Yêu, Chỉ Cần Ta Và Ngươi
|
|
Chương 30 - Nếu như
Vừa chạy không xa, Tiêu Nhược Thiên liền bị té ngã trên mặt đất, nàng cảm giác sức lực của mình ngày càng giảm, vết thương ở phần bụng mỗi khi cử động, đau như xé. "Ah..." Tiêu Nhược Thiên không còn gắng gượng nỗi nữa, té trên mặt đất. Mộ Kiệt đỡ Tiêu Nhược Thiên về phía bên đường, đây là trong ngỏ hẻm, căn bản không có xe đi qua, hai người nhất định phải tìm đến đường cái mới có thể kiếm được xe. Mộ Kiệt nhìn khuôn mặt đang tái nhợt của Tiêu Nhược Thiên, trên môi đã không còn tý huyết sắc nào, ở phần bụng thì máu tươi đã nhuộm đỏ toàn bộ quần áo. "Ngươi cố lên một chút, ta đã gọi 110 rồi, cảnh sát sẽ lập tức tới." Tiêu Nhược Thiên miễn cưỡng mở mắt ra, từng hơi từng hơi thở phì phò. "Đừng . . .lo lắng. . .ta . . .không có việc gì. . . ta chỉ là hơi mệt . . . hơi mệt thôi. . ." Tiêu Nhược Thiên cảm thấy mí mặt mình như đeo chì, nàng muốn mở mắt nhìn Mộ Kiệt, muốn vươn tay ra ôm lấy Mộ Kiệt, nhưng hoàn toàn không còn chút khí lực nào. "Tiêu Nhược Thiên! Ngươi dậy cho ta, ngươi không thể ngủ! Ngươi phải tỉnh!" Mộ Kiệt dùng tay vỗ vỗ mặt Tiêu Nhược Thiên, không chút phát hiện, tiếng nói của mình đã mang theo tiếng khóc nức nở. "Kiệt. . . ngươi lại quên. . . đừng . . đừng như vậy. . . Như vậy bảo ta. . . " Mộ Kiệt đem Tiêu Nhược Thiên gắt gao ôm trong ngực, "Ta biết, ta biết, Nhược Thiên, ngươi phải cố gắng được không? Ta van ngươi, đừng rời bỏ ta, ta van ngươi đừng rời bỏ ta!" Cảm thấy được những giọt nước nóng ấm rơi trên mặt, Tiêu Nhược Thiên cố gắng mở mắt, thấy những giọt nước mắt óng ánh từ trên mắt Mộ Kiệt chảy xuống cằm. "Đừng khóc. . .ta muốn . . . muốn nhìn ngươi cười. . . ngươi. . . cười lên. . . thật sự. . . thật sự nhìn rất đẹp." Nhấc tay lên, dùng bàn tay thấm đầy máu lau nước mắt trên mặt Mộ Kiệt, lại làm cho mặt Mộ Kiệt trở nên bết bát hơn, ánh mắt Tiêu Nhược Thiên ảm đạm xuống, chậm rãi thả tay xuống. Mộ Kiệt nắm chặt tay Tiêu Nhược Thiên lại không cho tay buông ra. "Nhược Thiên, ta hiện tại không cười, ta không muốn cười với ngươi bây giờ, ta phải đợi ngươi tốt hơn mới cười cho ngươi xem, cho nên ngươi không thể chết được. Sau khi ngươi khỏe lại, ta sẽ cùng ngươi ra ngoài, ta sẽ vẽ tranh cho ngươi, nếu ngươi muốn nhìn ta cười, ta sẽ mỗi ngày cười cho ngươi xem!" "Ha ha. . . Ngươi thật đúng là keo kiệt a, ngay trong thời điểm này cũng không chịu cho ta xem, cái kia. . . vậy được rồi, ta chờ ngươi. . ." Tiêu Nhược Thiên gượng cười, máu không ngừng từ khóe miệng của nào trào ra, nàng dùng hết tia khí lực cuối cùng, vòng qua eo Mộ Kiệt, đem mặt chôn trong bụng Mộ Kiệt. "Khục khục khục . . . Mộ Kiệt. . . Ta yêu ngươi . . . ta yêu ngươi . . . " Tiêu Nhược Thiên không ngừng lặp lại 3 từ "Ta yêu ngươi" kia, âm thanh ngày càng yếu. Nếu như, không phải gặp ta, ngươi sẽ không yêu mến ta. Nếu như không phải bảo vệ ta, ngươi sẽ không bị thương. Nếu như có thể quay ngược thời gian lại, ta thà rằng không gặp được ngươi. Ngươi luôn kéo ta từ trong bóng tối đi ra, không ngừng yêu thương ta, mà ta hết lần này đến lần khác làm ngươi rơi vào hiểm cảnh. Ta không nên tiếp nhận tình yêu của ngươi, có lẽ ngay từ đầu ta quyết cự tuyệt ngươi, như vậy ngươi sẽ không bị thương. Ta quên đi ta căn bản không xứng nói yêu, lại càng không xứng đáng được ngươi yêu. Ngươi có lẽ bây giờ nên nhận được ánh mắt hâm mộ của nhiều người, ngươi có lẽ giờ này đang nhảy múa vua chơi, ngươi có lẽ giờ này nằm trong ngực nữ nhân âu yếm ngươi. Chứ không phải như bây giờ, yêu ta, chỉ làm ngươi bị thương, ta căn bản không phải là người nên yêu. Mộ Kiệt nhẹ nhàng vuốt ve mặt Tiêu Nhược Thiên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Nhược Thiên. Hãy để cho ta nhìn ngươi, đến chết cũng không quên. Cảm thấy nhiệt độ cơ thể Tiêu Nhược Thiên dần dần lạnh xuống, tay đang đặt ở tay nàng cũng rũ xuống. "Cũng may, có thể nói được nhiều từ ta yêu ngươi như vậy, có thể lắp đầy về sau. Mộ Kiệt. . . Ta yêu ngươi. . . Quên ta. . ." Khi âm thanh bỗng nhiên tiêu biến, thời gian, không khí như ngưng kết lại trong một giây này. Mộ Kiệt nhìn Tiêu Nhược Thiên bên khóe miệng vẫn còn cười, vì cái gì? Vì cái gì? Muốn. . . cười? "Đừng! Đừng! Sao tất cả mọi người đều rời xa ta? Máu! Tất cả đều là máu! Thật đáng sợ! Ba ba! Đừng! Đừng như vậy! Vì cái gì? Mẹ ? Vì cái gì lại dùng súng chỉa vào người của ta? Ah —!" Mộ Kiệt nắm lấy tóc mình, hô hào điên cuồng. Máu từ trong mũi, miệng nàng không ngừng trào ra, nhuộm đỏ cả cái áo sơmi. Móng tay cắm thật sâu vào da thịt, lòng bàn tay vì móng tay mà tràn máu. Mắt Mộ Kiệt trở nên đỏ bừng, khuôn mặt tái nhợt mang theo vết máu đỏ tươi, lộ ra quỷ dị mà yêu mị. Mộ Kiệt quỳ trên mặt đất, toàn thân run rẩy, nàng bây giờ, giống như một con mãnh thú bị thương. "Ôi!!!, Chúng ta tới chậm rồi, đã xong một tên, như thế nào lại dễ dàng chết như vậy, ta còn chưa chơi chán! Uy, Hồng Mị, còn một tên, ta tiếp . . . A. . ." Âm thanh chói tai từ Mộ Kiệt vang lên, là nữ nhân kia, là nàng . . . ? Ba người chạy tới, liền chứng kiến Tiêu Nhược Thiên nằm trên mặt đất, cùng với Mộ Kiệt quỳ trên mặt đất. Giờ khắc này, khuôn mặt Mộ Kiệt hoàn toàn bị tóc dài phủ xuống, các nàng không thể nhìn rõ được ánh mắt của Mộ Kiệt. Hồng Mị che miệng Tử Kỳ lại, ngăn nàng nói tiếp. Không phải là do Hồng Mị đồng cảm, đối với bọn họ, một người chết đi, cũng giống như một con kiến chết đi hoàn toàn không đáng kể gì. Hiện tại Hồng Mị cảm thấy, cái người đang quỳ trước mắt này toàn thân tỏa ra hơi thở rất nguy hiểm. "Hồng Mị ngươi làm gì thế? Ta còn chưa nói xong, ngươi làm gì mà che miệng của ta? Để cho ta đem những thứ rác rưởi này thu thập hết a, ta xem hai nàng chính là một đôi, nếu chỉ chết một người thì lại nó ta phá hỏng đôi uyên ương." Tử Kỳ nói xong, liền hướng Mộ Kiệt đi đến, lại bị Hắc Khôi ngăn cản. "Này? Ngươi lại làm gì vậy? Ngươi vừa rồi lại bị bại bởi tay nàng, giờ còn muốn thua thêm một lần nữa?" Hắc Khôi không để ý tới lời nói trào phúng của Tử Kỳ, ánh mắt dừng trên người Mộ Kiệt. "Nàng rất kỳ quái, cẩn thận một chút." "Cẩn thận cái gì? Nàng sao? Không cần! Để ta tiễn nàng đi theo cái tên cảnh sát kia." Người đang quỳ trên đất nghe được hai từ cảnh sát kia thân thể liền run lên, Mộ Kiệt chậm rãi đứng lên, ngẩng đầu nhìn bọn hắn. Ba người vừa thấy được khuôn mặt Mộ Kiệt, đều hít vào một hơi. Đây là người vừa rồi sao? Mắt Mộ Kiệt bởi vì sung huyết mà trở nên đỏ bừng, mũi và miệng cũng không ngừng chảy máu, trên khuôn mặt tái nhợt dính đầy vết máu. Vết thương trên đầu kia vì hoạt động quá nhiều mà nặng hơn, máu theo tóc đen dài nhỏ xuống. Bàn tay nắm chặt, những mạch máu tím xanh bạo lộ trên mu bàn tay. Cái thân thể vô cùng suy yếu lắc lư trong gió, từ từ tiến gần lại phía 3 người, căn bản đây không thể nói là người bình thường, giống như một bóng ma. Hận, có thể làm cho người ta buông bỏ hết thảy, cũng có thể làm cho một người thay đổi hết thảy. Hồng Mị nhìn thấy Tử Kỳ hoảng hốt, nàng dùng thân đem Tử Kỳ hộ tại sau lưng. "Đừng sợ, nàng dù thế nào, vẫn là một con người, đừng để bề ngoài nàng hù dọa, chúng ta hiện tại có lẽ nên đem nàng về." Tử Kỳ gật gật đầu, sờ lên trán, phát hiện mình đã đổ mồ hôi toàn thân. Một trận gió thổi tới, Mộ Kiệt đột nhiên xông lại, "Không tốt! Tản ra!" Hồng Mị hô to một tiếng, vội vàng hướng bên cạnh thối lui. Mộ Kiệt theo sát Tử Kỳ, nàng vươn tay, hướng cổ Tử Kỳ nắm tới, Tử Kỳ sớm đã bị dọa hoảng hốt, lập tức giơ chân lên, hướng Mộ Kiệt đá vào. Mộ Kiệt ngẩn người nhìn chiếc dao bên giày, trên đó còn lưu một ít mau. Là máu của ai? Là nàng ấy! Là máu của nàng ấy sao? Chính là con dao này, người này! Mộ Kiệt hoàn toàn không né tránh, thẳng tắp hướng cây đao kia phóng tới. Tử Kỳ có thể nghe rõ tiếng dao đâm vào thịt, nhìn thấy Mộ Kiệt muốn chiến đấu đến không màn mạng sống, nàng muốn đem chân rút về, nhưng mà không kịp nữa rồi. Mộ Kiệt mặc kệ cây đao đâm sâu vào thân thể của mình, nàng nắm lấy chân của Tử Kỳ, hướng chính mình kéo tới. Mỗi khi gần hơn một tấc, thì cái đao đâm sâu vào cơ thể thêm một tấc. Nàng hoàn toàn không cảm thấy đau, nàng hiện tại chỉ muốn giết người này, giết ả. . . giết ả! Mộ Kiệt hung hăng dùng tay bóp cổ Tử Kỳ, hai đồng tử Tử Kỳ đã có dấu hiệu rối loạn. Hắc Khôi cùng Hồng Mị tiến lên cứu lấy Tử Kỳ, hai người túm chặt tay Mộ Kiệt, muốn nàng buông cổ Tử Kỳ ra. Lại không nghĩ nàng càng ngày càng siết chặt, mặt Tử Kỳ vì thiếu dưỡng khí mà trở nên đỏ bừng. "Hắc Khôi, đao! Đừng tổn thương chỗ hiểm của nàng!" Hai người đồng thời từ bên hông rút ra một bả đao, đâm vào bụng Mộ Kiệt. Mộ Kiệt nhẹ buông tay, đã bị hai người một cước đá văng ra. Tử Kỳ nằm trên mặt đất thở phì phò, vừa rồi chỉ một bước nữa thôi nàng sẽ vào Địa Ngục, hiện tại tựa như chết đi sống lại. Hồng Mị nhìn trên cổ Tử Kỳ có một vết hằn đỏ bừng, trong nội tâm ẩn ẩn đau. "Có sao không? Ta đưa ngươi đi bệnh viện" Hồng Mị vừa nghĩ đến tình cảnh vừa rồi mà vẫn còn sợ, nàng thiếu chút nữa là mất đi người này. Tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng sau khi xảy ra việc này, vẫn là sợ. "Khục khục khục. . . Không có. . . Không có việc gì. . . Coi chừng!" Ngay lúc 3 người đang nói chuyện, Mộ Kiệt từ mặt đất đứng lên, tự mình nhổ ra cây đao đang cắm trên người. Máu chảy ra, thân thể đau, nhưng không phải nội tâm còn đau hơn gấp 10 lần sao? Nàng phóng tới chỗ Hồng Mị và Hắc Khôi. Thừa dịp bọn hắn không chú ý, một bả đao cắm vào lưng Hắc Khôi, sau đó dùng tay đem hai tay Hắc Khôi giữ chặt sau lưng, Hắc Khôi đau kêu một tiếng quỳ trên mặt đất. Mộ Kiệt chân dẫm phía sau lưng của hắn, Hắc Khôi cảm thấy ta mình giống như bị gãy đi. "Mộ Kiệt, ngươi dừng tay!" Hồng Mị hô to nhưng cũng không được gì, hiện tại Mộ Kiệt giống như hoàn toàn mất đi lý trí, nàng bây giờ vì báo thù mà trở thành một cỗ máy giết người. Hồng Mị cầm đao hướng ngực Mộ Kiệt đâm tới, bị Mộ Kiệt một cước đá văng ra."Ah —!" Hắc Khôi té trên mặt đất, hai tay của hắn cứ thế mà bị Mộ Kiệt bẻ ta từng đoạn. Nhìn Tử Kỳ đang nằm trên mặt đất, Mộ Kiệt cười hướng nàng đi đến. Tử Kỳ bò lui về phía sau, dùng chân đạp chân Mộ Kiệt, "Đừng! Ngươi đừng tới đây!" Đảo mắt nhìn xem Hồng Mị cùng Hắc Khôi, bọn hắn bây giờ cũng không khá hơn mình là bao nhiêu, nhìn đôi tay dính đầy huyết đang hướng mình đưa ra, Tử Kỳ nhắm mắt lại. Một mái tóc trắng bạc tán loạn trước mắt. Mắt tím, tóc trắng bạc — Bạch Phong? Nàng một tay ôm Lam Vũ, tay kia nắm lại một Mộ Kiệt đã mất đi ý thức. Xảy ra chuyện gì? Vừa rồi ngay lúc Mộ Kiệt vươn tay bắt lấy Tử Kỳ, một đạo bạch sắc bóng dáng xuất hiện ở trước mặt mình, sau đó? Mình bị đánh một quyền? Là bị đánh sao? Chỉ một quyền sao? Ngay sau đó trước mặt tối sầm, mọi thứ đều biến mất. Không nhìn thấy, không nghe thấy, dùng tia khí lực cuối cùng, nhìn về phía Tiêu Nhược Thiên. . . "Vũ, đem người lên xe" Bạch Phong bố trí tốt Mộ Kiệt, tựa hồ nhớ ra cái gì đó, quay đầu hướng bọn hắn nói: "Ta nghĩ các ngươi có thể tự mình đi đến bệnh viện a?" Tử Kỳ kịp phản ứng, ngay lập tức đi kiểm tra Hồng Mị đang bị thương, không có chuyện gì, chỉ là bị gãy mấy cái xương sườn thôi. Bất quá vết thương của Hắc Khôi, tựa hồ rất nghiêm trọng. Hai người đỡ Hắc Khôi lên xe, một mạch chạy đi.
|
Chương 31 - Còn sống
Đây là đâu? Ta còn sống? Tường trắng? Quần áo trắng? Đau quá. . . Mộ Kiệt!? "Đừng lộn xộn, để ta chích thuốc cho ngươi!" Ai? Là ai đang nói? Đẹp quá, tay thật mềm, hương vị thật thơm. "Ngươi là thiên sứ sao?" "Tiêu Nhược Thiên! Tên chết bằm này mau tỉnh cho ta! Ngươi là tên khốn kiếp! Vừa mới tỉnh đã trêu hoa ghẹo nguyệt!" "Ah - đau quá! Làm sao vậy? Thiên sứ cũng biết đánh người sao?" "Thiên sứ cái gì chứ? Ngươi mở mắt chó ngươi ra mà nhìn này, nhìn xem lão nương ta là ai?" Tiêu Nhược Thiên mở to mắt, liền chứng kiến khuôn mặt đen lại của Hoa tỷ so với bao công còn đen hơn, hiện ra trước mặt mình. "Ah - ? Hoa tỷ? Ngươi sao lại ở đây? Mộ Kiệt? Mộ Kiệt đâu?" "Ta thấy ngươi là bị đánh đến đần rồi phải không? Còn hỏi ta như thế ở đây? Ta ngược lại phải hỏi ngươi sao ngươi như thế nào lại ở chỗ này mới phải? Vừa mới tỉnh dậy chỉ biết nhớ đến tiểu tình nhân kia. Mạng của mình cũng không thèm để ý phải không? Ngươi biết không? Ngươi phải cấp cứu tới 8 giờ, động mạch chủ bị cắt, mất hết một nửa số máu trong người, đến hô hấp còn không có! Ngươi nói với ta như thế nào đây? Ta biết ngươi suốt ngày không làm được chuyện gì tốt, thật khiến ta lo lắng!" Hoa tỷ càng nói càng kích động, những giọt nước mắt theo hốc mắt mà chảy xuống. "Hoa tỷ. . . thực xin lỗi. . . ta . . ." "Nói xin lỗi có ích gì? Ta đã sớm nói với ngươi, cách xa nữ nhân kia xa một chút, người kia đến cảnh sát còn không thể điều tra ra bối cảnh của nàng, ngươi cho rằng người như thế chỉ đơn giản chỉ là một họa sĩ sao?" "Hoa tỷ, cho dù nàng là mãnh thú hay nước lũ, ta cả đời này cũng chỉ muốn nàng." "Tốt, ta thấy ngươi là muốn tự tìm đường chết mà, cứ cách 2,3 ngày lại đến bệnh viện. Nếu trở về thành một tên Hoa Hồ Điệp không tim không phổi như trước thì có lẽ tốt hơn, ít nhất có thể làm ta yên lòng hơn, chứ không phải mỗi ngày vì ngươi mà lo lắng!" "Hoa tỷ. . . Ta biết rõ ta nợ ngươi rất nhiều, ta. . . thực xin lỗi. . ." Hốc mắt Tiêu Nhược Thiên có chút đỏ, nàng biết rõ Hoa tỷ là lo lắng cho mình. Chỉ ngoài trừ từ thực xin lỗi, thật không biết nói gì hơn. "Hoa tỷ, ngươi có thể nói cho ta biết Mộ Kiệt như thế nào rồi? Nàng có khỏe không?" Hoa tỷ nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Nhược Thiên, cái cằm nhọn, bởi vì gần đây thường xuyên bị thương, thân thể không tốt như trước kia nữa, cả người đều gầy hơn. "Ngươi chỉ biết lo lắng cho tiểu tình nhân của ngươi, ngươi xem ngươi đi. Một tháng đã vào bệnh viện mấy lần? Vừa mới ra viện được vài ngày đúng không? Lại vào tiếp? Còn tiểu tình nhân của ngươi, mất tích rồi!" "Cái gì mất tích? Sao lại như vậy?" Tiêu Nhược Thiên từ trên giường mà ngồi dậy, "Ti -!" "Ài, ta đã nói ngươi không nên kích động mà, đừng nói ta không nói trước, nếu ngươi còn lộn xộn đụng đến vết thương, thì sẽ lưu lại sẹo a." "Là những người kia, nhất định là những người kia mang nàng đi!" "Những người kia? Người nào? Ngươi đem toàn bộ sự việc nói rõ! Ta sẽ giúp ngươi điều tra thêm." Tiêu Nhược Thiên nhớ lại những chuyện của ngày hôm đó, đem toàn bộ sự việc nói hết cho Hoa tỷ. "Sao? Có thể điều tra bọn họ là ai không?" "Ngươi mới vừa nói? Tên của bọn hắn đều liên quan tới màu sắc?" "Ân, đúng vậy, còn có một người giống đại minh tinh, tên Tử Kỳ gì đó!" Tiêu Nhược Thiên nói xong muốn xuống giường, chưa kịp ngồi dậy, đã bị Hoa tỷ đè xuống. "Ngươi làm gì vậy? Vết thương của ngươi còn chưa lành, lộn xộn cái gì, ngươi muốn hiến cái mạng nhỏ này hả?" "Hoa tỷ, Mộ Kiệt bị các nàng mang đi, nhất định rất nguy hiểm! Không được. . . Ta phải cứu nàng! Mau báo cảnh sát! Những người kia có thể là sát thủ!" "Chỉ với ngươi? Ngươi có thể đi lại được sao? Ngươi có manh mối sao? Ha ha. . . Báo cảnh sát? Ngươi biết không? Chuyện này căn bản cảnh sát không quản được, ngươi cho rằng những tên sát thủ kia là người như thế nào? Bọn hắn đã dám ban ngày giết người, thì dĩ nhiên cũng không sợ cảnh sát." Tiêu Nhược Thiên sững người nhìn Hoa tỷ, "Sao có thể như vậy? Nếu vậy thì làm sao bây giờ? Cứ như vậy nhìn Mộ Kiệt bị mang đi sao? Nàng bị gì thì sao? Vạn nhất những người kia tổn thương nàng thì sao!?" Tiêu Nhược Thiên không dám nghĩ tới cảnh bọn người kia sẽ đối xử như thế nào với Mộ Kiệt, nếu bọn hắn cứ như vậy giết Mộ Kiệt, thì mình sẽ làm sao? Đây là lần đầu tiên Tiêu Nhược Thiên cảm thấy mình vô dụng như vậy, nàng hận mình sao không thể lợi hại một chút? Như vậy có thể bảo hộ Mộ Kiệt rồi. . . vì cái gì. . . Hoa tỷ nhìn Tiêu Nhược Thiên bộ dạng thất hồn lạc phách, trong nội tâm cũng từng cơn co rút đau đớn, lấy trước kia một Tiêu Nhược Thiên chỉ biết tán gái uống rượu, cười đến không tim không phổi đã biến mất, mà biết thành một người trước mắt vết thương chồng chất. Ài. . . Sẽ giúp ngươi một lần, hy vọng lần này ta làm đúng. "Được rồi, ngươi đừng lo lắng, ta sẽ giúp ngươi điều tra rõ ràng. Ngươi giờ hãy nghỉ ngơi thật tốt, cái gì cũng không cần quản. Nếu như bọn hắn muốn giết tiểu tình nhân của ngươi, thì sớm đã giết, chứ không tốn sức đem người bắt về không phải sao? Cho nên ta cho rằng Mộ Kiệt bây giờ rất an toàn, ngươi an tâm dưỡng thương được chưa? Ta cam đoan sẽ trả lại một tiểu tình nhân an toàn khỏe mạnh cho ngươi được không?" Ngữ khí của Hoa tỷ giống như là đang hống một tiểu hài tử 3,4 tuổi bị mẹ ném đi, chỉ còn thiếu cầm que kẹo nhét vào trong miệng Tiêu Nhược Thiên mà thôi. "Hoa tỷ. . . Cám ơn ngươi." "Cảm ơn cái gì, ai bảo ta là chị của ngươi. Ta phải đi, ta đã gọi cho cha mẹ ngươi, bọn họ chút sẽ tới." "Cái gì? Ngươi sao lại đi nói cho bọn họ biết?" Tiêu Nhược Thiên lớn tiếng hô hào, không nghĩ đến động đến miệng vết thương, đau đến nỗi nằm trên giường muốn chửi thề. "Ngươi đúng là tên hỗn đản, lần trước ta giúp ngươi thu dọn cục diện đã rối lắm rồi, lần này ta không muốn một lần nữa rơi xuống hố bùn. Ta cũng không phải là bảo mẫu của ngươi! Với lại, ta cũng phải đi qua Mỹ có công chuyện không thể ngày nào cũng đến bệnh viện thăm ngươi, đương nhiên phải gọi cha mẹ ngươi đến chiếu cố ngươi! Bất quá, ta nói với cha mẹ ngươi, ngươi là lúc đang bắt phạm nhân bị đâm bị thương, chứ không phải là bị xã hội đen ám sát ah~!" Hoa tỷ cố ý đem chữ ah kéo thật dài, cái ý đồ kia, không cần nghĩ cũng biết. "Hoa tỷ, chờ ta khỏe, ta nhất định sẽ mời cơm ngươi, ngươi yên tâm đi, từ đây về sau ta sẽ không gây phiền toái cho ngươi nữa!" Tiêu Nhược Thiên dùng ánh mắt long lanh nhìn Hoa tỷ, một tay nắm chặt quần áo bệnh nhân, một tay khác nắm quyền đăt trên cằm. Khuôn mặt nhỏ tái nhợt không tý sắc huyết kia, làm người khác nhìn vào có chút đau lòng. Hoa tỷ cũng không phản bác. "Vậy thì tốt, chờ ngươi khỏe, ta muốn ngươi dẫn ta đi ăn cơm trong một tuần." "Ok, không thành vấn đề! Các ngày lẽ trong tuần!" Hoa tỷ thật sự cũng không muốn so đo vấn đề này, nàng cầm túi xách, lắc lư lắc lư rời đi. Vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy Dạ Vi đang đứng trước của, "Nàng đã khỏe chưa?" Dạ Vi nhàn nhạt hỏi. "Ân, sinh khí dồi dào, cùng cái người vừa chết đi sống lại kia không phải là một người, ta mới đáng thương a, hơn nửa đêm còn phải chạy tới bệnh viện, kết quả tên kia vừa tỉnh dậy thì liền hỏi tiểu tình nhân của hắn. Ngươi nói xem ta có phải hay không kiếp trước thiếu nợ tên họ Tiêu kia? Ta như thế nào lúc nào cũng phải thu dọn cục diện rối rắm của nàng a? Rồi ta còn phải giúp nàng điều tra tung tích của tên tiểu tình nhân kia, ài. . . " Hoa tỷ ngửa mặt lên trời thét dài, ah~ trời bắt đầu đổ mưa! Đây đúng thật là bi trang! Dạ Vi nhìn bộ dạng buồn cười của Hoa tỷ, lộ ra một nụ cười tươi "Chỉ sợ ngươi tìm không được người!" Tiêu Nhược Thiên không biết vì sao mình không ngủ được, nằm trên giường chỉ nghĩ tới Mộ Kiệt, nhớ đến từng điểm nhỏ, rồi từ từ tiến vào mộng. Giấc mộng này của nàng, lại gặp tiểu cô nương lần trước. Đầm trắng, mắt như hố đen không đáy. Tiểu cô nương kia đang chạy. Trong miệng hô to cái gì đấy, Tiêu Nhược Thiên đem hết toàn lực nghe, nhưng cái gì cũng không nghe được. Bỗng nhiên, tiểu cô nương kia ngừng lại, quay đầu lại nhìn nàng. Đôi mắt to tròn biến thành đôi mắt xếch nhỏ dài, khuôn mặt tròn trịa trở nên dài nhỏ, trên khuôn mặt tái nhợt loang lổ máu. Là ai? Rất quen thuộc? Là ngươi? - Mộ Kiệt! Nhìn trên người Mộ Kiệt toàn là máu, cô độc đứng ở đó. Tiêu Nhược Thiên muốn chạy tới ôm nàng! Nhưng thân ảnh của người kia càng ngày càng mờ nhạt, cuối cùng biến mất để lại một mảnh sương mù trắng xóa. Tiêu Nhược Thiên hô hào tên của Mộ Kiệt rồi bật dậy, quần áo đều đã thấm đẫm mồ hôi, nàng ngẩng đầu, đối mặt với mình chính là Phó Lăng Giang ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì. "Mẹ -!" Một tiếng mẹ cực kỳ không tình nguyện, làm cho Phó Lăng Giang khẽ nhíu mày. Tốt, tiểu khốn nạn nhà ngươi, có con dâu quên mẹ, ngay cả đến lúc bị thương nằm viện, trong mơ cũng gọi tên nữ nhân kia. Người ta thì không thèm đến thăm ngươi, ngươi ngược lại nằm ở đó mà nhung nhớ. Con gái của ta từ lúc nào trở nên như vậy. . . Cái gì kia . . . Tiện nghi? "Mộ Kiệt thì không, nhưng mẹ của ngươi thì có, thế nào, làm ngươi thất vọng sao?" Phó Lăng Giang liền thay đổi cái thái độ thường ngày, lạnh lùng nói. Cái này liền làm Tiêu Nhược Thiên mới vừa tỉnh mộng kia rùng mình. Thế gian này đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, giống như Bạch tuyết thì sợ hoàng hậu độc ác. Hoàng hậu thì không thể không nghe lời lão phật gia. Nói như thế, thì Tiêu Nhược Thiên chính là hoàng hậu ác độc, còn Phó Lăng Giang chính là lão phật gia tội ác tày trời kia. Đối với Tiêu Nhược Thiên quả thực nữ vương như vậy thật sự có tồn tại, cho tới bây giờ, người có thể đối phó với khí tràng của Phó Lăng Giang, chỉ có một người. Người này chính là Mộ đại họa sĩ! Bất quá bây giờ Mộ đại họa sĩ không ở đây, Tiêu Nhược Thiên không có chỗ dựa, chỉ có thể biến thành một chú thỏ trắng mặc người chém giết, chỉ biết nghe lệnh nữ vương. Yếu ớt hỏi một câu: "Mẹ. . . ta. . . ba của ta đâu?" Phó Lăng Giang thấy con gái mình nhìn mình như chuột sợ mèo, ngay cả nói chuyện cũng trở nên lắp bắp. Đã cảm thấy trong lồng ngực dần dần tuôn ra một cỗ khí. Nếu như không phải Tiêu Nhược Thiên bị thương, chính mình có thể tích tụ khí công hướng nàng đánh tới để nàng đi gặp Mao gia gia. Đều đã nói qua a, không được, chỉ có thể nhẫn nhịn, nhẫn nhịn. Phó Lăng Giang gọt táo, đưa cho Tiêu Nhược Thiên. "Ba ba ngươi hôm nay có lịch dạy, buổi tối sẽ tới thăm ngươi. Nữ nhân kia đâu? Sao lại chưa tới? Không phải là người ta không thèm để ý tới ngươi chứ?" Tiêu Nhược Thiên chết lặng gặm quả táo, nàng hiện tại ăn cũng không cảm nhận được mùi vì gì, không để ý tới lời nói ám chỉ trào phúng của mẹ mình. "Mẹ, ngươi nói vậy là có ý gì? Ai không để ý tới ta?" "Ah? Không phải ngươi biết rõ sao? Ngươi bị thương nghiêm trọng như vậy, nàng cũng không thèm tới thăm ngươi, chính là trong lòng nàng ngươi một chút trọng lượng cũng không có." Phó Lăng Giang tiếp tục sự nghiệp trào phúng to lớn của mình, không chút nào phát hiện sự khác thường của Tiêu Nhược Thiên. Ánh mắt Tiêu Nhược Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ tới những lời của Mộ Kiệt nói với mình. Tiêu Nhược Thiên, ta sẽ không cười cho ngươi xem, ta không muốn bây giờ cười cho ngươi xem, đợi khi nào vết thương của ngươi lành lại, ta sẽ mỗi ngày cười với ngươi. Cùng ngươi làm chuyện ngươi muốn làm, ngươi phải sống! Ta xin ngươi! Đừng rời bỏ ta! Mỗi câu mỗi chữ, đều khắc thật sâu trong đầu mình, không thể nào quên được. Mộ Kiệt, ta đã làm được, ta còn sống, thế nhưng. . . ngươi đang ở đâu?
|
Chương 32 - Thiên Sứ
"Nhanh, chuẩn bị truyền máu cho nàng, làm khử trùng, tránh nhiễm trùng vết thương." "Không tốt rồi, nhịp tim không đập." "Chuẩn bị giật điện! Bằng bất cứ giá nào, không thể để cho nàng chết." "Chuẩn bị cấy ghép khí quản!" Mộ Kiệt mở mắt, chung quanh một mảnh đen kịt, tường đen, bầu trời đen. Nếu như không thấy ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, nàng thậm chí còn tưởng mình bị mù. Chỗ này biết bao nhiêu quen thuộc? Phảng phất nhớ lại lúc trước. Mỗi ngày ngoài trừ huấn luyện rồi huấn luyện, khi bị thương, chỉ có thể trốn ở một góc liếm láp lấy miệng vết thương. Tiêu Nhược Thiên. . . ! Nàng ở đâu? Nàng như thế nào rồi? Ta đang ở đâu? Mộ Kiệt muốn ngồi dậy, lại phát hiện thân thể giống như không phải của mình, chỉ cử động một chút cũng đã rất khó khăn. Phần bụng tê liệt đau nhức, thật giống như phần bụng mình đang bị tách rồi ra vậy. "Đã tỉnh?" Một âm thanh lạnh lùng vang lên. "Ai?" Bởi vì trong phòng một mảnh đen kịt, Mộ Kiệt không thấy rõ tướng mạo của người đang nói chuyện với chính mình, như nghe âm thanh có thể đoán là nữ nhân. "Chớ khẩn trương, ta sẽ không làm gì ngươi, nếu muốn giết ngươi, thì cũng sẽ không tốn nhiều sức như vậy cứu ngươi." "Cứu ta?" "Như thế nào? Không tin? Ngươi có biết ngươi ngay bàn phẫu thuật tim đã ngừng đập bao nhiêu lần không? Phổi cùng thận của ngươi đều bị tổn thương nặng, là chúng ta bỏ một số tiền rất lớn để mua phổi mới cho ngươi, nếu không thay phổi cho ngươi, ngươi sớm đã chết." Mộ Kiệt nghe được trong cơ thể của mình chứa phổi của người khác, trong dạ dày liền một hồi buồn nôn, thiếu chút nữa phun ra. "Tại sao các ngươi cứu ta? Bạn của ta đâu?" "Vì cái gì cứu ngươi? Ngươi không có tư cách biết rõ nguyên nhân. Về phần bạn ngươi, chúng ta không phải hội từ thiện, không quản sống chết của người khác." Tiếng tim đập của Mộ Kiệt liền chậm một nhịp. Bọn hắn không có cứu Tiêu Nhược Thiên? Nàng ấy? Có thể hay không? "Không! Sẽ không đâu! Sẽ không đâu! Tiêu Nhược Thiên sẽ không chết! Nàng đã đáp úng ta!" Mộ Kiệt ngồi dậy, muốn bắt lấy người kia. Lại phát hiện trên người một điểm khí lực đều không có, nàng từ trên giường té lăn xuống mặt đất. Dùng hết toàn bộ khí lực nắm chân người kia rồi tự nâng người lên, nàng bây giờ không quản đến tự tôn, nàng chỉ muốn biết Tiêu Nhược Thiên còn sống hay không. Mộ Kiệt nắm lấy vai của nàng, nhìn người kia. Chỉ liếc mắt một cái, Mộ Kiệt liền nhận ra được. Là nàng? Mộ Kiệt tinh tường nhớ lại, thời điểm mình sắp giết được Tử Kỳ, thì chính người này, đã đánh mình ngất xỉu. Là nàng! Là các nàng hại chết Tiêu Nhược Thiên! "Vì cái gì? Tại sao phải giết nàng ấy! Các ngươi sao lại cứu ta? Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?!" Mộ Kiệt dùng hết sức lực gào thét. Cảm giác trong cổ họng trào ra một cổ hương vị, miệng búng máu tươi trào ra, vết thương ở vùng bụng sớm bị nứt toạt ra, máu chảy nhuộm đỏ cả bộ y phục bệnh nhân, cái đau tê tâm liệt phế từ miệng vết thương truyền đến. "Ah . . ." Mộ Kiệt không nhịn được đau kêu ra tiếng, thân thể co quắp té trên mặt đất, nhưng tay nắm y phục của người kia vẫn không buông. "Ha ha. . ." Bạch Phong nở nụ cười, nàng từ trên cao nhìn xuống bộ dạng của Mộ Kiệt. Màu đen bao phủ cả phòng, dưới ánh trăng, một mái tóc bạc rủ xuống ngang lưng, một đôi mắt tím dị thường lóe sáng. Giống như một thiếu nữ xinh đẹp từ manga bước ra, xinh đẹp đến không thực, xinh đẹp đến không thể tưởng tượng được. Khuôn mặt trắng noãn như ngọc, hiện ra ngũ quan xinh đẹp. Khóe miệng hiện ra một nụ cười hời hợt, không thể tìm ra từ ngữ nào khác ngoài miêu tả, chỉ có thể nói là hoàn mỹ, có thể nói nụ cười này có thể cùng trăng tranh nhau tỏa sáng cũng không quá. Chỉ có điều nụ cười này, trong mắt Mộ Kiệt, thì đó là sự tàn nhẫn, khinh bỉ sao? Chê cười sao? Cho dù là cười, cũng không cách nào che dấu toàn thân tản ác khí. "Ngươi cười cái gì? Ta đang hỏi ngươi!" Mộ Kiệt cảm giác mình ở trước mặt người này, giống như một chú chim nhỏ gặp phải đại bàng, không có chút sức chống cự nào, chỉ có thể mặc người chém giết. Sợ hãi, trong nội tâm của mình đối với người này là sợ hãi? "Ngươi chớ có lộn xộn, tiếp tục cử động, thì vết thương của ngươi chỉ nặng thêm thôi." Bạch Phong dùng một tay đem Mộ Kiệt bắt lại, ném lên giường. "Ngươi bây giờ đến một người bình thường cũng không bằng, phế vật thì vẫn nằm trên giường tốt hơn." Nói xong, liền tự mình rời đi, chỉ để lại cho Mộ Kiệt một cái bóng lưng màu trắng bạc. Mộ Kiệt trốn ở trong chăn, thân thể đều co rút lại một chỗ, dùng hai tay ôm chặt mình. "Tiêu Nhược Thiên. . . Tiêu Nhược Thiên. . ." Hết lần này đến lần khác kêu tên của Tiêu Nhược Thiên, nhớ đến nụ cười của Tiêu Nhược Thiên, nhớ đến hơi ấm của Tiêu Nhược Thiên. Tựa hồ chỉ có như vậy, mới có thể làm cho mình cảm nhận được một tia an ủi. Chất lỏng óng ánh từ khóe mắt Mộ Kiệt chảy xuống, thấm ướt ga giường. "Đứa nhỏ kia sao rồi?" "Không có việc gì, đã tỉnh, nhưng thân thể còn rất yếu." "Tiểu Phong ah, trong khoảng thời gian này làm phiền ngươi rồi, giúp ta chiếu cố nàng, chuyện ngày đó ngươi cũng đã chứng kiến, đây không phải là chuyện một người bình thường có thể làm được, nàng vẫn còn hữu dụng." "Vâng, không có việc gì ta đi trước." "Ân, đi thôi." Bạch Phong ra khỏi biệt thự, thần sắc lãnh đạm đi về nhà. Nếu không phải những bước chân gấp gắp bản rẻ nàng, thì sẽ không ai biết, nàng hiện tại trong lòng lo lắng cỡ nào. Về tới cư xá, Bạch Phong không hề nghĩ ngợi, tực tiếp trèo tường vào. Nếu như nàng giữ nguyên bộ dáng hiện tại đi vào bằng cửa chính, những người bảo an kia nhất định cho rằng mình gặp quỷ. Bạch Phong luôn cho rằng màu tóc của mình rất phiền toái, nàng là con lai. Cha là người Trung, mẹ là người Canada. Hơn nữa lại có một đôi mắt màu tím, buổi tối ra ngoài, rất có thể dễ bị tưởng lầm thành nữ quỷ. Mà cho dù ban ngày đi ra ngoài, cũng bị cho là khác loài, hoặc là thiếu nữ hư hỏng. Cho nên, Bạch Phong đi đâu đều đội mũ, nếu trong những trường hợp không thể đội mũ, thì sẽ mang tóc giả. Chậm rãi đẩy cửa ra, quả nhiên thấy tiểu tử kia nằm ngủ trên ghế salon. Đem nàng nhẹ ôm vào ngực, như dự liệu, tiểu hài tử đang ngủ say kia liền mở mắt. Thấy mình, rồi lại yên tâm tìm tới chỗ thoải mái kia ngủ tiếp. "Tiểu Vũ, ta đã nói là không cần chờ ta, nếu mệt thì trở về ngủ đi." Bạch Phong đem nàng đặt trên giường, đau lòng nói. Dạo gần đây mình bận rộn nhiều việc, không có nhiều thời gian ở cùng nàng, buổi sáng nay cũng không tiễn nàng đi đến nhà trẻ, nàng cũng không phàn nàn một câu. "Phong, mệt lắm không?" Lam Vũ vươn tay vuốt đôi lông mày đang nhíu chặt của Bạch Phong, cơn buồn ngủ lập tức tiêu tán. "Ân, gần đây có nhiều việc, chuyện này ngươi không cần quan tâm, ngươi làm những chuyện ngươi thích là được rồi." Lam Vũ đem Bạch Phong ôm vào trong ngực, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn chặt chẽ ôm quanh Bạch Phong. "Nếu như những người kia làm Phong phiền não như vậy, ta phải đem tất cả giết chết hết." Biểu lộ của Bạch Phong bỗng trở nên nghiêm túc, nàng xoay người nhìn Lam Vũ. "Tiểu Vũ, ta đã nói, ngươi chỉ cần làm việc ngươi thích là được rồi, ta không hy vọng ngươi giết người, ngươi nghe hiểu không?" Lam Vũ tránh thoát ánh mắt lạnh lùng của Bạch Phong, theo thói quen đi tìm ly thủy tinh. Liếc mắt xem xét, tất cả những chế phẩm bằng thủy tinh đều đã bị Bạch Phong ném bỏ, Lam Vũ im im lặng lặng cúi đầu xuống, giống như một tiểu hài tử phạm lỗi. Tất cả những động tác của Lam Vũ đều được Bạch Phong quan sát hết, nàng vẫn chưa thoát khỏi ám ảnh tâm lý. Nhà của Lam Vũ rất nghèo, có 5 con, Lam Vũ là con út, bốn người con trước đều là nam hài. Khi Lam Vũ ra đời thì biết nàng là nữ hài, tất cả người trong nhà đều không cao hứng lắm. Về sau qua kiểm tra biết xương đùi của Lam Vũ phát triển không bình thường, hai chân không thể đứng thẳng như bình thường, làm cho nửa người dưới như nửa tàn tật. Nhưng nếu chịu tốn nhiều tiền điều trị, thì vẫn có thể giống như người bình thường. Đã là một hài tử không muốn có, thì ai còn muốn tốn nhiều tiền điều trị cho nàng? Mẹ của Lam Vũ muốn trực tiếp ném Lam Vũ ở bệnh viện, nhưng là ba ba của Lam Vũ phản đối, nên mới giữ lại Lam Vũ. Lam Vũ từ nhỏ đều dùng đồ thừa của người khác, đến đồ ăn cũng dùng đồ thừa. Mỗi lần có khách đến nhà, Lam Vũ sẽ được ba mẹ thay cho quần áo mới, cùng mọi người ngồi trên bàn ăn cơm, năm Lam Vũ 6 tuổi, ba ba Lam Vũ đưa cho Lam Vũ một cái ly thủy tinh. Đây là món quà đầu tiên Lam Vũ được nhận, kỳ thật là ba ba Lam Vũ thấy nàng đáng thương, nên tùy tiện trên đường nhặt một cái ly, rồi đưa cho nàng. Cái này không thể xem như là một món quà, nhưng lại cho Lam Vũ lần đầu tiên cảm nhận được thân tình, để cho nàng biết ba ba của nàng vẫn là có đau lòng vì nàng. Nhưng mà ngay ngày hôm sau, ba ba Lam Vũ vì tai nạn xe cộ mà chết đi. Từ ngày đó, người duy nhất cảm thấy Lam Vũ đáng thương cũng đã không còn. Trụ cột trong nhà mất đi, Lam gia bị đả kích rất lớn, Lam Vũ ngoài trừ bị mẹ ngược đãi, những khi các anh của nàng có chuyện không hài lòng, liền hướng nàng đấm đá. Lam Vũ mỗi lần bị như vậy cũng chỉ ôm cái ly thủy tinh mẻ kia, co ro lại trong góc khóc, chỉ im lặng chịu sự nhục mạ của người nhà nàng, thật tàn nhẫn! Cho đến một ngày kia, Bạch Phong giống như là thiên sứ từ trên trời phái xuống, đem Lam Vũ từ trong bờ vực hố đen sâu thẳm cứu thoát ra. Đó cũng chính là lần đầu tiên các nàng gặp nhau. Cũng giống như mọi ngày, Lam Vũ ôm ly ngồi co ro trong góc. "Ngươi ah, đừng ngày nào cũng đi đánh bạc, ba ba của ngươi chết rồi, tiền trong nhà cũng đã hết, cái đồ phá gia chi tử này, sao mày không chết luôn đi?" Lam Vũ nghe thấy mẹ mình đang cùng người khác cãi nhau, một lát sau, liền thấy đại ca khuôn mặt đỏ bừng tiến vào phòng. Lam Vũ liền co rúc vào góc phòng, cố gắng làm cho người khác không thấy sự hiện diện của mình. Nhưng vẫn bị ca ca của nàng phát hiện, ca ca của nàng một phát bắt được nàng, ném xuống đất. Lúc sau tùy hứng một hồi đấm đá, Lam Vũ không có năng lực phản kháng, chỉ có thể gắt gao ôm chặt cái ly trong ngực. "Nói ta là phế vật, ngươi không thấy trong nhà còn có một tên phế vật còn hơn phế vật sao!" Ca ca Lam Vũ một bên tàn nhẫn đánh đấm, một bên trong miệng liên tục mắng chửi. Ca ca Lam Vũ dùng tay hất lấy cái ly trong ngực Lam Vũ, cho dù Lam Vũ gắt gao bắt lấy, vẫn bị đoạt đi. "Phanh!" Miểng thủy tinh rơi đầy đất, cũng nát như tâm Lam Vũ. Đây là món quà đầu tiên từ ngày nàng có mặt trên đời, cũng là món quà duy nhất, cứ như vậy mà bị hủy đi rồi. Lam Vũ quỳ trên mặt đất, nhìn những mảnh thủy tinh vỡ mà lẳng lặng chảy nước mắt. "Khóc khóc cái gì, đồ phế vật như ngươi, chết đi! Đi chết đi!" Ca ca Lam Vũ không ngừng dùng chân đá lấy thân thể gầy yếu của Lam Vũ, không chút để ý tới ánh mắt dị nghị bên ngoài. Khóe miệng Lam Vũ tràn ra máu tươi, ca ca của nàng vẫn không có ý định ngừng chà đạp. Bỗng nhiên, cửa phòng bật mở. Lam Vũ cảm thấy mình đang bị bế lên dễ dàng, nàng cố gắng mở to mắt. Ngay cửa là một đám người mặc hắc y, đứng giữa bọn hắn, chính là một nữ hài. Cô bé kia mặc một bộ đồ trắng, cho dù dáng người không bằng những hắc y nhân cao lớn kia, nhưng là không thể làm cho người khác bỏ qua được sự hiện diện của nàng, nàng giống như ánh trăng sáng được bao quanh bởi các vì sao, đứng giữa đám người kia, chiếu sáng rạng rỡ. Màu tóc trắng bạc hiếm thấy, đôi mắt tím, tản ra sát khí mãnh liệt.
|
Chương 33
Môi cô bé kia mấp mấy, như là đang nói gì đó với người bên cạnh. Rồi cái người mặc âu phục đen đi đến trước mặt ca ca Lam Vũ. "Nợ của ngươi hôm nay phải trả phải không?" Lam Vũ thấy ca ca của nàng xụi lơ trên mặt đất, mồ hôi từ trên đầu chảy xuống cằm. "Đại ca, đại ca, ta xin ngươi, ngươi thư thả cho ta vài ngày, ta bây giờ thật sự không có tiền, ngươi chờ ta vài ngày, ta. . . lúc đó sẽ có tiền." Hắc y nhân kia không nói gì, từ bên ngoài đem mẹ của Lam Vũ cùng 3 ca ca còn lại của nào tất cả đều kéo vào. "Ta muốn tiền ngay bây giờ, không có tiền, giết." Ca ca Lam Vũ nuốt khan một cái, tay nắm chặt. Mẹ của Lam Vũ khóc lớn, hướng về phía ca ca Lam Vũ hô: "Ngươi là tên khốn kiếp, ngươi rốt cuộc là thiếu người ta bao nhiêu tiền? Làm sao cho người ta tìm đến tận nhà như thế này? Sao ngươi không chết luôn đi? Các vị đại ca, chúng ta thật sự là không có tiền ah, cha của bọn hắn mới chết không bao lâu, trong nhà đều phải tự lực cách sinh nên tiền rất ít ! Hắn. . . hắn thiếu nợ ngươi bao nhiêu tiền? Chờ khi chúng ta có nhất định sẽ trả lại cho các ngươi!" Hắc y nhân khóe miệng lộ la nụ người khinh thường,"Ha ha, chỉ sợ tiền hắn nợ cả đời cũng không trả nổi, cộng thêm tiền lãi tổng cộng 150 vạn." Ca ca Lam Vũ cuối đầu xuống thấp, quỳ trên mặt đất không nói câu gì. Mẹ Lam Vũ nghe mấy chữ kia xong liền ngây dại, còn thiếu chút nữa là ngất đi. "Trời ạ, ta đây tạo ra cái nghiệt gì? Chồng thì chết, con thì mắc nợ lớn. Ngươi sao không nói gì? Ngươi tên khốn kiếp! Ngươi ở bên ngoài gây thêm chuyện gì nữa?! Hiện tại thiếu nhiều như vậy, ngươi nói chúng ta nên làm thế nào?" Lam Vũ nằm trên mặt đất, không quan tâm đến mẹ mình đang gào rống. Nàng chỉ nhìn hài nữ mặc y phục trắng kia thôi. Lam Vũ cảm thấy, mình thật sự may mắn, trước khi chết còn có thể thấy được người xinh đẹp như vậy. Một lát sau, hài nữ áo trắng kia nhíu mày, không nói gì với người bên cạnh. Hắc y nam tữ kia, từ trong ngực áo móc ra một khẩu súng. "Đại tiểu thư đã không còn kiên nhẫn nữa, các ngươi không có tiền, vậy thì sớm lên đường đi!" Lam Vũ nhắm mặt lại, bên tai tràn ngập tiếng súng, tiếng la khóc. Nàng đang chờ, nàng chờ viên đạn xuyên thấu qua cơ thể của mình. Đạn bắn vào người sẽ như thế nào? Có đau không? Có thể so với bị ca ca đánh đau hơn không? Tỷ tỷ kia thật là rất xinh đẹp ah, nếu có thể chết trong lòng nàng thì thật tốt rồi. . . Nhưng viên đạn không có bắn tới, mà tiến đến chính là một bàn tay ôn hòa. Lam Vũ mở to mắt, một khuôn mặt đẹp đến làm người ta không thở được hiện ra trước mắt mình. Lam Vũ cảm giác như mình đang ở Thiên Đường, ngửi được hương khí từ cơ thể của người kia truyền đến, thật sự rất thơm, so với mẹ hơn rất nhiều. Nàng nở nụ cười, chưa bao giờ vui vẻ như vậy. Ngươi có phải chiếu cố ta hay không? Thật sự như ta mong muốn, có thể cho ta chết trong ngực tỷ tỷ này, thật vui vẻ, thật vui vẻ. . . Tiêu Nhược Thiên nằm ở trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe tiếng chuông dưới lầu, hướng thụ lấy giờ phút an tĩnh này. Đã bao lâu? Từ lúc biết Mộ Kiệt đến giờ, hai người là lần đầu tiên tách ra lâu như vậy a? Tiêu Nhược Thiên thủy chung không tin, Mộ Kiệt cứ như vậy biến mất, cảnh sát cũng không hỗ trợ tìm người, Hoa tỷ bên kia cũng không có manh mối gì. Tiêu Nhược Thiên không phải không sốt ruột, bất quá nàng tin tưởng, tin tưởng Mộ Kiệt sẽ không dễ dàng chết như vậy. Nghĩ đến bộ dáng lúc Mộ Kiệt ngẩn người, rồi bộ dáng lạnh lùng thường ngày, bộ dáng ngủ say, bộ dáng dưới người mình động tình. Trong chớp mắt, tất cả đều khắc sâu trong đầu Tiêu Nhược Thiên, có trời biết, nàng vượt qua những ngày này đều là nhờ những thứ này. Kìm lòng không được nở ra một nụ cười nhẹ, làm cho Phó Lăng Giang ngồi bên cạnh nhìn một cái hoảng thần. "Con gái ngoan, ngươi cũng nên đi ra ngoài một chút, cứ như vậy trốn trong phòng không tốt." "Mẹ, ta là người bệnh, cần nghĩ ngơi thật nhiều, nằm ở đây vẫn là tốt hơn." Phó Lăng Giang lắc đầu, những ngày này, ngoại trừ vừa rồi, nàng chưa bao giờ thấy con gái mình cười qua. Phó Lăng Giang tưởng rằng bởi vì do nằm viện nhàm chán, nên đem đứa nhỏ này nghẹn đến choáng váng, về sau mới phát hiện, nữ nhân tên Mộ Kiệt kia tự hồ chưa bao giờ tới. Phó Lăng Giang như bừng tỉnh, không phải là con gái mình thất tình rồi chứ? Bất quá thần sắc không đúng cho lắm a, giống như luôn có chút chờ mong, còn có một chút. . . kiên định? Phó Lăng Giang lần đầu tiên không hiểu con gái mình, hôm nay cùng nàng ngồi tới trưa. Tiêu Nhược Thiên cứ như vậy ngẩn người ngồi nhìn cửa sổ, vừa rồi còn mới lộ ra. . . ách. . . có thể nói là nụ cười yêu nghiệt. Phó Lăng Giang càng ngày càng cảm thấy có gì đó không đúng. "Thiên Thiên, ta là mẹ của ngươi, ngươi có tâm sự gì có thể nói với ta." Thấy Tiêu Nhược Thiên lại cười cười, tựa hồ hôm nay đặc biệt cười nhiều. "Mẹ, ta nào có tâm sự gì? Ta đây không phải rất tốt sao?" Tiêu Nhược Thiên hỏi ngược lại. "Ngươi đừng dấu diếm ta, có phải là vấn đề tình cảm xảy ra chuyện gì? Cái người tên Mộ Kiệt kia từ lúc ngươi nằm viện tới nay chưa từng tới thăm qua, hai ngươi mâu thuẫn gì à?" Cha mẹ ai cũng đau lòng vì con mình, cho dù Phó Lăng Giang phản đối Tiêu Nhược Thiên như thế nào đi nữa, nhưng nhìn con gái mình khó chịu như vậy, thì người làm mẹ sao lại không đau lòng đây? Từ một đứa bé hoạt bát lại biến thành Lâm Đại Ngọc(*) đây, khiến ai ai đều cảm thấy đau lòng. Bất quá Phó Lăng Giang lại hi vọng Tiêu Nhược Thiên có thể chia tay với Mộ Kiệt kia, tuy sau khi chia tay sẽ rất đau lòng. Nhưng cũng chỉ trong một thời gian ngắn, rồi sẽ qua đi. Như vậy còn có thể trở về một Tiêu Nhược Thiên như ban đầu, nếu quả thật cùng một nữ nhân ở cùng một chỗ, thì đúng là hủy cả đời nàng. Phó Lăng Giang nghĩ đến điểm này, không thể không hạ quyết tâm. "Thiên Thiên, ngươi cùng nữ nhân kia chia tay cũng tốt, ta thấy nàng căn bản không có đem ngươi để vào lòng. Ngươi thì đặt hết tâm tư tình cảm vào người ta, nhưng ngươi nằm viện chuyện lớn như vậy, nàng cũng không tới thăm. Ngươi cũng đừng dây dưa với nàng nữa, loại nữ nhân này không xứng với ngươi!" Tiêu Nhược Thiên vẫn đang cười, mấy ngày nay luôn phải đối phó với sự oanh tạc của Phó Lăng Giang, nàng cũng đã miễn dịch rồi. Chỉ cần đúng thời điểm, mình sẽ tự nói với mẹ, không muốn cùng Mộ Kiệt dây dưa không rõ, chỉ là nàng không biết, không còn kịp rồi, chính mình cũng sớm đã vạn kiếp bất phục. "Mẹ, quan hệ giữa ta và nàng không như ngươi nghĩ đâu." Lúc vừa mới bắt đầu cũng cho rằng là một mình mình tình nguyện, nhưng là càng về sau. Tiêu Nhược Thiên dần dần đã hiểu, Mộ Kiệt như vậy, Mộ Kiệt yêu là như vậy. Bình tĩnh nhưng không nhạt nhẽo, bên ngoài lạnh lùng như băng, nhưng nhiệt huyết bên trong lại rất lớn. Một nữ nhân như vậy mình sao lại không yêu được? Tình yêu của nàng tuyệt đối sẽ không thua kém mình, chẳng qua là nàng đem tất cả mọi việc giấu ở đấy lòng, còn mình thì luôn thể hiện ra bên ngoài. Một người giống như băng, còn một người giống như lửa, nhưng nhất định hai người sẽ không chùn bước tiến đến đối phương, cuối cùng hòa tan cùng một chỗ, bất ly bất khí. "Vậy ý ngươi nói ngươi cùng nàng chỉ là quan hệ bạn bè bình thường sao? Ta rất rõ chuyện của các ngươi, ngươi không cần dùng những lời như vậy dối gạt ta." "Mẹ, ta yêu nàng, nàng cũng yêu ta, chỉ đơn giản như vậy. Ta yêu nàng, không phải vì nàng là nữ nhân, mà chính vì nàng là Mộ Kiệt, cho dù nàng là nam nhân, là cây, hay bất cứ cái gì đi nữa, tình yêu của ta đối với nàng cũng sẽ không có biến đổi. Từ lúc ta phát hiện ta yêu nàng, ta đã biết, ta đã xong, không có đường lui rồi. Không có nàng, ta sẽ chết. Ta biết rõ ngươi phản đối ta cùng nữ nhân ở chung một chỗ, sợ ta bị tổn thương như lần trước. Nhưng Mộ Kiệt không phải như người kia, nàng sẽ không vứt bỏ ta, càng sẽ không vì người khác mà bỏ đi. Thế giới của nàng chỉ có ta, trong lòng ta cũng chỉ có thể chứa duy nhất một mình nàng. Lần này ta tuyệt đối sẽ không buông tay, trừ phi từ chính miệng nàng thừa nhận nàng không yêu ta, nếu không, có chết ta cũng cùng nàng dây dưa một chỗ." Phó Lăng Giang được Tiêu Nhược Thiên nói rõ ra tấm chân tình làm cho nàng cũng không biết làm sao. Chỉ là sững người nhìn Tiêu Nhược Thiên, đứa bé chưa trưởng thành này dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều. Không còn giống như lúc xưa khi bị người khác làm tổn thương, chạy về nhà khóc lóc như tiểu hài nữ. Cũng không còn là một người suốt ngày chỉ biết tụ tập ăn chơi, phong lưu lãng tử. Là người kia đã làm nàng thay đổi sao? Chẳng lẽ nữ nhân cùng nữ nhân có thể ở chung một chổ? Phó Lăng Giang bình tĩnh rời khỏi phòng, nói xuống một câu, "Ta sẽ không đồng ý ngươi cùng nàng ở chung một chỗ, nhưng nếu có thời gian thì có thể đưa nàng về nhà chào hỏi một chút." Tiêu Nhược Thiên nở nụ cười, trong nụ cười còn mang theo nước mắt, đây là lần đầu tiên nàng khóc từ khi tỉnh lại. Mang về nhà? Cái loại này lộ ra biết bao nhiêu châm chọc? Người đều đã không còn thấy nữa rồi, còn có thể mang về nhà sao? Mộ Kiệt . . . Ngươi đang ở đâu? "Khục khục khục. . ." Trong gian phòng truyền đến từng đợt ho khan. "Này, Hắc Khôi, nàng như thế nào không chết a?" "Câm mỏ quạ ngươi lại, nếu nàng chết, chúng ta sẽ gặp rắc rối." Tử Kỳ nhăn mặt, vuốt vuốt cái kính râm trong tay. "Phiền toái gì?" "Ngu ngốc, nếu nàng chết, chúng ta lại sẽ phải tìm một người thế chỗ của nàng." "Cũng vậy thôi, nếu nàng chết rồi, chúng ta không cần đi theo một quái vật như vậy." "Quái vật gì? Đây chẳng qua là nhất thời bị kích thích. nên mới kích phát ra khả năng tiềm ẩn, nếu khả năng tiềm ẩn này ẩn đi thì cũng chỉ là người bình thường mà thôi." Hắc Khôi khinh thường nói. "Đi thôi, đi xem nàng, đừng nghĩ rằng nàng đã chết." Hai người đi tới cửa, đã ngửi thấy một mùi máu tươi chán ghét. Lớn tiếng không tốt, Hắc Khôi một cước đá văng cửa, trong phòng một mảnh bừa bộn. Dịch truyền nước biển bị ném nát bấy, cửa sổ cũng bị đập phá đồng dạng. Cái bàn ngã trên mặt đất, nhìn về phía giường, không bóng người, chỉ trên đó là một vũng máu đỏ tươi. Hai người đồng thời thở dài, trong phòng đen kịt tìm người phá hoại. Trong phòng chỉ có một WC, không có gì khác, hai người đồng thời đi vào WC. Liền thấy được Mộ Kiệt nằm trên mặt đất, miệng vết thương ở phần bụng một lần nữa bị toét ra, khắp nơi trên mặt đất đều là máu. "Hô. . . Ngươi còn nhớ đây là lần thứ mấy không? Nàng như thế nào suốt ngày muốn tự sát thế?" Hắc Khôi lắc đầu nói. "Ta sao biết được, tiếp tục như vậy, ta đều sớm già yếu! Mặc kệ, ngươi gọi cho Bạch Phong, ta phải đi, ta còn một buổi phòng vấn! Ngươi nói cho Bạch Phong, lão ngươi không phải là bảo mẫu, không hầu hạ tên bệnh tâm thần này!" "Ài. . . Ngươi đừng đi a, như thế nào luôn đều là ta gọi cho Bạch Phong a?" Hắc Khôi nói còn chưa hết, Tử Kỳ đã biến mất dạng. Hắc Khôi đem Mộ Kiệt đỡ lên giường, gọi điện cho Bạch Phong. "Chuyện gì?" "Này? Bạch, là ta, miệng vết thương của nàng lại hư mất rồi." "Ân, ta sẽ qua, trước đừng để cho nàng chết." ". . . . .. " Điện thoại một hồi tút tút, Hắc Khôi cảm thấy tay cầm điện thoại của mình đều đã xuất mồ hôi. Hắc Khôi từ đáy lòng luôn e ngại Bạch Phong, trong năm người, Bạch Phong thực lực mạnh nhất, không chỉ là mạnh nhất, mà là cái gì cũng nhất. Hắc Khôi hiểu rõ, cho dù 4 người liên thủ, đừng nói là không phải là đối thủ của Bạch Phong, đoán chừng chỉ là 5 phút, tất cả đều chết. Không người nào dám phản kháng Bạch Phong, càng không dám khiêu chiến Bạch Phong. Trong 4 người, hiểu rõ Bạch Phong nhất cũng chỉ mình Hắc Khôi, hắn biết rõ, Bạch Phong mặc dù ít khi xuất hiện, nhưng chỉ cần chạm đến điểm mấu chốt của nàng, bất kể ai, cũng chỉ có một kết cục - chính là cái chết. (*) Lâm Đại Ngọc : một nhân vật trong Hồng Lâu Mộng.
|
Chương 34 - Nước mắt
Mộ Kiệt nằm trên giường vẫn không nhúc nhích, mặc kệ cho những bác sĩ kia khám trên người mình. Nhìn phần bụng của mình toét ra, máu tươi cứ thế tuôn ra, nhuộm đỏ hết cả ga giường. Máu, lòng nàng đau nhói, đau quá, nàng ấy lúc đó có phải chịu đau nhói như thế này? Hắc Khôi ngồi ở bên giường, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Mộ Kiệt. Hắn rất muốn biết nữ nhân này là cái loại gì, mà có thể mở to mắt nhìn xem vết thương của mình? Hắc Khôi chỉ là nghĩ thôi cũng đã nổi hết cả da gà. Lại nhớ đến ngày đó nàng ở trong trạng thái điên cuồng, rồi nhìn bộ dáng hiện tại như quỷ này, quả nhiên đúng là quái thai a! Hắc Khôi ngồi ở đó thừ người nghĩ đến, bỗng nhiên cảm thấy nhiệt độ trong phòng thấp xuống, vừa quay đầu, liến thấy được Bạch Phong đứng ngay trước cửa ra vào, gắt gao nhìn mình chằm chằm. Hắc Khôi muốn nói gì đó, lại phát hiện tiếng như bị kẹt lại trong cổ họng không phát ra được, mồ hôi đã thấm ướt đồ. "Được rồi, giao cho ta xử lý, ngươi có thể đi." Hắc Khôi nhẹ nhàng thở ra, mỗi lần mình đối mặt với Bạch Phong, mình luôn sợ đến như vậy, thật mất mặt a. "Ngươi muốn thế nào?" Bạch Phong ngồi ở bên giường, hờ hững nhìn xem Mộ Kiệt, thấy phần bụng Mộ Kiệt tràn máu, có chút nhíu lông mày lại. "Ngươi muốn chết phải không?" Âm thanh lạnh lùng của Bạch Phong lại vang lên. Mộ Kiệt nghiêng đầu sang chỗ khác không muốn nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của Bạch Phong, bởi vì cái khuôn mặt này, vô cùng âm lạnh, vô cùng tàn nhẫn. "Ta muốn thế nào, là tự do của ta, ngươi không có quyền hỏi." "Ah? Vậy sao?" Bạch Phong nắm lấy cổ Mộ Kiệt, ánh mắt từ hờ hững mà biến thành hung ác. Nàng quay mặt của Mộ Kiệt qua, làm cho Mộ Kiệt nhìn mình. "Ta nghĩ ngươi không có quyền quyết định sống chết, ngươi là do chúng ta cứu, thương thế của ngươi cũng do chúng ta trị. Mạng của ngươi bây giờ là của chúng ta." Bạch Phong vừa nói, sức tay cũng dần dần tăng lên. "Ah. . ." Mộ Kiệt đau đến kêu ra tiếng, nàng cảm giác hô hấp của mình ngày càng khó khăn. "Các ngươi đến cùng là muốn gì?" "Muốn gi? Ngươi còn có nhớ rõ thân phận của ngươi không a? Trên người của ngươi còn gánh vác một huyết hải thâm cừu a? Ngươi chẳng lẽ đã quên? Có phải có chuyện gì làm ngươi buông bỏ báo thù a?" "Khục khục khục. . . Ngươi. . . Ngươi là ai. . .? Vì. . .vì cái gì biết rõ chuyện của ta?" Mộ Kiệt chỉ cảm thấy khí lực trên thân thể dần bị rút đi, vết thương ở phần bụng không còn cảm thấy đau nữa rồi. Thính giác, thị giác, khứu giác, cái gì cũng không còn, tất cả chỉ còn lại một màu trắng. Tựa hồ như mình đã không còn tồn tại trong thế giới này nữa, giờ này khắc này, một sự nhẹ nhõm trước đây chưa từng có. Ba, mẹ, còn có Tiêu Nhược Thiên. . . đây là cảm giác chết sao? Như vậy cũng tốt, cứ như vậy, cứ như vậy biến mất khỏi thế giới này tốt rồi, "Ta nghĩ ngươi đối với "Giản" cũng không xa lạ gì a?" Âm thanh như băng lại vang lên, thoáng cái để Mộ Kiệt trở lại với hiện thực. Tay Bạch Phong không còn nắm lấy cổ mình, Mộ Kiệt tham lam hít thở không khí đã vốn cạn kiệt. Đợi đến lúc hô hấp dần dần thông thuận, Mộ Kiệt mới có thời gian suy nghĩ lại lời nói vừa rồi. Nàng là người của "Giản" phái tới? Sao có thế, bọn hắn không lý nào lại hại mình. Đối với điểm này, Mộ Kiệt vẫn luôn có lòng tin, bảo vệ tính mạng của mình chính là phương bài chính của "Giản" , Mộ Kiệt biết rõ giá trị lợi dụng của mình với "Giản", muốn loại trừ Mặc Long Bang, không thể thiếu mình, cũng có thể nói đây là quân cờ. "Ngươi là do "Giản" phái tới, nên đã biết rõ thân phận của ta." "Hoàn toàn chính xác, ngươi chết đi chúng ta sẽ rất phiền toái." Bạch Phong nhàn nhạt nói. "Bất quá, chuyện này không thể không có, nếu như ngươi không có năng lực, chúng ta sẽ giết ngươi. Mạng của ngươi, trong mắt chúng ta, cũng giống như một hạt bụi trong không khí, không có ý nghĩa." Mộ Kiệt tự giễu cười, đây là lần đầu tiên có người đánh giá mình thấp đến như vậy. Không còn là con kiến nữa rồi, hiện ta chỉ giống như hạt bụi mà thôi. Phải hay không mình nên cảm tạ bọn hắn? Không có biến mình thành đồ vật không tồn tại? "Nếu như là như vậy, các ngươi tại sao lại giết bằng hữu của ta?" Mộ Kiệt nghĩ đến Tiêu Nhược Thiên, trong nội tâm không cách nào ức chế được đau nhức. Mình cứ như vậy hại nàng, hại nữ nhân mình yêu, ta yêu nàng, lại hại nàng, nói ra có người tin sao? "Xem ra ngươi quan tâm nhất chính là cái người ngươi gọi là bằng hữu kia?" "Các ngươi muốn ta làm gì?" Tiêu Nhược Thiên chết rồi, hiện tại trong cuộc sống mình, chỉ còn có cừu hận, những thứ khác không còn nữa. Người hại chết cha mẹ mình, người hại chết Tiêu Nhược Thiên, một ngày nào đó mình sẽ đem tất cả bọn hắn giết hết sạch. Từ nay về sau, Mộ Kiệt này chỉ sống vì báo thù. Nếu như ngay từ đầu làm như vậy, mình sẽ không yêu Tiêu Nhược Thiên, nàng sẽ không phải chết. Mộ Kiệt hận chính mình, hận sự bất lực của mình, tất cả những người mình yêu thương. Đều vì mình mà chết, cha mẹ như thế, Tiêu Nhược Thiên cũng như thế. "Rất đơn giản, chúng ta chỉ muốn ngươi tiếp nhận "Quản" mà thôi." "Cái gì?" Mộ Kiệt hoài nghi tai mình có vấn đề, chỉ muốn mình tiếp quản mà thôi? Vậy tại sao còn muốn giết mình? Bọn hắn đến cùng là tính toán cái gì? "Nếu là như vậy? Vì cái gì các người còn phái người đến giết ta?" "Chúng ta chưa bao giờ muốn nói giết ngươi, chuyện ngày đó, chỉ là chơi đùa mà thôi." Cái gì? Chơi đùa? Nàng nói chỉ là chơi đùa? Bởi vì chơi đùa mà hại chết Tiêu Nhược Thiên? Chỉ như vậy? Mộ Kiệt gắt gao nhìn chằm chằm vào Bạch Phong, muốn từ biểu hiện của Bạch Phong tìm ra một tia sơ hở. Nhưng Bạch Phong vẫn một bộ dạng lạnh nhạt, phảng phất như muốn nói nàng là người ngoài cuộc. Mộ Kiệt chán ghét cái điềm tĩnh của Bạch Phong, chán ghét sự cường đại của Bạch Phong, thậm chí còn chán mình đối với Bạch Phong không thể làm gì. Cho dù đã cắn chặt răng, nhưng nước mắt vẫn bất tri bất giác rơi xuống. Mộ Kiệt nằm ở trên giường, mặc kệ nước mắt làm mắt mình trở nên mơ hồ, không lau đi, cũng không khắc chế. Giờ khắc này, nàng muốn khóc thật to len, Mộ Kiệt hẳn là một người kiên cường, Mộ Kiệt hẳn là một người lý trí. Mộ Kiệt hẳn là một người vô tình. Như vậy? Tại sao phải khóc? Vì sao từ ngày nghe được Tiêu Nhược Thiên chết, chính mình trăm phương ngàn kế muốn đi theo nàng? Ta sao lại yêu mến nữ nhân kia? Có lẽ, mình thật sự đã thay đổi. Trở nên yếu ớt, trở nên không chịu nổi đả kích, biến thành một người cần phải bảo hộ. Mình luôn nhớ đến cái ôm của ngươi kia, độ ấm của người kia, hương vị của người kia. Mình như vậy, thật sự rất chán ghét lắm phải không? Bạch Phong im lặng nhìn Mộ Kiệt rơi lệ, loại nước mặt nữ nhân này luôn làm mình không thoải mái. Chuyện của Mộ Kiệt Bạch Phong đã có nghe qua, một tiểu hài nữ 4 tuổi, tận mắt nhìn thấy cha mẹ bị bắn chết, chết trước mặt mình. Lúc đó nàng đều không khóc, hiện tại là vì một nữ nhân mà khóc. Không phải vô tình, không phải không khổ sở, nhưng là không khóc, sẽ không trước mặt kẻ khác khóc, đây chính là Mộ Kiệt. Nhưng còn lần này, Mộ Kiệt không hề ẩn nhẫn, nàng khóc đến càn rỡ, không chút nào để ý đến sự tồn tại của Bạch Phong. Tựa như muốn đem nước mắt của 20 năm mà trút ra hết. Thẳng đến tối, Mộ Kiệt bởi vì kiệt sức không chống đỡ nổi mà dần thiếp đi. Bạch Phong ở bên nàng suốt buổi chiều, lúc gần đi, bỏ xuống một câu: "Cái tên cảnh sát kia, hình như là còn sống." Mộ Kiệt ngay lúc nửa tỉnh nửa mê nghe được một câu, thỏa mãn lộ ra một khuôn mặt tươi cười, sau đó nặng nề thiếp đi. Tinh Lạc công ty. "Này! Ngươi nói chuyện được không? Ngươi đem ta gọi đến đây để xem ngươi ngẩn người sao? Không phải nói có công việc à? Ở đâu?" Tử Kỳ bởi vì giận mà mặt có chút đỏ lên. Đúng vậy, nàng hiện tại là phi thường tức giận. Thật vất vả mới có được kỳ nghỉ dài hạn, Tử Kỳ lái xe về biệt thự của mình, nằm trên giường rộng đến 3m, nghĩ đến thôi cũng đã thấy thoải mái. Ngay tại lúc sắp ngủ, chuông điện thoại vang lên. Tử Kỳ dùng gối che đầu lại, nhưng tiếng chuông điện thoại kia như bùa đòi mạng, không ngừng reng lên bên lỗ tai Tử Kỳ. Cuối cùng, Tử Kỳ nhận thua, nhìn số điện thoại, cường lực khắc chế mình muốn ném đi điện thoại. Nếu như mình lại ném vỡ, phải đợi thật lâu mới có thể nhận được chiếc mới, cái kia sẽ làm chậm trễ nhiệm vụ của tổ chức sát thủ "Giản", mỗi người đều có một cái điện thoại riêng biệt. Trên điện thoại ghi chép tin tức của những người cần giết và phương thức liên lạc với mọi người trong tổ chức, mặt khác còn có chức năng nghe trộm. Muốn mở điện thoại, thậm chí tiếp cuộc gọi, đều cần vân tay, cùng mật mã. Cho nên có thể gọi cú điện thoại này, chỉ có thể là người của tổ chức "Giản". Mà ngũ sắc trong "Giản", là tên gọi tắt của nhóm sát thủ lợi hại nhất, lúc lão đại của "Giản" chưa có, 5 người bọn hắn có thể trực tiếp thay lão đại ra lệnh. Cái này được gọi là dưới 1 người trên vạn người. Trong 5 người riêng biệt kể cả Tử Kỳ, điện thoại đều là đặc chế, trong điện thoại còn có trang bị hệ thống tự nổ, cùng với hình thức hiệu lệnh. Hình thức cũng như nội dung, hệ thống tự nổ của điện thoại là dựa vào bộ điều khiển từ xa của chủ nhân chiếc điện thoại. Chỉ cần chủ nhân chiếc điện thoại khởi động hệ thống tự nổ, điện thoải sẽ tự nổ tung, uy lực mạnh đến nổi có thể phá hủy một tòa cao ốc 10 tầng. Hình thức hiệu lệnh chính là do người trong ngũ sắc của "Giản" khởi động, các sát thủ ở tất cả quốc gia phải lập tức đi đến vị trí của người triệu tập. Cho nên cái điện thoại này giá trị nhất định không rẻ, hơn nữa mỗi lần làm mới, số liệu lại thêm vào một lần nữa, hết sức phiền toái. Tử Kỳ nhìn trên màn hình điện thoại hiện lên hai chữ Hồng Mị. Mặt mũi tràn đầy hắc tuyến, từ trong người phát ra từng đợt hàn ý. Suy xét liên tục, tiếp điện thoại, không đợi Tử Kỳ mở miệng, đối phương liền ném ra một câu. "Lập tức đến công ty, có công tác!" ". . . . . ." Tiếp theo đó là một hồi tút tút, đối phương căn bản không cho Tử Kỳ thời gian phản ứng. Tử Kỳ nhìn điện thoại ngẩn người, công tác sự tình gì chứ? Rốt cuộc là cái gì? Nhớ rõ hôm nay mình đâu có quảng cáo gì, vậy chẳng lẽ là . . . giết người? Tử Kỳ thay quần áo, trang điểm, luôn theo chủ nghĩa hoàn mỹ đi ra ngoài. Tốt nha, quấy rầy ngay lúc ta ngủ, ngươi phải trả giá thật nhiều! Tử Kỳ quyết định hắc hóa rồi! Tuy nhiên cho tới bây giờ không có phí công qua. Vì vậy nên bây giờ, hai người to mắt ngồi nhìn nhau. Hồng Mị mỉm cười nhìn bộ dạng tức giận của Tử Kỳ, càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu. Không chút hoang mang uống cà phê trong tay, như đang chờ đợi tiểu quỷ kia xù lông. Đúng vậy, đừng hoài nghi, Hồng Mị đúng là có sở thích quái dị như vậy đấy, chuyên thích xem Tử Kỳ nổi giận! Chẳng lẽ nói có cảm giác phi thường thành tựu? Quả nhiên, nhân vật trong truyện của Hiểu Bạo không có ai là bình thường!. "Ngươi đang bận gì sao? Nếu có thời gian thì nên bồi dưỡng tình cảm với đồng sự thì tốt hơn không phải sao?" Tử Kỳ nhìn bộ dáng nhàn nhã uống cà phê của Hồng Mị, thật sự là muốn đem ly cà phê tạt vào cái khuôn mặt chán ghét kia. Nàng nghĩ như vậy, cũng như vậy mà làm. Tử Kỳ rất nhanh lẻn ra sau lưng Hồng Mị, thò tay muốn đem đổ ly cà phê nóng kia. Hồng Mị hoàn toàn không nghĩ tới Tử Kỳ lại đột nhiên, phản xạ có điều kiện ngăn đưa tay ngăn lại. Không đỡ cũng may, cái này một đương ah. . . PHỐC. . .
|