Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi
|
|
Chương 85: Kỳ Nghỉ “Giải thích.” Yên lặng đứng trong bóng đêm, Liên Kỳ Quang mặt không biểu tình nhìn bóng người màu đen trước mặt, cây súng trong tay lóe sáng ngân quang. “T-36, Hạ Hầu thiếu tướng đúng là rộng rãi.” Cũng không vì cây súng trong tay Liên Kỳ Quang mà sợ hãi, Long Ảnh bỏ đi lớp ngụy trang, con ngươi trầm mặc trong trẻo lại lạnh lùng hiện giờ bị huyết tinh cùng thô bạo thay thế. “Đối phó với một đầu lĩnh không tặc, quả thực là dùng dao mổ trâu giết gà.” “…” “Tôi không có ác ý.” Đối diện với Liên Kỳ Quang thật lâu, Long Ảnh dấu đi thô bạo trong mắt, trầm mặc cúi đầu. “Tôi không tin.” “Kẻ đáng giết ta đã giết, người đáng chết đã chết, thù của tôi cũng đã báo, Mặc Long đã chết trong vụ nổ của trận phản loạn kia, hiện giờ còn sống chính là Long Ảnh.” “Nếu là trước kia, tôi còn có tâm tư muốn gầy dựng lại thế lực, chính là…” Long Ảnh dừng một chút, ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn về phía Liên Kỳ Quang. “Tôi thực thỏa mãn với cuộc sống bình an hiện giờ, tôi thật lòng thích anh trai cậu, tôi muốn một gia đình.” “Liên Dục Thành là một người chán ghét chiến tranh, tình nguyện làm người bình thường, sống một cuộc sống bình thường, nếu biết thân phận của anh, tôi dám cam đoan, Liên Dục Thành sẽ làm thịt anh.” T-36 xoay một vòng trong tay, cất vào không gian, Liên Kỳ Quang đút tay vào túi tiền, thản nhiên mở miệng. “Nhưng Mặc Long đã chết rồi, hiện giờ còn sống chính là Long Ảnh, không phải sao.” “…” Mặt than nhìn ánh mắt thản nhiên của Long ảnh, Liên Kỳ Quang thực lâu không nói gì. Thật lâu sau. “Xem ra anh nghĩ tôi sẽ giúp anh che dấu.” “Không phải che dấu, mà là quên đi.” “Tùy anh.” Liên Kỳ Quang xoay người rời đi, giọng điệu lạnh nhạt: “Nếu có một ngày anh vi phạm những lời đã nói hôm nay, tôi sẽ tự tay chém rụng đầu anh.” “Nhất định.” Long Ảnh kinh ngạc nói, biểu tình chậm rãi kiên định. “Liên Dục Thành thế nào tôi không biết, nhưng nếu Thiệu Huyền lừa tôi, tôi nhất định làm thịt anh ta.” “…” Long Ảnh. (Học viện) “Oa! Nghỉ rồi!” “Này! Có sắp xếp gì chưa? Cùng đi thám hiểm Bố Đát tinh được không?” “Tốt! !” “Tính tôi luôn! Cùng đi!” … Vô luận ở nơi nào, kỳ nghỉ của học viện vĩnh viễn là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của đám học trò. Liên Kỳ Quang cũng không nhiều đồ đạc, tùy tiện thu dọn mấy bộ quần áo cùng máy tính bỏ vào không gian, liền ra khỏi phòng. Trong phòng khách, Mễ Tiểu Bảo cùng Phong Thanh Dương thấy Liên Kỳ Quang đi ra, âm thanh thoáng cái im bặt, ánh mắt tập trung về phía cậu. Đối với bộ dáng gượng gạo của hai người, Liên Kỳ Quang làm như không thấy, tùy tay đóng cửa đi ra khỏi ký túc xá. “Khô Mộc!” Mắt thấy Liên Kỳ Quang sắp rời đi, Mễ Tiểu Bảo đột nhiên mở miệng. Liên Kỳ Quang dừng lại, hơi nghiêng đầu, vẻ mặt bình thản: “Có việc?” “Cái kia, ngày nghỉ cậu sắp xếp gì chưa?” Mễ Tiểu Bảo có chút mất tự nhiên vò vò góc áo, ấp a ấp úng mở miệng hỏi. “…” “Ách! Mình không có ý gì khác, chỉ là nếu cậu không có dự định gì, thì có thể…” “Không cần.” Mặt than đánh gãy lời Mễ Tiểu Bảo. “A?” Mễ Tiểu Bảo sửng sốt, sắc mặt chậm rãi ảm đạm. Nhìn Mễ Tiểu Bảo cúi đầu, Liên Kỳ Quang trầm mặc một lát, lại nói: “Tôi muốn tới tìm bạn đời của mình.” Liên Kỳ Quang dứt lời, cũng không để ý phản ứng của hai người, nhấc chân rời đi. Theo tiếng đóng cửa, Liên Kỳ Quang biến mất trong tầm mắt hai người. Bạn đời? Nga! Hóa ra là vậy, dù sao… Không đúng! Bạn đời! ! ? ? Mễ Tiểu Bảo đột nhiên ngẩng đầu, cùng Phong Thanh Dương hai mặt nhìn nhau, từ trên mặt đối phương nhìn ra một mảnh kinh ngạc cùng không thể tin. ‘Vợ, người của anh ba ngày sau sẽ tới, ngoan ngoãn chờ.’ ‘Đã biết.’ Trả lời tin của Hạ Hầu Thiệu Huyền, Liên Kỳ Quang tắt quang não, ngẩng đầu nhìn con đường nhốn nháo, xoay người đi tới một bên, ngồi xuống ở ven đường. Đủ loại ánh mắt của đám người lui tới phóng tới, tai Liên Kỳ Quang giống như không nghe thấy, đầu óc trống rỗng, mặt than nhìn chằm chằm mặt đất ngẩn người. ‘Xì!’ Theo một trận bụi đất bay lên, cơn gió ập tới, một chiếc phi hành khí xa hoa khí phách đáp xuống ngay trước mặt Liên Kỳ Quang. “Chào! Tiểu Quang ~~” Âm thanh ngọt mị từ trên đỉnh đầu vang vọng, Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, liếc mắt liền nhìn thấy gương mặt tươi cười sáng lạn của Quan Trạch đang tựa bên cửa sổ quơ quơ móng với mình. Hôm nay là bắt đầu kỳ nghỉ, cổng học viện không còn vắng lặng như thường ngày, xe huyền phù đậu khắp nơi, người máy gia dụng, học trò không ngừng tới lui, vui cười đùa giỡn. Hiện giờ đột nhiên xuất hiện một chiếc phi hành khí rõ ràng không phải người khu ba có khả năng sở hữu, nhất thời hấp dẫn đủ loại ánh mắt, thấp giọng thì thào bàn luận. “Tiểu Quang, ngồi ở đây làm gì?” Tựa hồ không phát hiện bản thân đã trở thành tiêu điểm, Quan Trạch cười tủm tỉm nhìn Liên Kỳ Quang. “Chờ Liên Dục Thành tới đón.” “Tiểu Quang, Liên Dục Thành là anh trai nhóc, không thể gọi thẳng họ lẫn tên như vậy.” Quan Trạch lắc lắc ngón tay, xoay người mở cửa phi hành khí. “…” Liên Kỳ Quang. “Còn thất thần làm gì, mau lên nà.” Quan Trạch hất cằm, nói. Liên Kỳ Quang đứng dậy, mặt than tiến tới trước phi hành khí, thả người nhảy lên. Trong ánh mắt kinh ngạc của đám người, phi hành khí xoay một vòng, hùng dũng oai vệ bay vụt đi, biến mất trong mắt mọi người. “Phong Thanh Dương, Khô Mộc, cậu ta rốt cuộc là ai?” Nhìn theo hướng phi hành khí biến mất, Mễ Tiểu Bảo ngơ ngác mở miệng. “Mặc kệ nó! Nếu cậu ta không chê thì vẫn làm bạn, chỉ số thông minh đã không đủ, nghĩ nhiều như vậy làm gì.” Phong Thanh Dương nhún nhún vai, tiến tới ôm chầm lấy bả vai Mễ Tiểu Bảo. “Thế nào? Ngày nghỉ có ai làm bạn không, không thì đi chung?” “Ba mình mới cho hai vé tàu, cùng đi đi?” “Đi a! Đúng là kẻ có tiền!” “Thôi nha! Đừng có chọc mình!” “…” … “Anh cậu có việc không tới được, vừa lúc tôi rãnh rỗi nên chủ động chạy tới đón.” Trên phi hành khí, Quan Trạch khui một lon đồ uống, đưa cho Liên Kỳ Quang. “Ân.” Liên Kỳ Quang nhận đồ uống, ngốc ngốc lên tiếng. “Nhóc không tò mò vì sao tôi ở khu ba sao?” “Không.” “Tôi tốt bụng nói cho nhóc biết vậy.” “…” Liên Kỳ Quang. “Diễn viên ‘Tiếu Ngạo Giang Hồ’ đã định rồi, chuẩn bị chụp ảnh, lần này tôi tới để thử y phục diễn.” “Đông Phương Bất Bại.” Liên Kỳ Quang nhớ ra lần trước gặp, Quan Trạch nói mình tới diễn thử vai này. “Ân ân ân!” Nói tới mục đích của mình, Quan Trạch liền thực hưng phấn, kích động kể lễ mình phải tranh đoạt với biết bao người, chiến đấu oanh liệt, cuối cùng mới giành được vai diễn. Nhìn Quan Trạch lải nhải, Liên Kỳ Quang yên lặng uống cạn lon nước trong tay, lẳng lặng xê dịch qua một bên, nhắm mắt, bắt đầu ngủ. “Tiểu Quang! Tiểu Quang!” Rốt cuộc cũng nói xong chặn đường gian khổ, Quan Trạch ôm chầm lấy cánh tay Liên Kỳ Quang, kích động tới mặt đỏ bừng. “Tiểu Quang! Nhóc biết không? Bộ đồ kia thật sự rất đẹp, tôi chưa từng thấy qua quần áo đẹp đến vậy! Tưởng tượng đến lúc mặt nó diễn, tôi cảm giác giống như đang nằm mơ vậy, thực hạnh phúc.” Y phục diễn? Bị Quan Trạch túm lấy cánh tay lắc lắc, lông mi Liên Kỳ Quang run run, chầm chậm mở mắt. Là sách cậu đưa cho Liên Dục Thành, trong đó có vẽ tranh minh họa đi? “Tiểu Quang, lúc tôi quay phim nhóc cũng đi cùng đi, tôi nghĩ nhóc nhất định sẽ thích vai diễn đó.” “Không cần.” Mặt không biểu cảm rút tay lại, một lần nữa nhắm mắt. “Tôi muốn tới Bất Lạc tinh thăm Thiệu Huyền.” “A?” Lần này với phiên Quan Trạch ngây ngẩn. “Nhóc thối kia đồng ý?” “Ừm.” “Quả nhiên vợ là quan trọng nhất a.” Quan Trạch lẩm bẩm nói. “Nhóc thối này dám dấu mọi người, không được! Tôi phải nói chuyện này cho Vũ Trì, tin tức lớn a.” Liên Kỳ Quang hé mở ánh mắt thành một cái khe nhỏ, mặt than liếc nhìn Quan Trạch đang lầm bầm lầu bầu, bắt đầu nhắm mắt ngủ. ‘Người ngoại tinh đúng là không bình thường.’ Đây là ý tưởng duy nhất trong đầu Liên Kỳ Quang lúc này.
|
Chương 86: Đánh Là Thương Mắng Là Yêu Theo một tiếng thét chói tai, Liên Kỳ Quang nhìn chằm chằm máy tính trong tay, ý đồ muốn tìm ra thông tin khác. “Anh hai, đừng trừng mắt nữa, anh lại chết rồi.” Liên Tiêu Thù mặc váy ôm một con búp bê mặc váy hoa, ánh mắt mơ màng mà theo Liên Kỳ Quang là thực xấu xí đi tới. “…” Liên Kỳ Quang. “Anh hai, trò này anh đã đánh hai ngày rồi, đừng chơi nữa.” “Không cần!” “Chính là anh hai, trò này tổng cộng có ba ải, anh đánh suốt hai ngày, ngay cả ải hai cũng không qua được, đừng chơi nữa, em cũng bị anh làm không ngủ được a.” Liên Tiêu Thù tựa hồ không nhìn thấy sắc mặt chậm rãi lạnh xuống của Liên Kỳ Quang, tiếp tục đả kích. ‘Rắc!’ Máy tính trong tay Liên Kỳ Quang bị vỡ thành hai mảnh, đánh gãy lời Liên Tiêu Thù. “…” Liên Tiêu Thù. Liên Kỳ Quang bình tĩnh ném máy tính còn đang bốc khói trong tay qua một bên, chậm rì rì phủi phủi tay, trong ánh mắt kinh ngạc của cô em gái chậm rãi xoay người, ánh mắt sâu xa nhìn qua. “Tôi rất thông minh, là máy tính dính virus.” “Chính là, anh hai, hôm trước em vừa cài cho máy tính anh sáu phần mềm diệt virus mà.” Liên Tiêu Thù ngơ ngác nói. ‘Ầm!’ Chung nạn với máy tính, cái bàn bị Liên Kỳ Quang đập vỡ một nửa. “Là virus.” Liên Kỳ Quang nhìn chằm chằm Liên Tiêu Thù, mặt không biểu cảm lặp lại. “Anh hai, chính là…” “Hử?” Liên Kỳ Quang giơ nắm tay. “Dạ đúng!” Liên Tiêu Thù hồi phục tinh thần, giật mình đứng bật dậy nói to, sắc mặt nghiêm nghị. “Là virus, không phải do anh hai, anh hai là thiên tài, vĩnh viễn tồn tại trong lòng Tiêu Tiêu! !” Thấy Liên Tiêu Thù nói hợp ý, Liên Kỳ Quang thoáng chốc vui vẻ, chậm rì rì đứng dậy, sửa sang quần áo, bình tĩnh đi lên lầu. “Anh hai uy vũ! !” Liên Tiêu Thù siết chặt nắm tay nhỏ, cố gào to, chỉ sợ Liên Kỳ Quang không nghe thấy. Từ ngày ấy được Quan Trạch đưa về, Liên Kỳ Quang vẫn luôn ở nhà, lặp đi lặp lại ba chuyện, ăn cơm, ngủ, cùng chơi game, à! Còn một việc nữa, chính là chờ Hạ Hầu Thiệu Huyền tới đón. Có lẽ giống như Quan Trạch nói bộ phim đã bắt đầu quay, Liên Dục Thành trừ bỏ đêm Liên Kỳ Quang về nhà thì không thấy quay về thêm lần nào nữa. Ngày ấy Long Ảnh cũng đi theo sau Liên Dục Thành, từ đầu đến cuối Liên Kỳ Quang không thèm nhìn tới, Long Ảnh cũng không nói lời nào, hệt như hai người chưa từng gặp mặt. Liên Dục Thành vẫn như cũ không cho Long Ảnh sắc mặt hòa nhã, nhưng cũng không hùng hổ đòi đuổi người. Lúc ăn cơm cũng không quên múc cho đối phương một phần. Ngay cả Liên Tiêu Thù gọi chị dâu, Liên Dục Thành chỉ nhướng mày, hừ khẽ một tiếng, không còn phản bác. Này làm Liên Kỳ Quang cũng cho Long Ảnh một cái liếc mắt. Thấy Liên Kỳ Quang lên lầu, xác định cậu tạm thời sẽ không xuống nữa, lúc này Liên Tiêu Thù mới mềm nhũn cả người, thở phào một hơi. Nhìn cái bàn bị vỡ, Liên Tiêu Thù thè lưỡi, lắc đầu: “009-A, tính tình anh hai càng lúc càng không tốt.” “Cấp bậc nguy hiểm của cậu chủ là 90%, căn cứ theo hệ thống đặt ra, thấy cậu chủ thì phải bảo trì khoảng cách tối thiểu là ba mét.” 009-A dùng giọng nói lập trình cứng nhắc của mình đáp lời Liên Tiêu Thù. “009-A thu thập chút đi, bằng không anh cả về nhất định sẽ tức giận.” “Dạ! Cô chủ.” 009-A tuân mệnh tới thu dọn, Liên Tiêu Thù vào phòng bếp lấy ra một miếng bánh ngọt, trở về ngồi ở sô pha phòng khách. Chính là không chờ cô bé nuốt ngụm bánh xuống, Liên Kỳ Quang đã ăn mặc chỉnh chu đi xuống. “Anh hai, anh muốn ra ngoài à?” Sửng sốt nửa ngày, đến tận lúc Liên Kỳ Quang sắp tới cửa, Liên Tiêu Thù với vội vàng nuốt ngụm bánh xuống, mở miệng hỏi. “Ân.” Mặt than đáp. “Chờ một chút, em đi cùng nữa.” Liên Tiêu Thù quẳng bánh xuống, nhanh chóng chạy tới. “Không cần.” “Anh hai ~~” “Phiền.” “Em không phiền đâu! Em sẽ thực ngoan mà anh hai! !” Liên Tiêu Thù chầm chậm chạy qua, ôm cánh tay Liên Kỳ Quang lắc lắc cầu xin. “Ăn nhiều lắm, không có tiền, nuôi không nổi nhóc.” Mặt không biểu cảm rút tay lại. “Em có tiền!” Liên Tiêu Thù rút ra túi tiền: “Em nuôi anh hai.” “Không cần!” “Anh hai!” “Không cần!” “Em biết đường! Có em anh hai sẽ không sợ lạc.” “…” Liên Kỳ Quang. “Anh hai?” Trầm mặc hồi lâu, nhếch miệng, đưa tay đút vào túi tiền, nhàn nhạt nhìn trần nhà. “Đi thay quần áo.” “Dạ! !” Ánh mắt Liên Tiêu Thù sáng lên, nhanh chóng xoay người chạy về phòng. “Anh hai! Chờ em! !” “…” Ngu ngốc! Một trận rối loạn, Liên Tiêu Thù mặc một bộ váy vàng, cầm túi tiền, lí lắc túm góc áo anh hai nhà mình, cùng đi ‘hẹn hò’. “Anh hai? Chúng ta đi đâu vậy?” Ngồi trên xe huyền phù, Liên Tiêu Thù nghi hoặc hỏi. “Quảng trường, mua hạt giống.” Liên Kỳ Quang dứt lời liền nhắm mắt lại, hạ quyết tâm không mở miệng nữa. Liên Tiêu Thù bĩu môi, nhận mệnh làm chiếc ví di động cùng người dẫn đường. Lộ trình hai mươi phút, xe huyền phù dừng lại. Liên Tiêu Thù thanh toán tiền, nắm lấy anh hai đại nhân nhà mình đang buồn ngủ lắc lư xuống xe. “Anh hai, tỉnh tỉnh, tới rồi!” Dùng thân mình nhỏ bé của mình, miễn cưỡng chống đỡ, nhưng vài lần vẫn suýt làm Liên Kỳ Quang ngã sấp xuống, trong ánh mắt chăm chú kì quái của đám người xung quanh, Liên Tiêu Thù đỏ mặt, nhỏ giọng kêu. “Ân?” Liên Kỳ Quang hé mắt, có chút mờ mịt nhìn xung quanh. “Anh hai! Anh lại chơi game suốt đêm, không ngủ đủ giấc đúng không?” Liên Tiêu Thù cau mày, thở phì phì trừng mắt. “Ngủ.” Mặt than đứng vững, ngốc ngốc đáp. “Gạt người!” “Không tin chứng minh nhóc không ngu.” “Anh hai!” “Còn lèo nhèo nữa đem bán nhóc giờ.” “…” Liên Tiêu Thù. “Nhỏ ngốc! ?” Tiếng kêu kinh ngạc từ phía sau truyền tới, âm thanh quen thuộc, xưng hô quen thuộc làm Liên Tiêu Thù có cảm giác không tốt. Ngốc ngốc quay đầu, một bóng dáng quen thuộc thoáng chốc đánh nát tia hi vọng cuối cùng trong lòng cô bé. “Nhỏ ngốc! Thực là mày! ?” Liêm Khải đi tới, gương mặt kiêu ngạo có chút kinh ngạc. “Hừ! Cậu mới ngốc ấy!” Liên Tiêu Thù hất cằm, hừ nhẹ. “Nhỏ ngốc, mày ở đây làm gì! Cái đuôi của mày đâu?” Làm như không nghe câu trào phúng của Liên Tiêu Thù, Liêm Khải mở miệng hỏi. “Tôi ở đâu liên quan gì cậu, đồ quỷ đáng ghét! Còn nữa, không được nói Tử Tử như vậy!” “Hừ! Tao cứ nói đấy! Thì sao nào? Mày làm gì tao! ?” “Cậu…” Liên Tiêu Thù nghẹn, xoay người ôm lấy Liên Kỳ Quang: “Anh hai! !” Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, mặt không biểu cảm liếc nhìn Liêm Khải. Nhìn thấy Liên Kỳ Quang, cậu nhóc rõ ràng sửng sốt, lập tức lùi về sau hai bước, vẻ mặt cảnh giác trừng cậu. Nhìn bộ dáng cảnh giác phòng bị của Liêm Khải, lại nhìn Liên Tiêu Thù ủy khuất ôm mình, Liên Kỳ Quang trầm mặc một hồi, ngốc ngốc mở miệng. “Quỷ con, thích con heo này à?” ‘Heo?’ Liêm Khải. ‘Thích?’ Liên Tiêu Thù. “Ai, ai thích nó chứ! Ai thèm thích nhỏ ngốc này! !” Mất cả buổi mới hồi phục tinh thần, Liêm Khải mặt đỏ rần, xù lông, nhảy dựng lên mà rống. “Tôi mới không cần cậu thích!” Liên Tiêu Thù hừ một tiếng, quay mặt đi. “Phải không?” Liên Kỳ Quang à một tiếng, ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Hôm qua tôi xem một quyển sách, trong đó có một câu, đánh là thương mắng là yêu, thật sự nói rất đúng.” Nếu vậy, về sau không được dùng chân đá nữa. Vậy cứ rút đao chém đi! “Cái, cái gì a! !” Liêm Khải ‘bong bong’ chấn động lùi ra sau hai bước, kéo giãn khoảng cách với Liên Tiêu Thù, gương mặt nhỏ nhắn đỏ rực tới sắp bốc hơi. Ngay cả nói chuyện cũng không xong. “Tôi mới không thích nó! Không thích! Ai lại thích một nhỏ ngốc chứ, tôi, tôi…” “…” Liên Kỳ Quang. “Tóm lại, tóm lại tôi không thích nó! !” Tôi nửa ngày vẫn nói không xong, Liêm Khải hét lớn một tiếng, ôm lấy mặt, cấp tốc chen vào trong đám người. “Nó xấu hổ.” Liên Kỳ Quang lãnh tĩnh nhìn Liên Tiêu Thù. “Đi thôi, anh hai.” Liên Tiêu Thù rốt cuộc nhịn không được học theo bộ dáng Liên Dục Thành mỗi khi cãi nhau với Liên Kỳ Quang, bàn tay nhỏ bé đưa lên che kín mặt. Bị Liên Tiêu Thù kéo đi, hai người đi tới tiệm hạt giống của viêm lão. Lần này Viên lão không ở trong phòng trong mà đang chắp tay sau lưng, híp mắt nhìn thực vật trên màn hình khắp tiệm, thỉnh thoảng lại điểm điểm màn hình, thay đổi vị trí. “Viên lão.” Liên Kỳ Quang thản nhiên gật gật đầu. “U? Khô Mộc?” Thấy người tới, Viên lão rõ ràng sửng sốt, lập tức tươi cười. “Viên lão lão.” Liên Tiêu Thù nhón chân, ngọt ngào chọn. “Tiêu Tiêu cũng tới à.” Viên lão bị tiếng gia gia này làm vui vẻ ra mặt, đưa tay sờ đầu Liên Tiêu Thù. “Lần này tới có chuyện gì?” Viên lão ngẩng đầu nhìn về phía Liên Kỳ Quang. “Qua vài ngày nữa phải đi, muốn mua chút hạt giống.” “Tới tới! Cậu chọn đi, tôi vừa bổ sung vài loại mới, thích cứ chọn, tôi chiết khấu cho.” “Cám ơn.” Liên Kỳ Quang gật đầu. “Sâu lười, còn thất thần gì đó! Pha trà!” Gầm lên một tiếng làm thanh niên đang ngủ gà ngủ gật trên quầy suýt chút nữa ngã dập mũi. “Dạ! Dạ!” Uể oải ngáp một cái, thanh niên chậm rì rì lắc lư đi vào phòng trong. “Thằng nhóc thối này! Thực không nên thân mà! !” Viên lão mắng một tiếng, xoay người mỉm cười hiền lành với Liên Tiêu Thù. “Tiêu Tiêu, đến, đến đây ngồi, ông lấy đồ ăn cho con.” “Cám ơn Viên lão lão.” “Ân, thực ngoan.” “Ông nội! ! ! Con đói! ! Có gì ăn không!” Một tiếng gào từ ngoài tiệm truyền vào, tay Viên lão run lên, suýt chút nữa làm rớt đồ xuống đất. “Nhóc con hư hỏng! Kêu la cái gì! Muốn tôi chết sớm đúng không hả! !” “Hì hì! Sao có thể chứ, con còn chưa chết mà, ông nội làm sao chết được. Ông nội sẽ luôn khỏe mạnh an khang, nhìn con cưới vợ, sinh chắt trai cho ông.” “Hừ! Chỉ giỏi nói bậy.” Viên lão hừ một tiếng, bất quá biểu tình lại thực vui vẻ. “Là cậu! Đồ quỷ đáng ghét!” Liên Tiêu Thù mở to mắt, kinh ngạc nhìn Liêm Khải đang cười hì hì quấn quít lấy Viên lão. “Hả? Nhỏ ngốc!” Liêm Khải sửng sốt, lập tức cũng trợn mắt, nhảy lùi ra sau, hét to. “Hai đứa quen nhau à?” Viên lão nghi hoặc. “Không quen!” “Ai quen nó chứ! !” “…” Viên lão. Liên Kỳ Quang lãnh tĩnh liếc mắt nhìn hai đứa nhóc, chậm rì rì mở miệng: “Thằng nhóc kia thích con heo này.” Heo? Viên lão nhìn Liên Tiêu Thù, lại nhìn Liêm Khải, ánh mắt lóe sáng. “Ai thích nó chứ!” Liêm Khải xù lông: “Tôi mới không thích nó! Cái đồ ngu ngốc! !” “Hừ! Ai thèm!” “Được rồi! Ồn ào cái gì? Đàn ông con trai lại đi bắt nạt con gái, có thấy mất mặt không hả?” Viên lão chụp một phát lên đầu Liêm Khải, không thèm để tâm đứa cháu đau đến nhe răng trợn mắt. “Chuyện ông bảo đã làm chưa?” “Người ở phía sau kìa! ! Nhưng mà ông, sao lại đánh con! ?” “Tại con thiếu đánh!” “Ông nội.” Âm thanh ôn hòa từ cửa truyền tới, một bóng người thẳng tắp kiên định đi tới, Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, nhìn thấy người nọ, ánh mắt đột nhiên tối sầm. Nhìn Liên Kỳ Quang, thanh niên nọ cũng ngẩn ra, ánh mắt mang theo kinh ngạc. “Là anh.” “Sao cậu lại ở đây! ! ?”
|
Chương 87: Gặp Lại Người Quen “Hai đứa cũng biết nhau?” Thấy hai người nhìn nhau nửa ngày mà không nói lời nào, Viên lão tiến tới trung gian, nghi hoặc hỏi. “A? Không quen.” Viên Linh hồi phục tinh thần, cười khổ. Là không quen nhưng ấn tượng lại quá sâu sắc, lần trước hai người đánh một trận, chính mình mất gần nửa tháng mới khôi phục. “Tôi đánh anh ta.” Liên Kỳ Quang thản nhiên thu hồi ánh mắt, tiếp tục xem hạt giống. “Sao lại thế này?’ Viên lão nheo mắt, nhìn về phía Viên Linh. “Không có việc gì, chỉ hiểu lầm thôi.” Viên Linh lắc đầu, dời đề tài: “Ông nội, ông bảo con tới có chuyện gì không?” “Không có việc gì thì không thể gọi anh tới à? Khó lắm mới quay về một chuyến, không thể tới thăm ông già này sao?” Viên lão trừng mắt, khó nén tức giận. “Không phải mà ông nội.” Viên Linh bất đắc dĩ: “Con có nhiệm vụ mà.” “Nhiệm vụ gì?” “Không thể nói.” “Thằng nhóc thối này! Lại hù tôi à! ?” “Con nào dám!” Viên Linh lắc mình thoát khỏi cái tát vung tới của Viên lão, cười nói: “Quy củ quân đội thế nào ông nội không phải không biết mà.” “Hừ! Tôi quản quy gì đó.” Viên lão mắng, bất quá cũng không hỏi thêm gì. “Khô Mộc, cậu cứ xem đi, nhìn trúng loại nào thì bảo sâu lười nó lấy cho.” Viên lão xoay người bảo Trọng Cảnh, sau đó liền đi vào phòng trong. “Cậu họ Viên?” Liên Tiêu Thù nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Liêm Khải. “Đúng vậy! Tôi họ Viên, Viên Liêm Khải!” Liêm Khải hất cằm, vẻ mặt kiêu ngạo. “Xin chào.” Viên Linh đi tới bên cạnh Liên Kỳ Quang, khẽ gật đầu. Đối với thái độ hữu hảo của Viên Linh, Liên Kỳ Quang mắt điếc tai ngơ, tiếp tục chăm chú xem hạt giống. “Chuyện ngày đó, tôi thật xin lỗi, tôi không ngờ…” “Tôi chọn xong rồi.” Liên Kỳ Quang bước ngang qua Viên Linh, cầm danh sách cần mua, xoay người đi tới chỗ Trọng Cảnh. Nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của Liên Kỳ Quang, Viên Linh sờ sờ mũi, nhịn không được cười khổ. Xem ra mình thật sự đắc tội vị này không nhẹ a! Bất quá mình cũng bị đánh, mà cô nhóc kia cũng không có việc gì, thiếu niên này rốt cuộc giận cái gì? Viên Linh không biết, lần đó Liên Tiêu Thù không phải đơn giản là ngất đi, mà thật sự suýt chút nữa chết đi. Nếu không phải Liên Kỳ Quang tới kịp, sợ là… Bất quá cho dù thế nào, Liên Kỳ Quang cũng bị nội thương rất nặng. Thậm chí, cũng vì thế mà lúc tập kích đã không thể tự bảo vệ mình, suýt chút nữa mất mạng. “Không ở lại thêm chốc nữa à? Cùng tôi trò chuyện một phen?” Đưa gói hạt giống đã đóng gói cho Liên Kỳ Quang, Viên lão cảm thấy khá đáng tiếc. Vụ hoa hồng lần trước, ông còn rất nhiều điểm không hiểu muốn hỏi Liên Kỳ Quang. “Không được, hai ngày nữa tôi phải rời Lam tinh.” “Ô? Đi lữ hành à? Tính thời gian thì trường các cậu cũng tới kì nghỉ đi.” “Ân.” Liên Kỳ Quang gật đầu. “Đã vậy thì không giữ cậu nữa, đi đường cẩn thận.” Liên Kỳ Quang nhận hạt giống bỏ vào không gian, hướng Viên lão gật gật đầu, sua đó dẫn Liên Tiêu Thù rời khỏi tiệm. “Ông nội.” Thấy bóng dáng Liên Kỳ Quang biến mất ở cửa tiệm, Viên Linh liền sáp tới gần, nghi hoặc hỏi: “Cậu ta rốt cuộc là ai?” “Một anh bạn nhỏ khá thần bí.” Viên lão thu hồi tầm mắt, liếc nhìn Viên Linh: “Vừa nãy cậu nhóc đó nói đã đánh anh là ý gì?” “Này à ~” Viên Linh chẹp chẹp môi, có chút xấu hổ. “Ông nội! Người kia là kẻ xấu, đã đánh anh hai đó!” Thấy Viên Linh không hé răng, Liêm Khải ở bên cạnh liền nhiều chuyện sáp qua, vẻ mặt oán giận. “Ông có nhớ lần trước anh hai về, kết quả bị thương không?” “Không phải do kẻ đào ngũ gây ra à?” “Không phải! Là người khi nãy! !” “Tiểu Khải!” Viên Linh quát khẽ. “Viên Linh, sao lại thế này! ?” Viên lão nhíu mày, ánh mắt sắc bén: “Nói rõ ràng!” Thấy Viên lão như vậy, Viên Linh bất đắc dĩ, trong lòng biết rõ tránh không thoát, chỉ đành khai hết. “Ông nội, là vầy.” Ước chừng hơn mười phút, Viên Linh kể rõ tiền căn hậu quả. Mắt thấy sắc mặt Viên lão ngày càng khó coi, Viên Linh thầm nghĩ không tốt, chậm rãi lùi về sau. “Thằng nhóc thối này! !” Gầm lên giận dữ, Viên lão đá một cước về phía Viên Linh: “Anh giỏi thật. Một người trưởng thành lại đi khi dễ một đứa nhỏ vị thành niên! Này đủ để anh bị tống vào ngục giam, có biết không hả?” “Ông nội, con cũng không ngờ chuyện lại như vậy!” Vừa tránh né công kích của Viên lão, Viên linh cố gắng giải thích. “Con không phải cố ý mà!” “Tôi cho anh biết thế nào là không cố ý!” Viên lão ném một cái chén qua, sau đó quay qua Liêm Khải đang trợn tròn mắt: “Còn con nữa! Mới tí tuổi đầu học hành không ra gì! Thế nhưng lấy mạnh hiếp yếu thì lại học đủ mười phần!” “Ai bảo nó làm con sợ!” Liêm Khải bất mãn: “Con chỉ muốn anh hai giúp con xử lý cái cây hoa kia mà thôi, ai ngờ nhỏ ngốc kia lại yếu đến vậy.” “Con còn dám tranh luận! !” “Ông nội!” Viên Linh tiến tới, ngăn cản bàn tay của Viên lão, nhíu mày nói: “Thiếu niên kia rốt cuộc là ai, làm ông tức giận tới vậy.” “Hừ!” Viên lão phất tay, căm giận trừng mắt nhìn hai đứa cháu, tiếp đó xoay người đi tới bàn ngồi xuống. “Không biết! Anh bạn nhỏ đó gọi là Khô Mộc, bây giờ vẫn còn là học trò, cực kỳ thông hiểu thực vật cổ, những gì ông biết chỉ có bấy nhiêu.” “Sao không tra?” “Có thể tra được à?” Viên lão hừ lạnh: “Cậu ta có thẻ kim cương.” “Cái gì! ?” Viên Linh trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc. “Ngẫm lại xem, cả Lam tinh này có mấy người có được thẻ kim cương chứ hả?” “…” Viên Linh. “Đúng rồi.” Viên lão cầm tách trà, hớp một ngụm nhỏ, trầm giọng: “Lần này con quay về rốt cuộc là có chuyện gì.” “Ông nội, con…” “Bớt nói quy nói củ đi, tôi còn lạ gì anh nữa! ?” Viên lão hừ một tiếng, mắng: “Vừa nãy không nói không phải vì đề phòng Khô Mộc sao? Mau khai ra cho tôi.” “Khụ!” Viên Linh ho một tiếng, đi tới bên người Viên lão ngồi xuống, đè thấp giọng: “Con nhận mật lệnh của Boss, phải bí mật tiến hành, Boss nói, việc này nếu bị người ta biết, con là người đầu tiên bị làm thịt uy biến dị thể.” “Thần thần bí bí? Chẳng lẽ có biến dị thể trà trộn vào khu ba?” “Còn kinh khủng hơn ấy.” “Sao?” Viên lão hơi nhướng mi, miễn cưỡng cho Viên Linh một ánh mắt. Viên Linh nhìn nhìn xung quanh, ho khan một tiếng, ý bảo Viên lão sáp tới gần. “Boss nói, muốn con đi đón chị dâu tới Bất Lạc tinh nghỉ phép.” “Phốc!” Ngụm trà trong miệng phun thẳng ra ngoài, may mắn Viên Linh sớm có phòng bị, tránh đúng lúc, bằng không đã bị phun đầy mặt. “Chị dâu? Chính là người vợ bình dân ở khu ba của Hạ Hầu Thiệu Huyền?” “Dạ.” Viên Linh bĩu môi. “Sớm đã nghe nói Hạ Hầu Thiệu Huyền đính hôn với một bình dân khu ba, hóa ra không phải giả?” Viên lão vuốt cằm suy tư. “Bất quá không phải nói cha của người bình dân kia vì có ân cứu mạng với cha Hạ Hầu Thiệu Huyền, nên Hạ Hầu nguyên soái mới đồng ý hôn sự này, Hạ Hầu Thiệu Huyền có đồng ý hay không thì việc này cũng đã định, với tính cách của nhóc điên kia thì dễ gì ra vẻ yêu thương trước mặt người ngoài?” “Lần trước theo Boss trở về là An Dịch, Hiên Lãng cùng Trọng Mục, biết rõ nhất cũng là bọn họ, chính là cả ba lại nói năng rất thận trọng, ngậm chặt miệng không chịu lộ ra chút gì, vô luận tụi con dụ dỗ, cưỡng ép thế nào cũng sống chết không khai.” “Chậc, này có chút thú vị.” “Lần này con về không thể ở nhà lâu, ngày mốt phải đón chị dâu quay về Bất Lạc tinh.” “Gấp như vậy?” Viên lão nhíu mi. “Cũng không có cách nào, Boss nôn nóng muốn gặp vợ a.” “Đúng rồi, người vợ bình dân của Hạ Hầu Thiệu Huyền gọi là gì?” “Liên Kỳ Quang.” … “Rất đau sao?” Trở về nhà, Liên Kỳ Quang nhìn Liên Tiêu Thù sắc mặt trắng bệch, đau đớn co người nằm trên sô pha, nhíu chặt mày. “Em không sao đâu anh hai.” Liên Tiêu Thù cố ngẩng mặt, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười: “Quen rồi, nhịn một chút sẽ qua, một chút là tốt thôi.” “…” Liên Kỳ Quang. “Anh hai, đừng nhíu mày, thực xấu.” Liên Tiêu Thù dẩu mỏ, chính là cơn đau đớn trong cơ thể ập tới làm cô bé rên khẽ một tiếng, co rụt người. “Anh hai, em, em thích nhìn bộ dáng hung dữ của anh.” Nhìn Liên Tiêu Thù rõ ràng đang rất đau đớn nhưng vẫn mỉm cười như cũ, Liên Kỳ Quang cảm thấy lồng ngực siết chặt, muốn rút Thiên Minh chẻ đôi đầu Liên Tiêu Thù, xem thử bên trong rốt cuộc chứa thứ gì. Đau thì cứ nói, cười như vậy thực khó coi. Liên Kỳ Quang mím môi, tiến tới ngồi xổm xuống trước sô pha, một tay áp lên đầu Liên Tiêu Thù. Ánh sáng xanh biếc xoay tròn trong lòng bàn tay, chậm rãi tiến vào cơ thể cô bé. “Anh hai…” “Câm miệng! Hảo hảo tiếp thu nguồn lực này.” “Ngô…” Liên Tiêu Thù nhắm mắt lại, ánh sáng xanh biếc xuyên qua đầu, tiến vào thân thể, chậm rãi dung hợp vào máu thịt. Cơn đau đớn tâm tê liệt phế dần dần yếu đi, chầm chậm có một luồng ấm áp thản nhiên truyền tới. Đầu bắt đầu hỗn loạn, ý thức Liên Tiêu Thù từng chút từng chút tiêu tán, cuối cùng chìm vào bóng tối. Nhìn Liên Tiêu Thù đã hôn mê, Liên Kỳ Quang nhắm mắt lại, để đầu óc choáng váng dịu lại, sau đó chậm rãi đứng lên, bảo 009-A vẫn đứng ở phía sau. “Đưa nó về phòng nghỉ ngơi.” Bỏ lại những lời này, Liên Kỳ Quang xoay người lên lầu. Về tới phòng, thân hình Liên Kỳ Quang loạng choạng, vô lực tựa vào cửa. Bình phục lại lồng ngực nặng nề cùng ghê tởm, Liên Kỳ Quang mở mắt, mặt không biểu cảm quét một vòng, đưa tay khóa cửa, thân mình chợt lóe, tiến vào không gian. Trong không gian, Liên Kỳ Quang đứng trên một thân cây, mặt than nhìn một màu xanh biếc vô bờ. Tuy đã xác định uống nước hồ sẽ không chết, nhưng Liên Kỳ Quang vẫn không thể cam đoan có xuất hiện biến cố nào khác hay không. Cũng chính vì thế, Liên Kỳ Quang không dám trực tiếp để Liên Tiêu Thù uống nó. Liên Kỳ Quang lấy nửa chén nước, nhìn màu lam óng ánh bên trong, Liên Kỳ Quang trầm mặc hồi lâu, sau đó pha loãng theo tỷ lệ một mười, một hơi uống cạn sạch. Nhìn cái chén rỗng, Liên Kỳ Quang xoay người nhảy xuống một khoảng đất khá trống trải nằm xuống, chậm rãi nhắm hai mắt lại, bình tĩnh chờ đợi công hiệu.
|
Chương 88: Trị Liệu Cho Liên Tiêu Thù Liên Kỳ Quang nhắm mắt lại, nằm trên mặt cỏ mềm mại, lẳng lặng chờ đợi công hiệu của nước hồ, chính là theo thời gian từng chút trôi qua, thân thể không hề có chút khác thường nào, cho dù là đau đớn. Ngay lúc Liên Kỳ Quang nghĩ nước trong hồ cũng có thời hạn sử dụng thì đột nhiên, một nguồn nhiệt từ phần ngực lan tràn ra khắp tay chân. Ánh mắt vốn định mở ra của Liên Kỳ Quang lại típ tục nhắm chặt, yên lặng cảm thụ luồng nhiệt kia, màu xanh biếc sâu thẳm theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy từ bốn phương tám hướng ngưng tụ vào thân thể Liên Kỳ Quang. Luồng nhiệt khí len lỏi trong cơ thể, thân thể vẫn luôn căng cứng vì khó chịu dần dần thả lỏng, đầu óc trống rỗng, hưởng thụ cảm giác thoải mái lúc này. Giờ phút này, Liên Kỳ Quang quên đi sự thống khổ ở đời trước, mờ mịt ở đời này, hoàn toàn để chính mình chìm đắm trong an vui. Ngay lúc Liên Kỳ Quang chìm sâu vào cảm giác ấm áp kia, đột nhiên, một cơn đau đớn xé toạt lồng ngực, sắc mặt Liên Kỳ Quang trắng bệch, nháy mắt cả người căng cứng. Cơn đau từng chút lan tràn làm nhiệt khí bị xua tan, dần dần chỉ còn lại lạnh lẽo đến tận xương tủy. Đau nhức lan tràn khắp ngóc ngách trong cơ thể, dần dần tăng lên, cảm giác hệt như bị lăng trì làm Liên Kỳ Quang co rụt người, gương mặt vốn không biểu cảm lúc này trở nên thực dữ tợn, răng nanh cắn chặt môi dưới, máu tươi từ khóe miệng trào ra, nhiễu xuống mặt cỏ xanh mơn mởn. Thân thể cuộn chặt run lên khe khẽ, nằm dưới bóng râm của đám cây cối, không ai biết lúc này cậu phải ẩn nhẫn bao nhiêu thống khổ. Liên Kỳ Quang cắn chặt môi, cố gắng để bản thân duy trì thanh tỉnh, cơn đau làm cậu nhớ tới tình cảnh tang thi cắn xé nhân loại năm đó, sống không bằng chết. Chính là, Liên Kỳ Quang phải cố nhịn xuống, cậu hiểu rõ, một khi thật sự vì đau đớn mà chìm sâu vào bóng tối, chỉ sợ rốt cuộc không thể tỉnh lại được nữa. Thời gian từng chút trôi qua, ánh sáng xanh biếc trên người Liên Kỳ Quang chậm rãi tăng thêm. Theo ánh sáng kia, cơ thể Liên Kỳ Quang theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy chảy ra chất lỏng màu đen dinh dính có mùi tanh hôi, chất bẩn chảy ra chậm rãi bị ánh sáng xanh biếc cắn nuốt, cuối cùng hoàn toàn bị tinh lọc. Một giờ. Hai giờ. Ba giờ… Chất lỏng màu đen vốn cuồn cuộn không ngừng chảy ra chậm rãi giảm bớt, màu cũng nhạt thành xám, cuối cùng biến thành chất lỏng trong suốt không màu. Đau đớn trong cơ thể chậm rãi yếu đi, nhưng Liên Kỳ Quang vẫn không dám thả lỏng, như cũ cắn răng kiên trì. Thẳng đến khi một tia đau đớn cuối cùng trong cơ thể biến mất, Liên Kỳ Quang mới chìm vào bóng tối. Quần áo cùng tóc bị mồ hôi thấm ướt, ánh sáng xanh biếc không vì chất lỏng màu đen biến mất mà mất đi, nó vẫn vờn quanh quanh thân thể Liên Kỳ Quang, chậm rãi tiến vào thân thể cậu, hòa hợp thành một thể. Liên Kỳ Quang không biết mình đã ngủ bao lâu, bởi vì trong không gian không có đêm tối, nên, chờ đến khi cậu tỉnh lại, cảnh sắc trước mắt vẫn hệt như lúc ban đầu, không hề thay đổi. Liên Kỳ Quang chậm rãi ngồi dậy, hoạt động tay chân, phát ra tiếng ‘răng rắc’. Liên Kỳ Quang cúi đầu nhìn xuống hay nắm tay, thử siết lại, sức mạnh tràn đầy làm trái tim tĩnh lặng của cậu không khỏi có chút sôi trào, nhịn không được muốn tìm người phát tiết. Hiện giờ, cậu hẳn đã là cao thủ bậc huyền đi? Tuy vẫn không thể khôi phục thân thủ đời trước, nhưng cảm giác thoải mái cùng thả lỏng chưa bao giờ có trong cơ thể mách bảo, nếu sau này tiếp tục tu luyện thì sẽ vượt hẳn trước kia mấy lần. Liên Kỳ Quang đứng dậy, đi tới bên hồ, mặt không biểu cảm nhìn hồ nước trong suốt lóng lánh sắc lam, ánh mắt chợt lóe. Đau đớn mới vừa nãy hiện rõ trong mắt, cho dù cậu sớm không để tâm tới sống chết, nhớ lại cũng không khỏi rét run. Nhưng mà… Một bước lên thiên đàng, một bước xuống địa ngục. Thua thì cùng lắm chỉ là một cái mạng, nhưng, nếu thắng thì đứng trên mọi người. Chính là vậy, không phải sao? Ra khỏi không gian, Liên Kỳ Quang đứng bên cửa sổ, nhàn nhạt nhìn đêm tối bên ngoài, ánh đèn sáng trưng chiếu rọi vào con ngươi đen láy, lóng lánh trong suốt, xinh đẹp vô cùng. Trầm mặc hồi lâu, Liên Kỳ Quang vươn tay, một lọ thủy tinh trong suốt xuất hiện trong tay, bên trong là chất lỏng lóng lánh sắc lam. Là nước hồ đã được pha theo tỷ lệ 1:10. Sinh tồn trong thời tận thế tăm tối rốt cuộc không thể che khuất ánh mắt cậu, Liên Kỳ Quang tắt nguồn 009-A, mở cửa phòng Liên Tiêu Thù, chậm rãi đi vào. Liên Tiêu Thù nằm trên giường, nhắm mắt say ngủ, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt không dấu được vẻ yếu ớt vì bị bệnh tật tra tấn. Liên Kỳ Quang đi tới ngồi xổm bên giường, mặt không biểu cảm nhìn sườn mặt cô bé, ánh sáng xanh biếc trong tay lóe sáng trong bóng tối. Giống như bị bừng tỉnh, Liên Tiêu Thù hơi hé mở mí mắt nặng trịch, vẻ mặt mờ mịt, thấp giọng gọi. “Anh hai…” “Ngủ.” Một bàn tay nhẹ nhàng đặt trên mặt cô bé, Liên Kỳ Quang trầm mặc mở miệng. “…” Lông mi Liên Tiêu Thù khẽ run rẩy, nhẹ nhàng quét vào lòng bàn tay Liên Kỳ Quang, dần dần lại thiếp đi. Đợi Liên Tiêu Thù ngủ rồi, Liên Kỳ Quang thu tay lại, nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang say ngủ, trầm mặc hồi lâu, sau đó mới chậm rãi nâng đầu cô bé, uy nước hồ. Xác định Liên Tiêu Thù đã uống hết toàn bộ, Liên Kỳ Quang cất lọ thủy tinh, giật giật thân mình, ngồi xếp bằng, mặt lãnh tĩnh quan sát Liên Tiêu Thù. Thời gian trong lòng Liên Kỳ Quang từng chút nhảy lên, Liên Tiêu Thù vẫn ngủ an ổn, không hề có nửa phần khó chịu, chính là Liên Kỳ Quang biết, này không phải kết thúc mà chỉ là bắt đầu cho quá trình lột xác. Ước chừng qua hai mươi phút, chân mày nhíu chặt của Liên Tiêu Thù chậm rãi giãn ra, gương mặt nhỏ nhắn tái nhột bắt đầu trầm tĩnh, ý cười nhợt nhạt xuất hiện bên khóe môi, giống như đang mơ thấy một giấc mộng đẹp. Liên Kỳ Quang khẽ động ngồi dậy, con ngươi tĩnh lặng nhìn chằm chằm biểu tình Liên Tiêu Thù. Bắt đầu rồi… Cũng không biết trải qua bao lâu, gương mặt nhỏ nhắn tươi cười của cô bé đột nhiên cứng đờ, cả người cuộn lại, run lên bần bật. Gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, tiếng kêu rên đau đớn phát ra khe khẽ. Liên Kỳ Quang vươn người tới, một tay đỡ lấy vai Liên Tiêu Thù, nhạn nhạt mở miệng: “Cố chống đỡ, này là mệnh lệnh.” “Ngô…” Liên Tiêu Thù run rẩy ngày càng mạnh, cánh môi cũng bị cắn đến bật máu, gương mặt xinh xắn hiện giờ thực dữ tợn cùng vặn vẹo. Nhìn bộ dáng thống khổ của Liên Tiêu Thù, Liên Kỳ Quang vẫn giữ chặt vai cô bé, chưa từng rời đi. Liên Tiêu Thù giãy dụa bị tôi rèn trong ngọn lửa hừng hực, Liên Kỳ Quang im lặng bồi bên cạnh. Thời gian trong đêm đen có vẻ đặc biệt thong thả cùng lâu dài, mỗi phút mỗi giây đều nặng nề đến hít thở không thông. Bóng tối bắt đầu tản đi, ánh sáng một lần nữa chiếu rọi. Trời lờ mờ sáng, thân mình căng cứng của Liên Tiêu Thù bắt đầu chậm rãi chảy ra chất bẩn màu đen, ánh mắt Liên Kỳ Quang tối sầm, cậu không nhớ rõ trên người mình có chảy ra thứ này hay không? Kỳ quái thì kỳ quái, nhưng xác định Liên Tiêu Thù không vì thế mà bị ảnh hưởng, Liên Kỳ Quang mới an tâm bước vào phòng tắm chuẩn bị một bồn nước, tiếp đó quay lại giường, nhìn Liên Tiêu Thù cả người đầy chất bẩn cơ hồ sắp hóa thành bức tượng đất, mặt than ôm lấy cô bé đi vào phòng tắm, nhìn cũng không nhìn, trực tiếp ném vào trong nước. Theo một tiếng ‘bùm’, Liên Tiêu Thù chìm xuống. Liên Kỳ Quang nghiêng đầu, ngốc ngốc nhìn mớ chất bẩn đen đen kia hòa tan vào nước, đột nhiên duỗi tay tới vói vào trong bồn, túm cổ áo Liên Tiêu Thù vớt lên, hệt như đang giặt quần áo, nhúng nhúng. Nhìn nước trong bồn dần dần chuyển thành màu đen, Liên Kỳ Quang nhíu mày, một lần nữa thay nước. Chỉ là vừa mới thay nước mới, trên người Liên Tiêu Thù lại bắt đầu chảy ra chất bẩn. Khóe miệng Liên Kỳ Quang run run, tùy tay ném cô bé qua một bên, khởi động hệ thống tinh lọc, sau đó mở vòi sen, đặt Liên Tiêu Thù cố định trên sàn, bắt đầu tuần toàn tẩy rửa. Xác định hết thảy hoàn thành, Liên Kỳ Quang bước qua bên cạnh ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, mặt than nhìn Liên Tiêu Thù, xác định cô bé sẽ không gặp nguy hiểm. Liên Tiêu Thù tựa vào một góc bồn tắm, mắt nhắm chặt mê man bất tỉnh, trên đỉnh đầu là vòi sen không ngừng xả nước. Cứ vậy, Liên Tiêu Thù bị xối nước, Liên Kỳ Quang mặt lãnh tĩnh ở bên cạnh ngồi xem. Mặt trời lên cao, sau đó lại lặn về phía tây, ánh sáng trong phòng bắt đầu tối sầm. Liên Kỳ Quang ngẩng đầu liếc nhìn thời gian bên ngoài cửa sổ, sau đó lại dời tầm mắt về phía Liên Tiêu Thù. Tẩy cả một ngày, trên người cô bé đã không còn chảy ra chất lỏng đen bẩn. Nhìn Liên Tiêu Thù đang mê man, Liên Kỳ Quang tiến tới, nhẹ tay nhẹ chân ôm lấy Liên Tiêu Thù, xoay người đi vào phòng. “Ngô… anh hai…” Trong lúc mông lung ánh mắt Liên Tiêu Thù hé mở thành một khe nhỏ, nhìn cằm Liên Kỳ Quang, lẩm bẩm nói. “Chuyện hôm nay, quên đi.” Liên Tiêu Thù lên tiếng làm Liên Kỳ Quang khựng lại, trầm mặc hồi lâu mới nhàn nhạt mở miệng. “Ngô?” “Tóm lại, quên hết toàn bộ đi.” Liên Kỳ Quang đặt Liên Tiêu Thù lên giường, xoay người rời khỏi phòng. “…” Nhìn theo bóng dáng Liên Kỳ Quang, ánh mắt Liên Tiêu Thù là một mảnh mờ mịt, chính là mệt mỏi ập tới làm cô bé rất nhanh lại thiếp đi. Ra khỏi phòng Liên Tiêu Thù, Liên Kỳ Quang một lần nữa khởi động 009-A, không để 009-A có cơ hội chạy ra xa mình ba mét, Liên Kỳ Quang đã đá nó một cước văng vào trong phòng Liên Tiêu Thù. “Chỉnh lý nó sạch sẽ, nếu không, chém mày.” Mặt than bỏ lại những lời này, Liên Kỳ Quang bỏ đi. “…” 009-A. Về tới phòng, Liên Kỳ Quang nặng nề nằm xuống giường, ánh trời chiều màu quả quít từ cửa sổ chiếu rải rác vào phòng, mang tới ấm áp thản nhiên. ‘Tít! Tít!’ Tiếng quang não vang lên, Liên Kỳ Quang nâng tay, nhìn màn hình quang não, hơi nhíu mi. ‘Vợ à, ngày mai người đón vợ sẽ tới, anh chờ em.’ Ấm áp nhàn nhạt lan tỏa trong đáy mắt, Liên Kỳ Quang điểm nhẹ ngón tay trên màn hình quang não. ‘Tôi muốn gặp anh.’ Nắm quang não trong tay, áp nhẹ lên trán. Kim loại mang tới cảm giác lạnh như băng, nhưng trong lòng Liên Kỳ Quang lúc này lại tràn ngập ấm áp.
|
Chương 89: Quá Ngốc Nhìn Liên Kỳ Quang mặt không biểu cảm ngồi dựa vào sô pha chơi game, Liên Tiêu Thù vài lần muốn nói lại thôi. Bản thân rất không thích hợp, sáng nay lúc vừa tỉnh lại Liên Tiêu Thù liền phát hiện. Mười mấy năm qua, cảm giác đau đớn mà cô bé vốn đã tập thành thói quen thế nhưng đột nhiên biến mất, chỉ còn lại thoải mái thư thái. Loại cảm giác này làm Liên Tiêu Thù kinh hoảng, nghi hoặc, không biết làm sao. Nhưng nhiều nhất vẫn là sợ hãi, sợ mình đã chết đi, mà hết thảy chỉ là một giấc mơ. Liên Tiêu Thù thử bước xuống đất, đạp đạp, nhảy lên, lúc làm những động tác đau đớn thì cơ thể cũng không bị cơn đau đớn khó chịu cắn nuốt như xưa. Liên Tiêu Thù chỉ cảm thấy trong lòng ngực có thực nhiều cây búa nhỏ đang gõ ‘Bùm! Bùm!’ không ngừng. Niềm vui sướng tột đột ập tới, vây quanh lấy cô bé. Chính là, chờ kích động nhất thời tản đi, Liên Tiêu Thù lại bắt đầu nghi hoặc, vì cái gì lại như vậy? Lúc mơ mơ màng màng, Liên Tiêu Thù đột nhiên nghĩ tới, ngày hôm qua hình như mình có một giấc mơ, mơ thấy anh hai đi tới phòng, uy mình uống một thứ kỳ quái, sau đó mình cảm thấy thực thoải mái, nhưng tiếp nữa thì lại rất đau… Sắc mặt cô bé thoáng chốc trắng bệch. Cảm giác đau đớn kia cơ hồ không thể nói nên lời, giống như có người dùng dao nhỏ từng chút từng chút lóc thịt bên trong cơ thể, vừa cắt xong thì phần đó lại tái tạo, đau đến mức Liên Tiêu Thù chỉ muốn chết đi. Chính là, ngay lúc định từ bỏ, một âm thanh vang lên, nói mình phải cố chống đỡ. Mà âm thanh kia chính là… Anh hai! ! Ánh mắt Liên Tiêu Thù đột nhiên trợn to, đôi tay nhỏ bé bụm chặt miệng, dấu đi tiếng hét chói tai sắp phát ra. Là anh hai! Người đó là anh hai! ! ! Bế tắc được khai mở, kí ức bắt đầu trùng trùng điệp điệp hiện lên trong đầu. Hết thảy mọi thứ hôm qua chậm rãi trở nên rõ ràng trước mắt. ‘Chuyện hôm nay, quên.’ ‘Tóm lại, quên hết toàn bộ đi.’ Kí ức dừng lại ở đây, Liên Tiêu Thù bụm miệng, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trong mắt chậm rãi hiện ra kinh ngạc cùng không thể tin. Lúc này, Liên Tiêu thù lại nghĩ tới hai lần mình phát bệnh Liên Kỳ Quang đều làm gì đó trên cơ thể mình, lần nào anh hai cũng làm đau đớn của mình biến mất, thậm chí là trong một khoảng thời gian ngắn không cần phải chịu đựng thống khổ vì bệnh tật tra tấn. Là anh hai. Chính là, anh hai rốt cuộc đã làm gì… “Kỳ Quang, em thật sự muốn đi Bất Lạc tinh sao?” Liên Dục Thành từ phòng bếp bước ra, phía sau là Long Ảnh trầm mặc bưng chén dĩa. “Ân.” Thản nhiên đáp. “Bất Lạc tinh là đạo phòng tuyến đầu tiên của Lam tinh, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp tập kích, nguy hiểm chồng chất, khó lắm mới có kì nghỉ, chạy tới đó làm gì?” Liên Dục Thành có chút bất mãn. “Tôi muốn tới xem Thiệu Huyền.” ‘Đô’ một tiếng, nhân vật trong game lại chết, Liên Kỳ Quang nhíu nhíu mày, trong mắt có chút khó chịu. Động tác Liên Dục Thành khựng lại một chút, mày nhíu chặt: “Em xác định?” “Ân?” Bình tĩnh nhét máy tính đã bị bẻ thành hai mảnh xuống dưới gối, đứng dậy đi tới bàn ăn ngồi xuống. “Em xác định muốn cùng Hạ Hầu thiếu tướng bên nhau cả đời sao?” “Ân! Cả đời ở cùng một chỗ.” Gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, mặt không biểu cảm gật gật đầu. “Tiêu Tiêu! Lại ăn cơm.” Liên Dục Thành gọi Liên Tiêu Thù vẫn im lặng nãy giờ, tùy tay đưa một cái chén cho Long Ảnh ở bên cạnh, giống như đã sớm quen với sự tồn tại của người nào đó ở bên cạnh. Động tác tự nhiên như vậy, hiển nhiên đổi lấy nụ cười hạnh phúc của Long Ảnh. Liên Tiêu Thù ma ma chít chít nhích tới, ngồi xuống bên cạnh Liên Dục Thành, ánh mắt nhìn Liên Kỳ Quang có chút sợ hãi. Chính là từ đầu đến cuối Liên Kỳ Quang chỉ chuyên chú với thịt trong chén, ngay cả một ánh mắt cũng không cho cô bé. “Thế hai đứa định khi nào tính chuyện?” Liên Dục Thành mở miệng. “Chuyện gì?” “Em còn nhỏ, hôn lễ không vội nhưng thủ tục không thể thiếu.” Thấy bộ dáng không để ý của Liên Kỳ Quang, Liên Dục Thành nhíu mi. “Không có pháp luật ràng buộc, hiện giờ Hạ Hầu Thiệu Huyền tốt với em, chính là hai năm, năm năm, mười năm thì sao? Có thể cam đoan vẫn tốt với em như giờ sao?” “…” Động tác của Liên Kỳ Quang hơi khựng lại. “Hôn sự của hai đứa do trưởng bối định ra, nếu hai đứa đều có ý muốn cùng nhau cả đời thì mau mau làm thủ tục đi.” “Ân.” Trầm mặc hồi lâu, Liên Kỳ Quang gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi sẽ nói với Thiệu Huyền.” “Em không thể cẩn trọng được chút à!” Liên Dục Thành chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. “Tôi sẽ tốt với em cả đời.” Long Ảnh nhìn chằm chằm Liên Dục Thành, trịnh trọng cam đoan. “Câm miệng!” Liên Dục Thành quát khẽ, hung hăng trừng Long Ảnh, bất quá không dấu được vệt đỏ sẫm bên tai. “Có khách tới thăm, thân phận không thể xác định, có thể phán định là người xa lạ.” Âm thanh lập trình cứng ngắc từ ngoài cửa vang lên, Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, con ngươi đen hơi lóe sáng, người tới rồi sao? Liên Dục Thành hiển nhiên cũng đoán được, nhìn về phía Liên Kỳ Quang: “Em ra mở cửa đi.” Liên Kỳ Quang buông đũa, đứng dậy bước ra cửa. Theo cửa mở ra, một giọng nói ôn hòa vang lên. “Xin chào! Tôi là…” Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều trầm mặc. Thật lâu sau. “Cậu! Cậu! Sao lại là cậu! !” Viên Linh kích động nhảy lùi về sau hai mét, vẻ mặt kinh hãi, ngón tay chỉ về phía Liên Kỳ Quang run run. “…” Liên Kỳ Quang. “Tôi…” Nhìn gương mặt lạnh nhạt của Liên Kỳ Quang, nửa ngày sau Viên Linh mới lấy lại giọng nói của mình, cứng ngắc gật đầu, âm thanh chất phác như khúc gỗ. “Tôi, hình như tôi tìm lầm nhà, đúng rồi…” ‘Ầm!’ Cửa không chút lưu tình đóng sầm lại, suýt chút nữa đập vào mặt Viên Linh. Liên Kỳ Quang đóng cửa, xoay người, lãnh tĩnh đi tới bàn cơm. “Làm sao vậy? Không phải à?” Thấy sau lưng Liên Kỳ Quang chẳng có ai, Liên Dục Thành liền mở miệng hỏi. “Bán thuốc dạo.” Liên Kỳ Quang ngồi xuống, mặt than đáp. Không phải người mình đang chờ đợi, ánh mắt Liên Kỳ Quang lộ rõ không vui. “…” Liên Dục Thành. Viên Linh suýt chút nữa bị đập dập mũi, cứng ngắc ngốc ngốc xoay người, theo đường cũ trở về. A? Không đúng! Viên Linh đột nhiên khựng lại, mắt trừng to, sau đó cúi đầu nhìn quang não, từng chút từng chút, cẩn thận cân nhắc. Chính là chỗ này mà! ! ? ? Liên Kỳ Quang gắp một đũa thịt, nhưng không đợi cậu bỏ vào miệng thì âm thanh lập trình cứng ngắc chọc người ta chán ghét lại vang lên. “Để anh ra xem…” Liên Dục Thành buông đũa nói, chính là không chờ anh đứng dậy, Liên Kỳ Quang đã bật người bước ra ngoài, trong tay xách theo Thiên Minh đang lóe hàn quang. Cửa lại được mở ra, chính là còn không chờ Viên Linh mở miệng, một thanh đao dài đã thẳng tắp chỉa thẳng vào cổ họng mình không tới năm cm. “…” Viên Linh. “Đừng xúc động.” Viên Linh lắp bắp nói, cứng đờ người lùi về sau hai bước, rời xa khỏi thứ vũ khí nguy hiểm cùng Liên Kỳ Quang một thân sát khí. “Tôi chỉ muốn hỏi, chỗ này có phải có một người tên là Liên Kỳ Quang không?” “…” Liên Kỳ Quang. “Cậu biết Liên Kỳ Quang à?” “…” Liên Kỳ Quang. “Ách!” Viên Linh cười gượng: “Cái kia, cậu, cậu nhất định là bạn của Liên Kỳ Quang đi? Ha hả! Thực trùng hợp, tôi cũng vậy.” “Anh không phải bằng hữu của tôi.” “Cậu có thể để tôi gặp Liên Kỳ Quang một chút không? Tôi… không đúng! ? Cậu vừa mới nói gì?” Phục hồi lại tinh thần, Viên Linh há to miệng. Sẽ không phải giống như mình nghĩ đi? Sẽ không! Sẽ không! Mình sao lại xúi quẩy như vậy chứ? Ha hả… ách… “Tôi là Liên Kỳ Quang.” Mặt than nói. Năm chữ bình thản lại hệt như một đạo sấm sét giữa trời quang bổ thẳng vào đầu Viên Linh, làm hồn phách anh bị đánh tan, cả người choáng váng. “Anh là người Thiệu Huyền phái tới đón tôi?” Tới giờ này rồi còn nghĩ không thông thì đúng là ngu xuẩn quá cỡ. Liên Kỳ Quang thu hồi Thiên Minh bỏ vào không gian, lạnh lùng nhìn Viên Linh. “Chào… chào chị dâu.” Viên Linh trống rỗng, ngốc ngốc chào. “…” Liên Kỳ Quang. “Thiệu Huyền hết người để dùng rồi sao? Phái tới một người ngốc như vậy.” Câu nói của Liên Kỳ Quang hệt như một cây búa tạ nện thẳng xuống, đập Viên Linh hóa về nguyên hình, chỉ còn kém vứt vào nồi nấu lại mà thôi. Trong phòng khách, Viên Linh cúi đầu, co rụt người, lén lút nhìn trộm Liên Kỳ Quang. Liên Kỳ Quang ngồi trên sô pha, mặt không biểu cảm nhìn màn hình giả lập của quang não. “Vợ à, người tới chưa?” Hạ Hầu Thiệu Huyền nhìn vợ mình, khó nén được ý cười cùng thỏa mãn. Viên Linh vừa khéo nhìn thấy hình ảnh này, đả kích quá lớn nên ánh mắt mình xuất hiện ảo giác sao? Cái người mỉm cười thực ôn nhu cưng chìu này chính là thiếu tướng đại nhân lãnh khốc vô tình, sát phạt quyết đoán của mình sao! ? “Ân.” Nhàn nhạt gật gật đầu. “Sao thế? Không hài lòng?” Nhìn ra vợ yêu đang bực bội, Hạ Hầu Thiệu Huyền nhíu mày. “Quá ngốc.” “…” Viên Linh. “Cả đội có mỗi cậu ta rãnh rỗi nhất, bỏ qua được thì cứ bỏ qua đi vợ.” ‘Boss! Đừng vì dỗ dành vợ vui vẻ mà khai đao với anh em chứ! Tôi rãnh chỗ nào! ! Đám chết tiệt kia chỉ biết áp bức tôi! Cả đội còn ai bận hơn tôi nữa chứ! !’ Viên Linh cuồng bạo trong lòng. “Không cần!” “Vợ à, không phải bọn họ quá ngốc, mà là vợ quá thông minh. Đổi người khác tới, chỉ sợ càng ngốc hơn nữa.” Muốn nắm giữ ai đó thì phải nhắm vào điểm yếu của đối phương, Hạ Hầu Thiệu Huyền tự nhiên biết nên làm thế nào dỗ vợ mình vui vẻ. Nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, Liên Kỳ Quang trầm mặc, bất quá không vui trong mắt vẫn tản đi không ít. “Tôi từng đánh nhau với anh ta, anh không sợ anh ta trả đũa à?” Liên Kỳ Quang nghiêng đầu, ngốc ngốc hỏi. ‘Chị dâu! Tha cho tôi đi a! Tôi nào dám a a! ! ! !’ Viên Linh khóc ròng. “Hử?” Hạ Hầu Thiệu Huyền nhíu mày, sắc mặt trầm xuống: “Đã xảy ra chuyện gì.” “Ngày đó…” Không thèm nhìn tới Viên Linh đang quơ quào cầu xin tha thứ, Liên Kỳ Quang lãnh tỉnh kể lại toàn bộ chuyện ngày đó, cũng vì thế mà cậu mới bị thương, trong trận tập kích sau đó mới không thể tự bảo vệ mình, suýt chút nữa đã mất mạng. Càng nói thì mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền lại càng đen, Viên Linh cũng trợn tròn mắt, thật không ngờ chuyện lại xoay chuyển tới vậy. “Kỳ thật nếu lần đó không bị thương, tôi hoàn toàn có thể tự bảo vệ mình, cũng không đến mức suýt chết.” Liên Kỳ Quang nghiêm túc nhấn mạnh. “…” Hạ Hầu Thiệu Huyền trầm mặc không nói, chỉ là gương mặt đen xì cùng ánh mắt đè nén cuồng bạo rõ ràng đang biểu lộ gió thổi mưa rền trước giông bão. “Bo… Boss.” Viên Linh dè dặt tiến tới, cố nói: “Tôi, tôi có thể xin khoan hồng không?” “…” Hạ Hầu Thiệu Huyền. “…” Viên Linh. “Viên Linh.” Hạ Hầu Thiệu Huyền mở miệng, âm thanh đè nén thô bạo ẩn ẩn sắp bùng nổ: “Chuyện này chờ về Bất Lạc tinh chúng ta sẽ bàn lại.” “Boss! ! ! Cầu xin tha thứ a! ! !” “Thiệu Huyền! Cho anh ta đặc huấn một mình đi.” “…” Viên Linh. “Tìm người tới quần ẩu!” “…” Viên Linh. “Anh tự chỉ đạo!” “Không không không! ! ! ! ! !”
|