Tổng Hợp Truyện Ma Dân Gian
|
|
TRUYỆN: HỌC LÀM RUỘNG
Đến mùa phượng đỏ, sau thi cử vào mùa nghỉ hè, trường học vắng tanh như chìm trong giấc ngủ dài mấy tháng trời. Ruộng nương bắt đầu bận rộn tiếng người, tiếng chào nhau, tiếng trâu bò kéo cầy vào mùa mưa. Luang prabang, thành phố nhỏ với núi rừng và ruộng nương theo khe núi ngó rất nên thơ và đẹp mắt.
Thành phố rải rác vòng quanh là đồng ruộng với núi đồi. Khi rảnh tôi hay ghé thăm bạn chung lớp học trai cả gái. Tôi thích thiên nhiên, học làm ruộng, soi bắt ếch hay đi chài cá đêm. Mỗi mùa hè đến, ngày rảnh tôi hay đi như vậy, nên mới gặp một câu chuyện mà làm cho tôi nhớ đến ngày hôm nay.
Ngoài phạm vi tỉnh chừng 2 km, thì gọi như nhà quê rồi. Trong văn hóa đời sống người Lào ở quê không có nghỉ vào ngày thứ 7 hay chủ nhật gì cả, mà nghỉ vào rằm 15 hay cuối tháng theo âm lịch của Lào. Người ta kiêng kị không có quyền động thổ, ruộng nương gì cả, chỉ đi chùa và nghỉ ngơi trong làng thôi.
Sau nghỉ hè được 4 tuần, tôi bước ra chợ gần nhà, đang buồn buồn không có gì làm thì tôi vừa đúng ngó thấy một cô bạn cùng lớp hay chọc ghẹo nhau vào chợ mua đồ, tôi chào hỏi:
- Cô, bây giờ ở quê đang làm gì? Trong thành phố buồn quá chẳng biết đi đâu chơi.
Cô bạn trả lời:
- Về làng mình chơi một tuần đi, bây giờ đang làm ruộng vui lắm, gieo mạ rồi chờ cấy xuống ruộng thôi, buổi tối thì đi soi ếch vui đó.
Tôi nói:
- Quá mừng năm nay được học làm ruộng, được đi soi ếch đêm nữa. Mai mình sẽ đến.
Nói xong, tôi chào quay về làm việc nhà, chuẩn bị quần áo vài bộ để mai lên đường.
Hôm sau cỡ 11 giờ sáng thì tới làng bạn. Cô đang làm ruộng với ba mẹ, chị em. Hàng xóm đi đưa tin, cô chạy từ ruộng về, tươi cười khi thấy tôi đậu xe ở trước nhà với cái balô trên lưng. Mưa ngừng nhả hạt, trời thanh trong rất là đẹp hôm nay. Cô gọi tôi lên nhà, nơi lan can mà để đón tiếp người từ xa đến nghỉ ngơi. Tôi thay quần áo rồi cầm cái nón Lào cô bạn đưa cho đội lên đầu và xuống cầu thang nhà thì tôi hỏi:
- Trên đường vào trong làng tới nhà cô ở đầu làng đó, có một gian nhà người sao đông vậy? Còn chùa mà tôi lái xe đi qua đó cũng thấy người nấu ăn ở sân chùa, người ta làm tiệc tùng gì vậy? Đâu có phải ngày rằm gì cả?
Hai người trò chuyện, đi ra ruộng cũng gần 500m mới tới ruộng.
Cô bạn trả lời:
- Anh không biết đêm qua cả làng im lặng. Ai đi đám ma đó, nửa đêm khi về ai cũng hò hét và tiếng chân người rầm rầm. Ai đi chia buồn đám ma khi về là nó đón đường như cám ơn người vậy. Đây là nhà quê thắp đèn dầu đâu có đèn điện sáng sủa đâu anh. Em không được đi, chỉ có ba mẹ thôi.
Tôi đang lắng nghe cô kể tiếp:
- Đám ma là một phụ nữ có thai 4 tháng, gánh nước trơn và té. Chồng thì ở ruộng xa nhà, khi về thì vợ đã chết rồi. Bây giờ xác cô đang để ở chùa và chờ thầy bùa, thầy ngải đến mổ thai ra rồi mới đi chôn cất, chứ không có thiêu táng (theo phong tục của người Lào thì phải mổ lấy con trong bụng ra trước mới đem đi chôn cất). Ba mẹ em làm ruộng rồi tí nữa cũng về giúp đám tang. Người có bầu mà chết thì anh cũng biết là ma dữ bằng nào chứ, anh sợ không?
Với cái tuổi nghịch ngợm đùa giỡn đó. Tôi dừng bước quay mặt về phía nhà đám ma và nói:
- Tôi là khách đến làng này, sao không đến đón hay thăm tôi đi? Và tôi có thêm một người bạn ma, rất là hân hạnh vui tươi hay là chỉ có thăm người trong làng mà thôi.
Vừa nói tới đó, thì cô bạn đứng bên cạnh đấm cho tôi mấy cái liền. Hai đôi mắt lườm, mỉm cười và nói:
- Anh không sợ ma phải không? Anh quá nghịch ngợm, cầu cho chị đó đến dọa anh cho biết tay, và cấm không được gọi em nghe, chuyện anh với ma nghe.
Tôi nói:
- Được không sao, ban ngày thì mời ma, nhưng ban đêm mời em.
Vừa nói đến đây thì lại ăn thêm mấy quả đấm mới tới nơi mà ba mẹ, anh em cô đang làm ruộng. Cũng là lần đầu tiên mà học cắm mạ, khi cắm tới đâu thì mạ nổi đầy, ai cũng cười. Khi học hỏi cỡ 1 tiếng thì tất cả về nhà ăn cơm trưa vì ruộng cũng không xa nhà mấy. Khi ăn cơm xong thì ba mẹ với chị em nghỉ để đi đưa đám ma, chỉ còn tôi với cô bạn hai người trở về ruộng làm tiếp. Trong khi đang đi về ruộng đó, tôi nói với câu nghịch ngợm:
- Tôi chào đám ma nghe, không được đi đưa đám, chào.
Cô bạn nói:
- Cầu cho ma dọa anh một lần cho chừa cái tánh nghịch ngợm. Đó đã sắp đến giờ đưa đám, anh nghe tiếng ầm ĩ ở phiá chùa.
Tôi gật đầu và nói:
- Tôi nghe mà, người làng tiễn đưa cô chết đi nghĩa địa rồi, cô đâu có cơ hội đến thăm tôi đâu mà lo.
Vừa nói vừa đi đến ruộng, tôi học làm ruộng một chút thấy đang vui vui cũng cỡ 2 giờ trưa. Nước ruộng ngập trên mắt cá chân, đang cúi tập cắm mạ từng cây rồi từng bước một. Cô bạn vừa ngó vừa cười với người sống trong thành phố làm ruộng. Đang vui đó thì bỗng nhiên như có một tiếng thở dài ở bên tai, tôi nghĩ là cô bạn chọc nên cũng chẳng quan tâm gì cả lại làm ruộng tiếp. Cỡ chừng 10 phút đồng hồ thì lại thêm một tiếng thở dài với cơn gió thổi vào tai tôi, lần này tôi không ngẩng lên, chỉ nói: "Đừng chọc nhau nghe, đang học làm ruộng cho giỏi nè, một chốc nữa sẽ không giỏi luôn đó, tôi bắt đền đó". Rồi cúi làm ruộng tiếp cho hết mạ mới ngẩng lên, thì tôi thấy cô bạn không có làm ruộng ở gần tôi gì cả.
Cô bạn nói:
- Đến làm ruộng ngày đầu khùng rồi à? Vừa làm vừa nói một mình, cầu cho ma dọa đi mới đáng người nghịch ngợm.
Thêm một lát, mạ trên tay hết, tôi chưa được ngẩng lên thì thêm một tiếng thở dài nữa, tôi lướt mắt ngó vòng quanh gần tôi thì chẳng thấy chân ai cả mà ở gần mình, còn cô bạn thì ở xa cả 20 thước và đang cúi làm việc một mình. Lần này hình như là đã lạnh lạnh cột sống, bắt đầu da gà mọc một chút, giữa ban ngày gì mà có ma, không có cây cối hay nhà cửa gì. Trong lòng đang nghĩ linh tinh thì như có gì ở trước mặt tôi đang cuốn hút hai con mắt cho ngó xuống nước ruộng trước mặt. Rồi tôi ngó xuống nước ruộng gần hai chân tôi đang đứng đó: "Úi chà! Cái gì đó?" Tôi bật đứng thẳng lên như cái lò xo vậy, tôi ngẩng lên ngó bầu trời lại chẳng có áng mây nào cả.
Cô bạn thì đang đứng ngó tôi chằm chằm, vừa cười lên khà khà và nói:
- Người thành phố, đau lưng có phải không? Mùi vị làm ruộng thế nào? Nếu đau lưng thì tôi không cõng anh về, và cũng không đền cho anh nghe, cũng đừng có giả bộ mà không học làm ruộng tiếp nghe.
Tôi mỉm cười và cố lấy cái bình tĩnh để ngó xuống nước thêm một lần coi có khuôn mặt người đàn bà xõa tóc sát với khuôn mặt tôi còn ở nước đó không? Khi ngó xuống thì không thấy gì cả, trong lòng đỡ một chút, tôi đi lấy mạ và tiếp tục làm ruộng tiếp, nhưng lần này làm gần cô bạn một chút, khi đang cúi làm cỡ 15 phút. Nữa, nữa, nữa rồi, tiếng thở dài vào tai thêm nữa rồi, tôi nhắm mắt lại, thở dài đếm 1 tới 10 để lấy cái bình tĩnh khi mở mắt ra, rồi giây phút mở mắt tới: ông bà ông vải ơi, gai ốc hay gai quả mít gì không biết đầy người luôn, không phải da gà chắc là da ngỗng mới đúng. Một khuôn mặt đàn bà, chẳng biết là ai nữa mà lại hiện hình trên mặt nước ruộng dưới nơi hai chân tôi đang đứng. Tôi gượng hết mọi đường mọi ngả để gọi cô bạn đang quay lưng vào tôi, vài phút tôi gọi thành tiếng được:
- Cô ơi, ma dọa tôi nè!
Và tôi cũng cố gượng mới được vài bước chân đến gần cô, cũng chẳng dám ngó xuống nước ruộng nữa. Cô bạn cười ôm bụng vừa nói:
- Giữa trưa trời nắng, ma dọa giữa cánh đồng mênh mông như vậy sao? Ngó mặt anh kìa, cái người nghịch ngợm làm gì nó cũng giống như thật vậy. Anh đóng phim ma được rồi đó.
Hai người ngồi xuống bờ đê ruộng rồi tôi mới kể lại cho cô bạn nghe, cô vẫn không tin cứ nghĩ là tôi đùa, còn nói đáng đời nữa chứ. Tôi nghĩ trong lòng nếu mà thấy thêm một lần nữa là đi về luôn chứ không có học làm ruộng gì nữa. Một lát thì hai người tiếp tục làm ruộng, trong lòng cầu xin đừng có hiện lên cho thấy thêm để còn nghỉ ngơi ở nhà cô bạn một tuần, đêm còn đi soi ếch nữa.
Rồi nửa tiếng đồng hồ trôi qua, vừa quay lưng vào nhau làm việc. Rồi, nữa rồi, nữa lại nữa, tiếng thở vào tai nữa rồi. Lần này xùi lông nhím từ đầu ngón chân tới đỉnh đầu luôn, tóc hình như nó không có sợi nào mà nằm đè lên nhau, nó chỉ thẳng ra khắp nơi khắp hướng như quả chôm chôm luôn. Một khuôn mặt ghê tởm, tóc tai bù xù, đôi mắt như đang giận dỗi gì không biết, còn nhăn mấy cái răng nữa chứ. Ông trời ông phật ơi, tề thiên đại thánh ơi, ông thần đường thần đống ơi, da gà hay da ngỗng gì không biết. Eo ơi, gớm ghê luôn. Khi gọi được cái bình tĩnh, tiếp theo là tiếng chân chạy qua ruộng: tủm, tủm, tủm, quên cả cô bạn luôn, thẳng đường về làng thôi. Mặc kệ tiếng gọi, tiếng hét, tiếng chân, tiếng cười của cô bạn theo sau từ ruộng về đến làng.
Hai chân toàn là bùn, qua hơn 10 bậc thang lên chỗ để balô đồ, chẳng cần rửa chân trước khi lên nhà nữa luôn, nằm thở vì trong phổi hết gió rồi. Cô bạn lên ngồi bên cạnh, ôm bụng vừa cười vừa nói:
- Anh thách thức người ta thì người ta đến thăm là đúng rồi, nếu em là ma còn dọa anh nhiều hơn đó.
Lúc đó trong phổi tôi hết gió rồi, chỉ biết nằm thở cái đã, nói gì cũng không được.
Cô bạn còn hù nữa chứ mới khổ:
- Đêm nay anh nằm ở ngoài lan can một mình, ma có bầu đến thăm rồi anh làm thế nào?
Vừa nói tới đây thì ba mẹ, chị em đi đám ma về. Ai ngó thấy tôi tóc tai còn đứng sừng sững, ai cũng cười bò lăn bò quàng, làm cho tôi cũng chỉ biết cười theo thôi. Gần tới bữa cơm chiều, mặt trời khuất đầu núi từ sớm, tôi mới nói với cô bạn:
- Xong bữa cơm chiều, tôi xin phép cả nhà bạn trở về thành phố về nhà, làm ruộng tôi muốn làm, nhưng ma làng này ma dữ quá, nó không cho tôi ở đây thêm, nếu đêm đi soi ếch thì chắc nó hiện lên bóp mũi tôi chết ở làng này luôn.
Tất cả nhà vừa ngó tôi vừa cười. Khi xong bữa cơm chiều, tôi từ giã bạn về.
Trên đường lái xe về nhà, vừa lái xe vừa tủm tỉm cười.
Và cũng như bây giờ dù chuyện đã trôi qua lâu rồi, khi chợt nhớ lại tôi vẫn bật cười lên tại chỗ. Chuyện học làm ruộng đã hết, xin hẹn lại các bạn trong chuyện ma sắp tới, chúc bạn vui vẻ với chuyện.
viết xong 11.00 đêm 15.01.2018
|
TRUYỆN: MA GÁNH HÀNG
Với tuổi còn chơi vui ở sân chùa khi chiều hoang bên Lào, sân chùa rộng gió hiu hiu thật là mát mẻ.
Sau ngày lễ bái rằm 15, chiều hôm nay thấy một người bạn chung lớp học với ba mẹ, tay bưng một mâm hoa trái đến nơi ông sư thầy nghỉ ngơi. Tôi giơ tay chào bạn và ngồi chơi ở phiá trước chùa tiếp. Cỡ một tiếng đồng hồ sau thì thấy bạn lững thững đi về nơi chúng tôi một mình, còn ba mẹ của bạn thì đã về nhà luôn rồi. Tôi thấy bạn đang đi tới, tôi cất tiếng chào và hỏi:
- Có gì không được khỏe sao mà mặt mũi bơ phờ vậy? Làng của bạn cũng có chùa mà đi xa tới chùa làng mình chi vậy? Ba mẹ đến cúng bái chùa này à?
Bạn trả lời:
- Ông sư thầy ở chùa làng mình về quê hai tuần nữa mới trở về chùa nên mình gấp gáp mới đến chùa lớn này gọi hồn viá cho xong.
Lời nói tới hồn vía hình như hai lỗ tai tôi nó đứng thẳng lên trời luôn, chuyện mà tôi thích thú nghe nhất là chuyện ma quái là lạ. Tôi quay lại ngó mặt bạn rồi cất tiếng hỏi nhè nhẹ:
- Ma phải không?
Người bạn cười nhạt nhạt và gật đầu, im một vài giây rồi hỏi tôi:
- Bạn có tin là có ma không?
Tôi trả lời:
- Mình tin chứ, mình thấy ma đã bao lần mà, bạn hãy kể ngay cho mình nghe luôn coi chuyện bạn gặp như thế nào mà làm cho bạn phải đến chùa gọi hồn viá vậy, nói đến ma hai lỗ tai mình nó nổ nóng lên rồi đó.
Bạn bắt đầu kể:
- Từ đầu thành phố đi chợ cho gần thì phải đi đường tắt theo bờ sông mà không có nhà cửa chỉ có cây cối, ánh đèn đường cũng mờ mờ. Mỗi sáng mình gánh bánh ra chợ cho mẹ từ 4 giờ sáng, rồi trở về tắm rửa ăn cơm sáng mới đi học. Mình cũng không được để ý trong trạm thời gian mà có một bóng người, là cách xa mình cỡ 100 m, hết quãng nhà người đến nơi hai bên đường toàn là cây cối, thì có một cô ở phiá trước cũng gánh hàng ra chợ. Trong thời gian cả tháng mỗi sáng là thấy như vậy, ngó theo đằng sau cô như thấy cô còn trẻ trang lắm. Rồi trong lòng mình như có gì vui vui hiện lên, là mình sẽ theo tán cô từng sáng như có bạn trò chuyện lúc đưa hàng ra chợ.
Chuyện bắt đầu từ hôm đó mình để ý cô, rồi mình cũng bắt đầu đi sớm hơn một chút và đứng ở ngã 3 đường cạnh bờ sông. Bắt đầu vào con đường thẳng mà không có ngã 2 hay ngã 3 nào nữa. Mình đứng một lúc không thấy ai qua lại cả, khi mình ngó về con đường thẳng đằng trước thì thấy cô đang gánh hàng xa mình hơn 100 thước rồi. Úi chà, cô đi qua mặt mình lúc nào vậy ta? Mình cúi xuống lấy gánh bánh lên vai và lẹ bước cho kịp chào hỏi cô, nhưng đi được một quãng rồi thì hình bóng cô vẫn xa mình như thường. Mình gánh hàng nửa đi nửa chạy mà vẫn không kịp cô, miệng lẩm bẩm, cô này chắc bị tào tháo đuổi mới đi lẹ như vậy, vừa lẩm bẩm vừa cười thầm. Rồi khi bóng cô khuất vào con đường cong co một chút, mình lẹ bước tới nơi con đường cong co đó và ngó thẳng về đằng trước thì chẳng thấy cô đâu nữa, nhưng chợ vẫn còn xa hơn 500 thước mà. Trong lòng chẳng nghĩ là chuyện lạ gì cả, chỉ chuẩn bị cái tâm hồn là sáng sớm mai phải gặp cho kịp và tán cô cho được thôi.
Rồi sáng sớm ngày hôm sau, cũng lại xẩy ra y hệt như sáng hôm qua, rõ ràng mình đứng nghỉ chờ ở ngã 3 và cũng chẳng thấy ai qua mặt, mà lại thấy cô đang gánh đi đằng trước mình nữa. Nữa rồi, thêm một sáng thất tình nữa rồi. Mình cố bước lẹ bao nhiêu thì cái khoảng cách mình với cô cũng vẫn xa ra như cũ, và cứ đến nơi đường cong đó thì lại mất hình dáng cô nữa. Mình cười nhè nhẹ và trong lòng cũng chẳng nghĩ gì, ngoài ra là cô này rất là khỏe mới đi lẹ được như vậy, không lâu mình đuổi kịp cô cho coi nhé, hay là sau quãng đường cong này cô ghé nhà ai. Mình dừng bước một lát ngó vòng quanh cũng chẳng thấy gian nhà nào có ánh đèn cả, chỉ tối đen im lặng trong giấc ngủ sáng thôi.
Như mỗi ngày là mình đi sớm thêm vài phút để chờ cô. Lại thêm một sáng vừa mới bước tới ngã 3 đó, để đòn gánh xuống ngó vòng quanh không có một bóng dáng ai cả. Đang đứng tỉ tê một mình thì 2 người hàng xóm cùng làng cũng gánh hàng ra chợ, thấy mình đang đứng ở đó một mình mới cất tiếng:
- Đứng ở đó làm gì vậy? Bánh đâu có nặng nề gì mà phải đứng nghỉ vậy? Coi chừng ma dọa đó nhá! Con đường vắng này đã lừng danh về ma quái đấy!
Nói xong thì cả 3 người vừa đi vừa chuyện trò vui nhau. Trong lòng mình nghĩ, hôm nay tiêu rồi chắc không thấy bóng nàng gánh hàng sớm đi chợ nữa, vừa lẩm bẩm xong mình lướt mắt đi về phiá trước thì quả thật cô đang đi xa mình một quãng đường như thường ngày. Mình cũng không được nói gì chuyện cô gánh hàng, cho hàng xóm đang đi bên cạnh mình biết, chỉ im lặng như có chuyện gì khó hiểu. Từ ngã 3 đến đây không có nhà người nào cả, chỉ núi rừng cây cối mà sao cô vượt mặt cả 3 người mà đi đằng trước được như vậy. Mình im lặng để ý khi tới quãng đường cong coi đã, rồi bóng cô cũng lại biến mất như xưa vậy.
Một tuần trôi đi với chuyện thắc mắc ở trước mắt mình từng sáng một. Ngày thứ bảy cuối tuần là ngày rằm, sáng thứ sáu khi mình ngược từ chợ về nhà và đến nơi con đường vắng đó, miệng lẩm bẩm cầu khấn, sáng mai cầu cho tôi kịp được cô và cho tôi thấy mặt cô một lần.
Đó là sáng hôm qua ngày thứ bảy ngày rằm lớn, mình gánh hàng đến ngã 3, hình như sáng nay bầu không khí thấy lạnh lùng, là lạ và thấy ớn ớn gì không hiểu. Khi quay mặt về đằng phía chợ, con đường vắng chỉ có một cô đang gánh hàng đi trên đường. Tôi cất bước cho lẹ để kịp cô, nhưng lần này hình như từng bước đã tiến đến gần cô chậm chậm. Khi mình ngó thẳng vào cô thì như cô đang dừng bước chờ, rồi 5 thước xa nhau mình cất tiếng:
- Chào cô, tôi rất mừng khi được quen cô, từng buổi sáng đi đưa hàng ra chợ cùng nhau và cô tên gì vậy?
Cô đứng lặng im không trả lời gì cả, tóc buông phủ hai má đứng cúi đầu ngó xuống đất trước mặt cô. Một giây sau mình đã đứng bên cạnh cô, trong lòng muốn được nghe giọng nói và thấy mặt cô nhưng trong lúc đó hình như da gà bật đứng lên tại chỗ, tôi như cứng hết cả thân luôn rồi tiếp theo với tiếng cười híc híc híc nhè nhẹ và cô bắt đầu ngẩng lên và quay mặt lại phía tôi thật là lẹ bất ngờ luôn, và tóc cô như cơn gió thổi mạnh duỗi ra từng sợi trà trộn với ánh đèn mờ mờ xa xa. Trong lúc đó, tôi chỉ lên tiếng được một câu "trời!" và tất cả bầu không khí như tối mịt xuống tại chỗ.
Khi tôi tỉnh lại thì đã 2 giờ trưa rồi, đang nằm ở nhà và nói ra vẫn còn ú ớ, giật mình từng trạm từng trạm, tóc tai cầm chỗ nào rụng chỗ đó. Trong nhà đầy là bà con người quen, còn 2 người hàng xóm mà vác tôi về cũng ngồi ở đó và cười vang lên khi thấy tôi tỉnh và nói:
- Sáng nay hai đứa tôi đi chợ muộn một chút, và khi đến đó thì cả hai người đều rợn hồn luôn, là không làm thế nào và là cái gì đã xẩy ra ở nơi đó. Hai người sát vào nhau và cố bước tới gần thì mới biết là hàng xóm đang nằm mất hồn, miệng nói lảm nhảm ở đó. Lúc đầu nghĩ là đem vào bệnh viện, nhưng nghe theo tiếng ú ớ đó mới biết là bạn bị ma dọa, và đem bạn về nhà. Hai bạn hàng xóm nói tiếp:
- Làm sao mà dám đi kiếm vợ ma về gánh hàng giúp mẹ ra chợ, giỏi ghê luôn.
Tiếng cười ầm ĩ cả nhà như làm cho mình tỉnh giấc thêm một chút và ngồi dậy. Trong lúc đó thì ai mà ở trong nhà mình thì cũng ngồi xuống chờ nghe chuyện kể xẩy ra thế nào. Mình ngồi dậy ăn cháo một chén nhỏ rồi tôi bắt đầu kể câu chuyện lại từ đầu đã xẩy ra cỡ hai tuần. Mình ngồi cố bình tĩnh kể lại từ đầu khi thấy cô cho tới ngày hôm nay:
- Sáng nay như cô đứng chờ mình và khi mình đến gần đằng sau rồi đã đứng bên cạnh cô. Bầu không khí lạnh cột sống nổi da gà da vịt đó làm tôi muốn chạy luôn, hình như thân thể tôi đã cứng hay đứng hình hết rồi. Khi cô ngẩng lên thật lẹ và quay mặt lại thì mặt của cô không có mắt, mũi hay miệng gì cả, chỉ thành một miếng thịt bọc da thôi, rồi tóc cô phùng lên tại chỗ và duỗi thẳng ra, thì mình đã bất tỉnh luôn. Đến bây giờ da gà da vịt vẫn xùi lên từng trạm nè.
Ai ngồi nghe ở trong nhà lúc này cũng thấy rợn hồn tại chỗ.
Mình hỏi:
- Lúc đi cùng nhau 3 người rồi hai bạn có thấy một bóng cô em gái gánh hàng đi ở phía đằng trước mình không vậy? Mình không thấy cô đi qua mặt mình ở ngã 3 mà lại thấy đi đằng trước mình hàng sáng như vậy đó.
Hai ông bạn hàng xóm trả lời:
- Có ma thì có chứ bóng cô em gái gì thì chưa từng thấy trên đường đó từ sáng sớm. Vậy thì ra bạn thấy một mình mà hai đứa chúng tôi không thấy bóng ai cả. Đáng đời trong làng đầy em gái rất đẹp mà không tán kiếm tán ma.
Bà con anh em đầy trong nhà nghe chuyện kể thì chẳng có ai tặng một câu an ủi gì cả, chỉ được một câu "đáng đời" mà thôi.
Trưa rồi mà mình vẫn còn chưa tỉnh táo gì cả, khi bất thình lình hỏi hay có tiếng động gì thì mình giật mình lia lịa. Ông sư thầy ở chùa làng mình thì đi về quê. Giờ đã chiều rồi, chờ ngày mai đến chùa lớn ở làng bạn này luôn. Cả đêm qua mình ngủ không được cứ giật mình hay nói lung tung làm cho cả nhà mình lo lắng, và hôm nay bạn thấy mình mệt mỏi bơ phờ như vầy, thôi mình về nghỉ ngơi, mai gặp lại bạn ở trường học.
Khi bạn kể hết câu chuyện và đi về, câu chuyện rất là đáng sợ. Tôi chắp tay lễ xin đừng có chuyện như vầy xẩy ra với tôi là được rồi. Bạn bè chơi thể thao ở sân chùa cũng đã tan.
Chuyện đến đây cũng đã hết, xin chào.
viết xong 17.01.2019
|
TRUYỆN: NGƯỜI MẸ NUÔI
Một thời gian xa đã xa rồi, chỉ còn trong lòng bao chuyện xưa nhớ lại. Một chuyện:
- Nơi một làng xa thành phố cỡ 40 cây số dọc theo men sông Mêkông không có đường xe. Một mái nhà cũng dư giả đủ sinh sống trong làng, hai vợ chồng với một đứa con trai một năm tuổi, rất là hiền lành lương thiện cũng hay giúp và chia sẻ với xóm làng. Hai vợ chồng này thêm rất là chăm chỉ lo xong ruộng nương vườn trái rồi còn đi làm mướn để kiếm thêm tiền, hai người hay đem tiền cúng vào chùa luôn luôn.
Phận đời nếu mà nghèo khốn khó thì người cười chê, nếu mà giàu sang thì người lại ghen gả. Hai vợ chồng này những ngày qua chỉ có một cái váy và chồng có một cái quần xà lỏn thôi sao lại có tiền cúng chùa, lại có nhà nữa và ông sư thầy rất là thương hai vợ chồng này.
Chuyện ngứa ngáy mắt người tham mới xảy ra chuyện tò mò. Một mái nhà chỉ hơn cái lều một chút bây giờ cũng đã to tát đầy đủ, hai vợ chồng đi làm đến tối mới về và cũng không có ngày rằm hay là ngày nghỉ ngơi luôn.
Ở chợ sáng hôm nay đã có chuyện ầm ĩ khắp làng là:
- Có hai cô đanh đá, tham lam, hay ghen người nhất làng đang mơ hồ ở bệnh viện làng từ đêm qua đến bây giờ còn chưa tỉnh. Hai gia đình này cũng hơi khá giả, chồng con cũng không biết là chuyện từ đâu mà chiều hôm qua hai bà này rủ nhau đi, đi đâu cũng không biết và khi trở về thì nằm vật xuống cho đến tối vẫn chưa tỉnh, mà lại bị cả hai người giống nhau. Người trong làng cũng lui qua lui lại hỏi thăm, cũng không ai dám cho ý kiến gì cả, vì hai gia đình này chưa bao giờ vào chùa, không tin về chùa chiền nữa, hễ thấy ai đem tiền cúng bái là hai bà này chửi xỉa chửi mỉa người ta.
Hai vợ chồng cuối làng mải mê làm việc cho đến tối mới về nên không nghe chuyện trong làng. Chiều chập choạng tối hôm nay, hai vợ chồng ẵm đứa con đến chùa cúng tiền mới nghe chuyện, với lòng lương thiện dù người ta đã từng chia cách người nghèo trước đây, đến nỗi đi vào làng mà hai bà lấy cái chổi quét chửi xỉa chửi mỉa đuổi ra khỏi làng, hai người ẵm đứa con nhỏ đi đến bệnh viện làng viếng thăm. Hai bà vừa thấy thì hét lên ầm ĩ:
- Tôi sợ rồi, tôi sợ rồi! Bà già, bà già!
Bật đứng lên vừa chạy vừa la ra khỏi bệnh viện băng qua đồng ruộng trong đêm bắt đầu tối, làm cho cả làng xôn xao đi lùng kiếm hai bà về. Hai vợ chồng đứng ngó lắc đầu rồi ẵm đứa con về.
Mấy ngày sau, hai gia đình với người quen vài người đón đường hai vợ chồng đi làm vườn cho người ta về, rồi xin mời vào bệnh viện làng. Hai vợ chồng vừa mệt chưa được nghỉ ngơi lững thững đi theo vào thì chẳng có gì cả, cũng chẳng la hét và chạy như mấy hôm trước. Hai người xin chào về nghỉ ngơi, thoải mái cái lòng, để lại bao nhiêu cái thắc mắc khi không có nơi đổ oan đổ ức cho người. Người quen với hai gia đình này cũng ra về dù muốn nói đi vào chùa thử coi cũng không dám nói, thôi mặc kệ cho gia đình người ta xử lý lấy chuyện người ta, nếu cho ý kiến với người mà có tánh nết như vậy không may lại mang họa vào thân. Hai gia đình đến bước đường cùng giờ chỉ biết bán vườn bán ruộng để chữa bệnh cho nhau thôi.
Mấy tháng trôi qua cái nghèo khổ như bám đầy thân thể hai gia đình này đến nỗi phải đi vay hay mượn, cũng không mấy ai cho mượn vì tánh nết người không có đàng hoàng. Số phận đời của hai gia đình đến nỗi phải đi xin xôi khô về nấu ăn. Một người bạn quen với hai gia đình mới nói:
- Dù hai anh có giận tôi thì cứ giận, bây giờ chỉ còn một ước vọng cuối cùng theo tôi nghĩ là đi bàn với sư thầy hay vào chùa thử coi, tiền tài của cải đất đai hai anh cũng không còn rồi, trước kia hai anh rất là ghét và chửi người đi cúng chùa hàng ngày, vậy tôi đứng lên vào chùa thăm viếng chuyện này thay cho các anh trước được không? Lòng tôi chỉ muốn giúp hai anh thôi.
Hai gia đình ngó mặt nhau như đầy là hối hận, vẻ mặt buồn buồn và gật đầu, với lời nói nhè nhẹ:
- Chúng tôi hai người cùng đi.
Rồi cả 3 người nhặt bông hoa trắng và cất bước đến chùa. Khi đến thì ông sư thầy đang ngồi khoanh chân trước nơi tụng niệm, cả 3 người quỳ lễ dâng đĩa hoa còn chưa kịp nói thì ông nói trước:
- Các con sao đến muộn vậy? Nếu các con muốn cho chuyện này trở lại bình an và hai cô tỉnh lại thì các con có biết chuyện này xẩy ra từ đâu không? Về kiếm cho ra chuyện này là từ đâu, chuyện này là hai bà gây ra nên các con phải là người gỡ trước. Trong 7 ngày mà còn kiếm không được thì hãy trở về gặp ông.
Nghe xong, cả 3 người đứng dậy đi về. Bao nhiêu cái thắc mắc trong lòng không còn hỏi ai nữa khi hai bà vẫn ú ớ, giờ đã hết tiền mua thuốc men để chữa trị, còn mấy đứa con thì canh bà mẹ nhiều lúc thì muốn đốt nhà hay tự thiêu thân.
Thời gian lo sợ và lo lắng đếm đầu ngón tay từng ngày, tiếng xôn xao tìm hiểu hàng ngày trở về đầu câu chuyện mà hai bà cô đi đâu với nhau, cũng không có ai lý giải được, mà lại làm cho cả làng thêm chú ý tò mò, và thêm một câu nói:
- Đáng đời, ngày ngày chửi xỉa người đem tiền cúng bái vào chùa cho phung phí, bây giờ thì lại nhờ vả chùa, trời quả báo.
Thì thầm thì thào khắp làng, chợ búa và ai cũng chờ coi khi xong 7 ngày thì chuyện hai bà này ra sao. Rồi 7 ngày chìm trong cái thất vọng đã tới, hai gia đình với hàng xóm láng giềng tới chùa theo ngày hứa hẹn, khi đến thì ông sư thầy với ông trưởng làng đang trò chuyện nhau, tất cả ngồi xuống chắp tay lễ.
Ông sư thầy hỏi:
- Các con đã biết chuyện trước khi xẩy ra chưa? Chuyện thế nào nói cho ông nghe coi, thì ông mới có đường giúp?
Câu trả lời của hai gia đình:
- Các con tìm hiểu cả làng rồi, đằng đẵng cả một tuần cũng không sao kiếm được từ đâu mà làm cho hai gia đình cùng chuyện và cùng giờ, cùng cơn bệnh, cùng phút như vậy.
Ông sư thầy bấm đầu ngón tay, mỉm cười và nói:
- Nếu các con hết đường rồi thì đi về chuẩn bị mâm cúng bái, và đem hai bà đó đến trong ngày cúng, vào ngày thứ ba thêm 5 ngày nữa mới làm được. Người trong làng ai cũng mong muốn cho hai bà khỏi cơn bệnh và đừng chửi mắng chùa chiền hay ích kỷ với người khác nữa.
Tiếng thì thầm trong làng đang rủ nhau làm mâm cúng đến chùa trong ngày đó. Người thì nói ngày đó tôi nghỉ ruộng nương đi chùa một bữa mới được, chuyện trong làng mình hấp dẫn như thế sao bỏ qua được. Rồi ngày mai mà tất cả mong đợi đã tới.
Sáng một ngày bận rộn trong sân chùa đầy là người làng đến cúng, bỗng dưng im lặng tiếng người quay mặt ra đằng cổng chùa: Tiếng hai bà vang lên với tiếng sợ hãi và lỗi lầm khóc lóc rồi quỳ xuống chắp tay lễ từ khi ở cổng chùa. Hai chú tiểu con đi ra gọi hai gia đình vào trong ngồi, khi vào trong ông sư thầy chỉ tay lên mặt hai bà và nói:
- Im ngay bây giờ để cái an tĩnh cho người khác!
Hai bà ngồi im như ngủ không một tiếng. Thời gian trôi đi cả tiếng đồng hồ, ông sư thầy, ông trưởng làng, bao nhiêu người già cả trong làng vẫn trò chuyện vui cười như không có gì quan tâm cả, mặc kệ hai gia đình ngồi chắp tay chờ và bao nhiêu người làng ở ngoài sân nữa. Tiếng thở ngắn thở dài của người ngồi chờ như đang đếm từng phút trôi đi.
Rồi ở ngoài cổng chùa, cặp vợ chồng, người ẵm đứa con đúng một năm tuổi, còn một người thì tay bưng mâm hoa cúng với một mâm nhỏ như có miếng vải cũ kỹ gì trên đó đang đứng sững. Hai người hỏi nhau:
- Hôm nay là ngày gì vậy? Hay trong làng mình có đám tang? Cũng không phải ngày rằm gì cả sao người lại đông đúc thế này?
Một chú tiểu nhỏ chạy te te ra và nói:
- Tất cả trong chùa đang chờ hai vợ chồng anh chị đó, vào bên trong nơi ông sư thầy luôn nghe, vào trong rồi sẽ hiểu thôi.
Hai người đầy là câu thắc mắc phủ trên mặt, chỉ có một đường là đi vào trong để hiểu câu chuyện đó ra sao. Hai vợ chồng đã khuất mắt người làng đã lâu, sáng đi sớm làm mướn làng này làng kia tối mới về. Người ngồi trong chùa thì ai cũng tặng đôi mắt thương mến khi đi qua và vào trong nơi cúng bái. Hai vợ chồng với đứa bé vừa ngồi xuống, đứa bé cười khúc khích, khúc khích đứng lên đi tới ôm lấy ông sư thầy rồi quay mặt chỉ tay thẳng vào hai bà đang ngồi như ngủ đó, vừa ngón tay đứa bé chỉ thì hai bà như tỉnh tại chỗ, ngẩng đầu lên thấy đứa bé và hét lên ầm ĩ hoảng sợ:
- Bà già, bà già!
Và đứng lên muốn chạy ra khỏi nơi đó luôn. Người đang ngồi ngoài chùa đứng lên chạy vào đầy trong chùa khi nghe hò hét đó. Ông sư thầy đứng lên và lấy hai ly nước nơi phật ngồi như ông đã sắp soạn trước rồi ông nói:
- Cho hai bà uống một chút sẽ tỉnh lại, và khi tỉnh rồi thì sẽ rõ chuyện thôi.
Hai bà uống ly nước đó thì nằm vật xuống, gần nửa tiếng thì hai bà đã tỉnh, lần này không phải sợ đứa bé mà sợ cả hai vợ chồng đó luôn.
Ông sư nói tiếp:
- Hai con đừng sợ một lát sẽ rõ chuyện thôi, chuyện này là từ mái nhà hai con ra đó.
Hai người thật là thắc mắc chờ coi cho hiểu chuyện. Ông trưởng làng với người già cả nói:
- Nếu muốn cho người ta giúp mình ra khỏi cái nạn thì kể câu chuyện ra từ đầu đến cuối thì trong chùa mới biết đường để mà giúp cho.
Hai bà ngồi im một lát và bắt đầu kể:
- Một ngày hai người chúng tôi nói nhau, cũng với lòng tò mò và ghen hai vợ chồng này:
- Thấy người ta đổi cái lều không vách thành gian nhà, khi cô sanh đẻ xong thì chưa bao giờ thấy cô ẵm đứa bé đi trong làng hay là quá nghèo mà giết đứa con mình, nếu có đứa con nhỏ sao hai người này lại đi làm từ làng này đến làng khác và đi sớm về khuya như vậy? Rồi hai người cất nhà mới lại có tiền cúng vào chùa luôn luôn nữa, hay là hai người may mắn đào được của cải vàng bạc chôn ở đất gì đó. Rồi cái ý tham đã nổi lên, đẩy cho hai người chúng tôi đi thẳng đến ngôi nhà cách xa làng một chút phủ với bóng cây im lặng. Hai người chúng tôi cậy cửa vào kiếm tiền bạc, trong khi kiếm tiền không thấy đồng nào cả, thì lại thêm một ý kiến là đốt luôn cả gian nhà, muốn thấy hai đứa này nghèo như trước kẻo nó sẽ hơn mình. Trong lúc đang bắt đầu mồi lửa thì bất thình lình nghe tiếng đứa bé như cười khúc khích, khúc khích đang nằm sấp ở góc nhà. Hai người ngừng tay đốt, miệng nói:
- Đứa bé vẫn còn sống, mải mê kiếm tiền nên quên để ý, thôi mình đốt cả đứa bé luôn.
Hai người bước tới đứa bé đang nằm sấp đó và lấy tay lật đứa bé lên thì:
- Hai người quá khủng hoảng ngồi bật ngửa tại chỗ, cũng không đứng lên được mà chạy vừa hò vừa lê tới bậc cầu thang và té xuống đất.
Người có mặt ở trong chùa hôm nay ai nấy đều nín thở chờ nghe câu chuyện. Hai vợ chồng ôm đứa con nhỏ vào lòng, hai lề mì đọng với giọt nước mắt và ngóng nghe cho hết câu chuyện xẩy ra với mái nhà mình.
- Khi hai bà lật đứa bé ngửa thì khuôn mặt không phải đứa bé gì cả, lại là một khuôn mặt bà già hơn 80 tuổi nhăn nho, hàm răng đen ngòm cười lên híc híc híc, thân thể đứa bé bắt đầu nhăn nho rồi từ từ ngồi dậy, chỉ tay lên mặt hai người với giọng nói khàn khàn:
- Tao sẽ hại mày đến cùng! Mày dám đụng chạm vào mái nhà con nuôi của tao!
Rồi sau khi té xuống cầu thang nhà đó cũng không nhớ gì được nữa luôn.
Người trong làng ngồi nghe hôm nay nhịn không được, cất tiếng chủi túi bụi, người thì nói:
- Quá độc ác như vậy nên trao cho pháp luật!
Ông sư thầy ngăn lời:
- Xin tất cả bình tĩnh cái đã, ngày hôm nay là ngày rất quan trọng của hai vợ chồng với đứa bé này, hôm nay là ngày thiêu táng người thân trong gia đình, chút nữa chúng mình làm thiêu táng cùng nhau.
Một người làng cất tiếng hỏi:
- Trong gia đình vẫn thấy đầy đủ người đâu có ai chết đâu mà sao lại thiêu táng?
Thêm cái chú ý cả mấy trăm con mắt ngó về đằng ông sư thầy, không ngớt cái thắc mắc và ngóng chờ. Ông sư thầy tủm tỉm cười và ngó vào cái mâm nhỏ có một miếng vải cũ kỹ nằm trên đó và nói:
- Hôm nay làm ngày sanh đẻ của đứa bé đúng một năm và câu chuyện này để cho hai vợ chồng nó kể thì câu chuyện sẽ rõ hơn.
Người vợ ôm đứa con để cho chồng kể:
- Một cái lều xa người ở cuối làng, vách nứa thưa thớt với gió đêm lạnh giá, hai vợ chồng quá khốn khó hay đến xin xôi khô về nấu lại ăn, ruộng vườn thì nhỏ bé không đủ sống. Vợ có một cái váy, chồng có một cái quần thôi, mỗi khi xuống sông thì ngồi ngâm nước chờ váy khô rồi mặc về. Một hôm, vợ mang thai 9 tháng sắp sanh đẻ, cô ngồi ngâm nước phơi váy cho khô mới lên, thì bỗng dưng như có miếng vải gì trôi vướng vào chân cô, khi cầm lên thì là một cái váy cũng còn mới hơn của cô nhiều cũng không biết từ đâu trôi tới. Khi cô về tới nhà thì vừa đúng đau bụng và sanh ra một đứa con trai, trời giúp như không có gì nguy hiểm cả. Hai người chắp tay chỉ biết cầu trời khấn phật giúp cho.
Cô vợ nói:
- Người ta mướn anh phát cỏ vườn thì anh cứ đi lúc khó khăn, chiều về hẵng chuẩn bị cho em với con cũng đủ rồi. Hôm nay trời tặng cho em một cái váy để quấn con lấy hên, anh khỏi phải đi lấy lá chuối khô lau chùi quấn cho con. Cái mệt mỏi bâng khuâng lo lắng đêm đầu đã qua, anh có thấy gì không? Trong cơn nửa mơ nửa tỉnh, em thấy một bà lão chụm củi cho em và ẵm con mình như cưng quý không vừa.
Anh chắp tay lễ, nói:
- Cầu cho trời đất thương lấy vợ chồng mình và con mình thật đi, anh cũng muốn thấy vậy.
Nói xong, anh đi làm cho đến chiều mới về. Anh chạy lên nhà thơm vợ với con một miếng và xuống bếp làm việc nhà, anh nấu cơm với nồi nước ấm để tắm cho con, khi anh lên thì con mình quá sạch sẽ như người mới tắm cho thì vợ anh nói:
- Có bà cô cỡ 80 tuổi đến tắm cho rồi và nhận lấy con mình làm con nuôi luôn đó anh, cô vừa về và cô ở làng trên làng mình.
Trong lòng quá mừng khi nghe, đó là lần đầu tiên trên đời mà có người và giúp đỡ lấy mình, lòng rất là muốn gặp bà cô đó dù là ma hay người cũng không có chê gì cả, vì đời sống quá khốn khó mà lại có người tội nghiệp.
Thắm thoát đã trôi đi hơn một tuần, anh cố chạy lẹ cho kịp về để mở lời cám ơn bà cô, nhưng không có chiều nào mà kịp cả. Chiều nay cô vợ bàn với anh:
- Bà cô cho ý kiến là: Nếu em khỏe thì giúp nhau đi làm cho có đồng tiền, hai cháu sẽ mau lẹ giàu sang hơn người, còn cháu bé thì cô trông nom cho, bóp lấy sữa em để vào chén rồi hẵng đi làm.
Khi anh nghe xong, nước mắt muốn chảy xuống tại chỗ, rồi anh chắp tay xin gặp người có ơn nghĩa một lần.
Rồi hơn hai tuần đã trôi, đêm sáng trăng, anh đang ngủ thì vợ đánh thức anh nhè nhẹ, nói:
- Coi kìa, bà cô đang ẵm bé tựa vào vách nứa quay lưng vào ánh trăng.
Hai người dậy nhè nhẹ chắp tay lễ cô chưa được mở lời thì tiếng khàn khàn nhè nhẹ, cô nói:
- Hai con có sợ cô không? Duyên kiếp chúng mình được gặp nhau, cô ở trong cái váy đó ra chứ đâu, các con cứ đi làm cô sẽ ở đây với con nuôi cô 1 năm. Nếu nhớ cô thì ngày rằm đừng quên bông hoa hay hoa cỏ cũng được, với nén nhang là đủ rồi.
Hai người chẳng thấy sợ sệt gì cả, chỉ nghĩ cô là thần thánh đến giúp đỡ khi tang thương, rồi từ đó hai người làm theo lời cô nói. Chiều về thì chén sữa lúc nào cũng cạn hết rồi đến chén cháo đầy chén cũng cạn hết, đứa bé thì béo phì thật là dễ thương lại ngoan nữa.
Hai người đi làm đằng đẵng không có ngày nghỉ hết làng này đến làng kia, tiền cũng mua đất ruộng vườn và đổi cái lều thành gian nhà dù nhỏ nhưng rất là êm ấm. Những chiều tối hai vợ chồng hay ẵm bé đến chùa cúng chút ít tiền luôn luôn, như một năm trời vợ chồng vắng mặt với người làng mình.
Hôm nay là ngày đúng một năm của bà cô, hai vợ chồng và bé đến chùa cúng bái cho bà cô được siêu thoát và bình an, và cũng không biết là ở chùa hay trong làng mình bao nhiêu chuyện lạ xẩy ra.
Rồi đến đây thì ông sư thầy hỏi chú tiểu đã xếp củi giữa sân chùa xong chưa? Ông cầm mâm nhỏ cái váy đó bước ra sân chùa và để lên đống củi. Bao nhiêu người ở trong chùa hôm nay ra ngoài sân ngồi xuống chắp tay lễ nghe kinh. Gần một tiếng sau thì bắt đầu thiêu táng, người trong làng ở đó cũng nhiều người rỏ nước mắt với chuyện xẩy ra và từ đó hai vợ chồng với đứa bé là một gia đình mà cả làng cưng quý nhất, làm cho đứa bé có quà bánh quá nhiều luôn.
Còn hai gia đình độc ác đó cũng đã hết của tiền bạc luôn rồi cũng bị đuổi ra khỏi làng, sau này cũng không được tin luôn.
Chuyện đến đây cũng đã hết, chúc bạn vui vẻ.
Viết xong 12.00 đêm 20.06.2018
|
TRUYỆN: BẠN HỌC CHUNG TRƯỜNG
Lang thang với truyện ma dân gian ở miền bắc Lào. Đêm nay ngồi ghi xuống thêm một chuyện cho bạn được đọc vui:
- Một gia đình hai vợ chồng dọn đến làng này sinh sống cũng được 2 năm, có một con gái 8 tuổi còn đi học. Trường học ở giữa hai làng, chiều chiều hàng ngày thì cô vẫn đi đón con, rồi dạo bước với con qua chợ búa mới về nhà.
Một ngày sau đó, khi cô đi đón con ở trường học ban chiều thì thấy con mình đang đứng với người bạn cũng ngang tuổi với nhau học cùng trường. Chiều hôm nay hơi chậm trễ đi đón con, khi cô tới cổng trường học thì thấy con gái mình với thêm một người bạn học đang đứng chơi chờ, rồi hai mẹ con dạo bước về vừa đi vừa chuyện trò với con gái cưng mình, cô bé kể:
- Cô bạn thích ngồi chơi với con lúc nghỉ trưa, con không biết cô học lớp nào, hôm nay cô bị mảnh sành cắt một chút chảy máu khi đang ngồi chơi ở đất bên cạnh con rồi con lấy cái khăn nhỏ quấn cho cô bạn. Mẹ ơi, cô bạn đó nói với con xin phép mẹ là: cô bạn đó ở làng phiá bên kia của trường học mà ba mẹ bạn đi làm hàng ngày đến tối mới về, khi tan học bạn về nhà chơi một mình quá buồn, nên cô xin con nói với mẹ là: khi tan học chiều, bạn về chơi ở nhà mình cùng con rồi chập choạng tối thì bạn về một mình. Nhiều lần bạn cũng lang thang ở làng mình đến tối mới về nhà.
Mẹ ngó con gái cưng đang nhảy đỏng đỏng bên cạnh, cô nói:
- Vậy chiều mai mẹ đi đón con rồi dẫn bạn con về theo nghe.
Ngó đứa con gái cưng mặt tươi như hoa cứt lợn vì sẽ có bạn chơi chung khi chiều tan học.
Rồi lòng mong muốn của tuổi thơ chiều hôm sau đã tới, đã có một người bạn chung trường trò chuyện vui bên cạnh trên đường về nhà, cô tên là Ny. Rồi con gái cưng nói:
- Mẹ ơi, ngày mai chiều không cần đón con cũng được vì con có bạn về chung.
Mẹ gật đầu mỉm cười vỗ lưng con gái cưng.
Ngày mai giờ tan học đã tới, cô vẫn đi đón con nhưng đứng ở xa xa coi thì thấy hai đứa vừa đi vừa trò chuyện và về thẳng nhà chứ không ghé đâu cả. Cô rất vui khi thấy con mình có bạn, cô ghé chợ mua hai tô chè về cho con.
Khi về tới, cô thấy hai đứa đang ngồi chơi ở gầm nhà, cô thơm con một miếng, với hai tô chè để lên cái bàn nhỏ rồi cô lên làm việc nhà nấu ăn chiều. Sau khi nấu ăn xong, cô xuống gầm nhà gọi con đi tắm và đứa bạn ăn cơm chiều chung rồi mới về. Khi cô xuống thì chỉ thấy đứa con gái cưng mình thôi, cô hỏi:
- Bạn con đâu rồi? Bát chè hình như vẫn còn nguyên vậy?
Cô cầm bát chè lên múc một thìa lên miệng thì cô nhổ ra ngay vì bát chè như đã thiu rồi.
Con gái cưng trả lời:
- Bạn con nó múc lên một thìa thôi rồi để lại, thì ra bát chè nó thiu, nhưng bát chè con chẳng thiu đó mẹ con ăn hết luôn, rất ngon mẹ. Bạn con nó vừa đi về, nó gấp cho con mấy con chim giấy nè, mai là ngày cuối tuần nó không được đến, và thứ hai chiều nó mới về chơi cùng con ở nhà mình.
Cô đổ tô chè vất đi và miệng lẩm bẩm: "Đến xế chiều rồi mà chè thiu vẫn còn bán cho người quen sao?"
Rồi hai mẹ con lên cầu thang tắm rửa và ăn cơm chiều tiếp như mọi ngày.
Chiều thứ hai đã đến, cô đứng coi thấy hai đứa ra khỏi cổng trường và đi thẳng về nhà. Cô ghé chợ mua bánh hai gói về cho con khi thấy nó có bạn đến chơi vui chiều. Hôm nay cô nói:
- Chiều nay ăn cơm chiều với chú thím rồi hẵng về nghe.
Đứa bé trả lời:
- Dạ, con cám ơn nhưng con phải về ăm cơm với ba mẹ kẻo ba và mẹ buồn, để hôm nào con xin phép với ba mẹ con trước rồi con mới ăn được.
Cô mỉm cười, tay vỗ lên đầu đứa bé và nói:
- Sao con ngoan và biết chuyện, biết lo cho ba mẹ nữa? Con nên dạy cho con gái cưng của cô với.
Xong cô đưa hai gói bánh cho mỗi người một gói. Cô bé bạn đó tay cầm gói bánh và mở lời xin:
- Thưa cô, con xin đem gói bánh này về nhà ăn có được không? Con còn chưa đói.
Cô ngó đứa bé đó mỉm cười, cô vỗ lên đầu thêm một lần nữa rồi quay mặt lên cầu thang nhà làm việc bếp nấu ăn. Khi cô lên cầu thang được 3-4 bậc thì cô đứng sững như có gì gọi cô cho bước xuống thêm một lần, cô đi thẳng tới đứa bé và để tay lên đầu, cô giật mình và hỏi:
- Đầu con làm sao mà lạnh đến thế trong khi nắng chiều còn lâu mới tắt mà?
Theo với câu hỏi:
- Có phải cháu bệnh không vậy? Cô rất là lo lắng, ba mẹ con lại tối mới về nhà nữa, con có gì cứ nói với cô nghe và cô cũng thương cháu như là đứa con ruột vậy.
Đứa bé trả lời:
- Dạ thưa cô, cái bệnh này là bẩm sinh của con, lâu lâu thì nó xẩy ra một lần nhưng con cũng chẳng mệt mỏi gì cả, nếu con có gì thì con sẽ nói với bạn con và cô, vì con cũng chẳng có ai quen thân trong trường, chỉ có một người bạn là nó thôi.
Chiều giờ tan học tới như từng ngày, hai đứa bé lững thững về nhà. Cô cũng không được đi đón con gái cưng nữa, chỉ mua bánh kẹo hai gói để cho hai đứa, vì con gái cưng luôn miệng nói: "Nếu mẹ mua bánh cho con thì đừng quên mua cho bạn con với, con chưa từng thấy nó có bánh ăn".
Từng chiều thì trước giờ ăn cơm một chút thì cô bé về, cũng không có thế nào mà gọi cô bạn ăn cơm chiều với gia đình cô. Nhiều khi anh tan làm về cũng hỏi han muốn thấy đứa bé bạn của con gái mình.
Thắm thoát thời gian trôi qua đã mấy tuần. Hôm nay là ngày cuối tuần thứ bảy anh không được đi làm. Hai vợ chồng với con gái cưng dạo bước đi chợ, chào hỏi gặp gỡ bạn bè đôi lời hỏi thăm nhau ngày cuối tuần và cũng mua đồ về làm cơm canh cúng vào chùa ngày mai là ngày rằm lớn, nghỉ động thổ cả làng. Cả 3 người dừng bước trước quán phở rồi vào ngồi ăn, khi ngồi chờ phở thì anh hỏi:
- Hôm nay có chuyện gì trong lòng? Như thấy em ngập ngừng và đôi mắt như đang kiếm tìm hiểu cái gì đó có phải không? Hay là em quên cái gì?
Cô im lặng một chút rồi trả lời:
- Khi nẫy khi đi qua chùa, em thấy lạnh cột sống và nổi da gà lên tại chỗ và như có gì cuốn hút hai con mắt em dọc theo hàng rào dưới đất của chùa, từ lúc nổi gai ốc đến giờ như có gì thắc mắc ngập ngừng mãi trong lòng.
Anh chen vào lời nói của vợ:
- Làm như em thấy ma vậy, có gì đâu em cả làng vui vẻ chợ búa, con gái cưng mình đang cười toe toét kìa, cũng giữa ban ngày giữa trưa nữa.
Ăn phở xong cả 3 người ghé chợ rồi mới về. Trên con đường về gần tới chùa làng thì như hai đôi mắt cô ngó chằm chằm vào mấy gói đồ cúng đang rải rác ở đất theo hàng rào chùa, khi đến gần thì cô đứng sững làm cho hai cha con cũng đứng theo, cô bước đi bước lại ngó miếng lá chuối đang gói bánh từng gói ở đó, như cô đang đếm và nói:
- Coi kìa, từng gói bánh mà để đó sao quá giống với bánh tôi mua về cho con bé đó và bao nhiêu gói bánh mua về hình như nó đã nằm ở đây hết luôn, coi nè gai ốc em mọc lên giữa trời nắng nè, anh coi lá chuối mà gói bánh đó không có úa vàng bằng nhau mà nó sẽ vàng cái trước cái sau theo thời gian từng ngày.
Anh vỗ đầu con gái cưng vừa cười vừa nói:
- Làng mình cũng là một làng lớn có chùa có trường học, mỗi người sẽ đến cúng khác ngày nhau cũng có, mà dù con bé đó là người cúng theo những bánh em mua về thì cũng là một đứa bé rất là tốt bụng và lương thiện, cũng hiếm có đứa bé nào được như vậy, mình cho bánh trái mà không ăn lại đem đi cúng, làm như nó là ma vậy.
Nói đến đây thì cả 3 người vui cười rồi đi về nhà tiếp.
Sáng ra của ngày rằm lớn, hai vợ chồng với một công chúa cưng, lững thững mang thức ăn vào chùa. Trong chùa đông đủ theo ngày rằm lớn, nhiều người cũng là cơ hội nghỉ động thổ và gặp nhau. Khi 3 người dâng mâm cúng ngồi xuống, cả làng chờ nghe kinh thì có một chú tiểu con bước đến và nói với 3 người:
- Sau chuyện cúng bái, buổi trưa ông sư thầy muốn nói chuyện riêng với gia đình cô chú, sau buổi lễ trưa rồi đừng quên trở về chùa nghe.
Cả nhà ngó mặt nhau ngạc nhiên và trả lời:
- Dạ, chúng tôi sẽ trở lại và cho chúng tôi biết trước một chút được không?
Chú tiểu mỉm cười lắc đầu và đi vào trong chùa nơi tụng niệm tiếp. Khi tụng niệm xong, trong chùa mấy chú tiểu bận rộn dẹp dọn thì ai nấy cũng bắt đầu ra về. 3 người đi ra tới cổng chùa thì cô lại đi tới nơi mà đầy là gói bánh bao bọc bằng lá chuối đó đứng một lát mới về.
Sau vài tiếng đồng hồ nghỉ ngơi cơm trưa xong, cả 3 người dạo bước ngược về chùa theo lời ông sư thầy muốn gặp. Khi đến thì ông đã ngồi chờ, 3 người ngồi xuống chắp tay lễ và chờ nghe trò chuyện. Ông sư thầy bắt đầu nói:
- Các con mới dọn đến ở làng này không được lâu, duyên kiếp đường đời nhiều lúc may mắn và nhiều lúc cũng là nạn lớn đó con có thể mất mạng đó, nên coi chừng một chút năm nay, ăn ở lương thiện là tốt nhất, rồi các con tự tìm hiểu lấy.
Ông nói xong và đứng lên bước vào nơi nghỉ ngơi buổi trưa của người già cả đã gần 80 tuổi. Tất cả chắp tay lễ chào cám ơn ông nhắc nhủ rồi ra về. Vợ chồng có vẻ mặt hơi lo âu, theo lời nhắc nhủ đó hai người chỉ nghĩ về chuyện tai nạn xẩy ra chứ không có được nghĩ gì với bé Ny hay ma quái gì cả, chỉ là một đứa bé đi học và dễ thương thôi. Hai vợ chồng trò chuyện nhau:
- Đứa bé ở làng dưới phía bên kia trường học, rồi nhà cô và ba mẹ cô bé là ai? Kiếm một ngày rảnh thì chiều em với con gái mình đưa con bé về và chào thăm ba má nó luôn, còn anh thì về đến làng đã tối rồi.
Hai mẹ con ngó mặt nhau gật đầu và mỉm cười.
Hôm nay khi con đi học, cô đi qua trường học đến làng dưới mua chút đồ dùng trong nhà, cô cũng chẳng để ý tới chuyện bé Ny nữa, nghĩ là con nít thôi. Rồi vài tiếng sau khi cô đi qua trường học về, đằng trước trường dọc theo hàng rào có tiệm bán bánh trái cho con nít đó và khi cô trở về từ làng dưới thì mấy sập bán bánh đó gọi hỏi cô:
- Dạo này ra sao không được khỏe hay là quá bận rộn mà không thấy đến ngồi chơi đón con gái cưng, rồi để nó đi về một mình vậy?
Nghe lời nói này lọt vào tai, cô ngồi xuống ngay lập tức và trò chuyện, cô hỏi:
- Các cô bán quà ở đây thấy nó về một mình sao? Tôi đâu có được để nó về một mình đâu, nó có một người bạn về cùng mà, hàng chiều ngày đi học hai đứa vẫn chơi đùa vui ở gầm nhà cho đến chập choạng tối bạn nó mới về. Tôi rất là cám ơn các cô, nếu thấy nó về một mình thì nói cho tôi hay để tôi đến đón.
Nói xong cô đứng dậy chào đi về, trong lòng cũng chẳng có gì thắc mắc cả vì mình thấy tận mắt là con gái cưng có một đứa bạn tốt vui vẻ với nhau mà.
Một buổi trưa trong ngày rảnh, trong lòng chợt nghĩ tới con, như có gì ám ảnh theo lời nói ông sư thầy cùng với mấy cô bán quà bánh trước trường học. Cô dạo bước đến trường trước giờ nghỉ ngơi nửa tiếng, cô đến ngồi chơi với mấy cô bán quà đó. Tiếng chuông giờ nghỉ ngơi đã reo, học trò ra chơi ở sân trường. Cô thấy con gái cưng đang ngồi thì cô bạn đi tới ngồi xuống chơi chung ngó rất là dễ thương. Cô chỉ tay và cất tiếng gọi mấy cô bán hàng:
- Kìa! Con gái tôi với bạn nó đang ngồi chơi xa xa với học trò khác, con bé đó về nhà tôi hàng chiều.
Mấy cô đứng lên và quay mặt vào sân trường, vừa ngó vừa tìm kiếm rồi chung nhau một câu trả lời:
- Đâu thấy ai nữa, chỉ có một mình con gái cô ngồi chơi ở đất đó thôi, hàng ngày vẫn thấy như vậy mà, chúng tôi còn nói nhau là con bé này rất thích an tĩnh, không thích chơi với bạn bè.
Cô nói tiếp:
- Các cô nói đùa phải không? Tôi vẫn thấy hai đứa ngồi quay mặt vào nhau kìa, các cô coi rõ cho tôi thêm một lần.
Mấy cô im lặng như không cho cái quan tâm với lời nói rồi một trong 3 cô bán quà đó thoát ra một câu:
- Chắc là con bé Ny ở làng dưới đó thôi.
Mấy cô bán quà ngó mặt nhau rồi im lìm. Hôm nay trong lòng cô bao nhiêu chuyện thắc mắc trên đường về nhà, và chiều nay sẽ đến đón khi tan trường để coi lời nói của mấy cô bán quà có đúng không?
Chiều buông cô đứng xa xa, rồi giờ tan học đã tới, con gái cưng với Ny lững thững về, cô thấy êm lòng và ghé chợ mua bánh chờ con, khi cô vừa quay mặt về thì bỗng dưng có một cơn gió lốc từ đâu đến và nó thẳng vào mấy cái sập bán quà trước trường học đó làm cho đầy là cát bụi và tơi tả hết luôn, cô đứng ngó lắc đầu với cảnh xẩy ra rồi tiếp tục đi về.
Cô đứng ngó hai đứa chơi vui, cô đưa bánh cho rồi lên nhà tiếp công việc nấu ăn chiều. Xong công việc, chập choạng tối cô xuống gọi con gái cưng lên tắm rửa, vừa đi xuống cầu thang nhà vừa miệng lẩm bẩm: "Nó có bạn về chơi chung sao đổ tội cho đứa bé làm chi?" Vừa xuống được mấy bậc thang thì cô hàng xóm bên cạnh nhà cất tiếng trò chuyện:
- Hình như dạo này con gái cưng của cô rất là ngoan ngoãn ghê luôn, đi học cũng biết về một mình, rồi về đến nhà cũng ngồi chơi ở nhà dưới một mình không chạy tung tăng như hồi trước đây.
Cô lẹ bước xuống cầu thang thẳng tới hàng xóm vừa nói đó. Như tặng thêm vào lòng cái lo lắng với đứa con mình, cô hỏi:
- Vậy cô thấy con gái tôi một mình, thật là như vậy sao và bé Ny bạn nó chơi chung từng chiều cô thấy không?
Lời nói vừa tới đây thì tiếng èo ẹt trong nhà hàng xóm vang lên và cô chạy lên nhà cho đứa bé sơ sinh bú. Lời đang trò chuyện về con gái cưng chấm dứt và càng thêm thắc mắc cho người làm mẹ lo lắng cho con. Bữa cơm chiều với bao nhiêu chuyện kể, anh ngó con gái và cười vỗ đầu, nói:
- Người lớn thương con người ta mới đùa đó con, con biết không ai nói gì mặc kệ, từng ngày ba mẹ thấy con mạnh khỏe và vui, lại chăm chỉ học là được rồi, ngày mai cuối tuần ba mẹ bận với vườn trái không được đi ăn phở với con có buồn không?
Tất cả vui cười rồi trôi vào giấc ngủ đêm đang chờ. Sáng ra sau bữa ăn, hai vợ chồng bận rộn vườn trái ở sau nhà thì bỗng nghe tiếng con gái cưng chạy tới và nói:
- Hôm nay ba mẹ bận, con dạo bước lang thang chơi với Ny, nó đang đứng chờ con ở đằng trước nhà kìa.
Hai vợ chồng ngó ra, Ny đang chắp tay lễ cúi đầu chào rất là ngoan.
Anh nói:
- Một chút nữa đã tới trưa rồi, đi chơi đi con, mà đừng quên về ăn cơm trưa với ba mẹ nghe.
Nói xong, hai người mỉm cười đứng ngó đứa con cưng nhảy tung tăng vui vẻ đi chơi cùng bạn.
Mấy tiếng trôi qua mải mê cuốc đất vườn rau thì cũng gần đến giờ ăn cơm trưa, hai người đứng thở dài và quay mặt vào phía nhà. Đứa con gái với một bịt táo to bên cạnh đang ngồi ăn. Hai người ngó vừa cười vừa bước tới, hỏi:
- Bạn con đâu rồi, con lấy tiền đâu mà mua táo nhiều như vậy?
Bé cưng trả lời:
- Con đi về nhà Ny, nó rủ con về lấy táo vì táo chín quá nhiều để cho nó rụng thì uổng phí, nên con về theo. Nhà nó to lớn ở cuối làng dưới mà lại có hàng rào quanh nhà nữa rất là đẹp và trong nhà rất là gọn gàng, còn ba mẹ nó đi buôn rồi và nó ở nhà một mình đó ba, tối mịt mới về, có lúc đi cả tuần theo nó kể cho con nghe.
Bữa cơm trưa với tiếng vui cười của con bé, lời trò chuyện, anh nói:
- Chia táo con mang về cho hàng xóm một chút, người ta cũng từng cho bánh trái con mà.
Lời nói vừa tới đây thì bầu trời bên ngoài đã tối đen với cơn gió ào ạt tới rồi đột ngột dừng tại chỗ. Xong bữa cơm, bé cưng xách túi táo lớn vừa đi bộ về mệt ngủ lăn quay. Cô cầm chút táo đi qua nhà hàng xóm. Hôm nay cuối tuần thì anh hàng hàng xóm cũng ở nhà và khi nghe là táo từ nhà bé Ny, hai vợ chồng hàng xóm giật mình rồi anh nói:
- Hôm nay cuối tuần, tí nữa vợ chồng tôi qua chơi coi anh chị làm vườn, cám ơn táo đã lấy từ nhà bé Ny về cho.
Được một lát thì hai người thay quần áo rồi qua chơi nơi sau nhà vườn trái. Hai vợ chồng hàng xóm ngó mặt nhau ầm ừ một lát thì anh hàng xóm mới hỏi:
- Chúng mình cũng là hàng xóm rất gần gãnh, tôi có một chuyện rất quan trọng muốn nói với anh chị đã lâu nhưng hôm nay mới quyết định nói cho anh chị nghe, chúng tôi thấy đứa bé rất là dễ thương và ngoan ngoãn. Gia đình bé Ny rất là giàu sang đối với làng mình và làng dưới, nơi đó không có chùa nên gia đình đó rất là lương thiện và đến chùa làng mình cúng bái hàng rằm luôn.
Vừa nói tới đây thì cả 4 người ngồi ở vườn im lặng và quay mặt về hướng nhà khi nghe tiếng bát chén đổ ầm ầm, tiếp với tiếng kéo bàn ghế ở trên nhà. Mẹ cô bé cưng nghĩ là con mình té, chị đứng lên và chạy thẳng lên cầu thang nhà. Khi khuất bóng chị vào trong nhà, 3 người ở dưới thấy cửa sổ mấy cái bên hông nhà đóng ấm ầm, và ngó về phía cầu thang thì chị đang bước xuống mỉm cười, khi tới chị nói:
- Đâu có gì, con gái cưng đang ngủ ngáy khò khò khò, hay là chuột nó nhảy vào nơi chồng bát đĩa thôi.
Hai vợ chồng hàng xóm như biết đã có gì xẩy ra mặt tái xanh ngó nhau, còn anh thì ngơ ngác ngó mặt vợ mình rồi hỏi:
- Tại sao giữa trưa giữa ban ngày mà em đóng hết cửa sổ làm chi?
Cô vợ ngó mặt người ở đó và quay lại ngó lên cửa sổ nhà đã đóng lại, tiếp theo với câu trả lời:
- Em lên nhà khi nẫy đâu có đụng chạm tới cửa sổ nhà gì đâu, hay chắc lá gió.
Nghe hết lời, anh đứng sững đi lên cầu thang mở hết cửa sổ lại, xong rồi anh xuống cầu thang nhà và thẳng tới nơi mấy người đang ngồi đó. Anh hàng xóm hỏi:
- Anh có thấy gì không?
Câu trả lời:
- Tôi lên mở hết cửa sổ cho sáng sủa nhà cửa.
Cánh tay anh chỉ về ngôi nhà đằng sau, mấy người đang ngó mặt anh ngơ ngác và ngó về mái nhà thì anh quay mặt lại thấy cửa sổ chẳng có cái nào mở hết mà vẫn đóng như thường, cánh tay anh chỉ đó còn chưa được đem xuống. Bầu trời tối sầm, sấm sét bão gió cuồn cuộn đến tại chỗ như xua đuổi câu trò chuyện tiếp theo của ngày hôm nay. Hai vợ chồng lên nhà, và hàng xóm cũng bỏ đi về, được một lát thì ngừng tại chỗ.
Hai vợ chồng hàng xóm như biết sẽ xẩy ra với mình nên nhặt bông hoa và thẳng tới chùa. Ông sư thầy như đang ngồi chờ hai người đến, ngồi xuống chắp tay lễ chưa được nói gì cả, ông đưa cho mấy miếng bùa dán vào cửa nhà và cột tay vào cổ cho hai người và nói:
- Nếu hai con giúp người thì giúp cho tới cùng nghe, nếu các con không giúp một ngày sau này gia đình đó sẽ không may mắn đó, hai con hãy làm phúc đi ngày mai sẽ được phúc đó, ngày mai cũng là ngày rất an lành của hai con đó.
Nghe xong, hai vợ chồng vui cười đứng lên đi về dán là bùa lên hết mọi cửa chờ ngày mai sang là ngày chủ nhật.
Bé cưng vẫn ngủ im lặng, còn anh chị thì giờ như thấy có gì là lạ trong nhà mình, ngồi mỗi người một góc ngó vòng quanh nhà, rồi hai người bước xuống vườn sau làm tiếp. Anh chợt nghĩ tới lời nói của hai vợ chồng hàng xóm rồi nói với vợ:
- Mai em đi chợ sớm rồi mời hàng xóm ăn cơm trưa chung, hình như còn bao nhiêu chuyện trong lòng người ta mà còn chưa được nói với chúng mình.
Hai người đồng ý rồi tiếp tục việc vườn trái cho tới chiều hôm. Đêm nay với ánh trăng rằm ngày 15 trăng tròn quá đẹp, lo cho con gái ngủ rồi, hai người ngồi ở lan can nhà trò chuyện. Bóng đêm phủ sâu vào làng quê từng phút từng phút giờ, anh bỗng chợt nói ra:
- Em thấy gì là lạ không? Hơn hai năm mình dọn đến làng này ở, làng này lớn có cả chùa, chợ và trường học mà rất là an tĩnh khi đêm buông, mà đêm nay nghe tiếng chó hú và sủa, càng vào đêm như càng tăng lên vậy, tiếng chó sủa bắt đầu từ cuối làng và sủa theo nhau cho tới đầu làng nơi nhà mình đang ở, xong rồi lại bắt đầu sủa lại cứ như thế đã mấy lần rồi, cô ngắt lời:
- Em cũng nổi da gà, thôi chúng mình đi ngủ cũng đã hơn 10 giờ đêm rồi.
Mái nhà phơi ánh trăng, trong nhà chìm trong bóng tối đêm. Hơn một tiếng trôi đi đột ngột cô đánh thức anh nhè nhẹ và nói:
- Anh nghe tiếng gì không? Tiếng chó im sủa như có người cào và đập mạnh vào vách nhà.
Hai người dậy nhè nhẹ bước, con gái cưng thì đang ngủ say, khi nghe rõ thì tiếng đó ở nhà hàng xóm bên cạnh. Trong nhà vẫn còn ánh đèn dầu nhỏ nhỏ, hai người nhẹ bước vào ngủ tiếp, vừa đặt lưng xuống thì bắt đầu tiếng khóc nhè nhẹ nổi lên, tiếng từ nhà hàng xóm từng bước từng bước và dừng ở dưới gầm nhà. Hai người nằm sát xuống nền nhà bằng cây và ngó qua khe ván thì thấy một bóng người đang ngồi khóc, khi hai vợ chồng nhẹ bước xuống cầu thang rồi thì không thấy ai cả, hai người lên đón giấc ngủ tiếp. Đêm nay hai người chung một giấc mơ, sắp sáng thấy Ny đến khóc lóc và xin đừng đuổi con đi con không có bạn chỉ có nó thôi.
Cũng vừa đến giờ nấu xôi ăn sáng, hai vợ chồng lại kể cho nhau nghe và thấy tội nghiệp bé Ny ghê luôn. Xong bữa cơm sáng, việc làm vườn bắt đầu tiếp tục cho xong hôm nay, vừa được một lát thì con gái cưng chạy tới và nói:
- Con đi lấy táo với Ny nó đang chờ, chút con về. Thế là chạy luôn.
Hai vợ chồng ngó theo sau tủm tỉm cười. Được thêm một chút thì hai vợ chồng hàng xóm đi gửi đứa con nhỏ với bà con rồi bước qua. Hai người dừng tay và hỏi vợ chồng hàng xóm:
- Đêm qua hàng xóm có nghe tiếng gì không? Hay hai vợ chồng có chuyện gây gỗ nhau? Đêm qua tôi thấy có người ngồi khóc ở dưới gầm nhà, chúng tôi xuống nhưng lại không thấy ai cả, chỉ thấy nhà hàng xóm còn có ánh sáng đèn dầu thôi.
Hàng xóm ngó mặt nhau rồi anh hỏi:
- Cháu gái cưng lấy táo tặng hôm qua đi đâu rồi?
Cô trả lời:
- Con gái cưng tôi nó về nhà Ny chơi và lấy táo rồi.
Anh hàng xóm nói:
- Hôm nay hai chúng tôi dạo bước tới làng dưới một chút việc, muốn gọi anh chị đi chung vừa đi qua ghé thăm nhà và ba mẹ Ny một lát luôn.
Hai người mỉm cười đồng ý lên nhà thay quần áo, đóng cửa nhà xong rồi cả 4 người cất bước ra khỏi nhà đi. Vừa được vài bước thì nghe tiếng rầm rầm bát đĩa ở trên nhà, anh vội chạy lên thì tất cả an bình không có gì cả, nghĩ là chuột thôi, anh ngược xuống tiếp bước chân đi. Trời nắng đẹp mà lại có một cơn gió cụt từ đâu tới đưa bụi đất mịt mù. Vừa đi vừa ngừng với lòng thương chiều con nên cố đi tiếp, trong lúc đang khó đi khó đứng như bất thình lình tất cả đã ngừng tại chỗ như không có cơn gió gì xẩy ra. Hình bóng ông sư thầy đang dừng giữa đường trong làng, cả 4 người chạy tới ngồi xuống chắp tay lễ chào.
Ông nói:
- Ông chờ các con trước cổng chùa lâu quá nên cất bước tới đây coi thì thấy bão mây phủ mịt mù, rồi các con đi đâu thì đi cho nó tới nghe.
Ông đưa cho mỗi người một lá bùa và ông quay lưng đi ngược về chùa. Một lát sau thì cả 4 người tới làng dưới cuối làng. Con gái cưng tôi hôm nay chắc hái táo được nhiều lắm, chị nói tiếp:
- Gian nhà này thật là to lớn, có hàng rào quanh nhà, sao để cỏ cây phủ ngập rậm rạp như thế, như gian nhà đã hoang mấy năm rồi, thật là đáng tiếc nhiều người còn không có nhà mà ở nữa, gian nhà cuối làng là chỉ có gian nhà này thôi, rồi nhà Ny là nó ở đâu đây.
Hai vợ chồng hàng xóm như không nghe chị nói, đôi mắt như đang tìm kiếm cái gì trong căn nhà hoang này. Với vài bước đi vòng quanh qua bên cạnh nhà hoang rồi anh thoát ra tiếng là:
- Cứu bé cưng gấp! Cây táo ở sau nhà kia kià!
Anh chạy ra trước nhà đẩy cổng vào, cỏ hoang đã ngập đầu người, anh cố chui trước chui sau cho tới cây táo. Cô hàng xóm hét lên vào hai vợ chồng đang đứng ngơ ngác:
- Đi vào giúp nhau cứu bé cưng chứ còn đứng đó làm chi nữa! Nó là con của anh chị mà!
Nói xong, cô hàng xóm chạy vào, còn ba mẹ bé cưng mới chạy theo sau, thật là khó mới vào tới gần cây táo. Khi tới thì hai người như đứng tim, đứng hình khi thấy con gái cưng đang nằm bất tỉnh ở dưới gốc cây táo một mình, cỏ cao cả hơn một thước phủ thân. Hai vợ chồng hàng xóm quát lên:
- Đừng có khóc lóc gì ở đây! Lẹ bước cõng bé về chùa ngay lập tức! Để thêm chút nữa là cứu không kịp đó!
Anh cõng con trên lưng mặc kệ cỏ rậm rạp, anh cố vượt ra cổng và thẳng đường đến chùa. 3 người lẹ bước theo sau.
Ở chùa ông sư thầy ngồi khoanh chân chờ, trước mặt có mấy tàu lá chuối. Khi tới chùa, ông nói để bé lên tàu lá chuối đó, ông nhắm mắt chắp tay miệng lẩm bẩm cỡ 10 phút rồi ông mở mắt, lấy tay nhúng xuống xô nước đầy là bông hoa và vuốt lên đầu và ngực bé, một lát thì bé cưng đã tỉnh lại. Ông lấy sợi chỉ trắng cột tay và cổ bé cho, ông im lặng vừa ngồi vừa ngó thẳng ra cổng chùa, ông đứng lên và đi thẳng ra đó như đang đứng trò chuyện với ai, khi ông quay lại thì ông nói:
- Rồi tất cả tai qua nạn khỏi và từ giờ đi bé Ny sẽ không về chơi với ai và cũng không cho ai thấy bóng Ny nữa.
Hai gia đình quỳ lễ ra về và rằm tới sẽ cúng bái cho bé Ny. Bây giờ gia đình bé cưng mới hiểu là:
- Gia đình bé Ny đã bị tai nạn xe chết cả gia đình từ 5 năm trước đây, gian nhà ma ám này người qua lại không có ai muốn ngó vào luôn.
Hàng xóm đã biết từ lâu, muốn cho chúng mình biết nhưng đã bị ma Ny ngăn cản và vợ chồng hàng xóm cũng là người không sợ ma quái gì cả, rất là tốt bụng tốt lòng nữa.
Ông sư thầy nói:
- Nếu bé cưng đi theo bé Ny đến hai lần khi trở về thì sẽ mất hết hồn viá, và đến lần thứ 3 thì sẽ chết luôn không ai cứu được nữa.
Ông cũng nhờ vả hàng xóm để bé cưng qua khỏi nạn kiếp này. Chuyện tất cả đã rõ, làm cho hai gia đinh rất là thân cận nhau thêm.
Chiều nay hai gia đình ăn cơm chung với tiếng cười vui vẻ và bao nhiêu chuyện kể trong vài tháng qua.
Chuyện đến đây đã hết, chúc bạn đọc vui vẻ.
viết xong 12.00 đêm 07.04.2018
|
TRUYỆN: ĂN TRỘM CỦA AI
Đêm nay ngồi xuống viết vui với những chuyện xưa đã lâu từ hồi ở Lào.
Một câu chuyện lạ lùng đã xẩy ra được 2-3 ngày, thành phố nhỏ không có tin tức, truyền miệng tới chợ búa sáng nay làm tôi đứng nghe tới hết câu chuyện mới cất bước đi chợ tiếp:
- Có một chàng trai nằm bất tỉnh bên đường từ sáng sớm, người đi chợ từ sớm mới gọi người làng nơi đó đem anh vào chùa chứ không phải bệnh viện gì cả vì anh nói ú ớ, với cảnh sợ hãi không biết không nhớ đến cả tên tuổi của mình. Vào chùa được một lát thì anh mới ngủ im cho đến chiều hôm.
Trong cùng sáng ngày hôm đó, mấy người ở làng bên cạnh đó cũng dẫn đến chùa thêm một người cũng trạc trạc tuổi của người đang nằm ngủ đó, cũng chung một cơn bệnh như sợ hãi gì mà quên hết cả tên tuổi của mình, nằm ở trước bên cổng trường tiểu học từ bao giờ. Sáng nay người làng mới mang vào chùa và hai anh nằm lăn cù mèo tới chiều. Người trong làng thì ai cũng muốn biết chuyện gì đã xẩy ra với hai người này từ sáng sớm vậy. Ai cũng nghi là chuyện lưu luyến với đường tâm linh ma quái gì đó, làm cho người trong làng ở gần chùa thêm thích thú với chuyện xẩy ra. Trong chùa bây giờ cũng khá đông người, ai nấy đều chờ coi khi hai người này tỉnh giấc. Hai người này ở làng khác và xa chùa nên không ai quen mặt cả, chỉ biết mong sao cho bình an khi tỉnh lại, đừng có tẩu hỏa nhập ma như vậy cả đời luôn là được rồi. Xong khi tụng kinh sáng, sư thầy và chú tiểu cất bước tới coi hai chàng đang nằm lăn lộn với cơn ác mộng gì không biết.
Ông sư thầy đứng ngó lắc đầu nhè nhẹ và miệng lẩm bẩm nói:
- Mặc kệ đừng đánh thức hai anh dậy, cho nằm nghỉ đến quá trưa nếu còn chưa tỉnh rồi hẵng đánh thức sau, người mình làm cái tốt thì sẽ được cái đẹp thôi.
Như ông đã biết chuyện gì đó xẩy ra. Ông bước thẳng lên nơi nghỉ ngơi của ông, để hai anh với mấy chú tiểu và người làng trông coi.
Thời gian 2-3 tiếng đồng hồ trôi đi như lẹ làng, đã tới trưa rồi mà cũng chưa tìm ra hai anh là người làng nào và thân nhân là ai và ở đâu. Rồi cũng đến lúc xong bữa cơm trưa trong chùa, một lát thì ông sư thầy nói:
- Đánh thức hai anh dậy đi, đã quá trưa rồi.
Tiếng gọi đánh thức, hai người bắt đầu tỉnh nhưng nói còn ú ớ và giật mình lia lịa, tóc vẫn đứng lên chỉ tứ hướng bốn bề. Chú tiểu dẫn hai người đi tắm rửa rồi mới trở lại nơi tụng niệm, được một lát thì hai người quay trở lại chờ ông sư thầy gọi hồn vía tụng niệm cho. Cỡ gần một tiếng đồng hồ thì xong việc tụng niệm gọi hồn vía, hai người ngó thấy tỉnh táo, chắp tay lễ sư thầy và mấy người đang ngồi đó ra về, như muốn tránh câu hỏi và đôi mắt thắc mắc của bao nhiêu người đang ngồi chờ từ sáng đến giờ để nghe chuyện kể ra sao. Một người già trong làng ngồi đó mới hỏi:
- Hai người ngó thấy quen nhau quá, đêm qua hai người đi chung có phải không? Không biết chuyện gì mà đã làm cho hai người mất hết hồn hết viá, không nhớ cả tên tuổi của mình mà lại bất tỉnh xa nhau gần cả cây số vậy? Nếu không có người đi chợ từ sáng sớm gặp gỡ thì hai người bây giờ cũng không biết ra sao.
Ai nghe chuyện xẩy ra cũng khấn xin cho tỉnh lại như thường đừng tẩu hoả nhập ma cả đời. Hai người hãy kể chuyện xẩy ra thế nào mà đến nông nỗi đó? Bầu không khí trong chùa bây giờ tất cả im lặng đợi chờ một chuyện rất thú vị sắp tới.
Hai người ngó mặt nhau rồi từ từ ngồi xuống và bắt đầu kể cốt chuyện đã xẩy ra khi gần sáng:
- Hai người ở làng ngoài thành, ở làng cũng hay đi ăn trộm gà vịt, rau cỏ của người làng. Mấy hôm nay như có gì xui khiến rủ nhau đi đón đường mấy bà đi chợ búa từ sớm kiếm chút tiền. Làng này vòng quanh chùa dù trong thành như con đường rất là vắng vẻ cây cối và vẫn còn là đường đất đỏ bụi bặm trước khi tới chợ.
Hai người rủ nhau đi đến con đường này đón coi có ai đi chợ qua con đường tắt vắng vẻ này không? Thì sáng nay cỡ hơn 3 giờ có thấy một cô gánh hai cái giỏ cần xé ngó thấy nặng nặng, với lòng tham đó mà quên đi là hai người cố bước lẹ thế nào cũng vẫn xa cô khoảng 50 thước. Khi tới ngã 3 sau chùa này cô để gánh hàng xuống bên cạnh đường và bước rẽ xuống ngã 3 như người đi vệ sinh vậy. Hai người thì thầm chia nhau người lấy cái giỏ cần xé trước và người lấy cái sau. Khi đi tới giỏ cần xé và ngó theo đường cô rẽ xuống thì chẳng thấy ai cả, miệng lẩm bẩm, chưa đầy một phút đồng hồ mà cô đã đi đâu lẹ vậy? Ánh đèn ngã 3 đường thì sáng sủa đủ cho thấy từng câu chuyện xẩy ra.
Hai người khi không thấy bóng cô gánh hàng đã quá mừng, chạy thẳng tới giỏ cần xé, một người nói:
- Rất là may mắn trong giỏ cần xé không gà thì vịt, nếu không thì là heo con vì nó đang đụng đậy cả hai cái giỏ cần xé kìa.
Lòng mừng chạy tới bưng giỏ cần xé lên nhưng chẳng may nó quá nặng lại không nhúc nhíc gì cả.
Người thứ nhất kể chuyện xẩy ra với anh:
- Khi lòng tham ngập hai lỗ mũi rồi, tiếng thở phì phì phì trong giỏ cần xé đó, anh lấy tay cầm một sấp lá chuối phủ trên mặt giỏ ra, thì bất thình lình đột ngột có một bàn tay nhỏ bé nắm chặt luôn bàn tay tôi và kéo vào miệng, ánh sáng đủ cho thấy rõ là một đứa bé đang ngồi khoanh chân trong giỏ cần xé và ngẩng mặt lên: Đứa bé không có mắt, không có mũi, không có tai chỉ có cái miệng rộng với răng thôi. Tôi thoát ra được một tiếng: Trời, và tất cả tối mịt luôn. Tôi không trả lời được làm sao tôi nằm nói lảm nhảm tẩu hỏa nhập ma ở gần trước cửa trường tiểu học đó thế nào mà xa nơi ngã 3 cả gần 500 thước.
Tiếp theo là người thứ hai kể tiếp chuyện mà anh gặp trong giỏ cần xé:
- Tôi nghe tiếng thở phì phì phì và quá nặng, tôi nghĩ là nhiều con heo con và khi lấy lá chuối ở trên ra thì ông bà ông vải ơi, thủ công ông địa ơi, trong giỏ cần xé chẳng có gì cả chỉ có một cái đầu người thôi, bầu không khí như người đạp thắng xe bất thình lình, tôi không rút được tay của tôi lên khỏi giỏ cần xé luôn và cũng không ngó ra nơi khác được nữa, đứng hình ngó thẳng vào cái đầu người và cái đầu đó chính là cái đầu của tôi, mặt của tôi. Rồi trong một vài giây thì hai con mắt bất thình lình mở và sáng rọi ra như đèn pin vậy. Rồi từ phút đó thì tất cả như đã ngừng trôi cũng không biết người qua lại đã nhặt tôi ở đâu và đem vào chùa, cho đến sau buổi trưa tôi mới man man nghe tiếng người trò chuyện bên tai, trời phật phù hộ tôi vẫn còn sống sót.
Hai người kể đến đây thì cả hai chắp tay lễ phật, lễ sư thầy và mấy người ở trong chùa hôm nay và hứa sẽ không còn trộm cắp vặt nữa và hứa sẽ trở về chùa này tu một năm, bắt đầu từ rằm tới.
Ông sư thầy kể một câu chuyện mà xẩy ra 8 năm trước với con đường đất đỏ bên cạnh chùa qua ngã 3 sau chùa cỡ 100 thước:
- Lúc đó buổi sáng sớm cho kịp họp chợ buôn bán, lại là mùa mưa, đường xá bùn lầy, trước 4 giờ sáng có một cô có bầu hơn 7 tháng gánh rau cỏ đi chợ sớm. Sáng đó trời mưa tầm tã, đường chẳng ai qua lại từ sớm, chẳng may đường trơn trượt cô té mất máu nhiều và cô đã chết, trong bụng lại có bầu sinh đôi. Số phận cô đến đây cũng đã hết nhưng chuyện bóng cô gánh hàng đi chợ, cũng nhiều người đã từng gặp gỡ và nghe kể của người làng này luôn luôn.
Buổi chiều hôm nay như đã khép lại, hai người cũng đã tỉnh táo, tất cả chào nhau ra về.
Và chuyện kể đến đây cũng đã hết, chúc bạn đọc vui vẻ với truyện. viết xong đêm 17.07.2019
|