Trọng Sinh Chi Sủng Ngươi Không Đủ
|
|
CHƯƠNG 47: DỰC VƯƠNG
. Sau khi Lý Quân Hào về đến nhà, phụ thân của hắn Lý Chiếm Tường thấy hình dạng của tiểu nhi tử liền hỏi: ”Quân hào, bộ dáng của ngươi là như thế nào, ai đánh ngươi?” Lý Quân Hào có chút ấp úng mà kể ra chuyện hôm nay. Lý Chiếm Tường nghe xong lời của con, đầu tiên cả kinh, lập tức nổi giận với Lý Quân Hào: “Nghiệt tử! phụ thân đã sớm nói với ngươi, không cần gây chuyện sinh sự trong trường học. Ngươi xem ngươi đã chọc đến ai.” “Hài nhi biết sai, hiện tại phải làm như thế nào a!” Lý Quân Hào lo lắng hỏi. “Ai… Giờ thì báo tin xấu cho tỷ tỷ ngươi đi.” Lý Chiếm Tường giận dữ nói. Ngày thứ hai lâm triều, Ngự Sử buộc tội Lễ bộ Thượng thư Lý Chiếm Tường không biết cách dạy con. Ánh mắt Hiên Vìên Hãn Thừa nhìn Lý Chiếm Tường lạnh như băng. Khi Hiên Vìên Hãn Thừa nghe được ám vệ nói về tiền căn hậu quả việc Lâm Gia Văn cùng Lý Quân Hào xung đột, trong nháy mắt đó, hắn có ý nghĩ trực tiếp phái ám vệ đi giết chết Lý Quân Hào, ngoan bảo của hắn không phải là đề tài câu chuyện của người khác lại càng không cho phép bất luận kẻ nào khinh nhờn . Hoàn hảo sau đó Hiên Vìên Hãn Thừa tỉnh táo lại, hiện tại ngoan bảo hoài hài tử đúng là quan trọng hơn, không nên thấy máu. “Miễn đi chức thượng thư của Lý Chiếm Tường, ngay cả nhi tử đều giáo dục không tốt, không biết cấp bậc lễ nghĩa cùng tôn ti, thì như thế nào có thể quản lý lễ bộ.” Hiên Vìên Hãn Thừa lãnh khốc mở miệng, “Chức Lễ bộ Thượng thư sẽ do lễ bộ thị lang Trương Đình Huy tiếp nhận.” [Y-H: đây đúng là quyền lợi của người làm vua, dùng công trả thù tư mà chẳng ai dám nói. Hix]. Mặt Lý Chiếm Tường lộ vẻ tro tàn, con đường làm quan của hắn bởi vì một câu của tiểu nhi tử mà phá hủy, đây thật sự là họa từ miệng mà ra a. Trong cung Tấn dương nghênh đón Lý thái phi Lý Quân Như bái phỏng, Ôn Văn Thiến cùng hàn huyên một phen. Lý gia cùng Ôn gia có một chút quan hệ thông gia, tuy là *một biểu ba nghìn quan hệ*, nhưng nếu tính ra thì Ôn Văn Thiến phải gọi Lý thái phi một tiếng biểu tỷ. “Nhị hoàng tử phi, mạo muội tiến đến, thực là có chuyện muốn nhờ.” Lý Quân Như đã ba mươi mấy tuổi, ở trong cung nàng cũng không được sủng ái, lại không có con nối dòng. Thái thượng hoàng thoái vị lại bệnh nặng, nàng cũng thành thái phi, tương lai đã định trước là ở trong cung cô độc sống quãng đời còn lại. Lý Quân Như đã vì chuyện này mà phát sầu, không nghĩ đến tiểu đệ trong nhà còn không bớt lo, gây ra họa lớn như vậy, liên lụy phụ thân cũng mất luôn chức Thượng thư. “Lý thái phi khách khí, có chuyện quan trọng gì sao? Nếu có thể giúp tự nhiên hỗ trợ.” Ôn Văn Thiến khách khí nói, nàng đã đoán được ý đồ Lý thái phi đến. Âm thầm suy tư lên… “Không dối gạt Nhị hoàng tử phi, nghĩ rằng Nhị hoàng tử phi cũng nghe nói đến chuyện của Lý gia chúng ta, chỉ vì mạo phạm Lâm Quý Quân. Ta nghĩ Nhị hoàng tử phi cùng Lâm Quý Quân quen thuộc một ít, có thể giúp đỡ ta hoà giải một chút hay không.” Khuôn mặt Lý thái phi u sầu, nếu không được Lâm Quý Quân tha thứ, sau này cuộc sống của nàng ở trong cung sợ là cũng sẽ không tốt. “Việc này…” Ôn Văn Thiến nhíu mày, mặt lộ vẻ khó xử. “Nhị hoàng tử phi, nể tình hai nhà chúng ta đều là quan hệ họ hàng, ta van cầu ngươi , ở trong cung này cũng chỉ có ngươi có thể giúp ta .” Lý thái phi lo lắng mà cầu xin. “Hảo đi, ta cùng Lý thái phi đi gặp Lâm Quý Quân đi, ta sẽ ở một bên hỗ trợ hoà giải .” Ôn Văn Thiến nghĩ nghĩ hồi đáp. Lý thái phi nghe Ôn Văn Thiến nói xong, an lòng một nửa. Tràn ngập cảm kích, nói với Ôn Văn Thiến: “Thật sự là rất cảm tạ Nhị hoàng tử phi .” Ôn Văn Thiến nhìn bộ dáng Lý thái phi cảm động đến rơi nước mắt, hơi hơi nở nụ cười. Ngày hôm đó, sau khi Lâm Gia Bảo dùng xong ngọ thiện thì đi tản bộ bên trong Bình Nhạc uyển, được Quế ma ma cùng Thư Nhã dìu , Thư Cầm cùng Nguyên Khánh thì đi theo phía sau, còn có đông đảo cung nữ. Bụng của Lâm Gia Bảo đã được chín tháng, còn có một tháng thì sẽ sinh [Y-H: ko phải 9 tháng 10 ngày sao ta?sao tới 10 tháng nhỉ? ], Hiên Vìên Hãn Thừa thập phần khẩn trương, cho nên tăng thêm người cho Bình Nhạc uyển. “Nhị hoàng tử phi, Lý thái phi đến bái kiến Lâm Quý Quân.” Tiểu thái giám tiến đến bẩm báo. “Thỉnh các nàng vào đi.” Lâm Gia Bảo trước kia nghe Ôn Văn Thiến đề cập qua là muốn tới bái phỏng y, cho nên cũng không có nghĩ nhiều. Quế ma ma nghe được Nhị hoàng tử phi cùng Lý thái phi cùng nhau đến, hơi hơi nhíu mày. Phụ thân của Lý thái phi là Lý thượng thư mới vừa bị bãi chức, nghe nói là bởi vì con trai trưởng nhà này nói lời mạo phạm Lâm Quý Quân, còn cùng huynh trưởng của Lâm Quý Quân nổi lên xung đột. Hôm nay lại đây khẳng định cũng là vì vìệc này. Chuyện này Hiên Vìên Hãn Thừa cũng không có đề cập cùng Lâm Gia Bảo, ngoan bảo gần tới ngày sinh sản, hắn không muốn để loại chuyện vụn vặt này quấy rầy đến ngoan bảo. Ôn Văn Thiến tiến vào Bình Nhạc uyển thì gặp Lâm Gia Bảo được mọi người tiền hô hậu ủng. “Lâm Quý Quân vài ngày không thấy, gần đây có khỏe không?” Ôn Văn Thiến mỉm cười nhìn bụng của Lâm Gia Bảo, ôn nhu nhắc nhở.” thân mình Lâm Quý Quân quý trọng, khi tản bộ cần phải vô cùng cẩn thận rồi.” “Ta sẽ cẩn thận .” Lâm Gia Bảo cảm tạ thiện ý nhắc nhở của Ôn Văn Thiến, sau đó vấn an Lý thái phi. Lý Quân Như thấy thái độ Lâm Gia Bảo ôn hòa, liền nói với y: “Lâm Quý Quân, hôm nay mạo muội tới chơi, còn thỉnh ngài thứ lỗi.” “Lý thái phi đến là có chuyện gì không?” Lâm Gia Bảo đối với việc Lý thái phi đến bái phỏng có chút nghi hoặc, trước kia khi y đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương thì có gặp qua Lý thái phi vài lần, ngày thường hai người chưa từng có dịp cùng xuất hiện. “Hôm nay tới là muốn thỉnh tội cùng Lâm Quý Quân, tiểu đệ trong nhà cùng lệnh huynh có chút hiểu lầm tại Quốc Tử Giám, trong lời nói có chút va chạm ngài, ta thân làm tỷ tỷ nên vội tới thỉnh tội cùng Lâm Quý Quân ngài . Ở nhà, tiểu đệ bị cha mẹ làm hư , hiện tại đã bế môn chịu phạt, có lẽ không thể đi học trở lại, con đường làm quan tương lai sợ là vô vọng. Bây giờ còn làm cho phụ thân bị Hoàng Thượng bãi bỏ chức vụ Lễ bộ Thượng thư. Phụ thân luôn luôn làm việc cẩn trọng tại lễ bộ …” Tư thái Lý Quân Như phóng rất thấp, thần tình khổ sở.”Lâm Quý Quân van cầu ngài , có thể nói cùng Hoàng Thượng …” “Sự tình giữa ca ca cùng lệnh đệ ta không rõ ràng, nhưng ca ca là một người có tính tình thực trong sáng, luôn sẽ không quá mức so đo . Về phần vìệc trong triều ta không tiện hỏi đến .” Lâm Gia Bảo biết tính cách của ca ca , sẽ không chủ động cùng người xung đột. Mà Hoàng Thượng khẳng định có suy tính của hoàng thượng, hẳn sẽ không vì xung đột giữa ca ca cùng Lý gia công tử kia mà bãi chức Thượng thư của cha Lý thái phi. Lâm Gia Bảo đương nhiên sẽ không biết, chính là bởi vì một câu kia của Lý Quân Hào, Hiên Vìên Hãn Thừa liền động sát ý, bãi miễn chức vị thượng thư đã là thực khoan dung . “Lâm Quý Quân ngài rất khiêm tốn , ở hậu cung có ai không biết địa vị của ngài trong lòng Hoàng Thượng, tương lai sinh tiểu hoàng tử thì sẽ càng tôn quý vô cùng, ngài mà nói thì Hoàng Thượng khẳng định sẽ châm chước .” Lý thái phi thấy Lâm Quý Quân thờ ơ, lại khẩn cầu mà nhìn về phía Ôn Văn Thiến. Ôn Văn Thiến nghe Lý thái phi nói Lâm Gia Bảo sẽ sinh tiểu hoàng tử trong lòng không vui. Nhưng ở mặt ngoài vẫn phụ họa theo Lý thái phi nói. ”Đúng vậy, Lâm Quý Quân không cần tự coi nhẹ mình .” “Thật xin lỗi, chuyện của phụ thân Lý thái phi ta không giúp được gì.” Lâm Gia Bảo hơi xin lỗi nói. “Lâm Quý Quân, giờ ngài ngủ trưa đến .” Quế ma ma thấy Lâm Gia Bảo có chút khó xử, vội vàng giải vây cho chủ tử. “Lý thái phi, Nhị hoàng tử phi, hôm nay không thể mời các ngươi vào nhà trong ngồi, ta cũng có chút mệt nhọc phải đi về ngủ trưa .” Đi trong chốc lát, Lâm Gia Bảo cũng thấy hơi mệt chút . Hiện tại hai cái đùi của y có chút thũng, nhưng Tiền thái y nói y mỗi ngày đều phải tản bộ trong chốc lát, tương lai có trợ giúp sinh sản, cho nên Lâm Gia Bảo vẫn luôn cắn răng kiên trì. “Chúng ta liền không quấy rầy Lâm Quý Quân .” Ôn Văn Thiến thấy thế cũng chuẩn bị trở về. “Lâm Quý Quân… A!” Lý thái phi thấy Lâm Gia Bảo phải rời khỏi, còn muốn tiến lên nói cái gì đó. Không biết như thế nào làn váy của nàng đột nhiên bị cái gì đó kéo một chút. Người nàng lập tức đỗ về phía trước, mấy người Lâm Gia Bảo vội vàng lui về phía sau. Bối rối nên không nhìn bên cạnh, không nghĩ bên cạnh vừa lúc có một cái hồ nước nhỏ, chân trái Lâm Gia Bảo trượt lên suýt nữa thì ngã vào. Hoàn hảo bên người Lâm Gia Bảo có ám vệ, bọn họ đúng lúc xuất hiện song song đỡ y. [Y-H: 2 truyện mình đang edit thì mấy bạn thụ có thai 8 tháng là xảy ra tai nạn hết, ẹc. Chắc mình khắc Thai Phu. (^_^)]. “Lâm Quý Quân ngài không có vìệc gì đi?” Quế ma ma khẩn trương xem xét. Hoàn hảo hồ nước này rất cạn, bên trong có mấy con cá chép mà Lâm Quý Quân bình thường hay vẽ. Các ám vệ xuất hiện thực đúng lúc, nếu Lâm Quý Quân có chuyện ngoài ý muốn, nàng cũng chỉ có thể lấy cái chết tạ tội . “Ta không sao, chỉ là giầy dính nước.” Chuyện vừa rồi quá đột ngột làm cho trong lòng Lâm Gia Bảo căng thẳng, hiện tại người cảm thấy có chút như nhũn ra, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh. “Lâm Quý Quân thứ tội, ta vừa rồi nóng nảy, không cẩn thận vấp một chút.” Lý thái phi thấy Lâm Quý Quân không có vìệc gì cũng buông tâm xuống, nếu vừa rồi Lâm Quý Quân bị nàng đụng ngã, vậy thì hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. “Lý thái phi cùng Nhị hoàng tử phi mời trở về đi!” Quế ma ma có chút không khách khí mà hạ lệnh trục khách. “Chúng ta đây liền cáo lui trước.” Ôn Văn Thiến thân thiết nói: “Lâm Quý Quân vừa mới bị sợ hãi, mau mời thái y đến xem đi. Còn có giầy của quý quân dính nước cũng cần lập tức thay đổi, cũng đừng lạnh.” Lý Quân Như cũng không còn cách nào, đành phải xin lỗi Lâm Quý Quân, bất đắc dĩ mà theo Ôn Văn Thiến rời đi. Lâm Gia Bảo bị đở lên giường nằm xuống, Nguyên Khánh lập tức đi thỉnh Tiền thái y. May mắn Tiền thái y sau khi bắt mạch thì tuyên bố hết thảy đều bình thường, cũng không có động thai khí. Lúc này mọi người mới an tâm xuống. Lúc Hiên Vìên Hãn Thừa trở về, Lâm Gia Bảo đã ngủ trưa. Vuốt ve mái tóc mềm mại của ngoan bảo, hôn hôn gò má của y. Hắn từ ám vệ biết được tin tức, hoàn hảo lần này ngoan bảo không có vìệc gì, nếu không thì hắn thật sự không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa. Sau đó Hiên Vìên Hãn Thừa tỉ mỉ hỏi ý kiến ám vệ về tình huống ngay lúc đó, lúc ấy Lý thái phi thoạt nhìn quả thật như là ngoài ý muốn, nàng cũng không có lá gan đi hại ngoan bảo, nhưng Hiên Vìên Hãn Thừa tổng cảm thấy có điều gì đó không đúng. Đồng thời từ chuyện này hắn đối với Ôn Văn Thiến cũng không có hảo cảm. Lâm Gia Bảo từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, mở đôi mắt buồn ngủ mông lung. Đập vào mắt chính là ánh mắt thâm tình của Hiên Vìên Hãn Thừa chăm chú nhìn mình. ”Tướng công.” “Ngoan bảo, bảo bối của tướng công” Hiên Vìên Hãn Thừa cúi đầu hôn y, “Hôm nay bị sợ hãi, về sau ngoan bảo đừng thấy mấy người râu ria này đó.” (^_^) “Dạ. Ta nghe tướng công .” Lâm Gia Bảo cảm thấy tướng công hôn môi làm hắn rất an tâm.”Hôm nay Lý thái phi nói… Ca ca hắn…” “Không có chuyện gì, ngoan bảo đừng lo.” Hiên Vìên Hãn Thừa đơn giản kể lại chuyện xảy ra, đương nhiên cũng ẩn đi một phần. “Lý công tử kia thật không phải là một người tốt, cư nhiên muốn dẫn ca ca đi đến chỗ đó, thật là đáng đánh đòn!” Từ chuyện gặp nạn tại thuyền hoa lần trước, Lâm Gia Bảo phi thường chán ghét những nơi như thế. Ngày thứ hai, Thái hậu hạ ý chỉ cấm túc Lý thái phi, sau đó gọi Ôn Văn Thiến đến la một phen. Hiên Vìên Hãn Khải từ ngũ doanh trở về, biết được vìệc này cũng có chút oán giận nói với Ôn Văn Thiến: “Lâm Quý Quân kia là bảo bối của hoàng huynh, hiện tại lại có thai, đúng là thời điểm quan trọng, ngươi như thế nào còn cùng Lý thái phi đi đến quấy rầy, suýt chút nữa lại xảy ra sự cố. Nếu thực sự có chuyện ngoài ý muốn, thì ta làm sao đối mặt với hoàng huynh, lần sau không cần như vậy .” “Dạ. Lý thái phi cùng nhà mẹ đẻ của ta có thân, ta cũng là bị cầu xin nên không có biện pháp , mới đáp ứng đi cùng nàng, thật sự không ngờ xảy ra tình huống như vậy.” Ôn Văn Thiến nghẹn ngào nói. Nàng thật không ngờ bên người Lâm Quý Quân kia còn có ám vệ bảo hộ, hoàn hảo động tác của nàng bí mật không có người phát hiện. Hiện tại nàng đành phải hy vọng lần này Lâm Quý Quân sinh ra không phải là nhi tử. Hiên Vìên Hãn Khải nhìn bộ dáng thê tử ủy khuất có chút mềm lòng .” Lần sau ngươi chú ý thì tốt rồi.” “Thai của Lâm Quý Quân lần này không biết có phải là nam hài hay không, phải biết là bình thường song nhi chỉ có thai một lần.” Ôn Văn Thiến thăm dò nói.”Vậy …” “Đừng nói lời như thế, cũng đừng nên có tâm tư.” Hiên Vìên Hãn Khải nghe ra ý của Ôn Văn Thiến, có chút thô lỗ đánh gãy nàng. “Thiếp thân không có ý tứ gì khác, chỉ là con nối dòng của hoàng thượng quan hệ đến giang sơn xã tắc.” Ôn Văn Thiến giải thích với Hiên Vìên Hãn Khải. “Bắc đại doanh còn có vìệc, ta trở về một chuyến. Còn có phủ hoàng tử đã tu kiến xong, ta sẽ nói cùng hoàng huynh, mẫu hậu, chúng ta cũng đến lúc dọn xuất cung.” Hiên Vìên Hãn Khải không để Ôn Văn Thiến đáp lại liền xoay người rời đi. “Nhị hoàng tử…” Ôn Văn Thiến lòng không cam mà nhìn bóng dáng Hiên Vìên Hãn Khải rời đi, ai… mãng phu này! [Y-H: chỉ cần vk có 1 ý không tôn trọng ck của mình thì sẽ khó mà hạnh phúc. Sao nghi ngờ cp này quá] Hiên Vìên Hãn Khải là người tập võ, luôn luôn không thích văn nhân nói chuyện vòng vo. Hắn vốn thấy Ôn Văn Thiến vốn là một nữ tử tốt, con nhà thế gia hiền lương thục đức, tao nhã ôn nhu, tất cả đều đúng với yêu thích của hắn , chính là hiện tại xem ra có nhiều tâm tư chút. Ngày thứ hai, Hiên Vìên Hãn Khải liền hướng Hiên Vìên Hãn Thừa thỉnh chỉ xuất cung, Hiên Vìên Hãn Thừa đáp ứng. “Đã sớm vìết xong, phụ hoàng cũng đồng ý, ngươi xem phong hào này có vừa lòng không?” Hiên Vìên Hãn Thừa đem một cái chiếu chỉ màu minh vàng đưa cho đệ đệ. Hiên Vìên Hãn Khải mở ra , đây là chiếu chỉ phong vương cho hắn, Dực Vương! Như hổ thêm cánh! Hoàng huynh thật sự quá đề cao hắn . ”Hoàng huynh… Thần đệ cũng không có năng lực gì, làm sao xứng ….” “Đừng khiêm tốn như vậy, phụ hoàng hy vọng huynh đệ chúng ta vẫn luôn huynh hữu đệ cung, hảo hảo bảo vệ tốt giang sơn này. Chúng ta cũng đừng làm cho phụ hoàng thất vọng.” Hiên Vìên Hãn Thừa vỗ vỗ bả vai dày rộng của đệ đệ, hắn tin tưởng đệ đệ có thể làm được . “Dạ. Ta nhất định không cô phụ phụ hoàng cùng hoàng huynh hy vọng.” Hiên Vìên Hãn Khải phát thệ. Tháng hai, Vận Thái năm thứ chín, Hiên Vìên Hãn Thừa phong nhị hoàng đệ Hiên Vìên Hãn Khải là Dực Vương, hưởng tước thân vương. Sau đó, Dực vương Hiên Vìên Hãn Khải mang theo Vương phi xuất cung, dọn vào Dực vương phủ. Ôn Văn Thiến không hổ là đích nữ thế gia, đem toàn bộ vương phủ xử lý gọn gàng ngăn nắp, còn thường xuyên tiến cung thỉnh an thái hậu nương nương, cũng tự mình sao chép rất nhiều kinh Phật dâng lên, được rất nhiều mệnh phụ trong triều nhất trí khen.
|
CHƯƠNG 48: ĐÔN ĐÔN
. Lâm Gia Văn cứ theo lẽ thường đi Quốc Tử Giám đọc sách, vào cửa liền đưa tới rất nhiều tầm mắt chú mục của mọi người. “Lâm Gia Văn ngươi đã tới, thật không nghĩ tới a! Nguyên lai ngươi là huynh trưởng của Lâm Quý Quân.” mấy người Tiền Thanh Côn thấy Lâm Gia Văn đến vội vàng tiếp đón hắn. “Đúng vậy, thật sự là xin lỗi! Lâm Quý Quân là nhị đệ của ta, ta cũng không phải cố ý giấu diếm, thỉnh các vị thứ lỗi.” Lâm Gia Văn giải thích với vài vị cùng trường. “Thì ra là thế, ta còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp ngươi, lúc ấy đã nghe ngươi nói có một đệ đệ làm cung thị trong cung của Hoàng hậu nương nương, không nghĩ tới đệ đệ của ngươi lại thần kỳ như vậy, hiện tại đã thành quý quân !” Tiền Thanh Côn chúc mừng Lâm Gia Văn. “Lâm huynh, ngươi cùng Lâm Quý Quân là huyết thống gần sao? bộ dạng của ngươi cùng Lâm Quý Quân có giống nhau không?” Một vị cùng trường tò mò hỏi Lâm Gia Văn. Mọi người rất là tò mò tướng mạo của Lâm Quý Quân mà Hoàng Thượng độc sủng, nhưng nhìn bề ngoài của Lâm Gia Văn thật sự khó tưởng tượng ra. Lúc này người chung quanh cũng rất ngạc nhiên, mọi người lúc này đều dựng lỗ tai lên. “Kia đương nhiên! Ta cùng Lâm Quý Quân là một mẹ sinh ra, chính là một khuôn mẫu khắc ra.” Lâm Gia Văn thấy biểu tình của bọn họ đều cổ quái, lập tức ha ha cười nói: “Ta lớn lên giống cha ta, mà đệ đệ giống mẫu thân, xinh đẹp hơn ta nhiều.” “Ha ha, Lâm huynh ngươi thật khôi hài!” Mọi người nghe xong đều ha ha nở nụ cười. Tính cách Lâm Gia Văn trong sáng nên rất được mọi người hảo cảm, trừ bỏ rất nhiều hàn môn đệ tử, cũng có một ít đệ tử có gia thế bối cảnh cùng hắn giao hảo. Đương nhiên cũng không bài trừ có vài người có chút tâm tư, nhưng Lâm Gia Văn luôn luôn lấy chân thành đối người, lâu ngày cũng có được một vài người bạn tốt cùng chí hướng. Một buổi sáng tháng ba, trời trong nắng ấm, Lâm Gia Bảo thuận lợi sinh ra một tiểu hoàng tử, trong Bình Nhạc uyển một mảnh vui mừng. Sinh sản lần này, Hiên Vìên Hãn Thừa vẫn luôn có mặt bên cạnh ngoan bảo, hắn mặc kệ mẫu hậu cùng các ma ma khuyên can, cố ý bồi bên người Lâm Gia Bảo. Thời điểm sinh sản của Lâm Gia Bảo coi như thuận lợi, y thực ngoan phối hợp với các ma ma, cũng không kêu đau, làm cho Hiên Vìên Hãn Thừa sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, suýt nữa ngất. Hiên Vìên Hãn Thừa nhìn ngoan bảo chảy ra rất nhiều máu, cực kỳ đau lòng, cả người hắn đều có chút phát run. Lâm Gia Bảo mất khoảng hai canh giờ mới sinh được hài tử, Hiên Vìên Hãn Thừa nhìn thấy nhi tử mang huyết mạch của hắn cùng ngoan bảo, hốc mắt ướt át, liền nói với ngoan bảo vốn đang mệt cực kỳ cũng sắp mê man: “Bảo bối, vất vả ngươi !” Lâm Gia Bảo cảm thấy không hề vất vả, có tướng công làm bạn cùng cổ vũ, trong lòng y vẫn luôn thực yên ổn, tuyệt không sợ hãi. Ngay khi y nghe được âm thanh khóc nỉ non của hài tử, trong nháy mắt cảm thấy hết thảy đau đớn đều tiêu thất. Nghe xong lời nói ôn nhu của Hiên Vìên Hãn Thừa, Lâm Gia Bảo nặng nề mà ngủ. Sau khi Tiền thái y xác nhận ngoan bảo bình an vô sự, lúc này Hiên Vìên Hãn Thừa mới ôm nhi tử đã được lau sạch sẽ đi ra ngoài. Bên ngoài điện, Thái hậu lo lắng mà chờ, vừa thấy Hoàng Thượng bế hài tử đi ra, lập tức tiến lên đón. “Mẫu hậu, trẫm có nhi tử ! Ha ha ha!” Hiên Vìên Hãn Thừa mang vẻ mặt tươi cười báo tin vui cùng mẫu hậu. “Thật tốt quá! Thật tốt quá!” Thái hậu cẩn thận mà tiếp nhận hoàng tôn của nàng, vui sướng vạn phần.”Nhanh đi báo tin vui cho phụ hoàng của ngươi đi, phụ hoàng của ngươi biết nhất định thật cao hứng.” “Nhi thần đã phái Nguyên Phúc đi!” Ngay khi Hiên Vìên Hãn nhận được nhi tử, liền để Nguyên Phúc đi báo tin vui cho phụ hoàng, hắn biết đây là thời khắc mà phụ hoàng luôn nhớ mong . “Ngoan tôn của bổn cung a! Bộ dạng thật là tốt a, ân… Lớn lên giống hoàng nhi. Cái mũi nhỏ, cái miệng nhỏ nhắn giống hệt hoàng nhi a.” Thái hậu ôm tiểu bảo bảo đã ngủ vì khóc mệt, nhìn sao cũng thấy thích. “Ha ha, ta coi ánh mắt kia vừa lớn lại vừa tròn, ngược lại rất giống ngoan bảo đâu.” Hiên Vìên Hãn Thừa cười nói. Hài tử tuy rằng nhắm hai mắt, nhưng nhìn hình dáng mơ hồ có thể đoán ra. Thái thượng hoàng được tin vui, kích động mà nói liên tục ba cái chữ tốt. Hiên Vìên Chiêu Thâm vẫn luôn lo lắng vấn đề con nối dòng của hoàng thượng, giờ rốt cục giải quyết dễ dàng , nhất thời hắn cảm thấy gánh nặng trong lòng liền được giải khai, tinh thần cũng hảo rất nhiều. Hôm nay miễn lâm triều, trong triều các đại thần cũng biết Lâm Quý Quân được Hoàng Thượng độc sủng đang sinh, khi tin tức Lâm Quý Quân bình an sinh hạ hoàng tử truyền đến. Trong ngoài triều đình một mảnh sôi trào, hoàng trưởng tử được sinh ra có ý nghĩa phi phàm. Tương lai của Lâm Quý Quân kia chắc chắn càng quý, tối nay là một đêm định trước có rất nhiều người không ngủ. Tin tức hoàng trưởng tử sinh ra thực nhanh được lan truyền khắp nơi, truyền khắp bên trong và bên ngoài hoàng thành. Ôn Văn Thiến vuốt ve chiếc bụng đến nay còn không có tin tức, hít một hơi. Lâm Quý Quân này cũng thật là tốt số … “Hoàng trưởng tử! Hoàng trưởng tử! Ta ngược lại muốn nhìn hắn có mệnh làm hoàng trưởng tử hay không!” Du tần nhớ tới nhi tử mất sớm của nàng, gần như điên cuồng, nghiến răng nghiến lợi mà nói. Đại cung nữ Bích Ảnh bên người Du tần quỳ trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng, lạnh run, hoàn hảo lúc này trong phòng chỉ có nàng cùng Du chủ tử. Lời này nếu để cho người khác nghe, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi a. Lâm Gia Bảo mệt cực kỳ, chỉnh chỉnh mê man một ngày một đêm, sau khi tỉnh lại đã là buổi tối . “Ngoan bảo ngươi tỉnh.” Lâm Gia Bảo có chút động tĩnh, Hiên Vìên Hãn Thừa liền tỉnh. Hiên Vìên Hãn Thừa từ tháp thượng đứng lên, đi đến bên giường hỏi: “Cảm thấy trong người như thế nào? Còn đau không?” Sau khi Lâm Gia Bảo mê man, hắn bảo cung nhân đưa đến một cái giường đặt cạnh giường của ngoan bảo để thủ y. Thái hậu khuyên hắn nói, Gia Bảo phải làm trong tháng[Y-H:1 tháng nghỉ ngơi, kiêng cử sau khi sanh của các bà mẹ], để y dọn đến biệt cung. Hiên Vìên Hãn Thừa làm sao có thể vui lòng, vẫn làm theo ý mình, Quế ma ma thấy Hoàng Thượng như thế cũng không có cách nào. “Không đau , bảo bảo đâu?” tầm mắt Lâm Gia Bảo tìm tòi một chút không phát hiện bảo bảo. “Ở chỗ bà vú, được chiếu cố rất tốt, ngoan bảo đừng lo.” Từ khi ngoan bảo có thai, Hiên Vìên Hãn Thừa bắt đầu xem xét chọn lựa bà vú. Ngoan bảo thân là song nhi nên sẽ không có sữa, sau khi trải qua ám vệ cẩn thận tra xét cùng nghiêm khắc chọn lựa, Hiên Vìên Hãn Thừa tuyển ba bà vú tới chiếu cố hài tử. “Ta muốn thấy bảo bảo.” Sau khi Lâm Gia Bảo sinh xong, chỉ liếc nhìn hài tử được một cái liền mê man đi, y còn không có hảo hảo nhìn hài tử đâu. “Hảo. Trong chốc lát bảo các nàng ôm tới cho ngươi xem, ngoan bảo, trước ăn một chút gì đi. Đói bụng đi?” Hiên Vìên Hãn Thừa đỡ ngoan bảo ngồi dậy, lại tự tay giúp y chỉnh lại quần áo. Hiên Vìên Hãn Thừa phân phó Thư Nhã mang chút thức ăn tiến vào, sau lại phân phó nàng lui ra, chính mình uy ngoan bảo ăn cháo nấm hương thịt băm.[Y-H: chẹp, mình cũng muốn ăn, đang đói] Lâm Gia Bảo há mồm nuốt cháo vào, có chút hàm hồ nói: “Ta có thể tự mình ăn.” “Tướng công muốn uy ngươi ăn, hôm nay ngoan bảo vất vả , tướng công yêu ngươi!” Hiên Vìên Hãn Thừa thâm tình nói lời yêu thương với ngoan bảo, hôm nay hắn thật lòng cảm tạ trời xanh ban cho hắn cơ hội trọng sinh lại. Nói xong, Hiên Vìên Hãn Thừa lại uy ngoan bảo uống một chén lớn canh gà bổ dưỡng. “Ta cũng yêu tướng công!” Lâm Gia Bảo mỉm cười ngọt ngào, cảm giác canh gà trong miệng nhẹ cũng có chút vị ngọt nhè nhẹ. Bà vú bế tiểu hoàng tử tiến vào, Lâm Gia Bảo thấy hài tử thực kích động. ”Nhanh, đến cho ta ôm một cái.” Lâm Gia Bảo vươn tay cẩn thận tiếp nhận bảo bảo từ trong ngực bà vú. Cảm nhận được bảo bảo trong tay thật là nhỏ và mềm mại, trên người còn mang theo mùi sữa. Tư thế ôm hài tử của Lâm Gia Bảo thực tiêu chuẩn, khi còn bé y liền ôm qua đệ đệ muội muội nên hiểu được phải ôm hài tử như thế nào. Hiên Vìên Hãn Thừa phất tay để bà vú lui xuống trước, cười nói: “Ngoan bảo ôm bảo bảo thực thuần thục, dáng vẻ không giống như ta, đều bị mẫu hậu giễu cợt .” (^_^). Hiên Vìên Hãn Thừa tuy rằng kiếp trước từng có hài tử, nhưng cũng chưa từng ôm qua. Hắn cảm thấy thân mình nhi tử mềm nhũn như là không xương cốt, cảm giác giống như chỉ cần hắn dùng một chút lực liền nát, tư thế mà hắn ôm hài tử, thật không khác gì là *phủng* . Lúc ấy thái hậu nhìn bộ dáng Hiên Vìên Hãn Thừa kia ôm hài tử gian nan không được tự nhiên, cảm thấy rất vui vẻ. “Trước kia ta có hỗ trợ chiếu cố đệ đệ muội muội, đương nhiên sẽ biết ôm nha. Bảo bảo thật đáng yêu!” Lâm Gia Bảo nhìn bộ dáng bảo bảo đã không còn nhăn nhăn như khi mới vừa sinh ra, tuy rằng làn da còn có chút ửng đỏ, nhưng thoạt nhìn đã là phấn nộn nộn . Bảo bảo cũng thực ngoan không khóc nháo, tròng mắt cứ di chuyển, bởi vì mới vừa uống sữa xong, miệng còn hộc ra một ít bọt sữa. Nhìn bộ dáng khả ái của bảo bảo, Lâm Gia Bảo cảm thấy tâm tư của mình đều mềm nhũng. ”Ngoan bảo bảo, để phụ thân thân thân…” Hiên Vìên Hãn Thừa nhìn ngoan bảo thân thiết với hài tử, nháy mắt có chút đố kỵ. Ai… Về sau hắn sợ là cùng với hài tử tranh sủng đi. (^_^) “Bảo bảo có tên chưa?” Lâm Gia Bảo hỏi Hiên Vìên Hãn Thừa. “Đại danh thì phụ hoàng sẽ lấy, nhũ danh thì … ngoan bảo ngươi đặt cho bảo bảo một cái nhũ danh đi.” Hiên Vìên Hãn Thừa nói với ngoan bảo. “Ta đặt? Ta có thể chứ?” Hoàng gia không giống như gia đình bình thường a, y có thể đặt tên cho hoàng tử sao? “Đương nhiên, ngoan bảo ngươi là phụ thân của bảo bảo, đặt nhũ danh cho bảo bảo mà thôi. Không phải đại sự gì, ngoan bảo muốn gọi cái gì đều được.” Hiên Vìên Hãn Thừa ngồi ở bên giường, nhìn ngoan bảo cùng nhi tử ấm áp hỗ động, trong lòng dị thường thỏa mãn. Đối với nhũ danh của nhi tử hắn chỉ cần ngoan bảo thích là được. “Tên gọi là gì mới tốt đây?” Lâm Gia Bảo nghiêm túc suy nghĩ, trước kia ở Lâm gia thôn đều sẽ đặt cho hài tử một cái tên bình thường vì như vậy cảm thấy hài tử sẽ dễ nuôi sống. Nhìn bảo bảo phấn nộn trắng noãn mập mạp, y lại không muốn đặt cho bảo bảo một cái tên rất khó nghe. “Tướng công, chúng ta gọi hắn là Đôn Đôn thế nào? Hy vọng bảo bảo vẫn luôn chắc nịch bình an, có thể vui vẻ khỏe mạnh mà lớn lên.” Lâm Gia Bảo suy nghĩ kỹ. “Đôn Đôn không tồi! Bảo bảo về sau liền kêu Đôn Đôn , tiểu béo Đôn của ta cùng ngoan bảo. Ha ha!” Hiên Vìên Hãn Thừa vươn tay đùa nhi tử.”Đôn Đôn , cha ngươi suy nghĩ một nhũ danh dễ nghe như vậy đặt cho ngươi, có vui hay không!” Tay nhỏ bé của Đôn Đôn gãi gãi ngón tay của Hiên Vìên Hãn Thừa, miệng phát ra tiếng kêu a a, chơi trong chốc lát, Đôn Đôn liền ngáp một cái, chỉ chốc lát sau liền ngủ. “Tướng công, ta nghĩ ngủ cùng với Đôn Đôn.” Lâm Gia Bảo chờ đợi nhìn Hiên Vìên Hãn Thừa. Hiên Vìên Hãn Thừa chỗ nào chịu nổi ánh mắt chờ đợi vô tội của ngoan bảo, “Hảo đi, hôm nay để Đôn Đôn ngủ cùng ngươi, ta để các bà vú bên ngoài điện trực đêm. Nhưng ngoan bảo ngươi còn tại trong tháng đâu, ban đêm Đôn Đôn sẽ chọc đến ngươi . Trong khoảng thời gian này, buổi tối hãy để cho các bà vú mang theo Đôn Đôn ở tại thiên điện bên cạnh chúng ta đi.” Lâm Gia Bảo biết Hiên Vìên Hãn Thừa cũng vì tốt cho y, mà y cũng không có sữa, ban đêm Đôn Đôn có các bà vú chiếu cố sẽ càng tốt. Ban đêm Hiên Vìên Hãn Thừa nhìn chăm chú thân ảnh một lớn một nhỏ ngủ say trên giường, thật sự là nhìn hoài không chán. Tuy rằng nhi tử chiếm cứ vị trí thuộc về hắn, nhưng hắn khi nằm ngủ ở tháp thượng vẫn vui vẻ chịu đựng như cũ. Tiền thái y đã nói với hắn, lần này ngoan bảo sinh sản thực thuận lợi, tương lai cũng còn có khả năng dựng dục hài tử. Chờ sau này hắn lại cho Đôn Đôn thêm đệ đệ muội muội thì tốt rồi, như vậy khi Đôn Đôn có đệ đệ muội muội làm bạn, hẳn là sẽ không cùng hắn đoạt ngoan bảo đi. [Y-H: ngay cả thằng nhỏ mà anh cũng tính kế…ẹc… dấm này chua dữ]
|
CHƯƠNG 49: SONG TRĂNG TRÒN
. Một nhà Lâm Đại Tráng sau khi biết được tin tức tốt này đều vui vẻ không thôi. ”Thật sự là Bồ Tát phù hộ a! Ngày mai ta muốn đi Linh Vân Tự lễ phật!” Trương Huệ Nương kích động nói. Trong mấy ngày ở kinh này, nàng thường xuyên mang theo con dâu đi đến Linh Vân Tự ở bên trong hoàng thành thắp hương bái Phật. Linh Vân Tự không lớn, nhưng hương khói cường thịnh, rất nhiều gia quyến bên trong hoàng thành đều đi đến chỗ đó dâng hương. Trương Huệ Nương mỗi lần đến đều sẽ khẩn cầu Bồ Tát phù hộ cho Gia Bảo có thể sinh được nam hài, lần này quả thực linh nghiệm ! Trương Huệ Nương vui vẻ tự mình bận vìệc lu bù trong trù phòng, nấu rất nhiều hồng trứng gà, tuy rằng không thể đưa cho nhà khác, nhưng cũng có thể để cho cả nhà đồng thời ăn, còn để quản gia cấp cho bọn hạ nhân mỗi người hai cái, làm cho bọn họ cũng dính không khí vui mừng. (^_^). Đôn Đôn là một bé ngoan, khẩu vị cũng thực hảo, tiểu thân mình cũng lớn rất nhanh. Giồng hệt như nhũ danh mà Lâm Gia Bảo đặt cho hắn: bạch béo *đôn thực*. Lâm Gia Bảo thích nhất ôm Đôn Đôn cùng ngủ trưa, miệng hát ca dao lúc nhỏ hay nghe đễ dỗ Đôn Đôn, trước khi ngủ trưa Đôn Đôn rất thích nghe cái này, chỉ cần hắn nghe những bài hát đó thì có thể lập tức đi vào giấc ngủ. Lâm Gia Bảo nằm ở trên giường nửa tháng sau mới được cho phép ra tháng, Hiên Vìên Hãn Thừa thương lượng cùng Tiền thái y cấp ngoan bảo làm song trong tháng [2 tháng sau khi sanh], đem thân thể ngoan bảo điều trị phi thường tốt, khí sắc hồng nhuận, da thịt cũng bảo dưỡng đến trong suốt, vô cùng mịn màng, nhìn vào khiến cho Hiên Vìên Hãn Thừa trong lòng ngứa . Hiên Vìên Hãn Thừa thấy thân thể ngoan bảo khôi phục tốt, cũng triệt để yên lòng. Bắt đầu phân phó người chuẩn bị tiệc song trăng tròn của Đôn Đôn, bởi vì thời gian ngoan bảo ở cử dài nên không thể làm trăng tròn yến[tiệc đầy tháng], mà chuyển thành song trăng tròn yến. Bữa tiệc song trăng tròn của Đôn Đôn, thái thượng hoàng bị bệnh nên không thể lộ diện, nhưng cũng ban cho hắn đại danh là Hiên Vìên Duệ Dập. Hôm đó, khi các tần thái phi và các đại thần trong triều đến dự yến đều khen ngợi tên mà thái thượng hoàng đặt cho hoàng trưởng tôn là rất hay thì một đạo thánh chỉ càng là làm cho bọn hắn khiếp sợ không thôi. Có thể nói đây là cuối cùng Hiên Vìên Chiêu Thâm vận dụng quyền lực của mình, hạ này một đạo thánh chỉ: Lâm Quý Quân có công dựng dục hoàng tử, *nhu gia thục thuận, phong tư nhã duyệt, kính thận rắp tâm, tính tư mẫn tuệ, dẫn lễ không càng*, nên sắc phong làm Hoàng quý quân. Lúc đó Lâm Gia Bảo cũng không cảm kích, nhất thời còn chưa kịp phản ứng. Thái hậu cười khanh khách nhìn y. ” Hài tử ngốc này còn không mau tạ ơn phụ hoàng ngươi.” Lâm Gia Bảo có chút thụ sủng nhược kinh quỳ xuống tạ ơn thái thượng hoàng. [Y-H: mình nghĩ là tạ ơn khi đọc xong chiếu vì đoạn trên nói thái thượng hoàng ko có dự tiệc]Trong lòng Hiên Vìên Hãn Thừa cũng thực cảm động, đạo thánh chỉ sắc phong này là phụ hoàng cùng hắn có thương lượng qua. Phụ hoàng thật sự suy nghĩ cho hắn, khi hắn mới vừa đăng cơ thì phong ngoan bảo là Quý quân, cũng không nên liên tiếp gia phong cho ngoan bảo. Nhưng phụ hoàng thì bất đồng , mà thánh chỉ do hắn sắc phong càng có thể làm cho các đại thần tin phục. Sau khi Lâm Gia Bảo lĩnh chỉ, các thái phi cùng mệnh phụ sôi nổi chúc mừng y, Hoàng quý quân a, tôn quý vô cùng. Địa vị cao cao tại thượng này khiến cho các nàng không ngừng hâm mộ. Du tần cũng dùng ánh mắt tràn ngập ghen tị nhìn Lâm Gia Bảo, hoàng quý quân a… Đây chính là địa vị mà đời này nàng đều khó có thể đạt tới. Song nhi này cư nhiên trong một thời gian ngắn ngủn mà lại có thể làm được. [Y-H: người ta trả giá bằng một mạng người đó, đâu có tự nhiên mà hưởng] Ôn Văn Thiến nhìn Lâm Gia Bảo đang được mọi người khen tặng lấy lòng, trong lòng nàng ngũ vị tạp trần. Bữa tiệc, thái hậu ôm Đôn Đôn không chịu buông tay, “Ngoan tôn tôn của bổn cung a!” Thái hậu nhìn Đôn Đôn trắng trắng mập mạp, trong nháy mắt liền có xúc động muốn đem Đôn Đôn về trong cung dưỡng. Bất quá ngẫm lại là không thể, nàng còn cần phải chiếu cố thái thượng hoàng, Gia Bảo khẳng định cũng không muốn cùng Đôn Đôn tách ra. Hiên Vìên Hãn Thừa giống như nhìn thấu tâm tư của mẫu hậu, hắn không thèm để ý đến việc đem Đôn Đôn cho mẫu hậu dưỡng. Mấy ngày gần đây, tiểu tử này chiếm rất nhiều thời gian trên người ngoan bảo, hắn đều phải xếp hạng thứ hai . Nhưng lo ngại ngoan bảo khẳng định sẽ thương tâm khổ sở, ngẫm lại vẫn là từ bỏ. Đôn Đôn vẫn vô tư cười khanh khách, không hề biết đến suy nghĩ của phụ thân. Đôn Đôn cũng không sợ người lạ, gặp ai cũng cười nên được một đám hậu cung nữ quyến thích thú. Mọi người đối với hắn là khen lại khen, đều nói hài tử rất tuấn tú, ánh mắt lại to. Tính tình cũng vui vẻ nhu thuận không hề khóc nháo, đều rất giống hoàng quý quân. Lâm Gia Bảo nghe mọi người nói Đôn Đôn giống mình nên cũng thật cao hứng, tươi cười rất sáng lạn . Mọi người khen Đôn Đôn khiến cho y đắc ý nhiều hơn khi bản thân mình được khen. Hiên Vìên Hãn Thừa yệu nhất khi thấy khuôn mặt tươi cười của ngoan bảo, biểu tình sung sướng kia để cho hắn nhìn hoài cũng không chán. Sau buổi tiệc, ngoan bảo ôm hài tử, đi cùng với Hiên Vìên Hãn Thừa về Bình Nhạc uyển. “Ngoan bảo giao Đôn Đôn cho bà vú chiếu cố đi, ngươi đã bế một ngày.Tay chắc tê hết rồi.” Hiên Vìên Hãn Thừa thấy ngoan bảo trở lại còn ôm Đôn Đôn dỗ , liền tiếp nhận nhi tử từ trong tay ngoan bảo. *“Hoàn hảo đi, ôm thời điểm bất giác cường điệu.” * Sau khi Đôn Đôn rời tay, Lâm Gia Bảo cảm thấy hai tay có chút đau nhức. Không tự giác nhu nhu cánh tay. Hiên Vìên Hãn Thừa ôm béo nhi tử (^_^), nhìn thịt trên cánh tay nhỏ bé của hắn giống hệt như củ sen. Hiên Vìên Hãn Thừa nhẹ nhàng nhéo nhéo, lại cân cân trọng lượng của hắn. ”Đôn Đôn càng ngày càng béo .” Đôn Đôn nguyên bản từ trong ngực hương hương ấm áp của phụ thân, đổi đến lòng ngực rắn chắc của phụ hoàng, vốn có chút giãy dụa , đến khi Hiên Vìên Hãn Thừa dùng tay cân cân hắn thì không náo loạn nữa, có chút hưng phấn cười khanh khách , nghĩ rằng phụ hoàng đang chơi đùa cùng hắn. Một lát sau Đôn Đôn thấy Hiên Vìên Hãn Thừa không có động tĩnh, liền bắt đầu ân ân a a gọi không ngừng, thân mình nhỏ nhỏ bắt đầu nhảy nhót trong ngực của Hiên Vìên Hãn Thừa. “Ha ha, tiểu tử này.” Hiên Vìên Hãn Thừa bất đắc dĩ tung hắn lên xuống, chọc cho Đôn Đôn cười khanh khách. “Đôn Đôn thích ngươi như vậy!” Ngoan bảo ở một bên nhìn phụ tử Hiên Vìên Hãn Thừa hỗ động, cười nói. Hiên Vìên Hãn Thừa đùa cùng nhi tử trong chốc lát, chờ Đôn Đôn mệt rồi ngủ, Hiên Vìên Hãn Thừa đem hắn giao cho Thư Nhã để nàng giao cho bà vú chiếu khán. Từ khi Lâm Gia Bảo sắc phong làm hoàng quý quân sau, đại cung nữ bên cạnh hắn trừ bỏ Thư Nhã, Thư Cầm thì tăng thêm hai người Thư Kỳ, Thư Họa. Nhị đẳng cung nữ cũng tăng thêm bốn người. Tính cách Thư Nhã ổn trọng, Lâm Gia Bảo để cho Thư Nhã cùng Trần má má mà thái hậu nương nương phái tới chuyên môn chiếu cố tiểu hoàng tử, và ba bà vú đồng thời chiếu khán Đôn Đôn . Sau khi Thư Nhã ôm Đôn Đôn đi xuống, Hiên Vìên Hãn Thừa có được cơ hội thân cận ngoan bảo. Rốt cục chờ ngoan bảo ra tháng, Hiên Vìên Hãn Thừa không thể chờ đợi được nữa mà muốn thân thiết cùng ngoan bảo . “Ngoan bảo từ khi có Đôn Đôn thì không để ý đến tướng công .” Hiên Vìên Hãn Thừa lôi kéo ngoan bảo đi vào bên giường. “Đôn Đôn còn nhỏ đi, tướng công ngươi đừng ăn dấm với Đôn Đôn nha.” Lâm Gia Bảo nhẹ giọng nói. “Biết tướng công ta ghen tị, còn không nghĩ cách bồi thường cho tướng công… Ân…” thanh âm Hiên Vìên Hãn Thừa hơi khàn khàn hỏi: “Ngoan bảo… có nghĩ đến tướng công hay không?” Hai gò má Lâm Gia Bảo đỏ bừng, cúi đầu thật thấp, gần như vùi vào trong chăn. ”Nghĩ…” “Ngoan bảo…” Hiên Vìên Hãn Thừa ôm ngoan bảo, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của y lên, ôn nhu hôn môi. “Ân…” Lâm Gia Bảo phối hợp vươn hai tay vòng quanh cổ Hiên Vìên Hãn Thừa, sau đó đáp lại hắn. Thật lâu sau, Hiên Vìên Hãn Thừa mới rời đi cánh môi sưng vù của ngoan bảo, nhìn hai mắt đầy mê mang của ngoan bảo, Hiên Vìên Hãn Thừa lại không kìm lòng nổi mà hôn y thật sâu. … Sau khi tin tức Lâm Gia Bảo được phong làm hoàng quý quân công bố, Lâm trạch trong hoàng thành lại nghênh đón đông đảo quan to quý nhân đến bái phỏng chúc mừng. Lâm Gia Văn ở trong Quốc Tử Giám, cũng có người chủ động tiến lên chúc mừng hắn. Lâm Gia Văn vẫn đồng hành cùng nhóm người Tiền Thanh Côn như trước, cũng không có bởi vì có một đệ đệ là hoàng quý quân mà cảm thấy mình tài trí hơn người. Đối với việc có vài người nịnh nọt lấy lòng, hắn cũng không có tự mãn. Học tập càng thêm dụng công, hắn nghĩ cần phải đoạt giải nhất trong khoa cử năm sau, cũng muốn làm một huynh trưởng khiến cho Gia Bảo có thể dựa vào. Ngày hôm đó, Lâm trạch nghênh đón công công trong cung, Nguyên Khánh phụng mệnh tới đón nữ quyến Lâm gia vào cung, mấy người Trương Huệ Nương hết sức kích động lại có chút thấp thỏm. Sau khi người thương lượng, Trương Huệ Nương mang theo con dâu ngô Xảo Lan tiến cung, tiểu nữ nhi Tú Nhi tuy rằng còn nhỏ cũng không có cập kê, nhưng suy xét đến việc phải đi vào trong cung vì thế không mang nàng theo. Hoàng cung cũng không thể dùng Ly châu hành cung để so sánh, tường thành cao cao, cung điện khổng lồ trang nghiêm san sát nhau, tất cả đều làm cho người ta nhìn không chớp mắt. Trương Huệ Nương cùng con dâu ngô Xảo Lan đi ở trên đường rộng, vẻ mặt đều có chút khẩn trương. Nguyên Khánh mang theo các nàng đi ngang qua ngự hoa vìên, thấy các nàng đều thập phần khẩn trương, cười cười giới thiệu với các nàng. ”Lâm phu nhân ngài nhìn, bên này chính là ngự hoa vìên trong cung, hiện tại đang là thời điểm rực rỡ nhất. Hoàng quý quân yêu nhất cảnh sắc bên này, Hoàng Thượng thường xuyên cùng hoàng quý quân tản bộ trong ngự hoa vìên.” Trương Huệ Nương cùng Ngô Xảo Lan nhìn nhiều chủng loại hoa xinh đẹp như vậy thì khen ngợi không thôi. Bất quá dù sao cũng là ở trong cung, các nàng cũng không dám dừng lại ở ngự hoa vìên lâu, nhìn một lát liền rời đi. Ôn Văn Thiến cùng Du tần đang thảo luận tại ngự hoa vìên, hôm nay sau khi Ôn Văn Thiến thỉnh an thái hậu nương nương xong, đi đến ngự hoa vìên liền cùng Du tần “không hẹn mà gặp”, hai người tán gẫu đến thực ăn ý. Các nàng nhìn thấy bóng dáng Trương Huệ Nương rời đi, thấy hai người bọn họ được Nguyên Khánh dẫn đường, ăn mặc lại không giống các mệnh phụ đại thần, các mệnh phụ đều sẽ mặc triều phục. “Kia không phải là Nguyên Khánh sao, hai người này là ai? Dực vương phi có từng gặp qua?” Du tần có chút ngạc nhiên. “Hai người này là chưa từng gặp qua.” Ôn Văn Thiến cố nhớ lại nữ quyến trong triều mà nàng đã gặp qua, nàng thật sự chưa từng gặp bọn họ. “Đi hỏi thăm một chút.” Ôn Văn Thiến phân phó Kỳ nhi bên người. “Dạ.” Ước chừng nửa nén hương, Kỳ nhi mới chạy chậm trở về. ”Hồi bẩm Vương phi, Du tần nương nương, hai người các nàng được Nguyên Khánh dẫn vào Bình Nhạc uyển. Sau lại ta lặng lẽ hỏi thăm một người ở bên ngoài Bình Nhạc uyển thì được biết hai vị này hình như là gia nhân của hoàng quý quân, hình như là mẹ cùng tỷ muội của y đi, cụ thể hơn nữa thì không tìm hiểu được .” “Gia nhân!” Du tần nhớ tới từ khi nàng tiến cung thì đầu không có gặp qua gia nhân.” Hoàng quý quân thật là đặc biệt, gia nhân cũng có thể tiến cung, còn có thể nghênh ngang mà đi dạo trong ngự hoa vìên.”[Y-H: ghen tị cũng vô ích, mọi việc là từ anh Thừa à] “Với địa vị của Hoàng quý quân, tuyên gia nhân tiến cung tất nhiên cũng là vìệc rất nhỏ.” Ôn Văn Thiến chậm rãi nói, nàng có dự cảm, Hoàng Thượng chậm chạp không lập hoàng hậu khẳng định có liên quan đến vị hoàng quý quân này. “Sau đó thì như thế nào, một cái song nhi như y chẳng lẽ còn muốn làm hoàng hậu.” trong lòng Du tần vô cùng bất bình, luận tướng mạo, luận gia sự bối cảnh thì nàng có điểm nào mà thua y. “Từ khi Hiên Vìên vương triều khai hướng tới nay đều chưa từng có song nhi làm hoàng hậu, nhưng về sau thì không thể nói trước được”. Ôn Văn Thiến không động thâm sắc mà kích động.”Thái hậu nương nương thích hoàng quý quân như vậy, hiện tại lại có đại hoàng tử làm tôn tử bảo bối, vậy tương lai…” “Không phải chỉ là sinh con trai thôi sao, còn không biết dưỡng được đến lớn không nữa.” Du tần mới vừa thốt ra, liền ý thức được lời của mình không đúng.”Dực vương phi… Ta…” “Du tần nương nương nói chuyện cũng phải cẩn thận, ta biết lời này của ngươi là không có ý gì, nhưng nếu người khác nghe được chỉ sợ…” Ôn Văn Thiến dùng ngữ khí ôn hòa như trước nói. “Dực vương phi ngài đúng là hiểu ta , thật sự chỉ nói là nói mà thôi, cũng không có ý xấu …” Du tần khẩn trương nhìn Ôn Văn Thiến xin khoan dung. “Du tần ngươi yên tâm, ta biết ngươi làm người như thế nào.” Ôn Văn Thiến trấn an Du tần. Du tần nghe xong lời của nàng cũng yên lòng, thấy sắc trời cũng gần tới buổi trưa, liền cáo từ Dực vương phi. Trong Bình Nhạc uyển, Trương Huệ Nương cùng ngô Xảo Lan đang cùng Lâm Gia Bảo kể ra vìệc nhà. “Mẫu thân, Gia Bảo thật nhớ các ngươi! Lần này các ngươi vài kinh, ta chính vì mang Đôn Đôn nên không có phương tiện xuất cung tới gặp các ngươi. Hiện tại tốt rồi, ta cũng ra tháng, chờ Đôn Đôn lớn hơn một chút, ta sẽ cầu Hoàng Thượng mang ta xuất cung tới gặp các ngươi. Các ngươi ở trong kinh có tốt không? Còn chỗ ở? Trong nhà đều hảo sao?” Lâm Gia Bảo thấy mẫu thân cùng đại tẩu, nhịn không được liên tục đặt câu hỏi. “Gia Bảo a, ngươi ở trong cung thì sao có thể tùy tiện xuất cung a! Đừng làm cho Hoàng Thượng khó xử . Chúng ta ở trong kinh rất tốt, ngươi cũng không cần lo lắng. Đại ca ngươi cũng đọc sách trong Quốc Tử Giám, trong nhà hết thảy đều hảo. Ngược lại, lần này ngươi sinh sản có thuận lợi không? Trong tháng có dưỡng tốt thân mình không?” Trương Huệ Nương đánh giá toàn thân Gia Bảo. “Lần này sinh sản thực thuận lợi, Đôn Đôn là một hảo hài tử, không để cho ta chịu khổ.” Lâm Gia Bảo cười nói với mẫu thân, trong giọng nói lộ ra ngọt ngào.”Hoàng Thượng lại để ta làm song trong tháng, thân thể của ta cũng điều dưỡng đến phi thường tốt.” Trương Huệ Nương thấy Lâm Gia Bảo quả thật giống như lời đã nói, cũng thực yên tâm. Ngô Xảo Lan thấy khí sắc của nhị đệ hiện tại càng tốt hơn lần trước, chỉ thấy làn da Gia Bảo càng ngày càng trắng hồng, người cũng thoáng mượt mà một ít. Sau khi có hài tử, khí chất cả người Lâm Gia Bảo cũng trở nên bất đồng , nhìn Gia Bảo hiện tại, trong đầu Ngô Xảo Lan chỉ nghĩ đến bốn chữ —— ôn nhuận như ngọc. (^_^). Lâm Gia Bảo nói với Thư Cầm ở bên người: “Đi xem Đôn Đôn tỉnh không, nếu tỉnh thì ôm hắn lại đây.” “Dạ.” Thư Cầm lên tiếng trả lời lui ra. Chỉ chốc lát sau, Thư Cầm cùng Thư Nhã trở lại , Trần má má ôm Đôn Đôn đi ở phía trước. Đôn Đôn nhìn thấy Lâm Gia Bảo lả lướt nha nha kêu, mấy ngày nay Đôn Đôn đã nhận thức . Hắn yêu nhất chính là phụ thân ôm ấp, lúc này thấy phụ thân liền nháo muốn y bế. [Y-H: cưng chết] “Đôn Đôn … bảo bảo ngoan của phụ thân! Mẫu thân ngươi xem, đây là Đôn Đôn, rất béo đi, ha ha.” Lâm Gia Bảo ôm Đôn Đôn vào trong tay, *lại tại hắn thịt đô đô khuôn mặt nhỏ nhắn thượng suy nghĩ hương*.”Nương ngươi tới ôm một cái.” “Đôn Đôn , để bà ngoại đến ôm một cái… Thật là một tiểu tử béo. Bộ dạng cũng thật rắn chắc a!” Trương Huệ Nương ôm Đôn Đôn thích cực kỳ, “Đứa nhỏ này bộ dạng rất giống ngươi a!” “Đúng vậy! Bộ dạng rất giống Gia Bảo! Tương lai chắc chắn là một tiểu tử tuấn tú.” Ngô Xảo Lan ở một bên khen. Đôn Đôn ở trong ngực Trương Huệ Nương, hắn thấy lão nãi nãi mặt mũi hiền lành hống hắn chơi, cũng rất phối hợp mà khanh khách cười không ngừng, làm cho tất cả đều vui vẻ không thôi. Sau đó Lâm Gia Bảo lại cùng với hai người bọn họ dùng cơm trưa, chờ qua ngọ mới lưu luyến tiễn bước mẫu thân cùng đại tẩu. Sau khi ra cung, Trương Huệ Nương cùng ngô Xảo Lan mang tâm tình kích động về nhà, sau đó chia sẻ với mọi người trong nhà những gì mà các nàng thấy trong cung. Trương Huệ Nương khen Đôn Đôn hết lần này đến lần khác, làm cho mỗi người trong nhà đều bị tâm lây nhiễm tình sung sướng.
|
CHƯƠNG 50: THƯƠNG TIẾC
Ngày sáu tháng sáu là sinh nhật Lâm Gia Bảo, đây là sinh nhật đầu tiên khi Lâm Gia Bảo làm hoàng quý quân. Hiên Vìên Hãn Thừa bày yến hội ở trong cung để tổ chức sinh nhật cho ngoan bảo, Lâm Gia Bảo mặc một bộ y phục quý quân màu minh hoàng ngồi bên cạnh Hiên Vìên Hãn Thừa đang mặc long bào màu hoàng kim, tiếp nhận lời chúc mừng từ hậu cung, đại thần trong triều cùng các mệnh phụ. [Y-H: mặc đồ couple nhá] Thái thượng hoàng cùng thái hậu nương nương ban cho rất nhiều quà, cộng với hạ lễ mà những người khác đưa tới, tư khố của Lâm Gia Bảo lại có thể mở rộng (^_^). Hai năm nay, trong tư khố của Lâm Gia Bảo có vô số bảo bối vô giá, nhưng trong số các lễ vật thu được, thứ Lâm Gia Bảo thích nhất vẫn là con dấu mà tướng công tự tay khắc cho y, không biết hôm nay tướng công sẽ đưa lễ vật sinh nhật gì nữa? Lâm Gia Bảo âm thầm chờ mong … Yến hội kết thúc, trong màn đêm pháo hoa nở rộ, Lâm Gia Bảo nhìn chăm chú màu sắc rực rỡ đến loá mắt kia, giống như là một đóa hoa nở rộ, tản ra vô vàng tia sáng nhỏ màu vàng rực, sau đó lại có pháo hoa hình hoa cúc, tất cả như là những ngọn đèn chói mắt chiếu sáng lên khuôn mặt của mọi người trong trời đêm. Hôm nay là tiệc sinh nhật của Lâm Gia Bảo, người Lâm gia cũng được mời tham dự. Lâm Gia Bảo nhìn khuôn mặt tươi cười của mọi người trong nhà, sau đó quay đầu nhìn về phía Hiên Vìên Hãn Thừa bên cạnh, còn có Đôn Đôn trong ngực thái hậu nương nương. Giờ khắc này, y cảm thấy mình thật hạnh phúc! Y chẳng những có người nhà yêu thương của mình, có phụ hoàng cùng mẫu hậu luôn ân sủng y, có tình cảm chân thành của tướng công cùng nhi tử. Hết thảy đều quá mức tốt đẹp …[Y_H: em hiện giờ là số 1 rồi (^_^)] Mười ngón tay của Hiên Vìên Hãn Thừa cùng ngoan bảo đan vào nhau, hắn biết ngoan bảo yêu nhất là nhìn pháo hoa. Hoa hỏa muôn hồng nghìn tía, lướt qua trong giây lát giống như phù dung sớm nở tối tàn, trong phút chốc hóa thành vĩnh hằng. Hiên Vìên Hãn Thừa cảm thấy có một thứ càng tốt đẹp so với vĩnh hằng, đó chính là hiện tại. Trở lại Bình Nhạc uyển, Lâm Gia Bảo có chút say, trên mặt giống như thoa son, người có chút nhẹ nhàng , cứ xoay xung quanh cái bàn (^_^). Hiên Vìên Hãn Thừa đã biết ngoan bảo khi say sẽ có thói quen xoay vòng quanh cho nên hắn cứ mặc kệ y, để cho đối phương hết vây quanh cái bàn rồi đến cây …cho đến khi nào làm y chóng mặt mới thôi. [ặc] “Hảo , ngoan bảo, đừng xoay nữa … Một hồi ngươi lại choáng váng đầu .” Hiên Vìên Hãn Thừa ôm lấy ngoan bảo, không cho y tiếp tục chuyển động. “Dạ.” Lâm Gia Bảo đứng yên không động , ngoan ngoãn gật đầu.[Y-H: cưng quá] “Đến… Ngoan bảo chúng ta đi tắm rửa đi…” Hiên Vìên Hãn Thừa ôm lấy y đi đến phòng tắm bên cạnh tẩm điện. “Dạ.” Lâm Gia Bảo ngoan ngoãn gật đầu như trước. … Hiên Vìên Hãn Thừa ôm ngoan bảo cả người vô lực đến trên giường, xx qua đi, Lâm Gia Bảo cũng ít say hơn một chút. Mặc dù là người đã sinh hài tử, Lâm Gia Bảo vẫn còn thực thẹn thùng, lúc này trên người đều là màu phấn hồng. Tướng công lại thừa lúc y say mà làm như vậy lại như vậy [Y-H: làm cái gì? Ta muốn biết chi tiết a] , Lâm Gia Bảo chu cái miệng nhỏ nhắn, thắt lưng của y rất đau a …(^_^) “Tướng công…” Lâm Gia Bảo đánh bạo hỏi Hiên Vìên Hãn Thừa: “Tướng công… lễ vật sinh nhật của ta đâu?” Hiên Vìên Hãn Thừa cười đứng dậy, “Tướng công sao có thể quên được.” Hiên Vìên Hãn Thừa rất nhanh trở về, trên tay Lâm Gia Bảo chợt lạnh, tập trung nhìn vào, trên cổ tay nhiều hơn một chuỗi hạt châu. Vòng tay là từ 18 khối hạt châu xuyến thành, từng khối hạt châu có độ lớn nhỏ đều giống nhau, bị mài đến vô cùng bóng loáng, còn tản ra mùi thơm nhè nhẹ. “Đây là *thạch trắng*. Ngoan bảo có thích?” Thạch trắng là cực phẩm trong các loại trầm hương, Hiên Vìên Hãn Thừa phái người tìm rất lâu mới có được, sau đó hắn lại tự tay mài thành hạt châu lớn nhỏ giống nhau, xuyến thành vòng tay, xác thực mất rất nhiều công phu. “Thích!” Lâm Gia Bảo vòng tay trầm hương tinh xảo, đột nhiên nghĩ đến cái gì, bắt lấy hai tay tướng công. Khi Lâm Gia Bảo đụng đến vết chai mỏng trên ngón tay Hiên Vìên Hãn Thừa, hốc mắt chợt dâng đầy nước mắt. “Thích, ta thật sự rất thích!” Lâm Gia Bảo nói xong hôn hôn đầu ngón tay Hiên Vìên Hãn Thừa. Hàng năm tự tay chuẩn bị lễ vật sinh nhật cho ngoan bảo đã thành thói quen cũng như thành lạc thú của Hiên Vìên Hãn Thừa. “Ngoan bảo…” Ngay khi Lâm Gia Bảo hôn lên lòng bàn tay của, ánh mắt Hiên Vìên Hãn Thừa tối lại, mãnh liệt xoay người đem ngoan bảo đặt ở dưới thân. …[Y-H: lại tắt đèn à? Ta ném đá tác giả] Sau khi Lâm Gia Bảo được vòng tay trầm hương mà tướng công tỉ mỉ làm cho thì mỗi ngày đềm mang trên cổ tay. *Trầm hương tay thông đồng vận cao nhã*, hương vị như có như không, thấm vào ruột gan, Lâm Gia Bảo phi thường yêu thích lễ vật sinh nhật này. Một ngày, khi Lâm Gia Bảo đến Vĩnh Thọ cung thỉnh an thái hậu nương nương thì bị Ôn Văn Thiến mắt sắc phát hiện, nàng có chút thất thố hỏi: “Đây chính là thạch trắng ! ?” Thanh âm Ôn Văn Thiến có chút đột ngột, lập tức làm thái hậu cùng các thái phi chú ý. “Đây là Hoàng Thượng đưa , nói là thạch trắng.” Lâm Gia Bảo hồi đáp. Ôn Văn Thiến thấy mọi người đều nhìn nàng, tự giác giải thích cho chút thất thố vừa rồi: “Vừa rồi thấy chiếc vòng trầm hương trên tay hoàng quý quân phi thường xinh đẹp nên đã cẩn thận lưu ý một chút, mới phát hiện là thạch trắng.” Đối với những người có gia thế như các nàng, trầm hương cũng không phải là hiếm lạ gì, nhưng thạch trắng thật sự trân quý vô cùng, rất khó có được. Ôn Văn Thiến tiếp tục khoe khoang tri thức nàng hiểu biết, tự nhiên hào phóng nói: “Thạch trắng, là một loại trầm hương , là cực phẩm trong cực phẩm của trầm hương, so với trầm hương thì càng thêm ôn nhuyễn. Bình thường trong một khối trầm hương cực phẩm, cũng chỉ có thể có một phần rất nhỏ được coi là thạch trắng, cực kỳ trân quý.” Ôn Văn Thiến thấy vài thái phi lộ vẻ tò mò cùng chút ghen tị, tiếp tục nói: “Có câu cách ngôn nói như thế này, phải tích âm đức ba đời mới có thể ngửi được mùi của thạch trắng, phải tu luyện phúc khí tám đời mới có được thạch trắng! Hoàng quý quân thật đúng là được hoàng thượng yêu thích a!” Mọi người nghe Dực vương phi nói xong, đều hâm mộ nhìn chằm chằm vòng trầm hương trên cổ tay Lâm Gia Bảo, chậc chậc lấy làm kỳ lạ. “Dực vương phi khen trật rồi, ngươi hiểu được cũng thật nhiều, ta vốn còn không biết mấy chuyện này.” Lâm Gia Bảo biết vòng trầm hương này nhất định thực trân quý , không nghĩ tới sẽ trân quý như thế. Hơn nữa đây chính là Hiên Vìên Hãn Thừa tự tay mài cho y, thật có thể nói là vật báu vô giá ! “Ta cũng là thích nhìn chút sách giải trí thôi. Thạch trắng mang trong mình trăm ngàn năm linh khí, thường ngữi mùi trầm hương này, chẳng những có thể khỏe mạnh còn có thể kéo dài tuổi thọ nữa. Con dâu cũng từng nghĩ tìm đến kính hiến cho thái hậu nương nương… Nhưng một mảnh trầm hương cực phẩm loại này là vạn kim, lại còn khả ngộ bất khả cầu. Đến nay không thể như nguyện.” Ôn Văn Thiến tâm tư xoay chuyển, nói với thái hậu nương nương. Mọi người ở đây cũng không phải ngốc tử, các thái phi có thể ngồi lên được vị trí hiện tại tất nhiên đều nghe rõ ám chỉ trong lời nói của Dực vương phi. Thạch trắng trân quý như vậy, Hoàng Thượng tìm được mà không hiếu kính thái hậu nương nương, lại đưa cho hoàng quý quân. Đây không phải đang nói Hoàng Thượng bất hiếu, trong mắt hoàng quý quân cũng không có thái hậu nương nương đi. Không hổ là đích nữ thế gia, lời nói thật đúng là lợi hại a! Thái hậu làm sao không nghe ra ý tứ của nàng, không nghĩ tới Ôn Văn Thiến này là một kẻ có tâm tư như thế , nháy mắt liền thu liễm ý cười. ” Ôn gia các ngươi không phải là thế gia trăm năm sao, còn có đồ vật mà các ngươi tìm không sao?” Ôn Văn Thiến không nghĩ tới thái hậu nương nương sẽ nói như vậy, khuôn mặt cười đến đỏ bừng. “Mẫu hậu…” Lâm Gia Bảo muốn nói lại thôi, y đương nhiên cũng nghe hiểu ý tứ của Dực vương phi. “Gia Bảo muốn nói cái gì?” Thái hậu nhìn Lâm Gia Bảo muốn nói cái gì đó, liền ôn hòa hỏi. “Hồi mẫu hậu, Hoàng Thượng cũng có chuẩn bị cho mẫu hậu . Lần này tìm thấy thạch trắng, trừ bỏ làm thành vòng tay cho ta thì cũng cố ý chuẩn bị cho mẫu hậu một chuỗi phật châu, là từ 108 hạt châu trầm hương xuyến thành . Hoàng Thượng nghĩ chờ đến ngày sinh của mẫu hậu thì sẽ cho mẫu hậu một kinh hỉ.” Lâm Gia Bảo chậm rãi nói, y không thể để mọi người cảm thấy Hiên Vìên Hãn Thừa bất hiếu, đành phải tiết lộ chuyện mà tướng công nói cho y biết. “Hoàng Thượng thật sự là thuần hiếu a!” Các thái phi nghe hoàng quý quân nói xong, sôi nổi khen. Thái hậu nghe xong tất nhiên là thật cao hứng , nàng đứng đầu một cung nhiều năm như vậy, thứ tốt gì mà không có, kỳ thật nàng cũng không thèm để ý này đó . Nhưng khi nghe đại nhi tử vẫn luôn nghĩ đến nàng như vậy, nhất thời cảm thấy vô cùng vui mừng. “Mẫu hậu, ngài coi như là không biết chuyện được không, Hoàng Thượng nghĩ cho ngài một kinh hỉ .” Lâm Gia Bảo làm nũng nói với thái hậu. [Y-H: Sau này mình phải sinh con trai rồi bảo nó dụ dỗ một bé y như Gia Bảo. Chậc chậc, mình thích con dâu ngoan] “Hảo! Mẫu hậu coi như là không biết gì hết.” Thái hậu nghe xong cười đến thập phần thoải mái, sau đó căn dặn các thái phi.”Các ngươi cũng không được loạn truyền.” “Dạ.” Các thái phi đồng loạt lên tiếng trả lời. Lúc này Ôn Văn Thiến cúi đầu thật thấp, hận không thể có cái hầm ngầm để mà chui xuống. Nàng đánh giá thấp địa vị của Lâm Gia Bảo trong lòng thái hậu nương nương, hôm nay có chút nóng vội . Ra khỏi Vĩnh Thọ cung, Ôn Văn Thiến nhanh chóng đuổi theo bước liễn của Lâm Gia Bảo. “Hoàng quý quân, lời nói hôm nay của ta là không có ý tứ nào khác, chỉ muốn nói loại trầm hương này rất tốt đối với thân mình của thái hậu nương nương, cũng không có ý tứ gì khác. Thỉnh hoàng quý quân chớ để ở trong lòng, nếu bởi vì chuyện này mà chọc ngài không vui thì đó là lỗi của ta, thỉnh ngài đừng trách tội.” Lâm Gia Bảo thản nhiên nói: “Ta không sinh khí, Dực vương phi quá lo lắng. Thời gian cũng không còn sớm, ta về Bình Nhạc uyển trước.” Lâm Gia Bảo không biết Dực vương phi đến tột cùng là có ý hay vô ý, nhưng nếu muốn tổn hại danh dự của tướng công, vậy thì y không thuận theo . Ôn Văn Thiến đành phải nhìn bước liễn nâng Lâm Gia Bảo rời đi, Lâm Gia Bảo thân là hoàng quý quân nên cũng phô trương hơn trước, số lượng cung nữ, thái giám đi theo phía sau cũng rất nhiều. Vô luận là địa vị cao thượng, hay là được hoàng thượng sủng ái, thậm chí được thái hậu nương nương thiên vị, hết thảy mọi thứ của Lâm Gia Bảo đều làm cho nàng đỏ mắt không thôi. Một đêm khuya cuối tháng sáu, thanh âm đầy lo lắng của Nguyên Phúc vang lên bên ngoài tẩm điện. ”Hoàng Thượng! Hoàng Thượng!” “Vào đi.” Hiên Vìên Hãn Thừa giựt mình tỉnh lại.”Chuyện gì?” “Hoàng Thượng, thái thượng hoàng sắp không được… Thái hậu nương nương phái người lại đây, thỉnh ngài nhanh đi qua!” Nguyên Phúc bẩm báo. Hiên Vìên Hãn Thừa nghe xong lập tức đứng dậy thay quần áo, xoay qua nói với Lâm Gia Bảo vốn cũng vừa tỉnh táo: “Ta đi trước, ngươi mang theo Đôn Đôn đến sau, trên đường phải cẩn thận.” Sau đó lại phân phó Nguyên Phúc vài câu. Khi Lâm Gia Bảo đến, đại đa số người đã đến. Trừ bỏ các hoàng tử, công chúa, các thái phi, các tần phi….thì một ít trọng thần trong triều cũng đều đến. Lâm Gia Bảo ôm Đôn Đôn bị tuyên đến trước giường thái thượng hoàng, lúc này Hiên Vìên Chiêu Thâm đang hấp hối. Dực vương cùng Dực vương phi cũng từ ngoài cung tới rồi.”Phụ hoàng! Phụ hoàng!” Hiên Vìên Hãn Khải lớn tiếng mà gọi phụ hoàng. Hiên Vìên Chiêu Thâm lờ mờ tỉnh lại, con mắt thong thả chuyển động, mắt hắn nhìn hoàng hậu, lại nhìn nhìn các con của hắn, sau lại thấy được Đôn Đôn trong tay Lâm Gia Bảo. Ngón tay hơi hơi giơ lên chỉ về hướng Đôn Đôn , miệng giống như là muốn nói cái gì đó. Hiên Vìên Hãn Thừa hiểu được ý tứ của phụ hoàng, vội vàng trầm giọng nói: “Phụ hoàng ngài yên tâm, nhi thần nhất định sẽ làm cho giang sơn của Hiên Vìên vương triều sẽ được truyền thừa đi xuống!” “Tốt…” Hiên Vìên Chiêu Thâm cố hết sức mà phun ra một chữ tốt, lộ ra một nụ cười vui mừng, lập tức liền buông tay mà đi . —–
|
CHƯƠNG 51: BĂNG 1
Chuông tang vang lên, thái thượng hoàng băng hà làm cả Hiên Vìên vương triều lâm vào bi thống, toàn bộ kinh thành khoác lên một mảnh đồ tang. Trong vòng một năm, nghiêm cấm toàn bộ cao thấp trong Hiên Vìên đế quốc gả thú ca múa, các quan vìên có cấp bậc cùng mệnh phụ đều phải tiến cung khóc tang cho thái thượng hoàng. Thời gian Hiên Vìên Chiêu Thâm tại vị cũng không dài, nhưng khi hắn còn là Thái tử đã nhiều lần xuất chinh man tộc, tuy rằng cuối cùng là Thái tử diệt man tộc, nhưng không thể phủ nhận công lao của Hiên Vìên Chiêu Thâm. Mặt khác hắn còn thanh trừ Tiết gia, xử trí tham quan ô lại, làm cho triều đình một mảnh thanh minh. Hơn nữa lại tiếp thu ý kiến Thái tử, xây dựng vùng đê Lạc hà, mở kênh đào, làm cho bách tính không còn chịu khổ khi mùa lũ đến. Tóm lại, Hiên Vìên đế quốc dưới thống trị của hắn, dân chúng đều có thể an cư lạc nghiệp, nên cũng được dân chúng kính yêu. Ba ngày này, Hiên Vìên Hãn Thừa đều luôn túc trực bên linh cữu, vẻ mặt có chút tiều tụy. Từ khi trọng sinh tới nay, hắn lại một lần đã trải việc qua phụ hoàng qua đời. Tuy rằng kiếp này hắn đã cố gắng tránh cho, nhưng có rất nhiều chuyện hắn vẫn vô lực xoay chuyển trời đất, Hiên Vìên Hãn Thừa có chút uể oải. Lâm Gia Bảo bưng trà sâm vào, quỳ gối bên cạnh hắn, tướng công đã nhiều ngày không ăn đầy đủ, y thực lo lắng cho thân thể của tướng công. ”Tướng công, uống chút trà sâm đi.” Hiên Vìên Hãn Thừa nhìn ánh mắt lo lắng của ngoan bảo, bưng trà sâm lên uống một hơi, hỏi: “Tình huống của mẫu hậu như thế nào?” “Thái y mới vừa xem mạch, mẫu hậu đã tốt hơn nhiều. Mẫu hậu cùng ta cũng đều thực lo lắng cho ngươi.” Lâm Gia Bảo hồi đáp. Từ khi thái thượng hoàng chết bệnh, Thái hậu nương nương bi thống vạn phần nên liền ngã bệnh. Hiên Vìên Hãn Thừa thập phần lo lắng, kiếp trước, mẫu hậu sau khi phụ hoàng cùng đệ đệ liên tiếp qua đời thì không chịu nổi đả kích nên cũng bị bệnh mà qua đời . Nhưng cũng may kiếp này đệ đệ bình yên vô sự, mẫu hậu còn có tôn tử ngoan là Đôn Đôn, Hiên Vìên Hãn Thừa tin tưởng mẫu hậu sẽ có thể bình phục lại. “Mẫu hậu bên kia, ngoan bảo nên ở cùng nàng nhiều một chút.” Hiên Vìên Hãn Thừa vuốt hai má ngoan bảo, “Tướng công sẽ chú ý thân thể , ngoan bảo cũng phải chú ý thân thể của mình”. “Dạ.” Vì tướng công, cũng vì Đôn Đôn y đều sẽ hảo hảo bảo trọng thân thể . Hiên Vìên Hãn Thừa nhìn ngoan bảo, mỉm cười, ở trong lòng nghĩ hoàn hảo kiếp này có ngoan bảo làm bạn. Hắn đương nhiên cũng sẽ hảo hảo bảo trọng chính mình, như vậy tương lai mới có thể cùng với ngoan bảo thật dài thật lâu. Mấy ngày sau, cử hành nghi thức đưa ma được cử hành long trọng và trang nghiêm, lễ tang thái thượng hoàng là do Lễ bộ và phủ Loan nghi, phủ Nội vụ cùng nhau chủ trì. Đến khi lễ tang kết thúc, Hiên Vìên Hãn Thừa gầy xuống một vòng, mấy ngày nay túc trực bên linh cữu là không thể ăn mặn , mặc dù hắn miễn cưỡng dùng một ít canh, nhưng thật sự không có khẩu vị gì. Làm cho Lâm Gia Bảo cùng thái hậu nương nương đều rất đau lòng, các đại thần thấy vậy cũng khuyên nhủ Hoàng Thượng bảo trọng long thể. Hiên Vìên Hãn Khải mặc dù không gầy nhiều như hoàng huynh, nhưng hai mắt vẫn lấp đầy tơ máu, ý chí tinh thần sa sút. Trở lại Dực vương phủ, Ôn Văn Thiến lôi kéo Hiên Vìên Hãn Khải ngồi nghỉ ngơi, ôn nhu an ủi hắn. Hiên Vìên Hãn Khải nhìn thê tử nhẹ giọng nói lời an ủi, nắm chặt tay nàng, nói với nàng: “Ngươi cũng vất vả .” Hắn biết đã nhiều ngày mẫu hậu bị bệnh, Ôn Văn Thiến mỗi ngày đều đến chăm sóc, người cũng nhẹ một ít. “Thiếp không khổ cực, thiếp có những lời này của Vương gia là đủ rồi.” Ôn Văn Thiến ẩn tình đưa tình mà nhìn chăm chú vào hắn. Tuy rằng Hiên Vìên Hãn Khải không anh tuấn như Hoàng Thượng, nhưng thực khỏe mạnh, rất có khí chất nam tử hán. Ôn Văn Thiến dựa sát vào trong ngực Hiên Vìên Hãn Khải, một tay tham nhập vào áo lót của hắn, vuốt ve lưng hắn. Hiên Vìên Hãn Khải mãnh liệt bắt lấy tay nàng, đem nàng đẩy ra. “Ngươi sao vậy, còn đang hiếu kỳ! đừng hồ nháo!” Hiên Vìên Hãn Khải nghiêm túc nói. Ôn Văn Thiến thình lình bị đẩy ra, té lăn trên đất, có chút ủy khuất kêu lên: “Vương gia…” “Đang lúc giữ đạo hiếu, ta đi thư phòng ngủ…” Hiên Vìên Hãn Khải cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài. [Yuki-Hana: ẹc, cái này ko biết nên đồng tình hay nên cười Ôn Văn Thiến nữa.Hai vk ck nhà này hơi bị lệch pha (^_^)] Kỳ nhi thấy Dực vương rời đi, liền đi vào trong phòng, phát hiện Ôn Văn Thiến ngồi dưới đất. ”Vương phi ngài như thế nào ngồi dưới đất , lúc Vương gia đi hình như không cao hứng.” Ôn Văn Thiến được Kỳ nhi dìu đứng lên, vẻ mặt không vui. Nàng vừa mới thấy không khí thực tốt, nhất thời quên tình hình, lại quên là trong thời gian hiếu kỳ là không thể có chuyện phòng the . Dực vương muốn thủ một năm hiếu, trong một năm bọn họ cũng không thể làm chuyện vợ chồng , nói cách khác trong một năm nàng sẽ vô pháp hoài thượng hài tử . Ôn Văn Thiến nghĩ đến cảnh thái thượng hoàng trước khi chết, tỏ rõ muốn Hoàng Thượng phong đại hoàng tử làm Thái tử . Ôn Văn Thiến có chút lo lắng, vì cái gì ông trời không giúp nàng chứ! Rõ ràng Hoàng Thượng đều muốn hài tử của nàng làm con thừa tự sau đó kế thừa ngôi vị hoàng đế, chỉ cần nàng nắm chặt có con trai. Trong tương lai nàng chính là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ! Lâm Gia Bảo rõ ràng là một song nhi lại bình an sanh ra hoàng tử khỏe mạnh! Làm sao có thể! Làm sao có thể![Yuki-Hana: Uổng cho Ôn Văn Thiến thông minh, nếu nàng ấy an phận làm 1 vương phi thì cuộc sống sẽ rất hạnh phúc.Có những thứ không nên mơ ước là tốt nhất. Chậc chậc] “Nghe nói An Nhi bị bệnh, đã tốt hơn chút nào chưa?” Ngày hôm đó, sau khi Ôn Văn Thiến tiến cung thỉnh an thái hậu nương nương thì gặp được Du tần, hai người cùng đi đến ngự hoa vìên ngắm hoa. “Tạ Dực vương phi nhớ mong, An Nhi chỉ là cảm lạnh, đã tốt hơn nhiều.” An Nhi từ linh đường trở về liền bị cảm lạnh, bởi vì đã sắp bảy tháng , thời tiết bắt đầu nóng bức. Bởi vì lo lắng thi thể của thái thượng bị hư, cho nên bên trong linh đường đặt rất nhiều khối băng. Thân mình An Nhi vốn rất yếu, trở về liền ngã bệnh. Du tần thấy Dực vương phi quan tâm nữ nhi của nàng, rất là cảm động. Nàng chính là một tần phi không được sủng, địa vị và thân phận của Dực vương phi đều cao hơn nàng, lại thường xuyên nghe nàng oán giận, còn sẽ an ủi nàng. “Trời nóng nực , băng tuy là vật có thể làm giảm bớt, nhưng hài tử còn nhỏ, thân mình cũng yếu. Du tần nương nương chiếu cố hài tử phải rất chú ý , nhớ là không thể ham lạnh, hài tử sẽ bị bệnh, ngươi cũng sẽ phải lo lắng đề phòng , còn sẽ chọc Hoàng Thượng trách tội.” Ôn Văn Thiến ân cần nói với Du tần. “Dạ. Dực vương phi ngài thật sự là tâm tư *nhẵn nhụi*, đa tạ Dực vương phi nhắc nhở. Bất quá ta chỉ là một tần phi nho nhỏ mà thôi, băng phân lệ hữu hạn, dù muốn dùng một ít băng cũng là không .” Nói xong, Du tần còn chua chát nói thêm. “ Có thể nói hoàng quý quân kia nhất định là không thiếu băng, hiện tại Nội Vụ Phủ có thứ tốt gì thì đều đưa đến cho Bình Nhạc uyển.” [Yuki-Hana: ko đưa cũng ko được, ai bảo ông hoàng thượng suốt ngày ở đó làm chi] “A… ngày mai ta cũng muốn đến nhắc nhở cho hoàng quý quân. Tiểu hoàng tử mới hơn hai tháng, còn chưa tới trăm ngày. Cũng không thể chịu lạnh.” Ôn Văn Thiến khẽ cười nói. “Dực vương phi ngài chính là thiện tâm, bên người tiểu hoàng tử có nhiều người chiếu cố như vậy, ngài không cần lo lắng .” Du tần ghen tị nói. “Nói đến băng ta vừa nhớ lại một câu chuyện cũ”. Ôn Văn Thiến làm bộ như vô ý mà nghĩ tới điều gì, vừa lòng thấy bộ dáng ngạc nhiên của Du tần, lại tiếp tục đè thấp cổ họng nói: “nghe nói nói là lặng lẽ dùng băng để vào bên trong tã lót hoặc là áo lót của hài tử, ngay tại vị trí cái rốn, thì hài tử vừa mới mấy tháng thì làm sao chịu được, khẳng định sẽ bị cảm lạnh đi tả không ngừng, nếu thân thể yếu đuối thì có thể bị chết non . Hơn nữa sau đó, băng sẽ tan thành nước, căn bản là thần không biết quỷ không hay , nếu phát hiện cũng sẽ nghĩ là mồ hôi mà thôi.” Ôn Văn Thiến nhìn Du tần như có điều suy nghĩ, lại bổ sung nói: “Ta cũng là nhớ đến cái này nên mới nhắc nhở trong việc dùng băng mà thôi.” [Yuki-Hana: nhỏ này coi vậy mà ác thấy ghê] “Dực vương phi nói phải!” Du tần còn chưa phục hồi lại tinh thần sau khi nghe Dực vương phi kể bí văn. Sau đó, Ôn Văn Thiến còn cùng Du tần nói thếm vài câu, liền xuất cung hồi phủ . Du tần sau khi trở về, trong đầu không ngừng quanh quẩn bí văn mà Dực vương phi đã nói. Nếu hoàng quý quân không có hài tử, thì y có thể ngã xuống đáy cốc hay không, Hoàng Thượng có thể thất vọng chán ghét mà vứt bỏ y hay không, sau đó sẽ lại sủng hạnh hậu cung một lần nữa. Đến lúc đó nàng có thể hi vọng được hoàng thượng sủng ái… Tà niệm một khi xuất hiện liền không thể vãn hồi … Tháng bảy, tiệc trăm ngày của Đôn Đôn cũng không có làm lớn, chỉ là cử hành gia yến đơn giản. Hôm nay, gia yến chỉ có thái hậu nương nương, Hiên Vìên Hãn Thừa, Lâm Gia Bảo, vợ chồng Dực vương, ba thứ đệ của Hiên Vìên Hãn Thừa, Tống thị cùng Du thị, còn có vài thái phi có địa vị cao tham gia. Bữa tiệc cũng không có ca múa, đồ ăn trong bữa tiệc chủ yếu là món chay. Lâm Gia Bảo vốn nghĩ không làm tiệc trăm ngày cho Đôn Đôn, nhưng Hiên Vìên Hãn Thừa nghĩ cảm xúc của mẫu hậu vẫn luôn đê mê, hãy để cho mẫu hậu dời đi một chút lực chú ý cũng tốt. Trong bữa tiệc, chúng nữ quyến vây quanh Đôn Đôn đùa với hắn, tiếng cười Đôn Đôn truyền đến, đem nay lo lắng mấy ngày nay đều đánh tan. Khi yến hội tiến hành đến một nửa, Đôn Đôn cũng chơi mệt liền ngủ say sưa trong giường nhỏ của hắn. Hôm nay Du tần giống như đặc biệt thích Đôn Đôn, lôi kéo Tống tần vây quanh bên cạnh giường nhỏ, miệng không ngừng khen Đôn Đôn. Sau khi yến hội kết thúc, chúng thái phi đều sôi nổi cáo lui. Tống tần cũng chuẩn bị cáo lui, nàng tổng cảm thấy hôm nay Du thị có chút kỳ quái, tuy rằng nàng làm bộ như thực bình thường, nếu là người khác có lẽ vô pháp phát hiện, nhưng nàng dù sao cũng ở chung Du Cần nhiều năm như vậy. Hôm nay Du thị quá nhiều lời, động tác đều biểu hiện nàng khẩn trương, làm cho nàng có dự cảm không được tốt, nàng vẫn nên cách xa đối phương một ít, sớm đi trở về mới tốt. Du tần thấy Tống thị tránh ra, nàng đành phải có chút không cam lòng mà rời đi giường nhỏ của tiểu hoàng tử, chuẩn bị hướng thái hậu nương nương, Hoàng Thượng cáo lui. Hôm nay không biết vì sao, Lâm Gia Bảo vẫn luôn bị Ôn Văn Thiến lôi kéo nói chuyện. Hôm nay thái độ của Ôn Văn Thiến thập phần nhiệt tình thân thiết, rồi còn đưa lên hạ lễ mà tự tay nàng thêu. Vươn tay không đánh người có khuôn mặt tươi cười, Lâm Gia Bảo cũng không thể cự tuyệt. Lần trước Dực vương phi ở trước mặt thái hậu nương nương nói về chuyện thạch trắng làm cho thái hậu nương nương không vui. Sau chuyện đó, thái hậu nương nương có chút lãnh đạm với Dực vương phi. Lâm Gia Bảo nghĩ thầm rằng Dực vương phi là muốn lấy lòng y, sau đó nhờ y ở trước mặt thái hậu nương nương nói tốt cho nàng đi. Sự tình lần đó, Lâm Gia Bảo cũng có nói cho Hiên Vìên Hãn Thừa nghe. Y luôn luôn không giấu diếm tướng công bất luận cái gì, Hiên Vìên Hãn Thừa sau khi nghe cũng không nói gì thêm. Nhưng hắn kỳ thật đã chú ý , từ ám vệ, hắn cũng biết được tin tức Ôn Văn Thiến thường xuyên lui tới cùng Du thị. Dù sao ngoan bảo là song nhi, Ôn Văn Thiến nếu Du thị lui tới cũng không có gì, đến nay xem ra thì cũng bình thường. Dù sao bên người ngoan bảo cùng Đôn Đôn đều có minh ám bảo hộ nhiều tầng, Hiên Vìên Hãn Thừa có tự tin là không để cho ngoan bảo cùng nhi tử của hắn lại bị thương tổn. Nhưng nếu Ôn Văn Thiến hoặc Du thị có ý nghĩ làm chuyện ngu xuẩn gì đó, thì đúng là tự tìm tử lộ . Hiên Vìên Hãn Thừa hy vọng Ôn Văn Thiến đừng làm hắn thất vọng, kỳ vọng sẽ không thật sự có một ngày như vậy, Ôn Văn Thiến dù sao cũng là chính thê của đệ đệ. Bản thân Hiên Vìên Hãn Thừa quá hạnh phúc, đương nhiên cũng hy vọng đệ đệ cả đời này có thể hạnh phúc mỹ mãn. Thái hậu nương nương ngồi ở chỗ của mình, Hiên Vìên Hãn Thừa đứng ở bên người ngoan bảo, tiếp thu mọi người quỳ an. Lúc này Hiên Vìên Hãn Thừa đột nhiên phát hiện cung nữ bên người Du thị có chút khác thường, chỉ thấy thân mình nàng lạnh run, tay áo bên trái có chút dị thường. ” Ngươi đứng ra cho trẫm!” Hiên Vìên Hãn Thừa chỉ vào cung nữ phía sau Du thị trầm giọng nói. [Yuki-Hana: làm bậy là ko thể sống nà]
|