Yêu Thương Tựa Không Khí
|
|
CHƯƠNG 24 – CÚ ĐIỆN THOẠI.
Trình Duyệt từ xương sống cho tới thắt lưng đều đau nên phải nằm trên giường cả một ngày, bữa trưa do Diệp Kính Hy mang tới. Ăn đồ ăn tối hôm qua mình làm, trong lòng Trình Duyệt thực sự là rất buồn bực. Cứ như thằng ngốc mà làm nhiều đồ ăn như vậy để ăn dần, quả thật đúng với câu nói của mình tối hôm qua, “Ăn không hết cũng không sao, có thể bỏ vào tủ lạnh, mấy ngày nữa em cũng đỡ phải xuống bếp.”
Trình Nhạc thì không rõ vì sao anh hai nhà mình lại dị ứng với hải sản, trong ấn tượng của nó, anh hai chỉ có ăn đồ ăn ở phương Bắc mới bị tiêu chảy thôi, còn khi ăn hải sản thì đâu có bị gì, quá tò mò, nhiều lần muốn xông vào phòng nhìn anh hai một chút, nó đều bị Diệp Kính Hy nghiêm túc nói mấy câu như “Anh đang ngủ”, “Bệnh phải nghỉ ngơi” để chặn nó ở ngoài.
Trình Nhạc thích Diệp Kính Hy vô cùng, trong lòng Trình Nhạc, mỗi lần Diệp Kính Hy nghiêm túc nói chuyện đều giống như là quan tòa đang tuyên án vậy, nó tin tưởng vẻ mặt chính trực cùng với từng câu từng chữ của Diệp Kính Hy, thậm chí ngay cả những dấu ngắt câu, chấm câu nho nhỏ nữa.
Trình Nhạc đối với cái máy chơi game Diệp Kính Hy mua tặng nó cũng yêu thích không rời tay, vì thế khi Diệp Kính Hy hỏi nó: “Anh của em thích cái gì?”, Trình Nhạc liền bô bô nói một lèo tất cả những thứ mà anh hai nó thích ra, ngay cả mí mắt cũng không thèm chớp, đem anh hai mình bán đi hết.
Anh hai thích ăn những thứ thanh đạm, thích nhất là ăn phở ở tiệm phở gia truyền của Trần Thôn nằm ở đường bên cạnh, thích mặc đồ màu trắng đơn giản, thích nghe nhạc của Trương Tín Triết, thích xem những bộ phim điện ảnh ấm áp bình đạm, thích du lịch tới những nơi non xanh nước biếc phong cảnh hữu tình, muốn tới vùng ngoại ô mua một căn biệt thự nho nhỏ, trồng trong vườn mấy cây con be bé.
Diệp Kính Hy nhẹ nhàng vuốt đầu nó, khen: “Trình Nhạc thật thông minh, rất biết điều a.”
Trình Nhạc quay đầu lại cười đến cực kỳ hài lòng.
Buổi tối, Trình Duyệt chỉ thấy Diệp Kính Hy bưng một bát phở ở tiệm Trần Thôn vào phòng, vừa ngửi thấy mùi hương kia là Trình Duyệt đã biết mình bị em trai bán đứng rồi. Một bên ăn phở, một bên âm thầm thương tiếc tình cảm anh em mình so ra còn thua cả cái máy game kia.
Chờ Trình Duyệt ăn uống xong xuôi, Diệp Kính Hy lại xách thêm mấy cái túi vào phòng. Dưới ánh mắt nghi hoặc của Trình Duyệt, bắt đầu lôi từng cái từng cái một ra.
Một bộ đồ ngủ, một chiếc sơ mi màu trắng giản đơn, còn có một bộ âu phục màu trắng, phối với một chiếc cà vạt rất tinh xảo. Trong túi nhỏ là vài tuyển tập CD mới nhất của Trương Tín Triết.
Trình Duyệt ngây ngốc nhìn đống đồ kia, sắc mặt từ trắng chuyển sang hồng rồi tới tím, trừng mắt nhìn Diệp Kính Hy: “Anh làm cái gì vậy?”
Diệp Kính Hy bình thản nói: “Quà tặng em nhân lễ tình nhân, không biết em thích cái gì, cho nên…”
Có người tặng quà như vầy sao? Một bộ nồi niêu xoong chảo, mỗi loại một cái. Lại còn tặng quần áo nữa chứ? Ý nghĩa của tặng quần áo là vì muốn tự tay cởi nó ra, không lẽ mấy cái này người nọ cũng biết sao? Mà có thể là biết cho nên ngay cả đồ ngủ cũng mua cho mình luôn nữa.
“Cảm ơn anh.” Trình Duyệt gục đầu xuống, mặt mày vặn vẹo mà đem mấy thứ kia cất vào, lại nghe Diệp Kính Hy nói bên tai: “Tối mai mình đi xem phim nhé.” Nói xong liền lấy hai tấm vé xem phim ra.
Trình Duyệt thiệt hết biết nói gì, từ dưới đáy lòng lôi thằng nhóc Trình Nhạc bán anh hai mình không chút do dự kia ra mắng từ đầu tới đuôi.
Buổi tối, Diệp Kính Hy nằm trên giường nhẹ nhàng ôm lấy Trình Duyệt.
Trình Duyệt đã ngủ cả ngày nên bây giờ rất có tinh thần, Diệp Kính Hy cũng không muốn ngủ, hai người liền tùy ý trò chuyện.
Đêm hôm đó, Diệp Kính Hy đã bỏ đi vẻ ngoài lạnh lùng của mình, đặc biệt ôn nhu. Anh nói rất nhiều chuyện khi còn bé, còn nhắc tới người cha khiến anh vừa hận lại vừa tôn kính kia. Trình Duyệt lúc này mới biết cha anh tên là Diệp Trí Viễn, năm đó kết hôn với Văn Tích Tuệ xong liền tới New York định cư, dựa vào những thủ đoạn thương nghiệp tâm ngoan thủ lạt của mình mà dốc sức làm nên một vùng trời ở bên đó. Ông là một thương nhân thành công, nhưng cũng là một vị gia trưởng thất bại. Diệp Kính Hy từ nhỏ đã học cách sống độc lập, hiếm khi cảm nhận được sự ấm áp của tình thân, chỉ sau khi quen biết với Trình Duyệt, anh mới hiểu được gia đình là như thế nào. Trình Duyệt chăm chú nghe anh nói, mỗi khi anh nhắc tới mình thì lại ôm mình chặt hơn, nhẹ nhàng giương lên khóe miệng.
Một lát sau, Diệp Kính Hy đột nhiên thấp giọng hỏi: “Trình Duyệt, em có nghĩ tới… Tương lai hay không?”
Trình Duyệt giật mình.
“Ý của anh là, chuyện của chúng ta sau này em có từng nghĩ qua chưa? Em cũng sắp tốt nghiệp rồi.”
Trình Duyệt trầm mặc trong giây lát, mới nhẹ giọng nói: “Chờ năm sau làm xong khoá luận tốt nghiệp, em dự định, trước tiên quay về đây sống, tìm công việc gì đó…”
Nói ra những lời này quả thật rất gian nan, ngay cả ngữ điệu cũng là cố gắng giả vờ bình tĩnh. Vừa nghĩ tới sang năm sẽ phải xa Diệp Kính Hy, Trình Duyệt lại cảm thấy trong lòng là một trận đắng chát. Cái loại đắng chát này tựa như thủy triều mà chậm rãi dâng cao dưới đáy lòng, cuối cùng biến thành một mảnh đại dương mênh mông cuồn cuộn.
Diệp Kính Hy cả nửa ngày không nói gì, chỉ là cánh tay đang ôm thắt lưng Trình Duyệt lại càng siết chặt hơn.
Trình Duyệt nhẹ giọng nói: “Dù sao cha cũng đã mất, mẹ em một mình quản lý cái nhà này, công tác trong bệnh viện lại bận rộn như vậy, bà rất vất vả… Nếu em làm việc ở phương Bắc, Trình Nhạc cũng không có ai chăm sóc… Cho nên em…”
Diệp Kính Hy nhẹ giọng ngắt lời đối phương: “Anh biết.”
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve phần tóc mai Trình Duyệt, thanh âm của Diệp Kính Hy cũng trở nên dịu dàng, “Lựa chọn của em quả thật không sai, Trình Duyệt. Trình Nhạc tuổi còn nhỏ, mẹ em lại phải đi làm bận rộn như vậy, một mình rất vất vả, em thật sự nên về đây làm việc. Không cần lo lắng, về chuyện này, anh ủng hộ em.”
Trình Duyệt gật đầu, ôm chặt lấy Diệp Kính Hy. Trong mấy chuyện đại sự như thế này, Diệp Kính Hy lãnh tĩnh cơ trí vẫn luôn đề ra những quyết định sáng suốt nhất, anh không có giống như những người yêu nhau hay oán giận đối phương không để ý tới mình, trái lại còn không chút do dự ủng hộ Trình Duyệt, Trình Duyệt trước đây vẫn luôn vướng mắc với vấn đề này, hiện tại nghe người nọ nói vậy, trong lòng thoáng chốc dễ chịu không ít.
“Không sao, chút khó khăn của cái tình cảm nơi đất khách này anh tin tưởng chúng ta có thể vượt qua được. Dùng điện thoại làm phương tiện liên lạc, ngày nghỉ anh cũng có thể tới tìm em.” Diệp Kính Hy nhẹ nhàng hôn lên trán Trình Duyệt, nói tiếp, “Qua hai năm nữa anh cũng sẽ tốt nghiệp, tốt nghiệp rồi anh phải quay về Mỹ tiếp nhận công ty của cha, kế hoạch của anh là đem sản nghiệp của Diệp gia mở rộng ở trong nước, đến lúc đó, anh sẽ tới thành phố gần nhà em mở một công ty chi nhánh, sau đó nữa sẽ về nước sống ổn định luôn.”
“Khi đó, nhóc Trình Nhạc cũng đã lên đại học rồi, hai thằng em của anh cũng nên có cuộc sống mình thích. Cuộc sống ổn định xong, chuyện chúng mình yêu nhau, người nhà hai bên tự nhiên sẽ dễ dàng tiếp thu hơn.”
Thanh âm của anh cực kỳ trầm thấp, dùng ngữ khí bình tĩnh chậm rãi nói ra những vẫn đề này, mỗi một câu đều có thể nghe ra được Diệp Kính Hy thật lòng nghiêm túc như thế nào, có thể thấy rõ, anh đã suy xét chuyện này rất lâu rồi, đồng thời cũng đã phân tích qua, cho nên mới đề ra quyết định ổn thỏa như vậy.
Nhìn qua thì cảm thấy Diệp Kính Hy không nhiệt tình mấy trong chuyện tình cảm, hai người từ lúc ở chung cho tới nay cũng không nồng nhiệt như những người yêu nhau là bao, ngay cả mấy lời đường mật cũng chẳng bao giờ nói ra. Không nghĩ tới anh cư nhiên lại âm thầm lo lắng nhiều chuyện như vậy. Đáy lòng Trình Duyệt đã bị anh làm cảm động mất rồi, xong vẫn không khỏi cảm thấy xấu hổ. Chính mình còn lớn hơn người ta hai tuổi a, ngay cả chuyện này còn không suy nghĩ chu đáo được như người ta nữa.
Diệp Kính Hy nâng mặt Trình Duyệt lên, nhìn chăm chú vào hai mắt Trình Duyệt: “Hai thằng con trai ở chung một chỗ, chuyện cũng không dễ dàng như vậy, gia đình, công việc, rất nhiều vấn đề cần phải giải quyết, mà quá trình này có thể cần một thời gian rất dài, thậm chí còn có rất nhiều trắc trở.” Hơi dừng một chút, mới dùng thanh âm cực nhỏ nói ra —
“Chỉ là… Trình Duyệt, anh không biết… Em có thể hay không… Chờ anh lâu như vậy.”
Nghe trong giọng nói của Diệp Kính Hy mang theo những tình tự không xác định được, Trình Duyệt vội vàng cầm lấy tay anh, kiên định nói: “Chỉ cần anh không buông tay, em vẫn có thể chờ.”
Diệp Kính Hy tựa hồ bị ánh mắt thật tâm của Trình Duyệt làm cho cảm động, đầu ngón tay khẽ run lên, ngón tay đang cầm tay Trình Duyệt khẽ siết lại, gắt gao đan vào nhau.
“Trình Duyệt, anh có một món quà nữa dành cho em.”
Thanh âm của anh có chút khàn khàn, nói xong liền lấy ra một cái hộp nho nhỏ trong chiếc túi ở đầu giường đưa cho Trình Duyệt, “Mở ra xem xem.”
Trình Duyệt mở hộp, lẳng lặng nhìn hai chiếc nhẫn đuôi* của nam giống nhau như đúc ở bên trong, được làm bằng bạc, kiểu dáng cũng rất đơn giản. Ánh đèn bàn mờ nhạt chiếu lên cặp nhẫn đuôi kia, cũng làm cho Trình Duyệt nhìn thấy rõ ràng dòng chữ tiếng Anh được khắc ở trên mặt, là ‘Love you forever’, dòng chữ được khắc vòng quanh nhẫn, phải nhẹ nhàng xoay nó mới thấy rõ hết được.
(*) Nhẫn đuôi là nhẫn chỉ để đeo ở ngón út í.
|
Mặt Trình Duyệt đỏ lên, cầm hộp nhẫn kia không biết làm sao.
Diệp Kính Hy nở nụ cười, kéo tay Trình Duyệt ra, đem nhẫn nhẹ nhàng đeo vào ngón út của Trình Duyệt, “Anh hiện tại không có nhiều thu nhập lắm, cặp nhẫn này cũng rẻ, lúc lựa nhìn thấy dòng chữ khắc trên mặt này nên mới mua nó. Sau này, chúng ta sẽ dùng tiền tự tay mình kiếm được, mỗi người mua một chiếc tốt nhất tặng cho đối phương, rồi mới đeo lên ngón áp út… Được không?”
Tuy rằng không nói thẳng ra, thế nhưng ý tứ của Diệp Kính Hy đã rất rõ ràng, đây xem như là gián tiếp cầu hôn đi?
Nụ cười trên mặt Trình Duyệt mang theo chút ngượng ngùng, ngẩng đầu hôn lên môi Diệp Kính Hy, nhẹ giọng nói: “Được.”
Ngày hôm sau đổ một trận mưa to, đường phố đều ngập nước, rạp phim lại cách nhà khá xa, vì thế hai người từ bỏ ý định ra ngoài xem phim, ở nhà xem TV với Trình Nhạc.
Khi ấy CCTV vừa lúc chiếu Tây Du Ký, Trình Nhạc rất thích xem, mỗi ngày đều canh chừng tới giờ chiếu để xem phim. Trình Duyệt với Diệp Kính Hy bất đắc dĩ mới cùng xem với nó, ba người ngồi cùng nhau, Trình Nhạc lại rất không thức thời mà sáp vào giữa, bầu không khí như vậy, cư nhiên có chút giống như người một nhà.
Tới giờ quảng cáo, chuông điện thoại của Diệp Kính Hy đột nhiên vang lên, anh liền ra ngoài ban công nghe máy.
Cú điện thoại kia kéo dài rất lâu, mãi đến khi chiếu xong một tập Tây Du Kí mà vẫn còn chưa kết thúc.
Chẳng biết tại sao, nhìn bóng lưng thẳng tắp của Diệp Kính Hy ngoài ban công, tâm tình Trình Duyệt lại có chút không yên, từ đáy lòng cảm thấy có gì đó mơ hồ bất an. Muốn đi xem xem chuyện gì xảy ra, lại sợ quấy rối tới người nọ.
Lực chú ý của Trình Duyệt hoàn toàn tập trung trên cái người đang đứng ngoài ban công kia, Trình Nhạc nói nói cái gì hoàn toàn không nghe rõ. Mãi đến khi cánh tay bị em trai mình lay động vài cái, Trình Duyệt mới phản ứng lại, quay đầu nói: “Em vừa nói cái gì?”
Trình Nhạc bĩu môi: “Em nói, tròng mắt của anh hai sắp rớt ra rồi kìa.”
Trình Duyệt nhẹ nhàng nhéo nhéo lỗ tai nó, vừa lúc Diệp Kính Hy quay vào nhà, cười nói: “Trình Nhạc, em lại ăn hiếp anh hai hả?”
Trình Nhạc trừng to mắt: “Em ăn hiếp ảnh á? Ảnh không ăn hiếp em thôi là em đã đi thắp nhang ngay rồi.”
Diệp Kính Hy nghiêm túc nhìn Trình Duyệt: “Đây là lỗi của em rồi, nhóc con thì phải dỗ dành, dùng vũ lực thì không giải quyết được vấn đề đâu. Trình Nhạc, để bù đắp cho lỗi lầm của anh hai em, anh bồi thường em đây, xuống lầu mua kem ăn đi, chịu không?” Nói xong liền lấy năm đồng trong ví ra đưa cho Trình Nhạc.
Trình Nhạc vui vẻ nói: “Chỉ có anh tốt với em, anh hai em thật sự quá kém, hay để em nhận anh làm anh trai luôn đi.”
Trình Duyệt khẽ than: “Tình cảm anh em chúng ta còn không đáng giá năm đồng sao?”
Trình Nhạc ha ha cười nói: “Năm xu còn không đáng nữa là.”
Bị Trình Duyệt một cước đá ra khỏi cửa.
Chờ Trình Nhạc đi rồi, Trình Duyệt mới thu lại nụ cười của mình, hỏi: “Anh dụ nó đi là vì có chuyện muốn nói với em sao?”
Diệp Kính Hy ngồi xuống cạnh anh, ngữ khí hết sức nghiêm túc, “Vừa rồi là mẹ anh gọi điện, mẹ bảo mẹ gọi tới nhà anh thuê không thấy ai bắt máy. Hỏi anh ở đâu.”
Nhìn thần sắc nghiêm túc của Diệp Kính Hy, trong lòng Trình Duyệt cũng hết sức khẩn trương, vội vàng hỏi: “Vậy anh nói thế nào?”
“Anh nói, ngày nghỉ anh đi ra ngoài du lịch. Mẹ hỏi anh ở đâu, anh bảo tạm thời ở nhà bạn. Mẹ liền hỏi số điện thoại nhà em, anh nói cho mẹ luôn rồi.”
“Ặc…”
“Không còn cách nào cả, mẹ của anh rất cẩn thận, nếu như nói dối bà anh đang ở thư viện, tới tối bà nhất định sẽ gọi về nhà anh. Nếu như nói dối bà anh đang ở trong khách sạn, bà sẽ hỏi ra số điện thoại của khách sạn. Cho nên để mẹ khỏi hoài nghi, anh chỉ có thể khai ra em thôi.” Diệp Kính Hy cười cười, nhẹ nhàng ôm lấy vai Trình Duyệt nói, “Hiện tại quan hệ của chúng ta không thể cho người nhà biết được, anh nói đi du lịch ở nhà bạn, mẹ cũng không hoài nghi. Bà chỉ lo lắng lỡ như anh bị bắt cóc giống thằng em anh thôi, cho nên mới hỏi hành tung của anh như vậy.”
Diệp Kính Hy vừa mới nói xong, điện thoại nhà Trình Duyệt liền vang lên.
Diệp Kính Hy nhẹ nhàng cầm tay Trình Duyệt nói: “Đừng lo lắng, mẹ của anh rất tốt. Em nghe điện thoại đi.”
Trình Duyệt gật đầu, đi tới bên cạnh sô pha, bàn tay lúc cầm ống nghe có chút run rẩy.
Cái này… Thấy giống như là đang nói chuyện với ba mẹ của người yêu vậy, rất khẩn trương, nhưng lại có chút không được tự nhiên. Tuy rằng bà ấy không biết quan hệ của hai người, thế nhưng trong lòng mình lại rõ ràng hết thảy.
Trình Duyệt kiên trì nhấc điện thoại, tận lực hít sâu để ngữ khí bình tĩnh.
“A lô?”
“Xin chào, tôi là mẹ của Diệp Kính Hy. Xin hỏi đây có phải là nhà của Trình Duyệt không?”
Thanh âm bên tai nghe cực kỳ dịu dàng khách khí, cũng rất thoải mái, tâm tình khẩn trương của Trình Duyệt nhất thời thả lỏng không ít, vội vàng nói: “Chào cô, cháu là Trình Duyệt đây ạ.”
“Cậu chính là đàn anh Trình Duyệt mà Kính Hy bảo đã giúp đỡ nó rất nhiều đấy sao?”
Trình Duyệt có chút ngượng ngùng, nhẹ giọng nói: “Vâng… Chỉ là một chút việc nhỏ thôi ạ.”
Văn Tích Tuệ cười cười, “Con trai cô tính cách lãnh đạm, ở Mỹ cũng không có bạn bè gì, không ngờ sau khi về nước lại quen được người bạn tốt như vậy, ngày nghỉ còn dẫn nó đi du lịch, còn để nó ở lại trong nhà cháu, thật không biết nên cảm ơn cháu thế nào mới tốt.” Ngữ khí của bà rất thành khẩn, thanh âm cũng nhu hòa êm tai, “Cha mẹ cháu có nhà không? Con trai cô ở nhà cháu có bất tiện lắm không? Ở cả ngày nghỉ thế này, không phiền đến nhà cháu chứ?”
“Dạ không đâu ạ, trong nhà chỉ có cháu và em trai cháu thôi.”
“Vậy sao.” Văn Tích Tuệ trầm mặc một chút, lại mang theo ý cười nói, “Vậy cảm ơn cháu đã tiếp đãi nó, nếu như có cơ hội về nước, cô phải đích thân gặp mặt cảm ơn cháu mới được.”
Trình Duyệt vội vàng nói: “Không cần đâu cô, thật đó, chỉ là chút việc nhỏ thôi mà. Nhà cháu cũng dư phòng cho nên để Diệp Kính Hy ở chơi cũng không sao cả…”
“Ha ha, được rồi, vậy cảm ơn cháu, sau này có cơ hội thì tới New York chơi nhé. Hiện giờ cô bận công việc một chút, con trai cô trước mắt giao cho cháu chăm sóc vậy.”
“Vâng ạ.”
“Vậy bye bye, Trình Duyệt.”
“Dạ chào cô.”
Để điện thoại xuống rồi, Trình Duyệt mới thở phào một hơi, quay trở về bên người Diệp Kính Hy ngồi xuống.
Diệp Kính Hy nhìn anh một cái, nói: “Khẩn trương như thế làm gì, mẹ của anh đáng sợ vậy sao?”
“Ừm… Cũng giống anh vậy, rất ôn hòa.”
“Được rồi, không có gì đâu, bây giờ mẹ anh cũng yên tâm rồi. Em đừng suy nghi nhiều, mẹ chỉ sợ anh xảy ra chuyện giống thằng em anh thôi.”
“Vâng…”
Tiếng mở cửa đột nhiên vang lên, biết Trình Nhạc đã trở về, hai người liền dừng lại đoạn đối thoại.
Trình Nhạc mang theo nét mặt tươi cười cầm theo ba cây kem tới, phát cho mỗi người một cây, còn nói: “Em làm sao có thể không biết xấu hổ mà ăn một mình vậy được, cho nên thuận tiện mua cho hai anh luôn nè.”
Trong TV lại tiếp tục chiếu bộ phim Tây Du Ký nhàm chán vừa nãy, Trình Duyệt ăn kem em trai mình đưa cho, thế nhưng trong lòng vẫn còn có chút thấp thỏm bất an.
Không biết là làm sao, sau khi nói chuyện với Văn Tích Tuệ qua điện thoại xong, cái loại cảm giác bất an kỳ quái này không những không biến mất mà trái lại càng thêm rõ ràng.
Có thể là bởi vì mình cảm thấy chột dạ vì đã bẻ cong con trai của bà ấy không chừng.
Trình Duyệt dù sao vẫn cảm thấy, thanh âm của mẹ Diệp Kính Hy tuy rằng rất dịu dàng, nhưng lại giống như là đang tận lực kiềm nén tâm tình của mình vậy, tuy ngoài mặt thì nói chuyện thấy thoải mái ung dung như vậy, thế nhưng Trình Duyệt vẫn cảm giác được trong giọng nói của bà có loại áp bách gì đó khá kỳ quái.
******
Suy nghĩ của tác giả: Bắt đầu có sét đánh rồi nha, mau đưa đầu ra đây, tiếp thu bát cẩu huyết của ta đi~~ Cây có cẩu huyết, đó chính là phúc may mắn của cây a!
Quần chúng: Cút!
Mọi người vào>>đây<< để biết thêm về cẩu huyết nhé~
|
CHƯƠNG 25 – CHE GIẤU.
Mùa hè này, Trình Duyệt đưa Diệp Kính Hy đi dạo rất nhiều nơi, mỗi ngày ở bên nhau đều vui vẻ mà trọn vẹn, ngày khai giảng cũng càng ngày càng đến gần.
Khoa đại khai giảng vào ngày 1 tháng 9, Trình Duyệt muốn ở tới cuối tháng 8 mẹ đi công tác về rồi mình mới về trường, như vậy mới có thể chăm nom Trình Nhạc được, cũng có thể cùng Diệp Kính Hy ở nhà chơi thêm vài ngày. Không ngờ tới ngày 23, Diệp Kính Hy đột nhiên nói muốn quay về trường sớm một chút, lý do là bài văn tổng kết cho kỳ thực tập vừa rồi vẫn chưa viết.
— Ở nhà viết không được sao?
Trình Duyệt trong lòng nghi hoặc, cũng không nói gì, giúp Diệp Kính Hy thu thập hành lý xong, lại làm một chút đồ ăn làm tiệc tiễn đưa anh.
Sáng sớm ngày 23, Trình Duyệt đưa Diệp Kính Hy tới sân bay, nhìn bóng lưng người nọ đi vào trong cửa an ninh, trên mặt Trình Duyệt tuy rằng mang theo dáng tươi cười, thế nhưng trong lòng vẫn còn có chút luyến tiếc.
Trên đường trở về, điện thoại di động của Trình Duyệt đột nhiên vang lên, điện thoại báo cuộc gọi đến từ một dãy số xa lạ. Trình Duyệt nghi hoặc đón máy, bên tai liền truyền tới một giọng nữ quen thuộc, dùng thanh âm mềm nhẹ cùng với ngữ điệu bình thản nói: “Là Trình Duyệt phải không?”
— Mẹ Diệp Kính Hy?
Trình Duyệt lại càng hoảng sợ, vội vàng nói: “Dạ vâng, cô tìm cháu có việc gì sao ạ?”
“Cô định hỏi cháu, Diệp Kính Hy đã trở về chưa?”
“À, cháu vừa tiễn cậu ấy lên máy bay rồi ạ.”
“Vậy là tốt rồi.” Bên kia dừng một chút, còn nói, “Cháu thì sao, dự định khi nào thì quay về trường?”
Cô ấy hỏi chuyện này để làm gì?
Trình Duyệt trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn lễ phép trả lời: “Khoảng ngày 30 ạ.”
“Mẹ cháu đi công tác về chưa?”
Trình Duyệt nắm chặt điện thoại di động của mình, nhẹ giọng nói: “Mẹ cuối tháng mới về ạ.”
“Vậy một mình cháu ở nhà chăm sóc em trai à?”
“Vâng…”
“Em trai cháu năm nay học tiểu học phải không?”
“Dạ… Khai giảng kỳ này sẽ vào lớp ba…”
“Nói như vậy là Trình Nhạc nhỏ hơn Kính Văn nhà cô rồi, rất nhiều chuyện nó cũng đều không hiểu a.”
Trán Trình Duyệt bắt đầu lấm tấm mồ hôi lạnh.
Đối phương là trưởng bối, cũng là mẹ của Diệp Kính Hy, hơn nữa thanh âm còn rất ôn nhu, bà hỏi cái gì, chính mình cũng phải lễ phép trả lời mới đúng. Cũng không biết vì sao, Trình Duyệt vẫn cảm thấy mỗi lần bà mở miệng nói ra đều giống như là đang điều tra thẩm vấn vậy, cái loại cảm giác áp bách kỳ quái này khiến trong lòng anh cực kỳ khó chịu.
Cũng may là Văn Tích Tuệ không hỏi thêm gì nữa, chỉ nói câu: “Chúc cháu nghỉ hè vui vẻ nhé, cô cúp máy đây.”
“Vâng, cháu chào cô ạ.”
Sau khi cúp điện thoại rồi, sắc mặt Trình Duyệt vẫn còn có chút tái nhợt. Anh nhớ rõ Diệp Kính Hy chỉ cho số điện thoại nhà anh thôi mà, vì sao bà ấy lại biết số di động của mình chứ? Là Diệp Kính Hy quên nói cho anh biết, hay là do bà đã hoài nghi quan hệ của hai người nên mới điều tra tình hình của mình? Vừa nghĩ tới Diệp gia đang điều tra mình, lông tơ trên người Trình Duyệt không khỏi dựng đứng cả lên.
Trên đường về nhà, sắc mặt Trình Duyệt vẫn không tốt lắm. Về đến nhà rồi, sau khi mở cửa, nghe được tiếng TV trong phòng khách vang lên, biết Trình Nhạc đã rời giường, Trình Duyệt mới làm bộ như không có việc gì mà thong thả bước vào.
Trình Nhạc ngẩng đầu lên nói: “Anh hai, anh đi sân bay tiễn anh Diệp sao không gọi em?”
“Anh ấy bay chuyến tám giờ, tụi anh bảy giờ phải đi rồi, em lúc đó ngủ ngon quá, anh mới không đánh thức.” Trình Duyệt rót chén nước, ngồi xuống cạnh em trai mình, xoa đầu nó nói, “Sao lại dậy sớm thế?”
Trình Nhạc bĩu môi: “Là bị điện thoại đánh thức a, có một cô nói chuyện rất êm tai tìm anh, anh không có ở đây nên em đã đem số điện thoại di động của anh đưa cho cô ấy rồi.”
Trình Duyệt giật mình, chén nước trong tay dừng ở bên môi, “Là em… Nói cho cô ấy à?”
Trình Nhạc hỏi: “Vâng, sao vậy anh? Cô ấy bảo có chuyện gấp nha, cho nên em mới nói cho cổ biết số di động của anh.”
Thì ra là thằng em mình nói…
Trình Duyệt nhẹ nhàng thở phào một hơi, cười cười nói: “Không có việc gì, có thể là do anh nghĩ nhiều thôi.”
Có thể là bởi vì mình quá yêu Diệp Kính Hy, cho nên mới cực kỳ sợ sẽ mất đi người nọ. Thế nhưng hai người đều là con trai, tình yêu như vậy có chấp nhận được hay không còn chưa biết, trong lòng tự nhiên sẽ sinh ra cảm giác không an toàn, nhất là khi người nhà đối phương xuất hiện, khiến trong lòng Trình Duyệt càng thêm bất an. Từ sau khi nói chuyện điện thoại với mẹ của Diệp Kính Hy, Trình Duyệt thậm chí còn có chút sợ nghe thấy tiếng của bà.
Trình Duyệt một bên uống nước lạnh, một bên miên man suy nghĩ. Điện thoại di động đột nhiên phát sáng, mở ra, là tin nhắn của Diệp Kính Hy.
“Anh lên máy bay đây, khai giảng gặp lại nhé.”
Trình Duyệt cười cười, gửi lại một tin nhắn, “Thuận buồm xuôi gió.”
Lúc này mới bình tĩnh được một chút, nắm chặt ly nước tự nhủ với mình, không có vấn đề gì cả, chỉ cần hai người thật lòng yêu nhau, bao nhiêu cửa ải khó khăn đều có thể vượt qua được.
…
Rất nhanh đã tới tháng chín, thời khóa biểu của học kỳ mới vừa phát ra, cả hai người ai cũng bận bận rộn rộn.
Trời thu phương bắc cực kỳ mát mẻ, bầu trời trong xanh hệt như một tấm vải gấm vừa được gột rửa, trên mặt thêu đủ loại mây trắng với nhiều hình dạng khác nhau trông rất đẹp mắt. Lúc nào cũng có một vài cơn gió nhẹ thổi qua mang theo hương hoa mùa hạ, thỉnh thoảng còn có vài trận mưa thu tí tách tí tách rơi xuống, nước mưa ẩm ướt đọng trên nền đá ở trong viện, tạo điều kiện cho những mảnh rêu xanh mọc len lỏi nơi khe đá.
Căn nhà nhỏ hai người ở chung nằm trong một con hẻm cực kỳ u tĩnh, hoa trong vườn cũng dần héo tàn, Trình Duyệt sẽ giữ lại mầm của chúng, rải đều vào trong vườn hoa, cứ như vậy, sang năm là có thể thấy cảnh tượng trăm hoa đua nở rồi.
Cây liễu ở giữa sân cũng đã bắt đầu vàng lá, vừa bị gió thổi qua liền rơi đầy xuống đất, dưới tàng cây giờ đây đã có một ụ lá dày thật dày nhìn rất đồ sộ, Trình Duyệt muốn quét nó đi, lại bị Diệp Kính Hy ngăn lại.
Cuối tuần này, Trình Duyệt muốn ở dưới tàng cây đọc sách, vừa định đem ghế ra ngoài ngồi, đột nhiên nhìn thấy dưới gốc cây ngoài cửa sổ là một mảnh lá vàng càng để lâu càng dày cộm trông như một tấm thảm, Trình Duyệt nổi hứng chơi đùa, không ngồi ghế nữa mà trực tiếp nằm lên lá cây, nhìn bầu trời cao xa xanh thẳm trên đỉnh đầu, khóe miệng không khỏi nở một nụ cười.
Bất thình lình có một gương mặt phóng đại ngay trước mắt dọa Trình Duyệt giật cả mình, vừa muốn đứng dậy, môi đã bị hôn. Trình Duyệt vừa ngọ nguậy một cái lại bị hôn càng thêm sâu, không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng ôm lấy người nọ, ngoan ngoãn thừa thụ nụ hôn này.
Nụ hôn vừa kết thúc, Diệp Kính Hy vẫn dán môi mình lên môi Trình Duyệt, thấp giọng nói: “Sao lại nằm trên đất thế này?”
Trình Duyệt cười cười nói: “Lá cây rất dày a, nằm ở trên thoải mái lắm.”
“À~~ Em nằm trên lá cây rất thoải mái đúng không?” Nụ cười của Diệp Kính Hy mang theo phần trêu ghẹo, nói xong liền xoay người nằm trên mặt đất, sau đó kéo Trình Duyệt nằm trên người mình.
Bây giờ là nằm úp sấp trên người lá rồi này…
Biết anh đang chơi chữ để đùa giỡn mình, Trình Duyệt cũng không thể tránh được. Chân còn bị kẹp lấy không thể động đậy, cái tư thế để toàn bộ thân thể nằm sấp trên người Diệp Kính Hy này khiến Trình Duyệt không khỏi đỏ mặt, tiếp xúc có phần quá mức thân mật như vậy, hai tay Trình Duyệt vội vàng chống trước ngực Diệp Kính Hy. Tư thế cơ thể như thế khiến Trình Duyệt xấu hổ quẫn bách, Diệp Kính Hy nằm bên dưới mang theo ý cười nơi khóe mắt, lại càng làm cho tay chân Trình Duyệt luống cuống thêm.
Cánh tay Diệp Kính Hy ôm lấy thắt lưng Trình Duyệt, kéo lại gần, nhẹ nhàng hôn lên đối phương.
“Ưm…” Trình Duyệt nhẹ giọng rên rỉ, hôn môi nhiệt tình nhiều kỹ xảo như vầy khiến cho toàn thân đều nhũn ra, tư thế nằm sấp trong lòng Diệp Kính Hy thế này càng có thể cảm giác được rõ ràng thân thể của đối phương đang dần dần biến hóa.
“Anh… Anh điên rồi, ưm…” Trình Duyệt dùng sức đẩy Diệp Kính Hy, trước mắt đột nhiên xoay chuyển một cái, người nọ đã xoay người áp Trình Duyệt xuống dưới thân mình, ngón tay nhẹ nhàng từ ngoài áo sơ mi dò xét đi vào, vuốt ve thắt lưng Trình Duyệt.
Xúc cảm trên da cực kỳ tinh tế trơn mịn, bụng dưới mềm mại khiến ngón tay của Diệp Kính Huy lưu luyến không thôi, cảm nhận được làn da dưới đầu ngón tay mình đang run rẩy, động tác của Diệp Kính Hy lại càng thêm suồng sã hơn.
|
Hô hấp của Trình Duyệt rõ ràng trở nên gấp gáp, một bên bị động thừa thụ nụ hôn của người nọ, một bên sốt ruột nói: “Đừng ở bên ngoài… A…”
Đầu lưỡi Diệp Kính Hy từ trong miệng Trình Duyệt lui ra, cắn cắn vành tai anh nói: “Ở đây chỉ có hai người chúng ta, em sợ cái gì.”
Trình Duyệt vẫn như trước dùng sức đẩy Diệp Kính Hy, rõ ràng ban ngày ban mặt thế này, da mặt của người này sao mà dày như vậy chứ.
Tiếng chuông điện thoại chói tai đột nhiên vang lên, Trình Duyệt thuận thế đẩy Diệp Kính Hy trên người mình xuống, Diệp Kính Hy sa sầm mặt đứng lên nghe, “A lô?” Một lát sau mới kiềm nén tức giận nói: “Lộn số rồi.” Nói xong liền lạnh mặt cúp máy cái rụp.
Trình Duyệt nhịn không được nở nụ cười, bị ánh mắt lạnh lùng của Diệp Kính Hy nhìn lướt qua, vì vậy ho nhẹ một tiếng ngưng cười giả bộ nghiêm túc, lại nhìn thấy lá cây dính đầy trên người đối phương, Trình Duyệt thật sự rất muốn cười, mà phải nhịn đến nỗi cả hai vai đều run rẩy. Một lát sau, Diệp Kính Hy cũng nở nụ cười, vươn tay nhẹ nhàng phủi phủi lá vàng dính đầy tóc Trình Duyệt, nhìn hình dạng chật vật của đối phương, hai người lại càng cười thêm thoải mái.
Có thể khi đó tuổi còn rất trẻ, bọn họ mới có thể điên cuồng trắng trợn đến vậy.
Sau này ngẫm lại, cái loại hành vi này kỳ thực rất ấu trĩ. Thế nhưng đâu ai lường trước được, đoạn thời gian ngốc nghếch ngắn ngủi ấy lại trở thành phần khắc cốt ghi tâm nhất trong trí nhớ của cả hai.
Buổi tối Diệp Kính Hy ở trong phòng tắm tắm rửa, Trình Duyệt ở trong phòng ngủ chỉnh đốn giường chiếu.
Khí trời đã vào thu, thời tiết chuyển lạnh cũng nên đổi chăn rồi, hôm nay ra ngoài mua đồ ăn cũng đã thuận tiện mua thêm ga giường và chăn đệm mới, Trình Duyệt triệt để tháo chăn đệm cũ ra trải lại giường, trong lúc vô ý phát hiện ra điện thoại di động của Diệp Kính Hy ở dưới gối đầu.
Màn hình điện thoại nổi lên tia sáng, chớp lóe chớp lóe báo có cuộc gọi tới. Bởi vì bị chỉnh sang chế độ im lặng nên Diệp Kính Hy không có nghe được.
Trình Duyệt hướng về phía phòng tắm kêu lên: “Diệp Kính Hy, anh có điện thoại này.” Thanh âm cuối cùng vẫn bị tiếng nước trong phòng tắm che lấp hết.
Điện thoại di động vẫn còn đang chớp chớp, Trình Duyệt liền đưa tay cầm lấy, tính ngắt cuộc gọi trước đã. Kết quả vừa cầm điện thoại lên thì cuộc gọi đã ngừng, một tin nhắn khác được gửi tới.
Cho dù anh có là người yêu thân mật khăng khít của Diệp Kính Hy đi nữa, Trình Duyệt cũng hiểu được phải tôn trọng sự riêng tư của đối phương là như thế nào, cho nên anh không định đọc tin nhắn kia, trực tiếp ấn trở về. Vừa khéo chính là, điện thoại của Diệp Kính Hy nếu không đọc tin nhắn mà ấn trở về sẽ trực tiếp chuyển vào hộp thư, mà tin nhắn trong hộp thư tuy rằng không mở ra nhưng vẫn có một dòng chữ nhỏ để giản lược nội dung tin nhắn.
“Chuyện của con và Trình Duyệt…”
Dòng chữ nhỏ dưới tin nhắn này khiến trong lòng Trình Duyệt thoáng chốc giật nảy. Nhìn sang tên người gửi nó, chính là ba của Diệp Kính Hy.
Trình Duyệt nắm chặt di động trong tay mình, hai chữ “Trình Duyệt” trên màn ảnh kia nhìn thấy cực kỳ chói mắt.
Tên của mình vì sao lại hiện ra trong tin nhắn của cha con người nọ chứ? Tim Trình Duyệt càng đập nhanh hơn, nhiều lần cảnh cáo chính mình không được xem nó, thế nhưng vẫn nhịn không được lòng hiếu kỳ của bản thân. Dù sao cũng đã lỡ thấy tin nhắn rồi, chính mình có nhìn lén một chút cũng không bị phát hiện đâu. Ôm ý nghĩ như vậy, đầu ngón tay run rẩy của Trình Duyệt liền bấm vào nút đọc tin nhắn. Nội dung mà anh nhìn thấy lại khiến anh càng kinh hồn táng đảm hơn —
“Chuyện của con và Trình Duyệt ta sẽ không xen vào nữa, ta chỉ hy vọng con mau chóng đưa ra quyết định của mình. Người phái đi điều tra cậu ấy đã theo ý con mà rút lui hết rồi, những tấm ảnh chụp này cũng đã cho người hủy đi, con yên tâm, ta sẽ không làm tổn thương Trình Duyệt, cũng không ép con trở về. Ta chỉ muốn con cho ta một đáp án xác định nhất mà thôi.”
Diệp Kính Hy đã nói gì với ba anh ấy? Vì sao ba anh lại muốn anh đưa ra đáp án xác định nhất? Là ba anh đã biết quan hệ của hai người nên muốn anh chia tay mình sao? Trình Duyệt tim đập càng lúc càng nhanh, vội vàng ấn trở về để tìm những tin nhắn mà Diệp Kính Hy đã gửi đi. Xem từ tin nhắn đầu tiên Diệp Kính Hy gửi cho ba anh, chính là lúc sự tình chuyển biến, cũng chính là vào cái đêm Thất Tịch hôm đó.
“Ba, nếu ba đã biết quan hệ của con và Trình Duyệt, vậy con cũng xin nói thẳng. Con rất thương cậu ấy, muốn cùng cậu ấy bên nhau, con thậm chí cũng đã dự định sau này sẽ kết hôn với cậu ấy, ngoài trừ người nhà mình ra, cậu ấy là người con để ý nhất trong lòng. Con sẽ theo ý của ba kế thừa gia nghiệp, những thứ này chúng ta có thể nói sau. Thế nhưng về chuyện của Trình Duyệt, con tuyệt đối sẽ không nhượng bộ, hy vọng ba hiểu được thái độ kiên quyết của con.”
Chẳng trách thái độ của Diệp Kính Hy tối hôm Thất Tịch đó lại khác thường như thế, nói thật nhiều chuyện, lại còn tặng nhẫn cho Trình Duyệt, gián tiếp cầu hôn. Người nọ là bởi vì quan hệ của hai người bị ba mình phát hiện, trong lòng bất an, cho nên mới dùng chiếc nhẫn kia, muốn đem mình giữ chặt bên người hay sao?
Sắc mặt của Trình Duyệt trở nên tái nhợt, vội vàng bấm xem tin nhắn tiếp theo.
“Mấy ngày nay con cùng Trình Duyệt đi du lịch khắp nơi, ba phái người đi theo tụi con lâu như vậy, chắc cũng chụp được không ít hình đi? Ba không nên hoài nghi lực quan sát của con trai mình như vậy chứ, ba tốt nhất là đuổi hết đám người đang theo dõi Trình Duyệt kia đi hết đi, toàn bộ ảnh chụp cũng phải hủy, đừng thương tổn cậu ấy, cũng đừng làm cái chuyện hèn hạ như đưa mấy tấm ảnh này ra cho mẹ cậu ấy xem. Ba, ba hẳn cũng không muốn tình cảm cha con của chúng ta trong lúc này lại nháo nhào khó coi như vậy đâu nhỉ.”
Trình Duyệt càng xem lại càng kinh hãi, không nghĩ tới dưới tình huống mình hoàn toàn không biết chuyện gì này, Diệp gia đã phái người theo dõi hành động của mình và Diệp Kính Hy, thảo nào trong lòng mình cứ luôn thấp thỏm bất an như vậy.
Trình Duyệt lại tiếp tục xem tin nhắn kế tiếp, là tin nhắn Diệp Kính Hy gửi cho mẹ.
“Nhà mình rơi vào khốn cảnh con cũng rất lo lắng, con gạt Trình Duyệt nói mình quay về trường rồi, ngày mai con sẽ đổi chuyến bay đi New York, đến lúc đó sẽ gặp mặt nhau bàn chuyện sau. Cũng xin mẹ đừng gọi điện tới nhà Trình Duyệt nữa, cậu ấy tính cách rất đơn thuần, vừa nghe mẹ nói đã khẩn trương, mẹ nếu tò mò cậu ấy là người như thế nào, con có thể chậm rãi kể cho mẹ nghe, đừng quanh co lòng vòng thăm dò cậu ấy.”
“Mẹ gần đây cũng vất vả rồi, nghe nói bệnh đau đầu lại tái phát phải không? Mẹ về nhà trước nghỉ ngơi một tuần đi. Trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng nên kêu Kính Huy và Kính Văn về, lần này quay về New York, cả nhà chúng ta hãy cùng nhau ăn bữa cơm, rồi sau đó sẽ nghĩ ra biện pháp tốt nhất.”
“Trình Duyệt, dầu tắm của chúng ta hết rồi sao?” Diệp Kính Hy đột nhiên nhô đầu ra từ trong phòng tắm, hướng về phía phòng ngủ hỏi.
Trình Duyệt thản nhiên bỏ điện thoại xuống gối đầu trở lại, cười nói: “Trong tủ quần áo có một chai mới, để em đi lấy cho.”
Trình Duyệt xoay người đi lấy dầu tắm, vừa mở cửa ra đưa cho Diệp Kính Hy, lại bị đối phương kéo vào.
“Tới đây, cùng tắm đi.”
Trình Duyệt giương khóe miệng lên mỉm cười nhìn anh: “Em sợ tắm chung với anh rồi, phòng tắm sẽ khó tránh khỏi chuyện phát sinh bạo lực lần nữa, em vẫn nên tắm một mình cho chắc vậy.”
“Ở trong lòng em, anh cầm thú như vậy sao?”
“Nói vậy cũng không sai a.”
Diệp Kính Hy cười cười, nhún vai nói: “Được rồi, em tắm đi, anh sắp tắm xong rồi.”
“Ừm.”
Chờ Diệp Kính Hy đi ra rồi, Trình Duyệt mới đi vào phòng tắm, tùy ý cọ rửa vài cái liền mở vòi nước tới tối đa, sau đó nhích chân nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Đèn bàn trong phòng ngủ vẫn còn sáng, ngọn đèn ấm áp chiếu vào gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Diệp Kính Hy. Người nọ đang nhìn dòng tin nhắn trong điện thoại của mình, thần sắc trong lúc đó cũng không che giấu được sự mệt mỏi nữa.
Quả nhiên, ở cái nơi mà mình nhìn không thấy, Diệp Kính Hy vẫn luôn yên lặng chịu đựng những áp lực không ngừng từ phía gia đình sao?
Trong khoảng thời gian này anh nhất định đã rất khổ cực, ban ngày làm bộ như không có việc gì mà mỉm cười với mình. Vậy mà những lúc ở sau lưng mình như thế này đây, còn phải cẩn cẩn thận thận cùng người nhà bên kia thương lượng, chịu đựng từng trận áp lực từ phía ba mẹ gây nên.
Chẳng trách mấy ngày gần đây Diệp Kính Hy gầy đi không ít, buổi chiều khi Trình Duyệt ôm anh, thậm chí còn cảm giác được anh gầy hơn trước đây rất nhiều.
Trình Duyệt thật sự rất muốn cùng anh chia sẻ những áp lực này. Thế nhưng Trình Duyệt rất rõ, chuyện buôn bán làm ăn của Diệp gia, người ngoài như mình ngay cả một chút cũng không thể giúp được.
Trình Duyệt yên lặng đứng sau lưng Diệp Kính Hy, hai bàn tay gắt gao siết lại. Nhìn hình dạng mệt mỏi của đối phương như thế, trong lòng lại là từng trận đau nhói.
|
CHƯƠNG 26 – MẸ.
Điện thoại lần thứ hai vang lên, Diệp Kính Hy nhìn điện thoại báo cuộc gọi tới, bình tĩnh nghe máy.
“Con nói rồi, nếu như các người làm chuyện gì tổn thương tới Trình Duyệt, con tuyệt đối sẽ không tha thứ. Chuyện trước đây con có thể không so đo, thế nhưng Trình Duyệt đã là ranh giới cuối cùng của con rồi, cái này con cũng đã nhiều lần nói qua. Rắc rối của nhà ta không nên liên lụy tới cậu ấy.” Diệp Kính Hy nói rất nhanh, thanh âm cũng lạnh tới cực điểm, tựa hồ như bị tin nhắn mới nhận vừa rồi làm cho kích động, ngay cả hai mắt cũng đều đỏ lên. Anh nghiêng đầu nghe động tĩnh trong phòng tắm bên kia, sau đó hạ giọng nói, “Ngay mai con sẽ tới trường học xin nghỉ, vài ngày nữa sẽ bay về New York. Kính Huy cũng đã về nhà rồi phải không? Đợi con trở lại sẽ nói chuyện với mọi người sau, cứ như vậy đi.”
Cúp điện thoại xong, Diệp Kính Hy mới thở phào một hơi, bỏ điện thoại vào trong ngăn kéo.
Trình Duyệt vội vàng bước nhanh về phòng tắm tiếp tục giả bộ tắm, một lát sau chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
Diệp Kính Hy nhẹ giọng hỏi: “Trình Duyệt, còn chưa tắm xong sao?”
Trình Duyệt cười cười, đi ra mở cửa, ôm lấy eo Diệp Kính Hy, kiễng đầu ngón chân nhẹ nhàng hôn lên môi người nọ, “Về vấn đề vừa rồi, kỳ thực, ở trong lòng em, anh so với cầm thú tất nhiên cũng chênh lệch một chút xíu.”
Diệp Kính Hy thuận tay ôm lấy anh, dán vào mũi anh nói: “Em xem anh còn không bằng cầm thú chứ gì?”
Trình Duyệt cười tháo dây lưng đồ ngủ của Diệp Kính Hy ra, lấy tay phủ lên bộ vị mẫn cảm của đối phương, “Anh nghĩ sao?”
Diệp Kính Hy ngay đơ cả người, “Trình Duyệt, em…”
Sắc mặt Trình Duyệt càng thêm hồng, thân thể trần trụi tiến vào trong lòng Diệp Kính Hy, nói: “Ngày mai là cuối tuần rồi, chúng ta đã lâu chưa…”
Còn chưa nói xong, môi đã bị hung hăng hôn lấy, thân thể cũng bị người nọ ôm lên, bế vào trong bồn tắm.
“Ưm…”
Nụ hôn dần dần trở nên kịch liệt hơn. Hai chân Trình Duyệt bị nâng cao khoác lên vai Diệp Kính Hy. Ngón tay của Diệp Kính Hy bắt đầu bôi chút dầu tắm vừa mới mua, mùi hương nhàn nhạt tràn ngập khắp phòng tắm.
Từ đêm Thất Tịch tới nay, hai người đã lâu rồi không có làm, bị vật lạ đâm vào tuy rằng khiến Trình Duyệt rất khó chịu, thế nhưng vẫn nỗ lực thả lỏng để tiếp nhận Diệp Kính Hy, khi người nọ rốt cuộc cũng thẳng lưng tiến nhập, ngón tay chế trụ mép bồn tắm của Trình Duyệt càng siết chặt hơn, bắt đầu kịch liệt thở dốc.
Hít sâu một lúc lâu, Trình Duyệt thích ứng rồi mới bắt đầu học cách phối hợp với Diệp Kính Hy, thậm chí còn chậm rãi chủ động hơn, tuy rằng động tác vẫn còn trúc trắc như trước, xấu hổ đỏ mặt, thế nhưng Trình Duyệt chủ động đáp lại thế này, hiển nhiên càng khiến Diệp Kính Hy thêm phần kích động.
Đêm hôm đó, Diệp Kính Hy tựa hồ điên cuồng hơn bình thường, đem Trình Duyệt đặt trong bồn tắm làm hết lần này tới lần khác.
Nước trong bồn tắm theo động tác của hai người không ngừng tràn ra, ào ào đổ xuống sàn nhà. Tiếng thở dốc càng ngày càng kịch liệt, độ ấm bên trong cũng dần dần lên cao. Trong gương phản chiếu hình ảnh hai thân thể trần trụi quấn lấy nhau, dần dần bị hơi nước che phủ, nhìn không rõ nữa.
Mồ hôi, nước ấm trong bồn tắm, còn có nước mắt, tất cả đều hòa cùng một chỗ. Hai người gắt gao ôm lấy nhau, hôn môi, vuốt ve, trừu tống kịch liệt, như là làm thế nào cũng thấy không đủ. Tràn ngập trong không gian là ba chữ không ngừng vang vọng, anh yêu em.
Mãi cho đến đêm khuya, hai người mới sức cùng lực kiệt mà ngừng lại. Nước trong bồn tắm đã sớm trở nên lạnh lẽo, Diệp Kính Hy thay nước ấm thêm lần nữa, cẩn thận tỉ mỉ rửa sạch vết tích trên người Trình Duyệt, lúc này mới ôm Trình Duyệt trở về phòng.
Chăn đệm vừa thay mềm mại ấm áp, hai người ở trong ổ chăn thân mật ôm nhau, ổn định lại dư vị sau cơn kích tình vừa rồi.
Ngón tay Diệp Kính Hy ở trên vai Trình Duyệt nhẹ nhàng vuốt ve, một lúc sau mới nói: “Trình Duyệt, anh… Phải rời đi một thời gian ngắn.”
Đầu ngón tay Trình Duyệt run lên, làm bộ như không có việc gì mà hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Diệp Kính Hy rũ mắt xuống, thấp giọng nói: “Trong nhà có chút chuyện xảy ra, anh phải quay về giải quyết, ngày mai anh sẽ tới trường xin nghỉ học một tháng.”
Trình Duyệt nhẹ giọng hỏi: “Một tháng, lâu như vậy sao?”
“Ừm, người ba anh đắc tội trên thương trường nhiều lắm, chuyện lần này… Có chút nan giải.” Dừng một lát, lại an ủi, “Yên tâm đi, anh sẽ mau chóng xử lý tốt.” Nói xong liền cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán Trình Duyệt, nói, “Chờ anh trở về nhé.”
Trình Duyệt gật đầu, ôm chặt lấy đối phương: “Ừ. Em chờ anh trở lại.”
Đây là lần thứ hai Trình Duyệt tiễn Diệp Kính Hy tới sân bay.
Diệp Kính Hy trong lúc tiến vào cửa an ninh, tựa hồ có chút gì đó bất an, luôn luôn quay đầu tìm kiếm thân ảnh của Trình Duyệt. May mắn là Trình Duyệt vẫn một mực đứng đó chờ anh. Tầm mắt của hai người vừa đối nhau, trên mặt Diệp Kính Hy liền lộ ra nụ cười mỉm, Trình Duyệt cũng mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt.
Mãi đến khi bóng lưng của người nọ biến mất ở trước mặt, nụ cười trên mặt Trình Duyệt mới dần dần rút đi. Yên lặng xoay người, ra khỏi sân bay.
Anh biết, kết quả lần này về nhà của Diệp Kính Hy, hoặc là sẽ thuận lợi giải quyết khó khăn, hai người tiếp tục bên nhau một chỗ. Hoặc là dưới áp lực của ba mẹ mình, bị ép chia tay anh.
Đây là một bài trắc nghiệm rất đơn giản, cũng chỉ có hai đáp án mà thôi, nhưng hướng đi của hai đáp án này lại hoàn toàn khác nhau.
|