Loại cảm giác sợ và tuyệt vọng quen thuộc, mấy năm trước, lúc Giang Thành chết ở trước mặt cậu.
Cậu bất lực, một lần lại một lần, chỉ có thể nhìn người mình quan tâm chết ở trước mặt mình.
Trương Hạo ngẩng đầu, Giang Tiếu Vãn không rõ tại sao lúc này hắn còn có thể thể hiện biểu tình như vậy, rõ ràng dưới thân một mảng máu, rõ ràng đau đến nói không ra lời, "Tiểu Vãn... Em khóc sao... Chớ vì... Anh... Khụ... Anh... Ho khan một cái... Ấy, xin lỗi..."
Thanh âm Trương Hạo cũng thay đổi! Giang Tiếu Vãn ngẩng đầu, mới phát hiện phiến sa đều bị nhiễm đỏ.
Máu tươi nhiễm đỏ y phục nhiễm đỏ hạt cát, nhìn qua kinh khủng mà tuyệt vọng.
Giang Tiếu Vãn ngây ngẩn cả người, lập tức trên mặt đất giằng co, nỗ lực di chuyển đến bên người Trương Hạo, "Trương Hạo... Trương Hạo..."
Trương Hạo một bên thở hổn hển vừa nói, "Anh... luôn luôn ... thương em... lòng của anh... thế nhưng... Tiểu Vãn... anh... đối với em... là... thật lòng..."
Giang Tiếu Vãn cuối cùng di chuyển qua tới, tứ chi bị trói, cậu không có cách nào, cậu thậm chí ngay cả xoa gương mặt đó đều làm không được. Nhìn không thấy gì, đường nhìn đều mơ hồ.
Giang Tiếu Vãn nhìn Trương Hạo, nước mắt lách tách chảy xuống, "Em sai rồi Trương Hạo... em rất hối hận... em không nên, em không muốn ... em không muốn trả thù anh, không hề muốn. Em xin anh... xin anh đừng chết... em biết ba em không phải là anh giết... em biết..."
Trương Hạo quay sang hắn gật đầu, "Ừ" một tiếng. Hắn đã nói liên tục nên giờ khí lực cũng không có.
Giang Tiếu Vãn nhìn Trương Hạo nằm ở trên đất, tái nhợt như vậy, vô lực. Trương Hạo, nam nhân luôn luôn mỉm cười, hôm nay lại hư nhược nằm ở đây cùng đợi chết.
Tại sao? Bởi vì cậu! Bởi vì Giang Tiếu Vãn!
"Anh là Trương Hạo. Cung trường trương, nhật thiên Hạo."
"Em xem em, nói như thế làm cho lòng thêm đau, lại luôn luôn cự tuyệt người khác giúp đỡ."
"Tiểu Vãn a... Em biết không, em khóc lên làm cho người ta đau lòng a."
"Nếu như em nguyện ý, anh vẫn đợi ở chỗ này."
"Tiểu Vãn, em như vậy làm anh khó chịu."
"Bảo đảm em an toàn trước, anh sẽ không xảy ra chuyện ."
"Tiểu Vãn... Xin lỗi."
Chuyện cũ từ từ nhớ lại, hành hạ Giang Tiếu Vãn.
Là ai, không nên động tình nói ra như vậy, mỗi chữ mỗi câu, làm cậu tưởng quên cũng không quên được.
Giang Tiếu Vãn cúi đầu nhìn Trương Hạo, trên mặt dính bùn cát, chật vật bất kham.
Trương Hạo hé mắt, dùng hết khí lực cuối cùng, "Tiểu Vãn... Đừng... Khóc..."
Nước mắt rớt vào trên mặt Trương Hạo, ấm áp. Đáng tiếc thần trí của hắn bắt đầu dần dần mất đi.
Bọn họ ngay từ đầu đã không cẩn thận, từ lúc mới bắt đầu.
Giang Tiếu Vãn nằm ở trên người Trương Hạo, khóc không thành tiếng."Trương Hạo... Trương Hạo... Rốt cuộc sai chỗ nào? Rốt cuộc tại sao lại biến thành như vậy... em rõ ràng... em rõ ràng... quan tâm anh..."
Đáng tiếc tất cả đều chậm, anh cũng biết.
Xa xa truyền đến thanh âm của sóng biển. Thủy triều dâng.
|
Vĩ thanh Không nghĩ tới sẽ có kết cục như vậy, trong mộng, Giang Tiếu Vãn thấy được nhiều năm trước. Khi đó cậu vẻ mặt quật cường, ngồi xổm nơi bóng tối không ngừng khóc, vẫn khóc, thẳng đến khàn cả giọng mất đi phương hướng, không ai cứu cậu.
Ngón tay hơi co rúm, Giang Tiếu Vãn từ từ nhắm hai mắt nỗ lực muốn chạy trốn cảnh trong mơ và bóng tối, nhưng vẫn bắt không được một tia ánh dương.
Giang Tiếu Vãn từ trong mộng tỉnh lại, vừa mở mắt, trước mắt bức tường trắng chói mắt.
Cậu không chết. Cậu nhớ cậu không chết.
Khi cậu ghé vào trên người Trương Hạo, bởi vì mất máu quá nhiều ngất đi, thì có người tới cứu bọn họ.
Giang Tiếu Vãn mở to mắt lấy lại bình tĩnh, giật giật thân thể, chỉ là có chút đau nhức mà thôi.
Hắn giùng giằng đứng dậy, lại bị một đôi tay đột nhiên đưa qua ngăn trở.
"Anh đừng đứng lên."
Giang Tiếu Vãn giơ mắt, trước mắt là một người thanh niên cỡ tuổi cậu, mắt to, tóc đại khái là màu trắng, gần như chói mắt, mang trên mặt vài phần tính trẻ con, nói là thiếu niên cũng không quá đáng.
Người nọ vừa thấy hắn liền lộ ra nụ cười, "Tôi là Kiều Duyên, là thủ hạ của Trương tiên sinh."
Giang Tiếu Vãn hờ hững gật đầu, thật lâu mới mở miệng, "Hắn ở đâu?"
Từ "hắn" trong miệng, dĩ nhiên là chỉ Trương Hạo.
Người trước mặt gãi gãi đầu, "Trương tiên sinh còn chưa tỉnh..."
Giang Tiếu Vãn cầm lấy tay của người trước mắt, "Chưa tỉnh? Là ý gì? Hắn rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Giang tiên sinh, trước tiên buông tay ra đã, để cho tôi trả lời vấn đề của anh." Một thanh âm đột nhiên chen vào.
Giang Tiếu Vãn nhìn thanh niên đeo kính mắt đột nhiên mở rộng cửa đi tới, vẻ mặt lãnh đạm.
Thanh niên đi tới bên giường cậu, lịch sự gật đầu, "Xin chào, tôi là Đoạn Thường Quân, là tôi dẫn người đem anh và Trương tiên sinh về. Cần nói rõ một điều, người của Tứ Hải và súng ống đạn được trên đường trở về bị cảnh sát chặn lại, Tứ Hải đã xong."
Giang Tiếu Vãn sau khi nghe xong cả kinh, "Anh nói thật?"
Thanh niên đối diện nhàn nhạt nở nụ cười, "Hoàn toàn là thật. Cảnh sát vốn là lập tức tìm anh hỗ trợ điều tra, nhưng tôi đã giúp anh tạm thời cản lại, lần sau anh và Trương tiên sinh nếu như bị hỏi tới, mời các anh thống nhất khẩu cung một chút, các anh nói là bởi vì trong lúc vô ý đã biết việc làm ăn của Hoàng Hưng Á, cho nên mới thiếu chút nữa bị diệt khẩu."
Giang Tiếu Vãn nghe xong Đoạn Thường Quân nói, lập tức thốt ra, "Anh tại sao phải cứu tôi?"
Đoạn Thường Quân cười cười, "Trương tiên sinh và Tấn Thiên cũng coi như có giao tình."
Giang Tiếu Vãn bừng tỉnh đại ngộ, sau đó thản nhiên nói, "Tôi đã biết."
Đoạn Thường Quân nhìn Giang Tiếu Vãn nói, "Trương tiên sinh bởi vì mất máu quá nhiều, thụ thương tương đối nặng, sở dĩ cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian rất dài, anh không cần lo lắng, bác sĩ nói anh ấy rất nhanh thì tỉnh."
Giang Tiếu Vãn gật đầu, cúi đầu nói tiếng cám ơn, trong phòng bệnh thoáng cái an tĩnh lại.
"Như vậy, tôi đi trước. Mong anh sớm ngày bình phục." Nói xong liền đem thanh niên tóc trắng lôi đi.
Giang Tiếu Vãn gật đầu, như cũ nhìn cái giường trắng tinh.
Người đi, cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm.
Biết được Trương Hạo còn sống, một khối tảng đá lớn trong ngực rốt cuộc rơi xuống.
Giang Tiếu Vãn tựa ở phòng bệnh trên giường, nhắm mắt lại, từ từ suy nghĩ rất nhiều.
Hắn đột nhiên cảm nhận được cảm giác của Trương Hạo trước đây, cái loại không thể tránh được hối hận và đau đớn.
Giang Tiếu Vãn giơ tay lên bưng mặt cười, nước mắt từ khe hở chảy xuống.
Cũng nên kết thúc, cậu tự nói với mình.
--------
Tháng sáu khí trời có chút nóng .
Giang Tiếu Vãn kéo kéo cà vạt mang theo túi công văn đi đến tàu điện ngầm.
Nguyên bản chiếc xe kia của cậu bởi vì do Tứ Hải phân phối , vài ngày trước đã bị thu, xe bị mất nhưng Giang Tiếu Vãn cảm thấy thập phần may mắn là gian phòng tự mình mua, nếu không thì trên người cậu không cỏn đồng nào.
Cuối cùng vẫn là bán gian phòng đó, chuyển sang nhà trọ.
Bận rộn quá cũng không có gì không tốt, Giang Tiếu Vãn tìm được công việc mới, đơn giản sống qua ngày, sáng tối đều đặn đi làm như người ta, cậu bắt đầu khát khao cuộc sống an bình.
Lúc về nhà, qua chợ mua ít thức ăn, sau đó làm cơm, rửa chén, tắm, xem tivi, ngủ.
Cậu dĩ nhiên đã biến thành một người trưởng thành.
Giang Tiếu Vãn xách theo rau xanh và miếng thịt nhỏ, đi về hướng nhà của mình.
Mặt mang một ý cười nhạt đi tới, theo đường đá đi vào, là khu dân cư kiến trúc sáu tầng.
Cậu đã quen cuộc sống như thế, tuy rằng nửa đêm tỉnh mộng, nhớ tới một số chuyện đã qua, bất quá chỉ cần tự nói với mình nên quên, khẩn cầu chính mình nên quên, cảm giác chỉ cần sống qua đêm tối là tốt rồi.
"Về nhà làm cơm sao?" Nam nhân đứng ở trước lầu nhà trọ xoay người lại, nhìn cậu nói.
Giang Tiếu Vãn nhìn người trước mắt, trong lúc đó có chút phản ứng.
Người trước mắt là ai? Mặc áo sơ mi trắng, mang kính mắt gọng vàng, khóe miệng luôn luôn như vậy thanh nhã tươi cười.
Là ai?
Dĩ nhiên là Trương Hạo! Nam nhân đứng ở nơi đó vẻ mặt cười nhạt, đúng là đã hơn một năm không gặp Trương Hạo.
Giang Tiếu Vãn ngẩn người tại đó, vừa tỉnh lại liền xoay người bắt đầu chạy.
Mang theo một bao rau xanh và miếng thịt, mang theo túi công văn, Giang Tiếu Vãn ở khu dân cư lớn như vậy cứ chạy.
Phía sau có người của kêu tên của cậu, "Tiểu Vãn... Tiểu Vãn..."
Hắn ngay cả đầu cũng không dám quay lại, chỉ biết chạy về phía trước.
Cậu làm sao có thể gặp hắn. Giữa bọn họ làm sao đối mặt với đối phương?
Quên đã chạy bao lâu, thẳng đến Giang Tiếu Vãn phát hiện thanh âm phía sau không còn hắn mới dừng lại.
Căng thẳng xoay người sang chỗ khác, chỉ thấy Trương Hạo ngồi chồm hổm dưới đất bưng bụng, thấy không rõ biểu tình.
Giang Tiếu Vãn liền nhớ tới, lần đó Trương Hạo thụ thương nghiêm trọng, khó có thể không để lại di chứng.
Vội vã bỏ lại rau xanh trong tay chạy tới đỡ Trương Hạo, "Anh xảy ra chuyện gì? Khó chịu chỗ nào?"
Ngón tay tiếp xúc được cánh tay của Trương Hạo, truyền tới nhiệt độ phảng phất như có thể bị phỏng. Người này thân thể không nên đụng vào.
"Để coi em trốn chỗ nào." Một giây kế tiếp, tay lại bị bắt được, Giang Tiếu Vãn còn không phản ứng kịp, chỉ thấy người trước mắt nhìn hắn cười đến xán lạn. Bắt lại tay hắn, một chút cũng không giống sắp chết. Giang Tiếu Vãn mới biết được bị gạt.
Sau khi kinh hách lập tức lạnh lùng nói, "Anh mau buông tay."
Trương Hạo lại gắt gao cầm lấy tay hắn cười meo meo nói, "Em nhân lúc anh hôn mê bất tỉnh chạy mất, em nói em phải bị tội gì?"
Giang Tiếu Vãn giùng giằng đứng lên, nhưng vẫn là không có thể thoát khỏi tay hắn, "Tôi đi hay không là tự do của tôi, không tới phiên anh quản."
Trương Hạo nheo mắt nhìn Giang Tiếu Vãn, Giang Tiếu Vãn bị đường nhìn như vậy cảm thấy toàn thân phát nhiệt, "Không tới phiên anh quản? Sao lại không tới phiên anh quản, em bây giờ cùng anh về nhà, hảo hảo ở bên cạnh anh."
Giang Tiếu Vãn nghe giọng của hắn đương nhiên như vậy, hơi nhíu nhíu mày, "Cái gì mà cùng anh về nhà!"
Trương Hạo chậm rãi tới gần Giang Tiếu Vãn, lộ ra một nụ cười ôn nhu, "Bởi vì em là tiểu hài tử nhà anh a."
Giang Tiếu Vãn bị hắn nói như thế, sửng sốt một chút. Cuối cùng mới khôi phục ngữ điệu bình thường, "Già rồi hồ đồ a, anh xem tôi từ trên xuống dưới chỗ nào là tiểu hài tử."
Trương Hạo làm theo cười meo meo, "Em chỗ nào cũng là trẻ con a, từ lúc anh bắt đầu quen em, cho tới nay em đều như vậy."
Giang Tiếu Vãn mím môi nói, "Anh đừng nói lung tung. Tôi sẽ không cùng anh đi."
Trương Hạo nhẹ giọng nói, "Em vẫn không tha thứ cho anh sao?"
Giang Tiếu Vãn nao nao, cuối cùng mới lộ ra một bất đắc dĩ cười, "Tại sao chuyện cho tới bây giờ anh vẫn còn tới đây chứ? Tôi đối với anh như vậy, anh tại sao còn có thể đuổi theo..."
Trương Hạo cười, thản nhiên nói, "Giang Tiếu Vãn, em tự cho là tránh được sao."
Giang Tiếu Vãn ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Trương Hạo. Trương Hạo cúi đầu, nhìn Giang Tiếu Vãn, "Trở lại bên cạnh anh không tốt sao? Em không có anh, anh không có em, rất thống khổ. Tại sao chúng ta không cùng một chỗ đi? Những ân oán trước kia đã qua, còn chấp nhất căn bản chỉ có một mình em mà thôi."
Giang Tiếu Vãn nghe xong lời này, muốn nói tôi không có, nhưng lại cúi đầu rũ mắt, có chút bất đắc dĩ, cuối cùng, mới nói một câu, "Thì sao... Là tôi đã từng muốn đẩy anh vào chỗ chết, anh không nhớ sao?"
Trương Hạo vươn tay, rất tự nhiên sờ sờ đầu Giang Tiếu Vãn, "Mặc kệ em làm cái gì, anh biết em không phải cố ý, trong lòng của em chưa từng thật tình nghĩ muốn anh chết, bằng không khi đó em cũng sẽ không hối hận."
Giang Tiếu Vãn ngẩng đầu cười khổ, "Như thế có đáng không..."
Trương Hạo thuận thế nhẹ nhàng ôm lấy Giang Tiếu Vãn, "Có đáng giá hay không là do anh quyết định. Em a, dĩ nhiên đến bây giờ cũng không minh bạch."
Giang Tiếu Vãn mặc cho người trước mắt ôm, dĩ nhiên không hề giãy giụa. Nhắm mắt lại, chỗ trống trong ngực chợt bắt đầu chậm rãi tràn đầy đầy tình cảm.
"Lúc đầu, anh hình như bị cái gì đó lôi kéo đi. Tuy rằng cũng giãy dụa, cũng cân nhắc qua hậu quả, nhưng anh yêu em. Từ lúc bắt đầu, cái cảm giác này đã dẫn dắt anh."
"Rung động sao?" Giang Tiếu Vãn nói tiếp, ngơ ngác nhìn nam nhân trước mắt.
Trương Hạo nhàn nhạt nở nụ cười, "Em xem, em cũng cảm thấy, không phải một mình anh gặp ảo giác."
Giang Tiếu Vãn ngẩn người, lập tức cúi đầu khẽ nở nụ cười, "Kỳ thực... Chúng ta là vậy sao?" Như nhau bị hóa đen, khó có thể khống chế dục niệm. Hấp dẫn nhau, phá hư nhau, lo lắng cho nhau, dây dưa.
Thứ kia đem bọn họ quấn cùng một chỗ, bọn họ căn bản không thể nào chống lại.
Bên tai Trương Hạo mang theo tiếu ý nói, "Đương nhiên là vậy, chúng ta vô pháp trốn tránh chính nguyện vọng của đáy lòng. Cho nên, đừng ... rời xa anh."
Giang Tiếu Vãn ngoẹo đầu, không xác định hỏi, "Thật sao?"
Trương Hạo nghiêm túc nhìn người trước mắt, "Đương nhiên." Sau đó chỉ chỉ mặt trời chiều cách đó không xa, "Em xem, cảnh sắc xinh đẹp như thế, thời khắc tốt như thế, em sao lại nhẫn tâm cự tuyệt anh?"
Giang Tiếu Vãn ngẩng đầu, nhìn trời chiều nơi xa, cả bầu trời đều bị nhuộm thành màu đỏ, mang theo ấm áp cùng diễm lệ, màu sắc dày đặc tựa như một bức tranh. Thật là xinh đẹp.
"Tiểu Vãn." Giang Tiếu Vãn ngẩng đầu, đầu ngón tay Trương Hạo để trước ngực của cậu, "Học được trung thực với dục vọng của mình."
Giang Tiếu Vãn híp mắt, ý tứ hàm xúc bất minh nhìn nam nhân, qua vài giây, lại đột nhiên nở nụ cười, "Anh nói có điểm tà ác."
Trương Hạo nhìn mặt của người dưới ánh mặt trời bị nhiễm đỏ, nhìn qua dị thường khả ái, giống như là buổi chiều kia, hắn ngồi ở nhà Giang Thành trên ghế sa lon, lần đầu tiên nhìn thấy đứa bé kia thì có cảm giác. Đơn thuần như vậy mà đẹp.
Trương Hạo vươn tay, "Như vậy, em có thể quay về không? Hoặc là cùng anh quay về?"
Giang Tiếu Vãn cúi đầu, khẽ nở nụ cười, "Thực sự là không có biện pháp với anh."
Nhưng mà nước mắt còn rơi trên tay, thật ấm áp.
Trương Hạo nắm tay Giang Tiếu Vãn, vuốt ve mặt của đối phương, "Cho nên nói, em là một hài tử hay khóc không phải sao?"
"Tùy anh nói sao cũng được."
"Đều là về nhà anh, đương nhiên tùy tiện anh xử trí."
"Này, anh đừng có được voi đòi tiên. Em cũng không đáp ứng cái gì hết."
"Mới vừa rồi còn ở trong lòng anh khóc."
"Ai ở trong ngực của anh khóc a! Anh hoa mắt! Lớn tuổi mà ngu ngốc! Ha hả..."
"Không cho phép!"
"Anh có chút cãi lão hoàn đồng rồi đó."
Dưới trời chiều, bóng lưng hai người sóng vai bị bao phủ một mảnh nhu hòa ráng màu, trở nên không rõ.
Dục vọng ── lúc ban đầu, giờ đã trở thành nguyên nhân và trở thành kết quả.
[Toàn văn hoàn]
|