Thế Gian Luôn Là Ngươi Tốt Nhất!
|
|
Chương 24: Giúp điện hạ huấn luyện ám vệ quân
Huấn luyện quân đội, đúng, không sai, là huấn luyện theo kiểu nghỉ, nghiêm, hướng phải làm chuẩn, như thế này không phải là huấn luyện quân đội sao? Lưu Dục ở kiếp trước thời điểm xem duyệt binh ngày đại quốc khánh cũng là sôi trào nhiệt huyết, bộ pháp chỉnh tề, tiếng bước chân thống nhất, quân trang đẹp đẽ, khí chất cùng tinh thần đều hấp dẫn người. Nàng hiện tại là muốn đem phương thức quản lý huấn luyện giải phóng quân áp dụng lên bọn thị vệ bên trong phủ. Huấn luyện ở cổ đại phần lớn chỉ là ám sát cùng đối đầu với địch thủ, đi đường bình thường với cả chạy bộ thì không có yêu cầu gì nhiều. Nàng muốn huấn luyện ra một quân đội theo kỷ luật nghiêm minh, dùng để phòng bị Thành vương và bình định Mạc Bắc Hung Nô. Không có bộ pháp thống nhất, động tác chỉnh tề, như thế nào có thể là một quân đội có khí thế? Hiện tại là mùa hè, cổ đại trừ bỏ người buôn bán nhỏ đều không thể mặc áo khoác ngoài ngắn tay, cũng may quần áo hoàng gia đều dùng vải mỏng thông thoáng, bằng không giờ phút này Lưu Dục sẽ nóng đến mức không ý thức được bản thân mình là ai. Nàng ai oán nhìn nhìn người ngồi ở trong lương đình, bên cạnh có hai thị nữ quạt gió, trước mặt thả một chậu băng, lại uống nước trái cây ướp lạnh, đó là Vĩnh An công chúa điện hạ. Nàng giờ đây thật lòng muốn vứt bỏ việc huấn luyện ám vệ. "Các ngươi đều xem kỹ, toàn bộ động tác ta chỉ làm một lần, giảng lại một lần theo yêu cầu, làm không được thì rời khỏi đây, sa thải, thay đổi người khác." Lưu Dục hôm nay đổi một thân trang phục võ sĩ ngắn tay, mặt đầy nghiêm túc, thoạt nhìn thật anh tuấn. Cố Cẩm Lan ngồi trong lương đình, bằng thính lực của mình tự nhiên nghe rõ ràng Lưu Dục đang nói cái gì. "Các ngươi sáng sớm chưa ăn cơm sao, ta nghe không được, lớn tiếng một chút! Có chuyện thì phải hét lên bẩm báo!" Ám vệ trong lòng kêu rên một trận, phò mã gia, chúng ta cổ họng kêu đến mất giọng a~~ "Ngươi vì cái gì động đậy, ta cho ngươi động đậy sao? Hừ hừ, bổn vương vì cái gì cho ngươi đầu ngón tay nâng một tờ giấy, giấy rớt chứng tỏ ngươi thật nhàn hạ. Còn muốn lừa dối bổn vương, cùng bổn vương đấu, ngươi quá non nớt!" Lưu Dục mặt cười gian, ám vệ trong lòng lại kêu rên một trận, phò mã gia bình thường không phải dễ dàng bị lừa sao? "Một đường thẳng, một đường thẳng hiểu hay không! Ta nói không phải là tiếng người sao, vì sao gì mũi chân của ngươi lại dư ra nửa phần?" "Lưng thẳng có hiểu không, eo cong thành như vậy, các ngươi vẫn là xuất thân từ ám vệ sao?" "Rẽ hướng trái, ta nói là trái, ngươi không phân biệt được trái phải sao?" Những ám vệ còn lại đều cùng nhau căm tức nhìn người mắc sai lầm, trái phải đều không phân biệt được, hại chúng ta cùng nhau bị mắng. "Cho ngươi nằm sát đất mà trườn, mông ngươi nhỉnh lên cao như vậy, nếu địch nhân giờ phút này bắn ra một mũi tên, ngươi không trúng tên, ai trúng tên? Chẳng lẽ đến thời điểm đó muốn bổn vương thay ngươi chắn tên sao?" Lưu Dục đạp cái mông đang nâng lên của ám vệ kia một cước. Ám vệ bị đạp trong lòng vẫn kêu rên, phò mã gia, ngươi tốt xấu xuất thân từ thế gia, như thế nào thô lỗ như vậy. Nghĩ thì nghĩ vẫn là không dám dừng lại, nhanh nhanh tiến về phía trước. "Tường thấp như vậy ngươi đều không qua được sao? Bình thường nhìn ngươi võ nghệ cao cường, không phải thực uy phong sao?" Lưu Dục nhân cơ hội báo thù. Phò mã gia, bình thường chúng ta dùng nội lực a, hiện tại ngươi không cho phép chúng ta dùng nội lực nha! Ám vệ bộ dáng như bị táo bón. "Đầu nâng cao như vậy, không thấy phía trên ngươi là lưới sắt sao? Vừa rồi mông bị bắn tên, lần này đầu cũng không muốn nữa?" Phò mã gia, búi tóc của chúng ta cao a, chúng ta đầu đều muốn chôn tại trong đất a! "Hố này rất sâu sao, rất sâu sao? Mới hai thước rưỡi, hai thước rưỡi mà thôi! Chừng này các ngươi còn nhảy không ra, nếu là đi nghe ngóng tình hình quân địch, bổn vương xem tình hình còn chưa biết, các ngươi đều rơi vào bẫy bắt lợn rừng, bị thợ săn nâng trở về nấu ăn!" Phò mã gia, cạm bẫy bắt lợn rừng chỉ sâu hai thước a! "Ta cho ngươi nhanh chóng đi qua mặt tường này, không phải cho ngươi treo tại trên tường nghỉ ngơi! Các ngươi với tốc độ này còn không có đi hết một nửa liền đã bị tên bay loạn xạ bắn chết, bắn chết có biết không? Bị bắn chết liền không được ôm mỹ nữ, không được ăn đồ ngon!" Ám vệ khóe miệng co rút, phò mã gia, chúng ta đi theo điện hạ cũng không phải vì mỹ nữ cùng mỹ thực a. Được rồi, quả thật là có nguyên nhân như thế... "Chạy nhanh lên, kêu tiến lên, tiến lên có hiểu hay không? Nếu bổn vương hiện tại nói không cần huấn luyện, ăn cơm, các ngươi không phải sẽ biến mất trước mặt bổn vương để xuất hiện trong phòng bếp chờ ăn cơm trong vòng ba lần hô hấp sao?" Phò mã gia, người là sắt cơm là thép a! "Cầu độc mộc này to như vậy ngươi còn rơi xuống, ánh mắt ngươi đang nhìn cái gì? Có phải hay không bận nhìn thị nữ xinh đẹp trong vương phủ, có phải hay không? Cho ngươi đi qua cầu độc mộc, không phải cho ngươi xem mỹ nữ! Muốn nhìn mỹ nữ, bổn vương đem các ngươi ném vào thanh lâu, khiến các ngươi đi theo cô nương trong vòng một năm vẫn chưa có khách!" Trời ạ, phò mã gia, hai chuyện này thật không liên quan a! Cô nương một năm không có khách nào, nghĩ đến đây, dưới chân ám vệ giống như tạo ra gió... Cố Cẩm Lan nghe xong câu này thiếu chút nữa đem nước trái cây vừa mới uống vào trong miệng phun ra, Lưu Dục đây là học ai? Nàng cười rộ lên, trong lòng lại nghĩ phò mã của mình thật sự là bảo bối, chuyện lúc nãy ta chậm rãi tính toán. Nàng đi qua, cầm khăn lụa giúp Lưu Dục lau mồ hôi: "Phò mã, nghỉ ngơi một chút đi, uống nước trái cây, để bọn họ tự luyện tập một lát." "Có nghe hay không, công chúa điện hạ câu đầu tiên ra miệng lại là muốn chính các ngươi tự luyện tập lại, thân là ám vệ vĩ đại do điện hạ bồi dưỡng ra, bây giờ còn không thuần thục, các ngươi không cảm thấy xấu hổ, ta đều xấu hổ giùm các ngươi! Ra đường bị bắt lại, đừng nói là ám vệ phủ công chúa, nói ra miệng ta đều cảm thấy dọa người! Hôm nay học không được những động tác này, buổi tối đều không thể ăn cơm, lúc nào học được hẳn ăn cơm!" Quay đầu lại lôi kéo tay Cố Cẩm Lan, bước nhanh chạy vào trong lương đình. Sớm đã có thị nữ chuẩn bị tốt nước rửa mặt, Lưu Dục giờ phút này thật hoài niệm kiếp trước tóc ngắn, nàng hận không thể lập tức cạo đầu. Nàng đem toàn bộ mặt vùi vào thau nước, vén tay áo lên đem cánh tay chà rửa. Hoàn thành xong đầy mặt ai oán nhìn Cố Cẩm Lan: "Điện hạ, ta rất vất vả! Gặp được phò mã như ta ngươi nhất định phải quý trọng a!" Cố Cẩm Lan xem Lưu Dục một giấy biến đổi sắc mặt, nhìn không được nở nụ cười: "Phò mã bộ dáng uy phong lúc nãy đi đầu rồi, bổn cung thấy rõ ràng ngươi đem ám vệ bổn cung dạy bảo đến đầu rơi máu chảy." "Hắc hắc, kia cũng là vì muốn tốt cho bọn họ nha, bình thường đổ nhiều mồ hôi, trên chiến trường sẽ ít đổ máu." "Bình thường đổ nhiều mồ hôi, trên chiến trường sẽ ít đổ máu." Cố Cẩm Lan lặp lại một lần, ngẩng đầu nói: "Phò mã nói không sai, lời này nên lấy làm khẩu hiệu trong quân đội." Sau đó nàng lại nhìn chằm chằm canh tay Lưu Dục, nhíu mày: "Phò mã, ngươi rất gầy, muốn dưỡng nhiều một chút." Lưu Dục nhanh chóng đem tay áo kéo xuống: "Điện hạ muốn ta ăn đến mập mạp sao? Điện hạ, ta đã dưỡng thương hai ngày, có phải hay không nên tỉnh lại?" "Phò mã huấn luyện hôm nay đến đây kết thúc?" "Ám vệ của điện hạ đều là nhân tài số một, phương pháp cơ bản ta đều giảng giải qua một lần, thời gian còn lại khiến bọn họ tự luyện tập là được." "Một khi đã như vậy, phò mã đêm nay có thể tỉnh lại, chỉ là tỉnh lại về sau sẽ có người ở phủ khác đếm thăm, phò mã cũng nên ứng phó một chút." "Tới thăm thì cứ đến nha, lại có thể thu được thật nhiều lễ vật."
|
Chương 25: Nô tài phản chủ
"Phò mã..." Cố Cẩm Lan giọng điệu thay đổi, trong mắt lộ ra một tia nghiền ngẫm: "Vừa rồi vụ thanh lâu, phò mã là theo ai học được, hả?" "A, thanh lâu, thanh lâu gì chứ?" Lưu Dục nhất thời không kịp nghĩ ra. "Phò mã vừa nãy không phải nói muốn đem ám vệ của bổn cung đều ném vào thanh lâu sao? Xem phò mã bộ dáng thành thạo nói chuyện như vậy, là khách quen sao?" Nghe Cố Cẩm Lan nói những lời này, Lưu Dục cảm giác không thể khống chế máu huyết khí lực trong cơ thể, đầu óc hận không thể chuyển động ba trăm sáu mươi lần để hồi đáp vấn đề này của công chúa điện hạ. "A a a a, điện hạ, việc này không phải ta nói, là ta nghe Lưu Giang Hải nói! Đúng, là Lưu Giang Hải nói trước đây tại thời điểm trong quân đội thao luyện, hắn nghe tướng quân nói." "Nga? Phải không?" Hiển nhiên Cố Cẩm Lan cũng không nghĩ sẽ tin tưởng lời Lưu Dục nói, nhưng cũng không tính toán truy xét thêm. Lưu Dục để cho ám vệ tự mình ở lại huấn luyện, nàng cùng Cố Cẩm Lan trở về phủ công chúa, sau đó Cố Cẩm Lan truyền ra tin tức phò mã đã tỉnh lại. Nghe được tin tức này, dĩ nhiên có người vui vẻ có người lại buồn rầu. Vui vẻ không cần nhắc đến, người buồn đích xác là Thành vương. "Pặc" Thành vương cố tính đập bể cái chén. "Lưu Dục hóa ra mệnh lớn, trúng một kiếm như vậy còn có thể tỉnh lại, nói cho Phương Đồng, khiến hắn cẩn thận theo dõi Vĩnh An. Bổn vương cũng không tin vận khí tốt toàn bộ tụ tập tại chỗ của Vĩnh An cùng Cố Tuyên." Người quỳ ở phía dưới nơm nớp lo sợ, sợ Thành vương đột nhiên mất hứng đem hắn lôi xuống chém đầu, khúm núm ứng thanh liền lui xuống chạy như bay ra ngoài. "Điện hạ, ta vừa tỉnh chỉ sợ Thành vương bên kia sẽ có động tĩnh, chúng ta hẳn nên sớm chuẩn bị sẵn sàng cho kịp đối phó mới đúng." "Người tới" "Chủ tử" "Trong vòng một canh giờ đem vợ con già trẻ nhà Phương Đồng đều mang đến, không cần kinh động đến hắn cùng Cố Hướng." "Vâng" "Điện hạ, Phương Đồng là ai?" "Phò mã, ngươi cũng không quan tâm đến phủ công chúa quá mức rồi, hắn là quân tào bên trong phủ của bổn cung, phụ trách lương bổng tiền bạc. Vụ ám sát lần trước hắn đã xuất hiện tại hiện trường." "Nói như vậy hắn là gian tế bên trong phủ?" "Không sai, bổn cung hôm nay tốt xấu muốn cùng Phương quân tào uống trà." Cố Cẩm Lan khẽ mỉm cười, trong mắt lại tràn ngập hàn ý, nô tài phản chủ luôn luôn không có kết cục tốt. Tuy rằng nói người nhà không có tội, Lưu Dục cũng không có biện pháp khác, không làm như vậy chỉ sợ Phương Đồng không chịu nói thật. "Bẩm chủ tử, vợ con già trẻ nhà Phương Đồng đã đưa đến biệt viện. Đây là chuỗi ngọc trường mệnh của con hắn." "Rất tốt, theo dõi cẩn thận." Cố Cẩm Lan thưởng thức chuỗi ngọc của tiểu hài tử, phất tay: "Thỉnh Phương quân tào." "Gặp qua Vĩnh An công chúa điện hạ, điện hạ vạn phúc." Lưu Dục nhìn đến một người trung niên ước chừng hơn ba mươi tuổi quỳ gối, trên cằm có râu cá trê. Cố Cẩm Lan đem quyển sách trên tay buông, cũng không cho hắn đứng dậy: "Phương quân tào làm việc trong phủ của bổn cung cũng vài năm đi, vài năm này Phương quân tào một vốn một lời cung kính làm việc, thật có thể nói là trung thành và tận tâm, tận chức tận trách." Cố Cẩm Lan thưởng thức chuỗi ngọc trường mệnh trong tay, vừa cười vừa nói. Phương Đồng ngẩng đầu lên, nhìn đến chuỗi ngọc kia liền mồ hôi ướt cả người, thấm ra cả vạt áo: "Bổn phận của vi thần đều vì giúp đỡ điện hạ." "Nga? Kia việc giúp đỡ Thành vương có phải hay không cũng là bổn phận của Phương quân tào?" Cố Cẩm Lan từ từ đem chuỗi ngọc kia ném đến trước mặt Phương Đồng. Phương Đồng ngồi phịch trên mặt đất, cúi đầu chạm đất: "Điện hạ, tội thần muôn lần đáng chết." Lưu Dục tưởng rằng phí sức lắm, không nghĩ tới quân tào này nhanh như vậy liền nhận tội. "Thành vương phái người trông coi nhà của tội thần, tội thần không thể không theo, thỉnh điện ban chết, chỉ mong miễn tội chết cho những người còn lại trong nhà của tội thần." "Phương đại nhân, ngươi thật sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, sự việc đến bây giờ còn dám khăng khăng nói dối với bổn cung! Bổn cung phái người đi nhưng không gặp người của Thành vương. Bất quá bổn cung lại nghe nói Phương đại nhân đi thanh lâu cùng người khác xảy ra xô xát, thất thủ đánh chết người hầu của người nọ, là Thành vương ra mặt thay ngươi áp chết chuyện này, cầm sáu ngàn lượng bạc thay ngươi bịt miệng người khác." Phương Đồng vốn nghĩ chế ra một lí do bất đắc dĩ, hi vọng Cố Cẩm Lan có thể tha cho hắn một mạng, không nghĩ tới sớm như vậy đã bị điều tra ra chân tướng vụ việc. Hắn lập tức sắc mặt như tro tàn, lần này thật đem đầu gõ xuống đất bang bang bang: "Điện hạ, tha mạng, điện hạ tha mạng a." "Tha mạng? Kia cũng phải nhìn xem ngươi có thể hay không nói ra lời bổn cung muốn nghe." Phương Đồng ngẩng đầu nhìn Lưu Dục ngồi phía trên êm đẹp uống trà nhìn hắn, trong lòng lạnh xuống, biết Thành vương căn bản không phải đối thủ của phu thê thiếu niên này. Hắn khẽ cắn môi nói: "Điện hạ, tội thần biết, Thành vương thừa dịp đoạn thời gian trước lũ lụt tại Giang Nam lặng lẽ triệu tập các lưu dân, âm thầm thao luyện binh ở ngoại thành cách kinh đô một trăm dặm tại núi Thanh Phong, cách đây đã hơn một tháng." Lưu Dục nhíu nhíu mày: "Điện hạ, Cố Hướng này xem ra là tính toán tạo phản, hắn thao luyện binh mã thành thục kết hợp với Phùng Đào nội ứng ngoại hợp, nói vậy phụ hoàng cùng Thái tử sẽ có một hồi chiến trường ác liệt. Việc này tuy rằng hung hiểm nhưng vẫn có năm phần thắng, như hắn áp dụng đến cờ bạc, nếu bức Thượng đến đường cùng, Binh đi hiểm chiêu, bức vua thoái vị mà chúng ta không có chứng cứ." Lưu Dục nói xong cầm hạt dưa trong tay buông: "Dựa theo ta thấy, điện hạ, việc này cũng là đơn giản. Ta đây liền viết một phong thư cho gia gia, gia gia tuy không muốn can thiệp vào tranh đấu vị trí kia, nhưng nếu Thành vương thật sự có ý tạo phản, gia gia tất nhiên sẽ không chút do dự bảo vệ Đại Tề chu toàn." "Phò mã nói có lý, chỉ là Phùng Đào này cho hắn ở trong cung cũng là một tai họa ngầm." "Muốn đụng đến điện hạ, đáng chết." Lưu Dục giọng nói đột nhiên lạnh xuống. Cố Cẩm Lan nhướn mày: "Phò mã, tính tình như vậy là học từ đâu?" "Điện hạ, ngươi cũng đừng cười nhạo ta, họ Phùng kia cư nhiên có tâm tư với điện hạ, nay lại có tâm tạo phản, về công về tư, hắn đều không nên sống." "Phò mã, ngươi đâu là đang ghen sao?" "Điện hạ, phía dưới còn có người." Lưu Dục đỏ hồng gương mặt. Phương Đồng quỳ gối phía dưới nhìn hai người phía trên mặt không đổi sắc, hai người này trong lúc đó liền thương lượng xong đối sách, hắn cảm thấy không khỏi thở dài, uổng hắn tự xưng là đa mưu túc trí, cứ nghĩ vài năm như vậy sẽ không bị phát hiện. Nay xem ra Thành vương sẽ bại trước thông tin rối tinh rối mù. Hắn cũng nên có kết cục này, tiền đồ tốt đẹp không cần lại cố tình vào thanh lâu để lọt vào tròng của Thành vương. Cố Cẩm Lan giương mắt nhìn Phương Đồng quỳ phía dưới, thu lại toàn bộ biểu tình, giọng điệu thản nhiên nói: "Phương đại nhân, vợ con nhà ngươi bổn cung thay ngươi chiếu cố. Phương đại nhân là người thông minh, nên làm như thế nào để sống không cần bổn cung phải nhiều lời." "Tội thần hiểu được, tạ ân điện hạ không ban chết." Phương Đồng lúc này biểu lộ lòng trung thành. "Phương đại nhân, bổn vương trái lại muốn biết ngươi như thế nào cùng Thành vương liên hệ? Hắn là một hoàng tử, lại là vương gia, hơn hết cũng không thể tự mình gặp ngươi đi." Thiếu niên ngồi phía trên thản nhiên hỏi. "Hồi bẩm phò mã gia, tội thần trước đây bình thường đều là cùng quản gia trong phủ Thành vương gặp mặt." "Như thế liền làm phiền Phương đại nhân, cho quản gia hắn vất vả một chút, nói bổn vương gặp chuyện, bên trong phủ công chúa bận rộn nhiều việc, ngươi không tiện tự mình ra mặt." Lưu Dục nói mấy câu liền ngăn chặn hi vọng chạy trốn của Phương Đồng: "Phương đại nhân bắt đầu nói dối đến tự nhiên như vậy, bổn vương cũng muốn tin tưởng đại nhân trung thành, đáng tiếc không thể không làm như vậy, nếu Phương đại nhân không bận tâm vợ con, một người sống một mình, bổn vương cùng điện hạ có phiền toái không nhỏ đâu." Phương Đồng ngồi phịch ở dưới đất nhận mệnh.
|
Chương 26: Tỉnh lại liền phải tiếp khách
Cố Cẩm Lan ghét bỏ phất phất tay khiến thị vệ đem Phương Đồng lui xuống, nếu không phải sợ kinh động đến Thành vương, Phương Đồng này nàng trăm triệu lần không thể giữ lại. "Phò mã, mấy ngày nay ngươi có thể lại phải nằm trên giường, tin tức ngươi tỉnh lại đã truyền ra ngoài, rất nhiều người sẽ muốn đến phủ thăm." "Có thể nằm thì không ngồi, có thể ngồi thì không đứng, nằm thì nằm thôi. Người đến điện hạ thay ta đuổi họ về nha, nói ta vừa tỉnh lại thân thể còn suy yếu." Cố Cẩm Lan ấn ấn trán: "Phò mã, ngươi lười đến tận xương tủy như vậy, Thành vương nếu không phái Mai tỷ tỷ của ngươi đến, phái người khác đến ám sát, ngươi có thể chạy trốn sao?" "Điện hạ, phủ công chúa cũng không phải nơi để nói muốn đến liền đến, nói đi liền đi, ta sợ cái gì nha. Điện hạ không phải chê ta gầy sao, ta muốn dưỡng béo. Điện hạ lại ghét bỏ ta lười, nếu vậy như thế nào để dưỡng béo a." "Phò mã, bổn cung thấy ngươi vẫn là trước hết nghĩ xem như thế nào giải thích với gia gia của ngươi đi." Cố Cẩm Lan nhìn Lưu Dục với biểu tình sung sướng khi người khác gặp họa: "Sáng sớm bổn cung thu được thư tín từ Trấn Nam vương phủ, nói rằng lão vương gia hôm nay muốn tới phủ thăm ngươi." "Cái gì, gia gia ta muốn đến đây, như vậy làm sao được, hẳn lão nhân gia biết ta không sao rồi, ta không thể giả bộ để không gặp người." Lưu Dục tròng mắt chuyển động: "Điện hạ, không bằng ngươi nói cho gia gia ta biết ta kỳ thật ngẫu nhiên bị phong hàn, nằm trên giường không dậy nổi, như thế nào?" "Phò mã sắc mặt rất hồng nhuận, bổn cung không giúp được ngươi." Lưu Dục thất bại cúi đầu: "Điện hạ, kia ngươi tốt xấu cũng nên giúp ta nghĩ biện pháp nha, ngươi phải biết người cao tuổi đều thích nói chuyện, gia gia đến rồi khẳng định muốn trò chuyện đến tường tận mới thôi." Đang lúc nói chuyện liền có người đến bẩm bám, nói Trấn Nam vương cầu kiến. "Khiến lão vương gia tại phòng khách chờ một chút, bổn cung cùng phò mã lập tức đến." Nói xong lại kéo Lưu Dục: "Phò mã, đi thôi." Lưu Dục bộ dáng như có bao cát cột trên đùi, chậm rãi chậm rãi đi, bị Cố Cẩm Lan tha đến trong phòng khách. "Cựu thần gặp qua Vĩnh an công chúa điện hạ." "Vương gia mau mau miễn lễ, đến, dọn chỗ cho vương gia." Lưu Dục cúi đầu ảo não từ bên cạnh Cố Cẩm Lan tiến đến: "Gia gia" "Thứ con nít ranh không biết trời cao đất rộng, là ai dạy cho ngươi biện pháp giả bộ gặp chuyện?" Tuy rằng Cố Cẩm Lan vốn xuất thân cao quý là công chúa, nhưng Lưu Thận là theo tiên Hoàng giành được thiên hạ, lại là Trấn Nam vương, vô luận là dựa theo bối phận trước đây hay hiện tại, dù sao cũng là trưởng bối của Cố Cẩm Lan. Tuy mới gặp qua hành lễ sau, mặc cho Cố Cẩm Lan vẫn còn ngồi ở trong phòng, hắn lại không hề cố kỵ liền giáo huấn Lưu Dục. "Gia gia, không phải ta đây không có việc gì sao, lão nhân gia ngài không cần phải lo lắng." "Ngươi cũng biết làm như vậy sẽ đem chính ngươi tiến vào hoàn cảnh nguy hiểm?" "Lão vương gia, có thể hay không nghe Vĩnh an nói một lời?" "Cựu thần không dám, điện hạ mời nói." "Thành vương đối với vị trí thái tử như hổ rình mồi, lần này tiến đến ám sát, nếu phò mã không giả bộ gặp chuyện, Thành vương cũng sẽ không để yên. Lão vương gia liền không nên trách phò mã, nô tài trong phủ nói cho bổn cung Thành vương tại ngoại ô núi Thanh Phong nuôi dưỡng binh sĩ. Tình hình hiện nay, Vĩnh An cho rằng giải quyết mối họa lớn trong lòng này mới là việc gấp, không biết lão vương gia có ý kiến gì?" Lưu Thận nghe xong những lời này thật sự chấn động: "Điện hạ lời này là thật? Nếu là như vậy, việc này quả thật có chút khó giải quyết." "Bổn cung bắt được trong phủ một nô tài phản chủ, việc này là hắn chính miệng nói. Thành vương thừa dịp lũ lụt tại Giang Nam, triệu tập một ít lưu dân ở trên núi lại dưỡng họ. Nếu đem việc này báo cáo lên, hắn có thể nói đến nguyên nhân vì muốn cứu tế nạn dân mới đem bọn họ tạm thời an bài ở nơi đó. Dù cho phụ hoàng hạ chỉ cứu giúp, hắn đã nuôi dưỡng nhiều ngày, những người đó cũng khẳng định muốn cùng hắn trở lại đất phong." "Điện hạ lời này có lý, chỉ là phòng thành quân của cựu thần cũng không thể tự tiện dời đi nơi đóng quân." "Vĩnh An chỉ hi vọng lão vương gia có thể mọi lúc đều chú ý đến động tĩnh của Thành vương là được. Dù sao nếu hắn khởi binh tạo phản, đó cũng không phải chỉ để tranh giành vị trí." "Cựu thần hiểu được, điện hạ yên tâm." Lưu Thận đảo mắt lại nhìn về phía Lưu Dục, ý vị thâm trường nhắc đến: "Lưu Dục, ngươi đang ở trong phủ của điện hạ, tiến nhập Hoàng gia làm phò mã, nhưng ngươi dĩ nhiên cũng phải hiểu được thân phận của mình, nên nhớ việc gì cũng không cần xử trí theo cảm tính." Lưu Dục đương nhiên biết ý tứ của Lưu Thận, sắc mặt trầm xuống, cúi đầu nói: "Tôn nhi nhớ lời gia gia dạy bảo." Cố Cẩm lan ở một bên tự nhiên cũng nghe ra được ý tứ trong lời nói của Lưu Thận, nàng nghĩ rằng Lưu Thận là không muốn Lưu Dục liên quan quá nhiều đến việc tranh đấu vị trí. Nghe nói như thế, trong lòng cũng không thoải mái mười phần. Nàng vẫn nghĩ phủ công chúa cùng phủ Trấn Nam vương tự nhiên phải cùng nhau giúp đỡ. Nhưng nàng hiển nhiên quên một điều, Lưu Dục người ta chỉ muốn nắm tay của công chúa điện hạ liền làm cho cả vương phủ bán mạng, điều này cũng quá sức đi. Lưu Thận mới rời khỏi, Cố Cẩm Lan còn chưa kịp hỏi Lưu Dục về lời vừa nãy của Trấn Nam vương liền nghe người trong phủ bẩm báo: "Điện hạ, trường sử đại nhân từ phủ Thành vương đến cầu kiến." Cố Cẩm Lan nhíu nhíu mày: "Phủ Thành vương phái trường sử đến sao?" "Hồi bẩm điện hạ, đúng vậy, là trường sử đại nhân." Lưu Dục nghe được liền nói: "Nếu là trường sử, hắn chỉ là một hạ quan, bổn vương trăm triệu lần cũng không có lí do nào tiếp đãi. Nói cho hắn thân thể bổn vương không thích hợp, không tiện gặp khách. Ngươi thuận tiện nhìn xem hắn đến cầm lễ vật gì, mang đến nhiều lễ vậy liền cho hắn một bình trà ngon để uống, nếu không nhiều lễ vật liền miễn cưỡng dùng trà bình thường chiêu đãi hắn. Nói phủ công chúa cần kiệm liêm chính, không uống nổi trà ngon." "Muội phu, ngươi thật đúng là tiết kiệm a, lần trước bổn vương đến còn có thể uống rượu ngon của ngươi, coi như là nể mặt nhất rồi." Lưu Dục mắt thấy Cố Hoằng cười lớn từ bên ngoài tiến vào liền nói: "Ninh vương điện hạ, ngươi là lại nơi này ăn ké uống ké sao?" "Hoàng huynh, nơi này của bổn cung thế nhưng lại thành vương phủ của ngươi a, ngươi xem ra thật tự nhiên mà tiến vào." Cố Hoằng cười: "Muội muội ngươi đây là nói cái gì, nghe được tin muội phụ tỉnh, ta thuân tình thuận lý đều phải đích thân đến thăm a." Nói xong lại quay đầu nhìn về phía Lưu Dục: "Muội phu, ngươi nói đúng không, lần trước rượu anh đào ta còn chưa uống đủ, không biết muội phu còn giấu bao nhiêu?" Cố Hoằng lời này đương nhiên là muốn ám chỉ lần trước Lưu Dục uống rượu, hắn không tiện nhiều lời, thừa dịp này hắn khẳng định muốn nghe ngóng sự tình quan hệ lúc đó của Cố Cẩm Lan cùng Lưu Dục. "Ninh vương điện hạ, ta nơi này không có rượu, thỉnh đi Vọng Giang lâu mà mua." Lưu Dục cũng không hề mắc mưu. "Muội phu, ngươi thật làm tổn thương tâm của ta a, ta đến phủ thăm, tốt xấu cầm không ít lễ vật. Trấn Nam vương phủ cùng công chúa phủ là người một nhà, ta tin muội phu sẽ không khách khí, đúng không?" Cố Hoằng lời này giống như hỏi nhưng lại dùng giọng điệu khẳng định, hắn nhìn Lưu Dục, trên mặt như cũ là cười lại lẳng lặng chờ Lưu Dục đáp lời. "Điện hạ cùng ta tự nhiên là người một nhà." Lưu Dục ngẩng đầu nhìn Lưu Giang Hải: "Giang Hải, đi phò mã phủ nhìn đám ám vệ kia, lại đi Vọng Giang lâu đem về chút rượu, ngọ thiện để Ninh vương điện hạ cùng nhau dùng bữa." Lưu Dục phân phó xong lại nhìn về phía Cố Cẩm Lan: "Điện hạ, cơm trưa ăn lẩu, như thế nào? Ta muốn cùng anh vợ thương lượng một chút, đem tình địch của ta như thế nào xử lý."
|
Chương 27: Dám mơ tưởng đến điện hạ thì phải gánh lấy hậu quả
Cố Hoằng hiếu kỳ nhìn về phía Cố Cẩm Lan, lại dùng gương mặt đầy vẻ nhiều chuyện nhìn về phía Lưu Dục: "Muội phu, ngươi hôm nay xem như mất nhiều máu a, hết mời ta uống rượu anh đào lại ăn lẩu. Đến đến, chúng ta hai người tán gẫu, tình địch là chuyện gì?" Cố Hoằng nóng nảy vỗ vỗ bả vai Lưu Dục, dựng thẳng hai lỗ tai lắng nghe. Cố Cẩm Lan nghe nói như thế mặt đỏ hồng lên nói: "Phò mã, tình địch gì chứ?" "Đương nhiên là phó thống lĩnh cấm vệ quân, Phùng Đào." Lưu Dục mang vẻ mặt dĩ nhiên nhìn hai người, lại nói: "Hắn đối với điện hạ mơ tưởng đã lâu, nay lại thay Thành vương sai người đến ám sát ta, ta không làm chút gì thì sẽ làm thất vọng hắn bấy lâu nay xem trọng ta." Lưu Dục trọng mắt hiện lên sự tức giận hiếm có, nếu không biết Mai Bạch Vũ, cổ đại này có chút sống không nổi, hở ra một chút là giết người. Cố Hoằng đương nhiên không xem nhẹ hai má đã trở nên hồng hào của Cố Cẩm Lan, nói đến: "Hả, muội muội, Phùng Đào lá gan thật không nhỏ, thế mà lại muốn ăn thịt thiên nga." "Cố Hoằng, ngươi có muốn ta nói với mẫu hậu ngươi cả ngày chơi bời lêu lổng, không làm việc gì đàng hoàng?" "Ai nha, muội muội, đừng làm vậy, ta thất vất vả mới đến kinh thành một lần, người đừng mách mẫu hậu chuyện của ta a." Lưu Dục nhìn đến thịt bò đang nấu đã bay hương ra ngoài, lập tức gắp vài miếng cho Cố Cẩm Lan. "Muội phu, ngươi không có công phu, thế nhưng gắp thịt lại rất nhanh nha." Lưu Dục liếc Cố Hoằng một cái: "Ninh vương điện hạ, ngươi ăn quá nhiều, ta nếu không gắp, hôm nay ta với điện hạ sẽ phải ăn chay. Ngươi ăn nhiều thịt của phủ ta như vậy, có phải chuyện của Phùng Đào có thể giao cho ngươi xử lý?" "Muội phu, Phùng Đào trừ bỏ ám sát ngươi, đối với an toàn của Hoàng cung lại dốc hết mình làm việc, trừ phi hắn thật sự âm mưu bức vua thoái vị, bằng không thật đúng là không dễ." Lưu Dục lại liếc Cố Hoằng: "Ninh vương điện hạ ăn nhiều như vậy, thật sự là ăn không phải trả tiền. Trong chốc lát, ăn xong hãy đi với ta cùng điện hạ đến Vọng Giang lâu một chuyến, uống miếng nước trái cây tránh đi thời tiết nóng." Lưu Giang Hải mặc quần áo của tiểu tư tại Vọng Giang lâu, trên vai đắp một cái khăn mặt màu trắng, không có hầu hạ người nào, chỉ im lặng đứng cách đó không xa. Phùng Đào hôm nay không phải trực ban, từ sớm liền sai người đi Vọng Giang lâu đặt chỗ, nói buổi trưa muốn đến đây. Tình huống bây giờ lại như thế nào đây? Hắn nhìn đến vị trí hắn đã đặt chỗ tại lầu hai đã có người ngồi, người nọ xung quanh còn có hai cô nương vây quanh, vừa thấy chính là từ thanh lâu đến Vọng Giang lâu cùng người kia ăn cơm. Phùng đào nổi giận đùng đùng: "Lý chưởng quỹ, người này là ai, vị trí này bản quan đã đặt sẵn, vì cái gì hắn lại ngồi chỗ đó?" Lý Dũng bước nhanh chạy đến khom người cười: "Phùng thống lĩnh, đây là Trần tiểu hầu gia của An Dương hầu gia, tiểu nhân cũng nói với vị này rằng Phùng thống lĩnh đã đặt chỗ trước, chỉ là tiểu hầu gia nhất định muốn ngồi ở chỗ này, người xem tiểu nhân cũng không thể chọc đến tiểu hầu gia a." Lý Dũng cười làm lành, cúi đầu nhìn xuống mặt đất nhưng trong mắt lại tràn ngập sự khinh thường. Vốn Phùng Đào theo phe Thành vương bởi vì nhìn thấy Vĩnh An công chúa bị Lưu Dục cưới đi, lòng mang phẫn hận, tất nhiên không muốn phụ trợ Thái tử. Mấy ngày hôm trước cùng Thành vương đàm phán, liên kết với Thiết Huyết đoàn, phụ trách sự tình ám sát Lưu Dục. Vốn nghĩ rằng chỉ cần một lần thì thành công, lại không nghĩ đến Lưu Dục mạng lớn, hôn mê vài ngày lại tỉnh. Sáng sớm nay hắn bị Thành vương răn dạy một lần, lòng mang tức giận không có chỗ phát tiết, vốn tính toán đến Vọng Giang lâu một người uống rượu giải sầu, lại không nghĩ rằng vị trí chính mình đặt trước lại bị một tên công tử ăn chơi đoạt đi. Hắn một phen đẩy ra Lý Dũng, đi đến trước mặt người kia: "Ngươi, đứng lên, cút." "Ai nha, tiểu hầu gia, ngươi xem người này, dám đối với tiểu hầu gia hung hăng dọa nạt, dọa đến cả ta." Bị hai cô nương thanh lâu nói hai câu, Trần Kiện không nhịn được đáp trả: "Ngươi là ai, dám ở trước mặt bản hầu giương oai? Chỗ này là bản hầu ngồi, ra khỏi nhà cũng không chịu hỏi han trước, dám động thủ trên đầu thái tuế!" Phùng Đào tức giận đến cực điểm, một tên công tử thế gia cũng dám nói mình thế này thế nọ. Hắn vốn xuất thân là võ tướng, nhẫn nại tự nhiên không thể so sánh với người khác. Hắn xông đến đánh một chưởng, mấy cái đĩa trên bàn bay thẳng xuống đất, lại một quyền đánh vào mũi Trần Kiện. Nhất thời Trần Kiện máu mũi chảy hai hàng: "Vô liêm sĩ, dám đánh bản hầu." Trần Kiện giờ phút này cũng tức giận đến cực điểm, đã quên đối phương là võ tướng, mà hắn thường ngày uống rượu cùng chơi đùa nữ nhân, thân mình sớm đã hỏng. Hắn xông qua bắt lấy áo Phùng Đào, đánh nhau với người nọ. Nhưng hắn đâu phải là đối thủ của Phùng Đào, bị Phùng Đào một tay đẩy ngã hướng đến một bên tường, Lưu Giang Hải đứng ở xa xa cười cười, nhặt lên một mảnh vỡ của cái đĩa sứ, thật nhanh đánh vào trên đùi Trần Kiện. Trần Kiện không té vào tường mà là té ra ngoài cửa sổ. Lý Dũng lúng ta lúng túng chạy đến, hắn giống như sợ hãi, chỉ vào Phùng Đào run rẩy nói: "Phùng thống lĩnh, ngươi, ngươi giết người. Ngươi giết tiểu hầu gia của An Dương hầu phủ." Lý Dũng quay sang dùng mười phần khí lực hô tiểu nhị đứng cách đó không xa: "Nhanh đi báo án với tri phủ đại nhân, tại Vọng Giang lâu có người mất mạng." Cố Hoằng, Cố Cẩm Lan, Lưu Dục thời điểm đi vào liền thấy tình huống hiện tại. Trên mặt đất đầy đống hỗn độn, Trần Kiện còn nằm trên mặt đất, Phùng Đào lại ngây ngốc đứng ở chỗ đó. "Phùng thống lĩnh, vì sao lại động thủ đánh chết tiểu hầu gia của An Dương hầu phủ tại Vọng Giang lâu?" Cố Hoằng đầy mặt nghiêm túc, lúc này trưng lên dáng vẻ của Vương gia hỏi hắn. "Ninh vương điện hạ, mạt tướng chỉ là đẩy nhẹ hắn một cái, không nghĩ đến chính hắn té ngã, ngã ra cửa sổ." Phùng Đào nói hai ba câu liền tính toán đem trách nhiệm phủi bỏ sạch sẽ. "Lý chưởng quỹ, ngươi ở trong này thấy rõ ràng đã phát sinh chuyện gì?" Lý Dũng theo Cố Cẩm Lan nhiều năm, tự nhiên cũng biết phò mã là giả bộ thụ thương, mà đầu sỏ gây nên chính là tên đang đứng trước mặt hắn, Phùng Đào. "Hồi bẩm phò mã gia, tiểu nhân nhìn thấy Phùng thống lĩnh đem tiểu hầu gia đẩy một cái, khiến tiểu hầu gia bị đẩy ra cửa sổ, ngã chết." Lý Dũng quỳ trên mặt đất, không chút hoang mang lên tiếng. Lưu Dục nhìn về phía hai cô nương đến tử thanh lâu đang đứng run rẩy ở một bên, chắp tay cười: "Hai vị cô nương, tiểu vương Lưu Dục có thể hay không xin mạn phép hỏi lúc đó tình huống như thế nào?" Hai vị nữ tử thanh lâu nhìn về phía Lưu Dục, trên mặt lộ ra sợ hãi cùng bộ dáng kích động, ánh mắt lại rất bình tĩnh, khóc sướt mướt đáp lời: "Hồi bẩm tiểu vương gia, chúng ta hai người cùng tiểu hầu gia ở đây ăn cơm, không nghĩ tới người này đến lại nói tiểu hầu gia đoạt chỗ của hắn, hai người lời nói không hợp nhau, hắn liền xông lên đánh tiểu hầu gia, đem tiểu hầu gia đẩy ra ngoài cửa sổ." Lưu Dục cười cười, quay đầu nhìn về phía Cố Cẩm Lan: "Điện hạ, xem ra chuyện này đã rõ ràng, chúng ta sai người đến An Dương hầu phủ thông báo một tiếng. Trước hết để cho người đem tiểu hầu gia an bài một chút, nằm trên đường cái như vậy không phải là sự tình tốt gì." Cố Cẩm Lan ngẩng đầu nhìn Lưu Giang Hải một thân quần áo tiểu tư đứng xa xa, cảm thấy chuyện đã rõ hơn phân nửa, nhìn Lưu Dục cười, lại hướng Lý Dũng nói: "Vọng Giang lâu xảy ra án mạng, tuy rằng bổn cung, phò mã gia cùng Ninh vương điện hạ cao quý do nằm trong dòng họ hoàng thất, chúng ta cũng không được vượt quá quyền hạn mà hỏi."
|
Chương 28: Uống nước trái cây xem cuộc vui
"Hồi bẩm Vĩnh An điện hạ, tiểu nhân đã sai người đi báo quan, như vậy không lâu nữa tri phủ đại nhân sẽ phái nha dịch đến đây." Vừa dứt lời liền nghe được tiếng hét giận dữ ở ngoài cửa: "Là ai giết con ta?" Nghe lời này không cần nghĩ cũng khẳng định là An Dương hầu Trần Thiên đã nhận được tin tức nên chạy đến Vọng Giang lâu. Trần Thiên vào cửa, liếc mắt thấy được Cố Hoằng, Cố Cẩm Lan và Lưu Dục đang đứng ở đó, vội chạy lại chào: "Gặp qua Ninh vương điện hạ, Vĩnh An điện hạ, phò mã gia." Cố Hoằng mỉm cười, nhanh chóng tiến lên dùng tay nâng Trần Thiên đang cúi mình dậy: "Lão hầu gia không cần đa lễ, lệnh lang bị đại nạn này, bổn vương cũng rất đau lòng, bổn vương cùng hoàng muội và phò mã thời điểm đi vào đây, lệnh lang đã ngã ra ngoài cửa sổ. Cũng may người dùng bữa ở đây cũng không ít, mọi người đều thấy được sự việc đã xảy ra. Lão hầu gia không cần lo lắng, Đại Tề ta luật pháp nghiêm ngặt, nhất định cho lão hầu gia một cái công đạo." An Dương hầu Trần Thiên năm đó cũng là võ tướng, từng là người hầu cận, thời điểm ra ngoài chinh chiến đã thay Hoàng đế cản một mũi tên nên được phong hầu. Hắn làm người xem như chính trực, lại bởi vì là lão tướng nên trong tay cũng có binh quyền, tại trong quân cũng có uy nghi. Hắn có hai người con, một người do thiếp thất sinh ra, chỉ có Trần Kiện là đích tử, bị hắn chiều hư, vì thế cả ngày ham mê tửu sắc mà không làm việc gì đàng hoàng. Trần Thiên nhìn Phùng Đào như cũ đứng ở một bên, trong mắt tràn đầy lửa giận, thế nhưng cũng không có tiến lên ra tay đánh người, hắn biết rõ người gây chuyện là Phùng Đào, nhưng người kia là phó thống lĩnh cấm vệ quân, lại là con của hộ bộ thượng thư. Trần Thiên chắp tay: "Đa tạ Ninh vương điện hạ, ngài thật công bằng, Hoàng thất Đại Tề ta có hoàng tử như điện hạ là phúc phận của Đại Tề." "Lão hầu gia khen nhầm rồi, bổn vương không dám nhận, hoàng muội đã cho chưởng quầy trong Vọng Giang lâu đi báo quan. Không bằng bổn vương cùng lão hầu gia cùng nhau ngồi xuống chờ tri phủ Cao Viễn lại đây đi." "Tạ điện hạ." Lúc này bên trong phủ Thành vương: "Thành vương điện hạ, điện hạ, cầu người cứu con ta một mạng a!" "Phùng đại nhân là đang có việc gì, sự tình gì khiến ngươi kích động như vậy?" "Điện hạ, con trai ta ở Vọng Giang lâu ra tay tàn nhẫn với con của An Dương hầu, đem hắn đánh chết! Cựu thần chỉ có một đứa con trai như vậy, thỉnh điện hạ cứu mạng." "Phùng Quốc Chương, ngươi nói một chút, ngươi là quan to nhị phẩm tại triểu đình, con ngươi xuất thân từ võ trạng nguyên, tuổi còn nhỏ liền đảm nhiệm phó thống lĩnh cấm vệ quân, tiền đồ không thể kể hết. Hắn là võ trạng nguyên, như thế nào ra tay với đứa con như phế vật của An Dương hầu? Con của An Dương hầu cả ngày ăn hơi đàng điếm, người người ở kinh thành đều biết, hắn là đối thủ của Phùng Đào sao? Chuyện đó cũng không có ai tin! Ngươi trước lui xuống, bổn vương kêu người lại cùng nghĩ đối sách, Phùng Đào có trong tay cấm vệ quân, bổn vương cũng không muốn mất đi hắn, sẽ ra toàn lực để nghĩ cách cứu hắn." Cao Viễn nghe được người từ Vọng Giang lâu đến đây báo án, hắn vô cùng lo lắng theo người kia chạy đến. Lúc này Vọng Giang lâu đã không có khách, Cao Viễn chưa vào cửa đã thấy được một bãi vết máu ngoài cửa sổ. Ngẩng đầu nhìn thấy Ninh vương điện hạ, Vĩnh An điện hạ, phò mã gia, An Dương hầu, Phùng Đào, còn có người liên quan đến Vọng Giang lâu đều đứng ở đó. Lúc này Lưu Giang Hải đã thay đi trang phục của tiểu tư, cung kính đứng ở phía sau Lưu Dục. Cao Viễn nhanh chóng tiến đến chào: "Hạ quan Cao Viễn, tham kiến Ninh vương điện hạ, Vĩnh An điện hạ, phò mã gia, An Dương hầu." Người lên tiếng vẫn là Cố Hoằng: "Cao đại nhân không cần đa lễ, người liên can đến vụ việc đều ở trong này. Cao đại nhân vẫn nên mau chóng mang họ đi, việc này như vậy xảy ra, mọi người đều biết đến." Cao Viễn nhìn Phùng Đào: "Phùng thống lĩnh, đã đắc tội. Người đâu, mang về nha môn thẩm tra sau." Quay đầu lại hướng Trần Thiên nói: "Hầu gia cũng theo hạ quan đến nha môn một chuyến đi." Lại hướng một hán tử mặt đen đứng bên cạnh: "Trương bộ đầu, ngươi mang Lý chưởng quỹ cùng hai cô nương kia cùng đi." Phân phó một hồi, một đám ngươi nối đuôi nhau sạch sẽ rời khỏi. Cố Cẩm Lan, Cố Hoằng, Lưu Dục ba người không nhanh không chậm đi đến nhã giữa đơn độc của lầu ba, phân phó phòng bếp chuẩn bị một ít nước trái cây ướp lạnh cùng điểm tâm đặt ở trên bàn. Cố Hoằng lập tức ngồi gần đến: "Muội phu, ngươi nha, đã không lên tiếng thì thôi, ra tay một cái liền khiến vụ việc trở nên nổi tiếng." "Phò mã, người của bổn cung tại Vọng Giang lâu, ngươi sai sử thật tự nhiên a." "Hắc hắc, Thành vương sai người ám sát Thái tử một lần, ám sát ta một lần đều không thành công, ta cuối cùng trả cho hắn một chút lễ vật mà thôi. Cái gọi là "Lễ thượng vãng lai" (Lễ coi trọng ở việc có đi có lại) là như thế này nha." Còn chưa nói xong lập tức cầm lấy cái chén của nàng: "Điện hạ, không phải ngươi muốn uống nước ô mai sao? Vì cái gì muốn uống nước đậu xanh dưa hấu của ta?" "Bổn cung cảm thấy nước đậu xanh dưa hấu của phò mã càng ngon miệng." Cố Cẩm Lan bình thản giải thích. "Muội phu, đến đây, mau nói một chút ngươi đã làm như thế nào?" Cố Hoằng dựng thẳng lỗ tai để nghe ngóng chuyện. "Nước dưa hấu của ta bị điện hạ uống, không có tâm tình nói chuyện." "Trời ạ, được rồi, hôm nay ta sẽ không ăn miễn phí của muội muội cùng muội phu, ta trả tiền, cho người đem đến hai chén nước khác là được." Cố Hoằng vỗ trán. Lưu Dục mặt mày hớn hở: "Ninh vương điện hạ, vầy mới đúng nha." Tiểu nhị đem lên một chén nước đậu xanh dưa hấu, nàng uống một ngụm, cổ họng thanh mát mới nói: "Mấy ngày hôm trước ta liền chuẩn bị ra tay với Thành vương, hôm nay ta sai người đi đến chỗ mẫu hậu, phiền toái ngài ấy để hỏi thăm Phùng Đào hôm nay có trực hay không. Ta để cho Lưu Giang Hải quan sát Vọng Giang lâu có người nào. Sau ta lại phân phó Lý Dũng đem tiểu hầu gia đến chỗ Phùng Đào đã đặt trước. Phùng Đào vốn tính tình dễ xúc động, Trần Kiện kia cũng đã quen kiêu ngạo ương ngạnh, nói hai ba câu, bọn họ tự nhiên sẽ đánh nhau nha." Cố Cẩm Lan nghe xong, buông cái chén cười hỏi: "Phò mã, hai cái nữ tử thanh lâu kia, ngươi mời đến từ đâu? Bổn cung còn nhớ rõ lời của phò mã nói cùng một đám ám vệ lần trước." Ánh mắt nàng hơi nheo lại, nàng rõ ràng nhìn được ngôn từ và hành động của hai người kia vốn không phải là người đến từ thanh lâu. Lưu Dục sờ sờ mũi: "Điện hạ, ngươi thế nào thông minh như vậy, cái kia, ta là nhờ Mai đường chủ hỗ trợ." Cố Cẩm Lan vừa nghe, quả nhiên, trong lòng hiện lên sự tức giận, trên mặt lại hơi hơi nở nụ cười: "Phò mã, có phải hay không ngươi không muốn có tiền rồi?" Cố Hoằng nhìn thấy, vợ chồng người ta liếc mắt đưa tình, ta đây ở nơi này làm cái gì a. Hắn liền thức thời mười phần đứng lên nói: "Muội muội, muội phu, ta còn có việc, đi trước một bước. Bàn đồ ăn này cứ ghi nợ dưới danh nghĩ của ta đi." Nói xong nhanh chóng rời khỏi, hắn sợ Lưu Dục lại giữ chặt hắn đòi tiền. Lưu Dục vừa thấy Cố Hoằng rời đi, phòng này chỉ còn lại Cố Cẩm Lan cùng nàng, như vậy thật không hay chút nào. Nàng bưng lên rượu anh đào trên bàn, không ngừng nghỉ mà một hơi uống vài ngụm. Cố Cẩm Lan ngồi ở bên cạnh, nghĩ rằng hắn là đang ngốc ngốc làm cái gì. Thế nhưng vẫn lấy cái chén từ tay Lưu Dục đem về phía mình: "Phò mã uống nhiều như vậy, là chột dạ sao?" Người ta vẫn nói uống rượu sẽ có thêm can đảm, quả nhiên không sai. Lưu Dục tửu lượng vốn không tốt, uống xong hai chén mặt nhất thời đỏ lên. Lá gan cũng lớn lên, xê dịch ghế đến gần bên Cố Cẩm Lan ngồi xuống, nắm lấy tay Cố Cẩm Lan: "Điện hạ, ta chỉ là muốn chặt đứt một cánh tay của Thành vương, không có biện pháp khác nên đi tìm Mai đường chủ. Ta chỉ coi nàng là tỷ tỳ, điện hạ không cần tức giận, trong lòng ta chỉ có một người là điện hạ." Nói xong nàng đem đầu chậm rãi tiến đến, đem cằm đặt trên vai Cố Cầm Lan, nhắm mắt lại nói: "Điện hạ, ta hơi nhức đầu, ngươi cho ta mượn bả vai dựa vào một chút." Cố Cẩm Lan lúc này mặt mặt đã sớm đỏ lên, cổ lại có hơi thở hô hấp ấm áp của Lưu Dục, mùa hè này vốn đã nóng, lúc này là càng nóng.
|