Lục Hà vốn nghĩ rằng, sau khi Khương Ngưng Túy biết được tin tức Thái tử hồi cung, nhất định sẽ lộ ra nét vui sướng, sẽ cảm thấy vui vẻ.
Đáng tiếc lần này nàng đã đoán sai.
Khăn lụa trên tay theo động tác của Khương Ngưng Túy mà dừng lại một chút, vẻ mặt vẫn đạm nhiên như cũ, thanh âm bình bình:
"Ân, ta biết."
Chỉ như vậy?
Lục Hà choáng váng, nàng chớp mắt mấy cái sau đó mới hỏi tiếp:
"Nương nương, nếu Thái tử sắp trở lại, vậy chúng ta có nên chuẩn bị một chút hay không?"
Khương Ngưng Túy trầm tĩnh đáp:
"Nên chuẩn bị cái gì, ngươi cùng Thanh Phù giúp ta chuẩn bị một chút là được."
"Nương nương..." Tính tình Lục Hà từ trước đến giờ nghĩ gì nói đấy, cho nên đứng tại chỗ gãi đầu, rốt cuộc nhịn không được, hỏi:
"Nương nương chẳng lẽ không vui vẻ sao?"
Yên lặng đưa khăn lụa đã lau xong cho Thanh Phù đứng phía sau, Khương Ngưng Túy lúc này mới đứng lên nhìn Lục Hà cười nhạt.
"Ta dĩ nhiên vui vẻ."
Mặc dù thời gian Lục Hà đi theo bên người Thái tử phi không dài nhưng cũng rất để ý đến nàng, đối với nàng cũng là một lòng trung thành, cho nên tất nhiên có thể nhìn ra nụ cười hôm nay của Khương Ngưng Túy có bao nhiêu qua loa có lệ. Nàng gấp đến muốn giậm chân, muốn chạy theo nói gì đó nhưng Thanh Phù đã nhanh một bước kéo nàng lại, thấp giọng nói:
"Còn sững sờ làm gì, bảo hạ nhân vào thu dọn bữa tối đi."
Lục Hà lại chưa từ bỏ ý định liếc nhìn Khương Ngưng Túy đã đi đến sau bình phong, sau đó chỉ đành phải bĩu môi, không cam lòng lui xuống.
----
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Khương Ngưng Túy đã bị âm thanh ồn ào ngoài điện làm cho thức giấc.
Tiếng bước chân qua lại bên ngoài làm cho Khương Ngưng Túy hoàn toàn tỉnh ngủ. Nàng đứng dậy, đi đến ngồi cạnh cửa sổ.
Bên ngoài tuyết rơi càng ngày càng lớn, Khương Ngưng Túy ôm tử kim ấm lô, vai khoác hồ cừu đại y, nhưng dù là vậy, nàng vẫn cảm thấy bản thân không thể nào thích ứng với cái rét lạnh vào mùa đông ở Nhan Quốc.
Xuôi theo hướng cửa sổ nhìn sang, Khương Ngưng Túy chỉ nhìn thấy đám thái giám cung nữ tốp năm tốp ba vội vàng chạy tới chạy lui, cũng không biết là bận chuyện gì. Không quan tâm đến sự huyên náo bên ngoài, Khương Ngưng Túy tùy ý chọn một quyển sách trên thư giá, cúi đầu lật xem.
"Nương nương." Khương Ngưng Túy ngẩng đầu, nhìn thấy Thanh Phù đi đến trước mặt nàng, quy củ hành lễ.
"Trắc phi nương nương đến, đang chờ bên ngoài điện, nói là có chuyện cầu kiến."
Chiêu Linh điện từ trước đến giờ đều rất vắng vẻ, ngày thường chỉ có cung nữ thái giám thường xuyên lui tới, cũng rất ít khi thấy có người khác đến. Mà trong số ít đó có Trắc phi.
Khép khép lại áo choàng vừa dầy vừa nặng trên vai, Khương Ngưng Túy ngồi thẳng người, nói:
"Thỉnh nàng vào đi."
Thanh Phù vâng lời ra ngoài, chốc lát sau, một mạt thân ảnh liền chậm rãi từ ngoài điện đi vào.
Liễu Hoán Tuyết tư thái nhẹ nhàng đi đến trước người Khương Ngưng Túy, nàng mặc một bộ phấn y, trang điểm nhẹ, lại càng làm tôn lên dung nhan nhu mị. Khuôn mặt nàng lần thứ hai triển lộ nụ cười hòa nhã, khóe mắt cong cong yêu kiều nhìn Khương Ngưng Túy, hành lễ.
"Tỷ tỷ."
"Đứng lên đi."
Dẫu sao thân đều là thê thiếp của Thái tử, đều ở trong Đông cung, mấy ngày trước Liễu Hoán Tuyết nghe tin Khương Ngưng Túy tỉnh lại liền đã sớm đến Chiêu Linh điện thăm nàng, cho nên Khương Ngưng Túy đối với vị Trắc phi này vẫn là có chút ấn tượng.
Không giống với các thị thiếp bình thường của Thái tử, cử chỉ của Liễu Hoán Tuyết trái lại rất hào phóng, lời nói lại đúng mực, đối với Khương Ngưng Túy lễ nghi đều đầy đủ, cho nên ấn tượng để lại trong Khương Ngưng Túy cũng đặc biệt sâu sắc một chút. Nàng đứng lên, đi đến ngồi bên cạnh Khương Ngưng Túy.
"Ta biết tỷ tỷ từ trước đến giờ thích thanh tĩnh, hôm nay ngoài điện ồn ào, việc này có quấy rầy đến tỷ tỷ không?"
Mặc dù cách bức tường nhưng âm thanh huyên náo vẫn có thể rõ ràng nghe được. Nhìn Liễu Hoán Tuyết đặc biệt đến thỉnh ý kiến, Khương Ngưng Túy cũng không khỏi hỏi một câu:
"Ngoài điện vì sao lại ồn ào như vậy?"
"Thái tử hoàng hôn có lẽ sẽ hồi cung, cho nên ta lệnh cho cung nữ thái giám đem toàn bộ Đông cung thanh lý quét dọn một lần, để bất cứ lúc nào cũng có thể nghênh đón điện hạ."
Từ lâu trước đây, Khương Ngưng Túy đã nghe Thanh Phù nói qua, lúc Thái tử phi vẫn còn chưa gả vào cung, tất cả sự tình ở Đông cung Thái tử đều giao cho Liễu Hoán Tuyết xử lý, cho nên Liễu Hoán Tuyết muốn quản lý Đông cung thế nào hiển nhiên cũng không cần phải đi xin phép Khương Ngưng Túy. Thế nhưng mặc dù Liễu Hoán Tuyết có thể tự mình làm chủ, nhưng mỗi lần quyết định bất cứ chuyện gì nàng cũng nhất định sẽ thỉnh ý kiến của Khương Ngưng Túy một tiếng, chưa từng làm chuyện gì vượt quy củ.
Cẩn thận như vậy, trái lại cũng không biết là thành tâm thành ý coi Khương Ngưng Túy là tỷ tỷ, hay đây lại là một tiết mục dĩ giả loạn chân*.
(*Giả bộ thật lòng nhưng bên trong lại mang mưu mô.) Có điều những thứ này Khương Ngưng Túy cũng không quan tâm, nếu có người thay vị Thái tử phi này quản lý chuẩn bị, vậy thì nàng càng vui vẻ thanh nhàn tự tại.
Khương Ngưng Túy gật đầu, nhàn nhạt nói:
"Ngươi vất vả rồi."
Liễu Hoàn Tuyết cười một tiếng, nói tiếp:
"Tỷ tỷ cần gì phải khách khí." Nói xong, nhìn thấy thần sắc bắt đầu uể oải trong mắt Khương Ngưng Túy, nàng liền đứng lên.
"Vậy ta cũng không làm phiền tỷ tỷ nghỉ ngơi nữa."
Sở dĩ, trong đám thiếp thất của Thái tử, ấn tượng của Khương Ngưng Túy đối với Liễu Hoán Tuyết sẽ đặc biệt một chút đại khái cũng là bởi vì sự thông minh cùng khéo léo của nàng. So với những thiếp thất vừa mới đến tẩm cung của Khương Ngưng Túy liền ríu rít không ngừng mà nói, Liễu Hoán Tuyết chưa bao giờ tận lực kéo gần quan hệ hoặc là cùng nàng thân cận, nàng ấy cho đến bây giờ đều là 'có chuyện nói chuyện, không chuyện tự lui', một cái nhăn mày một tiếng cười tất cả đều làm cho người khác cảm thấy dễ chịu, chứ không phải chỉ là để lấy lòng nịnh hót.
Khương Ngưng Túy khẽ gật đầu, tỏ vẻ chấp thuận.
Liễu Hoán Tuyết xoay người đi được mấy bước, cuối cùng dừng lại trước bức rèm lưu tô thiếp vàng, nàng chần chờ trong chốc lát sau đó xoay người nhìn Khương Ngưng Túy.
"Có chuyện không biết tỷ tỷ có biết hay không?"
Tầm mắt Khương Ngưng Túy từ trong sách lần nữa rơi đến trên người Liễu Hoán Tuyết, nâng mắt hỏi:
"Chuyện gì?"
"Sáng hôm qua, Trưởng công chúa đã phái người mang tiểu thế tử đến chỗ nàng."
Tiểu thế tử?
Khương Ngưng Túy âm thầm suy tư một trận, mơ hồ nhớ lại thời điểm mấy ngày trước Dương Tư Mị đã từng đến tẩm cung của nàng, đích xác là từng nhắc đến tiểu thế tử để thay bản thân nàng ta giải tội cầu tình. Nàng im lặng nhìn Liễu Hoán Tuyết.
"Ta cũng không biết chuyện này."
"Hôm qua Mị phu nhân đắc tội tỷ tỷ cùng Trưởng công chúa, chuyện này ta xác thực có nghe đồn, Trưởng công chúa mang tiểu thế tử đi cũng nhất định là muốn dùng chuyện này để trừng phạt Mị phu nhân." Liễu Hoán Tuyết nói xong, trên khuôn mặt nhu mị hiện lên một chút lo âu.
"Nhưng tiểu thế tử còn nhỏ, hắn cũng không có tội tình gì. Huống chi nếu Thái tử hoàng hôn hồi cung biết được chuyện này, e là sẽ không tránh khỏi một trận xung đột với Trưởng công chúa."
Khương Ngưng Túy mơ hồ hiểu được ý của Liễu Hoán Tuyết, nhưng nàng vẫn diện vô biểu tình nhìn nàng ấy, thanh âm nhàn nhạt, không có một chút tình tự nào.
"Cho nên?"
Thái độ bình tĩnh đến có chút bất cận nhân tình của Khương Ngưng Túy làm cho Liễu Hoán Tuyết hơi sững sốt một chút, dường như nàng có chút không xác định được người trước mắt có phải là Thái tử phi mà nàng đã từng biết hay không. Nữ tử nhu nhược bị kẹt trong tình thế khó xử giữa Trưởng công chúa cùng Thái tử.
"Trưởng công chúa trước giờ đều cùng tỷ tỷ thân cận, không biết tỷ tỷ có thể ra mặt vì Mị phu nhân nói tốt vài câu, để Trưởng công chúa có thể bỏ qua cho tiểu thế tử."
Cái từ 'thân cận' này, hôm nay nghe vào tai Khương Ngưng Túy thật đúng là vô cùng vi diệu. Nàng nhìn ánh mắt hi vọng của Liễu Hoán Tuyết, hỏi ngược lại.
"Trắc phi chẳng lẽ đã quên, hậu cung không tham gia vào chuyện triều chính, đây là tổ chế từ xưa đến nay, cho dù là Thái tử phi cũng không thể vượt quyền. Huống chi Trưởng công chúa quyền khuynh triều dã, quyết định của nàng, ta sao có thể thay đổi, thứ cho ta vô năng không thể giúp được."
Sắc mặt Liễu Hoán Tuyết khẩn trương, vốn còn định nói gì nữa cuối cùng chỉ từ bỏ, cười đáp:
"Ta biết nói lên yêu cầu này thật sự có chút làm khó người khác, nhưng tiểu thế tử là hài tử duy nhất của Thái tử, thỉnh tỷ tỷ có thể thông cảm cho sự lỗ mãng của ta."
Khương Ngưng Túy khoát tay, ngữ khí không chút thương lượng:
"Chuyện này ngươi không cần nhắc lại, tất cả cứ để đến khi Thái tử hồi cung sẽ định đoạt." Tựa như nói nhiều cũng vô ích, cường thế trong ánh mắt phai nhạt một chút.
"Trong cung hẳn còn rất nhiều chuyện phải làm, ta cũng không giữ ngươi ngồi lâu nữa."
Nhìn bóng lưng Liễu Hoán Tuyết rời đi, lòng Khương Ngưng Túy khó có thể vẫn bình tĩnh được nữa. Nàng nhặt lại quyển sách vừa rồi đặt cạnh nhuyễn tháp, lật lật vài tờ nhưng cuối cùng cũng không cách nào tập trung xem tiếp.
Những âm thanh ồn ào ngoài điện đến tận trưa mới ngừng lại, Khương Ngưng Túy dùng xong ngọ thiện, đang chuẩn bị nghỉ trưa đột nhiên nhận được ý chỉ của Ninh Hoàng hậu truyền đến, nói là Thái tử chạng vạng tối sẽ hồi cung, sau đó sẽ thiết yến để tẩy trần cho Thái tử ở Ngự Hoa viên.
Dường như tất cả mọi người đều vì chuyện Thái tử hồi cung mà vui mừng chuẩn bị, so ra, Khương Ngưng Túy quả thật là có chút quá qua quýt. Khương Ngưng Túy nâng tay che lại mấy phần mệt mỏi giữa chân mày, phân phó Thanh Phù đến thay nàng sơ trang, thay y phục.
----
Khương Ngưng Túy ngồi trước bàn trang điểm, nghiêng đầu ngắm nhìn hộp trang sức được đặt trước mặt, ánh mắt thoáng chốc rơi vào cây trâm nằm trên cùng, nàng cầm lên ngắm nhìn tỉ mỉ một chút.
"Hoa văn trên cây trâm này không ngờ lại được chạm trổ rất khác biệt."
"Nương nương người không nhớ sao?" Thanh Phù thuận mắt nhìn đến cây trâm trong tay nàng, cười nói:
"Đây là món trang sức người yêu thích nhất, lúc trước đều là do nương nương người tự mình lau chùi nó, chưa bao giờ chịu để cho bọn nô tỳ làm thay. Người sợ bọn nô tỳ tay chân vụng về sẽ xảy ra sơ xuất."
"Vậy sao?" Khương Ngưng Túy nhàn nhạt đáp lời, đem cây trâm đưa đến cho Thanh Phù.
"Vậy thì thay ta cài lên đi."
Thanh Phù vội vàng hai tay nhận lấy cây trâm, do dự nhìn Khương Ngưng Túy một cái, lưỡng lự chốc lát mới thuận theo.
"Vâng."
Thuần thục đem kim phượng giáo châu bộ diêu[1] cài trên búi tóc của Khương Ngưng Túy, Thanh Phù cẩn thận nhìn kỹ dung nhan đoan lệ trong kính. Thanh Đại miêu mi, yên chi vựng nhiễm*, vốn dĩ là trang dung đoan nhã tinh xảo, ánh mắt lại vẫn lộ ra sơ ly đạm mạc, là một loại xinh đẹp đến mức thanh lãnh.
(*Thanh Đại là một loại bột dùng để làm thuốc để vẽ lông mày cho phụ nữ thời xưa, nó có màu xanh sẫm. *Yên chi: phấn, son sáp. Loại son bột ngày xưa. Nó cũng được dùng để miêu tả vẻ đẹp của người phụ nữ.) Thanh Phù không tự chủ nhìn đến nhập thần, không khỏi tán dương.
"Nương nương thật là nùng trang đạm mạt* đều phù hợp."
(*trang điểm đậm hay nhẹ.) Khương Ngưng Túy cũng không cho là vậy, đùa giỡn nói:
"Nếu tẩy đi tầng phấn này mới có thể gọi là chân thực."
"Nô tỳ từ nhỏ đã hầu hạ nương nương, tất nhiên đã sớm thấy qua những lúc nương nương không trang điểm, nô tỳ cảm thấy khi đó nương nương ngược lại càng lộ vẻ thoát tục."
Khương Ngưng Túy bật cười.
"Có lúc tận mắt thấy cũng chưa chắc là thật."
Thanh Phù chỉ cho là Khương Ngưng Túy đang nói đùa nên cũng không xem là thật. Nàng cười một tiếng, nâng tay lấy phi sa quảng tụ phi sắc từ trên bình phong xuống thay Khương Ngưng Túy khoác lên.
----------
Yến hội được bố trí ở Thái Dịch trì trong Ngự Hoa viên. Nơi đó bốn bề đều được bao quanh bởi nước, dương liễu nghiêng bên bờ, mà cung điện ở giữa chính là Hàm Lương điện, là nơi dùng để thiết yến.
Khương Ngưng Túy vừa từ phượng liễn bước xuống đã nhìn thấy trong điện đăng hỏa sáng choang, dường như còn có cung nhạc truyền đến.
Nội quan ở phía trước thông báo, Khương Ngưng Túy một đường từng bước đi lên bậc thang. Bên cạnh Thái Dịch trì, nàng nhìn thấy có một người đang đứng, người đó tóc đen dài đến eo, khoác bạch sắc hồ cừu, phía sau còn có hai hàng cung nữ đi theo. Mặc dù giữa hai người vẫn cách một đoạn không gần không xa, thế nhưng trang phục này, phong thái này, trừ Nhan Y Lam ra còn ai có thể có?
Thanh âm thông báo của nội quan vẫn lên xuống đều đặn, Khương Ngưng Túy dừng lại, bất động yên lặng nhìn Nhan Y Lam đến gần. Nàng nhẹ gật đầu.
"Trưởng công chúa."
"Ừm." Ngoài dự liệu của Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam lại chỉ đáp một tiếng, cũng chưa làm khó hay đùa giỡn nàng, chẳng qua chỉ mạn bất kinh tâm nói:
"Lần này thiết yến không có người ngoài, ngươi cũng không cần phải câu nệ lễ tiết quá mức."
Nói xong, Nhan Y Lam đi đến bên người Khương Ngưng Túy, tầm mắt lơ đãng rơi vào kim phượng giáo châu bộ diêu trên đầu Khương Ngưng Túy, ánh mắt nàng liền trầm xuống, đôi mắt đen như mực phút chốc như có gì đó quét qua, sau cùng lại bị che lấp phía sau thần tình hài hước, không thể nhìn ra được.
Nhan Y Lam cười nhẹ, cất lời:
"Cây trâm này trái lại rất đặc biệt."
Khương Ngưng Túy đầu tiên là hơi sững sốt, sau đó liền đáp:
"Cảm ơn."
Từng bước đi vào Hàm Lương điện cùng với tiếng nhạc cung đình, Khương Ngưng Túy mơ hồ nghe thấy có người gọi tên mình, nàng dựa theo thanh âm đó ngẩng đầu nhìn lại liền thấy có một người đang đứng trong điện.
"Ngưng Túy." Thanh âm của hắn cũng giống như con người hắn, dịu dàng bên trong còn hàm chứa ôn nhu sủng nịch.
"Nửa tháng không gặp, nàng đã gầy hơn nhiều."
-----
[1] Kim phượng giáo châu bộ diêu. (Hình chỉ mang tính minh họa)