Tổng Hợp Truyện Ma Dân Gian
|
|
TRUYỆN: AI MƯỢN ĐỒ CHÙA
Hồi còn ở bên Lào, buổi trưa ngày nghỉ học hay ra lan can chùa ngồi chơi hóng mát đón cơn gió heo may, mấy người già trong làng cũng thường xuyên đến nằm ngủ trưa, lại hay kể chuyện cổ tích với chuyện ma nữa, trưa nay có một ông giả kể: Một ông già cười lên và nói: - Để ông kể cho con nghe một chuyện cũng xảy ra ở đây khi ông tu làm chú tiểu chứ không có ở nơi xa gì cả: - Một buổi xế chiều trước khi tụng kinh, có mấy người đưa một xác chết đến rồi báo cho ông sư thầy biết, là một xác chết của người ở quê để ở lan can chùa rồi thân nhân hay người làng quê sẽ đến sau. Tôi còn là chú tiểu thì đi mở cửa nhà kho chùa, chờ thân nhân đến lấy bát, đĩa, nồi niêu, chiếu để sài trong đám ma. Rồi giờ tụng kinh chiều đã đến, tất cả sư trong chùa vào nơi tụng niệm khi xong cũng tối mịt, tôi cất bước ra trước lan can chùa coi đám ma là người làng quê nào, vừa đi vừa nghe ngóng thì hình như không thấy bóng ai hay tiếng người gì cả, chỉ có tiếng xẹt xẹt xẹt, và khi tới bên hông chùa ngó, bóng đèn ở lan can chùa cũng đủ sáng, tôi thấy một ông già tóc bạc phơ đang quét lá cây ở đó với một xác chết phủ cái mền kín đầu thôi. Khi bước lên cầu thang lan can, ông già ngó thấy tôi thì ông chắp tay lễ và cúi đầu, rồi lau quét tiếp không nói năng gì cả. nghĩ là ông đang ở trong nỗi buồn sầu với thân nhân đã qua đời. Tôi bước tới xác chết ngó vòng quanh một lát. Tôi nói: - Nền gạch rất lạnh khi gió đêm, tôi trở về kho lấy một cuộn chiếu, nước uống và đèn cầy mang lại cho ông già đang ở đó, tôi nói tiếp: - Kho ở phía đằng sau chùa mở cửa ông muốn được gì thì cứ đến lấy. Ông già chắp tay lễ cúi đầu nhưng không nói một lời nào cả. Một lát tôi trở lại thấy ông ngồi với hai dòng nước mắt tay đang vuốt ve lên xác chết, tôi ngồi chơi một lát muốn chào hỏi hình như thấy ông quá buồn nên tôi đứng lên chào ông đi về nghỉ ngơi. Gần hai tiếng đồng hồ sau cũng gần 10 giờ đêm, sư trong chùa còn chưa ngủ, tiếng nói trai gái 3-4 người là thân nhân xác chết đang đi tới phía sau chùa, tôi nghe mới bước ra thì người ta đang tìm nơi ông sư thầy nghỉ ngơi, khi tới nơi thì người ta quỳ xuống cảm ơn ông sư thầy và nói: - Ông đã cho mấy chú tiểu trong chùa chuẩn bị đồ đạc và mang ra ngoài nơi đám ma. Ông sư thầy mỉm cười nhè nhẹ và nói: - Được rồi các con hãy đi làm đám ma đi đừng để ông nằm ở đó nằm buồn một mình. Xong lời nói thì thân nhân chắp tay lễ cám ơn rồi đứng lên đi làm đám ma tiếp. Tôi đứng nghe mà không hiểu gì luôn, ông chủ trì ngó tôi đứng ngơ ngác miệng ông lẩm bẩm: -Sao lại để cho người chết chuẩn bị cho người sống cũng có? rồi ông vào nơi nghỉ ngơi. Tôi như không hiểu một chút nào nên tôi bước thẳng ra đằng trước nơi đám ma, lần này thì không thấy bóng dáng của ông già tóc bạc phơ mà quét lau lan can chùa nữa. Khi đến nơi gần xác chết với thân nhân thì biết là ở làng trên thành phố, với thêm một lần cám ơn nữa với bàn ghế đồ đạc mà sư trong chùa chuẩn bị cho, tôi nghe lần này thì tôi hỏi: - Vậy các người đến chùa thì cả 10 cuộn chiếu, bàn ghế, bát đĩa, nồi lớn để nấu cháo đã ở đây trước rồi sao? Mấy người ngồi trong đám ma quay mặt lại ngạc nhiên và trả lời: - Chúng tôi người làng thân nhân đến chùa cùng nhau với 4 chiếc ghe nhỏ thì đã thấy tất cả đồ đạc đã gọn ở đây rồi, và chúng tôi cũng không biết là kho của chùa ở đâu rồi mượn với ai sao đem ra đây được chứ. Tôi đang đứng ngơ ngác ngó vòng quanh những đồ đạc của chùa trong đám ma thì cơn gió từ đâu tới, vọng với tiếng nhè nhẹ vào tai tôi: “Cám ơn chú tiểu đã nói với tôi từ đầu tối là đồ ở kho sau chùa”. Tiếng vọng vào tai vừa dứt thêm như có gì cuốn hút mắt tôi vào cái xác chết đang mở cái mền trên mặt cho thân nhân và người làng thấy lần cuối. Xong tất cả như đứng hình luôn khi thấy xác chết nằm đó là một ông già tóc bạc phơ mà quét lá cây và ngồi bên xác chết trước mặt mình khi chập choạng tối, giờ thì tôi mới hiểu lúc ông sư thầy lẩm bẩm khi nãy là: “Xác chết là người khuân vác đồ đạc từ kho phía đằng sau chùa mang ra đằng trước chuẩn bị cho người còn sống làm đám ma của mình”. Rồi sao đây, hay sao nữa, làm chú tiểu cũng biết sợ ma chứ bộ, cái mặt cũng nửa tím nửa đen tại chỗ như tê rát luôn, nếu trên đầu có tóc thì nó đứng thẳng như quả chôm chôm từ lâu rồi, may mà đầu không có tóc. 3 bậc thang ở lan can chùa lúc này như không có luôn, một hơi biến mất ra khỏi đám ma, rồi rầm một tiếng cửa phòng nằm chổng bu lên đánh bò cạp trong cái mền luôn cho tới sáng. Mấy ngày không dám đi ra phía đằng trước chùa chờ cho đám ma xong xuôi, lan can chùa im lặng mới dám đi ra. Từ đó mỗi lần có đám tang, khi trời tối là không dám đến gần coi luôn.
Viết xong 03.05.2020
|
TRUYỆN: BÀN CHÂN ĐEN
Mấy mươi năm trước, thiên nhiên thiên cảnh bên Lào sinh sống, để lại bao nhiêu chuyện kể dân gian truyền miệng nhau tới bây giờ:
Một chuyện:
- Sáng thứ hai, ở sân trường học tôi chợt nhớ tới một câu chuyện mấy ngày cuối tuần qua, thì thào ở chợ búa: Xảy ra ở làng của một người bạn học chung lớp, ở nơi làng đó xa thành phố, sáng nay gặp bạn tôi hỏi:
- Cuối tuần qua bạn có trở về quê làng không? Như mình đã nghe câu chuyện kỳ kỳ lạ lạ xảy ra ở làng của bạn?
Người bạn nói:
- Câu chuyện bàn chân đen ấy đã xảy ra mấy tháng trước trong mùa hè trời mưa lớn, khá lâu rồi, người ta đi tới làng mình buôn bán mới nhặt chuyện lạ đó về kể:
Chuyện là:
- Sau trận mưa lớn và có cơn lũ đầu tiên từ núi rừng trôi về. Vừa nói tới đây thì đến giờ vào lớp học, mỗi lần mà nghe chuyện ma hay là chuyện lạ thì tôi rất là mê luôn.
Tôi nói:
- Rồi chiều nào rảnh kể cho mình nghe. Hai người ráo bước vào lớp học.
Cuối tuần thì bạn trở về quê với ba mẹ, nên một buổi chiều trong tuần thảnh thơi tôi tới chơi nhà bạn, nghe chuyện kể:
Bạn kể:
- Sau thi cử mùa hè, mình trở về làng giúp ba mẹ ruộng nương vườn trái, có một cơn mưa đầu tiên trong năm, lớn vô kể, cây cối, nhà cửa, xác sinh vật, trôi qua làng của mình. Người làng không ai dám xuống bờ sông đón củi vì cơn lũ quá mạnh, và may mắn làng mình ở trên cao hơn bờ sông, rồi người trong làng ai cũng đứng ngó cơn lũ đó với lo lắng cho mấy làng trên ở sát bờ sông. Hơn một ngày trời mưa lớn mới ngừng hạt mưa, chờ cho sông lặng im, một ngày nữa nước mới rút xuống, người trong làng cả mình cũng xuống bờ sông gom củi thành đống. Cây lớn thì lấy cưa xuống cắt ra cho ngắn rồi từ từ khuân lên nhà. Trong lúc người đầy bờ sông thì bỗng nhiên có một người phụ nữ trong làng đang kéo một cây củi vướng với đá bờ sông hét lên và chạy: “Chân người, chân người chết, chân người!” Cô lấy 2 tay bưng miệng. Người trong làng ai cũng chạy tới, mình cũng chạy tới coi, theo ngón tay cô chỉ thì thấy một bàn chân người thật từ mắt cá chân, vướng vào khe đá bờ sông như phơi nắng 1 ngày đã tím đen rồi. Mấy người già cả trong làng mới gói cái bàn chân đen mang lên chùa rồi báo với huyện coi là 3 làng mà ở men sông phía trên làng mình có ai đã chết hay mất tích trong cơn lũ này, cho thân nhân người ta đến nhận.
Trong mấy ngày trôi qua rong ruổi với hạt mưa mùa không ngớt, làng quê không trải nhựa, ngập với bùn lầy, những cơn mưa dài qua đêm như rửa sạch những vết chân người trong ngày, rồi chờ đón vết chân mới khi ngày mới sang. Tôi ngồi nghe bạn kể quá vui không có một câu hỏi nào thêm, hai cái tai tôi đứng thẳng lên trời và hồi hộp chờ cho đến đoạn bàn chân đen tái xuất giang hồ dọa người. Sau khi mang bàn chân vào chùa, cơn mưa mùa rải rác qua đêm thì cũng không ai để ý gì cả, ai cũng chờ ngóng tin từ huyện coi có ai chết chóc gì không? Một ngày trôi đi với mệt mỏi ruộng nương ẩm ướt, ai cũng ở nhà nào nhà đó ăn cơm chiều rồi im lìm theo lối sống miền quê.
Ngày thứ 2 tới, đời sống bận rộn theo thiên nhiên như thường, cho đến chiều mới về thì hôm nay, ông sư thầy gọi họp ở chùa gấp, thay mặt mọi gia đình dù đường đi bùn lầy cũng phải tới theo truyền thống người Lào. Chập choạng đã tối, đèn măng-sông bắt đầu thắp sáng và khi đến đông đủ thì ông chủ trì mới nói:
- Các con mở cái hộp bàn chân đó ra mà coi đã rồi ai có ý kiến gì hẵng nói.
Một lát tất cả mọi người ngồi đừ ra chỉ biết lắc đầu thôi, vừa mệt mỏi từ ruộng nương về, chẳng nói gì cả chỉ ngó nhau ngơ ngác lạ lùng khi bàn chân đó đầy là bùn khô.
Ông sư thầy mới kể:
- Sáng này khi tôi dậy từ sớm để chuẩn bị tụng kinh sáng 5 giờ, tôi nghe tiếng giãy giụa nhè nhẹ ở phía hè chùa nơi để bàn chân, tôi bước tới thì thấy cái bàn chân đó toàn là bùn và đang nghiêng mình vào trong cái hộp đựng nó, vết bùn đi lên vỉa hè này thì chú tiểu lau chùi rồi, tôi theo vết chân khi còn sớm thì thấy nó về từ con đường giữa làng, qua sân chùa đất đỏ cả 50 thước vuông từng vết từng vết một. Mấy hôm nay trời vẫn mưa, sáng mai thì thử để ý coi trên đường trong làng có vết chân gì không.
Nói xong, ông sư thầy cầm cái bàn chân ra lau cho sạch những vết bùn mà đang dính đó trước mặt người làng rồi bỏ vào cái hộp đựng như trước. Tất cả ngó nhau ngơ ngác lạnh hồn nổi gai ốc in rõ trên nét mặt, cũng chỉ lắc đầu rồi đứng lên đi về không có ai có một ý kiến gì cả.
Sáng dậy ngày tiếp theo, là ngày rằm mà người ở Lào nghỉ động thổ ruộng nương chỉ làm việc nhà và đi chùa nghe kinh. Từ chập choạng sáng có một chú tiểu con cỡ 12 tuổi đang đứng ngó con đường giữa làng, vết bàn chân đi ra khỏi chùa rồi trở về đó, chú tiểu chạy la làng về báo cho ông sư thầy. Sáng ra thì bắt đầu với tiếng xôn xao trong làng, khi nó xuất hiện vết bùn ở bậc cầu thang nhà người vẫn còn ướt đẫm, như bàn chân đó đã đến thăm viếng từng nhà một.
Sáng ra sau khi sư thầy và chú tiểu đi xin xôi trở về chùa, người làng mỗi gia đình bưng thức ăn sáng vào chùa rồi nghe kinh, ai cũng chắp tay lễ cầu cho linh hồn của cái bàn chân đó được bình an. Sáng nay ở chùa nhộn nhịp nhất luôn, ai cũng muốn thấy bàn chân có vết bùn dính hay không??
Ông sư thầy mới dẫn tất cả đến vỉa hè ngoài kia ngó ra sân chùa: Tiếng “Ồ!” chen nhau ra khỏi miệng người làng, giữa ban ngày nếu ban đêm sẽ gợn hồn đến đâu nữa.
Bước chân bùn trở về từ phía làng, qua sân chùa rồi từng bước đến cái hộp đựng nó, ông sư thầy miệng lẩm bẩm tụng kinh và lau bùn ra khỏi bàn chân để gọn lại như thường xuyên. Người làng ai cũng chắp tay lễ và cầu xin cho biết là gia đình nào đã có người chết để đưa về chủ nó. Đã mấy ngày rồi nhưng huyện cũng chưa có tin báo gì cả, thời đó phải đi bộ cả hơn 10 cây số đường đất đỏ mới tới nhau để đưa tin được chứ không giống như bây giờ xe cộ và tin tức nhanh chóng. Hôm nay ngày rằm nghỉ ngơi cả làng, ông trưởng làng với tất cả ngồi xuống bàn nhau cho 3 người đi lên huyện hỏi cho rõ coi có gia đình nào có người chết trong trận mưa lũ đó không, để cho gọn và xong câu chuyện bàn chân đen ngày hôm nay.
Trong lúc đó, ông sư thầy đi đến nơi bàn chân đen trong cái hộp miệng lẩm bẩm và mỉm cười, ai thấy cũng ngạc nhiên và hỏi ông có gì lạ bất thường không? Ông chỉ mỉm cười thôi và một lát sau ông mới nói:
- Tất cả các con ngày nghỉ mà trong làng có chuyện lạ thì các con hãy ở lại đây chia sẻ nỗi sầu với bàn chân chờ 3 người đi lên huyện về, còn đàn bà con gái về làm việc nhà và chuẩn bị bữa cơm trưa đem đến cúng chùa theo ngày rằm.
Bây giờ trong chùa chỉ còn năm người già cả, ngồi trò chuyện vui nhau, sau mấy tuần bận rộn về ruộng nương đi sớm về tối nhà nào ở nhà đó, hôm nay mới có cơ hội được gặp nhau, ngồi kề cận với cái bàn chân đen đang ngủ say như mệt mỏi quá đêm trở về.
Tôi ngồi há miệng nghe bạn kể như mình đang chìm vào trong câu chuyện, như cái bàn chân đó đang ở trước mắt của mình, và chú ý nghe tiếp câu chuyện:
- Mấy tiếng đồng hồ trôi đi đã đến trưa rồi, người làng bưng thức ăn trưa đến chùa, một lát khi xong bữa cơm, ai cũng hồi hộp ngồi chờ theo giõi câu chuyện đang xảy ra, chờ mấy người đi lên huyện về, đi tới đi lui ngó cái hộp đựng bàn chân đang nằm ngủ im, nhiều người khấn vái cho người chết được đi chốn bình an và bàn chân này được về với chủ nó. Cỡ gần 1 giờ trưa thì đằng phía cổng chùa xuất hiện 3 bóng người đã về, cái mong mỏi muốn biết tin từ huyện, đang ngồi bỗng bật đứng lên cả lũ với nhau.
Ông sư thầy đứng đó mới nói:
- Để cho 3 người mới về ăn cơm xong đã, rồi hẵng bàn nhau kẻo đói chết, lại có thêm 6 cái bàn chân nữa bây giờ, ăn cơm xong rồi đừng quên gọi ông nghe, ông vào ngồi tỉnh tâm một lát.
Ai cũng cười lên khà khà và nói đúng rồi, 3 người vừa về vừa đói thì cho người ta ăn cơm trưa đã kẻo đói chết mất, rồi 3 người vừa ăn cơm vừa trò chuyện là:
- Trong cơn lũ mấy ngày trước, thì 3 làng ở trên dọc theo sông không có ai chết chóc gì cả, chỉ có nhà cửa với sinh vật nuôi bị cuốn trôi thôi.
Tất cả ngồi xung quanh 3 người đang ăn cơm, rất là thắc mắc thì thào nhau về bàn chân đó là của người làng nào đây?
Người ở chùa bây giờ chỉ biết ngồi ngó cái hộp đựng bàn chân rồi lắc đầu thôi.
Ông trưởng làng mới nói:
- Tin tức trên huyện thì không có một người nào bị mất hay chết chóc gì cả, và chúng mình sẽ làm thế nào với bàn chân này? Thôi chỉ còn một đường là theo quyết định của sư thầy thôi.
Ông sư thầy xong ngồi tụng niệm bước ra và nói:
- Không có gì đâu chỉ có người làng mình trong ngày rằm sau thì làm mâm cúng cho linh hồn người chủ cái bàn chân được siêu thoát là được rồi, vì không có ai cúng bái gì cho nó và nó tới đây để xin ăn thôi. Tôi hẹn với nó là rằm tới người cả làng sẽ cúng bái theo phong tục đi cho, tôi ngồi đây thì nó vừa đến lễ tôi và xin cám ơn tất cả, và nó cũng xin lỗi không có ý dọa hay làm cho dân làng sợ hãi, và nó cũng đi rồi. Các con thử coi trong cái hộp đựng nó, có còn bàn chân trong đó không?
Bao nhiêu con mắt đếm không hết luôn đang ngó ông trưởng làng mở cái hộp, thì quả thật bên trong cái hộp không còn bàn chân gì cả, nét mặt ngạc nhiên rụng rơi đầy xuống chùa luôn tại chỗ, khi ngồi vòng quanh cái hộp đựng nó, chỉ quay mặt về nghe ông sư thầy nói vài lời cũng không ai đụng chạm tới cái hộp đó, mà bàn chân ở trong hộp đã biến mất.
Người làng rất vui vẻ ra về, từ đó cũng không ai thấy vết chân ở bậc cầu thang nhà hay trên đường lúc sáng sớm nữa, cho đến ngày cúng bái luôn.
Bạn nói tiếp:
- Nói đến bây giờ mình mới hiểu, bạn nghĩ coi: Cái bàn chân mà ngâm nước lũ mấy ngày đêm, đem lên chùa nóng nực mùa mưa như vậy mà không sưng lên, không mềm nhũn, cũng không có mùi hôi thối gì cả, mình nghĩ không phải là bàn chân người mới chết, chắc nó là bàn chân lạ lùng ma quái gì đó.
Câu chuyện ngồi nghe hết cũng đã muộn chiều rồi.
Viết Xong 11.30 đêm 10.10.2019
|
TRUYỆN: AI CHÀO
Trong mấy ngày năm mới tát nước vui nhộn cả thành phố Lào, rất là nóng nực, rượu chè khắp nơi. Nhưng đêm xuống thì khác nhau một trời một vực luôn, bộ quần áo truyền thống từ làng này đi làng khác, chùa này đi chùa khác để tắm cho phật. Tôi hay ngắm sắc bóng mấy em gái làng khác trong bộ truyền thống, phấn son đến chùa làng mình từng nhóm thật là đẹp mắt. Tôi ngồi trên ghế bên hông chùa ngắm, thì thấy một người bạn chung trường hay chào hỏi nhau tên Vi, bạn ở xa về cuối thành phố, đêm nay sao lại đi tới làng này, bạn đi thẳng tới tôi.
Tôi chào và nói:
- Chào năm mới, sao ban đêm mà đi bộ xa tới làng mình vậy, hay là rủ bạn gái dạo bước chơi đêm?
Bạn lặng lặng mỉm cười nhẹ.
Tôi nói tiếp:
- Sân chùa đông đủ với bóng người, tôi thấy mấy cô bạn học chung lớp giơ tay vào tôi khi nẫy ngó dễ thương lắm trong bộ truyền thống.
Bạn gật đầu, hai người lững thững dạo bước sân chùa phía đằng trước, khi đi bên cạnh hình như tôi có một chút cảm giác lạnh cột sống nổi gai ốc gì đó không hiểu mà cũng chẳng được nghĩ gì cả vì sân chùa đang đông đúc với bóng người xinh đẹp nhất trong năm.
Tôi chợt hỏi:
- Bạn có chuyện gì trong lòng hay không khỏe, chắc vì quậy quá trong ban ngày rồi mệt phải không? sao hôm nay thấy ít nói năng vậy?
Bạn mỉm cười nhè nhẹ thôi, hai người đứng xa nơi tắm cho tượng phật cỡ 30 thước, người quá nhiều, mờ mờ ánh đèn xa nơi đó, hai người đứng chơi cũng chút lát. Mải ngó sắc bóng ở chùa khi quay mặt lại thì: giật cả mình khi thấy trên hai cái má bạn lại có hai dòng nước mắt.
Tôi an ủi bạn vài lời nghĩ là bạn đang thất tình gì đó: - Thôi mà, thất tình thì kiếm cô khác, buồn đi làm chi vậy, vui đi ngày Tết năm mới mà, cái xui xẻo cho nó đi theo năm cũ là được rồi, chúc bạn vui vẻ năm mới cả ba mẹ nữa.
Nói xong thì tôi chào bạn đi làm việc giúp chùa, nhặt bông hoa với đèn cầy vì quá nhiều bỏ vào cái rổ, để người khác tới mới có chỗ cúng bái, khi quay lại thì bạn lủi thủi cúi đầu đi về phía sau chùa rồi khuất bóng.
Tôi dạo bước về phía sau chùa thẳng ra rạp cinema, vừa mỉm cười lắc đầu miệng lẩm bẩm:
- Con trai thất vọng chút mà khóc.
Rạp cinema cũng quá bận rộn với hình bóng năm mới quá đông đẹp luôn, một lát thì ngược về làm việc chùa quét dọn cho tới khuya chuẩn bị sạch sẽ cho ngày mai tới trong mùa Tết.
Sáng hôm sau ngày thứ hai của năm mới Tết, thành phố ngập đường sá, người đổ nhau ra đường hay chùa tát nước nhau, một năm có một lần mà chung vui, già trẻ khắp ngả đường, rạp cinema với chùa cũng là nơi sum họp người đông đủ. Bầu trời trong mùa Tết lào là quá nóng nực trong năm luôn, buổi trưa, tôi đứng ở trước cửa rạp mua một lon nước ngọt đứng uống ngắm em gái đến coi phim, thì bỗng nhiên có gì kéo hai con mắt tôi về phía chùa sát vách với rạp cinema, tôi quay ngó thì người bạn đêm hôm qua đang đứng ngó tôi chằm chằm, tôi cất bước đến với bạn.
Tôi hỏi:
- Bạn có chuyện gì không? hay coi phim nếu coi phim thì mình bao khỏi mua vé gì cả.
Bạn đứng ngó tôi như hai khóe mắt ướt đẫm, với tiếng nói nhè nhẹ:
- Chào bạn mình đi nhé.
Lời nói có bằng đó thôi, rồi quay mặt đi xuống cầu thang chùa, tôi ngó theo miệng lẩm bẩm chúc bạn được vui vẻ trong năm mới thôi, chẳng nói được gì thêm nữa, khi thấy bạn như quá buồn.
Trong lúc tôi vừa quay mặt đi giúp việc chùa, có thêm một người bạn chung lớp chung làng bước thẳng đến tôi nói: - Ngày mai bạn có rảnh một hôm không vì mùa tết ai nấy cũng có chỗ hẹn hò chơi của mình? ngày mai là ngày đưa đám ma thằng Vi đó.
Tôi quay mặt lại như cái lò xo luôn, ngó mặt bạn ngơ ngác, rồi mới cười lên.
Tôi nói:
- Nó chết lúc nào, đêm qua và vừa khi nãy, trước đây không tới 10 phút nó còn đứng ở bên mình rồi chào mình đi mà.
Bạn cười lên khà khà khà vừa lắc đầu vừa nói:
- Bạn gặp ma rồi hay nói đùa với mình vậy, 10 phút trước đây gặp nó sao mình tin bạn, chiều hôm qua mình nghe tin nó chết, và tối hôm qua mình ở đám ma đến khuya, mình đến đây để rủ bạn đi đám ma nó, bạn nghỉ giúp chùa hôm nay đi.
Tôi đứng há miệng ngậm không được và nói gì cũng không được luôn, nghĩ 2 lần này gặp nhau thì cũng thấy Vi nó lạ lạ, chẳng biết tin bạn hay không là Vi đã chết.
Tôi nói:
- Nếu mà Vi còn chưa chết thì mình phạt 5 hũ rượu cần với 5 con gà có chịu không? giữa ban ngày mà, mình vừa mới gặp trò chuyện tử tế với mình, mà lại nghe nói đã chết từ trưa hôm qua được, mình nên tin mắt mình hay tin lời nói của người đây.
Người bạn trả lời:
- Muốn phạt mình bao nhiêu cũng được nếu Vi còn sống, Vi nó chết từ buổi trưa ngày đầu năm mới, nó ăn bò tái chanh uống rượu quá nhiều, trời nóng nực nó say rượu cởi áo nằm ở nền xi măng mở máy quạt, còn mấy cô gái trong làng tạt thêm mấy xô nước lạnh nữa, thế là nó trúng gió chết từ trưa hôm qua.
Tôi đứng hình nổi da gà da vịt chẳng nói gì được luôn trong khi nó vừa mới chào mình. Tôi nói với bạn:
- Để mình đi nói với chùa, rồi tối nay mình đến đám ma cùng nhau.
Nói xong tôi đến chùa cho bạn làm giúp mình rồi đi về nhà nghỉ ngơi để chiều tối còn đến đám tang, năm mới Lào năm nay chẳng vui vẻ gì cả, trong lòng vẫn ám ảnh những hoàn cảnh đã xảy ra từ đêm hôm qua cho tới sáng nay, thấy nổi gai ốc lạnh tóc gáy lên từng trạm từng trạm cho đến chiều trong khi giữa ban ngày, miệng lẩm bẩm cầu khấn cho linh hồn bạn đi chốn bình an và cám ơn đã đến chào mình trước khi bỏ đi xa.
Chiều buông về đường sá như sớm ngủ im vì mệt mỏi cả ngày, tôi lấy xe honda đi đón bạn cùng làng và đi thẳng tới nhà đám tang ở cuối thành phố. Khi xe tới ngõ hẻm thì tôi thấy người đong đầy, mấy ngày lễ người làng bạn bè cũng nghỉ ngơi chia với đám tang. Tôi đậu xe hai người đi thẳng vào cúng bái một chút tiền, ngồi chắp hai tay cúi đầu lễ khấn trước mặt tấm hình bạn ở đầu quan tài và cám ơn bạn trước khi đi đã đến chào, vừa lẩm bẩm tới đó thì bất thình lình người bạn cùng làng đi theo tôi nắm lấy áo bên hông tôi kéo mạnh 2-3 cái rồi nắm chặt kéo, tôi ngẩng đầu lên ngó thì: Tấm hình bạn chết đang ở trước mắt không tới nửa thước, tấm hình đó đang mỉm cười vào tôi. Eo ơi, da nó nổi gai quả mít lên hết luôn từ chân đến đầu, nhưng tôi cố gượng cái bình tĩnh được, vì quá đông người già cả và thân nhân ngồi đầy vòng quanh chiếc quan tài đó. Tôi với bạn nắm áo nhau cố đi xuống nhà ra ngoài sân ngồi hỏi nhau:
- Khi nãy tấm hình người chết nó cười có thấy không?
Hai người cùng thấy cả hai, xong tôi mới kể lại câu chuyện mà gặp từ đêm qua với sáng nay, bạn tôi ngồi đứng hình tại chỗ tóc tai đứng sững lên trời ngồi ngó thấy luôn. Trời xuôi về đêm, tôi không hiểu lần này sao gai ốc cứ nổi lên từng trạm không ngừng cho đến khuya, cả hai người cũng có cảm giác đó giống nhau.
Tôi nói:
- Thôi khuya rồi hai người mình về, để cho thân nhân với người trong làng cũng quá đông không có chỗ ngồi, mấy ngày lễ ai cũng nghỉ đêm về cũng là nơi gặp gỡ nhau.
Rồi hai người chúng tôi đi vào trong nhà chào ba mẹ bạn rồi đi về. Khi quay lưng ra khỏi đám ma, tôi thấy lạ lạ nổi gai ốc và dựng tóc gáy, vừa đi vừa ngó trước ngó sau cả 2 người, hai người hiểu như có bóng ai theo sát mình. Cũng cỡ gần 12 giờ đêm, hai người tới xe đề máy bắt đầu lái ra khỏi ngõ hẻm với con đường tối mịt mù, xe lướt qua được cỡ 3-4 gian nhà xa đám ma còn cả 50 thước mới hết ngõ hẻm ra đường lớn đi về, thì bất thình lình có cơn gió cụt từ đâu tạt vào mặt tôi, rồi xe tắt máy còn vướng với số 2, tôi đạp thắng dừng xe, đường lại tối mịt mù, xe dừng tôi đang đạp đề máy, thì như có gì cuốn hút hai con mắt thẳng về phía bên đường trước nhà trong ngõ hẻm. Thì eo ơi, như bị sét đánh tóc bật đứng lên hết cái đầu luôn, làm sao đây, đứng cả hình luôn, đứng cả hơi thở, hai con mắt ngó thẳng vào người bạn Vi mà đang nằm trong cái hòm, nó đang đứng giơ tay chào tôi rồi mờ mờ vào bóng đêm, tôi cố lấy lại cái bình tĩnh đếm 1 đến 10 mà đếm không được nó lộn ngầu xì dầu, mãi mới đếm được, tôi đạp đề máy xe thì nó nổ luôn chẳng có gì e ngại cả, khi mà xe nổ thì:
- Úi chà, rồi bạn ngồi đằng sau xe tôi bạn đến cùng nhau nó biến mất từ lúc nào vậy, nó đi đâu, nó cũng thấy ma như mình sao? Rồi nó đi ra con đường cái hay nó quay trở về nhà đằng đám ma.
Tôi chẳng biết làm thế nào luôn chỉ biết đứng thở dài vậy một lát, toát mồ hôi lạnh với gai ốc đầy người luôn, tôi cố bình tĩnh quay ngược về đám ma hỏi, thì chẳng có ai thấy người chạy về nơi đó. Tôi đứng vài phút thì tôi mới lái xe về, đường sá cuối thành phố nơi không có chùa chiền vắng tanh, ban ngày mệt mỏi năm mới, ban đêm im lặng, tôi lẩm bẩm trong miệng vừa lái xe vừa kiếm khắp ngả đường nào mà có chỗ quành co, cũng không thấy bóng bạn ở đâu, trong lòng lo lắng không biết có gì xảy ra hay là mất hết hồn vía tẩu hỏa nhập ma rồi không nhớ đường về nhà nữa, cầu xin cho được gặp bạn. Một lát sau khi tôi lái xe về tới làng thì tôi lái xe về nhà bạn trước nếu không thấy thì tôi báo cho ba mẹ thân nhân đi tìm kiếm lấy nhau trong đêm. Khi tới gần nhà bạn thì thấy một bóng người nằm dài trên cái ghế trước nhà, tắt máy xe chậm chậm tới, thấy bạn ngỏng đầu lên muốn chạy tiếp, tôi mới gọi 2-3 tiếng nó mới đứng im và tỉnh lại, lẩm cẩm nói còn chưa đúng lời, còn đang đánh bò cạp hay đánh chuột gì không biết, tôi ngồi xuống trò chuyện vài lời, một lát bạn tỉnh mới kể:
- Mình thấy người bạn chết đó chạy thẳng tông vào xe, rồi xe cũng tắt máy luôn trong lúc đó, mình hoảng lên nhảy ra khỏi xe bạn và không biết gì luôn, khi tỉnh đã tới gần nhà rồi.
Tôi nói:
- Nghe bạn kể thấy bóng ma chạy tông vào xe, thật là gợn hồn và đáng sợ không biết nói sao, chân tay như rụng rời luôn, trong lúc đó thì mình không thấy bóng ma chỉ có cơn gió cụt tạt mạnh vào mặt với ngực mình, xe tắt máy thôi, rồi sau mới thấy bóng ma Vi.
Tôi nói vui tiếp:
- Bạn không có chạy đâu bay hay biến lấy chứ sao lẹ vậy, cả 2 người khủng hồn khủng vía trong đêm, thôi mình về ngủ còn ngày mai đi đám ma nữa, nếu nói rồi mà không đi, nó về nó dọa cho thêm lần nữa chắc tè ra quần luôn.
Nói xong tôi về nhà ngủ, nằm đánh bò cạp cả đêm. Mai sau buổi trưa thì 2 người chúng tôi đi đưa đám ma rồi về nghỉ ngơi, ngó mặt nhau chỉ biết lắc đầu thôi.
Bạn nói:
- Lần đầu tiên thấy ma và được thấy tấm hình nó mỉm cười, chỉ nghe người khác kể lại, lần này chắc là nhớ đời luôn.
|
TRUYỆN: MIẾNG VÁN HÒM
Thành phố núi rừng ở Lào khi mưa lớn kéo dài, thì những nhánh sông nhỏ hay có chuyện lũ, làng người lại hay sinh sống theo men sông, sau cơn lũ thì người dân hay ra bờ sông kiếm nhặt củi, nhiều người cũng được bán, nhiều người cũng xài cả năm không hết. Một mái nhà nhỏ đầu làng, vợ bệnh chết cũng được gần một năm, sống với một đứa con gái chưa đầy 5 tuổi. Khi cơn mưa kéo dài mấy ngày liền và đưa cơn lũ lớn đêm qua tới, trong bữa cơm sáng nay hai cha con ngồi ăn thì đứa con cưng bất thình lình nói: - Ba ơi, đêm qua mẹ nói với con là hôm nay mẹ về nhà đó ba. Anh giật mình ngó, vỗ đầu con gái và nói: - Nếu mẹ con về thì quá tốt rồi, ngày đêm đã có người chơi với con, ba cũng hết lo việc nhà, đêm qua nước lũ cả đêm rồi củi cây quá nhiều trôi dạt vào bờ nè. Anh nói tiếp: - Con ở trên nhà nghe, cả tuần rồi hạt mưa mới ngớt hạt sáng nay sân nhà còn ẩm ướt sợ rắn rết cắn, để ba đi đón nhặt củi, năm nay chắc quá thừa thãi xài và bán nữa, rồi bòn tiền để mua bánh cho con. Đứa bé cười và gật đầu, xong bữa cơm anh lấy hàng rào nhỏ ngăn đầu cầu thang nhà sợ bé cưng chơi ở lan can rồi té xuống đất. Tiếp theo thì anh lấy mấy cuộn dây để cột củi và đi xuống sông, củi nhỏ thì anh vác lên sân sau nhà luôn còn củi lớn thì anh cột lại ở bờ sông khỏi cho nó trôi đi mất. Trong lúc đang mải mê vui vui trong năm nay mà trời tặng cho bao nhiêu là củi và có đồng tiền thu nhập thêm, bỗng dưng anh thấy một miếng ván lơ lửng dạt ở bờ sông nhà mình, anh rất là mừng vác miếng ván lên để gầm nhà trước rồi mới quay xuống sông tiếp. Trong lòng rất vui thơ thẩn với đống củi to lớn thì ánh chiều buông đã gọi theo miền quê, anh trở về và ngồi trước sân nhà thở dài với điếu thuốc lá quấn bằng lá chuối khô, và nghỉ ngơi một lát mới lên nhà tắm rửa và nấu ăn chiều như hàng ngày. Anh ngó vòng quanh nhà và nghe tiếng con gái mình đang chơi cười khúc khích ở trên nhà một mình, rồi như có chuyện gì mà làm cho anh ngồi im lặng khi đôi mắt anh ngó thẳng vào mấy sợi dây phơi quần áo mà đầy đồ phơi trên dây đó, anh không biết là mình giặt quần áo và phơi sáng nay hay không, hôm qua giông tố cả ngày. Anh lên nhà lòng rất vui khi nghe bé gái cười chơi một mình, anh mỉm cười thơm con gái một miếng rồi xuống bếp bắt đầu nấu bữa cơm chiều, anh rất vui vẻ khi thấy không có gì xẩy ra với con gái mình, tắm rửa và chuẩn bị mâm cơm chiều xong hai cha con ngồi ăn, đứa con gái nói: - Ba ơi, hôm nay mẹ về chơi với con cả ngày, mẹ giặt quần áo phơi rồi bảo con nhắc nhở ba nhặt vào khi chiều đến đừng quên. Anh chưa được đút miếng xôi vào miệng vừa há miệng vừa đứng hình, trong khi con gái mình đang tiếp tục cười vui với miếng ăn chiều, anh ngồi ăn cơm với con không biết trong lòng vui hay buồn, mà thân thể đã nổi da gà lên từng trạm từng trạm khi thấy quần áo đang tung bay ở trên dây phơi theo cơn gió chiều hôm, giờ trong lòng anh chỉ biết buồn nhớ tới vợ mang bầu 4 tháng rồi bệnh chết được một năm trôi qua. Xong bữa cơm chiều, anh âm thầm lặng lặng bước xuống cầu thang nhà đi nhặt quần áo đang phơi đó như hai lề mi anh ướt với nước mắt nhớ người thân, anh cũng cố gượng không cho đứa con nhỏ biết nỗi buồn của mình khi thấy con đang vui vẻ, xong lo cho con tắm rửa đi ngủ còn anh thì ra ngồi hút điếu thuốc lá một mình cho đến khuya, lòng mong muốn cho xong lè lẹ chuyện nhặt củi, rồi nghỉ ngơi một hôm làm mâm cơm cúng vào chùa cho vợ đã qua đời. Thêm một ngày nắng nóng mệt mỏi từ sáng tới chiều, anh đã xong việc tất cả, về ngồi ở sân trước nhà ngó vòng quanh và như có tiếng gọi anh nhè nhẹ gì lọt vào tai rồi cuốn hút hai con mắt anh ngó thẳng về đằng miếng ván bùn đất ở gầm nhà, anh đứng lên lấy nước rửa sạch rồi lên nhà, anh nghĩ là mình quá mệt thôi. Khi anh bước lên nhà thì đứa con cưng nói: - Ba ơi, mẹ lại về chơi với con cả ngày đó và mẹ vừa mới về trước khi ba ngồi ở dưới sân một chút thôi. Anh mỉm cười và thơm con một miếng nghĩ là con ở một mình nên nhớ tới mẹ nó thôi. Chiều anh ngồi lan can nhà ngó xuống đống củi mỉm cười vì trời tặng năm nay quá nhiều, bé cưng chạy lại ôm lấy anh và nói thêm: - Mẹ đến chơi với con hôm nay đó ba, rồi con giúp mẹ dẹp dọn trong nhà cả ngày luôn. Xong mấy ngày bận rộn, khi nghe bé gái nói ra vậy, như có gì đụng vào lòng anh tại chỗ, anh ngó thẳng vào trong nhà và đứng thẳng lên bước vào trong: - Thì quả thật quần áo mà để thành đống như có người gấp gọn gàng và để lên từng chồng từng chồng và nền nhà như có vết lau chùi sạch sẽ, trong khi nhà đầy là vết bùn khô. Anh đứng ngó và cất tiếng thở dài không sợ sệt ma gì cả, chỉ chìm trong nỗi đau buồn nhớ tới vợ đã ra đi, âm thầm ngồi xuống bên cạnh đứa con gái cưng và nói: - Hôm nào rảnh chút, hai cha con mình làm mâm cơm cúng đem vào chùa cho mẹ của con. Hai cha con ôm lấy nhau ngó đống củi năm nay có tiền bòn rồi, vừa vui đùa với con gái cưng tới đây thì ở dưới nhà có một cặp vợ chồng người trong làng đang đứng ngó lên và hỏi mua củi, anh với con bước xuống trò chuyện, anh rất là bỡ ngỡ vì hai vợ chồng mua có một chút củi mà sao lại trả giá tiền hơn gấp 20 lần của giá củi bán, vài phút sau thì hai đứa con người ta với chiếc xe đẩy và đẩy củi về, anh thấy người ta trả tiền quá nhiều nên chạy theo vài bước để trả tiền lại, hai vợ chồng miệng lẩm bẩm gì không biết rồi chắp tay lễ anh, mặt mũi tươi cười không nhận tiền anh trả lại gì cả và chào đi về. Anh rất là thắc mắc ngạc nhiên chuyện đang xảy ra vì cơn lũ củi bao la ai cũng xuống sông đón củi, dù không được nhiều cũng được ít, mà sao người ta lại đến mua củi trong lúc này, anh cất tiền và đưa con gái đi ngủ. Giờ giấc trôi đi đã tới sáng sớm rồi, anh lẩn quẩn ở trong bếp nấu ăn sáng trước khi dẹp dọn củi tiếp, anh nghe ở dưới sân nhà có tiếng gọi nhè nhẹ, anh bước ra lan can thì thêm một đôi vợ chồng nữa, cũng người quen trong làng, lại đến hỏi mua củi nữa, anh rất là ngạc nhiên khi thấy đống củi bán cho người ta quá ít, củi cho nhau còn nhiều hơn đó, mà hai vợ chồng lại nói là quá nhiều và trả tiền gấp 10 lần của củi, tiền có thể tiêu sài gần cả năm luôn xong rồi anh lên nhà đánh thức con dậy và ăn cơm sáng. Hai gia đình đến mua củi mà làm cho anh thắc mắc cả ngày, anh muốn đi kéo củi, đang cột rải rác đầy bờ sông lên cho xong ngày hôm nay, mấy ngày liền thật là nặng và mệt mỏi, anh nghĩ thôi hôm nay nghỉ sớm ngồi chơi với đứa con, vừa ngồi xuống thì ở dưới sân trước nhà lại có một người bạn quen thân nhau trong làng đến chơi, anh mời lên nhà ngồi và rót nước xong vừa ngồi xuống thì người bạn hỏi: - Anh nghe chuyện gì đã xảy ra mấy ngày nay trong làng mình không? Anh trả lời: - Gần một tuần bận rộn với củi còn chưa xong vẫn rải rác đầy bờ sông, nhà tôi ở đầu làng nên đón củi sẽ được nhiều hơn hết mọi người, một tuần thật là mệt mỏi và bận rộn, tôi cũng không được gặp và nói chuyện trò với ai luôn cho tới bạn đến chơi hôm nay là người đầu tiên, có chuyện gì cho hai cha con mình hay một chút được không? Ông bạn đến chơi nói: - Nếu mình kể ra có phải làm cho hai cha con buồn không? Anh trả lời: - Có gì mà buồn và có gì mà vui, vui nhất là ngó đống củi nếu lấy lên hết từ bờ sông thì đống củi nó còn to hơn gian nhà mình cả hai hay ba lần nữa, mình chỉ nghĩ là tuần tới hai cha con làm mâm cúng đưa vào chùa cúng cho mẹ của cháu vì mấy ngày nay nó nhắc tới mẹ nó đến thăm luôn luôn, tội nghiệp nó thắm thoát đã cả một năm rồi mà mẹ nó bỏ đi. Ông bạn thân cười lên khà khà khà và nói: - Thì ra cô cũng về nhà thăm chồng con. Khi lời nói ông bạn tới đây, thì hai cha con im lặng như chờ nghe và theo dõi câu chuyện tiếp. Ông bạn kể tiếp: - Mấy ngày trời bão mưa tầm tã, ở cuối làng nơi nghĩa địa đất sạt lở (người Lào chết có bầu thì phải lấy lưới đánh cá quấn rồi chôn chứ không được thiêu táng). Chiếc hòm của vợ anh đã bể và trôi theo sông mất, còn cái lưới quấn đó vướng vào cây thì người làng đem vào chùa. Anh nghe tới đây thì anh bật đứng dậy tại chỗ và chạy xuống cầu thang nhà đến nơi miếng ván đang nằm đó, người bạn đến chơi với con gái cưng cũng chạy xuống theo, người bạn chỉ tay lên miếng ván lớn tiếng hỏi: - Nhặt ở đâu miếng ván này, khi làm đám tang mình cắt nơi đầu ván không được thẳng, mình nhớ rõ mà đây là miếng ván nắp hòm của vợ anh. Lúc đó mình còn lẩm bẩm vui: - Mình không phải thợ mộc gì cả, cắt ván không thẳng đường, làm ma rồi đừng về dọa mình nghe. Anh lặng lặng ngồi xuống ôm con vào lòng, miệng lẩm bẩm lời than với trả lời bạn đang đứng đó: - Miếng ván này dạt ở bờ sông nhà khi nước lũ, thì ra nó trôi ngược theo bờ qua cả một làng người đang đón nhặt củi mà không có ai thấy, và khi tôi vác nó lên, hay bàn tay mình thấy ấm ấm không giống như cây củi khác. Miệng anh lẩm bẩm lời nhớ thương vợ rồi cả ba người lên nhà ngồi chơi vui tiếp, người bạn thấy hai cha con buồn nên ngừng chuyện kể đã xảy ra bao la trong làng mấy ngày nay, để cho hôm nào mà anh rảnh rỗi, hay đi đến chùa thì sẽ hiểu biết thêm, người bạn đứng lên ra về để cho hai cha con nghỉ ngơi tâm hồn. Khi bạn ra về, anh đứng ngó miếng ván hòm của vợ với giọt nước mắt, một lát như có gì trong lòng anh lên nhà và thay quần áo cho con rồi đi đến chùa, cũng không được chuẩn bị mâm cúng gì cả, muốn đến hỏi thăm về cái lưới mà quấn xác vợ thôi. Khi hai cha con đến gần chùa thì thấy hai gia đình mà đến mua củi, đang bước ra khỏi cổng chùa, hai gia đình này quen với vợ của anh nhiều hơn anh, vẫn còn xa bước chân mỗi người một hướng nên không được chào hỏi gì nhau. Ông sư thầy đang đứng ở cổng chùa một mình ngó trước ngó sau như đang ngóng chờ ai đó khi ông quay mặt lại thấy hai cha con thì ông mỉm cười, hai cha con chắp tay lễ chào và theo sau ông sư thầy vào trong chùa. Ông gói một chút bánh cho bé gái và đưa thêm một gói lớn cho anh, mở ra coi thì giọt nước mắt cũng rơi theo vì trong đó là cái lưới chài cá mà quấn xác vợ mình khi chôn cất. Trong lúc anh đang thơ thẩn với cái lưới đó, ngoài sân chùa có một gia đình người trong làng trên tay có bông hoa mâm trái ngồi chờ, như đến chùa cúng bái. Ông sư thầy mới cho chú tiểu gọi vào trong ngồi, nhưng gia đình đó không vào như ngại ngần gì không biết, ông quay mặt lại với hai cha con nói: - Câu chuyện rất là dài dòng nên hôm nào con rảnh sau cơm trưa thì hãy trở về chùa gặp ông, cũng có bao nhiêu chuyện ông sẽ bàn với con và cho con biết những gì đã xảy ra mà lưu luyến tới vợ con. Hai cha con chắp tay lễ chào ra về lòng nghĩ là trong chùa đang có khách và bận rộn. Khi đi qua mặt mấy người đang ngồi đó, anh mở miệng chào nhưng không được, như người ta ngại ngại gì không biết và ngó đi đường khác. Hai cha con lững thững về nhà với nỗi sầu vơi, chuyện đã trôi qua cả năm mà lại trở về với anh trong mấy ngày mưa lũ này, anh lau chùi ván hòm miệng lẩm bẩm một lát rồi hai cha con ăn cơm trưa. Khi đang nằm ngủ trưa, hình như hai cha con quay mặt vào nhau và nói cùng một câu: - Chúng mình dạo bước trong làng rồi ghé chợ mua bánh ăn, cho đỡ buồn khỏi quây quần với chuyện buồn đã qua. Hai cha con bật ngồi dậy, thay quần áo và đi thẳng vào làng, hai người vừa đi vừa chọc ghẹo nhau vui cười, nhưng hoàn cảnh ở trong làng như có gì đã thay đổi với hai cha con không giống như xưa, ai thấy cũng chạy tới chào hỏi và cho quà bánh nhất là đứa bé cưng. Anh ngạc nhiên rồi nói với con: - Sao cả làng ai nấy thấy chúng mình cũng vui vẻ thân mật như vậy, mình ghé chợ mua bánh cho con rồi ghé nhà ông chú chơi chút. Khi tới chợ thì cô bé được bao nhiêu quà thêm mà không được trả tiền, sao lạ vậy anh ngó con gái mình rồi chậm chậm bước tới nhà ông chú. Khi tới trước nhà thấy cái bàn nhỏ với hoa trái như đang cúng bái gì đó, và anh nhớ lại khi mình đi với con tới đây thì cũng phảng phất có mâm cúng bái hoa trái ở trước nhà người trong làng. Khi chú thím thấy hai cha con, kéo tay vào trong nhà ngồi chơi, thím ôm lấy đứa bé khóc lóc như trong lòng đang có đầy chuyện kể cho nhau nghe, anh thấy lạ hơn mọi lần khi đến thăm. Anh hỏi: - Chú thím ơi làng mình như có gì là lạ vậy như thấy ai cũng cho quà cháu rồi như đôi mắt ngó hai cha con? Chú mới ngồi xuống và kể cốt chuyện đã xảy ra trong làng cả tuần nay: - Cháu có biết gì không? đất nghĩa địa cuối làng sạt lở một khoảng lớn, ngôi mộ của vợ cháu trôi đi mất và người làng đón củi nhặt được cái lưới quấn thân cô đem vào chùa. Kể tới đây thì người cháu trả lời: - Dạ cháu biết và cháu đã đi lấy về để ở nhà rồi, trong chùa bận rộn người nên ông sư thầy hẹn cháu tới gặp ông thêm một lần. Ông chú kể tiếp: - Chú thím không muốn đến nhà cháu kể chuyện cho biết, sợ cháu buồn vì cháu còn một đứa con thơ phải trông nom, tội nghiệp đứa bé bên cạnh cháu. Nào ngờ từ đêm đất sạt lở, cái chài lưới rời ra khỏi thân thì trong đêm đó nó đã trở về, trong làng đêm vang tiếng khóc lóc rồi tiếp theo là tiếng lẩm bẩn giận dữ, người làng nghe mới mở cửa ra coi, bóng người hòa với ánh sấm sét, rõ là vợ của cháu đã trở về, ai thấy cũng sợ và chui và cái mền đắp trùm đầu cho tới sáng, rồi ngày sau thì tiếng thì thầm thì thào nhau ngập cả làng luôn, xong rồi rải rác nhau cúng bái như cháu thấy trên đường qua làng tới đây. Hai cha con ngó mặt nhau giờ mới hiểu là khi đi qua làng thì thấy người làng tươi cười và chạy theo cho bánh trái con gái cưng mình, tới đây thì bé gái nói với chú thím: - Con rất là vui mấy hôm nay mẹ con về ở với con cả ngày, mẹ dạy con làm việc nhà khi ba con đón nhặt củi, mẹ con còn ru con ngủ trưa nữa, con rất là mừng mẹ con về rồi. Một túi bánh lớn bên cạnh vừa nói vừa ăn. Nghe đứa bé ngây thơ nói làm cho chú thím thót cả tim đứng hình một lát, rồi thím kể tiếp: - Còn nhiều chuyện mà cháu không biết, chú thím cũng vừa biết đây là: - Qua đêm mưa bão nghĩa địa sát bờ sông sạt lở ấy thì sáng ra thấy hai gia đình đến gõ cửa chú thím từ sớm, đến xin lỗi rồi kể lại câu chuyện mà vợ cháu đến đòi nợ, khi mang gạo đi bán rồi không trả tiền lại cho vợ cháu, cho đến khi nó chết cũng lờ và im lìm luôn, người ta hứa hẹn là sau khi chuyện im lặng sẽ làm mâm cúng bái vào chùa và xin làm chung với các con. Ngay lúc đó ông chú mới cho ý kiến là: - Hãy đi mua củi với cháu, để đền đáp lại đồng tiền mà đã lấy đi từ khi vợ cháu còn chưa chết, cũng để cho giảm cái hận thù của linh hồn người quá cố. Hai cha con giờ mới hiểu là người ta trả tiền hơn 20 lần so với giá tiền một chút củi đó, ông chú kể tiếp: - Trong đêm mưa gió như vậy nó về đập vách nhà hai gia đình, xô đồ đạc lung tung và lấy chân móc trên mái nhà rồi thòng lòng cái đầu xuống, làm cho hai gia đình đó phải phơi mưa gió chạy vào chùa trong nửa đêm luôn, sáng ra thì đến báo cho chú thím biết. Bốn người đang chuyện trò thì ông bạn thân sáng đã đến nhà hai cha con đang đi trong làng ngó thấy mới chạy vào ngồi chung nghe. Thím tiếp chuyện kể: - Còn thêm một gia đình cũng quen thân với vợ cháu, không biết ra sao mà thấy chú thím mấy ngày nay là lánh mặt, hình như thím thấy mời thầy bùa thầy ngải gì không biết mà thấy cúng bái mấy ngày liền nhau, nét mặt người cả nhà như mệt mỏi lắm đó. Hai cha con nói: - Các cháu vừa gặp ở chùa sáng nay như người ta không vui với mình nên các cháu không được chuyện trò chào hỏi gì cả. Ông bạn vừa mới chạy vào ngồi cất tiếng: - Chú thím và bạn muốn biết chuyện đó là gì không? - Rất là đáng đời đối với gia đình đó, không đáng tội nghiệp chút nào luôn, vì khi chôn cất cô rồi và đám ma ở nhà còn chưa xong, ban đêm thì hai cha con gia đình đó rủ nhau đi đào mộ mới chôn lên, rồi lột lấy sợi dây lưng bằng bạc và chiếc nhẫn một chỉ vàng trên tay người chết và nắp hòm thì không có đóng đinh lại. Con trai của nhà đó say rượu mới nói ra và không sợ ma hay nghiệp đời gì cả, hồi trước tôi nghĩ là nổ thôi, giờ mới biết là thật, người ta cố chôn giấu đến cùng không cho người làng biết là đi đào mộ bạn lên rồi ăn trộm của cải người chết. Mấy hôm trước con trai nhà đó đến hỏi tôi là ở đâu có thầy bùa hay phù thủy giỏi có thể trị được cả ma có bầu chết, rồi đi vào chùa mấy lần năn nỉ ông sư thầy xin bùa trừ ma. Ông sư thầy cho bùa và nói: - Các con có tội rồi còn thêm gây nạn nữa sao, bùa nào cũng không giúp được đâu càng ngày càng nặng đó. Bạn anh nói tiếp: - Mình không muốn nói cho bạn nghe sợ bạn bực bội quá rồi vứt bỏ đứa cháu gái cưng đang nằm ngủ kia kìa. Bốn người ngồi đó nghe đều là không muốn nhịn nổi luôn. Gia đình đó có hai đứa con, còn đứa con gái út cũng gần 18 tuổi rồi, mà bây giờ như không thấy bóng cô ra trước nhà hay đi chợ búa gì luôn. Ông chú an ủi nói tiếp: - Ngày mai cháu đến gặp ông sư thầy nghe, ông đã hẹn cháu rồi. Cháu nên nhớ còn chuyện mấy gia đình đó cháu đừng bận tâm nữa, vợ cháu đến mức này nó không có tha đâu cháu đừng lo, không lâu cũng sẽ đến gặp cháu nhận tội thôi, ngó thấy bơ phờ như người mất hồn mất vía vậy và nét mặt đầy là lo lắng. Anh tiếp lời: - Gia đình cháu ở đầu làng xa nhà người, hôm nay hai cha con không vào trong làng thăm chú thím thì cháu cũng không biết là chuyện linh hồn vợ cháu, chỉ biết là vợ nó về thăm chồng con thôi, cũng nhiều chuyện là lạ xảy ra từ ngày đem miếng ván hòm về, cháu không ngờ trong làng đã có chuyện đến vậy. Nói tới đây tất cả 4 người hình như có cái êm ấm hơn trước nhiều, thím nói: - Đã lâu rồi chúng mình không được ngồi ăn cơm chiều chung, hôm nào tan lớp mây mù rồi chúng mình ăn cơm ngon ngon chung một bữa chắc thật là vui. Nói xong hai cha con chào đi về. Hai người rất là vui trên đường về nhà, anh nói với con gái cưng: - Con nhớ nhặt hoa thiên nhiên hay hoa cỏ gì cũng được, để lên ván hòm từng ngày đừng để thiếu hoa mẹ con sẽ buồn, nhớ chơi và chào mẹ trước khi đi ngủ nghe con. Bé cưng nhảy cà tưng cà tưng vui mừng vì nó thấy mẹ nó đến thăm hàng ngày khi nó ở một mình, miệng lẩm bẩm: Bánh con một nửa của mẹ một nửa, rồi hai người về gần tới nhà chợt đứng sững khi thấy vợ chồng đào mộ đang ngồi chờ, anh bình thản làm như không biết chuyện đó và cũng không muốn hận thù ai, anh mỉm cười chào và mời lên nhà. Anh nói: - Sao hai người không chờ ở sân trước nhà mà ngồi chờ ở vệ đường vậy? Tất cả đứng chờ bé cưng xong việc để bánh lên miếng ván hòm với bông hoa cỏ mà nhặt theo đường về từ nhà chú thím, rồi tất cả lên nhà vừa ngồi xuống thì trong nhà có tiếng chân người rung cả cái nền nhà bằng cây. Bé cưng vừa lựa chọn bánh vừa nói: - Ba ơi mẹ về ở trong nhà kìa. Tiếng nói vừa dứt lời: Cánh cửa mở vào trong nhà bật tung mở ra nối với tiếng cửa sổ bật mở cùng nhau một lúc, nghe tiếng chân người chạy xuống cầu thang, anh đang lấy ly rót nước tiếp khách từ bếp lên thì chẳng còn ai cả, còn chưa được trò chuyện gì nhau, anh ngồi xuống chia bánh với con như trong lòng anh đã biết có gì xảy ra rồi. Bé cưng nói: - Khi nãy, sao tụi nó sợ mẹ con vậy? Con thấy mẹ đứng ở trong nhà chỉ tay thẳng vào mặt hai người và đuổi ra khỏi nhà luôn, tí nữa té xuống cầu thang nhà mình. Anh nói: - Người độc ác không tốt bụng dù người hay ma cũng chẳng ai ưa đâu con. Nói xong anh đi chuẩn bị cơm chiều như thường ngày. Rồi một ngày trôi đi rất là êm ấm và nhớ tới vợ đã qua, anh nghĩ là trưa nay đi vào chùa gặp ông sư thầy, anh vừa bắt đầu xuống cầu thang nhà dẹp dọn củi, thì thấy chú thím và vợ chồng gia đình bạn thân tới, lòng anh như có chuyện gì sắp tới nữa, anh chào mời lên nhà bắt đầu câu chuyện. Thím nói: - Chiều tối hôm qua đang đứng ở trước nhà trò chuyện với bạn con tiếp thì hai vợ chồng đi mướn thầy bùa ngải đó đến xin chú thím và bạn con giúp đỡ, người ta mời đến nhà người ta gấp luôn, tất cả cùng đi, khi đến thì người ta đã kể hết bao nhiêu chuyện và xin nhận tội dù đó có phải trả giá bao nhiêu, và cháu muốn hay cần gì thì người ta vẫn chịu nhận, chiều hôm qua người ta đã đến đây nhưng bị vợ con đuổi ngay lập tức, nói xong người ta dẫn chú thím và bạn con lên coi con gái cưng của người ta đã đóng cửa ở trong phòng một mình cả tuần rồi: - Nói chuyện ú ớ không hiểu trước sau, tóc tai rụng hết một nửa đầu và cái bụng đã to như người mang bầu 6-7 tháng vậy, ngó thấy rất là đáng đời quả báo nhưng cũng tội nghiệp đứa con gái này phải gánh chịu thay cho người khác làm chuyện độc ác. Anh nói: - Cháu chưa hề nghĩ về chuyện ân oán gì cả, dù con có nói tha thứ cho cũng đâu giúp gì được, vậy chúng mình đi bàn bạc với ông sư thầy là tốt hơn hết, rồi chờ cho đến trưa theo lời ông sư thầy hẹn. Tất cả cất bước đến chùa, trưa nay trong chùa không có ai cả, tất cả chắp tay lễ chào và ngồi xuống chờ nghe. Ông bắt đầu trò chuyện: - Duyên kiếp đường đời ma với người thì đừng để bên nhau mai sau sẽ có nạn đó, từ cơn giông tố lũ trôi qua, cũng có hai gia đình đến đây nhận tội lỗi cho mấy chuyện đã qua và cũng muốn cúng bái làm lễ cho vợ con một hôm ở chùa, cũng như người ta muốn xin phép và mời con đến cúng bái chung, để linh hồn vợ cháu được bình an. Còn thêm một gia đình đào mộ ấy thì gây nạn đời phải gánh lấy nạn thôi, ông cũng cố nói cho hiểu nhưng người ta lờ phớt lời nói của ông, và bây giờ đang đi tìm mướn thầy bùa trừ ma gì đó, con hãy đưa tin cho người ta hay, rồi người ta có biết cái lỗi của mình và đến hay không thì là chuyện của người ta, hai con đừng nên thù hận ai, dù có cúng bái mà lòng vẫn hận thù, thì cũng uổng công thôi, chẳng có gì tốt đẹp hơn trước cả, còn hai gia đình đó đang chờ lời quyết định của con làm lễ cúng ngày nào cho người ta được chuẩn bị trước. Ông sư thầy nói tiếp: - Nếu người ta biết lỗi và nhận sự thật đã làm thì con mở miệng tha thứ đi con, còn người ta muốn đền đáp bao nhiêu thì kệ người ta con hãy nhận cho lòng người ta được vui vẻ, con cũng đừng đòi hỏi gì cả, và còn thêm một chuyện rất là quan trọng với bé cưng trong ngày mai tới, thì con nên hỏa táng cho linh hồn vợ con được siêu thoát đừng để vân vướng qua kiếp ma với người sẽ không có gì tốt cho bé nhỏ đâu. Ngày cúng sắp tới này con nên mang miếng ván hòm và cái lưới chài cá thiêu đi chung nhau cho được bình an đời sống hai cha con và cô vợ nữa. Anh trả lời: - Dạ con rất là vui lòng khi nghe chuyện ông nói này, đồng tiền mà người ta gửi lại đó con xin cúng vào chùa để sửa sang khi cần thiết, còn ngày cúng thì xin ông coi ngày nào là ngày lành tốt đẹp. Ông ngồi đếm đầu ngón tay và nói: - Thứ bảy cuối tuần là ngày lành về cúng bái, còn 5 ngày nữa chắc mấy gia đình đó cũng đủ thời gian chuẩn bị mâm cúng. Thấy niềm vui hiện lên trên mặt của ông sư thầy rồi mỉm cười, hai cha con chắp tay lễ chào rồi tất cả ra về như lòng được thêm cái gì êm ấm nữa. Vài ngày sau, tiếng thì thầm thì thào như ngập phủ khắp làng, và chuyện miếng ván hòm khi mưa lũ đã trôi ngược về nhà với chồng con, hình như trong làng ai cũng chuẩn bị đến chia buồn ngày thiêu táng cho cô, giữa sân chùa đống củi mấy chú tiểu đã chuẩn bị xếp đàng hoàng chờ để miếng ván hòm với cái lưới chài cá lên trên thôi. Ngày mong chờ đám ma thiêu táng của vợ cũng đã tới, hai cha con cả chú thím, tay bưng đồ cúng đến chùa, khi gần đến chùa anh đứng sững ngạc nhiên vì nghĩ là có vài gia đình thôi, nào ngờ sân chùa đông đúc như ngày rằm lớn vậy, như gần cả làng nghỉ động thổ đến chùa ngày hôm nay. Hai gia đình đứng chờ ở cổng chùa, chờ anh và con và để mở lời xin lỗi những chuyện đã trôi qua và đón anh vào trong chùa, khi hai cha con tới chắp tay lễ chào. Và anh nói trước: - Chuyện đã qua hơn cả năm rồi, để vào lòng cho bận tâm làm chi nữa, hãy thương lấy nhau và qua lại như ngày xưa là được rồi. Tất cả bước vào chùa tiếp chuyện cho xong ngày hôm nay, bé cưng được hai gói quà lớn đi không muốn nổi luôn. Ngày hôm nay trong chùa rất là đông người. Gia đình đào mộ đã đến từ sớm đang ngồi ở trong chùa nơi tụng niệm cả 4 người, mặt mũi lạnh nhạt mệt mỏi, nằm ở trong con mắt khinh bỉ của người cả làng, một đứa con gái tóc tai thưa thớt chỉ nói ú ớ không rõ tiếng người, bụng to như người có bầu sắp sanh con vậy, người làng ai nấy đều chạy vào xem mặt gia đình đó. Miếng ván hòm với cái lưới chài cá được người bạn thân anh mang vào rồi để trên đống củi giữa sân. Người làng hôm nay đón hai cha con với đôi mắt tội nghiệp, nụ cười rất là êm ấm của lòng người, anh với con chào chắp tay lễ với lời cảm ơn, rồi vào trong chùa chào cả gia đình đào mộ vợ anh nữa, nửa tiếng đồng hồ, chuyện chào hỏi đã xong xuôi, thì đã đến giờ làm hỏa táng cho cô rồi. Ông sư thầy với chú tiểu ra ngoài sân tụng niệm nơi đống củi cho linh hồn cô được đi về chốn bình an, vòng quanh với người làng ngồi nghe kinh ở sân chùa, sau tụng kinh thì bắt đầu thiêu. Rồi khi lửa cháy lên thì nghe tiếng ngạc nhiên của người làng: Coi kìa, xem kìa. Cả trăm con mắt ngó về một nơi lửa đang cháy lớn thì thấy: Đám khói gom vào nhau thành hình cô, quay mặt về hướng ông sư thầy cúi đầu xuống lễ rồi mới tỏa theo gió đi, trong chùa bao nhiêu người không được hẹn hò gì nhau mà chắp tay lễ cùng nhau một lúc, miệng lẩm bẩm xin cho linh hồn cô được bình an. Một lát thì người làng mới ra về, chỉ còn gia đình đào mộ, ngồi ở trong chùa cho đến người về hết rồi mới về, lúc thiêu táng cũng không ra ngoài sân chùa luôn, chắc không muốn cho ai thấy mặt nữa. Hai cha con với người thân nhặt tiền người đến cúng bái tất cả hôm nay dâng cho chùa trước khi về, rồi chú thím với ba phải gánh quà bánh về giúp bé cưng vì quá nhiều. Sau chuyện mây mù đã trôi qua vài tuần, cô gái bụng nhỏ xuống tóc cũng mọc lại bình thường, nhưng chỉ còn đôi mắt người trong làng không tha thứ cho gia đình này, đi ở làng ai cũng tránh né luôn. Thêm một trạm vài tháng trôi qua thì gia đình này dọn đi biệt tăm khỏi làng.
Chuyện MIẾNG VÁN HÒM Bounthanh sirimoungkhoune
|
TRUYỆN: LẠC ĐƯỜNG VỀ
Một chiều đang chơi thể thao ở sân sau chùa, đang đá cầu vui vẻ với 3 người bạn hàng xóm trong làng, từ sân sau chùa mà ra tới đằng trước chùa cũng gần cả 50m, từ nơi đá cầu ngó ra lan can đằng trước thì không thấy được. Khi đang mải chơi cho mồ hôi ra thì từ phía đằng trước có hai ông già đi tới, tôi đang nhặt trái cầu ngẩng đầu lên và tôi cất tiếng chào trước:
- Chào hai ông.
Hai người dừng bước ngó tôi mỉm cười và nói:
- Tôi đến đây làm đáng tang cho cháu gái ở đằng trước lan can chùa, nếu chiều cháu rảnh thì đến chia buồn nghe.
Tôi trả lời:
- Dạ, nếu rảnh chiều hôm con tới. Nói xong hai ông già đó đi tiếp, còn tôi thì mải chơi cầu cho tới chiều mới nghỉ như thường ngày, sau đá cầu rồi thì ngồi chơi với chuyện lang thang cho khô mồ hôi rồi mới về tắm, tiếng người trò chuyện ồn ào vẫn ở phía trước lan can chùa như văng vẳng vào tai tôi.
Được một lát sau tất cả bạn bè đứng lên đi về tắm rửa với bữa cơm chiều rồi nghỉ ngơi, trong lòng tôi man man lời nói của hai người già cả đã nói với tôi từ chiều buông. Thành phố núi rừng sau bữa cơm chiều thì đã tối mịt rồi, tôi bắt đầu dạo bước tới chùa để chia buồn với đám tang, đường tắt đi tới sau chùa tối mịt mù với ánh đèn lọt khe lá cây, vừa đi vừa trong miệng lẩm bẩm bản nhạc khe khẽ:
- Ủa, sân trước chùa với lan can tối đen như mực, không có đám ma gì cả, sao không có ai hết.
Tôi thấy lạnh lùng và nổi gai ốc lên một lúc luôn, đang đứng nghĩ linh tinh trong lòng:
- Có phải đám ma người ta đi thiêu táng từ chiều chăng, cả sân đằng trước chùa và lan can chỉ có một mình đứng thôi, không có vết nấu ăn gì cả.
Tôi nổi gai ốc với bóng cây cối um tùm, lẹ bước đến con đường cái cho giảm cơn sợ hãi và thắc mắc đó rồi thẳng đường về nhà, vừa đi vừa lẩm bẩm trên môi:
- Hai ông đến đưa tin cho mình đã biết là đám ma đi thiếu táng từ chiều hôm mà vẫn nói với mình đến chia buồn, thôi chuyện đã qua rồi mình đi ngủ.
Chiều của ngày mai đã tới, đến giờ rồi nơi hẹn hò thể thao chiều ở sân chùa. Khi đến sân chùa thì tôi đi vòng quanh ra đằng trước chùa coi có đám tang gì không, thì tất cả an tĩnh không có một bóng ai nơi đó, tôi quay về ngồi chờ bạn đến. Một lúc chờ đã lâu tôi đứng lên đi tiểu, phía sau cây đề rậm rạp đó là nơi tôi đi tiểu hàng ngày lúc chơi thể thao chiều. Hôm nay ngồi chờ cho đến chập choạng tối cũng không thấy người bạn nào đến cả. Tôi để trái cầu xuống, bắt đầu chạy thể thao một vòng quanh chùa rồi mới về, khi tôi chạy từ đằng trước chùa và ngó về nơi trái cầu thì thấy hai bóng người già cả, bóng tối đã phủ nhưng cũng rõ bóng người đang đứng nói chuyện gì không biết, đứng chỉ chỉ chỏ chỏ tay, tôi mải chạy, khi tới nơi trái cầu thì không thấy ai cả, tôi cúi xuống nhặt trái cầu thì thấy như lạnh cột sống lên tại chỗ, tiếp theo là gai ốc mọc lên đầy người, hai tai tôi nghe tiếng người nói chuyện ở phiá cây đề, cố cái bình tĩnh, và ngó về phía tiếng người nói chuyện đó thì cũng chẳng có bóng ai cả, tôi thở dài vài hơi sâu tới cuống phổi rồi cất bước đi về. Khi đi vài bước ngó lại đằng sau thấy ông sư thầy đang đứng ngó tôi lắc đầu mỉm cười, đến giờ tụng kinh chiều tất cả sư trong chùa đi vào nơi tụng niệm. Tôi bắt đầu đi về tiếp, khi đi được thêm 5-6 bước còn chưa ra khỏi đất chùa thì hình như có gì phảng phất quen quen mắt và lạnh cột sống nổi da gà. Tôi dừng bước quay mặt lại thêm một lần nữa thì thấy hai ông già đang đi theo sau sư thầy vào nơi tụng niệm. Tôi nghĩ là người già đến nghe kinh thôi.
Rồi lại đến hôm sau chiều, khi mệt mỏi thể thao, 4 người ngồi ở nền xi măng vòng tròn quanh gốc cây đề lớn đó trò chuyện vui nhau trước khi về tắm rửa, tôi chợt hỏi bạn là:
- Chiều hôm kia mình đang đá cầu và có hai ông già đi tới và nói với mình, trước chùa có đám tang, bạn có nghe và thấy hai ông già không? hay bạn có thấy đám tang ở trước chùa không, đêm đó mình đến chùa một mình mà chẳng có đám tang gì cả.
3 ông bạn tranh nhau nói:
- Có ma dọa thì có, trong khi đá cầu mình đâu thấy ông già hay ai cả, sân chùa phía đằng trước cũng đâu có đám ma gì, chắc là muốn nói chuyện ma dọa 3 đứa mình phải không? đừng có mơ mà dọa 3 đứa mình được.
Một mình tôi nói không nổi 3 ông bạn, nên ngồi im không nói tốt hơn, thân thể như nổi da gà lên từng trạm, nghĩ hay là mình gặp ma ta, vừa lúc đang ngồi với nhau đó:
- Tôi nghe tiếng ở đằng sau tôi như có người nói chuyện thì thầm thì thào, tôi quay mặt lại thì thấy hai ông già cũ đang ngồi ở nền xi măng phía bên kia quay lưng vào chúng tôi, thêm một ý nghĩ trong đầu tôi hỏi mấy người bạn:
- Các bạn có nghe hai ông già ngồi đằng sau chúng mình và nói chuyện không?
3 ông bạn đứng sững nhảy ra đằng trước tôi chỉ tay, 3 ngón tay nó muốn lủng cái trán tôi luôn, và nói:
- Mày bị mát rồi, bị mát nặng rồi không nghe tiếng ai và cũng không có ông già hay trẻ nào hết, cái mặt mày nói chuyện ma không giống đâu mà nói.
Tôi được 3 cái đạp của bạn rồi chia nhau ra về.
Hôm nay ngày cuối tuần thì gặp nhau ở sân chùa sớm hơn, tôi đến trước rồi đi tè ở sau cây đề, rồi chơi với trái cầu một mình chờ bạn, bỗng nhiên có hai ông già đi ra từ phía sau cây đề, đứng ngó tôi lắc đầu một lát rồi đi về phía trước chùa, còn một người bạn chạy thể thao lại từ phía trước chùa, khi tới tôi hỏi bạn:
- Khi nãy, thấy hai ông già đi ra đằng trước chùa không? bạn trả lời:
- Mình không thấy ai cả, chỉ thấy lan can trước chùa có mấy người trong làng ngồi hóng mát đó thôi.
Tôi nói:
- Bạn nói đùa hay nói thật vậy, mình ở đây đang ngó theo hai ông già đang đi về phía trước chùa đó thì rõ ràng mình thấy bạn chạy ngược và sát hai ông đó mà, bạn tôi nói:
- Có thể là ma đó, dạo này sao nói toàn chuyện là lạ vậy coi chừng bị doạ đó.
Tôi đứng lạnh tóc gáy luôn. Ông sư thầy đang ngồi ở bãi cỏ nghỉ mát ngó tôi và cười lên khà khà khà, ông ngó mặt tôi lắc đầu và đi lên nghỉ ngơi chuẩn bị tụng kinh chiều. Chiều hôm nay bạn lại về sớm hơn thường ngày còn tôi một mình ngồi nghỉ ngơi cho mát mẻ chút mới về thì bỗng nhiên có tiếng gọi tôi:
- Thành, Thành, Thành ơi!
Tiếng đó đúng là tiếng người già, tôi cũng không kịp nghĩ gì cả vì ở trong chùa làng mình thì tôi trả lời:
- Dạ.
Và quay mặt lại đằng gốc cây đề nơi có tiếng gọi cũng là nơi mà tôi đi tè hằng ngày đó, không thấy ai cả chỉ thấy gợn hồn da gà da ngỗng gì không biết, như tất cả tối sầm một chút rồi sáng lại. Tôi nghĩ là mình chơi thể thao mệt nên đứng lắc đầu vài cái cho tỉnh rồi bước lẹ đi về nhà. Khi đi một lát tôi đứng sững ngó vòng quanh thì thấy mình vẫn ở dưới gốc cây đề, trời thì đã bắt đầu tối, trong chùa tụng kinh chiều cũng sắp xong rồi. Thêm một lần bước lẹ về tôi đi, đi mãi lại thấy gốc cây đề với sau chùa nơi đá cầu hàng chiều nữa rồi. Tôi cố ngồi xuống thở dài đếm 1 đến 10 mấy lần trước khi đứng lên đi về, lại thêm một chặng bước đi như mơ như tỉnh, lại nữa rồi ở gốc cây đề nữa rồi, trong lòng thật là mệt mỏi và lo đường nào là đường về nhà. Tôi ngồi xuống ôm đầu gối với trái cầu bên cạnh, nửa muốn khóc luôn.
Trong lúc đang lo không biết đường về nhà đó thì trong chùa nơi tụng niệm đã im tiếng tụng kinh lâu rồi, tôi ngồi bật ngửa tại chỗ khi ông sư thầy đã đứng ở trước mặt tôi xa có 1 thước từ bao giờ.
Ông nói:
- Thôi đi về đi con tối rồi, mai chiều đến chùa sớm một chút làm mâm cúng nhỏ xin lỗi người ta, con tè vào đầu người ta hàng ngày con biết không? Và hôm nay người ta xử tội con đó.
Khi nghe tới đây trong lòng tôi như sáng ra và ngó thấy đường về nhà chứ không có mịt mù nữa, ông sư thầy nói tiếp:
- Và con đừng bao giờ trả lời tiếng gọi không bóng người nghe, nếu con trả lời sẽ thành như vậy đó.
Chiều hôm tới tôi đến chùa nhặt bông hoa xong, theo ông sư thầy tới bụi cây, khi ngó kỹ thì thấy hai hũ đựng cốt người chết nằm đó. Từ đó tôi rời ra trước chùa đá cầu luôn, chứ không đá cầu ở sân sau chùa nữa, cũng là một bài học không dám tè bậy trong chùa nữa cho đến giờ.
Chuyện LẠC ĐƯỜNG VỀ Bounthanh Sirimoungkhoune
|