ Dung Yên hung hăng mút lấy, cái lưỡi đinh hương quấn lấy đầu lưỡi của nàng, nụ hôn triền miên làm cho tâm thần Phù Trừng nhộn nhạo, giống như liên tục uống vài chén rượu mạnh ấm nóng. Trong tầm mắt khép hờ của Phù Trừng, rõ ràng nhìn thấy đôi mắt trong suốt thâm tình của Mộ Dung Yên, giờ khắc này, sớm đã không biết là đang ở nơi nào. Mộ Dung Yên đột nhiên buông lỏng đôi môi Phù Trừng ra, mới nhìn thấy đôi môi hai người sau khi vừa dây dưa hôn nhau, trở nên vô cùng ôn nhuận. Hai gò má nàng nóng ran, tư vị lần đầu tiên chủ động âu yếm người yêu thương, không chỉ có Phù Trừng say, mà Mộ Dung Yên cũng đã say. Nghĩ đến chính mình chủ động, Mộ Dung Yên cảm thấy ngượng ngùng vạn phần, sự lưu luyến nhu ý trong ánh mắt không khỏi lại thêm một phần xấu hổ, nhìn Phù Trừng càng thêm hoa mắt. Cho dù trong lòng tràn đầy bối rối, ngữ khí của Mộ Dung Yên vẫn là thản nhiên như vậy, chính là lúc này có chút ấp úng, "Lời nói...Lời nói đã cho ngươi...Tự ngươi phán đoán ra được..." Phù Trừng khẽ vuốt cánh hoa môi, sau khi kinh ngạc thật lâu, mới nhoẻn miệng cười, bất giác lắc đầu không nói. Gương mặt Mộ Dung Yên đỏ bừng, liếc mắt nhìn Phù Trừng một cái, sẳng giọng: "Ngươi...Ngươi chẳng lẽ còn không hiểu?" Phù Trừng thu lại tươi cười, ngồi dậy, đỡ lấy hai vai của nàng, nói: "Thanh Hà, ngươi có biết ta chờ một ngày này bao lâu rồi không?" Nói xong, đem Mộ Dung Yên gắt gao ôm vào trong lòng, luyến tiếc buông ra một phần, "Ta sẽ trở về, nhất định sẽ trở về, cả đời này, cũng không muốn lại cách xa ngươi một phần nào!" "Nếu như...Nếu như ông trời nhất định..." Mộ Dung Yên nghẹn ngào, nói đến một nửa liền nén lại, chung quy rồi cũng phải ra đi, không bằng khiến cho tối nay trở thành một hồi ức đẹp nhất, ít nhất giờ này khắc này, nàng vui vẻ là được rồi. "Nhất định cái gì?" Phù Trừng nghiêng mặt hít vào một hơi thật sâu khí tức trên mái tóc đen của Mộ Dung Yên, hơi thở phất qua cần cổ Mộ Dung Yên, làm cho thân mình nàng nhịn không được run rẩy một trận. Mộ Dung Yên lắc lắc đầu, "Ôm lấy ta là tốt rồi..." "Thanh Hà." Phù Trừng yêu thương gọi một tiếng, nhẹ nhàng kéo ra khoảng cách giữa hai người, "Nếu như bổn cung không chỉ muốn ôm nương nương thì sao?" "Ngô..." Đôi môi anh đào bị Phù Trừng hôn lên một cái, vốn cho rằng sẽ là triền miên đến hít thở không thông giống như vừa rồi, không ngờ Phù Trừng thế nhưng lại vô cùng yêu thương mà nhẹ nhàng hôn lên môi của nàng. Đưa tình ôn nhu, quanh quẩn không tiêu tan. Mộ Dung Yên không còn cảm thấy là con mồi bị người khác chinh phạt nữa, ngược lại cảm nhận được Phù Trừng đối với nàng toàn tâm toàn ý yêu thương cùng tôn trọng. Hốc mắt mang lệ, Mộ Dung Yên ôm lấy cổ Phù Trừng, theo mỗi lần Phù Trừng vuốt ve lên cánh hoa môi, liền đáp lại sự ôn nhu yêu thương của nàng. Giờ khắc này, yên tĩnh mà ngọt ngào, đẹp đến say lòng người, bất tri bất giác tình ý dâng lên. Bàn tay Phù Trừng dọc theo thắt lưng Mộ Dung Yên trượt đến vạt áo của nàng, chậm rãi kéo vạt áo, ngón tay dần dần tiến vào dưới áo lông, xoa lên da thịt mềm nhẵn của nàng. Thân mình Mộ Dung Yên run rẩy, theo bản năng lui đứng dậy, muốn né tránh những hồi ức âm u tương tự. Phù Trừng cảm nhận được thân mình Mộ Dung Yên biến hóa, trong lòng đau xót, tình ý lạnh xuống ba phần, lúc này buông lỏng đôi môi Mộ Dung Yên ra, đem nàng ôm vào trong lòng, cùng nhau ngã xuống giường nhỏ. Mộ Dung Yên muốn nói lại thôi, Phù Trừng đã ghé vào bên tai nàng, ôn nhu nói: "Thanh Hà, đừng sợ." "Thực xin lỗi..." Mộ Dung Yên nhẹ nhàng mà cọ lên gương mặt Phù Trừng, thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ có thể nói ra một câu như vậy. Phù Trừng dùng bàn tay ấm áp cầm lấy bàn tay nàng, nhẹ nhàng mà hôn lên trán nàng một cái, "Đáp ứng ta một sự chuyện, được không?" Mộ Dung Yên quyến luyến nép sát vào ngực nàng, lắng nghe nhịp đập trái tim nàng, rưng rưng gật đầu, "Hảo." "Ha ha, ngươi cũng giống như vậy, không đợi ta nói xem là chuyện gì, liền trực tiếp đáp ứng." Ý cười của Phù Trừng thật sâu, không có phát hiện giờ khắc này khóe mắt Mộ Dung Yên đã tràn ra nước mắt. "Thanh Hà, sau khi ta rời đi, phải hảo hảo điều dưỡng thân mình." Phù Trừng mỉm cười nhìn khung trang trí trên trần, "Trước tháng giêng, ta nhất định sẽ trở về, đến lúc đó, ta đưa ngươi cùng nhau thả đèn hứa nguyện." "Hứa nguyện cái gì?" Mộ Dung Yên đau lòng đến lợi hại, tình nùng đến một phần, quyến luyến liền nhiều hơn một phần, nghĩ đến kết cục cuối cùng, nàng bỗng nhiên cảm thấy luyến tiếc. Luyến tiếc cái ôm ấm áp này, luyến tiếc những ngày sau Phù Trừng muốn đưa đến cho nàng, càng luyến tiếc phải nhìn thấy bộ dáng người kia thống khổ tuyệt vọng mà ôm lấy nàng... Ta không muốn làm tổn thương ngươi, nhưng cũng không thể không đi con đường này... Thành toàn cho ngươi, cũng là thành toàn cho Phượng Hoàng... Thực xin lỗi... "Cả đời nhất thế, bất ly bất khí." Tám chữ đơn giản từ trong miệng Phù Trừng nói ra, hốc mắt Mộ Dung Yên thấm ướt, nhiệt lệ nhịn không được cuồn cuộn chảy xuống, thấm ướt vạt áo Phù Trừng. "Sao lại khóc?" Phù Trừng vội vàng vươn tay muốn lau đi nước mắt của nàng, lại bị bàn tay nàng nắm chặt lấy. "Cứ như vậy là được rồi..." Thanh âm của Mộ Dung Yên run rẩy, làm cho Phù Trừng không thể cự tuyệt, chỉ có thể càng ôm chặt lấy thân thể của nàng, cho nàng thêm càng nhiều ấm áp. Ly biệt khổ sở, hạnh phúc ít. Giờ khắc này, chỉ hy vọng thời gian ngừng lại. Ấm áp làm cho hai người cảm thấy có chút mệt mỏi, bất tri bất giác, nặng nề ngủ thiếp đi. Trong mộng hàng trúc xanh tươi, màu xanh ngọc bích trước mắt thấm vào khiến cho nhân tâm sảng khoái, nhịn không được muốn hít thật sâu thêm vài cái khí tức tự do tự tại này. Ngôi nhà nho nhỏ đứng sừng sững ở nơi sâu trong rừng trúc, cánh cửa hé mở, liền thấy vài chú gà vịt ở trong viện đang tự tại kiếm ăn. "Tạch!" Hàn quang chợt lóe lên, mái tóc đen của nữ tử áo trắng tung bay, thanh kiếm Tam xích trong tay vẽ ra một đường cong trong trẻo. Chỉ thấy nàng từ trên mái hiên nhảy xuống dưới, cười cười với nữ tử mặc chiếc váy màu xanh đang ôm đàn tỳ bà ngồi trước căn nhà tre nhỏ, "Thanh Hà, đàn cho ta nghe một khúc trợ hứng được không?" Nữ tử mặc chiếc váy xanh mỉm cười, đầu ngón tay phất đàn, ý cười trong ánh mắt thâm tình chân thành, làn điệu vui vẻ động lòng người. Nữ tử áo trắng hái xuống một bông hoa nhỏ không biết tên trong viện, đặt trên lưỡi kiếm, cười nói với nữ tử mặc chiếc váy xanh: "Thanh Hà, bông hoa này ta tặng cho ngươi." Nữ tử mặc chiếc váy xanh đạm thanh nói: "Chỉ tặng bông hoa này thôi sao?" Nữ tử áo trắng đi tới bên người nữ tử mặc chiếc váy xanh, ngã xuống nằm lên đầu gối của nàng, mỉm cười ngóng nhìn, "Còn có người này nữa." "Nếu như ta không muốn nhận thì sao?" Ngữ thanh của nữ tử mặc chiếc váy xanh thản nhiên. Nữ tử áo trắng thản nhiên khép đôi mắt lại, cười nói: "Người đã ở đây rồi, nhận hay không nhận là do ngươi, tặng hay không tặng là do ta." "Ha ha." Nữ tử mặc chiếc váy xanh khẽ vuốt ve hai má nữ tử áo trắng, mềm nhẹ vô cùng. "Ân?" "Ta bỗng nhiên muốn hát một bài." "Bài gì?" "Thức vi...Thức vi...*" "Hồ bất quy..." (*Trích trong Thức vi – Kinh thư: Sắc trời đã muộn, sao ngươi chưa trở về) Trong phút chốc hàng trúc xanh biến mất vô tung, Phù Trừng giật mình mở mắt, cụp mắt nhìn Mộ Dung Yên vẫn đang ngủ thiếp đi ở trong lòng, lặng yên thở phào nhẹ nhõm. Thức vi, thức vi, hồ bất quy. Thanh Hà, ta nhất định sẽ trở về. Phù Trừng nhẹ nhàng hôn lên trán nàng một cái, ngơ ngác nhìn gương mặt của nàng. Mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, cuộc đời này cũng không muốn cách biệt cùng ngươi. Theo bản năng nắm chặt lấy bàn tay Mộ Dung Yên, Phù Trừng nhịn không được dần dần tiến sát đến đôi môi Mộ Dung Yên thần, vụng trộm hôn lên một cái, bất giác hai gò má âm thầm nóng ran lên. "Điện hạ vô lễ." Mộ Dung Yên ở trước mắt không biết tỉnh lại khi nào, Phù Trừng cả kinh vội vàng nói xin lỗi. "Thanh Hà, ngươi đừng tức giận, ta..." "Chính là, cho dù ngươi có làm như thế nào, ta cũng sẽ không tức giận với ngươi." Mộ Dung Yên nói xong, tiến đến dựa sát vào trước ngực Phù Trừng, âm thầm nói: "Thời gian không còn nhiều nữa, thứ ta có thể cho ngươi thật sự là quá ít, vì sao ngươi lại không dám tiến lên một bước nữa?" "Thanh Hà..." Phù Trừng thâm tình gọi một tiếng, ánh mắt sáng quắc làm cho Thanh Hà cảm thấy có chút bối rối. Mộ Dung Yên không dám nhìn vào đôi mắt Phù Trừng, chính là nhẹ giọng đáp lời. "Ta...Ta...Ta phải đi rồi, đến chỗ của mẫu phi, ta phải đến đó một chút." Phù Trừng không đành lòng mà nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của nàng, "Sau khi ta đi, nhất định phải hảo hảo chiếu cố chính mình." Mộ Dung Yên lên tiếng, đứng lên, cũng không đành lòng mà nhìn Phù Trừng, "Ngươi cũng vậy." Phù Trừng gật đầu mỉm cười. Mộ Dung Yên đột nhiên kéo tay nàng, nắm bàn tay nàng đặt lên ngực trái cùa mình, "Mặc kệ tương lai như thế nào, trái tim này, đã là của ngươi." Phù Trừng vừa vui mừng vừa lo sợ, chỉ cảm thấy thân mình căng thẳng, đầu ngón tay nhịn không được vuốt ve lên nơi mềm yếu của nàng một cái, lại cảm thấy thật sự là vô lễ, chỉ có thể đỏ mặt gật đầu thật mạnh. Thân mình Mộ Dung Yên cũng là căng thẳng, không ngờ một cái vuốt ve nhẹ nhàng kia của Phù Trừng nhưng lại làm cho thân thể của mình trở nên có chút khô nóng, đậu đỏ ở trước ngực bất giác lặng yên đứng thẳng. Phù Trừng cách một tầng xiêm y cảm nhận được thân thể của nàng biến hóa, chỉ cảm thấy thân mình cũng đồng dạng trở nên nóng ran, ngón cái không tự chủ được chuyển qua nơi nhô lên kia, hô hấp có vài phần dồn dập, "Thanh Hà...Ta..." "Ngươi...Ngươi vẫn là sớm trở về nghỉ ngơi đi..." Mộ Dung Yên vội vàng lui lại phía sau, tránh né ngón tay của Phù Trừng. Phù Trừng áy náy cúi đầu, vội vàng từ trên giường nhỏ xoay người đứng lên, cố gắng làm cho trái tim nóng rực của mình bình tĩnh lại một chút, "Vậy...Ta đi đây..." "Không tiễn...Điện hạ..." Mộ Dung Yên xấu hổ xoay người đi, vẻ mặt nói chuyện cũng có chút co rút lại. Phù Trừng gật gật đầu, bước nhanh đi đến trước cửa cung, cười trộm nhìn nhìn bàn tay mới vô lễ vừa rồi, cuối cùng cũng mở cửa cung ra, rời khỏi Tê Hoàng cung. Đàn Hương thấy Phù Trừng đi xa, liền đi vào Tê Hoàng cung, vốn muốn hỏi Mộ Dung Yên có muốn tắm rửa hay không, lại thấy Mộ Dung Yên kinh ngạc ngồi trên giường nhỏ, xiêm y trên người ngoại trừ vạt áo hơi hé mở, vẫn là coi như chỉnh tề, lúc này mới hiểu được vài phần. "Nương nương?" Không biết nên nói cái gì, Đàn Hương chỉ có thể nhẹ nhàng gọi một tiếng. Mộ Dung Yên hồi phục tinh thần, cảm thấy có vài phần xấu hổ, nhẹ nhàng mà khụ một tiếng, nói: "Thuốc của bổn cung, Hứa Thái y có đưa tới chưa?" Đàn Hương lắc lắc đầu, nói: "Còn chưa thấy Hứa Thái y đưa tới." Mộ Dung Yên buồn bã hít vào một hơi, ôm lấy tỳ bà ở bên cạnh giường nhỏ, nhẹ nhàng nói: "Đàn Hương, đi nấu một ấm trà nóng, hôm nay bổn cung muốn đàn thêm mấy khúc." "Dạ."
|
Chương 78: Nghiệp Thành nguy hiểm
Phù Trừng xuất chinh, Mộ Dung Xung muốn đi theo, bị Phù Trừng cự tuyệt. Mộ Dung Xung tức giận mang theo một vạn binh mã thỉnh chỉ về Bình Dương, cũng không từ bỏ ý định lặng lẽ mang theo một ngàn kỵ binh một đường đi theo đại quân của Phù Trừng đi tới ô ngoại Nghiệp Thành. Phù Trừng biết Mộ Dung Xung lặng yên mang binh đi theo phía sau, sau khi đóng quân ngay tại chỗ, một mình mình ngựa ra khỏi doanh địa, chạy vào trong phạm vi tầm mắt của Mộ Dung Xung. "Nếu Phò mã đã dám đi theo, sao không dám đi ra gặp mặt?" Phù Trừng kéo chặt dây cương, đứng nói vọng vào phía sâu trong khu rừng mờ mịt phủ đầy tuyết trắng. Mộ Dung Xung chần chờ một lát, cuối cùng vẫn là thúc ngựa từ chỗ sâu trong rừng rậm đi ra, thân thiết nhìn Phù Trừng, "Phò mã lo lắng cho thê tử, chẳng lẽ không nên sao?" "Thê tử là thân nhân, tỷ tỷ cũng là thân nhân, mẫu phi tính ra, cũng coi như là thân nhân của ngươi." Phù Trừng giục ngựa tiến đến, thanh âm đột nhiên trầm xuống, khiến cho chỉ có hai người mới nghe thấy rõ ràng, "Lần này ngươi mang binh rời khỏi Trường An, liền không còn ai để cho Thái tử Phù Hoành phải dè chừng, ngươi để cho tình cảnh của Thanh Hà và mẫu phi ở trong cung trở nên rất nguy hiểm, nếu như các nàng xảy ra chuyện gì, bổn cung nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!" "Ta..." Mộ Dung Xung bừng tỉnh đại ngộ, lại vẫn không chịu nhận sai, "Nhưng mà, nếu như ngươi xảy ra chuyện gì, cả đời ta cũng sẽ hận chính mình!" "Bổn cung cũng không phải là lần đầu tiên mang binh đánh giặc! Có thể xảy ra chuyện gì?" Phù Trừng lạnh lùng hỏi lại, "Nếu như Thanh Hà và mẫu phi có chuyện, lúc đó bổn cung và ngươi liền ân đoạn nghĩa tuyệt!" "Trừng...Công chúa! Ta trở về không phải được rồi sao?" Mộ Dung Xung suy sụp kéo dây cương, làm bộ như đang chuẩn bị hồi Trường An. Phù Trừng hít vào một hơi, cũng không ngăn trở, cuối cùng chỉ nói một câu, "Máu mủ tình thâm, nàng bảo hộ ngươi nhiều năm, lúc này, chính là lúc ngươi nên bảo hộ nàng." "Không cần điện hạ nhiều lời! Ta biết nên làm cái gì!" Mộ Dung Xung hung tợn quát lại, cho tới nay, người trong lòng ngươi nghĩ đến nhiều nhất vẫn là tỷ tỷ! Phù Trừng nhìn hắn cưỡi ngựa đi xa, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, có Mộ Dung Xung tiến vào Trường An làm mọi người kinh sợ, Phù Kiên lại bị thương nằm trên giường, nhất thời không có khả năng thân cận Thanh Hà, bên kia cũng coi như là an toàn. Vừa nghĩ đến, Phù Trừng ghìm ngựa nhìn hình dáng mờ ảo của Nghiệp Thành từ phía xa xa, lẩm bẩm nói: "Trương Linh Tố, lần này, thật sự là không thể bỏ qua cho ngươi nữa." Cùng lúc đó, Trương Linh Tố cải trang làm phó tướng cùng Phù Phi đứng ở đầu tường Nghiệp Thành, nhìn đại kỳ mang chữ Tần từ xa xa, nhẹ nhàng mỉm cười. "Trừng Công chúa quả nhiên là kì nữ tử, trong mấy ngày ngắn ngủi liền có thể phá tan phản quân ngăn trở, đem loạn quân Cù Bân trục xuống dưới Nghiệp Thành, hình thành thế cục bị động." Trương Linh Tố thán thưởng từ đáy lòng, không khỏi có chút tiếc hận, "Đáng tiếc a đáng tiếc." Phù Phi gật đầu nói: "Khả năng lãnh binh của Trừng muội muội, quả thật hơn xa không ít Tướng quân, chính là, quân muốn thần tử*, phụ muốn tử vong, nếu như nàng không phải là thiên kim của đế vương, có lẽ sẽ không có tai kiếp như ngày hôm nay." (*Vua muốn thần tử phải chết, cha muốn con phải vong) "Điện hạ tính làm như thế nào?" Phù Phi chỉ chỉ vào cửa thành, nói, "Đợi đến khi nàng mang binh vây giết Cù Bân, ta mang binh đánh ra khỏi thành, nghênh đón nàng vào thành." "Chẳng lẽ điện hạ không muốn mượn đao giết người?" Trong lòng Trương Linh Tố cảm thấy Phù Phi thật ngu ngốc, "Nay Trừng Công chúa rất có uy vọng ở trong quân, điện hạ ở trước mặt mọi người hạ thủ, ngày sau điện hạ hoàn thành đại nghiệp, việc này nhất định sẽ bị mọi người lấy ra đàm tiếu." "Ngươi cũng quá coi thường ta đi." Phù Phi cười đến kiên định, "Mấy năm nay, ta đã không còn là Trường Lạc công trước kia nữa. Đao kiếm không có mắt, ta tất nhiên sẽ không tự mình động thủ ở trong thành." Nói xong, ánh mắt liếc nhìn một cung thủ đứng ở đầu tường, "Ta kích động loạn quân truy kích ta, Trừng Công chúa nhất định sẽ mang binh ứng cứu, chờ đến khi nàng vào phạm vi tầm bắn của cung thủ, ta liền hạ lệnh loạn tên bắn chết." "Chiêu đục nước béo cò này của điện hạ không tệ." Trương Linh Tố khẽ gật đầu, "Nếu như Trừng Công chúa không có mang binh ứng cứu thì sao?" "Tất nhiên còn có chiêu sau." Phù Phi đắc ý cười, chỉ chỉ vào cửa thành, "Ta liền dẫn địch binh vào thành, nàng nhất định sẽ tiến vào trong thành giết địch. Đến lúc đó cửa thành vừa mở, ta ở trong thành mai phục sẵn cung thủ, một trận loạn bắn, nhất định có thể đem phản quân cùng nàng bắn chết." "Nếu như nàng không tiến vào thành?" Phù Phi nâng tay nhéo gương mặt Trương Linh Tố một chút, nói: "Bao vây tàn binh của nàng ở bên ngoài, để nàng liên tiếp trục xuất tàn binh ra khỏi bốn cửa thành, nếu không tránh ra thì không mở cửa." "Nàng nhiều khả năng sẽ quay lại đại doanh ngoài thành nghỉ ngơi." Trương Linh Tố liên tục lắc đầu, cảm thấy kế sách này không có chút hữu dụng nào, "Ngươi đây là công nhiên phản bội nàng, đến lúc đó nếu như nàng không chết, trái lại sẽ đánh trả ngươi một quyển, cho dù ngươi có thủ dụ trong tay, để trấn an sự phẫn nộ của nhiều người, điện hạ cũng sẽ là người bị hy sinh." Phù Phi không khỏi kinh hãi đến gương mặt trắng bệch, vội hỏi: " Vậy Tố Tố cho là, ta nên làm như thế nào?" Trương Linh Tố nhìn đại kỳ Tần tự từ xa xa, lạnh lùng nói: "Lúc điện hạ ra khỏi thành, lực chú ý của loạn quân nhất định sẽ không đặt ở cửa Bắc Nghiệp Thành, đến lúc đó phân phó một ngàn tướng sĩ tâm phúc giả dạng làm loạn quân từ cửa Bắc đi ra, thiêu sạch đại doanh ở ngoại ô, chặt đứt đường lui của nàng." "Như vậy..." Phù Phi nhếch miệng cười, "Nàng liền không còn đường lui rồi!" "Dựa vào bản lĩnh của nàng, nhất định sẽ không chết." Trương Linh Tố thoáng nhíu mi, "Nếu như mượn đao giết người, cũng không ngại lại đưa những người khác tiến vào đi?" "Ý của ngươi là..." Phù Phi hít vào một hơi, "Thông lệnh cho tướng sĩ đang trấn thủ ở quan ải phía Đông Nghiệp Thành giải giáp? Để Mộ Dung Thùy tiến vào nội cảnh Nghiệp Thành, tế bái tổ tiên?" Trương Linh Tố gật đầu nói: "Không sai." "Mộ Dung Thùy cũng không phải là đèn hết dầu, lần này dâng tấu xin mang binh hồi cố thổ để tế bái tổ tiên cũng bị phụ hoàng bác bỏ, còn đặc biết nghiêm lệnh cho ta chú ý trấn thủ quan ải phía Đông, sao có thể..." "Rốt cuộc là Hoàng thượng bác bỏ, hay là Trừng Công chúa bác bỏ?" Trương Linh Tố đột nhiên cắt ngang lời nói của Phù Phi, "Điện hạ đừng quên, mấy ngày gần đây là ai đang giam quốc phê duyệt tấu chương?" "A! vậy chẳng phải là...Chẳng phải là..." "Hoàng thượng xưa nay độ lượng, làm sao ngay cả chuyện thần tử tế bái tổ tiên cũng không chuẩn tấu?" Trương Linh Tố cố ý thở dài, "Nếu như đổi lại là Hoàng thượng, ngươi nói hắn có thể không để cho Mộ Dung Thùy tế bái tổ tiên hay không?" "Nói như vậy, ta có thể để cho bọn họ nhập quan?" "Thứ nhất, nếu như Mộ Dung Thùy có tâm làm phản, nếu như Trừng Công chúa có tâm bình định, nhất định sẽ dẫn binh tập kích hắn đầu tiên, đến lúc đó tất nhiên lại có thêm một phần lực lượng muốn giết chết Trừng Công chúa. Thứ hai, nếu như Mộ Dung Thùy không có tâm làm phản loạn, Trừng Công chúa thấy hắn nhập quan, nhất định sẽ tiến binh buộc bọn hắn phải lui về, như vậy chắc chắn sẽ có xung đột. Nếu như Mộ Dung Thùy bị buộc tạo phản, điện hạ thu thập tàn binh nơi này, lại mang binh đánh ra khỏi thành, bên kia đã là lưỡng bại câu thương." Trương Linh Tố nói xong, chỉ chỉ cung thủ trên đầu tường, "Đến lúc đó, lại dùng kế đục nước béo cò, như vậy điện hạ không chỉ hoàn thành mật lệnh, lại còn bình ổn liên tiếp ba cuộc chiến loạn, Hoàng thượng nhất định sẽ mượn cơ hội phế truất Thái tử, lập điện hạ làm tân Thái tử." "Tố Tố, có ngươi ở bên cạnh, lo gì đại nghiệp bất thành a!" Phù Phi vui mừng kêu lên một tiếng, lúc này vỗ tay nói: "Hảo! Ta dựa theo lời của ngươi mà hành động!" "Điện hạ, thần thiếp có thể mượn điện hạ một binh khí để phòng thân không?" Trương Linh Tố bỗng nhiên ôn nhu mở miệng. Phù Phi gật đầu hỏi: "Đoản đao?" Trương Linh Tố liền nói ngay: "Khi còn nhỏ thần thiếp ở Lương quốc ngoại trừ học thuật cưỡi ngựa, cung thuật này cũng có được học một chút." "Hảo." Phù Phi lập tức phân phó một cung thủ ở gần nhất gỡ trường cung và túi tên mang lên trên đầu tường thành. Trương Linh Tố tiếp nhận trường cung và tên túi, ý cười đột nhiên thâm hiểm thêm vài phần. Nếu như bức Trừng Công chúa nóng nảy, chỉ sợ nàng sẽ một mình đánh vào trong thành, một mũi tên trí mạng này, nói thế nào cũng phải do Trương Linh Tố nàng bắn ra. Chỉ cần Trừng Công chúa đã chết, quân tâm Đại Tần hỗn loạn, liền có thể nhân cơ hội thoát khỏi Nghiệp Thành, một đường Nam hạ. Nghiệp Thành vừa vỡ, Trường An liền đánh mất một tòa thành trì mấu chốt, đến lúc đó loạn binh xung quanh hoành hành, vây đánh Trường An, ngày Đại Tần sụp đổ, liền gần ngay trước mắt. Đến lúc đó, chỉ cần đến Kiến Khang, gặp Hoàng thúc Trương Thiên Tích, sứ mệnh của Công chúa Lương quốc như nàng coi như đã hoàn thành. Hoàng thúc Trương Thiên Tích cũng nên tuân thủ hứa hẹn năm đó, tìm được Yên nhi, ngày đoàn tụ, liền sắp tới. Phù Phi si ngốc liếc nhìn miệng cười của nàng một cái, cười nói: "Tố Tố, chờ ta trở lại, tối nay, ta phải hảo hảo yêu thương ngươi một đêm mới được." Nụ cười của Trương Linh Tố thoáng cứng đờ, gượng cười nói: "Vậy thần thiếp liền ở đây, chờ điện hạ trở về." "Hảo!" Phù Phi cười ha ha, trong lòng tràn đầy suy nghĩ nên làm thế nào đem Trương Linh Tố đặt ở dưới thân mà chinh phạt. Trống trận chợt lôi động, đại kỳ quân Tần từ xa xa bay lên, dưới nền tuyết trắng có vẻ phá lệ rõ ràng. "Đến rồi!" Phù Phi kích động quát lớn, ấn kiếm chạy xuống dưới cửa thành, vừa chạy, vừa gọi to: "Nhanh chóng mở cửa, theo ta đánh ra khỏi thành, đánh tan phản quân!" "Dạ!" Cửa thành mở rộng, Phù Phi đột nhiên cúi lưng xuống, phân phó vài câu với phó tướng tâm phúc bên cạnh. Lúc này phó tướng tâm phúc ôm quyền đáp ứng, mang theo một ngàn nhân mã chạy về phía cửa Bắc. Phù Phi đắc ý mỉm cười, lẩm bẩm nói: "Trừng muội muội, xin lỗi." Nói xong, liền mang theo ba ngàn kỵ binh Nghiệp Thành đánh ra ngoài. Bên ngoài có một vạn nhân mã của Trừng Công chúa, bên trong có Phù Phi mang binh đánh ra, Cù Bân thầm kêu không ổn, nay hai mặt thụ địch, nhất định là tránh không được cái chết. Chính là ngoan cố chống cự, sao có thể dễ dàng thúc thủ chịu trói? Cho dù có chết, bất luận này là Hoàng tử Đại Tần, hay là Công chúa Đại Tần, làm bị thương một người cũng là có lợi! Vì thế, Cù Bân hạ lệnh toàn quân tử chiến đến cùng, các tướng sĩ xé rách ống tay áo, gắt gao bao lấy bàn tay cùng binh khí, muốn cùng quân Tần chiến đấu đến hơi thở cuối cùng! Vây quân như dã thú, ai binh liều mình tiên phong, binh pháp có câu, phải tránh đi mũi nhọn. Trong lòng Phù Trừng hiểu được, khi đại quân cách phản quân một dặm, hạ lệnh chia làm hai cánh, tránh ra một con đường trực diện, để cho phản quân lao đến. Lệnh vừa truyền xuống, không chỉ làm cho phản quân hỗn độn, ngay cả Phù Phi cũng không ngờ đến. Khi người tuyệt vọng nhìn thấy một đường sinh cơ, ý chí liều chết chiến đấu lúc trước liền hao hụt đi mấy phần. Phù Trừng thấy trận thế của phản quân tán loạn, lúc này hạ lệnh: "Toàn quân tiến lên, phá tan trận thế phản quân!" "Dạ!" Tướng sĩ tuân lệnh, kêu giết chấn thiên. Phù Trừng tiên phong làm gương, dẫn đầu nhảy vào trận thế của phản quân, một kiếm chém về phía thủ lĩnh của Cù Bần. "Hảo một cái Công chúa Đại Tần!" Tư thế oai hùng của Phù Trừng làm cho Cù Bân không thể không tán thưởng một tiếng, tức khắc thu liễm tâm thần, nghiêng người tránh né trường kiếm của Phù Trừng, nâng tay dùng trường thương quét ngang về phía Phù Trừng. Thân mình Phù Trừng nghiêng đi, từ trên lưng ngựa nhảy xuống, trường kiếm một khắc cũng không ngừng lại mà chém về phía thủ lĩnh của Cù Bần. Cù Bânnhịn không được lại tán thưởng một câu, nhìn kỹ gương mặt của vị Công chúa Đại Tần này, rõ ràng là còn trẻ, tóc mailại sớm bạc trắng, ở độ tuổi này liền có được một thân bản lĩnh như vậy, nhất địnhđã chịu không ít cực khổ -- bởi vì ngươi là Công chúa Đại Tần, nếu không, được làmbằng hữu trên giang hồ, cũng coi như là có được một chuyện vui.
|
Chương 79: Bối thủy chiến
(*Câu thành ngữ Bối thủy nhất chiến - Bày trận tựa sông) "Đối địch lại không chuyên tâm, nhất định sẽ gặp phải tai họa bất ngờ!" Phù Trừng đột nhiên thét lớn một tiếng, Cù Bân nghĩ rằng đã tránh được trường kiếm của Phù Trừng, vạn vạn không nghĩ tới Phù Trừng thế nhưng lại phi thân tiến lên trước một bước, chủy thủ trong tay áo đã đặt lên yết hầu của hắn, "Ngươi thua!" Thủ lĩnh phản quân bị bắt, quân tâm của phản quân đại loạn, nhất thời mất lòng phản kháng. "Chết ở trong tay đường đường Công chúa Đại Tần, Cù mỗ cũng coi như sống không uổng phí, ha ha!" Cù Bân đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to một tiếng, tiến về phía trước, lao mình vào chủy thủ của Phù Trừng, ngay lập tức mất mạng. Máu tươi trượt theo lưỡi chủy thủ rơi xuống đất, thấm trên một nên tuyết trắng có vẻ phá lệ chói mắt. Phù Trừng kính hắn cũng coi như là một người anh hùng, lúc này hạ lệnh tướng sĩ đưa thi thể của hắn xuống mai táng, vừa định xoay người hô to, nói rằng nếu như phản binh chịu đầu hàng, chuyện cũ sẽ bỏ qua. "Đại môn Nghiệp Thành mở rộng, chúng ta đánh vào liền có sinh lộ!" Không biết là ai đột nhiên hô to một tiếng, phản quân vốn sớm đã không còn tâm tư muốn chiến đấu, một tiếng hô lớn này, nhất thời lại đưa tới sức mạnh, giống như hồng thủy thay đổi chiều hướng, phóng nhanh về phía ba ngàn nhân mã kia của Phù Phi. Phù Phi thấy một đám phản quân thế tới ồ ạt, trong lòng phát lạnh, lúc này quay đầu ngựa lại nói: "Rút quân trở về trong thành!" "Theo bổn cung ứng cứu Trường Lạc công!" Phù Trừng thu hồi chủy thủ, xoay người lên ngựa, kẹp bụng ngựa, mang theo các tướng sĩ chạy về phía Phù Phi -- Phù Phi kinh hãi run rẩy nhìn thoáng ra phía sau, thấy Phù Trừng thật sự đuổi theo, trong lòng mừng thầm, liền thoáng chậm lại một chút. Trương Linh Tố trên đầu tường kéo căng cung tên, âm thầm tính toán con ngựa của Phù Trừng đã tiến vào tấm bắn tên hay chưa. "Đến rồi, bắn!" Trương Linh Tố ra lệnh một tiếng, Phù Phi vừa vặn giục ngựa tiến vào cổng thành, trên đầu tường mũi tên đồng loạt bắn loạn, không chỉ gây thương tích cho phản quân, mà càng nhiều là viện quân do Phù Trừng mang đến. Phù Trừng vội vàng ghìm ngựa hạ lệnh, "Toàn quân lui về phía sau!" Vó ngựa khó dừng lại, toàn bộ bộ binh ở phía sau va chạm với kỵ binh ở phía trước, trận thế đại loạn. Không ít phản quân nhìn thấy trận thế của bọn họ hỗn loạn, đều cùng xoay người qua, chuẩn bị dùng một chiêu hồi mã thương với quân Tần! Trường kiếm của Phù Trừng vung lên, trấn tĩnh hạ lệnh, "Thuẫn binh tiến đến phía trước, phòng hộ!" "Dạ!" Mấy trăm thuẫn binh vọt tới tuyến phía trước, nâng khiên chắn tên, ngăn chận thương tổn cho bên này. Phù Trừng kéo chặt dây cương, từ bên trong nhìn qua khe hở của tấm chắn thấy được không ít phản quân đã tiến vào Nghiệp Thành, lập tức mở miệng nói: "Ba ngàn kỵ binh theo bổn cung ứng cứu Nghiệp Thành, bộ binh còn lại vây đánh phản quân ngay tại chỗ!" "Dạ!" Phù Trừng hướng về phía nhóm kỵ binh gật đầu một cái thật mạnh, mang theo ba ngàn kỵ binh chạy về phía cổng Nghiệp Thành, cố ý bảo trì một chút khoảng cách với phản quân ở phía trước, để tránh cho cung thủ trên đầu thành lại làm ngộ thương. Cứ như vậy, chỉ cần vào cửa thành, lại đuổi theo loạn quân nhất nhất vây giết, Nghiệp Thành liền có thể an toàn! "Cộc cộc! Cộc cộc! Cộc cộc!" Vó ngựa chạy như bay, Công chúa mặc Phi hạc giáp sáng ngời lao nhanh đến, tư thế oai hùng, làm cho người nhìn thấy không khỏi có vài phần lóa mắt. "Trừng Công chúa, kiếp sau, xin đừng lại làm địch thủ của Trương Linh Tố ta." Trương Linh Tố tiếc nuối thở dài, mũi tên rời dây cung. "Vút!" Phù Trừng chợt nghe thấy một tiếng kinh vang, theo bản năng phất kiếm chém qua, không nghĩ tới lực đạo của mũi tên kia quá bất thường. Đầu mũi tên thoáng lệch đi một chút, cắm thẳng vào áo giáp của Phù Trừng, mũi tên sắc bén đâm vào đầu vai. "A!" Phù Trừng đau đớn, nhịn không được hô nhỏ một tiếng, dây cương vừa nắm không chặt, liền từ trên lưng ngựa rơi xuống đất, hung hăng ngã lên nền tuyết. Chấn động kịch liệt, làm cho mũi tên tiến càng sâu vào da thịt, vài tên kỵ binh vội vàng vây quanh lấy Phù Trừng, nhảy xuống ngựa, "Điện hạ!" Phù Trừng cắn răng nâng kiếm chặt đứt cây tên, nhịn đau từ trên nên tuyết chật vật đứng lên, vội vã quay sang nhìn lên đầu tường -- Một chút mũi nhọn lóe sáng chợt lướt qua, Phù Trừng vội vàng hung hăng đẩy một tướng sĩ ở trước mặt ra. "Cẩn thận ám tiễn!" Mũi tên bắn tới ào ạt, vùn vụt bắn sướt qua gò má các tướng sĩ, cắm thẳng vào trong vùng đất lạnh giá. Phù Trừng hít vào một hơi, thủ hạ của Phù Phi chưa từng có thần tiễn đến như vậy, nếu như nhất định có một người như vậy, cũng chỉ có thể là -- "Trương Linh Tố!" Phù Trừng hung hăng cắn răng, chật vật xoay người lên ngựa, nói: "Tiến vào Nghiệp Thành! Chặt thủ cấp của yêu phi!" "Dạ!" "Ha ha, lúc này đây, xem người làm sao có thể thoát ra ngoài!" Trương Linh Tố liên tục cầm lấy ba mũi tên, lắp vào kéo căng trường cung, nhắm ngay vị Công chúa mặc áo giáp nhuốm đầu máu kia, "Dưới Cửu tuyền, cần phải nhớ rõ mà nói với Diêm vương, kiếp sau, không được lại sinh trong già đình đế vương!" "Vút!" Một tiếng kinh huyền vang lên, Phù Trừng xoay người áp sát vào sườn ngựa, chỉ nghe thấy con ngựa hí lên một tiếng kinh hoàng. Mũi tên thế nhưng lại xuyên qua thân mình con ngựa, cắm vào bên trong giáp y của Phù Trừng, lại tiến đến da thịt! "A!" Phù Trừng từ sườn ngựa ngã xuống, liên tục lăn vài vòng, mới dừng được thân mình lại. Đợi đến khi nàng đứng dậy, mới phát hiện xung quanh miếng hộ tâm của Phi hạc giáp rõ ràng đã xuất hiện ba lỗ thủng đổ máu, trong lòng không khỏi chợt lạnh xuống. Công phu của Trương Linh Tố này, ẩn dấu nhiều năm như vậy, vẫn là không có giảm đi một phần, lần này đi bình định, địch thủ lớn nhất cũng không phải là Cù Bân, mà là nữ tử tàn khốc đang đứng ở đầu tường giờ khắc này. "Điện hạ!" "Đừng vội bận tâm đến ta! Tiến vào thành, chém yêu phi!" Phù Trừng kéo tuyết bào trên lưng xuống, bao lấy trước ngực, cắn răng nhìn nữ tử đang đứng trên đầu tường lại kéo căng dây cung kia. "Cộc cộc! Cộc cộc!" Ba ngàn kỵ binh đều tiến vào thành, cổng thành Nghiệp Thành đột nhiên đóng lại, trong nháy mắt âm thanh của dây cung cùng tiếng kêu rên đồng loạt vang lên, liên tục không dứt. "Cùng là tướng sĩ Đại Tần, các ngươi thế nhưng lại hạ thủ được!" Đứng trước cổng thành hơn trăm bước Phù Trừng giận dữ quát hỏi một tiếng, bất giác hai mắt đã đỏ bừng. "Vút!" Trương Linh Tố lại bắn cung tên, Phù Trừng lăn một vòng sang bên cạnh, tránh được một mũi tên này. Động tác kịch liệt làm động vết thương đau đớn, Phù Trừng nhịn không được hít vào một hơi, đau đến nhếch miệng, "Đáng giận!" Trương Linh Tố kéo căng trường cung, Phù Phi ấn kiếm chạy lên đầu tường, vui mừng nói: "Trừng Công chúa trúng kế!" "Nhưng mà lấy được mạng của nàng hay không." Trương Linh Tố buông trường cung xuống, nhìn doanh địa của Đại Tần bốc lên từng cuộn khói dầy đặc từ phía xa xa, không khỏi cười nói, "Chặt đứt đường lui của nàng, nay chỉ còn thiếu Mộ Dung Thùy ở phía Đông." "Tố Tố ngươi yên tâm, ta đã thả bồ câu, tin rằng không tới một khắc, Mộ Dung Thùy nhất định có thể nhập quan!" Phù Phi đắc ý vô cùng, nhìn Trừng Công chúa cách hơn trăm bước bên ngoài trên người thấm ướt máu tươi, "Tố Tố, ta cũng không ngờ, cung thuật của ngươi thế nhưng lại cao như vậy!" "Ha ha, sau này kinh hỉ còn rất nhiều, tối nay điện hạ liền có thể nhìn thấy một chút." Trương Linh Tố mị hoặc mỉm cười, bỗng nhiên ném trường cung xuống, ôm lấy cổ Phù Phi, "Điện hạ, nếu như muốn sớm nhìn thấy, chính là đang ở phía sau..." Tiến đến bên tai Phù Phi nói vài câu, nói xong không quên khẽ cắn một cái lên vành tai của Phù Phi. Tâm thần Phù Phi không khỏi rung động, lúc này vỗ ngực nói: "Tố Tố ngươi thật đúng là diệu nhân a!" Sau đó, hắn xoay người qua, nói với cung thủ trên đầu tường, "Toàn quân đề phòng, không được để cho bất luận kẻ nào đến gần Nghiệp Thành!" "Dạ!" Phù Trừng nhìn cung thủ san sát trên đầu tường, lắc lắc đầu, chật vật đứng lên, chạy nhanh về phía bộ binh. "Bảo hộ Công chúa!" Ngoài thành không ít phản quân nhìn thấy Phù Trừng một mình lui về phía sau, liền muốn vây giết Phù Trừng, mấy trăm bộ binh liền vội vàng tiến qua chém giết. Phù Trừng cầm kiếm trong tay, vốn cũng coi như có thể lấy một địch mười, nhưng hôm nay trên người liền bị thương khắp nơi, trong lúc vừa đánh vửa đỡ, đau đến lợi hại, dần dần bị phản quân vây lấy, khó có thể thoát thân. "Giết--!" Bộ binh quân Tần đánh giết ra một khoảng trống cho Phù Trừng, vài tên tiểu tốt che chở Phù Trừng liều chết xông ra ngoài, đem phản quân chắn lại phía sau, đưa Phù Trừng an toàn đến phía sau thuẫn binh. "Báo--!" Một con ngựa đột nhiên từ phía sau phóng tới, tiểu tướng lập tức xoay người xuống ngựa, vọt tới bên người Phù Trừng, quỳ xuống nói: "Điện hạ không tốt, quân doanh của ta bị phản quân tập kích phóng hỏa bất ngờ." "Trương Linh Tố, ngươi là muốn bức bổn cung tử chiến đến cùng sao?" Phù Trừng nhìn hơn sáu ngàn binh sĩ bên cạnh vẫn còn đang giao chiến với phản quân, oán hận hỏi một tiếng. "Báo--!" Lại thêm một con ngựa từ phía đông phóng tới, đó là mật thám mà Phù Trừng lo lắng quan ải phía Đông không ổn nên phái đi để theo dõi hành tung của Mộ Dung Thùy. Khi thấy hắn xuất hiện, Phù Trừng biết rằng, một trận chiến này, bỗng nhiên xoay chuyển thành một hoàn cảnh nàng đã từng nghĩ tới, nhưng lại phủ định rằng sẽ không xuất hiện! "Công chúa, quan ải phía Đông bỗng nhiên mở ra, Mộ Dung Thùy suất lĩnh ba vạn đại quân sát nhập vào quan nội, đang tiến đánh về phía bên này!" "Toàn quân lui lại!" Phù Trừng hung hăng cắn răng, một trận thất bại này, không phải là nàng dụng binh vô năng, mà là nội bộ còn có người muốn nàng thua trận, như vậy làm sao có thể thắng đươc? "Dạ!" Bộ binh lui lại không thể nhanh bằng kỵ binh, ba ngàn kỵ binh đều đã đánh mất ở trong Nghiệp Thành, lại không còn kỵ binh đánh đầu mở đường, một nhóm nhỏ phản quân lại đang dây dưa liều chết, nói là rút quân, kỳ thật chính là từng bước đi rất khó khăn. "Giết--!" Trong vòng một khắc Mộ Dung Thùy suất lĩnh ba vạn nhân mã, đánh giết đến dưới thành Nghiệp Thành, tiếng kêu không dứt. Sắc mặt Phù Phi ngưng trọng, "Mộ Dung Thùy quả nhiên là muốn tạo phản!" Muốn quay đầu hỏi kế sách của Trương Linh Tố, lúc này mới phát hiện Trương Linh Tố đã cách hắn hơn ba bước. "Trường Lạc công điện hạ, phần kinh hỉ này, nhất định đủ cho điện hạ ghi khắc cả đời." Trương Linh Tố tà mị cười cười, đột nhiên nhảy xuống khỏi thành, vững vàng đứng trên mặt đất. "Ngươi!" Phù Phi mang vẻ mặt kinh ngạc, "Ngươi có ý gì?" "Huynh muội tương tàn, Nghiệp Thành sắp vong, chẳng lẽ ta phải lưu lại cùng chết với điện hạ?" Trương Linh Tố nói xong, chộp qua đoạt lấy binh khí trong tay một gã phản quân, lưu loát lướt đến sườn ngựa của một kỵ binh, một đao cắt đứt yếu hầu của tên kị binh kia, xoay người nhảy lên lưng ngựa. "Hi luật luật--" Con ngựa kinh sợ, Trương Linh Tố đem mũ giáp trên đầu tháo xuống, ném xuống đất. Phù Phi chỉ thấy mái tóc đen của nàng tung bay, giống như một con chim sổ lồng, khóe miệng mang theo dáng tươi cười được giải thoát, giật mình hiểu ra mọi thứ. "Ngươi...Ngươi này..." Buồn bực dâng tràn rong lòng, Phù Phi trái lại là mắng không ra lời. Trương Linh Tố từ xa xa liếc nhìn bóng dáng Phù Trừng sắp bị đại quân của Mộ Dung Thùy vây quanh một cái, lạnh lùng cười, "Trừng Công chúa, vĩnh biệt! Giá!" Kẹp chặt bụng ngựa, tựa hồ trờ về thời gian trước đây, khi nàng vẫn là Công chúa Đại Lương Trương Linh Tố, vô cùng bá đạo, vô ưu vô lo. Yên nhi, Yên nhi, ta rốt cuộc có thể bất chấp mọi thứ mà cùng một chỗ với ngươi... Trong lúc mơ hồ, dường như có thể nghe thấy được tiếng ước định cùng Hoàng thúc Trương Thiên Tích ở mấy năm về trước. "Tố Tố, ngươi là Công chúa Đại Lương, vì nước hy sinh, chính là tránh không được." "Dựa vào cái gì nhất định phải dùng ta để đổi lấy tính mạng của ngươi? Dựa vào cái gì ta phải bỏ qua người trong lòng yêu thương mà hầu hạ một nam nhân ta không thương?" "Hoàng thúc hỏi ngươi, cô nương trong lòng ngươi yêu thương bây giờ đang ở đâu? Nếu như ngươi nói ra được, Hoàng thúc liền lập tức thả ngươi tự do, dùng tính mạng đổi lấy cả đời hạnh phúc của ngươi!" "Ta...Ta không biết nàng đi đâu? Có tìm được ca ca của nàng hay không...Thậm chí...Ta không biết nàng rốt cuộc ở nơi nào tại Giang Nam?" "Một khi đã như vậy, Tố Tố, có nguyện ý làm ước định cùng Hoàng thúc hay không?" "Ước định cái gì?" "Ngươi nhập Tần cung mị hoặc Phù Kiên đổi lấy một mạng của Hoàng thúc, Hoàng thúc Nam hạ Tấn quốc cầu quan, tìm kiếm cô nương gọi là Yên nhi kia về cho ngươi." "Này..." "Hoàng thúc biết đã làm khó xử cho ngươi, chính là, so với việc uống rượu độc tuẫn quốc, không bằng còn sống sót, ngày sau mới có cơ hội gặp lại. Hoàng thúc đáp ứng ngươi, nhất định sẽ tìm được cô nương kia cho ngươi, ở Giang Nam chờ ngươi gặp lại." "Lời này của hoàng thúc có thật không?" "Tuyệt đối không thay lời! Nếu như có thể, Tố Tố, nhiễu loạn Đại Tần, có lẽ chúng ta còn có một ngày có thể phục quốc, đến lúc đó ngươi vẫn là Công chúa, cho dù cùng một chỗ với nữ tử, cũng không có ai dám mắng các ngươi." "Được rồi, Hoàng thúc, chúng ta vỗ tay ước định, ngươi nhất định phải tìm được Yên nhi cho ta!" "Hảo, cho dù hoàng thúc có phải tìm kiếm khắp cả Giang Nam, cũng sẽ tìm được nàng về cho ngươi!"
|