Chương 1: Hiện thực và mộng ảo
Chiếc xe bị hỏng. Động cơ của nó đã gây ra một tiếng nổ lớn, nó còn tạo tiếng kêu "phù phù" y như những mảnh kim loại bị tách nhau ra. Tiếng ồn này làm tôi nhớ đến tiếng ho sặc sụa cuối cùng của bố trước khi chết. Tôi nhấc chân gas lên cho động cơ ngừng hoạt động. Tôi cho xe thả dốc, nó dễ dàng len qua một nơi dơ bẩn, chật hẹp và dừng lại.
"Chết tiệt."
Tôi tăng tốc, cố đẩy chiếc xe cũ kỹ này băng qua bóng tối của hồ Becker, nơi mà bọn giàu có cất giấu những căn nhà xa xỉ. Đoạn dường này đi rất êm, mỗi vết nứt và ổ gà đều được vá lại và phủ đầy bê-tông. Một mùi dầu bị cháy bốc lên từ mui xe trong đêm tối mịch mờ, nó làm thay đổi cái không khí của cả khu rừng. Đôi giày của tôi giẫm lào xào lên những viên sỏi khi tôi bước đi. Một tia sáng của căn nhà le lói, chiếu xuyên qua những hàng cây, tôi hướng về phía ánh sáng đó khi đã tìm thấy đường lái xe.
Đó là một căn nhà màu trắng đồ sộ; không hề có màn cửa hay bất kỳ thiết bị an ninh nào. Xuyên qua cửa sổ nhà bếp, tôi thấy rõ một cô nàng mảnh khảnh với mái tóc màu vàng sẫm đặc trưng. Cô ấy đang lấy một khay bánh quy ra từ cái lò nướng. Tôi đoán cô đã cảm nhận được sự hiện diện của tôi bởi cô đã quay người lại và nhìn vào sự phản chiếu trên chiếc cốc thủy tinh. Một ánh nhìn kỳ quặc lướt ngang qua nét mặt cô. Tôi vẫy tay và nở một nụ cười khi tôi gặp cô ở trước cửa.
"Anh là người lái chiếc Mustang đúng không?"
"Đúng vậy," Tôi nói. "Tôi đã bị mất lái."
Cô giữ cửa mở, mùi bánh nướng thoảng bay như muốn mời gọi tôi. Bụng dạ tôi như muốn đánh trống khi bước vào trong. Bánh quy ở khắp mọi nơi; những chiếc dĩa đựng chúng nhiều đến nổi bao phủ cả quầy bar và bàn ăn. Tôi liếc qua khung cửa nhà bếp và thấy một đống thức ăn lớn chất đống trên bàn.
"Tôi thích nướng bánh", cô nói trong khi bàn tay mềm mại của mình đang vuốt ve cánh tay và chạm vào khuỷu tay tôi. Tất cả mọi thứ diễn ra lúc này khiến tôi nhìn thấy viễn tưởng lãng mạn giữa tôi và cô ấy: cười đùa trong nhà bếp, cùng nhau đi dạo qua những hàng cây, hai tay nắm chặt và hôn nhau trong bồn tắm... Đó là những gì hiện ra qua cái chạm nhẹ rất nữ tính và cuốn hút. Cô ấy cười. Nó tỏa ra. Đầu gối của tôi mở nhẹ một chút.
"Vậy anh làm nghề gì hả chàng trai Mustang?"
"Tôi là một nhà văn," Tôi nói. "Hiện tôi đang hoàn thành cuốn tiểu thuyết tiếp theo của mình." Tôi thích cái giọng điệu lưu loát của mình bấy giờ. Tôi chắc chắn về giọng điệu của mình khi nãy, thậm chí còn tự mãn. Tôi bắt gặp ánh nhìn của cô gái lên bắp tay tôi, rắn chắc và có nhiều cơ. Dạ dày tôi lúc này không còn kêu nữa. Tôi vụt cánh tay lên đầu mình và cảm nhận được một mái tóc dài, hay rất có thể là một mớ gì đó hỗn độn.
Tôi đang mơ. Tâm trí của tôi bị chiếm lấy bởi suy nghĩ đó: tôi đang mơ.
Sau đó người đàn ông hét lên phá tan sự tĩnh lặng bên ngoài. "Ou taah aaaah merr," anh ấy thét lên. "Ou et aahh aaaa merr ow!"
Cô ấy chỉ mỉm cười với tôi, không hoảng hốt.
"Bạn trai cũ của tôi," cô nói, "Anh ấy đã bị mất một chân trong chiến tranh và sự minh mẫn của anh ấy cũng theo đó mà đi theo. Đừng lo về anh ta."
Ngay lập tức, tôi mường tượng ra hình ảnh của một người đàn ông một chân, bước đi khập khiễng qua khu rừng nhờ cái chân giả, theo dõi cô từ phía sau cây sồi. Hình ảnh của một kẻ biến thái với ánh mắt theo dõi điên loạn làm tôi phát cáu. Phải có ai đó bảo vệ cô gái từ một kẻ như thế.
"Đừng chú ý đến anh ta." Căn phòng bắt đầu gợn sóng như thể những bức tường đang hóa lỏng. Có hai đứa trẻ tiến vào phòng ăn: một đứa bé trai mặc quần sóoc có mái tóc đen giống như tôi, đứa còn lại là con gái mặc chiếc váy ngắn mùa hè, y như bản sau của mẹ nó.
"Chúng là con tôi," cô bảo. "Anh có con không?"
"Ngày nào đó tôi sẽ có thôi," Tôi nói.
Cả căn phòng như rùng mình.
Tôi thức dậy trong bộ đồ với tay áo dài bó chặt làm cổ tay tôi khó chịu. Cái không khí ngột ngạt của bóng tối trong căn nhà vây quanh lấy tôi. Tôi trượt khỏi chiếc ghế của mình, khó khăn lê đôi chân khập khiễng đến ban công và hút một điếu thuốc. Bầu không khí ẩm ướt của tháng Chín mang đến sự rùng mình làm tôi sởn gai ốc. Hình ảnh trong những giấc mơ, những mảnh vỡ của quá khứ chất chồng lên nhau tạo thành những thứ vô nghĩa, chúng cứ mắc kẹt trong đầu tôi.
Mustang - chiếc xe đầu tiên tôi sỡ hữu. Tôi đã làm cùng lúc hai công việc để có đủ tiền mua cái "báu vật" đó: nhân viên bán vé tại Nhà hát Marion và làm phục vụ cho một cửa hàng bánh ham-bơ-gơ ở Hardee's. Bố tôi đã giúp kiếm từng đô-la. "Chiếc xe đầu tiên của con phải được mua từ những đồng tiền con kiếm được," ông nói. Chúng tôi gọi nó là "Xác tàu đỏ của Ryan."
Hồ Becker - nơi cuối cùng tôi thực sự dành thời gian bên bố. Chúng tôi không có mua nhà ở đó. Những người nghèo chỉ có thể thuê nhà. Tôi nhớ những mái chèo trong bàn tay bắp thịt của ông khi ông chở tôi lướt trên mặt nước. Tôi thấy dầu của động cơ ở dưới móng tay ông khi ông tháo neo. Tôi ghét những vết nhơ cứ liên tục bám lên người ông ấy. "Bố thích được sở hữu một căn nhà trên cái hồ như thế này," ông nói và lấy tay giấu đi cơn ho của mình, mầm mống của căn bênh ung thư phổi quái ác đã cắm sâu vào lồng ngực ông.
Tôi nghĩ đó thực sự là một giấc mơ đẹp, đặc biệt là về cô gái. Bác sĩ đã bảo tôi rằng thuốc có thể mang lại cho tôi những giấc mơ sinh động y như thật. Tuy nhiên tôi thực sự đã trông chờ vào những cơn ác mộng. Nếu đây là tất cả những thứ mà nó (thuốc) có thể mang đến cho tôi thì tôi không bận tâm chút nào. Tôi đóng sầm cửa ngoài ban công, cởi bỏ quần đùi và bỏ quần áo trên sàn. Dạ dày tôi chảy xệ trên ngăn kéo, những lớp mỡ ngày càng dày thêm. Cô gái trong giấc mơ sẽ không nhìn tôi hai lần trong đời này. Tôi hình dung ra cô ấy, những đường cong gợi cảm, mái tóc suôn mượt...
Ngọn nến lẻ loi, đơn độc mang đến những tia sáng yếu ớt tỏa khắp phòng ngủ của cô. Chúng tôi vuốt ve nhau, hai cơ thể như hòa quyện vào nhau dưới mảnh chăn trắng buốt. Những tia sáng lóe lên làm tôi mờ mắt. Trong bóng tối ấy, tôi nghe thấy tiếng rên rỉ của cô ấy. Sau đó, trong tiếng thì thầm thở dốc, cô ấy nói thêm, "A, baby." Nó gần như làm tôi phát khóc, cái cách mà cô ấy gọi tôi.
Cô trượt ra khỏi người tôi. Tôi đã minh mẫn trở lại. Tôi nhìn vào cơ thể nuột nà của cô ấy, rồi lăn mình sang bên cạnh và cố giữ cô ấy bên tôi lâu hơn một chút.
"Anh yêu em," Tôi nói.
Lời nói đó to như tiếng sấm.
Cô quay sang tôi và mỉm cười. Một lần nữa, nụ cười ấy như lan tỏa ra.
Sau đó, tôi lại nghe tiếng hét của người đàn ông đó trong khu rừng. Tiếng hét từ yết hầu của hắn xuyên qua những bức tường như một tiếng gió rít mạnh đột ngột của mùa đông. "Ou taah aaaah merr. Ou et aahh aaaa merr ow!"
"Đêm nay anh ta thực sự là một kẻ miệng rộng," cô nói và cười khúc khích.
"Chúng ta phải làm vài thứ cho hắn," Tôi bảo cô ấy.
Bờ môi mềm mại của cô chạm vào tôi và trong khoảng khắc đó, thời gian trải dài như vô tận.
Chương 2: Tôi muốn quấn lấy em
"Giày đẹp đấy." Larry bước vào phòng làm việc của tôi với một tập hồ sơ của khách hàng, ông ta bước qua túi tập thể hình và đôi giày của tôi. "Nó mới chứ?"
"Tôi mua nó hồi năm ngoái," tôi trả lời.
"Tôi đã đọc được đâu đó rằng người ta đóng giày thể thao bằng nhiều công nghệ hiện đại hơn là sử dụng cho những bộ đồ phi hành gia đời đầu. Chúng đều được làm từ những vật liệu tổng hợp giống như nhau." Ông ta nhặt lên một chiếc giày màu đỏ đen. "Đó là lý do tại sao chúng rất nhẹ."
Tôi tháo tai nghe ra khỏi đầu và nghịch nó. "Thú vị thật."
"Những cái này đều mới cả. Chúng đi được bao nhiêu dặm hết thấy?"
"Ông có cần gì không?"
"À, thực ra tôi phải nói cho cậu biết vài điều vì cậu đã hoàn toàn làm cho mọi thứ rối lên. Điều này thật hỗn độn."
Toàn bộ thời gian ông ta giảng dạy, tôi đều nghĩ đến chuyện câu cá với bố tôi, cái cách con thuyền lắc lư bên dưới chúng tôi, cái cảm giác ẩm ướt đọng lại trên tay tôi, cái lạnh bao quanh chỗ tôi ngồi và ánh mắt bình thản của bố tôi giữa những cơn ho dữ dội. Khi Larry im lặng, tôi gật đầu, "Vâng."
"... Thế nên cậu phải kiểm tra kỹ càng tác phẩm của mình trước khi hoàn thành nó và nhấn nút gửi."
"Hiểu rồi."
Đến cuối ngày, đầu của tôi như muốn nổ tung, tôi bỏ chạy về nhà. Tôi lái xe xuyên qua bóng tối, vui mừng vì hôm đó là thứ Sáu. Trong căn hộ của mình, tôi cởi bỏ giày và để nó bên cạnh cửa trước. Đế giày thì đen như lớp nhựa đường. Không một chút bụi bẩn nào cũng như bùn trên đường làm dơ nó kể từ khi tôi mua đôi giày này bằng thẻ tín dụng. Thật thảm hại.
Tôi rửa mặt trong phòng tắm. Sau đó mở một chai nhỏ màu nâu, lắc ra một viên thuốc màu xanh nhạt và nuốt nó bằng một ngụm nước. Tôi hy vọng nó sẽ mang tôi trở lại hồ Becker. Rồi tôi nằm gục xuống chiếc ghế dài.
Phòng làm việc của tôi khá nhỏ và bị nhồi nhét chật ních bằng một đống sách. Tôi dành cả buổi sáng tại bàn làm việc, uống trà xanh và viết. Các tác phẩm trước đây của tôi được đóng khung, chúng đã góp phần tô điểm cho các bức tường, bảy tiểu thuyết, tất cả chúng đều được in con dấu vàng bán chạy nhất ở góc dưới cùng bên phải.
Tôi lại mơ.
Và trong giấc mơ lần này tôi là một tiểu thuyết gia bán chạy nhất – thật tuyệt vời.
Tôi muốn hút một điếu thuốc, nhưng trong mơ – tôi không có bất kỳ cái gạt tàn nào cả. Cuộc sống ảo này có quá nhiều điều tuyệt vời để hưởng thụ, tôi đoán vậy. Tôi rời khỏi văn phòng, cuốc bộ qua căn nhà cũ kỹ trên đôi tất, tôi vô cùng thích thú những tấm gỗ cũ kỹ này. Căn nhà phù hợp với tôi như thực sự dành cho tôi. Tôi tìm được phòng ngủ của chủ nhà. Bức ảnh của tôi và cô gái nằm trên đầu giường. Nó chắc hẳn là chữ viết tay của cô ấy ngay phía sau bức ảnh: Ryan và Miranda.
Tôi không mặc áo, buộc dây giày màu đỏ đen lại và đi ra ngoài. Cánh cửa chắn đóng sập phía sau và tôi bắt đầu chạy bộ. Tôi thở sâu nhưng vẫn giữ được nhịp đều đều. Ngực của tôi nở ra; hai lá phổi như được bơm đầy khí oxi. Tôi chạy dọc theo bờ hồ, băng xuyên qua khu rừng và chạy lên con đường trải nhựa. Tôi đi chậm lại để làm mát cơ thể, sau đó tản bộ đến nhà cô ấy. Cô đang ngồi trên hành lang tại căn nhà ở đường 667.
"Hôm nay em đã hy vọng rằng anh sẽ đến."
Tôi nhanh chóng bước vào. Nụ cười vui vẻ của cô khiến tim tôi đập nhanh hơn cả lúc chạy bộ. Tôi vòng tay ôm lấy cô khi cô đứng dậy.
Tôi tỉnh dậy như vừa về từ cõi chết. Ánh sáng lờ mờ buổi ban mai tràn ngập cả phòng khách. Trong một khoảnh khắc tôi chợt nhận ra mình đã ngủ quá giờ báo thức, rồi tôi sực nhớ lại hôm nay là thứ Bảy. Tôi rời khỏi chiếc ghế dài, những múi cơ cứng đờ như không muốn đứng dậy. Tôi đi về phía phòng tắm và đã bắt gặp thứ gì đó. Nó không phải là cái gì đó chuyển động, nhưng chắc hẳn có cái gì đó khác thường. Đôi giày chạy bộ của tôi; đó chính xác là nơi tôi đã bỏ nó lại vào hôm qua, nhưng nó đã trở nên quá cũ. Màu đỏ đen của đôi giày đã bị phai. Cái đế giày thì bị mòn và chuyển sang xám. Tôi chõ chân vào một chiếc giày, ôi thôi, các ngón chân của tôi bị lạnh cóng. Rồi tôi quỳ xuống. Một dòng điện chậm làm tôi giật bắn người. Tôi quẳng nó khỏi sàn nhà. Đôi giày bị ướt. Tấm thảm lót cầu thang hình bánh quế thì nặng nề với cát nâu vung vãi.
Chương 3: Kẻ rình rập
Chiều thứ Bảy, tôi chở đứa con gái bé bỏng đi câu. Chiếc thuyền bằng gỗ của chúng tôi đang lắc lư trên những con sóng nhẹ nhàng và gây ra những tiếng kêu cọt kẹt. Con bé đang ngồi đối diện tôi, những ngón tay nhanh nhẹn của nó đang móc một cái cần câu. "Làm tốt lắm." Nó quay lại nhìn tôi, đôi mắt sáng rực lên. Con gái là người tôi yêu thương, nhưng tôi phải tự nhắc mình rằng không được bỏ bê đứa con trai. Thằng bé thích chơi bóng chày và hôm Chủ Nhật, chúng tôi đã chơi bóng chày cùng nhau ở sân sau – những quả bóng dính đầy mồ hôi. Tôi ném nó lên cao làm cho thằng bé phải chạy theo để có thể bắt được. Mỗi lần thằng bé dùng găng tay bắt được bóng tạo ra âm thanh của một cú đánh tốt. Thằng bé ném nó trở lại, cười phá lên và hài lòng với chính mình. Tôi vui vì tiếng cười của nó. Con trai cũng là người tôi yêu thương, tôi đoán vậy. Miranda đang đi chơi cùng tôi.
"Cảm ơn anh vì đã dành thời gian với chúng," cô nói.
"Chúng thật sự thích anh đó."
"Thế còn em?"
"À, em đoán chúng đúng đấy," cô nói.
Sau bữa tối hôm đó, bốn người chúng tôi ngồi chung trên một chiếc ghế dài và xem một bộ phim cho trẻ em, phim gì đó với những nhân vật hoạt hình mà tôi chưa từng được nghe đến. Đứa con gái thích nó. Thằng bé thì làm cho bộ phim vui hơn. Một dĩa bánh Snickerdoodle cao hai feet nằm trên bàn cà phê. Chúng tôi ăn chúng ngấu nghiến, nuốt chửng những vòng tròn không đồng đều và liếm sách đường quế dính trên ngón tay. Miệng tôi khô khốc. Sau đó, khi những đứa trẻ ngủ gật trên sàn nhà, tiếng la hét lại bắt đầu.
"Ou taah aaaah merr."
Những đứa con của tôi ngẩng đầu lên và nhìn chúng tôi, mắt ngấn lệ. Miranda bế chúng lên và đặt chúng lên đùi cô, Tôi đứng đó rồi đi qua đi lại.
"Ou taah aaaah merr. Ou et aahh aaaa merr ow!"
"Hắn ta ở gần căn nhà."
"Không đâu," cô nói. "Anh ấy không bao giờ rời khỏi khu rừng."
Cửa sộ bị vỡ tan. Những mảnh vỡ của kính làm chúng tôi phải cúi thấp người xuống. Miranda giữ chặt những đứa trẻ sát mình khi những mảnh vỡ lao tới cô. Những mảnh vỡ sắc nhọn có trên chiếc ghế, trên vai cô, trên tóc cô. Tôi bắt đầu di chuyển.
"Đừng."
Quá trễ rồi. Tôi đã đi tới cánh cửa, đẩy nó ra và lao vào rừng. Không khí ở đây có vẻ lạnh hơn so với thời điểm này trong năm. Tôi thấy hơi thở mình hà ra, toàn thân bắt đầu run rẩy. Khu rững vẫn tĩnh lặng. Tôi nghe thấy tiếng cành cây khô bị gãy và chạy về phía có âm thanh đó.
"Này," tôi hét lên. "Ra đây đi. Tao muốn nói chuyện với mày."
Tôi tìm thấy hắn, một cái bóng cao lớn hơn tôi, bờ vai rộng, đi cà nhắc từ phía căn nhà.
"Đến đây." Tôi đuổi theo hắn. "Tao muốn nói chuyện với mày."
Hắn lẩn trốn qua những hàng cây, khập khiễng trên chiếc chân còn lại, băng qua những đoạn đường ngoằn nghoèo. Hắn ta đang cố làm tôi bị lạc, làm tôi quay đầu để hắn có thể nhai đầu tôi. Tôi chạy xông đến bờ hồ. Nó đang ở trước mặt tôi, một cái hồ to lớn đen sẫm. Trên bãi cát là một lời nhắn. Hắn đã khắc nó lên cát.
(còn tiếp)
|