Chương 20 Toàn Cơ sơn trang được xây dựng trên một nhánh núi của Thái Sơn, lợi dụng cảnh trí thiên nhiên của Thái Sơn này mà bố trí, chẳng những là kiến trúc to lớn ở phương bắc, lại còn là lâm viên tinh xảo của Giang Nam. Ở tiểu viện trong một góc của sơn trang- nơi bọn Long Nghị Vân trụ vì có một dòng suối nhỏ chảy qua nên gọi là “Thủy Du viên”, hơn nữa thập phần bí mật yên lặng, mai hương thản nhiên tỏa trong không khí, mấy cây thương tùng xanh mượt tuy là đầu xuân còn mang hàn ý thế nhưng lại làm cho người ta cảm thấy được một cỗ xuân phong, ở nơi này không cho phép hạ nhân tiến vào, cam đoan cũng đủ quyền riêng tư. Vừa đúng lúc để cho hai người đầy “nhiệt huyết” ở cùng một chỗ, dù sao người vương phủ bọn hắn mang đến cũng biết quan hệ của hai người, cũng không còn cái gì gọi là tránh hiềm nghi. Long Nghị Vân cũng không chú ý tới việc để người của mình đến qua lại với Toàn Cơ sơn trang, làm Toàn Cơ sơn trang chủ nhân Nam Cung Hiên phải lại đây thăm hỏi. “Tứ gia, ở nơi này có thoải mái không?” Nam Cung Hiên ân cần thăm hỏi. “Đa tạ Nam Cung minh chủ, nơi này cũng không tệ lắm.” Long Nghị Vân đạm mạc cười, trong lòng âm thầm nói, ngươi không mang theo người đến quấy rầy thì rất tốt, thế nhưng bên ngoài vẫn là xởi lởi nói,“Vị này chính là?” Theo phía sau Nam Cung Hiên chính là một lục y thiếu nữ, gương mặt phù dung mày liễu mi hợp, bộ dạng thập phần đoan chính, Long Nghị Vân đánh giá một chút, nữ hài tử kia lập tức cười, trong nét tươi cười có vài phần tự đắc, nhìn qua xem ra là đối với dung mạo của mình thực tự tin, nhìn nàng chân mang hài da ngưu, bên hông quấn một nhuyễn tiên (roi) đen nhánh, thoạt nhìn cũng là người tập võ. “Tứ gia, đây là tiểu nữ Mộng Điềm, Mộng Điềm, vị này chính là Long công tử.” nhị nữ nhân này của Nam Cung Hiên năm nay mười bảy, đúng là đã đến lúc nên tuyển vị hôn phu vừa ý, nếu có thể đặt việc hôn nhân này lên cửa Khánh Vương gia thì địa vị giang hồ của mình liền càng được củng cố. “Mộng Điềm ra mắt Long công tử.” Chúc Mộng Điềm tiến lên thi lễ, sóng mắt trong suốt, can đảm thẳng ánh nhìn chằm chằm vào Long Nghị Vân, ánh mắt tóe lửa làm cho Long Nghị Vân cũng có chút không chịu nổi. Càng chủ yếu chính là, ánh mắt này có thể làm bộ như đang nhìn mà lại như không nhìn, thật là hoàn hảo a, Long Nghị Vân có thể cảm giác rõ ràng ở phía sau lưng còn có một đôi mắt to bắn ra băng tiễn lạnh lẽo, lại còn cách bình phong chăm chú nhìn vào lưng của hắn, dưới lãnh nhiệt giáp công làm nét tươi cười trên mặt Long Nghị Vân trở nên hơi cứng đờ, Bảo Bối nhi như thế nào rồi? Chẳng lẽ là bị đánh thức khiến nhóc mất hứng? “Không cần phải khách khí, là ta cùng Bảo Bối nhi ở trong này quấy rầy, nếu như có chỗ thất lễ thỉnh Nam Cung minh chủ cùng tiểu thư thứ lỗi. Bảo Bối nhi tỉnh sao? Đi ra ra mắt Nam Cung minh chủ đi.” Long Nghị Vân gọi Bảo Bối nhi ở bên trong thất ra, ai, vốn muốn cho Bảo Bối nhi nghỉ tạm trong chốc lát, xem ra vẫn là bị tới làm phiền. Chúc Mộng Điềm không nghĩ tới tiếng nói Long Nghị Vân vừa dứt thì từ trong phòng bước ra một thiếu niên, thiếu niên này nhìn qua tuổi không lớn, bộ dáng đại khái mười mấy tuổi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn mài ngọc thế còn mang theo một tia trẻ con, chung quanh đôi mắt to thản nhiên xuất hiện một vòng thâm đen biểu hiện không ngủ ngon, cái miệng nhỏ nhắn anh hồng hơi hơi thũng có chút mất hứng, sau khi đi ra còn mở miệng ngáp một cái. Bảo Bối nhi ở trong lòng đầy một bụng khí, ngươi thử ngẫm lại đi, hắn vừa mới bị ăn sạch ngày hôm qua, sáng sớm mới vừa thức dậy vốn sẽ không thoải mái, kết quả liền xuất hiện một đống người đến quấy rầy, trước là Nhị ca, lại đến thầy trò Cung Thiên Lãng, sau đó Nhị ca lại quấy rầy trong chốc lát, thật vất vả mới đuổi được Nhị ca đi, vừa mới ăn điểm tâm thì Lâm Dự Chi chạy tới bàn chuyện, kế tiếp Nam Cung Hiên đến, sau đó lại từ khách *** chuyển đến Toàn Cơ sơn trang, vừa mới ổn định xong Vân ca mới cho hắn nghỉ một lát, không đợi đến khi hắn ngủ thì bên ngoài lại nhảy ra cái cô hai ở nơi nào la lối dài dòng cùng “Long công tử” ra mắt, chuyện này các ngươi cũng không vội chứ a?! “Nam Cung bá bá nhĩ hảo, ta còn nghĩ đến ở nơi này thật sự giống như ngài nói sẽ không ai quấy rầy, cho nên vừa mới chợp mắt một chút, không đúng lúc đi ra gặp khách, thứ tội thứ tội.” Bảo Bối nhi tại thời điểm khó chịu cũng không còn tâm tình để cho người khác cao hứng. “Ngươi!” Chúc Mộng Điềm vừa nghe lời này trên gương mặt tươi cười lập tức biến đổi, tiểu tử này tuổi không lớn thế nhưng miệng còn không buông tha người, dám đối với phụ thân mình vô lễ! Chính là phụ thân liếc nhìn nàng một cái ngăn cản nàng mở miệng, nàng đành phải tức giận không nói, tương lai còn dài, nhất định sẽ tìm được cơ hội giáo huấn hắn. Nam Cung Hiên vừa nghe, trong lòng đã thầm mắng,thế nhưng trên mặt vẫn là tươi cười khả cúc (sáng lạn),“Thạch Tiểu công tử, ta chỉ là muốn các ngươi gặp tiểu nữ Mộng Điềm tuổi sấp xỉ nhau, có thể cho Mộng Điềm đi theo các ngươi ngao du phụ cận mà dẫn đường lẫn giải buồn, không nghĩ tới đã quấy rầy Thạch Tiểu công tử đang mộng đẹp, lão phu xin lỗi,vì ngươi mà bồi tội vậy.” “Nam Cung bá bá quá khách khí, như thế nào không biết xấu hổ để cho lệnh thiên kim đi theo chúng ta giải buồn chứ?” Bảo Bối nhi liếc mắt nhìn Long Nghị Vân một cái,“Vân ca chỉ cần cùng ta ở một chỗ sẽ không buồn, đúng hay không, Vân ca?” Ngươi dám nói không đúng thử xem! “Đúng vậy, không dám phiền toái tiểu thư.” Long Nghị Vân được dịp mở rộng tầm mắt nga, bình thường Bảo Bối nhi ở trước mặt hắn nhu thuận đáng yêu, ngẫu nhiên làm nũng đùa giỡn, chưa từng nhanh mồm nhanh miệng không buông tha người như vậy. “Long công tử không cần đa lễ, gọi ta Mộng Điềm là được rồi.” Đối với Long Nghị Vân, Chúc Mộng Điềm cười đến thực ngọt, cùng ta ở một chỗ so với cùng tiểu tử khó hầu hạ kia không phải tốt hơn sao? Tin tưởng chuyện này Long công tử nhất định có thể chấp nhận. “A! Như vậy sao được, nam nữ có khác a, Vân ca sao có thể tùy tiện gọi tên ngươi! Người lễ nghi không thể không trách! Ngươi nói có phải hay không?! Nam Cung tiểu thư?” Hừ, dám nhìn Vân ca của ta như vậy, chán ghét! Nam Cung tiểu thư?! Bảo Bối nhi cùng Long Nghị Vân liếc nhau, chẳng lẽ, nàng chính là Nam Cung Đại tiểu thư mà Lâm Dự Chi nói đến? Người quản lý sinh ý Toàn Cơ sơn trang? Hai người trong lòng đang nghi hoặc lại nghe Chúc Mộng Điềm có một tia tức giận mở miệng. “Ta không gọi là Nam Cung tiểu thư! Ta gọi là Chúc Mộng Điềm!”, Chúc Mộng Điềm liếc mắt nhìn Nam Cung Hiên một cái “Phụ thân! Ngươi không cùng bọn họ nói rõ ràng sao?” Thân là tiểu nữ nhi được sủng ái nên bản thân Chúc Mộng Điềm trứơc giờ luôn mang theo một cỗ tính khí điêu ngoa thiên kim phú gia. “A, là như vầy, ta nguyên bản là họ Chúc cho nên đại nữ nhi sẽ mang họ Nam Cung, tiểu nữ nhi thì theo họ Chúc của ta, gia phụ chính là tiền Binh bộ thị lang, tiểu nữ từ nhỏ theo gia mẫu lớn lên, chỉ ở nhà quan lại to lớn nên cũng không giống võ lâm nữ nhi bình thường.” ý của Nam Cung Hiên lần này là nâng địa vị nữ nhi của mình lên, tỏ vẻ Chúc Mộng Điềm là khuê nữ có giáo dưỡng, xuất thân cũng không cùng với giang hồ thảo khấu bình thường. Chỉ là đoạn giải thích của hắn một chữ cũng chưa lọt vào tai hai người bọn họ, tất nhiên đã minh bạch người này không phải người bọn hắn muốn tìm, nói cách khác, không cần cùng nàng giao tiếp, có thể xem nhẹ. Bảo Bối nhi giơ tay lên che lại miệng mà ngáp, tuy rằng thực buồn ngủ nhưng hai người kia vẫn không đi, hắn cũng không thể đi. Bởi vì Bảo Bối nhi cảm thấy bộ dáng Chúc Mộng Điềm nhìn Vân ca tựa như một con miêu đang nhìn con ngư trong bát, rõ ràng miêu nhìn ngư chảy nước miếng, đáng tiếc con ngư trong bát mà nàng nhìn này là của Bảo Bối nhi, đồ của mình bị người khác ngấp nghé, Bảo Bối nhi không thể khoan dung, Vân ca là của mình, tuyệt đối không thể để cho mèo hoang nhà khác cướp đi, cho dù là một con miêu thực hung dữ có kèm theo huyết thống chứng minh có võ cũng không thể.(liên tưởng ấn tượng=]]) Thật vất vả mới nhìn nữ nhân nhà Nam Cung không mời mà tự đến tiễn bước đi, Long Nghị Vân cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, dù sao nơi này cũng là địa bàn của người ta, cho dù không thích thì Long Nghị Vân cũng không thể trực tiếp thỉnh chủ nhân chạy lấy người, tuy rằng trong lòng cũng là thập phần khó chịu cái thứ bốc đồng kia, chính là ít nhiều gì cũng phải bận tâm đến thân phận của mình, hắn làm khâm sai tới nơi này cũng không thể cùng Nam Cung Hiên vốn cùng triều đình luôn duy trì quan hệ rất khá mà trở mặt. Bất quá, Bảo Bối nhi còn sinh khí. “Như thế nào rồi?” Chứng kiến Bảo Bối nhi mất hứng mâng mê cái miệng, Long Nghị Vân vội đi tới hỏi. Bảo Bối nhi quay đầu đi không để ý tới hắn, Vân ca phá hư, vừa rồi còn hướng cái nàng Chúc Mộng Điềm kia cười hì hì, Bảo Bối nhi sinh khí không để ý tới hắn, quay đầu cho hắn một cái ót. “Tiểu quai, như thế nào rồi? Thân mình còn không thoải mái sao?” Long Nghị Vân còn đang lo lắng sợ tối hôm qua thân thể Bảo Bối nhi lần đầu thể nghiệm sẽ không khoẻ. Bảo Bối nhi đã đem chuyện này tạm thời quên đi thì vừa nghe xong lại nghĩ tới, lập tức vừa thẹn vừa giận, cái chỗ bị người chạm qua còn mơ hồ không thoải mái, bởi vì đã thượng dược qua nên cái loại cảm giác kỳ quái này không phải là đau, chính là lại không giống với lúc bình thường, chỉ cảm thấy kỳ quái nói không nên lời. “Hừ!” Bảo Bối nhi phun khí từ mũi vẫn là không để ý tới hắn, dứt khoát xoay thân đi, liền đem một đầu tóc đen nhánh cùng bóng dáng lưu lại cho Long Nghị Vân. “Tiểu Bảo Bối nhi tổ tông, ngươi làm sao mất hứng hay không thoải mái, phải nói thì Vân ca mới biết được a! Nếu có thì ta cùng ngươi chịu tội, lần sau sẽ không hề tái phạm, ngươi không nói Vân ca làm sao biết a?” Long Nghị Vân từ sau lưng ôm lấy Bảo Bối nhi, thật sâu hít vào mùi thơm của cơ thể trên người nhóc, một bên mềm giọng dỗ dành, một bên ôm giai nhân, Long Nghị Vân ngửi thấy hương thơm từ người nhóc phát ra, tâm tư liền rung động, nhịn không được lấy đầu ngón tay nhẹ vỗ về sợi tóc nhu êm đen bóng. “Vân ca!” khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Bối nhi đỏ lên, Long Nghị Vân thế nhưng ở bên cổ hắn cắn nhẹ, bàn tay lén trộm tiến vào trong nội y của Bảo Bối nhi. “Bảo Bối nhi của huynh mất hứng cái gì?” Bảo Bối nhi cố gắng giãy dụa khiến hành động sỗ sàng của Long Nghị Vân tiến hành thật sự khó khăn, đành phải thở dài hỏi. “Cái cô Chúc Mộng Điềm kia vì cái gì nhìn chằm chằm vào ngươi cười?” Bảo Bối nhi quên sạch bàn tay đang ở trong quần áo mình, chuyển lại khởi binh hỏi tội. “Ta làm sao biết?! Ta lại không chú ý. Ta chỉ chú ý Bảo Bối nhi thôi!” Long Nghị Vân cẩn thận nghĩ nghĩ thật sự nghĩ không ra, Chúc Mộng Điềm nở nụ cười sao?! Thật sự là không rõ lắm. “Minh chủ không phải nói chọn rể cho nữ nhân sao? Ta trước nói cho ngươi, ta chán ghét cái cô Chúc Mộng Điềm kia, ngươi muốn kết hôn với nàng thì ta sẽ không để ý ngươi nữa.” Bảo Bối nhi nghĩ đến ý đồ của Nam Cung Hiên, trong lòng bỗng dâng lên chua ngoa. “Bảo Bối nhi! Ta hỏi ngươi, ngươi có biết tối hôm qua chúng ta làm cái gì?” Long Nghị Vân nghe được Bảo Bối nhi nói có chút đau đầu, Bảo Bối nhi còn không hiểu được phần tâm của mình đối với nhóc. “Không phải giải độc sao? Cung Thiên Lãng nói cho ta biết nha!” Bảo Bối nhi cái hiểu cái không, bất quá có chút ngượng ngùng. “Không phải, Bảo Bối nhi, việc chúng ta làm chỉ có vphu thê mới có thể làm.” Long Nghị Vân quyết định cùng Bảo Bối nhi giải thích rõ. “Chính là chúng ta không phải phu thê nha! Thế nhưng vẫn làm, làm sao bây giờ a?” Bảo Bối nhi vẫn là không rõ. “Không phải phu thê, việc chúng ta làm chính là ngươi bị ta chiếm tiện nghi.” Nói như vậy với người Thạch gia so ra dễ hiểu hơn đi? “Như vậy sao được?! Người Thạch gia chúng ta không thể để cho người khác lợi dụng, đại ca sẽ phạt ta. Làm sao bây giờ? Cái tên phá hư này, thế nhưng chiếm tiện nghi ta!” Đại ca từ nhỏ đã dạy không thể để cho người khác lợi dụng, nếu biết nhất định sẽ phạt Bảo Bối nhi! “Còn có biện pháp bố cứu (=chữa lửa =]]).” Ha ha ha ha, Bảo Bối nhi, ngoan ngoãn nhảy đến trong lòng của ta đi! “Có biện pháp bổ cứu?! Ngươi nói mau ngươi nói mau!” “Chính là cùng ta làm phu thê a!” Đây mới là mục đích cuối cùng của Long Nghị Vân. “Cùng ngươi làm phu thê? Có chỗ tốt gì?” Không có chuyện ưu đãi thì người Thạch gia sẽ không làm, như bây giờ không phải tốt lắm sao?! Bảo Bối nhi có chút hưng trí suy tính, nhìn bộ dáng Long Nghị Vân thực hưng phấn tất sẽ rất xem trọng chuyện này, làm một thương nhân thì “Treo giá” chính là thực lao mà hắn luôn nhớ rõ! “Bảo Bối nhi thích cùng ta ở một chỗ không?” “Thích.” Cũng không tệ lắm a, cùng hắn một chỗ thì sự cố của mình gần đây xảy ra ít đi rất nhiều, dù sao có người lúc nào cũng khắc khắc nhìn chằm chằm thì muốn xảy ra chuyện cũng rất khó. “Không lấy chồng như lời ta thì ta sẽ cưới người khác, nói vậy sẽ không thể giống hiện tại cùng ngươi ở một chỗ.” “A? Không nên không nên! Bảo Bối nhi không cần ngươi cùng người khác một chỗ!” Này cũng thật là có điểm nghiêm trọng, Bảo Bối nhi nghĩ đến việc hắn cùng người khác ở một chỗ trong lòng liền rầu rĩ, rốt cuộc có nên đáp ứng cùng hắn làm phu thê hay không? Bất quá lý do này rất khó dùng để thuyết phục đại ca đi?!“Còn có cái khác không?” “Còn có a, nếu cùng ta làm phu thê thì về sau sinh ý của Thạch gia ta chắc chắn sẽ luôn chiếu cố a! Về sau vật dụng của hoàng thất đều dùng của Thạch gia thật là không tốt sao?” Hơn nữa với món lợi hấp dẫn này, Bảo Bối nhi gian thương dưới sự giáo dục to lớn của Thạch gia rất khó cự tuyệt chứ?! “Ân…… Còn có như vậy sao?” Bảo Bối nhi rất muốn đáp ứng, bất quá,“Lấy được thì có gì quý” Ý tứ này không phải là Bảo Bối nhi chỉ có một cho nên phải tận lực nâng giá sao? Hì hì, những gì đại ca đã dạy chính mình sẽ không quên! “Bảo Bối nhi, nếu ngươi không đáp ứng ta chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của Nam Cung Hiên cưới nữ nhi của hắn, nói vậy cũng chỉ có thể cùng nàng ta ôm và hôn, theo lời của ngươi chính là chiếm tiện nghi, ngươi nhất định không muốn như vậy đi?” Xem ra tiểu gia hỏa muốn mượn gió bẻ măng, Long Nghị Vân đành phải lấy lui vì tiến, cưới một tiểu gian thương thì không mặc cả sao được?! “Không muốn không muốn! Ta không cần …… Ta đáp ứng ngươi, ta và ngươi làm phu thê là được rồi!” Bảo Bối hoảng hồn ôm lấy Long Nghị Vân, nói giỡn, như thế nào cũng không thể trộm gà không được còn mất nắm gạo a! Long Nghị Vân vui vẻ cười to, ôm lấy Bảo Bối nhi hôn hai cái,“Bảo Bối nhi, về sau ngươi chính là người của ta, là người của Long gia.” Rốt cục cũng đã đem tiểu Bảo Bối nhi lừa gạt tới tay, chuyến đi này của mình quả nhiên không tệ. “Hừ!” Xem hắn bộ dáng vui vẻ giống như chiếm được tiện nghi, Bảo Bối nhi hừ nhẹ một tiếng lập tức bị hành động đem áp đến trên giường của Long Nghị Vân la hoảng lên,“Ngươi làm gì?” “Ngoan! Chúng ta muốn làm của phu thê phải thường làm chuyện này, ngươi rất khuyết thiếu luyện tập, chúng ta nên hảo hảo luyện tập một chút!” Long Nghị Vân cười buông sa trướng trên giường xuống, hắn cùng tiểu gian thương Bảo Bối nhi này ở chung một chỗ cũng học được mấy chiêu, sao có thể dễ dàng để mình có hại, trả giá lớn vậy phải từ trên người Bảo Bối nhi đòi lại, ha ha! Đối với chuyện luyện tập này hắn chính là nhạc mà không bỉ (vui vẻ mà không bị coi là bỉ ổi=]]), càng nhiều càng tốt a! “Không cần…… A…… Ngô……” thanh âm chống cự của Bảo Bối nhi dần dần mỏng manh xuống, một lát sau chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp cùng rên khẽ.
|
Chương 21 Nháy mắt đã ở Toàn Cơ sơn trang được mấy ngày, mắt thấy cách võ lâm đại hội ngày càng ngày càng gần. Trên thực tế chuyện võ lâm đại hội Long Nghị Vân cũng không để ở trong lòng, với hắn mà nói tới tham gia đại hội này bất quá chỉ là thay thế cái tên vô trách nhiệm Long Cửu kia, lộ mặt một chút để tỏ vẻ ủng hộ của triều đình đối với Nam Cung Hiên. Dù sao quan hệ của triều đình cùng võ lâm vẫn luôn duy trì rất tốt cho nên với chức vị minh chủ võ lâm này cùng triều đình cũng có quan hệ thiên ti vạn lũ (~dây mơ rễ má), Nam Cung Hiên xuất thân từ quan lại thế nhưng có thể đảm nhiệm chức vụ đứng đầu võ lâm nguyên nhân chính là vì sau lưng có triều đình chống lưng cho nên vị trí này mới có thể ngồi an ổn. Hơn nữa, Long Nghị Vân nghĩ nghĩ, vốn đâu ai nguyện ý đến làm khách khi Nam Cung Hiên cứ đem hoàng thất ra mà làm công cụ khoe khang, chính mình nguyện ý đến kỳ thật bất quá là vì cùng hoàng đế trao đổi điều kiện thôi. Hiện tại thứ Long Nghị Vân quan tâm hơn chính là chuyện mà Lâm Dự Chi đã nói. Dù sao nếu có người muốn xuống tay với Nam Cung gia thì vấn đề của họ tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến cân bằng giữa võ lâm cùng triều đình, mà có hắn ở trong này còn làm cho Nam Cung gia bị nạn thì phỏng chừng các huynh đệ khác sẽ cười bể cả bụng. Quan hệ đến mặt mũi của mình, nhất định phải đem chuyện này thuận lợi giải quyết. Mặt khác, còn nhất định phải chú ý đến an nguy của Bảo Bối nhi, nơi nào có âm mưu thì nơi đó sẽ có nguy hiểm. Ở trong này đầy cao thủ tập hợp, tuy rằng nói thủ hạ của lão Cửu mà mình dẫn theo cũng chính là võ lâm cao thủ, như vậy cũng không dễ dàng chiếm được tiện nghi. Hết thảy vẫn là cẩn thận, phân phó thị vệ bên người tăng cường phòng bị, lại lo lắng đến Lâm Dự Chi nên Long Nghị Vân đã phái người đi âm thầm bảo hộ, nể mặt mũi lão Ngũ cũng không thể làm cho Lâm Dự Chi xảy ra sự cố, nếu không cái tên lão Ngũ luôn luôn âm hiểm kia khẳng định sẽ không bỏ qua cho mình, ai, có huynh đệ thực phiền toái, vốn là tới nơi này thay thế lão Cửu đi công tác, hiện tại lại phải bận tâm đến tâm tình lão Ngũ. Thuộc hạ Long Nghị Vân đa phần là nhân tài phá án, trong chớp mắt đã điều tra rõ tin tức về Nam Cung gia, liền trở về báo cáo. “Nguyên bản Nam Cung gia lão thái thái lúc còn sống mới là người đứng đầu chân chính, sau khi phu nhân Nam Cung Hiên qua đời lúc hắn còn đang lúc tráng niên, Quách gia Hoài Nam tiểu thư vẫn đối với hắn có tình ý nhưng lão thái thái không cho phép nên vẫn kéo dài tới mười mấy năm, sau khi Lão phu nhân mất thì vị Quách tiểu thư này mới xuất giá sinh hạ Nhị tiểu thư, tuy rằng gả lại đây nhưng vị nữ chủ nhân này cũng không có thực quyền gì bởi vì Đại tiểu thư vẫn chưa lấy chồng, đại quyền trong nhà đều nắm ở trong tay Đại tiểu thư, hơn nữa nghe nói năm đó chính là Đại tiểu thư nói Nhị tiểu thư không có huyết thống Nam Cung gia cho nên không thể mang họ Nam Cung. Vị Đại tiểu thư này tuy rằng rất ít đi ra gặp khách, chính là ở trong Nam Cung gia một tay che trời, nghe nói Nam Cung Hiên cũng dè dặt nữ nhân này ba phần, phu nhân cùng Nhị tiểu thư vẫn đều rất bất mãn.” “Nga, xem ra chuyện lần này thực có thể cùng Nam Cung gia có quan hệ, đối phương cùng nhiều thương gia cùng Toàn Cơ sơn trang có sinh ý lui tới như vậy, xem ra Đại tiểu thư phải cẩn thận.” Long Nghị Vân trầm ngâm nói,“Có thể cùng Đại tiểu thư nói chuyện hay không?” “Vương gia,” Thủ hạ kia nghe thế diễn cảm có chút khó xử,“Nghe nói mười mấy năm qua Đại tiểu thư không dễ dàng gặp ngoại nhân.” “Hảo, ngươi đi xuống đi.” Long Nghị Vân cảm thấy việc này còn phải cần châm chước một chút, thản nhiên phất tay làm cho hắn lui xuống. Đi vào nội thất nhìn nhìn Bảo Bối nhi đang ngủ say sưa, Long Nghị Vân chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên nhu tình, xem ra tiểu gia hỏa tối hôm qua trải qua một đợt tình cảm mãnh liệt nên mệt muốn chết rồi, bất quá mắt thấy canh giờ cũng không còn sớm, cũng đến lúc nên tỉnh lại, nhóc ngủ như vậy thật khiến mình cảm thấy có chút tịch mịch a! Lập tức đùa dai hôn lên cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở ra của Bảo Bối nhi, nhìn thấy Bảo Bối nhi trong lúc nửa mê nửa tỉnh vì hết hơi mà nhíu mày, mũi hơi hơi mấp máy thở, Long Nghị Vân nhịn không được cười trộm, buông ra cánh môi anh đào bị hắn ngậm chặt sau đó chuyển qua hai bên má phấn nộn của Bảo Bối nhi, lại cúi đầu hướng tới lổ tai nhẹ phà hơi thở,“Bảo Bối nhi, tỉnh đi, được không?” Trả lời hắn chính là thanh âm ừng ực phát ra từ bụng Bảo Bối nhi, Long Nghị Vân nhịn không được cười nói:“Mau đứng lên ăn cái gì đi, tiểu quai!” “Ngô……” Bảo Bối nhi giương đầu phe phẩy miễn cưỡng mới nâng dậy, trong ánh mắt đen lúng liếng còn mang theo một tia ủ rũ,“Hảo khó chịu……” Khuôn mặt phấn nộn yêu kiều ở trên ***g ngực liên tục ma xát tìm chỗ thoải mái, lại tiếp tục khép lại mắt. “Tiểu quai, ngươi đừng ngủ a.” Long Nghị Vân vươn đầu lưỡi khẽ liếm vành tai khéo léo. Bảo Bối nhi cả người run rẩy mở to con ngươi trừng mắt với hắn, gắt giọng,“Vân ca!” Long Nghị Vân hơi hơi đắc ý, cuối cùng gian nan đánh thức được vật nhỏ cũng không thể để cho nhóc vì ngủ mà bỏ ăn,“Ngoan, ngươi nghe bụng mình đói đến phải thầm thì kêu rồi, nhanh lên đứng dậy ăn một chút gì đi.” Bảo Bối nhi chứng kiến Long Nghị Vân ánh mắt kiên trì đành bất đắc dĩ nói,“Buổi tối không cho người ta ngủ, buổi sáng cũng không cho người ta ngủ, xấu lắm a!” Bản thân là người khởi xướng làm người ta ngủ không đủ giấc, Long Nghị Vân đối với chuyện này chỉ ngọt ngào nén giận cười mà không đáp, tự động tự phát giúp đỡ Bảo Bối nhi thay đổi quần áo, lại nói tiếp người của Thạch gia cũng thật sự là khoa trương, sau khi bọn hắn dọn vào thì Bảo Bối nhi đã phái người đi cửa hàng Thạch gia truyền lời, lập tức mang một rương lớn áo ngủ bằng gấm, mấy chục bộ bộ đồ mới, gối chăn, bố khăn lại đây. Hai người dùng qua ngọ thiện xong, Long Nghị Vân nói cho Bảo Bối nhi tình hình thực tế mới nhận được của Nam Cung gia, đang nói chuyện phiếm thì thủ hạ vào báo lại:“Nam Cung Đại tiểu thư xin mời nhị vị.” Nơi ở của Đại tiểu thư cách nơi bọn hắn trụ không xa, hai người theo tiểu nữ thị vòng qua đình viện đi vào “Lãnh Hương lâu”. Nhìn thấy “Võ lâm đệ nhất mỹ nữ” ngày xưa, kinh diễm – đây là cảm giác duy nhất ở giờ phút này mà hai người có. Ngọc cơ gầy yếu, trang phục quá nặng, trâm cài chất đầy, nương theo gió xuân mà cười thản nhiên, uyển chuyển khiến vạn hoa phải xấu hổ. Đây thực là tuyệt sắc a! Khuôn mặt ngọc bình thường dịu dàng oánh khiết mang theo thản nhiên, lãnh khí cao ngạo, không có khép nép cũng không khuất phục, băng thanh tràn đầy lãnh diễm, xinh đẹp như thể không thuộc về thế tục hỗn loạn đen tối này. Tuyệt đại có giai nhân, u cư nơi thâm cốc. “Lãnh Hương lâu” luôn luôn không cho ngoại nhân tiến vào hôm nay vì hai vị khách quý mà mở ra, lại có mỹ nhân như ngọc tự tay vì bọn họ châm trà, dù là Long Nghị Vân kiến thức rộng rãi hay Bảo Bối nhi tuổi còn nhỏ cũng không khỏi hoa mắt thần mê. “Long công tử, Thạch công tử,” Không biết tại sao, Long Nghị Vân cảm giác thấy khi ánh mắt Nam Cung Mộng Hinh dừng ở trên người Bảo Bối nhi thì trên mặt lộ ra một nét thoáng hiện hồng hào lập tức trở nên mềm mại, thanh âm cũng không tự giác mà trở nên nhiệt nhu.“Hai vị thỉnh không nên khách khí, hết thảy tùy ý tốt hơn.” Bảo Bối nhi ngơ ngác nhìn Nam Cung Mộng Hinh,“Tỷ tỷ nhĩ hảo! Gọi ta tên mụ Bảo Bối nhi là tốt rồi!” Uy!!! Đây là võ lâm đệ nhất mỹ nữ a?! Thật không hổ danh nha! Nam Cung Mộng Hinh mỉm cười, nhìn thấy ánh mắt Bảo Bối nhi có chút mê ly:“Bảo Bối nhi a! Thật là một cái tên không sai mà!” Nàng lại có một tia buồn cười nói,“Ta đã ba mươi mấy tuổi, Bảo Bối nhi gọi ta là a di thì tốt hơn.” “A?!” Hai người đều chấn động! Bất quá nghĩ lại đúng là đã đến tuổi này rồi, năm tháng thật sự thập phần ưu đãi mỹ nhân này a. Bảo Bối ngây người nghĩ đến một sự kiện:“Không cần không cần! Cái người muội muội kia chẳng phải là cũng gọi a di? Ta không cần!!” Nam Cung Mộng Hinh nao nao:“Nga, ngươi là nói tiểu nha đầu kia a……” Đúng vậy! Chỉ sợ sẽ đem Mộng Điềm làm cho tức chết.“Quên đi, ngươi tùy ý đi.” “Kia nếu không có ai thì ta gọi là ngươi Hinh Di a!” Bảo Bối nhi thực thích vị mĩ cô cô này a. “Hảo ngoan!” Nam Cung Mộng Hinh cao hứng quả thực muốn đi lên ôm Bảo Bối nhi hôn một cái. Long Nghị Vân ho nhẹ một tiếng, hắn không muốn người khác ăn đậu hủ của Bảo Bối nhi, cho dù có là một vị mỹ nữ.“Nam Cung tiểu thư, không biết mời chúng ta tới là có chuyện gì?” Nam Cung Mộng Hinh mỉm cười nói:“Vương gia đang có việc muốn tìm ta không phải sao?” Long Nghị Vân trong lòng thoáng động, xem ra Nam Cung Mộng Hinh có thể tay cầm quyền to trong nhà cũng không phải không có lý do.“Nam Cung tiểu thư biết được những gì?” “Ta biết rất nhiều, chính là những điều không nên biết đến cùng cũng biết.” Sâu kín thở dài một hơi, Nam Cung Mộng Hinh nói,“Chỉ là muốn cùng Vương gia đàm một chút, Vương gia muốn nhúng tay ta sợ cuối cùng ngược lại sẽ không có kết thúc tốt.” “Đụng đến mạng người sẽ không tốt, vậy nếu ta không nhúng tay sẽ như thế nào?” Long Nghị Vân thản nhiên tiếp chiêu. “Rất nhiều miệng vết thương đều chôn ở những nơi rất sâu, tuy mặt ngoài nhìn không tới nhưng bên trong lại đều thối rữa, nhiều năm như vậy ta cũng có chút mệt mỏi, giờ cũng là lúc làm rõ ràng. Thỉnh Vương gia cho ta cơ hội vạch trần hết thảy những thứ này, không thể cứ việc thuận theo bọn người xấu làm càng, ta có thể cam đoan những công tử bị bắt cóc đều sẽ an toàn.” Trên khuôn mặt thoát tục của Nam Cung Mộng Hinh thoáng hiện một nét tự tin đều đã nắm giữ trong tay. Long Nghị Vân gật gật đầu,“Hảo, nếu có thể cam đoan cân bằng trong chốn võ lâm không bị đánh vỡ, ta sẽ đứng ngoài xem vở tuồng kịch này làm sao diễn tiếp.” Hai người đạt tới hiệp thương, Nam Cung Mộng Hinh đang muốn nói cái gì đó lại nghe thấy có người ‘duyên dáng’ gọi to:“Nam Cung Mộng Hinh?! Ngươi vì cái gì không cho phép ta đến trướng phòng lĩnh bạc?!……” Theo thanh âm xông tới đúng là Nhị tiểu thư Chúc Mộng Điềm trước kia đã từng gặp mặt một lần. “Là các ngươi?!” Chúc tiểu thư không nghĩ tới trong phòng Nam Cung Mộng Hinh lại dư ra hai người cho nên hơi có chút xấu hổ. “Long công tử người vẫn khỏe, Mộng Điềm vừa mới thất lễ.” Chúc Mộng Điềm thoáng chốc đem nét mặt đầy vẻ giận dữ lập tức chuyển thành tươi cười lộ ra lúm đồng tiền, vị Long Tứ gia này chính là đối tượng phụ thân ân cần dạy bảo nhất định phải nắm chắc tuyệt hảo a! “Chúc tiểu thư không cần đa lễ, Bảo Bối nhi, xem ra chúng ta vẫn là trước cáo từ đi, không cần quấy rầy việc nhà người ta.” Long Nghị Vân xem nụ cười trên mặt Chúc Mộng Điềm coi như không thấy, lúc này không chuồn còn đợi khi nào?! “Được rồi.” Không muốn nhìn thấy Chúc Mộng Điềm nên Bảo Bối nhi rất nhanh đồng ý, hai người nhanh chóng cáo từ, Bảo Bối nhi hướng Nam Cung Mộng Hinh lưu luyến không rời sau đó mới trở lại nơi ở. Sự tình rất nhanh bộc phát. Trong Võ lâm đại hội tuyệt sắc thiếu niên đả bại Chúc Mộng Điềm chính đại khoe khoang, hơn nữa lại có thể tuôn ra ít phúng ý (nói móc ==”), kia đúng là cặp đôi song sinh của Nam Cung Mộng Hinh, Nam Cung Điêu cùng Mộ Dung Man. Tạm thời không nói, Nam Cung Điêu tuổi còn nhỏ vừa ra võ đài liền kế thừa danh hiệu “Đệ nhất mỹ nữ”của mẫu thân ở trên giang hồ nhưng lại có một sự thật trong lòng mọi người đều biết rõ, nàng chắc chắn sẽ trở thành người thừa kế của Nam Cung gia. Cái này khó trách mẹ con chúc Mộng Điềm được ăn cả ngã về không, nghe nói sau đó đã xảy ra chuyện thực phấn khích, bất quá Bảo Bối nhi đều không có chứng kiến, đều là một trong đương sự A Man giảng cho hắn nghe ―― đây là chuyện sau này, bởi vì thời điểm võ lâm đại hội xảy ra thì Long Cửu và tỷ đệ sinh đôi cùng nhau xuất hiện, nếu người nên phụ trách đã xuất hiện thì Long Nghị Vân cũng nên lập tức đem hết thảy giao lại cho hắn, mang theo Bảo Bối nhi bằng tốc độ nhanh nhất hồi kinh. Chính là không nghĩ tới vừa mới vào cửa thành thì Bảo Bối nhi đã bị Thạch Phá Thiên chặn ngay cửa tự mình đón về Thạch phủ. Thạch Phá Thiên đã đặt ra kế hoạch, Bảo Bối nhi sao có thể không minh bạch đi theo hắn! Vì thế ngày hôm sau Long Nghị Vân tự mình đi tới cửa cầu hôn. (=]]=]]]) Ba mươi hai kiểu đại lễ, mười sáu kiểu tiểu lễ, hoàng kim bạc trắng trân châu điểu tra thạch anh san hô mã não chuỗi ngọc, những thứ không thể tưởng tượng được bày đầy đại sảnh, Long Nghị Vân dẫn quản gia tới đàm điều kiện quyết tâm phải cầu hôn thành công. Thạch gia gia gia phụ thân nương nương ca ca đều ngồi ở trong đại sảnh nhìn nam nhân hướng Thạch gia Bảo Bối nhi cầu hôn. “Ngươi là tiểu tử nhà ai?! Cũng dám có chủ ý xấu xa với Bảo Bối nhi nhà chúng ta?!” Gia gia tức giận đến râu dựng thẳng, Bảo Bối nhi là bọn hắn tân tân khổ khổ mới nuôi lớn, dễ dàng đem đi vậy sao?! Tuy rằng nói quà tặng cũng nhiều, xem ra rất có thành ý, chính là…… Gia gia thoáng do dự…… Vẫn không thể đáp ứng! Đáng tiếc, nếu có cháu gái thì tốt rồi. “Gia gia, ta là Long Nghị Vân, ta không phải có chủ ý muốn quậy phá, ta là muốn Bảo Bối nhi cùng ta làm một đời phu thê cùng sinh cùng tử.” Long Nghị Vân cung kính, chuyện Bảo Bối nhi lần này quyết không nhượng bộ. “Làm Phu thê! Phu thê phu thê, nam nhân nữ nhân mới có thể gọi là phu thê ngươi có biết hay không?! Bảo Bối nhi nhà ta chính là nam hài tử! Hừ! Đến lúc đó người khác sẽ nói như thế nào a!” Phụ thân nói ra điểm mấu chốt, lại có thể hướng nam hài tử cầu hôn, có phải có sở thích biến thái gì hay không a?! Bất quá quà tặng quả thật rất nhiều nhưng một hồi còn phải trả lại, thật là hảo đáng tiếc. “Ta biết Bảo Bối nhi là nam hài tử, chính là hiện tại nam nam mến nhau loại chuyện này cũng không có gì ngạc nhiên, ta thích Bảo Bối nhi, nguyện ý chiếu cố hắn cùng hắn ở một chỗ, cũng không muốn lại thú (cưới) nữ nhân nào khác, chính Bảo Bối nhi cũng đã nguyện ý cùng ta một chỗ.” Long Nghị Vân thái độ thành khẩn. “Bảo Bối nhi nguyện ý?!” Nương quả thực không thể tin, nguyên lai còn tưởng rằng tự bản thân Vương gia biến thái này nhắm trúng Bảo Bối nhi, hiện tại như thế nào ngay cả Bảo Bối nhi cũng đồng ý?“Phá thiên! Sao lại thế này?!” Ánh mắt mọi người đều dời đến trên người Thạch Phá Thiên, trong lòng mỗi người ở Thạch gia đều nghĩ mỗi lần Bảo Bối nhi đi vắng đều là Thạch Phá Thiên thuyết minh, như thế nào đột nhiên lại lòi ra một vụ mua bán Bảo Bối nhi thế này?! Mà Long Nghị Vân bên này cũng đang hồi tưởng, tối hôm qua khi tìm Thạch Phá Thiên đàm điều kiện, chính mình cắt đất đền tiền bán đứng rất nhiều lợi ích hoàng gia cho Thạch Phá Thiên, sau này tất cả những thứ chuyên dụng hoàng gia đều chỉ định cho Thạch gia, cái tên Thạch Phá Thiên chết tiệt này nên giúp hắn nói chuyện chứ! Thạch Phá Thiên uống một miệng trà, theo thứ tự nhìn qua,“Gia gia, Bảo Bối nhi hảo mới là quan trọng nhất không phải sao?” Chứng kiến lão gia tử không tình nguyện gật đầu, cười cười, lại chuyển qua,“Cha, chỉ cần được người khác cho phép, chuyện này sẽ không còn gì gọi là không thể đi?” Phụ thân lập tức nói:“Không sai, bất quá loại sự tình này như thế nào cũng phải để người khác thừa nhận đi! Ta không muốn Bảo Bối nhi bị người khác chỉ trỏ.” Thạch Phá Thiên gật gật đầu,“Này ngài yên tâm, ta cũng quyết không cho phép loại sự tình này phát sinh. Nương, ngài thì sao? Chỉ cần Bảo Bối nhi đồng ý ngài cũng sẽ không có ý kiến gì đi?” “Đúng vậy, chỉ cần Bảo Bối nhi vui vẻ là tốt rồi, cái khác ta cũng không quản nhiều như vậy!” Nương ý kiến thực minh xác. “Mời Tịnh Nhất đại sư đến.” Thạch Phá Thiên phân phó xuống. “A di đà phật! Các vị Thạch thí chủ, bần tăng hữu lễ.” Tịnh Nhất đại sư chấp tay hành lễ, mỉm cười. Người của Thạch gia sôi nổi hành lễ, vị Tịnh Nhất đại sư này là cao tăng chân chính đắc đạo, ai cũng đều đối với đại sư thập phần tôn kính. Bảo Bối nhi mới trước đây phi thường khó nuôi, Thạch gia nhân liền mang Bảo Bối nhi đi bái phỏng (chào hỏi) qua vị đại sư này, đại sư nói số kiếp của Bảo Bối nhi nhất định có chút tai kiếp, bất quá hoàn hảo là mệnh cách ngộ nạn trình tường (người tốt gặp nạn) nên sẽ không chết yểu. “Xin hỏi đại sư, ngài tới là vì chuyện gì?” Thạch lão thái gia thỉnh đại sư đến ghế trên, lập tức dâng trà ngon. “A di đà phật! Là Thạch đại công tử mời ta tới, năm nay đầu năm, Đại công tử liền đặc biệt đi đến nơi của lão nạp hỏi lão nạp những lời mười mấy năm trước từng nói qua, về chuyện Tiểu công tử có đại nhân duyên ly kỳ, hắn muốn hỏi như thế nào là ly kỳ.” “Đại sư nói cho ta biết, gặp được nhân duyên tự nhiên liền biết. Nói vậy Đại công tử đã có điều ngộ ra cho nên mới đến nơi ta hỏi.” Thạch Phá Thiên mỉm cười đáp,“Ta liền minh bạch rồi.” “Không sai, Đại công tử nhíu mày nửa ngày nói xem ra hắn lần này đi lên đã không có đường về.” Tịnh Nhất đại sư cười nói. “Đại sư chỉ là mỉm cười nói ‘như người uống nước’.” Thạch Phá Thiên cười nói,“Lúc này ta đã nghĩ rõ ràng, tốt hay không tốt đều chỉ có tự bản thân Bảo Bối nhi mới có thể cảm giác được, con đường của Bảo Bối nhi còn tùy theo chính hắn lựa chọn, nếu hắn không muốn ta sẽ không đem hắn giao cho Long Nghị Vân.” “Hơn nữa lần này Đại công tử mời ta đến là hy vọng lão nạp có thể cùng các vị thí chủ nói rõ ràng, Bảo Bối nhi tiểu thí chủ là do lão nạp chỉ điểm hắn đến kinh thành, lão nạp là muốn hắn có thể hoàn thành nhân quả của mình. Rất nhiều chuyện ‘tranh bất quá thiên ý’ (tránh không khỏi ý trời) , các vị nếu muốn cùng thiên ý chống lại thì chỉ sợ làm cho Tiểu công tử gặp bất lợi lớn.” Tịnh Nhất đại sư nói tới đây liền thấp tụng a-di-đà phật,“A di đà phật, Đại công tử, cảm tạ ngươi vì thiện tự phật tượng mà trọng tố kim thân (tu sửa dát vàng ==”), lão nạp không còn lời nào để nói đành phải cáo từ.” “Đại sư đi thong thả. Ta cùng Bảo Bối nhi sang năm nhất định đến thiện tự bố thí.” Long Nghị Vân vui mừng quá đỗi, xem ra một cửa của gia gia đã qua. “Gia gia không còn ý kiến chứ?” Thạch Phá Thiên nói tiếp,“Long Nghị Vân, ngươi tiến cung thỉnh Hoàng Thượng tứ hôn, chỉ cần thánh chỉ ban xuống thì người trong thiên hạ sẽ biết, ta nghĩ cũng không ai dám nói gì về chuyện Bảo Bối nhi là nam hài tử, bất quá ngươi nên nhớ kỹ, hắn cùng ngươi ngang vai ngang vế, tuyệt không thể làm cho người ta nói Thạch gia tam thiếu gia chỉ là đồ chơi luyến đồng của ngươi, thánh chỉ này nên hảo nghiền ngẫm nghiền ngẫm từng chữ, tốt nhất nói rõ ràng là do thiên ý. “Hảo, ta ngày mai đi ngay, chuyện này không thành vấn đề.” Long Nghị Vân cao hứng cực kỳ, muốn thánh chỉ nơi Thập Tam thì có cái gì khó, chuyện này dễ dàng lo liệu thôi. Phụ thân “Hừ” một tiếng liền không nói chuyện, lấy ra bàn tính mang bên mình bắt đầu tính toán từng món quà tặng nhỏ nhặt trong phòng. “Vân ca!” thanh âm duyên dáng đột nhiên vang lên, người trong phòng đồng thời quay đầu lại. Chỉ thấy Bảo Bối nhi mặc một áo choàng xanh nhạt, hài trắng bó quanh đôi chân rộng thùng thình chạy tới, mang theo hai lúm đồng tiền vui vẻ hướng Long Nghị Vân chạy vội đến. “Cẩn thận!” Mấy người cùng nhau gọi vào, tư thế Bảo Bối nhi chạy tới tuy rằng tuyệt đẹp, áo choàng bay lên lại cố tình móc phải một gốc cây san hô đặt ở bên cạnh, cây san hô bị lực lượng của hắn kéo lại ngã đến long ngọc trên bàn, chén đĩa minh châu bùm bùm rơi trên mặt đất, mắt thấy hai chân Bảo Bối nhi sắp đạp đến mớ trân châu ngã lăn lộn, một thời gian đã bị tình huống đột phát của Bảo Bối nhi huấn luyện ra nên Long Nghị Vân rất nhanh chóng từ phía trước phi qua đem Bảo Bối nhi ôm chặt chẽ. Người trong phòng lúc này mới thở ra một hơi, mang trái tim ép lại trong bụng, Thạch phu nhân âm thầm gật đầu, không sai, cũng chỉ có người như vậy ở bên người Bảo Bối nhi thì an toàn của Bảo Bối nhi mới có bảo đảm, thú một con dâu nũng nịu cũng không thể ngay tại lúc này cứu Bảo Bối nhi a! “Vân ca!” Bảo Bối nhi điểm mủi chân đứng lên nhào vào lòng Long Nghị Vân.“Tối hôm qua không có ngươi ôm ta, người ta đều ngủ không ngon!” Bảo Bối nhi làm nũng nói. …… Nhi đại bất trung lưu (con lớn không thể giữ)…… Thạch lão thái gia Thạch lão gia Thạch phu nhân cùng nhau ở trong lòng thở dài một hơi, xem ra không cần hỏi Bảo Bối nhi có nguyện ý hay không cũng minh bạch không thể làm cho họ Long lợi dụng, vẫn là nhanh lên tính toán quà tặng đi! Long Nghị Vân nhìn thấy Thạch gia nhân không hề trừng hắn mà bắt đầu phân phó hạ nhân thu quà tặng, liền ôm lấy Bảo Bối nhi,“Ngoan! Về sau chúng ta mỗi ngày đều ngủ cùng nhau!” Toàn văn hoàn
|