Em Trốn Được Tôi Sao? Vợ Ngốc
|
|
1 tuần sau... Trong nhà - Còn ngồi đó làm gì ? Mau kỳ chân cho em đi . Nhớ kỳ sạch ở bàn chân và ngón chân đó nhé! Anh đang nghĩ cách xem làm thế nào để ăn cô nhanh chóng tiên lợi nhất… Thì bị tiếng quát của cô làm cho giật mình… Hóa ra là kỳ chân… Được thôi , cũng tốt… Kỳ chân thì kỳ chân. Cô đưa hai chân về chỗ anh , anh liền đỡ lấy rồi đặt lên đùi mình , cẩn thận kỳ cọ từng ngón chân , lên bàn chân , rồi mắt cá chân , mơn trớn lên cẳng chân , thấy cô vẫn nửa nằm nửa ngồi thoải mái hưởng thụ , anh nhanh chóng xích lại gần cô … Rồi đưa tay ve vuốt lên cặp đùi non , xoa vuốt chán chê đùi trong , anh lại men theo đường trong của nó tới hang động kín đáo của cô , khẽ thăm dò khắp hang động Anh đang chăm chú xem xét … Thì …bộp… một cú gõ vào đầu khá đau - Anh làm cái trò gì vậy hả? Tôi bảo anh kỳ chân , chứ bảo anh mon men to gan chạm vào chỗ đó không hả? - À… Ừm… Thì… Anh kỳ chân xong rồi. Thì cũng phải rửa chỗ đó cho sạch sẽ chứ! Khẽ ngẩng mặt lên , nhìn khuôn mặt câng câng đỏ ửng lên vì xấu hổ và tức giận của cô… Anh chỉ biết xoa đầu giải thích. - Mà em đánh gì đau thế? Anh làm vậy cũng chỉ muốn tốt cho em thôi mà. - Tốt cái gì mà tốt , có mà lợi dụng thì có. Tên khốn nào vừa to gan chọc tay vào người tôi. Anh đừng tưởng tôi không biết gì thì làm biếng nhé. Kì nhanh lên , để tôi còn đi ngủ , buồn ngủ lắm rồi! Lại còn ngồi đấy nhìn à ! Nhìn cái gì mà nhìn ! Có tin tôi móc mắt anh ra không? Mau làm đi! - À à mắng anh một hơi mà anh chỉ dám tròn mắt lên nhìn cô , không dám cãi lại lấy một lời , khiến cô tự tin và đắc ý lắm , ai bảo còn dám chọc vào cô . Đáng lẽ anh phải ngoan ngoãn biết điều một chút nữa mới đúng. Vớ va vớ vẩn cô vả cho gãy răng . Anh nhìn thái độ và lời nói của cô thì sốc đến không nói lên lời. Hình như anh nuông chiều cô qúa thì phải , đã đánh anh thì chớ , lại còn dọa móc mắt nữa chứ … Gan cô ngày càng to rồi thì phải… Thật ra , lúc đó anh cũng định dạy dỗ cô một trận … Nhưng lại nghĩ đến ham muốn của mình , lên đành nhường nhịn còn tính kế dài lâu. Nghĩ đến đó anh lại xoa vuốt lên eo cô , kể ra thế này cũng được lợi ghê , tha hồ mà thăm dò sờ mó , không cho sờ chỗ đó ta sờ chỗ khác. Nghĩ vậy anh bèn đưa hai tay mình chạm vào bộ ngực căng tròn của cô ” lạ nha , dạo này ngực vợ lớn hơn , hay tay mình bé đi , sao sờ đầy đặn hơn trước thế này… Nhưng mà mình thích . ngay cả bụng cũng chương chướng lên thì phải. Đúng rồi khi trước đã cấy giống vào người cô mà, Anh sung sướng nhào nắn ngực cô một cách thích thú. Mà không hề hay biết đã làm động đến cô - Có bỏ tay ra không thì bảo? Cô bực mình lườm anh , láo qúa rồi! Thấy người ta không để ý một cái là giở trò . Anh thấy cô như vậy thì chỉ cười hì hì , tay vẫn đặt trên ngực cô không muốn rời ra . - Đã bảo bỏ ra rồi cơ mà! - À ừ anh quên mất ! Bỏ ra ngay đây ! Em chứ có nóng! Anh vừa nói vừa bỏ tay ra khỏi người cô , mắt nhìn tiếc nuối. Cô không thèm nói gì nữa , lại nằm xuống ngủ , bỏ mặc anh ngồi đó nhìn chằm chằm vào mình. Được một lát , cô bỗng nhiên choàng tỉnh - A ! Tối nay cấm anh cho tay vào người em nhé Anh nghe xong mặt ỉu xìu, cúi đầu xuống làm nũng _Em à anh có làm gì đâu, cho anh 1lần nữa thôi nhá _ À quên mất em chưa đi tắm , anh ở đây ti´ em ra ngoan nhá _Hay chúng ta tắm uyên ương đi em Nói rồi anh xách quần áo chạy theo _Anh định làm gì? Em bảo anh chờ ở ngoài cơ mà _Anh cũng chưa tắm mà tắm chung đi _Tắm cái đầu anh ấy. anh, đi ra ngoài _Trời ơi! Anh lạnh qúa sắp chết rồi em cứu anh đi _Nốt lần này thôi nhé để em kì lưng cho xoay lưng lại đây nào Anh xoay lưng lại hưởng thụ sự mát mẻ và dịu dàng do tay cô đem lại
|
|
Đang chăm chú kỳ cọ , thì bụng Gia Hân réo lên ầm ĩ , cô ôm bụng nhăn nhó nhìn anh nếu máo Đói… Đói~~ Anh đang hưởng thụ thấy cô mếu máo như vậy , thì vội chồm dậy ôm nhẹ lấy cô - Chết ! Anh quên mất Anh xin lỗi! Ngoan ! Tắm xong rồi ! Mình xuống nhà ăn cơm nhé! *gật gật* Thấy cô đồng ý , anh liền bế cô ra ngoài , rồi xả nước sạch lại thân thể cho cả hai. Mới dịu dàng mặc quần áo vào cho cô. Sau đó vội vàng đưa cô xuống nhà ăn. Lúc ở trong bồn tắm anh đã khó chịu lắm rồi , nhưng thấy cô đói mặt mũi nhăn nhó khổ sở như vậy , anh không lỡ ép cô . Đành phải cố gắng nhịn xuống ham muốn bản thân , để đưa cô đi giải quyết cái bụng đã. Có mấy ngày anh bị thương mà mặt cô đã gầy hốc hẳn đi , cơ thể cùng không đầy đặn như trước nữa… Anh thấy vậy thì xót lắm , bây giờ anh đã khỏe hẳn rồi , nhất định sẽ chăm sóc , bồi bổ cho cô thật tốt. Ôm cô xuống phòng ăn trước sự ngơ ngác lẫn ngạc nhiên của mọi người. - Ông chủ! - ừm - Ơ! Tiếng Ơ thay cho sự ngạc nhiên của Quyết Minh , cô ngơ ngác nhìn những người xa lạ trước mắt mình , ngay cả bác quản gia cũng lạ luôn - Anh bác quản gia và người làm đâu hết rồi? Sao nhà mình nhiều người lạ thế. - Cả một lũ mắt mù như thế giữ lại làm gì? Đây là quản gia và giúp việc mới nhà mình !Họ sẽ biết điều nghe lời em hơn. - Nhưng mà! Đông người như vậy sao anh lại đuổi họ đi!Như vậy tội lắm! - Anh cho bọn đấy sang mĩ làm việc , chứ có phải đuổi đi đâu. - Ừ! Vậy còn được. - CÁC NGƯƠI NHÌN KỸ PHU NHÂN CHƯA! TA MÀ BIẾT KẺ NÀO THẤT LỄ VỚI PHU NHÂN NHƯ LẦN TRƯỚC… THÌ ĐỪNG TRÁCH TA ĐỘC ÁC! Bọn người làm đều run rẩy rụt rè , đồng loạt kính cẩn gọi - Phu Nhân! Cô thấy bọn họ run rẩy như vậy , thì cười hìhì , hai tay khua khua , nếu không phải vẫn ở trong lòng anh , thì cô đã nhảy xuống bắt tay làm quen với họ rồi. - Hìhì! Chào mọi người ! Thấy cô xử sự như vậy , bọn người làm chỉ nhíu mày , mặt khẽ giãn ra rồi mỉm cười khẽ liếc sang Anh. Không ngờ Chị Hai của họ lại đáng ngạc nhiên thế này Anh nhìn biểu hiện của cô , chỉ biết thở dài rồi than - Chẳng ra dáng phu nhân chút nào cả. - Kệ em ! Bị anh bế thế này đã không ra dáng gì rồi! - Họ dám nhìn thử coi ! Anh móc mắt cả đám. - Hứ ! Anh mà vô cớ móc mắt họ! Em sẽ móc mắt anh ! Hứ ha ha ha nghe thấy tiếng cười nhỏ , anh quắc mắt về phía đám đông - Muốn chết phải không? - Dạ không! - Mau đi dọn thức ăn lên đây ! Phu nhân đói rồi đấy ! Cái lũ lề mề này! - Dạ dạ bọn họ vội vàng đi hết , nhưng trên môi ai cũng nở nụ cười. Vị Chị Hai này giỏi thật đấy , có thể khiến anh hai thay đổi tâm trạng và khuôn mặt nhiều và nhanh như vậy … Thật tốt qúa. Trước kia lúc nào họ cũng phải nhìn khuôn mặt lạnh như tảng băng của anh , giờ về đây được gần cô chắc sẽ tha hồ thoải mái chiêm ngưỡng Anh Hai của giới mafia bên ngoài thì độc ác , đáng sợ , nhưng khi về nhà sẽ có nhiều điều mới lạ đây. Cứ nhìn cái cảnh ôm bế vợ yêu là biết ngay rồi. Dù sao cũng cảm ơn trời , vì cuối cùng cũng có người làm rung động trái tim anh hai. Tuy người đó hơi ngốc , nhưng không sao chinh phục được trái tim sắt đá , lạnh băng vô cảm kia … Thì đó là người phụ nữ giỏi nhất thế giới . Nghĩ lại , họ lại thấy tiếc cho Kỷ Liên … một cô gái hoàn mĩ , nhưng lại đi yêu nhầm người , hại người không nên hại… Để giờ đây thân tàn ma dại , suốt cuộc đời sau này sẽ phải sống trong ngục tối , sống không được mà chết cũng không xong … Giờ có hối hận thì cũng đã qúa muộn rồi. Rồi còn bị thay một loạt nhân sự trong biệt thự nữa chứ , toàn là những người Anh Hai tin tưởng … Chắc Anh Hai buồn và thất vọng lắm. Nhưng mà… Đứng giữa Kỷ Liên và phu nhân kể ra cũng khó chọn lựa thật. Ngay cả anh Phong cũng bị dính vào vụ này. May là mình đến sau. Không ngờ phu nhân có địa vị lớn trong lòng Anh Hai như vậy. …. Thức ăn thượng hạng được dọn ra đầy bàn mà cô chỉ hờ hững nhìn , rồi hết bĩu môi lại lườm nguýt , sau đó quay mặt đi không thèm nhìn nữa. Anh thấy vậy thì ngạc nhiên lắm , cô vợ ham ăn của anh từ khi nào lại đi hờ hững với đồ ăn thế này. Thấy vậy anh thắc mắc dịu dàng hỏi. - Vợ yêu không thích mấy món này à? - Không thích! - Nhưng đây chẳng phải là những thứ em luôn thích ăn đó sao? - Giờ không thích nữa rồi! - Vậy giờ em muốn ăn gì? - Khoai nướng
|
Tiep dj chj may bua nay chj dang ich qua ha
|
|