Điếm Tiểu Nhị Cùng Nữ Ma Đầu
|
|
CHƯƠNG 20: TỪ BIỆT
"Nếu nàng không lựa chọn trốn tránh, có lẽ hết thảy đều sẽ thay đổi." **************** Phó Vân Mặc trở về phòng, cả đêm không ngủ được, chỉ đến khi nghĩ đến nụ hôn khó giải thích của Mạc Ly Hề, tim liền đập loạn nhịp, hai má trở nên đỏ bừng. Không đúng a...Ta đã từng có bạn trai a....làm sao lại đối với một nữ tử lại như vậy. Phó Vân Mặc lắc lắc đầu, xoay tới xoay lui, thời điểm nhắm hai mắt lại nghĩ tới gương mặt tuyệt diễm khuynh thành kia của Mạc Ly Hề, nhất thời mở bừng hai mắt. Không được không được...trúng tà rồi... Phó Vân Mặc cảm thấy cả người đều có chút nóng lên, bản thân đi ra ngoài hóng gió, lại phát hiện Nam Côn Luân cư nhiên lại ở đây, hơn nữa vô cùng cô độc mà ngồi trên ghế đá ở dưới tàng cây. Có lẽ là nghe được động tĩnh, trong nháy mắt Nam Côn Luân quay đầu lại nhìn, liền thấy Phó Vân Mặc chậm rãi đi đến. "Tiểu Mặc tỷ, ngủ không được sao?" "Ân... Ngươi cũng vậy đúng không!" Ngày mai cuối cùng cũng phải rời khỏi nơi này, thời gian Nam Côn Luân ở Tứ Hải lâu tính toán cũng không ngắn, hắn còn không thể buông bỏ, huống chi là Phó Vân Mặc. "Ân...Đệ hiện tại đang luyện chiêu thứ nhất trong [Quỷ kiếm], luyện hai chiêu của Thập Tam kiếm Thương Vân, nhất định có năng lực bảo vệ bản thân mình, cũng có thể bảo hộ Tiểu Mặc tỷ, đệ muốn....đi tìm chân tướng Nam gia bị diệt môn." Nam Côn Luân vẫn luôn muốn làm như vậy, cũng không phải lúc trước hắn không nghĩ, mà là năng lực của mình lúc đó quá yếu ớt, hiện giờ tới Tứ Hải lâu, võ công cũng có tiến bộ, trùng hợp lại có cơ hội rời khỏi Tứ Hải lâu, hắn liền muốn điều tra một lần nữa. Phó Vân Mặc tất nhiên biết tình cảnh của Nam Côn Luân, ở thế giới võ hiệp này, ở trong chốn võ lâm này, vũ lực chính là tất cả, hiện giờ Nam Côn Luân cũng chỉ là võ công qua loa, tuy nhiên chờ đến ngày sau hắn cũng nhất định trở thành một đại cao thủ trong chốn võ lâm, dù gì cũng là nam chính mà! "Ân...Ta cùng ngươi đi tìm kiếm chân tướng, chỉ là ta cũng sợ trở thành gánh nặng cho ngươi." Phó Vân Mặc tuy rằng thông minh, hiện tại xem như cũng có chút tri thức võ học, về cơ bản lúc trước là con số không. "Làm sao lại vậy, Tiểu Mặc tỷ thông minh như thế, là đệ được giúp đỡ mới đúng." Nam Côn Luân lộ ra nụ cười rạng rõ, Phó Vân Mạc cười khẽ, thiếu niên này tựa hồ bất luận trong hoàn cảnh nào, đều sẽ vẫn duy trì một nụ cười thật tươi, dường như không có chút nào giống một đại nam nhân, mà lại giống một hài tử. "Chỉ hy vọng như thế, hiện tại tất cả mọi người trên giang hồ đều nói ta nắm giữ [Phong Vân Quyết], việc này chỉ sợ phải trải qua nhiều trắc trở, ta hỏi ngươi một lần cuối, ngươi thật sự muốn đi cùng ta sao?" Phó Vân Mặc vẫn là sợ liên lụy Nam Côn Luân, tuy nói ôm đùi nam chính khả năng sẽ an toàn một chút, chính là từ trước đến nay, Phó Vân Mặc thật sự xem Nam Côn Luân là đệ đệ cũng như là bằng hữu của mình, nàng cũng không muốn Nam Côn Luân cùng mình đi trên con đường khó khăn phía trước. "Tất nhiên là thật, đệ Nam Côn Luân làm việc, nói một không nói hai." Nam Côn Luân lại nở một nụ thật tươi với Phó Vân Mặc, Phó Vân Mặc trừng hắn một cái nói: "Được rồi được rồi, tóm lại con đường về sau, chúng ta đều phải rất gian nan, nếu một khi không cẩn thận, ta nghĩ rồi, ít nhất còn có ngươi thay ta an táng." Phó Vân Mặc không có cấm kỵ, đem từ "chết" treo ở bên miệng cũng cảm thấy không sao cả, có lẽ có khả năng bản thân cứ như vậy xuyên trở về hiện đại a? Chỉ là Nam Côn Luân không vui, nhíu chặt mày lại nói: "Chúng ta cùng nhau nỗ lực, ai đều không thể xảy ra chuyện gì." Nhìn ánh mặt kiên định của Nam Côn Luân, Phó Vân Mặc chỉ là cười cười, không hề nói gì thêm. "Muộn rồi, trở về ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm rời đi nữa." Thật lâu sau, Phó Vân Mặc nói một câu, Nam Côn Luân gật gật đầu, hai người liền từng người trở về phòng, chỉ là tâm sự vẫn còn, một đêm thức trắng vô tận. ---------------- Ngày kế tiếp, Phó Vân Mặc dậy thật sớm, thu dọn xong một túi hành lý, nhìn con cá mặn dưới giường, đem gói lại cẩn thận, cũng mang theo lên đường, nàng cùng Nam Côn Luân trước tiên ở sân gặp nhau, sau đó liền hướng mọi người từ biệt, sau khi từ biệt mọi người không buông, ngay cả ngày thường đại hán tử đầu bếp Trần cũng không ngăn nổi hốc mắt đầy nước mắt, người vui vẻ nhất trong Tứ Hợp viện, không ai khác là Trương Ma Tử rồi. "Lại đây, cho các ngươi tiền lương tháng này." Lý chưởng quầy đi tới, đưa Nam Côn Luân cùng Phó Vân Mặc từng người một cái túi tiền, mấy ngày không thấy, Lý chưởng quầy thật sự tiều tụy rất nhiều, Phó Vân Mặc tâm sinh ra một trận áy náy, đang muốn nói gì đó, cảm nhận túi tiền nặng trĩu, rõ ràng là đã cho rất nhiều, vừa muốn nói gì, Lý chưởng quầy đã mở miệng: "Người trẻ tuổi a, làm việc nên bớt nóng nảy lại, nhiều hơn một phần trầm ổn, ngày sau vẫn còn dài, nhỡ kỹ bảo trọng." Lý chưởng quầy lộ ra một nụ cười, tùy rằng gương mặt hắn thô gầy, nhưng một khi cười lên thật ra làm tăng cảm giác hiền lành thêm vài phần, Phó Vân Mặc liền biết, người này nhất định cố ý đưa nhiều tiền, liền không nói gì nữa. "Mấy ngày qua cảm tạ mọi người đã chiếu cố đến, chúng ta sẽ chiếu cố bản thân thật tốt, ngày sau gặp lại trên giang hồ!" "Mọi người bảo trọng!" Cứ như vậy sau khi từ biệt từng người, trong lòng mỗi người đều không nỡ buông tay, Phó Vân Mặc cùng Nam Côn Luân từ cửa sau rời đi, chỉ là vừa mới bước ra cửa Tứ Hải lâu, bọn họ liền bắt đầu mê man, không biết là nên đi hướng nào mới tốt. Đúng vào lúc này, hẻm sau đi ra ba người, là đoàn người của Mạc Ly Hề, các nàng từ bước đến gần, Phó Vân Mặc sau khi thấy Mạc Ly Hề, mặt không tự giác mà đỏ lên, nàng ấy hiện giờ đã thay đổi một tấm khăn che mặt khác, sau đó cười khan vài tiếng, nói: "Mạc chưởng môn." Mạc Ly Hề chỉ là nhẹ nhàng lên tiếng, nói: "Đặc biệt đến cáo biệt ngươi." Đi theo sau Mạc Ly Hề là Gia Cát Điềm Nhi cùng Văn Nhược Nhàn, hai người cũng an tĩnh mà đi tới, cũng không nói lời gì. "Ân, chư vị Thiên Duyên phái cũng phải bảo trọng chính mình." "Ân, sẽ, các ngươi cũng vậy, lên đường bình an." Mạc Ly Hề nhàn nhạt nói một câu, khóe mắt như cũ là tia ôn nhu, trừ lần đó ra, rốt cuộc cũng nhìn không ra một chút cảm xúc gì trên mặt của nàng ấy. "Mạc sư tỷ Mạc sư tỷ, chúng ta phải đi thôi, Sở đại ca của ngươi vẫn còn đang đợi chúng ta." Gia Cát Điềm Nhi đã mở miệng, khóe môi treo lên một nụ cười ngọt ngào, lời này vừa nói ra, Phó Vân Mặc thật sự có chút đau lòng, nàng giường mắt nhìn về phía Mạc Ly Hề, thấy trên mặt nàng ấy có chút hoảng hốt. Lúc này Phó Vân Mặc đột nhiên nhớ tới, Mạc Ly Hề còn có một vị hôn phu, cùng nàng đính ước trong bụng mẹ – Sở Hồng Phi thiếu chủ của Thần Nhận phái. Đúng vậy....Nàng có vị hôn phu, trong tiểu thuyết Nam Côn Luân sau khi biết được nàng ấy có vị hôn phu, thật sự là hồn bay phách lạc đến cực điểm. Nhưng tại sao hiện giờ lại đổi thành chính mình hốt hoảng? Đảo mắt nhìn về phía Nam Côn Luân, quả nhiên hắn vẫn là một bộ dạng vô tâm vô phế... Đúng rồi, chính vào lúc mình xuyên vào [Phong Vân Biến] này, hết thảy đều rối loạn. "Điềm Nhi, gọi Chưởng môn, còn nữa...cái gì mà của ngươi của ta, Chưởng môn cùng Sở đại ca còn chưa có thành thân đâu!" Vân Nhược Nhàn nhỏ giọng quát lớn, Gia Cát Điềm Nhi thè lưỡi nhún vai, lập tức ngậm lại miệng, chỉ là những lời này lọt vào trong tai của Phó Vân Mặc, lại còn thêm đau lòng. Phó Vân Mặc lắc lắc đầu, bắt đầu cười khổ....Rõ ràng không nên như vậy. "Mạc chưởng môn nếu có việc gập thì liền đi trước đi! Ta cùng Nam Côn Luân cũng phải đi rồi." Phó Vân Mặc vẫn nụ cười như cũ, chỉ là khóe miệng hơi hơi run rẩy, cảm giác muốn khóc, lại không có ai thấy được, rốt cuộc nàng cũng là một diễn viên, diễn một tuồng kịch đối với nàng mà nói, không có gì khó khăn. "Ân...Được." Mạc Ly Hề còn muốn nói cái gì đó, há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn là cái gì cũng không nói, xoay người rời đi.... Mạc Ly Hề sau này có lẽ sẽ có một đoạn thời gian rất dài đều đối mặt với sự hối hận, tại sao ngay tại lúc ly biệt thế này, nàng là không nói rõ cho Phó Vân Mặc biết tâm tình của mình. Thậm chí nàng sẽ hối hận vì bản thân lựa chọn quên đi nụ hôn tối hôm đó... Nếu nàng không lựa chọn trốn tránh, có lẽ hết thảy đều sẽ thay đổi. Mạc Ly Hề rời đi, mà Phó Vân Mặc cũng xoay người rời khỏi, hai người đi ở hai hướng, cũng chú định con đường tình cảm ngày sau của các nàng, càng lúc càng xa. Dọc theo đường đi, Phó Vân Mặc hốt hoảng, Nam Côn Luân như đang suy tư gì đó, thật lâu sau, Nam Côn Luân mới mở miệng. "Tiểu Mặc tỷ, kỳ thật thời điểm rời khỏi Nam gia, đệ nhìn thấy một quyển kinh Phật, Nam gia không có lễ Phật, quyển Kinh Phật này hiển nhiên không phải vật của Nam gia, thấy chuyện có chút kỳ quặc, đệ liền giấu đi." Lúc này, Nam Côn Luân mới lấy ra quyển Kinh Phật kia, một quyển Kinh Phật cổ xưa, bên trong vẫn là nội dung mà Phó Vân Mặc xem không hiểu...Lật lại vài trang cảm thấy không thú vị liền trả lại cho Nam Côn Luân. "Thứ này ta xem không hiểu, Thiên Cơ thành cũng không có chùa, không bằng đến ngôi chùa phụ cận ở thị trấn khác nhờ những vị hòa thượng đó xem thử xem?" Phó Vân Mặc có một đề nghị như vậy, Nam Côn Luân cũng tán thành, so với việc lang thang không có mục tiêu mà đi, hiện tại ít nhất còn một phương hướng có thể chạy trốn. Chỉ là Phó Vân Mặc đối với quyển Kinh thư này không quá để ý tới, cứ xem như không lễ Phật cũng có thể do bằng hữu tặng, hoặc tặng cho bằng hữu... Không biết quyển Kinh Phật có thể có manh mối gì hay không? Bọn họ từ phía Bắc Thiên Cơ thành rời đi, dự định đến Việt thành ở phía Bắc Thiên Cơ thành, chỉ là bọn họ không biết một chuyện, bọn họ sau khi rời khỏi, đã bị người khác theo dõi, mà người này cũng không có động thủ ở Thiên Cơ thành. Chỉ là khi bọn họ rời khỏi tới một địa phương cách Thiên Cơ thành mười dặm thì người nọ liền hiện thân. Nam Côn Luân cảm giác được động tĩnh phía sau, thời điểm xoay người lại, liền thấy một thân bạch y, môt nữ nhân mang mặt nạ bạch ngọt, trong tay nàng có thanh trường kiếm, khóe miệng cười như không cười, cứ như vậy cách chỗ bọn họ hai trượng, xung quanh một người đi đường cũng không có. "Ngươi muốn gì?" Phó Vân Mặc có chút hoảng loạn, chỉ thấy Nam Côn Luân chắn ở trước thân mình, muốn bảo hộ mình, trong lòng có chút ấm áp, chỉ là nàng lôi léo tay của Nam Côn Luân, ý bảo hắn tránh ra, nếu người này muốn động thủ, mười tên Nam Côn Luân cũng đánh không lại. "Rất rõ ràng, các ngươi là của ta rồi." Nếu đây là bố cục do nàng bày trí, tất nhiên thứ nàng cần chính là thứ gọi là [Phong Vân Quyết]. Dạ Khê Hàn nói xong, xung quanh nàng có một trận động tĩnh nhỏ, chỉ thấy một đám người mang mặt nạ Tu La từ trên cây nhảy xuống, từ bụi cỏ chạy ra. "....Tiểu Mặc tỷ...Bọn họ là ai a?" Nam Côn Luân hiển nhiên có chút sợ hãi, không nghĩ tới bọn họ vừa mới ra khỏi thành không lâu, liền bị mai phục, hơn nữa bọn họ còn hồn nhiên không biết gì. "Dạ Nguyệt thần giáo, cũng chính bọn họ phóng ra tin tức ta có [Phong Vân Quyết]..." Phó Vân Mặc hiển nhiên cũng mất đi chủ ý, nhìn đám người xung quanh, liền đoán được là đám lâu la bình thường trong Dạ Nguyệt thần giáo, cũng so với mình và Nam Côn Luân mạnh không biết bao nhiêu lần. "...Tàn nhẫn như vậy!" Nam Côn Luân và Phó Vân Mặc hai người nói kẽ với nhau, nhưng lỗ tai của Dạ Khê Hàn rất thính, những gì cần nghe, nghe đến rất rõ ràng. "Đem bọn họ mang về, nhốt lại." Dạ Khê Hàn hiển nhiên không muốn tự mình động thủ, bất quá cũng đúng, đối phó mình và Nam Côn Luân hai tên tay mơ mới học võ công không lâu, làm gì phải yêu cầu do đích thân nàng ta động thủ. "Nam Côn Luân, khảo nghiệm đầu tiên đến rồi.." -------------Hết chương 20----------- Lời của tác giả: Thực ra Mạc chưởng môn có sự băn khoăn của nàng, có suy nghĩ của nàng, nàng có một môn phái trong tay, cũng có vị hôn phu, mỗi một nguyên nhân làm cho nàng không thể bỏ qua tất cả mà tiến tới, nàng không biết tư vị tình yêu, cho rằng đến cuối cùng tình cảm sẽ dần phai nhạt khi rời xa Phó Vân Mặc, cả đời không biết tương tư, vừa biết tương tư, càng sợ tương tư, sau này nàng mới hiểu được. Đừng phóng dao cho ta, phòng của ta chứa không đủ đâu, ha ha ha
|
CHƯƠNG 21: CÓ GIÁN
" Ta thật sự không có lừa ngươi...." Phó Vân Mặc đau đến đầy mồ hôi lạnh ************* Phó Vân Mặc bị đánh bất tỉnh, người kia như thế nào ra tay bản thân cũng không phát hiện, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm liền mất đi tri giác. Chờ nàng lần thứ hai tỉnh lại, đã là trong một phòng giam âm u, phía trêи tường bên trong nhà tù có gắn một cây đuốc, ít nhiều làm cho nhà tù này có vài tia ấm áp. Nhưng ở hoàn cảnh ẩm ướt dơ bẩn như vậy, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy tiếng "chít chít" từ lũ chuột, Phó Vân Mặc thần kinh một chốc liền căng thẳng lên, xem xét bốn phía, tay nải của chính mình đã không còn, ngay cả Nam Côn Luân cũng không ở đây, trong lúc nhất thời sợ hãi xứng đáng với tri giác nàng sở hữu. Nàng nhanh chóng đứng lên, nàng không sợ chuột, nhưng ở chỗ này ngoại trừ chuột, nhất định còn có gián, nàng cực kỳ sợ gián. Nàng vọt tới cửa nhà từ, bên ngoài một người cũng không có, trong lòng nàng sợ hãi, nhẹ giọng mở miệng: "Nam Côn Luân?" Nàng muốn biết Nam Côn Luân có ở đây hay không, nếu Nam Côn Luân có ở đây, ít nhất có thể cùng nàng chia sẻ cảm giác sợ hãi như hiện tại làm nàng sắp hít thở không thông rồi. Nhà tù trống rỗng chỉ có thanh âm của mình quanh quẩn, Phó Vân Mặc bỗng nhiên cảm thấy càng thêm sợ hãi hơn, nàng lại đề cao âm lượng: "Nam Côn Luân?" Lúc này, ngoại trừ thanh âm của bản thân nàng, còn có thể nghe thấy được tiếng y phục cọ xát, Phó Vân Mặc tựa hồ giống như bắt được hy vọng, lại hô một câu: "Nam Côn Luân?" Lúc này cách vách nhà từ mới chậm rãi truyền đến một thanh âm quen thuộc: "Tiểu Mặc tỷ?" Phó Vân Mặc bỗng nhiên mềm nhũn ngã xuống mặt đất, phảng phất trong bóng đêm vô tận rốt cuộc cũng bắt được một tia ánh sáng, chỉ xém chút vì vui quá mà hóa khóc. "Là ta..." Sau một lúc lâu, Phó Vân Mặc mới trả lời cho Nam Côn Luân một câu, lúc này Nam Côn Luân cũng đi tới cạnh cửa nhà tù, nói: "Tiểu Mặc tỷ, chúng ta đang ở đâu? Dạ Nguyệt thần giáo?" Xem nơi này âm trầm khủng bố, không phải địa lao trong triều đình thì chính là địa lao của Dạ Nguyệt thần giáo, thật giống với tác phong của Ma giáo. Phó Vân Mặc nhìn xích sắt lớn đang khóa trụ cửa đại lao, lôi kéo xuống, lại không có chút sứt mẻ gì, chỉ là phát ra vài thanh âm thanh thúy. "Chắc là vậy. Nam Côn Luân, ngươi có thể mở xích sắt nào không?" Nam Côn Luân nghe vậy, lập tức thử xem, làm ra thanh âm không nhỏ, cuối cùng chỉ nghe được tiếng hắn thở dài nói: "Không được, cái nay đại khái là huyền thiết (sắt đen), bằng nội lực hiện giờ của đệ, mở không được." Phó Vân Mặc vừa nghe, hiển nhiên có chút kinh ngạc, Dạ Nguyệt thần giáo này lại hào khí đến như vậy, đem huyền thiết khó có được đi tạo nên xiềng xích? Khó trách nữ nhân Dạ Khê Hàn kia có thể yên tâm như vậy không cần buộc tay buộc chân của mình, bởi vì nhà giam này bọn họ căn bản là cạy không ra.... Vào lúc này, cửa địa lao bị mở ra, ở trong hoàn cảnh an tĩnh, thanh âm mở cửa này có vẻ có chút chói tai, sau đó hai người liền nghe thấy được tiếng bước chân, từng chút từng chút vững vàng mà từ cầu thang đi xuống tới, ánh vào mi mắt chính là một bộ lam y của Dạ Khê Hàn, trêи mặt vẫn như cũ mang mặt nạ bạch ngọc, phía sau của nàng ấy còn có một người, một người nam nhân, mà người này cũng mang theo mặt nạ Tu La, cánh tay thô tráng cầm theo túi hành lý của nàng và Nam Côn Luân. Trước nhà tù của Nam Côn Luân cùng Phó Vân Mặc có một chiếc bàn gỗ đơn sơ cùng chiếc ghế, sau khi nam nhân kia đem túi hành lý đặt lên trêи bàn gỗ, cung kính hướng về phía Dạ Khê Hàn khom lưng hành lễ, liền rời khỏi nhà tù. Mà Dạ Khê Hàn vẫn là nhàn nhã ngồi xuống chiếc ghế, đôi chân thon dài được giấu dưới lớp trường sam màu lam đan chéo nhau, tại phòng giam âm lãnh, cực kỳ giống một vị Tu La đoạt mệnh diễm lệ, chỉ cần liếc một cái liền có thể đoạt lấy một mạng người. "Ta tìm khắp túi hành lý của các ngươi, cũng chưa tìm được thứ mà ta muốn, nói đi, [Phong Vân Quyết] ở đâu?" Dạ Khê Hàn thân mình nghiêng về trước, khóe miệng cong lên một nụ cười như không cười, tuy Phó Vân Mặc là người quan sát tỉ mỉ, ở trong từng tia sáng do ánh lửa rọi xuống, Phó Vân Mặc trước sau đọc không hiểu cảm xúc của nàng. "Ngươi đại khái đã thấy con cá mặn kia trong túi hành lý rồi!" Phó Vân Mặc bỗng nhiên bị con cá mặn từ chính miệng mình nói ra làm cho nỗi sợ hãi vừa rồi cũng vơi đi không ít, khóe miệng lơ đãng gợi lên một độ cong nho nhỏ. Nói đến con cá mặn kia, chân mày Dạ Khê Hàn được che đậy bởi chiếc mặt nạ đột nhiên nhíu chặt lại, đôi môi căng mộng mím lại, tựa hồ đối với con cá mặn này vô cùng chán ghét. "Nếu ta nói, con cá mặn này chính là vật ngày đó hắc y nhân kia giao cho ta, ngươi tin không?" Phó Vân Mặc nói xong, quả nhiên thấy được Dạ Khê hít một hơi thật sâu, cầm lấy túi hành lý của nàng hướng về phía nhà từ ném tới, cơn giận không thể kiềm chế. "Dám chơi ta!" Dạ Khê Hàn tức giận tựa như toàn bộ sự âm lãnh bên trong nhà tù toàn bộ đều hóa thành lửa, ở một gian nhà từ khác, Nam Côn Luân hiển nhiên có chút trợn mắt há mồm, vốn tưởng rằng là một mỹ nhân băng lãnh, không nghĩ tới là núi lửa, một chút liền đốt cháy. Dạ Khê Hàn hung hăng đem túi hành lý của Phó Vân Mặc ném tới trong phòng giam của Phó Vân Mặc, y phục gì đó đều văng đến bên ngoài nhà tù, ngược lại là con cá mặn kia không nghiêng không lệch lại bay thẳng vào trong phòng giam, từng mùi cá mặn thoang thoảng truyền đến. "Ta biết ngay là ngươi không tin ta." Phó Vân Mặc buông tay, đây là chuyện trong dự kiến, nói cho bất luận kẻ nào nghe, cũng không ai dám tin. Con ngươi Dạ Khê Hàn cực lãnh, cùng bộ dáng tức giận của nàng ta phát triển trái ngược, Phó Vân Mặc vốn đang có chút buồn cười, chính là sau khi thấy ánh mắt của Dạ Khê Hàn, không tự giác hít một ngụm khí lạnh run...Cảm giác chính mình giống như một con thỏ bị hổ theo dõi. Dạ Khê Hàn từng bước đi đến gần Phó Vân Mặc, khóe miệng trong nháy mặt khôi phục độ cong cười như không cười, PhóVân Mặc cũng không ngăn được cảm thán người này thay đổi sắc mặt cũng thật là nhanh mà. "Ta cho ngươi thêm một cơ hội." Dạ Khê Hàn híp nửa mắt, ở một gian nhà tù khác Nam Côn Luân chỉ có thể nôn nóng, cái gì đều không làm được. "Ta nói chính là sự thật." Phó Vân Mặc thật sự không biết moi ở đâu ra [Phong Vân Quyết] đưa cho Dạ Khê Hàn, nếu nàng ta không tin, chính mình cũng không có cách nào, bị vây lấy trong nhà giam, cũng chỉ có thể làm con cá mặc người làm thịt. Dạ Khê Hàn khóe miệng co rút, con ngươi kai viết rõ ràng hai chữ "không tin", nàng rút ra thanh kiếm bên hông, Phó Vân Mặc cúi đầu chỉ thấy thanh kiếm kia không phải là thanh kiếm trong ấn tượng của nàng, mà là một thanh kiếm có gai giống như xương cốt... Mồ hôi lạnh Phó Vân Mặc chảy xuống, chỉ thấy Dạ Khê Hàn theo tay vung lên, Phó Vân Mặc cực nhanh thối lui, nhưng thanh trường kiếm kia vốn dĩ có hai thước cư nhiên lại giống như cái roi thân kéo dài ra, Phó Vân Mặc có thể thấy được từng mảnh gai như xương kia hướng chính nàng bay tới, mà liên quan đến từng mảnh gai kia, lại có chỉ bạc làm cho người khác khó phát hiện, cũng may dưới ánh lửa, nàng mới thấy sợi chỉ bạc kia lấp lánh sáng lên. Phó Vân Mặc căn bản không dự đoán được thanh kiếm kia trong nháy mắt cư nhiên biến thành roi, cũng may nó không phải giết chết mình, mà là nháy mắt cuốn lấy cánh tay trái của mình, bản thân càng giãy dụa, sợi chỉ bạc liền siết lại càng chặt, những thứ gai như xương cốt kia đâm sau vào làn da của mình sâu hơn một phân, đau đớn không chịu được. "A....A...Đau đau đau..." Phó Vân Mặc muốn chạy về phía trước, chính là phát hiện sợi chỉ bạch cùng những mảnh gai xương hoàn toàn không bởi vì mình cử động mà buông tha cho nàng. "Tiểu Mặc tỷ! Tiểu Mặc tỷ! Nữ ma đầu, có chuyện gì ngươi cứ tìm ta!" Nam Côn Luân nghe Phó Vân Mặc hô đau, trong lòng căng thẳng, vẫn như cũ không thể làm được gì, mà hắn cũng thấy ánh mắt mang theo tia khinh thường của Dạ Khê Hàn. " Tiểu tình nhân của ngươi đối với cũng thật là có tình có nghĩa." Dạ Khê Hàn tay cầm kiếm lôi kéo, sợi chỉ bạc trêи tay Phó Vân Mặc càng siết càng chặt, những mảnh gai thậm chí đam càng sâu hơn, một chút máu đỏ chảy ra. Gương mặt xinh đẹp của Phó Vân Mặc nhăn lại, một cái tay khác căn bản cũng không dám đụng vào sợ chỉ bạc cùng mảnh xương gai kia, một khi chạm vào, sợ là cánh tay khác cũng phải đổ máu. "...Hắn không phải là tiểu tình nhân gì cả!" Phó Vân Mặc tời giờ phút này vẫn muốn kiên quyết phủ nhận, Nam Côn Luân không phải tiểu tình nhân của mình, là Mạc...không đúng...hiện tại thoạt nhìn cũng không phải là Mạc Ly Hề. "Ở trước mặt ta còn dám thất thần?" Thanh âm lanh lãnh của Dạ Khê Hàn truyền đến, tay lại kéo thêm một phân, Phó Vân Mặc quả thực chịu không nổi, nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ là cánh tay của chính mình sẽ bị vũ khí này cắt thành mảnh nhỏ. "Ta thật sự không có lừa ngươi...." Phó Vân Mặc đau đến đầy mồ hôi lạnh, thanh âm cơ hồ là từ kẽ răng thốt ra, Dạ Khê Hàn còn không buông vũ khí, tay nàng thật sự phải phế rồi. Dạ Khê Hàn ngẩn người, cuối cùng một cái trở tay, cũng không biết nàng ta sử dụng yêu thuật gì, thanh kiếm cứ như vậy mà buông tha cánh tay của Phó Vân Mặc, sau đó trở về nguyên bản hình dạng ban đầu, hóa thành một thanh kiếm. Thời điểm những xương gai kia rút ra, Phó Vân Mặc cảm thấy tim như bị xuyên đau đớn, đột nhiên muốn khóc, vì sao mà mình phải vì một con cá mặn mà chịu tội như vậy a! Nghĩ tới, Phó Vân Mặc thật sự sắp khóc đến nơi rồi, đến thế giới này liền không khóc, khổ sở cũng có thể nhẫn nhịn, nhưng mà chỉ bởi vì một con cá mặn, lại bị một nữ ma đầu tìm mọi cách gây khó dễ, gây tổn thương, làm nàng ủy khuất đến mức cuối cùng nhịn không được mà khóc ra. Dạ Khê Hàn có chút kinh ngạc, nàng vốn tưởng rằng Phó Vân Mặc đã luyện thành nữ tử sắt thép, ai ngờ thời điểm này bởi vì chút vết thương này mà nàng ta liền khóc. "Khóc cái gì mà khóc?" Chỉ là Dạ Khê Hàn ngoài miệng nói vậy, nhưng ngữ khí thật ra đã mềm mỏng hơn vài phần. "Ta nói ta không có [Phong Vân Quyết], ngươi không tin, ai biết vì sao hắn lại cho ta một con cá mặn a!" Phó Vân Mặc che lại cánh tay đang đổ máu của mình, thanh âm nghẹn ngào, đến cuối cùng câu nói cũng trở nên mơ hồ không rõ ràng. Đã diễn cảnh khóc rất nhiều lần, bất quá lần này thật sự khóc, cảm thấy khó chịu đến cực điểm. Dạ Khê Hàn im lặng một lúc lâu sau, trước sau vẫn không có mở miệng nói gì, chỉ là thu hồi kiếm, lạnh lùng nhìn Phó Vân Mặc. "Tiểu Mặc tỷ, đừng khóc a, đệ bên tỷ." Đôi tay của Nam Côn Luân nắm lấy thanh sắt trong nhà tù, đầu cơ hồ đều muốn vươn ra, lại trước sau nhìn không tới thân ảnh Phó Vân Mặc ở nhà tù cách vác. Rất nhanh, từ trong tay áo, Dạ Khê Hàn lấy một bình nhỏ ném vào nhà tù, phát ra tiếng vang thanh thúy. "Nếu để ta biết người còn khóc, quay đầu lại ta liền đem đôi mắt của ngươi móc ra." Dạ Khê Hàn nhìn Phó Vân Mặc nước mắt chảy xuống rào rạt, nhìn đến tâm phiền ý loạn, một cái phất tay áo, liền rời khỏi nhà tù, chỉ là trong nháy mắt sắp bước ra khỏi nhà tủ, lại nghe thấy tiếng thét chói tai của Phó Vân Mặc. "Có gián a!!!!" Tâm phiền ý loạn đột nhiên bi mở ra một lỗ hổng, Dạ Khê Hàn phụt cười thành tiếng, nếu bị người khác nhìn thấy, sợ là sẽ bị nụ cười này làm cho đến thần hồn điên đảo, bất quá trong phút chốc liền rất mau biến mất, như hoa phù dung sớm nở tối tàn. Sau khi Phó Vân Mặc đem con gián giẫm chết đi, nhìn miệng vết thương trêи cánh tay của mình một chút, bỗng nhiêu đau lòng chính mình, mình dù sao cũng là nữ tử, miệng vết thường này nếu về sau để lại sẹo thì sau còn có thể gặp người khác chứ? Ánh mắt của nàng khi nãy thấy được Dạ Khê Hàn ném một bình nhỏ, nàng đi qua một bước, cầm lên.... Đây là cái gì? ————–Hết chương 21———– Lời của tác giả: Cái này...khụ khụ....bạo lực bồi dưỡng nên tình cảm nha....
|
CHƯƠNG 22: NGƯƠI HỐI HẬN SAO?
"Quả nhiên....Độc chết so với đói chết tốt hơn nhiều...." ************* Phó Vân Mặc cầm lấy bình nhỏ Dạ Khê ném vào, cầm lên trong tay ngắm nghía, nhưng lại không có tâm tư gì, vừa rồi bị con gián dạo sợ hồn bay phách tán, cánh tay vẫn còn ẩn ẩn đau đớn. Phó Vân Mặc mở nắp bình nhỏ ra, một mùi vị kim sang dược truyền ra, nhưng kim sang dược này, trong mùi hương lại nhiều hơn thuốc, là mùi hương gì Phó Vân Mặc lại nói không ra, như là hương rượu? Phó Vân Mặc không chút suy nghĩ, duỗi tay lấy dược trong bình nhỏ, sau đó bôi lên trên miệng vết thương, không có nước, này cũng không thể rửa được miệng vết thương, chỉ có thể tùy tiện tạm thời cầm máu. "Tê!" Phó Vân Mặc chỉ cảm thấy dược bôi lạnh lẽo kia đụng lên trên những vết thương có sâu có cạn trên cánh tay, liền cảm giác đau thấu tâm can. "Tiểu Mặc tỷ, tỷ thế nào rồi?" Đôi tay Nam Côn Luân bắt lấy trụ sắt, cực lực muốn nhìn thấy tình huống bên trong nhà giam cách vách, nhưng cái gì cũng không thấy được, chỉ nghe được tiếng Phó Vân Mặc hít một ngụm khí lạnh, nghe xong liền cảm thấy đau. "Không có việc gì, không chết được." Phó Vân Mặc nói xong, vẫn là đau đến nhếch miệng nhe răng, cơn đau này quả thực đau đến không thể nhịn! Cái gì mà không chết được! Cách cái chết không xa rồi! "Đau đau đau đau...." Động tác của Phó Vân Mạc tuy rằng đã rất nhẹ, chính là nàng luôn luôn sợ đau, cơn đau này quả thực đau đớn muốn chết rồi. "Tiểu Mặc tỷ..." Thanh âm của Nam Côn Luân có chút hạ xuống, tuy rằng Phó Vân Mặc nói không chết được, nhưng bản thân lại cái gì cũng đều không giúp được, lúc này mới thấy bản thân thật vô dụng. "Ai! Đừng ủ rũ, bị thương là ta, lại không phải ngươi." Phó Vân Mặc bỗng nhiên muốn cười, nước mắt trên mặt nàng đều không còn nữa, chẳng lẽ người nên ủ rũ không phải là mình? Sao Nam Côn Luân lại dẫn đầu ủ rũ trước rồi. "Chỉ là cảm thấy bản thân thực vô dụng, không thể giúp được gì cho tỷ." Nam Côn Luân không giấu diếm tâm tư với Phó Vân Mặc, loại cảm giác ập đến chính mình, giống như thủy triều quét tới cảm thấy vô lực. "....Nam Côn Luân..." Thanh âm của Phó Vân Mặc trầm xuống, động tác trên tay chưa từng đình chỉ, đè đè lên trên miệng vết thương, thậm chí có thể nhìn ra dược bôi màu trắng biến thành màu máu, màu tươi kia dần dần khô lại. "Ngươi hối hận sao? Ngươi vốn không nên đến nơi này chịu khổ." Phó Vân Mặc cảm thấy vẫn là rất thua thiệt, bản thân cái gì cũng không có vì Nam Côn Luân làm, thậm chí ngay từ đầu chính bởi vì muốn ôm dùi hắn mới tiếp cận hắn, hiện giờ lại tình cảm bằng hữu chi giao, loại cảm giác áy náy trong lòng, cảm giác tội lỗi giống như một con rắn độc quấn lấy, muốn tránh cũng tránh không khỏi. "Nói gì thế, chúng ta là bằng hữu, là tỷ đệ, có phúc cùng hưởng, có nạn tất nhiên cùng chịu." Đây chính là lời thề mỗi ngày Nam Côn Luân, tuy rằng không thấy được biểu tình của Nam Côn Luân, nhưng trong đầu Phó Vân Mặc cũng đã hiện lên khuôn mặt cười thật tươi như ánh mặt trời của Nam Côn Luân. Nếu không phải là mình, Mạc Ly Hề hẳn là sẽ yêu Nam Côn Luân rồi! Nam Côn Luân quả thật là một người không tồi, ở trên phương diện đối đãi bằng hữu, hắn tuyệt đối trung thành, chỉ là ở phương diện tình nhân Phó Vân Mặc lại không hiểu được. "Nam Côn Luân, ta thật sự cảm thấy ngươi là một tên ngốc, rõ ràng biết đi theo ta sẽ có nhiều trắc trở như vậy, lại cố tình muốn đi theo ta, ngươi đi Thương Vân phái có phải tốt hơn không? Giường cao gối ấm, còn có người ngươi thích – Ninh Mẫn Nhi." Phó Vân Mặc cũng có thể nhìn ra, Nam Côn Luân ở trên đại hội võ lâm cũng đã nhìn trúng Ninh Mẫn Nhi, đó vốn là nhân vật do nàng thủ diễn, hiện tại Ninh Mẫn Nhi thích Nam Côn Luân, Nam Côn Luân cũng thích nàng, đại khái chắc không còn tiết mục hắc hóa rồi! "Tiểu Mặc tỷ...! Tỷ làm sao biết....!" Bản thân thích Ninh Mẫn Nhi, rõ ràng như vậy sao? "Ngươi cút đi, ngươi cho rằng ta mù hả!" Phó Vân Mặc cười khẽ, tâm tư của Nam Côn Luân về điểm này căn bản giấu không được, vừa thấy Ninh Mẫn Nhi liền đỏ mặt, nói chuyện lắp bắp, việc này nếu ngay cả mình còn không nhìn ra được, quả thật là bị mù rồi, chỉ là không nghĩ tới, Mạc Ly Hề sẽ thích mình, đó là bởi vì mình làm sao cũng không có hướng về mặt đồng tính mà suy nghĩ. Thoa thuốc xong, cũng may hiệu quả của thuốc này thật sự rất mạnh, mới thoa lên miệng vết thương, liền kết một tần như thạch trái cây, máu cũng đã hoàn toàn ngừng chảy. Phó Vân Mặc cũng không lo lắng cái này có độc không, nhìn ra thời điểm vừa rồi Dạ Khê Hàn đưa cho mình bình thuốc này là hoàn toàn xuất phát từ nhất thời, nếu như nàng ta muốn giết mình, vừa rồi ra tay là xong, không cần để lại kim sang dược có độc, chỉ là điều thừa thãi. "Ai, nhưng mà người ta là thiên kim của Thương Vân phái, đệ cũng chỉ là một điếm tiểu nhị mà thôi." Nam Côn Luân thở dài, dù cho có thích, thân phận dù sao cũng có khoảng cách a! "Giới tính tuổi tác đều không phải là vấn đề, vấn đề này của ngươi cũng xem là vấn đề sao? Luyện võ thật tốt, ngày sau vẻ vang đi đến Thương Vân phái cầu hôn, nếu ta còn sống, liền làm người chứng hôn cho ngươi!" Phó Vân Mặc nói xong, Nam Côn Luân "A" một tiếng, nói: "Giới tính cùng tuổi tác cũng không phải vấn đề sao?" Cách nói này là lần đầu tiên Nam Côn Luân nghe thấy, tuy rằng bản thân không phải đầy bụng Kinh thư, nhưng mà tình yêu nam nữ này, không phải chỉ nên có giữa nam và nữ sao? "Giỏi lắm tiểu tử, cũng không thèm để ý đến sống chết của ta, chỉ nghe ta nói câu trước, không nghe câu sau sao?" Phó Vân Mặc cùng Nam Côn Luân cứ như vậy nói chuyện, dời đi lực chú ý, bỗng nhiên cảm thấy miệng vết thương cũng không còn đau, quả nhiên cách dời lực chú ý này là một phương pháp hay. "Làm gì có ~ Tiểu Mặc tỷ..." Nam Côn Luân còn chưa nói xong, cửa sắt thông tới địa lao đã bị mở ra, Phó Vân Mặc bỗng nhiên cả người chấn động, thân thể không tự giác mà run lên, miệng vết thương trên cánh tay ẩn ẩn lên đau đớn, tuy rằng chân có chút mềm nhũn, nhưng nàng vẫn lập tức chạy trốn tới góc cách xa cửa trong nhà giam. Bước chân trầm ổn, người đi xuống không phải là Dạ Khê Hàn, mà là một nam nhân mang mặt nạ Tu La, trong tay hắn còn bưng cơm, thời điểm phóng tới nhà giam Nam Côn Luân còn phát ra thanh âm thanh thúy. Mà nam nhân kia đi tới trước nhà giam Phó Vân Mặc, cầm chén đũa cùng một chén nước đặt xuống, đôi mắt đen giấu dưới mặt nạ của người nọ lạnh lùng nhìn Phó Vân Mặc, liếc mắt một cái, sau đó mới rời đi. Chính là Phó Vân Mặc cũng không dám thờ ơ, cho đến khi cánh cửa sắt kia đóng lại, tiếng bước chân biến mất, nàng mới dám đi tới, đem cơm lấy vào, cuối cùng nàng thật sự là đói lắm rồi. "Tiểu Mặc tỷ, nữ ma đầu sẽ không hạ độc chứ?" Nam Côn Luân ở bên kia nói, hắn cũng đói bụng, nhưng khi bưng bát cơm mùi thơm phả bốn phía lên, lại không dám động đũa, phía trên còn có rau xanh cùng thịt gà, thức ăn này quả thật là khá ngon. "Ăn đi, độc chết còn đỡ hơn đói chết." Phó Vân Mặc cho rằng nữ ma đầu kia có rất nhiều ý xấu, nhưng mà ở thời điểm chưa lấy được [Phong Vân Quyết], nàng ta đại khái cũng sẽ không để cho Nam Côn Luân và mình chết đi. Nếu có độc...Chẳng lẽ loại độc hoặc dược gì đó làm người ta muốn sống không được, muốn chết không xong? Chỉ là Dạ Khê Hàn hẳn là sẽ không làm vậy, nàng ta cũng sẽ sợ mình không chịu nổi đọc tính mà tự vẫn chết mất. Não của Phó Vân Mặc suy nghĩ ra rất nhiều khả năng, chính là khi bụng kháng nghị kêu hai tiếng, nàng liền vui sướng mà ăn, đồ ăn đưa vào miệng vẫn còn độ nóng, Phó Vân Mặc mới cảm giác được chính mình vẫn còn sống. Quả nhiên....Độc chết so với đói chết tốt hơn nhiều.... Lúc này Phó Vân Mặc mới phát hiện, vừa rồi người nọ còn để lại một bình dược nhỏ, cùng với cái mà Dạ Khê Hàn đưa cho mình là giống nhau, nàng liền cầm lấy, thu vào trong lòng ngực, trong lòng thầm nghĩ... Nữ ma đầu này có có chút lương tâm... --------------- Dạ Nguyệt thần giáo được đặt ở vị trí Tử Linh cốc cực kỳ hiểm trở, mà ở trong Tử Linh cốc có một tòa cung điện, tòa cung điện này vốn là tàn tích do một hoàng tộc nghèo túng vứt đi, sau đó Dạ Khê Hàn tìm được chỗ này, cũng tại chỗ này thành lập nên Dạ Nguyệt thần giáo. Bản thân Dạ Khê Hàn đang ở trong tẩm điện, thắp lên một ngọn nến, lại không tỏa sáng cả khu vực cung điện rộng lớn, chỉ phụ trợ vẻ đẹp tuyệt mỹ cùng thần bí trong bóng đêm của Dạ Khê Hàn. "Giáo chủ, việc ngài phân phó đã làm xong." Tên nam nhân kia đang đứng ở ngoài điện, cũng không dám bước vào trong điện một bước. "Ân, ngươi trở về đi!" Dạ Khê Hàn chỉ là nhẹ nhàng lên tiếng, nam nhân kia nghe xong, lại không có rời đi, vẫn đang đứng ở trước cửa. "Còn có việc?" Dạ Khê Hàn lúc này giương mắt nhìn về phía nam nhân kia, đây là người theo mình lâu nhất, cũng là trợ thủ đắc lực của mình, trước khi nàng trở thành giáo chủ Dạ Nguyệt thần giáo và danh xưng nữ ma đầu, người nam nhân này đã từng là gia đinh trung thành nhất trong gia đình nàng. "Giáo chủ, tại sao còn muốn giữ hai người kia? Bọn họn thoạt nhìn thật sự hoàn toàn không biết gì." Nam nhân không rõ, Dạ Khê Hàn trước nay đều không phải là người nhân từ nương tay với bất cứ ai, ít nhất về sau nàng trở thành giáo chủ Dạ Nguyệt thần giáo, nàng không phải. "Người cuối cùng Thẩm gia đã chết, [Phong Vân Quyết] lại không biết tung tích, mà người cuối cùng nhìn thấy Thẩm Lam, đó chính là nữ tiểu nhị khách điếm kia, ta không thể không hoài nghi [Phong Vân Quyết] đang ở ngay trong tay nàng ta, ta truy lùng Thẩm gia suốt hai năm, ngay cả tia manh mối cuối cùng cũng mất rồi, ta cũng sẽ không cam tâm." Con ngươi Dạ Khê Hàn dần dần biến lãnh, tựa như ánh nến trước mắt kia một chốc có thể bị đông kết thành băng. "....Ta hiểu rồi Giáo chủ..." Nam nhân kia cuối cùng rời đi, Dạ Khê Hàn lúc này rũ mắt, mày hơi chau lại, trong đầu nghĩ bản thân có phải đã bỏ sót thứ gì rồi không, nàng xác định trên người hai người đó không có [Phong Vân Quyết], mà nàng cũng thử lẻn vào phòng Phó Vân Mặc để tìm, cũng không thu hoạch được gì. Thời điểm nghĩ đến chuyện này, Dạ Khê Hàn bỗng nhiên nhớ tới thanh âm nghẹn ngào kia của Phó Vân Mặc cùng nước mắt chảy xuống rào rạt.... Còn có tiếng kêu thảm thiết cuối cùng kia chỉ bởi vì một con gián... Khóe miệng không tự giác gợi lên một nụ cười, ngay cả chính nàng cũng không phát hiện ra, đối với người thú vị này nàng cư nhiên lại có lòng hiếu kỳ. ------------------ Ở một nơi khác, Mạc Ly Hề được Sở Hồng Phi hộ tống đến dưới chân núi Thiên Duyên phái, nơi đó là một thôn xóm nhỏ, mà Sở Hồng Phi lại không thể tiếp tục theo sau, dù sao Thiên Duyên phái đều là nữ tử, hắn là một đại nam nhân nếu cứ tiếp tục tiến lên sợ là không tốt. "Sở đại ca, từ biệt tại đây." Mạc Ly Hề hướng Sở Hồng Phi chắp tay thi lễ, lễ nghĩa như vậy, thực sự nhìn không ra giữa hai người đã có hôn ước, hơn nữa Sở Hồng Phi cẩn thận chiếu cố, tựa hồ cũng không thể mở cửa trái tim của Mạc Ly Hề. "Ân...Bảo trọng, Mạc cô nương." Biểu tình của Sở Hồng Phi hiển nhi có chút cô đơn, chỉ là Mạc Ly Hề cho dù có phát hiện ra, cũng không đáp lại gì, chỉ là lập tức đưa ra một nụ cười ôn hòa, liền cùng Văn Nhược Nhàn cùng Gia Cát Điềm Nhi xoay người lên núi. Mạc Ly Hề bỗng nhiên nở nụ cười khổ, nếu là người nọ lộ ra biểu tình như vậy...sợ là chính mình không ngăn được đau lòng rồi! Nụ hôn đêm hôm đó, Mạc Ly Hề không có quên đi, nàng đem nó giấu vào chỗ sâu nhất dưới đáy lòng, coi như là một đoạn ký ức mà bản thân trân quý nhất... Từ trước đến nay Mạc Ly Hề đều không cảm thấy rượu là thứ tốt gì, nhưng vào một phút chốc trong đêm đó, Mạc Ly Hề lại rất muốn cảm tạ thứ "rượu" này, nó làm cho bản thân mình dám làm chuyện mà cả đời nàng cũng không dám làm. "Sư huynh sư huynh..." Lúc này Mạc Ly Hề nghe được động tĩnh phía sau, ba người đều dừng lại, chỉ thấy một đệ tử của Thần Nhận phái chạy đến trước mặt Sở Hồng Phi, thở hồng hộc mà mở miệng: "Sư huynh, chúng ta ở ngoài Thiên Cơ thành gặp đệ tử của Dạ Nguyệt thần giáo, còn bị bọn họ đả thương, nữ ma đầu tựa hồ cũng ở đó, sư phụ kêu ngươi lập tức trở về." "Tại sao lại như vậy? Bọn họ ở ngoài Thiên Cơ thành làm gì?" "Nghe nói sư huynh đệ bị thương nói, bọn họ bắt đi hai người...đúng rồi, là nữ tiểu nhị khách điếm tóc vàng kim, sư huynh ngươi còn nhớ không?" Mạc Ly Hề vừa nghe xong, đầu óc trong nháy mắt dường như trống rỗng...Nỗi bất an trong lòng tựa hồ tầng tầng lớp lớp mà gia tăng. ------------Hết chương 22----------- Lời của tác giả: Tôi nghĩ hôm nay vẫn là một ngày mọi người nhớ đến Mạc chưởng môn rồi, ha ha ha! Yêu yêu lắm!
|
CHƯƠNG 23: PHÁT HIỆN CÀN KHÔN
"Nam Côn Luân, chúng ta có được con cá mặn này, không biết là họa hay là phúc, chỉ có thể đi được bước nào hay bước đó." *********** Phó Vân Mặc sau khi ăn no, lại thoa cho bản thân thêm một lần thuốc, lúc này chỉ cần có chút gió lạnh thổi tới, đụng phải miệng vết thương, vậy cũng đủ đau thấm tâm can, Phó Vân Mặc không ngăn được muốn giáp mặt mắng Dạ Khê Hàn một trận. Mỹ nhân rắn rết! Bỗng nhiên, Phó Vân Mặc thấy con cá mặn kia, nguyên một nhà tù thoang thoảng mùi cá mặn, từ khi nhìn thấy đến ngửi được một đều bị phiền lòng, thời điểm đang muốn một chân đá văng nó đi, vẫn là do dự xuống, cầm lên, lật trái lật phải cũng không cảm thấy có huyền cơ gì. "Nam Côn Luân." Phó Vân Mặc gọi Nam Côn Luân một tiếng, chỗ Nam Côn Luân có vài thanh âm vụn vặt truyền đến, lập tức đáp Phó Vân Mặc một tiếng. "Ngươi nói con cá mặn này rốt cuộc còn có huyền cơ gì?" Phó Vân Mặc nói xong, đem con cá mặn ném tới chỗ rơm khô, sau đó tức giận cùng con cá mặn nằm dài xuống đám rơm. "....Đem đi chưng ăn khả năng có thể no bụng, hương vị vẫn là không tệ." Nam Côn Luân nói xong, phát ra một một tiếng gần như không thể nghe ra là tiếng cười, Phó Vân Mặc nghe được cũng nở nụ cười theo, bỗng nhớ đến tình tiết trong phim điện ảnh Châu Tinh Trì lấy con cá mặn là Thượng Phương bảo kiếm, càng cười càng vui vẻ, không thể tưởng tượng được tình tiết hoang đường như vậy cư nhiên lại thật sự để mình gặp phải, mà bản thân không phải là Thương Phương bảo kiếm mà là võ công tuyệt thế. Một chân Phó Vân Mặc dẫm lên cái đuôi con cá mặn, một tay bẻ gập con cá mặn lại, thử vài lần, làm sao cũng đều bẻ không gãy, một tay khác của bản thân đang bị thương không thể dùng lực được. "Ê, Nam Côn Luân, giúp một tay." Phó Vân Mặc cầm con cá mặn đi vào trước cửa phòng giam, sau đó duỗi đầu, muốn nhìn xem Nam Côn Luân ở cách vách, cũng may lần này Nam Côn Luân cũng đang dựa vào cây cột sắt trong nhà giam, lúc này cũng nhìn thấy được Phó Vân Mặc. "Tiểu Mặc tỷ, chuyện gì?" Nam Côn Luân hỏi, Phó Vân Mặc liền lập tức cầm cá mặn ném qua, Nam Côn Luân duỗi tay liền có thể bắt được. "Đem con cá mặn này bẻ ra, nhìn xem bên trong có càn khôn gì." Nam Côn Luân nghe xong, lập tức đem con cá mặn nhặt lấy, sau đó dùng tay bẻ ra, sức lức nam tử lớn hơn nữ tử rất nhiều, Nam Côn Luân tùy ý bẻ một cái, liền đem con cá mặn bẻ ra làm hai. "Í?" Nam Côn Luân "í" một tiếng, Phó Vân Mặc bỗng nhiên cảm thấy da đầu tê dại, lập tức nói: "Đừng nói chuyện, dùng tay ra dấu nói với ta, có đồ vật hay không có đồ, ngón cái hướng lên chính là có, hướng xuống chính là không có." Phó Vân Mặc nói cực nhỏ, Nam Côn Luân lại nghe đến rất rõ ràng, lập tức hướng bên ngoài phòng giam thò cánh tay ra, vươn ngón cái, hướng lên. "Ngươi đem vật kia lấy ra." Thanh âm của Phó Vân Mặc như cũ vẫn rất nhỏ, liền nghe bên Nam Côn Luân truyền ra một ít âm thanh nhỏ, thật lâu sau, Nam Côn Luân liền mở miệng: "Là một tấm da dê tràn ngập cái văn tự, thoạt nhìn chính là võ công bí tịch." Phó Vân Mặc nghe âm thanh cực thấp của Nam Côn Luân truyền đến, trong nháy mắt cả người nổi lên da gà. Má ơi.... [Phong Vân Quyết] thật sự ở trong tay nàng! Chính là con cá mặn kia a! "Nam Côn Luân, thứ này không thể đưa cho nữ ma đầu, e rằng chúng ta sẽ mất mạng." Hai người Phó Vân Mặc dùng thanh âm cực thấp để nói chuyện, bảo đảm người canh giữ ở ngoài cửa không thể nghe thấy. "Đệ hiểu, vậy không bằng chúng ta xem trước võ lâm bí tịch này, nhìn xem có phải võ công thích hợp để chúng ta luyện không?" Nam Côn Luân nói xong, Phó Vân Mặc ứng câu, nói: "Đang có ý này, dựa vào ngươi." Dù sao nàng nhìn cái gọi là võ công bí tịch, có xem cũng không hiểu, chi bằng chờ Nam Côn Luân xem xong rồi giải thích cho mình nghe. "Được." Sau khi hai người nói xong, nhà tù lại lâm vào trầm mặc, thừa dịp còn thời gian, Phó Vân Mặc ngồi xếp bằng, bắt đầu luyện nội công, kết hợp với tâm pháp của Thương Vân phái, tuy rằng đối với ngoại thương không có hiệu quả, nhưng mà rốt cuộc cũng đã mất máu, hy vọng tâm pháp có chút tác dụng. Phó Vân Mặc nhắm mắt tập luyện hồi lâu, nghe được chỗ Nam Côn Luân truyền đến một chút thanh âm, nàng lập tức thu hồi tư thế, đi tới trước nhà giam, nói: "Thế nào, Nam Côn Luân?" "Nơi này ngoại trừ có tâm pháp [Phong Vân Quyết], còn có một môn khinh công." Nam Côn Luân nói xong, dừng một chút, rồi nói tiếp: "[Phong Vân Quyết] tổng cộng có chín tầng, tầng thứ nhất là [Dời non lấp biển], dựa vào việc tích trữ nhiều nội lực, còn có khinh công [Như diều gặp gió], nếu chúng ta học xong hai cái này, có lẽ bỏ trốn được." Phó Vân Mặc nghe thấy, lập tức nói: "Vậy được, chúng ta luyện, ai luyện xong trước, thì cứu người còn lại." Trong lòng Phó Vân Mặc ẩn ẩn cảm thấy, chính minh sẽ được người này cứu đi, dù sao thiên phú võ học của Nam Côn Luân đích xác rất cao. "Được! Vậy Tiểu Mặc tỷ....đệ đem tâm pháp [Dời non lấp biển] đọc cho tỷ nghe..." "Đừng đừng đừng, ngươi đem lý giải của ngươi nói cho ta nghe, đừng đọc tâm pháp, ta nghe không hiểu đâu." Có trời mới biết thời điểm Ninh Bất Khuất cho mình tâm pháp kia, bản thân không ngốc, nghe xong muốn giống như một tên ngốc, choáng váng nửa ngày mới có thể học được. "....Được." Nam Côn Luân lên tiếng, sau đó tựa hồ đang xem tấm da dê, sau một lúc lâu mới chậm rãi đem lý giải tâm pháp của mình và phương thức vận hành nói ra. Phó Vân Mặc bên nghe, tuy rằng đã là bản lý giải rõ ràng, nhưng cái này so với tâm pháp Thương Vân phái phức tạp hơn nhiều, Nam Côn Luân sau khi nói xong, Phó Vân Mặc lại yêu cầu hắn nói lại lần nữa, Nam Côn Luân rất kiên nhẫn mà nói lại lần nữa. Cũng may Phó Vân Mặc ngày thường rất chăm chỉ đọc kịch bản, trí nhớ cũng không tệ lắm, Nam Côn Luân nói hai lần nàng liền đem mấu chốt có được ghi nhớ lại. "Được, Nam Côn Luân, đem con cá mặn cất đi, bắt đầu luyện công thôi!" Phó Vân Mặc nói xong, liền bắt đầu ngồi xuống bằng, lại thở dài, nói: "Nam Côn Luân, chúng ta có được con cá mặn này, không biết là họa hay là phúc, chỉ có thể đi được bước nào hay bước đó." "Ân...Được." Phía Nam Côn Luân, hiển nhiên có chút lo lắng, nhưng mà hiện tại đã không còn thời gian để họ suy nghĩ nhiều thêm nữa, chỉ có thể luyện [Phong Vân Quyết], trước tiên phải rời khỏi nên này là nhiệm vụ hàng đầu nhất. Cứ như vậy hai người nhập định, tiến vào thế giới của chính mình, Phó Vân Mặc chỉ cảm thấy trong cơ thể mình có một trận lạnh một trận nóng, sau đó đan điền tựa hồ bỏng nóng đến dọa người, cũng may tình huống cũng không kéo dài quá lâu, rất mau cũng chỉ còn cảm giác ấm áp lưu lại, cũng không là nóng đến dọa người, chỉ là trên cơ thể vẫn như cũ có một lạnh mẽo tùy ý phát tán. Phó Vân Mặc biết đó là chân khí trong truyền thuyết, thời điểm luyện tập tâm pháp Thương Vân phái cũng có thể cảm giác được chân khí, nhưng nhưng không có một đạo lạnh lẽo như vậy, hơn nữa...còn sinh động đến như vậy... Phó Vân Mặc dần dần mở bừng mắt, phát hiện cư nhiên đã là buổi sáng, ánh mặt trời xuyên thấu từ trên song sắt cửa sổ tiến vào trong, Phó Vân Mặc chỉ cảm thấy chói mắt, lập tức nhắm hai mắt lại, chờ đến khi đôi mắt thích ứng được ánh mặt trời, nàng mới từ từ bước về phía trước phòng giam, nhẹ giọng nói: "Nam Côn Luân, đã thức chưa?" Phó Vân Mặc chỉ cảm thấy thân thể của mình giống như tràn đầy chính khí, tuy rằng nội lực tăng trưởng không nhiều lắm, nhưng mà nàng lại cảm thấy bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, tuy một đêm không ngủ nhưng tinh thần lại vô cùng sảng khoái, chỉ là cánh tay vẫn còn chút đau. "Đã thức, Tiểu Mặc tỷ, cái này rất thần kỳ a, toàn thân giống như tràn ngập năng lượng." Nam Côn Luân nói xong, Phó Vân Mặc cũng đồng ý cách hắn nói, chỉ là hai người chưa nói gì thêm nữa, thì cửa sắt kia liền chậm rãi mở ra. "Đem đồ vật giấu đi." Phó Vân Mặc nhanh chóng nói một câu, cũng không biết Nam Côn Luân có nghe thấy hay không, sau đó nàng lập tức trốn đến góc của nhà giam, run bần bật khi nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển đang đi tới từng bước từng bước ngày càng gần. Dạ Khê Hàn vẫn là lướt qua Nam Côn Luân, trực tiếp đi tới nhà giam Phó Vân Mặc trước, nàng ta vẫn như cũ mang mặt nạ bạch ngọc, người mặc một thân bạch y, rõ ràng đẹp như trích tiên*, nhưng lòng dạ lại như rắn rết. *Trích tiên – 谪仙: Tiên bị đầy xuống trần. [Trích: đày, Tiên: thần tiên] Ánh mắt Dạ Khê Hàn nhìn xuống trên tay của Phó Vân Mặc, vết máu kia đã khô cạn thành màu nâu, nhưng vẫn loang lổ vết thương, vẫn là khó coi, bất quá Dạ Khê Hàn cũng chỉ là cười cười, nói: "Cho nên, hôm nay, ngươi dự định sẽ khai sao?" Phó Vân Mặc rất nhạy bén phát hiện, hôm nay Dạ Khê Hàn không có mang kiếm, cho nên nàng có phải không cần sợ hay không? "Ta thật sự không có [Phong Vân Quyết] gì đó." Nếu những lời này nói ra vào ngày hôm qua, Phó Vân Mặc nhất định cảm thấy ủy khuất, nhưng mà hôm nay nói ra, lại cảm thấy có vài phần chột dạ, nhưng rốt cuộc nàng cũng là diễn viên, ở phương diện kỹ năng diễn xuất, nàng vẫn là có thể làm được tích thủy bất lậu*. *Tích thủy bất lậu – 滴水不漏: một giọt nước cũng không để nhỏ ra ngoài; hình dung lời nói, việc làm vô cùng cẩn mật, không có chút sơ hở nào; hoặc là tiền đã vào tay không dễ dàng để lọt ra ngoài. "Vậy sao?" Khóe miệng Dạ Khê Hàn gọi lên một nụ cười, không hề cùng Phó Vân Mặc nói gì thêm nữa, xoay người liền đi, Phó Vân Mặc cho rằng hôm nay Dạ Khê Hàn đổi tính, làm sao đoán được bước chân của nàng ta lại dừng lại ở trước nhà giam của Nam Côn Luân. Phó Vân Mặc trong lòng căng thẳng, Nam Côn Luân tên tiểu tử này có bị lộ hay không? Nhưng mà nàng lại không dám chạy đến phía trước nhìn xem, nếu nữ ma đầu này chỉ một hồi mã thương đem mình bắt lấy thì làm sao bây giờ? "Vậy còn ngươi? Hình như có gì muốn nói?" Dạ Khê Hàn hỏi, Nam Côn Luân chỉ là liếc mắt nhìn Dạ Khê Hàn một cái, liền không dám nhìn đôi mắt của nàng ta. "Ta cái gì cũng không biết." Nam Côn Luân nói xong, rồi nói tiếp: "Dạ giáo chủ, ngươi có muốn ăn chút cá mặn không, vẫn là ăn rất ngon." Nam Côn Luân bẻ một miếng nhỏ cá mặn đưa vào trong miệng, cảm nhận được nỗi thống khổ...Nhưng Nam Côn Luân phải nhịn mà nuốt xuống. Phó Vân Mặc vừa nghe, có chút buồn cười, Nam Côn Luân này có phải chê mệnh dài, cư nhiên dám khiêu khích Dạ Khê Hàn. "Nếu cá mặn ăn ngon đến vậy, vậy các ngươi ăn cá mặn là được, hôm nay cũng không cần đưa cơm cho các ngươi." Nói xong, Dạ Khê Hàn liền rời đi, mà Phó Vân Mạc cùng Nam Côn Luân sững sờ tại chỗ, đừng nói đợi đến buổi tối, hiện tại bọn họ đang đói bụng, luyện công qua đi là đặc biệt đói a! Chờ đến khi Dạ Khê đem cửa sắt đóng lại, Phó Vân Mặc sâu kín nói một tiếng: "Nam Côn Luân, ngươi không có chuyện gì lại đi chọc nàng ta vậy? "....Đệ sai rồi, ai biết được nàng ta tàn nhẫn như vậy...." "....Nam Côn Luân, ta đánh giá cao chỉ số thông minh của ngươi...." Được rồi, có nạn cùng chịu, Nam Côn Luân, ta cũng nguyện ý vì chỉ số thông minh của ngươi mà trả giá.... ******* Dưới chân núi Thiên Duyên phái. Mấy người đệ tử tinh anh của Thiên Duyên phái bị triệu tập xuống dưới. Sở Hồng Phi không biết Mạc Ly Hề vì sao lại khẩn trương như vậy, nhưng mà nghĩ đến nữ tiểu nhị tóc vàng kia là bằng hữu của nàng ấy, liền cũng quyết định hỗ trợ, để lại hai tên để tử xuống dưới, bản thân vì Sở Hành gọi về mà dẫn đầu trở về môn phái. "Nhược Nhàn, ngươi đem theo sư muội đi tìm tung tích của Phó cô nương, nhớ kỹ hết thảy đều phải cẩn thận." "Ân, đã hiểu." Mạc Ly Hề tự biết sau khi Phó Vân Mặc xảy ra chuyện, tinh thần vẫn luôn không yên ổn, mất hồn mất vía, từ nhỏ Văn Nhược Nhàn và Mạc Ly Hề đã rất thân, tất nhiên đã nhận ra được Mạc Ly Hề không thích hợp, chỉ là việc quan trọng trước mắt là cứu người, cũng không cùng Mạc Ly Hề nói gì thêm, liền dẫn đệ tử rời đi. Mạc Ly Hề nhìn bóng dáng Văn Nhược Nhàn dẫn đệ tử rời đi, trong đầu phảng phất hiện lên khuôn mặt của người nọ.... Phó Vân Mặc...Ngươi ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì.... -------Hết chương 23--------
|
CHƯƠNG 24: TRỐN THOÁT
"Cái này quả thực giống như là [Lăng Ba Vi Bộ] kết hợp cùng [Qùy Hoa Bảo Điển]" *************** Thẳng đến buổi tối cùng ngày, Dạ Khê Hàn cũng không có sai người mang cơm đến cho hai người, mà Phó Vân Mặc cùng Nam Côn Luân đã đói bụng đến mức bụng dán phía sau lưng, một trận tâm phiền ý loạn, luyện công cũng luyện không nói nữa. "Nam Côn Luân...Ta coi ngươi về sau có còn dám ăn cá mặn hay không..." Cư nhiên dám khiêu khích nữ ma đầu, Nam Côn Luân này thật sự là chán sống rồi, đã vậy còn liên lụy mình không có cơm ăn. "Không dám...Cá mặn không thể ăn, ăn đến đau khổ." Nam Côn Luận dù có đói cũng không muốn ăn cá mặn, thật sự là quá mặn, hơn nữa con cá mặn này còn phải dùng để ngụy trang, không thể ăn. "Hiện tại có cái gì đó để ăn tốt rồi, còn thảo luận ngon hay không ngon nữa..." Phó Vân Mặc mắt trợn trắng, đã đóng bụng đến kêu ùng ục, vậy mà nơi này trừ bỏ rơm khô, gián và chuột, cái gì cũng không có, đúng rồi, đêm qua đưa tới một chén nước cũng uống hết rồi, nguyên ngày nay cũng chưa uống nước... Phó Vân Mặc ngã người vào đống rơm khô, nhắm mắt lại muốn ngủ, cuối cùng thời điểm đói khát, ngủ rồi liền không cảm thấy đói bụng....không ngừng đói, còn khát nữa... Nhưng vào lúc này, cánh cửa sắt kia mở ra, Phó Vân Mặc vốn dĩ đã sắp mất đi ý thức, thần kinh lập tực căng thẳng, còn mang theo một chút chờ mong, nhưng mà nàng cũng không đến trước cửa nhà giam, ngồi trên đống rơm khô, an tĩnh mà lắng nghe tiếng bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng đi xuống. Hiện tại Phó Vân Mặc đã có thể phân rõ được tiếng bước chân, đây là tiếng bước chân của Dạ Khê Hàn, nữ tử thân hình yểu điệu, hơn nữa khinh công của nàng phi phàm, đi đường, bước đi cực kỳ nhẹ. Dạ Khê Hàn lướt qua Nam Côn Luân, đi đến trước cửa nhà giam Phó Vân Mặc, nàng không phải một thân bạch y nữa, mà là mặc trên người bộ y phục màu lam nhạt, mang theo mặt nạ bạch ngọc, trong tay nắm trường kiếm. Vừa thấy thanh kiếm kia, Phó Vân Mạc lại bắt đầu run rẩy bần bật, sau khi đã lĩnh giáo qua sự lợi hại của thanh trường kiếm này, trong đầu nàng nhớ đến tên thanh kiếm, gọi là Thoát Cốt kiếm., là binh khí tàn nhẫn làm người trong giang hồ đều sợ hãi, dưới thanh kiếm này, không một người nào có thể toàn thây. "Ngày ấy người kia cùng ngươi đã nói cái gì?" Dạ Khê Hàn lạnh lẽo mở miệng, như vừa mới gặp nhau, người nọ cũng là như vậy, nghe không ra tia cảm xúc trong giọng nói, nhưng lại ẩn ẩn làm người khác cảm thấy sợ hãi, một loại lệ khí từ trong xương cốt tràn ra. ".....Hắn nói ngày ấy thấy ta nghĩa dũng bảo hộ đồng bạn, liền đem tuyệt thết võ công giao cho ta, sau đó đưa cho ta một con cá mặn." Phó Vân Mặc nói câu nào cũng là thật, hôm qua nàng cũng như cũ không biết bên trong con cá mặn có cất giấu càn khôn, nhưng hiện tại lại đang luyện [Phong Vân Quyết]. Dưới mặt nạ, Dạ Khê Hàn chau mày lại một chút, lạnh lùng nhìn biểu tình của Phó Vân Mặc, lại không phát hiện ra sơ hở nào. Dạ Khê Hàn không biết cũng phải, Phó Vân Mặc là diễn viên, diễn xuất đối với nàng ấy mà nói, căn bản là cưỡi ngựa xem hoa. Chỉ là nhìn thấy hôm nay Nam Côn Luân bẽ con cá mặn mà ăn, còn từng miếng từng miếng mà ăn, trong lòng Dạ Khê Hàn thất vọng liền đâm ra ghét bỏ. Con cá mặn kia thật sự chỉ là một con cá mặn... Chẳng lẽ trong tay người cuối cùng của Triệu gia căn bản không có [Phong Vân Quyết]? Vậy tại sao hắn phải tránh thoát sự truy lùng của mình, cuối cùng tại thời điểm tự vẫn, trên khóe miệng lại mang theo vẻ tươi cười an tâm... Giống như nét tươi cười đã đem vật quan trọng gì đó phó thác xong xuôi... Cho nên Dạ Khê Hàn mới xác định thứ đồ đó nhất định ở trên người Phó Vân Mặc, người Thẩm gia kia cuối cùng vẫn không thoát khỏi tầm mắt của mình, mà hắn cũng chỉ gặp qua Phó Vân Mặc, chỗ mà hắn đến Dạ Khê Hàn đều đã điều tra qua, không thu hoạch được gì, cho nên chỉ còn ở chỗ Phó Vân Mặc. "Đưa cá mặn cho ta." Cuối cùng Dạ Khê Hàn vẫn là thỏa hiệp, chẳng lẽ trong con cá mặn thật sự có khung trời khác? Dạ Khê Hàn nói xong, Nam Côn Luân chậm rãi đem con cá mặn bưng đến, con cá mặn bị bẻ ra làm hai, mùi hương càng ngày càng nặng, thời điểm Dạ Khê Hàn vừa muốn duỗi tay nhận lấy thì dừng lại. "Tiểu Đường." Dạ Khê Hàn gọi một tiếng, ngoài cửa có một nam nhân mang mặt nạ Tu La đi tới, là nam nhân đưa cơm cho bọn họ ngày trước. "Cầm lấy." Dạ Khê Hàn không có tiếp nhận con cá mặn kia, mà kêu Tiểu Đường nhận lấy, mà Dạ Khê Hàn cùng Tiểu Đường cứ như vậy mà rời đi, thời điểm cánh cửa sắt sắp đóng lại, Phó Vân Mặc đột nhiên nhớ đến gì đó, lập tức nói: "Dạ giáo chủ! Ngươi không cho ăn cũng phải cho uống chứ !" Bước chân Dạ Khê Hàn dừng một chút, quay đầu lại nhìn về phía Tiểu Đường. "Ngươi chưa cho bọn họ nước?" Thanh âm Dạ Khê Hàn cực nhẹ, Tiểu Đường đầu rụt lại, trầm mặc mà chống đỡ. "....Hoàn thành nó đi." Dạ Khê Hàn nói xong, liền rời đi, mà Tiểu Đường lập tức phân phó người cung cấp nước cho hai vị tiểu tổ tông trong phòng giam, Nam Côn Luân và Phó Vân Mặc rốt cuộc cũng được uống nước, cảm giác cả người như được sống lại, tuy rằng đói, nhưng mà ít nhất có nước chống đỡ cái mạng. Chờ đến khi người nọ đi rồi, Phó Vân Mặc mới mở miệng: "Nam Côn Luân, tấm da dê còn ở chỗ ngươi không?" "Ân" Phó Vân Mặc thở dài, nói: "Hiện tại Dạ Khê Hàn cầm đi con cá mặn kia, nếu như không có thu hoạch được gì, phẫn nộ lên, liền sợ sẽ bẻ cổ chúng ta răng rắc như vậy, kế hoạch của chúng ta phải nhanh hơn. Tuy rằng đói đến mức hai chân vô lực, nhưng vì bảo toàn mạng nhỏ, còn phải tiếp tục luyện công. "Được, Tiểu Mặc tỷ, chúng ta học chiêu thức [Như diều gặp gió]..." Nam Côn Luân bắt đầu giải thích thế nào là [Như diều gặp gió], vận dụng nội lực của [Phong Vân Quyết] tập trung bên trong hai chân, phân bố ở bàn chân, kích thích các huyệt vị ở bàn chân, sử dụng sức lức hai chân trở nên lớn hơn nữa, bước chân di chuyển càng thêm uyển chuyển nhẹ nhàng. Mà mấu chốt nhất của [Như diều gặp gió] là nhẹ nhàng và nhanh nhẹ, tuy rằng đại đa số khinh công đều là như thế, duy nhất có một điểm không giống, [Như diều gặp gió] bên này càng sử dụng càng di chuyển quỷ mị, nghe dường như giống như [Lăng Ba Vi Bộ] của Kim lão gia tử (Kim Dung), nhưng có một yêu cầu tương đối đặc biệt chính là, thể trọng để luyện [Như diều gặp gió] càng nhẹ, công hiệu càng lớn, cho nên nữ tử tập luyện, rất có ích lợi. Cái này quả thực giống như là [Lăng Ba Vi Bộ] kết hợp cùng [Qùy Hoa Bảo Điển], cũng may không cần tự cung (thiến). Phó Vân Mặc thử dùng phương thức mà Nam Côn Luân vừa nói, đem nội lực từ trong đan điền vận công ra, dần dần phân bố đến dưới chân, nàng thậm chí có thể cảm giác cổ chân khí băng lãnh hôm qua đã hóa thành hai đạo chân khí, theo sự điều tức của chính mình rồi tới dưới lòng bàn chân. Nàng đề khí nhảy lên, thế nhưng chỉ có thể nhảy cao được một trượng, cũng may đỉnh nhà giam đủ cao, đầu thiếu chút nữa là đập trúng rồi, chỉ là Phó Vân Mặc bởi vì kinh ngạc bản thân thật sự học xong kinh công, trong nháy mắt chân khí biến mất, thân mình rơi xuống không có điều chỉnh tư thế tốt, lại thẳng tắp rơi xuống, cũng may dưới chân là rơm khô. "Ai da!" Phó Vân Mặc sờ sờ eo của mình...nơi đó ẩn ẩn đau nhức, chẳng lẽ là đây là lịch sử máu và nước mắt học kinh công sao? Phó Vân Mặc vừa nghĩ vừa tưởng tượng, cao một trượng? (Một trượng được tính là 4m, tuy nhiên một số nhà sử học lại tính là 4,7m) Cửa sổ nhà giam cũng không cao đến một trượng, đại khái độ cao khoảng tám thước trở lại, nhảy dựng lên như vậy, có thể bay đến song sắt cửa sổ rồi. "Tiểu Mặc tỷ, tỷ không sao chứ?" Nghe được Phó Vân Mặc hô đau một tiếng, Nam Côn Luân lập tức quan tâm hỏi, mà Phó Vân Mặc cũng thuận miệng nói một câu "không có gì", liền ngơ ngác nhìn song sắt cửa sổ kia. "Nam Côn Luân, chúng ta có thể đến song sắt cửa sổ kia..." Nói xong, Phó Vân Mặc bên trong vận khí, lòng bàn chân xuất lực, đạp gió nhảy lên, bay về phía song sắt cửa sổ, một tay cầm thanh sắt trên song sắt, hai chân chống đỡ trên khẽ hở vách tường gạch ổn định thân thể, chỉ là sức lức cánh tay của nàng không lớn lại còn đang bị thương, vì vậy chỉ trong nháy mắt, liền bắt đầu có chút run. "Nam Côn Luân, bên ngoài là rừng cây, chúng ta có thể chạy đi." Phó Vân nhìn thanh sắt, nói: "Hơn nữa, thanh sắt này có thể đánh gãy được..." Phó Vân Mặc nhìn song sắt, đại khái đục bức tường từ một thước đến hai thước, thân hình Nam Côn Luân hẳn là cũng có thể chui qua được. Phó Vân Mặc đôi tay đã vô lực, dưới chân này đè đè lên khe hở kia, sau đó thân hình lùi về sau, bảo trì nội lực dưới chân, vững vàng rơi xuống mặt đất. Khinh công này thật sự là thần kì đến cực điểm...Nhưng mà mang đến cảm giác nếu không luyện [Phong Vân Quyết], chỉ sợ cũng sẽ không học được khinh công này, bởi vì hai thứ này hỗ trợ lẫn nhau. Chỉ là nội lực của nàng còn quá thấp, mới nhảy lên hai cái, liền cảm thấy nội lực ở đan điền đã tiêu hao hơn một nửa, nội lực của Nam Côn Luân cao hơn nàng một chút, hy vọng kế hoạch chạy trốn này có thể thành công. "Đệ hiểu rồi." Từ chỗ Nam Côn Luân truyền đến một câu, sau đó Phó Vân Mặc nghe được thanh âm "sột soạt" truyền đến. Nam Côn Luân vận khí dùng khinh công nhảy lên, miễn cưỡng tới vị trí song sắt, thân hình của hắn so với Phó Vân Mặc nặng hơn, khinh công [Như diều gặp gió] này tuy luyện xong, nhưng thật sự không luyện được tốt như Phó Vân Mặc. Nam Côn Luân dùng một tay nắm lấy thanh sắt, một tay vận công từ hướng một thanh sắt kia dùng nội lực đánh gãy "keng" một tiếng, thanh sắt kia bị đánh bay tới ra bên ngoài, cũng may bên ngoài là bùn đất cùng cỏ dại, thanh sắt rớt xuống cũng không có phát ra tiếng vang, khiến cho người canh giữ nhà giam không chú ý đến. "Tiểu Mặc tỷ, cái này sử dụng tốt thật." Nam Côn Luân nói xong, một thanh lại một thanh bị xóa sạch, sau đó lách thân mình thoát ra ngoài. Rơi xuống bãi cỏ bên ngoài nhà tù, hít thở không khí bên ngoài, như lấy lại một tia sinh khí mới. Nam Côn Luân hít sâu vài cái, vận công dưới chân, liền lẻn đến song sắt ở nhà giam Phó Vân Mặc, một tay bắt lấy thanh sắt, nói: "Tiểu Mặc tỷ!" Nam Côn Luân tuy rằng rất cao hứng, nhưng không dám nói lớn, Phó Vân Mặc giương mắt nhìn thấy, thấy Nam Côn Luân đã đi ra ngoài, trong lòng một trận mừng rỡ như điên, nói: "Nam Côn Luân, mau cứu ta ra ngoài!" "Đến ngay! Tiểu Mặc tỷ, tỷ đỡ thanh sắt cho tốt, đừng để phát ra âm thanh." Nam Côn Luân nói xong, thấy Phó Vân Mặc gật gật đầu, liền đánh bay một thanh sắt, cũng may sau khi Phó Vân Mặc luyện nội công, nhãn lực tốt, thân thể cũng linh hoạt hơn, thanh sắt này rơi xuống, từng thanh đều bị Phó Vân Mặc cầm chắc trong tay, sau đó đặt lên trên đóng rơm khô. "Được rồi, Tiểu Mặc tỷ, ra ngoài đi!" Nam Côn Luân lui xuống, Phó Vân Mặc dùng toàn lực đề khí, sau đó nhảy đến chỗ cửa sổ, một tay nắm lấy thanh sắt còn dư lại, sau đó dùng sức bò ra bên ngoài, cũng may Nam Côn Luân ở phía dưới tiếp được nàng, nếu không cái mông của bản thân phải cùng đất tiếp xúc thân mật rồi. "Có cần nghỉ ngơi một chút không?" Dù sao đã một ngày không ăn gì, cái này thật sự là mệt chết rồi. "Nghỉ ngơi cái đầu ngươi, hiện tại đang phải chạy đua với thời gian, không chạy đi ngay thì không kịp rồi!" Phó Vân Mặc cảm thấy chạy trốn là quan trọng nhất, sau khi hai chân chạm đất, lập tức như ngựa thoát dây cương, cùng Nam Côn Luân hướng chỗ sâu bên trong rừng cây chạy tới, chỉ cần rời khỏi Dạ Nguyệt thần giáo, nơi nào đều được! Phó Vân Mặc chạy không lâu, quay đầu nhìn lại, phát hiện một nơi xa xa đó, nguyên lai là tổng bộ của Dạ Nguyệt thần giáo là một tòa cung điện, hùng vĩ uy nga, thực sự làm Phó Vân Mặc kinh diễm một phen. Không không không, hiện tại không phải là thời điểm kinh ngạc cảm thán! Chạy nhanh lên! Phó Vân Mặc cùng Nam Côn Luân tuy rằng rất mệt, nhưng bởi vì ý chí cầu sinh, hai người dưới chân sinh ra gió, một khắc cũng không thể chậm trễ, cũng may luyện chút nội công cùng khinh công, cái này thật sự là có tác dụng. Chỉ là càng đi sâu và khu rừng kia, lại cảm giác sương mù trong rừng càng nặng... Quay đầu lại, cũng đã không còn nhìn thấy đường đi... "Nam Côn Luân...Hiện tại chúng ta đang chạy hướng nào?" Kỳ thật Phó Vân Mặc có chút thuộc tính ngu đường, ngoại trừ không quay đầu lại nhìn, nàng hiện tại cũng không biết đi hướng nào mới đúng, hai chân cũng này cũng sắp lên men rồi. -------Hết chương 24-------
|