Chó Đội Nón Chống Gậy
|
|
Giáp ranh thành phố Hà Nội có một ngôi làng nhỏ mang tên Vọng Nguyệt, sở dĩ cái làng này có cái tên kì lạ như vậy là vì vào những đêm trời trong vắt, ánh trăng soi sáng khắp cả làng và in bóng xuống cái hồ nước ngay giữa làng tạo nên một hình ảnh đẹp đẽ nên thơ những cũng mang lại cho con người ta một cái cảm giác gì đó rờn rợn, ớn lảnh đến nỗi nổi da gà. Dòng họ lớn nhất ngồi Làng này phải kể đến dòng họ Ngô, nghe đâu ông cố tổ của dòng họ Ngô là một ông thợ làm vải có tiếng. Vải được ông ta tạo ra đẹp đến mức mà người ta có thể dành hàng giờ chỉ để ngắm những mảnh vải đó. Mầu sắc của vải thì phải nói là thực sứ sống động, và nhiều người tin rằng những mảnh vải đó dường như có sức mạnh làm mê hoặc lòng người vậy. Chỉ là vải không mà đã đẹp như vậy, thì cần gì phải bàn đến việc vải được may thành những bộ quần áo đẹp tuyệt trần, nhất là áo dài. Đã có rất nhiều người lặn lội đường xá xa xôi tìm đến đây chỉ để may được một bộ quần áo làm từ vải của nhà dòng họ Ngô nổi tiếng này. Trong làng cũng có một số hộ gia đình làm vải theo khi thấy dòng họ Ngô ăn nên làm ra từ vải, thế nhưng không hiểu sao vải họ làm ra cũng y như cách làm vải của họ Ngô vậy mà không sao cạnh tranh được với dòng họ này. Ngoài việc dòng họ Ngô nổi tiếng về cái nghê làm vải, dòng họ này còn là một trong những người đầu tiên thành lập nên ngôi làng Vọng Nguyệt này, thế nên bàn thờ tổ của họ được đặt ngay trong đình làng coi như là để ghi công đức của một trong những giòng họ đã có công với làng.
Vào đợt đầu thu năm đó, trưởng họ hiện nay là ông Ngô Đình Tú năm nay đã hơn tám mươi tuổi, vẫn khỏe mạnh bình thường đang đứng trước sân đình để ngắm nhìn cảnh vật. Lớn lên từ ngôi lang này, ông ta có thể nhận rõ thấy nhiều sự thay đổi theo dòng thời gian và lịch sử. Ông Tú đang đứng nhìn ngắm thì chợt từ xa có một người coi bói mù đang cầm gậy tiến lại. Ông Tú quay đầu nhìn người coi bói mù này, người coi bói tựa như có thể cảm nhận được ông Tú, ông ta nói:
- Chào ông, tôi làm nghề coi bói dạo để kiếm chút cơm canh qua ngày, ông có muốn coi không?
Ông Tú mỉm cười, nghĩ thầm cũng thấy thương người coi bói dạo bị mù này liền đồng ý và cùng với ông ta ngồi xuống trước thềm của đình để làm mấy quẻ coi thử. Khi hai người đã ngồi xuống, ông Tú nhìn người coi bói dạo này rất là lâu, anh ta chắc cũng chỉ tầm có ba mươi tuổi là cùng. Ông Tú vừa nhìn người thầy bói này vửa mỉm cười, ông ta nghĩ chắc lại là một trò bịp bợm nhưng ông Tú cũng không nói gì vì bản thân ông ta cũng tò mò muốn coi thử cho vui, chứ sống đến nhường này tuổi rồi thì mấy ai mà quan tâm tới vẫn mệnh nữa cơ chứ. Người thầy bói mù mở cái tráp ra sợ xoạn một lúc, thế rồi ông ta lấy ra ba đồng tiền cổ, một cái bát và một cái đĩa. Người thấy bói này cho tiền lên đĩa, úp bát lại và ngồi thu chân ngay ngắn. Người thầy bói mở lời:
- Thế ông muốn coi cái gì?
Ông Tú nhìn người thầy bói mù mà mỉm cười:
- Thầy muốn coi gì cũng được à.
Người thầy bói này ra vẻ ngạc nhiên và thú vị lắm, thế rồi người thầy bói bảo ông Tú đưa tay ra. Người thầy bói này sờ nắn tay của ông Tu một lúc thế rồi ông ta nói:
- Tay ông rất là mềm mại, tôi nói ông làm nghề vải, thêm vào đó bàn tay không hề bị trai, chắc chắn gia đình ông thuộc vào loại giầu có.
Ông Tú gật gù đáp:
- Đúng lắm … nói tiếp đi.
Thế rồi người thầy bói ngửa bàn tay của ông Tú ra mà bắt mạch, ông ta nói:
- Tôi nói ông cũng già rồi, ít nhất cũng phải tám mươi tuổi có đùng không?
Ông Tú nghe thấy người thầy bói này nói vậy thì vô cùng ngạc nhiên, quả thực không ngờ là người coi bói mù này cũng có chút tài cán. Chợt ông Tú như nhận ra một điều là biết đâu người này chỉ giả mù. Nghĩ đến đây ông Tú chỉ mỉm cười và đoán là như vậy. Sau khi coi xong tay của ông Tú, người thầy bói này bắt đầu cầm cái bát lên và xóc những đồng tiền. Đủ bẩy nhịp thì ông ta mở đĩa ra và đưa tay sờ lên mặt của từng đồng tiền một. Ông Tú nhìn những đồng tiền đó thì cũng chả hiểu gì, người thầy bói này lần lần, ông ta nói:
- Coi bộ gia đình nhà ông với nghề làm vải này khá là phát đạt, con cháu đứa nào cũng có ăn học đàng hoàng…
Chợt khi sờ đến đồng tiền cuối cùng thì măt người thầy bói này biến sắc, ông ta mần kĩ lại đồng tiền đó như không thể nào tin được, ông Tú thấy sắc mặc của ông ta thay đổi thì cũng ngạc nhiên lắm. Sau khi đã kiểm tra kĩ thì người coi bói này mới thở hắt ra và nói với ông Tú:
- Chỉ tiếc thay là … vận hạn của ông đã đến, phúc dức dòng họ nhà ông gây dựng bao lâu nay thì đến ngày hôm nay sẽ bị phá bỏ mà thôi…
Ông Tú nghe thấy vậy thì cười lớn vì cứ nghĩ là người thầy coi bói này chắc lại giở trò để đòi tiền làm lễ. Ông Tú giả vờ giọng lo lắng hỏi mà mặt vẫn cười:
- Chết thật, vậy thì nguy quá, tại sao lại ra đến cơ sự này hả thầy?
Người coi bói nói:
- Trước đây dòng họ nhà ông có quý nhân phù trợ, tuy nhiên thời gian trôi qua. Những người thuộc dòng họ nhà ông không tạo phúc tạo đức để giữ lại cái vận may đó, nay thời gian đã hết, quý nhân phù trợ đã về lại với cõi trời, thì vận hạn sẽ sớm đổ xuống đầu dòng họ ông mà thôi.
Ông Tú càng nghe thì càng thấy nực cười, phái cố lắm ông ta mới không nhin được cười, thế rồi ông Tú cố cãi:
- Thầy nói lạ, không chỉ bản thân tôi, mà rất nhiều con cháu ngày ngày lên chùa cầu khấn, bố thí, rồi làm bao nhiêu việc tốt, như vậy chẳng lẽ không phải là hành thiện tích đức hay sao?
Người coi bói lúc này mới quay đầu về phía mặt ông Tú như thể có thị lực, ông ta nói: - Những việc đó gia đình ông làm là để tích đức hay chỉ là để tạo danh tiếng. Đồng ý là con cái ông làm nhiều việc thiện, ít ra là hơn ông, nhưng như vậy vẫn là chưa đủ để giúp ông giải được cái vận hạn đâng đổ lên đầu ông, hay như đổ lên dòng họ nhà ông đâu ông Tú ạ.
Ông Tú lúc này thì đờ cả mặt ra, ông Tú thấy lạ lắm là tại sao chỉ mới gặp nhau mà người coi bói này đã biết được tên mình. Người coi bói lúc này mở một nù cười gian trá trên khuôn mặt, thế rồi ông ta nói:
- Hay tôi nên nói rõ hơn là tôi lội của ông ngày trước là quá nẳng để rồi đến ngày hôm nay nó giáng xuống đầu không chỉ riêng mình ông mà còn cả dòng họ nhà ông nữa.
Ông Tú nghe những lời nói đó của người coi bói thì tựa như có một thứ gì đó đánh thức con người ông ta vậy. Ông Tú bắt đầu có hơi bực tức, thế rồi ông ta lẳng lặng đứng lên bỏ đi. Thế nhưng ngay khi ông Tú mới bước được từ thềm xuống tới sân thì người coi bói này đã nói vọng ra:
- Ông Tú, không lẽ ông đã quên vợ ông chết như thế nào rồi hay sao? Không lẽ ông không còn nhớ tới những gì vợ ông nói trước khi chết hay sao?
Ông Tú quay ngang đầu nhìn ông thầy bói mặt hằm hằm, người thầy bói chỉ khẽ mỉm cười thế rồi ông ta nói:
- Thất đáng buồn thay cho dòng họ ông sẽ bị bại tàn bởi tội lỗi của một mình ông. Ông đã có cơ hội để thay đổi vận mệnh nhưng ông đã không chịu, thật là đáng tiếc ông Tú ạ.
Ông Tú đứng đó nóng giận lắm, thế nhưng cũng may mà ông ta kìm chế lại được. Ông Tú móc túi lấy ra một ít tiền lẻ mà ném thẳng vào mặt người thầy bói mà nói:
- Mầy cầm lấy tiền và xéo đi! Nhóc con nói bậy bạ không à!
Ông Tú quay người đi thẳng thì chỉ nghe sau lưng là tiếng cười khanh khách của người coi bói và giọng nói:
- Ông Tú à … ông cầm tiền đi coi như là tiền tôi phúng điếu cho ông đó…
Ông Tú không thèm quay đầu chỉ đi thẳng về cái tòa nhà ba gian rộng lớn của mình. Đợi khi ông Tú đã đi khỏi, người thầy bói này mới cởi cái kính đen để lộ ra hai con mắt thầm quần đen xì, đôi môi của người coi bói này cũng đen thẫm lại. hắn ta đứng lên và lấy từ trong cạp quần ra một cái mũ vãi xếp mầu đen có hình thái cực. người này đội xong thì quay người nhìn vào trong đình nơi để bàn thờ tổ dòng họ Ngô mà lặc đầu, thế rồi người thầy bói này tan thành một lài khói đen mà biến mất không để lại một dấu vết.
Không ít lâu sau, ông Tú đã đổ bệnh nặng tựa như những lời nói hôm nào của gã thầy bói mù trước đình làng đã khiến cho ông ta suy sụp vậy. Cảm thấy rằng ông Tú chắc sắp qua đời, họ hàng tại Làng đã liên lạc cho con cháu sinh sống làm ăn ở xa để kịp về để được ở bên cạnh ông ta những giây phút cuối đời. Ông Tú nằm trên giường thoi thóp, có vẻ như ông ta đã nhớ ra và thấm thía những lời nói hôm nào của tên thầy bói mù. Thế nhưng có lẽ đúng như lời hắn ta nói, đã quá muộn mà thôi, bây giờ thì bản thân ông ta cũng chẳng làm được gì ngoài việc tuổn rơi hai hàng nước mắt. Nhưng có lẽ ông Tú cũng được an ủi phần nào khi mà đứa cháu gái mà ông ta thương yêu nhất đang ở bên cạnh ông, đứa cháu này của ông ta năm nay đã hai mươi bẩy tuổi và đang mang bầu đứa thứ hai, được tầm gần tám tháng rồi. Ông Tú có thể nói là quý đứa cháu gái này nhất trong nhà vì từ dáng vẻ đến tính nết của nó đều giống hệt như vợ ông, bà Hà đã mất cách đây năm năm. Hoa ở bênh cạnh ông chăm nom ông Tú thật ân cần và chu đáo, riêng chỉ có một điều khiến ông Tú uất ức nhất về Hoa đó là lấy thằng Lương, con cháu của dòng họ Hoàng, là dòng họ mà có xích mích với dòng họ Ngô từ lâu lắm rồi. Thế nhưng cho dù có ghét thằng Lương và dòng họ nhà nó tơi đâu đi chăng nữa, thì ông Tú vẫn thương mến đứa cháu này của mình bấy nhiêu. Thật may mắn cho ông Tú là trước khi chết thì con cháu cũng đã tập chung về gần đủ, và cuối cùng thì ông ta cũng đã trút hơi thở cuối cùng. Có lẽ ông trời đã ban cho ông ta được một cái ơn huệ cuối cùng là cho ông ta được thấy mặt mũi con cháu trước khi chết vậy.
Quan tài của ông Tú được đặt ngay ngắn tại gian nhà giữa với hai cây nến, bát cơm với quả trứng và ảnh ông Tú đặt trên quan tài. Hai gian nhà hai bên đã chất cứng con cháu ngủ tạm để làm tang lễ và mang ông ra đồng trồn vào sáng ngày mai. Gian nhà chính này bên tay trái là bộ bàn ghế gỗ, bên tay phải thì là một cái sập. Nằm trên sập là gia đình của một người cháu mới ở trên Hà Nội về gồm có hai vợ chồng và một thằng con trai mới lên bẩy tuổi. Cả ba người đã ngủ say như chết bên cạnh cái quan tài lặng lẽ ngự ngay trước bàn thờ họ kia. Thằng nhóc này đang ngủ say thì bất chợt nó giật mình tỉnh giấc khi mà nhiệt độ trong nhà có vẻ như đang lạnh dần. Thằng nhóc cố chùm chăn lên ngang mặt và ngủ tiếp. Bất ngờ nó giật thót tim khi nghe thấy tiếng gió rít qua khe cửa sổ. Thằng nhóc nằm trên giường lúc này mới run lên cầm cập, da gà trên người nó dựng đứng hết cả lên. Chả là thằng nhỏ này nhát gan lắm mà lại hay coi phim kinh dị, thế nên trí tưởng tượng của nó thì phải gọi là vô biên. Tiếng gió rít qua khe cửa cứ vang vọng, lúc lên lúc xuống. Thằng nhóc dần dần nghe cũng quen, và từ từ thiu thiu rơi lại vào giấc ngủ. Tuy nhiên, thằng nhóc lần này phải thót tim mà toát mồ hôi hột khi mà nó nghe thấy tiếng hai con chó, một con mực, một con vàng cùng nhau tru lên những tiếng ai oán mà nghe rợn hết cả người. Thằng nhóc nằm co ro run rẩy trên giường mà liên tưởng ngay tới người sói. Thằng nhỏ giúc vào người mẹ nó mà ôm chặt lấy run rẩy. Và rồi không biết từ khi nào, thằng nhóc này mới để mắt tới cái quan tài ở giữa gian nhà. Thằng nhỏ dường như có thể nhìn thấy cái quan tài đó đang nhúc nhích, cứ như thể người ở bên trong đang cố đẩy nắp quan tài chui ra vậy. Thằng nhỏ quá sợ hãi, nó giúc mặt vào người mẹ nó như thể không muốn nhìn vào cái quan tài đó nữa vậy. Chỉ trong giây lát, bốn bề đã lại yên tĩnh đến đáng sợ, gió đã ngừng thổi và hai con chó đã thôi không còn tru lên nữa. Nhưng ngay lúc này đây, một tiếng “ken két” vang lên xé tan cái màn đêm im lặng đó. Thằng nhóc nằm trên giường lại một lần nữa giật bắn mình lền, thế rồi nó mở he hé mắt cố liếc về phía cửa ra vào. Thằng nhóc như muốn hét lên khi mà nó nhìn thấy hai cái bóng trắng từ bên ngoài lướt qua cửa tiến tới gần phía quan tài của cụ nó. Gió từ bên ngoài lúc này lại ùa vào, khiến cho thằng nhóc dù có lạnh đến run cầm cập nhưng vẫn phải cố nằm im. Thằng nhóc nằm im hé mắt ra nhìn thì thấy đây là một người đàn bà còn trẻ tuổi lắm mới ngoài hai mươi với mái tóc dài đen mượt, trên người là một bộ áo dài trắng tinh. Người đàn bà này còn dắt theo một con nhỏ nữa cũng tóc dài ngang vai và trên người cũng lại là một bộ áo dài mầu trắng. Hai cái bóng trắng này tiến tới bên quan tài và đứng lặng thinh ở đó một hồi lâu. Thằng nhóc cứ he hé mắt ra mà nhìn, toàn thân nó sởn gai ốc y như một con nhím vậy. Thế rồi chợt cái bóng người đàn bà mặc áo trắng đó cười lên một tiếng khanh khách, cái tiếng cười thỏa mãn rùng rợn khiến cho thằng nhỏ co rúm lấy. Có một điều rất lạ là tại sao chỉ có một mình nó là nghe thấy được còn bố mẹ nó vẫn ngủ ngon lành.
Thằng nhóc còn chưa hết hãi hùng thì hai cái bóng chắng này liên tiếp vỗ mạnh tay lên cái quan tài đó khiến cho ảnh của ông Tú đổ ụp xuống. Thằng nhóc nghe tiếng khung ảnh đổ thì la toáng lên:
- Mẹ ơi con sợ quá!
Lúc này bố mẹ nó mới choàng tỉnh giấc. Bố mẹ nó nhìn nó và cố hỏi chuyện gì thì thằng nhóc nhìn về phía quan tài thì bóng hai người kia đã biến mất. Thấy thằng nhóc đó không nói năng gì mà mặt tái xanh, nghĩ là con minh mơ mị nhiều vì lạ giường nên mẹ nó cũng ôm nó vào lòng mà dỗ nó ngủ. Bố thằng nhóc thì chạy ra khép lại cánh cửa nhà lúc nãy đã đóng để cho đỡ lạnh. Thằng nhóc nằm đó mà nó không tài nào ngủ được, hình ảnh hai cái bóng trắng đó vẫn ám ảnh trong đầu nó. Nó tự hỏi rằng không lẽ nó vừa nhìn thấy ma? ------------hết chap 1---------------------
|
Sáng hôm sau, mấy người em của ông Tú hết sức bực tức khi mà họ phát hiện ra cái ảnh để trên nóc quan tài bị đổ vỡ tan kính, theo như những gì dân làng vùng này tin thì việc ảnh thờ bị đổ là một điềm sui sẻo lắm. Khi mấy người này hỏi thăm đôi vợ chồng coi coi tối qua có biết vì sao mà ảnh đổ thì hai vợ chồng nói rằng họ ngủ say như chết nên không biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng lúc này đứa con trai bẩy tuổi của họ lại nói rằng đêm qua nó nhìn thấy có hai bóng người mặc áo dài trắng tới bên cạnh quan tài của cụ cố cười lớn và vỗ vào quan tài làm cho ảnh của cụ cố đổ xuống. Mấy người lớn có mặt ở đó nghe thấy vậy thì rợn hết cả tóc gáy, bố mẹ của thằng nhóc nghe thấy vậy thì cũng sợ lắm, thế nhưng họ nói chen vào rằng chắc thằng nhóc nó nằm mơ mộng linh tinh, chứ làm gì có chuyện bàn thờ tổ để ngay giữa nhà mà ma quỷ dám bước vào được. Ngay lúc này có một bà giúp việc đã ở với gia đình này mấy chục năm, bà ta tên là Thoa. Bà Thoa chẳng là hồi xưa có đi dạt tới làng này từ lúc mười mấy tuổi, nhưng may là vợ ông Tú tức là bà Hà thương xót nên đã nhận nuôi vào làm người giúp việc. Bà Hà rất quý mến bà Thoa và coi bà ta như con vậy, không hiểu sao đến ngày hôm nay khi bà Thoa đứng đây nghe thấy những lời này thì bà ta chợt tuôn rơi những giọt nước mắt. Bà Thoa tiến tới phía thằng nhóc và nói:
- Cháu ơi … những lời cháu nói là có thật không?
Thằng nhóc này gật đầu, bà Thòa lúc này nhìn nó mà hai hàng nước mắt tuôn rơi nhiều hơn nữa. Mẹ thằng nhóc có vẻ không thích bà Thoa liền kéo tay thằng nhóc lại mà nói:
- Cháu nó còn bé, nói linh tính ý mà bà.
Thế rồi một người em khác của ông Tú lớn tiếng nói:
- Thôi bà mau lo đi chuẩn bị công việc đi.
Bà Thoa nghe thấy vậy cũng chỉ biết đứng lên mà xuống bếp. Chẳng là con cháu hay như anh em của ông Tú không hề thích bà Thoa từ ngày bà Hà nhận bà Thoa về nuôi. Chưa kể đến việc tuy bà Thoa là người giúp việc nhưng bà Hà luôn đối xử và quý mến bà Thoa như con mình vậy. Chính điều đó đã khiến cho người trong dòng họ ghanh ghét bà Thoa và luôn luôn coi bà ta là kẻ ngoại tộc. Ngày trước còn bà Hà nên mọi người không giám tỏ thái độ gì, nhưng ngay từ cái ngày bà Hoa mất đi rồi đến lượt ông Tú, thì người nhà này trở mặt hẳn và luôn tỏ ra vể rằng họ muốn bà Thoa quấn gói đi khỏi cái nhà này càng sớm càng tốt.
Đúng chín giờ sáng, cái giờ mà người nhà ông Tú coi là giờ đẹp. Mọi người bắt đầu đưa quan tài ông ra ruộng, nơi mà họ đã chuân bị đắp sẵn một nền si măng rộng, và sau khi đưa quan tài xuống họ sẽ xây lên một ngôi mộ thật đẹp và hoành tráng nhất cai làng này. Cả đoàn người đưa tiễn ông Tú về nới an nghỉ cuối cùng, tiếng con cháu, anh chị em, họ hàng của ông khóc lóc pha vào với tiếng kèn trống nghe thật não nề. Từng đồng tiền giấy được giải ra đường, cuốn theo chiều gió, một cảnh tượng thật tang thương. Thế nhưng ngay khi người ta vừa đưa quan tài của ông Tú ra khỏi nhà thì trời tự nhiên đang trong vắt bỗng mây đen ở đâu kéo tới che kín cả mặt trời. Từng cơn gió lạnh đầu mùa thổi về khiến cho những người đi đưa đám ma phải run lên cầm cập. Chiếc xe tải để quan tài của ông Tú dừng lại ngay trước thửa ruộng rộng mênh mông, nơi mà họ muốn trôn cất ông ta. Lúc này tất thẩy sau người thanh niên trong đoàn người được chọn ra tiến tới bê quan tài của ông Tú xuống và khênh ra ruộng. Ngay khi họ vừa đặt chân xuống ruộng thì trời sấm chớp vang lên, một chận mưa to kéo tới. Mấy người khiêng quan tài do không kịp chuẩn bị nên họ đành phải tắm mưa mà đưa quan tài của ông ta ra giữa ruộng. Khiêng quan tai của ông Tú được tầm nửa quãng đường, bỗng nhiên sáu người thanh niên trai trẻ này có cảm giác như cái quan tài của ông ta bỗng như nặng dần, thế rồi chẳng mấy chốc mà chân họ đã lún sâu xuống ruộng như thể có một thế lực nào đó đè nặng xuống vậy.
Người nhà ông Tú theo sau thấy mấy người khênh quan tài cứ loay hoay đứng một chố mà không thể bước tiếp thì họ bắt đầu láo nháo và tiến tới hỏi. Trong đám người đó là thằng cháu hôm nào, nó nhìn về phía quan tài thì sởn gai ốc kinh hãi khi thấy ngồi chễm chệ trên quan tài của cụ cố nó là hai bóng người mặc áo dài trắng hôm nào đang đung đưa chân. Thằng nhỏ túm chặt lấy mẹ nó mà hét toáng lên:
- Mẹ ơi con sợ quá! Hai người mặc áo trắng đang ngồi trên quan tài của cụ cố kìa!
Bố mẹ nó và mấy người đứng xung quanh nghe thấy vậy thì hoảng hốt và có phần lạnh gáy. Mấy người đàn ông lúc này thì đã chạy tới phía quan tài, họ kinh hãi khi thấy sáu người con trai khênh quan tài đang bị lún xâu từ từ xuống đất ruộng mà không tài nào nhúc nhích được. Ngay lập tức mấy người này liền giúp một tay nâng quan tài lên thế nhưng cho dù có thêm gần cả chục người mà cái quan tài vẫn có vẻ như càng ngày càng nặng dần. Người nhà ông Tú bây giờ thì bỗng chốc nháo nhào lên không hiểu có chuyện gì đang xảy ra. Bỗng trong tiếng gió vù vù, tiếng mưa rào rào đó, một số người nghe thấy có cái tiếng cười khanh khách của một người đàn bà và một đứa nhóc khiến họ phải rùng mình sợ hãi. Thế rồi mấy đứa nhóc bắt đầu thi nhau gào khóc lên như thể chúng nó đang sợ hãi một cái gì đó lắm. Trước cái cảnh tượng đo, người nhà họ Ngô còn nháo nhác hơn nữa, nhưng riêng chỉ có bà Thoa là vẫn bình tĩnh, dường như bà ta biết được có chuyện gì đang thực sự xảy ra. Bà liên lấy trong túi đồ lễ ra mấy tờ tiền vàng, một chai rượu nếp nhỏ để cúng. Thế rồi bà tiến tới phía người đang cầm bát cơm quả trứng. Bà Thoa giựt lấy cái bát đó mà đổ hết cả cơm với trứng đi. Bà Liên ngồi xuống đất, bà đổ rượu vào bát, đồng thời bà lấy cái nón đội trên đầu xuống che lấy cái đồng tiền vàng mà bà đang châm lửa. Sau khi đồng tiền vàng cháy gần hết, bà bỏ tro vào bát rượu quấy đều. Xong xuôi, bà quên cả đội nón mà cầm bát rượu tro đó lao về phía quan tài. khi chỉ còn cách vài bước chân, bà Thoa tạt mạnh cái bát nước đó lên nóc quan tài. Ngay khi bà Thoa tạt bát rượu tro lên quan tài, mấy người đỡ quan tài cuối cùng cũng nâng được nó lên, mấy đứa con nít cũng đã thôi khóc. Bà Thoa còn đang đứng dưới mưa đờ người ra nhìn người ta nâng cái quan tài của ông Tú lên đi tiếp thì lúc này con trai thứ của ông Tú tiến tới tát mạnh vào mặt bà Thoa một cái mà nói:
- Bà làm cái trò gì thế hả?! Sao lại đổ cơm cúng với trứng xuống ruộng?!
Bà Thoa chỉ đứng đó lặng lẽ tuôn rơi nước mắt hòa vào với nước mưa, cũng may vợ thằng con thứ lại can ngăn nên bà Thoa mới không bị ăn cái tát nữa. Khi quan tài của ông Tú được đưa tới cái hố thì cuối cùng mưa cũng tạnh nhưng mây đen vẫn kéo tới trên đầu họ. người nhà họ Ngô túm tụm lại xung quanh cái huyệt mà khóc lóc, sáu người thanh niên vừa nãy khênh quan tài thì bây giờ họ dùng dòng dọc từ từ hạ quan tài của ông Tú xuống. Hạ được quan tài xuống đến nửa đường thì bất chợt sáu người kéo dây bỗng giật thót tim thế rồi họ đồng loạt buông tay khiến cho cái quan tài của ông Tú rơi tự do xuống đáy nghe cái rầm. Người nhà đứng đó thì thất kinh, họ hỏi tại làm sao mà buông tay. Mấy người thanh niên này mặt mới tái mét mà nói rằng họ nghe tiếng ông Tú la hét kêu cứu. Do hoảng sợ quá mà họ buông tay, nghe thấy những lời đó thì tất thẩy mọi người ai ai cũng lạnh gáy và tin rằng có chuyện gì đó không hay đang thực sự xảy ra.
Mọi người còn đang đứng đó im lặng suy ngẫm, bất chợt tiếng bà Thoa khóc lóc mới vang vọng:
- Ông chủ ơi … vậy là hết rồi … nghiệp chướng rồi ông ơi … huhuhu
Mấy người nghe thấy vậy thì thấy lạ lắm, mấy người con thì bắt đầu nóng mặt định tiến tới chửi cho bà ta một trận thì may thay có con nhỏ cháu của ông Tú, con Minh nó chạy lại đỡ bà Thoa và đưa bà ta về nhà trước. Người nhà ông Tú liếc mắt nhìn theo bà Thoa được đưa đi, bà ta vừa đi vừa khóc lóc:
- Bà chủ ơi … bà về mà coi này … nhà này gặp nghiệp chướng rồi … huhuhuhu … bà chủ ơi ….
Khi đã trôn cất ông Tú xong, mọi người tập chung ở nhà. Mấy người con trai ông bây giờ mới bắt đầu bàn bạc về việc chia gia tài, đồng thời họ cố tìm hiểu coi coi có chuyện gì đã xảy ra. Người con trai thứ của ông Tú như nhớ tới bà Thoa, thế là hắn ta đề cử việc cho bà Thoa tiền và tống cổ bà ta đi. Những người con trai khác đều tán thành ý kiến, và họ đồng ý rằng sau khi dỗ một trăm ngày ông Tú xong sẽ tống cổ bà Thoa đi. Nhỏ Minh nghe lén được điều đó, nó chạy xuống bếp nơi bà Thoa đang ngồi khóc, nhỏ nói trong nước mắt:
- Bà ơi… mấy bác sắp đuổi bà đi rồi…
Bà Thoa ôm lấy nó vào lòng, bà ta nói trong nước mắt:
- Điều đó bà không lo … bà chỉ lo cho vận hạn của dòng họ Ngô mà thôi cháu ạ…
Chẳng là ba mẹ nhỏ Minh này sống ở đây làm nghề ruộng, nhỏ được bà Thoa chăm nom từ bé nên Minh quý bà Thoa và bà Thoa cũng quý nhỏ lắm. Tuy nhiên nhỏ Minh đã mắc phải số phận y như cô Hoa của nó, đó là phải lòng một tràng trai bên dòng họ Hoàng. Cũng chính vì cái tình yêu bị cho là ngang trái này mà Minh thường xuyên bị bố mẹ, hay như người nhà la mắng, và gây khó khăn mỗi khi cô lén lút đi gặp Tiến. Nói về Tiến thì cậu ta là một tràng trai ngoan ngoãn, có học, và đương nhiên cậu ta cũng bị gia đình mình ngăn cấm không cho qua lại với cả Minh. Thế nhưng dù có bị cản trở hay ngăn cấm đến bao nhiêu đi chăng nữa, thì đôi trai gái này vẫn yêu nhau say đắm và tìm đủ mọi cách để được ở bên nhau.
Mấy người con trai của ông Tú đang ngồi bàn bạc nhau coi coi sẽ tổ chức cúng tuần, cúng 49, và cúng 100 ngày ra sao thì vợ của thằng con trai thứ hai hớt hải chạy vô hỏi:
- Có ai nhìn thấy con Hiền nhà tôi đâu không?
Mấy người ngồi đó lúc này mới ngơ ngác mà quay ra hỏi nhau coi coi có thấy con nhỏ đó đâu không. Người con trai thứ hai lúc này vẫn ngồi điềm tĩnh mà nói vọng ra: - Em thử đi hỏi xung quanh coi, biết đâu nó chơi đâu đó loanh quanh với mấy đứa bạn nó thì sao? Lúc nãy anh vẫn thấy nó đi theo ra đến ruộng cơ mà?
Trên mặt người vợ lúc này mới toát lên một vẻ lo lắng, thế rồi bà ta quay đầu đi xuống gian nhà khác để hỏi, vừa đi bà vừa nói:
- Anh chả bao giờ quan tâm gì tới con cái cả.
Người vợ hoảng loạng chạy đi tìm con, hết từ đầu làng cho tới cuối làng. Chẳng bao lâu sau, toàn bọ người nhà dòng họ Ngô cũng đã đổ xo đi tìm vì có lẽ như con Hiền thực sự đã bốc khói biến mất. Cả ngày hôm đó mọi người nháo nhác đi tìm con nhóc khắp cả làng, cho đến lúc trời gần tối mà vẫn không thấy nó đâu, một số người lúc này đã liên lạc với cơ quan chức năng để tìm kiếm và điều trà. Thế nhưng chỉ sau hai ngày giời lùng sục khắp làng và những vùng lân cận mà vẫn không thấy Hiền đâu, mọi người dường như đã mất dần đi hy vọng và họ tin rằng có lẽ con nhỏ này chơi ở bên cạnh cái hồ nước và không chừng nó đã xảy trân và ngã xuống hồ rồi. Thế nhưng cái giả thiết đó thì không thể, vì đã có mấy thanh niên trong làng ngụp lặn xuống để mò xác con Hiền mà không thấy, tuy rằng cái hồ này cũng khá là sâu nhưng những thanh niên lặn xuống dưới cam đoan rằng không có cái xác nào ở dưới đó cả. Có một số người khác thì đặt ra giả thiết rằng con nhỏ này bị bắt cóc, thế nhưng ngôi làng này từ trước đến nay chưa hề có trường hợp nào như vậy. Thêm vào đó là còn đang tang ông Tú nên rất đồng người trong dòng họ có mặt ở làng, thử hỏi làm sao mà bắt cóc được.
Tối hôm đó mọi người buồn bã quay về nhà của ông Tú, lúc này người con trai thứ hai mới để ý tới bà Thoa. Hắn ta để ý rằng bà Thoa khóc suốt từ lúc về tới giờ, và bà ta cũng đi tìm kiếm con gái mình kinh lắm. Thế nhưng hắn ta cứ nghe thấy bà Thoa lẩm bẩm cái gì mà “vậy là xong rồi… đã bắt đầu rồi”. Nghĩ đến đây, người con trai thứ hai vội tiến lại túm cổ áo bà Thoa trước sự trứng kiến của bao nhiêu người mà nói:
- Bà nói đi! Con tôi đâu?! Chắc chắn bà biết con tôi ở đâu mà?
Bà Thoa vẫn khóc lóc sụt sùi mà nói:
- Cháu nó … cháu nó chắc chắn đã chết rồi…
Người con trai thứ hai này như điên tiết tính đánh bà Thoa thì may thay có mấy người khác vào can ngăn và gỡ ra kịp thời. Bà Thoa ngồi đó khóc lóc, bà nói:
- Tôi nghĩ cháu nó … cháu nó đã chết đuối rồi…
Lúc này mọi người mới bàn tán sôn sao, mẹ của Hiền hỏi giọng nghẹn ngào:
- Không lẽ … không lẽ bà nhìn thấy con tôi ngã xuống hồ …
Bà Thoa lắc đầu nhìn bà ta mà nói:
- Không phải vậy … mà chỉ là … tôi tin như vậy…
Một người khác trong họ lên tiếng:
- Nhưng mà có mấy người đã lặn xuống tìm xác rồi cơ mà? Nếu cháu nó bị chết đuối thì phải tìm thấy xác chứ?
Bà Thoa chỉ ngước mắt nhìn người đó, thế rồi bà lắc đầu miệng lẩm bẩm “Chắc chắn là cháu nó chết đuối mà”. Một người khác lại nói thêm vào:
- Nếu đúng là chết đuối thì tầm ba bốn ngày sau là xác phải nổi lên rồi, nếu đúng vậy chúng ta cứ đợi đến cuối tuần coi sao.
Bà Thoa nghe người này nói chỉ khẽ đứng lên, đi về phía căn nhà nhỏ gần bếp nơi bà sống vừa đi bà vừa nói:
- Cháu nó chết đuối ở hồ … nhưng mà xác của nó sẽ không nổi lên đâu mà … sẽ không nổi lên đâu.
|
Sáng hôm sau, mấy người em của ông Tú hết sức bực tức khi mà họ phát hiện ra cái ảnh để trên nóc quan tài bị đổ vỡ tan kính, theo như những gì dân làng vùng này tin thì việc ảnh thờ bị đổ là một điềm sui sẻo lắm. Khi mấy người này hỏi thăm đôi vợ chồng coi coi tối qua có biết vì sao mà ảnh đổ thì hai vợ chồng nói rằng họ ngủ say như chết nên không biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng lúc này đứa con trai bẩy tuổi của họ lại nói rằng đêm qua nó nhìn thấy có hai bóng người mặc áo dài trắng tới bên cạnh quan tài của cụ cố cười lớn và vỗ vào quan tài làm cho ảnh của cụ cố đổ xuống. Mấy người lớn có mặt ở đó nghe thấy vậy thì rợn hết cả tóc gáy, bố mẹ của thằng nhóc nghe thấy vậy thì cũng sợ lắm, thế nhưng họ nói chen vào rằng chắc thằng nhóc nó nằm mơ mộng linh tinh, chứ làm gì có chuyện bàn thờ tổ để ngay giữa nhà mà ma quỷ dám bước vào được. Ngay lúc này có một bà giúp việc đã ở với gia đình này mấy chục năm, bà ta tên là Thoa. Bà Thoa chẳng là hồi xưa có đi dạt tới làng này từ lúc mười mấy tuổi, nhưng may là vợ ông Tú tức là bà Hà thương xót nên đã nhận nuôi vào làm người giúp việc. Bà Hà rất quý mến bà Thoa và coi bà ta như con vậy, không hiểu sao đến ngày hôm nay khi bà Thoa đứng đây nghe thấy những lời này thì bà ta chợt tuôn rơi những giọt nước mắt. Bà Thoa tiến tới phía thằng nhóc và nói:
- Cháu ơi … những lời cháu nói là có thật không?
Thằng nhóc này gật đầu, bà Thòa lúc này nhìn nó mà hai hàng nước mắt tuôn rơi nhiều hơn nữa. Mẹ thằng nhóc có vẻ không thích bà Thoa liền kéo tay thằng nhóc lại mà nói:
- Cháu nó còn bé, nói linh tính ý mà bà.
Thế rồi một người em khác của ông Tú lớn tiếng nói:
- Thôi bà mau lo đi chuẩn bị công việc đi.
Bà Thoa nghe thấy vậy cũng chỉ biết đứng lên mà xuống bếp. Chẳng là con cháu hay như anh em của ông Tú không hề thích bà Thoa từ ngày bà Hà nhận bà Thoa về nuôi. Chưa kể đến việc tuy bà Thoa là người giúp việc nhưng bà Hà luôn đối xử và quý mến bà Thoa như con mình vậy. Chính điều đó đã khiến cho người trong dòng họ ghanh ghét bà Thoa và luôn luôn coi bà ta là kẻ ngoại tộc. Ngày trước còn bà Hà nên mọi người không giám tỏ thái độ gì, nhưng ngay từ cái ngày bà Hoa mất đi rồi đến lượt ông Tú, thì người nhà này trở mặt hẳn và luôn tỏ ra vể rằng họ muốn bà Thoa quấn gói đi khỏi cái nhà này càng sớm càng tốt.
Đúng chín giờ sáng, cái giờ mà người nhà ông Tú coi là giờ đẹp. Mọi người bắt đầu đưa quan tài ông ra ruộng, nơi mà họ đã chuân bị đắp sẵn một nền si măng rộng, và sau khi đưa quan tài xuống họ sẽ xây lên một ngôi mộ thật đẹp và hoành tráng nhất cai làng này. Cả đoàn người đưa tiễn ông Tú về nới an nghỉ cuối cùng, tiếng con cháu, anh chị em, họ hàng của ông khóc lóc pha vào với tiếng kèn trống nghe thật não nề. Từng đồng tiền giấy được giải ra đường, cuốn theo chiều gió, một cảnh tượng thật tang thương. Thế nhưng ngay khi người ta vừa đưa quan tài của ông Tú ra khỏi nhà thì trời tự nhiên đang trong vắt bỗng mây đen ở đâu kéo tới che kín cả mặt trời. Từng cơn gió lạnh đầu mùa thổi về khiến cho những người đi đưa đám ma phải run lên cầm cập. Chiếc xe tải để quan tài của ông Tú dừng lại ngay trước thửa ruộng rộng mênh mông, nơi mà họ muốn trôn cất ông ta. Lúc này tất thẩy sau người thanh niên trong đoàn người được chọn ra tiến tới bê quan tài của ông Tú xuống và khênh ra ruộng. Ngay khi họ vừa đặt chân xuống ruộng thì trời sấm chớp vang lên, một chận mưa to kéo tới. Mấy người khiêng quan tài do không kịp chuẩn bị nên họ đành phải tắm mưa mà đưa quan tài của ông ta ra giữa ruộng. Khiêng quan tai của ông Tú được tầm nửa quãng đường, bỗng nhiên sáu người thanh niên trai trẻ này có cảm giác như cái quan tài của ông ta bỗng như nặng dần, thế rồi chẳng mấy chốc mà chân họ đã lún sâu xuống ruộng như thể có một thế lực nào đó đè nặng xuống vậy.
Người nhà ông Tú theo sau thấy mấy người khênh quan tài cứ loay hoay đứng một chố mà không thể bước tiếp thì họ bắt đầu láo nháo và tiến tới hỏi. Trong đám người đó là thằng cháu hôm nào, nó nhìn về phía quan tài thì sởn gai ốc kinh hãi khi thấy ngồi chễm chệ trên quan tài của cụ cố nó là hai bóng người mặc áo dài trắng hôm nào đang đung đưa chân. Thằng nhỏ túm chặt lấy mẹ nó mà hét toáng lên:
- Mẹ ơi con sợ quá! Hai người mặc áo trắng đang ngồi trên quan tài của cụ cố kìa!
Bố mẹ nó và mấy người đứng xung quanh nghe thấy vậy thì hoảng hốt và có phần lạnh gáy. Mấy người đàn ông lúc này thì đã chạy tới phía quan tài, họ kinh hãi khi thấy sáu người con trai khênh quan tài đang bị lún xâu từ từ xuống đất ruộng mà không tài nào nhúc nhích được. Ngay lập tức mấy người này liền giúp một tay nâng quan tài lên thế nhưng cho dù có thêm gần cả chục người mà cái quan tài vẫn có vẻ như càng ngày càng nặng dần. Người nhà ông Tú bây giờ thì bỗng chốc nháo nhào lên không hiểu có chuyện gì đang xảy ra. Bỗng trong tiếng gió vù vù, tiếng mưa rào rào đó, một số người nghe thấy có cái tiếng cười khanh khách của một người đàn bà và một đứa nhóc khiến họ phải rùng mình sợ hãi. Thế rồi mấy đứa nhóc bắt đầu thi nhau gào khóc lên như thể chúng nó đang sợ hãi một cái gì đó lắm. Trước cái cảnh tượng đo, người nhà họ Ngô còn nháo nhác hơn nữa, nhưng riêng chỉ có bà Thoa là vẫn bình tĩnh, dường như bà ta biết được có chuyện gì đang thực sự xảy ra. Bà liên lấy trong túi đồ lễ ra mấy tờ tiền vàng, một chai rượu nếp nhỏ để cúng. Thế rồi bà tiến tới phía người đang cầm bát cơm quả trứng. Bà Thoa giựt lấy cái bát đó mà đổ hết cả cơm với trứng đi. Bà Liên ngồi xuống đất, bà đổ rượu vào bát, đồng thời bà lấy cái nón đội trên đầu xuống che lấy cái đồng tiền vàng mà bà đang châm lửa. Sau khi đồng tiền vàng cháy gần hết, bà bỏ tro vào bát rượu quấy đều. Xong xuôi, bà quên cả đội nón mà cầm bát rượu tro đó lao về phía quan tài. khi chỉ còn cách vài bước chân, bà Thoa tạt mạnh cái bát nước đó lên nóc quan tài. Ngay khi bà Thoa tạt bát rượu tro lên quan tài, mấy người đỡ quan tài cuối cùng cũng nâng được nó lên, mấy đứa con nít cũng đã thôi khóc. Bà Thoa còn đang đứng dưới mưa đờ người ra nhìn người ta nâng cái quan tài của ông Tú lên đi tiếp thì lúc này con trai thứ của ông Tú tiến tới tát mạnh vào mặt bà Thoa một cái mà nói:
- Bà làm cái trò gì thế hả?! Sao lại đổ cơm cúng với trứng xuống ruộng?!
Bà Thoa chỉ đứng đó lặng lẽ tuôn rơi nước mắt hòa vào với nước mưa, cũng may vợ thằng con thứ lại can ngăn nên bà Thoa mới không bị ăn cái tát nữa. Khi quan tài của ông Tú được đưa tới cái hố thì cuối cùng mưa cũng tạnh nhưng mây đen vẫn kéo tới trên đầu họ. người nhà họ Ngô túm tụm lại xung quanh cái huyệt mà khóc lóc, sáu người thanh niên vừa nãy khênh quan tài thì bây giờ họ dùng dòng dọc từ từ hạ quan tài của ông Tú xuống. Hạ được quan tài xuống đến nửa đường thì bất chợt sáu người kéo dây bỗng giật thót tim thế rồi họ đồng loạt buông tay khiến cho cái quan tài của ông Tú rơi tự do xuống đáy nghe cái rầm. Người nhà đứng đó thì thất kinh, họ hỏi tại làm sao mà buông tay. Mấy người thanh niên này mặt mới tái mét mà nói rằng họ nghe tiếng ông Tú la hét kêu cứu. Do hoảng sợ quá mà họ buông tay, nghe thấy những lời đó thì tất thẩy mọi người ai ai cũng lạnh gáy và tin rằng có chuyện gì đó không hay đang thực sự xảy ra.
Mọi người còn đang đứng đó im lặng suy ngẫm, bất chợt tiếng bà Thoa khóc lóc mới vang vọng:
- Ông chủ ơi … vậy là hết rồi … nghiệp chướng rồi ông ơi … huhuhu
Mấy người nghe thấy vậy thì thấy lạ lắm, mấy người con thì bắt đầu nóng mặt định tiến tới chửi cho bà ta một trận thì may thay có con nhỏ cháu của ông Tú, con Minh nó chạy lại đỡ bà Thoa và đưa bà ta về nhà trước. Người nhà ông Tú liếc mắt nhìn theo bà Thoa được đưa đi, bà ta vừa đi vừa khóc lóc:
- Bà chủ ơi … bà về mà coi này … nhà này gặp nghiệp chướng rồi … huhuhuhu … bà chủ ơi ….
Khi đã trôn cất ông Tú xong, mọi người tập chung ở nhà. Mấy người con trai ông bây giờ mới bắt đầu bàn bạc về việc chia gia tài, đồng thời họ cố tìm hiểu coi coi có chuyện gì đã xảy ra. Người con trai thứ của ông Tú như nhớ tới bà Thoa, thế là hắn ta đề cử việc cho bà Thoa tiền và tống cổ bà ta đi. Những người con trai khác đều tán thành ý kiến, và họ đồng ý rằng sau khi dỗ một trăm ngày ông Tú xong sẽ tống cổ bà Thoa đi. Nhỏ Minh nghe lén được điều đó, nó chạy xuống bếp nơi bà Thoa đang ngồi khóc, nhỏ nói trong nước mắt:
- Bà ơi… mấy bác sắp đuổi bà đi rồi…
Bà Thoa ôm lấy nó vào lòng, bà ta nói trong nước mắt:
- Điều đó bà không lo … bà chỉ lo cho vận hạn của dòng họ Ngô mà thôi cháu ạ…
Chẳng là ba mẹ nhỏ Minh này sống ở đây làm nghề ruộng, nhỏ được bà Thoa chăm nom từ bé nên Minh quý bà Thoa và bà Thoa cũng quý nhỏ lắm. Tuy nhiên nhỏ Minh đã mắc phải số phận y như cô Hoa của nó, đó là phải lòng một tràng trai bên dòng họ Hoàng. Cũng chính vì cái tình yêu bị cho là ngang trái này mà Minh thường xuyên bị bố mẹ, hay như người nhà la mắng, và gây khó khăn mỗi khi cô lén lút đi gặp Tiến. Nói về Tiến thì cậu ta là một tràng trai ngoan ngoãn, có học, và đương nhiên cậu ta cũng bị gia đình mình ngăn cấm không cho qua lại với cả Minh. Thế nhưng dù có bị cản trở hay ngăn cấm đến bao nhiêu đi chăng nữa, thì đôi trai gái này vẫn yêu nhau say đắm và tìm đủ mọi cách để được ở bên nhau.
Mấy người con trai của ông Tú đang ngồi bàn bạc nhau coi coi sẽ tổ chức cúng tuần, cúng 49, và cúng 100 ngày ra sao thì vợ của thằng con trai thứ hai hớt hải chạy vô hỏi:
- Có ai nhìn thấy con Hiền nhà tôi đâu không?
Mấy người ngồi đó lúc này mới ngơ ngác mà quay ra hỏi nhau coi coi có thấy con nhỏ đó đâu không. Người con trai thứ hai lúc này vẫn ngồi điềm tĩnh mà nói vọng ra: - Em thử đi hỏi xung quanh coi, biết đâu nó chơi đâu đó loanh quanh với mấy đứa bạn nó thì sao? Lúc nãy anh vẫn thấy nó đi theo ra đến ruộng cơ mà?
Trên mặt người vợ lúc này mới toát lên một vẻ lo lắng, thế rồi bà ta quay đầu đi xuống gian nhà khác để hỏi, vừa đi bà vừa nói:
- Anh chả bao giờ quan tâm gì tới con cái cả.
Người vợ hoảng loạng chạy đi tìm con, hết từ đầu làng cho tới cuối làng. Chẳng bao lâu sau, toàn bọ người nhà dòng họ Ngô cũng đã đổ xo đi tìm vì có lẽ như con Hiền thực sự đã bốc khói biến mất. Cả ngày hôm đó mọi người nháo nhác đi tìm con nhóc khắp cả làng, cho đến lúc trời gần tối mà vẫn không thấy nó đâu, một số người lúc này đã liên lạc với cơ quan chức năng để tìm kiếm và điều trà. Thế nhưng chỉ sau hai ngày giời lùng sục khắp làng và những vùng lân cận mà vẫn không thấy Hiền đâu, mọi người dường như đã mất dần đi hy vọng và họ tin rằng có lẽ con nhỏ này chơi ở bên cạnh cái hồ nước và không chừng nó đã xảy trân và ngã xuống hồ rồi. Thế nhưng cái giả thiết đó thì không thể, vì đã có mấy thanh niên trong làng ngụp lặn xuống để mò xác con Hiền mà không thấy, tuy rằng cái hồ này cũng khá là sâu nhưng những thanh niên lặn xuống dưới cam đoan rằng không có cái xác nào ở dưới đó cả. Có một số người khác thì đặt ra giả thiết rằng con nhỏ này bị bắt cóc, thế nhưng ngôi làng này từ trước đến nay chưa hề có trường hợp nào như vậy. Thêm vào đó là còn đang tang ông Tú nên rất đồng người trong dòng họ có mặt ở làng, thử hỏi làm sao mà bắt cóc được.
Tối hôm đó mọi người buồn bã quay về nhà của ông Tú, lúc này người con trai thứ hai mới để ý tới bà Thoa. Hắn ta để ý rằng bà Thoa khóc suốt từ lúc về tới giờ, và bà ta cũng đi tìm kiếm con gái mình kinh lắm. Thế nhưng hắn ta cứ nghe thấy bà Thoa lẩm bẩm cái gì mà “vậy là xong rồi… đã bắt đầu rồi”. Nghĩ đến đây, người con trai thứ hai vội tiến lại túm cổ áo bà Thoa trước sự trứng kiến của bao nhiêu người mà nói:
- Bà nói đi! Con tôi đâu?! Chắc chắn bà biết con tôi ở đâu mà?
Bà Thoa vẫn khóc lóc sụt sùi mà nói:
- Cháu nó … cháu nó chắc chắn đã chết rồi…
Người con trai thứ hai này như điên tiết tính đánh bà Thoa thì may thay có mấy người khác vào can ngăn và gỡ ra kịp thời. Bà Thoa ngồi đó khóc lóc, bà nói:
- Tôi nghĩ cháu nó … cháu nó đã chết đuối rồi…
Lúc này mọi người mới bàn tán sôn sao, mẹ của Hiền hỏi giọng nghẹn ngào:
- Không lẽ … không lẽ bà nhìn thấy con tôi ngã xuống hồ …
Bà Thoa lắc đầu nhìn bà ta mà nói:
- Không phải vậy … mà chỉ là … tôi tin như vậy…
Một người khác trong họ lên tiếng:
- Nhưng mà có mấy người đã lặn xuống tìm xác rồi cơ mà? Nếu cháu nó bị chết đuối thì phải tìm thấy xác chứ?
Bà Thoa chỉ ngước mắt nhìn người đó, thế rồi bà lắc đầu miệng lẩm bẩm “Chắc chắn là cháu nó chết đuối mà”. Một người khác lại nói thêm vào:
- Nếu đúng là chết đuối thì tầm ba bốn ngày sau là xác phải nổi lên rồi, nếu đúng vậy chúng ta cứ đợi đến cuối tuần coi sao.
Bà Thoa nghe người này nói chỉ khẽ đứng lên, đi về phía căn nhà nhỏ gần bếp nơi bà sống vừa đi bà vừa nói:
- Cháu nó chết đuối ở hồ … nhưng mà xác của nó sẽ không nổi lên đâu mà … sẽ không nổi lên đâu. ----------hết chap 2----------
|
Thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua, 3 ngày rồi một tuần. Người nhà của con Hiền vẫn ra sức tìm kiếm nó, thế nhưng mà hy vọng của họ cũng càng ngày càng tắt lịm dần. Khi ngày thứ ba trôi qua, tính kể từ ngày con nhỏ mất tích, người nhà nó đã lóe lên một tia hy vọng sáng lòa khi mà họ không thấy xác con nhỏ nổi lên. Mọi người đã ra sức tìm kiếm, thế nhưng vẫn không thấy kết quả gì. Sang đến tuần thứ hai thì mọi người đã thưc sự chán nản và không còn một chút hy vọng gì rằng Hiền còn sống sót cả. Hai vợ chồng người con thứ hai thực sự buồn bã, bà mẹ thì đã khóc hết nước mắt, còn người bố thì ngay sau ngày thứ năm cứ im ỉm không nói năng gì. Còn về phần bà Thoa thì sao? Người nhà tuy là bận bịu đi tìm kiếm con nhóc như vậy nhưng chỉ đến ngày thứ ba, khi mà họ không thấy xác của con nhỏ nổi lên, họ bắt đầu để ý tới bà Thoa. Người nhà họ Ngô thấy lạ là tại sao bà Thoa không hề đi tìm kiếm con Hiền mà cứ lủi thủi ở só bếp mà khóc lóc. Có đêm mấy người trong họ này đi tìm con Hiền về muộn, họ nghe thấy tiếng bà Thoa khóc thút thít như thương tiếc cho con nhỏ đó lắm. Thế rồi chiều tối hôm đó, cả hai vợ chồng người con thứ hai mới tiến xuống bếp, nơi mà bà Thoa vẫn ở. Họ quỳ xuống trước mặt bà Thoa mà khóc lóc, người vợ nói:
- Bà ơi … bà có biết con Hiền ở đâu không? Bà làm ơn cho chúng cháu biết với bà ơi … huhuhuhuhu
Bà Thoa lúc này hai hàng nước mắt cũng tuôn trào, bà ta đáp:
- Con Hiền vẫn ở dưới hồ chứ nó có đi đâu đâu…
Người chồng lúc này mới lên tiếng:
- Những đã quá ba ngày rồi mà bà … đã hơn một tuần rồi … nếu con Hiền bị chết đuối thì xác của nó phải nổi lên chứ? Nhưng đằng này …
Bà Thoa cắt lời người chồng:
- Nó bị vong quỷ bắt đi thì làm sao mà xác nó nổi lên được chứ?
Hai vợ chồng nghe đến đây thì ngơ ngác lắm không hiểu chuyện gì cả, còn mấy người nhà có mặt ở đó nghe thấy hai chữ “vong quỷ” thì họ dựng đứng hết cả tóc gáy lên. Người chồng lúc này lắp bắp mà nói trong nước mắt:
- Bà … bà nói sao cơ … vong… vong quỷ nào?
Bà Thoa lúc này nói:
- Bây giờ tôi chỉ có thể mang xác của con Hiền về thôi, hai người có đồng ý không?
Người chồng vẫn nằng nặc hỏi:
- Nhưng bà phải nói rõ cho chúng cháu nghe, vong quỷ mà bà nhắc tới là sao?
Người vợ ngồi bên lúc này mới kéo tay người chồng ra hiệu cho anh ta im đi, thế rồi cô ta nói trong nghẹn ngào:
- Xin bà giúp gia đình chúng con … chúng con chỉ muốn an táng cháu cho đàng hoàng thôi.
Bà Thoa nghe thấy vậy thì bà đứng lên bảo người vợ lấy một bộ quần áo của con Hiền đưa cho bà, thế rồi bà bảo ba nó mau mau đi thuê một cái thúng to nhất trong làng, còn bà thì vòng ra gian bếp với tay lấy cái lưỡi liềm đã rỉ treo ở tường. Ngay tối hôm đó, khi đã có đầy đủ mọi đồ vật, cả dòng họ Ngô kéo nhau ra cái hồ giữa làng vì theo như bà Thoa nói phải mang được xác con nhỏ về càng sớm càng tốt, chứ để lâu thì nó sẽ khó lòng mà yên nghỉ.
Cả dòng họ Ngô tập trung quanh hồ vào tầm 11 giờ đêm, nhiều người dân trong làng thấy tò mò cũng kéo nhau ra coi coi người nhà họ Ngô đang làm gì. Sau khi đã có đầy đủ mọi thứ, bà Thoa lúc này mới đẩy cái thúng to xuống nước, bà ta trèo lên đó mang theo bộ quần áo của con nhỏ, cái lưỡi liềm, và từ từ chèo ra giữa hồ. Mọi người đứng trên bờ nhìn theo bà Thoa hồi hộp không biết bà ta sẽ làm gì. Bà Thoa ra đến giữa cái hồ thì ngừng tay chèo, cố đứng im để cái thúng dừng hẳn lại. Khi đã đứng tại vị trí mà mình muốn, bà Thoa chắp tay nhắm mắt mồm lẩm nhẩm niệm phật. Niệm xong xuôi, bà Thoa lấy cái lưỡi liềm trong thúng sau đó rướn người ra cầm cái lưỡi liềm mà quấy xuống mặt hồ tầm mấy phút. Bất chợt, ngay khi bà ngừng tay thì mặt hồ bắt đầu tạo nên những đợt sóng nhẹ khiến cho cái thúng của bà Thoa chênh vênh lảo đảo. Nhanh như chớp, bà Thoa cầm cái lưỡi liềm lên, bà lấy quần áo của con nhóc cột vào cán của cái lưỡi liềm. Mặc cho cái thúng vẫn chênh vênh, bà Thoa đứng ở trên thúng từ từ thả cái lưỡi liềm xuống hồ, cho đến khi cái lưỡi liềm đã chìm trong nước, bà ta buông tay thả luôn cả cái lưỡi liềm và bộ quần áo xuống hồ. Ngay khi bà Thoa buông tay, lập tức mặt hồ bỗng yên ắng trở lại, xong xuôi đâu đó, bà Thoa ngồi xuống dưới thúng và bắt đầu chờ đợi. Mọi người ngồi trên bờ thấy vậy thì cũng bắt đầu xì xào, nhưng có lẽ họ cũng không biết phải làm gì hơn nên cũng chỉ còn biết chờ đợi mà nhìn chằm chằm về phía bà Thoa. Đêm nay trời quang mây tạnh, ánh trăng soi sáng khắp cả làng và nó soi xuống mặt hồ tạo nên một cái quang cảnh lạnh lẽo. Gió lạnh cũng thổi vi vu, nhiều người ngồi đợi lâu đã ngủ gà ngủ gật, một số người dân làng cảm thấy chán nản cũng đã ra về. Ngồi đó đợi được gần một tiếng, bất chợt một người nhà họ Ngô như nhìn thấy một vật gì đó mới nổi lên trôi gần bên cạnh cái thúng bà Thoa, người này đứng đậy chỉ tay hét lớn:
- Có vật gì mới nổi lên kìa!
Mọi người ở trên bờ lúc này mới nhôn nhao đứng lên mà chen chúc nhau như để cố coi coi đó là vật gì, hai vợ chồng người con thứ hai khi nhìn thấy vật đó có hình dáng như xác một đứa nhóc thì cả hai đã khụy xuống. Bà Thoa ngồi trên thấy người dân láo nháo thì mới đứng lên nhìn xuống dưới thành thúng, bà Thoa như chết lặng người đi khi nhìn thấy xác con nhỏ đang nổi úp mặt xuống ngay bên cạnh thúng. Hai hàng nước mắt của bà tuôn rơi, bà nhẹ nhàng khom người nhấc cái xác của con nhỏ lên. Mọi người đứng ở trên bờ thấy bà Thoa nhấc cái xác của con nhỏ lên thì họ chết điếng người mà nổi da gà ớn lạnh, mẹ của con nhỏ nhìn thấy đó chính là xác của con mình thì mới gào khóc lên thảm thiết. Người mẹ này tính lao xuống hồ bơi ra chỗ thúng thì may thay có mấy người nhà kéo lại ngăn cản, cha của con Hiền thì ngồi bệt xuống cạnh hồ hai mắt không chớp mà nhìn vào xác của đứa con mình ướt sũng. Bà Thoa nhẹ nhàng đặt cái xác của con nhỏ vào thúng rồi chèo vào bờ. Vào gần đến bờ, bà Thoa đặt cái cây chèo xuống rồi bế xác con nhỏ lên mà ôm vào lòng, mấy người trong họ lúc này mới chạy lại mà giữ cái thúng. Bà Thoa bước ra khỏi thúng ôm xác con nhỏ đi nhanh về nhà, vừa đi bà vừa vỗ về như thể nó còn sống mà nói trong nghẹn ngào:
- Con đừng khóc nữa… con về nhà rồi …
Mấy người dòng họ Ngô cũng vội vã theo sau, người mẹ của đứa nhóc thì đã ngất lịm đi, còn người cha thì như người vô hồn.
Cả dòng họ Ngô như chết lặng đi trong đau đớn khi mà chưa đến lúc cúng 100 ngày ông Tú thì lại có thêm một thành viên nữa ra đi. Một số con cháu trong dòng họ Ngô sau khi thấy cái cảnh tượng con Hiền này chết đuối mà xác không hề co quắp cứ mềm nhũn ra thì họ bắt đầu cảm thấy lạnh gáy mà thu dọn đồ đạc về lại trên thành phố. Bố mẹ của con nhóc mang được xác đứa con về thì cũng đau lòng lắm, hai người họ đã khóc khô cả nước mắt cho đứa con xấu số này. Nhiều người trong họ bắt đầu linh tính có chuyện gì đó không hay, họ nghi rằng còn có điều gì đó nghi vấn và uẩn khúc sau cái chết của ông Tú và và con Hiền. Một số người bắt đầu bàn tán và nghi ngờ rằng chính bà Thoa đã bỏ bùa và hãm hại cả cái dòng họ này vì bà Thoa là người ngoại tộc duy nhất. Thế nhưng có một số người lại bênh vực cho bà Thoa vì họ biết bà Thoa đã sống với gia đình nhà ông Tú hơn chục năm, trái lại ông Tú và bà Hà đối xử rất tốt với bà Thoa nên không thể nào có chuyện bà Thoa hãm hại cả dòng họ được. Thế nhưng mọi chuyện có lẽ là phải đợi sau khi cúng 100 ngày của ông Tú xong. Bên cạnh đó, còn có một tin vui khác là đứa cháu mà ông Tú quý mến nhất, con Hoa đã hạ sinh ra được một đứa bé gái kháu khỉnh. Hai vợ chồng nhà Hoa rất vui mừng ôm lấy nó vào lòng và hy vọng đứa nhóc này sẽ không chết yểu như đứa con gái đầu tiên của họ. Tuy nhiên, đứa bé gái này khi mới đẻ ra cũng không hề khóc lóc một tí nào, họa chăng đó cũng chính là cái điềm dữ báo cho hai vợ chồng Hoa biết rằng đứa con gái này sẽ y như đứa con gái đầu của họ.
Cuối cùng cúng 100 ngày ông Tú cũng đã tới, thế nhưng mà con cháu của ông ta cũng đã bỏ đi một ít, chính vì cái lí do đó mà cúng 100 ngày ông Tũ không còn được đông đủ nữa. Mọi người cố ăn cho xong, sau khi cơm nước xong xuôi, mấy người đàn bà trong họ nhanh nhanh dọn dẹp đồ xuống bếp, còn lại mấy người con trai bắt đầu họp lại và tìm ra nguyên nhân của mọi việc.
Lúc này mấy người đàn bà họ Ngô ngồi dưới bếp sau khi rửa bát đũa xong cũng bắt đầu bàn tán. Đứa cháu gái hôm nọ đỡ bà Thoa từ ngoài ruộng vào mới quay ra nhìn bà ta và hỏi:
- Bà ơi, bà có biết chuyện gì đang xảy ra không ạ?
Bà Thoa nhìn đứa cháu, vẻ mặt buồn rầu, bà chỉ khẽ lắc đầu. Đứa cháu gài này lại cất lời:
- Bà nói cho cháu nghe đi, cháu tin là bà biết có chuyện gì đang xảy ra mà…
Bà Thoa chỉ khẽ thở dài, đứa cháu gái này nắm chặt lấy tay bà Thoa, thế rồi bà nhìn nó mà hỏi:
- Cháu lớn lên từ bé ở đây, cháu thấy ông Tú là người như thế nào?
Đứa cháu gái trả lời:
- Cháu thấy ông Tú là người tốt bà ạ, cả bà Hà cũng vậy. Tuy có điều là ông Tú còn hơi cổ hủ và cố chấp về việc dòng họ Hoàng mà thôi.
Bà Thoa gượng gạo cười, thế rồi bà ta nói:
- Cháu nói không sai, thế nhưng nếu bà nói rằng ông Tú trước đây đã gây tội nặng thì cháu có tin không?
Đứa cháu gái này nghe thấy bà Thoa nói thế thì trố mắt ra nhìn, nó tỏ thái độ không tin những gì bà Thoa nói. Thấy vậy, bà Thoa nháy mắt đưa con Huệ ra ngoài và bắt đầu kể cho nó nghe đầu đuôi câu chuyện. Huệ sau nghi nghe chuyện thì cũng chỉ còn biết im lặng, dường như bây giờ sau khi biết được rõ nguyên nhân thì Huệ sợ hơn là buồn. Bà Thoa nắm chặt tay nó mà nói:
- Cháu phải hứa với bà rằng, không được kể chuyện này cho ai, cháu hiểu chứ?
Huệ nhìn bà Thoa, cô ta nhìn vào cái ánh mắt van xin đó, thế rồi Huệ cúi đầu khẽ đáp: - Dạ vâng ạ.
Mấy người con trai trong họ sau một hồi ngồi họp bàn, cuối cùng họ quyết định rằng sẽ chung tiền lại và đi kiếm một người lên đồng về để gọi hồn của ông Tú và con nhỏ Hiền để hỏi cho ra lẽ. Tối đêm hôm đó, người con trai cả vào phòng của ông Tú ngủ một mình, trong phòng của ông Tú là bừa bộn những cuộn vải đủ màu đẹp được sắp xếp đầy phòng. Chả là lúc ông Tú còn sống, ông ta thường đích thân mình kiểm tra những mẫu vải mới, thêm vào đó, với những cuộn vải chất lượng cao, màu nhuộm đẹp, ông thường để lại một số ít để khi nào có dịp sẽ mang đi tặng những người thân thiết, hay như những người ông cần nhờ vả. Người con trai đứng giữa phòng nhìn những cuộn vải xếp thành chồng trong nhà, thật là đẹp quá, chỉ tiếc là cậu ta đã không nối nghiệp ông mà đi theo con đường xây dựng kiến trúc. Người con trai cả này đứng nhìn một lúc thì cậu ta để ý tới một cuộn vải màu trắng để trên cùng, cuộn vải này có vẻ cũ kĩ lắm rồi. Như có một cơn gió lạnh thổi qua, người con trai này bỗng cảm thấy da gà nổi lên đến rợn người, bây giờ thì cậu mới để ý là cái màu trắng của cuộn vải này mang lại một cái cảm giác gì đó rờn rờn lắm. Nghĩ đến đây, người con trai tiến tới với lấy cái cuộn vải này xuống, cuộn vải phủ đầy bụi. Người con trai mở hẳn cuộn vải ra thì thấy rằng vải đã được cắt đi khá là nhiều.
Người con trai như kinh hãi hơn nữa khi mà cậu nhận ra là tại sao chất liệu vải này lại khác hẳn với chất liệu vải mà nhà cậu hay làm. Để chắc chắn hơn nữa, người con trai cả sờ tay qua những cuộn vải khác thì quả nhiên là nó khác hoàn toàn so với những cái còn lại. Nghĩ rằng có thể đây là cuộn vải của mấy gia đình khác làm để cạnh tranh nên cha mình mang về thử nên người con trai này tiện tay vứt luôn vào cái sọt rác bên bàn làm việc của ông Tú. Sau đó cậu ta tắt đèn và trèo lên giường ngủ ngon lành.
Đến độ mười hai giờ đêm, khi mọi người còn đang ngủ ngon lành. Bỗng hai con chó của ông Tú nằm ngoài sân bỗng dựng tai lên như thể nghe ngóng một cái gì đó. Bất chợt cả hai con cùng ngẩn đầu lên nhìn ra ngoài cửa vào sân.Thế rồi chúng đồng thanh ngồi xuống hai chi sau, lưng thẳng đứng, đầu nghểnh lên và tru lên những tiếng tru ghê rợn mà không kém phần ai oán. Cũng kì lạ thay là tại sao hai con chó nhà ông Tú tru rống lên như thế mà không có một ai nghe thấy gì. Người con trai cả nằm trên giường của ông ta vẫn ngủ ngon lành, một cơn gió lạnh thổi luồn qua khe cửa sổ khẽ đẩy cái cửa ra vào buồng tạo nên một tiếng “ken két” dài như rít lên trong đêm. Người con trai như tỉnh ngủ, cậu ta kéo cái chăn lên cao hơn và trở mình quay mặt vào tường. Đám mây trên trời như bị gió thổi mạnh bay đi làm lộ ra mặt trăng soi sáng khắp cả khuôn viên nhà của ông Tú. Dưới cái ánh trăng lạnh lẽo đó là một con nhóc với bộ áo dài trắng, mái tóc đen mượt đang đứng lấp ló đầu ở ngoài nhìn người con trai cả qua khe cửa sổ. ---------hết chap 3--------
|