Mang Theo Con Đi Kết Hôn
|
|
CHƯƠNG 10: CÁI ĐỒ NỊNH BỢ, HƯỚNG BẮC BẮC.
An Triệt đã từng thấy một mặt đường hoàng của Hướng Thần, có phần kiêu ngạo, có hơi ngông cuồng, những đặc tính này nếu ở trên người người khác là khuyết điểm, nhưng theo ánh mắt của An tổng, những điểm này của bản thân Hướng Thần lại vừa khéo, Hướng Thần giỏi phô bày bản thân, nếu có càng nhiều người quan sát hắn, hắn sẽ phô tất cả những cọng lông đẹp nhất ra, để mọi người thưởng thức, mặc dù có chút yêu tiền, nhưng cũng thiện tâm vui mắt.
Tiếng nhạc trên khoảng sân rộng vẫn tiếp tục như trước, sau đó, Hướng Thần đã túm lấy một cô bé vây xem để nhảy điệu Tăng-gô, khóe miệng hơi nhếch, đôi mắt liên tục chớp: “Có thời gian không? Anh mời ăn cơm.”
Cô bé mặt đỏ bừng: “Tôi… tôi…” ‘Tôi’ mãi cũng không nói được gì, Hướng Thần rụt bả vai lại, tựa đầu dán bên tai cô bé, thổi luồng khí mờ ám: “Không sao, lát nhớ ghi điện thoại của anh, lúc nào cũng có thể tìm, anh có thời gian.”
Hồ Dương đứng lên từ mặt đất, vỗ bụi trên người kêu to: “Đồ chim công chết tiệt! Cậu không phải GAY, cần gì cứ bám An Triệt mãi thế!”
Hướng Thần buông người trong tay ra, đi tới bên cạnh Hồ Dương: “Ai nói tôi không phải GAY?”
“Hừ, cậu ngay cả con cũng có rồi, hơn nữa ân cần với phụ nữ như thế! Sao lại có hứng thú với đàn ông?”
Hướng Thần đúng là không phải GAY, ít nhất bây giờ không phải, lúc hắn mang theo Hướng Bắc Bắc tiếp nhận đề nghị của An Triệt thì có giác ngộ biến thành GAY, thẳng nam bẻ cong không dễ dàng, có điều Hướng Thần vì tiền luôn có thêm phẩm cách kiên nghị bất khuất, huống chi hắn không giống người khác, hắn là tự nguyện bẻ cong, chỉ là còn chưa hành động mà thôi, quét tóc một cái, cười với Hồ Dương: “Tôi chính là vì An Triệt mới biến thành GAY, điểm ấy cậu không bằng tôi, tôi có thể vì một người đàn ông mà bẻ cong mình, cậu cũng không thể bởi một nữ nhân mà trở nên thẳng, bởi vì… . Cái của cậu đó ── đứng ── không ── nổi.”
Hồ Dương tức đến nỗi mặt mũi trắng bệch, đang muốn tiến lên lý luận với Hướng Thần, đã thấy An Triệt từ xa đi tới, Hướng Thần cầm mũ xuống, lòng có hơi chột dạ, trên mặt An Triệt nhìn không ra vẻ gì, kéo tay Hướng Thần, nói với Hồ Dương: “Tôi không nhìn lại quá khứ, điểm ấy cậu nên rõ hơn tôi, tạm biệt.”
Hồ Dương đứng ở tại chỗ vẻ mặt có phần đau khổ: “An Triệt! Anh không thể bởi vì cần một đứa con, mà ép buộc mình tiếp nhận ba của đứa bé chứ! Hắn không thương anh! Thậm chí cái tên đó là một thẳng nam!”
An Triệt kéo Hướng Thần đi thẳng, đi mấy bước lại nhẹ nhàng nói một câu: “Tôi có thứ hắn yêu là được rồi.”
Hướng Bắc Bắc miệng đầy kem đứng chờ tại chỗ, nhìn Hướng Thần cúi đầu, còn chú An thì vẻ mặt nghiêm túc, thế là nhóc tung tăng chạy tới: “Ba ba… Chú An…”
Hướng Thần thở dài ôm Hướng Bắc Bắc lên, sau đó giương mắt nhìn An Triệt: “An tổng… Chuyện vừa rồi…”
“Không phải muốn từ bỏ hợp đồng sao?”
“Tôi…”
Hướng Thần mím miệng suy nghĩ: “An tổng… Chuyện trước đó tôi thật có lỗi… Tôi thực sự không muốn để Bắc Bắc cách tôi xa như vậy… Hơn nữa nó quá nhỏ, cần phải có người thân bên cạnh… Có thể hay không… đưa tôi đi cùng đi!”
Đuôi mày An Triệt giần giật: đưa nó đi là vì tránh cậu!
“Ngày mai tới công ty phát tin, chuyện Bắc Bắc còn phải tính.”
Trở lại biệt thự, Hướng Bắc Bắc cảm động lắm, ôm cửa phòng chơi game không buông tay: “Rốt cục đã trở về… . Không cần làm người đàn ông lang thang nữa!! Cũng không cần ăn bánh rán nữa!!”
Hướng Thần cầm dao thái rau trong phòng bếp, đang tự hỏi vấn đề, về chuyện bẻ cong mình như thế nào… . Nhìn là biết An Triệt có ý với hắn, nếu như mình khiến An Triệt yêu mình nhiều hơn, vậy còn lo gì tiền nữa? Coi như là sau này Hướng Bắc Bắc bất hiếu đá phăng ông ba này đi, hắn cũng có thể bám theo danh hiệu người đàn ông của An Triệt để làm mưa làm gió cả đời… .
Đàn ông… GAY… .
“Aizzz…” Thở dài một hơi, tiếp tục thái rau, lúc Hướng Bắc Bắc ôm Ultraman đi vào, Hướng Thần đang than thở, thằng bé liền nhướn lông mày: “Ba ba, ba làm sao vậy?”
“Bắc Bắc, con thích chú An không?”
Thẳng bé cười toe: “Đương nhiên là thích ạ!”
“Con có muốn sống mãi thế này không? Có muốn làm con nhà giàu không?”
Hướng Bắc Bắc không quen nhìn ông ba rất hiếm khi nghiêm túc đến thế, ném Ultraman trong tay xuống, ôm chân Hướng Thần cọ cọ: “Ba ơi, ba không vui sao? Nếu như không thích… không thích…” Mắt to nhìn chằm chằm Ultraman trên mặt đất có chút không muốn, lại rướn cổ nhìn Hướng Thần, mím miệng nheo mày suy nghĩ một hồi: “Ba ơi, ba nếu không thích… Vậy chúng ta đi thôi… So với chú An… so với căn phòng này… con vẫn thích ba hơn…”
Hướng Thần cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mà kiên nghị ấy, đột nhiên cả trái tim đều trở nên ấm áp, hắn ngồi xổm người xuống ôm thân thể nhỏ bé: “Bắc Bắc, cảm ơn con có thể tới thế giới này với ba.”
Hướng Bắc Bắc bĩu môi như sắp khóc: “Ba ba đừng buồn… Bắc Bắc sẽ không rời khỏi ba đâu… Bắc Bắc đã nhận lời ông nội bà nội rồi.”
Hướng Thần kéo phăng Hướng Bắc Bắc ra: “Con nhận lời họ về việc gì?”
Thằng bé lau nước mắt đang chảy xuống, sụt sịt nói: “Bà nói, trông ba một bước cũng không rời, ở bên ngoài cưa bao nhiêu gái đều phải gọi điện về nói cho bà, nếu như để sót một chút thôi bà sẽ giết A Hoàng hầm canh, ba ơi, ba đi đâu cũng phải mang theo con, ô ô ô ô ô ô ô ô… Ba cưa bao nhiêu chị cũng phải nói với con… . Đại A Hoàng không thể ăn được… Con thích nó lắm… Ô ô ô ô… . Đại A Hoàng…”
Hướng Thần giật một bên mắt: “Vậy con gọi ư?”
“Gọi chứ… Bà đều nhớ kỹ, còn nói ba nếu dám về nhà thì chặt đứt chân ba…”
Lắc đầu Hướng Bắc Bắc liên hồi, Hướng Thần kêu rên: “Sao tôi lại nuôi được một thằng chân chó thế này chứ!”
Lúc An Triệt về nhà, trên bàn đã bày đầy đồ ăn, Hướng Bắc Bắc chạy đi mở cửa, kéo tay An Triệt túm về phía phòng khách: “Ba ba làm rất nhiều món ăn.”
An Triệt nhướn mày: còn biết làm cơm?
Hướng Thần bưng một nồi canh đi ra, cười tủm tỉm nói với An Triệt: “An tổng, ngài đã về rồi.”
Ngày hôm nay, An Triệt thấy Hướng Thần không bình thường lắm, thừa dịp Hướng Thần vào phòng bếp, Hướng Bắc Bắc túm An Triệt xuống, An Triệt ngồi xổm xuống, thằng bé áp sát vào bên cạnh tai An Triệt, nhỏ giọng nói: “Ba ba bảo phải cho chú An cảm giác ấm áp, giống như nhà ấy.”
An Triệt nâng mắt nhìn phòng bếp, vừa nghĩ có cảm xúc, chợt nghe thằng bé còn nói: “Còn nói đây là thuốc mê cho chú An, đợi đến lúc nào đó thì đánh đòn cảnh cáo chú… Cháu sợ ba ba đánh nặng quá nên nói cho chú trước để chuẩn bị sẵn sàng, lát nữa ăn phải ngồi bên cháu, cháu cản giúp chú!” An Triệt vuốt đầu thằng bé, khóe miệng hơi giật: vẫn là Bắc Bắc nghe lời, quả nhiên là đứa nhỏ y coi trọng.
Đang muốn ôm lấy đứa nhỏ nghe lời ấy, chỉ thấy Hướng Bắc Bắc cọ comple An Triệt làm nũng: “Chú An… Cháu thấy cháu đối tốt với chú như vậy… Chú đừng đưa cháu đi Mỹ…”
Đuôi mày An Triệt lại giật: ngồi đấy mà chờ đi… Qủa nhiên là cha con, ai cũng như nhau… .
|
CHƯƠNG 11: HÀNH TRÌNH TỚI KHU TRÒ CHƠI (THƯỢNG)
Cơm Hướng Thần làm giống như con người của hắn vậy, nhìn thì có tiêu chuẩn tốt đấy, thế nhưng mùi vị thực sự không dám khen tặng, An tổng cầm chiếc đũa ăn hai miếng cơm, không còn động nữa, Hướng Thần thì vẫn nhiệt tình bắt chuyện: “An tổng ăn nhiều một chút!”
An Triệt lạnh mặt nhìn bát, nếu có thể ăn sao hắn không ăn? Đột nhiên cảm thấy Hồ Dương hình dung rất đúng, bên ngoài vàng ngọc, bên trong thối rữa… .
Hướng Thần nhẹ nhàng liếc An Triệt, ngẫm nửa ngày không biết nên nói thế nào, huống hồ bản thân cũng không thể biểu hiện rõ ràng quá, tuy rằng An Triệt biết, nhưng bây giờ hắn cũng chỉ là có thiện cảm với mình, nếu như cứ vội vàng nhồi nhét, ấn tượng có thể sẽ suy giảm nhiều hay không? Vậy… trước cứ để y cảm thấy mình gần trong gang tấc nhưng xa tận chân trời? Cảm tình hư vô mờ mịt, người như gần như xa! Đợi đến khi y rơi vào thâm cốc, mình lại tiến tới!! Chậc chậc, cái kế hoạch này hoàn mỹ ghê ha… .
An Triệt nhìn chằm chằm vào cái người cầm bát cười gian ngồi đối diện, đột nhiên cảm thấy đằng sau có hơi lạnh: hắn sẽ không nghĩ ra cái ý tổn hại gì muốn dùng lên người mình chứ… .
“An tổng, ngày mai có thể không đi công ty báo tin trước không…”
“Sao?”
Hướng Thần có chút bất đắc dĩ nhìn Hướng Bắc Bắc một bên: “Bắc Bắc khóc nháo muốn đi công viên trò chơi, tôi cũng đã lâu không đi với nó, sau này tôi đi làm nó đi học thì càng không có thời gian, anh biết tôi chỉ có mình Bắc Bắc là con trai, nghe thấy nó khóc thì lòng cũng đau lắm…”
Hướng Bắc Bắc đang nhét đùi gà vào miệng, nghe thấy Hướng Thần nói thì cực kỳ bất mãn lớn tiếng phản bác: “Con không nói! Ba gạt người!”
Hướng Thần lé mắt, nghiến răng: “Ba muốn mang con đi khu trò chơi!”
Đùi gà của Hướng Bắc Bắc rơi xuống bàn, quay phắt đầu lại nhìn An Triệt: “Chú An… Cháu khóc đến mức giọng cũng khàn đi nè, chú để cháu với ba đi đi…”
Khóe mắt An Triệt hơi giật, sao lại có loại cảm giác như dẫn sói vào nhà thế này.
Khí trời sáng sủa, ánh nắng tươi sáng, trên bầu trời có những đám mây trôi lững lờ, không phải ngày nghỉ lễ lại càng không phải ngày chủ nhật.
An Triệt cảm thấy bản thân không ngồi ở văn phòng xử lý văn kiện, mà đứng ở cổng công viên trò chơi là một chuyện rất quỷ dị, Hướng Thần mua ba tấm vé vào cửa, trên đầu đội một chiếc mũ dành cho chú hề rất là hài hước: “Đi chơi thích hợp để thả lỏng thể xác và tinh thần, An tổng đã bao lâu không tới khu trò chơi rồi?”
An Triệt nhìn mình cả người là quần áo ngày thường, cùng với chiếc mũ hề trên tay… Y có thể nói là, kỳ thực y chưa từng tới không?
Hướng Bắc Bắc liếm kem, túm An Triệt đi vào trong: “Cháu muốn chơi trò Vân Tiêu Phi Xa(Roller coaster)! Cháu muốn nhảy Bungee! Cháu muốn vào nhà ma! Cháu muốn lên thuyền hải tặc!”
Khi Hướng Bắc Bắc ngồi ở ngựa gỗ xoay tròn, đầu óc choáng váng xoay mòng mòng, cuối cùng cũng dẩu môi khóc lên: “Không phải ba nói mang con đi chơi sao!! Vì sao lại để con ở đây! Ba ba xấu để con xuống mau!!”
Hướng Thần thở dài móc hai trăm đồng từ trong túi của An Triệt ra đưa cho bảo vệ trước mắt: “Thằng bé này mắc bệnh suyễn với sợ độ cao, không thể chơi trò gì kích thích cả, số tiền này tôi cho anh, lát anh mang nó đi chơi Bun bun gì đó đi, tôi với vị tiên sinh này còn có việc phải làm, không thể mang trẻ con theo, hi vọng anh…”
Người bảo vệ nhận lấy hai trăm đồng nhìn chằm chằm vào Hướng Thần, vẻ mặt sùng bái, nói: “Các anh có phải cảnh sát không? Có phải có nhiệm vụ đặc biệt gì không!”
Hướng Thần chớp chớp mắt, sau đó trịnh trọng nắm tay người bảo vệ như có chuyện gì quan trọng nắm vậy: “Kỳ thực… .Tôi là cảnh sát nằm vùng.”
Bảo vệ lập tức nghiêm nghị tôn kính, làm một dáng đoan đoan chính chính đúng kiểu chào theo nghi thức quân đội: “Xin hãy yên tâm! Tôi sẽ bảo vệ tốt con tin cho ngài!”
Vẻ mặt Hướng Thần nhịn cười như bị nội thương, túm An Triệt chạy sang một bên: “Đã xem qua nhiều cảnh về cảnh sát và tội phạm ở Hương Cảng rồi!” (cho nên mới có kinh nghiệm lừa người ta hở =, =)
An Triệt cau mày: “Vì sao không mang theo Bắc Bắc?”
“Mang nó theo làm chi? Làm bóng đèn à, gây trở ngại chúng ta hẹn hò.”
“Hẹn hò?”
“Bước đầu tiên bồi dưỡng tình cảm, phải bắt đầu từ công viên trò chơi!”
Đuôi mày An tổng giần giật: “Lúc nào tôi nói muốn bồi dưỡng tình cảm với cậu?”
Hướng Thần híp mắt cười: “Anh thì chưa nói, nhưng tôi nhìn ra rồi ^.^.” Túm tay An Triệt tự chủ trương đi về phía trước: “Đi chỗ nào nhỉ… Chỗ nào chỗ nào… A, nhà ma! Chỗ ấy dễ xảy ra chuyện!”
Lúc đứng ở lối vào nhà ma, Hướng Thần cực kỳ nghiêm túc nói với An tổng: “Có thứ gì đáng sợ anh nhớ phải bảo vệ tôi đó, thấy thứ gì đáng ghét nhớ phải che mắt tôi lại, còn có… Tôi không nói giỡn đâu, tôi sợ ma thật đó.”
“Sợ sao cậu còn vào?”
“Trên TV bảo thế, chỗ này dễ xảy ra chuyện…”
Sự việc đúng là sẽ xảy ra, chẳng qua không giống như Hướng Thần nghĩ thôi, lúc hắn sợ An Triệt có thể ôm hắn, lúc hắn sợ An Triệt có thể thâm tình hôn trán hắn và nhẹ nhàng nói: không sao cả, đó là đồ giả thôi… .
Nếu như còn cho Hướng Thần một cơ hội chọn lựa… Đánh chết hắn cũng không chọn vào nhà ma!
Trong nhà ma âm trầm có hai người đàn ông chen chúc, An tổng không có vẻ mặt trấn định tự nhiên như bình thường mà là tái nhợt, còn Hướng Thần bỏ vẻ mặt cợt nhả đi và thay vào đó nước mắt cũng sắp tràn khỏi mi… .
“Anh… Anh sợ ma!”
“Tôi chưa từng nói tôi không sợ mà…”
“Vậy sao còn vào, lại còn vẻ mặt trấn định tự nhiên! Anh có biết anh như vậy rất dễ khiến người ta sinh ra ảo giác anh không sợ gì hay sao!”
“Đó là thói quen của tôi có được không! Tôi cũng đâu phải thần! Tôi cũng có thứ để sợ không được chắc!”
Hướng Thần vỗ gáy ngồi dưới đất: “Người đã ba mươi tuổi rồi! Còn không biết đó là giả! Đúng là lừa người ta!”
An Triệt phản bác: “Còn cậu? Biết rõ đó là giả mà còn bị dọa thành thế kia!”
Từ xa xa có một con quỷ không đầu bay phần phật tới, tóc gáy toàn thân Hướng Thần thoáng cái dựng thẳng lên, An Triệt mau chóng nhắm mắt lại tiến hành điều chỉnh tâm lý: “Đó là giả, đó là giả đó là giả… .”
Lúc quỷ không đầu bay tới, Hướng Thần đang ở bên ngoài, đang muốn quát to một tiếng, chợt nghe thấy tiếng quỷ yếu ớt nói: “Hai vị tiên sinh… Xin đừng ngồi ở cửa phòng đổi trang phục… Cứ nhìn chúng tôi ra ra vào vào như vậy thì còn có lạc thú gì chứ…”
Hai người trên mặt đất vốn không không nghe ra người ta đang nói gì, cứ sợ hãi nhìn nhân viên công tác từ tốn vươn đầu khỏi bộ quần áo, Hướng Thần rốt cục hô ra: “Hơ, thì ra là có đầu!!!” (=))~~)
Nhân viên công tác mặt = =|||: “Hai vị tiên sinh… Có cần tôi đưa hai người ra ngoài không?”
An Triệt vội vàng đứng lên, cầm tay nhân viên công tác lắc thiệt mạnh: “Cảm ơn lắm!”
Ra khỏi nhà ma, Hướng Thần gục người trên hàng rào bảo vệ ở một bên, An Triệt đi tới một bên mua hai bình nước: “Cái thứ này không thể tích cực quá, tin cũng được không tin cũng không sao.”
Mắt Hướng Thần trợn trắng: “Vậy sao anh còn sợ…”
An tổng rụt vai rất vô tội: “Bởi vì tôi tin.”
“Nào có đại nam nhân nào tin cái thứ này chứ!!”
“Cậu cũng không tin sao? Lẽ nào… Cậu không phải nam nhân?”
“…” Không phản bác được, hắn cũng tin, ai cũng không thể mạnh hơn ai… .
Đằng sau có tiếng trẻ con non nớt truyền tới, Hướng Bắc Bắc đang giang hai tay như một vị thánh cười ha ha lên: “Vui ghê nha, trên mặt dì quỷ đều là sốt cà chua!!” (tội, bố thế, mẹ thì chưa biết, nhưng cũng bị bệnh, mà sao đẻ được thằng con thế này = =)
Hướng Thần quay phắt đầu lại, thấy chú bảo vệ vừa rồi mặt tái nhợt ngồi dưới đất, Hướng Bắc Bắc cầm một cái đầu quỷ trên tay lắc qua lắc lại, Hướng Thần run run túm An Triệt chạy về phía trước: “Rời xa cái thằng nịnh bợ kia! Cẩn thận lát nó móc ra thứ càng đáng sợ hơn nữa!”
|
CHƯƠNG 12: HÀNH TRÌNH TỚI KHU TRÒ CHƠI (HẠ)
Túm An Triệt đứng ở phía dưới thuyền hải tặc: “Say tàu hông?”
An Triệt không nói chuyện, Hướng Thần nghĩ chắc là anh ta bị choáng, người không say xe thì chắc cũng không say tàu, cơ mà…
“Tôi bị chóng mặt, đợi tới lúc trên thuyền rồi, lúc tôi choáng anh phải cố sức cố định đầu tôi vào ngực của anh để tôi giữ vững cân bằng, à, còn nữa, An tổng… Tôi không nói giỡn đâu, tôi thực sự bị say tàu đấy.”
An Triệt ngẩng đầu nhìn chiếc thuyền gỗ to đùng được trang trí quá là rực rỡ, trên đầu thuyền có có một tấm ván đạo từ cướp biển vùng Ca-ri-bê, còn chưa nói được gì đã bị Hướng Thần túm tới, thuyền bắt đầu lắc, Hướng Thần cúi đầu vào lòng An tổng, tư thế cứng ngắc, An Triệt vẻ mặt tái nhợt: “Tôi… cũng chóng mặt.”
Khi du khách đứng ở trên thuyền bởi vì kích thích quá mà thét chói tai, hai đại nam nhân say tàu đã ôm cột thuyền ngồi trên boong tàu, dạ dày Hướng Thần liên tục òng ọc òng ọc, đầu quay mòng mòng: “An… An tổng… Tôi muốn nôn…”
An Triệt ôm đầu im lặng, thực tế thì y càng muốn nôn!
Thuyền lắc được vài vòng rốt cục đã ngừng lại, đám du khách còn chưa thoát khỏi cảm giác hưng phấn, chỉ thấy hai người nam nhân chạy như bay ra ngoài, sau đó đứng ở bên thùng rác ọe như điên, Hướng Thần kéo An tổng ngồi trên ghế đá, miệng đầy vị buồn nôn, đang muốn đứng dậy mua nước, đã thấy Hướng Bắc Bắc kéo chú bảo vệ chạy tới, trong tay còn cầm hai chai nước, ném nước cho Hướng Thần, lại nhìn sang An Triệt: “Thật vô dụng… Chú bảo vệ ơi, chúng ta đi chơi Vân Tiêu Phi Xa (Rolller coaster) đi!”
Chú bảo an vẻ mặt tái nhợt còn kinh hơn cả bọn Hướng Thần: “Sir ơi, cứu cứu cứu tôi đi! Cậu bé này còn đáng sợ hơn cả phần tử khủng bố! Sir ơi sir ơi!!” (=)]~~)
An Triệt uống ngụm nước rồi ngửa đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, Hướng Thần quay đầu nhìn y: “Lúc lên thuyền sao anh không nói anh bị say tàu?”
An tổng thở dài: “Tôi tưởng chiếc thuyền trẻ con lòe loẹt ấy không có sức chiến đấu gì.”
“Anh tưởng? Anh chưa chơi thuyền hải tặc sao?”
An Triệt trợn mắt: “Tôi chưa tới khu vui chơi bao giờ cả.”
Hướng Thần bĩu môi, khó chịu nói: “Đúng là đồ nhà giàu, sao có thể tới chỗ dành cho dân chúng chúng tôi chơi được.”
“Ai cả đời làm kẻ có tiền? Tôi không có tốt số như vậy, khi còn bé cùng trải qua khốn khó với cha mẹ, không phải không muốn chơi, là không có tiền chơi, sau này có tiền rồi thì lại muốn đến trường lại cùng cha mẹ kiếm tiền, đợi đến khi tất cả đã trở nên yên ổn cũng đã hai mươi mấy năm trôi qua rồi, ai còn chạy tới chỗ này chơi nữa.”
Hướng Thần kinh ngạc: “Anh không phải nhị thế tổ(= cậu ấm) sao?”
“Tôi có được coi là thế sao? Cậu đã từng gặp qua nhị thế tổ nào anh minh như thế chưa?” An Triệt nhướn mày: “An thị thành lập được hơn ba chục năm, hai mươi năm trước vốn không thể coi là xí nghiệp, thời gian đó cha mẹ quanh năm nợ tiền, tiền kiếm được còn chưa cầm nóng tay đã phải trả đi, sau đó cứ lặp đi lặp lại không ngừng, chân chính ổn định thực sự là lúc tôi tốt nghiệp xong, mà An thị đạt được tình trạng bây giờ cậu cho rằng là do một nhị thế tổ có thể gây dựng được sao?”
Hướng Thần híp mắt cười: “An tổng anh minh!”
An Triệt nhìn từ trên xuống dưới Hướng Thần: “Cậu nên cảm thấy may mắn, nếu như không có Bắc Bắc, lấy năng lực của cậu vốn chẳng vào được tổng công ty.”
“Vậy tôi đây có được coi là tặng lễ vật đi cửa sau không?”
“Có.”
Hướng Thần thở dài: “Vậy lễ này đưa cũng lớn quá… Ngay cả con trai cũng mang theo…”
“Tôi chưa nói muốn cậu…” An Triệt cầm chai đứng dậy đi về phía trước: “Ba mươi năm sau cậu đã tự do rồi.”
Hướng Thần theo sát phía sau: “Tôi không cần tự do! Cả đời tôi theo anh! Theo anh có tiền… Xùy! Theo anh có thịt ăn!”
An Triệt dừng lại, đầu Hướng Thần chui tọt vào trong ngực An tổng, người sau khóe mắt nhướn lên: “Cả đời? Đừng nói trước gì cả.”
Dưới bánh xe đu quay cao chọc trời, Hướng Thần ngước nhìn bầu trời cao xa: “Nghe nói, khi bánh xe đu quay xoay đến chỗ cao nhất, người ở bên trong sẽ đạt được hạnh phúc… Còn nghe nói…” Lấy di động ra nhìn một cái… Hết lưu lượng rồi… .
Ngẩng đầu nhìn An Triệt: “Di động đâu, cho tôi mượn.” An Triệt lấy điện thoại ra, Hướng Thần lục lục: “À… Còn nghe nói khi quay tới chỗ cao nhất, sau khi hôn đối phương là có thể vĩnh viễn bên nhau, được rồi, chúng ta lên đi.” Cầm di động ném cho An Triệt, sau đó túm tay người nọ đi về phía trước, An tổng cúi đầu, trên màn hình di động có mấy chữ to đùng “Ai biết truyền thuyết về bánh xe đu quay?” … .
Ngồi trong khoang xe, Hướng Thần ghé người vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài: “Rất tốt, có cảm giác bao quát mọi thứ.
An Triệt ngồi im lìm tại chỗ, Hướng Thần thì ân cần đi tới kéo tay An tổng: “Bên ngoài phong cảnh đẹp lắm, ánh nắng cũng vừa phải, anh đi nhìn thử đi.”
An tổng bất động, khóe miệng cứng ngắc mở ra: “Mặt trời có gì mà đẹp…”
Hướng Thần vò đầu bứt tai, người này đúng là chán ngắt! Đây là tương tác đấy! Tương tác đấy! Thế là hắn dùng sức túm An tổng lên, kéo đến bên cửa sổ, An Triệt nhoáng một cái, khuôn mặt vừa khôi phục chút huyết sắc lại trở nên tái nhợt, Hướng Thần dè chừng nhìn An Triệt: “Anh… Anh đừng nói với tôi…”
“Tôi… Sợ cao.” Vừa dứt lời, người đã ngã thẳng băng vào lòng Hướng Thần, hôn mê bất tỉnh.
Hành trình tới khu trò chơi, thu hoạch duy nhất nhận được chính là biết được một đống nhược điểm không muốn ai biết của An Triệt… .
Hướng Bắc Bắc giấu đầu quỷ ở trong chiếc cặp sách nhỏ xinh mang về nhà, lại thừa dịp lúc hai người lớn không ở trong phòng, giấu đầu quỷ vào ổ chăn trong phòng ngủ, sau đó bụm miệng trốn vào tủ quần áo: “Ai bảo không mang con đi chơi cùng! Hù chết hai người!”
Hướng Thần tắm xong vào phòng, ngồi ở trên giường đờ người nhìn trần nhà, An Triệt đang xử lý văn kiện trong phòng sách, nhìn Hướng Thần ngồi bất động ở giường: “Sao còn chưa ngủ?”
Hướng Thần ngẩng đầu: “Hay là, hòa hợp thân thể trước rồi hẵng hòa hợp tâm hồn?”
An Triệt buông quyển sách trên tay, đi tới bên kia: “Cậu cũng đâu có yêu tôi, trình tự tuần tự có thay đổi, tôi sẽ không thích ứng được.”
Hướng Thần bĩu môi: “Tôi không tin anh có lễ tiết như vậy, lại huống chi đàn ông lên giường với anh, đều là người yêu anh?”
“Đương nhiên?”
“Vậy anh yêu bọn họ không?”
“Tạm thời thì không.”
Hướng Thần thở dài một hơi chui vào ổ chăn: “Cách mạng đây… Hửm? Thứ gì vậy?” Đưa tay vào sờ soạng một hồi, có lông xù, An Triệt quay đầu: “Làm sao vậy?”
Hướng Thần vươn tay ra khỏi ổ chăn, thuận tiện mang theo một thứ, con mắt An Triệt thoáng cái trừng lớn, cả người cứng ngắc đứng bên giường…
“A!!!!!!!!!!!!!!!!” Nhảy dựng lên ném bay cái đầu quỷ trong tay ra, Hướng Thần lẻn đến bên cạnh An Triệt: “Mẹ ơi… Nha… Cái thứ này sao lại có ở nhà.”
Cửa tủ quần áo bị đẩy ra, Hướng Bắc Bắc bụm miệng cười khanh khách: “Con đi ngủ đây… Ba ba, chú An, chúc ngủ ngon.” Sau đó tung tăng chạy tới cửa, cười hì hì tắt đèn phòng đi: “Con giúp hai người tắt đèn nhé.”
Ánh đèn yếu ớt ở đầu giường chiếu vào cái đầu quỷ trên mặt đất, Hướng Thần nhìn chằm chằm vào An Triệt mặt còn kém hơn cả mình, mếu máo xông ra cửa: “Bắc Bắc… Ba ba ngủ với con!!”
|
CHƯƠNG 13: ĐÁNH VÀO NỘI BỘ…
Lúc cô giáo Phương gọi điện tới, Hướng Bắc Bắc đang nhoài người nằm ngủ ngon lành trong lòng An Triệt, Hướng Thần ôm gối lòng khó chịu: thằng bé này đúng là đồ nịnh bợ. Chợt có tiếng điện thoại, hắn nhận cuộc gọi còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy một cơn hổn hển: “Hướng tiên sinh, bé Hướng Bắc Bắc đã ba ngày không đi học rồi, tôi là một cô giáo, tôi cần một lời giải thích, đứa bé nhỏ như vậy đã trốn học thì đúng là một hiện tượng xấu, làm cha mẹ anh phải có trách nhiệm với con của anh…” (ko thích nổi cô giáo này, dù là đúng trách nhiệm đấy, nhưng giọng nghe trịch thượng quá)
Hướng Thần xoa mắt: “A… là cô Phương đấy à… Bắc Bắc không trốn học đâu, là tôi bảo…”
“Cái gì?!” Hướng Thần còn chưa nói xong, đã nghe thấy tiếng hét lanh lảnh như muốn phá màng tai của cô giáo Phương: “Hướng tiên sinh! Anh quá vô trách nhiệm rồi đó! Lại dám mang theo con trốn học!! Tôi… Tôi tôi thực sự không thể nào hiểu được lòng dạ của một người cha như anh! Thái độ giáo dục như vậy của anh sẽ làm một đứa bé đi lầm đường lạc lối đấy!”
“Cô… Cô giáo Phương…”
“Nếu như ngày hôm nay tôi không nhìn thấy Hướng Bắc Bắc! Vậy thì xin lỗi Hướng tiên sinh, lớp A sau này cũng sẽ không cần học sinh này nữa! Bây giờ là tròn 8 giờ! Xin hãy đưa người tới trước khi đóng cửa trường! Qúa hạn không chờ!”
Hướng Thần bị chấn động khiến màng tai sinh đau, hắn nhảy lên chiếc giường con của Hướng Bắc Bắc, đứng ở trên đó nhìn xuống hai người giả cha con đang ngủ ngon lành giận không phát ra được, nhấc chân đạp hai cái lên cái mông mềm của Hướng Bắc Bắc: “Đứng lên! Cô giáo Phương bảo con tới trường.”
Hướng Bắc Bắc xoa con mắt, cái đầu cọ cọ trong ngực An Triệt: “Con không muốn tới trường…”
Hướng Thần híp mắt chống thắt lưng: “Con nói gì cơ? Tuổi còn nhỏ thế mà không muốn tới trường! Sau này muốn đi nhặt đồng nát sao!! Mau đứng lên!”
Hướng Bắc Bắc lại chui sâu vào lòng An Triệt: “Con muốn tới khu trò chơi làm bảo vệ…”
Hướng Thần tức giận, duỗi chân đá lên mông Hướng Bắc Bắc lại thêm hai đạp nữa: “Đứng lên! Thằng nhóc không tiền đồ!”
An Triệt nằm ở một bên mở mắt ra, nhìn Hướng Thần đôi chút, lại quay đầu nhìn đồng hồ báo thức kiểu hoạt hình trên tủ đầu giường, trên mặt không có biểu cảm gì: “Bây giờ là tám giờ, nếu như bỏ lỡ thời gian phỏng vấn ở bộ nhân sự, tôi không có biện pháp đảm bảo cậu có thể vào tổng công ty đâu đấy.”
Hướng Thần cười tủm tỉm vẻ mặt thả lỏng: “Tôi không phải đi cửa sau sao… Hơn nữa anh là tổng giám đốc, tôi sẽ vào không được sao?”
An Triệt nhắm mắt lại tiếp tục ôm Hướng Bắc Bắc ngủ: “Lễ của cậu tôi chỉ thu được một nửa.”
Hướng Thần trừng mắt: “Là anh nói không cần tôi!”
“Đó cũng là vấn đề của cậu, tôi muốn một bộ thi thể không dùng được gì sao.”
Hướng Thần rất muốn lớn tiếng phản bác, nhưng lại không có sức để phản lại, hắn biết An Triệt muốn cái gì, nhưng bây giờ hắn xác thực không có biện pháp cho, sau này cho được hay không, hắn cũng không chắc nữa, bất đắc dĩ bĩu môi: “Anh còn không đi làm, tôi gấp cái gì.”
“Tôi là tổng giám đốc.”
“…”
“Thời gian đi làm của tổng công ty và các chi nhánh vẫn như nhau, tôi sẽ không lái xe mang cậu đi cùng, mà con đường từ nhà tới công ty cũng không gần, hi vọng cậu không bị muộn.”
Khóe mắt Hướng Thần bất giác co rúm: “Tôi còn phải đưa Hướng Bắc Bắc…”
“Tôi có thể giúp cậu đưa.”
Nhìn lướt qua thời gian trên đồng hồ, Hướng Thần thoáng cái nhảy bụp xuống giường, với mấy bước đả lủi ra ngoài, trong miệng thầm tính thời gian: “Từ chỗ này đến khu phố trung tâm… Mẹ ôi, bốn mươi phút mình sao có thể tới được chứ!!!”
Nghe tiếng ầm ầm bên ngoài đã quay lại yên tĩnh, An Triệt ngáp một cái, y cũng phải đi làm rồi, Hướng Bắc Bắc còn ngủ say, An Triệt thấy không cần đánh thức, tự mặc quần áo, rồi cuộn thằng bé vào trong chăn, lại cầm lấy quần áo giày dép, trực tiếp bỏ vào trong xe, cô giáo Phương đứng ở cổng trường liên tục nhìn giờ, sắc mặt đen như than: “Giờ còn chưa đưa tới! Đúng là vô trách nhiệm!!”
Một tiếng dừng xe chói lói như muốn vỡ màng tai, cô Phương trừng mắt trước thân xe đen bóng, còn chưa phản ứng lại, trong lòng đã bị nhét một thứ… Tiếp đó là cặp sách quần áo còn có giày…
“Này…”
An Triệt đem đồ đạc ném vào trong lòng cô giáo rồi xoay người đi tới trước xe: “Bắc Bắc tôi đã đưa tới rồi, hi vọng cô không nên đánh thức nó.”
Cô Phương tức giận: “Anh đây là thái độ gì hở!! Thằng bé tới đi học chứ không phải để ngủ!!!”
An Triệt nhướn mày: “Cô không thể cướp đoạt quyền lợi ngủ của một đứa bé.”
“Muốn ngủ về nhà mà ngủ.”
“Là cô bảo đưa tới là được.”
“Anh Anh… Anh không thể nói lý!!”
“Ngại quá, tôi phải đi làm rồi.”
Nhìn đuôi xe dần dần đi xa, cô giáo Phương cảm thấy bất lực, Hướng Bắc Bắc đã sớm tỉnh, híp mắt nhìn lén nửa ngày, thấy cô giáo còn muốn cúi đầu, lại nhanh chóng nhắm mắt lại, tay túm lấy quần áo cô Phương, trong miệng tự phát ra tiếng nói mê nhỏ nhẹ: “Con thích cô Phương nhất… Con thích lớp A nhất…”
Cô Phương nhìn đứa bé trong lòng, đột nhiên có một cảm giác trước nay chưa từng có tự nhiên sinh ra, cô phải cứu vớt đứa nhỏ này!
Lúc Hướng Thần chạy tới cửa An Thị vừa đúng chín giờ, ngửa đầu nhìn tòa nhà cao hơn mười tầng, Hướng Thần cười ngây ngô: “Qua mấy chục năm nữa là của con mình rồi!”
Cầm sơ yếu lí lịch tìm tới bộ phận nhân sự, người phỏng vấn là một ông hói đầu tai to mặt lớn, Hướng Thần có loại suy nghĩ giận dữ hỏi trời xanh, vì sao những người ngồi ở vị trí lãnh đạo đều là dạng này! Người tuấn tú lịch sự như hắn lại phải lưu lạc đến mức bán con mà sống…
Hói đầu nhìn Hướng Thần từ trên xuống dưới: “Cậu muốn thử chức vị gì?” Người sau không hề nghĩ ngợi, đã thốt lên lời: “Thư ký tổng giám đốc.”
“Cậu?” Hói đầu lại cúi đầu nhìn sơ yếu lí lịch: “Cậu, một người học bảo vệ môi trường làm thư ký tổng giám đốc ư?”
Hướng Thần vén tóc trên trán: “Không phải học cái gì thì nhất định làm cái đó… Tôi rất tự tin với công việc ấy, lấy kinh nghiệm làm việc nhiều năm ở An thị, cùng với sự hiểu biết về An tổng…”
Quản lý hói đầu vứt sơ yếu lí lịch lên mặt bàn: “Bằng cấp chính quy, bảo vệ môi trường, nếu cậu muốn làm công việc ở An thị, được thôi, tới bộ phận vệ sinh đi, không thì xin mời đi cho.”
Hướng Thần vuốt tóc, nhếch miệng cười, nâng tay nhìn giờ, còn cố ý xắn áo lên, để cả khối lộ ra, một khối màu vàng óng ánh, lóe vào mắt quản lý hói đầu, chiếc đồng hồ này… Sao quen mắt vậy nhỉ?
Hướng Thần cúi đầu như tiếc nuối, lại lấy di động từ trong túi ra, vẻ tiếc nuối nhìn màn hình di động: “Thân ái à, em lại bị ghét bỏ rồi… Em biết anh không xứng vơi anh, em vẫn là về nhà thôi…” Đứng dậy cúi người cung kính: “Cảm ơn ngài lắm.”
Đi tới bên cạnh quản lý hói đầu, không cẩn thận một cái đã đánh rơi di động trên mặt đất, mà Hướng Thần lại tựa như không nghe thấy, quản lý hói đầu ngồm xổm nhặt lên, thấy hình ảnh trên màn hình thì sửng sốt, vội vàng đứng lên gọi Hướng Thần lại: “Hướng tiên sinh, di động của cậu… Còn có chuyện công việc, chúng ta từ từ bàn lại.”
|
CHƯƠNG 14: HỒ DƯƠNG LÀ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG TỐT.
An Triệt đang xử lý tài liệu trong tay, một tay nâng lên cầm cái cốc trước mặt, hửm, trống không, lông mày hơi nhíu lại, ấn đường dây nội tuyến: “Suzanne, lấy tài liệu cho hội nghị buổi chiều vào đây, rót cho tôi một cốc cà phê nóng nữa.”
Không tới mấy phút, một cốc cà phe nóng hổi được bưng tới bàn, An Triệt không ngẩng đầu: “Tài liệu đâu.”
“Tôi không biết để chỗ nào…”
Động tác trong tay An Triệt khựng lại, sau đó cau mày ngẩng đầu: “Sao cậu lại ở đây?”
Hướng Thần nhếch miệng cười: “À, tôi quên nói với An tổng… Tôi đã phỏng vấn thành công rồi… Chức vị chính là thư ký của anh…”
An Triệt bưng cốc cà phê lên hớp một ngụm: “Tôi nên suy xét về việc khai trừ giám khảo bộ phận nhân sự.”
“An tổng, tôi có thực lực.”
“Hi vọng tôi có thể nhanh chóng phát hiện.”
Cả buổi sáng ngoại trừ bưng cốc cà phê thì Hướng Thần chưa làm một việc gì, hắn chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ của An Triệt lúc làm việc, hắn không biết dùng từ gì để diễn tả, những từ ngữ để hình dung hay khích lệ nam nhân hắn không thành thạo cho lắm, dáng vẻ này của An Triệt hắn nghĩ nửa ngày cũng chỉ có thể dùng một từ để hình dung. Hắn mỉm cười ngồi ở tiệm cà phê dưới tòa nhà, phát hiện ra ưu điểm của An Triệt, ngoại trừ có tiền, hắn còn phát hiện ưu điểm của bản thân An Triệt, nghiêm túc… nam nhân nghiêm túc là quyến rũ nhất! Đây là một hiện tượng tốt, là bắt đầu tốt đẹp để hai người yêu nhau và hiểu nhau.
Lúc Hồ Dương đi vào thì đã thấy Hướng Thần đang cười ngu ngơ một mình, nói trắng ra Hồ Dương chẳng thích tên này tẹo nào, không chỉ thái độ làm người của hắn, mà còn vì An Triệt nữa.
Tân hoan của An Triệt… Một tên tân hoan mang theo con trai và thích phụ nữ.
Hồ Dương nhấc cao bước chân đi tới trước mặt Hướng Thần: “Tôi có thể ngồi đây chứ?”
Hướng Thần ngẩng đầu: “Mèo hoang?”
Trán Hồ Dương nổi gân xanh, hắn cố sức kìm nén xung động muốn đấm cho tên kia một cái, cắn răng tự giới thiệu: “Tôi là Hồ Dương.”
Hướng Thần nhìn chỗ ngồi vẫn trống ở đối diện rồi tiếp tục uống cà phê, Hồ Dương lý sự: “Tôi có thể ngồi xuống không?!” (anh lịch sự quá, ngồi đê, ngồi đê)
Hướng Thần chớp mắt cười: “Không thể.”
“Cậu!” Hắn cũng không ngại Hướng Thần có đồng ý hay không, đặt mông xuống chỗ ngồi ấy: “Chim công, tôi muốn nói chuyện với cậu.” (ko phải đang nói đó sao)
Hướng Thần hơi rụt vai lại: “Cho cậu nửa giờ, tôi còn phải đi làm.”
“Cậu làm việc ở An thị?”
“À… Nhân viên nhỏ thôi, thư ký tổng giám đốc.”
Hồ Dương vỗ bẹp một cái lên mặt bàn: “Tôi không hỏi cậu chức vị gì! Chim công chết tiệt! Cậu khoe gì chứ!! Khoan đã… Thư ký… tổng giám đốc?”
“Ừa.”
Hồ Dương giật sững người, biểu cảm dần dần trở nên trầm lắng: “Y… yêu ngươi sao…”
Hướng Thần hớp một ngụm cà phê, lắc đầu: “Không có.”
“Vậy… sao cậu lại làm việc ở An thị? An Triệt chưa bao giờ để tình nhân của mình vào làm việc ở An thị… Cậu… Chẳng lẽ là đặc biệt sao?”
Hướng Thần cười tủm tỉm nhìn người đang có vẻ mặt thống khổ ngồi đối diện: “Chắc là thế… Tôi có vốn liếng để vào An thị.”
“Vốn gì cơ?”
“Tôi tốt nghiệp ở Harvard.”
“…”
Ánh mắt Hồ Dương nhìn Hướng Thần đã có sự thay đổi: thì ra… là bằng cấp cao, còn có con trai… Chỗ nào cũng có thể giúp đỡ An Triệt, còn mình… mình làm sao so bằng hắn được… Một thầy giáo dạy vũ đạo nhỏ nhoi…
Hai mắt hơi chua xót, giơ tay trái lên nhẹ nhàng che mắt: “Tôi hoàn toàn bị hạ gục rồi sao…”
Hướng Thần cố nén ý cười, an ủi nam nhân đang mất mát: “Mèo hoang, cậu cũng không cần khổ sở… Loại chuyện tình yêu này không thể cưỡng cầu, có lẽ ra khỏi cánh cửa này, cậu sẽ gặp được người cả đời này thuộc về cậu.”
Hồ Dương xoa con mắt dần trở nên đỏ, nhìn chằm chằm vào Hướng Thần mà sững sờ: “Bại bởi cậu, tôi tâm phục khẩu phục… Nhưng mà cậu không thương An Triệt…”
Hướng Thần nhìn chén cà phê suy nghĩ một hồi: “Trên người y có thứ tôi thích…”
“Vậy không đúng! Giữa hai người không có tình yêu, cuộc sống như vậy sẽ hủy hoại hai người! Chim công, cậu rốt cục có thích đàn ông hay không?”
Hướng Thần vuốt tóc mái che trước trán: “Còn chưa nếm thử, nhưng tôi xác thực không bài xích.” Hay có thể nói là, đối với tiền tài, từ trước tới giờ hắn chưa từng bài xích.
Hồ Dương chống cằm suy nghĩ một chút: “Nếu như vậy… buổi tối, lúc tan tầm, cậu ở chỗ này chờ tôi, tôi lấy vài thứ cho cậu.”
Nhìn Hồ Dương đứng dậy đi xa dần, Hướng Thần bỗng cảm thấy đó là một người nam nhân tốt, vì người mình yêu, đi giúp tình địch của mình, dù có đạt được hay không cũng không có gì để nói, quan trọng là… đối phương có thể hạnh phúc. Hướng Thần không thể hiểu tình cảm của Hồ Dương, e rằng cả đời này hắn cũng không hiểu được. Về một phương diện nào đó mà nói, hắn giống An Triệt, nhìn như đa tình thực tế là bạc tình, đương nhiên, Hướng Thần chưa bao giờ thừa nhận mình là người bạc tình, hắn chỉ biết nói mình bác ái.
Lúc làm việc, An Triệt sẽ chẳng hơi đâu đi quan tâm từng hành động của Hướng Thần, điều này cũng không cần thiết cho lắm, y đưa ra ý muốn để Hướng Thần tới làm việc ở An thị cũng đúng là muốn hắn bớt phóng túng một chút, mà đối với việc nói sẽ giáo dục hắn trước đó, y thực sự không rảnh.
Hội nghị bắt đầu từ ba giờ, kết thúc là năm giờ, nhìn giờ tan tầm, đột nhiên nhớ tới hôm nay có thư ký nam mới tới, chuyển điện thoại nội tuyến, đầu dây bên kia truyền đến giọng nữ quen thuộc: “An tổng, xin chào, có gì cần không?”
“Hướng Thần đâu?”
“À, anh ấy vừa tan ca rồi.”
“Được rồi, tôi biết rồi.”
Đứng dậy, khoác áo, cầm văn kiện trên mặt bàn bỏ vào trong túi, y phải đi đón Hướng Bắc Bắc rồi.
•••
Hướng Thần ngồi ở vị trí ban trưa nhìn chăm chăm vào một bàn sách báo tạp chí cùng với đĩa CD, Hồ Dương lật tung lên: “Những thứ ở phía trên này chính là một vài tiểu thuyết, chủ yếu là về GAY, bên dưới có một vài hình ảnh, cái gì mà long dương bốn mươi tám kiểu đoạn tụ bảy mươi hai chiêu, những chiếc đĩa CD này, lát về xem thử nhiều vào, đối với thể xác và tinh thần cậu đều có ích.”
Khóe mắt Hướng Thần giần giật, run lẩy bẩy cầm lấy một chiếc đĩa, mặt bìa là một người đàn ông da ngăm đen ôm một thiếu niên trắng nõn, hai mắt khép hờ vẻ mặt say sưa, Hồ Dương rướn cổ nhìn thoáng qua: “Là của Nasdaq(1), đúng rồi, cậu tốt nghiệp Harvard, chắc là hiểu tiếng Anh nhỉ, những thứ này đều là đồ Âu Mỹ, còn có những đồ này đều là bản gốc tôi đi Nhật Bản mua đấy, không có bản dịch Tiếng Trung, có nội dung nhé, không phải vào là ‘làm’ ngay đâu, nếu cậu xem không hiểu thì gọi điện thoại cho tôi.”
(1)nguyên văn là 唯美系的, mình tìm thấy mỗi cái này, ngụ ý là đồ của trang web này, cơ mà trang web này hình như về các thiết kế sư, trình bày các bản vẽ gì đó, *gãi đầu* chả lẽ các anh thiết kế lại còn truyền văn hóa phẩm đồi trụy à =))~~
Hướng Thần nuốt nước miếng: “…Còn có nội dung câu chuyện…”
Hồ Dương gật đầu: “Tôi không đưa cho cậu đồ theo phái dã thú đâu nhé, tôi muốn để cậu hiểu chuyện tình yêu giữa GAY, như vậy cậu vừa học được bản chất vấn đề lại học được cả kỹ thuật nữa.”
“Vậy… Vậy mèo hoang…”
“Không phải mèo hoang, là Hồ Dương.”
“Ý tôi là, Hồ Dương, cậu vì sao lại làm vậy? Cậu giúp tôi như thế, lẽ nào cậu cậu không thương An Triệt sao?”
Con mắt Hồ Dương từ từ buông xuống, qua một hồi lâu lại nhước lên, vẻ mặt nghiêm túc nói với Hướng Thần: “Kỳ thực, giữa tôi và An Triệt không thể tính là yêu, nếu nhất định phải nói, cũng là một mình tôi yêu đơn phương, An Triệt không yêu tôi, người như y lạnh lùng lắm, con người y có rất nhiều ưu điểm chờ cậu phát hiện, đợi đến lúc cậu yêu y, y sẽ giấu đi tất cả dịu dàng, sau đó treo lên vẻ mặt cao ngạo, nói, y cũng không yêu cậu.” Nói rồi, vành mắt Hồ Dương lại đỏ lên: “Từng ra biển cả hề chi nước, nếu có kiếp sau, tôi nguyện ý biến thành một phần thân thể của y, cánh tay… bàn tay… lông chân… bàn chân… Cho dù là một con giun đũa nho nhỏ…” (càng ngày càng ghê anh ạ =_____=)
Hướng Thần càng nghe càng biến chất, gượng cười nói: “Hồ… Hồ Dương… Chi tiết văn học của cậu tốt ghê.”
Hồ Dương quệt nước mắt: “Tôi vốn là thầy giáo dạy văn…”
|