Cung Khuynh
|
|
Chương 32: Là trầm mê sao?
Vệ Minh Khê có chút quẫn bách, chính mình vừa rồi cùng Dung Vũ Ca cãi nhau sao, mình lại cùng người khác cãi nhau sao!? Vệ Minh Khê trong mắt người nhà Vệ gia là người cực kì phong phạm lại có ngày cùng người khác cãi nhau sao? Hoá ra cãi nhau là như vậy, cảm giác thực không vui chút nào.
Không vui là đương nhiên rồi, bởi vì nàng cãi thua mà thôi.
Bất quá loại cảm giác này đối với Vệ Minh Khê vẫn thực rất mới lạ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt kiêu ngạo tươi cười dương dương tự đắc của Dung Vũ Ca liền cảm thấy chói mắt, vẻ đắc ý của Dung Vũ Ca thoạt nhìn đáng ghét cực kì. Vệ Minh Khê cơ hồ là bản năng nâng tay lên, ngón trỏ cùng ngón cái chạm vào nhau, dùng sức búng một phát lên trán Dung Vũ Ca.
“Đau!” Dung Vũ Ca sờ sờ cái trán bị búng, kinh ngạc nhìn Vệ Minh Khê. Vệ Minh Khê thế mà cũng biết đánh lén, người mỗi ngày đều đem lễ tiết biến thành quy phạm vậy mà cũng thất lễ đánh lén sao. Những việc này lại do chính Vệ Minh Khê làm, khiến cho Dung Vũ Ca cảm thấy thật mới lạ làm sao.
Dung Vũ Ca bởi vì bị đánh bất thình lình mà chân mày đều nhíu lại, quả nhiên vẻ tươi cười cũng tiêu thất. Vệ Minh Khê đột nhiên cảm thấy tâm tình sung sướng lên không ít, sau đó vui vẻ xoay người hướng thư phòng mà đi.
Dung Vũ Ca nhìn bóng dáng Vệ Minh Khê xoay người rời đi, vuốt vuốt cái trán mình cười như đứa ngốc, mẫu hậu nhất định không biết đây là hành động thân thiết đến cỡ nào.
“Thái tử phi, mấy thứ này làm sao bây giờ?” Thước Nhi hỏi Dung Vũ Ca. Hiển nhiên hoàng hậu nương nương giải quyết không được cái khốn cảnh ăn rồi phải nhổ ra, còn thẹn quá hoá giận búng thái tử phi một cái, cho nên Thước Nhi quyết định hỏi thái tử phi. Nàng phát hiện rất nhiều thời điểm hoàng hậu nương nương đối với thái tử phi thúc thủ vô sách.
“Không mang về nữa!” Dung Vũ Ca đúng lý hợp tình nói.
Giường chăn này là mình trước đó nằm ngủ hai ngày rồi mới đưa tới cho Vệ Minh Khê, bên trong có hơi ấm của mình cùng hơi ấm của Vệ Minh Khê, ý nghĩa trọng đại cỡ nào a. Tuy rằng mình hiện tại không thể làm ấm giường mẫu hậu, nhưng giường lông này cũng coi như truyền lại tâm nguyện muốn thay mẫu hậu làm ấm giường của mình, một ngày nào đó sẽ từ thân thể mẫu hậu truyền đến tâm linh người.
Mẫu hậu thích uống trà, mấy dụng cụ pha trà đó đều là do nàng đặc biệt tìm riêng cho người, có thể để cho mẫu hậu pha trà bất cứ lúc nào, tương ứng với dụng cụ pha trà này tất nhiên cần mấy loại trà cực phẩm. Đương nhiên trước đó nàng cũng thử dùng qua hai lần, tuyệt đối vừa lòng rồi mới đem đến cho mẫu hậu, có thể cùng mẫu hậu dùng chung chén trà, cũng có ý nghĩa trọng đại lắm chứ bộ.
Giấy và bút mực, mẫu hậu hằng ngày đều phải dùng, mỗi một loại đều do chính mình tỉ mỉ chọn lựa. Từ từ thầm lặng, đến một ngày nào đó mình sẽ chậm rãi chiếm lấy toàn bộ tâm ý của mẫu hậu, ý nghĩa thiệt là trọng đại.
Còn nữa, cái này, cái kia…… hết thảy đều rất rất trọng yếu.
Hiển nhiên Dung Vũ Ca cảm thấy mỗi một thứ được đưa tới đều đại biểu cho ý nghĩa cực kỳ trọng đại nào đó, tự nhiên đều phải đóng đinh ở chỗ Vệ Minh Khê, vĩnh viễn không bao giờ thay đổi mới tốt.
“Tĩnh Doanh, ngươi thấy sao?” Thước Nhi hỏi Tĩnh Doanh đang đứng một bên.
“Để lại cũng tốt.” Nương nương chắc chắn sẽ không nhắc lại việc này nữa, hẳn là nương nương rất sợ yêu cầu cực kì vô lại của Dung Vũ Ca: “Ăn rồi cũng phải nhổ ra cho ta”. Bất quá chắc hẳn ngày sau nương nương sẽ không dám lấy thứ gì, cũng không dám ăn lung tung nữa, nhưng lưu lại tất cả những thứ này cũng đã đạt được mục đích mà Dung Vũ Ca muốn rồi.
“Lại xếp vào như cũ?” Thước Nhi nhìn đống đồ xếp thành cái núi nhỏ dưới sàn, mặt sụ xuống, nếu sớm biết thế thì tối hôm qua đã không thu dọn cẩn thận như vậy.
“Đương nhiên phải xếp lại như cũ, hơn nữa phải cẩn thận một chút, không được làm hư đó, tất cả những thứ này đều rất trân quý ……” Dung Vũ Ca lo lắng nhắc nhở, nhưng vẫn cảm thấy không yên lòng.
“Thôi để ta xếp, các ngươi ở một bên nghỉ ngơi đi.” Dung Vũ Ca bắt đầu đem một đống đồ đặt lại vị trí cũ. Dung Vũ Ca chú tâm cẩn thận cực kì, chỉ sợ nhỡ may làm hỏng thứ gì.
Tĩnh Doanh cùng Thước Nhi mừng rỡ nhẹ nhõm vô cùng, bất quá thái tử phi không thấy mệt sao? Đã hai canh giờ rồi mà nét mặt vẫn toả sáng như cũ, tinh lực tràn đầy tiếp tục sắp xếp những thứ nàng đem tới.
Tinh lực thái tử phi thật tốt, ngày hôm qua mình thu dọn hai canh giờ đã mệt mỏi co quắp, vậy mà xem nàng đứng lên ngồi xuống liên tục thế kia, tựa hồ còn rất vui vẻ, cũng không biết ở đâu mà có nhiều tinh lực quá thể. Bất quá mình nghỉ ngơi để thái tử phi thu dọn có phải hay không không được tốt lắm? Thước Nhi sinh ra một chút bất an.
“Tĩnh Doanh, chúng ta có nên hỗ trợ hay không?” Thước Nhi kéo ống tay áo Tĩnh Doanh hỏi.
Tĩnh Doanh lắc đầu, không thấy Dung Vũ Ca đang rất vui vẻ làm việc sao? Nói mới thấy, Dung Vũ Ca tựa hồ vĩnh viễn đều có lòng nhiệt tình cùng tinh lực dùng mãi không hết, mỗi ngày đều khí thế mười phần không giảm, đấy là không muốn nói là đã rất nhiều ngày đều như thế, thực có chút hâm mộ.
“Nàng là chủ tử……” Thước Nhi nhỏ giọng nói.
Ủa Thước Nhi đến bây giờ mới biết sao? Nàng nhớ rõ Thước Nhi không ít lần đắc tội với cái người mà nàng gọi là chủ tử, hết cùng thái tử phi mắt to mắt nhỏ trừng nhau, lại còn nói xấu thái tử phi, chê bai đủ thứ, đã làm không ít chuyện phạm thượng như thế, giờ có chột dạ thì đã quá muộn rồi!
Vệ Minh Khê từ thư phòng đi ra liền đi vào tẩm cung, bởi vì Thước Nhi nói Dung Vũ Ca vẫn còn ở trong này.
Vệ Minh Khê vào tẩm cung liền thấy Dung Vũ Ca vừa ăn điểm tâm vừa uống trà, thoạt nhìn cực kì thích ý, hoàn toàn coi Phượng Nghi cung như Đông cung của nàng.
Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê đi ra, mắt liền lóe sáng.
“Mẫu hậu xong rồi à, có mệt lắm không, ta giúp mẫu hậu xoa vai có được hay không? Uống chút trà, ăn chút điểm tâm đi nè, điểm tâm này phối với trà tuyệt đối rất mỹ diệu, người thử xem…… Mẫu hậu cần an bài cái gì, Vũ Ca sẽ làm cùng người được không?” Dung Vũ Ca trái một tiếng mẫu hậu, phải một tiếng mẫu hậu, hỏi han ân cần làm Vệ Minh Khê cả người không được tự nhiên, Dung Vũ Ca nhiệt tình có đôi khi thật sự làm cho người ta tiêu thụ không nổi.
“Dung Vũ Ca, ngươi sao vẫn còn ở đây?” Vệ Minh Khê cau mày, ngữ khí ghét bỏ làm Dung Vũ Ca bĩu môi ấm ức, mẫu hậu thực lạnh nhạt, không chút nhiệt tình gì cả, thật là làm tổn thương người nhà mà.
“Mẫu hậu ôm ta một cái được không? Ôm xong ta sẽ trở về Đông cung, sẽ không chọc giận cho người chán ghét nữa .” Dung Vũ Ca kéo ống tay áo rộng thùng thình của Vệ Minh Khê, vẻ mặt nóng bỏng nói.
Vệ Minh Khê không thèm để ý tới điều kiện trao đổi của Dung Vũ Ca, ai biết lần này mình mà ôm, lần sau Dung Vũ Ca còn đưa ra yêu cầu gì nữa? Vệ Minh Khê cảm thấy Dung Vũ Ca chính là loại luôn được voi đòi tiên, cho nên phải cực lực phòng bị.
Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê lại không thèm để ý mình, thừa dịp Vệ Minh Khê ngồi kia không phòng bị gì, trực tiếp ôm lấy thắt lưng nàng, đem Vệ Minh Khê ôm thật chặt vào lòng, làm cho Vệ Minh Khê hoàn toàn không kịp phản ứng gì nữa.
“Dung Vũ Ca!” Vệ Minh Khê nhíu mày thấp giọng cảnh cáo Dung Vũ Ca.
Dung Vũ Ca nghe như không nghe, có tai mà như điếc, ai bảo nàng đối với mình lãnh đạm như vậy, Dung Vũ Ca đem mặt vùi vào cổ Vệ Minh Khê, giống như con chó nhỏ tha hồ hít ngửi.
“Mau buông ta ra!” Vệ Minh Khê ngữ khí lại thêm lạnh lùng, không ngờ Dung Vũ Ca thật sự quá lớn mật như thế.
“Không buông, ngươi mà còn dùng ngữ khí lạnh lùng như thế nói với ta, ta liền…… ta liền…… liếm ngươi……” Dung Vũ Ca tức giận nói, nàng ghét nhất bị Vệ Minh Khê đối xử lạnh lùng như thế.
Trên thực tế Dung Vũ Ca đã vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm nhẹ vành tai Vệ Minh Khê rồi lại rút ra, vành tai cảm thấy nóng hổi ướt át chỉ trong một khắc nhưng đã khiến tóc gáy toàn thân Vệ Minh Khê lập tức dựng đứng lên. Vốn đã cảnh giới dị thường, muốn đẩy Dung Vũ Ca ra ai ngờ lại bị Dung Vũ Ca ôm chặt hơn nữa, thân thể mềm mại của Dung Vũ Ca thật nhanh đè ép lên người mình, thậm chí khiến ngực mình bị ép có chút phát đau, nhưng mặt khác lại mang đến cho nàng một loại cảm giác hoàn toàn xa lạ, loại cảm giác làm cho nàng vô cùng khủng hoảng, là cơ thể dù muốn chết chìm nhưng vẫn liều mạng từ chối đứng lên.
“Đừng cử động, ngoan ngoãn để cho ta ôm một chút, coi ta như hài tử của ngươi cũng được, ta cái gì cũng sẽ không làm, được không? Ta sắp sửa bị ngươi bức đến phát điên rồi……” Dung Vũ Ca mềm giọng, vừa giống khẩn cầu, lại cũng giống làm nũng, ngữ khí cầu xin mềm nhũn, còn mang theo chút ưu thương. Vậy mà lại có hiệu quả thần kỳ, khiến cho Vệ Minh Khê đang kịch liệt giãy dụa cũng tạm dừng xuôi xuống. Ngữ khí cầu xin như vậy làm cho Vệ Minh Khê có chút mềm lòng, tâm Vệ Minh Khê chung quy có một chỗ rất mềm yếu, lại vừa lúc bị Dung Vũ Ca nhẹ nhàng chạm được.
Vệ Minh Khê cũng không biết nàng vừa rồi giãy dụa như vậy, đã khiến thân thể của mình như phát hỏa. Cái loại này rõ ràng như thể có một chồng lớn củi khô lại còn có thêm một ngọn lửa, thoạt nhìn lửa đã lập tức muốn với tới chỗ củi khô kia rồi, thế nhưng vẫn còn kém một chút xíu, vì muốn thiêu đốt củi kia quá khó khăn, cơ hồ đem Dung Vũ Ca bức phát điên rồi, mà Vệ Minh Khê cũng không biết mình khó chịu đến mức nào.
Dung Vũ Ca ôm Vệ Minh Khê, cố bình định đáy lòng đang nóng rang, nhưng nàng biết chỉ cần nàng ôm Vệ Minh Khê, nàng vĩnh viễn cũng không thể bình ổn được. Trên người mẫu hậu có hương vị rất lôi cuốn, còn phảng phất hương trà thanh đạm, đây là hương vị của Vệ Minh Khê, là hương vị khiến người ta trầm mê.
Dung Vũ Ca rất tín thủ cam kết, cái gì cũng không làm nhưng vẫn khiến Vệ Minh Khê không được tự nhiên. Hơi thờ của Dung Vũ Ca khi hô hấp phả vào cổ mình có chút dồn dập, hơi thở nóng hổi ấy khiến cổ Vệ Minh Khê có cảm giác nhột nhạt kì quái, còn có mùi hoa trên người Dung Vũ Ca đang tràn ngập nơi chóp mũi nữa, làm cho Vệ Minh Khê không tự chủ hít một hơi sâu, tràn ngập đều là hương thơm đặc hữu trên người Dung Vũ Ca. Đáng nói là nàng cảm thấy không có gì chán ghét cả, thậm chí còn có chút thích nữa.
Vệ Minh Khê bị cái ý nghĩ này làm cho xấu hổ, Dung Vũ Ca có ý tưởng hoang đường như vậy, mình sao lại còn có thể theo nàng làm loạn đây? Vệ Minh Khê cảm thấy mình vừa rồi như thể bị trúng tà, sao nàng có thể ngoan ngoãn để cho Dung Vũ Ca ôm như thế?
“Dung Vũ Ca, buông ta ra, ta không muốn gọi Tĩnh Doanh đâu.” Ngữ khí Vệ Minh Khê hoàn toàn không giống như vừa rồi bối rối cùng tức giận, giờ phút này hoàn toàn ở trạng thái thanh tĩnh thậm chí là lý trí.
Dung Vũ Ca nghe vậy liền buông ra, thời gian Vệ Minh Khê cảm thấy không tự chủ luôn quá ngắn ngủi. Nàng cảm giác được không phải là Vệ Minh Khê quá chán ghét khi mình đụng chạm, mà thậm chí bởi vì mình thân mật mà bắt đầu hoảng loạn, rõ ràng là dấu hiệu tốt, nhưng chỉ trong chớp mắt, ánh mắt kia đã hoàn toàn tỉnh táo lý trí lại. Dung Vũ Ca yêu Vệ Minh Khê ở hết thảy mọi tính cách của nàng, nhưng với đặc tính này sợ là ngày sau sẽ khiến mình tổn thương.
“Thuận theo cảm giác chân thật của chính mình không tốt sao?” Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê, khổ sở hỏi.
Nhưng cho tới bây giờ Vệ Minh Khê cũng không phải là Dung Vũ Ca, Dung Vũ Ca là một người hoàn toàn có thể hành động theo cảm tính của mình, nhưng Vệ Minh Khê thì không phải. Từ nhỏ Vệ Minh Khê đã được giáo dục không thể làm việc tuỳ hứng, cho nên những lời này đối với Vệ Minh Khê mà nói là chuyện vô cùng xa xỉ.
“Cảm giác của ta nói cho ta biết, ngươi không nên cùng bản cung dây dưa không rõ.” Vệ Minh Khê thản nhiên nói, không thể hiện cảm xúc gì nhiều cả. Đây là một Vệ Minh Khê sau khi đã mang vào mặt nạ, một Vệ Minh Khê hoàn mỹ.
“Vệ Minh Khê, ngươi cảm thấy tuân thủ nghiêm ngặt mỗi một điều là khoái hoạt lắm sao? Vì sao ta không cảm giác được ngươi có gì vui vẻ?” Dung Vũ Ca hỏi, bàn tay khẽ nâng chiếc cằm giá lạnh của Vệ Minh Khê nhưng lại bị Vệ Minh Khê tránh được, chỉ kịp xượt qua.
“Trời đã tối rồi, thái tử phi mau hồi cung đi!” Vệ Minh Khê cự tuyệt tâm sự cùng Dung Vũ Ca thêm nữa, bởi vì nàng sợ Dung Vũ Ca lại chạm đến chỗ sâu thẳm trong tâm hồn nàng.
“Ngươi muốn ta đi, ta sẽ đi, bất quá ta nhất định sẽ không buông tay đâu.” Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê, kiên định tuyên thệ.
Vệ Minh Khê ngồi xuống, không biết từ khi nào nàng luôn vô thức bị Dung Vũ Ca dắt đi, bị ngôn hành cử chỉ của nàng dễ dàng lay động cảm xúc. Vệ Minh Khê nhắm hai mắt lại, đột nhiên có cảm giác sợ hãi, nàng có chút không tin được chính mình.
Nguyên tưởng việc Dung Vũ Ca yêu mình chỉ là chuyện của nàng, nhưng dường như mình cũng có phần trầm mê bên trong. Nhất định là do chưa từng có ai đối tốt với mình một cách không hề che dấu như Dung Vũ Ca, cũng không có ai có thể giống như Dung Vũ Ca biểu đạt với mình sự nhiệt tình mê luyến rõ ràng như thế, chẳng qua là mình hão huyền mà thôi. Con người ai cũng sẽ không cự tuyệt khi người khác đối tốt với mình như thế, nhất định là như vậy, Vệ Minh Khê cố gắng tự thuyết phục bản thân thầm nghĩ.
|
Chương 33: Tuyết rơi đầu mùa
“Thần thiếp nghe nói Hoàng Thượng cho một đám đạo sĩ tiến cung, có phải hay không?” Vệ Minh Khê hỏi.
“Hoàng hậu nghe ai nói vậy?” Cao Hàn không trực tiếp trả lời mà hỏi lại Vệ Minh Khê.
“Đúng là Hoàng Thượng cho đạo sĩ tiến cung sao?” Vệ Minh Khê cũng không trả lời, vẫn bám lấy vấn đề trước đó mà hỏi.
“Trẫm cho mời đạo sĩ tiến cung để cầu phúc.” Cao Hàn cười nói, tận lực làm cho lời mình tự nhiên một chút.
“Xưa nay chuyện cầu đan dược đều là lời đồn đại, chỉ là việc hoang đường, Hoàng Thượng anh minh như thế hẳn sẽ không mời đạo sĩ tiến cung luyện đan chứ?” Vệ Minh Khê nhìn Cao Hàn, chăm chú hỏi, Cao Hàn lại né tránh ánh mắt Vệ Minh Khê.
“Đương nhiên, trẫm tự có chừng mực, hoàng hậu không cần hỏi đến việc này.” Cao Hàn ra vẻ uy nghiêm nói, hắn có chút chán ghét khi hoàng hậu nhắc nhở, tuy chính hắn cũng biết khả năng thành công có lẽ không lớn, nhưng chẳng phải không có gì là tuyệt đối sao?
Vệ Minh Khê nhìn bộ dáng ra vẻ tươi cười của Cao Hàn có vài phần gượng ép. Hắn là phu quân của nàng, trước kia nàng sẽ làm cho mình cố gắng kính ngưỡng hắn, ngưỡng mộ hắn, nhún nhường phụ trợ hắn, tuy rằng không phát ra từ chân tâm, nhưng cũng là tận lực cố gắng tự biến mình thành một thê tử hoàn mỹ. Nhưng hiện tại xem ra nàng có làm bao nhiêu chuyện cũng không thể hòa hợp được với hắn.
“Hoàng Thượng biết có chừng mực thì tốt rồi.” Vệ Minh Khê gật đầu.
“Trẫm còn có chuyện quan trọng, hoàng hậu lui xuống trước đi.” Hiện tại Cao Hàn thực sự không muốn gặp thê tử hiền lành của mình. Tuy rằng lời nàng nói đều đúng, nhưng tính cách nàng quá mức cao khiết, không thể hiểu được tâm tư của mình, cũng chắc chắn sẽ không làm việc gì để chìu theo ý mình, luôn làm cho mình thiếu vài phần cảm giác về sự ưu việt của một hoàng đế. Ôn nhu săn sóc bất quá có Hoắc Liên Tâm, quyến rũ bất quá cũng có Đổng Vân Nhu, còn Vệ Minh Khê bây giờ chỉ gây cho Cao Hàn cảm giác áp lực, cho nên Cao Hàn đành đuổi Vệ Minh Khê về Phượng Nghi cung.
“Vậy thần thiếp cũng không làm trở ngại Hoàng Thượng xử lí công vụ nữa, thần thiếp xin cáo lui.” Vệ Minh Khê vẫn như trước khéo léo xử sự, nhưng trong tâm khẽ lạnh. Hoàng Thượng thay đổi rồi, sau khi Đông tuần liền thay đổi, trở nên giống như kẻ phàm phu tục tử, chuyện trường sinh bất lão trọng yếu đến thế sao? Vệ Minh Khê cũng biết mình lập trường phản đối chuyện luyện đan khiến Cao Hàn không vui, nhưng nếu vì trượng phu làm một thê tử tốt, mặc dù hắn không thích nàng cũng phải nói. Đã qua hai mươi năm, Cao Hàn tuy không được coi là một trượng phu tốt cho lắm, nhưng cũng không tính là một trượng phu không thể hòa hợp được, cho nên Vệ Minh Khê đối với Cao Hàn, mặc dù không có tình thì vẫn là có nghĩa.
--------------------------------------
“Nương nương, tuyết rơi rồi.” Tĩnh Doanh nhẹ nhàng nói với Vệ Minh Khê, đây là trận tuyết lớn đầu tiên trong mùa đông này.
Vệ Minh Khê kéo tấm rèm cửa trên kiệu, nhìn bên ngoài tuyết rơi trắng xoá như lông ngỗng, tuyết trắng rất nhanh khiến cho mặt đất nhiễm một màu thanh bạch. Tất cả đều là màu trắng tinh khôi, nếu con người sinh ra cũng có thể thanh bạch như thế thì tốt rồi, trên đời sẽ không còn quá nhiều thứ nhơ bẩn.
Sinh thời lúc còn thiếu nữ, nàng từng mong nếu có kiếp sau, nàng chỉ muốn gả làm thê tử cho một người bình dân. Một chồng một vợ, nguyện một lòng, bạc đầu cũng không xa cách, mặt trời mọc cũng thế, mặt trời lặn cũng vẫn bên nhau, không có tuyệt thế tài hoa, không có quyền lợi phân tranh, cũng không có vinh hoa phú quý, cứ bình bình đạm đạm mà sống thì tốt rồi. Nghĩ đến đây Vệ Minh Khê không ngăn được khóe miệng nhếch lên một nụ cười trào phúng, sao tự nhiên lại nhớ tới chuyện không liên quan này làm gì?
“Bản cung muốn đi dạo một chút, Tĩnh Doanh lưu lại, những người khác đều trở về hết đi.” Vệ Minh Khê đột nhiên nhớ đến mỗi khi tuyết rơi ngày trước, tiểu hài tử của những nô bộc Vệ gia thường ở bên ngoài chơi ném tuyết, mình đã từng rất hâm mộ, nhưng vô luận thế nào mình cũng không có dũng khí ra ngoài. Trong lòng mấy tiểu hài từ kia, đại tiểu thư tâm tĩnh như nước hẳn sẽ không cùng bọn họ chơi đùa, họ cũng chưa bao giờ gọi nàng ra chơi cùng, hôm nay nghĩ đến lúc đó mới thấy mình thực cô độc.
“Nương nương, tuyết lớn lắm, dễ nhiễm phong hàn, vẫn nên về Phượng Nghi cung thì tốt hơn!” Đám nô tài khuyên giải an ủi nói, những lời nói này là sự quan tâm phát ra từ tận chân tâm đối với Vệ Minh Khê.
“Các ngươi cứ về trước đi, bản cung đi ra chỗ kia một chút, một lát nữa sẽ trở về, sẽ không quá lâu đâu.” Vệ Minh Khê cười nói, nàng còn chưa bao giờ thử qua cảm giác che ô giữa trời mưa tuyết.
Hoàng hậu nương nương vốn không phải là người khiến người khác lo lắng, cho nên thái giám cung nữ đều nhất nhất nghe theo, đem chiếc kiệu trống không trở về Phượng Nghi cung trước.
“Tuyết rơi thật lớn!” Vệ Minh Khê đưa tay đón những bông tuyết rơi đang phiêu vũ giữa trời, kia bông tuyết đầy trời, làm Vệ Minh Khê tưởng như đang được trở về thời thơ ấu.
Tĩnh Doanh mở dù, thay Vệ Minh Khê che chắn tuyết rơi xuống người nàng.
“Nương nương, cũng không nên tùy hứng, tuyết rơi quá lớn.” Tĩnh Doanh lẳng lặng nói.
Vệ Minh Khê hướng Tĩnh Doanh khẽ cười, xem ra ngần này tuổi mà còn tùy hứng một phen cũng khiến người ta nói .
“Tĩnh Doanh, ngươi đưa dù cho bản cung, bản cung muốn tự che.” Vệ Minh Khê từ tay Tĩnh Doanh nhận lấy cán dù, bước thật chậm trên nền tuyết. Tĩnh Doanh nhìn theo cước bộ Vệ Minh Khê, nàng chưa từng thấy qua hoàng hậu nương nương thất thường như thế bao giờ, có lẽ là bị trói buộc quá chặt, cũng có thể do người trượng phu lẽ ra sẽ chống đỡ cho nàng cả đời lại làm cho nàng quá thất vọng.
Đột nhiên Vệ Minh Khê đình chỉ cước bộ, đó là Dung Vũ Ca sao, một thân tuyết trắng tựa hồ như muốn hòa tan vào màn mưa tuyết. Ở giữa những bông tuyết phiêu đãng mà nhảy múa, thân thủ phiêu dật, kỹ thuật ưu mỹ tựa như đang ở chốn bồng lai tiên cảnh, lại hoà cùng dung nhan tuyệt thế của nàng, trong lúc nhất thời khiến Vệ Minh Khê nhìn đến ngây dại. Đột nhiên có cảm giác người này chẳng lẽ không phải người ở nhân gian, Vệ Minh Khê cơ hồ không nhận ra nữ tử đang nhảy múa trước mặt mình, chỉ cảm thấy nàng quá xinh đẹp, xinh đẹp đến mức như thể không chân thật… Vệ Minh Khê từ trong tay áo lấy ra một cây sáo nhỏ, nhẹ nhàng theo điệu vũ hòa lên một khúc, hoàn toàn là hành vi vô thức.
Tĩnh Doanh tiếp nhận cán dù mà Vệ Minh Khê vô thức trả lại cho mình, đứng sau lưng Vệ Minh Khê lặng thầm không lên tiếng, hoàng thiên quả không phụ khổ nhân tâm, Dung Vũ Ca vì hoàng hậu nương nương đã hao tổn hết tâm tư. Nương nương từ mấy hôm trước hoàn toàn không hề để ý Dung Vũ Ca, Dung Vũ Ca mỗi ngày canh giữ trên nóc nhà, dỡ đi mấy miếng ngói nhìn lén không nói, rốt cục tận đến khi nương nương ra khỏi Phượng Nghi cung vẫn luôn dõi theo từ phía sau.
Tĩnh Doanh dám khẳng định, một trận xuất kỳ bất ý múa may này cũng là do Dung Vũ Ca có dự mưu từ trước. Bất quá thái tử phi thoạt nhìn bên ngoài khoa trương nhưng thực tế bên trong cũng có thực tài, đặc biệt là vũ khúc này, làm cho mình nhìn cũng có loại cảm giác rung động. Phối hợp với tuyết trắng đầy trời, lãng mạn đến mức Mộc Đầu Nhân như mình cũng sinh ra một chút cảm động.
Chẳng những xinh đẹp, còn có tài hoa bất phàm, nghị lực kiên cường dẻo dai thì có thể so với da trâu, còn có tâm cơ hơn người, trận an bài xuất kỳ bất ý này không làm cho lòng người dao động cũng khó a.
Tĩnh Doanh nhìn Vệ Minh Khê, tiếng tiêu du dương cất lên phối hợp với vũ khúc của Dung Vũ Ca, quả thật hoàn mỹ như áo trời không vết vá, tình cảnh này nhìn qua làm người ta có cảm giác hai người thật xứng đôi.
Dung Vũ Ca bị Vệ Minh Khê tránh né nhiều ngày, nói cái gì cũng không được, liền biết Vệ Minh Khê thật sự không muốn gặp mình. Chẳng qua chỉ là một cái ôm lại khiến Vệ Minh Khê phản ứng mãnh liệt như vậy, Dung Vũ Ca một bên trong lòng vui vẻ, một bên lại không muốn bị Vệ Minh Khê xa lánh, cho nên đành phải rình coi điên cuồng cùng theo dõi sít sao nhiều ngày, hy vọng có cơ hội có thể tình cờ nhìn thấy Vệ Minh Khê một chút. Không nghĩ tới hôm nay ngay cả lão thiên cũng hợp tác cùng mình, Vệ Minh Khê không ngờ lại hạ kiệu hướng bên này mà đi. Dung Vũ Ca linh cơ vừa động, liền lợi dụng kỹ thuật nhảy múa mà nàng am hiểu nhất này. Năm đó vì làm cho chính mình có thể nhảy múa đạt tới hiệu quả khuynh thành tuyệt thế, nàng còn cố ý học thêm khinh công. Nếu có chuyện gì có thể khiến Vệ Minh Khê không thể so cùng mình, vậy chỉ có thể là khi mình nhảy múa.
Dung Vũ Ca nghe thấy tiếng tiêu của Vệ Minh Khê vang lên hoà cùng vũ khúc của mình liền cười càng thêm tuyệt mĩ. Dưới ánh nhìn chăm chú của nữ nhân mà mình yêu thích, người ta sẽ đặc biệt mê người, huống hồ là kẻ vốn quá đẹp như Dung Vũ Ca, lại càng thêm nở rộ vô cùng lâm ly tẫn trí. Dung Vũ Ca thích Vệ Minh Khê thấy mình ở thời khắc đẹp nhất, nên Dung Vũ Ca lại càng ra sức múa, cực lực muốn đem ánh mắt Vệ Minh Khê hoàn toàn mê hoặc.
Trừ vũ sư dạy nàng năm đó đã từng thấy qua nàng múa, cho dù là mẫu thân cũng chưa từng được thấy qua. Dung Vũ Ca chỉ nguyện ý dâng khoảnh khắc đẹp nhất này của mình cho một người duy nhất xem mà thôi.
Vũ khúc đã hoàn, thế nhưng không người nào nói chuyện hay hành động. Dung Vũ Ca nhìn thẳng Vệ Minh Khê, tựa hồ thiên địa trong lúc đó chỉ còn lại mỗi Vệ Minh Khê, Vệ Minh Khê cũng nhìn Dung Vũ Ca, lần đầu tiên thấy Dung Vũ Ca thật xinh đẹp, loại xinh đẹp này cho Vệ Minh Khê cảm giác hoàn toàn bất đồng với vẻ đẹp khoa trương ngày trước. Cũng chỉ có loại xinh đẹp này mới có thể chạm đến chỗ sâu trong tâm hồn Vệ Minh Khê, làm cho Vệ Minh Khê qua hồi lâu mới lấy lại tinh thần, nàng cũng như trước so với Dung Vũ Ca hồi thần đều nhanh hơn.
Nàng chú ý thấy Dung Vũ Ca chỉ mặc một lớp quần áo mỏng manh, chân mày lập tức nhăn lại. Trời đổ tuyết lớn như thế, múa may cái gì, còn không chịu mặc nhiều quần áo một chút. Nữ nhân như cái túi thơm chuyên đi dụ dỗ người khác, một chút cũng không thay đổi. Nữ nhân như thế lại có thể múa đẹp đến vậy, Vệ Minh Khê cảm thấy vừa rồi người kia không phải Dung Vũ Ca, nhất định là mình nhìn nhầm…..
Vệ Minh Khê trong lòng phỉ báng Dung Vũ Ca đủ kiểu nhưng thật ra tâm tình mà Vệ Minh Khê mới vừa cố gắng bình ổn lại có chút rối loạn.
|
Chương 34 : Có tình hay vô tình
Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê đang đứng cách đó không xa, Vệ Minh Khê luôn cho mình cảm giác tuy nàng ở ngay bên cạnh nhưng nếu mình không chủ động tiến tới thì vĩnh viễn cũng không cách nào đến gần nàng được. Dung Vũ Ca lấy lại tinh thần, chạy vội tới chỗ Vệ Minh Khê, chỉ sợ nếu mình chậm chân Vệ Minh Khê sẽ xoay người đi mất.
Dung Vũ Ca chạy đến trước mặt Vệ Minh Khê liền đem Vệ Minh Khê ôm chặt vào lòng, nàng rất thích cảm giác này, cảm giác ôm Vệ Minh Khê thật chặt trong lòng, ôm đến thiên trường địa cửu mới thôi, Dung Vũ Ca tựa cằm lên bả vai Vệ Minh Khê thầm nghĩ.
Lúc này tâm Vệ Minh Khê còn chưa kịp cảnh giới, vẫn không nhúc nhích để cho Dung Vũ Ca có thể ôm lấy mình, thân thể Vệ Minh Khê cũng không tự chủ, thậm chí còn có khuynh hướng tựa vào người Dung Vũ Ca, cằm cũng bất giác tựa lên vai nàng. Đột nhiên thân thể truyền đến cảm giác lạnh lẽo từ những bông tuyết phủ trên người khiến Vệ Minh Khê lấy lại tinh thần, nàng không nên để Dung Vũ Ca ôm, đây vốn là chuyện sai trái, nghĩ thế Vệ Minh Khê liền đẩy Dung Vũ Ca rời ra.
“Ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Vệ Minh Khê xem nhẹ thứ rung động rất nhỏ tựa hồ rất khó phát hiện trong sâu thẳm đáy lòng, lãnh đạm hỏi.
Người ta mới ôm chưa đến một khắc đồng hồ, mẫu hậu đã đẩy ra, mẫu hậu đúng là quỷ hẹp hòi mà. Mẫu hậu hôm nay cũng một thân bạch y, bên ngoài khoác phi phong (áo choàng) thật dày được chế từ da tuyết hồ, cực kì cao quý tao nhã. Mẫu hậu thật đẹp, là loại vẻ đẹp xuất phát ra từ trong ra ngoài, luôn luôn làm tâm hồn mình xao động. Đêm khuya tỉnh mộng mấy phen thì ra tình cảm thân thiết của nàng và mình chỉ là hư ảo, chỉ mỗi lần cùng nàng đối mặt, mình mới cảm thấy một chút chân thật.
“Hắt xì!” Dung Vũ Ca hắt hơi một cái, Vệ Minh Khê thấy Dung Vũ Ca chỉ mặc một chiếc áo thu mỏng manh, cái mũi cùng khuôn mặt đều đã lạnh đến nỗi có chút hồng hồng. Vệ Minh Khê lại nhíu mày, trời lạnh đến mức nước trong hồ cũng đều đóng băng cả, chỉ mỏng manh một chiếc thu y sao chống đỡ được giá lạnh?
“Trời tuyết lớn như thế, khiêu vũ cái nỗi gì, đúng là luôn thích làm mấy chuyện cổ quái mà, mặc ít như vậy, không phải muốn chuốc bệnh vào người sao.” Vệ Minh Khê lắc đầu nói, vội vàng đem cây tiêu đút vào tay áo, tựa hồ mới vừa rồi cái người xem nàng múa mê mẩn, đến nỗi không khỏi vì nàng mà đệm nhạc không phải là mình.
Nếu ăn vận thật dày thì làm sao có thể múa phiêu dật cùng truyền cảm như vậy được, nàng muốn múa được đẹp nhất nên tất nhiên không thể làm gì khác hơn là phải cởi hết phi phong, ném sang một bên. Mới rồi gấp gáp chạy đến chỗ mẫu hậu nên quên cầm theo, lúc nhảy múa thật sự quá nhập tâm nên không biết thế nào là lạnh, giờ bị Vệ Minh Khê nói thế mới cảm thấy thật sự rất lạnh a, Dung Vũ Ca lại hắt xì thêm một cái.
Quái thật? Mẫu hậu lại đả thương tâm tình người ta, vừa rồi giữa đất trời nhảy múa một khúc, chính mẫu hậu cũng thổi tiêu đệm nhạc cho mình mà, lẽ ra là không thấy quá kém mới đúng. Ừ ha, nhất định là mẫu hậu thẹn thùng, Dung Vũ Ca vui vẻ nghĩ.
“Đã biết lạnh như vậy, tại sao không mặc nhiều thêm một chút?” Vệ Minh Khê nhíu mày hỏi. Dung Vũ Ca thật đúng là cứng đầu, thế cũng đủ thấy trình độ thích chưng diện của nàng, nếu ăn mặc dầy cộm thì đâu đủ mỹ quan! Vệ Minh Khê thấy thân thể Dung Vũ Ca lạnh đến phát run, cũng không nghĩ nhiều nữa liền đem phi phong đang mặc cởi xuống, choàng lên người Dung Vũ Ca. Vì mình luôn luôn sợ lạnh, mặc dù không có áo choàng nhưng bên trong vẫn còn một tầng y phục thật dày, không tính là quá lạnh.
Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê khoác phi phong cho mình, động tác tự nhiên làm lòng Dung Vũ Ca ngọt ngào như mật. Mẫu hậu cũng biết xót thương người khác sao, Dung Vũ Ca vui vẻ nghĩ, ngày sau mình thật có phúc a. Trong đầu Dung Vũ Ca lập tức mơ tưởng cảnh tượng ngày sau Vệ Minh Khê yêu chiều mình, tâm tình càng thêm vui vẻ, phi phong ấm áp quá, tất cả đều tràn ngập hơi thở của Vệ Minh Khê. Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê, vẻ mặt quyến luyến, còn có ánh mắt vô cùng nóng bỏng làm cho Vệ Minh Khê không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
Vệ Minh Khê khoác áo xong, lập tức xoay đầu sang phía khác, bản thân Vệ Minh Khê không hề nhận thức được vẻ mặt cực kì không tự nhiên của mình.
“Ngươi dù sao cũng là con dâu ta, ta quan tâm cũng là điều tất nhiên.” Vệ Minh Khê đưa lưng về phía Dung Vũ Ca giải thích.
Khóe miệng Dung Vũ Ca khẽ nhếch, nàng sẽ không chỉ ra mẫu hậu đang nói dối, giải thích chính là che dấu, mẫu hậu rõ ràng đang cố che dấu thôi.
Tĩnh Doanh thở dài một hơi, các nàng cứ như không có người ngoài bên cạnh, vô tư trình diễn một màn “mẹ hiền dâu thảo”, hoàn toàn không chú ý tới mình, mình quả nhiên như thể không tồn tại.
“Mẫu hậu, chúng ta về Phượng Nghi cung đi, người ta muốn đi sưởi ấm, lạnh quá.” Tay Dung Vũ Ca lập tức vịn vào tay Vệ Minh Khê: “Mẫu hậu không có phi phong cũng sẽ rất lạnh, chúng ta cùng nhau đi sẽ ấm áp hơn một chút” Dung Vũ Ca không để cho Vệ Minh Khê kịp tránh tay mình, Vệ Minh Khê nếu tránh không được, sẽ theo nàng đi.
Tĩnh Doanh đã sớm đem cây dù đưa cho Dung Vũ Ca, nếu cùng che cho ba người thật khó, hai người thì tốt hơn.
“Tĩnh Doanh đâu?” Vệ Minh Khê rất nhanh đã phát hiện Tĩnh Doanh không ở bên người.
“Nương nương, nô tỳ có nội lực, sẽ không cảm thấy lạnh, nương nương yên tâm đi.” Thanh âm Tĩnh Doanh trong trẻo nhưng lạnh lùng từ phía sau truyền đến. Tĩnh Doanh khẽ cười, vậy ra không bị bỏ quên.
Dung Vũ Ca cũng cười, mẫu hậu thật tốt.
“Mẫu hậu!” Dung Vũ Ca nhẹ nhàng gọi một tiếng.
“Ừ?”
“Nếu ngày nào đó ta không còn ở bên mẫu hậu, mẫu hậu nhất định không được quên ta.” Dung Vũ Ca chân thành nói, đem tay Vệ Minh Khê nắm càng chặt.
Vệ Minh Khê không trả lời, cũng không né tránh tay Dung Vũ Ca, chỉ là không nói thêm gì nữa, Dung Vũ Ca cũng im lặng, giờ khắc này thật ấm áp, giá như khoảnh khắc này có thể kéo dài vĩnh viễn…
-------------------------------------
“Phụ hoàng mời đạo sĩ tiến cung luyện đan, Hoắc chiêu nghi vì biết ý mà hùa theo ý thích phụ hoàng, cũng dẫn đạo cô tiến cung, hoàng cung thật sự là càng ngày càng náo nhiệt .” Dung Vũ Ca thuận miệng nói, tay Vệ Minh Khê đang pha trà dừng một chút rồi lại tiếp tục động tác vừa rồi.
“Hoắc chiêu nghi thoạt nhìn không phải là người thọ mệnh, có lẽ mệnh cũng không còn được lâu.” Dung Vũ Ca thuận miệng nói.
“Dung Vũ Ca, ta không muốn bàn chuyện thị phi.” Vệ Minh Khê đem trà nóng đưa Dung Vũ Ca, thấp giọng nói.
“Thơm quá, trà của mẫu hậu thật sự thơm quá, mẫu hậu luôn luôn thật lợi hại……” Dung Vũ Ca vẻ mặt sùng bái nói, có hiền thê như thế, còn cầu gì nữa.
Vệ Minh Khê nhẹ nhàng thở dài một hơi, tâm tình lại chùng xuống, không thể khiến Hoàng Thượng đình chỉ hành động hoang đường, đành nhắm mắt làm ngơ vậy.
----------------------------------------
“Đổng quý phi, lần trước người bị một phen sợ hãi nên Vũ Ca đặc biệt đến thỉnh an quý phi.” Dung Vũ Ca không ngờ có ngày không đi Phượng Nghi cung, ngược lại lại đi Vân Phương điện thỉnh an Đổng Vân Nhu, đây là sự kiện kì lạ, ngay cả Đổng Vân Nhu cung kinh ngạc không thôi.
“Quá lời rồi, thái tử phi đột nhiên đến thỉnh an, bản cung cái gì cũng chưa chuẩn bị, có phần chậm trễ, xin thái tử phi thứ lỗi.” Cái gọi là đột nhiên rồng đến nhà tôm, không có việc gì tự nhiên đến, Dung Vũ Ca nhất định là có chuyện gì đó.
Tiểu Hoa nhìn hai nữ nhân dối trá như nhau, kỳ thật trong cung là địa phương luôn khiến người gian ta trá, nhưng không biết vì sao nhìn hai nàng lại càng có cảm giác giả dối?
“Tiểu Hoa, mời thái tử phi thưởng trà!” Đổng Vân Nhu chuyển hướng sang Tiểu Hoa liền từ vẻ tươi cười giả tạo biến ngay thành biểu tình dữ tợn. Trong lòng Tiểu Hoa hừ lạnh một chút, đối với nữ nhân có quyền thế thì diễn trò, đối với dạng tiểu nô tỳ cùng khổ liền bỏ ngay tác phong quý phi nương nương đáng tởm, nữ nhân dối trá đáng ghét, bất quá Tiểu Hoa tuy rằng trong lòng hờn giận vô cùng nhưng vẫn ngoan ngoãn đi châm trà .
Dung Vũ Ca nhìn tiểu cung nữ lần trước bị giá họa thành kẻ thông dâm kia, quả thực Đổng Vân Nhu cùng tiểu cung nữ này có làm “chuyện đó” sao, bằng không Đổng Vân Nhu có lẽ đã không để lại bên người. Cái này chẳng lẽ chính là trong truyền thuyết nói tới: “một ngày vợ chồng nghìn năm ân nghĩa” sao? Hay là Đổng Vân Nhu sau khi nếm được tư vị của nữ nhân, đã thưởng thức tư vị trong đó nên mới muốn để lại ở bên người để ngày sau còn tiếp tục nhấm nháp? Dung Vũ Ca xấu xa thầm nghĩ.
“Đổng quý phi, nữ với nữ có phải rất tuyệt vời không?” Dung Vũ Ca nói lời này tuyệt đối không có ác ý, thuần túy là hiếu kỳ phát ra từ trong tận đáy lòng.
Mặt Đổng Vân Nhu tái xanh lại, nhớ tới chuyện mấy ngày trước đó nàng vẫn còn tức giận, những ngày qua chỉ có thể hướng tiểu cung nữ mà phát tiết, ngược đãi tiểu cung nữ rất nhiều cũng vẫn còn chưa hết giận, Dung Vũ Ca lại hoàn toàn chọc vào vết thương của Đổng Vân Nhu mà xát muối.
“Thái tử phi nói thế là có ý gì? Sự tình đều đã qua, hoàng hậu nương nương cũng nói là một phen hiểu lầm, tựa hồ lời nói của thái tử phi có chút vấn đề!” Ngữ khí Đổng Vân Nhu có chút không vui hỏi, nàng thực sự đã rất kiềm chế tánh khí của mình.
“Haha, Vũ Ca chỉ là nhất thời tò mò thôi, không có ý tứ gì khác. Nghe nói Hoắc chiêu nghi mời một đám đạo cô tiến cung cầu phúc, Đổng quý phi thấy thế nào?” Dung Vũ Ca tự nhiên không phải vì chọc giận Đổng Vân Nhu mà đến, nàng đâu có quên mục đích hôm nay của mình.
Tiểu Hoa ở một bên bưng trà đến, nhìn thái tử phi mỹ mạo tuyệt luân lại đột nhiên nhớ tới mấy bữa trước ở ngõ nhỏ nghe được bí mật, giờ lại nghe thấy câu hỏi vừa rồi của thái tử phi, thái tử phi không phải tưởng tượng “chuyện” nữ nữ với hoàng hậu nương nương đấy chứ?
Không biết vì sao tự nhiên mình có liên tưởng như vậy, nghĩ đến liền cảm thấy ý nghĩ mình thật xấu xa, thật là tà ác, không, tà ác là thái tử phi, hoàng hậu nương nương nhất định không phải. Chẳng qua Tiểu Hoa rất bối rối, Đổng quý phi thích nữ nhân cùng nữ nhân đã là sự tình rất quỷ dị, ngay cả thái tử phi cũng có niềm yêu thích như vậy sao, nữ nhân trong hoàng cung này đều làm sao vậy? Tiểu Hoa nhìn chằm chằm Dung Vũ Ca, hy vọng nhìn ra chút manh mối.
“Hoắc Chiêu nghi mời đạo cô tiến cung, đó là chuyện của nàng, bản cung còn có thể có ý kiến gì?” Đổng Vân Nhu phát hiện từ sau khi Hoàng Thượng thích luyện đan, số lần đến nơi này liền giảm đi nhiều. Nhưng mỗi lần sau khi uống thuốc lại càng thêm thô lỗ, làm cho mình một thân đau nhức, nàng thà tình nguyện hắn đừng tới còn tốt hơn. Nàng thật muốn biết thân thể mảnh mai kia của Hoắc Liên Tâm làm sao chịu được, trừ phi nàng ta cũng thích cách hành sự trên giường như thế.
“Đạo cô đa số đều không phải loại gì nghiêm chỉnh, Hoắc chiêu nghi mời tiến cung thật sự có chút không ổn a.” Dung Vũ Ca thở dài nói.
Đó là chuyện của hoàng hậu, tựa hồ không phải chuyện của thái tử phi, càng không phải chuyện của mình.
“Đó là do Hoàng Thượng ân chuẩn, những người khác cũng không có biện pháp.” Đổng Vân Nhu phản đối nói.
“Ta nghĩ điều này đối với Đổng quý phi là một cơ hội tốt để trả lễ lại cho Hoắc chiêu nghi.” Dung Vũ Ca ám chỉ cho Đổng Vân Nhu, nàng đến chính là muốn mượn đao giết người, mà cái chuôi đao này chính là Đổng Vân Nhu.
“Là sao?” Đổng Vân Nhu đương nhiên rất muốn trả thù Hoắc Liên Tâm, nhưng Dung Vũ Ca tựa hồ hảo tâm quá mức.
“Nàng hiện tại càng lúc càng được sủng ái, nàng sẽ không tha cho ngươi, cũng không tha cho mẫu hậu, đó là địch nhân chung của chúng ta.” Dung Vũ Ca nhấp một ngụm trà, cười khuynh quốc khuynh thành nói.
“Hoàng hậu nương nương muốn đối phó nàng, so với bóp chết một con kiến còn dễ dàng hơn, còn cần dùng bản cung sao?” Đổng Vân Nhu không phải đứa ngốc, Dung Vũ Ca rõ ràng là muốn mượn đao giết người.
“Tất nhiên, bất quá Vũ Ca nghĩ Đổng Vân Nhu rất muốn tự mình thu thập nàng, nếu không thì thôi, Vũ Ca đành trở về. Hoắc Liên Tâm tuyệt đối sống không quá mười ngày, ngươi tin hay không?” Dung Vũ Ca cười nói, sau đó liền xoay người đi.
“Chờ đã, trước hết bản cung muốn nghe ý kiến của ngươi.” Đổng Vân Nhu cân nhắc một chút. Nếu nàng làm theo, chính là nguyện ý gia nhập theo hoàng hậu, ngày sau ở hoàng cung cũng có chỗ dựa vào. Thứ hai nàng quả thật muốn lấy lại công đạo từ trên người Hoắc Liên Tâm. Người không phạm ta, ta không phạm người, Hoắc Liên Tâm, là ngươi tự chuốc lấy.
Dung Vũ Ca kéo tay Đổng Vân Nhu, viết vài chữ trong lòng bàn tay nàng. Đổng Vân Nhu nhìn Dung Vũ Ca, chủ ý này là hoàng hậu nghĩ ra hay là thái tử phi? Có thể là thái tử phi, hoàng hậu thoạt nhìn tuy rằng không đơn giản nhưng cũng không sắc bén, hiển nhiên thủ đoạn của thái tử phi so với hoàng hậu nương nương thì sắc bén hơn nhiều. May ma mình luôn luôn an phận, đối với ngôi vị hoàng hậu không hề hứng thú, bằng không thật đúng là là chuốc lấy diệt vong.
Bất quá biện pháp này vẫn thật sự quá tốt! Đổng Vân Nhu cười đến mức làm cho lòng Tiểu Hoa thót một cái, các nàng tìm cách đối phó Hoắc chiêu nghi vì sao không né tránh mình? Nàng ghét nhất bị nghe cái gì được gọi là bí mật.
|
Chương 35: Vân Nhu - Tiểu Hoa
Tiểu Hoa bụng đói lắm rồi, nữ nhân hồ ly tinh hư hỏng này, cả một ngày đã không cho mình ăn một hột cơm nào, lại còn bắt mình làm thật nhiều việc. Nàng hiện tại chỉ còn lại một chút hơi tàn, mà cái kẻ độc ác kia lại đang ăn một bàn lớn toàn sơn hào hải vị. Tiểu Hoa lau một ít nước miếng nơi khóe miệng, đói quá, đói thêm nữa sẽ chết người đó.
Đổng Vân Nhu tâm tình sung sướng nhìn Tiểu Hoa đang chằm chằm nhìn một đống đồ ăn trên bàn, hai mắt liên tục ánh lên quang mang đầy đói khát. Giờ có biết tốt xấu là thế nào chưa, dám ở trước mặt mình làm càn, trừng trị nàng quả thực dễ như trở bàn tay.
“Chịu thua chưa?” Đổng Vân Nhu trời sinh thanh âm kiều mỵ, chỉ cần không nổi nóng, bất cứ ai nghe được thanh âm này cũng làm cho người ta cả người tê dại.
Tiểu Hoa trừng mắt nhìn Đổng Vân Nhu, ác độc, ác độc, đúng là đồ ác độc mà, thanh âm thậm chí còn khó nghe nữa, Tiểu Hoa phỉ báng Đổng Vân Nhu từ tận đáy lòng.
“Ngươi cứ trừng đi, dám trừng tiếp thì ngay cả một hột cơm cũng không cho ngươi ăn!” Chỉ là một tiểu cung nữ mà thôi, lại còn dám mắt to mắt nhỏ trợn trừng nhìn mình, không làm cho tiểu cung nữ này đối với mình dễ sai dễ bảo, mình sẽ không mang họ Đổng nữa.
Khí thế Tiểu Hoa lập tức xẹp xuống, nhìn bộ dáng Đổng Vân Nhu cười mị hoặc, được rồi, tuy rằng đáy lòng phi thường thống hận chủ tử ác độc này, nhưng mà không được ăn cơm thật sự rất đáng thương a.
“Nương nương, nô tỳ sai rồi, nương nương tha thứ cho ta đi!” Tiểu Hoa nhanh chóng quỳ xuống, ôm lấy đùi Đổng Vân Nhu, bộ dáng nhu thuận vô cùng đáng thương, chỉ cần không nói nàng là kẻ trộm, nàng tùy thời có thể vì hai chén cơm mà khom lưng.
Nhìn bộ dáng Tiểu Hoa thành tâm cầu khẩn như ăn mày, trong lòng Đổng Vân Nhu nói không nên lời thư sướng. Từ sau việc bị bắt gian lần trước, chưa có việc gì thoải mái được như thế.
“Sau này có biết nên như thế nào chưa?” Đổng Vân Nhu cười lại càng mị hoặc, tâm tình rất tốt, khẩu vị cũng tốt, gắp một miếng thịt bỏ vào cái miệng nhỏ xinh của mình.
“Lần sau quý phi nương nương muốn ôm ta, ta sẽ không tránh né nữa, quý phi nương nương muốn làm “chuyện” nữ nữ, ta cũng sẽ nghe lời ……” Tiểu Hoa vô tội nói, ngoại trừ việc này, Tiểu Hoa thật không biết mình còn làm sai cái gì.
Mặt Đổng Vân Nhu chuyển sang xanh rồi lập tức biến thành đen, cực kì không muốn người nào nhắc lại việc này, thế mà cái người này đều thích cố tình nhắc đi nhắc lại nhiều lần làm cho mình khó chịu.
Đổng Vân Nhu hít vào một hơi, tiểu cung nữ chết tiệt này, nghĩ mình trời sinh háo nữ sắc sao, nếu không phải bị kẻ khác hạ dược, mình sao có thể làm như vậy? Cho dù mình có thật sự thích nữ sắc, cũng đâu có thích loại xấu xí như nàng, lại còn là một tiểu cung nữ thật sự ngu ngốc nữa. Tiểu cung nữ chết tiệt này, đã được tiện nghi lại còn khoe mẽ, tức chết đi được. Tiểu Hoa rất thành công chọc giận Đổng Vân Nhu a.
“Tiểu Hoa!” Đổng Vân Nhu rống lên, từ hồ ly tinh kiều mỵ lập tức biến thành cọp mẹ.
“Sao?” Tiểu Hoa vẻ mặt mờ mịt nhìn Đổng Vân Nhu, nàng nhớ rõ thái độ nàng nhận sai tốt lắm rồi mà, nữ nhân này sao khó hầu hạ vậy, muốn cái gì thì cứ nói thẳng là được rồi. Nếu là hoàng hậu nương nương sẽ không giống nàng vô lý rống to như thế.
“Đêm nay không được phép ăn cơm!” Đổng Vân Nhu gằn từng tiếng phun ra. Tiểu Hoa mặt khổ sở giống trái khổ qua, rõ ràng nhớ rõ lúc ấy nàng rất thích mà ta, nghĩ nàng thích nên mới nói ra để lấy lòng nàng, chẳng lẽ lấy lòng sai hướng rồi?
“Không được, ta muốn ăn cơm, ta đói lắm rồi,không còn sức nữa……” Tiểu Hoa vẫn ôm chặt lấy đùi Đổng Vân Nhu cầu xin, bụng còn lớn tiếng kêu lên ủng hộ nữa.
“Lần sau không được nhắc lại chuyện đó!” Đổng Vân Nhu nghiêm khắc nói.
“Chuyện đó là chuyện gì?” Tiểu Hoa vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
Đổng Vân Nhu nhìn bộ dáng mờ mịt của Tiểu Hoa, đột nhiên cảm thấy giống như chỉ có mình đem chuyện đó đặt trong lòng, cái kẻ ngu ngốc này căn bản là không biết chuyện đó nghiêm trọng như thế nào mà.
“Là chuyện phát sinh ở kính viên đêm đó!” Đổng Vân Nhu rất không tình nguyện phun ra mấy chữ, mặt còn hơi ửng đỏ.
“Được, bắt ta câm điếc đều được, chỉ cần cho ta ăn cơm là tốt rồi.” Tiểu Hoa hiểu rồi, việc Đổng quý phi thích nữ sắc là bí mật, Đổng quý phi không muốn để cho người khác biết bí mật này của nàng.
“Đùi gà này thưởng cho ngươi.” Đổng Vân Nhu lòng từ bi đại phát đem chiếc đùi gà duy nhất trên bàn thưởng cho Tiểu Hoa. Tiểu Hoa kinh ngạc nhìn Đổng Vân Nhu, thế mà lại để mình ăn đồ tốt như vậy, kỳ thật Đổng quý phi coi như cũng không phải quá xấu.
Giờ phút này Tiểu Hoa vui vẻ tựa như con cún đang vẫy vẫy cái đuôi, đối với sự bố thí này thật rất cảm kích. Thật đúng là người đơn giản, Đổng Vân Nhu thầm nghĩ.
“Ngươi đổi tên đi, tên của ngươi thô tục quá.” Đổng Vân Nhu ngay cả đối với cái tên Tiểu Hoa này cũng rất chán ghét.
“Tiểu Hoa không có gì không tốt, duy nhất không được chính là không có họ, ta vẫn muốn có một cái họ, không họ vừa nghe đã biết là cô nhi, hay là ngươi cho ta thêm một cái họ thì tốt lắm……” Tiểu Hoa ở một bên cắn đùi gà ngon lành, một bên vui vẻ nói.
“Vậy bản cung ban thưởng ngươi họ Đổng!” Đổng Vân Nhu nghĩ Tiểu Hoa sẽ cảm động đến rơi nước mắt vì được ban ơn, Đổng Vân Nhu đột nhiên cảm thấy Tiểu Hoa giống như một con cún mình mới nhận nuôi, mặc dù có chút ngu ngốc, linh tính không đủ nhưng vẫn là có thể hảo hảo dạy dỗ……
“Không cần, kỳ thật ta vẫn luôn rất muốn được gọi là Vệ Tiểu Hoa, Đổng quý phi, người thử nói với hoàng hậu nương nương xem, để nàng ban thưởng họ Vệ cho ta được không?” Tiểu Hoa hướng Đổng Vân Nhu nịnh nọt, gọi Đổng Tiểu Hoa làm sao có khí khái bằng Vệ Tiểu Hoa? Tiểu Hoa ghét bỏ Đổng Vân Nhu liền cũng ghét lây dòng họ Đổng, nếu hoàng hậu nương nương có thể ban thưởng cho mình họ Vệ, có thể cùng hoàng hậu nương nương đặt chút quan hệ nhất định sẽ rất vinh quang, Tiểu Hoa thầm nghĩ, đột nhiên cảm thấy dòng họ Vệ này thật sự rất khí khái phi phàm.
Đổng Vân Nhu lại nổi đóa thêm lần nữa, mình còn không có ghét bỏ nàng, nàng sao lại còn ghét bỏ họ mình. Vệ Minh Khê rốt cuộc tốt đến mức nào, vừa rồi nàng thấy được lúc nói đến dòng họ Vệ, vẻ mặt ngu ngốc kia lập tức biến thành vẻ kính nể, còn lúc nói đến họ Đổng chính là khinh thường bĩu môi. Cung nữ chết tiệt này tựa hồ đã quên hiện tại ai mới là chân chính chủ tử của nàng!
“Không cho ăn đùi gà nữa, đêm nay cái gì cũng không được ăn!” Đổng Vân Nhu hung tợn nói, phất tay áo rời đi. Khoé miệng Tiểu Hoa khẽ mếu, trơ mắt nhìn đùi gà vừa gặm được vài miếng bị đoạt mất, nước mắt rất nhanh chảy xuống, nàng sớm biết nữ nhân hư hỏng này sẽ không tốt như vậy mà, thế mà vừa rồi lại còn cảm động một hồi.
----------------------------------
“Mẫu hậu, nhi thần có phải là rất vô dụng hay không?” Cao Hiên có chút khổ sở hỏi Vệ Minh Khê. Ban đầu chỉ cảm thấy có lẽ Dung Vũ Ca vẫn chưa chuẩn bị tốt để làm thê tử mình, nhưng mà đã qua nửa năm rồi, tình trạng này vẫn không chút nào thay đổi.
“Sao lại nói vậy?” Vệ Minh Khê không muốn thấy nhi tử mình u buồn như thế.
“Vũ Ca vốn là nữ tử thông minh, lại còn là nữ tử tuyệt thế vô song nữa, nhi thần có phải không xứng với nàng hay không?” Một nữ tử như vậy lại làm thê tử của mình, thực cảm thấy có chút hổ thẹn.
“Nàng đã là thái tử phi, không có chuyện xứng hay không xứng.” Lúc Vệ Minh Khê nghe nhắc đến Dung Vũ Ca, cảm giác trong lòng rất không tự nhiên.
“Nhi thần vẫn cảm thấy nàng tựa hồ trong lòng có người thương, nếu thật như vậy, nhi thần nên làm cái gì bây giờ?” Cao Hiên khổ sở nói.
“Có thể là ngươi suy nghĩ nhiều quá thôi.” Vệ Minh Khê ôn hòa cười nói, nhưng có trời mới biết, nàng phải khó khăn như thế nào mới mở miệng cười nổi, nàng một chút cũng không muốn cùng nhi tử nói tới Dung Vũ Ca.
“Nàng nếu trong lòng có người thương thì đã không gả cho ngươi.” Vệ Minh Khê không hiểu sao cảm thấy có chút chột dạ, nàng mơ hồ biết Dung Vũ Ca chính là vì mình mới chịu gả cho Hiên nhi.
“Mẫu hậu nói đúng, Vũ Ca từ nhỏ tính tình đã luôn càn rỡ như vậy, đối với thứ nàng thích nhất định phải có mới được, nếu nàng thích ai đó thì nhất định sẽ gả cho hắn, làm sao lại gả cho nhi thần. Khiến thiên hạ ngưỡng mộ như vậy, nhi thần cảm thấy nhìn nàng cũng đủ hạnh phúc rồi.” Cao Hiên nghe Vệ Minh Khê nói như vậy, mới vừa rồi u ám giờ lại vui vẻ nói.
Vệ Minh Khê thấy cảm xúc nhi tử mình tốt như thế cũng có chút yên tâm, Hiên nhi một chút cũng không giống phụ thân hắn, luôn làm cho người ta lo lắng.
“Qua chút thời gian nữa, ngươi lập một vài trắc phi đi, phụ hoàng lúc ở tuổi ngươi cũng đã có vài tiểu thiếp rồi.” Vệ Minh Khê nhìn Cao Hiên ôn hòa nói.
“Mẫu hậu, năm đó khi phụ hoàng lập trắc phi, người có bằng lòng hay không?” Cao Hiên hỏi, nữ tử không phải đều không nguyện ý thấy phu quân nạp thiếp sao?
“Tất nhiên là nguyện ý, nam tử tam thê tứ thiếp vốn là việc thiên kinh địa nghĩa, huống hồ phụ hoàng ngươi lại là Hoàng Thượng.” Vệ Minh Khê biết mình đang nói dối. Từ nhỏ chịu sự giáo dục, đều tự nói với mình vốn nên như vậy, nhưng trong lòng nàng vốn chưa bao giờ cảm thấy đây là chuyện công bằng, mà nàng lại luôn xem nhẹ thanh âm trong đáy lòng.
Nếu là Dung Vũ Ca nhìn thấy sẽ biết Vệ Minh Khê nói không đủ kiên định, nhưng Cao Hiên nghe lại không hiểu, hắn nghĩ rằng mẫu hậu thật sự nghĩ như vậy. Dù sao cho tới bây giờ đối với lời nói của mẫu hậu hắn luôn rất tin tưởng không nghi ngờ, mẫu hậu quả nhiên không phải nữ nhân tầm thường. Nhưng người như Vũ Ca cùng mẫu hậu bất đồng, chắc chắn sẽ không muốn cùng người khác chia sẻ trượng phu. Vũ Ca tính tình bá đạo như vậy, nhất định thích độc chiếm mới đúng, nhưng vì sao Vũ Ca cũng như mẫu hậu đều đưa ra yêu cầu giống nhau? Chẳng lẽ thật sự muốn mình lập trắc phi sao? Cao Hiên có chút mù mờ nghĩ.
“Không thích người ta, ở cùng một chỗ thì có ý nghĩa gì?” Cao Hiên khó hiểu hỏi.
“Qua một thời gian có lẽ sẽ thích .” Nàng cũng không hiểu, lòng người vì sao có thể thích một người rồi lại thêm một người khác. Cao Hàn vốn là người như thế, nhưng nhi tử của hắn có vẻ tốt hơn một chút, hắn nếu không có Dung Vũ Ca, thì vẫn còn có một đám hậu cung chờ hắn, còn nhi tử hết lần này đến lần khác chỉ để tâm đến một người.
“Là thói quen không phải thích.” Cao Hiên nghĩ như thế.
Là thói quen, không phải thích, tựa như nàng đối với trượng phu của mình cũng như vậy, không phải thích ư, vì sao gần đây mình lại có ý nghĩ đại nghịch bất đạo như vậy? Vệ Minh Khê thở dài.
“Mẫu hậu!” Dung Vũ Ca tiến vào, người thứ nhất trong mắt nhìn đến chính là Vệ Minh Khê rồi mới nhìn tới Cao Hiên, Cao Hiên lúc cười rộ lên giống Vệ Minh Khê đến thần kỳ, quả thật là mẫu tử.
“Thái tử biểu đệ cũng ở đây à!” Dung Vũ Ca tình cảm rất thực, lúc nàng kêu mẫu hậu, âm điệu tươi vui nồng nhiệt, lúc nói nửa câu sau lại có cảm giác hờ hững vô cùng. Sự khác biệt nhẵn nhụi này, Vệ Minh Khê nhìn qua là thấy được.
“Hắn hiện tại là phu quân ngươi, không phải biểu đệ ngươi!” Vệ Minh Khê bất mãn khi Dung Vũ Ca đối với nhi tử mình phân biệt như thế.
Dung Vũ Ca đột nhiên cảm thấy trong tâm đau đớn, Vệ Minh Khê đã biết rõ mình yêu nàng kia mà. Dung Vũ Ca nhìn thẳng Vệ Minh Khê, ngươi thật sự không biết sao? Vệ Minh Khê nhìn lại Dung Vũ Ca, đáy mắt đúng là hờ hững. Vệ Minh Khê một khi diễn trò thì xứng đáng đệ nhất thiên hạ, điểm ấy có lẽ Dung Vũ Ca còn không rõ, nàng vẫn cho rằng mình có thể nhìn thấu Vệ Minh Khê, nhưng Vệ Minh Khê thật ra chỉ bị nàng nhìn thấu một phần nào đó mà thôi.
|
Chương 36: Rung động. Rối loạn. Còn có thể bình thản được nữa hay không?
“Phu quân sao?” Dung Vũ Ca vẫn như trước nhìn chằm chằm Vệ Minh Khê. Vệ Minh Khê lại không chút nào động dung.
Cao Hiên cảm giác không khí có chút đông cứng lạnh lẽo, liền nghĩ có lẽ phải đứng ra giảng hòa, vừa lúc đó thì Dung Vũ Ca mở miệng ra nói chuyện.
“Thái tử phu quân, thời gian đã không còn sớm nữa, phu quân có phải hay không nên lâm triều?” Dung Vũ Ca đột nhiên hướng Cao Hiên cười rực rỡ, ngữ khí ôn nhu ngọt ngào làm Cao Hiên cùng Vệ Minh Khê đều kinh ngạc, thân thể Vệ Minh Khê khẽ cứng lại.
Cao Hiên không dám tin nhìn Dung Vũ Ca, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên nàng cười ôn nhu rạng rỡ với mình như thế, nụ cười rực rỡ, dung nhan khuynh quốc kia rốt cục cũng vì mình mà nở rộ, trái tim đột nhiên có loại cảm giác như say như nghiện, cảm giác hạnh phúc nói không nên lời.
Vệ Minh Khê đột nhiên có chút không thoải mái, nàng đã lường trước Dung Vũ Ca sẽ không nghe lời, không ngờ Dung Vũ Ca lại đột nhiên ngoan hiền như thế, tự dưng sinh ra cảm giác buồn buồn. Dung Vũ Ca nở nụ cười họa quốc với Hiên nhi, cái này vốn dĩ là chuyện mình vẫn hy vọng, vì sao giờ phút này mình một chút cũng không thấy vui vẻ?
“Phải rồi, mẫu hậu, ta cũng nên vào triều.” Cao Hiên thật tương phản với vẻ uể oải khi vừa mới đến, vui vẻ cười với Vệ Minh Khê. Vệ Minh Khê nhìn nhi tử tươi cười liền cảm thấy mình không làm gì sai, nhất định không có sai!
Cao Hiên rất nhanh rời khỏi Phượng Nghi cung, để Vệ Minh Khê cùng Dung Vũ Ca ở lại.
--------------------------------
“Mẫu hậu vừa lòng rồi chứ?” Dung Vũ Ca cất tiếng, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng hỏi, tương phản hoàn toàn với vẻ ôn nhu ngọt ngào vừa rồi.
Vệ Minh Khê trong lúc nhất thời khó có thể thích ứng Dung Vũ Ca như vậy, không nói chuyện cũng không phản ứng, chỉ im lặng.
“Ngươi thật sự hy vọng ta mỗi ngày cùng thái tử phu quân càng thêm ân ái, thủy hỏa dung hòa sao?” Dung Vũ Ca lại hỏi, nếu Vệ Minh Khê có một chút đố kỵ thì tốt rồi, dù chỉ là một chút phản bác thôi cũng tốt, nếu thế lòng nàng cũng không cần khó chịu như vầy.
Vệ Minh Khê vẫn im lặng, nàng tưởng tượng không được, hoặc là nàng căn bản không nguyện ý tưởng tượng. Bọn họ vốn là vợ chồng, chuyện đó cũng là chuyện đương nhiên, nàng còn có thể nói gì đây? Nàng là thê tử của nhi tử mình, là con dâu của mình, chỉ như thế mà thôi. Vệ Minh Khê hít sâu một hơi, cố ra vẻ tự nhiên nói: “Các ngươi vốn nên là như thế, không phải sao?”
“Vậy ra…hết thảy đều là ta tự mình đa tình sao?” Dung Vũ Ca cười, kẻ đa tình tất bị tình làm tổn thương. Ngay từ đầu đã dự đoán được như thế nhưng đến lúc thật sự đối mặt với vẻ lạnh lùng của Vệ Minh Khê, trong lòng dù đã chuẩn bị trước vẫn không chịu nổi một kích.
Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca từng giọt từng giọt nước mắt như hạt trân châu theo hốc mắt chảy xuống, khuôn mặt luôn vui cười kia lộ vẻ bi thương làm người ta cũng muốn rơi nước mắt theo nàng, tâm vốn luôn hoàn mỹ nay lại có vết rách, Vệ Minh Khê khẽ đau lòng, còn có một tia bối rối.
“Dung Vũ Ca, đây không phải chuyện tình cảm bình thường, ngươi có biết không? Tình cảm nữ nữ nghịch luân vốn không hợp đạo âm dương, ngươi lại là thê tử Hiên nhi, còn là con dâu của bản cung. Hết thảy chuyện này đều không nên phát sinh, ngươi còn trẻ như vậy, chẳng qua là nhất thời mê muội thôi, chờ thêm chút thời gian nữa ngươi sẽ biết việc này vốn là chuyện hoang đường, sẽ bị người trong thiên hạ nhạo báng. Vệ Minh Khê không có gì đáng cho ngươi mê muội cả, nàng chỉ là nước lặng trong bình, không những không có chút gợn sóng nào, cũng sẽ không cùng ngươi làm chuyện nghịch luân như thế.”
Vệ Minh Khê kéo Dung Vũ Ca lại gần, ngón cái nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Dung Vũ Ca, nhẹ giọng nói, tựa như dỗ dành. Nàng không muốn thấy Dung Vũ Ca khóc, một hài tử khuynh thành tuyệt thế không biết kiêng nể ai như thế này, chỉ thích hợp với những hành động càn rỡ cùng vẻ tươi cười quyến rũ thôi.
“Vệ Minh Khê, ngươi nhìn vào mắt ta rồi nói cho ta biết, ngươi đối với ta chưa từng động tâm, dù chỉ là một chút cũng không, dù cho là lúc thổi tiêu hòa cùng vũ khúc của ta lòng cũng chưa từng gợn sóng, lúc khoác phi phong lên vai ta cũng chỉ xem ta là con dâu mà thôi? Nói cho ta biết, Dung Vũ Ca ta không có một điểm đáng giá nào để ngươi nhìn bằng hai mắt, chứ không phải vì thế tục trói buộc mới một mực đẩy ta ra, ngươi nhìn thẳng vào ta rồi hãy nói!”
Dung Vũ Ca đem Vệ Minh Khê ôm trong lòng, gắt gao giữ chặt thân thể Vệ Minh Khê, khiến nàng nhìn thẳng vào hai mắt của mình. Vệ Minh Khê cho dù không có động tâm, nàng cũng không cần Vệ Minh Khê đem mình giao cho Cao Hiên, Vệ Minh Khê quả là nữ nhân khiến người ta chán ghét, luôn có thể dễ dàng làm tâm mình đau đớn.
“Dung Vũ Ca, buông ta ra, ta là hoàng hậu, ngươi là thái tử phi, ngươi làm như vậy là không hợp với luân thường……” Vệ Minh Khê né tránh ánh mắt Dung Vũ Ca, nhắc nhở Dung Vũ Ca ranh giới giữa mình và thân phận của nàng, không thể vượt rào, chỉ cần sảy chân một chút thôi cũng đủ khiến người ta rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
“Tốt lắm, vậy ngươi để ta hôn ngươi, nếu ngươi cảm thấy chán ghét hoặc một chút phản ứng cũng không có, ta sẽ buông ngươi ra, cũng sẽ không dây dưa nữa, ta sẽ ngoan ngoãn làm thái tử phi, được không?” Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê nói.
“Không được, không thể làm như vậy!” Vệ Minh Khê quả quyết cự tuyệt, hai nữ tử hôn nhau còn thể thống gì nữa, hơn nữa còn có thân phận nghịch luân.
“Ngươi sợ sao? Ngươi sợ không khống chế được tâm của mình sao?” Dung Vũ Ca hướng tai Vệ Minh Khê, khẽ thì thầm.
“Ta không sợ, chỉ là không muốn vi phạm lễ giáo thôi!” Vệ Minh Khê bối rối nói, vừa rồi tại sao lại vì vài giọt nước mắt của Dung Vũ Ca mà đau lòng, để bây giờ đem bản thân rơi vào hoàn cảnh như thế này?
“Ta chưa bao giờ đặt lễ giáo trong mắt, ngươi muốn ta buông tha cho ngươi, vậy ngươi hôn ta đi!” Dung Vũ Ca tha thiết nói làm cho da đầu Vệ Minh Khê cũng tê dại, môi Dung Vũ Ca lại cứ hướng cổ mình mà du dời khiến Vệ Minh Khê có cảm giác sắp bị Dung Vũ Ca bức điên rồi.
Nàng không muốn Dung Vũ Ca càn rỡ với mình như thế, hành động thân mật kiểu này ngay cả trượng phu nàng cũng rất ít khi làm, nhưng vô luận nàng dùng lực thế nào vẫn không giãy ra được, nàng không thể nào thoát khỏi vòng tay Dung Vũ Ca. Vệ Minh Khê có cảm giác Dung Vũ Ca ôm mình càng ngày càng chặt, nơi cổ đã cảm giác được luồng nhiệt ướt nóng phả ra từ đầu lưỡi, đôi môi cứ tiến lại nhằm chỗ cổ áo mình mà gặm cắn, bàn tay không qui củ ở khắp nơi trên người mình mà hoạt động…
Không thể làm cho Dung Vũ Ca lui lại, Vệ Minh Khê đột nhiên cảm thấy sợ hãi, nàng sợ hãi thanh âm trong chính đáy lòng mình, nàng không những không chán ghét hành động càn rỡ cùng quá mức thân thiết của Dung Vũ Ca, thậm chí thân thể còn sinh ra cảm giác khô nóng, cảm giác hoàn toàn xa lạ đó đem Vệ Minh Khê dọa cho sợ hãi, nước mắt theo đáy lòng tràn ngập hoang mang bất giác cũng chảy xuống ra ngoài.
Dung Vũ Ca cảm giác trên mặt có dòng chất lỏng ấm nóng, nàng ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Vệ Minh Khê đang khóc, Dung Vũ Ca lập tức hoảng hốt, hôm nay rốt cuộc thế nào vậy? Không những mình khóc mà mẫu hậu cũng khóc, nước mắt mẫu hậu so với mình trân quý đến thế nào, mình thực đáng chết mà, lại khiến mẫu hậu phải khóc.
“Làm sao vậy?” Dung Vũ Ca vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm sạch nước mắt trên mặt Vệ Minh Khê, đau lòng hỏi.
Vệ Minh Khê nhắm mắt lại, nàng sợ hãi cảm giác như vậy, nàng ghét những chuyện gì có khả năng khiến nàng không thể khống chế được.
“Vì sao lại sợ hãi như vậy? Người ta sẽ không quá đáng nữa, người ta sẽ chờ đến ngày mẫu hậu cam tâm tình nguyện, đừng khóc nữa, ngươi khóc lòng ta rất đau đớn……” Dung Vũ Ca học ngữ khí vừa rồi của Vệ Minh Khê dùng để dụ dỗ mình nói. Dung Vũ Ca cảm thấy vừa rồi mình còn không tính là quá phận, nhưng xem ra đối với Vệ Minh Khê đã quá đáng cực kì, đương nhiên chừng mực của Dung Vũ Ca so với Vệ Minh Khê là hoàn toàn bất đồng.
Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca, ánh mắt như vậy, thái độ như vậy rõ ràng chỉ đối với tình nhân mới có sự ấm áp nhu tình đến thế. Vệ Minh Khê trước nay chưa từng sợ hãi, thế mà vừa rồi lại yếu đuối như vậy, dù là khoảnh khắc đau đớn cực điểm của lần đầu tiên vào đêm năm ấy nàng cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt, thế nhưng không ngờ lại bị hành động thân mật của Dung Vũ Ca dọa cho phát khóc. Mình rốt cuộc làm sao vậy? Tại sao mình đối với hành động càn rỡ của Dung Vũ Ca lại không hề có lực phản kháng như thế?
Dung Vũ Ca, dung nhan tuyệt mỹ kia cũng nhiễm một tầng xuân sắc, kiều diễm nói không nên lời, Dung Vũ Ca vẫn ôm Vệ Minh Khê như trước, nhẹ nhàng hôn từng giọt nước mắt rớt rơi trên mặt Vệ Minh Khê: “Không cần sợ hãi, cũng không được bài xích, cứ thuận theo cảm giác ở trong lòng đi, ta yêu mẫu hậu như vậy, đã yêu mẫu hậu từ rất lâu, từ rất lâu rồi……” Dung Vũ Ca nhẹ nhàng nói, đem mặt mình vùi vào cổ Vệ Minh Khê, thu lấy hơi thở đã từ lâu làm mình mê luyến trên người Vệ Minh Khê.
Dung Vũ Ca một lần lại một lần thuật lại tình yêu say đắm, khát vọng sâu thẳm của mình đối với Vệ Minh Khê……
Vệ Minh Khê tránh không được Dung Vũ Ca, khoảng cách khắng khít, hương thơm quen thuộc cùng cơ thể mềm mại làm mình kháng cự thật khó khăn, một lần lại một lần nghe thanh âm Dung Vũ Ca truyền đến đáy lòng mình, tâm không hiểu sao có cảm giác rung động. Nhưng như thế là không đúng, nàng không thể cùng Dung Vũ Ca làm những chuyện hoang đường như thế, nàng đã không phải là một thiếu nữ nữa, cho dù chưa từng có rung động như vậy, nhưng cũng không có dũng khí không biết sợ hãi như Dung Vũ Ca, dũng khí của nàng luôn luôn thua xa người khác.
Nàng là thê tử người khác, là mẫu thân của nhi tử, là mẹ chồng của nàng, bản thân nàng có trách nhiệm của mình, hết thảy đều nhất định không thể thay đổi, nàng và Dung Vũ Ca chắc chắn không bao giờ có kết quả.
Nữ tử cùng nữ tử sao có thể có cảm giác như vậy được? Lần trước cường hôn cũng không mang tính đả kích nặng nề như lần này, chuyện phát sinh hôm nay hoàn toàn khiến tâm Vệ Minh Khê nhiễu loạn, nàng gần như không thể xác định mình còn có thể lại bình thản ung dung với Dung Vũ Ca được nữa hay không.
----------------------------------
Dung Vũ Ca từ hồ nước đi ra, dáng người mềm mại, một tầng sa mỏng phủ lên thân thể, dung nhan xinh đẹp vẫn như trước, đoạt hết nhân tâm, một ngày nào đó nàng sẽ đem hết thảy đều hiến dâng cho mẫu hậu. Hôm nay là lần thứ hai mình vì Vệ Minh Khê mà khóc, mình vì nàng khóc bao nhiêu lần đều không sao cả, chỉ cần mẫu hậu hiểu là tốt rồi.
Quan trọng nhất là tâm mẫu hậu đã bắt đầu rối loạn, nhưng mẫu hậu vẫn không buông xuống được nhiều, ngày sau có lẽ mình còn phải chịu khổ nhiều hơn nữa. Nếu có thể mỗi lần đều giống như hôm nay, chịu đau một chút nhưng vẫn có chút ngọt ngào thì kỳ thật cũng không tính là quá tệ.
Dung Vũ Ca nhớ lại hôm nay đem Vệ Minh Khê ôm hồi lâu, khóe miệng khẽ cười, sau chuyện này nhất định không thể cho mẫu hậu có không gian để lùi bước hay phục hồi vẻ lạnh lùng, quan trọng nhất là phải nhanh chóng bảo trì khoảng cách thế này, không thể để nàng kịp cao chạy xa bay.
|