Lạc Diễn Tiên
|
|
Chương 5
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế" thanh âm vang vọng toàn bộ cung đình. Ngồi ở trên cao, Văn Nhân Chấn vung tay áo "Chúng ái khanh miễn lễ." Quần thần dựa theo quan phẩm nhao nhao nhập tọa, Tiêu Thành Diễn vốn là không có quan phẩm nên ngồi ở phía sau, cũng không phản ứng gì. "Hôm nay, trẫm đợi để tiếp đãi Định Quốc chiến thắng trở về, trải qua mười một năm chiến tranh, bình định vùng biên giới." Hoàng thượng trước tiên nói. Cửa chính một đám mặc áo giáp chủ tướng chậm rãi tiến vào, Tiêu Thành Diễn liếc thấy dẫn đầu là phụ thân nàng, người già đi rất nhiều, bởi vì quanh năm chiến đấu nên làn da ngăm đen, cái trán có nếp nhăn, biểu lộ hết sức nghiêm túc, nhưng nhìn được người đang rất vui sướng. "Thần, Tiêu Chí Khôn, tham kiến Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế." Tiêu Hầu gia chào theo kiểu nhà binh. Phía sau chủ tướng nhao nhao hành lễ. Văn Nhân Chấn đứng lên, đi xuống bậc thang, tự mình nâng Tiêu Hầu gia dậy "Muội phu, ngươi chịu khổ rồi." Tiêu Hầu gia được sủng ái mà lo sợ, "Hoàng huynh, đây là thần nên làm mà." Hoàng thượng nói xong liền nhập tọa, mọi người cũng vậy nhao nhao nhập tọa. Tiêu Hầu gia ngồi ở bên cạnh thê tử, dùng đôi tay đầy vết chai, nhẹ cầm lấy tay Văn Nhân Đồng, trong mắt tràn đầy nhớ nhung. "Trẫm hôm nay đại biểu là con dân Đại Tấn kính Định Quốc một ly" nói xong liền ngửa đầu uống hết. "Chén thứ hai trẫm kính các binh sĩ, chiến sĩ xa quê quán tiến về vùng biên giới đã chiến đấu và hy sinh." lại ngửa đầu uống hết. Tiếp theo quần thần đều ngửa đầu uống hết. Ống tay áo Văn Nhân Chấn vung lên, ca múa liền vang lên. Tiệc ăn mừng mở trọn vẹn ba canh giờ, Tiêu Hầu gia mang theo thê tử cùng các con từ biệt Hoàng thượng, ngồi trong xe ngựa. Nhìn các con đã trưởng thành thành các thiếu niên nhanh nhẹn, trong nội tâm đều là vui mừng. "Hành Nhi, Diễn Nhi, thời điểm ta ra đi, các con mới lớn được chừng này" lấy tay dựng lên độ cao của một đứa bé "Hôm qua gặp mặt, các con đã cao hơn cả ta rồi." Tiểu Thành Diễn bị nói ngượng ngùng "Phụ thân, người là anh hùng trong lòng con, càng là anh hùng trong mặt Đại Tấn, con sao có thể so với người." Tiêu Hầu gia nghe xong cười ha ha, con trai hiếu thuận khoa trương. Tiêu Thành Hành hồ nghi nhìn nhìn Tiêu Thành Diễn, tiểu tử này biết nói chuyện từ khi nào vậy? Về tới Hầu phủ, chính là một gia tiệc lớn, Tiêu Hầu gia ngồi chính giữa, Văn Nhân Đồng bên trái bên cạnh là Tiêu Thành Diễn. Lý Xuân Mi ngồi bên phải bên cạnh là Tiêu Thành Hành. "Lão gia, ngài cuối cùng đã trở về, ta cực kì nhớ ngài" đầu tiên là Lý Xuân Mi nhào đầu về phía trước. Tiêu Thành Diễn nhìn thấy nội tâm liền buồn cười, một bó tuổi rồi còn làm như vậy, Nhị nương thế này thật có hứng thú. "Phốc phốc" Tiêu Thành Diễn nhịn không được bật cười. Lúng túng nhìn xung quanh, mẫu thân nàng lườm một cái, đã hủy hình tượng trong lòng phụ thân. Sớm ngày hôm sau, Tiêu Thành Diễn như trước đi ra ngoài tìm đám bằng hữu ăn uống chơi đùa, mình chính là muốn phá hư hình tượng trong lòng phụ thân, chính là muốn nữ nhi nhà ai cũng không dám gả cho mình. Tiêu Thành Hành thì tại trước mặt phụ thân biểu hiện mình. "Ơ, lão đại làm sao lại tới đây, Tiêu Hầu gia trở về rồi mà?" Lâm Đức Quyền đầu tiên hỏi. "Thì làm sao? Cha ta trở về rồi, bổn công tử liền không thể đi ra ngoài?" Phe phẩy chiếc quạt xếp. "Vậy có thể sao, hôm nay không lên lớp, chúng ta đi đâu đây?" Trần Khải hỏi. "Còn có thể đi đâu? Chỗ cũ chứ đâu" nói xong dẫn đầu đi trước. Nghênh ngang đi trên đường cái, đám dân chúng có thể thấy tận lực tránh xa bọn họ. "Cứu tôi với!" Trần Khải nghe tiếng, sao lại quen thuộc như vậy? Bỗng nhiên nhìn thấy công tử nhà tri phủ ở đằng xa, ôm Lư Tử Huân đang giãy giụa. Hắn như nổi điên chạy tới, một cước gạt ngã Lý Hách. Bảo vệ Lư Tử Huân "Lư... Lư cô nương, nàng không sao chứ?" Tiêu Thành Diễn nhìn thấy thầm giật mình, Trần Khải như vậy mà tiềm lực không nhỏ nha. Lý Hách đột nhiên bị gạt ngã, được gia đinh nâng dậy nói "Đánh cho ta!" Mặc kệ đối phương là ai trực tiếp đánh tới. Gia đinh nghe lệnh hướng Trần Khải ùa lên. Trần Khải thất vậy vội vàng cầm Lư Tử Huân hộ trong ngực. Nắm đấm liền đập tới. Tiêu Thành Diễn thấy vậy vội vàng cùng Lâm Đức Quyền chạy tới. Một cước đạp một gia đinh, bốn gia đinh chốc lát đã bị hạ gục. Tốt xấu chính mình biết võ nhưng lại ẩn giấu thực lực, người bên cạnh còn là con trai đại tướng quân Lâm Đức Quyền. Dư xài đối phó với bọn gia đinh này. Tiêu Thành Diễn vén tay áo lên một tay níu lấy cổ áo Lý Hách "Dám đánh huynh đệ bổn thiếu gia, ngươi không phải chán sống rồi sao?" Nhìn khóe miệng Trần Khải chảy máu, toàn thân đều là đất bùn, tóc cũng có dính bùn đất, đúng là chật vật. Liền phát giận. Một quyền đánh vào mặt Lý Hách, lại một quyền nữa đánh vào Lý Hách, Lâm Đức Quyền thấy vậy cũng gia nhập, hai người đánh đến độ Lý Hách nằm trên mặt đất đứng dậy không được. Lúc này mới đỡ lấy Trần Khải "Trần huynh, không sao chứ?" "Không có việc gì, đa tạ lão đại, Lâm huynh." Trần Khải cảm kích nói. "Đa tạ Trần công tử cứu giúp." Lư Tử Huân cũng vậy thập phần cảm kích, tuyệt đối không nghĩ mình bị mấy tên con nhà giàu cứu giúp, nếu không phải Trần Khải, hậu quả hôm nay thật nghĩ chịu không nỗi, nhà mình là thương nhân, dân đấu không lại quan lại, mọi người đều biết. "Việc phải làm, việc phải làm." Trần Khải được giai nhân cảm kích cười tươi như hoa. "Vậy tại hạ đưa cô nương về có được không? Vạn nhất... vạn nhất trên đường, gặp lại... người xấu." nói xong khuôn mặt tuấn tú lại đỏ lên. Thấy Trần Khải quẫn bách, Lư Tử Huân vui vẻ nở nụ cười "Như vậy, đa tạ Trần công tử." Nói xong đi lên phía trước. "Tiểu tử ngươi, còn cười ngây ngô cái gì? Mau đuổi theo đi." Lấy cùi nhỏ đụng đụng, Trần Khải sờ sờ đầu, vội vàng đuổi theo giai nhân.
|
Chương 6
"Lư.. Lư cô nương" Trần Khải hô. "Ân, làm sao vậy Trần công tử" Lư Tử Huân quay đầu lại. "Không, không có gì, ta... ta có thể gọi nàng là... Tử Huân được không?" phía sau bốn chữ ngay cả bản thân hắn cũng nghe không rõ. Tử Huân nở nụ cười hớn hở "Nếu Trần công tử không chê có thể kêu ta là Tử Huân." "Thật ư!" Trần Khải trừng to mắt, vì quá kích động mà góc miệng có vết thương liền rách ra, vội vàng sờ lên khóe miệng, đau đớn kêu gào. Lư Tử Huân vừa nhìn, vội vàng lấy khăn tay lau sạch vết máu cho hắn. "Cám ơn nàng, Lư... À không, Tử Huân" nói xong lại cười mặt cũng đỏ lên "Tử Huân có thể gọi ta là Trần Khải..." "Được... Trần Khải" ... Cứ như vậy Tiêu Thành Diễn về tới nhà, thấy phụ thân mẫu thân vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở chủ vị, bên cạnh còn có Nhị nương cùng đại ca cười gian. Trông thấy Lý Hách cùng Lý tri phủ quỳ trên mặt đất, cảm thấy đã hiểu chuyện gì đã xảy ra. "Nhị thiếu gia, người nên cẩn thận một chút, lão gia ngài rất tức giận." Tiêu Khoan nhắc nhở. "Ta... ta biết rồi, Tiêu Khoan, ngươi đi xuống đi" nói xong nuốt từng ngụm từng ngụm nước, xem ra phụ thân tức giận không nhẹ, chậm rãi đi vào. "Diễn Nhi, bái kiến phụ thân mẫu thân." sau đó quỳ trên mặt đất. "Nghịch tử, còn biết đường trở về? Ngươi biết ngươi hôm nay đã làm trò gì không?" Tiêu Hầu gia kích động chỉ vào con trai trên mặt đất. "Con biết rõ, nhưng là..." "Không có nhưng là, ngươi đồ nghịch tử mau cùng Lý đại nhân và Lý công tử xin lỗi cho ta." Tiêu Thành Diễn lời còn chưa nói hết, liền bị Tiêu Hầu gia cắt ngang. "Con vốn không sai, dựa vào cái gì phải xin lỗi?" Tử nhỏ đến lớn Tiêu Thành Diễn đều là được Văn Nhân Đồng nâng trong lòng bàn tay, mình mỗi khi phạm sai điều gì đều là mẫu thân và hoàng thúc đè xuống, hôm nay chính mình không có sai, dựa vào cái gì nói xin lỗi? "Ngươi không xin lỗi?" Tiêu Hầu gia càng thêm tức giận. Xoay người đối với Lý tri phủ nói "Tri phủ đại nhân đại lượng, đợi bổn quan quản giáo tốt tiểu tử này, tự đến chịu tội với đại nhân, đại nhân trước mang lệnh công tử đi tìm thái y, hết thảy phí tổn ta sẽ chịu trách nhiệm." Lý tri phủ thấy Hầu gia đều nói như vậy, thấy không có khả năng tiếp tục cắn không buông, Hầu gia cũng nể mặt mũi của công chúa "Nếu như Hầu gia đều nói như vậy, hạ quan thay Khuyển Tử đa tạ Hầu gia." Nói xong theo lệ mang theo Lý Hách rời đi. Lý Xuân Mi biết được chất nhi bị đánh, người đánh lại là Tiêu Thành Diễn, trong bụng nở hoa, dặn đi dặn lại nhất định muốn đến tìm Hầu gia nói bằng lý. Mới đầu Lý tri phủ còn không dám đến, bị muội muội vừa nói như vậy, mang theo con trai thêm mắm thêm muối nói một lần: Tiêu nhị công tử ức hiếp dân nữ, bị Lý công tử nhìn thấy ngăn cản, Tiêu nhị công tử ỷ vào mình là con trưởng Tiêu phủ, trên đường đánh Lý công tử. Tuyên bố muốn Lý công tử xong đời. Lý Xuân Mi vẻ mặt đắc ý điên đảo, nhìn Tiêu Thành Diễn đang quỳ trên mặt đất càng vui vẻ, Văn Nhân Đồng a Văn Nhân Đồng, con trai ngươi cũng có ngày hôm nay a, không phải bảo bối yêu quý được ngươi hộ trong lòng bàn tay đó sao? Nhìn xem ngươi hôm nay sẽ làm được gì. "Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi có biết sai không?" Tiêu Hầu gia không tin con trai hoàn khố thành như vậy, cuối cùng hỏi thăm. "Con có tội gì?" Tiêu Thành Diễn quỳ trên mặt đất phía sau lưng ưỡn lên thẳng tắp. Phía sau hai hàng lông mày Văn Nhân Đồng đang trói chặt, mình cũng không tin nữ nhi mình có thể như vậy. Hai tay quấy lấy váy. "Người đâu, đem gia pháp ra đây, lão phu xem nghịch tử như ngươi có thể mạnh miệng được bao lâu?" Tiêu Hầu gia rống to trong sân. Bọn gia đinh biết rõ lão gia tức giận, động tác nhanh hơn trước. Sai người mang Tiêu Thành Diễn nằm trên băng ghế dài, chính mình lấy côn liền đánh lên, nói thật đánh đập cũng khiến mình đau lòng, nhưng không quản tốt cái đứa nghịch tử này, về sau chính mình cũng gánh vác không nỗi, Hầu phủ lớn như vậy ai sẽ quản lý? Tiêu Thành Diễn cắn môi dưới, cố gắng không để cho mình đau mà kêu ra tiếng, đối diện là Nhị nương và đại ca vẻ mặt cười gian, liền biết rõ bọn hắn nhất định nhúng tay vào việc này. Hai mắt chăm chú trừng bọn hắn. Bỗng nhiên trước mắt tối om, hôn mê bất tỉnh. Tiêu Hầu gia không nghĩ đến sẽ dừng lại. Văn Nhân Đồng thấy chồng mình đánh như vậy, dù sao chàng cũng tập võ, nữ nhi cũng không phải con trai, thân thể nhỏ nhắn như thế làm sao chịu nỗi, chính mình nên làm sao bây giờ? Vội vàng kêu lên "Phò mã." Tiêu Hầu gia nghe vậy liền ngừng. Văn Nhân Đồng nâng váy đến bên cạnh nữ nhi quỳ xuống. "Phò mã, bổn cung van ngài, Diễn Nhi dù bình thường hồ đồ thế nào cũng sẽ không làm ra loại sự tình này, đánh tiếp làm sao Diễn Nhi chịu đựng được?" Văn Nhân Đồng cầu khẩn nói. Tiêu Hầu gia vốn là không đành lòng, nhìn thấy thê tử quỳ xuống vội vàng đỡ thê tử lên "Người đâu, mang nhị thiếu gia nhốt vào kho củi đi, không có lệnh của ta ai cũng không được thả ra." Nói xong nhìn thê tử, phẩy tay áo bỏ đi, chính mình vốn cũng không phải là ý chí sắt đá, nhưng là đứa nhỏ này thật cố chấp, đang hạ thấp mặt mũi của mình trước mặt hạ nhân. Làm sao cũng không thể để xuống mặt mũi của mình được. Gia đinh cung kính nâng Tiêu Thành Diễn dậy hướng kho củi đi đến. Văn Nhân Đồng thấy vậy cũng vội vàng tranh thủ đi theo. Phòng nhị phu nhân nhìn đã đủ náo nhiệt, thấy không còn náo nhiệt nữa cũng mất mặt rời đi.
|
Chương 7
Văn Nhân Đồng tiến vào kho củi, tranh thủ thời gian gọi Trương Di đem nước tới, lấy quần áo sạch sẽ ra mặc cho nữ nhi. Thay nữ nhi xức thuốc vết thương tại miệng. Nước mắt to như hạt đậu rơi xuống. Chạm vào đôi má của nữ nhi, nương có lỗi với con, Diễn Nhi. Lấy hết thảy, ngồi dậy đi ra. Tiêu Hầu gia nghe gia đinh bẩm báo thê tử đi kho củi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Chính mình không thể để xuống mặt mũi được, chỉ có thể để thê tử đi. Ngón trỏ nện lên mặt bàn, xem ra bọn nhỏ lớn lên khi thành thân sẽ hiểu chuyện. Ngày hôm sau Tiêu Thành Diễn mở mắt ra, nhìn thấy một nơi xa lạ, miệng vết thương thấy tê tê, quần áo cũng được đổi, cảm thấy ấm áp, cũng biết người làm là mẫu thân. "Này, ngươi, tới đây!" Nhìn ra ngoài cửa sổ thấy một gia đinh, chỉ vào hắn bảo tới đây. Gia đinh nhìn thấy nhị thiếu gia gọi mình, biết rõ lão gia vẫn là đau lòng nhị thiếu gia, cung kính đi qua "Thiếu gia, ngài tìm ta?" "Mau cùng bổn thiếu gia nói một chút, đêm qua, xảy ra chuyện gì?" "Trước khi thiếu gia trở về, đêm qua Lý đại nhân... Sau đó nhị thiếu gia ngài đã trở lại rồi" Gia đinh đem chuyện tối qua kể lại rõ ràng cho Tiêu Thành Diễn nghe. Tiêu Thành Diễn nghe xong tức giận đến nghiến răng. Ngươi được lắm Lý Hách, vậy mà dám bịa đặt trước mặt bổn thiếu gia? Xem bổn thiếu gia đi ra ngoài rồi sẽ trừng trị ngươi như thế nào. Trà lâu bên kia, Lâm Đức Quyền cùng Trần Khải tại chỗ cũ đợi Tiêu Thành Diễn. "Trần huynh, người cùng Lư cô nương thế nào rồi?" Lâm Đức Quyền nhiều chuyện hỏi. Nhắc tới Lư Tử Huân, tinh thần Trần Khải liền tỉnh táo "Tử Huân nàng..." Biết mình nói lỡ miệng vội vàng che miệng. "Ai nha, huynh đệ chúng ta còn có gì không thể nói? Nói nhanh lên a!" Lâm Đức Quyền nghe xong dũng cảm lên tiếng. "Hôm qua ta đưa nàng về nhà... " Say mê nói chuyện ngày hôm qua, ngẫm lại thật sự là ngọt đến siết lòng. "Này, Trần huynh, miệng đều chảy hết cả ra kìa." ghét bỏ nhìn thoáng qua Trần Khải, đồng thời cũng vì huynh đệ cao hứng. "A, có sao?" Sờ lên một chút, không có a, "Được lắm Lâm huynh, ngươi dám gạt ta, xem ta không..." nói xong muốn nhào đến Lâm Đức Quyền. "Đợi một chút, Trần huynh có cảm thấy hôm nay có chút gì đó không thích hợp hay không?" Lâm Đức Quyền sờ sờ chút râu ria dưới cằm nói. "Không thấy gì cả, không thích hợp gì a? Ngươi, ta, lão đại? Hả? Lão đại đâu?" Bỗng nhiên phát hiện thiếu mất một người. "Không đúng, trước kia lão đại đã sớm đến rồi, hôm nay sao còn chưa đến?" Càng nghĩ càng thấy được không thích hợp. Cuối cùng vỗ bàn một cái "Trần huynh, đi, chúng ta đi Hầu phủ nhìn xem." Trần Khải nhẹ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Hai người cùng nhau đi Hầu phủ. Tới Hầu phủ, gia đinh thấy bọn họ biết là bằng hữu của nhị thiếu gia vội vàng đi bẩm báo. "Lão gia, bên ngoài hai bằng hữu của nhị thiếu gia cầu kiến." "Bằng hữu? Người phương nào?" Tiêu Hầu gia đặt chén trà xuống. "Một người là công tử Trần Khải con trai Lễ bộ thượng thư, một ngươi là công tử Lâm Đức Quyền con trai lão đại tướng quân" Gia đinh giới thiệu nói. "Mau mau mời họ vào." đều là con trai trọng thần trong triều, Lễ bộ thượng thư Trần đại nhân là một quan thanh liêm, trước kia chính mình rất tôn kính hắn, Lâm tướng quân càng là lưỡng triều nguyên lão, còn là thầy giáo của mình, đối với con trai của thầy giáo mà từ chối e là không thích hợp, ở lý không hợp. Ánh mắt hỏi thăm ngồi ở bên cạnh thê tử, thê tử nhẹ gật đầu, tỏ vẻ biết rõ. "Tham kiến Hầu gia, tham kiến phu nhân." hai người nói xong liền quỳ xuống hành lễ. "Hai vị công tử không cần đa lễ, nếu là bằng hữu của Diễn Nhi, không cần khách khí như vậy, mau mau mời ngồi." Hai người liếc nhau ngồi vào một bên. "Tiêu bá phụ, chúng con hôm nay tới là tìm Tiêu huynh." Lâm Đức Quyền đầu tiên nói ra. "Hôm qua hẹn với Tiêu huynh cùng đi học đường, lại không thấy Tiêu huynh đâu, lo lắng cho Tiêu huynh, nên cùng Lâm huynh thương lượng đến Hầu phủ hỏi thăm, Tiêu huynh có ở đây không ạ?" Trần Khải nở nụ cười. "Lão hiền chất hao tổn tâm trí rồi, chẳng qua là Khuyển Tử ngang bướng, lão phu giáo huấn hắn một chút." Nghe Tiêu Hầu gia nói như vậy hai người liếc nhau hiểu được nguyên do từ sự tình ngày hôm qua. Tiếp theo Trần Khải quỳ nói: "Tiêu bá phụ, hôm qua Tiêu huynh là vì cứu chất nhi, Tiêu bá phụ ngài xem." nói xong vén tay áo lên, lộ ra khăn bông dày đặt. "Tiêu bá phụ, hôm qua chất nhi bị gia đinh Lý tri phủ đánh, Tiêu huynh thật là vì cứu chất nhi." Lâm Đức Quyền thấy vậy cũng quỳ xuống nói: "Tiêu bá phụ, hôm qua chất nhi cũng động thủ, bất quá kia là do công tử Lý tri phủ thật sự ức hiếp dân nữ trên đường, bị Trần huynh ngăn cản, hắn chẳng qua nóng giận lệnh đánh Trần huynh, chất nhi cùng Tiêu huynh làm sao có thể thấy huynh đệ bị đánh mà không giúp chi lý?" "Ngươi nói cái gì?" Văn Nhân Đồng cùng Tiêu Hầu gia đồng thời lên tiếng. Lâm Đức Quyền cho rằng mình nói sai, con mắt trừng thật to. Văn Nhân Đồng đã đi tới, ngồi xổm ở trước mặt hai người: "Đức Quyền con nói, Lý công tử ức hiếp dân nữ?" Nhẹ giọng hỏi. Lâm Đức Quyền nhẹ gật đầu, giống như chính mình đã nói điều gì đó không được đúng lắm? "Khẩn cầu phò mã buông tha cho Diễn Nhi, Diễn Nhi bị oan uổng" nói xong cũng quỳ xuống bên cạnh Lâm Đức Quyền. Lâm Đức Quyền, Trần Khải kinh hãi, bộ dạng như không hiểu sự tình gì đang diễn ra? "Hiền chất có thể kể lại toàn bộ sự việc cho ta nghe được không?" Tiêu Hầu gia nâng thê tử dậy nói với hai vị công tử.
|
Chương 8
"Hôm qua đi trên đường, chúng con nhìn thấy tiểu thư Lư gia bị công tử Lý tri phủ ôm lấy, Lư cô nương hô cứu mạng, vì vậy Trần huynh liền đi tới cứu Lư cô nương, Lý công tử thấy Trần huynh một mình đi đến, vội vàng gọi gia đinh đánh Trần huynh, con cùng với Tiêu huynh thấy vậy tranh thủ thời gian đi hỗ trợ, sự tình chính là như vậy, Tiêu bá phủ đây đều quả là sự thật." Lâm Đức Quyền tức giận phải nói ra. Tiêu Hầu gia nghe vậy vỗ bàn một cái "Được lắm Lý Hồng, dám lừa gạt đến bổn quan." Nghĩ đến mới biết đã khiến con trai bị oan uổng, liền thấy đau lòng, "Người đâu, nhanh, mau thả nhị thiếu gia ra." "Dạ, lão gia." gia đinh hấp tấp chạy hướng kho củi. "Phu nhân, ta có lỗi với Diễn Nhi rồi." nói xong cấm lấy tay thê tử. "Hài nhi bái kiến phụ thân, mẫu thân." Tiêu Thành Diễn đi đến đã trông thấy Lâm Đức Quyền và Trần Khải hai người ngồi cùng một chỗ, liền biết rõ đây là do hai tiểu tử cứu mình, cũng cho hai tên đó một ánh mắt cảm kích. Tiêu Hầu gia thấy con trai đến, vội vàng đỡ dậy, nhìn trái nhìn phải, "Diễn Nhi, hôm qua ta đã trách lầm con rồi, vết thương đã lành chưa?" Tiêu Thành Diễn vẻ mặt được sủng ái mà lo sợ "Thưa phụ thân, hài nhi không sao." "Ân, con cùng hai vị hiền chất đi học đường đi, về nhà ta sẽ đền bù tổn thất cho con." Vui mừng vỗ vai con trai. Ba người ra phủ. Lâm Đức Quyền nói "Lão đại, rốt cuộc ngươi vì ta và Trần huynh mà chịu đau đớn a" nói xong còn phẩy phẩy cái quạt xếp. "Đúng vậy, trong nhà có lão gia trông coi, về sau lão đại không thể tự do rồi." Trần Khải cười phụ họa nói. "Hôm nay hai người các ngươi cứu được bổn thiếu gia một lần, nên liền không tính toán với các ngươi." Tiêu Thành Diễn như trước đi ở phía trước. Đến học đường rồi, trong học đường đã có lanh lảnh tiếng đọc sách. Ba người bỏ qua phu tử, nghênh ngang đi vào. Phu tử thấy thế tức giận con mắt trợn tròn lên, dê rừng hổ tử trông thấy cũng phải hoảng sợ. Chỉ vào ba người "Các ngươi đi ra ngoài cho lão phu." Tiêu Thành Diễn nghĩ hôm qua đã bị đánh, hôm nay lại phạm lỗi nữa, vì vậy đối với phu tử hành lễ "Hôm nay phụ thân đại nhân đệ tử trong nhà có chuyện quan trọng, cho nên đệ tử tới trễ, phu tử chớ trách." sau lưng hai người cũng nhao nhao hành lễ. Thầy đồ nhìn ba người vẻ mặt không thể tin, toàn lớp đệ tử cũng không thể tin nhìn vào ba người, ba người này đừng nói thư viện chính là toàn bộ kinh thành ai thấy cũng chán ghét. "Khục, khục, khục" phu tử một tay nắm đưa lên miệng ho khan. Tay còn lại vắt chéo sau lưng "Thấy các ngươi thành khẩn nhận sai, lão phu sẽ không so đo, ngồi xuống đi." nói xong tiếp tục giảng bài. Bên này Tiêu Hầu gia thăm hỏi Lư gia. Lư lão gia thấy Định Quốc thăm hỏi, càng là được sủng ái mà lo sợ, vội vàng tự mình nghênh đón, "Không biết Hầu gia đến thăm, không có đón tiếp từ xa, thất kính, thất kính." "Lư viên ngoại khách khí, là bổn quan không mời mà tới." nói xong hai tay ôm quyền cười cười. "Hầu gia chuyện này, mau mời ngồi vào ghế." Lư lão gia cung kính nghênh đón Hầu gia. Ngồi ở trên chủ vị, Lư lão gia hỏi: "Không biết Hầu gia đến đây là có chuyện gì? Nếu có thể làm được thảo dân nhất đinh cố gắng hết sức." Người ta là Định Quốc không có việc gì thì làm sao tìm đến mình uống trà. "Ách, là như vậy, bổn quan nghe nói thiên kim là một tài nữ hiếm có, còn chưa xuất giá, vừa vặn Khuyển Tử chưa hôn phối, bổn quan hôm nay tự mình làm mối." Tiêu Hầu gia chậm rãi nói. "Xin hỏi Hầu gia, Hầu gia hỏi lần này là vị đại công tử hay là nhị công tử?" Lư lão gia nghĩ dù sao mình chỉ có một nữ nhi bảo bối, nếu là đại công tử chính mình cũng nguyện ý gả, nữ nhi hạnh phúc không nói, mình cũng được nằm ở cành cây cao. Nếu là nhị công tử chính là mình đánh chết cái mạng già này cũng phải giữ lại nữ nhi. "Có quan hệ gì sao? Đều là con trai của lão phu cả?" Tiêu Hầu gia nghi ngờ hỏi. "Hầu gia nếu để cho nhị công tử cầu hôn, xin Hầu gia chớ trách, thảo dân chỉ có một nữ nhi, coi như là dù đến cửa cầu thân, cũng sẽ không đặt lên Tiêu nhị công tử." nói xong hai tay ôm quyền cúi chào. "Khuyển Tử đúng là ngang bướng, Lư cô nương tính cách ấm áp, con trai cả lại tao nhã, theo lời Lư viên ngoại, bổn quan nghĩ chiêu lệnh kim thích hợp là con dâu cả đi." khả năng với tính cách của Diễn Nhi không phải như mong muốn của viên ngoại? Thiên Kim Lư gia hoàn toàn khó có được, vừa vặn Hành Nhi cũng chưa có hôn phối, Diễn Nhi có lẽ đi nơi khác tìm xem. "Có thể cùng Hầu gia kết thân, đúng là vinh hạnh!" Lư viên ngoại cười mị mị nói. "Ngày khác ta mang theo Khuyển Tử đến thăm hỏi, bổn quan cáo từ!" Lúc Lư Tử Huân và Lư Tư Lễ về đến nhà, phụ thân cười mị mị nhìn mình. "Huân Nhi trở về rồi?" Lư viên ngoại thấy nữ nhi đã trở về, vội vàng kêu lên. "Phụ thân có chuyện gì à?" Lư Tử Huân nghi vấn hỏi. "Đại hỉ" vui vẻ nói "Hôm nay Tiêu Hầu gia đến cầu thân, đem Huân Nhi thu làm con dâu cả, ta đồng ý rồi." thậm chí còn có chút đắc ý. Lư Tư Lễ nghe xong, đại hỉ, vốn là nghĩ đặt lên Hầu phủ. Lư Tử Huân nghe xong, không có kích động, cao hứng, ngược lại là mất mát. Nàng hỏi lại tại sao mình như thế? Chính mình thì ra không muốn gả cho hắn? Nghe xong tin tức này sẽ không cao hứng, là vì cái người họ Trần kia xâm nhập vào tâm mình sao? Hắn không hư hỏng như lời đồn đại, hắn thấy mình sẽ là xấu hổ, hắn sẽ liều mạng cứu mình, che chở cho mình, hắn còn nói với mình, trong lòng chỉ có một người là mình. Nhưng là chính mình cùng hắn lại có duyên mà không phận...
|
Chương 9
Tiêu Thành Diễn đi tới đại sảnh, tự giác ngồi ở bên cạnh mẫu thân. Tiêu Hầu gia thấy tất cả đã đến đông đủ, hắng giọng nói ra "Hôm nay, lão phu thay Hành Nhi lo một mối hôn sự." Nhị phu nhân Lý Xuân Mi kích động nói "Lão gia, là vị thiên kim nhà đại nhân nào vậy?" Tiêu Hầu gia nhíu nhíu mày, sau đó lại giãn ra nói, "Lư gia, Lư Tử Huân." "Không được." Tiêu Thành Hành cùng Tiêu Thành Diễn đồng thời nói ra. Tiêu Thành Hành thầm nghĩ: Chính thê của mình nhất định phải là Ngũ công chúa, một nữ nhi của thương nhân sao xứng làm chính thê của mình, cùng lắm là sau này mình thu về làm thiếp, phản ứng của mình cũng kéo theo Lư gia. Cho dù thế nào mình nhất định phải đẩy lui hôn sự này. Tiêu Thành Diễn thầm nghĩ: Lư cô nương là người yêu của Trần Khải, đại ca của mình cũng không phải loại người tốt, không thể để uổng phí người ta được. Mình nhất định phải ngăn cản hôn sự này. "Vì sao?" Tiêu Hầu gia vẫn là vẻ mặt vô cùng nghi hoặc. "Lão gia, một nhi nữ của thương gia sao có thể làm thê tử của trưởng tử Hầu gia được, cùng lắm là làm thiếp" Nhị phu nhân Lý Xuân Mi nghe xong là thương gia liền thấy không cam lòng, con trai mình nhất định phải lấy Ngũ công chúa. "Đúng vậy, phụ thân, môn đăng hộ đối cần chú trọng, làm sao có thể qua loa như vậy." Tiêu Thành Hành cũng phụ họa vào. Tiêu Thành Diễn cũng gấp, nhưng chính mình lại không có tư cách nói, liền úp tay bên tai mẫu thân nói nhỏ. Nghe xong Văn Nhân Đồng cảm thấy lần này nên giúp đỡ nữ nhi "Phò mã, bổn cung cũng thấy không hợp lý lắm, hôn sự của Hành Nhi, Diễn Nhi hoàng huynh chắc chắn tứ hôn, phò mã sao phải gấp như vậy?" Mẹ con nhị phu nhân nghe thấy liền sững sờ. Thật sự là mặt trời mọc đằng Tây. Chẳng lẽ Tiêu Thành Diễn ưa thích vị tiểu thư này? "Nhưng, lão phu sao có thể lật lọng người ta?" Hầu gia ngẫm nghĩ lại cũng khó xử. "Phụ thân đừng vội, việc này hãy để hài nhi xử lý" Tiêu Thành Diễn nói. Vì huynh đệ, bổn cô nương bằng mọi giá phải giúp sức. Ngày hôm sau khi Trần Khải biết được tin như ngũ lôi oanh đỉnh, vội vàng chạy đến bên tường nhà Lư phủ, không sai chính là leo tường. Bây giờ mặc kệ mình thành cái gì phải gặp cho được Tử Huân. Trong sân Lư Tử Huân đang gãy đàn tranh, tâm tình bi thương không chỗ nào phát tiết, chỉ có thể đánh đàn. Bỗng nhiên một bóng dáng quen thuộc đập vào mi mắt, nhớ nhung xông lên đầu. "Tử Huân, ta rất nhớ nàng." trông thấy giai nhân, vội vàng chạy tới ôm lấy Lư Tử Huân "Nghe nói, nàng muốn lập gia đình?" Trong lời nói mang theo tiếng khóc nức nở. "Ta..." Lư Tử Huân đột nhiên nhớ đến lời ca ca đêm qua. Vội vàng đẩy Trần Khải ra nhẫn tâm nói. "Ta là tự nguyện. Tiêu đại công tử có tiền có quyền, lại có tài văn chương, đâu giống như ngươi, suốt ngày trà trộn thanh lâu." nói với Trần Khải những lời này trong lòng Tử Huân như bị dao đâm lấy. "Ta biết ta không có tài văn chương, nhưng là, ta có thể học, ta có thể đi thi khoa cử, ta có thể từ bỏ những thói hư tật xấu trước kia, ta... ta thề... Tử Huân nàng đừng như vậy có được không?" Trần Khải khóc cầu khẩn. Lư Tử Huân thấy Trần Khải khóc, nước mắt cũng không kìm chế được rơi xuống, nếu không phải ca ca đã nói, mình thật sự là vì Trần Khải cái gì cũng sẽ không làm. "Trần Khải, ngươi hay là đi đi, chúng ta xem như hữu duyên vô phận." mình không thể nhẫn tâm được như vậy. Trần Khải vừa thấy có hy vọng liền cầm tay giai nhân nói "Tử Huân, nàng yên tâm, ta sẽ nói với cha ta, sẽ đến trước Hầu phủ, Tiêu huynh cũng nhất định giúp ta." Lư Tử Huân lần này không cự tuyệt, vòng tay ôm lấy cổ Trần Khải "Ta... ta chờ ngươi" Lần đầu tiên nói ra câu này mặt khó xử bỗng chốc hồng lên. Trần Khải thấy bi thương chuyển sang kinh hỉ, liền hứa hẹn với Lư Tử Huân, leo tường rời đi. Trần Khải về phủ, trong lúc chờ cha, liền đi nói với nương. Ở ngoài cửa do dự một hồi, Trần Khải lấy hết dũng khí đẩy cửa phòng ra "Nương, hài nhi có việc muốn thương lượng với người." Trần mẫu thấy con trai đến thăm mình trong lòng vui vẻ vô cùng "Khải Nhi đến rồi à, mau tới đây ngồi với nương." Trần Khải ngồi bên cạnh mẫu thân, hít một hơi rồi nói "Nương, hài nhi đã bắt đầu thích một cô nương." vừa nói mặt càng ngày càng hồng. Trần mẫu thấy con trai ưa thích người khác càng thêm vui vẻ, mình cũng muốn ôm cháu nội rồi, liền vội vàng hỏi "Khải Nhi, vừa ý cô nương nhà nào? Nương bảo cha thay con đi cầu thân." Trần Khải thấy thế kích động nói "Thật không nương? Hài nhi ưa thích chính là thiên kim tiểu thư Lư Tử Huân nhà Lư viên ngoại, nương ngài trước tiên nghe con nói, Tử Huân nàng tri thư đạt lễ, hiếu thuận, con kiếp này không cưới ai ngoài nàng." Nói xong mặt Lư Tử Huân cũng nâng lên tầng hạnh phúc, nhất cử nhất động từng nụ cười cách nhăn mày của nàng đều tác động đến mình. "Phu nhân, ta đã trở về, Khải Nhi cũng ở đây?" Trần thượng thư nhìn thấy con trai cũng hết sức ngạc nhiên, thời gian này không phải con trai hay ở bên ngoài sao? "Phụ thân, ngài trở về rồi?" Trần Khải vội vàng châm trà "Cha, ngài uống trà đi." "Khải Nhi hôm nay làm sao vậy?" Trần thượng thư nghi ngờ nói, đáy lòng vẫn là cao hứng. "Khải Nhi nhà ta, đang yêu mến một cô nương." Trần mẫu nói một câu làm bừng tỉnh người trong mộng. Trần thượng thư có chút khó tin, con đường làm quan của mình thập phần thuận lợi, chỉ đối với cách giáo dục con cái thì lại thất bại vô cùng, thúc đẩy nên ác bá nơi kinh thành. "Cha, hài nhi yêu thích thiên kim tiểu thư nhà Lư gia, Lư Tử Huân." nói xong quỳ gối trước mặt Trần thượng thư, phản ứng của nương khiến mình càng thêm dứt khoát. "Lư Tử Huân là một tài nữ hiếm có, ngươi..." Kinh thành này có hai đại tài nữ, một là bảo bối của hoàng thượng, một là Lư Tử Huân, mà con mình thế nào mình lại không rõ sao? "Cha, ngài thay con cầu thân có được không? Nếu không con quỳ mãi không đứng lên." Cắn răng kiên trì nói.
|