Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
|
|
CHƯƠNG 201: GIẢI QUYẾT
Một câu này lập tức khiến cho mọi người đều im lặng.
Sau một lát, trên quảng trường lập tức vang lên tiếng gào giận dữ của Thang Phàm, “Ngươi đã làm gì Thang Chấn?”
Lăng Tiêu cười, chậm rãi nói: “Cũng không có gì, chỉ giết hắn mà thôi.”
Một cường giả có thực lực Hoàng cảnh ngang với Thang Phàm, cũng chỉ là ‘Mà thôi’ sao, quá cuồng ngạo rồi, nhưng mọi người biết y có lý do để cuồng ngạo.
Thang Phàm trợn mắt, “Ngươi còn dám giết Thang Chấn, nạp mạng cho ta đi!”
Âm cuối chưa rơi xuống, bóng Thang Phàm đã biến mất tại chỗ, cả người đầy sát khí, dùng toàn bộ linh lực đánh về phía Lăng Tiêu, sự phẫn nộ làm hai mắt lão đã đỏ ngầu, trực tiếp bỏ qua cái sự sai biệt giữa thực lực của hai người.
Ngay thời điểm Thang Phàm sắp lại gần, Lăng Tiêu chuyển động, mang theo cả Du Tiểu Mặc trong ngực khẽ nhúc nhích.
Khoảng cách thậm chí còn chưa tới một bước đã làm Thang Phàm bị vồ hụt.
Đồng tử co lại, Thang Phàm không thể tin nổi, tốc độ của lão đã đạt tới trạng thái tột cùng, cộng thêm với việc lão tu luyện công pháp đề cao tốc độ, coi như là cường giả có thực lực hơn lão một sao, cũng không thể dễ dàng tránh thoát khỏi công kích này được, trong đầu Thang Phàm dâng lên một cảm giác hoang đường, lão nhớ tới việc Lăng Tiêu đã từng đi vào Thiên Đường Cảnh…
Ý nghĩ trong đầu còn chưa hiện lên, bên tai lại vang lên giọng nói lãnh đạm hơi khinh thường của Lăng Tiêu: “Thang Phàm, ta thừa nhận ngươi là một thiên tài có tư chất tốt, trong thời gian chưa tới một ngàn năm đã đi tới Hoàng cảnh, tư chất thế này đúng là trăm năm khó gặp, chỉ tiếc, ngươi gây ra quá nhiều nghiệp chướng, số phận đã không còn đứng về phía ngươi nữa, cho nên đời này ngươi nhất định sẽ có một kết quả bi thảm.”
Rừng Vạn Ác sau núi Thiên Tâm, chính là nơi Thang Phàm tạo nghiệp chướng.
Thi cốt của vạn người chồng chất, oán khí đã ngút trời, hôm nay cũng là ngày Thang Phàm phải trả nợ.
Nói xong, Lăng Tiêu liền vỗ một chưởng lên người Thang Phàm, người này tới giờ vẫn còn bàng hoàng không kịp tránh.
Hai ngọn lửa một tím một đỏ tuôn ra từ lòng bàn tay y tiến vào cơ thể của Thang Phàm, ngọn lửa nóng bỏng thiêu đốt kinh mạch và máu thịt, cường độ quá cao gay gắt tới nỗi, ngay cả một kẻ được xưng là cường giả như Thang Phàm cũng đau tới mức kêu gào thảm thiết, âm thanh kia thê thảm tới cực điểm, khiến cho những người dưới quảng trường đều tê dại.
Mọi người khiếp sợ nhìn Thang Phàm rơi từ trên cao xuống như một miếng giẻ rách, cuối cùng ‘Bịch’ một tiếng, nặng nề đập xuống đất, chưởng môn của một phái vậy mà rơi vào kết cục thê thảm tới vậy, đúng là báo ứng!
“Chưởng môn!” Đám người bên phe Thang Phàm gào lên.
Trong những người này hiển nhiên có kẻ không sợ chết, nhưng có kẻ sợ tới mức một chữ cũng không dám hé răng.
Lăng Tiêu ngước mắt nhìn sang đám người kia, có mấy người sắc mặt lo lắng, có mấy người thì đang cố gắng trà trộn vào đám đông, không khéo là, có mấy người còn tình cờ kết oán với y.
Sư đồ Tiêu Long vừa thấy Lăng Tiêu nhìn sang, trong lòng không khỏi mắng chửi mấy kẻ vừa kêu tên Thang Phàm.
Lúc mọi người ở đây cho rằng cuộc chiến đã tới hồi kết, một tiếng xé gió rít gào bay về bên này, không bao lâu sau đã tới quảng trưởng, thời điểm người này hiện thân, một vài người nhìn thấy dung mạo của hắn không khỏi “Ồ” một tiếng.
Người này chính là Chu Bằng bị nhốt đã lâu, đây là lần đầu hắn lộ diện, Chu Bằng không để ý tới mọi người, mà ném thứ trên tay mình tới chỗ Thang Phàm.
Lúc này Thang Phàm vẫn chưa chết hẳn, lão cử động tròng mắt nhìn về phía thứ bị ném tới, đồng tử không kiềm được mà co lại.
Thứ này không phải là cái gì, mà chính là em trai của lão, Thang Chấn, từ khuôn mặt có thể thấy hai người giống nhau đến mấy phần, con mắt mở lớn như sắp lồi ra ngoài, giống như khi còn sống đã nhìn thấy thứ gì kinh khủng lắm, hơi thở đã tắt từ lâu.
Trong cổ họng Thang Phàm vang ra một tiếng cười ‘Khanh khách’ quỷ dị, cười một lúc lâu mới nhổ ra một câu, “Thứ kia đã hoàn thành, tất cả các ngươi… đều không trốn thoát đâu, các ngươi sẽ phải… chôn cùng ta!”
Nói xong hơi thở của lão trở lên yếu dần, cuối cùng tắt hẳn.
Chưởng môn của phái Thiên Tâm Thang Phàm, uy phong cả đời, đã chết như vậy!
Mọi người quay lại nhìn nhau, không biết những lời cuối cùng của lão có ý gì, vô thức nhìn về phía Lăng Tiêu còn lơ lửng trên bầu trời.
Lăng Tiêu là người biết rõ nhất về thứ Thang Phàm nói tới, không khỏi nhíu mày, chợt nhìn về phía Chu Bằng, “Trước khi ngươi tới, thứ kia phát triển thế nào?” Vốn Lăng Tiêu dự định trực tiếp hủy diệt thứ đó luôn, nhưng Du Tiểu Mặc lại đột nhiên gặp nguy hiểm, y cũng chẳng quan tâm tới thứ đó nữa, trực tiếp chạy tới cứu người.
Chu Bằng nói: “Tình huống không ổn, vị trưởng lão kia nói, nếu cứ như vậy thì không quá một canh giờ thứ đó sẽ xuất thế.”
“Còn có một chút thời gian, vậy thì không có…”
Hai chữ vấn đề còn kia ra khỏi miệng, sắc mặt Lăng Tiêu bỗng khẽ biến, ánh mắt sắc bén nhìn về phương hướng sau núi, Du Tiểu Mặc trong ngực y lập tức phát hiện ra, nhìn theo tầm mắt của y, ầy, đâu có cái gì!
Du Tiểu Mặc tranh thủ thời gian hỏi, “Làm sao thế?”
Lăng Tiêu nói, “Thứ kia đã đến.”
Du Tiểu Mặc hỏi: “Thứ kia là gì?”
Lăng Tiêu cúi đầu mỉm cười: “Ngươi đoán?”
Du Tiểu Mặc, “…”
Ngay lúc hắn im lặng, mặt đất đột nhiên chấn động, rung lên ầm ầm như một cơn động đất cấp mười hai, thậm chí còn kịch liệt hơn, bỗng dưng một hơi thở khiến người ta khiếp vía truyền đến từ lòng bàn chân, những tu luyện giả tụ tập trên quản trường cũng thay đổi sắc mặt, hiển nhiên là tất cả đều cảm giác được, rối rít bay lên không trung, cúi đầu nhìn xuống quảng trường.
Chỉ một lát sau, bên dưới mặt đất như có thứ gì đó điên cuồng đập vào phiến lá trên quảng trường, RẦM RẦM RẦM, như đang nện thẳng vào trái tim mọi người, khắp quảng trường lặng ngắt, chỉ còn âm thanh kia cứ vang lên, đại khái sau khi va chạm mấy chục cái, thứ kia đột nhiên yên lặng, chỉ là mọi người không thể bình tĩnh, trái tim còn đang lơ lửng giữa trời.
Mấy giây sau, tiếng ‘Ầm ầm’ kia đột nhiên vang lên, phiến đá trên quảng trường bị đánh thủng chỉ trong thoáng chốc, sóng lửa khủng khiếp tung ra từ dưới nền đất, giống như đang tạo thành một cột lửa khổng lồ, thậm chí còn lớn hơn quả cầu lửa lúc Lăng Tiêu xuất hiện rất nhiều.
Sóng lửa bốc lên mang theo tiếng gào thét phẫn nộ, đám đông đang lơ lửng trên quảng trường cũng không ngờ sự việc lại xảy ra thế này, những người không tránh kịp đã bị sóng lửa đánh trúng chính diện, thực lực mạnh thì nhổ ra một búng máu rồi nhanh chóng tránh né, còn thực lực kém, trực tiếp bị ngọn lửa nuốt mất, trong giây lát, âm thanh thảm thiết vang lên.
Lăng Tiêu đứng ở gần biên giới của quảng trường, đáng lẽ sẽ không bị dính tới, nhưng cái thứ kia như đang nhằm vào y, mà dưới chân y chính là trung tâm của ngọn lửa, sóng lửa vừa bay lên, lập tức bao phủ cả Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc y đang ôm trong lòng.
Thế nhưng mà trước mặt một người có bổn mạng lửa như Lăng Tiêu, chút sóng lửa ấy chưa đủ nhìn, chẳng mảy may làm tổn thương nổi sợi tóc của y, còn Du Tiểu Mặc được y ôm chặt trong lòng càng an toàn hơn.
Lăng Tiêu xoa đầu hắn, cúi đầu hôn một cái lên trán Du Tiểu Mặc, thời điểm người trong ngực kinh ngạc ngẩng đầu lên, y đã đưa hắn vào không gian mà không hỏi ý kiến, cũng không phải là chê Du Tiểu Mặc vướng bận.
Sau khi giấu người đi, Lăng Tiêu cúi người nhìn căn nguyên của sóng lửa, nhàn nhạt nheo mắt lại, ở cuối sóng lửa, là một quái vật toàn thân được tạo thành từ huyết dịch, đây chính là thứ tập hợp xương máu của vạn người luyện thành, không biết là thứ gì nhưng không thể nói là yêu thú, bởi vì nó thậm chí còn không có khuôn mặt, nhưng tâm trạng tiêu cực vô cùng nồng nặc.
Loại quái vật này, căn cứ vào cường giả, người có thực lực càng mạnh, càng có khả năng hấp dẫn nó.
Đại khái là phát hiện ra Lăng Tiêu là người có thực lực mạnh nhất trên quảng trường, cho nên mới nhắm vào y.
Lăng Tiêu nghĩ thầm, đến rất đúng lúc, y khỏi mất công đi tìm nó.
Bóng dáng lơ lửng giữa không trung dừng một chút, cả người thoáng chốc đã biến thành một mũi tên nhọn lao về phía sóng lửa, đồng thời, những ngọn lửa xung quanh như bị dẫn dắt vào cơ thể y, không ngừng dũng mãnh tiến vào, sau đó liên tục bị luyện hóa, biến thành năng lượng, rất nhanh, cơn sóng lửa khổng lồ đã giảm bớt một nửa.
Con quái vật kia dường như cũng cảm nhận được uy hiếp mà Lăng Tiêu mang tới, rốt cục cũng kêu lên một tiếng kì dị, dường như đã biết sợ hãi, lập tức quay đầu trốn xuống nền đất, nhưng Lăng Tiêu sẽ để cho nó đào tẩu sao? Đáp án đương nhiên là không rồi!
Gần như trong nháy mắt y đã đuổi theo nó, mùi máu tươi tanh nồng đậm đặc phát ra từ trên người nó, những chỗ nó đi quả, phảng phất như biến thành địa ngục đỏ.
Lăng Tiêu cũng nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt không còn giữ nụ cười mỉm mọi khi nữa, bất kể là thật lòng hay là dối trá, bây giờ chỉ còn một mảnh lạnh như băng, giá buốt tới thấu xương, mặt không thay đổi nhìn chăm chú con quái vật kia, chậm rãi nâng bàn tay phải lên, trong lòng bàn tay có một ấn ký hình tròn màu đen…
Đôi khi, không phải thợ săn nhưng vẫn là thợ săn.
Càng lâu dài, thợ săn cũng sẽ trở thành con mồi!
Thứ mà quái vật săn lùng là cường giả, nhưng nếu thay đổi lập trường, nó sẽ là con mồi của cường giả.
Cơn chấn động trên mặt đất rất nhanh đã yên tĩnh trở lại, mọi người chỉ thấy sóng lửa bốc lên như đã quay ngược lại dòng sông, thoáng cái đã biến mất sạch sẽ, giống như màn kia chỉ là ảo giác, trên mặt đất chỉ còn lại một cái hố đen thật lớn.
Mọi người rất nhanh sẽ phát hiện ra Lăng Tiêu đã biến mất, đang lúc họ còn cho rằng Lăng Tiêu có khả năng đã gặp chuyện không may, trong cái hố đen kia dần dần hiện ra hai bóng người, một cao một thấp, người cao kia có nét mặt hơi kì lạ, trên khuôn mặt còn có dấu răng nhàn nhạt.
Hai người này chính là Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc.
Sau khi Lăng Tiêu giải quyết con quái vật kia, y liền đưa Du Tiểu Mặc ra khỏi không gian.
Ai ngờ Du Tiểu Mặc không nói hai lời, đã nhe răng nhào tới cắn y một cái.
|
CHƯƠNG 203: THỰC HIỆN LỜI HỨA
Lăng Tiêu vừa xuất hiện, ba người lập tức tự giác ra về.
Du Tiểu Mặc đứng lên, muốn đi theo các sư huynh, lại bị Lăng Tiêu túm cổ áo kéo về.
Không đợi ba người nói câu tạm biệt, Lăng Tiêu đã phất tay áo, hai cánh cửa đóng lại kêu ‘Rầm’ một tiếng thật vang, suýt nữa đã đập phải mũi, quay đầu nhìn nhau, đành phải đi về.
Hy vọng ngày mai còn có thể gặp lại ngươi, tiểu sư đệ!
“Tiểu sư đệ, đây là phòng của ngươi đó, ngươi muốn đi đâu?” Lăng Tiêu âm u hỏi.
Du Tiểu Mặc rụt cổ lại, “Nào có… nào có đi đâu, ta chỉ muốn tiễn ba vị sư huynh.” Tiện thể chạy luôn…
Lăng Tiêu liếc hắn một cái, “Tự họ có chân, không cần ngươi tiễn.”
Du Tiểu Mặc yên lặng rơi lệ, hắn đâu có ý này.
Lăng Tiêu tranh thủ lúc hắn không chú ý, đưa tay ra khiêng hắn lên, đi thẳng tới phía sau bình phong.
Du Tiểu Mặc kinh hãi, “Ngươi làm gì thế?”
Lăng Tiêu quay đầu lại, lộ ra hàm răng trắng bóng, cười u ám: “Làm ngươi.”
Du Tiểu Mặc, “…” Tên này quá hạ lưu.
Giường vốn không lớn lắm, Du Tiểu Mặc lại bị Lăng Tiêu quăng như một bao cát, một tiếng bịch rất lớn vang lên, cũng may mà lúc này bên ngoài không có ai, nếu không có người chứng kiến cảnh mất mặt như thế này, chắc hắn chết mất…
Du Tiểu Mặc lập tức co lại thành một đống, biểu lộ có chút vặn vẹo.
Lăng Tiêu chọc chọc mông hắn, “Giả chết hả?”
Du Tiểu Mặc, “…” Đáng lẽ phải chọc má chớ?
Dường như Lăng Tiêu nghe được tiếng lòng hắn vậy, bàn tay lại sờ sờ mông vài cái, “Mông ngươi khá nhiều thịt.”
Du Tiểu Mặc, “…” Đi chết đi!
Lăng Tiêu cởi giày bò lên giường, trực tiếp nằm đè lên người Du Tiểu Mặc, vừa kéo y phục của hắn vừa nói: “Tiểu sư đệ, ngươi còn nhớ rõ chuyện mình từng đáp ứng với ta ở Thiên Đường Cảnh không, chẳng lẽ ngươi đổi ý rồi?”
Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, hắn biết ngay mà, quả nhiên Lăng Tiêu tìm đến để tính sổ, đáng lẽ ra lúc trước hắn không nên đồng ý việc kia mới đúng, nhất định khi đó hắn bị ma nhập mà.
Lăng Tiêu lại đọc được suy nghĩ trong lòng Du Tiểu Mặc, cúi người, há miệng cắn môi dưới của hắn, dùng răng nhẹ nhàng gặm cắn, cảm giác tê dại thoáng chốc đã biến thành một dòng điện truyền thẳng từ nơi hai người tiếp xúc, khiến cho toàn thân người nằm dưới đều run rẩy, nhịn lâu như vậy, y cũng không còn kiên nhẫn tiếp tục đuổi bắt nữa rồi.
Y đã nhớ thương cục thịt ngon lành Du Tiểu Mặc này từ rất lâu, hôm nay dù có chuyện gì xảy ra cũng phải ăn sạch hắn, cho nên y áp dụng cách trực tiếp nhất, hôn cho hắn quên mất bản thân mình là ai luôn.
Tay của Lăng Tiêu chậm rãi dời xuống, dùng sức xé toang đai lưng rồi ném xuống đất, tiếp theo là áo ngoài, cuối cùng toàn thân Du Tiểu Mặc chỉ còn lại một tấm áo lót mỏng, y không vội vã cởi ra, mà đưa tay từ từ lần vào trong, kéo nhẹ quần hắn, hình ảnh nửa thân trần chỉ còn mỗi một cái áo mỏng tang này, y vừa nhìn đã thấy nhiệt huyết sôi trào.
Du Tiểu Mặc chỉ thấy toàn thân mình nóng như đang nằm trong lò lửa, thời điểm Lăng Tiêu cởi quần áo hắn cũng không chống cự, cả khuôn mặt đều đỏ ửng như uống thuốc mê hồn, huyết dịch cả người đều sung sướng di chuyển, thân thể cũng vô thức dán tới.
Lăng Tiêu rất thích phản ứng của hắn, cười khẽ.
Mỗi lần bị y hôn, nhóc con này luôn phản ứng rất thẳng thắn.
Lăng Tiêu cúi đầu trêu đùa cánh môi nhỏ xinh, dùng đầu lưỡi đẩy ra hàm răng hơi khép, sau đó bá đạo chiếm lấy khoang miệng hắn, ngay lúc đầu lưỡi Du Tiểu Mặc muốn lui lại đã nhanh chóng quấn lấy, đầu lưỡi đụng vào nhau dường như đã sinh ra một dòng điện, khiến cho y than thở một tiếng đầy thoải mái.
Du Tiểu Mặc không chịu được phương thức kịch liệt thế này, phòng ngự cứ liên tục tan vỡ, hai tay chống ở ngực y cũng mềm oặt chẳng còn chút sức lực nào, trước ngực hắn lúc này là một mảnh trần trụi, làn da trắng nõn bởi vì ham muốn tới khô nóng mà biến thành màu phấn hồng, thoạt nhìn còn ngon miệng hơn cả ngày thường.
Lăng Tiêu yêu thích vuốt ve mãi không nỡ buông tay, lúc ngón tay lướt qua nụ hoa hồng hồng, còn dùng đầu ngón tay sờ vài cái.
Động tác ác liệt này khiến Du Tiểu Mặc thở dốc, con mắt trợn tròn, kích thích đột nhiên xuất hiện này khiến hắn lấy lại được một chút lý trí, nhưng rất nhanh đã bị dao động rồi.
Lăng Tiêu cúi người xuống trước ngực hắn, lè lưỡi liếm nụ hoa kia một cái, tư thái cực kì dâm mỹ, không chỉ vậy, y còn dùng lực thỏa thích mút vài lần, mãi cho tới khi nụ hoa kia bị hút tới vừa đỏ vừa sưng, sau đó mới nhẹ nhàng dùng cánh môi vuốt ve an ủi.
Du Tiểu Mặc sắp khóc rồi, cái tiếng ‘ưm… a’ cứ không ngừng bật ra khỏi miệng, khoái cảm như một dòng điện không ngừng chạy toán loạn trong cơ thể hắn, mang lại một sự kích thích không gì sánh nổi, rồi lại tìm mãi mà không thấy điểm dừng, loại tra tấn này còn khó chịu hơn lúc nãy, thân thể vô thức rướn lên, như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Lăng Tiêu tiện thể ôm eo hắn, một tay lướt xuống cặp mông kia, tuột cái quần vốn mới cởi được một nửa xuống, lộ ra cái mông tròn tròn cong cong, dưới sự che lấp của vạt áo, cảnh xuân bên dưới cứ thấp thoáng như ẩn như hiện, bầu không khí kiều diễm lập tức trở nên càng dâm loạn.
Du Tiểu Mặc muốn kẹp chặt hai chân, nhưng ngay chính giữa lại vướng víu Lăng Tiêu.
Lần đầu tiên hắn cảm nhận được dục vọng mãnh liệt như vậy, thứ dục vọng kia mạnh mẽ chạy trong cơ thể hắn, như tập trung tất cả sự kích thích xuống phía dưới, thúc dục hắn tìm một chỗ để thoát ra.
Lăng Tiêu nghiêm mặt, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang mê loạn của Du Tiểu Mặc, cũng biết hắn không thể chịu nổi rồi, bàn tay còn lại mới dời xuống phía dưới, luồn vào đám quần áo chỉ che hờ được cơ thể, cầm chặt thứ đã sớm sưng lên.
Du Tiểu Mặc trợn tròn mắt, cơ thể được ôm thẳng lên, hắn vô lực tựa vào vai Lăng Tiêu, toàn thân thì run lên theo từng động tác của y, theo tiếng thở dốc dồn dập, trong yết hầu vô thức phát ra những tiếng rên rỉ khó kiềm nén.
Lăng Tiêu giữ eo hắn thật chặt, trên trán đã túa ra một lớp mồ hôi mỏng, cặp mắt sâu thẳm lúc trước bây giờ sáng ngời như bầu trời đêm đầy sao, lại mang theo sự thú tính mãnh liệt, khác hoàn toàn với bình thường.
Phát giác Du Tiểu Mặc sắp lên đỉnh, động tác trên tay Lăng Tiêu càng lúc càng nhanh, thời điểm hắn há miệng rên rỉ lập tức hôn sâu, đầu lưỡi không ngừng cuốn vào nhau, dưới sự kích thích gấp đôi ấy, Du Tiểu Mặc rất nhanh đã phát tiết ra, chất lỏng nóng và ướt át phun hết vào tay và y phục trên người Lăng Tiêu, có điều vì y mặc đồ màu trắng cho nên không rõ ràng lắm.
Lăng Tiêu cũng không gạt dám dịch trên tay đi, một tay ôm chặt Du Tiểu Mặc vừa mê man vì cảm xúc mãnh liệt, tay còn lại dính chất lỏng ấm áp đưa tới nơi nho nhỏ bên dưới hạ thân, từ từ đút vào một ngón tay, thấy hắn không có phản ứng khó chịu, lại chen thêm một ngón tay nữa.
Du Tiểu Mặc hoảng hốt mở mắt, hắn cảm nhận được rõ ràng có hai ngón tay đang tiến vào cơ thể mình, hơn nữa còn ở cái nơi làm cho người ta cảm thấy thẹn kia, tuy đã sớm có dự cảm, nhưng thời điểm chính thức xảy ra, hắn vẫn xấu hổ muốn ngất.
Lúc này, bên tai lại mang theo tiếng cười bị đè nén của Lăng Tiêu, “Tiểu sư đệ, có dễ chịu không?”
Mặt Du Tiểu Mặc đỏ bừng, hai tay khoác vai y lại có vẻ rất vô lực, chỉ có thể nói: “Ngươi… bỏ tay ra.”
Lăng Tiêu vén áo của mình lên, bộ dạng sạch sẽ của y và bộ dạng Du Tiểu Mặc quần áo không chỉnh tề tạo thành một hình ảnh đối lập hoàn toàn, nhưng cái nơi phía dưới dù đã bị một lớp quần che phủ vẫn chứng tỏ rõ ràng sự hiện diện của mình, chẳng biết đã thức tỉnh từ lúc nào, dường như sắp phá rách quần mà xông ra.
Du Tiểu Mặc ngồi ngay trên đó, dưới mông bị một thứ đồ vừa cứng vừa nóng đâm cho khó mà yên ổn, thân thể vô thức uốn éo, muốn chạy trốn.
Thế nhưng hắn không hề biết, hắn càng uốn éo, Lăng Tiêu càng bị kích thích, phía dưới càng cứng càng nóng hơn.
Lăng Tiêu vừa thở hổn hển, vừa ôm tấm eo nhỏ nhắn của Du Tiểu Mặc, khi y cảm giác đã khuếch trương được kha khá, vội vàng kéo quần ra, thừa dịp Du Tiểu Mặc thất thần, nhanh chóng hành động phá vỡ chướng ngại cuối cùng.
Du Tiểu Mặc chỉ cảm thấy tầm mắt biến thành màu đen, sự đau đớn tới tê liệt từ phía dưới chạy tẳng lên đầu, cánh tay đang ôm Lăng Tiêu siết thật chặt, móng tay như muốn đâm sâu vào da thịt y, đương nhiên, đây là chuyện không thể xảy ra rồi.
Tuy mới nãy Lăng Tiêu đã khuếch trương, nhưng nơi đó của nam nhân vốn rất nhỏ, mà sinh ra cũng không phải để tiếp nhận nam nhân, ấy là còn chưa kể đến tiểu huynh đệ bừng bừng khí thế của Lăng Tiêu còn lớn hơn người thường, thoáng cái đã đi vào toàn bộ, thiếu chút nữa đã đau muốn chết.
Lăng Tiêu cũng không muốn hắn đau tới vậy, nhưng sự nhẫn nại của y đã đến cực hạn, sau khi tiến vào thì dừng một chút đợi Du Tiểu Mặc thích ứng, rồi mới chậm rãi chuyển động.
Cảm giác phía dưới bị xé rách làm Du Tiểu Mặc hít khí không ngừng, cơ thể nhỏ bé như con thuyền chập chờn trong trong cơn sóng dữ, nếu không có Lăng Tiêu ôm eo hắn, chỉ sợ hắn đã khỏi giường,
Cũng may, Lăng Tiêu không phải chỉ lo hưởng thụ cho bản thân, ngẫu nhiên cũng sẽ quan tâm tới hắn, không lâu sau, Du Tiểu Mặc đã cảm giác được từng đợt khoái cảm, trong cơn đau nhức kia là một cảm giác tê dại làm người ta khó mà sao lãng được, rất nhanh Du Tiểu Mặc đã cảm nhận được cảm giác khi ân ái.
Lăng Tiêu nhận ra thay đổi của hắn, lập tức tăng tốc độ, dù là lực hay là hiệu suất, đều lớn đến mức khiến thân thể Du Tiểu Mặc đung đưa kịch liệt, vừa mới bị húc lên, sau đó lại bị đè xuống, mỗi lần đều mang theo một loại khí thế chinh phục bá đạo, vậy là, Du Tiểu Mặc lại tước vũ khí đầu hàng.
Thế nhưng mà, sự nhẫn nại của Lăng Tiêu mạnh hơn hắn quá nhiều, chẳng có dấu hiệu muốn phát tiết nào, sự tấn công kia thậm chí càng ngày càng mãnh liệt hơn, đương nhiên trước khi thỏa mãn thì chắc chắn y sẽ không phát tiết rồi.
Lăng Tiêu ôm chặt thân thể bị y làm cho lay động không ngừng, hai thân thể đẫm mồ hôi dán chặt vào nhau, môi lưỡi quấn lấy, nuốt sạch tiếng rên rỉ của Du Tiểu Mặc vào bụng, mãi cho tới khi hắn không thở nổi mới đặt hắn xuống giường, kéo hai chân Du Tiểu Mặc lên vai mình, để nơi hai người kết hợp với nhau hợp lại càng chặt chẽ, sau đó lại bắt đầu một lượt mới…
.
Sau 200 chương thì cuối cùng Lăng Tiêu đại nhân cũng được ăn mặn ヾ(≧∪≦*)ノ〃
|
CHƯƠNG 204: QUÁ KHỨ
Ngày hôm sau, Phương Thần Nhạc không thể gặp được Du Tiểu Mặc.
Tuy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng hắn có thể tưởng tượng, hôm qua Du Tiểu Mặc nhất định đã bị xử lý rất thảm, vì vậy, bọn họ rất tâm lý không đi tìm Du Tiểu Mặc nữa.
Mãi tới khi mặt trời sắp xuống núi, Du Tiểu Mặc nghe nói bị xử rất thảm rốt cục cũng chậm rãi mở mắt.
Cảnh đầu tiên lọt vào tầm mắt chính là căn phòng quen thuộc, tuy mặt trời sắp lặn, nhưng ánh sáng vẫn chói mắt, hắn vừa mở mắt ra đã vội nhắm lại, đại khái đoán được mình đã ngủ gần một ngày.
Du Tiểu Mặc há to miệng, cổ họng khô tới muốn bốc lửa, cuống họng khàn tới mức nói không ra lời.
Căn bản là hắn không nhớ rõ tối hôm qua chấm dứt lúc nào, bởi vì trên đường hắn đã bất tỉnh, rất là không có tiền đồ, nhưng mặc cho ai bị làm hai ba canh giờ không ngừng mà vẫn tỉnh táo nổi, hắn sẽ bội phục người kia lắm luôn.
Vừa nhúc nhích, Du Tiểu Mặc đã cảm thấy xương cốt toàn thân như bị xe cán qua, phát ra tiếng kêu răng rắc rất gớm, đau tới mức hắn muốn xỉu, mà nơi đau nhất phải nói tới cái nơi tư mật phía dưới, hơn phân nửa sự đau đớn là truyền tới từ chỗ đó, đến bây giờ hắn vẫn còn có cảm gíac chỗ đó bị căng ra.
Ngoài ra thì, hai cái đùi cũng không khép lại được, đau nhức cứ như hôm ra hắn đã chạy ma ra tông vậy đó.
Nghĩ tới cảnh tượng mình bị lật qua lật lại ăn tới chẳng còn một miếng xương nào tối qua, Du Tiểu Mặc yên lặng chửi rủa Lăng Tiêu trong lòng, thật là một tên không bằng cầm thú! Dù gì đây cũng là lần đầu tiên của hắn đó, vậy mà cũng ra tay được.
Cửa đột nhiên kêu ‘Két’ một cái rồi mở ra.
Du Tiểu Mặc liếc một cái đã thu ánh mắt lại, tiếp tục mắng mỏ ai đó.
Người sẽ vào phòng hắn lúc này, ngoại trừ Lăng Tiêu chắc chắn không thể có thí sinh thứ hai rồi.
Lăng Tiêu đi qua bình phong đã thấy Du Tiểu Mặc đã tỉnh lại, khẽ cười một tiếng, đi tới bên bàn trà rót một chén nước, “Tiểu sư đệ, chắc miệng em rất khô, uống nước đi.”
Du Tiểu Mặc liếc nhìn y, há miệng, hắn cũng không muốn gây khó dễ cho bản thân, huống chi bây giờ hắn thật sự khát.
Lăng Tiêu lập tức đưa chén nước tới miệng Du Tiểu Mặc, sau khi bị hắn uống ừng ực hết sạch, lát rót thêm một chén nữa, Du Tiểu Mặc vẫn im lặng nhận lấy.
Mãi cho tới khi hắn uống xong chén thứ ba, Lăng Tiêu lại hỏi: “Còn khát không?”
Du Tiểu Mặc lắc đầu, “Khỏi.”
Lăng Tiêu đi qua để ly xuống, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh Du Tiểu Mặc, đưa tay giúp hắn mát xa.
Du Tiểu Mặc lườm y một cái, đừng tưởng mấy hành động ân cần này có thể làm hắn hết giận nhé, nhưng hắn vẫn rất yên tâm thoải mái tiếp nhận sự phục vụ của Lăng Tiêu, kỹ năng đấm bóp của y khiến Du Tiểu Mặc ngạc nhiên, thoải mái đến mức hắn thiếu chút nữa đã rên rỉ thành tiếng, cơn đau nhức cũng giảm bớt nhiều, không ngờ Lăng Tiêu còn có ngón này.
Lăng Tiêu cúi xuống, thổi hơi vào tai Du Tiểu Mặc: “Tiểu sư đệ, thoải mái không?”
Du Tiểu Mặc theo bản năng còn muốn gật đầu cơ, đột nhiên lại nhớ mình vẫn còn tức giận mà, vậy là giả ho một tiếng rồi nói: “Tạm được.”
Lăng Tiêu nhìn cái nét mặt không được tự nhiên của hắn, thiếu chút nữa đã cười ra tiếng, nhưng y cũng không vạch trần hắn, hai tay từ vai Du Tiểu Mặc dần dần ấn xuống, bả vai, eo, mông…
“Ngươi làm gì thế?” Du Tiểu Mặc quay phắt lại, căm tức nhìn y.
Vốn Lăng Tiêu còn đang mát xa cho hắn, vậy mà hai cái móng vuốt kia lại để trên cái mông sắp mất hết cả cảm giác của hắn rồi, nhìn nét mặt đã biết rõ tên này lại âm mưu xấu xa gì.
Lăng Tiêu cười nói: “Mát xa cho em mà.” Hai tay hoàn toàn không có ý định rời khỏi cái mông hắn.
Du Tiểu Mặc choáng váng gào lên: “Không cần!”
Lăng Tiêu nói, “Như vậy sao được, trách nhiệm của ta bây giờ là làm cho em thoải mái.”
Khóe miệng Du Tiểu Mặc lại giật một cái, ngươi đừng hại ta đau thêm là được, còn thoải mái hả, hắn không thèm tin tên này sẽ tốt tới vậy, “Đã nói không cần mà.” Hắn muốn đẩy tay Lăng Tiêu ra, nhưng vừa đưa ra sau một cái, cơn đau xé đã dâng lên, cả khuôn mặt như muốn nhăn lại.
“Em xem, bây giờ em không thể cử động được, tốt nhất là ngoan ngoãn để ta mát xa cho em đi.” Lăng Tiêu lại đè hắn xuống.
Du Tiểu Mặc dù có muốn phản kháng cũng không phản kháng được, chỉ sợ y lại làm chuyện kì quái gì, nghĩ nghĩ liền nói sang chuyện khác, “Thế, cuối cùng Thang Phàm và Thang Chấn là sao vậy, còn có cả con quái vật đột nhiên xuất hiện hôm qua nữa, nó là cái gì, ngươi giải quyết nó rồi hả?”
Đối mặt với mấy câu hỏi dồn dập của Du Tiểu Mặc, Lăng Tiêu biết hắn đang nói sang chuyện khác, tuy cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn trả lời: “Chuyện này phải nói tới mấy trăm năm trước, chính là lúc Thang Phàm chưa trở thành chưởng môn của phái Thiên Tâm.”
Mấy năm trăm trước, Ngọc trưởng môn lúc ấy chính là chưởng môn tại vị ngắn nhất trong lịch sử của phái Thiên Tâm.
Ngọc chưởng môn là một người kinh tài tuyệt diễm, sau khi lão thành danh hai trăm năm thì chưa từng thu một đồ đệ nào.
Khi ấy, rất nhiều người đều cho rằng lão sẽ không thu đồ đệ trong một thời gian nữa, vậy mà có một ngày, Ngọc chưởng môn thu một lần những hai đồ đệ, hai người kia chính là huynh đệ Thang Phàm và Thang Chấn.
Ngọc chưởng môn gửi gắm kỳ vọng rất cao vào Thang Phàm và Thang Chấn, không chỉ truyền cho họ công pháp tốt nhất của phái Thiên Tâm, tới linh đan cũng chưa bao giờ thiếu một viên, người sáng suốt nhìn là hiểu Ngọc trưởng môn muốn bồi dưỡng cho hai người này thành người kế thừa, nhưng chức chưởng môn chỉ có một, mà bọn họ thì có hai.
Tuy nói như thế, nhưng Ngọc chưởng môn mới trở thành chưởng môn của phái Thiên Tâm hơn hai trăm năm, rất nhiều người cũng biết lão là một người có tham vọng, chắc chắn sẽ không thoái vị đơn giản như vậy, cho nên lần lựa chọn chưởng môn tiếp theo hẳn là còn rất lâu nữa, có lẽ là hai trăm năm tới, cũng có thể là năm trăm hoặc hơn một ngàn năm không chừng.
Vậy mà không lâu sau, Ngọc chưởng môn đã xảy ra chuyện, cũng là sự kiện mà Dương Nhất đã kể cho Du Tiểu Mặc.
Lúc ấy phái Thiên Tâm thương thảo với các thế lực khác về trận đấu sắp cử hành, vì vậy mới nhận lời mới đi tham gia họp mặt, không ngờ trên đường về, lão và những đệ tử đi theo lại bị ma nhân đánh lén, lúc ấy ma nhân dường như nhằm vào Ngọc chưởng môn, còn cố ý dẫn theo vài tên ma nhân có thực lực rất mạnh.
Sau khi Ngọc chưởng môn bỏ mình, nội bộ phái Thiên Tâm đã xảy ra một cuộc hỗn loạn kéo dài.
Nhiều người cho rằng, sở dĩ Ngọc chưởng môn sẽ bị ma nhân đánh lén, là vì có người tiết lộ hành tung của lão, cũng vì thời gian buổi họp mặt ấy không có nhiều người biết.
Nhưng cũng có người cho rằng, đây chỉ là trùng hợp mà thôi, những thế lực khác cũng bị đánh lén, chỉ là họ khá may mắn, thương vong cũng không nặng.
Vì không có chứng cớ, chuyện này cuối cùng vẫn chỉ dừng lại ở nghi ngờ.
Sau đó để ổn định phái Thiên Tâm, Viên Mạch ra mặt giúp Thang Phàm kế vị, nhưng vẫn có người cho rằng, cái chết của Ngọc trưởng môn vô cùng kì lạ.
Chân tướng đó là, kẻ thực sự cấu kết với ma nhân chính là hai huynh đệ Thang Phàm và Thang Chấn, họ đã tiết lộ hành tung của Ngọc chưởng môn cho ma nhân.
Lý do thì, hai người hận Ngọc chưởng môn, đương nhiên không thể thiếu dã tâm và ham muốn bừng bừng.
Ngọc chưởng môn do vừa mắt tư chất nên mới thu hai người làm đồ đệ, nhưng cái lão muốn là bắt hai huynh đệ họ tự giết lẫn nhau, mà người thắng có thể đạt được chức vị chưởng môn.
Đây là một điều kiện rất hấp dẫn, nhưng đáng tiếc, Thang Phàm và Thang Chấn không phải là hai huynh đệ bình thường.
Từ nhỏ cha mẹ họ đã mất sớm, hai người sống nương tựa vào nhau mấy chục năm, tình cảm sâu sắc hơn huynh đệ bình thường nhiều lắm, đây cũng là lý do tại sao Thang Chấn lại buông tay với chức chưởng môn, để anh trai mình có thể thuận lợi kế vị.
Cũng chính vì vậy, hai anh em họ mới hợp mưu xếp đặt để hại chết Ngọc chưởng môn, có điều khi còn nhỏ họ đã nếm trải quá nhiều đau khổ, cũng gặp được rất nhiều tính cách khủng khiếp trên thế gian nay, tâm tính đã sớm trở nên vặn vẹo, về sau hai anh em lợi dụng quyền thế trong tay, biến tử lao mà phái Thiên Tâm vốn dùng để giam dữ phạm nhân thành địa ngục trần gian.
Mỗi ngày đều có vài chục người bị quăng vào huyết trì trong địa lao sàng lọc máu thịt, mục đích là để luyện ra một tuyệt thế hung thú, sớm đạt được dã tâm xưng bá đại lục Long Tường, suốt hai trăm năm, hai người nội ứng ngoại hợp, anh trai ở ngoài sáng, em trai ở trong tối, không một ai phát hiện.
Nhưng bí mật này đã không còn là bí mật sau khi Thang Phàm và Thang Chấn chết.
Tất cả chân tướng đều bị Lăng Tiêu đào lên rồi báo cho Viên Mạch, còn xử lý thân tín của Thang Phàm ra sao, đó là vấn đề của Viên Mạch.
Về phần con quái vật kia, rốt cuộc thì nó đã biến mất thế nào, Lăng Tiêu không nói cho Du Tiểu Mặc, mà chỉ dùng hai ba câu lừa hắn.
Du Tiểu Mặc cũng không để ý lắm, hắn cho rằng Lăng Tiêu đã giết nó.
Ngày hôm sau, Du Tiểu Mặc rốt cục cũng ra khỏi giường được rồi.
Trong lúc đó, không ít người tới thăm hắn, nhưng đa số đều là những sư huynh đệ có quan hệ không quá thân quen, về phần tại sao lại tới thăm hắn, trong lòng mọi người đều biết rõ.
|
CHƯƠNG 205: HỌC VIỆN ĐẠO TÂM
Hôm nay Du Tiểu Mặc có một vị khách không mời mà tới, đó là Diệp Hàn, rất khó tưởng tượng được ông sẽ ra khỏi Vân Thủy Phong rồi tới Đô Phong chỉ để tìm hắn.
Thời điểm Du Tiểu Mặc biết được lại càng hoảng sợ, hắn không thân quen gì với Diệp sư thúc cho lắm, chỉ gặp gỡ vài lần vào mấy tháng trước, sau đó hắn chưa từng tới Vân Thủy Phong thêm lần nào, chỉ lâu lâu ngẫu nhiên nghe được đại sư huynh kể về Diệp sư thúc.
Quan trọng nhất là, Diệp Hàn không phải đến tìm Lăng Tiêu, mà là tìm hắn.
Du Tiểu Mặc còn chưa ổn định cảm xúc xong, Diệp sư thúc đã đi thẳng vào vấn đề, thiếu chút nữa dọa hắn tè ra quần luôn.
Diệp Hàn nói, “Ta biết Phương Thần Nhạc lấy cho ngươi một ít hạt giống linh thảo trung cấp và cao cấp.”
Hai chân Du Tiểu Mặc run lẩy bẩy, vậy là Diệp sư thúc đã sớm biết, nhưng không vạch trần họ.
Diệp Hàn nhìn nét mặt lo lắng của hắn, lập tức nở nụ cười, “Đừng sợ, ta không phải đến để hỏi tội, hơn nữa do dù ta muốn, chẳc cũng chẳng có bản lĩnh kia.”
Lúc nói câu này, Diệp Hàn còn liếc qua Lăng Tiêu đang giả vờ giả vịt cầm sách lên đọc.
Chuyện Lăng Tiêu không phải là Lâm Tiếu, sau khi y chính thức ra tay cũng đã khẳng định điều này.
Nhưng vì sự sợ hãi và kính nể cường giả, không ai dám nói Lăng Tiêu nửa câu.
Chỉ là lúc trước mọi người nhìn thấy Lăng Tiêu, sẽ thân thiết kêu một tiếng đại sư huynh, nhưng bây giờ, mỗi đệ tử của phái Thiên Tâm, vừa thấy bóng y đã e ngại tránh xa, ngay cả các trưởng lão cũng không dám tiến tới bắt chuyện.
Diệp Hàn chỉ là một đan sư cấp bảy, ông cũng không có bản lĩnh gì lớn lao, nhưng Diệp Hàn rất có cảm tình với Lăng Tiêu bây giờ, cũng vì vậy so với sự sợ hãi của người khác, Diệp Hàn khá bình tĩnh.
Du Tiểu Mặc nghe được Diệp sư thúc nói thẳng, lại chỉ có thể lúng túng cười theo.
Diệp Hàn nhìn một lần, cười nói: “Lúc trước ta cảm thấy ngươi rất đặc biệt, bây giờ xem ra quả nhiên ánh mắt của ta không tệ.”
Lời này hơi có cảm giác tự luyến, nhưng cũng đồng thời khen ngợi tư chất của Du Tiểu Mặc.
Nếu là trước kia, Du Tiểu Mặc nhất định sẽ cảm thấy ngại ngùng, nhưng sau chuyện của Khổng Văn, hắn liền trở nên hơi đa tâm một chút, sở dĩ Khổng Văn sẽ nghi ngờ hắn, cũng vì tư chất và cấp bậc của hắn chênh lệch quá nhiều, cho nên hắn có chút lo lắng không biết Diệp sư thúc có phải cũng vì chuyện này không.
“Diệp sư thúc, ngài tìm con có chuyện gì không?” Du Tiểu Mặc hỏi dò.
Diệp Hàn đột nhiên dừng lại, giống như hơi khó nói, lại do dự một lúc mới lên tiếng: “Có phải ngươi có một cây hoàng huyết thảo không?”
Du Tiểu Mặc sửng sờ: “Sao ngài biết?”
Nghe được hắn hỏi lại, nét mặt của Diệp Hàn như thể đang thở phào, thấy Du Tiểu Mặc nhìn chằm chằm vào mình, mới lúng túng nói, “Cửu Dực Linh Tê xà thuộc tính âm, khá mẫn cảm với linh thảo có thuộc tính âm, mà hoàng huyết thảo là một trong số đó, thực ra ta cũng chỉ suy đoán thôi.”
Du Tiểu Mặc bó tay rồi, hóa ra do tự hắn thú nhận.
Lăng Tiêu đi tới, một tay khoác vai hắn, mỉm cười nhìn Diệp Hàn, “Ngươi muốn hoàng huyết thảo của tiểu sư đệ phải không?”
Diệp Hàn hiểu có giấu cũng không qua được mắt y, liền nói thẳng, “Ta đang tập hợp đủ linh thảo trong một đơn thuốc, hoàng huyết thảo là một trong số đó, nhưng loại linh thảo này cực kì khó tìm, ta đã tìm rất lâu rồi mà không thấy, cho nên, ta muốn thỉnh cầu các người nhường hoàng huyết thảo cho ta, ta nguyện ý dùng một vật giá trị để trao đổi.”
Lời này vừa nói ra, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đã biết đại khái ông đang nói đến đơn thuốc nào rồi.
Xem ra, đơn thuốc Thanh Vân đan bị Lăng Tiêu trộm đã được Diệp Hàn chuẩn bị từ trước, hơn nữa còn chuẩn bị cách đây khá lâu rồi.
Nếu là người khác, Du Tiểu Mặc khẳng định sẽ từ chối không cần nghĩ ngợi.
Nếu như nói hắn không có không gian, thì cây hoàng huyết thảo kia chính là đồ sưu tập độc nhất vô nhị, cho nên dù người khác đồng ý cho hắn thứ gì thì hắn cũng không đời nào lấy ra.
Có thể nói, Diệp Hàn rất may mắn, bởi vì hắn đã dùng linh thủy thúc cho cây hoàng huyết thảo này trưởng thành, hơn nữa còn lấy được hai hạt giống.
Cơ mà Du Tiểu Mặc không thể lấy ra dứt khoát như vậy được.
Nhưng Diệp Hàn là trưởng bối, nếu bắt hắn nói điều kiện với ông thì cứ kì cục sao đó.
Thấy Du Tiểu Mặc ấp úng không nói nên lời, Lăng Tiêu bình tĩnh: “Trao đổi thì cũng được, nhưng ngươi có thể trao đổi được bằng cái gì, có thể hấp dẫn chúng ta không?”
Diệp Hàn thấy ý của họ là chịu trao đổi, không nén được vui vẻ, suy tư một chút rồi nói: “Ta có một đơn thuốc cấp bảy, ta có thể đưa nó cho các ngươi, như vậy có vẻ là ta được lời, nhưng ta sẽ nói cho các ngươi một tin tức, hẳn là Du sư điệt nhất định rất cần.”
Tầng ba của Tàng Thư Các chỉ có đơn thuốc từ cấp ba đến cấp sáu, hiện tại đúng là một tờ đơn thuốc cấp bảy Du Tiểu Mặc cũng không có.
“Đơn thuốc cấp bảy gì?” Lăng Tiêu hỏi thay Du Tiểu Mặc.
“Phục Hồn đan.” Diệp Hàn nói.
Nghe vậy, trên mặt Du Tiểu Mặc lập tức biểu lộ ra nét vui mừng hết sức rõ ràng, hắn đã từng nghe nói tới Phục Hồn đan.
Phục Hồn đan là một loại linh đan cấp bảy, chủ yếu dùng để chữa trị tổn thương về linh hồn, chỉ cần linh hồn vẫn còn, nếu có Phục Hồn đan, bị tổn thương nặng tới đâu cũng có thể trị, tuy rằng so ra thì kém với linh đan cấp tám hay cấp chín, nhưng loại linh thảo để luyện ra linh đan này còn khó tìm hơn, rất nhiều giống linh thảo đều chưa có ai nghe nói qua.
Nhưng Du Tiểu Mặc lại có một loại linh thảo bên trong đơn thuốc của Phục Hồn đan, đó chính là sinh cơ thảo.
Lăng Tiêu liếc nhìn Du Tiểu Mặc đang kích động, hỏi tiếp, “Tin tức của ngươi muốn nói là gì?”
Diệp Hàn hỏi: “Có phải hai người chuẩn bị rời khỏi phái Thiên Tâm đúng không?”
Du Tiểu Mặc giật mình, nhìn về phía Lăng Tiêu, chính hắn cũng muốn hỏi vấn đề này.
Lăng Tiêu không do dự, “Đương nhiên.”
Diệp Hàn đoán được, bởi vì với thực lực của Lăng Tiêu, không có khả năng cứ ở lại phái Thiên Tâm mãi, hơn nữa lúc trước y nói đến tìm người, bây giờ đã tìm được, nhất định sẽ rời khỏi, lúc này mới nói: “Không biết các ngươi có nghe nói về học viện Đạo Tâm không?”
Du Tiểu Mặc mờ mịt, hiển nhiên là chưa từng nghe nói.
Lăng Tiêu nhướn mày, “Đã nghe nói, hình như là học viện có thực lực vững mạnh nhất đại lục Long Tường phải không.”
Diệp Hàn gật đầu, “Đúng vậy, học viện Đạo Tâm tuyển sinh ba năm một lần, không hề hạn chế lai lịch, chỉ cần có thể qua được bài kiểm tra của học viện là được, ta nhận được tin tức, qua hai tháng nữa chính là thời gian tuyển sinh ba năm một lần, ta cho rằng Du sư điệt có thể đi báo danh, nếu như trúng tuyển, việc này sẽ rất có lợi với sự phát triển của hắn trong tương lai.”
Đối với học viện Đạo Tâm, ấn tượng của Lăng Tiêu với nó chỉ dừng lại ở thanh danh mà thôi, cũng không hiểu rõ.
“Nói rõ đi.”
“Mặc dù phái Thiên Tâm là môn phái lớn nhất phía nam, nhưng nó cũng có sự hạn chế, nếu muốn trở thành một đan sư toàn diện, chỉ có rời khỏi phía nam.”
“Toàn diện là sao?” Thời điểm Lăng Tiêu hỏi, Du Tiểu Mặc lập tức vểnh tai nghe.
Diệp Hàn chậm rãi nói: “Có một số người cho rằng đan sư ngoại trừ việc luyện đan thì không thể làm gì được, trên thực tế, một đan sư chân chính trừ việc luyện đan, họ cũng có thể chiến đấu, chỉ là họ không tu luyện kỹ xảo chiến đấu bằng linh hồn thôi.”
Du Tiểu Mặc trợn tròn mắt, hắn lại nhớ tới thời điểm Xà Cầu dùng đuôi giết chết Khổng Văn, hình như xung quanh thân thể Khổng Văn cũng xuất hiện một lớp gì đó như áo giáp.
Đan sư chân chính thực ra không hề yếu như mọi người tưởng tượng.
Sở dĩ việc khiến tu luyện giả cảm thấy đan sư rất yếu, là vì họ chỉ được tu luyện công pháp nhằm tăng lên sức mạnh linh hồn, cũng là đơn thuần lên cấp mà thôi, nhưng trên thực tế, nếu sử dụng đúng cách thì linh hồn cũng có thể rất mạnh.
Tựa như lúc trước Khổng Văn đã dùng sức mạnh linh hồn tạo ra một loại áo giáp để phòng ngự, đó cũng là một cách, nhưng vì lão tu luyện công pháp chuyên về phòng ngự, còn kỹ pháp linh hồn thì không đơn giản như vậy, kỹ pháp và công pháp hoàn toàn khác nhau, công pháp tương đương với tu luyện nội công, mà kỹ pháp chính là cách thức tấn công, như là chiêu thức võ thuật ấy, nhưng giúp cho đan sư cũng có sức chiến đấu.
Có điều công pháp của phái Thiên Tâm còn là một quyển cấp thấp, thì nói gì tới kỹ pháp.
Tìm khắp đại lục Long Tường, nơi có được nhiều công pháp và kỹ pháp nhất chỉ có học viện Đạo Tâm, mà cũng chỉ có đi vào học viện Đạo Tâm mới có thể học được những kiến thức khiến cho tất cả đan sư thấy thèm thuồng, ngoài ra, ở học viện Đạo Tâm cũng có đạo sư chuyên giảng dạy, sẽ có lợi hơn bản thân mình tìm tòi nhiều.
Diệp Hàn đã sớm nghe nói về việc Du Tiểu Mặc không được Khổng Văn coi trọng, hắn có thể tới được thành tựu hiện tại, hoàn toàn dựa vào tự hắn tìm tòi, nhưng nghề nghiệp đan sư này vô cùng tinh túy và thâm sâu, nếu muốn dựa vào bản thân mà tìm hiểu hết đạo lí, đó là việc bất khả thi.
Tuy Diệp Hàn không biết Lăng Tiêu có thể đưa Du Tiểu Mặc tới đó không, nhưng ông tin Du Tiểu Mặc sẽ có cách nghĩ riêng của mình, nhớ ngày đó, lúc còn trẻ ông cũng mong ước một ngày có thể tới học viện Đạo Tâm, chỉ là thời điểm đó điều kiện của ông quá kém, tư chất cũng không tốt lắm, cuối cùng đành phải bỏ qua.
Chuyện này vẫn là sự tiếc nuối lớn nhất trong lòng Diệp Hàn.
Tuy bản thân mình không thể theo học ở Đạo Tâm, nhưng ông rất hy vọng Du Tiểu Mặc có thể đi, dù sao đó cũng là một cơ hội, nếu như bỏ lỡ, chỉ có thể đợi ba năm sau rồi.
Ngoại trừ việc lên cấp thì mỗi đan sư nều hy vọng bản thân có thể trở nên mạnh mẽ như tu luyện giả, có thể sống sót mà không cần dựa vào sự bảo vệ của người khác.
Quả thật là Du Tiểu Mặc đã động tâm, nhưng kỹ pháp cũng chỉ là một nguyên nhân trong đó thôi.
Nguyên nhân chính thức khiến hắn động tâm đó là bây giờ hắn đang ở bình cảnh, điều này làm cho hắn ý thức được sự thiếu thốn trầm trọng về kiến thức với nghề đan sư này, cho nên sau khi nghe Diệp sư thúc nói xong, Du Tiểu Mặc lập tức khao khát được tới học viện Đạo Tâm.
Du Tiểu Mặc nhìn về phía Lăng Tiêu trong ánh mắt tràn đầy sự mong đợi.
Lăng Tiêu hơi suy nghĩ một chút, “Tin tức này đúng là rất đáng, ta đồng ý.”
Diệp Hàn thở phào một tiếng, đồng thời nở nụ cười mừng rỡ, vừa nãy ông còn lo lắng họ sẽ không chịu.
Sau khi hai bên trao đổi đồ vật, Diệp Hàn cầm hoàng huyết thảo rời khỏi Đô Phong, còn chuẩn bị xong linh thảo rồi thì phải làm sao để luyện ra được Thanh Vân đan, cái đó là chuyện riêng của Diệp Hàn rồi.
|
CHƯƠNG 206: XƯNG HÔ
Lăng Tiêu cũng không vội vã rời khỏi phái Thiên Tâm, y đã đáp ứng với Viên Mạch sẽ trợ giúp Chu Bằng ổn định địa vị, tuy thân phận của Viên Mạch chỉ đứng dưới mỗi chưởng môn, nhưng vẫn có một số người sợ hãi Lăng Tiêu hơn.
Những người lúc trước đã từng phản đối Thang Phàm, sau khi lão chết, họ vẫn xông ra như măng mọc sau mưa, Chu Bằng không lập tức chèn ép họ, mà an bài những người nguyện ý thần phục mình đưa lên vị trí mà những thân tín của Thang Phàm bỏ trống.
Ví dụ như đám người Tiêu Long, trước khi Thang Phàm chết đi, Tiêu Long và đồ đệ của lão là những người thân cận nhất.
Trước kia Chu Bằng đã không thích đám người này, nhưng hắn không giết họ, mà tìm cái cớ đẩy họ sang một ngọn núi cằn cỗi thiếu tài nguyên, ở đó, tay họ có dài thế nào cũng không với nổi tới núi Vô Song, cũng không tạo thành sóng gió gì.
Tiêu Long và Lôi Cự không dám náo loạn, sau khi Lăng Tiêu giết chết Thang Phàm, hai người đã sợ vỡ mật.
Nơi thay đổi lớn nhất là Võ Hệ, còn Đan Hệ không liên quan nhiều tới tranh đấu trong phái Thiên Tâm, cũng vì vậy mà không thay đổi nhiều, chỉ là không khí vẫn có chút khác.
Ba ngọn núi lớn của Đan Hệ, chỉ có Thiên Phong là thân cận với Thang Phàm nhất, nhưng Thang Phàm đã chết, họ cũng mất đi ưu thế lớn, rồi Đô Phong lại có thêm cái núi dựa lớn là Du Tiểu Mặc, cho dù Khổng Văn đã chết, nhưng địa vị của họ vẫn không ảnh hưởng.
Chu Bằng biết rõ Lăng Tiêu rất coi trọng Du Tiểu Mặc, Du Tiểu Mặc lại rất coi trọng các vị sư huynh của hắn, sau khi làm chưởng môn kế nhiệm, điều lệnh đầu tiên ban bố chính là, tư chất của ba ngọn núi lớn sẽ phân phối theo bình quân, không tái diễn tình trạng chênh lệch hẳn một bên nữa.
Sau khi điều lệnh này được ban hành, bất kể là Đô Phong hay Phi Phong, tất cả đều vỗ tay vang dội, chỉ có Thiên Phong làm ra vẻ yên lặng, tuy bất mãn, nhưng không ai dám phản đối.
Mãi cho tới khi phái Thiên Tâm được chỉnh đốn ổn ổn, địa vị của Chu Bằng cũng vững chắc, cũng là lúc Lăng Tiêu chuẩn bị rời khỏi phái Thiên Tâm.
Chu Bằng biết sớm muộn gì Lăng Tiêu cũng phải đi, cho nên không ra sức khuyên bảo y ở lại, chỉ là nói cho y biết, bất kể Lăng Tiêu là ai, hắn vĩnh viễn coi y là đại sư huynh của mình.
Cuối cùng bị Lăng Tiêu mắng một câu làm dáng mới ủ rũ bỏ chạy.
Bên kia, Du Tiểu Mặc lại muốn cùng các sư huynh diễn một màn chia tay cảm động, nhưng bị Lăng Tiêu bác bỏ rồi.
Kết quả sau khi cò kè mặc cả đó là, tới mặt mũi cũng không được nhìn, hơn nữa mấy sư huynh cũng không ở Đô Phong, muốn tạm biệt cũng phải tìm họ mới được, cuối cùng, Du Tiểu Mặc đành phải rưng rưng viết một phong thư cho các sư huynh, sau đó bị Lăng Tiêu xách đi như gà con, rời khỏi phái Thiên Tâm.
Nhìn phái Thiên Tâm càng ngày càng nhỏ trong tầm mắt, Du Tiểu Mặc không kiềm được mà rơi xuống hai giọt nước mắt cá sấu, hắn đột nhiên nhớ tới một việc chưa làm, sao hắn có thể quên hốt luôn cái bồn hỏa diễm hoa của Khổng Văn làm của riêng vậy trời, quá sơ suất!
“Lăng sư huynh, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?”
Du Tiểu Mặc chun mũi một cái, nhanh chóng hít đám nước mắt còn chưa kịp rơi lại, tốc độ nhanh như thể mấy giọt nước mắt kia chỉ là giả vậy.
Lăng Tiêu nghiêng đầu buồn cười nhìn hắn một cái, “Còn gọi ta là Lăng sư huynh?”
Du Tiểu Mặc ngẩn ngơ, đúng rồi, họ đã rời khỏi phái Thiên Tâm, sau này không biết còn có ngày trở lại không, hơn nữa bây giờ Lăng Tiêu cũng không còn là đại đệ tử của phái Thiên Tâm nữa, đương nhiên không phải sư huynh của hắn, “Vậy ta phải gọi ngươi là gì?”
Lăng Tiêu vuốt cằm, đột nhiên đề nghị: “Hay là cứ gọi Tiêu đi.”
“Không được.” Du Tiểu Mặc không thèm suy nghĩ đã phản đối, gọi thế này quá buồn nôn luôn á, “Sau này ta kêu ngươi là Lăng đại ca ha.”
“Không được.” Đến phiên Lăng Tiêu phản đối.
Du Tiểu Mặc hỏi, “Vì sao lại không được?”
Lăng Tiêu siết chặt cái hông nhỏ nhắn của hắn, ép cho hạ thân của hai người dính chặt vào nhau, đưa ngón trỏ ra nâng cằm hắn như đùa giỡn trai nhà lành, cười xấu xa nói: “Đại ca sẽ hôn em sao? Đại ca sẽ ân ái với em sao? Đại ca sẽ đối xử với em như ta sao?”
Thân thể Du Tiểu Mặc cứng đờ, vậy mà hắn lại có thể cảm thấy cái nơi rất lớn của Lăng Tiêu, mặc dù bây giờ nó vẫn còn đang trong trạng thái ngủ đông, nhưng dù cách một lớp quần áo vẫn có thể cảm thấy rõ ràng hình dạng như vậy, hắn biết đêm đó đã để lại cho mình ám ảnh rồi.
Mặt Du Tiểu Mặc đỏ bừng, “Ngươi thả ta ra trước đã.”
Lăng Tiêu lại giở trò đùa giỡn vô lại, “Sau này em gọi ta là Tiêu, ta sẽ buông em ra.”
Bờ môi Du Tiểu Mặc run rẩy, có loại xúc động muốn nhào vào cắn chết y luôn cho rồi, sau đó hắn thật sự xúc động luôn, há mồm cắn một phát lên cánh tay Lăng Tiêu, cắn chưa đủ còn gặm thật chặt.
Lăng Tiêu không nhịn cười nổi, giật giật cánh tay, “Nhả ra.”
Du Tiểu Mặc lắc đầu điên cuồng, “Hông ả~”
Lăng Tiêu đành phải đầu hàng, không phải vì bị cắn đau, trên thực tế y căn bản chẳng đau cũng chẳng ngứa, “Được rồi, ta không ép em nữa, như vậy chúng ta lùi một bước, sau này em gọi ta là Lăng Tiêu, sao nào?”
Du Tiểu Mặc suy nghĩ một chút, gật gật đầu, vì vậy nhả ra, thực ra miệng hắn cũng cắn tới mỏi nhừ rồi.
Lăng Tiêu giơ cánh tay lên, nheo mắt, bên trên thậm chí chẳng để lại một dấu răng, dù sao chất lượng quần áo của y vẫn không đổi, nhưng lại có một vũng nước miếng thật lớn, óng ánh long lanh, nếu không phải chất liệu vải không thấm nước, hẳn là đã sớm thẩm thấu.
Du Tiểu Mặc vừa xoa xoa cái miệng ê ẩm, vừa cẩn thận quan sát nét mặt y, thấy Lăng Tiêu híp mắt lại, lập tức lùi ra sau một bước, rúc vào góc xe.
Lăng Tiêu hít một hơi thật sâu, tặng cho Du Tiểu Mặc một nụ cười ấm áp, ấm như gió mùa xuân luôn ấy chứ, chỉ thấy y nhẹ giọng gọi tên Du Tiểu Mặc, “Du Tiểu Mặc.”
“Có~” Du Tiểu Mặc yếu ớt giơ tay lên, thật là đáng sợ, đây là lần đầu tiên Lăng Tiêu gọi đầy đủ họ tên của hắn đó.
Lăng Tiêu tiến đến trước mặt hắn, nhìn chằm chằm nước miếng trên khóe môi hắn, tà mị liếm môi một cái, “Du Tiểu Mặc, nước miếng của em thật sự quá nhiều, xem ra cần có người giúp em mới được.”
Du Tiểu Mặc “Hả?” một tiếng, gương mặt Lăng Tiêu đã phóng đại trong tầm mắt của hắn, thừa dịp hắn há miệng liền tranh thủ tấn công, cắn một phát cực kì chính xác, đau tới mức Du Tiểu Mặc hét một tiếng thảm thiết.
Lăng Tiêu giữ chặt đầu hắn, đầu lưỡi nhẹ nhàng thăm dò trong khoang miệng, mang theo một loại cường thế không cho cự tuyệt, nhưng động tác không thô lỗ quá, cuốn chặt lấy đầu lưỡi Du Tiểu Mặc, tiếng chậc chậc vang lên, quả nhiên là nói được thì làm được, giống như muốn hút hết toàn bộ nước miếng trong miệng hắn vậy.
Du Tiểu Mặc vẫy cờ trắng ngay lập tức.
Thời điểm Lăng Tiêu buông hắn ra, cả người hắn đều nằm trọn trong vòng tay y, thở hổn hển.
Lại bị lợi dụng rồi!
…
Học viện Đạo Tâm nằm ở phía bắc của đại lục Long Tường, khoảng cách giữa nơi này và phái Thiên Tâm xa xôi đáng sợ như trời đất cách biệt, cho nên dù có rất nhiều người mong muốn tới học viện Đạo Tâm thi tuyển nhưng cũng đành bất lực, bởi vì đại lục Long Tường quá khổng lồ.
Đại lục Long Tường là một lục địa rộng lớn bao la, những môn phái thế lực chiếm cứ nguyên một vùng như phái Thiên Tâm, thì cũng chỉ là một phần đất nhỏ nhoi mà thôi, nếu muốn bay từ phía nam tới phía bắc, chỉ sợ phải bay vài thập niên mới có thể đến nơi, nhưng mà có cường giả nào dư thừa tinh lực tới mức bay vài thập niên như vậy?
Hơn nữa vì vùng phía nam khá hoang vu, các loại phương tiện giao thông cũng không tiện lợi cho lắm.
Đương nhiên, muốn đi từ phía nam tới phía bắc không chỉ có mỗi một con đường là bay, trên thực tế còn có hai phương pháp khá nhanh.
Một là thông qua truyền tống trận, nhưng nếu muốn dùng truyền tống trận để đi tới phía bắc phải trả một giá tiền rất cao, nhiều người thậm chí còn chẳng bỏ ra nổi một nửa số đó, cách thứ hai thì càng khó thực hiện, đó là dùng không gian truyền tống, loại phương pháp truyền tống này cần năm cường giả Hoàng cảnh hợp tác tạo dựng lên, vậy là việc này cũng trở thành bất khả thi, bởi vì đó giờ phía nam mới chỉ có cùng lúc ba vị cường giả Hoàng cảnh mà thôi.
Điều kiện hạn chế, tuy địa thế của phía nam rất thích hợp cho các thế lực phát triển, nhưng vì phí tổn quá cao, dẫn tới tình trạng phía nam khá lạc hậu hơn hẳn so với phía bắc.
Nghe nói, truyền tống trận ở phía nam mỗi năm chỉ mở ra chưa tới trăm lần, đôi khi một tháng còn chẳng mở nổi một lần, cho nên trong lúc mấy thế lực lớn đấu nhau tới ngươi chết ta sống mà chẳng thèm lo lắng người từ ngoài đến lợi dụng tình cảnh này, cũng là có nguyên nhân.
“Lăng… Tiêu, vì sao chi phí của truyền tống trận lại đắt như vậy?”
Lông mày Du Tiểu Mặc đều nhăn lại tới dính vào nhau luôn rồi, đây là lần đầu tiên hắn gọi thẳng tên của Lăng Tiêu đó, cảm giác quá kì lạ.
Lăng Tiêu nói, “Bởi vì khoảng cách truyền tống càng xa, càng tiêu hao nhiều năng lượng, mà thiết linh thạch cần dùng để bày trận không dễ gì mua được, bình thường nếu có thể tiết kiệm thì sẽ tiết kiệm triệt để, hơn nữa khoảng cách giữa phía nam và phía bắc như thể đi xuyên qua đại lục Long Tường, cho nên chi phí cao là chuyện đương nhiên.”
Du Tiểu Mặc gật gật đầu, “Vậy bây giờ chúng ta muốn đi đâu?”
Lăng Tiêu nói, “Tới thành Nam Điệp, nơi đó cũng là thành thị duy nhất có truyền tống trận tới phía bắc.”
Thành Nam Điệp là thành thị lớn nhất phía nam, sở dĩ sự phát triển của nó còn phồn hoa hơn cả Thanh Thành, cũng vì tòa thành này có mấy truyền tống trận rất lớn, những truyền tống trận đó có thể truyền tống mọi người tới những nơi khác bên ngoài vùng phía nam, tuy rằng những truyền tống trận có khoảng cách xa thì rất ít người dùng, nhưng truyền tống trận có cự ly ngắn vẫn khá là đắt khách, với dòng người đông đúc đổ về đây mỗi ngày, thành Nam Diệp cũng kiếm bộn tiền.
|