Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
|
|
CHƯƠNG 010: PHÁT HIỆN Ở DƯỢC VIÊN
Phương Thần Nhạc dẫn hắn đến dược viên, thuận tiện dặn dò đệ tử trông coi, sau đó mới rời khỏi.
Biết được Du Tiểu Mặc là do đại sư huynh dẫn tới, đệ tử trông coi dược viên cũng không làm khó hắn, chỉ thuận miệng nói mấy việc cần chú ý, rồi mới để hắn đi vào.
Dược viên cấp một rất lớn, chủ yếu là bởi vì nhu cầu cần số lượng rất nhiều mà còn rất dễ trồng.
Du Tiểu Mặc vừa bước vào đã nhìn thấy một mảnh linh thảo thật lớn đang chập chờn đón gió.
Linh thảo quen thuộc nhất là mấy cây điệt đả thảo đã từng nhìn thấy trong sách, lá và thân đều có màu xanh, hoa có màu tím, loại linh thảo này rất hữu hiệu với việc trị liệu ngoại thương, nhưng mà thường thì đan sư thường không dùng đến nó để luyện linh đan trị ngoại thương.
Đối với tu luyện giả mà nói, ngoại thương đều là mấy vết trầy xước nho nhỏ, cho nên bọn họ rất ít khi phải dùng tới linh đan trị ngoại thương. Nhưng nữ tu luyện giả thì không nghĩ thế, dù sao thì thích đẹp cũng là bản tính của phụ nữ mà.
Hai bên điệt đả thảo là đông lăng thảo và tĩnh thần hoa, hai loại linh dược này được dùng để luyện chế những loại linh đan thường xuyên dùng đến, cho nên số lượng trồng khá lớn.
Du Tiểu Mặc ngồi xổm bên đám tĩnh thần hoa dò xét cẩn thận, không biết có phải do hắn tưởng tượng hay không. Hắn cảm giác, đóa tĩnh thần hoa bên tay trái dường như không có tinh thần lắm, còn đóa tĩnh thần hoa bên tay phải lại tràn đầy sức sống, bên ngoài cành lá còn giống như đọng một lớp sương trắng mờ mờ, không biết là thứ gì.
Lại nhìn mấy đóa tĩnh thần hoa xung quanh, tất cả đều không phát triển tốt được như nó. Quan trọng nhất là, bên ngoài cành lá đều không thấy đọng lớp sương trắng kia, Du Tiểu Mặc không hiểu vì sao.
Bởi vì không xác định mình có hoa mắt hay không, Du Tiểu Mặc liền chuyển sang chỗ khác.
Không ngờ rằng đám đông lăng thảo gần chỗ hắn đang đứng cũng có năm cây linh thảo phát triển thành trạng thái như vậy, không ngoại lệ, mấy cây này đều đọng một lớp sương trắng trên cành lá, tất cả đều tràn đầy sức sống.
Chỉ tiếc nhận thức về linh thảo của Du Tiểu Mặc không sâu, cho nên hắn không biết được đã có chuyện gì đã xảy ra. Nhưng hắn không ngốc, mơ hồ đoán được mấy cây linh thảo kia hẳn là mấy cây sinh trưởng tốt nhất trong vườn.
Sau đó, Du Tiểu Mặc liền ném chuyện này ra sau đầu.
Đại sư huynh cho bọn hắn một tiếng sau phải tập hợp, chỉ là vì Du Tiểu Mặc quá chăm chú quan sát đám linh thảo trong dược viên, rốt cục đã quên mất chuyện này.
Chờ hắn phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện đại sư huynh đang mỉm cười đứng sau lưng mình.
Du Tiểu Mặc hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn thoáng màu trời mới phát hiện đã trễ, vội vàng nói xin lỗi: “Thật xin lỗi đại sư huynh, đệ quên không để ý thời gian.”
Phương Thần Nhạc không trách hắn, ngược lại còn vừa cười vừa nói: “Khó mà gặp được một tiểu sư đệ nghiêm túc như thế này, đại sư huynh rất vui mừng, may mà lần này chỉ là bài học cơ bản, nội dung cũng không nhiều, ta sẽ giảng lại cho đệ một lần là được, chỉ cần nhớ lần sau đừng có đến muộn nữa.”
Du Tiểu Mặc có chút ngại ngùng, đành phải quy củ trả lời: “Cám ơn đại sư huynh.”
Hai người trở lại Linh Thảo Đường, quả nhiên, Phương Thần Nhạc giảng lại bài cho một mình hắn. Bài trước nói về linh thảo, còn lần này thì khác, giảng giải cụ thể về nghề nghiệp đan sư.
Tại đại lục Long Tường, cho dù đan sư cùng tu luyện giả mặc dù chỉ chiếm tỉ lệ 1/100, nhưng cũng phải nói tới việc nhân khẩu ở đại lục này vốn vượt qua ngàn tỷ người, cho nên số lượng đan sư cũng không hề ít, trên thực tế, chân chính ít phải là đan sư cao cấp.
Con đường từ đan sư trung cấp tới đan sư cao cấp có một bức tường lớn mà không phải đan sư nào cũng có thể vượt qua.
Việc này có liên quan rất lớn tới tư chất của đan sư đó, cấc bậc của linh hồn sẽ quyết định con đường sau này của bạn, nhưng linh hồn có đẳng cấp càng cao, tỉ lệ xuất hiện cũng càng thấp, ví dụ như mấy sư huynh đệ cùng vào phái Thiên Tâm với Du Tiểu Mặc, bọn họ đều là người cùng một địa phương, nhưng trong mười người, chỉ một mình Giang Lưu có được linh hồn màu lam.
Có điều tư chất kém cũng không nghĩa là sau này sẽ không có đường ra.
Bởi vì cái gọi là nghề nghiệp cũng có nhiều chuyên ngành, từng lĩnh vực chắc chắn sẽ có người sở trường, mặc dù là đan sư cấp thấp, cũng không thể nói là không có thành tựu.
“Đại sư huynh, đan sư cấp thấp chỉ có luyện được đan dược đơn giản, nhưng mà cũng có rất nhiều đan sư cấp thấp khác có thể luyện ra, đâu phải là vật quý hiếm gì, như vậy sao có thể làm nên thành tựu gì?” Du Tiểu Mặc không hiểu lắm.
Trong mắt Phương Thần Nhạc hiện lên vài tia vui vẻ, giống như không ngạc nhiên lắm: “Tiểu sư đệ cũng biết, vì cái gì mỗi một món đồ đều chia ra tốt xấu?”
Du Tiểu Mặc suy nghĩ kĩ, ánh mắt lập tức sáng lên: “Phải chăng linh đan cũng có vấn đề liên quan đến chất lượng?”
Phương Thần Nhạc hài lòng gật đầu, khen ngợi hắn là bởi vì mình trước kia cũng đã hỏi qua những sư đệ khác, nhưng phản ứng của bọn họ đều không nhanh như Du Tiểu Mặc.
Du Tiểu Mặc cúi xuống, lỗ tai hơi đỏ, không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận.
Hắn cũng không dám nói việc mình là một người hiện đại, cho nên mới mẫn cảm với vấn đề này, bởi vì chất lượng sản phẩm ở hiện đại là một vấn đề rất lớn, không ít người lo lắng mua phải hàng giả còn nghiên cứu kỹ, ví dụ như chính hắn!
“Chất lượng linh đan tốt hay xấu quyết định bởi linh thảo dùng trong lúc luyện đan, nếu như bụi linh thảo này lúc trồng không phát triển tốt, như vậy linh đan luyện ra từ nó cũng sẽ kém nhiều, cho nên linh đan cũng chia làm ba cấp bậc, theo thứ tự là hạ phẩm, trung phẩm và thượng phẩm, trong đó linh đan thượng phẩm là loại tốt nhất.
“Thì ra là thế.” Du Tiểu Mặc cảm giác có thứ gì đó bất ngờ hiện lên trong đầu mình, nhưng khi hắn muốn nắm bắt thì ý nghĩ này lại biến mất. Trực giác nói cho hắn biết đó là một chuyện rất quan trọng, nhưng hắn nghĩ mãi mà không ra, cho tới khi tiết học chấm dứt, hắn về tới phòng mới đột nhiên “A” một tiếng.
“Chẳng lẽ là mấy thứ thấy buổi sáng?”
|
CHƯƠNG 011: GẶP LẠI NGƯỜI QUEN
Buổi sáng, Du Tiểu Mặc đã phát hiện ra linh thảo trồng trong dược viên phát triển có chút khác nhau. Ngay từ đầu hắn cũng không chắc chắn lí do vì sao, bây giờ suy nghĩ một chút, hẳn là vấn đề về chất lượng.
Tuy rằng không hiểu tại sao cùng trồng trong một mảnh dược viên mà chất lượng của linh thảo lại khác nhau, nhưng hẳn là phải có nguyên nhân, có lẽ là do cách linh thảo hấp thu dưỡng chất khác nhau, cũng có thể bị điều kiện bên ngoài ảnh hưởng.
Mặc kệ nguyên nhân là gì, Du Tiểu Mặc rất vui mừng với phát hiện này.
Nếu như hắn có thể phân biệt được chất lượng linh thảo, như vậy sau này quá trình tìm kiếm linh thảo cũng sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Nhưng lúc này Du Tiểu Mặc cũng không tiện hỏi các sư huynh, chỉ là nếu không hỏi, hắn cảm giác đêm nay mình nhất định sẽ mất ngủ, nghĩ tới nghĩ tui, hắn quyết định tới Tàng Thư Các xem một chút, Tàng Thư Các bao quát vạn vật, hẳn phải có nội dung nói về việc này.
Ăn qua loa bữa tối, Du Tiểu Mặc không cùng các huynh đệ trở về, mà trực tiếp đi tới Tàng Thư Các .
Người trông coi Tàng Thư Các vẫn là lão giả có khuôn mặt nghiêm nghị ấy. Bởi vì đã đến một lần rồi, cho nên Du Tiểu Mặc không cần lão giả nhắc nhở như lần trước, lập tức lấy thẻ thân phận đưa cho lão giả, giống như lần trước, được một lệnh bài làm bằng gỗ màu đen.
“Cám ơn lão bá.” Du Tiểu Mặc lễ phép cám ơn, sau đó mới đi vào Đông Các.
Du Tiểu Mặc quay lưng lại nên không phát hiện, sau khi lão giả nghe được câu “lão bá” kia, khuôn mặt nhăn nhó một chút, chỉ sợ ấn tượng về tên đệ tử ký danh này đã càng ngày càng khắc sâu rồi
Đi vào Tàng Thư Các , Du Tiểu Mặc theo bản năng mà nhìn quanh xem có người nào khác ở đó không. Tên thiếu niên lần trước đột ngột xuất hiện đã dọa hắn sợ gần chết, hắn không hy vọng chuyện như thế lại xảy ra lần nữa, cảm giác bị người soi mói cũng không tốt chút nào.
Chẳng qua Du Tiểu Mặc đã nghĩ nhiều rồi.
Bình thường tầng thứ nhất có rất ít người ngồi lại, bởi vì nội dung bên trong sách khá nhiều, không có khả năng đọc hết trong vòng một hai canh giờ, cho nên phần lớn đều mượn về phòng xem.
Tại hàng thứ hai của giá sách, Du Tiểu Mặc tìm được một quyển gọi là《 Những vấn đề thường gặp khi gieo trồng linh thảo 》. Sách dày khoảng 2cm, dựa vào tốc độ đọc sách của hắn, đoán chừng một ngày đều chưa đọc xong, cho nên hắn quyết định mượn quyển sách này về, dù sao thì về sau hắn sẽ phải tiếp xúc nhiều với kiến thức về vấn đề này mà.
Du Tiểu Mặc cũng không lập tức rời đi, hắn đi sang mấy giá sách khác nhìn, đi một vòng cũng không tìm được quyển nào hữu dụng mới chuẩn bị đi về.
Thế nhưng ngay tại lúc hắn xoay người, bên cạnh đột nhiên truyền tới một vài tiếng động, tiếp theo đó một bóng người màu trắng hiện ra từ hư không, theo sau bóng trắng đó là một cái bóng màu hồng nhạt.
Du Tiểu Mặc chăm chú nhìn lên, mới phát hiện hóa ra là đôi nam nữ hắn gặp ở Tây Các lần trước đây mà.
Bởi vì lần này khoảng cách rất gần, cho nên nam nhân kia ngay lập tức chú ý tới sự hiện diện của hắn, bên trên gương mặt tuấn mỹ như đao gọt phảng phất được gắn lên hai ngôi sao lạnh lẽo, bỗng nhiên rơi trên người hắn.
Ánh mắt không mang theo chút tình cảm nào khiến toàn thân Du Tiểu Mặc lạnh ngắt, hai tay cầm sách không kiềm chế được mà run nhẹ một cái.
Vốn cho là vị đại sư huynh và tiểu sư muội này hẳn là người của Võ Hệ, nhưng bọn họ lại xuất hiện từ Đông Các, vì vậy Du Tiểu Mặc không dám chắc nữa, rốt cục là sao?
Cô gái mặc áo hồng kia mới đầu không chú ý tới Du Tiểu Mặc, bởi vì toàn bộ sự chú ý của nàng đều đặt trên người nam nhân kia, lúc anh ta nhìn hắn, cô nàng cũng liền phát hiện ra, đôi mày xinh đẹp liền nhíu lại.
“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy tuấn nam mỹ nữ bao giờ à, còn không cút đi?”
Du Tiểu Mặc: “…”
Lần đầu gặp được người không biết xấu khổ như vậy á, thật sự chưa từng gặp luôn nha, được rồi, cô thắng, mỹ nữ!
Du Tiểu Mặc thật sự không thích loại con gái điêu ngoa như cô nàng này, nhìn qua cũng biết là bị làm hư từ nhỏ, cứ cố so đo với nàng thì người thua thiệt chắc chắn sẽ là chính mình.
Lúc rời đi, hắn còn có thể nghe được tiếng cô nàng đang nũng nịu với với nam nhân kia.
“Tiếu ca ca, rõ ràng huynh đã đáp ứng với phụ thân cùng Vân Vân đến Tàng Thư Các cơ mà, sao tự nhiên lại muốn đi, ghét quá, người ta còn chưa đọc xong nữa.”
Du Tiểu Mặc rùng mình một cái, dứt khoát bỏ chạy khỏi Đông Các.
|
CHƯƠNG 012: NGUY HIỂM CỦA LINH ĐAN
Sau khi trở lại phòng, đầu óc Du Tiểu Mặc mới dần dần minh mẫn.
Mấy câu cô nàng áo hồng đó nói cũng tiết lộ một lượng tin tức không nhỏ, cái người “đại sư huynh” đó rất có thể là đệ tử Võ Hệ, mà cô nàng thì hẳn là một đan sư.
Tuy Du Tiểu Mặc không hòa đồng mấy, nhưng cũng biết Đô Phong không thể nào có một người như thế, vậy thì cô gái kia hẳn là đệ tử của Thiên Phong hoặc Phi Phong.
Ném mấy âm thanh ỏn ẻn của cô nàng ra khỏi đầu, Du Tiểu Mặc bắt đầu nghiêm túc đọc sách.
Nói về vấn đề chất lượng của linh thảo, đúng là trong sách có đề cập tới. Có một số linh thảo căn cứ vào cách trồng khác nhau sẽ sinh trưởng khác nhau, chất tượng cũng tương đối mà xuất hiện kết quả tốt hay xấu, nhưng tất cả linh thảo đều không ngoại lệ, mặc kệ dùng cách đào tạo nào, chất lượng của linh thảo vĩnh viễn không cao hơn nổi 95%.
Đương nhiên, chuyện này cũng liên quan trực tiếp tới chất lượng của linh đan.
Trong sách có ghi lại, nghe nói phương pháp trồng linh thảo đã xảy ra vấn đề từ mấy ngàn năm trước, đến tận bây giờ vẫn không có ai có thể trồng được loại linh thảo có chất lượng tốt nhất, bởi vậy linh thảo xuất hiện vấn đề phân chia tỉ lệ, chất lượng linh đan cũng theo đó mà chia làm ba loại phẩm cấp thượng, trung, hạ.
Trở mình một cái, Du Tiểu Mặc liền nghĩ ra như thế nào để phán đoán chất lượng của linh thảo.
Đơn giản mà nói, giống như cách mà tu luyện giả hấp thu linh khí, sở dĩ gọi linh thảo là linh thảo cũng bởi vì chúng hấp thu linh khí trong thiên địa, linh khí nuôi dưỡng kinh mạch từ bên trong, lúc hấp thu đủ linh khí cũng là lúc linh thảo thành thục.
Bởi vậy, cách phán đoán chất lượng cao thấp của linh thảo căn cứ vào nồng độ linh khí ẩn chứa bên trong kinh mạch của nó.
Đến giờ Du Tiểu Mặc mới hiểu, hóa ra lúc sáng hắn nhìn thấy tầng sương trắng nhàn nhàn trên cây tĩnh thần hoa đó, là lúc chất lượng linh thảo đạt tới trạng thái tốt nhất. Chỉ là tỷ lệ xuất hiện tình huống này không nhiều, ví dụ như trong dược viên cấp một, cũng chỉ ngẫu nhiên xuất hiện vài cây mà thôi, chớ nói chi là những cây linh thảo cấp cao, tỉ lệ xuất hiện gần bằng số không.
Mặt khác, bởi vì cấp bậc linh đan cũng có cao có thấp, cho nên lúc tu luyện giả dùng linh đan cũng sẽ xuất hiện một tỉ lệ nguy hiểm nhất định, chất lượng của linh đan càng thấp, nguy hiểm lại càng cao.
Ví dụ như linh đan hạ phẩm, bởi vì chất lượng linh thảo chỉ cao hơn 60%, thấp hơn 70%, cho nên lúc tu luyện giả sử dụng linh đan, tỉ lệ nguy hiểm sẽ lên tới 35%, tỉ lệ này rất cao. Về phần linh đan trung phẩm thì có đỡ hơn một chút, bởi vì chất lượng linh thảo cao hơn 70%, thấp hơn 85%, vì vậy nguy hiểm lúc dùng linh đan chỉ còn 20% mà thôi. Mà độ nguy hiểm thấp nhất, đương nhiên phải kể đến linh đan thượng phẩm.
Bởi vì chất lượng linh thảo đã vượt qua 90%, cho nên nguy hiểm của linh đan thượng phẩm chỉ còn có 8%. Bởi vậy, từ trước tới nay, linh đan thượng phẩm đều là mục tiêu để mọi đan sư theo đuổi, một số đan sư cao cấp ở đại lục Long Tường ngoài việc luyện đan thì còn tận sức mà nghiên cứu các cách trồng linh thảo.
Chẳng qua cũng có một chút ngoại lệ.
Năm trăm năm trước, có một vị đan sư cao cấp phát hiện một cách để giảm xuống tỉ lệ nguy hiểm khi dùng linh đan. Cách kia chính là chắt lọc và rèn luyện, lấy tạp chất ở bên trong linh thảo loại bỏ ra ngoài, linh đan luyện ra sau đó sẽ có tỉ lệ nguy hiểm sẽ giảm xuống thấp hơn.
Về sau, phát hiện này bị người khác truyền ra ngoài, rất nhiều đan sư đều cảm thấy rung động, sau đó hả, tất nhiên là rất nhiều đan sư đều noi theo cách làm này, hy vọng có thể thông qua việc rèn luyện linh thảo làm giảm xuống độ nguy hiểm khi dùng linh đan.
Chỉ là cách này có thể giảm xuống độ nguy hiểm, nhưng không thể tăng chất lượng của linh đan.
Bởi vì chất lượng của linh đan còn liên quan tới nồng độ linh khí ẩn chứa trong linh thảo nữa, dù tạp chất đã được loại bỏ, nhưng nồng độ linh khí bên trong linh thảo không thể thay đổi.
Cũng phải nói cách làm mà vị đan sư cao cấp kia phát hiện vô cùng có ích.
Thông qua việc rèn luyện, tỉ lệ nguy hiểm của linh đan hạ phẩm thấp xuống 15%, linh đan trung phẩm thấp xuống 10%, còn linh đan thượng phẩm thì chỉ còn vỏn vẹn 5%.
Đây là tất cả, nhưng cũng đủ làm cho đầu óc Du Tiểu Mặc choáng váng, thật quá phức tạp.
Bây giờ hắn mới hiểu được, vì sao lúc trước mấy vị sư huynh đệ đều nói luyện đan không hề dễ dàng, hóa ra trình tự để luyện chế ra một viên linh đan bao gồm thật nhiều bước, muốn trong vòng nửa năm luyện ra một viên linh đan cấp hai, nghĩ thế nào cũng thấy không khả thi.
Du Tiểu Mặc đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu, xem ra muốn ở lại phái Thiên Tâm, phải dùng 200% cố gắng mới được.
|
CHƯƠNG 013: SỨC MẠNH CỦA LINH HỒN
Ngày hôm sau, lúc Du Tiểu Mặc ra khỏi cửa, mấy vị sư huynh đệ ở bên cạnh cũng đã tới Linh Thảo Đường rồi.
Quan hệ của Du Tiểu Mặc với bọn họ là dạng không mặn cũng không nhạt, bình thường nếu gặp được thì sẽ chào hỏi một câu, cho nên không thân thiết mấy.
Bọn họ đại khái cũng biết rõ tình cảnh của mình lúc này, dù sao thì tư chất không tốt, lại còn nhập môn muộn nhất, cho nên sẽ có một chút suy nghĩ khác, sáng sớm lập tức đi tìm mấy vị sư huynh có bối phận cao hơn để nịnh nọt.
Du Tiểu Mặc là người đến cuối cùng.
Người hướng dẫn bọn họ vẫn là đại sư huynh Phương Thần Nhạc, bởi vì ấn tưởng của đại sư huynh đối với Du Tiểu Mặc mấy ngày trước đó cũng không tệ lắm, cho nên lúc nhìn thấy hắn chỉ mỉm cười gật đầu, cũng không trách cứ gì thêm.
Phản ứng của mấy sư huynh đệ kia thì hoàn toàn ngược lại, vì mọi người phải đợi một mình Du Tiểu Mặc, cho nên sắc mặt cũng không vui vẻ cho lắm, lại thấy đại sư huynh không thèm quở trách hắn, càng thêm không thích.
Du Tiểu Mặc còn đang mải xấu hổ vì mình tới muộn, bởi vậy cũng không chú ý tới mọi người đã có chút bất mãn với hắn, biết làm sao giờ, tối hôm qua hắn đọc sách tới khuya, kết quả hôm nay liền dậy trễ.
Đợi hắn ngồi xuống, Phương Thần Nhạc bới bắt đầu bài giảng ngày hôm nay.
Việc quan trọng của đan sư là luyện đan, nhưng cũng không phải bảo luyện thì sẽ luyện được, bởi vì luyện đan còn cần một vật môi giới quan trọng nhất, đó chính là sức mạnh của linh hồn, sức mạnh của linh hồn chỉ có thể xuất hiện nếu linh hồn có màu sắc, cho nên điều đầu tiên phải làm để bước vào nghề đan sư chính là kích phát sức mạnh của linh hồn.
Làm sao để kích phát sức mạnh của linh hồn, đây chính là nội dung quan trọng nhất ngày hôm nay mà Phương Thần Nhạc muốn nói.
“Quá trình kích phát sức mạnh của linh hồn sẽ hơi nguy hiểm một chút, nhưng nguy hiểm không lớn, miễn là mọi người dựa theo trình tự ta nói mà làm theo thì sẽ không có vấn đề.”
Phương Thần Nhạc nói, tiếp theo liền tự đem mấy cây linh thảo trên tay phát cho mỗi người một cây, sau khi mọi người đều cầm được linh thảo, mới tiếp tục giải thích.
“Hiện tại thứ các ngươi đang cầm trong tay là một loại linh thảo có tên hồn thảo, nó là linh thảo cấp hai, nhưng khác hẳn so với những linh thảo bình thường khác, tác dụng lớn nhất của nó không phải là để luyện đan, mà là kích phát sức mạnh của linh hồn, bây giờ, các ngươi hãy ngắt mảnh lá mềm nhất ở giữa, sau đó nuốt xuống, cảm nhận dược lực bên trong, có thể sẽ hơi đau đớn một chút, nhưng mà nhịn một lúc là sẽ qua ngay thôi.
Phương Thần Nhạc dứt lời, tâm trạng của mọi người lúc này đều nóng lòng để được ăn hồn thảo.
Du Tiểu Mặc cũng không khác, hắn cẩn thận ngắt cái mảnh lá kia, sau đó ngậm vào trong miệng…
Thời gian một phút trôi qua, Du Tiểu Mặc cuối cùng cũng tỉnh lại, nhưng lúc này trán đã đẫm mồ hôi, áo sau lưng cũng ướt sũng, giống như vừa từ dưới nước chui lên, ý nghĩ đầu liên xuất hiện trong đầu hắn là, bị lừa rồi.
Cuối cùng hắn cũng cảm nhận được cái gọi là ‘hơi đau một chút’ của đại sư huynh, cái này mà gọi là một chút hả, quả thực là sống không bằng chết thì có, hắn suýt chút nữa thì cắn lưỡi tự tử, may mắn mà còn chịu được.
Nhìn những người khác, tuy rằng đều chịu nổi, nhưng ai cũng thảm thiết hơn hắn rất nhiều, cả người đều không còn tí sức nào.
“Xem ra tất cả mọi người đều vượt qua được, vậy đại sư huynh chúc mừng các người đã thành công bước vào ngưỡng cửa luyện đan nhé.” Phương Thần Nhạc cười tủm tỉm nhìn họ, không ảnh hưởng chút nào với mấy ánh mắt ai oán của mọi người.
Mặc dù ai cũng cảm thấy đại sư huynh thật xấu mà, nhưng chẳng ai dám nói gì.
“Đại sư huynh, tiếp theo là chúng ta có thể học tập cách luyện đan rồi phải không?” Du Tiểu Mặc miễn cưỡng lấy lại tỉnh táo mà hỏi.
“Sức mạnh linh hồn của các ngươi đã được kích phát, tất nhiên là có thể, chỉ là có một số việc ta phải nói trước.” Phương Thần Nhạc thấy người khôi phục đầu tiên là hắn, không khỏi gật đầu thỏa mãn.
Mọi người lập tức vểnh tai lắng nghe.
Phương Thần Nhạc nói: “Khóa học ngày hôm qua ta đã nói qua cho mọi người, linh thảo cấp một là loại linh thảo cấp thấp nhất, cho nên có thể tìm thấy ở rất nhiều nơi, bởi vì thế các ngươi cũng có thể vô điều kiện mà nhận linh thảo cấp một, bất kể số lượng bao nhiêu, nhưng từ linh thảo cấp hai trở lên, Đô Phong sẽ căn cứ vào tình hình của các ngươi, mỗi tháng giao cho số lượng nhất định.”
Du Tiểu Mặc cảm thấy, việc hạn chế này mặc dù để ngăn chặn hiện tượng lãng phí, nhưng cũng tạo thành một tai hại không hề nhỏ, không đợi hắn lên tiếng hỏi, đã có người nói ra.
“Đại sư huynh, nếu như dùng hết linh thảo rồi, thì phải làm sao?”
“Nếu như muốn dùng nữa, vậy cũng chỉ có thể trao đổi, có hai cách, một là dùng sức lao động để đổi lấy điểm cống hiến, sau đó căn cứ vào điểm cống hiến mà nhận số linh thảo tương đương, ví dụ như, quét dọn phòng ăn, Linh Thảo Đường, hoặc giúp sư thúc sư bá nào đó chăm sóc vườn linh thảo các loại.” Phương Thần Nhạc vừa cười vừa nói.
Nghe xong lời giải thích của hắn, mọi người không khỏi nhìn nhau, hiển nhiên không nghĩ ra được, thật vất vả mới có thể vào phái Thiên Tâm, cuối cùng vẫn phải làm việc vặt.
Ngược lại Du Tiểu Mặc có chút tò mò: “Đại sư huynh, còn cách thứ hai là gì?”
Nét vui vẻ trên khuôn mặt Phương Thần Nhạc càng ngày càng sâu: “Cách khác thì đơn giản hơn nhiều, chính là xuống núi mua, dưới núi có rất nhiều cửa hàng đều bán linh thảo, chỉ là các ngươi phải tự bỏ tiền của mình ra mua, về vấn đề này phái Thiên Tâm không có quản lí nghiêm khắc lắm, một tháng mỗi đệ tử đều có thể xuống núi hai lần.
Nghe thế có mấy người đều thở phào một tiếng.
Khuôn mặt Du Tiểu Mặc thì khổ sở thấy rõ, cái cách này đối với hắn là cách vô dụng, bởi vì hắn không có tiền, xem ra, hắn lại có thêm một nhiệm vụ nữa, đó chính là kiếm tiền!
|
CHƯƠNG 014: GÁNH NẶNG ĐƯỜNG XA
Sau một hồi nghe ngóng xung quanh, Du Tiểu Mặc rốt cục đã biết cái gì gọi là điểm cống hiến.
Một cây linh thảo cấp hai cần năm điểm cống hiến để đổi, mà quét dọn phòng ăn hoặc Linh Thảo Đường, mỗi ngày chỉ có thể kiếm được tối đa hai mươi điểm, không nhiều lắm, nhưng cũng không ít, bởi vì không phải ai cũng có cơ hội quét dọn phòng ăn, bình thường đều thay phiên nhau.
Đệ tử của Đô Phong không hề ít, ngoại trừ mấy người có tiền ra, đa số đệ tử đều xuất thân bần hàn, cho nên mới phải đi tranh giành mấy việc này, đặc biệt là việc đi trông coi vườn thuốc của các sư thúc sư bá, bởi vì việc này nhẹ nhàng mà điểm cống hiến kiếm được cũng nhiều, cho nên số người đi tranh đoạt không ít.
Chẳng qua là, không phải cứ tranh giành là có thể tới lượt mình.
Bởi vì quen biết cũng là một vấn đề cực kỳ quan trọng, nếu có người quen đề cử, thì đã có 80% cơ hội, còn nếu ngươi không biết các sư thúc bá có vừa ý mình không, thì việc đi tới trước mặt họ cũng là cả một vấn đề đó.
Nghĩ rõ ràng, Du Tiểu Mặc có chút hiểu những người kia tại sao lại phải đi nịnh nọt đút lót cho các sư huynh rồi.
Nói thì nói như vậy, nhưng Du Tiểu Mặc không có ý định đi nịnh nọt người ta, hắn còn không có tự kỷ tới mức nghĩ chỉ cần đôi mắt tràn đầy hy vọng của mình nhìn bọn họ, các sư huynh sẽ nhìn hắn bằng con mắt khác.
Về phần đại sư huynh Phương Thần Nhạc, hắn căn bản không nghĩ tới. Tuy rằng hai người có nhiều cơ hội nói chuyện, nhưng ai biết được đại sư huynh là dạng người gì, nếu làm cho đại sư huynh phản cảm, vậy thì cái được bù không đủ cái mất.
Nhưng may mắn là, con đường trở thành đan sư cấp hai của hắn còn rất xa.
Giữ lấy tinh thần thích ứng trong mọi hoàn cảnh, Du Tiểu Mặc quyết định tạm thời không suy nghĩ tới vấn đề này nữa.
Quẳng bớt gánh nặng ra sau, toàn thân hắn đều cảm thấy dễ chịu, cũng vừa lúc ăn cơm trưa, Du Tiểu Mặc liền đi theo mọi người tới phòng ăn.
Ba người đi trước đều lớn tuổi hơn hắn, cho nên cũng có thể gọi là sư huynh, lúc này ba người họ đang vây quanh một vị sư huynh họ Triệu, Triệu sư huynh và đại sư huynh đều là đệ tử của sư phụ Khổng Văn, xếp hàng thứ năm, là đan sư cấp hai, có điều nghe nói rằng hắn sắp trở thành đan sư cấp ba rồi.
Đối với bọn họ mà nói, bối phận của Triệu sư huynh khá cao, hơn nữa cũng biết rất nhiều chuyện. Mấy vị sư huynh vì mục đích sau này dễ sống hơn, thỉnh thỏang sẽ nghe ngóng tin tức từ Triệu sư huynh, đương nhiên, không thể thiếu chuyện hiếu kính được.
“Triệu sư huynh, bọn đệ đều vừa tới chưa được mấy ngày, rất nhiều chuyện của Đô Phong đều không hiểu, huynh có thể chỉ bảo một chút được không?”
“Các ngươi muốn biết cái gì?” Nghe thấy sắp có lợi, giọng của Triệu sư huynh nghe có vẻ rất vui.
“Điều bọn đệ muốn biết là, cái việc trông coi dược viên kia ấy, phải cạnh tranh như thế nào?” Một người trong đám dè dặt hỏi.
Triêu sư huynh ‘Xùy’ một tiếng, nói “Việc này các ngươi đừng mơ nữa, dược viên của Đô Phong cũng không nhiều, cho dù cần cũng không tới lượt các ngươi, nếu các sư thúc bá mà cần người ấy, họ sẽ tìm đệ tử của mình, còn vườn thuốc thì sư phụ, đại sư huynh và nhị sư huynh, cũng đã có người cố định hết rồi.”
Mấy người thất vọng không nói ra được, nhưng tất cả có thể nói đều nằm trong dự kiến.
Bọn họ chẳng qua chỉ là đệ tử ký danh mới nhập môn mấy ngày, chuyện tốt khẳng định không tới lượt bọn họ hưởng.
“Triệu sư huynh, huynh vừa mới nói đại sư huynh và nhị sư huynh đều có dược viên, chẳng lẽ bọn hắn đã là đan sư cấp bốn rồi hả?”
Mọi người đều biết, chỉ có đan sư cấp bốn mới có tư cách được sở hữu một mảnh dược viên, vấn đề này hôm qua đại sư huynh đã nói cho bọn họ biết rồi.
“Tất nhiên, đại sư huynh và nhị sư huynh tư chất thông minh, đã trở thành đan sư cấp bốn từ năm ngoái rồi, có thể nói hai người là đệ tử xuất sắc nhất ở Đô Phong.” Nói xong, Triệu sư huynh lại liếc nhìn vẻ mặt buồn rầu của bọn họ, cười nói: “Có điều các ngươi đừng nản chí, tuy nhiên đời này các ngươi có thể chỉ tiến được tới cấp ba, nhưng chỉ cần chịu khó chăm chỉ, có khi cũng có thể làm nên thành tựu ở lĩnh vực này.”
Dứt lời, hai đầu lông mày của Triệu sư huynh lóe thêm một cái gọi là cảm giác về sự ưu việt, chỉ vì linh hồn của hắn là màu xanh dương, lời nói trong miệng nghe thì giống như an ủi, nhưng trong ánh mắt chẳng có tí đồng tình nào.
Ba người nhìn nhau, không khỏi lộ ra một nụ cười đau xót.
Hoàn toàn chính xác, tư chất của bọn họ sớm đã định trước chỉ có thể trở thành một đan sư cấp thấp, đối với những đan sư cấp bốn chỉ có thể ngẩng đầu lên mà nhìn theo ngưỡng mộ thôi.
Đợi bọn họ đi tới phòng ăn, Du Tiểu Mặc mới giật mình, sau nửa ngày, hắn mới bắt đầu chột dạ.
Một giây trước, hắn vẫn còn thấy may mà mình không cần phải đau đầu vì chuyện linh thảo cấp hai, mấy sư huynh lo xa quá rồi.
Quả thực, nếu như bắt đầu làm việc từ bây giờ, như vậy điểm cống hiến để dành được tới lúc đó cũng đủ để dùng, hắn thực sự không nghĩ tới chỗ này.
Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc lập tức cảm thấy gánh nặng đường xa.
Sau khi ăn cơm trưa xong, toàn bộ buổi chiều Du Tiểu Mặc dùng để làm xong nhiệm vụ mà đại sư huynh giao. Việc đó là củng cố sức mạnh của linh hồn và phân biệt dược tính của các loại linh thảo, đây là vì làm vững chắc kiến thức cơ bản của bọn họ, nếu không lúc luyện đan trong tương lai rất có thể xảy ra sai xót.
Cho tới khi mặt trời sắp xuống núi, Du Tiểu Mặc mới rời khỏi Linh Thảo Đường để về phòng.
Vốn định muốn tắm, Du Tiểu Mặc đột nhiên nhớ tới cái quy định làm cho người ta câm nín kia của Đô Phong.
Hắn thật không biết ở Đô Phong chỉ mỗi việc dùng nước cũng có hạn chế nghiêm khắc tới vậy, việc này hắn cũng chỉ mới biết hôm qua thôi, đó là mỗi đệ tử chỉ có thể ba ngày tắm một lần, tuy nhiên không thiếu người nửa tháng mới tắm một lần. Nhưng mà đối với người một ngày không tắm liền thấy khó chịu như Du Tiểu Mặc mà nói, đây quả là cực hình.
Cũng may, Du Tiểu Mặc sờ lên ngực, đúng là chỗ đặt giọt nước mắt màu xanh kia, tuy nhiên không biết vùng không gian đó là cái gì, nhưng dù sao cũng có một hồ nước…
|