|
|
Đừg cho kết thúc pùn nhé tg
|
Cuối cùng xe cũng tới bệnh viện, nhỏ cũng vừa tới, nhỏ xuống xe theo bác sĩ đẩy nó vào phòng cấp cứu - anh....nguyên...anh cố lên..HU hu... - mời cô đứng bên ngoài - bác sĩ nhất định phải cứu anh ấy, tui xin bác sĩ..nhỏ khụy xuống - cô bình tĩnh đứng lên đi, đó là trách nhiệm của chúng tui, mời cô đi làm hồ sơ.. Nhỏ làm xong hồ sơ nhập viện cho nó rùi ngồi ở bên ngoài phòng cấp cứu, nước mắt nhỏ hok ngừng rơi, nhỏ hối hận lắm, nhỏ hối hận vì sao hok tin tưởng nó, vì sao hok tin vào tình yêu nó dành cho nhỏ chứ..nghĩ tới là nhỏ khóc..vì ở đây chỉ có nhỏ là ng thân nên trong lúc này chỉ mình nhỏ ngồi bên ngoài, bên trong các vị bác sĩ đang cứu lấy nó từ tay tử thần.. - Bác sĩ ...nhịp tim nạn nhân đang yếu dần... - chuẩn bị kích thích tìm (hì hì tg hok pik kêu là gì) - chuẩn bị... - Bịch.... - tăng lên - Bịch ...Bịch - tăng lên mức nữa - Bịch ....Bịch... - nhịp tim đang yếu thưa bác sĩ - tối đa lun - Bịch ...Bịch...Bịch... Títttttttttttttttttttt...một đường ngang trên màn hình.. - cho hỏi cô có phải ng nhà bệnh nhân - Dạ đúng...anh ấy s r bác sĩ - chúng tôi xin lỗi...chúng tôi đã cố gắng hết sức.. - bác sĩ nói z là s....là s hả, nguyên kg thể chết...HU hu...nhỏ gào thét - Thưa bác sĩ, tim nạn nhân có dấu hiệu đập lại. - Vậy sao..để tui xem sao, ng nhà nên chuẩn bị tinh thần - bác sĩ phải cứu anh ấy bằng mọi giá Sau một hùi ngừng đập thì tim nó bỗng dưng đập trở lại, như có một phép màu.. - chào cô tui cần trao đổi với cô về tình trạng nạn nhân hiện nay - bác sĩ cứ nói - bệnh nhân bị chấn thương phần đầu khá nặng, do va chạm mạnh nên chúng tôi phát hiện có một cục máu bầm và phải mổ ngay lập tức, nếu mổ thì tỉ lệ sống là 30%, nếu chấp nhận thì cô đi làm thủ tục - hãy cứu anh ấy bằng mọi giá, dù còn 1% cơ hội sống thì tui cũng đồng ý. Bác sĩ cứ tiến hành mổ tui sẽ lo mọi chi phí Nói rồi cô đi làm thủ tục, bác sĩ bắt đầu ca phẫu thuật cho nó, ca phẫu thuật kéo dài 4 tiếng..nhỏ ngồi ở ngoài cứ cầu trời khẩn phật cho nó vượt qua cơn nguy kịch..ánh mắt thì dáng vào cánh cửa cấp cứu..nhỏ nhớ lại những ngày tháng họ bên nhau..thời gian ấy thật đẹp... Đồng hồ điểm 3h sáng, phòng cấp cứu sáng đèn, vị bác sĩ với gương mặt phúc hậu, trán lấn tấm mồ hôi bước ra - bác sĩ, anh ấy s r - tạm thời bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng ... - nhưng s bác sĩ - có thể nạn nhân sẽ kg đi lại đc, vì do chân đã bị đứt gần nên dù có nối lại thì cơ hội đi lại rất ít, còn nữa, do cơ thể nạn nhân yếu nên cậu ấy có tỉnh lại hay kg là tùy vào ý chí của cậu ấy - Vậy bao giờ anh ấy tỉnh lại hả bác sĩ - có thể là ngày mai, một tuần, một tháng, một năm hoặc tồi tệ nhất là mãi mãi..tui xin phép - Dạ chào bác sĩ Nó dc cô y tá đưa ra với cái đầu bị băng bó tới mất tiu khuôn mặt, chân thì băng bột, cô nhìn nó nằm bất động mà tim cô như ngàn mũi dao đâm vào...
|
|