Ngoại truyện: Sáng sớm cái kia…
Tề Chích thức dậy rất sớm, lúc anh ta thức dậy cũng không có bất ngờ gì xảy ra, Chu Dật Minh vẫn đang ngủ rất say.
Hai người bọn họ, ở chung một chỗ đã hơn hai mươi năm, đủ loại màu sắc hình dạng gập ghềnh đều đã trải qua, nhưng người trước mắt vẫn cứ chiếm lĩnh toàn bộ trái tim của anh ta.
Anh ta còn nhớ rõ lần đầu tiên khi hai người gặp nhau, Chu Dật Minh tuổi cũng không lớn, trên trán còn mọc ra hai nốt thanh xuân đậu, ánh mắt nhìn mình giống như đang đánh giá một đống tài liệu thực nghiệm.
Anh ta đã nghĩ tới vô số lần, nghĩ xem rốt cuộc bọn họ là ai coi trọng ai trước. Lúc trước, anh ta cứ nghĩ mình là người mất hồn mê tâm trước, nhưng từ sau khi biết cái đêm kiều diễm kia thực sự tồn tại, anh ta bắt đầu hoài nghi ý nghĩ của mình , nói không chừng, là Chu Dật Minh yêu anh ta trước, không phải sao ?
Còn nhớ rõ cái đêm kia, anh ta uống khá nhiều rượu, lại uống thêm rượu mà người khác mời khi đi cùng bạn đến quán bar, sau khi vội vàng tìm khách sạn, chuyện cuối cùng anh ta còn nhớ, chính là gọi điện thoại cho Chu Dật Minh thổ lộ tình cảm.
Ngày hôm sau thức dậy, anh ta bởi vì cảnh tượng trong giấc mộng vô cùng chân thật ngày hôm qua mà mặt đỏ tai hồng, lại không hề biết được, đó là sự thật.
Buổi tối ngày hôm đó, ngoại trừ việc anh ta uống phải rượu có thuốc kích thích ở bên trong, khẳng định Chu Dật Minh còn đút cho anh ta thứ gì đó cổ quái, nếu không, đêm đó cũng không bị anh ta cho rằng chỉ là một giấc mộng, nếu không, Chu Dật Minh đêm đó cũng sẽ không nhiệt tình như vậy.
Đến hôm nay, nghĩ lại buổi tối ngày hôm ấy, anh ta vẫn cảm thấy mặt đỏ tai hồng, thậm chí còn muốn tìm cơ hội thăm lại chốn cũ, đáng tiếc là Chu Dật Minh vẫn không đồng ý.
Có điều, tuy rằng hai người đã xác định quan hệ, Chu Dật Minh đối với việc trao đổi thân thể không thích cũng không thuần thục, nhưng hiện giờ đã qua hai mươi năm, bọn họ đối với thân thể của đối phương đã vô cùng quen thuộc, mỗi một lần đều có thể chấm dứt vô cùng hoàn mỹ.
Sau khi rời giường, Tề Chích bắt đầu làm điểm tâm, tuy rằng tay nghề nấu ăn của anh ta vẫn kém đầu bếp, nhưng so với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Anh ta và Chu Dật Minh đã ở cùng nhau nhiều năm như vậy, nấu cơm gì đó vẫn đều là công việc của anh ta. Lúc đầu đồ ăn anh ta làm thực sự rất khó ăn, nhưng Chu Dật Minh lại chưa bao giờ ghét bỏ, dần dần đồ ăn anh ta làm cũng có thể ăn được.
Hai người bọn họ, lại nói tiếp Chu Dật Minh so với anh ta còn bận rộn hơn. Tuy rằng anh ta cũng hay chạy tới dã ngoại, nhưng chiến đấu là sở thích của anh ta, sau mỗi lần đại chiến anh ta đều cảm thấy vô cùng sung sướng.
Mà Chu Dật Minh, tuy rằng bọn họ đã không còn gánh nặng thành chủ của Nghiên cứu chi thành, tuy rằng làm thí nghiệm cũng là hứng thú của cậu ấy, nhưng rốt cuộc tố chất thân thể cũng không giống nhau, mỗi lần làm thực nghiệm trở về, Chu Dật Minh đều sẽ đau thắt lưng đau đầu gối, nếu anh ta còn yêu cầu thêm chút phúc lợi ở trên giường……
Khụ khụ, lúc này, Chu Dật Minh không phải đã mệt mỏi không xuống được giường rồi sao ?
Lại nói tiếp, trong máy tính của anh ta, còn có thứ mà anh ta vô cùng trân quý, đó là một đoạn video mà Chu Dật Cẩn cố ý đưa cho.
Trong phòng anh ta ở lại đương nhiên không thể có camera, nhưng ngoài cửa và trên hành lang vẫn có. Anh ta có thể nhìn thấy rõ ràng, Chu Dật Minh đi vào trong phòng của anh ta, sau một hồi lâu, lại quần áo không chỉnh, có chút lảo đảo đi ra……
Mỗi lần thấy một màn như vậy, cuối cùng trong lòng anh ta đều sẽ cảm thấy ấm áp, lại không tránh được mà đau lòng.
Anh ta đối xử với Chu Dật Minh tốt lắm, nhưng nhiều năm trước, Chu Dật Minh giúp anh ta chịu chức trách của thành chủ, phải trả giá cũng không hề ít, có thể nói, anh ta có thành tựu như vậy cũng có quan hệ rất lớn đến Chu Dật Minh.
Bữa sáng có trứng rán, thịt rán, còn có rau dưa salad cùng với khoai tây nghiền.
Mạt thế qua đi, thịt trở thành món chính của con người, trước mạt thế bữa sáng ăn cháo trắng hay là bánh bao màn thầu cũng rất hiếm thấy– đương nhiên, nhà bọn họ có thể ăn rua dưa, nhưng anh ta sẽ không làm.
Tề Chích nhìn nhìn thời gian, quyết định đi lên phòng hôn tỉnh bạn lữ nhà mình.
Chu Dật Minh đang ngủ say, vô cùng im lặng, trên mặt lại càng không có ngạo khí bình thường hay có, Tề Chích hôn lên mặt đối phương, đột nhiên không muốn đánh thức đối phương. Có đôi khi, càng sống lâu với Chu Dật Minh, lại càng có thể chạm đến bản thể của cậu được bao vây bằng tầng tầng lớp lớp gai nhọn. Anh ta cảm thấy, đó giống như một con hồ ly mới sinh, mềm mềm ôn nhu, sẽ nhe răng đe dọa người khác nhưng cơ bản là răng vẫn chưa mọc.
Nghĩ như vậy , Tề Chích không nhịn được mà kéo chăn trên người đối phương ra, làn da trắng nõn làm cho anh ta thèm nhỏ dãi.
Chu Dật Minh có thể nói là người đầu tiên được tạo ra thành công nhờ thí nghiệm kia, khi đó, những nhà khoa học trong phòng thí nghiệm đều để ý khoa học hơn tất cả mọi thứ, căn bản không hề quan tâm đến chuyện nuôi dưỡng đứa trẻ, cho nên Chu Dật Minh hồi nhỏ, tuy rằng thông minh nhưng lại có chút tự bế, sau này lại phát hiện gen của cậu ấy có vấn đề. Cho nên tuy rằng bề ngoài thì cậu không hề biểu hiện ra chút gì, kỳ thực lại vô cùng tự ti, đã nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng anh ta cũng thành công khi dùng hành động chứng minh rằng tình yêu của mình sẽ không thay đổi.
“Anh làm gì thế ?” Chu Dật Minh mở mắt, cảm thấy ngực mình lạnh lạnh, vừa mới cúi đầu liền nhìn thấy Tề Chích đang dùng đầu lưỡi liếm ngực mình.
Anh chụp một cái tát lên đầu Tề Chích, trở mình muốn tiếp tục ngủ.
“Minh……” Tề Chích nhào tới, cầu xin nói:
“Anh rất khó chịu, buổi sáng đáng yêu như vậy, chúng ta không cần lãng phí được không ?”
“Em muốn ngủ !”
“Minh, Minh à ~……” Tề Chích lại cọ cọ lên người Chu Dật Minh.
“Em muốn ngủ……”
“Em là tốt nhất , hôn hôn cái nào……” Tề Chích không hề cảm thấy, bản thân đã già đầu thế này rồi còn làm nũng thì có gì không đúng.
“Em không cần…… Ngô……”
“Vợ yêu, để anh đi vào được không ?”
“Anh mới là vợ! ân hừ……”
Hai người cùng kích động, nhưng bộ đàm liên lạc lại không hợp lúc mà vang lên.
Tề Chích bất đắc dĩ, chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ động lên, sau hơn mười cái cũng kết thúc qua loa, không có cách nào. Anh ta từng để Chu Dật Minh vừa đón ý hùa theo anh ta vừa nghe điện thoại, sau đó lúc Chu Dật Minh không nhịn được mà “Hừ” vài tiếng……
Lần đó, anh ta nhận được giáo huấn đối với anh ta mà nói là vô cùng thảm thống– Chu Dật Minh đem Trần Thiên Hoa mới có bốn tuổi đến ngủ giữa bọn họ tận hai tháng !
Từ đó về sau, anh ta cũng không dám làm loại chuyện như vậy nữa.
Chu Dật Minh nằm ở trên giường, mở chân tùy ý để Tề Chích giúp anh thanh lí mặt sau, sau đó nhìn về phía bộ đàm liên lạc đang không ngừng phát ra âm thanh, phía trên là cái đầu của Trần Thiên Hoa đang láo liên không ngừng.
“Thiên Hoa, có chuyện gì sao ?” Chu Dật Minh hỏi, có điều không mở video.
“Bác……” Âm thanh đáng thương hề hề của Trần Thiên Hoa truyền đến:
“Con đang ở ngoài cửa.”
“Vậy con chờ một chút, Thiên Hoa, bác lập tức đi mở cửa !” Chu Dật Minh lập tức trả lời.
“Bác, bác từ từ cũng được, có phải con quấy rầy hai người không?”
“Không đâu !” Chu Dật Minh cười cười, sau đó nhìn về phía Tề Chích.
Tề Chích lúc này đã xử lý tốt đống hỗn độn trên người đối phương và người mình, lập tức bắt đầu mặc quần áo, đồng thời còn có một loại cảm giác muốn thét to, tại sao tiểu Ma Vương này lại tới nữa ? !
Bởi vì anh ta và Chu Dật Minh không thể có con, cho tới nay Chu Dật Minh đều vô cùng thèm thuồng con của Chu Dật Cẩn. Chu Thiên Nhạc từ nhỏ đã không thích thân cận người xa lạ, chỉ thích kề cận Chu Dật Cẩn, lại không hay gặp mặt Chu Dật Minh, mãi đến khi Chu Dật Cẩn định cư ở Nghiên cứu chi thành, mới dần dần hữu hảo với Chu Dật Minh hơn. Trần Thiên Hoa lại hoàn toàn tương phản, ngay từ đầu, cậu ta cũng rất thích Chu Dật Minh, Chu Dật Minh đương nhiên cũng thích cậu ta, đều đem cậu ta xem như con của mình mà thương yêu.
Từ nhỏ đến lớn, Trần Thiên Hoa không thiếu lần mang phiền toái đến cho anh ta, đương nhiên, đối với Chu Dật Minh mà nói, có lẽ cũng không phải là phiền toán. Giống như lần này, nếu Trần Thiên Hoa không đến, nói không chừng anh ta còn có thể làm thêm một lần nữa?
5 phút sau, Chu Dật Minh quần áo chỉnh tề đi xuống dưới lầu, liền thấy được vẻ mặt ảo não phiền toái của Trần Thiên Hoa.
“Thiên Hoa, con làm sao vậy ?” Chu Dật Minh vốn đang muốn ngủ, có điều đến lúc này, đã không còn buồn ngủ nữa rồi, có lẽ là do vận động, anh có chút đói, lập tức bắt đầu ăn bữa sáng trên bàn.
Trần Thiên Hoa ngồi ở bên cạnh bàn, cậu ta cũng đói bụng, lúc này cũng giống Chu Dật Minh cùng nhau lang thôn hổ yết.
Tề Chích nhìn tình huống trước mặt, bất đắc dĩ xoay người đi phòng bếp, chuẩn bị làm thêm một phần bữa sáng nữa, vốn anh ta chỉ làm có hai phần, hiện giờ lại không có phần của mình……
Nhìn Tề Chích đi, trên mặt Trần Thiên Hoa lập tức hiện ra biểu tình khóc tang:
“Bác ơi, con thật thảm !”
“Thiên Hoa, đừng khổ sở, rốt cuộc có chuyên gì?” Chu Dật Minh lập tức tinh thần chấn hưng. Một năm trước, Trần Thiên Hoa và Tạ Cẩm Chương kết hôn , Tạ Cẩm Chương đã sớm bị Trần Thiên Hoa bắt cóc về nhà, thời gian ở Trần gia so với thời gian ở nhà mình còn dài hơn, sau khi kết hôn đương nhiên cũng ở lại Trần gia. Sau khi bọn chúng kết hôn, số lần anh có thể nhìn thấy Trần Thiên Hoa trong một năm nay đều rất ít.
Sắc mặt Trần Thiên Hoa hết đổi lại đổi, chính cậu ta cũng không biết nên nói như thế nào mới tốt:
“Bác, con…. Đều là Tạ Cẩm Chương hỗn đản !”
Chu Dật Minh nhìn cháu mình, Trần Thiên Hoa từ nhỏ đã là thiên chi kiêu tử, biểu tình như vậy hậu như chưa từng xuất hiện trên mặt cậu ta.
Có điều, biểu tình như vậy, nhìn thế nào cũng thấy giống y như đúc khi Chu Dật Cẩn oán hận với anh? khi đó Chu Dật Cẩn sẽ nói –“Trần Mộc hỗn đản !”
Hẳn sẽ không giống như anh đang nghĩ chứ ? Nhưng, Trần Thiên Hoa vẫn luôn chiếm vị trí ở trên, Tạ Cẩm Chương cũng đặc biệt nghe lời cậu ta, không đến mức buổi tối liền thay đổi vị trí chứ ? Có điều, cho dù là thật sự như vậy, Trần Thiên Hoa muốn oán hận, hẳn nên oán hận từ trước, cũng không thể đến bây giờ mới đau đớn.
Trần Thiên Hoa nhìn thấy biểu tình của Chu Dật Minh, liền đoán được đối phương đã biết tình huống của mình:
“Bác, lúc trước chẳng có chút dấu hiệu nào, tối hôm qua con mới uống hơi nhiều rượu, tại sao lại……”
Trần Thiên Hoa rất muốn mắng chửi người, hiện tại, phía sau của cậu ta còn đang đau lắm!
Ở cùng một chỗ với Tạ Cẩm Chương, bắt đầu từ lần đầu tiên, cậu ta chính là người ở phía trên, ai ngờ đã hơn một năm, vậy mà cậu ta còn bị phản công?
Kỳ thật bị áp cũng không có gì, cậu ta yêu Tạ Cẩm Chương, quả thật cũng không để ý điều này, nhưng người lúc trước vẫn đang ngoan ngoãn, lại đột nhiên làm chuyện như vậy, trong khoảng thời gian ngắn , cậu ta không có cách nào tiếp nhận được!
Chu Dật Minh nhìn Trần Thiên Hoa, anh là người rất bao che khuyết điểm. Trần Thiên Hoa lại là đứa trẻ được anh nuôi nấng như con, nhưng, tại sao anh lại rất muốn cảm ơn Tạ Cẩm Chương bên kia ?
“Thiên Hoa, cái này cũng không có gì, mặc kệ thế nào, cũng đều là con chiếm tiện nghi không phải sao ?”
Trần Thiên Hoa vừa mới sáng sớm đã xúc động chạy đến như vậy, lúc này cũng có chút hối hận, lại nói tiếp, Tạ Cẩm Chương đối với cậu ta thật sự tốt lắm, tối hôm qua lúc bị áp cậu ta có chút mơ mơ màng màng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ôn nhu của đối phương……
“Bác à, đồ ăn bác Tề làm càng ngày càng ngon.” Nhìn thấy Tề Chích đi ra khỏi phòng bếp, Trần Thiên Hoa lập tức không nói nhiều .
“Ừ.” Chu Dật Minh trong lòng cao hứng, lập tức gật đầu, mặc dù có thời điểm Tề Chích rất đáng giận , nhưng không thể không nói, anh ta đối với anh rất tốt.
“Em có muốn ăn thêm không ?” Tề Chích bưng ra không ít đồ ăn, đương nhiên đối vớiChu Dật Minh hiến ân cần.
Nhìn hai người đối diện ngọt ngào mật mật, Trần Thiên Hoa đột nhiên có chút nhớ Tạ Cẩm Chương .
Chuông cửa ở phía sau vang lên, Tạ Cẩm Chương đến đây.
Trần Thiên Hoa không định để người khác chế giễu, lập tức cáo từ rời đi, hơn nữa cố gắng để tư thế đi đường của mình trông bình thường một chút.
Lúc trước cậu ta không hề biết, Tạ Cẩm Chương ở phía dưới có thể khó chịu như vậy, tuy rằng bản thân cũng chăm sóc tốt cho cậu ấy, nhưng là……
“Thiên Hoa, em gọi điện cho anh, tại sao anh không nghe!” Vẻ mặt Tạ Cẩm Chương khẩn trương, đáng thương hề hề mở miệng.
“Anh không để ý……” Trần Thiên Hoa nhìn bộ đàm liên lạc của mình, che giấu Tạ Cẩm Chương, có một trăm cuộc điện thoại chưa nhận và mấy chục tin nhắn chưa đọc.
“Thiên Hoa, em xin lỗi, tối hôm qua em thượng……” Tạ Cẩm Chương nắm lấy đầu mình, giống như không biết nên nói điều gì mới tốt:
“Ta cứ tưởng anh đồng ý ……”
Trần Thiên Hoa sửng sốt, hai người bọn họ, dường như ngay từ ngày đầu tiên cậu đã cam chịu cho cậu ta ở mặt trên, cũng không hề chính thức nói về chuyện này. Đương nhiên Tạ Cẩm Chương cũng không biết, cậu ta không muốn làm người ở phía dưới.
Đứa nhỏ này có chút ương ngạnh, hơn nữa đã lâu như vậy, tuy không ít lần cậu ta chăm sóc đối phương, nhưng giặt quần áo, nấu cơm, việc nhà đều là Tạ Cẩm Chương làm, có đôi khi chính cậu ta cũng cảm thấy mình quá mức áp bức đối phương……
Mà thôi ! Trần Thiên Hoa vỗ vỗ đầu đối phương:
“Anh không thích ở phía dưới, về sau em tuyệt đối không được làm như vậy !”
Đối mặt với người mình thích, cũng không thể cường ngạnh nổi, nhìn thấy khuôn mặt tuấn lãng của Tạ Cẩm Chương lộ ra biểu tình đáng thương hề hề trước mặt mình, Trần Thiên Hoa liền cảm thấy vốn muốn trách cứ một trận lúc này lại không thể nói thành lời, hơn nữa, vừa nghĩ đến việc trách cứ đối phương, tại sao cậu ta lại cảm thấy thật chột dạ? vốn đối phương còn bị cậu ta áp một năm……
“Về sau nếu không được anh đồng ý, em tuyệt đối sẽ không làm như vậy !” Tạ Cẩm Chương lập tức cam đoan nói.
Trần Thiên Hoa cảm thấy cam đoan này có chút kỳ quái, nhưng cũng không quá để ý.
Tạ Cẩm Chương kéo tay Trần Thiên Hoa thủ, về sau, nghĩ cách để đối phương đồng ý là được rồi!
Cậu không có lòng tham, thi thoảng có một lần như vậy là được rồi.
|
Ngoại truyện: A Hổ…
Tôi là một con linh thú, một con miêu linh thú, nhưng, tuy rằng tôi chỉ là một con linh thú, lại không hề giống với linh thú bình thường xinh đẹp yếu ớt như vậy, tương phản, tôi vô cùng cường đại, hơn nữa tất cả mọi người đều biết.
Lại nói tiếp, chủ nhân của tôi giống như đã có dự kiến trước, ngài ấy lấy cho tôi một cái tên vô cùng vang dội, tên là A Hổ. Sau đó, quả thật tôi cũng cường đại vĩ ngạn như lão hổ. Đương nhiên, tôi nói lão hổ trước mạt thế, chứ không phải là hổ thú!
Tuy rằng so sánh với linh thú thì cơ thể của tôi rất lớn, nhưng nếu so với dị thú…… Người lấy linh thú so sánh với dị thú, tuyệt đối đều là đầu óc có vấn đề ! Tôi tin tưởng, tôi tuyệt đối là con linh thú vĩ đại nhất trong lịch sử linh thú ! bởi vì, tôi là một con linh thú có dị năng !
Làm một con linh thú cường đại, tôi vô cùng thích thân phận của mình, cũng càng thích chủ nhân của tôi.
Nhưng, từ sau khi Chu Dật Cẩn xuất hiện, ánh mắt của chủ nhân đặt trên người tôi càng ngày càng ít.
Có điều, dù sao tôi cũng là linh thú, không tất yếu phải đi ghen tị với một sinh vật có hai cái đùi giống như chủ nhân. Hơn nữa, người gọi là Chu Dật Cẩn này, con linh thú bên cạnh y, thật sự rất hợp khẩu vị của tôi.
Lại nói tiếp, lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy Tiểu Bảo, rốt cuộc là tình huống gì tôi cũng không còn nhớ rõ nữa, dù sao đã qua nhiều năm như vậy rồi, hơn nữa, ấn theo cách nói của chủ nhân, khi đó tôi chưa mở linh trí, cho nên trí nhớ mới có thể kém như vậy.
Có điều, tuy rằng tôi không nhớ rõ, nhưng ngẫm lại đều có thể nghĩ đến tình huống hôm đó, Tiểu Bảo kia, khẳng định là bị tôi ức hiếp!
— đây cũng là phương thức nhất quán khi chúng tôi ở chung, không phải sao ?
Trong trí nhớ của tôi, lúc lưu lạc trên biển với chủ nhân, thời điểm bị một con đại bạch sa bắt nạt, đã bắt đầu trở nên vô cùng rõ ràng, hơn nữa, chủ kiến của mình cũng càng ngày càng nhiều.
Tôi còn nhớ vô cùng rõ ràng áp lực mà con dị thú to lớn kia mang đến, cũng là nó, khiến cho tôi bắt đầu nhận thức thế giới này, bắt đầu từ thời điểm ấy, tôi đã không còn giống bình thường nữa, sống một cách vô tri vô giác, làm một con linh thú chiến đấu như một cỗ máy.
Bạch Khả Khả, con đại bạch sa kia thường hay dò xét tôi, điểm này ngay từ lúc đầu tôi đã biết, mà chuyện tại sao nó phải làm như vậy tôi cũng biết, khẳng định là vì khối đá kì quái mà chủ nhân đã cho tôi ăn lúc trước.
Nghe nói khi đó cũng ở trên biển, tôi đã không còn nhớ gì cả, có điều khối đá có lực hấp dẫn vô cùng lớn kia, tôi còn nhớ vô cùng rõ ràng.
Vài ngày trong biển khiến cho tôi vô cùng khó chịu, tôi là một con linh thú yêu sạch sẽ, nhưng trong biển này lại hoàn toàn không thể tắm rửa, mà quan trọng hơn là, còn không có đồ ăn ngon!
Rất nhiều năm về sau, tôi đều cho rằng, cho dù là thất bại phẩm do bạn lữ của chủ nhân xuống bếp làm ra hay là thành phẩm không nỡ nhìn của con trai chủ nhân khi luyện tập trù nghệ, cũng có hương vị tốt hơn rất nhiều so với mấy loài hải tảo mới sinh tanh ngòm kia, kinh khủng như vậy, ăn vào còn dễ bị tiêu chảy.
Đoạn thời gian ấy, tôi và chủ nhân sớm chiều ở chung, đây vốn là chuyện khiến cho một con linh thú như tôi phải vô cùng vui mừng, nhưng, như lúc trước tôi cũng đã nói, không cẩn thận còn bị tiêu chảy……
Hình tượng của tôi ! cũng may, hình tượng của chủ nhân anh minh thần võ cũng hoàn toàn bị hủy rớt, điều này làm cho tôi cân bằng hơn không ít.
Có điều, cho dù hình tượng bị hủy rớt, đoạn thời gian tôi và chủ nhân sớm chiều ở chung kia, cảm cũng giúp cho tình cảm tốt hơn.
Có điều sau khi trở về, tôi và chủ nhân lại bị rất nhiều thứ ngăn cách, hoặc là, những thứ nói không nên lời, bởi vì bọn họ đều là những sinh vật có hai đùi giống như chủ nhân.
Theo lý giải của tôi, chính là bạn lữ của chủ nhân, còn có con của chủ nhân.
Bạn lữ và con, đối với linh thú mà nói thực xa lạ, bởi vì phần lớn linh thú đều được bồi dưỡng từ trong viện nghiên cứu, bao gồm cả tôi.
Linh thú giống như tôi, không có khả năng sinh sôi nảy nở hậu đại, có điều, nghe nói theo lý thì chủ nhân và bạn lữ của ngài cũng không thể sinh sôi nảy nở hậu đại, nhưng bọn họ có hai đứa nhỏ, tôi nghĩ tôi cũng cần cố gắng, có lẽ tôi có thể tạo ra hậu đại của mình.
Đúng rồi, về phần vì sao tôi muốn tạo ra hậu đại của mình……
Đương nhiên là vì tôi có bạn lữ !
Được rồi, tôi cũng không thể nói rõ ràng bạn lữ của tôi có từ khi nào, kỳ thật, cũng không phải là chưa nói rõ ràng, phía trên đang nhắc tới, con linh thú duy nhất kia, chính là bạn lữ của tôi!
Chỉ cần tôi nguyện ý, tôi có thể trở nên lớn giống như lão hổ trước mạt thế, nhưng bạn lữ Tiểu Bảo của tôi, nó lại chỉ là một con linh thú nho nhỏ.
Tôi sẽ không ghét bỏ nó nhỏ, bởi vì vốn tôi cũng nhỏ như vậy, nếu không có chủ nhân, khẳng định cả đời này tôi cũng không thể biến lớn, càng không thể có tư duy rõ ràng như hiện nay, nhưng, tôi vẫn có một chút xíu ghét bỏ nó, bởi vì nó quá ngu ngốc, rất ngây người !
Nó ngốc tới trình độ nào ? Chỉ sợ tôi nói với bạn bạn cũng không tin ! Tiểu Bảo tên kia, thời điểm tôi muốn đem nó áp đảo, vậy mà nó còn tưởng đấy là tôi bắt nạt nó chứ không phải là yêu thích nó!
Đúng là đứa nhỏ xui xẻo…… Bắt đầu từ lúc đó, tôi liền thề nhất định phải để chủ nhân chuẩn bị một ít tinh hạch dị thú đến cho nó ăn. Tôi cảm thấy nếu nó ăn cái đó, hẳn có thể trở nên thông minh.
Ý tưởng này của tôi quả thật không tồi, ít nhất cho tới hiện giờ, nó đã không còn bài xích một vài vận động nào đó nữa.
Có điều, kỳ thật tôi vẫn rất thích Tiểu Bảo ngốc ngốc, so sánh với tiểu lang, cái con lang thú một chút cũng không hề nhỏ kia tuy rằng thông minh, nhưng cũng quá mức giảo hoạt !
Từng, bởi vì bản năng sùng bái cường giả, tôi cũng rất muốn đến gần con lang thú kia, có điều, sau khi ở chung tôi lại có cảm giác muốn đem đối phương chặt thành tám khúc!
Cái gì gọi là vật nhỏ ? Tôi chính là linh thú vĩ đại A Hổ !
Vẫn là Tiểu Bảo tốt nhất, bị tôi bắt nạt mà vẫn thích tôi như cũ, hơn nữa Tiểu Bảo giống như một quả cầu, thật sự khiến tôi rất thích bắt nạt nó !
Chủ nhân của tôi, sau khi trở về từ biển lại càng thêm cường đại, nhưng khi đó, tôi thường không thể không rời khỏi ngài. Nguyên nhân, chính là bởi vì lúc trước tôi đã ăn một cục đá được gọi là thiên thạch khiến cho tôi có năng lực giúp người ta tiến hóa.
Tiến hóa ? Chính là giống như tôi sẽ có dị năng? Cảm giác như vậy cũng không nhất định thấy tốt, khi đó, tôi còn có cảm giác không thể hô hấp.
Chủ nhân thường đem tôi giao cho người khác, hậu quả đưa đến chính là thời gian Tiểu Bảo trở thành bạn lữ của tôi chậm lại rất nhiều, bởi vì tôi căn bản không có thời gian ở chung với nó. Lúc trước ở trên thảo nguyên Châu Phi tôi có thu hai đứa người hầu, là một đôi liệp báo thú, cũng không có thời gian ở cạnh chúng nó, thật sự là đáng tiếc.
Có điều mấy ngày nay, với tôi mà nói cũng không phải vô cùng gian nan, bởi vì trong lúc người khác còn chưa phát hiện ra, tôi đã chậm rãi học tập tất cả. Cả ngày đi theo ông lão kia, ưu việt cũng không ít, ít nhất thực lực của tôi càng thêm cường đại, tầm nhìn cũng mở rộng, còn có thể nghe hiểu một vài lời nói của bọn họ.
Sinh vật có hai cái đùi giống như chủ nhân, quả thật khiến người ta sùng bái, ít nhất, cổ họng của tôi vĩnh viễn cũng không thể phát ra được nhiều âm thanh như vậy.
Sau khi đi theo ông lão trở về, tôi bắt đầu đi theo bạn lữ của chủ nhân.
Tôi rất thích Chu Dật Cẩn, từ rất lâu lúc trước đã thích, đương nhiên, càng thích linh thú Tiểu Bảo của y.
Chủ nhân đem tôi phó thác cho Chu Dật Cẩn, điều này giúp hành động truy “Thê” của tôi càng thêm tiện lợi.
Mặt khác, chủ nhân và bạn lữ của ngài, còn có con của bọn họ buổi tối sẽ ngủ chung một phòng, cái này chứng tôi, tôi có thể cùng Tiểu Bảo chậm rãi bồi dưỡng cảm tình.
Tôi là một con mèo, Tiểu Bảo là một con cẩu, có điều, không phải có người đã nói tình yêu là không cần tuổi không cần tiền tài, không cần địa vị, thậm chí không cần cả chủng tộc và giới tính sao?
“Uông uông, uông uông uông !” Thời điểm tôi đang trầm tư, Tiểu Bảo đi lại đây .
Tôi từng nghe chủ nhân nói qua, một khi một người được ổn định, sẽ càng dễ dàng béo phì, cho nên ngài ấy mới luôn lôi kéo bạn lữ của mình làm vài loại vận động giảm béo, hơn nữa nếu bạn lữ của ngài ấy cự tuyệt cũng sẽ bị ngài ấy tìm cơ hội đặt dưới thân làm một vài vận động nhấp nhô……
Tôi cảm thấy định luật này cũng có thể áp dụng trên người linh thú.
Hiện giờ, chủ nhân của tôi đã kết hôn, tuần trăng mật cũng có, mỗi ngày đều ngọt ngọt ngào ngào trôi qua thuận tiện mang theo hai đứa nhỏ. Đương nhiên tôi và Tiểu Bảo cũng không được nhàn rỗi, tôi còn tốt, vẫn luôn cố gắng duy trì dáng người, cho nên cũng chỉ hơi béo một tí, mà Tiểu Bảo sao……
“Uông, uông uông, uông !” Nói Tiểu Bảo, Tiểu Bảo đã đến, tôi nhanh chóng nhìn thấy một đoàn tròn vo lăn từ trong góc ra trước mặt mình, nhìn qua giống như một quả cầu.
Kỳ thật, lúc trước dáng người của Tiểu Bảo cũng không tồi, nhưng hiện giờ…… Bởi vì bốn chân không thể cùng bước, thậm chí nó đã học xong kiểu bước hai chân trước lên, sau đó hai chân sau đạp một cái, dạng này giống như đang đi lùi vậy.
Không thể không nói, bởi vậy, ngược lại khiến cho cái chân ngắn chạy chậm của nó hiện giờ đã nhanh hơn không ít.
“Miêu ~” Tôi hưng phấn mà kêu một tiếng, liền nhảy lên liếm mặt Tiểu Bảo.
Tuy rằng hiện giờ nó rất béo, nhưng tôi lại càng thích nó, bổ nhào vào đống thịt đô đô trên người nó, hoặc là nằm bên cạnh đống thịt đô đô của nó, cũng đã đủ thư thái, nếu làm thêm chuyện khác ……
Có vài thời điểm, vẫn nên có thịt một chút mới tốt, đừng cho là tôi chưa từng nhìn thấy, chủ nhân từng cười rất đáng khinh mà nắm lấy mông của bạn lữ nhà ngài ấy, còn nói nhiều thịt một chút mới có cảm xúc, lại nói cảm xúc này cũng có thể so được với phụ nữ mềm mại……
Đương nhiên, chủ nhân của tôi vừa nói xong, liền bị bạn lữ của ngài ấy ném cho một bông thối thối hoa vào mặt, mùi thối còn ở trên người mất hơn hai ngày, mà trong hai ngày này, ngay cả con của ngài ấy thấy ngài ấy còn phải bỏ chạy. Tuy rằng tôi cũng rất kính yêu chủ nhân, nhưng hiện giờ tôi đã có vợ bên cạnh, khẳng định còn phải suy xét đến ý nguyện của bạn lữ, cho nên, tôi liền ủng hộ chủ nhân trên phương diện tinh thần, còn hành động…… Tôi liền đầu nhập vào ôm ấp của bạn lữ nhà chủ nhân, vừa có thể khiến cho Tiểu Bảo vì thế mà ghen tị, còn có thể dùng cái này áp chế mà làm vài loại vận động với Tiểu Bảo……
Đại khái, chủ nhân cũng tự ý thức được mùi thối trên người mình, lặng yên mà không dám tiếp cận bạn lữ, cuối cùng còn khóc rống chảy nước mắt xám hối mà nói rằng mình đã lỡ lời, cũng tỏ vẻ đời này bản thân chỉ có một người duy nhất từng “Xâm nhập tiếp xúc” là bạn lữ, mới được tha thứ .
Tối hôm đó, dường như chủ nhân lại một lần nữa được cảm nhận xúc cảm tốt đẹp, ngày hôm sau liền cười như kẻ trộm.
“Uông uông !” Tiểu Bảo đến cọ cọ bụng của tôi, tôi bị nhột, liền không kịp nhớ lại chuyện của chủ nhân, phải biết, bụng chính là điểm nhạy cảm nhất của tôi!
“Miêu ô ~” Tôi ngứa đến lăn lộn, bị Tiểu Bảo đặt ở dưới thân, sau đó, tôi phát hiện bạn lữ trung hậu của mình, vậy mà trong ánh mắt lại lóe qua một tia giảo hoạt.
Ta biết, mấy năm nay dưới sự giáo dục của mình, Tiểu Bảo đã trở nên thông minh hơn rất nhiều, nhưng ngay cả như vậy, đứa nhỏ này cũng không có khả năng thật sự thông suốt, khẳng định có người dạy bậy bạ cho nó, nhưng cho dù dạy bậy bạ thì sao? Giá trị vũ lực của chúng tôi cũng không cùng một cấp bậc!
Tôi nhanh chóng biến lớn, sau đó, Tiểu Bảo đang áp lên người tôi liền biến thành đang ghé lên lưng tôi.
“Uông uông uông !” Tiểu Bảo nắm chặt lấy bộ lông trên lưng tôi, tôi lắc lắc đầu, chạy ra bên ngoài, mấy đứa nhỏ nhà chủ nhân đã trưởng thành, hai con liệp báo thú cũng trở nên càng thêm cao lớn, có điều cho dù như thế, bọn họ cũng không dám làm càn trước mặt tôi.
Tôi đi vào trong viện, đuổi hai con liệp báo thú đi, sau đó chiếm lấy một phiến cỏ lớn, đem Tiểu Bảo ở trên lưng buông xuống, bắt đầu dùng chân trước xoa bụng đối phương!
Nó dám xoa bụng của tôi, đương nhiên tôi cũng muốn xoa lại bụng của nó để trừng phạt.
Có điều, đợi đến buổi tối ngày hôm nay, nhất định tôi còn muốn làm thêm một vài loại vận động có ích cho tinh thần và thể xác…… Cái từ hình dung này, đương nhiên cũng là do nghe được chủ nhân nói.
Giống như con đại bạch sa đang xin đứa co thứ mười hai, buổi sáng hôm nay nó vừa yêu cầu với chủ nhân muốn có thêm một đứa nhỏ nữa, có điều, con của tôi và Tiểu Bảo, nên gọi là miêu cẩu thú hay cẩu miêu thú ?
Còn có, tôi đã quên không nói, ngay ngày hôm qua, tôi đã đạt đến cấp mười, tôi là một con linh thú vô cùng thông minh, cho nên tuy rằng chỉ có cấp mười, lại có thể dùng tinh thần lực trao đổi với chủ nhân!
Số tuổi của tôi mà so với Bạch Khả Khả thì quả thật là rất nhỏ, chủ nhân cũng đã từng nói qua, chỉ cần tôi cố gắng, khẳng định có thể trở thành một con linh thú đệ nhất cấp mười một, giống như bạn lữ của chủ nhân, chỉ cần vẫn cố gắng, y nhất định có thể trở thành cao thủ cấp mười một giống như chủ nhân, cùng nhau sống thật lâu thật lâu.
Nhưng, kì thật tôi cũng không muốn trở thành linh thú cấp mười một, ngược lại là Tiểu Bảo……
Tôi đã cho nó ăn tinh hạch lâu như vậy rồi, nó cũng đã đạt tới cấp tám, một ngày nào đó, nó cũng sẽ đạt tới cấp mười đúng không?
“Uông ~ uông ~” Tiểu Bảo đang lăn lộn trên mặt đất cầu xin, tôi một ngụm cắn nó, quyết định một vài chuyện cũng không cần chờ đến buổi tối mới làm.
Ân, không biết khi nào tôi mới có thể sử dụng thân hình hiện tại để làm với nó đây?
~~~ TOÀN VĂN HOÀN ~~~
|