Hắc Ám Xâm Tập
|
|
“Buông y ra.” Đang giữ súng, thanh âm của Lâm Lẫm đặc biệt bình tĩnh, “Nếu không buông tay, ta cũng không đảm bảo được liệu ngươi có giống Tê hay không, sẽ có vết thương trí mạng.”
Hồng phản ứng cực nhanh, hắn buông lỏng tay đang giữ Tê, đồng thời xoay người lại, nhanh chóng ra tay, đánh móc ra sau gáy Lâm Lẫm.
Chính là hắn xem nhẹ một việc, Lâm Lẫm thân là người Trái đất, thể lực có lẽ không mạnh bằng bọn hắn, nhưng vẫn là một gã quân nhân đã đạt tiêu chuẩn huấn luyện của liên bang Trái đất, hơn nữa vốn chưa bao giờ tin Hồng, trong khoảng khắc Hồng buông Tê ra, chưa xoay người, Lâm Lẫm phòng ngừa bất trắc xảy ra, nhanh chóng động ngón tay bóp cò súng.
Hành động của Hồng mặc dù nhanh, nhưng cũng không cản nổi hạt cơ bản được phóng ra với vận tốc ánh sáng trong cự ly gần, một tia sáng màu lam ngay trong thời điểm hắn nghiêng người, nhanh chóng xuyên qua sau lưng hắn.
Dường như không tin được rằng chính mình sẽ bị bắn trúng, động tác của Hồng có chút dừng lại, mà khoảng khắc đình trệ này, khi hắn xông tới đây cũng đủ cho Lâm Lẫm đưa tay ra sau, lần thứ hai để súng sau lưng hắn.
“Ta khó có thể đảm bảo, hạt cơ bản có vận tốc ánh sáng tiếp theo, sẽ không trực tiếp bắn thủng nơi này của ngươi.” Lâm Lẫm chống lại ánh mắt lộ ra tia hung ác của Hồng, nâng tay dùng súng chỉ vào gáy hắn.
“Thú vị.” Hồng ngây người một chút, bỗng nhiên nở nụ cười, “Ngươi phải cứu Tê?”
Tê cứu hắn một mạng, giờ phút này y bởi vậy mà gặp nguy hiểm, chính mình đưa tay ra giúp đỡ, không phải đương nhiên sao? Lâm Lẫm căng dây thần kinh, toàn thân chăm chú chằm chằm vào từng cử động của Hồng, hắn biết đối phương đang thử phân tán lực chú ý của mình.
Hồng tiếp tục thuyết phục: “Ngươi cam tâm thư phục, cả đời nằm dưới thân Tê, nhìn sắc mặt y, vì y đẻ trứng? Chờ đến một ngày kia, y lại bắt ngươi làm chất dinh dưỡng, nuôi nấng đứa nhỏ của y?”
Lời nói của hắn gợi lên những ký ức hẵng còn mới mẻ, vẻ mặt Lâm Lẫm trong nháy mắt có chút dao động. Lúc ban đầu Tê bắt được hắn, không phải có ý định như vậy sao không? Đích thực, Tê hiện tại có lẽ đối với hắn có chút thay đổi, nhưng về sau thì sao! Lòng người thay đổi, nếu Tê cuối cùng chán ghét hắn?
Thoáng nhìn thấy được sự dao động của Lâm Lẫm, khuôn mặt lạnh như băng từ xưa đến nay của Hồng lộ ra một nụ cười, “Ngươi hiện tại không cho ta động thủ, tương lai sẽ hối hận a!”
Lâm Lẫm vẫn đứng im, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh khi ở chung cùng Tê. Khi Tê thô bạo cưỡng bức hắn, khi hắn ngốc nghếch y đút cơm cho hắn ăn, rồi y phẫn nộ khi hắn lén chui vào phi thuyền. Vẻ mặt của Tê khi nhìn thấy bảo bảo mới sinh, cuối cùng là vẻ không hờn giận khi thu nhận Tề Nho.
Rất nhiều hình ảnh xuất hiện trong tâm trí hắn, đan chéo với nhau tại một điểm, trách nhiệm, làm cho hắn không thể buông tay.
“Ta sẽ không buông tay.” Hắn bình tĩnh chống lại ánh mắt của Hồng, “Có lẽ tương lai ta sẽ hối hận, nhưng hiện tại thì không.”
Hiện tại chẳng phải Tê đã liều mình cứu hắn sao. Biết đâu đến một ngày, Tê sẽ chán hắn, vứt bỏ hắn như một thứ vô giá trị, nhưng giờ này phút này, hắn liều mình cứu y, tấm chân tình này, là thật sự.
Hắn nguyện ý còn vì chân tâm của hắn, không nghĩ khất nợ, tương lai hối hận. Hồng nhìn thoáng qua khả năng tự phục hồi vô cùng tốt của huynh đệ mình, tự biết đã đánh mất cơ hội tốt để diệt trừ địch thủ, không nói một câu liền xoay người lại đi ra ngoài.
Tê ngồi dựa vào đầu giường, cảnh giác chăm chú nhìn khi Hồng rời đi, quay đầu nhìn Lâm Lẫm lộ ra một nụ cười ấm áp. Sự tình vừa rồi phát triển ngoài dự kiến của y, Lâm Lẫm thế nhưng đã bảo vệ chính mình!
Thấy Hồng rời đi, Khánh Âm mới nói, “Thật sự rất nguy hiểm, thời điểm Tê bị thương không có nhiều người thấy, nhưng vì không ai biết cụ thể tình hình, cho nên mới không dẫn tới sự náo động nào, chắc thấy ta ban đêm qua đây, Hồng mới sang theo.”
Giọng nói chậm lại, Khánh Âm nói với Lâm Lẫm, “Về chuyện nhiệt độ cơ thể của Tê, không cần để ý, đây là phản ứng bình thường, ngươi có thể tưởng tượng cơ thể y có cơ chế bảo vệ giống như ngủ đông, khiến cơ thể giảm bớt tiêu hao năng lượng, tập trung vào việc chữa trị vết thương.”
Lấy một chậu nước, rửa tay, Khánh Âm rắc một ít bột trắng lên miệng vết thương của Tê, dùng để khử trùng cùng giảm đau, sau đó quấn vài vòng băng gạc xung quanh.
“Xử lý đơn giản như vậy, sẽ không có vấn đề gì chứ? Như vậy là được sao?” Lâm Lẫm hỏi.
Khánh Âm nhướn mày, không hài lòng nghĩ rằng: những lời vừa nói ngươi cũng không nghe thấy sao?
Tê gật đầu với Lâm Lẫm, tỏ vẻ không có việc gì. Tê làm ra vẻ không quan tâm, nhưng y càng bình tĩnh, Lâm Lẫm lại càng giống như có gai trong họng.
Khánh Âm thu dọn mọi thứ, “Tốt lắm tốt lắm, đều nghỉ ngơi thôi, nhân tiện gọi luôn đứa bé cùng Tề Nho đang đứng bên ngoài vào ngủ đi.”
Giống như Khánh Âm nói, sau mấy hôm, bằng khả năng phục hồi của y, miệng vết thương của Tê gần như đã lành hẳn. Nhưng dù vết thương có biến mất, thì ký ức cũng vẫn còn.
Người này, không hề do dự đã nhận lấy nguy hiểm thay mình. Tuy bị thương đúng chỗ hiểm, nghe theo lời Khánh Âm hôm nay Tê vẫn chưa đi săn thú, nhưng y là thủ lĩnh, tất nhiên sẽ được chia con mồi, Lâm Lẫm và Tề Nho cũng bao gồm trong đó.
Ngồi trước đống lửa, nhìn nghiêng vào khuôn mặt đang nhai của Tề Nho, Lâm Lẫm dần dần trở thấy khó chịu. Chính mình vừa xác định được tình cảm, muốn cùng một chỗ với Tê, nhưng lại phát hiện một khối đá do bản thân mình thả nằm chặn đường.
Bởi vì Lâm Lẫm có tâm sự, ăn cơm giống như đang chịu phạt, bảo bảo sau lần thứ ba bị nghẹn, rưng rưng nước mắt nói, “No rồi……”
Lâm Lẫm “Ah” một tiếng, xoa xoa miệng bé, chính mình cũng không ăn nữa mà mơ hồ bước vào nhà. Tê nhìn theo bóng dáng Lâm Lẫm, trừng mắt nhìn, có điểm lo lắng, y đã làm theo lời Lâm Lẫm chọn ra một người, chính là Lâm Lẫm lại không vừa lòng, tự nhiên muốn đi săn thú, bây giờ tinh thần lại uể oải…… Tê cất con dao cắt thức ăn, đi theo sau Lâm Lẫm.
Bước vào phòng, “Ngươi……” Tê muốn nói lại thôi, y vốn vụng về trong lời nói nên nhất thời không biết làm thế nào để nói.
————
*Cảm xúc âm tình bất định chính là cảm xúc không ổn định, biến đổi thất thường, không thể bảo trì trạng thái bình tĩnh hòa nhã.
|
10|
Nhưng theo tính cách của Tê, ngay cả suy nghĩ khéo léo chút cũng khó có thể được, cho nên chẳng bao lâu sau, y ngồi xuống cạnh Lâm Lẫm vỗ vai hắn, “Ngồi dậy, ta có chuyện muốn nói.”
Tê đã mở miệng, Lâm Lẫm cũng không giả vờ được nữa, chậm chạp ngồi dậy, “Sao?”
“Ngươi tức giận?”
Vẻ mặt của Tê làm cho Lâm Lẫm thẹn quá hóa giận, nói cũng không lưu loát, “Ngươi, ngươi…… nói bậy bạ gì đó?”
Tê cúi đầu, khẽ hôn lên trán Lâm Lẫm, đây là một cái hôn vô cùng thân mật mà không hề mang theo dục vọng, nhìn gần Lâm Lẫm thấy đôi mắt màu tím lấp lánh hàng mi dài khẽ buông xuống, bỗng chốc liền ngây dại.
Trong đầu Lâm Lẫm liền loạn cào cào hết cả lên, xoắn hết vào nhau, càng xoắn càng rối……
Lâm Lẫm đẩy đầu Tê đang kề cận trán hắn ra, ánh mắt cũng không biết đặt ở đâu, “Kẻ lừa đảo……”
Tê trợn to mắt, “Nói ta sao? Ta lừa ngươi cái gì?” Chưa từng có ai mắng y là kẻ lừa đảo.
“Ngươi thích ta?” Lâm Lẫm lạnh nhạt.
“…….” Tê nhìn Lâm Lẫm, gật đầu.
“Chính là ngươi lại thu nhận cả người khác?” Lâm Lẫm kết luận, “Vậy căn bản đó không phải thích. Cách nhìn nhận của chúng ta khác nhau……”
Tê khó xử nhướng mày, nói, “Tề Nho là ngươi muốn ta thu nhận, ta miễn cưỡng bản thân giữ hắn lại, đây là ngươi yêu cầu a.”
“Ta thấy đâu phải thế, ngày hôm qua không phải ta còn phá ngang chuyện tốt của ngươi sao?” Lâm Lẫm thốt ra.
“Cũng không phải bị ngươi gián đoạn, ta vốn không làm được, chẳng qua là sợ ngươi không vui. Da của hắn không tốt, mặt cũng không đẹp như ngươi, thân thể cũng không được……” Tê nói nhảm chê trách một hồi, cuối cùng kết luận, dù sao Tề Nho cũng không bằng được Lâm Lẫm.
Đơn giản như thế sao? Lâm Lẫm che mặt, truy hỏi Tê sao lại thành vậy? Lâm Lẫm thở dài, buông tay hỏi, “Cánh tay của ngươi đã khỏi hẳn chưa?”
Tê vén tay áo lên, để lộ băng gạc ra, “Khỏi rồi.”
Lâm Lẫm nhìn gần, da non đã trùm hết miệng vết thương, nhìn qua thực mềm mại, hoàn toàn không giống như vừa mới bị cắn, qua không lâu nữa có thể hoàn toàn không để lại sẹo.
“Quả là lợi hại a……” Lâm Lẫm thở dài, “Xương thì sao?”
Tê giơ tay lên nắm lại, tỏ vẻ không có việc gì.
Hai người im lặng trong chốc lát, Tê nhịn không được nói, “Ngươi đang lo lắng cho ta sao?”
Câu hỏi trực tiếp, phù hợp với tính cách của Tê. Lâm Lẫm cúi đầu thấp hơn, ở góc độ Tê không nhìn thấy, vành tại bị tóc che đi đang đỏ dần lên……
Ngoài cửa, Tề Nho nhỏ giọng nói phá hỏng cảnh tượng, “Bọn họ gọi các ngươi ra ngoài……” Nói xong cúi đầu chạy.
Lưu lại Lâm Lẫm với vẻ mặt lại xị xuống, đang chờ Tê trả lời.
“Ngươi sẽ làm gì với Tề Nho?” Lâm Lẫm hỏi, việc giữ lại Tề Nho đã là thực tế.
Tê dù không nhạy bén cũng nhận ra được chuyện lần này nhất định có liên quan tới Tề Nho, lúc này y coi như không để Tề Nho vào mắt, sẽ xử lý sau.
Bây giờ, sắc trời còn chưa tối hẳn, nhưng ánh trăng đã ló ra qua những tầng mây, cũng thấp thoáng thấy được những ngôi sao. Lâm Lẫm đi theo sau Tê, hai người một trước một sau ngồi bên đống lửa, bảo bảo vẫn đang chơi đùa, vừa nhìn thấy Lâm Lẫm, cũng đã quên tình trạng bi thảm của bữa trưa, chạy tới nhào vào lòng Lâm Lẫm. Sau khi Tê ngồi vào chỗ của mình, Tề Nho mới ngồi xếp bằng chân giữa Tê và Khánh Âm.
Tê nhận lấy thịt nướng đã được Khánh Âm rắc đều gia vị, cắt thành từng miếng đưa cho Lâm Lẫm, Lâm Lẫm sau khi nhận lấy giống như ngượng ngùng vì bị nhìn thấu tâm tư, không lên tiếng cúi đầu xuống đút thức ăn cho bảo bảo trong ngực.
Bảo bảo ăn dây ra khiến cả mặt đều dính mỡ bóng loáng, xung quanh miệng đều dính đầy thức ăn, Lâm Lẫm sau khi lau sạch mặt cho bé lại cho bé ăn một bát súp nấm, rồi mới chuẩn bị lấp đầy bụng mình, Tê nói, “Đây là chỗ thịt sườn, nếm thử xem.” Nói xong liền đưa cho Lâm Lẫm.Lâm Lẫm dùng tay gỡ xuống một miếng, cho vào miệng, nheo mắt lại gật đầu, ăn ngon…… Tề Nho lặng lẽ giương mắt, vừa lúc hai người nhìn nhau, Lâm Lẫm mới phát hiện hai tay hắn trống trơn.
Lâm Lẫm nuốt miếng thịt trong miệng xuống, Tê cho tới bây giờ đều không có hạn chế hắn lấy đồ ăn, rất nhiều lúc Lâm Lẫm đều tự chính mình lấy, hiện tại xem ra, Tê quả thật đối với hắn rất khác. Lâm Lẫm có chút suy nghĩ, dù sao nguyên nhân là ở chính mình, Tề Nho cũng là vô tội, bản thân mình lúc trước nhắm vào hắn là không có đạo lý. Xé một miếng thịt, Lâm Lẫm đưa tay ngang qua Tê, “Này, ăn đi.”
Tề Nho nhận lấy mà thấy lo sợ, ngay từ đầu hắn đã nhận ra Lâm Lẫm được đối xử rất khác với bọn hắn, còn hơn bọn hắn, Lâm Lẫm giống như là một thành viên trong bộ tộc này.
“Cám ơn!” Tề Nho ngại ngùng cười.
Tề trừng mắt liếc Tề Nho, Lâm Lẫm còn chưa từng cắt thịt cho y.
Tề Nho buồn bã ngồi nhai, khi lau miệng lại phát hiện Tê dường như hận không thể lột da hắn ra, miếng thịt cuối cùng liền vướng trong cổ họng, khiến mặt hắn đỏ bừng, “Khụ……”
Lâm Lẫm thấy thế liền lấy một chén nước đưa cho Tề Nho. Tề Nho liên tục ho vài cái, cuối cùng cũng tránh được việc bị nghẹn chết.
Tê liếc mắt nhìn Lâm Lẫm, bỗng nhiên đem Tề Nho đẩy ra xa, mở miệng nói, “Ta từ bỏ hắn.”
Tất cả mọi người đều nhìn Tê, Tề Nho sắc mặt tái mét, môi cũng trở nên run rẩy, hắn sẽ bị xử lý như thế nào? Quay lại chen chúc trong căn phòng dơ bẩn kia, hay bị giết chết……
Khánh Âm nháy mắt với Lâm Lẫm, bỡn cợt nói, “Hắn chọc đến ngươi?” Cũng không biết là hỏi Lâm Lẫm hay hỏi Tê.
Tê không nói, Lâm Lẫm thấy mặt Tề Nho xám xịt lại, cuống quít nói, “Không phải, chính là……” Nhưng cũng không biết làm thế nào để giải thích cho đúng.
“Đem hắn ném trở lại là tốt rồi.” Tê cũng không cần mạng của hắn, “Hay là người muốn?”
Khánh Âm nhướng mày, “Không cần!”
Những người khác lập tức lộ ra biểu tình ngươi mà dám ghét bỏ sao. Khánh Âm nhún vai, chuyện lưu lại con nối dòng hắn đã sớm nghĩ thông suốt, thân thể bị thương nặng, có lẽ không thể có trứng, mà cho dù có đi nữa, nếu nó không có khả năng chiến đấu thì cũng chỉ là phế vật. Lại nói về Tề Nho, Khánh Âm thực sự không thấy hứng thú, vì thế hắn không ngần ngại từ chối.
Tê nói, “Đem hắn quay về chỗ cũ, chờ những người trong tộc đến rồi tính sau.”
Lâm Lẫm biết mọi chuyện là do hắn gây ra, nhưng hắn cũng không thể chịu được Tê có người khác, trong mấy tháng hắn trở nên ngu ngốc, việc cùng Tê chung sống hàng ngày đã ảnh hưởng vô thức đến hắn, Lâm Lẫm tự nhắc nhở bản thân, ta làm như vậy là đúng, huống chi ta cùng Tê còn có một “Giao dịch” rất quan trọng.
Ngoại trừ Lâm Lẫm, chuyện của Tề Nho đối với bọn họ chỉ là vấn đề nhỏ nhặt không đáng kể, sau khi sai người đưa hắn về nhà giam cũ, mọi người lại cùng ăn uống với nhau.
Tê đuổi Tề Nho đi, nhưng chuyện Lâm Lẫm đưa đồ ăn cho Tề Nho y còn chưa quên, vì thế nói, “Cho ta một miếng!”
Lâm Lẫm không suy nghĩ nhiều như vậy, lấy tay trực tiếp đưa thịt cho Tê. Nguyện vọng được thỏa mãn, Tê há mồm cắn một miếng thật to.
|
Tê tâm trạng tốt, y liền đặt một phần quan tâm lên bảo bảo, đem bảo bảo từ trong lòng Lâm Lẫm kéo vào lòng mình. Hành vi thân mật của Tê làm cho tộc nhân kinh ngạc, Tê cũng không phải chỉ có một trứng, khi y gặp Lâm Lẫm cũng có một kẻ đang mang con nối dòng của y, nhưng y cũng không coi đó là con của mình, chỉ coi đó là việc kéo dài tộc đàn của mình.
Hiện tại đối xử với bảo bảo tốt như thế, mọi người không khỏi đoán rằng Tê chẳng lẽ muốn để đứa nhỏ này làm người kế vị?
Mọi người không hẹn mà cùng quan sát bảo bảo.
Hai má hồng hào, tay chân ngắn ngủn mập mạp, mặc dù có mắt tím cùng móng tay sắc nhọn, nhưng cũng chưa biết được năng lực thế nào, nếu bảo bảo do người trong tộc sinh ra, tất nhiên không hề nghi ngờ, hắn được di truyền gien từ Tê, nếu có thể được Tê dạy bảo, công nhận, cùng với thời gian thì hắn sẽ là thủ lĩnh tiếp theo. Đáng tiếc là bảo bảo lại do Lâm Lẫm sinh ra, nếu tương lai không đủ mạnh, thì chắc chắn sẽ không được ủng hộ.
Dù sao cũng chưa biết được, trước mắt mà nói, bảo bảo vẫn tạm thời chiếm được sự coi trọng của mọi người.
Buổi tối, Lâm Lẫm bưng nước ấm lên, cởi hết quần áo cho bé rồi đặt vào trong nước, còn Phỉ Thúy thì rửa mặt ở một chậu nhỏ đặt ở bên cạnh. Nơi này mặc dù có nguồn nước, nhưng thời tiết đang dần chuyển lạnh, việc đun nước nóng vẫn thật phiền toái, Lâm Lẫm xoa nhẹ sau lưng bé, nghĩ về việc tắm rửa vào mùa đông rất không thuận tiện.
Tê đẩy cửa vào, nghe thấy Lâm Lẫm nói, “Ngươi không được dùng móng để cào vào chậu, nó được làm bằng gỗ.”
Chờ Lâm Lẫm đem bảo bảo đã được hấp hơi thành hồng hồng đặt lên giường, Tê mới mở miệng, “Hôm nay ta cùng với ngươi ngủ.”
Lâm Lẫm đang chuẩn bị đổ nước đi liền giật mình, chậu gỗ trượt khỏi tay, chưa nói việc cả người bị ướt, chậu còn rơi vào chân. Lâm Lẫm cúi xuống, xoa ngón chân. Tê vội bước đến gần, kéo Lâm Lẫm ngồi xuống bên mình, “Làm sao vậy?”
“Ngươi nghĩ là làm sao?” Tay đứt ruột xót, ngón chân cũng không phải ngoại lệ, đau đến mức sắp chảy cả nước mắt.
Tê cởi giầy cho Lâm Lẫm, nhìn thấy đầu ngón chân đều đỏ lên, nhẹ nhàng vuốt ve, động tác cực kỳ tự nhiên.
Lâm Lẫm đầu tiên là quá mức kinh ngạc, sau đó liền đỏ mặt, cuối cùng là rút ngón chân về, “Đừng, để ta tự làm……”
Tê nhìn Lâm Lẫm, chậm rãi nói, “Khi đó, ngươi đi nhà vệ sinh cũng là ta mang ngươi đi……”
Lâm Lẫm xấu hổ ho nhẹ một tiếng, cho dù là ngốc thật hay giả vờ ngốc, trong thời gian đó, một nửa các việc vặt vãnh đều là Tê làm, nhưng hiện tại hắn đã suy nghĩ rõ ràng, như thế nào có thể đánh đồng như nhau được.
Lâm Lẫm cúi đầu, Tê nhìn thấy mang tai của Lâm Lẫm đỏ hết cả lên, nhìn từ cổ xuống xương quai xanh nhô lên của hắn, phía dưới tuy bị quần áo che khuất, nhưng trí nhớ Tê tốt lắm, huống chi đấy là cơ thể mà y đã ôm qua vô số lần…… Dưới bụng căng cứng, Tê trầm giọng nói, “Ngươi đã tắm rửa chưa?”
Lâm Lẫm nghĩ lại, từ lúc Tê thổ lộ tới nay, hắn không muốn lõa lồ thân thể trước mặt y, luôn thừa dịp ban ngày Tê rời đi mà vội vàng lau rửa, sau khi Tề Nho đến, hắn lại không có thời gian đi tắm, cũng đã hai ngày, hơn nữa hôm đi săn thú cùng Tê cũng bị dính không ít bùn đất, hiện tại Tê nhắc đến, Lâm Lẫm đột nhiên thấy cả người đều khó chịu.
“Ta đi lấy nước.” Lâm Lẫm nói.
Tê giữ chặt cổ tay Lâm Lẫm, “Đi theo ta.”
Lâm Lẫm nghiêng ngả lảo đi theo y, “Làm cái gì?”
Tê mang Lâm Lẫm đi tới phía sau bộ lạc, sau đó ôm lấy hắn, mặc cho Lâm Lẫm phản đối.
Đi được một lát, Lâm Lẫm che miệng hô lên, “Trời ạ……”
Không ngờ trên núi lại có suối nước nóng, nó giống như một hồ bơi lớn phía trên bốc lên đầy hơi nóng, Lâm Lẫm chạy tới vốc nước lên, là suối nước nóng thiên nhiên có màu vàng nhạt*, Lâm Lẫm mừng rỡ, quay đầu nói, “Khụ, cái này, ngươi tránh đi một chút đi.”
Tê không vui nói, “Chỗ này là ta mang ngươi tới.” Biểu lộ tâm tư hoàn toàn không muốn rời đi.
“…… Ta sẽ không tắm.”
Tê nhượng bộ, “Nơi này dù sao cũng là ở bên ngoài, ta không thể đi.” Nói xong, y liền đi vòng ra sau một tảng đá lớn đứng đó, “Ta ở đây chờ ngươi.”
Lâm Lẫm suy nghĩ một lát, vẫn là mong muốn có thể thoải mái tắm rửa chiếm ưu thế, hắn nói, “Không cho phép ngươi lại gần đây.”
Tê lên tiếng đồng ý, Lâm Lẫm mới cởi quần áo, đặt trên cỏ rồi từ từ xuống nước. Lâm Lẫm trộm nhìn về hướng Tê đứng rất nhiều lần, thấy Tê không có biểu hiện gì khác thường mới thả lỏng cơ thể, thật sự là rất thoải mái, Lâm Lẫm lười biếng dựa vào một tảng đá bên cạnh, mí mắt cũng dần dần buông xuống.
“Tùm!” Tiếng một vật lạ rơi xuống nước làm cho Lâm Lẫm đột nhiên mở to mắt. Trên mặt nước có gợn sóng tròn lăn tăn, nhưng không thấy bất cứ thứ gì.
Lâm Lẫm cảnh giác nhìn xung quanh, tuy rằng hoàn toàn không có gì, nhưng hắn vẫn lặng lẽ đặt tay lên men bờ, ngón tay tìm quần áo.
Quần áo không thấy!
Một bóng đen từ dưới nước hướng tới Lâm Lẫm, Lâm Lẫm liền ném hòn đá đang cầm trong tay. Hay tay bị bắt được, hòn đá còn chưa đụng tới kẻ đột kích liền rơi xuống nước.
Lâm Lẫm lấy chân đá y, “Đồ vô lại!”
Đúng vậy, là Tê……
Lau đi nước bị văng vào mắt, Tê ôm Lâm Lẫm, “Cùng nhau tắm đi.”
Lâm Lẫm phục hồi tinh thần, tức giận nói, “Quần áo đâu?”
Tê vuốt nhẹ lên mái tóc ướt của Lâm Lẫm, “Ở bên kia.” Hướng về chỗ quần áo, hơi hơi giơ cằm lên.
Thấy Lâm Lẫm muốn lên, Tê vòng tay ôm eo hắn, “Đừng đi……”
Thân mình Lâm Lẫm khẽ run, thanh âm cũng hơi run run theo, “Ta tắm xong rồi.”
Tê bá đạo nói, “Tắm cùng ta.”
|
Tê nắm lấy cằm Lâm Lẫm, ngậm lấy đôi môi, dùng sức hút lấy, đầu lưỡi đẩy ra hai hàm đang ngậm chặt, dò xét trong khoang miệng Lâm Lẫm. Kịch liệt hôn môi khiến Lâm Lẫm không thở nổi ngã xuống, ngâm mình trong suối nước nóng khiến đầu hắn có chút choáng váng, lại bị Tê hôn rất mạnh mẽ……
Tê nhấc người Lâm Lẫm lên, hơi rời khỏi môi Lâm Lẫm, làm cho hắn nghỉ trong chốc lát, tiếp theo lại hạ xuống một nụ hôn càng thân mật kịch liệt hơn. Chấm dứt nụ hôn, thân thể hai người đều có phản ứng. Lâm Lẫm lấy tay che ở trước ngực, định cùng Tê lui ra một khoảng. Tê bắt lấy hạ thể của Lâm Lẫm, chậm rãi ma xát trong khi Lâm Lẫm kinh hô, ngón tay lạnh lẽo được ngâm trong suối nước nóng trở nên ấm áp, sự sảng khoái tràn tới nhanh chóng và mãnh liệt.
Lâm Lẫm đã thật lâu chưa có phát tiết, Tê cũng vậy.
“Ah……” Lâm Lẫm thở dốc mềm mại dán vào người Tê, giống như một cái bàn chải nhỏ cọ cọ vào tim Tê.
Ngón tay của Tê tuy là vũ khí, nhưng cũng không thô ráp, thậm chí có thể nói là mềm mại, ngay cả vết chai cũng không có, này hoàn toàn là nhờ vào khả năng tái sinh tế bào vô cùng tốt của y. Lâm Lẫm không kiên trì được lâu, rất nhanh phải dựa vào vai Tê bắn ra. Xấu hổ đến mức như muốn nổ tung, Tê đã xoay người Lâm Lẫm lại, đặt ở ven bờ để táy máy chân tay.
“Không được!” Nhưng do mới trải qua chuyện vừa rồi, nên lời cự tuyệt hoàn toàn không dứt khoát.
Tê ngậm lấy vành tai Lâm Lẫm, dịu dàng nói, “Một lần……”
“Không…… đi……” Lâm Lẫm nhấc chân muốn đi, lại bị Tê thuận thế nâng chân nhấc lên, trong phút chốc, nửa người trên liền đổ về phía trước, hậu huyệt liền lộ ra dưới nước.
Tính khí cứng rắn để ngay trên mông Lâm Lẫm, Lâm Lẫm lắp ba lắp bắp nói, “Đừng……”
Tê thở nhẹ ra, đầu lưỡi cuốn lấy vành tai Lâm Lẫm, sau khi Lâm Lẫm rên rỉ liền nói, “Ta nhẹ nhàng làm một lần thôi, sẽ rất thoải mái……”
Tê lặp lại lời nói, bởi vì thanh âm rất êm dịu, giống như cầu xin……
Trong lúc nhất thời, Lâm Lẫm nhớ tới chuyện bảo bảo làm gián đoạn tình hình lúc ấy, Tê đã nói, y đối với Tề Nho không có dục vọng…… Còn đang hoảng hốt, Tê đã đem phản ứng của Lâm Lẫm coi là thuận theo, hạ thể to lớn tách mông ra tiến thẳng vào cúc huyệt……
“A!” Lâm Lẫm thảm thiết kêu lên một tiếng.
Tê kiềm chế ham muốn nhanh chóng được đưa đẩy, vuốt ve phần eo của Lâm Lẫm. Phần đỉnh hạ thể đã đi vào, phần móc câu đặc thù cũng đã mắc vào trong, Lâm Lẫm dù muốn cự tuyệt thì cũng đã muộn. Lâm Lẫm thật căng thẳng, hạ thể nhanh chóng thít chặt lại, khiến Tê cảm thấy khó thể chịu được.
“Đừng nhúc nhích!” Tê gầm nhẹ.
Lâm Lẫm nháy mắt cứng đờ, trong cơ thể tựa hồ có thể cảm nhận thấy nhịp đập của Tê. Tĩnh mặt cổ vì kích động mà dần dần hiện lên, trên trán không rõ là mồ hôi hay hơi nước ngưng tụ lại, y giống như một con thú tham lam, bỏ qua vành tai đã bị cắn đỏ rực lên, ngược lại y liền ngậm lấy vai Lâm Lẫm, hung hăng tự cảnh cáo bản thân phải bình tĩnh, rồi mới nâng nửa người lên, nói, “Thả lỏng nào……”
Lâm Lẫm không dám lộn xộn, cũng cố gắng thả lỏng, bỗng nhiên hắn hơi xoay người…, vội hỏi, “Là, là cái gì? Chẳng lẽ là……”
Tê gật đầu, thân thể Tê có thể phân bố ra một loại chất đặc thù, ngoại trừ tác dụng gây tê liệt ở móng tay, hạ thể cũng có thể ống dẫn đặc thù nằm dưới ống dẫn tinh tiết ra chất dịch làm cho con mồi chủ động phối hợp trong giao phối, Lâm Lẫm cũng đã từng trải qua……
Sau khi Lâm Lẫm trở nên ngu ngốc, Tê chưa từng dùng lại, Tê thích những phản ứng tự nhiên của cơ thể hơn……
“Uh……” Hiệu quả rất nhanh đã hiện ra, mới qua hơn mười giây, Lâm Lẫm liền thấy cả người khô nóng, khác với động tình, giống như toàn thân đều hòa tan với những khoái cảm không tràn đầy.
Niêm mạc chặt khít bắt đầu trở nên mềm mại, chủ động hút lấy phân thân Tê, như là cố gắng ăn vào nhiều hơn. Phân thân vốn to khó có thể chấp nhận được, giờ đã không phải nguồn gốc của thống khổ, Lâm Lẫm đem cơ thể dựa vào sát người Tê, chậm rãi tiếp nhận từng phần phân thân của Tê đi vào trong.
“Ưhm……” Tê khó chịu kêu lên, Lâm Lẫm chủ động khiến y thực hưởng thụ, nhưng lại tra tấn lý trí của y. Tay Tê đặt trên lưng Lâm Lẫm khép vào lại duỗi ra, y rất muốn tóm chặt lấy hai bên eo hắn hung hăng xỏ xuyên qua. Lâm Lẫm rên rỉ tiếp nhận hạ thể của Tê, nó tiến vào càng sâu hơn, hai chân Lâm Lẫm vô lực thõng xuống, nếu không phải có Tê đỡ lấy, chỉ sợ đã chìm vào trong nước.
“Ah…… a……” Lâm Lẫm rưng rưng nước mắt quay lại nhìn Tê, tất nhiên như vậy không thể thỏa mãn nổi bên nhiệt độ cao bên trong hậu huyệt. Dây cung trong đầu Tê rốt cuộc đứt phựt, đem Lâm Lẫm đặt lên mép bờ, hạ thể hai người vẫn còn dưới nước, Tê rút hạ thể ra rất nhanh, chỉ chừa đỉnh chóp không thể đi ra, sau đó mạnh mẽ tiến vào.
“Âh……” Hạ thể vừa đau lại vừa thích, Lâm Lẫm hai tay nắm chặt lấy đám cỏ xung quanh.
Bên trong Lâm Lẫm đã rất mềm, hơn nữa trong nước trơn và dễ trượt vào hơn, cho dù động tác thật thô bạo cũng hoàn toàn không có vấn đề, Tê để cho dục vọng dẫn đường, không cố kỵ gì mà mạnh mẽ tiến lên.
“Đau……”
Sau khi làm hai lần, chất kích thích Tê bắn vào trong cơ thể Lâm Lẫm đã gần hết tác dụng, nhưng Tê vẫn chưa thỏa mãn. Sau lần bắn cuối cùng, Tê lập tức rút ra phân thân đã mềm đi, lấy ngón tay thay Lâm Lẫm rửa sạch tinh dịch, tuy rằng theo biểu hiện của Khánh Âm, đẻ trứng lần tới sẽ an toàn hơn lần trước vì đã có kinh nghiệm. Nhưng khoảng cách giữa hai lần mang thai là quá ngắn, thân thể Lâm Lẫm suy yếu rất nhiều, Tê vẫn không tính toán làm cho hắn đẻ thêm, ít nhất trước mắt là như vậy.
“Đứng lên……” Lâm Lẫm vô lực nói.
Tê buồn bực nói, “Chưa đủ……”
“…….” Lâm Lẫm hai mắt tối sầm, sẽ không phải do Tê nhịn quá lâu nên muốn một lần làm cho hết đi.
|
Không để cho Lâm Lẫm nghĩ nhiều, phân thân cương cứng của Tê lại tiến vào. Lâm Lẫm khóc không ra nước mắt, một khi đi vào, cho dù cầu Tê cũng vô ích, chỉ có thể đợi đến khi y thỏa mãn mới thôi.
Cuối cùng, Tê ôm lấy thân thể Lâm Lẫm mềm nhũn ngã vào người y, trên miệng gợi nên nét cười, cho đến khi bước vào trong bộ lạc, Tê mới thu lại dáng cười, đem Lâm Lẫm thả vào phòng. Lâm Lẫm mệt đến ngất đi, ngủ thẳng đến ngày hôm sau, tỉnh lại thấy Tê đang ôm eo,chăm chú nhìn hắn, Lâm Lẫm theo phản xạ cúi đầu, có cái gì đẹp đâu, bất cứ tộc nhân nào vẻ ngoài đều tốt hơn so với hắn.
Lâm Lẫm đang muốn xoay người, nhưng động tác lại khiến cả cơ thể cảm thấy đau nhức, mặt hắn nhăn nhó đôi chút. Sức quan sát của Tê cực kỳ nhạy bén, lập tức xoay người Lâm Lẫm thẳng ra, dặn dò, “Đừng nhúc nhích, hôm nay ngươi không cần đến chỗ Khánh Âm giúp hắn, nghỉ ngơi cho tốt đi……” Dứt lời liền bước xuống giường, buộc tóc lên, cầm quần áo mặc vào.
Bình thường, Tê tùy tiện buộc tóc đằng sau gáy, một khi cần săn bắn, mới buộc cao lên để dễ bề hành động.
“Ngươi phải đi ra ngoài?” Lâm Lẫm hỏi.
“Phải.” Tê vừa buộc tóc vừa trả lời.
Lâm Lẫm nhìn vào cánh tay Tê, thanh âm nhỏ đi, “Chính là Khánh Âm nói ngươi bị thương rất nặng, mấy ngày này sẽ yếu hơn trước……”
Tê xoa bóp vào chỗ bị thương, “Đã khỏi hẳn rồi, cũng không có gì khó chịu.”
Tê đặt chân lên ghế, đi giày, “Điểm tâm ta sẽ bảo Khánh Âm đưa tới, ngươi không cần đứng lên.”
Tê cùng tộc nhân chia ra săn thú, cho đến giữa trưa mới lục tục quay về, tốc độ đi săn của bọn họ rất nhanh, nhưng luôn chọn những con mồi ngon nhất, cùng những con mồi hiếm và khó bắt, nên thời gian tự nhiên sẽ kéo dài.
Tê mang về khinh dực điểu bị dụ tới do phấn hoa của cây ăn thịt người, loại chim này khá bé, có tốc độ rất nhanh, để bắt được số lượng nhiều, Tê luân phiên trực ở lãnh địa của cây ăn thịt, sau khi quấy kinh động cả đàn chim, liền đổi sang một chỗ khác, dù cho y rời đi, khinh dực điểu cũng không dám lưu lại ở đây. Xem chừng, trong thời gian ngắn chúng sẽ không quay lại.
Cơm trưa tất nhiên là được bảo bảo rất hoan nghênh. Bảo bảo ăn no xong liền nằm trong lòng Lâm Lẫm phơi nắng, Lâm Lẫm thuận miệng nói, “Còn chưa đặt tên cho bảo bảo đấy.”
Tê ngồi cạnh ngạc nhiên nói, “Ngươi không phải gọi nó là bảo bảo sao?”
“……” Lâm Lẫm sửng sốt trong vài giây, “Làm gì có ai gọi là bảo bảo!”
“Tên có liên quan gì đâu.” Đối với bọn hắn mà nói, tên chỉ dùng để phân biệt, dễ dàng cho lúc gọi mà thôi.
Lâm Lẫm trầm mặc trong chốc lát, nói, “Vậy đặt theo họ của ta.” Có một chút chờ mong.
Tê thoải mái nói, “Lâm bảo bảo cũng được!”
Lâm Lẫm nhìn Tê, tưởng tượng một chút về tương lai có người gọi “Lâm bảo bảo”*, sau đó có một người rất giống Tê lên tiếng, Lâm Lẫm liền phá tan suy nghĩ đó, “Không được, đấy chỉ là biệt danh, làm sao có thể là tên được.” Lâm Lẫm thề, tuyệt đối không cho phép có người gọi hắn là lâm bảo bảo……
Lúc này, Lâm Lẫm liền vì bảo bảo chọn ra một cái tên uy phong lẫm lẫm, Lâm Hiên, là khí vũ hiên ngang. Tuy rằng sau này, tất cả mọi người đều quên họ của Lâm Hiên, chỉ quen gọi là Hiên, Lâm Lẫm vẫn thấy rất vui, còn hơn bị gọi là “bảo bảo”. Được đặt tên trong lúc đang ngủ, bảo bảo ưỡn bụng lên, vừa thở phì phò vừa chảy nước miếng.
Thời gian Tê cùng Lâm Lẫm ở chung không ngừng trôi qua, bảo bảo Lâm Hiên đã lớn lên bằng một em bé khoảng bảy, tám tuổi, Tê bắt đầu dạy bé sử dụng móng tay, thỉnh thoảng còn chỉ cách đánh nhau, kỹ năng săn bắn.
Hôm nay, Tê mang Lâm Lẫm tới chỗ phi thuyền. Bởi vì Hồng tới sớm, đang chán nản ngồi một bên chăm chú nhìn vào màn hình.
“Giờ mới đến?” Hồng nói.
Tê đi thẳng qua, “Là ngươi tới sớm.”
Hai người đều đưa vào một nửa mật mã, thiết bị liên lạc truyền đến tin nhắn, “Dựa theo ước hẹn, chúng ta đã đến nơi thành công, ngày mai bắt đầu khởi hành.”
Hồng nói, “Mọi người đều lên chứ?”
“Đúng vậy, thưa Hồng đại nhân. Nhưng lại phát hiện một người lạ, xin hỏi ngài có cho phép hắn tiến vào khoang thuyền hay không?……”
Hồng cùng Tê liếc nhau, Lâm Lẫm kinh hỉ nói, “Là bọn Diệp Gia sao?”
Tê hỏi, “Là tộc nhân?”
Bên kia trả lời, “Có một gã tộc nhân, cùng hai gã nhân loại.”
Lâm Lẫm kích động cầm lấy cánh tay Tê. Tê nói, “Để bọn họ lên đi.” Lại nhìn biểu tình hưng phấn của Lâm Lẫm, bổ sung thêm, “Trên đường đi phải chu đáo với họ.”
“Vâng, thưa Tê đại nhân.”
“Ta có thể cùng bọn họ nói chuyện không?” Lâm Lẫm cẩn thận hỏi Tê, Tê hỏi ngược lại bên kia.
“Đại nhân, bọn họ đang ở trong doanh địa, tạm thời không thể kết nối được.”
Lâm Lẫm thở dài. Nhưng nghĩ lại đồng bạn vẫn còn sống, sớm muộn gì cũng được gặp, cũng giảm bớt đi sự hối tiếc.
“Đại nhân, còn về tên kia……”
“Làm sao vậy?” Hồng cuối cùng cũng có cơ hội để mở miệng.
“Tên kia là tù phạm bị giam giữ tại cấm địa Mật Sâm……”
Hồng ngáp một cái, thoải mái trả lời, “Sợ cái gì, kẻ nào bị nhốt tại nơi đó đã sớm bị trừng phạt, nếu hắn thức thời không làm càn, cứ mang về cùng là được, nếu hắn dám náo loạn, vậy thịt hắn luôn.”
“Vâng, thưa Hồng đại nhân.”
|