Thâu Tâm Tiểu Xà Tiên
|
|
Chương 6
Hoàng Lãng vẻ mặt quái dị mà đem đầu hướng phía trái di đi, nghiêng mắt nhìn thủ phạm cả người từ trên xuống dưới lộ ra cổ quái.
Cuối cùng xảy ra chuyện gì?
Vừa mới bắt đầu là ngẩn người du hồn, kể từ khi cùng nam tử tóc vàng rắm thui kia bỗng nhiên chạy đi ăn cơm trưa sau, Tiểu Xà lại bắt đầu nhìn mình chằm chằm mãnh liệt nhìn, cũng không biết cậu rốt cuộc ở nhìn cái gì?
Vốn đang cho là ảo giác, sau mấy lần quay đầu lại đều nhìn thấy Tiểu Xà hai mắt toàn bộ chăm chú vào trên người mình, người đần độn nữa cũng biết Tiểu Xà căn bản là đang nhìn hắn.
Cái gì gọi là 'con ếch bị rắn nhìn thẳng' dùng những lời này hình dung cảm thụ của Hoàng Lãng giờ phút này quả thực là bất quá, hơn nữa nhìn mình chăm chú, Tiểu Xà thật đúng là không suy giảm.
Hỏi thủ phạm kia rốt cuộc là đang nhìn cái gì cũng không trả lời, đều chỉ là dáng vẻ cười khúc khích một mình, nụ cười khả ái mê người làm cho Hoàng Lãng mỗi lần trong lòng đều giật mình, mỗi lần đều phải xài thời gian ngắn mới có thể từ trong tươi cười kia phục hồi tinh thần nghiêm túc lại, làm hại nhân viên dưới quyền cho là Hoàng Lãng thân thể không thoải mái, mới đưa đến hiệu suất công việc chậm lại, thế nào hiểu được là cái người kia gây ra.
Điện thoại trên bàn đột nhiên rung động, Hoàng Lãng cầm lấy điện thoại di động để bên tai ấn nút trò chuyện. Đầu điện thoại bên kia truyền đến thanh âm ôn nhu của cô gái. (Hoàng đại tổng giám đốc, là ta, Thiến Nghi.)
"Có việc?"
Cô gái cười khẽ, ( bạn gái chia tay rồi thì không thể có chuyện tìm ngươi sao?)
Hoàng Lãng cười lắc đầu,"Ngươi biết ta không phải là ý tứ này."
(nói giỡn với ngươi thôi, ngươi hiện ở phòng làm việc sao? Hay là ở chỗ khác?)
"Ở phòng làm việc, như thế nào?"
(kính nhờ, chớ cùng ta nói ngươi đã quên hôm nay là sinh nhật của mình.)
Hoàng Lãng liếc nhìn ngày ở lịch làm việc trên bàn, bật cười, "Ta thật đã quên, ngươi gọi điện thoại, sẽ không chỉ hảo tâm nhắc đến ngày sinh nhật của ta đi?"
(ngươi cho rằng ta rất rảnh rỗi sao? Ta là thay thế các công ty đưa bản thiết kế tới cho ngươi, trên đường nhớ tới vừa lúc hôm nay là sinh nhật ngươi, liền thuận tay mua bánh gato trứng mừng sinh nhật ngươi.)
Hoàng Lãng vừa sửa sang lại trong tay tư liệu vừa cười, "Bánh ngọt? Hảo tâm như vậy."
(không nói nữa, ta đã đến lầu dưới của công ty ngươi rồi, đợi lát nữa gặp, bye.)
Hoàng Lãng để điện thoại xuống, Tiểu Xà không biết lúc nào đã chuyển qua bên cạnh bàn làm việc, mở to hai mắt hưng phấn là kéo tay áo của hắn."Lãng Lãng, có bánh ngọt sao?"
Hoàng Lãng bắn mũi Tiểu Xà, đưa tới Tiểu Xà nhăn mặt cau mày kháng nghị."Đúng! Đợi chút có người mang bánh ngọt tới ."
"Vì sao?"
"Bởi vì hôm nay là sinh nhật của ta."
"Sinh nhật? Lãng Lãng sinh nhật?"
Tiểu Xà vui vẻ nhảy lên, "Kia Tiểu Xà cũng muốn tặng quà cho ngươi có đúng hay không? Trên TV cũng diễn như vậy, Lãng Lãng muốn cái gì, Tiểu Xà có thể biến cho ngươi đó!"
Hoàng Lãng cười nhìn Tiểu Xà vừa trở lại hoạt bát, đang mở miệng muốn nói, thì truyền đến một trận tiếng gõ cửa.
"Mời vào."
Theo cánh của bị mở ra, một cô gái mỹ lệ mặc một bộ đồ chỉnh tề một tay cầm một hộp quà tinh mỹ, dưới nách còn kẹp lấy túi giấy, thấy bên trong trừ bỏ ngoài Hoàng Lãng còn nhiều thêm một vị khả ái tuấn tú, nhìn qua bất quá mười năm, sáu tuổi.
Cô gái giẫm giày cao gót đi về phía bàn làm việc của Hoàng Lãng, tiếp theo không chút khách khí đặt mông ngồi lên bàn, hộp quà trên tay cùng túi giấy ném trên mặt bàn, nắm cà vạt Hoàng Lãng đưa cả người kéo hướng mình, cúi đầu cho Hoàng Lãng một nụ hôn nóng bỏng.
Một bên, Tiểu Xà vốn như một tên trộm nghĩ thừa dịp Hoàng Lãng không chú ý, len lén đem hộp bánh ngọt mùi điềm điềm sờ qua, còn chưa kịp động thủ, đã nhìn thấy cô gái không biết kia miệng đối miệng hôn hít lấy Hoàng Lãng.
Hôn...
Không phải đối với người trong lòng mới có thể làm sao?
Chủ nhân tại sao lại hôn cô ta?
Chủ nhân thích cô ta sao?
Nhưng là.....Chủ nhân không phải là hôn Tiểu Xà, thích Tiểu Xà, thì tại sao còn có thể hôn người khác? Đi thích người khác?
Nghĩ không ra vấn đề, tìm không rõ suy nghĩ, tất cả ở trong đầu Tiểu Xà loạn lên.
Ôm đầu dùng sức lắc, nhưng làm sao cũng không quăng ra được những ý niệm đáng ghét trong đầu.
Ngực hảo buồn, hảo chìm, không thoải mái, vô cùng không thoải mái.... .....
"Cậu ấy..... có khỏe không?"
Cô gái buông môi Hoàng Lãng ra, thấy tiểu nam sinh kia vẻ mặt thống khổ mãnh liệt lắc đầu, lo lắng hỏi.
Hoàng Lãng nhìn Tiểu Xà, nhớ tới phản ứng kỳ quái mấy ngày qua, đột nhiên nghĩ thông suốt tiểu ngu ngốc rốt cuộc đang làm gì.
Còn tưởng rằng, Xà đại tiên thiếu dây thần kinh cả đời cũng sẽ không yêu hắn người phàm này.
Nhưng thì ra, Tiểu Xà, cũng đã yêu mình.
Cho nên mới nhìn phim lãng mạn trong TV ngẩn người, cho nên mới không dám nhìn thẳng mình, cho nên mới chăm chú vào nhất của nhất động của mình, cho nên mới thấy cảnh tượng này.....không thoải mái.
"Thiến Nghi......trước tiên cô có thể rời đi sao? Phần tài liệu này hôm nào ta sẽ cặn kẽ thảo luận được không?"
Ngô Thiến Nghi trừng mắt nhìn hai người trong văn phòng, nữ cường nhân tung hoành thương trường này làm sao lại không rõ đến tột cùng phát sinh chuyện gì?
Cô thức thời cười cười, "OK, ta chờ điện thoại của ngươi."
Nói xong ưu nhã giẫm giày cao gót rời đi, thuận tay đem cửa phòng làm việc đóng kín.
Chờ sau khi Ngô Thiến Nghi đi, Hoàng Lãng rời bàn làm việc đi tới trước mặt Tiểu Xà.
"An tĩnh như vậy, một chút cũng không giống ngươi!" ". . . . . ." Tiểu Xà như cũ không nói lời nào, yên lặng cúi đầu.
Vươn tay, ngón tay nâng cằm Tiểu Xà lên, đem khuôn mặt xinh đẹp nhỏ bé nâng lên, chỉ thấy Tiểu Xà hai mắt to đông đầy nước mắt, một cái chớp mắt, hai hàng nước mắt liền ở trên mặt lăn xuống.
"Tại sao khóc?" Hoàng Lãng lấy tay lau đi giọt nước mắt trên mặt Tiểu Xà, thở dài than thở, quan tâm hỏi.
Cắn môi, Tiểu Xà hốc mắt hồng hồng, tràn đầy nghi ngờ mở miệng: "Khóc? Người ta không khóc. . . . . ."
"Nói xạo!"
Hoàng Lãng dùng đầu ngón tay dính giọt nước mắt trên mặt của Tiểu Xà, giơ lên phía trước ánh mắt của cậu, vừa bực mình vừa buồn cười nhẹ nói:
"Nước mắt nước mũi đều chảy đầy mặt, còn nói không có khóc, rắn ngốc!"
Tiểu Xà mị mắt nhìn, liếm đi giọt nước mắt, nghiêng đầu cau mày: Đều mặn, không dễ ăn.... ..."
Hoàng Lãng trắng mắt một cái, sờ sờ đầu Tiểu Xà, "Thấy bánh ngọt ngươi thích nhất không phải hẳn là vui vẻ sao? Làm sao lại khóc?"
Tiểu Xà đem tầm mắt di chuyển xuống, nhìn cái bánh ngọt kia, bẹp miệng."Không ngon, này bánh ngọt không ngon."
"Ngươi đều chưa ăn, làm sao biết được không ngon?"
"Người ta chính là biết không ăn ngon. . . . . ."
Tiểu Xà đem bánh ngọt ở trước mặt dùng sức đẩy ra, cúi đầu buồn buồn nói: "Vốn là bánh ngọt mùi vị rất hương rất ngọt, nhưng là bây giờ mùi vị này làm cho người ta không thoải mái."
"Không thoải mái?" Hoàng Lãng vuốt trán Tiểu Xà, nhăn mày. "Không có nóng a?"
Tiểu Xà bĩu môi, giật tay Hoàng Lãng đang đặt ở cái trán xuống, đổi thành đặt ở ngực của mình, nước mắt lưng tròng nói:
"Nơi này. . . . . . Nơi này không thoải mái, trầm trầm, khó chịu, thật giống như có đồ vật gì đó đặt ở bên này. Chủ nhân, người ta có phải hay không bệnh rất nghiêm trọng? Có thể hay không chết a? Không, không đúng! Sư phụ nói, thành tiên sẽ không phải chết, nhưng là nơi này hảo buồn bực, ô. . . . . . Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Ô. . . . . ."
Hoàng Lãng di chuyển đề tài, "Không phải mới vừa có người nói, muốn đưa quà sinh nhật cho ta sao?"
Tiểu Xà lau đi nước mắt, gật đầu, "Vô luận chủ nhân muốn như thế nào, Tiểu Xà cũng sẽ đưa cho ngươi."
"Vậy thì. . . . . . Nhắm mắt lại."
Tiểu Xà mặc dù không biết Hoàng Lãng muốn làm gì, nhưng vẫn là ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Một giây sau, trên môi liền có đồ ấm áp, còn có đồ mềm nhũn tiến vào trong miệng, di tới di lui hảo kỳ quái.
Tiểu Xà tò mò mở mắt ra, kinh ngạc nhìn khuôn mặt Hoàng Lãng khoảng cách dán tại gần chóp mũi mình, liền giống như người đàn bà kia đối với chủ nhân làm giống nhau, miệng hàm chứa môi của mình.
Đây là.... .....hôn?
Chủ nhân hôn cậu?
"Không- chán ghét-"
Tiểu Xà dùng sức đẩy Hoàng Lãng, trên mặt tràn đầy kinh hoàng cùng chán ghét, giống như nhìn thấy đồ cực kỳ kinh khủng gì đó, hưu một cái liền biến trở về nguyên hình.
Con rắn vàng khổng kích động tránh né tay Hoàng Lãng đưa tới, đuôi rắn vung ở trong phòng làm việc, lật ngã cái bàn, phá hủy tủ thủy tinh, liều mạng mà nghĩ muốn chạy trốn.
Hoàng Lãng nhìn Tiểu Xà hoảng sợ cực độ mà biến trở về nguyên hình, vài lần muốn nhích tới gần, lại bị đuôi rắn không ngừng công kích, không thể làm gì khác hơn là thối lui đến góc, lưng dán tường, lo lắng nói: "Ngoan, Tiểu Xà đừng sợ, tới đây....."
"Tê tê! !" Con rắn vàng lộ ra bén nhọn bạch nha đe dọa, thân rắn đứng lên phân nửa cảnh cáo.
"Ngoan, ta sẽ không thương hại ngươi. . . . . . A!"
|
Hoàng Lãng không cách nào hiểu Tiểu Xà vì sao phản ứng kịch liệt như thế, vẫn cùng bình thường giống nhau, từng bước đi tới, nhưng không ngờ con rắn vàng hẳn là đột nhiên cúi xuống thân rắn, hung hăng cắn lấy cổ Hoàng Lãng, hai hàng bạch nha bén nhọn đâm vào da thật sâu, mạch máu ồ ồ chảy ra máu tươi, dọc theo vết thương không ngừng chảy ra, áo sơ mi màu lam nhạt bị nhuộm thành đỏ sậm.
Hoàng Lãng chỉ cảm thấy một trận đau nhói, nọc độc từ răng rắn rót vào trong cơ thể nhanh chóng tràn đến tứ chi, tê dại chiếm cứ tất cả cảm giác, trong ngực không khí như bị người ta cướp mất, hoàn toàn không cách nào hô hấp, trái tim ở mấy phen kịch liệt nhảy lên sau, cũng cuối cùng bị độc tố sở tàn phá, năng lực giãy dụa biến mất.
Hoàng Lãng bộ mặt da thịt cứng ngắc kéo ra vẻ mặt miễn cưỡng coi là tươi cười,con ngươi từ từ tản ra nhìn con rắn vàng cắn lấy cần cổ, mí mắt không khống chế được rũ xuống, từ miệng rắn lớn ngã lật về phía sau.
Máu tươi dọc theo miệng rót vào cổ họng, con rắn vàng tỉnh lại liền bị cảm giác sợ hãi bao trùm.
Con rắn vàng bị sợ đến há to miệng, buông lỏng ra răng sắc, thân thể Hoàng Lãng theo trọng lực dẫn dắt rớt xuống, chỗ bị răng sắc đâm thủng bị độc hủ thực biến thành máu đen.
Thanh tỉnh sau, con rắn vàng biến trở về hình người, trên mặt mất hết huyết sắc nhìn thân thể Hoàng lãng, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống trên đất, mất tâm tự nói: ""Tại sao. . . . . . Tại sao? Tại sao có thể như vậy ? Làm sao sẽ. . . . . ."
Tiểu Xà kéo hai chân mất hết khí lực, lấy tay chống mặt đất, cố hết sức bò hướng Hoàng Lãng, loạng choạng nắm lấy tay Hoàng Lãng, "Chủ nhân, chủ nhân ngươi tỉnh a! Tiểu Xà không phải cố ý, không phải là.....Van cầu ngươi tỉnh lại a! Van cầu ngươi. . . . . ."
"Tiểu Xà sẽ ngoan, Tiểu Xà sẽ nghe lời, Tiểu Xà không cần ăn bánh ngọt.... .....Tiểu Xà cái gì cũng không muốn nữa! Tiểu Xà chỉ cần ngươi tỉnh lại. . . . . . Chủ nhân ngươi mau tỉnh lại có được hay không!"
Hoàng Lãng tay dần dần đánh mất nhiệt độ, thay thế là lạnh như băng làm cho người ta sợ hãi.
"Không –"
Tiểu Xà khóc, liều mạng ôm lấy thân thể Hoàng Lãng, phảng phất làm như vậy, là có thể đem nhiệt độ của mình truyền đi qua, cũng là có thể gọi trở về sinh mệnh biến mất của hoàng Lãng.
Đầu hỗn loạn không ngừng mà tự hỏi, có tiên pháp gì, có thể làm cho người khởi tử hồi sinh?
Có hay không?
Có hay không?
Tiểu Xà ngươi nghĩ nhanh nên một chút a!
Làm sao ngươi lại ngốc như vậy, vô dụng như vậy, chủ nhân đều bị ngươi hại chết!
Đều là ngươi!
Đều là ngươi!
Chủ nhân là bị ngươi hại chết , là ngươi hại chết , là ngươi! Đều là ngươi!
Tiểu Xà nổi cơn điên đánh vào đầu, càng là gấp gáp, suy nghĩ càng là hỗn loạn Trong lúc bất chợt,Tiểu Xà tay trái ngón áp út nổi lên vòng sáng màu vàng, vờn quanh trên ngón tay cùng lòng bàn tay chỗ giao tiếp.
Lúc này mới nhớ tới lúc trước tiểu hồ trước khi đi, tại trên ngón tay của mình quấn sợi tóc, chỉ cần dùng tiên thuật biến hóa ra không gian, trực tiếp tìm Tiểu Hồ, hơn nữa tiểu hồ vừa thông minh đạo hạnh lại cao, nhất định có thể cứu về chủ nhân .
Tiểu Xà cưỡng bức trong lòng hoảng loạn, chuyên chú niệm chú ngữ cổ xưa, cổ tay giao nhau, ở trước ngực khoa tay múa chân .
Một giây sau, giữa không trung đột nhiên hiện lên vòng sáng tử kim, đem hai người bao phủ ở bên trong vòng sáng.... ...
"Tổng giám đốc thật xin lỗi, xin hỏi một chút, buổi chiều có tập đoàn Hâm Quang hôi nghị thiết kế, ngài có muốn hay không.... ....Di?"
Bên ngoài phòng làm việc của tổng giám đốc, thư ký gõ cửa lại không thấy đáp lại, cho nên tay dời đến chỗ cánh cửa, đẩy cửa bước vào, vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn về phía bàn làm việc, muốn xác định lộ trình buổi chiều muốn khi nào lên đường, lại phát hiện người vốn lên ở trước bàn làm việc lại không thấy.
Thư ký nhìn xung quanh một chút, lúc này mới phát hiện trong phòng tổng giám đốc trống rỗng, nào có bóng người?
Thư ký mang theo tràn ngập hồ nghi, lui về phía sau mấy bước, đem cửa phòng làm việc đóng kín.
|
Chương 7
Đài truyền hình XX phòng chụp ảnh thứ sáu-
Tuấn nam mỹ nữ nhìn nhau thâm tình chân thành, cô gái chậm rãi nhắm hai mắt lại, sợ hãi ngẩng đầu, nam tử nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô gái lên, động tác chậm gần sát, đang định dâng lên một nụ hôn đẹp......
Cả ánh đèn trong phòng chụp ảnh bất chợt giống như là bị cúp điện tất cả đều tối xuống, tuấn nam đang muốn tặng nụ hôn ở trong bóng tối nhướng mày miệng lẩm bẩm thấp niệm mấy câu, tiếp theo tay trái len lén đặt ở trong tây trang so nhau, tất cả ánh đèn lại toàn bộ thắp sáng, bên trong phòng chụp ảnh mọi người mắt nhìn cũng choáng váng, vẻ mặt mờ mịt.
"Uy! Chuyện gì xảy ra? Tại sao lại cắt điện?" Đạo diễn ngồi ở trên ghế quay đầu lại nhìn phụ tá.
Phụ tá gãi gãi đầu, vội vàng chạy đi phòng máy nhìn hồi lâu, lại chạy trở lại báo cáo, "Đạo diễn, đại khái là điện lực gánh không được."
Đạo diễn hướng về phía tất cả nhân viên vỗ tay: "Tốt lắm, chụp lại một lần nữa, màn thứ mười hai lần thứ ba bắt đầu, Ac¬tion!"
Giữa phòng chụp ảnh mỹ nữ nhún vai, hương về phía nam chính đánh Pass, hai người lại lần nữa ôm nhau, vô cùng chuyên nghiệp mà đem một màn mới vừa rồi bị cắt, bồi dưỡng tâm tình, lại tới qua.
Rốt cuộc đợi đến trước mắt toàn bộ chụp xong, vai nam chính đi trở về phòng nghỉ chuyên chúc ở trên lầu chụp ảnh, đầu ngón tay trống không ở trên ván cửa vẽ liên tiếp đồ án sau, lúc này mới xoay cửa, đẩy cửa đi vào.
Tiểu Xà ôm thân thể Hoàng Lãng cơ hồ huyết sắc mất hết ngồi ở trên sàn nhà lạnh như băng trong phòng nghỉ, không ngừng dùng thân thể ấm áp ôm người hắn thật chặt vào trong ngực.
Đột nhiên phát hiện sau lưng có động tĩnh, Tiểu Xà quay đầu, hướng về phía sau nam tử khóc là: ""Hồ hồ, chủ nhân hắn. . . . . . Ô. . . . . . Hắn bất động! Ô oa...."
Nam tử giật mình mở to mắt, cũng bước gấp tới, nửa quỳ trên mặt đất nhìn Hoàng Lãng trong ngực Tiểu Xà.
"Ba –"
Nam tử sắc mặt xanh mét, đưa tay trên mặt Tiểu Xà quăng một cái tát, nổi giận rống lên: "Ngươi cư nhiên cắn hắn?"
Tiểu Xà cũng khóc đến ánh mắt sưng lên, liều mạng bắt lấy tây trang áo khoác của nam tử. "Van cầu ngươi, cứu cứu chủ nhân, van cầu ngươi.... ..."
Nam tử không có đáp ứng, nhưng là vẻ mặt ngưng trọng nâng cằm Tiểu Xà, lớn tiếng chất vấn: "Nói! Đến tột cùng phát sinh chuyện gì?"
Tiểu Xà lau nước mắt, một lần nữa đem thân thể lạnh như băng của Hoàng Lãng ôm chặt lại, nghẹn ngào mà đem chuyện xảy ra trước đó nói sơ lược một lần.
Nam tử nghe xong Tiểu Xà tự thuật, đứng dậy, đi về phía gương hóa trang lớn trong phòng nghỉ, hướng chính diện gương, xuyên thấu qua mặt gương phản xạ nhìn Tiểu Xà.
"Ngươi đối với hắn. . . . . . Là cái gì cảm giác?"
Đột nhiên tới câu hỏi, làm cho Tiểu Xà ngẩn ngơ, cúi đầu nhìn Hoàng Lãng huyết sắc mất hết, lại là một chuỗi nước mắt rơi xuống, giọt giọt tí tách rơi trên trán lạnh như băng của Hoàng Lãng.
"Ta, ta không biết. . . . . ."
"Ngươi rắn ngốc này! Ta với sư phụ ngươi người bảo thủ kia đã nhắc nhỏ ngươi bao nhiêu, không tới sống chết trước mặt tuyệt đối không được cắn người, ngươi có biết hay không nọc độc của ngươi mạnh bao nhiêu?"
Tiểu Xà bi thống khóc đến không thở được, sặc đến cậu không ngừng ho khan, chính là không ngừng hướng về phía nam tử cầu xin, "Hồ, Tiểu Xà van cầu ngươi, van cầu ngươi . . . . . Cứu cứu chủ nhân có được hay không?"
Nam tử khuôn mặt lạnh lùng, từng câu từng chữ trầm trọng mở miệng. "Nếu như ta nói, muốn ngươi dùng đạo hạnh từ lúc sinh ra mới có thể đổi lại mạng loài người này.....Ngươi có bằng lòng hay không?"
"Nguyện ý nguyện ý, chỉ cần chủ nhân có thể sống lại, Tiểu Xà cái gì cũng nguyện ý. Muốn dùng tất cả đạo hạnh mới có thể sao? Là như thế phải không? Ta biết nhất định ngươi sẽ có biện pháp."
Tiểu Xà cúi đầu, lộ ra nụ cười, quyến luyến sờ mặt Hoàng Lãng, sờ sờ môi Hoàng Lãng.
"Thật tốt quá, Tiểu Xà có thể cứu chủ nhân! Lãng Lãng ngươi chờ một chút, Tiểu Xà nhất định sẽ đem ngươi cứu về."
Vừa nói, biến trở về thân rắn, dùng cái đuôi tiểu tâm dực dực nâng thân thể Hoàng Lãng, tiếp theo từ bụng rắn chậm rãi phát ra màu đỏ quang mang, từ bụng một đường dọc theo thân rắn di chuyển lên cổ họng Tiểu Xà.
Con rắn vàng thống khổ nhắm mắt lại, nhẫn nại lấy đau nhức do nội tạng lật xoắn, liều mạng đem đồ trong cổ họng đẩy ra.
Tiếp theo, hồng quang biến mất, một biên hạt châu mà đỏ lớn nhỏ bằng nắm tay từ trong miệng Tiểu Xà hiển lộ, chậm rãi lơ lửng ở không trung.
Con rắn vàng nhẹ nhàng mà ngậm lấy Hồng Châu tử, cúi đầu, đang muốn đem hạt châu đưa vào trong miệng Hoàng Lãng, nam tử một bên im lặng không lên tiếng đột nhiên xông vào giữa hai người, đưa tay cướp đi hạt châu ngưng tụ ngàn năm đạo hạnh của con rắn vàng.
"Đưa ta!"
Con rắn vàng tê tê phun lưỡi rắn, uy hiếp nam tử.
"Ngươi lại nguyện ý vì một loài người không có chút nào liên quan phế đi đạo hạn của mình như vậy? Như vậy ngươi sẽ chết, ngươi có biết hay không?"
"Nhưng là người ta muốn chủ nhân trở lại, muốn chủ nhân hảo hảo sống, không muốn chủ nhân lạnh như vậy, ngươi đưa cho ta mau!"
Nam tử hít một hơi thật dài, trong giọng nói tràn đầy vô tận nghi ngờ cùng nan giải. "Ta hỏi ngươi một làn nữa. Ngươi đối với hắn, đến tột cùng là cảm giác gì? Vì chỉ loài người chỉ có cứu ngươi một mạng, lại đau lòng, có ghen tỵ với khóc, lại tình nguyện hy sinh cũng muốn hắn sống sót, nhưng cũng bởi vì tình cảm hắn đối với ngươi mà cảm thật sợ hãi thật lớn. Ngươi nói cho ta biết, loài người tên Hoàng Lãng này, đối với ngươi mà nói, đến tột cùng là cái dạng tồn tại gì? Nói cho ta biết!"
Liên tiếp nghi vấn, phảng phất như sét liên tục từ đám mây cuồng đánh xuống, thẳng tắp đánh ở trên người con rắn vàng.
Trước kia nghe sư phụ nói, loài người có một loại tình cảm, mà những sinh vật khác không có.
Loại tình cảm này, là nhân tố làm cho loài người so với những sinh vật khác ưu tú hơn. Song, nhưng cũng bởi loại tình cảm này, thường thường khiến cho lòao người làm ra chuyện so với những sinh vật khác tàn bạo hơn, cũng càng làm những chuyện ngu xuẩn.
Mà vạn vật trong quá trình tu luyện thành tiên,bởi vì chắc chắn cho giai đoạn biến ảo thành hình người, cho nên, không tránh khỏi lây dính loại tình cảm này của loài người.
Vượt ra ngoài loại cảm tình này, là giai đoạn trong quá trình tu luyện gian khổ nhất.
Rất nhiều sinh vật bởi vì không cách nào chịu đựng qua giai đoạn này, rơi vào thiên môn, cuối cùng mà thành yêu thành mà, thảm hại hơ người, thậm chí vì loại tình cảm này mà tự hủy đạo hạnh, tự đoạn tiên lộ, cho tới hôi phi yên diệt, vĩnh không siêu sinh.
Mà loại làm những sinh vật khác vừa thương vừa sợ, vừa sợ hãi vừa khát vọng tình cảm, loài người cho nó một tên, viết là - yêu!
Nhớ đến từ ngữ một hồi nghe đều không thể hiểu, lúc mới là nhập môn đệ tử vừa mới học tập tiên pháp.
"Sư phụ, cái gì là yêu?"
Lão xà hóa thân thành tuấn nam, người không có mặc gì, ngay cả đám chòm râu ở cằm cũng không có, cổ giả rung đùi đắc ý nói: "Yêu là căn của loài người, cũng là nghiệt của loài người."
Con rắn vàng nho nhỏ vẫy vẫy đầu, "Không hiểu."
"Thật ra thì, yêu là đồ rất đẹp, rất đẹp rất đẹp."
"Vậy tại sao tu luyện thành tiên, lại muốn bỏ đi yêu vậy?"
Lão xà vỗ vỗ con rắn vàng nho nhỏ, trong giọng nói nồng đậm cảm khái. "Cái gọi là 『 tiên 』, là vì muốn duy trì vận hành cùng với trật tự trong thiên địa, không bị quấy nhiễu, không có cố kỵ, bỏ qua phàm trần hết thảy tình dục, dỡ xuống tất cả yêu hận hộ oán, hoàn toàn siêu thoát. Chỉ có như vậy, mới có thể bất thiên bất ỷ(vô tư), ngang hàng kéo dài khoảng cách thiên địa."
"Nhưng là, người ta vẫn là không hiểu cái gì là yêu."
"Đứa nhỏ ngốc, 『 yêu 』 là một loại cảm giác, một loại. . . . . .cảm giác rất đặc biệt. . . . ."
"Ngô. . . . . . Sư phụ đáng ghét, người ta càng nghe càng hồ đồ"
Lão xà vỗ vỗ đầu con rắn vàng nho nhỏ, pha phú thâm ý mỉm cười. "Nếu không như vậy sư phụ nói cho ngươi hay! Nếu như ngày nào đó, ngươi sẽ rất muốn cùng sinh vật kia ở chung một chỗ, hơn nữa khi các ngươi ở chung một chỗ, có cảm giác rất vui vẻ, thật ấm áp. Thậm chí khi hắn gặp nguy hiểm , ngươi nguyện ý dùng tính mạng của ngươi trao đổi để hắn được sống, vậy thì lúc đó, ngươi đã yêu hắn."
"Hmm, sư phụ ngươi nhĩ hảo ngốc! Tính mạng của mình có bao nhiêu quý a? Nào có thể cầm đi đổi với người khác? Hơn nữa rắn làm sao ấm áp? Aha ha ha. . . . . . A, đau!"
Lão xà một quyền đập vào đầu đồ nhi ngốc phá đám hắn, gõ đến con rắn vàng nho nhỏ kêu đau.
"Hừ! Gỗ mục không thể điêu khắc được. Con rắn ngu xuẩn không thể dạy được."
Con rắn vàng buông xuống đầu, con ngươi tròn trịa ngưng mắt nhìn thật sâu Hoàng Lãng nằm ở trong lòng mình không có chút huyết sắc nào, thân rắn một vòng một vòng quấn quanh trên người Hoàng Lãng, nhẹ nhàng mà ôn nhu.
Đầu rắn khổng lồ chậm rãi cúi xuống, lặng yên dán tại ngực lạnh như băng của Hoàng Lãng.
Lạnh Lạnh, băng băng, ngực chủ nhân không có hô hấp phập phồng.
Loài rắn là loại thân lạnh, cho nên loài người vốn nói rắn là động vật máu lạnh.
Trên thân rắn cái gọi là tim, bất quá là một bộ phận trong cơ thể, chịu trách nhiệm nhảy lên, chịu trách nhiệm sống sót.
Cũng không chịu trách nhiệm đi yêu!
Nếu như sư phụ nói những lời này là đúng, nếu như trong quá trình tu luyện thành tiên đạt tới vô tình vô dục, đã siêu thoát tình cảm phàm trần, vô dục vô cầu, vậy tại sao trong ngực mình, cái gọi là 'tim' lại đau?
Lại vì sao, máu trong cơ thể, hiện tại trở nên lạnh như băng như vậy?
Nam tử chậm chạp đợi không được đáp án, nắm tay càng thêm nắm chặt, gắt gao trừng mắt nhìn con rắn vàng.
"Tiểu Xà, ngươi có phải hay không yêu người loài người chết này rồi?"
Con rắn vàng như cũ nhẹ nhàng tựa vào trước ngực Hoàng Lãng, nghe câu hỏi nam tử, dần dần nhắm mắt lại, vô lực ứng thanh: "Ta không biết. . . . . ."
"Ngươi nói cho ta biết, yêu là cái gì?"
"Sư phụ nói, yêu là một loại cảm giác, một loại cảm giác rất đặc biệt rất đặc biệt, sẽ cho người cảm thấy vui vẻ, cảm thấy ấm áp."
"Ta không hiểu."
|
"Ta cũng vậy. . . . . ."
"Chẳng lẽ cũng bởi cái đồ gọi là yêu này, làm cho ngay cả ngàn năm đạo hạnh, ngay cả tính mạng cũng có thể buông tha sao?"
Nam tử giọng nói càng ngày càng kích động, âm điệu cũng đi theo đề cao.
"Ngươi có hay không tính mạng là đồ quý giá nhất? Không có nó ngươi sẽ chết, sẽ chết !"
Con rắn vàng ở ngực Hoàng Lãng cọ xát, quyến luyến cảm giác nằm ở phía trên, "Biết a! Nhưng là, nếu như có thể làm cho chủ nhân sống lại, có hô hấp, biết cười, có thể bắn mũi Tiểu Xà, sẽ tức giận không cho Tiểu Xà ăn đồ ngọt, mà không phải lạnh lạnh băng băng như bây giờ, không có chút tức giận nào nằm ở nơi này, Tiểu Xà nguyện ý, nguyện ý buông tha cho đạo hạnh, nguyện ý buông tha cho tính mạng, Tiểu Xà rất là nguyện ý."
Nam tử vẻ mặt phức tạp ngưng mắt nhìn Tiểu Xà, một hồi lâu sau, giật xuống tóc giả lúc chụp ảnh, lô ra tóc vàng chói mắt. Đem hạt châu mà đỏ con rắn vàng ngưng tụ ngàn năm đạo hạnh đặt trong lòng bàn tay, đầu ngón tay tại trên hại châu vẽ một cái, hạt châu giống như bọ lưỡi dao sắc bén cắt, chia ra làm hai.
Nam tử niệm chú ngữ, hai nửa hạt châu tự mình sinh ra một phần khácm tạo thành một lớn một nhỏ hai khỏa hạt châu, từ trong lòng bàn tay của nam tử hiện ra, bay tới trước mắt con rắn vàng.
"Hồ hồ?" con rắn vàng không hiểu nhìn nhìn nam tử.
Nam tử nắm một đầu tóc vàng, chẳng biết tại sao, thế nhưng gương mặt hồng hồng, khốn quẫn nói: "Không cần ngàn năm đạo hạnh nữa! Trăm năm là được rồi, ngươi mau nuốt viên lớn này vào, sau đó đem viên nhỏ đánh vào tim loài người này, như vậy có thể cứu hắn."
Con rắn vàng miệng mở rộng ra, đem hồng châu lớn nuốt trở lại bụng, cảm kích nói : "Hồ hồ, cám ơn ngươi!"
"Oa, người là ngươi cứu, tại sao cám ơn ta? Hơn nữa......." Nam tử nắm tóc: Ta mới vừa rồi còn lừa ngươi nói phải dùng toàn bộ đạo hạnh mới có thể cứu người, Tiểu Xà ngươi..... Không giận ta?"
"Sẽ không." Con rắn vàng lắc đầu, giọng nói khẳng định, "Hồ hồ là quan tâm Tiểu Xà, là đau Tiểu Xà, ngươi sợ ta bị loài người thương tổn mới có thể nói như vậy!"
"Ta. . . . . ." Nam tử giật nhẹ khóe miệng, lúng túng mở miệng: "Thật ra thì ta. . . . . . Tựa hồ vậy. . . . Cho nên mới ép hỏi cảm giác ngươi đối với loài người này, xác định một chút ý nghĩ của mình."
"Hồ Hồ ngươi đang nói cái gì? Người ta nghe không hiểu."
Nam tử thở dài, cười khổ, "Ngươi nhanh dùng tiên pháp đem hạt châu thả vào ngực loài người, nếu không quá giờ, hai ta có thể phải chạy đến Diêm La điện cùng Diêm Vương tiểu quỷ đầu cướp người."
"Hảo!"
Tiểu Xà biến thành hình người, ôn nhu đem thân thể Hoàng Lãng đặt ở trên ghế sô pha trong phòng nghỉ, lập tức một mảnh hồng quang bao phủ tất cả trong phòng nghỉ, xuyên qua khe cửa tỏa ra hướng ngoài hành lang cửa.
Không bao lâu sau, hồng quang biến mất, nam tử mở cửa, nhìn lại phòng nghỉ không có một bóng người, nhợt nhạt cười một tiếng, đem tay đóng cửa lại, lấy chìa khóa xe, hướng bãi đỗ xe đi tới.
|
Chương 8:
Thân thể hảo chìm. . . . Ngực đau khó chịu, tựa như có đồ vật gì đó đặt ở trên người, ngay cả hít thở cũng có chút khó khăn.
Không thể nào? Chẳng lẽ đụng phải. . . . . . Quỷ áp giường? “Ân . . . . . .” Trong lúc ngủ mơ người cố gắng vùng vẫy muốn tỉnh lại, giật giật tay chân cố gắng đem mí mắt mở ra. Mới mở mắt ra, nhìn thấy một con chó một con rắn đem thân thể của mình làm ghế sô pha, ngủ say sưa, còn trái ngáy một tiếng phải một tiếng. ”Rắn béo, chó béo hai con cút xuống, cho, ta.” Bất ngờ bị quát to, hai con vật sợ đến mức mở to đôi mắt, một chó một rắn từ trên ngực ấm áp bắn lên song song từ giường lớn ngã trên sàn nhà. ”Gâu gâu.”
”Tê tê-“
”gâu gâu gâu gâu-“ ”Tê tê tê tê-“ “Ngươi!” Lấy tay chỉ thẳng vào con rắn vàng đứng lên hơn phân nửa thân thể, “Biến trở về cho ta, nói tiếng người. Lại kêu tê tê như quỷ kêu, hôm nay sẽ đem ngươi mang đi hầm súp rắn!”
Con rắn vàng vừa nghe, sợ tới mức vội vàng dùng cái đuôi họa vòng tròn , nhanh chóng biến trở về hình người.
Tiểu Xà khoa trương hai hàng nước mắt chảy nhanh như thác nước, phóng đi ôm cổ Hoàng Lãng, “Ô. . . . . . Thật xin lỗi thật xin lỗi thật xin lỗi thật xin lỗi. . . . . .”
Hoàng lãng bị Tiểu Xà thô bạo xông lên, ngã về phía sau trên giường, mờ mịt nhìn Tiểu Xà bám chặt ở trên cổ .”Chuyện gì xảy ra? Thật xin lỗi cái gì ? Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?”
“Di?” Tiểu Xà phát hiện có cái gì không đúng, buông hai tay vòng ở trên cổ Hoàng Lãng ra, sửa lại khoát lên trán của hắn, buồn bực nói: “Kỳ quái? Không phát sốt a? Chủ nhân ngươi đều không nhớ rõ sao?”
“Nhớ rõ cái gì?” “Người ta cắn chết ngươi a, ngươi làm sao có thể không nhớ rõ ?”
“Ngươi cắn ta?”
“Đúng vậy!” Không có phát hiện giọng nói Hoàng Lãng một bộ mưa gió sắp đến , Tiểu Xà thành thật còn thực sự gật đầu.
“Còn, cắn, chết, ?” “Đó là đương nhiên, người ta nhưng là rắn vàng độc tính rất mạnh rất mạnh nha!” Tiểu Xà đắc ý nâng lên cằm, còn búng tay.”Một cắn bị mất mạng, như thế nào, lợi hại đi! Hắc hắc. . . . . .”
Hoàng Lãng cười lạnh cực kỳ âm hiểm, sờ sờ đầu Tiểu Xà, Giọng nói dị thường ôn nhu nói: “Ngoan, biến trở về rắn đi.”
Tiểu Xà nghiêng đầu, có chút tò mò đánh giá Hoàng Lãng.
Kỳ quái? Bình thường chủ nhân không phải đều không thích cậu biến trở về sao?
Như thế nào hôm nay lại kỳ quái như vậy? Có phải hay không độc cấp ngốc ?
Mặc dù trong đầu Tiểu Xà đầy dấu chấm hỏi, bất quá vẫn là rất ngoan nghe lời dùng ngón tay điểm điểm ở trên chóp mũi, hưu một cái biến trở về con rắn vàng khổng lồ. Tiểu Xà vừa mới biến trở về nguyên hình, đã bị Hoàng Lãng cầm lấy đuôi rắn, sau đó hướng sau lưng vung lên, cùng khiêng bao cát giống nhau đem con rắn vàng khiêng đến phòng khách, khiêng đến phòng bếp.
Hoàng Lãng đem con rắn vàng đáp xuống đất , sau đó mở ra bếp gas, đun nước sôi, cầm lấy hai dao phay, một bên mài dao một bên từng bước đi về phía con rắn vàng.
Cho dù con rắn vàng có ngốc nữa, cũng biết chính mình tai vạ đến nơi, càng đừng nói kinh nghiệm ở phố Hoa Tây lúc trước giống nhau như đúc. “Tê tê – tê –”
Con rắn vàng bị khí thể bức người của Hoàng Lãng làm cho sợ tới mức tháo chạy cả phòng, cuối cùng dứt khoát phi lên trần nhà, ghé vào đèn thủy tinh ở phòng khách không dám xuống nữa. Hoàng Lãng đuổi đến thở không ngừng, khom người vịn đầu gối ngụm lớn hấp khí, “Xuống dưới cho ta, không bắt ngươi làm súp rắn , xuống. . . . . . Hô. . . . . . Xuống dưới!”
Con rắn vàng hai bên lắc mạnh, liền ngay cả Lai Tây nằm ở góc tường cũng lắc đầu phụ họa , một bộ dáng thực đồng ý con rắn vàng làm như vậy mới là chính xác.
Đột nhiên, Hoàng Lãng cả người khụy xuống, nhíu mày thống khổ quỳ xuống, hai tay níu chặt lấy quần áo trước ngực, ngửa mặt ngã xuống trên đất, hô hấp cũng bắt đầu trở nên mỏng manh.
Con rắn vàng ở trên đèn thủy tinh thấy, rốt cuộc bất chấp vấn đề cái gì súp rắn hay không súp rắn, e sợ là lúc trước mình ngộ thương Hoàng Lãng độc tính còn lưu lại ở trên người hắn, cả kinh buông ra cái đuôi quấn quanh ở trên đèn, ngay tại chỗ từ trên trần nhà ngã xuống trên đất.
Bất chấp đau đớn ngã xuống sàn nhà của mình, chỉ một lòng nghĩ tới tình huống của Hoàng Lãng, con rắn vàng di động thân hình nhanh chóng trườn đến chỗ Hoàng Lãng nằm ngửa , bả đầu khẽ tựa vào ngực Hoàng Lãng, muốn xác định trái tim ấm áp này, có còn nhảy lên hay không.
Không chú ý có bóng ma hướng chính mình đánh tới, ngay sau đó, Hoàng Lãng nguyên bản nhắm mắt té trên mặt đất, vẻ mặt gian kế thực hiện được cười âm hiểm, hai tay vững vàng ôm lấy con rắn vàng đặt ở trước ngực.
“Chạy nữa a! Tiểu ngu ngốc!”
“Tê-“ con rắn vàng tràn đầy ảo nảo mở ra miệng rộng, lộ ra răng sắc phô trương thanh thế.
“Tốt lắm, biến trở về, nếu không ta như làm sao nói chuyện được với ngươi?” Con rắn vàng phun phun lưỡi rắn, cái đuôi quơ quơ, con rắn vàng trước ngực Hoàng Lãng hóa thành hình người, khuôn mặt trắng nõn trở nên hồng nhuận khác thường.
“Chủ nhân, nếu ngươi thật sự muốn uống súp rắn, Tiểu Xà nguyện ý , ngươi muốn ăn Tiểu Xà cũng không quan hệ, thật sự .”
“Ngu ngốc! Thịt rắn khó ăn như vậy, ta chết đói cũng không ăn.”
“Ô, người ta mới không khó ăn đâu, người ta ăn thật ngon nha. . . . . .”
Hoàng Lãng vừa bực mình vừa buồn cười, nhẹ nhàng ở bắn chóp mũi Tiểu Xà, “Ngươi không muốn bị người làm thành súp rắn, làm sao còn đẩy mạnh tiêu thụ mình ăn ngon? Rắn ngốc!”
“Ách. . . . . .” Tiểu Xà mặt đen lại, á khẩu không trả lời được.
Trên bàn cơm, Tiểu Xà một bên nhìn Hoàng Lãng ăn như quỷ chết đói, một bên đem truyện đã xảy ra lúc trước cẩn thận kể lại. Nói đến Hoàng Lãng bị chính mình không cẩn thận cắn chết, không biết nên như thế nào cho phải thì mắt to xinh đẹp mất đi sáng rọi nước mắt chảy ròng, làm hại hoàng lãng người bị hại này nên khóc kể ông trời không có mắt , ngược lại ôm Tiểu Xà “Hung thủ giết người” liên thanh an ủi.
Đợi cho Tiểu Xà một hồi khóc một hồi cười đem bữa cơm chiều này ăn xong, Hoàng Lãng ôm Tiểu Xà ngồi ở trên đùi , săn sóc lấy khăn tay lau đi nước canh dính vào bên miệng cậu.
“Chủ nhân, ngươi nói. . . . . . Ta yêu ngươi sao?”
Hoàng lãng dở khóc dở cười, nghĩ hắn vậy chính là tay tình trường lão luyện, cư nhiên thua bởi trên tay rắn ngốc, này. . . . . . Có tính là báo ứng hay không a?
“Vấn đề này nên hỏi chính ngươi, không nên là hỏi ta đi!”
“Nhưng là, người ta chính là không hiểu, chủ nhân ngươi không phải nói, không hiểu gì đó muốn hỏi ngươi sao?”
“. . . . . .” Cho dù có giỏi tới đâu, đụng tới này vấn đề, Hoàng Lãng cũng không nói gì, đầu buồn bực không biết nên nói cái gì.
“Chủ nhân? Chủ nhân? Chủ nhân chủ nhân chủ nhân chủ nhân. . . . . .”
Ô, đáng ghét, cũng không để ý người ta, hừ hừ! Tiểu Xà biết miệng, nhìn Hoàng Lãng thật lâu cũng không phản ứng đến cậu, chợt một cái ý niệm trong đầu đột nhiên hiện lên, nhớ tới tiểu hồ nói qua, nghe nói nếu hai người yêu nhau hôn môi, sẽ cảm nhận được yêu tồn tại.
Lúc trước Hoàng Lãng hôn, chỉ cảm thấy kỳ quái, loài người tại sao phải miệng dán miệng như vậy?
Như vậy hiện tại đâu? Hiện tại có thể hay không có cái gì bất đồng? Có thể hay không liền cùng sư phụ còn có hồ hồ nói như vậy, cảm nhận được chỉ có loài người mới có yêu?
“Chủ, nhân!”
Tiểu Xà đột nhiên kêu lớn một tiếng, kéo tâm tư Hoàng Lãng quay về.
“Cái gì. . . . . . Chuyện gì?”
Tiểu Xà lấy tay khoa tay múa chân khoảng cách cùng góc độ hai người trong lúc đó, phát hiện Hoàng Lãng nhìn chằm chằm chính mình trái xem phải nhìn, đầu vẫn nhích tới nhích lui hại hắn bắt khoảng cách không chính xác , Tiểu Xà có điểm tức giận lấy tay kéo đầu Hoàng Lãng, đối diện mặt mình.”Không nên lộn xộn!”
“Nha?”
“Hảo, có thể , hắc hắc, người ta vẫn là thực thông minh thôi!” Tiểu Xà mặt mày hớn hở.
Vừa nói được một nửa, tiểu quỷ hưng phấn quá cái mũi đối cái mũi, cái trán đối cái trán dùng sức đánh tới, Hoàng Lãng đau đến thẳng nhíu mày.
“Đau quá! Đau người chết người ta ! Ô. . . . . . Hồ hồ gạt người, điểm này cũng không thoải mái, đau đau đau đau đau. . . . . . Ô. . . . . .”
Tiểu Xà cả người từ trên người Hoàng Lãng nhảy ra, một tay xoa cái trán một tay xoa cái mũi, đáng thương ai kêu “Ngu ngốc, ngươi rốt cuộc đang làm sao?”
“Ô. . . . . . Chủ nhân, hồ hồ nói, nếu hai người yêu nhau làm một chuyện, sẽ cảm nhận được yêu tồn tại. Cho nên người ta mới muốn thử xem xem thôi! Ô ô. . . . . . Hồ hồ gạt người, đau đau. . . . . .”
Hoàng lãng nghiến răng, đáy lòng rủa thầm hỗn đản không hiểu còn giả bộ biết , muốn dạy con rắn ngốc này cũng không dạy rõ ràng một chút.
“Ngươi tính hôn ta phải không?” Tiểu Xà ánh mắt lóe ra sùng bái vẻ mặt khâm phục, tán thưởng: “Trời ạ! Chủ nhân ngươi thật sự là rất thần , cư nhiên ngay cả lời tiểu hồ nói với ta cũng biết? Oa oa, sư phụ cũng chưa lợi hại như ngươi nha!”
Hoàng lãng trên huyệt Thái Dương gân xanh mãnh liệt bạo, hỏa đại đem đầu Tiểu Xà hướng chính mình, hung hăng hôn lên trương miệng lải nhải kia.
“Nha? Ân. . . . . . Ân. . . . . .”
Tiểu Xà mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Hoàng Lãng phóng đại mặt, cái miệng kia cậu vốn cho rằng chỉ phụ trách ăn cái gì đó, đang bị người vừa hôn vừa cắn, hơn nữa cư nhiên. . . . . . Cư nhiên. . . . . .
Chủ nhân đầu lưỡi, đầu lưỡi vói vào đến, ân. . . . . . Ẩm ướt , trơn trơn Hi, còn có thể động nha!
Hảo thú vị, hảo thú vị!
“Hì hì!” Tiểu Xà nhịn không được cười ra tiếng.
Hoàng lãng mặt trầm xuống, buông ra môi Tiểu Xà, hắc nghiêm mặt.”Cười cái gì?”
“Phốc!” Tiểu Xà che miệng, hoàn toàn không biết mình hoàn toàn phá hủy nụ hôn vốn hẳn là thực lãng mạn , chỉ vào miệng Hoàng Lãng , ha ha cười.”Hi, chủ nhân đầu lưỡi sẽ nhích tới nhích lui nha! Hảo hảo ngoạn nha!”
|