Thiến Nam U Hồn (Linh Hồn Nam Nhân Xinh Đẹp)
|
|
Chương 12 Hạ
Sau giờ ngọ, mặt trời tỏa nắng chói chang.
Thái tử gối đầu lên đùi quốc sư yêu mến, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Ngồi trên tháp trong thư phòng thái tử, Tĩnh Huyền hạnh phúc mỉm cười, yêu thương vuốt tóc Dật ca ca.
“Dật ca ca…”
“Ừm… Huyền đệ, sao vậy?”
“Có phải… huynh vẫn còn ghi hận cái tên Miêu Cương vương kia đúng không?”
“Đừng nhắc tới tên hắn.”
“Hắn cũng không phải là tên xấu xa đâu, lần trước hắn bắt sư bá, nhưng rất nhanh đã thả sư bả về. Nghe sư bá nói, hai người còn trở thành bạn tốt nữa.”
“Đệ đang nói giúp cho cái tên dã nam nhân kia sao?”
“Đâu có, Dật ca ca đừng giận.”
“Ta không giận đệ, bất quá, tên nào dám chạm vào người đệ, ta sẽ không dễ dàng buông tha! Đệ hiểu chưa?”
“Dật ca ca… huynh hạ thủ lưu tình, giáo huấn hắn một chút là được rồi. Dù sao hắn cũng là Miêu Cương vương, đừng vì vài chuyện nhỏ, mà khiến cho hai nước chiến tranh.”
“Hừ, ta thấy cái tên man tộc kia rõ ràng là cố ý khiêu khích. Ngay cả quốc sư bổn quốc mà cũng dám khi dễ, ta đường đường là thái tử điện hạ, nếu không trị hắn một lần, thì hắn sẽ bò lên đầu ta mất.”
Tĩnh Huyền cảm thấy y nói cũng có đạo lý, liền đáp: “Vậy yến tiệc đêm đó, sẽ không phải là…”
“Yến tiệc? Không, bổn thái tử sao lại động thủ động cước ở quốc yến được chứ, làm thế không phải sẽ lộ mất sao.”
“Thế…”
“Yên tâm, lần này tới hoàng cung, bổn thái tử cam đoan làm cho Miêu Cương vương suốt đời khó quên!”
———————
“Miêu Cương vương vất vả đường xa tới đây, thật quá khổ cực rồi, hoàng thượng đã đặc biệt lệnh cho hạ quan đưa Miêu Cương vương đi dạo trong cung.”
Đang ở ngự hoa viên, một vị đại thần phụ trách tiếp đãi ân cần tới bắt chuyện.
Miêu Cương vương nhưng lại chẳng thích đi đâu, chỉ muốn tới ngay Tử Vân Tự.
“Bổn vương thường nghe nói Tử Vân tự rất thần kỳ, trăm nghe không bằng một thấy, hay là ngươi mang bổn vương tới đó viếng thăm đi.”
“Vâng, vâng, từ khi hoàng thượng bổ nhiệm Tĩnh Huyền đại sư làm quốc sư, Tử Vân tự đã khác hẳn xưa, Miêu Cương vương, mời đi bên này.”
Vừa nghĩ tới sắp được gặp vị mỹ hòa thượng phong hoa tuyệt đại, trái tim gã đã ngứa ngáy, chỉ hận không thể sớm ngày ôm hắn vào lòng mà tuỳ ý yêu thương một phen.
Tiểu mỹ nhân, chờ chút! Bổn vương lập tức tới ngay!
Rửa sạch cái tiểu thí thí đi, chờ bổn vương tới thay ngươi sơ thông!
“Ha ha…”
Chứng kiến Miêu Cương vương đột nhiên cười lớn. đại thần không khỏi xuất hiện ba vạch màu đen.
Vị Miêu Cương vương này tuấn mỹ phi phàm, thế nào mà đầu óc lại có vấn đề thế nhỉ?
Đến Tử Vân tự, Miêu Cương vương đột nhiên nói: “Khi bái phật, bổn vương thích thanh tĩnh, ngươi cùng đám nô tài đừng theo nữa, chờ bổn vương ở ngoài là được rồi.”
“Vâng.”
Đại thần đã được thái tử bí mật ra lệnh, Miêu Cương vương đi đâu cũng phải theo sát, trừ Tử Vân tự, cứ để Miêu Cương đi một mình.
Thái tử thật là liệu sự như thần, làm sao ngài lại biết Miêu Cương vương muốn đến Tử Vân tự nhỉ?
Miêu Cương vương lòng nóng như hoả mà chạy vào trong đại điện.
Vốn hy vọng có thể nhìn thấy quốc sư, nào ngờ quốc sư chưa thấy, lại gặp một vị tiểu hòa thương ngũ quan anh tuấn, thần khí tuấn lãng.
Oa~, Tử Vân tự này toàn mỹ nhân a~
Mặc dù không ôn nhu như quốc sư Tĩnh Huyền, nhưng lại có phong thái khác, Miêu Cương vương mặt tràn đầy xuân ý, trái tim ngứa ngáy khó nhịn, thầm nghĩ hung hăng đặt hắn dưới thân, nghe hắn dâm đãng rên rỉ.
Nghĩ đến đây, Miêu Cương vương đã nuốt nước miếng không ngừng.
Không được, không được, lần này bổn vương tới là tìm quốc sư cơ mà.
Vị tiểu hòa thượng này giữ lại để lần sau dùng vậy.
Nếu không thì mang về Miêu Cương cũng được.
Nghĩ tới hậu cung lại có thêm một mỹ nhân, Miêu Cương vương không khỏi tràn đầy đắc ý.
“Vị sư phụ này, không biết phải xưng hô thế nào?”
Ngộ Trần đứng dậy, hai tay chắp lại, nói: “Bần tăng pháp danh Ngộ Trần, cung nghênh Miêu Cương vương.”
Mộc Tư Diêu thấy hắn tứ chi thon dài, thân hình khoẻ đẹp, vô thức lại nuốt thêm một ngụm nước miếng, trong lòng chỉ muốn ôm lấy hắn mà sờ cho đã.
Ngộ Trần nhìn vẻ mặt đầy dâm sắc của y, trong lòng liền cười lạnh một tiếng.
Miêu Cương vương không biết đại nạn của mình đã tới, vẫn thoải mái mỉm cười: “Hôm nay bổn vương đặc biệt tới tham kiến quốc sư, không biết Tĩnh Huyền đại sư có thể ra gặp mặt hay không.”
“Quốc sư đã đợi ngài từ lâu, Miêu Cương vương, xin mời vào trong.”
“Tốt qua, làm phiền đại sư dẫn đường.”
Mộc Tư Diêu trời sinh tính phong lưu, thấy ai xinh đẹp là yêu ngay, nghĩ tới sắc đẹp của quốc sư, là trái tim y đã ngứa ngáy khó nhịn, nhưng nam tử trước mắt cũng có thần thái phong vận, nên trong lòng cũng muốn thân cận với hắn.
“Ngộ Trần đại sư ở Tử Vân tự lâu chưa?”
“Không, bần tăng mới tới.”
“Vậy trước kia đại sư…”
“Bần tăng xuất gia ở Bảo Phật tự, lần này theo Tĩnh Huyền sư huynh tiến cung.”
“Thì ra đại sư là sư đệ của quốc sư.” Mộc Tư Diêu nghe vậy càng mừng như điên.
Ha ha, một không thiếu, hai không thừa, lần này lại được cả cặp sư huynh đệ!
Nghĩ tới cảnh hai người bọn họ cùng nằm dưới thân mình mà rên rỉ cầu xin, thiếu chút nữa máu mũi của Miêu Cương vương đã phun ra!
“Tới rồi, đây là nơi quốc sư tu hành, mời Miêu Cương vương vào. Ngộ Trần xin cáo lui.”
Mộc Tư Diêu sợ tiểu mỹ nhân này chạy thoát, liền vội vàng nói: “Ngộ Trần đại sư cùng vào đi, bổn vương còn muốn cùng đại sư thảo luận phật hiểu nữa.”
Ngộ Trần cười lạnh trong lòng.
Xem ra Phật Tổ muốn bần tăng thay trời hành đạo rồi.
“Bần tăng đạo hạnh nông cạn, nhưng nếu Miêu Cương vương không chê, bần tăng sẽ cố hết sức.”
Vì thế, hai người liền cùng nhau đi vào.
Chỉ thấy trong phòng toả ra mùi trầm hương thơm ngát, thanh nhã lại sạch sẽ.
“Miêu Cương vương, mời ngồi.”
“Quốc sư đâu?”
“Bần tăng lập tức đi mời quốc sư đến ngay.”
Mộc Tư Diêu trong lúc chờ đợi không việc gì làm, bỗng thấy trên bàn có một bức hoạ, đến gần nhìn cho kỹ, thì ra là bức hoạ của một vị mỹ hòa thượng.
“Đẹp, đẹp quá.”
|
Y thấy bức hoạ này vô cùng sống động, không nhịn được đã vươn tay sờ sờ.
Đột nhiên, đầu ngón tay tê dại, cảm giác đó nhanh chóng lan toả khắp toàn thân, trong nháy mắt, Mộc Tư Diêu cả người cứng ngắc, ngay cả miệng cũng không động đậy được.
“Hì hì, xem ra Miêu Cương vương hôm nay phải đổi là Cương Thi vương rồi!”
Tiểu Tuyên tử cố ý duỗi thẳng tay, bắt chước cương thi nhảy vào.
“Ha ha…” Ngộ Trần cười ha hả, từ sau bình phòng bước ra: “Thái tử điện hạ quả nhiên liệu sự như thần, biết Miêu Cương vương sẽ nổi sắc tâm mà chạm vào bức hoạ, bởi vậy ngài đã sớm kêu người hạ dược vào đó.”
“Cái này gọi là lấy độc trị độc. Miêu Cương vương ngươi nghĩ rằng cả thiên hạ chỉ có mình ngươi biết hạ độc thôi sao? Dù ngươi lợi hại thế nào, cũng không thể so sánh với thái tử điện hạ đa mưu túc trí của bọn ta được.”
Miêu Cương vương trong lòng thầm chửi cái tên thái tử chết tiệt kia.
Ngoài ra, cũng tự trách mình vì đã quá mức khinh địch.
Bất quá từ nhỏ y đã học về độc, đương nhiên cũng thử qua không ít loại, vì vậy cơ thể y đã sinh ra chất kháng dược, loại thuốc tê này, chắc chỉ tác dụng không được lâu nữa.
Đang tìm cách thoát thân thế nào, lại nghe thấy hai người kia nói chuyện với nhau.
“Thí chủ, vậy giờ làm gì Miêu Cương vương đây?”
Tiểu Tuyên tử không dám nói tỉ mỉ kế hoạch của thái tử, sợ Ngộ Trần đại sư từ bi, không chịu phối hợp, vì vậy chỉ đơn giản nói: “Thái tử đã phân phó, nhốt y vào căn phòng nhỏ sau hậu viện, để y suy nghĩ lại những việc mình đã làm”
“Ừ, làm vậy rất tốt.”
Hai người liền kéo Miêu Cương vương vào căn phòng nhỏ.
Tiểu Tuyên tử thừa dịp Ngộ Trần không chú ý, đã len lén nhét một viên xuân dược vào trong áo Miêu Cương vương.
Sau đó hai người đi ra khỏi phòng, cũng khoá cửa lại.
“Ngộ Trần đại sư, đa tạ đại sư, nơi này để nô tài trông nom là được rồi.”
Kế hoạch của thái tử vốn là chờ Miêu Cương vương phát tác, Tiểu Tuyên tử hắn sẽ phái một tên tráng hán tới, làm cho Miêu Cương vương nếm thử tư vị bị lăng nhục thế nào.
Kế này quá thực hơi tàn nhẫn, cho nên hắn mới không dám nói cho Ngộ Trần đại sư biết.
“Ừ, vậy bần tăng cáo lui.”
Chờ Ngộ Trần đi, Tiểu Tuyên tử cũng vội vàng rời đi tìm tráng hán.
Nào ngờ người tính không bằng trời định, tráng hán đã bị thị vệ coi như thích khách mà bắt đi.
Tiểu Tuyên tử sợ chuyện bại lộ, vội vàng đi bẩm báo với thái tử.
Một lát sau, tráng hán còn chưa tới, một vị hòa thượng đã xuất hiện.
Ngộ Trần nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy không ổn, thái tử căm hận Miêu Cương vương như thế, sao chỉ có thể phạt hắn quay mặt vào tường suy nghĩ?
Lo lắng mà mở cửa ra, quả nhiên hắn nhìn thấy Miêu Cương vương mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt anh tuấn đỏ ửng, đang nằm trên giường không ngừng rên rỉ…
“Ngươi sao vậy?” Ngộ Trần lo lắng vừa hỏi vừa đi tới bên cạnh y, nào ngờ lại bị Miêu Cương vương kéo xuống giường…
|
Kết thúc
Hai năm sau
Tân hoàng đăng cơ, dân chúng vui sướng, khắp nơi ăn mừng.
Sau khi hoàn thành đại điển kế vị, hoàng thượng mang theo quốc sư tới bên hồ trong tẩm cung.
Trăng sáng treo cao, nguyệt quang như nước.
Nhưng so với tiểu nhân nhi bên cạnh, thì ánh trăng làm sao thánh khiết xinh đẹp bằng.
Hôm nay đã lên ngôi hoàng đế, Hoàng Phủ Dật nắm tay Tĩnh Huyền đi tới bên cửa sổ.
“Huyền đệ, đệ xem, bóng trăng in trên nước, có động lòng người không?”
Tĩnh Huyền ôn nhu cười: “Đẹp không sao tả xiết.”
“Thừa dịp lương thần cảnh đẹp, trẫm có lễ vật muốn tặng đệ.”
Hoàng Phủ Dật cầm lấy bàn tay trắng nõn của hắn, nhẹ nhàng đặt bên mép, rồi dịu dàng hôn lên đó.
Mặt Tĩnh Huyền có chút ửng đỏ, hắn thấp giọng nói: “Là cái gì?”
Hắn vốn không màng đến vật ngoài thân, nên thường không có yêu cầu đòi hỏi cái gì.
Hắn vẫn nghĩ, hai người kiếp trước kiếp này tình duyên nồng thắm, lại được ở bên nhau, đó mới là phúc báo lớn nhất đời hắn.
Hoàng Phủ Dật đương nhiên biết tiểu nhân nhi mà mình yêu mến không để tâm tới thế gian tục vật, nhưng lễ vật này là thứ mà y chân thành muốn hắn nhận.
Hoàng Phủ Dật chỉ tay vào hộp gỗ trên bàn, ôn nhu nói: “Đệ xem đi.”
Tĩnh Huyền đi tới trước bàn, chậm rãi mở hộp gỗ ra.
Ngay lập tức, lưu quang bắn ra bốn phía.
Phượng quan điểm tô đầy thúy ngọc châu báu cùng bộ hà phi lộng lẫy đến chói mặt đang lẳng lặng mà nằm trong hộp gỗ, như chờ đợi người hữu duyên.
Tĩnh Huyền run rẩy vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve, trong lòng nhu tình trăm chuyển, một đôi mắt đẹp đã lệ lưng tròng.
Hoàng Phủ Dật vươn tay ôm ái nhân vào lòng.
“Hôm nay là ngày Dật ca ca của đệ đăng cơ, cũng là ngày hoàng thượng của đệ nghênh lấy hoàng hậu. Mặc vào đi, đời đời kiếp kiếp, chỉ có duy nhất một người, chính là đệ – hoàng hậu của trẫm…”
————————
Cởi lớp áo cà sa màu trắng, thay bằng bộ hà phi cùng phượng quan lộng lẫy, Tĩnh Huyền như là hỗn hợp vẻ đẹp của một cô nương trong trắng mới lấy chồng, cùng nét quyến rũ của một dâm phụ xinh đẹp…
“A a… Dật ca ca… Hoàng thượng…”
Hai chân vờn quanh thắt lưng nam nhân, Tĩnh Huyền ôm cổ tân đế mà ngồi lên thịt kiếm to lớn của y, để thứ đó hung hăng xỏ xuyên đâm vào cúc lôi đầy dâm thủy.
“A a a… lớn quá… thô quá… giết chết ta đi… Hoàng thượng…”
Nhân nhi tuyệt mỹ dâm gọi không ngừng, châu thúy trên phượng quan rung qua lắc lại, phát ra nhạc khúc vừa dâm mỹ vừa mê người…
Nhìn hoàng hậu quyến rũ trước mắt, tân đế hưng phấn vô cùng mà vươn tay bóp lấy nhũ hoa của hắn.
“A a… hoàng thượng—” Tĩnh Huyền đột nhiên phát ra âm thanh thét chói tai tràn ngập thống khổ lẫn sung sướng.
“Thích trẫm làm vậy không?”
Hai mắt Tĩnh Huyền ướt át, hắn thở gấp nói: “Thích… thích…”
“Có muốn trẫm thưởng long tinh cho cái miệng nhỏ nhắn này không?”
“Muốn… Tĩnh Huyền muốn… Hoàng thượng mau… mau cho ta!”
“Đệ thật đúng là hoàng hậu dâm đãng nhất trong lịch sử bổn quốc!”
Tĩnh Huyền cảm thấy xấu hổ vạn phần, nước mắt lưng tròng nói: “Ta… ta không phải…”
“Còn dám nói không?” Hoàng Phủ Dật cười tà, vươn tay bóp trụ nam cây của hắn: “Chẳng những dâm huyệt bên dưới không ngừng tràn ra tao thủy, mà cái dâm cây này cũng đã ẩm ướt lắm rồi! Đệ nhất định là hoàng hậu duy nhất có dâm cây, chẳng lẽ còn không dám thừa nhận sao?”
“Ô ô… đừng nói nữa… Dật ca ca thật xấu… đừng khi dễ ta nữa mà…”
Tĩnh Huyền đỏ mắt, oán hận mà trừng mắt nhìn vị hoàng đế xấu xa.
“Thì Dật ca ca chính là thích khi dễ đệ mà, quốc sư của ta, Huyền đệ của ta, hoàng hậu dâm đãng của ta…”
Hoàng Phủ Dật nắm lấy cằm của hắn, dùng sức mà hôn lên môi tân nương.
“Ưm… a ưm…”
Đôi môi bị hung hăng chà đạp đã đỏ lên như một đóa mẫu đơn kiều diễm.
Hoàng Phủ Dật nắm chặt vòng eo mềm mại của hắn, dùng sức mà đâm vào vài cái, rồi đột nhiên nâng cái mông hắn lên, vừa đi vừa thao hắn, làm cho dâm thủy phun ra rơi đầy trên sàn nhà, như là muốn minh chứng cho tình yêu cuồng si của họ…
Tĩnh Huyền bị thao đến thần trí hôn loạn, không ngừng lắc đầu khóc hô: “A a… Hoàng thượng… Dật ca ca… không được… không được!”
“Nghĩ muốn bắn?”
“Ưm, để ta bắn đi mà… Hoàng thượng.”
“Hảo, hoàng hậu của trẫm chuẩn bị bắn nào!”
Hoàng đế xấu xa bỗng cố ý hung hăng đâm thêm một ngón tay vào cúc huyệt vốn đã căng cứng của Tĩnh Huyền—
“Y a——“
Thống khổ cùng khoái cảm tột đỉnh khiến Tĩnh Huyền phun ra thật mạnh.
Một luồng tinh thủy màu trắng bắn tung tóe lên quần áo hai người….
Hoàng Phủ Dật còn chưa phát tiết đã ấn Tĩnh Huyền quỳ trên mặt đất, ra vẻ tức giận nói: “Đệ không tuân thủ quy củ gì cả, đúng là hoàng hậu dâm loạn vô sỉ! Xem đi, còn làm ô uế long bào của trẫm!”
Tĩnh Huyền có chút thở dốc, quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy long bào bị dính chút dịch trắng, làm hắn cảm thấy xấu hổ đến phát khóc…
“Ô ô… xin lỗi… Dật ca ca… ta làm bẩn quần áo của huynh rồi…”
“Nói một tiếng xin lỗi là xong sao? Không dễ dàng như vậy chứ!”
“Ta… để ta giúp huynh lau.”
“Trẫm không cần ngươi lau.” Hoàng Phủ Dật nắm lấy cái cằm xinh đẹp của hắn, tà ác mà nói: “Liếm cho trẫm.”
“Hả?” Tĩnh Huyền kinh ngạc mà nhìn y.
“Mau liếm! Nếu không trẫm sẽ mặc bộ long bào này vào triều cho ngươi coi.”
|
Tĩnh Huyền nghe vậy, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh: “Ô ô… Đừng! Đừng mà!”
Vạn nhất vị hoàng đế thất thường này thật sẽ mặc nó vào triều, thì quốc sư như hắn sau này làm sao có mặt mũi thấy văn võ bá quan chứ?
Tĩnh Huyền sợ hãi, vội vàng vươn đầu lưỡi liếm tinh thủy trên long bào.
Chứng kiến hoàng hậu mà y yêu tận xương đang rưng rưng đôi mắt mà xấu hổ liếm tinh thủy, Hoàng Phủ Dật kích động điên cuồng, long cây cứng như thép cũng đột ngột bắn ra.
“A a a——- tiểu tâm can của ta—-“
Long tinh trân quý rơi đầy trên khuôn mặt tuyệt mỹ của hoàng hậu, một vài giọt còn bắn cả lên phượng quan, trông càng thêm dâm loạn…
Trái tim Tĩnh Huyền run lên, tiềm thức lấy tay lau tinh thủy trên mặt, rồi bỏ vào trong miệng liếm liếm.
Hoàng Phủ Dật rõ ràng vừa mới bắn tinh, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng dâm đãng này, côn thịt bên dưới lập tức lại cứng lên, như dã thú phát ra một tiếng rống.
“Trẫm hôm nay phải thao chết hoàng hậu dâm đãng ngươi mới được!”
“A a… Dật ca ca…. Hoàng thượng…. A a….”
Đêm động phòng hoa chúc, lưỡng tình tương duyệt, lưỡng tâm tương hứa…
Sử sách ghi lại.
Vũ Nghiêu hoàng đế tại vị mười lăm năm, khởi xướng phật pháp, dân phú quốc cường.
Trong lúc tại vị, ngôi vị hoàng hậu vẫn trống không.
Sau truyền lại ngôi cho hoàng đệ.
Tĩnh Huyền quốc sư cả đời trung thành với hoàng đế, sau khi Vũ Nghiêu hoàng đế truyền ngôi, đã cùng người dạo chơi tứ hải, không rõ tung tích…
|
Đặc điển Thượng
Xuân ý dạt dào, thật thích hợp để đi du ngoạn.
Trên đường cái, đủ loại biểu diễn mới lạ, khiến các du khách vô cùng thích thú.
Một thiếu niên xinh đẹp thanh tú, da trắng như tuyết lôi kéo một vị trung niên đạo sĩ, nghênh ngang mà đi, đã thu hút không ít ánh nhìn của mọi người.
“Này, thối đạo sĩ, sao ngươi không nói lời nào?”
Y Tuyết nhìn vẻ mặt âm trầm của hắn, trong lòng không khỏi buồn bực.
Cái tên thối đạo sĩ này làm sao thế nhỉ?
Sau khi từ Miêu Cương trở về, cái mặt hắn cứ thế hoài.
“Này, ngươi còn như thế, bổn công tử không đi với ngươi nữa đâu. Nghe nói Miêu Cương vương đã tới kinh thành, ta đi tìm hắn nói chuyện giải khuây đây.”
Vân Không tức giận trừng mắt nhìn vật nhỏ vô lương tâm này.
“Ngươi thật đúng là tên đứng núi này trông núi nọ, có tân hoan là quên ngay tình cũ!”
“Tân hoan tình cũ gì chứ? Ngươi ở Miêu Cương có phải đã bị trúng tà không hả? Hay là bị trúng cổ rồi? Sao cả người âm dương quái khí, cũng chẳng chịu nói một câu cho ra hồn, cả ngày toàn nói những thứ bổn công tử không hiểu. Không thú vị, thật không thú vị.”
Y Tuyết mặc dù đã sống trên đời hơn trăm năm, nhưng y luôn ở trước phật nghe kinh tu hành, mặc dù không phải là một đạo sĩ đạo mạo trang nghiêm, nhưng đối với hai chữ tình yêu thì chẳng hiểu tẹo nào.
Chứng kiến tiểu bạch miêu hoàn toàn không hiểu tâm ý của mình, Vân Không quả thực sắp bùng nổ tới nơi!
Vân Không ơi là Vân Không, không phải ngươi đã thề, tuyệt không dính vào tình ái nhân gian sao, thế nào lại đi thích cái tên tiểu Tuyết Ly vô tâm vô phế này, lại còn cả ngày theo sau cái mông người ta nữa?
Ôi, mấy năm nay tu hành, thật là uổng công.
Vân Không bi thán thầm nghĩ.
Chứng kiến vẻ mặt buồn bực của nam nhân, Y Tuyết lại càng thêm buồn bực.
Thối đạo sĩ trước kia mỗi lần thấy y là miệng cười toe toét, còn theo y đầu võ mồm, lúc đó thật vui biết bao.
Bây giờ hắn thấy y là vẻ mặt nhăn nhó, chẳng lẽ bổn công tử làm sai gì đó, đã đắc tội tới hắn rồi?
“Này, thối đạo sĩ, nếu như chúng ta là bằng hữu, thì ngươi hãy nói rõ bổn công tử đã làm việc gì có lỗi với ngươi đi. Nếu như bổn công tử sai, ta sẽ cúi đầu xin lỗi ngươi ngay, ngươi thích trừng phạt thế nào cũng được!”
Vân Không đạo sĩ không nhịn được mà sờ sờ chòm râu của mình, còn đảo đảo cặp mắt trắng dã.
Chẳng lẽ mình nên nói cho Tiểu Tuyết Ly biết nguyên nhân sao?
Vạn nhất y nghe xong lại giễu cợt mình thì làm sao bây giờ?
Nhưng không nói ra, thì với tính cách đơn thuần ngây thơ này, thì dù một trăm năm nữa, y cũng không phát hiện mình đang ghen đâu!
“Hảo! Vậy thừa cơ hội này nói cho rõ ràng vậy? Bổn đạo trưởng ghét nhất ngươi gặp cái tên Miêu Cương vương kia!”
“Kỳ lạ, tại sao ngươi ghét hắn quá vậy? Ta thấy hắn rất vui mà. Hắn có một đống pháp bảo, cả ngày biến đủ loại cho ta xem, thú vị cực kỳ!”
“Bổn đạo trưởng ghét hắn thân thiết với ngươi, cả ngay cứ Tiểu Tuyết này Tiểu Tuyết kia. Còn nữa, tại sao ngươi để hắn sờ tóc ngươi, lại còn ôm ngươi, hôn ngươi.”
“Hắn chỉ hôn nhẹ lên trán ta thôi mà, có gì đâu, không phải ngươi cũng hay làm thế sao?”
Vân Không nghe xong quả thực đã muốn nổi điên.
“Ta giống hắn sao?”
“Rõ ràng giống nhau mà!”
“Thì ra ở trong lòng ngươi, ta như hắn?” Vân Không thiếu chút nữa hộc máu, chỉ chỉ vào mũi y, nói không nên lời: “Ngươi… ngươi— tức chết ta rồi!”
Y Tuyết không hiểu sao cũng nổi giận: “Ngươi cũng làm ta tức chết! Thối đạo sĩ! Ngươi phát điên gì thế hả?”
Vân Không biết nói thêm nữa cũng chỉ khiến hắn tức đến ngất xỉu, nên đã vung tay áo quay đầu đi.
“Này, thối đạo sĩ, ngươi đi đâu thế?”
“Về nhà!”
“Nhưng chúng ta còn chưa đi dạo hết phố mà!”
“Hừ, tìm Miêu Cương vương của ngươi mà đi!”
——————-
Vân Không thi triển pháp thuật, lập tức đã bay tới một căn phòng nhỏ ở ngoại ô kinh thành.
Điểu ngữ hoa hương, cảnh sắc mê người.
Biết hắn trời sinh không thích gò bó, cũng không thích ở trong cung, cho nên đồ nhi đã dựng một căn nhà ở đây cho hắn, để mỗi lần tới kinh thành, hắn có một nơi dễ chịu để đặt chân.
Thở dài một tiếng, nghĩ đến Tiểu Tuyết Ly yêu mến cả đời sẽ không hiểu rõ tâm ý của mình, tâm trạng của hắn không khỏi buồn bã.
Thôi, thôi, duyên phận mà, không thể cưỡng cầu, có lẽ đây là trời cao đã an bài.
Vân Không lắc đầu, ngồi trên tháp điều tức, ổn định tâm thần.
Qua chốc lát, trái tim hắn cũng dần trở nên bình tĩnh.
Bỗng cảm thấy trong phòng có một luồng khí khác, kèm ánh mắt đang trừng trừng nhìn hắn.
“Sao không đi tìm Miêu Cương vương của ngươi đi?”
Thiếu niên nháy mắt mấy cái, lộ ra ánh mắt đáng thương, rồi chui vào lòng hắn mà cọ cọ.
Vân Không đạo sĩ thấy y làm nũng, trong lòng mềm nhũn mà ôm lấy y.
“Vật nhỏ này, thật đúng là chỉ biết giày vò ta.”
“Ư…” Thiếu niên càng thêm thân mật mà tiến sát vào lòng hắn, còn hấp dẫn mà giãy dụa một chút.
Vân Không đạo sĩ chợt nhíu mày.
“Ngươi không phải Tiểu Tuyết, ngươi là ai?”
“Ta là Tiểu Tuyết mà, ca ca, ngươi nói gì đó?” Thiếu niên ghé vào tai hắn, hấp dẫn mà nói.
Vân Không âm thầm cười khổ.
Nếu là Tiểu Bạch miêu khó hiểu phong tình kia có thể hô mình một tiếng ca ca như vậy thì tốt quá.
“Đừng nghịch nữa, ngươi đi nhanh đi, bổn đạo sĩ sẽ không làm khó dễ ngươi.”
“Ưm… đừng thế chứ, chúng ta phong lưu khoái hoạt một chút đi.”
Sóng mắt mê người của thiếu niên khẽ lưu chuyển, xuân ý vô hạn dập dờn.
Một tay ôm lấy cổ Vân Không, một tay cởi bỏ quần áo của hắn.
“Này, nếu không buông ra, bổn đạo sĩ sẽ không khách khí đâu đấy.”
“Ôi hì hì… ta thích ngươi đối với ta không khích khí mà.”
Vân Không nhìn thiếu niên giống hệt Y Tuyết này, thật sự có chút không xuống tay được.
Ngay lúc hai người đang giằng co trên tháp, thì—
Y Tuyết tay cầm kẹo hồ lô kích động đạp cửa bước vào.
“Thối đạo sĩ, ta mua thứ ngươi thích nhất nè. A a a! Các ngươi— các ngươi đang làm gì thế hả?”
Chứng kiến một thiếu niên giống mình như đúc đang quấn lấy Vân Không, Y Tuyết đột nhiên giận dữ.
Thiếu niên mị hoặc tươi cười: “Chúng ta đang làm gì? Thân thiết chứ làm gì nữa, thế này mà ngươi cũng không biết sao? Nhiều năm thế rồi mà ngươi một chút tiến bộ cũng không có.”
“Y Sương! Ngươi mau cút ra ngoài cho ta!”
“Y Sương? Ngươi có quan hệ gì với Y Tuyết?” Vân Không mở miệng hỏi thiếu niên trong lòng.
“Hì hì… bọn ta là song sinh tử, ta là đệ đệ, còn y là ca ca.”
“Thì ra là thế.”
|