Y Sinh Thế Gia
|
|
Điện thoại Thiệu Trường Canh để trên bàn đột nhiên rung lên, màn hình phát sáng. Thiệu Vinh cầm điện thoại di động muốn vào phòng bếp đưa cho hắn, tình cờ nhìn thấy trên màn hình hiển thị một tin nhắn mới.
Lâm Hiên: Viện trưởng, người nhà bệnh nhân đã đồng ý giải hòa, chờ anh trở về rồi mới bàn bạc phương thức bồi thường cụ thể sau. Tin tức bên truyền thông cũng bị bịt kín rồi, chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến danh tiếng của bệnh viện, anh yên tâm.
Thiệu Vinh sửng sốt một chút, thì ra đây chính là phương thức giữ lại vị bác sĩ kia theo lời hắn, giải hòa, bồi thường tiền bạc, chặn miệng truyền thông, tránh tổn hại danh tiếng của bệnh viện. . .
Mặc dù khoản tiền này vốn dĩ không nên trả, nhưng cách giải quyết này chắc cũng là cách duy nhất.
Đến bây giờ Thiệu Vinh mới biết được, mấy năm qua Thiệu Trường Canh làm viện trưởng mệt mỏi biết bao nhiêu.
Ở nơi mình không nhìn thấy, rốt cuộc hắn đã phải xử lí bao nhiêu cuộc tranh cãi điều trị, bao nhiêu lần bị dọa kiện lên toà án? Các loại sự kiện lớn nhỏ trong bệnh viện, các loại hội nghị trong nước và quốc tế, có hội nghị nào không muốn đi cũng phải tham dự, có một số việc không muốn ứng phó cũng phải đối mặt.
Hắn nhất định rất cực khổ. . . . . .
Thiệu Vinh thậm chí nghĩ, thay vì làm viện trưởng, còn không bằng làm một bác sĩ ngoại khoa bình thường.
Đúng rồi, hắn vừa mới làm phẫu thuật, bây giờ còn phải vào bếp nấu đồ ăn khuya, nhất định mệt chết đi. Nghĩ tới đây, Thiệu Vinh vội vàng đứng dậy chạy vào phòng bếp giúp đỡ.
Vừa mở cửa phòng bếp, một mùi thơm phức liền xộc vào trong mũi, hiển nhiên là hắn đã nấu xong bữa ăn khuya.
Thiệu Vinh hỏi: “Ba nấu gì vậy? Sao nấu nhanh thế?”
Thiệu Trường Canh nói: “Là bánh trôi nước mua hồi trưa, có nhân đậu đỏ con thích.”
Thiệu Vinh ghé mũi qua ngửi ngửi, “Thơm quá.”
|
Thiệu Trường Canh cười cười, đưa một bát cho Thiệu Vinh, “Được rồi, ra ngoài ăn thôi.”
Hai người ngồi đối diện nhau trong phòng ăn, Thiệu Vinh cầm muỗng múc một cái bánh trôi, nhẹ nhàng thổi cho nó nguội, sau đó mới bỏ vào trong miệng. Lưỡi nếm đến mùi vị ngon mềm của bánh trôi, chân mày cậu liền giãn ra, trong đôi mắt tràn đầy vẻ thỏa mãn khi được ăn ngon.
Thiệu Trường Canh nhìn cậu cúi đầu ăn một viên rồi một viên, trong lòng bất chợt cảm thấy rất vui.
Lúc trước gặp phải những chuyện rắc rối kia khiến cho tâm tình của hắn có chút nóng nảy, bây giờ hình như đã dần dần dịu lại.
Nếu sau này ngày nào cũng có thể mặt đối mặt cùng nhau ăn khuya như vậy . . . . . Có lẽ, đây chính cái mà hắn đã theo đuổi từ lâu, hạnh phúc thật sự.
Thiệu Vinh rõ ràng rất đói bụng, ăn một chút đã hết sạch một bát bánh trôi, Thiệu Trường Canh mỉm cười hỏi: “Ăn no chưa?”
Bát này có chút ít, một bát bánh trôi chỉ có bảy tám viên, đối với một cậu thanh niên đang đói bụng mà nói chắc chỉ đủ nhét kẽ răng.
Thiệu Vinh chưa ăn no, nhưng sợ trong phòng bếp hết rồi, đành phải sờ sờ đầu nói: “. . . No rồi.”
Thiệu Trường Canh nhìn thấu tâm tư cậu, dịu dàng nói: “Trong bếp còn đấy, muốn ăn thêm thì đi lấy đi.”
“Vậy con vô lấy thêm, lấy luôn cho ba nha.” Thiệu Vinh vội vàng đứng lên, cầm hai cái bát vào phòng bếp, phát hiện trong nồi vẫn còn có rất nhiều, vì vậy múc đầy hai bát. Nhưng múc xong lại phát hiện hai bát giống nhau như đúc, Thiệu Vinh không biết cái nào là của mình cái nào là của hắn. . . . . .
Cậu ngẩn người tại chỗ hồi lâu, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài. Thôi kệ, dù sao hai người cũng không có bệnh gì, không cần sợ bị lây bệnh, ăn nhầm bát cũng đâu có sao. . . . . . .
Thiệu Vinh bưng bát ra phòng ăn, chọn đại một bát đặt trước mặt Thiệu Trường Canh, sau đó ngồi xuống tiếp tục ăn bánh trôi.
Ăn thêm bát nữa rốt cuộc cũng no, Thiệu Vinh dùng khăn giấy lau miệng, thấy Thiệu Trường Canh cũng ăn xong rồi liền mở miệng nói: “Để con rửa bát cho.”
Cậu cảm thấy mình không làm gì mà chỉ ngồi ăn thật sự có chút quá đáng.
Thiệu Trường Canh đáp: “Không cần đâu, có máy rửa bát mà.”
Thiệu Vinh đứng lên nói: “Vậy con về trường đây, đã muộn lắm rồi.”
Thiệu Trường Canh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này đã hơn 12 giờ, tuyết rơi ngoài cửa sổ rất nhiều, một mình Thiệu Vinh đi về trường, mặc dù khoảng cách cũng không xa, nhưng hắn vẫn không yên tâm.
“Bên ngoài rất nhiều tuyết,” Thiệu Trường Canh nói, “Tối nay ở lại đây đi.”
“. . . . . .” Thiệu Vinh lập tức cứng đơ cả người, bốn chữ “tối nay ở lại” khiến cậu không khỏi nhớ lại một ít hình ảnh không quá hay ho. Thiệu Vinh đỏ mặt nói, “Con có mang dù theo, không sợ tuyết rơi.”
Thiệu Trường Canh ngăn cản cậu, “Đừng về, trễ thế này bạn cùng phòng của con chắc đều ngủ hết rồi.”
“Nhưng mà. . . . . .”
Nhưng mà ở đây chỉ có một phòng ngủ nha, ở lại khác nào phải ngủ chung với hắn. . . . . .
“Qua đây.” Thấy Thiệu Vinh còn đang do dự, Thiệu Trường Canh dứt khoát kéo tay cậu vào phòng ngủ.
Thiệu Vinh rất hồi hộp, nhìn cái giường rộng rãi tim càng đập nhanh hơn, chỉ biết cúi đầu đứng một bên không biết làm thế nào.
Thiệu Trường Canh im lặng một lúc rồi nói: “Tiểu Vinh, ngày mai ba phải về nước rồi.”
“A. . . . . .” Suy nghĩ hỗn loạn của Thiệu Vinh bị những lời này kéo trở lại, cậu ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Về nhanh vậy sao?”
“Ừ, lần này ở London quá lâu rồi, có vài việc ba phải trở về giải quyết.”
Thiệu Vinh hiểu rõ gật đầu, cố giấu cảm xúc không muốn ở trong lòng, giả vờ bình tĩnh nói: “Con biết ba bận rộn nhiều việc, mai con ra sân bay tiễn ba.”
Thiệu Trường Canh không trả lời.
Im lặng sau một lúc lâu, Thiệu Trường Canh đột nhiên nói: “Tiểu Vinh, ba có thể yêu cầu một việc không?”
“Được, ba nói đi.”
“Ba hi vọng lần sau gặp mặt, con có thể cho ba câu trả lời rõ ràng về quan hệ giữa hai chúng ta.”
“. . . . . .”
“Con hiểu ý của ba mà.” Thiệu Trường Canh lấy tay nâng cằm cậu, nghiêm túc nhìn vào mắt của cậu, “Ba đối với con, cũng không phải là tình cảm cha con. Ba đã ôm con, hôn con, cho dù con chậm chạp đến cỡ nào cũng nên hiểu rõ đây là dạng tình cảm gì.”
“. . . . . .” Thiệu Vinh lúng túng quay đầu đi chỗ khác, lại bị hắn xoay trở lại lần nữa.
“Đừng trốn tránh nữa.” Thiệu Trường Canh thấp giọng nói, “Ba đã chờ con rất lâu rồi, không còn nhiều thời gian để chờ nữa. Tiểu Vinh, con hãy tỉnh táo suy nghĩ thật kĩ, lần sau gặp mặt cho ba một câu trả lời rõ ràng, được không?”
“. . . . . .” Thiệu Vinh im lặng thật lâu mới gật đầu nói, “Được.”
Thiệu Trường Canh mỉm cười, cúi đầu ấn một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cậu.
Thiệu Vinh bị hắn hôn thì lập tức đỏ mặt, lúng túng không biết phải làm sao.
Thiệu Trường Canh ghé vào lỗ tai cậu nói, “Được rồi, ngày mai con còn phải kiểm tra, không cần ra sân bay tiễn ba. Trong cái tủ ngay đầu giường có đồ ngủ mới, tắm rửa xong đi ngủ sớm đi.”
Thấy hắn xoay người muốn đi, Thiệu Vinh vội vàng kéo tay áo hắn, “Ba đi đâu vậy?”
“Vào thư phòng ngủ.”
Thiệu Vinh nhìn bóng lưng cao lớn của hắn biến mất ở cửa, tâm tình bất chợt trở nên phức tạp.
Hắn lại vào thư phòng ngủ. . . . . .
Còn tưởng rằng tối nay hắn giữ mình lại là vì muốn làm loại chuyện đó với mình. . . . . .
Xem ra đúng là mình suy nghĩ nhiều.
Trước khi mình chưa đưa ra câu trả lời rõ ràng, hắn sẽ không vượt qua điểm mấu chốt kia, điều này chứng minh bây giờ hắn rất tôn trọng suy nghĩ của mình, không giống như ban đầu bắt buộc mình như vậy.
Thiệu Vinh nhìn khắp phòng ngủ, drap giường màu cà phê quen thuộc và rèm cửa sổ cùng màu, gối trên đệm hình như vẫn còn giữ lại mùi hương của hắn. Ngồi trên giường của hắn, trong lòng Thiệu Vinh đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác ấm áp và an tâm đã lâu không thấy.
Có lẽ lần sau gặp mặt, mình sẽ có thể cho hắn một câu trả lời thỏa mãn.
|
Chương 71
Sau khi Thiệu Trường Canh về nước, trong học viện lập tức bắt đầu thi cuối kì, kiểm tra liên tục mấy môn làm cho tinh thần người ta vô cùng mệt mỏi. Lúc đi học Thiệu Vinh rất chăm chỉ nghe giảng bài, về nhà cũng đọc sách giáo khoa nhiều lần, nhưng dù vậy vẫn có rất nhiều phần không trả lời được, nghe nói đề thi lấy từ kho đề y học, có câu thậm chí không tìm được đáp án trong sách giáo khoa.
Bất quá, Thiệu Vinh thi môn giải phẫu cơ thể người rất tốt, sau khi thi xong mấy ngày có kết quả, cậu đạt được thành tích cao nhất toàn khối.
Lúc Thiệu Vinh tra được kết quả trên mạng thì cảm thấy rất vui, rốt cuộc cậu cũng không làm uổng phí công sức của Thiệu Trường Canh. Thành tích tốt như vậy coi như là sự báo đáp tốt nhất dành cho hắn trong khoảng thời gian khổ cực này.
Thế nhưng Thiệu Vinh vẫn cảm thấy chưa đủ.
Ân tình người kia dành cho mình, vĩnh viễn cũng không thể nào trả hết được.
Mùa đông năm nay, trường học không cho du học sinh nghỉ nhiều.
Ban đầu lúc Thiệu Vinh sang nước ngoài, cậu từng nghĩ cho dù được nghỉ cũng sẽ không về nước, dự định dùng thời gian được nghỉ tham gia các hoạt động nghiên cứu khoa học do trường tổ chức, nhưng hôm nay, cậu đột nhiên rất muốn trở về.
Nguyên nhân muốn về, ngoài miệng nói là về nhà ăn tết, nhưng chỉ có bản thân Thiệu Vinh mới rõ ràng nhất. Về nước vội vã như vậy cũng không phải vì ăn tết, mà là vì muốn nhìn thấy Thiệu Trường Canh.
Thiệu Trường Canh mới đi được nửa tháng, Thiệu Vinh lại bắt đầu không tự chủ được nhớ đến hắn.
Ngày nghĩ tới đêm liền mơ, người kia cứ liên tục xuất hiện trong đầu, loại tình cảm nhớ nhung này ngay cả Thiệu Vinh cũng không che giấu được, đã không còn gì phải nghi ngờ nữa. Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ Thiệu Vinh có thể khẳng định chắc chắn rằng tình cảm mình dành cho hắn đã không còn là tình cảm cha con đơn thuần nữa rồi.
Nếu ngay cả chuyện hôn nhau cũng không chán ghét, vậy chắc ở chung với hắn cũng không có vấn đề gì.
Lần này trở về cho hắn một câu trả lời thỏa mãn đi, dù sao để hắn chờ lâu như vậy cũng rất cực khổ. . . . . .
Nhưng mà không biết sau khi hắn nghe được câu trả lời sẽ phản ứng thế nào nhỉ?
Nghĩ tới đây, tâm tình Thiệu Vinh không khỏi có chút khẩn trương.
Sau khi thi xong, cậu lập tức đặt vé máy bay về nước. Trước khi bay mấy ngày, Thiệu Vinh nhàn rỗi không có việc gì làm nên quyết định đi dạo phố, dự định mua một món quà tặng cho Thiệu Trường Canh.
Từ nhỏ đến lớn, lần nào cũng là hắn tặng quà cho mình, khi trời lạnh hắn sẽ lập tức dẫn mình đi mua áo len, khi thấy điện thoại di động của mình hư sẽ dẫn mình đi mua một cái mới, lần nào cũng chu đáo, tỉ mỉ như vậy.
Nhưng mười mấy năm qua, mình chỉ mới tặng hắn một món quà.
Thiệu Vinh nhớ năm lớp mười một ấy, cậu từng viết một bức “Nhất thế bình an” bằng bút lông cho hắn, lúc đó hắn rất cao hứng, khen chữ cậu viết rất đẹp, còn nghiêm túc đóng khung treo lên tường phòng ngủ.
Chỉ một món quà nhỏ đơn giản như vậy, hắn lại xem như bảo vật vô giá.
Người gì mà lại dễ thỏa mãn như thế, có phải do mình rất ít khi tặng quà cho hắn không? Thiệu Vinh cẩn thận suy nghĩ, mấy năm nay chỉ biết hưởng thụ mọi thứ hắn cho, chưa từng nghĩ đến cho hắn cái gì.
Cậu đột nhiên cảm thấy hình như mình có chút lơ là tình cảm của hắn.
Nếu như sau này thật sự sống cùng nhau, nhất định phải quan tâm đến hắn nhiều hơn, bù đắp lại cho hắn, cố gắng khiến hắn cảm giác được tâm ý của mình, không để một mình hắn chống đỡ cực khổ như vậy nữa.
Thiệu Vinh quyết định đi tới trung tâm mua sắm lớn trong thành phố chọn quà.
Đây là lần đầu tiên cậu tặng quà cho người ta, vì vậy khó tránh khỏi có chút mù mờ.
Nếu là nữ sinh, tặng gấu bông mặc dù không có sáng tạo nhưng ít nhất cũng không tệ, nếu là bạn thân cùng lứa, ví dụ như Từ Cẩm Niên thì có thể tặng cậu ta bóng rổ. Nhưng Thiệu Trường Canh thì khác, hắn là người đàn ông trưởng thành chững chạc, mua cái gì tặng hắn mới là đau đầu nhất. Tặng bậy bạ trúng cái hắn không thích không nói, có khi còn bị hắn chê cười.
Thiệu Vinh dạo một vòng quanh trung tâm mua sắm, cuối cùng dừng trước một cửa hàng bán đồng hồ đeo tay.
Đối với người làm bác sĩ, thời gian rất quan trọng, đa số bác sĩ đều có một cái đồng hồ đeo tay chất lượng tốt, các y tá tá người nào cũng có một cái đồng hồ và bảng công việc giắt ở ngực. Thiệu Trường Canh dĩ nhiên cũng có đồng hồ đeo tay, bất quá cái đồng hồ kia hắn đã đeo nhiều năm lắm rồi, cũng đến lúc đổi cái mới.
Thiệu Vinh nghĩ ra món quà để tặng, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Cậu liếc nhìn khắp quầy trưng bày một lần, phát hiện một cái đồng hồ nam rất hợp ý mình. Bề ngoài đơn giản nhưng sang trọng, kim chỉ giờ rõ ràng, còn có chức năng không thấm nước, có thể mang vào phòng phẫu thuật, vô cùng hữu dụng.
Đồng hồ này có hai màu trắng và đen, hai màu đều có kiểu nữ tương ứng, có thể phối thành đồng hồ tình nhân, cũng có thể mua một cái tùy thích, có điều giá tiền rất dọa người.
Bất quá, tặng quà cho Thiệu Trường Canh, cho dù giá tiền đắt hơn nữa Thiệu Vinh cũng không tiếc, ngược lại còn cảm thấy vui vẻ vì rốt cuộc đã tìm được một món quà vừa ý.
Thiệu Vinh mở miệng nói: “Lấy cho tôi cái đồng hồ đeo tay màu đen kia, cám ơn.”
Thiệu Vinh nghĩ, với thân phận của Thiệu Trường Canh, dây đồng hồ màu bạc hợp phối với mặt đồng hồ màu đen trông sẽ hợp với hắn hơn.
“Được, xin chờ một chút.” Nhân viên bán hàng vội vàng lấy đồng hồ đeo tay đưa cho Thiệu Vinh.
Thiệu Vinh nhận đồng hồ đeo tay, đeo thử trên cổ tay mình, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng. Đồng hồ này đeo vào nhìn rất chững chạc, tin chắc rằng hắn sẽ thích. Nghĩ tới đây, Thiệu Vinh bất giác nở nụ cười.
Nhân viên bán hàng nhìn Thiệu Vinh, nói: “Tiên sinh, da của anh trắng, lại còn trẻ như vậy, có lẽ màu trắng hợp với anh hơn.” Không phải là cô nhiều chuyện, nhưng mà với tuổi của vị khách này, đeo đồng hồ hành hiệu màu đen quá mức trầm ổn gây cảm giác hơi kì cục, ngược lại màu trắng trông có sức sống hơn.
“Anh thử màu trắng đi, so sánh một chút xem sao.” Nhân viên bán hàng nhiệt tình lấy thêm cái màu trắng ra.
Thiệu Vinh không nỡ cự tuyệt ý tốt của cô, vì vậy đeo hai cái đồng hồ lên cổ tay, đeo một trái một phải, sau đó đặt cạnh nhau so sánh.
Nếu như mình đeo, dĩ nhiên cái màu trắng trông đẹp hơn. Nhưng nếu tặng cho hắn, dĩ nhiên cái màu đen trông hợp hơn.
Do dự một chút, Thiệu Vinh cười cười nói: “Không phải tôi đeo, là mua cho người khác. Lớn tuổi hơn tôi, cũng chững chạc hơn tôi.”
Nhân viên bán hàng ngẩn người, tỏ vẻ đã hiểu: “Ồ, thì ra là tặng cho người khác. Nếu như tặng cho người thành đạt, cái màu đen thật sự thích hợp hơn.”
Thiệu Vinh đồng ý gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy người ấy sẽ thích màu đen, vậy lấy màu đen đi.”
Nhân viên bán hàng mỉm cười nói, “Sao anh không mua một đôi luôn? Mua hai cái có thể giảm giá đó.”
“. . . . . .” Thiệu Vinh cúi đầu suy nghĩ.
Dù sao sau này mình cũng sẽ đến bệnh viện thực tập, không thể lấy điện thoại ra xem giờ thường xuyên hoài được. Kiểm tra nhịp tim của bệnh nhân, đếm mạch đập này nọ, nói chung cũng nên mua một cái đồng hồ đeo tay. Hơn nữa hai cái đồng hồ đeo tay này nhìn qua giống như đồng hồ tình nhân, khiến cho Thiệu Vinh có chút động tâm.
Nhưng mà. . . . . . Đồng hồ này thật sự quá mắc.
Tiền còn dư trong thẻ chắc chỉ đủ mua một cái.
Đàn ông đeo đồng hồ là chuyện rất quan trọng, đồng hồ đeo tay nhất định phải hợp với thân phận. Dù sao Thiệu Trường Canh cũng là viện trưởng, nếu như tặng đồng hồ quá dởm cho hắn, cho dù hắn chịu đeo, người ta nhìn thấy cũng sẽ chê cười. . . . . .
Mình chỉ là học sinh, tùy tiện mua một cái đồng hồ mười mấy đồng ở ven đường cũng không có ai để ý, dù sao có thể nhìn giờ là tốt rồi, đeo đồng hồ hàng hiệu thế này rất lãng phí.
Thiệu Vinh suy nghĩ một chút, nói: “Không cần đâu, tôi chỉ lấy cái đồng hồ màu đen này thôi. Gói lại giúp tôi, cảm ơn.”
Cầm món quà đi ra khỏi trung tâm mua sắm, trên đường phố London tuyết lại rơi.
Thiệu Vinh ôm túi đựng đồng hồ vào trong ngực, thổi vài ngụm khí nóng lên đôi tay lạnh ngắt của mình, sau đó quấn khăn quàng cổ rồi đi vào trong tuyết.
Mấy ngày qua tuyết rơi rất nhiều, cả London như được phủ màu trắng, một ngôi nhà bị tuyết đọng đầy trên nóc trông giống như lâu đài băng trong truyện cổ tích. Tuy thời tiết cực kì rét lạnh, nhưng giờ phút này, đi trên con đường đầy tuyết, ôm món quà vừa mua cho Thiệu Trường Canh, trong lòng Thiệu Vinh lại cảm thấy ấm áp như mùa xuân.
Sau khi mua quà xong, Thiệu Vinh tiện đường ghé siêu thị mua một ít thức ăn, sau đó mới trở lại căn hộ của Thiệu Trường Canh.
|
Suốt kì thi Thiệu Vinh đều ở đây, bởi vì hoàn cảnh nơi này vô cùng yên tĩnh, rất thích hợp cho việc tập trung học tập. Thời gian thi kéo dài một tuần, Thiệu Vinh không muốn chạy tới chạy lui giữa hai bên, vì vậy dứt khoát đem vật dụng hàng ngày, quần áo và sách vở trong túc xá trường dọn tới đây, trở thành dân thường trú của căn hộ 612.
Sau khi về nhà liền cất rau dưa mới mua vào tủ lạnh, nghe lời trước khi đi Thiệu Trường Canh đã dặn, ngoan ngoãn tự nấu cơm ăn. Sau lần bị xuất huyết dạ dày kia, Thiệu Vinh không còn dám bỏ đói bản thân nữa.
Ngày mai là có thể về nước gặp hắn rồi, nghĩ tới đây, Thiệu Vinh không nhịn được cảm thấy rất sung sướng.
Cậu vui vẻ vào bếp xào hai dĩa rau, lúc bưng ra đột nhiên nghe tiếng điện thoại di động reo lên.
Thiệu Vinh cầm điện thoại di động lên nhìn, trên màn hình hiển thị tên Alan đã lâu không thấy.
—— An Dương?
Sao hắn lại gọi điện thoại cho mình?
Thiệu Vinh nghi ngờ nhấn nút trả lời, bên tai liền truyền đến một giọng nói ôn hòa: “Tiểu Vinh, cậu đang làm gì thế? Sao reo lâu như vậy mới bắt máy?”
Thiệu Vinh vội vàng giải thích: “Xin lỗi, nãy giờ tôi ở trong bếp không nghe thấy chuông điện thoại. Chú tìm tôi có việc gấp sao?”
An Dương cười nói: “Không có việc gì gấp, chỉ là muốn hỏi thăm cậu một chút, ở nước Anh đã quen chưa?”
Thiệu Vinh gật đầu nói: “Cũng quen rồi.”
“Thi xong chưa?”
“Mấy hôm trước vừa thi xong.”
Thiệu Vinh thật sự không biết nên đối mặt với người cho mình sinh mạng như thế nào, mỗi lần nói chuyện với hắn đều cung kính, giống như học sinh trả lời câu hỏi của thầy giáo.
|
An Dương im lặng trong chốc lát, tiếp tục hỏi: “Mùa đông năm nay trường cậu có cho nghỉ không?”
“Vâng, có nghỉ.”
“Vậy cậu có định về nước ăn tết không?”
“Ách. . . . . . Tôi. . . . . .” Thiệu Vinh do dự không biết có nên nói cho hắn biết chuyện mình về nước không.
An Dương nói: “Nếu có về thì nhớ gọi điện thoại cho tôi, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm, thuận tiện tôi đưa tiền lợi nhuận và tiền vốn lần trước cậu nhờ tôi đầu tư cho cậu luôn.”
Thiệu Vinh kinh ngạc nói: “Lợi nhuận? Mới đây đã có lợi nhuận rồi sao?”
An Dương cười nói: “Kiếm tiền trên thị trường chứng khoán rất nhanh, nhưng mất cũng nhanh. Nếu như cậu muốn tiếp tục kiếm tiền, vậy tôi chỉ trả lại tiền vốn cho cậu, tiền lợi nhuận tôi sẽ tiếp tục dùng để mua thêm cổ phiếu, sau này có thể kiếm được càng nhiều.”
Thiệu Vinh vội nói: “Không cần đâu, cảm ơn chú.”
Cậu không phải là người tham lam, lúc đầu đưa tiền cho An Dương cũng không phải vì muốn kiếm tiền, chỉ là muốn tiếp cận hắn, xem hắn rốt cuộc có mục đích gì.
Nhưng kì lạ chính là, bây giờ xem ra An Dương cũng không có ác ý gì với mình. Ở Anh hơn một năm, hắn gọi điện thoại không ít lần, nghe giọng nói cũng không giống như đang giả vờ quan tâm.
Có lẽ hắn chỉ xem mình, người có gen di truyền của Tô Tử Hàng, như một. . . . . Người nối dõi?
Thiệu Vinh cúi đầu suy nghĩ một chút, phát hiện rau sắp nguội, lúc này mới vội vàng cầm đũa lên.
Ngày tiếp theo, Thiệu Vinh kéo vali đúng giờ chạy ra sân bay, trong lúc ngồi chờ buồn chán liền lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho hai người bạn thân: “Tớ sắp về nước ăn tết, ngày 20 về tới nơi —— Thiệu Vinh.”
Rất nhanh liền nhận được hồi âm.
Từ Cẩm Niên: “Hừ, nếu nghỉ đông năm nay cậu không về tớ còn định bay qua Anh chém cậu, biết điều đó, tớ đỡ tốn tiền vé máy bay! Chính xác thì mấy giờ đến? Tớ ra sân bay đón cậu.”
Trần Lâm Lâm: “Ngày 20 tớ còn thi, phải ôn bài, không cùng Từ Cẩm Niên ra sân bay đón cậu được, thi xong gặp nhau nha ~”
Thiệu Vinh gửi lại cho hai người một tin: “Hai cậu không cần tới đón, tớ tự đón xe về nhà, hôm nào mời các cậu đi ăn cơm.”
Sau một lúc lâu, Từ Cẩm Niên gửi lại một tin: “Cậu có thể đừng gửi hai tin cùng một lúc không? Trần Lâm Lâm đang ngồi đối diện tớ, cậu lại gửi y xì một tin cho cả hai, thôi đừng gửi nữa, tiết kiệm tiền đi.”
Thiệu Vinh cười cười, gửi một câu cho Từ Cẩm Niên: “Được, biết rồi : )”
Từ Cẩm Niên nhắn lại: “Cậu đang vui lắm à? Biết cách gửi mặt cười rồi hả?”
Thiệu Vinh gửi lại: “Gặp mặt nói sau, tiết kiệm tiền : )”
Từ Cẩm Niên: “. . . . .”
Sắp về nước, tâm tình Thiệu Vinh thật sự rất tốt.
Báo cáo với hai bạn thân xong, Thiệu Vinh lại tìm số Thiệu Trường Canh, hồi hộp gửi tin nhắn cho hắn.
“Hôm nay con về nước, chừng 7 giờ tối sẽ tới sân bay, ba có thể đến đón con không?”
Mặc dù bảo hắn tới đón có chút tùy hứng, nhưng Thiệu Vinh thật sự rất muốn nhìn thấy người mình nhớ nhung nhất đầu tiên.
Không ngờ sau khi Thiệu Trường Canh nhận được tin nhắn cũng lười nhắn lại, dứt khoát trực tiếp gọi điện thoại qua. . . . . .
Nhìn trên màn hình hiển thị tên của hắn, Thiệu Vinh không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ, tính cách của hắn thật sự đúng là bá đạo trước sau như một, gửi nhắn tin không gửi lại gọi thẳng qua đây, cũng không để ý đây là gọi quốc tế đường dài.
Thiệu Vinh bắt điện thoại, giọng nói quen thuộc của hắn lập tức truyền đến bên tai: “Hôm nay con về rồi à? Sao không nói trước cho ba biết?”
Thiệu Vinh đáp: “Mới đặt vé máy bay, chưa kịp nói với ba.”
“Bây giờ đang ở sân bay à?”
Thiệu Vinh gật đầu nói: “Vâng, con đang ngồi trong phòng chờ, một tiếng nữa máy bay mới cất cánh.”
“Vậy con nhớ cẩn thận, buổi tối đúng giờ ba ra sân bay đón con.”
“Vâng, buổi tối gặp.”
“Được, tạm biệt.”
Nói hết lời rồi, thế nhưng Thiệu Trường Canh lại chậm chạp không chịu cúp điện thoại. Thiệu Vinh rất muốn nghe hắn nói thêm vài câu, cũng chưa muốn cúp, cách nhau hơn nửa vòng trái đất, hai người im lặng nghe tiếng hít thở của nhau.
Một lúc lâu sau, Thiệu Trường Canh mới cười cười nói: “Sao không cúp điện thoại?”
Thiệu Vinh đỏ mặt: “Con quên.”
“Đúng rồi, Tiểu Vinh, con. . . . . .”
“Con sao?”
“Thôi, gặp mặt rồi nói. Ba còn phải vào phòng phẫu thuật, ba cúp điện thoại đây.”
“Được, tạm biệt.”
Một lúc sau, trong sân bay vang lên tiếng loa nhắc nhở hành khách lên máy bay. Thiệu Vinh nhét di động vào túi, đứng dậy kéo vali cùng một đám hành khách lên máy bay.
Ngay giờ phút máy bay cất cánh, Thiệu Vinh nói thầm ở trong lòng: đợi thêm mười mấy tiếng nữa, chờ đến lúc chúng ta gặp nhau, con sẽ nói cho ba biết câu trả lời con đã suy nghĩ thật lâu. Hi vọng lúc đó, câu trả lời này có thể làm ba hài lòng.
Thiệu Vinh nhìn đám mây bồng bềnh ngoài cửa sổ, mỉm cười, xoay người nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế, yên lặng chờ đến lúc máy bay hạ cánh.
Đột nhiên cảm thấy, mười mấy tiếng trên máy bay dài cứ như mười mấy năm.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu Vinh rốt cuộc cũng thông suốt, ai, vẻ mặt của Thiệu Vinh khi đi mua quà cho baba thật sự manh chết tôi, muốn ôm ôm quá đi, Thiệu cha nhận quà chắc chắn sướng điên luôn.
|