Nhiễm Cấm không chỉ chuẩn xác tìm được bệnh viện bị bỏ hoang ở ngoại ô này, mà còn thần không biết quỷ không hay mang theo một tiểu đội xe, sân nhỏ của tòa nhà nhất thời khó có thể chứa nhiều xe và người như vậy.
Tình thế nháy mắt thay đổi.
"." Uông Hân Nghi lặng lẽ kéo Chu Vũ.
Chu Vũ nghẹn tức, trên trán cũng nổi gân xanh.
Quả nhiên là Nhiễm Cấm vừa lái xe vừa nói chuyện video, lại còn liên hệ với những người kia đuổi đến đây.
Làm thế nào mà cô ta vừa có thể đâm dao vào người, vừa phân tâm ra suy tính chuyện của hắn?Cô ta không cảm thấy đau đớn sao?Răng hàm dưới gần như bị Chu Vũ nghiền nát.
Chỉ thiếu chút nữa thôi......"Này!" Uông Hân Nghi nâng cao chất giọng ngọt ngào mềm mại của mình, cứng rắn nói: "Còn thất thần làm gì! Chờ bị bắt sao?!"
Chu Vũ im lặng, mang theo người cùng Uông Hân Nghi xuống lầu từ một mạn khác của toà nhà, xông thẳng ra cửa sau.
Xe Uông Hân Nghi đậu dưới gốc cây ngoài cửa sau, tuy rằng vô cùng miễn cưỡng, nhưng bọn họ cũng để lại cho mình một đường lui trong trường hợp thất bại.
"Đem con đàn bà họ Nhiễm kia theo!" Chu Vũ nói với thuộc hạ của mình.
"Dạ!"
Chu Vũ ra cửa sau, đăng nhập vào mạng xã hội bằng điện thoại di động của mình.
Hắn vừa lên mạng xã hội đã ngay lập tức cảm nhận được độ trễ của nền tảng này, đây là dấu hiệu cho thấy một biến cố lớn vừa xảy ra.
Trong đầu hắn "Ong" lên một tiếng, dự cảm thấy sự chẳng lành, và trong giây tiếp theo, hắn phát hiện ra rằng tất cả các video trên mạng xã hội đều biến thành một video giống nhau đến kỳ lạ.
Bước chân vội vã đột nhiên dừng lại, hắn kéo tay Uông Hân Nghi, khi định đưa cho cô ta xem đoạn video này thì phát hiện lực chú ý của cô ta đang dồn vào nơi khác.
Sau khi hệ thống điện của bệnh viện bị bỏ phế lâu ngày này được bọn họ khôi phục, màn hình trên vách tường đã có thể sử dụng bình thường.
Uông Hân Nghi đang bị hấp dẫn bởi màn hình đó.
Đoạn video được phát trên màn hình kia cũng giống như hình ảnh trong điện thoại Chu Vũ.
Trong video, có những xác chết rùng rợn đang qua lại đằng sau bức tường kính khổng lồ, dường như đó là người, nhưng các đặc điểm trên khuôn mặt dường như ở trạng thái nửa nóng chảy, không giống người cũng chẳng giống quỷ.
Ngoại trừ đau đớn rên rỉ, bọn họ không thể nói cũng không có cách nào giao tiếp, chỉ có thể dùng phương thức gặm cắn lẫn nhau để giảm bớt sự giày vò từ bên trong.
Đoạn video này có kèm theo lời giải thích của Trâu Thanh về ngành kinh doanh người nhân bản của Sinh học Minh Bằng được ghi âm lại.
Chu Vũ và Uông Hân Nghi sững sờ tại chỗ.
Nhiễm Cấm đã bắt đầu phát sóng trực tiếp.
Cuối cùng cũng bắt đầu rồi......Vạch trần tội ác của Sinh học Minh Bằng, đồng thời, ngôi sao bóng đá nổi tiếng L, người có hàng trăm triệu fans theo dõi và ba lần đoạt giải Cầu thủ xuất sắc nhất thế giới cũng xuất hiện trong video trực tiếp.
Anh ta chính miệng thừa nhận mình là người nhân bản, toàn thế giới rung động!
Tất cả các nền tảng mạng xã hội đang rầm rộ thảo luận về các chủ đề liên quan đến nhân bản con người, số lượt đọc đã vượt qua con số một tỷ chỉ trong nháy mắt.
Điên rồi.
Sau danh thủ bóng đá L, người sáng lập ra chuỗi cửa hàng bán lẻ lớn nhất, diễn viên nổi tiếng, đại gia công nghệ lần lượt "lộ diện", thẳng thắn nói với cả thế giới rằng ——
Bản thể đã chết, chúng tôi không giống như con người được cha mẹ sinh ra, mà là người nhân bản được ra đời trong phòng thí nghiệm.
Sự thật này quá đáng sợ, khiến mọi người đều kinh hoàng!
Người bình thường không thể tưởng tượng được, những tinh anh có thể thay đổi thế giới này, huyền thoại trong tất cả các lĩnh vực, con cưng của truyền thông...... thế mà lại được gọi bằng cái tên "Người nhân bản".
Buổi truyền hình trực tiếp đã gây ra một cơn sóng thần chưa từng có trong dư luận, quét qua toàn cầu.
Và khuôn mặt của Hà Dật đã xuất hiện ở mọi nơi trên thế giới thông qua chương trình phát sóng trực tiếp.
Kể cả tại sân bay hắn đang ở.
Hà Dật vất vả thoát khỏi hai người kia, cố gắng bình ổn nhịp thở rối loạn vì chạy trốn.
Hắn đến nhà vệ sinh cởi áo khoác, bỏ tóc giả, sau đó là một loại khí chất khác hẳn.
Nhưng mà......
Hắn dừng bước ở cửa nhà vệ sinh.
Mọi người đi ngang qua đều không thể không nhìn hắn, họ nhìn hắn bằng với vẻ mặt dò xét, kinh hãi, hoang mang và ghê tởm.
Hà Dật nhanh chóng biết được nguyên nhân.
Hệ thống sân bay đã bị hack, tất cả mọi màn hình đều bị cùng một đoạn video chiếm giữ, trên màn hình hiện ra khuôn mặt cùng vị trí của hắn, trong toàn bộ sân bay.
Nhân viên sân bay phát hiện ra Hà Dật đang ở đây, lập tức phong tỏa tất cả các lối ra vào và kiểm tra nghiêm ngặt.
Cảnh sát gần đó đang khẩn trương chạy đến.
Từ sau khi buổi phát sóng trực tiếp cho người ta biết được về ngành công nghiệp nhân bản đen tối của Sinh học Minh Bằng, biết Hà Dật đã ngược đãi người nhân bản ra sao, những hành khách ở sân bay đều phẫn nộ không có chỗ trút giận, thế mà lại nhanh chóng phát hiện ra kẻ có liên quan!
Họ nhìn chằm chằm Hà Dật, chậm rãi tới gần hắn, vây quanh hắn.
Khoé miệng Hà Dật co giật, có chút chua xót.
"Đừng mạnh tay quá." Hà Dật mỉm cười.
......
Chu Vũ và Uông Hân Nghi nhanh chóng rút ra cửa sau dưới sự hộ tống của vệ sĩ, một chiếc MPV mở sẵn cửa đang chờ họ.
"Họ Nhiễm đâu?" Chu Vũ hỏi vệ sĩ nơi ở của Đại Nhiễm.
"Vẫn đang tìm." Vệ sĩ thành thật trả lời.
Chu Vũ: "......"
Uông Hân Nghi có chút khó chịu, nói: "Mặc kệ cô ta, chúng ta đi trước."
Tài xế đang định ngồi vào ghế lái, đột nhiên cổ áo phía sau bị người túm lấy, kéo mạnh về phía sau.
Anh ta chỉ kịp thốt lên một tiếng "Ai?" đã bị kéo ngã xuống đất, thất điên bát đảo.
Chu Vũ và Uông Hân Nghi đều sững sờ, lúc này nhìn thấy đã có hơn chục người vây quanh xe, người vừa túm lấy tài xế chính là Nhiễm Cấm.
Không phải Đại Nhiễm, là Nhiễm Cấm mà Chu Vũ quen thuộc!
Tất cả các vệ sĩ của Chu Vũ đều bị chĩa súng sau đầu, đứng yên như tượng điêu khắc.
Họ đã sớm bị khống chế.
Nhiễm Cấm đứng giữa cánh cửa xe đang mở, trong mắt có lửa, nhìn chằm chằm Chu Vũ không nói lời nào.
Nàng đã mặc lại áo khoác, có thể che đậy vết thương trên người, nhưng vết thương ở đuôi mắt trái kéo dài đến xương gò má vẫn rất rõ ràng.
Mặc dù máu đã ngừng chảy, nhưng nó vẫn làm tăng thêm cảm giác thù địch và hung hãn trên khuôn mặt xinh đẹp vốn có của nàng.
Chu Vũ lộ ra nụ cười nịnh nọt với nàng, vừa định xuống xe, nói với Nhiễm Cấm: "Nhiễm tiểu thư tới rồi. Người đàn bà kia đang ở trong, tôi sẽ tìm cho cô."
Chu Vũ đang nói đến Đại Nhiễm.
Nói như thể chuyện này không có bất cứ liên quan nào với hắn ta, như thể giữa hắn và Nhiễm Cấm chưa từng xảy ra chuyện gì.
Chu Vũ mới vừa bước xuống xe, Nhiễm Cấm đã thô bạo đá hắn trở về.
Nghĩ đến nỗi thống khổ của Trì Ngộ, một đá này Nhiễm Cấm dùng toàn lực, chỉ hận không thể đá hắn tàn phế.
Chu Vũ không ngờ người phụ nữ này lại tức giận như vậy, đá hắn ngã đập đầu xuống ghế.
Hắn còn chưa kịp hoàn hồn, Nhiễm Cấm đã đột ngột bước lên xe, giơ tay chém xuống, con dao găm đâm thẳng vào bàn tay hắn đang đặt trên thành ghế.
Chu Vũ chưa từng cảm nhận loại đau đớn dữ dội thế này, thời điểm bị dao xuyên thấu, hắn thống khổ gào lên.
Nhiễm Cấm tới gần hắn, hỏi: "Đau không?"
Mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng, trong mắt Chu Vũ tràn đầy lửa giận nhưng không dám nói gì.
Không cần phải dùng miệng trả lời, cơn đau đã chiếm cứ toàn bộ đường nét trên khuôn mặt, khiến ngũ quan của hắn vặn xoắn lại.
Trong nụ cười lạnh của Nhiễm Cấm mang theo sự tức giận không thèm kiềm chế: "Đau là tốt. Dù là người sinh ra tự nhiên hay người nhân bản đều biết đau, tôi còn tưởng rằng anh không biết."
Chu Vũ nhìn Nhiễm Cấm bằng ánh mắt tối sầm hoang mang.
"Tại sao cô lại biết được nơi này...... Người mà cô luôn theo dõi hoàn toàn không phải tôi, đó là bản sao của tôi." Chu Vũ khó hiểu.
Nhiễm Cấm lạnh lùng nói: "Tôi biết ở mỗi giai đoạn người nhân bản sẽ có tính cách thế nào, dù anh có dạy họ cách bắt chước thì cũng chỉ là một màn kịch vụng về mà thôi. Tôi hoàn toàn có thể phân biệt được. Huống chi......"
Ánh mắt Nhiễm Cấm nhìn về phía Uông Hân Nghi ngồi khuất sau Chu Vũ, "Để cứu cô ta, anh có thể bỏ ra một số tiền lớn để trở thành hội viên cao cấp của Sinh học Minh Bằng, sau đó lại mua chuộc nhân viên trong căn cứ của Sinh học Minh Bằng, trực tiếp giết chết bộ não của bản thể Uông Hân Nghi, giả mạo thân phận bà ấy để rời khỏi căn cứ, đúng là chuyện gì cũng có thể làm ra được."
Chu Vũ không nhịn được bật cười: "Thì ra cô đã sớm biết chuyện này, đã sớm bắt đầu đề phòng tôi. Nhưng chuyện này sao có thể trách tôi được? Bản thể của cô ấy đã giết bao nhiêu người nhân bản chỉ vì muốn duy trì vẻ ngoài thanh xuân của mình. So với sự tàn bạo của bà ta thì tôi chỉ giết bà ta đã là quá nhân từ. Còn Sinh học Minh Bằng...... đó đúng là nơi có tiền thì muốn làm gì cũng được."
Chu Vũ thở gấp, đột nhiên đổi giọng, tới gần Nhiễm Cấm, dùng giọng điệu dụ hoặc nói với nàng: "Cô, đồng tiền trong xã hội loài người là vạn năng, Nhiễm tiểu thư cô tại sao phải làm ra chuyện không ai nhờ thế này? Hiện tại cô chính là Nhiễm Cấm, thiên kim của Nhiễm gia, có thể làm bất cứ điều gì cô muốn. Để thế giới biết cô là người nhân bản thì có gì tốt?
Họ sẽ không thật sự chấp nhận cô, dù mặt ngoài có thân thiết với cô, thương hại cô, thì sau lưng vẫn chỉ xem cô là quái vật.
Những người khác không hiểu được sự độc ác, thành kiến và hẹp hòi của con người, đến cả cô còn không hiểu hay sao? Những đau đớn mà cô từng trải qua, có cái nào không phải do bọn họ ban cho?
Nhiễm tiểu thư, đi cùng tôi, lặng lẽ dung nhập vào thế giới này, thay đổi nó. Chờ đến khi số lượng người nhân bản chúng ta ngày càng nhiều, khi ấy chúng ta sẽ là chúa tể của thế giới này, đến lúc đó chúng ta sẽ hoán đổi vị trí với con người. Cô có thể trả lại tất cả những đau khổ mình từng gánh chịu, như vậy không tốt sao?"
Nhiễm Cấm nghe hắn nói xong, hàng mi cong dày khẽ động.
Chu Vũ lộ ra ánh mắt mong đợi.
"Anh còn nhớ mình đã nói gì khi chủ động tìm đến tôi lúc trước không?" Mỗi khi nói ra một chữ, Nhiễm Cấm sẽ xoay con dao găm trong tay một lần.
Chu Vũ đau không chịu thấu, chỉ có thể trả lời câu hỏi của nàng: "Tôi nói...... Tôi không muốn làm hàng dự phòng của bất cứ ai! Tôi muốn, trở thành —— chính mình."
"Thế bây giờ anh đang làm gì?" Nhiễm Cấm hỏi hắn, "Vì muốn tiếp tục trở thành Chu Vũ, vì muốn chiếm đoạt thân phận của anh ta mãi mãi, không ngần ngại giúp đỡ kẻ đầu sỏ Hà Dật trốn thoát!"
Chu Vũ đau đến phát run, nhưng vẫn có thể cười ra tiếng khi nghe Nhiễm Cấm nói, "...... Có gì không đúng chứ? Bản chất của con người chính là tham lam. Chúng ta cũng là người, chẳng qua phương thức sinh ra có khác biệt với con người tự nhiên mà thôi. Tôi tham lam có gì sai? Bọn chúng đưa tôi đến thế giới này, thế giới này nên chấp nhận tất cả ham muốn của tôi!"
Trong ánh mắt Chu Vũ trào dâng huyết sắc, "Tôi không làm gì sai cả."
Nhiễm Cấm nhìn hắn một lúc, nghĩ tới Trì Ngộ.
"Chị là người sạch sẽ nhất trên thế gian này......Nếu như chị cảm thấy bẩn, vậy thì hãy vấy bẩn cả em đi.""Không cần nói câu cảm ơn với em...... Chỉ cần để em yêu chị thôi.""Chị là chị, là duy nhất, là một Tô Tiểu Tông trong sáng, tự do, sống vì chính mình."......
May mà nàng gặp được Trì Ngộ, may mà Trì Ngộ từng bước đưa nàng trở về từ vũng lầy, để nàng không còn hèn mọn, lang thang, cũng không còn mang lòng thù hận.
"Có ham muốn cũng không phải là con người thật sự." Nhiễm Cấm nói, "Một con người thật sự, nên biết cách kiềm chế sự bành trướng của ham muốn, kiềm chế sự thôi thúc phải làm tổn thương người khác. Chu Vũ, anh cũng không phải là một 'Con người' thật sự."
Rất dễ để biết cách làm "Tổn thương", nhưng rất khó để học cách "Yêu thương".
Chu Vũ im lặng một lúc, sau đó lại cười yếu ớt: "Theo như cô nói, vậy thì trên đời này có người nào thật sự là 'Người' chứ?"
Uông Hân Nghi ngồi phía sau Chu Vũ, hiển nhiên không có hứng thú đối với cuộc trò chuyện của bọn họ.
"Nhiễm tiểu thư, tôi có thể hỏi chị một câu không?" Uông Hân Nghi nói, "Tại sao chị lại tìm được nơi này? Lại còn biết chính xác vị trí cửa sau? Chị đặt thiết bị theo dõi trên chiếc xe này?"
Nhiễm Cấm nhìn về phía cô ta.
Nói xong, Uông Hân Nghi còn cảm thấy khó tin, dù sao chiếc xe này mỗi ngày đều có vệ sĩ cẩn thận kiểm tra, lắp đặt thiết bị theo dõi cũng không đơn giản như vậy.
Hơn nữa, trong xe có trang bị thiết bị chặn theo dõi, bất kỳ thiết bị theo dõi nào được lắp đặt trong xe đều sẽ bị vô hiệu hoá.
Nghĩ đến đây, đột nhiên Uông Hân Nghi hiểu ra, "Thiết bị theo dõi không được gắn trong xe?"
Ánh mắt lạnh lùng của Nhiễm Cấm rơi vào chiếc nhẫn trên tay phải của Uông Hân Nghi.
Uông Hân Nghi trầm mặc, đã hoàn toàn hiểu rõ.
Chiếc nhẫn này là cô ta cướp được từ trong tay đối thủ cạnh tranh.
Trong giới, Uông Hân Nghi có một đối thủ cạnh tranh khiến cô ấy rất phiền lòng, Trương tiểu thư.
Hai tháng trước, stylist vô tình đề cập đến chiếc nhẫn này trong lúc giúp cô tạo hình, đá quý đính trên chiếc nhẫn được lấy từ những viên đá quý trên vương miện của nữ hoàng thứ ba trăm nào đó, rất hiếm.
Stylist còn cho cô xem ảnh của chiếc nhẫn đó, quả thật rất xinh đẹp.
Tuy nhiên, đồ trang sức của Uông Hân Nghi đã rất nhiều, dù cho mỗi ngày thay đổi thì cũng không bị trùng lặp.
Chiếc nhẫn cao quý, đẹp đẽ kia, cô chỉ nhìn lâu hơn một chút mà thôi.
Cho đến khi stylist nhắc đến cái gai trong mắt cô.
Stylist nói người luôn tìm mọi cách để cướp tài nguyên của cô, vị Trương tiểu thư kia cũng đang tìm mọi cách để mua chiếc nhẫn này, còn nhất định phải mua cho bằng được, cô ấy đang nhờ người tìm kiếm bảo vật này ở tất cả các nhà đấu giá nước ngoài.
Uông Hân Nghi nghe xong, khẽ mỉm cười.
Nửa tháng sau, chiếc nhẫn này liền xuất hiện ở ngón giữa của cô, hơn nữa còn cố ý đeo nó ở lễ trao giải, cố ý cho Trương tiểu thư nhìn thấy.
Trương tiểu thư chắc chắn nhìn thấy, chẳng qua vì thể diện nên chỉ có thể "bày ra" nụ cười không quan tâm.
Thể hiện không quan tâm, thật ra là rất để ý, Uông Hân Nghi hiểu.
Stylist kia rất sốc và ghen tị khi chiếc nhẫn xuất hiện trên ngón tay cô, còn hỏi cô có thể cho mượn hai ngày không, cô ấy muốn mang bảo bối truyền kỳ này đi triển lãm với bạn bè.
Rốt cuộc Uông Hân Nghi không đồng ý.
Sau đó, Uông Hân Nghi luôn đeo chiếc nhẫn mang đến cho cô sự thoả mãn và cảm giác chiến thắng này.
Bây giờ nhớ đến......"Stylist đó...... là người của chị?" Uông Hân Nghi nhìn chằm chằm Nhiễm Cấm, hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng, "Chuyện này cũng là kế hoạch của chị? Lắp thiết bị theo dõi vào trong nhẫn của tôi? Như vậy, định vị không nằm ở trong xe, mà ngay trên người tôi? Họ Trương kia căn bản là không thèm để ý đến chiếc nhẫn này, thậm chí còn chưa từng nghe nhắc đến, đúng không?"
Nhiễm Cấm không bình luận.
Chu Vũ nghe cô ta nói như vậy, tâm tình càng thêm phức tạp.
Chỉ e là Nhiễm Cấm đã sớm bài bố trên người Uông Hân Nghi.
Suy nghĩ của Nhiễm Cấm thâm sâu hơn hắn tưởng tượng quá nhiều.
Uông Hân Nghi tức giận đến mức đứng bật dậy, những người đứng sau Nhiễm Cấm lập tức chĩa súng vào cô ta.
Chu Vũ giơ lên cánh tay trái không bị Nhiễm Cấm đâm, làm ra tư thế đầu hàng, muốn những người sau lưng Nhiễm Cấm bình tĩnh, đừng nổ súng.
"Nhiễm tổng, không cần thô bạo như vậy." Chu Vũ lấy lại sự trầm tĩnh, nói với Nhiễm Cấm: "Nếu cô giết bọn tôi ở đây cũng không phải là chuyện tốt đối với cô. Cô còn phải tiếp tục sống trong xã hội loài người, dù giết người hay là người nhân bản thì cũng không phải là chuyện hay ho, đúng không?"
Nhiễm Cấm tạm thời không có hành động nào.
Mà ngoài hành động "đầu hàng" này, cánh tay giơ lên của Chu Vũ còn có một mục đích khác, đó là chặn tầm nhìn của Nhiễm Cấm đối với Uông Hân Nghi.
Chu Vũ và Uông Hân Nghi đã từng thảo luận về việc họ nên làm gì nếu một ngày nào đó kế hoạch của cả hai thất bại.
"Em giữ khẩu súng ngắn bỏ túi này, lúc nào cũng phải đặt trong người. Nếu chúng ta bị dồn ép, chắc chắn sự chú ý của bọn họ sẽ đặt vào anh nhiều hơn, đến lúc đó anh sẽ yểm hộ em, em phải luôn tránh phía sau anh. Chỉ cần anh giơ tay làm tư thế đầu hàng là có thể che chắn cho em, khi anh cử động ngón trỏ thì hãy bắn ngay."
Nói xong, Chu Vũ mô phỏng toàn bộ quá trình, "Lúc đó, chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta trở mình."
Hai người họ đã diễn tập quá trình này nhiều lần, góc độ yểm hộ được Chu Vũ tính toán chính xác đến từng cm.
Lúc này hắn giơ tay lên, quả thật đã chắn mất tầm nhìn của Nhiễm Cấm.
Những người đứng phía sau Nhiễm Cấm và bên ngoài xe lại càng khó phát hiện hành động được giấu trong tay áo của Uông Hân Nghi.
Uông Hân Nghi nổ súng, chính là tín hiệu đánh trả!
Cổ họng Chu Vũ khô khốc, động ngón trỏ.
Nhìn thấy hành động của Chu Vũ, Uông Hân Nghi giống như cỗ máy giết người được kích hoạt, lập tức móc khẩu súng trong tay áo ra, nhắm ngay Nhiễm Cấm!
Trong khoảnh khắc họng súng sáng bóng lộ ra sát khí, trái tim Nhiễm Cấm co rút mạnh.
Chưa kịp sợ hãi thì chợt nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, Uông Hân Nghi đang định bóp cò đột nhiên kêu rống lên như bị điện giật, lật người rớt khỏi ghế, khẩu súng rơi trên đất.
Sự chú ý của Chu Vũ và Nhiễm Cấm đổ dồn vào khẩu súng, gần như cùng lúc họ lao vào giành lấy nó.
Chu Vũ mắt thấy bản thân sắp đoạt được súng, bỗng nhiên từ cánh tay phải của hắn truyền đến một trận đau đớn, đồng dạng với Uông Hân Nghi, kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất.
Đến khi hắn có lại ý thức, trên trán đã có nhiều hơn một khẩu súng, cùng ánh sáng lạnh lẽo đến từ phía Nhiễm Cấm.
"Đừng......" Chu Vũ toàn thân đều là mồ hôi lạnh, vẫn còn đang co giật, không nói nên lời.
"Trói lại." Nhiễm Cấm nói.
Những người phía sau ngay lập tức tiến vào bắt trói Chu Vũ và Uông Hân Nghi đã không thể nhúc nhích.
Nhiễm Cấm quay đầu lại, nhìn thấy Trì Ngộ đang chống một tay lên thân xe, đỡ cơ thể lung lay sắp đổ của mình, trong tay cầm điện thoại, thấy Chu Vũ và Uông Hân Nghi lúc này đã bị khống chế mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhiễm Cấm lập tức tiến đến đỡ cô: "Tiểu Ngộ, em đã đồng ý với chị ở yên trong xe, sao lại chạy đến? Ở đây nguy hiểm lắm."
Trì Ngộ quơ quơ di động, Nhiễm Cấm thấy trên màn hình là app của Sinh học Minh Bằng có được từ Trâu Thanh, dùng để khống chế và theo dõi hành tung của người nhân bản.
Ngoại trừ con chip trong tay Nhiễm Cấm đã bị Tô Nguyệt Trân cho ngủ đông, tất cả những người nhân bản khác, dù là tạm thời thoát ly thân phận người nhân bản, cũng chỉ là chữa trị dấu vết con chip để lại trên tay phải họ, không phải thật sự lấy nó ra.
Sau tất cả, Sinh học Minh Bằng sẽ không tử tế như vậy, sẽ không cho "Sản phẩm" của mình có cơ hội vạch trần sự thật với thế giới, bọn họ vẫn luôn sử dụng phần mềm có thể "Giết chết" người nhân bản bất cứ lúc nào, đứng sau hậu trường khống chế, nắm quyền sinh sát đối với người nhân bản.
Nhiễm Cấm có thể yên tâm phát sóng trực tiếp, cũng là nhờ Trì Ngộ cưỡng ép được Trâu Thanh mở miệng, lợi dụng quyền hạn của cô ta để khoá mọi quyền của Sinh học Minh Bằng.
Về phần Hà Dật, vì đảm bảo an toàn, hắn luôn để mình tách biệt khỏi ngành công nghiệp nhân bản, rũ sạch liên quan, cũng vì thế cho nên trong phần mềm này không có quyền hạn của hắn.
Nếu không phải Uông Hân Nghi đánh lén, Trì Ngộ cũng không muốn khởi động chương trình quản lý người nhân bản trước mặt Nhiễm Cấm thế này.
Nhiễm Cấm giữ điện thoại của Trì Ngộ trong xe, thời điểm Trì Ngộ gặp nạn, mọi dây thần kinh của nàng như muốn đứt đoạn, đã quên mất trong di động còn có ứng dụng này. Nhưng ngay cả khi nàng nhớ ra thì cũng không sử dụng được, bởi vì quyền hạn của Trâu Thanh chỉ chuyển cho Trì Ngộ, yêu cầu phải có mống mắt của Trì Ngộ mới có thể mở khoá.
Trì Ngộ quả thật đau đớn đến mức khó lòng chịu đựng, thấy Chu Vũ và Uông Hân Nghi đều bị ấn xuống, Đại Nhiễm cũng bị kéo từ trên lầu nhét vào trong xe, cuối cùng cũng nhẹ nhõm.
Một tay cô ôm eo Nhiễm Cấm, ghé vào tai nàng nói: "Bởi vì nguy hiểm mới muốn đến. Vừa rồi em làm không tốt sao?"
Nhiễm Cấm bị cô giữ chặt, ngực áp vào người cô, có thể cảm nhận rõ ràng nhịp đập của trái tim cô. Nhiễm Cấm đã đạt đến giới hạn chịu đựng, cơ thể cứng đờ chậm rãi thả lỏng vì cái ôm của Trì Ngộ, ngọn lửa thiêu đốt cõi lòng cũng dần được Trì Ngộ dập tắt.
"Tốt lắm......" Giọng nói của Nhiễm Cấm trở nên mềm nhẹ, "Cực kỳ tốt. Tiểu Ngộ đặc biệt lợi hại."
Trì Ngộ bật cười khi nghe nàng nói, nghĩ đến việc Nhiễm Cấm tự đâm chính mình vì bảo vệ cô, trong lòng lại bắt đầu đau đớn.
"Đau không?" Trì Ngộ ôm mặt nàng, giọng nói nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn.
Trước đây, bất kể vết thương nặng thế nào, Nhiễm Cấm đã quen với việc tự mình liếm láp miệng vết thương, luôn sẽ nói ra câu "Không đau", hay là "Sẽ sớm lành thôi".
Giờ phút này, được Trì Ngộ ôm trong lòng bàn tay, nhớ đến lời Trì Ngộ từng nói, hai người phải thành thật với nhau, họ là người thân thuộc nhất với nhau trên thế giới này......
Một sự ấm áp mềm mại, nhẹ nhàng lan toả trong lòng Nhiễm Cấm.
"Có......" Nhiễm Cấm chậm rãi cọ vào lòng bàn tay Trì Ngộ, luyến tiếc rời đi, nhắm mắt lại an tâm mà nói, "Đau lắm."
-------------------------------
Tác giả có chuyện muốn nói:Bé Nhiễm: em cảm thấy em đang thay đổi rồi > <Chương tiếp theo là tiến vào kết thúc cuối cùng.