Thế Thân Rối
|
|
Đệ bách thập lục chương
.
Lộ trình kéo dài đến hơn mười ngày, thế mà Tại Trung đã rút ngắn xuống chỉ còn bảy ngày. Nếu như trên đường không phải do Lương Nhi kiên quyết bắt y nghỉ ngơi, có khi y còn có thể đi nhanh hơn.
.
Nhìn Minh trang đã gần ngay trước mắt, tâm lý Tại Trung không khỏi khẩn trương, trong đầu không ngừng nhớ tới giấc mộng kia, lần lữa không muốn đánh động phiến môn1.
.
“Tại Trung thiếu gia! Người chẳng phải muốn gặp Trịnh Trang chủ sao? Nhanh lên gõ cửa đi?” – Lương Nhi ở một bên khuyên nhủ.
.
Tại Trung nghe xong, hít sâu một hơi, đi lên trước đại môn, nhẹ nhàng gõ mấy cái.
.
“Ai vậy?” – Người ở bên trong vừa nói vừa mở cửa ra “Tại… Tại Trung thiếu gia?” – Hạ nhân Minh trang hiển nhiên là kinh hãi không thôi, ngay cả nói cũng có điểm lắp bắp.
.
“Duẫn Hạo có ở trong trang không?” – Tại Trung liền hỏi.
.
“Có! Có! Trang chủ vẫn luôn ở trong trang! Tại Trung thiếu gia mau vào đi!” – Hạ nhân Minh trang nói xong mở to đại môn để Tại Trung bước vào, còn hướng người ở bên trong hô to “Nhanh đi nói cho Xương Mân thiếu gia biết, Tại Trung thiếu gia đã trở về!” – Nói xong quay đầu nói với Tại Trung “Trang chủ, người… nhất định đang ở trong hậu viện, thiếu gia mau tới đó đi!”
.
Tại Trung nghe xong gật đầu, đi thẳng về phía hậu viện. Lương Nhi cũng không đi theo Tại Trung, mà yên lặng ly khai Minh trang.
.
Tại Trung thiếu gia, nhiệm vụ của Lương Nhi đã hoàn thành! Lương Nhi mong người từ này về sau sẽ sống thật hạnh phúc, đừng phụ lòng Các chủ đối với người!
.
Tại Trung cấp tốc hướng đến hậu viện, vừa qua cửa đã gặp ngay Xương Mân đi ra, Xương Mân trông thấy Tại Trung, vừa mừng vừa sợ, ôm cổ y.
.
“Tại Trung ca! Thật là huynh! Huynh đã trở về!” – Xương Mân kích động đến mức sắp khóc đến nơi.
.
“Ta cùng lắm mới đi hơn có một tháng, đệ xem lại mình đi!” – Tại Trung mệt mỏi cười cười. Mấy ngày liền liên tục bôn ba, với thể chất hiện tại, khó tránh được y cảm thấy bản thân mệt mỏi rã rời. Nếu không phải do y nôn nóng muốn nhìn thấy con người khiến tâm can không ngừng nôn nao kia, Tại Trung ngay lập tức có thể ngã khuỵu xuống đất “Duẫn Hạo đâu?”
.
“Duẫn Hạo ca đang chờ huynh! Để đệ đưa huynh đi gặp huynh ấy!” – Nhắc tới Duẫn Hạo, cả người Xương Mân dường như trầm xuống vài phần.
.
“Xương Mân, trước tiên đệ phải nói cho ta biết, Duẫn Hạo không có việc gì chứ?” – Nhìn bộ dạng đó của Xương Mân, Tại Trung không khỏi cảm thấy lo sợ.
.
“Huynh an tâm!” – Xương Mân cười cười “Duẫn Hạo ca chỉ là tinh thần không được tốt lắm thôi! Huynh đến gặp huynh ấy sẽ biết ngay a!”
.
Xương Mân nói xong kéo tay Tại Trung đi vào hậu viện. Đi qua hoa viên, từ khá xa Tại Trung đã trông thấy Duẫn Hạo đang đứng bên cạnh dây đu, còn Cơ Phạm thì đứng cách đó không xa chăm chú quan sát hắn.
.
“Hắn… Đang làm gì vậy?” – Tại Trung đi tới cạnh Cơ Phạm, đôi mắt mở thật to. Nhìn Duẫn Hạo liên tục dùng tay đẩy dây đu trống không, hô hấp như ngừng trệ khiến ngực y cảm thấy đau nhức.
.
“Duẫn Hạo ca đang giúp huynh đu dây a!” – Xương Mân ở phía sau đã trả lời thắc mắc của Tại Trung “Từ sau khi huynh đi, Duẫn Hạo ca ngày nào cũng làm như vậy, vừa đứng đu dây, vừa lẩm bẩm một mình. Cho dù bọn đệ có tới đó nói chuyện thì huynh ấy tựa hồ không nghe thấy gì… Mãi đến khi thân thể không thể tiếp tục chống đỡ nữa mà ngất đi, bọn đệ mới có thể đưa huynh ấy về phòng, bắt uống dược, bắt nghỉ ngơi. Nhưng khi thấy bản thân hơi khỏe hơn một chút, Duẫn Hạo ca lại chạy đến đây! Có nhiều lúc đệ từng có suy nghĩ “Có khi nào, Duẫn Hạo ca thực sự đã điên rồi!”
.
Nghe Xương Mân nói xong, trái tim Tại Trung như bị xé thành từng mảnh. Y không chút nào dời mắt khỏi thân ảnh kia, từng bước lại từng bước đi đến bên cạnh Duẫn Hạo từ đầu chí cuối vẫn chuyên tâm đẩy dây đu. Nhưng có điều, dường như hắn không phát hiện ra Tại Trung đang đi về phía mình. Duẫn Hạo chuyên tâm đẩy dây đu không gì có thể so sánh, còn trong đáy mắt thì tràn đầy nhu tình, cứ như Tại Trung đang ngồi trên đó đang nói cười với hắn.
.
Lão thiên a! Rốt cuộc ta đã làm chuyện gì thế này?! – Chậm rãi đi đến bên Duẫn Hạo, nhìn dáng vẻ của hắn lúc này, Tại Trung đã lệ rơi đầy mặt.
.
Ta chưa từng nghĩ khi mình rời đi sẽ khiến Duẫn Hạo biến thành cái dạng này a?
.
Duẫn Hạo của ta, từ trước tới giờ chẳng phải lúc nào cũng khinh thường tất cả hay sao?
.
Duẫn Hạo của ta từ trước tới nay không ai có thể sánh nổi ư?
.
Duẫn Hạo của ta tự lúc nào lại trở nên yếu đuối như vậy?
.
Duẫn Hạo của ta sao có thể đau buồn đến mức độ đó??? (Chẹp, nhận người ta là của mình như đúng rồi " /> )
.
Trịnh Duẫn Hạo, sao huynh ngốc vậy??? Nếu luyến tiếc như thế, tại sao lúc ta đi không chịu ngăn cản, không chịu giữ ta lại?
.
Nếu như, nếu như ta sớm biết làm như thế sẽ khiến huynh thương tâm như vậy, có chết Tại Trung này cũng không chịu rời xa huynh! Trước đây cũng do ta không quan tâm đến huynh nhiều hơn, là do ta chỉ biết huynh rất cứng rắn, cực kỳ lạnh lùng mà thôi!
.
Đến gần Duẫn Hạo, Tại Trung nghe thấy những câu lẩm bẩm của hắn, chỉ cảm thấy trái tim càng bị bóp chặt thêm, như muốn nát ra.
.
“Tại Trung a! Sau này đệ đừng đu dây lên quá cao, nếu không đệ sẽ ngã mất!”
.
“Tại Trung, đệ đừng giận ta nữa được không? Đệ biết không? Lần đầu tiên đệ rời bỏ trang, lúc đó ta vô cùng khổ sở! Bởi vì đệ đã ly khai khỏi ta!”
.
“Ta không phải cố ý muốn phế võ công của đệ! Ta chỉ là sợ đệ sẽ rời xa ta! Ta biết ta đã làm đệ khổ sở, Tại Trung a, thực xin lỗi!”
.
“Tại Trung! Đệ có biết ta rất quan tâm đến đệ không? Nếu như không có đệ, Trịnh Duẫn Hạo chẳng thể tồn tại!”
.
“Tại Trung, ta yêu đệ! Thực sự rất yêu đệ!”
.
“Tại Trung a! Từ trước tới nay đệ chưa bao giờ là cái bóng của Hi Triệt ca, mà là cái bóng của ta! Một khi bóng đi mất, đệ muốn ta sống tiếp thế nào?”
.
“Tại Trung, đừng rời xa ta nữa có được không? Gả cho ta có được không?”
.
“Ta cái gì cũng không muốn, ta chỉ muốn một mình Kim Tại Trung đệ mà thôi!”
.
“Nếu như đệ còn giận ta, thì mọi đau khổ đệ đã gánh chịu ta nguyện ý chịu trăm ngàn lần, chỉ cần đệ tha thứ cho ta?”
.
“Tại Trung, đệ trả lời ta a, có thể tha thứ cho ta không?”
.
“Vì sao không nói lời nào? Vẫn còn căm ghét ta sao?”
.
“Vẫn còn sợ ta sao?”
.
“Tại Trung…”
…
.
Tại Trung đứng ngay đằng sau Duẫn Hạo, nghe được những lời hắn thì thào, từ lâu đã nức nở. Chỉ có điều Duẫn Hạo dường như không thể nghe thấy, vẫn chìm đắm trong thế giới của chính mình.
.
“Khụ khụ… Khụ khụ…”
.
Duẫn Hạo đột nhiên ho khan, thân thể loạng choạng không thể đứng vững nữa mà ngã xuống, Tại Trung vội vàng đỡ lấy hắn.
.
Đôi mắt vô thần của Duẫn Hạo khi nhìn thấy gương mặt của Tại Trung, lập tức lóe lên tia sáng. Nhưng chỉ sau một khắc, lại tối tăm thêm vài phần, càng trở nên u ám hơn.
.
“Ta vừa gặp ảo giác sao?” – Duẫn Hạo thì thào nói, khóe miệng nhếch lên, tự giễu cợt bản thân.
.
“Sỏa tử!” – Tại Trung nước mắt giàn giụa, khẽ mắng Duẫn Hạo một tiếng, chủ động hôn lên đôi môi băng lãnh của hắn.
.
Tên ngốc! Huynh đã cảm nhận được chưa? Ta không phải là ảo giác!
.
Ta là Tại Trung, ta đã trở về. Bởi vậy, huynh đừng tự làm khổ mình thêm nữa? Nhìn huynh khổ sở như vậy, tim đệ đau lắm!
.
Chúng ta đã dằn vặt nhau hơn mười năm nay rồi! Đã thực sự đủ lắm rồi! Ta không còn trách huynh nữa, tuyệt không trách huynh nữa!
.
Chẳng phải ta đã đã nói, mặc kệ huynh có làm sai đến mức nào, chỉ cần huynh nhận sai Kim Tại Trung sẽ tha thứ hết sao? Bởi vậy, ta – Kim Tại Trung đã tha thứ cho Duẫn Hạo huynh rồi a!
.
Làn môi vừa rời đi, Tại Trung vẫn bình tĩnh nhìn Duẫn Hạo. Đôi mắt của Duẫn Hạo đang mở thật to, dường như hắn vẫn còn chưa tin rằng Tại Trung đang ở trước mắt. Hai tay Duẫn Hạo run run vươn lên, xoa nhẹ gương mặt kia, sau đó rời xuống dịu dàng vuốt ve bờ vai và cánh tay, tiếp đến mới dùng hai cánh tay ôm trọn lấy, giữ chặt thân hình kia vào trong lòng. Chỉ có làm như vậy, Duẫn Hạo mới cảm nhận được chắc chắn rằng Tại Trung đang thực sự tồn tại và ở bên hắn.
.
Đây… Thực sự không phải là ảo giác! Tại Trung đã trở về, vừa rồi đệ ấy còn hôn ta nữa!
.
Duẫn Hạo rốt cục đã khôi phục thần chí, nhãn thần thật sâu nhìn gương mặt Tại Trung, tựa như muốn khắc thật sâu dung nhan kia vào trong tâm trí.
.
“Tại Trung? Sao đệ lại quay về đây?” – Đôi mắt Duẫn Hạo vẫn còn chút ngơ ngác “Đi nhiều ngày như vậy, nhất định là đệ đang rất mệt mỏi a? Ta lập tức đưa đệ về phòng hảo hảo nghỉ ngơi, sắc mặt đệ tái nhợt rồi kìa!”
.
“Sỏa tử2! Sỏa tử!” – Tại Trung không thể nhẫn nhịn thêm nữa, ôm chặt Duẫn Hạo khóc ầm lên. Sắc mặt tái nhợt kinh người, phải là huynh mới đúng!
.
“Huynh vì nguyên nhân gì lại đem chính mình ra dằn vặt thành ra thế này? Không biết đệ sẽ đau lòng sao?”
.
“Ta tưởng là… Đệ sẽ không bao giờ muốn ta nữa! Cũng cho rằng… đệ sẽ không bao giờ yêu thương ta nữa! Thực xin lỗi, Tại Trung a! Ta biết ta không có tư cách nói ra những lời này, nhưng ta vẫn muốn van cầu đệ! Tha thứ cho ta, có được không? Nếu đệ còn tức giận, có thể đánh ta, thậm chí trừng phạt ta cũng được, chỉ xin đệ đừng bao giờ… một lần nào nữa rời bỏ ta?” – Duẫn Hạo nghẹn ngào ôm chặt lấy Tại Trung, gắt gao ôm lấy y.
.
Tại Trung, đừng rời xa ta nữa? Ta thực sự sẽ không chịu nổi thêm lần nào nữa a!
.
Nếu như muốn rời bỏ ta, thà rằng đệ một đao đoạt mạng ta! Thà như thế ta còn thấy sung sướng hơn, không có đệ, ta sống mà như đã chết, sống thực khổ sở…
.
“Ta tha thứ cho huynh! Ta không giận huynh nữa, không hận huynh nữa! Sỏa tử, đệ sao có thể đánh hay rời bỏ huynh được chứ?” – Tại Trung vùi mặt thật sâu vào trong lồng ngực ấm áp của Duẫn hạo.
.
Duẫn Hạo! Ta sẽ không ly khai huynh nữa! Không có ta, huynh hãy nhìn lại bản thân mình đi, đã thành bộ dáng khó coi thế nào rồi?
.
Từ trước đến giờ, chưa có lần nào huynh chịu chăm lo cho bản thân cả? Ta làm sao có thể rời xa huynh được?
.
Đời này kiếp này, người duy nhất khiến Kim Tại Trung ta luyến tiếc không thể rời xa, vĩnh viễn chỉ có một mình Trịnh Duẫn Hạo huynh mà thôi!
.
“Sau lần này nhất định sẽ không còn chuyện gì đáng tiếc xảy ra nữa a?”- Cơ Phạm từ đầu vẫn đứng quan sát ở đằng xa, thở một hơi thật dài.
.
“Ân!” – Xương Mân gật đầu, từ phía sau ôm lấy Cơ Phạm.
.
Khi hai người yêu nhau có thể ở cùng một chỗ!
.
Đó chính là điều hạnh phúc nhất trên thế gian này…
|
Hoàn kết chương
.
Đêm khuya, Tại Trung nằm trên giường nhìn chăm chú Duẫn Hạo nằm bên cạnh, khóe miệng không khỏi cong lên, mỉm cười thật tươi.
.
Ban ngày hai người bọn họ cạnh dây đu đoàn tụ, ôm nhau thắm thiết, rốt cuộc cư nhiên song song hôn mê bất tỉnh. Sau đó Xương Mân đã phải đem cả hai về phòng nghỉ ngơi. Nhớ lại thấy mất mặt quá đi! Bất quá cũng tại ta mấy ngày liên tục thúc ngựa không ngừng nghỉ, thể lực có chút tiêu hao, ngủ một giấc hiện tại đã thấy khá hơn nhiều, nhưng Duẫn Hạo…
.
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuấn dật có vài phần tái nhợt của Duẫn Hạo, ánh mắt Tại Trung trần đầy yêu thương.
.
“Đáng đời! Ai bảo huynh trước đây khi dễ ta!” – Tại Trung khẽ mắng, nhưng viền mắt lại đỏ lên.
.
Chờ khi trời sáng phải nấu thật nhiều món ngon bắt huynh ấy bồi bổ, thân thể Duẫn hạo thực sự quá suy yếu rồi! – Tại Trung dịu dàng nhìn Duẫn Hạo say ngủ, trong lòng thầm tính toán. Duẫn Hạo trước đây thích nhất món canh trứng do chính tay ta nấu, cho nên món này nhất định phải làm! Sau đó ninh thêm một con gà, canh gà tương đối bổ dưỡng cho cơ thể a?
.
Chỉ có điều, đã mười năm rồi ta không vào bếp, không biết tay nghề có bị thụt lùi đi không nữa???
.
Tại Trung tập trung suy nghĩ, bỗng nhiên bị người bên cạnh ôm chặt vào lòng. Tại Trung hơi ngẩng đầu, phát hiện Duẫn Hạo đã thức giấc tự bao giờ.
.
“Tại Trung, đệ thực sự đã trở về?” – Ánh mắt Duẫn Hạo lộ vẻ vui mừng khôn xiết.
.
“Sỏa tử! Ban ngày chẳng phải đã xác minh rồi sao, đến tận lúc này còn hỏi lại ư?” – Tại Trung ôn nhu nhìn Duẫn Hạo chăm chú.
.
“Ta cho rằng… Ta đã nằm mộng!” – Duẫn Hạo khép hờ mắt lại.
.
“Huynh không nằm mơ đâu, ta thực sự đang ở cạnh huynh!” – Trong mắt Tại Trung yêu thương càng biểu lộ sâu sắc hơn, dịch thân thể sát về phía Duẫn Hạo chui sâu vào lòng hắn “Huynh phải biết điều này, Kim Tại Trung không bao giờ chịu nổi nếu Trịnh Duẫn khổ sở! Ta giận dữ đủ rồi, cho nên có thể tha thứ cho huynh, sau này có bị đánh đuổi đi, ta cũng không rời xa huynh nữa đâu!”
.
“Thật như vậy ư?” – Duẫn Hạo dường như còn một chút không thể tin được “Đệ thực sự không trách ta nữa? Ta đã đối xử tệ với đệ, còn phế đi võ công của đệ, khiến võ công của đệ vĩnh viễn không có khả năng khôi phục lại, đệ không hận…”
.
Duẫn Hạo còn chưa nói xong, liền bị Tại Trung cưỡng hôn. Nhưng bản lĩnh của Tại Trung vốn không cao, rất nhanh đã bị ai-đó đảo khách thành chủ. Duẫn Hạo dường như mang toàn bộ nhớ nhung chờ đợi của hắn mang vào nụ hôn, lâu thật lâu không muốn buông ra, mãi đến khi Tại Trung sắp ngất đến nơi, mới lưu luyến rời đi.
.
Hai bờ môi vừa tách ra, Tại Trung ngả vào trước ngực Duẫn Hạo thở hổn hển, nhiệt khí cứ thế phả từng hơi lên cổ Duẫn Hạo, như là một loại cám dỗ không lời.
.
Trong mắt Duẫn Hạo tràn ngập sắc dục, thân thể cũng bắt đầu nổi lên phản ứng, nhưng vừa nhớ lại sự lỗ mãng lần trước đã khiến Tại Trung rời xa hắn, liền không dám làm như thế nữa. Nhưng dục vọng càng ngày càng mãnh liệt sắp khiến hắn không thể khống chế bản thân, hắn bỗng nhiên đẩy Tại Trung đang an ổn trong lòng mình ra, từ trên giường ngồi bật dậy.
.
“Huynh làm sao vậy?” – Vẻ mặt Tại Trung đầy bất ngờ không giải thích được, không hiểu tại sao Duẫn Hạo bỗng nhiên né tránh y.
.
“Tại Trung a! Đệ đã bôn ba nhiều ngày như vậy khẳng định là đã mệt muốn chết? Tốt nhất nên hảo hảo nghỉ ngơi, ta nên quay về phòng mình!” – Duẫn Hạo vừa nói vừa loay hoay xuống giường.
.
“Đây là phòng của huynh, huynh còn muốn quay về đâu?” – Tại Trung kéo Duẫn Hạo lại.
.
“Tại Trung, ta… Ta sợ…” – Duẫn Hạo lông mày xoăn típ, lắp bắp giải thích.
.
“Sợ cái gì?” – Tại Trung đột nhiên cười khẽ một tiếng “Ta minh bạch! Ta cũng không biết mình có thể tiếp thu nhận huynh không nữa? Bất quá, chúng ta nên thử một lần xem, ta bảo đảm lần này sẽ không bỏ đi!” – Tại Trung vừa nói vừa ôm lấy Duẫn Hạo.
.
“Tại Trung…” – Duẫn Hạo cũng quay lại ôm lấy Tại Trung, khẽ hôn nhẹ lên cần cổ trắng mịn như tuyết “Ta lần này nhất định sẽ không để đệ phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa!” (Ách… Suy nhược mà thế ah???)
.
Tại trung cười cười, tùy ý để Duẫn Hạo hôn y. Từng nụ hôn dè dặt dịu dàng đặt xuống, không ngừng thấp dần, để lại những cánh hoa nhàn nhạt lên trên da thịt non mềm.
.
Vốn ban đầu tinh thần Tại Trung khá tốt, nhưng khi tay Duẫn Hạo thấp dần chạm vào hạ thân, thì toàn thân Tại Trung ngay lập tức trở nên cứng ngắc, thậm chí còn hơi run rẩy.
.
“Tại Trung, đừng sợ!” – Duẫn Hạo yêu thương thì thầm, ngừng động tác, đem Tại Trung ôm vào trong lòng. Nhớ lại bản thân trước đây đã gây ra bao nhiêu thương tổn cho Tại Trung, hắn không khỏi sâu sắc tự trách chính mình “Tại Trung, ta tuyệt đối sẽ không làm đệ bị thương nữa! Tin tưởng ta? Còn nữa… xin lỗi đệ!” – Duẫn Hạo vừa nói vừa hôn lên khắp trán của Tại Trung.
.
Duẫn Hạo ôm lấy Tại Trung, vẫn không ngừng hôn lên trán y, toàn bộ gương mặt thanh tú, còn có đôi môi mềm mại, hôn đến khi nào Tại Trung không còn run nữa, mới một lần nữa bắt đầu lại động tác.
.
Cảm nhận được sự ôn nhu của Duẫn Hạo đối với mình, nhớ tới những hành động trước đây, Tại Trung bỗng nảy sinh ra cảm giác ủy khuất, lệ không nhịn được từ mắt chảy xuống.
.
“Đệ làm sao vậy?” – Thấy nước mắt của Tại Trung, Duẫn Hạo thoáng chốc luống cuống hết cả chân tay “Ta sẽ không động vào đệ nữa! Chúng ta không làm nữa, đệ đừng khóc!” – Duẫn Hạo tay chân lúng ta lúng túng cố lau đi lệ ngân trên mặt y.
.
“Trịnh-Duẫn-Hạo!!!” Tại Trung nghẹn ngào “Huynh trước đây thực sự rất đáng hận!”
.
“Ta biết! Ta biết… Thực xin lỗi! Trước đây đều do ta không tốt!” – Duẫn Hạo yêu thương nhìn Tại Trung.
.
“Huynh sau này phải bồi thường gấp bội cho ta!” – Tại Trung ôm lấy cổ Duẫn Hạo, đột nhiên làm nũng.
.
“Đương nhiên a!” – Duẫn Hạo khẽ hôn Tại Trung hỏi “Chúng ta có nên tiếp tục hay không?”
.
Tại Trung nở một nụ cười quyến rũ mê người, cúi đầu, rốt cuộc y đã ngầm đồng ý.
.
Duẫn Hạo cúi xuống trước ngực Tại Trung, há miệng khẽ ngậm lấy điểm đỏ sẫm đang run rẩy trong hàn khí ban đêm, nhẹ nhàng mút vào rồi lại nhả ra.
.
“Ân~~” – Tại Trung nhịn không được phát sinh một tiếng rên rỉ, gương mặt nhanh chóng đỏ ửng.
.
Duẫn Hạo ra sức trêu đùa nhưng điểm mẫn cảm trên người Tại Trung, khơi mào dục vọng của y, bàn tay lang thang phía dưới hạ thể Tại Trung, một ngón tay ngập ngừng thăm dò mật động nhạy cảm.
.
“Ô…” – Cảm giác kỳ lạ từ dưới thân truyền lên khiến Tại Trung nhăn mày, thân thể lại bắt đầu run rẩy trở lại.
.
“Tại Trung! Sẽ không có việc gì đâu, rất nhanh sẽ thích thôi, đệ đừng sợ!” Duẫn Hạo vừa thì thầm vừa đặt từng nụ hôn nhỏ dịu dàng trấn an tinh thần Tại Trung. (Đúng là giọng điệu “Sắc lang dụ cừu” =.=|||)
.
Dường như những lời Duẫn Hạo nói khiến Tại Trung an tâm, thân thể y nhanh chóng bớt run rẩy.
.
Ngón tay Duẫn Hạo tiếp tục đi sâu vào trong mật động khép chặt, không ngừng đào sâu mày mò, khuấy động nội bích non mềm. Rốt cục, sau một hồi tìm kiếm miệt mài Duẫn Hạo đã chạm vào điểm hơi nhô lên sâu bên trong, nhẹ nhàng nhấn vào.
.
“Aaa~~~” – Một cảm giác tê dại xông thẳng lên đại não, khiến Tại Trung không nhịn được kêu sợ hãi một tiếng “Đừng… Đừng chạm vào đó…”
.
“Đệ không thích sao?” – Duẫn Hạo cười cười, ngón tay lại nhẹ nhàng nhấn thêm một cái.
.
“A~~” – Tại Trung chỉ có thể vô lực rên rỉ, gương mặt ửng hồng đầy mê hoặc.
.
Duẫn Hạo dịu dàng hôn lên gương mặt nhỏ nhắn hiện đang bị dục vọng uẩn nhiễm của Tại Trung, một ngón tay nữa bắt đầu nhập cuộc, chậm rãi chà sát vào ra không ngừng mở rộng mật động nhỏ bé, chật hẹp. Ngón tay thứ ba cũng chẳng chờ đợi thêm được nữa, mà do dự tiến vào…
.
Đến khi cảm thấy cúc hoa kia đã nở rộ, sẵn sàng chào đón mình, Duẫn Hạo mới rút ba ngón tay ra khỏi nơi ấm áp dịu dàng kia của Tại Trung. Sau đó từ từ chuyển động, đem hạ thân từ lâu đã cứng rắn nóng bỏng tiến vào đóa cúc hồng tươi kia.
.
“Ân~~” – Dưới thân truyền đến cảm giác kéo căng đau nhức, nhưng không hề giống với nỗi đau thấu xương khó nhịn mà bao lâu nay in đậm trong tâm trí Tại Trung.
.
“Tại Trung… Đệ có thấy đau không?” – Duẫn Hạo gắng nhịn khoái cảm bất động thân thể, nhỏ tiếng hỏi Tại Trung.
.
Nhìn người nam nhân vì mình mà đang cực lực nhẫn nại dục vọng, Tại Trung khẽ nở một nụ cười dịu dàng “Ta không sao!”
.
Duẫn Hạo nghe xong câu đó mừng như “tử tù được đặc xá”, ngay lập tức động thân, nhưng hắn vẫn không ngừng lo lắng cho Tại Trung, bởi vậy mỗi một động tác đều cẩn cận dực dực. Không hề lỗ mãng, mà chỉ có nhẫn nại cùng yêu thương, chờ đợi Tại Trung thích ứng tiểu huynh đệ đang khí thế bừng bừng kia. (Ngại quá đi *đỏ mặt*)
.
Khi cảm giác khó chịu ban đầu qua đi, Tại Trung cảm thấy khoái cảm lan tràn khiến toàn thân tê dại, bất giác hạ thân cũng hòa nhịp phối hợp với từng chuyển động của Duẫn Hạo. Phản ứng đó của y dường như đã khích lệ cổ vũ Duẫn Hạo, khiến động tác của hắn càng ngày càng nhanh hơn, mỗi lần sáp nhập đều chạm đến nơi sâu nhất của Tại Trung.
.
“A… Ân… Ân… Duẫn~~” – Từng cơn khoái cảm ập đến như cuồng phong bạo vũ, khiến Tại Trung ngay cả thở cũng không thể, miệng chỉ đơn giản liên tục khép mở để những tiếng rên rỉ kiều mị phát ra. Không còn thống khổ, không phải âm thầm chịu đựng, chỉ còn thăng hoa cùng ái tình đậm sâu.
.
“Tại Trung… Ta yêu đệ…” – Duẫn Hạo nói, cố sức hướng nơi sâu nhất của Tại Trung dứt khoát tiến vào.
.
“A~~”
.
Một tiếng rên cao vút cất lên, hai người cùng nhau phóng ra tinh hoa ái tình.
.
Cơn kích tình qua đi, Tại Trung gục đầu trên ngực Duẫn Hạo thở hổn hển, hoan ái tràn ngập khiến gương mặt đỏ bừng.
.
“Vừa rồi… Ta có làm đệ đau không?” – Duẫn Hạo có chút lo lắng hỏi nhỏ.
.
Tại Trung không nói, chỉ lắc đầu. Đây là lần đầu tiên y cảm nhận được khoái cảm tuyệt đỉnh của ái tình. *lau mồ hôi*
.
Ở trong lòng Duẫn Hạo cọ tới cọ lui (Ách… muốn bị ăn nữa sao???), Tại Trung tìm thấy một tư thế tương đối thoải mái, vô tình nhìn thoáng qua, Tại Trung trông thấy một vết sẹo thật sâu do bị kiếm đâm trên ngực Duẫn Hạo.
.
“Khi đó, huynh nhất định là rất đau a?” – Bàn tay Tại Trung nhẹ nhàng xoa xoa vết sẹo. Nó là do chính tay y lưu lại.
.
“Đệ lúc đó nhất định cũng rất đau a?” – Bàn tay của Duẫn Hạo cũng dịu dàng vuốt ve vết sẹo nhạt màu, cũng do kiếm lưu lại trên ngực Tại trung. Nó cũng do chính tay hắn gây ra.
.
“Hiện tại không còn đau nữa!” – Tại Trung nắm lấy tay Duẫn Hạo.
.
“Ta hiện tại cũng không còn đau nữa!” – Duẫn Hạo cũng nắm lấy tay Tại Trung.
.
Hai người, mười ngón tay quấn quýt đan chặt vào nhau.
.
“Sau này, chúng ta không bao giờ… như thế nữa, có đúng hay không?” – Tại Trung vùi sâu vào lòng Duẫn Hạo.
,
“Nhất định là như vậy! Ta sẽ dùng toàn bộ thời gian còn lại, dùng toàn bộ con tim cùng tâm trí để yêu thương, cưng chiều đệ, Tại Trung của ta!” – Hai cánh tay vươn ra đem toàn bộ thân thể Tại Trung giam giữ trong lồng ngực.
.
“Ta cũng vậy!” – Tại Trung ngọt ngào cười cười, ở trong lòng Duẫn Hạo nhắm hai mắt lại, an tâm chìm vào giấc ngủ.
.
Duẫn Hạo yêu thương nhìn Tại Trung hồi lâu, rồi cũng nhắm hai mắt lại. Rốt cục ta đã chờ được người trân quý tưởng như đã mất quay trở về!
.
Ngoài cửa sổ, vầng thái dương từ đường chân trời dần dần mọc lên, dương quang rực sỡ soi rọi khắp nhân gian…
.
————–Chính văn hoàn————–
.
|
Phu phu tương tính 100 câu hỏi (1)
.
“Các vị khán giả, đại gia hảo! Nơi đây chính là hiện trường của chương trình Phu phu thăm hỏi phiên bản Thế thân “rối”, ta lần này chính là người chủ trì của chương trình – Mai tử, hoan nghênh tất cả mọi người!” (tự mình vỗ tay)
.
“Khụ khụ… Xem ra các vị chính là không được hào hứng cho lắm. Chúng ta không nói nhiều nữa, đầu tiên xin mời một trong số các nhân vật chính của chúng ta ra sân khấu – Kim Tại Trung!”
.
Chỉ thấy một vị nam tử bạch y thắng tuyết chân thành đi ra khỏi cánh gà, đôi mắt đẹp mang theo tuyệt nhiên ngạo khí, khóe môi khẽ nhếch lên câu dẫn một nụ cười băng lãnh mà tà mị, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành. Phía sau còn có một hắc y nam tử đi theo, mày kiếm mắt sáng, tuấn dật phi phàm.
.
“ẤY~~!” – Bản thân hô to một tiếng “Trịnh Trang chủ, ta còn chưa có gọi ngươi ra đây làm gì, ngươi không được làm kịch bản bị rối loạn a!”
.
Duẫn Hạo lạnh lùng liếc ta một cái, một tay vỗ vỗ thanh kiếm giắt bên hông, tiến lên khẽ khàng ôm lấy thắt lưng Tại Trung, bộ dáng chỉ có thể hình dung bằng bốn chứ “Duy ngã độc tôn”.
.
“Ta chính là đi ra đấy, ngươi có thể làm gì?”
.
“Ta… Không có năng lực làm gì a!” – Ta ha hả cười chống chế “Mau ngồi, mau ngồi đi a!”
.
Duẫn Hạo ôm Tại Trung ngồi xuống ghế, Tại Trung chính là ngồi ở trên đùi hắn.
.
Ta nhìn hai người bọn họ khanh khanh ta ta mà trong lòng cười nhạt. Hừ! Một lát nữa Tại Trung mà không được ta hỏi đến thể nào chả giận tím mặt về nhà sẽ bắt lão Trịnh quỳ lên trên tấm ván giặt quần áo, rõ ràng là ta đã đảm đương vị trí dì ghẻ một thời gian dài như vậy ni! (Thỏ tử: xem, bản tính của Phá Mai đã bị bại lộ, nàng ta chính là một mụ dì ghẻ a!)
.
“Nếu cả hai vị đều tới rồi, như vậy chúng ta nên bắt đầu thôi!” – Ta hắng giọng.
.
“Câu hỏi thứ nhất: Xin hỏi quý tính đại danh của hai vị là?”
Tại: “Duẫn, tiểu thuyết này điều không phải là do nàng ta viết sao?”
Duẫn: “Đúng vậy!”
Tại: “Vậy làm sao nàng ta lại không biết danh tự của chúng ta a?”
“Chuyện đó mà còn phải hỏi?” – Duẫn Hạo cười cười tà ác “Nàng ta là bà lão si ngốc a.”
Tại Trung hiểu rõ gật đầu “Thì ra là thế!”
Bản thân: “…” (Trịnh Duẫn Hạo, xem như ngươi lợi hại! )
.
“Câu hỏi thứ hai: Xin hỏi giới tính của hai người là?”
Tại: “Duẫn này, nàng ta thực sự là tác giả sao? Thế nào mà ngay cả giới tính nhân vật do chính mình viết ra, nàng ta cũng không rõ a?”
Duẫn: “Càng nói lên nàng ta là bà lão si ngốc a.”
Tại Trung vẻ mặt thương hại nhìn về phía ta “Hài tử thật đáng thương, tuổi còn trẻ như vậy đã trở thành bà lão si ngốc a.”
Bản thân: “… … …” (bình tĩnh, bình tĩnh)
.
“Câu hỏi thứ ba: xin hỏi tuổi của hai người là?”
Tại: “Duẫn này, không cần nhiều lời nữa, ta đã biết nàng ta đúng là bà lão bị Alzheimer1 thời kỳ cuối rồi.”
Duẫn: “Thông minh!”
Bản thân: “! ! ! ! ! !” (chờ chờ chờ! Lão nương ta không bão nổi thì khi ta là con mèo bệnh a?!)
.
“Câu hỏi thứ tư: Các ngươi lần đầu tiên gặp mặt ở nơi như thế nào?”
Tại: “Đại môn của Câu Lan Viện.”
Duẫn: “Giống như trên.”
.
“Câu hỏi thứ năm: Lúc đó cảm giác đối với đối phương là gì?”
Tại Trung đạm đạm nhất tiếu, trong mắt có chút nhu tình.
“Lúc đó huynh ấy đã cứu ta, cho nên trong ngực có chút cảm kích.”
Duẫn: “… … …”
Bản thân cười thầm (cơ hội tới rồi!)
“A? Duẫn Hạo vì sao không nói lời nào? Ngươi có cảm giác gì đối với Tại Trung?”
Duẫn Hạo bộ dạng cực kỳ trầm tư: “Cái này…”
Tại Trung thu lại nụ cười, nhãn thần biến thành lãnh đạm.
“Phỏng chừng hắn lúc đó không thấy ta đi, trong mắt đều là Hi Triệt ca.”
Bản thân liên tục gật đầu: “Ân, đúng đúng, ta nhớ ra rồi, đúng là như thế.”
Duẫn Hạo dùng ánh mắt sát nhân nhìn về phía ta.
“… … …” (có cơ hội xem ta khỏi cần dùng U Minh Kiếm pháp cũng cắt ngươi thành mười tám khúc!)
.
“Câu hỏi thứ sáu: Lúc đó, câu đầu tiên nói với đối phương là?”
Duẫn: “Ngươi tên là gì?”
Tại: “Ta là Kim Tại Trung.”
Bản thân (mồ hôi!!!): “Thực sự là phu xướng phu tùy a.”
.
“Câu hỏi thứ bảy: Sau khi nói chuyện với nhau xong, cảm giác đối với đối phương là?”
Tại Trung lộ ra một nụ cười vô cùng tinh khiết.
“Lúc đó huynh ấy nói muốn bảo vệ ta, cho nên trong ngực thật cao hứng, cũng chính là khi đó, ta…” Tại Trung cười cười, không nói thêm gì nữa.
“Có phải ngươi đã đem lòng thương yêu hắn?” – Bản thân tiếp tục tra vấn.
Tại Trung chỉ cười không nói, từ chối cho ý kiến.
“Vậy còn Duẫn Hạo thì sao? Ngay lúc đó cảm giác của Duẫn Hạo là gì?” – Bản thân hỏi tiếp.
Duẫn Hạo đạm đạm nhất tiếu, nhìn về phía Tại Trung ánh mắt tràn đầy sủng nịch.
“Đệ ấy lúc đó thực gầy yếu, rất dễ khiến người ta thương yêu. Cho nên ta đã có suy nghĩ muốn ôm đệ ấy vào trong ngực, hảo hảo bảo hộ đệ ấy.”
“Duẫn Hạo…” – Tại Trung nhìn Duẫn Hạo, trong mắt mang theo cảm động.
Duẫn Hạo không nói, chỉ là cánh tay ôm Tại Trung càng thêm chặt.
Bản thân: “Ta có nên gọi thân mụ2 tới luôn không a?”
.
“Câu hỏi thứ tám: Xin hỏi quan hệ của hai người có hòa thuận hay không?”
Tại: “Ngươi là đang hỏi quan hệ hiện tại hay hỏi trước đây?”
Bản thân: “Trước sau đều hỏi.”
Tại Trung lạnh mặt: “Ta không muốn trả lời.”
Duẫn: “Giống như trên.”
Bản thân: “Chuyện này không được a, các ngươi đây là trái với quy tắc!”
Tại Trung & Duẫn Hạo: “Chính do ngươi viết ra chẳng lẽ ngươi không biết rõ sao?! Bà lão si ngốc!!”
Bản thân: “… … Không hổ là phu phu, thực ăn ý!”
.
“Câu hỏi thứ chín: Xin hỏi hai người thích nhất loại vận động gì? Thuận tiện nói rõ, vận động giữa phu phu không được tính.”
Duẫn: “Luyện kiếm.”
Tại: “Ngồi dây đu.” (mồ hôi!! Ngồi dây đu cũng được coi là một loại vận động sao?)
.
“Câu hỏi thứ mười: Nguyên nhân là gì?”
Duẫn: “Luyện trở thành Thiên hạ Đệ nhất, để bảo hộ Tại Trung.”
Tại: “Bởi vì dây đu do chính tay Duẫn Hạo làm cho ta.”
Bản thân: “Thật đúng là tương thân tương ái a. Hảo, tiết mục lần này đến đây thôi, cuối tuần chúng ta sẽ tiếp tục hoan nghênh hai nhân vật chính của Thế thân “rối” – Kim Tại Trung và Trịnh Duẫn Hạo tiên sinh đến giải đáp cho chúng ta về tình cảm quấn quýt triền miên của họ, hoan nghênh mọi người đúng giờ thưởng thức!”
.
Tại: “Chỉ hỏi có mười câu, tiết mục này thật là ngắn.”
Duẫn: “Đệ chẳng lẽ không biết sao? Tác giả thích nhất là thẻ3 a, thẻ càng khó chịu nàng ta càng sảng.”
Tại: “Thiên tác nghiệt do khả vi, tự tác nghiệt bất khả hoạt. Nàng ta sớm muộn gì cũng sẽ bị nhân dân quần chúng đập chết.”
… …
Lúc này, bản thân đang trên đường đi về nhà, đi ngang qua một tòa nhà cao tầng, bỗng nhiên…
.
“A! Chậu hoa nhà ai …” – Bản thân máu chảy đầy mặt, ngã xuống đất không dậy nổi.
.
Không lâu sau, tiếng còi của xe cứu thương vang lên.
.
Bản thân nằm trong xe cứu thương, hai mắt mơ hồ, tay run rẩy giơ lên.
.
“Khác… Ta cũng không quản… Hộ sĩ nhất định phải… là loại dễ nhìn a… Tốt nhất là một tiểu thụ…”
.
Đại chúng (phẫn nộ!!): tử tính bất cải4!!
.
Thỏ: “Phá mai nằm viện rồi, chương trình cuối tuần này sẽ do ta chủ trì, mọi người nhất định phải đến tham gia nha!”
.
Tung hoa ~~~~~~~~
_____________________________
1 Alzheimer: bệnh mất trí a!!! Dùng để thay thế cho từ si ngốc a ^^
2 Thân mụ: mẹ ruột a ^^
3 Thẻ: cái này liên quan đến hệ thống truyền hình của nước bạn. Ran chưa kịp tìm hiểu a ^^
4 Tử tính bất cải: có chết cũng không đổi tính ^^
|
Phu phu tương tính 100 câu hỏi (2)
.
Một tuần sau…
.
“Đại gia hảo! Ta là Thiên thượng thiên hạ, Thỏ tử độc tôn chính là ta Thỏ tử SAMA! Bởi Phá Mai còn đang nằm viện, cho nên chương trình tuần này sẽ do Thỏ tử SAMA ta chủ trì, hoan nghênh tất cả mọi người!”
.
Dưới đài tiếng vỗ tay lác đác vang lên. (chỉ có mấy người Thở tử dẫn theo vỗ tay )
.
Hi Triệt: “Ai nha! Cư nhiên dám bạo gan đoạt lời thoại của bản Công chúa. Cứ chờ đấy, lần sau đến lượt chương trình của bản Công chúa, ta xem ngươi có còn bất tử1 nữa không!”
.
Thỏ tử: “Phá Mai nói kế tiếp mới viết đến Mân Phạm, Canh Triệt không biết phải chờ tới năm nào tháng nào. Phiên ngoại lại càng không có bóng dáng, phỏng chừng ngươi đợi không được ngày nào đó a!”
.
Đại chúng (tức giận!): “Dám khi dễ Công chúa?! Đánh!”
.
Tử Quân: “Đánh! Đánh! Hung hăng đánh! Đánh chết sư phụ, đồ đệ làm chủ!”
.
Thỏ tử (tức sùi bọt mép): “Ngươi… kẻ nghiệt đồ!”
.
Sau một trận quần ẩu hỗn loạn, khi khôi phục được bình tĩnh, Thỏ tử cư nhiên đứng sừng sững không có ngã.
.
Bản thân đang nằm trong bệnh viện, xem màn hình TV mà không khỏi cảm thán.
.
“Quả nhiên là Thỏ tử đánh bất tử!”
…
Tại hiện trường.
.
“Khụ khụ! Vừa nãy bất ngờ có tiểu tiết mục xen giữa, mọi người không cần để ý. Hiện tại Thỏ tử SAMA tiếp tục vì đại gia chủ trì tiết mục. Đầu tiên xin mời diễn viên giao lưu với chúng ta ngày hôm nay – Kim Tại Trung, Trịnh Duẫn Hạo!”
.
Duẫn Hạo vẫn như cũ nhu tình ôm Tại Trung đi ra.
.
Tại Trung nhìn thấy hiện trường do trận quần ẩu khi nãy mà trở nên hổn độn, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại.
.
“Thực bẩn!”
.
Nhất thời, dưới đài mọi người ùa lên, đem giấy lộn trên sân khấu, gậy gỗ, trứng gà vỡ, chai lọ đảo qua thu dọn một vòng. Chỉ sau chớp mắt mà trên đài đã bóng loáng như gương, không nhiễm dù chỉ một hạt bụi.
.
Thỏ tử: “Thực sự tốc độ a…”
.
Duẫn Hạo lúc này mới ôm Tại Trung ngồi xuống, vẫn như cũ là Duẫn Hạo ngồi trên ghế, còn Tại Trung ngồi trên đùi hắn.
.
Thỏ tử hắng giọng, tay cầm kịch bản do Bản thân soạn ra, nhìn thoáng qua xong lập tức ném qua một bên.
.
“Chương trình ngày hôm nay do Thỏ tử SAMA ta chủ trì, không cần kịch bản của Phá Mai, để đại gia có dịp mở mang kiến thức một chút cái gì gọi là MC hạng nhất! Được rồi, không nhiều lời vô ích nữa. Hiện tại chương trình xin được bắt đầu, toàn bộ câu hỏi dưới đây đều do Thỏ tử SAMA tự nghĩ ra!”
.
“Câu hỏi thứ mười một: Vì sao phải tham gia lạn2 tiết mục của Phá Mai?”
Tại Trung khẽ thở dài một tiếng, chau mày. Duẫn Hạo ôm Tại Trung vào trong lòng, vẻ mặt âm trầm.
“Vốn có Tại Trung trong hai ngày qua thân thể có điểm khó chịu, không muốn tới, thế nhưng…”
“Thế nhưng cái kia tác giả dùng hạnh phúc của Tú Tú để uy hiếp ta, ta thực sự không có cách nào a!” – Tại Trung nói tiếp “Nàng ta nói nếu như ta không đến lập tức bỏ qua Tuấn Tú, ta là bị bất đắc dĩ a!”
Đại chúng (cuồng nộ!!!): “Khẩn trương! Mau lên mạng lùng tìm tin tức, xem cô ta đang ở bệnh viện nào. Phải diệt cô ta!”
(Bản thân: “… … … Ta nói thế lúc nào a?! Oan uổng quá!! Tại Trung cũng biến thành Phúc hắc từ lúc nào?!!)
Trong lòng Tiểu Tại có chuyển: Hừ hừ! Phá tác giả, đừng tưởng rằng Minh trang Đệ nhất sát thủ không có võ công thì có thể trêu chọc a!
Thỏ tử: “Chương trình lúc này mới chân chính tràn đầy hào hứng a!”
.
“Câu hỏi thứ mười hai: Xin hỏi trong hai người, ai công, ai thụ?”
Tại: “… … Bỏ qua!“
Duẫn: “Giống như trên!”
Thỏ: “Vì sao vì sao a? Tại Trung bỏ qua, ta có thể lý giải. Duẫn Hạo vì nguyên nhân gì cũng muốn bỏ qua a?”
Duẫn (mắt liếc Thỏ tử đầy khinh thường): “Chuyện đó mà cũng không hiểu?! Lúc nào cũng phải đi theo cước bộ của lão bà!”
Thỏ tử (ngất!): “Quỷ súc công lúc nào biến thành Trung khuyển công vậy?”
.
“Câu hỏi thứ mười ba: Xin hỏi người các ngươi ghét nhất là ai?”
Duẫn: “Thôi Đông Húc!”
Tại: “Lý Tú Mãn!”
.
“Câu hỏi thứ mười bốn: Nguyên nhân là gì?”
Duẫn: “… … Không cần tốn lời giải thích, kẻ đó tội ác tày trời!”
Tại: “Lão ta cư nhiên dám có loại tâm tư kia đối với Duẫn Hạo! Thực sự ghê tởm đến cùng cực! Ngay cả ta còn chưa được đè Duẫn Hạo lần nào nữa là…!” (Tại ca có ý phản công kìa ^^)
Duẫn: “… … Tại Trung a!!!”
.
“Câu hỏi thứ mười lăm: Đối phương đã từng làm gì khiến ngươi cảm động?”
Tại: “Lúc ta bị Lý Tú Mãn bắt đi, hắn đã đến cứu ta, còn vì ta mà muốn thi triển chiêu thức cuối cùng của U Minh kiếm pháp!”
Duẫn: “Lúc ta bị Thôi Đông Húc bỏ thuốc để mặc cho hắn khống chế, Tại Trung đã quay về cứu ta!”
.
“Câu hỏi thứ mười sáu: Cách xưng hô với đối phương?”
Tại: “Duẫn Hạo, Duẫn!”
Duẫn: “Tại Trung!”
Thỏ tử: “Không có cách nào thân mật hơn một chút sao?”
Duẫn & Tại: “Ngươi từng gặp qua hai sát thủ nào, cả ngày ngồi cùng một chỗ nói chuyện buồn nôn như thế bao giờ chưa?!!”
.
“Câu hỏi thứ mười bảy: Cảm nhận về tính cách của đối phương?”
Tại: “Quá bá đạo, dục vọng chiếm hữu quá mạnh mẽ, còn có khuynh hướng bạo lực!”
Tại Trung nói xong liền từ trên người Duẫn Hạo đứng lên, ngồi sang bên cạnh, tự lâm vào những hồi ức bất hảo.
Duẫn Hạo đáng thương, thi thoảng lại nhìn về phía Tại Trung, vẻ mặt lấy lòng.
“Tại Trung thoạt nhìn rất lạnh lùng, nhưng kỳ thực tính cách rất ôn nhu, rất dễ mềm lòng!”
“Cho nên huynh mới có thể khi dễ ta!” – Tại Trung lườm Duẫn Hạo, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt lấy lòng của hắn.
Duẫn Hạo nhất thời chuyển ánh mắt muốn sát nhân về phía Thỏ tử.
Thỏ tử: “Đây đều là kịch bản do Phá Mai viết ra, không liên quan gì tới ta!”
(Bản thân: “Phá Thỏ! Chuyện tốt đều là của ngươi, còn chuyện xấu xa tất cả là của ta, đúng không?”)
.
“Câu hỏi thứ mười tám: Ngài từng làm chuyện gì khiến đối phương bị thương tổn chưa?”
Duẫn (đầu đầy mồ hôi lạnh): “Cái… Cái này… Ta…”
Tại Trung yếu ớt thở dài, nhìn Duẫn Hạo, trực tiếp đưa lưng về phía hắn.
Thỏ tử: “Xem ra đúng là có những chuyện như vậy a, Tại Trung nghĩ sao?”
“Ta?” – Tại Trung nhướng mày “Đó là chuyện không phải muốn nói là có thể nói, tạm coi như chuyện đó từng xảy ra!”
.
“Câu hỏi thứ mười chín: Chuyện đó là chuyện gì?”
Duẫn (tiếp tục chảy mồ hôi lạnh): “… … … …”
Tại: “Chỉ nhẹ nhàng “tặng” huynh ấy một đao mà thôi. Bất quá cho đến tận cùng người không nỡ chính là ta!”
Thỏ: “Nói thật là dễ dàng…”
.
“Câu hỏi thứ hai mươi: Đối phương từng làm gì khiến ngài bị thương tổn?”
Duẫn Hạo rốt cục không đợi cho mồ hôi lạnh chảy ra, trực tiếp rút Nhuyễn kiếm ra.
“Ngươi có thể hỏi sang chuyện khác được không?!!”
Tại Trung nhíu mày, trong mắt tràn đầy bi thương.
“Duẫn, huynh…”
Duẫn Hạo vội vàng thu kiếm, sắc mặt trắng bệch.
“Ta sai rồi…”
Thỏ tử: “Ân, vậy mau trả lời vấn đề đi!”
Đại chúng (mồ hôi!!): “Thật đúng là Thỏ tử không sợ chết!!!”
Trong lòng Thỏ tử khẽ chuyển: có Tại Trung ở đây, ta sợ cái gì a. Ta đắc ý phiêu phiêu, thực đắc ý ~~~~~
Duẫn: “… … … … …”
Tại: “… … … Nhiều!”
Thỏ tử: “Tại của chúng ta thật đáng thương. Duẫn Hạo, sao từ nãy đến giờ ngươi không nói gì? Mau trả lời a!”
Duẫn: “… … … Không có, tuyệt đối không có!”
Thỏ tử: “Ân? Câu hỏi vừa rồi, Tại Trung không phải đã nói từng đâm ngươi một đao sao?”
Duẫn: “Không đau! Tuyệt đối không đau!”
Thỏ tử (minh bạch gật đầu): “Ân, thực sự là một người kiên cường thiết huyết a!”
.
“Câu hỏi thứ hai mươi mốt: Ngoại trừ đối phương ra, có hay không từng thích người khác?”
Sắc mặt Tại Trung càng thêm âm trầm, xê dịch ghế ra hướng rời xa Duẫn Hạo.
Duẫn: “… Ta phát hiện ngươi đang hồ bất khai đề na hồ3, có đúng hay không?”
Thỏ: “NO NO NO! Ta hiện tại là đang dựa theo lịch bản của Phá Mai, ta thực ra là Thỏ tử thiện lương a~~~”
Duẫn Hạo giận tái mặt, nghiến răng nghiến lợi nhìn Thỏ tử giả vờ vô tội.
“Đừng có nói điểu ngữ với ta! Ta là cổ nhân, nghe không hiểu!”
Tại: “Duẫn Hạo, ngươi thực sự là một chút cũng không chịu đổi. Rõ ràng là chính mình đã làm sai chuyện nhưng vẫn muốn trách cứ người khác!”
Duẫn: “… Ta sai rồi!”
Tại: “Quên đi, ngươi không sai!”
Tóc gáy Duẫn Hạo lập tức dựng thẳng đứng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Hắn đời này sợ nhất câu “Ngươi không sai” kia của Tại Trung.
Thỏ tử: “Được rồi, nói nhiều như vậy nhưng vẫn chưa trả lời đúng vấn đề a!”
Tại “Ta chỉ yêu có một mình hắn thôi!”
Duẫn: “Ta… Ta…”
Tại Trung quay đầu nhìn Duẫn Hạo, thở dài một tiếng.
“Quên đi, ngươi đừng nói nữa! Ngươi mà nói nhất đình là nói dỗi, hoặc sẽ nói ra chuyện mà ta không muốn nghe! MC, câu tiếp theo!”
Duẫn: “… … …” (toàn bộ xong rồi…)
.
“Câu thứ hai mươi hai: Kẻ khác kia là ai?”
Duẫn Hạo trên đầu gân xanh nhất loạt nổi lên, hai mắt đỏ sậm.
Dưới đài mọi người: “Xem ra Duẫn Hạo muốn giết người a, mau mang lò nướng ra đây! Sắp có thịt thỏ ăn rồi!”
Thỏ tử: “Ta là Thỏ tử, ta sợ ai?!”
Đại chúng (nổi giận!!): “Không sợ cũng đừng trốn ở sau lưng Tại Trung a?!”
Tại Trung nhìn thấy Duẫn Hạo như vậy, liền thở dài một hơi.
Duẫn Hạo bạo phát!!!!!
.
“Ta đúng là từng thích Hi Triệt ca đó, thì sao chứ?! Đó đều là chuyện của quá khứ rồi! Hơn nữa đệ dám nói đệ đối với Phác Hữu Thiên không hề có chút cảm tình nào không?!”
.
Tại Trung nghe xong trong lòng nhất thời cảm thấy phẫn hận, dung nhan tuyệt mỹ trong nháy mắt biến thành trắng bệch.
.
“Ngươi… Nếu như ta thực sự có tình cảm với Hữu Thiên thì đã cùng gã thành thân từ lâu rồi! Còn có thể quay về Minh trang sao?! Không nghĩ tới ngươi đến tận bây giờ vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện với Hữu Thiên! Quả thực là không thể nói lý mà!”
.
“Ta không thể nói lý?!” – Duẫn Hạo trợn tròn mắt “Đệ cũng còn canh canh trong lòng chuyện với Hi Triệt ca đấy thôi!”
.
“Đó là bởi vì ngươi thật sự thích Hi Triệt ca, còn vì Hi Triệt mà thương tổn ta, bảo ta là thế thân của huynh ấy! Xem ta như một con rối!” – Tại Trung có chút điên cuồng mà quát to.
.
“… …” – Duẫn Hạo nhất thời không nói nên lời, thực ra là vấn đề kia hắn từ trước đến nay chưa từng để ý.
.
“Còn nói cái gì sau này tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì khiến ta bị tổn thương. Tất cả đều là gạt người! Ta thật là khờ, cư nhiên tin tưởng ngươi!”
.
Tại trung nói xong, giận dữ bỏ đi.
.
“Tại trung, ta sai rồi, đệ đừng đi…” – Duẫn Hạo vội vàng đuổi theo.
.
Đến lúc này, cả hai đại diễn viên đều ly khai sân khấu…
.
Thỏ tử: “Chuyện này thực ầm ĩ a. Ta vốn muốn hỏi đến câu thứ ba mươi, không nghĩ tới chương trình cư nhiên kết thúc sớm như vậy. Không có biện pháp, chương trình ngày hôm nay xin được dừng lại ở đây, thỉnh đại gia cuối tuần đúng giờ theo dõi!”
.
Tiếp theo là Bản tin theo dõi…
.
Chuyện kể rằng, Tại Trung sau khi chạy ra ngoài, nghĩ thầm bản thân giờ không còn võ công khẳng định không thể chạy khỏi Duẫn Hạo. Vì vậy liền trốn vào trong chỗ quẹo ngoài cửa.
.
Duẫn Hạo đuổi theo ngay sau đó, nhưng đến cửa lại không trông thấy bóng dáng của Tại Trung, lập tức rùng mình tận đáy lòng “Tại Trung không có võ công không có khả năng đi nhanh như vậy a, chẳng lẽ là…” – Duẫn Hạo nhìn xung quanh một vòng, thấy được một góc bạch y thò ra ngoài khe cửa.
.
Ai ~~~~~ Trong lòng thở dài một tiếng, Duẫn Hạo trực tiếp chạy về phía trước. Giả bộ như không phát hiện ra Tại Trung. Muốn hỏi vì sao, nguyên nhân sâu xa kể ra khá dài…
.
Người ta gọi đó chính là: “Cường thụ thân thượng kỵ, tố công dã vô lực!” – Đối mặt với một cường thụ, nhưng lại là cường thụ từng bị chính mình thương tổn sâu sắc. Làm một tiểu công không chỉ muốn hầu hạ người kia đến thư thư phục phục, mà càng muốn có thể phỏng đoán được tâm tư của đối phương! Nếu không thể thì để người kia có chút cảm giác thành tựu, cảm thấy tự hào, để đối phương cảm thấy bản thân y rất mạnh, không gì sánh được! Sau đó mới có thể dùng nhu tình mật ngữ, hoặc là dùng khổ nhục kế lấy lòng. Chỉ có như vậy, mới có khả năng nắm giữ người kia thật chặt trong lòng bàn tay!
.
Bên trên chính là phương châm “Ngự thê” do chính Trịnh Duẫn Hạo tổng kết ra. (Ngự trong chế ngự đó ^^)
.
Quả nhiên, Tại Trung thấy Duẫn Hạo không phát hiện ra y, trong lòng cảm thấy cực kỳ vui vẻ, đắc ý, còn thiếu một chút nữa là tâm bay lên trời. Tại Trung trong lòng cười thầm: “Quả nhiên là tuyến tính động vật, sẽ không quẹo vào a! Hừ! Cho dù Kim Tại Trung ta hiện tại không còn võ công, cũng làm Thiên hạ đệ nhất như thường!”
.
Lúc sau, Tại Trung liền thí điên thí điên4 quay về Minh trang.
.
Duẫn Hạo ở bên ngoài vòng vo ba vòng, phỏng chừng với tốc độ của Tại Trung hẳn là đã quay về Minh trang, mới vội vàng chạy trở về.
.
Một điều nữa trong phương châm “Ngự thê” chính là: lúc người kia đang đắc ý nhất chính là thời cơ để tiểu công xuất hiện trước mặt y nhận sai, như thế mới có thể dễ dàng khiến đối phương nguôi giận!
.
Quả nhiên, sau khi Duẫn Hạo quay về trang, nhờ vào ba tấc lưỡi dẻo quẹo cùng biểu cảm nhõng nhẽo làm mặt xấu, rốt cuộc thu được đặc xá: Không cần ngủ ở hàng lang nữa!
.
Buổi tối, bên trong sương phòng của hai người vẫn như cũ chính là cảnh tượng kích tình phu phu thân mật…
.
Do có trẻ em chưa đủ tuổi theo dõi, bản tin xin được kết thúc tại đây!!!
…
.
Nằm trong bệnh viện sau khi theo dõi bản tin, Bản thân hai mắt tràn đầy nhiệt lệ.
.
“Thỏ tử, xem ra công lực của ngươi vẫn còn non a~~~ Lão Trịnh cư nhiên bình an vô sự!”
.
Thỏ tử: “Đó là bởi vì ta là người tốt ~~~ “
.
Bản thân vẻ mặt khinh thường liếc nhìn Thỏ tử, ăn nốt viên chocolate cuối cùng cầm trong tay, tự mình cười nhạt.
.
“Hừ hừ! Cuối tuần hãy xem lão nương ta ra tay! Ha ha ha ha ~~~~~ “
.
Thỏ tử: “Ngươi đừng vội cười a, đám người muốn làm thịt ngươi đã tìm tới rồi!”
.
Chỉ nghe dưới lầu xôn xao ầm ĩ một trận…
.
Bản thân: “Cái gì??!! Làm sao có thể đến nhanh như vậy?!”
.
Thỏ: “Bởi vì ta chính là người mật báo, hắc hắc, ye!”
.
Té xỉu…
.
Nguyên lai là có nội gián…
.
Cuối tuần MC chưa được xác minh, kính mời chờ đợi!
.
Tung hoa ~~~~~
__________________________________________
1 Bất tử: tác giả lại chơi chữ thêm một lần nữa. Bởi Thỏ tử có phiên âm là tu-xi và Bất tử có phiên âm là bu-xi, đọc gần giống nhau a ^^
2 Lạn: có nghĩ là thúi a ^^
3 Hồ bất khai đề na hồ: tiếng lóng, có nghĩa là bạn nói điều gì đó bạn không nên nói hay làm điều gì đó ngớ ngẩn.
4 Thí điên thí điên: dùng để miêu tả tâm trạng của một người cực kỳ cao hứng, tâm tình vui vẻ. Từ “thí” trong này có nghĩ là nhỏ, còn “điên” dùng để chỉ bộ dạng bước đi của tiểu hài tử. Nói một cách dễ mường tượng hơn, chính là một tiểu hài tử cước bộ hết nghiêng bên này lại sang bên kia, chạy nhảy không ngừng, trong lòng không có điều phiền muộn, vô cùng khả ái cũng hoạt bát. Nhưng nếu sử dụng trong hoàn cảnh khác như đối với người bề trên, thì “thí điên thí điên có hai nghĩa”. Một vẫn là miêu tả tâm trạng vui vẻ như tiểu hài tử, và hai là “đi theo” phía sau người ta, cảm giác có chút đê tam hạ tứ (hay thấp hèn đó) ^^
__________________________________________
Đọc mà thấy thương Tại ca! Đúng là “vỏ quýt dày có móng tay nhọn”
Dù là Trung khuyển hay phúc hắc, Công luôn là Công ^^
|
Phu phu tương tính 100 câu hỏi (3)
.
Một tuần nữa lại trôi qua, Bản thân sau những ngày nỗ lực tránh thoát “đoàn quân” muốn làm thịt mình, rốt cuộc đã nghênh đón được ngày hết bệnh! Vỗ tay!!!
.
“Đại gia hảo! Ta lại là người chủ trì chương trình ngày hôm nay – Mai tử!” (ha ha ha ha ~~~ lão nương ta đã trở về!)
“Đại gia hảo! Ta là MC phụ trợ – Thỏ tử! Thiên thượng thiên hạ, thỏ tử độc tôn là Thỏ tử SAMA!”
.
Đại chúng: “Cũng may là hôm nay không có Công chúa ở đây, xem đắc sắt1 kìa!”
.
Bản thân: “Không nói nhiều lời vô ích nữa, xin mời hai nam diễn viên chính của chương trình – Kim Tại Trung, Trịnh Duẫn Hạo tiên sinh!”
.
Một tuấn một mỹ, hai vị tuyệt đại nam tử chậm rãi đi lên đài, đồng thời ngồi xuống.
.
Thỏ tử đang điên cuồng tung hoa…
.
Bản thân: “Được rồi, được rồi, Thỏ tử! Điểu cũng không thể hô hấp được a…”
.
Thỏ tử: “Vậy hãy để Thỏ tử SAMA ta hỏi câu đầu tiên!”
.
Trong lòng Bản thân khẽ chuyển: Thỏ tử, ngươi thật là âm…
.
“Câu thứ hai mươi ba: Hai vị ngày hôm nay vì sao không ngồi chung một chỗ?”
Tại: “Bởi vì còn chưa nguôi giận!”
Duẫn: “… …” (Đệ ấy chắc là do chuyện tuần trước mà sinh khí a! Vừa nãy ở dưới đài còn vui vẻ lắm mà…)
Thỏ tử: “Giận dỗi thật là lâu…”
.
“Câu hỏi thứ hai mươi tư: Cảm giác đối phương ôn nhu nhất vào lúc nào?”
Duẫn: “Khi làm cơm cho ta!”
Tại: “Chiếu cố ta mỗi khi ta bị ốm!”
Lúc này cánh hoa ào ào rơi hết xuống đất, Duẫn Tại nhìn nhau cười, Bản thân rốt cục cũng thở được một hơi.
Bản thân: “Phá Thỏ! Tung nhiều hoa như vậy! Câu tiếp theo sẽ do ta hỏi!”
.
“Câu thứ hai mươi lăm: Vì sao lại thích đối phương?”
Duẫn: “Thích bởi vì thích!”
Tại: “Đúng! Không có vì sao!”
Bản thân: “Rất rõ ràng là mức độ của hai người không giống nhau?”
Tại nghe xong lườm Duẫn Hạo một cái, sắc mặt nặng nề.
Thỏ tử: “Phá Mai thực sự là cố ý gây xích mích ly gián!”
.
“Câu hỏi thứ hai mươi sáu: Có từng hận qua đối phương?”
Tại Trung nói như đinh đóng cột: “Hận qua!”
Duẫn Hạo ngay lập tức thùy đầu tang khí2.
Tại: “Nhưng chính vì ta thương huynh ấy, cho nên mới hận!”
Duẫn: “Tại Trung, ta…”
Tại: “Huynh không cần nói thêm gì nữa! Ta vừa nhớ ra rất nhiều chuyện, đợi lát nữa khi quay về nhà, huynh hãy quỳ lên tha bản3 đi. Nhưng nhớ là phải lót chăn trước đấy!”
Thỏ tử (té xỉu): “Vậy chẳng thà quỳ trực tiếp lên chăn…”
Bản thân: “Ta sai rồi, ta thực sự sai rồi! Tại Trung căn bản không phải là cường thụ, mà chỉ thuần túy là một ôn nhu thụ!”
.
“Câu hỏi thứ hai mươi bảy: Ghét đối phương điểm nào nhất?”
Tại: “Dục vọng chiếm giữ quá mạnh mẽ, có khuynh hướng bạo lực.”
Duẫn: “Tại Trung a, chẳng phải là ta đã sửa sai rồi sao?”
Tại: “Hừ! Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời! Ngày hôm trước, ta bất quá chỉ nói mỗi một câu Hữu Thiên, huynh đã quấn lấy ta làm bảy lần. Còn dám nói dục vọng chiếm giữ không mạnh?!”
Duẫn: “Ta sai rồi…”
Bản thân: “Oa tắc4!” (đom đóm đầy mắt, trong đầu không ngừng hiện ra những tưởng thượng bất lương)
Thỏ tử: “Phá Mai chính là một sắc nữ!”
.
“Câu hỏi thứ hai mươi tám: Đối phương làm gì sẽ khiến bản thân cảm thấy vui vẻ?”
Tại: “Cái này… Ngoại trừ lúc khi dễ ta, hay coi ta như thế thân của Hi Triệt ca ra, huynh ấy làm gì ta cũng thấy vui!”
Bản thân: “Thực sự là một tiểu thụ dễ dàng thấy thỏa mãn!?”
Duẫn Hạo phúc hắc cười cười, trong mắt hiện lên một tia tinh quang.
“Khi đệ ấy chủ động, ta sẽ phi thường vui vẻ!”
Gương mặt Tại Trung nhất thời đỏ bừng, lấy ra một cái chảo phi về phía Duẫn Hạo. (không nên hỏi ta chảo lấy từ đâu ra, ta không quản tổ đạo cụ)
Thỏ tử nhìn Duẫn Hạo hóa thành Lưu Tinh5 cảm thán nói: “Tại Trung từ khi nào biến thành hồng thái lang6?”
.
“Câu thứ hai mươi chín: Đối phương làm cái gì sẽ khiến bản thân cảm thấy không hài lòng?”
Tại: “Khi dễ ta, coi ta như thế thân của Hi Triệt ca.”
Duẫn (lúc này đã bay trở về): “Khi cùng Phác Hữu Thiên nhu tình lả lướt.”
Tại (tức giận!): “Ta khi nào cùng gã nhu tình lả lướt?!”
Duẫn: “Còn nói không có?! Hắn đến tận Minh trang để tìm đệ, còn mang đệ theo về. Đó là điều ta tận mắt chứng kiến, còn không phát hiện ra thì chẳng biết là có bao nhiêu nữa. Còn nữa, lúc ta đến Giang Nam tìm đệ, ngay trên đường cái còn thấy hắn ôm đệ nữa!”
Tại (giận tím mặt): “Đó cũng là do huynh khi dễ ta! Luôn luôn đối với ta… đối với ta… xâm phạm bạo lực thân thể ta! Huynh dám nói mình không có?!“
Duẫn Hạo thoáng cái không để ý, sĩ khí nhanh chóng giảm đi.
“Ta… Chuyện đó…”
Tại: “Đừng nhiều lời! Về đến nhà thì lập tức quỳ tha bản!”
Bản thân: “Thế còn dùng chăn lót không?”
Tại Trung hung hăng trừng mắt, liếc ta.
“Nói lời vô ích! Đương nhiên là cần rồi! Thì ra không phải lão công của ngươi cho nên ngươi không thấy đau lòng a?!”
Bản thân & Thỏ tử song song té xỉu, song song trong lòng cảm thán: Tại a, ngươi không cứu nổi…
.
“Câu hỏi thứ ba mươi: Ngài đối với đối phương có chỗ nào bất mãn?”
Tại: “Ghen tuông quá mức, dục vọng chiếm giữ cường liệt đến mạc danh kỳ diệu.”
Duẫn: “… Không có nghiêm trọng đến vậy a?”
Tại: “Sao lại không có?! Lần trước chỉ có một con bươm bướm bay đến, ngừng trước mặt ta một lúc, huynh đã dùng U Minh Kiếm pháp cắt cánh của nó thành loạn thất bát tao, còn nói nó cợt nhả với ta, có đúng không?!”
Duẫn: “… Ai bảo nó dừng trước hoa lâu như thế, khiến ta nghĩ ngay đến Phác Hữu Thiên!”
Tại: “Quỳ tha bản!”
Thỏ: “Có vẻ như cách nghiêm phạt này không có lực uy hiếp a!”
.
“Câu hỏi thứ ba mươi mốt: Đã từng nói dối đối phương chưa?”
Duẫn Hạo thoáng cái liền có cảm giác hãnh diện.
“Không có, ta chưa từng nói dối đệ ấy.”
Tại Trung bắt đầu đánh mắt nhìn xung quanh, nhưng vẫn chưa trả lời câu hỏi.
Bản thân: “Tại Trung a, mau trả lời a!”
Tại: “Không phải chỉ có một hay hai lần thôi sao? Hơn nữa do huynh ấy khi dễ ta a, ta bất đắc dĩ mới làm như vậy!”
Duẫn: “Tiểu thụ không nghe lời đương nhiên phải điều giáo!”
Tại Trung lần thứ hai lấy ra một cái chảo phi về phía Duẫn Hạo…
Thỏ tử: “Bản chất Quỷ súc công của Duẫn Hạo sắp lộ ra rồi, nơi nơi phải cẩn thận a.”
Tại: “Không sợ, cùng lắm thì ta đi tìm Mễ tú! Chúng ta ba chọi một chơi 3P!” (OMG O.0)
Duẫn Hạo lúc này không biết từ chỗ nào quay về, túm lấy góc áo Tại Trung.
“Tại Trung a, không nên bỏ ta lại.”
Tại: “Về nhà viết Hối lỗi thư!”
Bản thân: “Ở đây còn có chút nào khí thế của Quỷ súc công không a?”
.
“Câu thứ ba mươi hai: Nếu đối phương thay lòng đổi dạ thì sẽ làm gì?”
Tại: “Ly khai huynh ấy!”
Duẫn Hạo chỉ cười cười lạnh lùng, trong mắt hàn quang đột nhiên lóe lên.
Thỏ tử: “Đại gia chú ý! Đại gia chú ý! Quỷ súc công sắp xuất hiện!”
Duẫn: “Tại trung rất nhẹ dạ, bởi vậy ta sẽ giả vờ bị bệnh khó qua khỏi.”
Bản thân: “Đây là lời nói thật sao? Là lời nói thật sao? Thực sự là nói thật ư? Sẽ không dùng roi mây quất, không lấy thiết liên xích lại, sau đó mạnh mẽ OOXX?”
Đại chúng (tức giận!): “Tác giả này quá mức bạo lực!”
Duẫn: “Ta trước đây đã làm như vậy, nhưng kết quả cuối cùng chỉ khiến đệ ấy rời xa ta hơn. Ta không muốn làm đệ ấy bị thương tổn nữa. Chỉ cần Tại Trung hạnh phúc, cho dù ta sẽ đau lòng, ta cũng sẽ thành toàn đệ ấy.”
Tại Trung cảm động đứng lên, tựa vào trong lòng Duẫn Hạo.
“Duẫn a…”
Hai người bốn mắt tương giao, từng chút từng chút một sát gần nhau…
Bản thân giải thích: “Một màn trình diễn nóng bỏng, thiếu nhi không thích hợp, mau kéo màn che!”
.
“Câu hỏi thứ hai mươi ba: Có thể tha thứ khi đối phương thay lòng đổi dạ không?”
Duẫn: “Nếu như là trước đây thì sẽ nói không, nhưng hiện tại ta chỉ hy vọng đệ ấy hạnh phúc.”
Tại Trung lại nhích thêm vào trong lòng Duẫn Hạo, trong mắt là nhu tình vô hạn.
“Duẫn, đời này, ta chỉ yêu một mình huynh!”
Thỏ tử: “Hai người bọn họ sắp hợp thể a!”
Bản thân: “Tốt lắm a! Chúng ta sẽ được xem trực tiếp tại hiện trường!!”
Đại chúng: “Ngươi là sắc nữ!” (Bản thân bị đá bay…)
Đại chúng thực sự tâm lý: Đến đây đi, đến đây đi. Chúng ta xem trực tiếp hiện trường!
.
“Câu hỏi thứ ba mươi tư: Cảm giác màu sắc nào tôn thêm nhan sắc của đối phương?”
Tại: “Hắc sắc!”
Duẫn: “Bạch sắc!”
Bản thân (chẳng biết bò lại từ lúc nào): “Ta có cảm giác Tại Trung rất thích hợp với hắc sắc a! Thời gian nhảy SURVIVOR…”
Thỏ tử: “Ken két! Phá Mai, có khi nào ngươi không thác loạn?”
Bản thân (ngốc ~~~): “Hình như là…”
Tại & Duẫn: “Quả nhiên là lão niên si ngốc!”
.
“Câu hỏi thứ ba mươi lăm: Đối phương lúc nào khiến bản thân động tâm?”
Duẫn: “Khi đệ ấy mặc bạch y rồi ngồi trên dây đu, tựa hồ tiên tử.”
Tại: “Khi huynh ấy vì ta muốn dùng chiêu cuối cùng của U Minh Kiếm pháp. Giây khắc nhìn thấy bóng lưng của huynh ấy, ta có cảm giác Duẫn Hạo thực không hổ là nam nhân của ta!”
Duẫn Hạo vẻ mặt ủy khuất nhìn Tại Trung.
“Vậy mà sau khi quay trở về, đệ vẫn không chịu tha thứ cho ta!”
Tại: “Ai bảo huynh ngày trước khi dễ ta!”
Duẫn Hạo không nói gì…
.
“Câu hỏi thứ ba mươi sáu: Hai người có thành thân không?”
Tại “… …”
Duẫn “… …”
Bản thân: “Sao không ai nói năng gì a?”
Duẫn: “Chuyện này… Ta cho rằng cảm tình mới là điều tối trọng yếu, thành thân cũng chỉ là một hình thức mà thôi.”
Thỏ tử: “Nói nửa ngày thì chính là không có bái? Tại của chúng ta thật đáng thương…”
Tại: “… … Tử Duẫn Hạo! Buổi tối huynh đừng hòng lên trên giường ta!”
Duẫn Hạo khóc không ra nước mắt…
.
“Câu hỏi thứ ba mươi bảy: Ai là tân lang, ai là tân nương?”
Tại: “Ta mặc kệ! Huynh phải đền bù cho ta! Ta muốn làm tân lang!“
Duẫn: “Cái gì?!! Thành thân có thể! Tân lang nhất định phải là ta!”
Tại: “Huynh về nhà quỳ đinh bản a!!!”
Bản thân: (mồ hôi!!) “Đinh bản7 a, quá độc ác…”
Tại: “Đừng quên lót hai lớp chăn! Huynh dám bị trầy da thử xem! Ta sẽ phản công!”
Thỏ tử: “Có thụ như vậy, phu phục hà cầu8 a!”
.
“Câu hỏi thứ ba mươi tám: Địa điểm thành thân là ở đâu?”
Tại: “Duẫn a, huynh quyết định đi, chúng ta thành thân ở đâu?”
Duẫn: “Chỗ xa hoa nhất ta đến chỗ đó! Chính là Hoàng cung! Nghe này, ta nhân dịp nửa đêm không ai sẽ…” (lập ra kế hoạch…)
Thỏ tử: “Đây là đi thành thân hay là đi làm kẻ trộm a?”
Duẫn: “Ngươi thì biết cái gì?! Cái này gọi là ý cảnh9! Chính là “Thất nguyệt thất nhật trường sinh điện, dạ bán vô nhân tư ngữ thì10” a!”
Tại: “Duẫn a, huynh thật tài tình!”
Trong tâm Bản thân khẽ chuyển: ta muốn xuất huyết não…
.
“Câu thứ ba mươi chín: Tín vật đính ước là gì?”
Tại: “… Tượng đất duy nhất huynh ấy mua cho ta đã bị chính huynh ấy đập vỡ.”
Duẫn: “… Ta sẽ… mua lại cho đệ!”
Thỏ tử: “Chính là không có bái? Tại a, đừng lấy hắn nữa, đến đây ôm ta đi!”
Duẫn: “Kiếm của ta đã lâu không có uống máu rồi!”
Thỏ tử (lấy tay bịt miệng): “Ngươi cam lòng lấy mạng Thỏ tử không biết giữ mồm giữ miệng sao?”
Duẫn Hạo mỉm cười.
“Vừa vặn có thịt thỏ để nướng!”
Thỏ: “OH! MY GOD! Cực kỳ tàn ác!”
.
“Câu hỏi thứ bốn mươi: Câu muốn nói nhất đối với đối phương là gì?”
Duẫn Tại nhìn nhau không nói gì…
Bản thân (sốt ruột): “Hai người nói hay không nói a!”
Duẫn & tại: “Tất cả đều không nói, không hiểu sao, thặng nữ11?”
Bản thân: “OH! MY GOD! Trái tim ta…”
.
Hai vị MC đều bị lời nói làm tổn thương, phải đưa vào bệnh viện cấp cứu…
.
Tại: “Duẫn a, các nàng vừa nói các nàng bán cái gì a?”
.
Duẫn: “Hình như là bán thẻ!?”
.
Tại: “Xem ra các nàng làm việc không dễ dàng a. Vừa làm chủ trì vừa bán thẻ, mệt đến ngã a!”
.
Duẫn: “Mặc kệ bọn họ, chúng ta về nhà thôi!”
.
Tại: “Hảo a! Về nhà làm gà hầm nhân sâm cho huynh hảo hảo bồi bổ!”
.
Trong tâm Duẫn Hạo khẽ chuyển: sau đó không ngừng ăn đệ, ha ha ha ha ~~~~~
.
Cứ như vậy, đại hôi lang cùng tiểu cừu về nhà, chương trình tuần này xin được tạm dừng tại đây. Hoan nghênh mọi người tuần sau tiếp tục theo dõi!
.
Tử Quân: “Yêm12 sư phụ cùng Mai tỷ vất vả nhiều rồi! Lần sau ta coi như làm MC, ha ha ha ha ~~~~”
.
Đường Đường: “Còn có sư mẫu của ngươi là ta nữa! Hắc hắc ~~~”
.
Cuối tuần MC đến tột cùng là người nào? Kính thỉnh chờ mong!
.
Tung hoa ~~~~~~
________________________________
1 Đắc sắt: (得瑟: chữ thứ nhất đọc thanh thứ tư, còn chữ thứ hai đọc thanh nhẹ) đây là phương ngữ của người vùng Đông Bắc Trung Quốc, Ngưng Mai tỷ là người Hàm Đan, tỉnh Hà Bắc nên việc sử dụng hai từ này cũng là điều dễ hiểu. Nếu không phải người Đông Bắc thì không thể hiểu rõ ràng hai từ này có nghĩa sâu xa là gì. Chỉ có thể nói là hoặc có nghĩa chỉ điều mà một người cực kỳ yêu thích, hoặc có ý tứ rêu rao khoác lác ^^
2 Thùy đầu tang khí: ủ rũ, mất tinh thần, ngoài ra còn một nghĩa rất đáng yêu: “sắc lang” cụp đuôi
|