Kỷ Cambri Trở Lại
|
|
Kỷ Cambri trở lại (Ngoại truyện) – TỘC LONG HUYẾT – 1 Tộc Long Huyết
Tác giả: Thủy Thiên Thừa Thể loại: hiện đại, tận thế, cường cường, 1×1. Biên tập: Light Beta: Fiery Chương 1
(294) “126, 127, 128…” Thiện Minh đang mồ hôi đầm đìa hít đất, chiếc áo ba lỗ bó sát màu đen bọc lấy cơ bụng khỏe khoắn săn chắc và tấm lưng mạnh mẽ của hắn, bên dưới chỉ mặc mỗi cái quần lót, bảo bối gồ lên giữa hai chân theo mỗi động tác hạ xuống mà gần như áp sát vào mặt đất, cơ thể tựa như một đường thẳng thuôn mảnh, từ đầu đến chân, thẳng tắp một đường, tràn đầy năng lượng và mỹ cảm. Đột nhiên, mặt đất dưới chân rung động, cái giá đặt một hàng tạ tay đung đưa phát ra tiếng ken két. Thiện Minh lập tức nhảy bật dậy. Động đất?! Hắn vội vàng mở cửa ban công, chân trần bước ra ngoài. Rung chấn khá nhẹ, tuy là động đất nhưng rõ ràng tâm địa chấn cách họ rất xa, hắn cũng không để ý lắm, định uống nước rồi tiếp tục rèn luyện. Không lâu sau, điện thoại reo lên, hắn túm khăn lông ném lên đầu, vừa lau mồ hôi vừa nhấc điện thoại: “A lô?” “Ba, Bắc Kinh vừa có động đất ạ?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Thẩm Trường Trạch. “Ờ, biên độ nhỏ thôi, động đất ở đâu thế?” “Thanh Hải.” “Mày đang ở Thái Nguyên đó hở, chỗ đó có chấn động nghiêm trọng không?” “Cũng không đến nỗi, xong việc con sẽ quay về Bắc Kinh, ba nhớ cẩn thận một chút.” “Có gì phải cẩn thận, Thanh Hải cách đây xa lắm.” Thẩm Trường Trạch trầm giọng nói: “Trận động đất này không đơn giản vậy đâu, ba còn nhớ chuyện đại tá Đường nhắc đến lần trước không?” Thiện Minh chợt nhớ Đường Đinh Chi từng nói với họ, gần đây viện khoa học phái một đoàn thám hiểm đến Thanh Hải khảo sát, liên quan gì đó đến nguồn năng lượng khổng lồ mới tra được. Lúc đó hắn không để ý, giờ nhớ lại mới thấy thời gian hết sức trùng hợp, hắn nhíu mày nói: “Lẽ nào có liên quan đến đoàn thám hiểm đó?” “Trong điện thoại không tiện nói.” “Ờ, vậy chờ mày về.” “Ba à.” “Gì nữa?” Giọng Thẩm Trường Trạch vừa khàn vừa dịu dàng: “Con nhớ ba lắm.” Thiện Minh cười nói: “Thằng quỷ, mới đi có mấy ngày thôi, mau về đi.” “Con sẽ cố gắng.” Cúp máy xong, Thiện Minh không còn tâm trạng rèn luyện nữa bèn dứt khoát đi tắm một cái, lấy vài thứ trong tủ lạnh ra hâm nóng rồi ăn. Hiện giờ, hắn đang sống trong căn biệt thự ở ngoại ô Bắc Kinh của hắn và Thẩm Trường Trạch, bình thường họ đều không ra khỏi cửa, chỉ khi ai có nhiệm vụ thì mới ra ngoài. Nhiệm vụ của Thẩm Trường Trạch hiển nhiên cái nào cũng liên quan mật thiết đến chính phủ và quân đội, nhiệm vụ của hắn thì đa phần không thể để lộ dưới ánh sáng, chẳng qua chỉ cần hắn không làm loạn trên lãnh thổ Trung Quốc, trước giờ quân đội đều mắt nhắm mắt mở, cho nên cuộc sống bây giờ của hắn rất chi là thoải mái. Đối với chuyện động đất, hắn vẫn không mấy để tâm, ăn cơm xong chơi game một chút rồi đi ngủ. Sáng hôm sau tỉnh dậy, Thiện Minh đi lấy sữa chua và bánh mì trong tủ, kết quả vừa mở gói bánh mì ra thì phát hiện bên trong đã mọc mốc. Thiện Minh nhíu mày bóp bánh mì, tiện tay vứt vào thùng rác, nào ngờ khi hắn mở sữa chua, lại một mùi hôi chua bốc lên.
Kỳ lạ thật, những thứ này mới mua hôm qua, còn chưa mở bao bì, ở nhiệt độ bình thường có để ba bốn ngày căn bản cũng không biến chất, sao mà mới qua một đêm đã hỏng hết rồi? Hắn mở ngăn tủ, ngó đồ dự trữ như thức ăn chín hay mì ăn liền gì đó, kinh ngạc phát hiện tất cả đều đã biến chất. Hắn lại mở tủ lạnh, thấy những thứ trong tủ lạnh chưa hỏng, nhưng bên trong đã thoang thoảng một mùi lên men quá độ. Thiện Minh thật sự không tài nào hiểu nổi. Rất nhiều thứ có thể cất trữ trong mấy tháng dưới nhiệt độ bình thường, sao chưa chi đã hỏng rồi? Hắn cũng chẳng còn tâm trạng ăn sáng nữa, mở máy tính muốn xem thử tin tức về trận động đất tối qua. Quả nhiên, trên mạng đâu đâu cũng là tin tức về trận động đất 8.3 độ Richter xảy ra tại Golmud Thanh Hải vào hôm qua, cũng may nơi đó ít người, thương vong không nhiều lắm. Hắn lướt qua thật nhanh, nội dung cơ bản đều na ná như nhau, lúc hắn đang định tắt web, đột nhiên bị vài tiêu đề trong mớ tin tức lộn xộn về động đất hấp dẫn sự chú ý. “Đồ ăn nhà tôi không để tủ lạnh qua đêm đã hỏng hết.” “Dây thường xuân mọc ngoài bờ tường nhà tôi qua đêm đã phủ quá nửa tòa nhà!” Thiện Minh mở bài viết nọ, phát hiện trong bài đăng về thức ăn bị hỏng, có hàng loạt người trả lời nội dung giống y hệt, hơn nữa còn đến từ rất nhiều tỉnh thành toàn quốc. Lòng Thiện Minh chùng xuống, hắn có dự cảm không được tốt, còn sự khủng hoảng này giống như virus lan tràn trên mạng, chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, trên mạng nổi đầy tin đồn, suy đoán gì cũng có. Hắn muốn gọi điện thoại cho Thẩm Trường Trạch, nhưng gọi không thông, thế là lại gọi cho Al, sau khi nghe máy, giọng điệu của Al khá nôn nóng: “Thiện, chỗ chú xảy ra chuyện rồi à?” Thiện Minh bình tĩnh hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” “Thức ăn hỏng hết đúng không?” “Trong tủ lạnh vẫn chưa hỏng.” “Hôm nay chú có ra ngoài không?” “Không.” “Bây giờ chú lái xe đến viện khoa học đi, mang theo cả hành lý, bên đó chưa chắc an toàn đâu.” Thiện Minh cau mày: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” “Đến rồi nói sau, nhớ mang theo vũ khí, dọc đường phải cẩn thận.” Nói xong cúp điện thoại. Thiện Minh cầm ống nghe, không hiểu gì hết. Sao hôm nay chuyện nào cũng bí ẩn thế nhỉ, khiến cho nghi vấn trong lòng hắn càng chất chồng. Hắn ngẫm nghĩ một lát, quyết định đến viện khoa học xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Thật ra không cần Al dặn, xưa nay súng và dao của hắn luôn kè theo bên người. Hắn thay quần áo, cầm chìa khóa ra khỏi cửa.
Do sống ở vùng ngoại ô, muốn vào nội thành phải băng qua một con đường núi rất dài, Thiện Minh vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Thẩm Trường Trạch lần nữa, nhưng vẫn không thể kết nối với đầu dây bên kia. Hắn hơi khó chịu, cứ cảm thấy chuyện này phiền phức hơn mình đã tưởng, nhưng hắn lại hoàn toàn mù mờ, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì. Sau khi xuống khỏi đường núi, xe chạy vào đường cao tốc. Đường cao tốc chạy vào Bắc Kinh vốn rất đông xe, thế mà hôm nay trên đường lại ít xe một cách lạ thường, suốt chặng đường thông thoáng, Thiện Minh đạp chân ga thật mạnh, kim chỉ tốc độ đã chỉ sang 130 dặm. Đột nhiên, phía trước xe một đoạn khá xa bất ngờ xuất hiện một bóng đen, bóng đen đó có tốc độ cực nhanh, Thiện Minh miễn cưỡng nhìn ra nó là một loài động vật lông lá. Hắn kịp thời kiềm chế phản ứng bản năng muốn tránh né, bởi vì lúc này mà xoay vô lăng thì chẳng khác nào tự tìm đường chết, xe sẽ lập tức trượt ra ngoài, hắn chỉ có thể cố sức đạp thắng xe, tông vào bóng đen nọ. Va rầm một tiếng, bóng đen bị hắn tông bay ra xa, cùng lúc đó chiếc xe cũng bắt đầu trượt theo. Thiện Minh siết chặt vô lăng, khống chế đầu xe, vỏ lốp ma sát với mặt đường xi măng phát ra tiếng hãm phanh chói tai. Sau khi dừng xe, Thiện Minh thở hổn hển, hung tợn mắng: “Súc sinh muốn chết này.” Làm thế nào hắn cũng không ngờ được trên đường cao tốc lại có động vật đột nhiên lao ra, động vật bình thường chưa ngu đến mức đó, thấy xe chạy tốc độ cao mà còn ráng xông lên. May là kinh nghiệm lái xe lúc gặp nguy của hắn phong phú đấy, chứ nếu đổi thành tài xế khác, phản ứng bản năng sẽ là xoay vô lăng, nếu đột ngột chuyển hướng ở tốc độ 130 dặm, chiếc xe sẽ bị hất tung lên như xe hơi đồ chơi, con súc sinh này tự tìm chết thì thôi đi, còn suýt hại hắn bị lật xe nữa. Sau khi đánh xe vào điểm dừng xe khẩn cấp [1], Thiện Minh lấy ra một cái nón lưu lượng từ cốp xe, định bụng đặt ở sau con vật kia để cảnh báo cho những xe sau. Đặt nón lưu lượng xong, nhìn con thú nằm trong vũng máu chảy hơn hai, ba mươi mét hắn quyết định qua xem thử. lh1 [1] Điểm dừng xe khẩn cấp: Bình thường xe chạy trên đường cao tốc không được phép dừng xe trừ các trường hợp đánh xe vào điểm nghỉ – phần đường phình ra tay phải được gắn biển như sau. Đi tới rồi, hắn mới phát hiện đó là một con chó chăn cừu Đức có hình thể khá lớn, chó chăn cừu Đức không phải loại chó cỡ lớn, nhưng con chó này lại có hình thể của chó Great Dane [2], hắn thấy nó đang nằm thở phì phò. Giant George [2] Chó Great Dane Vậy mà vẫn chưa chết? Thiện Minh đang do dự có nên tiện đường mang nó về viện khoa học hay không, ai ngờ con chó máu me đầm đìa kia đột nhiên mở mắt ra, đột ngột bật dậy như thể cải tử hồi sinh, nhào về phía hắn. Thiện Minh thật sự không ngờ con chó trông như sắp chết này vẫn còn sức bật lớn như vậy, lúc này hắn không kịp lấy vũ khí ra, chỉ có thể đá một cú, nhắm vào cái miệng đang há to của con chó. Hắn có thói quen mang giày bộ đội lục chiến [3], đế giày rất cứng, đạp thẳng vào miệng con chó. Vậy mà nó còn chưa chịu nản lòng, móng vuốt sắc bén duỗi về phía hắn, lúc này Thiện Minh đã rút dao găm ra, rạch thủng cổ nó. lh3 [3] Giày bộ đội lục chiến Một dòng máu nóng trào ra từ động mạch chủ của cổ chó, bắn tóe lên người Thiện Minh, con chó từ từ nhũn xuống, lần này chết thật rồi. Thiện Minh thở hổn hển, cơn giận bùng lên, đang yên lành lái xe cũng đụng phải chuyện nguy hiểm thế này, mình đúng là xúi quẩy. Chưa đợi Thiện Minh kịp thả lỏng, hắn bỗng thấy lông tơ dựng hết cả lên, da đầu tê rần như bị kim châm, cảm giác lâm nguy là bản năng hắn đã hình thành sau vô số lần sống mái trên chiến trường. Hắn quay phắt đầu lại, trong khu rừng nhỏ dưới đường cao tốc có ba con chó chăn cừu Đức hình thể khổng lồ đang chạy về phía hắn, con nào con nấy cũng to khỏe, vóc dáng không thua gì sói con. Thiện Minh chửi thầm một tiếng, xoay người chạy lên xe, vừa chạy vừa rút súng ra. Khi hắn sắp với tới nắm cửa thì từ bên kia, một con chó đã phóng lên nóc xe, há cái miệng to như cái chậu máu từ trên cao táp xuống mặt hắn, Thiện Minh bắn một phát xuyên thủng đầu nó, nhanh chóng mở cửa xe, trốn vào bên trong. Hai con chó còn lại tông mạnh vào cửa xe và cửa sổ, cánh cửa chắc chắn của chiếc Land Rover bị húc đến lõm cả vào, thậm chí lớp kính thủy tinh công nghiệp cũng xuất hiện vết nứt. Thiện Minh vội vã nổ máy, đạp chân ga lao đi, hai con chó chưa chịu nản chí, đuổi theo sau ít nhất một cây mới hậm hực ngừng lại, Thiện Minh nhìn con súc sinh hung hãn qua kính chiếu hậu, nghi vấn trong lòng càng lúc càng nhiều. Nếu như đụng phải chó ngao Tây Tạng [4], Thiện Minh cũng không thấy kỳ lạ, nhưng chó chăn cừu Đức là loại chó được huấn luyện kỹ lưỡng, sao lại đột nhiên vô duyên vô cớ tấn công người? Hơn nữa lực tấn công này vượt xa chủng loại của chúng nó. lh4 [4] Chó ngao Tây Tạng Hắn nhớ Al dặn mình phải cẩn thận trong điện thoại… tại Bắc Kinh chính trị ổn định và trị an tốt đẹp như bây giờ, tại sao Al lại dặn hắn phải cẩn thận? Có gì phải cẩn thận? E rằng bên kia Bắc Kinh đã xảy ra chuyện lớn, chỉ là trong điện thoại Thẩm Trường Trạch và Al không thể nói rõ với hắn, hắn phải mau chóng đến viện khoa học. Nhớ đến việc không thể gọi được cho Thẩm Trường Trạch, Thiện Minh đấm mạnh vào vô lăng. Thức ăn nhanh chóng biến chất, đường cao tốc gần như không một bóng người, những con chó đột nhiên trở nên hung hãn và hình thể to bất thường, Thẩm Trường Trạch và Al muốn nói lại thôi… mọi thứ khiến cho Thiện Minh nhận ra rằng, tình hình đang diễn ra bây giờ, có khi còn phức tạp hơn tất cả những nhiệm vụ mà hắn từng trải qua. Thủy Thiên Thừa: Phiên ngoại dài này đại khái kể lại vài chuyện quan trọng mà họ đã trải qua từ khi tận thế đến nay, quan trọng là phần về Hải Long, mong rằng không cần viết quá dài… Hơn một năm rồi mới lại viết về ba Thiện và bé Long, tôi thấy vui lắm!!!!
Lảm nhảm: chương 1 đăng vậy thôi chứ chương 2 không biết chừng nào đăng =)))) Mọi người qua ủng hộ Kỷ Cambri trở lại của bạn Fiery nha >v< Chương 2 Tagged: thủy thiên thừa
|
Kỷ Cambri trở lại (Ngoại truyện) – TỘC LONG HUYẾT – 2 Tộc Long Huyết
Tác giả: Thủy Thiên Thừa Thể loại: hiện đại, tận thế, cường cường, 1×1. Biên tập: Light Beta: Nana Chương 2
(295) Còn chưa ra khỏi đường cao tốc, Thiện Minh đã hiểu tại sao giọng điệu của người cũng từng trải qua sóng to gió lớn như Al lại sốt sắng như vậy, bởi vì còn chưa vào thành phố, chỉ cần nhìn tình hình trước mắt là đủ cho hắn đoán ra, nội thành nhất định đã loạn hết lên rồi. Lối vào đường cao tốc dẫn đến Bắc kinh bị hơn trăm chiếc xe hơi chặn kín, trạm thu phí rõ ràng không có người nào trực, cửa kính cũng bị đập vỡ, tiếng còi xe rít lên khiến cho da đầu tê dại rất nhiều người lớn tiếng la ó, đạp ga tông vào chiếc xe khác, nhưng mặc kệ cố gắng cỡ nào cũng không thể vượt qua làn xe chồng chất để đến nơi họ muốn đến. Liếc mắt nhìn sang, ngoại trừ xe cộ hỗn loạn thì là dòng người hỗn loạn, ai cũng quát tháo ầm ĩ, có người hình như còn muốn chỉ huy dòng xe lưu thông, nhưng tất cả đều phí công. Thiện Minh biết tình hình đã phát triển vượt xa sự tưởng tượng của mình, hắn quả quyết bỏ xe lại, đeo hành lý đơn giản lên lưng, đi về phía cửa thu phí. Hắn tiện tay túm lấy một người đàn ông, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại loạn thế này?” Thấy cả người Thiện Minh bê bết máu, người đàn ông nọ hốt hoảng nói: “Tôi không biết! Tôi muốn về nhà, con tôi đang ở nhà một mình, bọn họ nói trong thành phố đang náo loạn, đâu đâu cũng thấy cướp giật.” Thiện Minh buông người đó ra, mặt mũi sa sầm đi về phía trước. Hắn vượt qua dòng xe và dòng người đông nghịt, băng qua trạm thu phí, xe cộ ra vào thành phố dồn thành một tốp, hắn buộc phải đi bộ vào nội thành, trong khi đó rất nhiều người chưa nỡ bỏ xe lại. Thiện Minh lấy di động ra lần nữa, muốn bảo Al nghĩ cách đến đón mình, nhưng phát hiện di động đã không còn tín hiệu. Hắn bực tức ném di động, ném luôn tất cả những thứ không cần thiết trong balô, bắt đầu chạy với hành trang gọn nhẹ. Từ đây vào nội thành phải hơn ba mươi km, nhưng cũng chỉ ngang ngửa một chuyến chạy đường dài của hắn mà thôi. Chạy sáu km, Thiện Minh rời khỏi đường cao tốc, quả nhiên đúng như lời người đàn ông kia nói, trong thành phố hết sức hỗn loạn. Hắn đi ngang qua mấy siêu thị và cửa hàng lớn nhỏ, tất cả đều bị cướp sạch không còn chút gì, có người đang lo khuân đồ lên xe, lại còn lớn giọng rêu rao muốn đến siêu thị tiếp theo mua đồ. Người trên đường đi lại hối ha hối hả, chẳng còn tuần tự gì nữa, thành phố Bắc Kinh vẫn luôn nhộn nhịp giờ đây quạnh quẽ tiêu điều, người trong thành phố cứ như bỗng dưng bốc hơi. Tuy rằng Thiện Minh không muốn suy đoán vô căn cứ, nhưng nhìn tình cảnh trước mắt, kết hợp với lời đồn về năm 2012 đã xôn xao mấy năm nay, bất cứ ai cũng sẽ nghĩ đến hai chữ: Tận thế. Bắt đầu từ động đất ở Thanh Hải hôm qua đến giờ chỉ mới qua có một ngày, thế mà khủng hoảng đã lan ra khắp cả nước như bệnh dịch, người sống ở vùng núi hẻo lánh như hắn có lẽ vẫn chưa nhận rõ mức độ nghiêm trọng của sự việc nhanh như vậy, nhưng người dân trong thành phố đã bắt đầu điên cuồng tranh nhau mua thức ăn mặc dù Thiện Minh không sợ hãi đến thế, nhưng hắn cũng cảm thấy bất an giống như những người đang trải qua cục diện hỗn loạn này, là nỗi bất an to tát nảy sinh khi thế giới mình đang sinh sống bị đảo điên hoàn toàn. Hắn tìm đại một chiếc xe hơi trong thành phố, khởi động máy, chạy về hướng viện khoa học.
Không mất bao lâu, hắn đã tới viện khoa học. Viện khoa học trông cũng chẳng bình yên lắm, người ra vào nhiều gấp mấy lần bình thường Thiện Minh đến phòng bảo vệ, nhờ họ liên lạc với Đường Đinh Chi, không lâu sau, hắn được cho phép vào. Hắn từng đến đây với Thẩm Trường Trạch không ít lần, khác với phòng thí nghiệm bí ẩn dưới lòng đất, đây là nơi làm việc quang minh chính đại của Đường Đinh Chi, rất nhiều thí nghiệm không có tính cơ mật quá cao đều được hoàn thành ở nơi này. Hắn nhanh chóng tìm được Al và Đường Đinh Chi. Thấy hắn, Al vội vàng chạy qua: “Thiện? Chú không sao chứ, sao người ngợm nhiều máu vậy?” “Dọc đường tôi đụng phải con chó, thấy tôi liền tấn công, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bên ngoài loạn cào cào cả rồi.” Đường Đinh Chi bước qua, trên gương mặt tái nhợt chẳng có biểu cảm gì, chỉ nói một cách máy móc: “Đã phái quân đội đi duy trì trật tự rồi, nhưng mà hiệu quả không lớn, suy cho cùng thì người họ đối mặt cũng là dân thường, bây giờ lời đồn nổi lên khắp nơi, chúng tôi cũng rất đau đầu.” Thiện Minh nhíu mày nói: “Rốt cuộc là sao?” Hắn hạ giọng: “Trường Trạch nói với tôi, có thể động đất liên quan đến đội thám hiểm?” Đường Đinh Chi nghiêng nghiêng đầu: “Đi theo tôi.” Ba người vào phòng họp đóng kín, Đường Đinh Chi mệt mỏi thở dài: “Nể mặt Thẩm Trường Trạch, tôi chỉ có hai phút giải thích cho cậu.” Thiện Minh bực dọc nói: “Mẹ nó anh lãng phí bốn giây rồi đấy, nói mau đi.” “Sự hỗn loạn bây giờ có liên quan đến động đất, động đất đã khuếch tán một loại năng lượng mà chúng tôi không biết, năng lượng này rất mạnh, nó chính là nguyên nhân đội thám hiểm đến Thanh Hải khảo sát, ban đầu chúng tôi cứ tưởng phát hiện được nguồn năng lượng mới, nhưng hiện giờ xem ra hiển nhiên không phải vậy. Sau động đất chúng tôi mất liên lạc với đội thám hiểm, từ những thông tin thu được trước mắt, nguồn năng lượng này có thể khiến động thực vật tiến hóa, chẳng hạn như vi khuẩn tăng tốc độ sinh sản, thức ăn biến chất, thực vật sinh trưởng nhanh chóng, hình thể của động vật biến lớn, có tính công kích, tóm lại đây là một nguồn năng lượng khiến cho cơ thể sinh vật tiến hóa, mà loại tiến hóa này, nếu như không thể ngăn chặn, một tuần sau thành phố Bắc Kinh sẽ có người chết hàng loạt.” “Tiến hóa…” Thiện Minh cảm thấy tay chân lạnh toát: “Vậy còn người thì sao? Người có tiến hóa không?” “Có, đã có người xuất hiện biến dị thân thể, chỉ là số lượng rất ít.” Al cào cào mái tóc vàng: “Điên hết rồi, tất cả điên hết rồi.” “Trường Trạch thì sao? Nó còn ở Thái Nguyên, tôi không gọi cho nó được.” “Bị nguồn năng lượng kia ảnh hưởng, hôm qua mọi thiết bị thông tin ở khu vực gần Thanh Hải đều bị tê liệt, hôm nay đã lan đến gần Bắc Kinh, cậu không liên lạc được là chuyện bình thường, chúng tôi đã phái trực thăng đến đó tiếp ứng rồi, chắc sẽ quay về nhanh thôi.” Thiện Minh thở phào nhẹ nhõm: “Vậy bên anh có biện pháp nào để ngăn chặn loại… tiến hóa này không?” Đường Đinh Chi nói chắc như đinh đóng cột: “Hoàn toàn không.” Thiện Minh trầm giọng nói: “Đây không phải cái gọi là ngày diệt vong của thế giới chứ?” Đường Đinh Chi đẩy mắt kính, đôi mắt đen bóng ánh lên chút ảm đạm: “Có phải là ngày diệt vong của thế giới hay không thì tôi không chắc, nhưng nhất định là ngày diệt vong của nhân loại.” Thiện Minh vừa nhai bánh bích quy vừa uống cà phê, sắc mặt âm trầm nhìn nhân viên công tác đi tới đi lui trong đại sảnh viện khoa học, trên mặt người nào cũng mang một biểu cảm khó thể hình dung, Thiện Minh không biết sắc mặt của mình có giống họ hay không, chẳng qua lúc này hắn không lo nghĩ về tận thế, mà đang lo lắng con trai mình có thể bình an trở về không.
Al khoanh tay ôm ngực, cặp chân dài bắt chéo gác lên bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ. Mái tóc vàng óng dưới ánh mặt trời trông vẫn chói lòa như thế, ngũ quan sâu sắc như điêu khắc được dát một lớp sáng vàng, mang theo sự dịu dàng hiếm khi nhìn thấy mặt trời hôm nay cũng chẳng khác gì trước kia, nhưng hành tinh mang ơn thái dương đang bùng nổ một kiếp nạn trước nay chưa từng có. Hai người cứ lặng thinh như vậy hồi lâu, trong phòng họp chỉ có tiếng Thiện Minh nhai bánh quy rôm rốp. Al quay đầu sang: “Thiện.” “Hử?” “Anh không hề thấy bất ngờ.” “Cái gì?” “Từ lúc anh biết trên thế giới này có loại sinh vật như Long Huyết nhân tồn tại, thậm chí sau khi bản thân biến thành Long Huyết nhân, anh đã biết chúng ta hiểu quá ít về thế giới mà mình đang sinh sống, vậy nên bất luận hành tinh này có xảy ra chuyện gì khác thường, anh chỉ cảm thấy có lẽ vốn là như thế, chỉ tại chúng ta không phát hiện, hoặc chưa đến lúc mà thôi.” Thiện Minh cười nói: “Mẹ nó anh giả vờ thâm sâu gì đấy hả, tận với chả không tận, tôi chẳng thèm quan tâm. Mười mấy năm qua ở Du Chuẩn, chúng ta đã trải qua khối việc còn nguy hiểm hơn cái tận thế chó má này nhiều, vì vậy bất luận thế nào, chúng ta sẽ là những người chết sau cùng.” Al cười nói: “Đương nhiên rồi.” Hắn híp mắt lại lộ ra một tia khát máu: “Thật ra anh thấy hơi tò mò, rốt cuộc thế giới này sẽ biến thành thế nào.” Trợ lý của Đường Đinh Chi đột nhiên đẩy cửa phòng họp: “Thiếu tá Thẩm về rồi.” Thiện Minh lập tức đứng lên, sải bước ra ngoài. …… Ở ngay cổng, bảy tám người đàn ông mặc trang phục rằn ri rừng rậm dũng mãnh bước vào, thuốc màu trên mặt còn chưa lau sạch, ai cũng đầy vẻ vội vàng, Thiện Minh vừa liếc mắt đã trông thấy vị sĩ quan trẻ tuổi cao to anh tuấn đi đầu hàng, đó chính là con trai mà hắn nhặt được. Khi Thẩm Trường Trạch bước về phía hắn, không biết tại sao, khoảnh khắc đó hắn lại nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Trường Trạch năm tuổi bị hắn nhặt được, thân thể nhỏ yếu gầy gò, mặt mũi lấm lem nước mắt, tập tễnh đi theo sau hắn, miệng cứ kêu “muốn mẹ” đôi tay đôi chân từng nhỏ bé ngắn ngủn thấm thoát đã trở thành tứ chi thon dài cường tráng, nét nũng nịu nhõng nhẽo một thời cũng biến mất sạch sẽ, toàn thân chỉ còn lại sự cương nghị và dũng mãnh của một người đàn ông, một người chiến sĩ, một người quân nhân. Bắt đầu từ ngày nhặt được đứa bé đó, dòng máu khủng bố chôn giấu trong thân thể nhỏ bé của nó đã hoàn toàn thay đổi vận mệnh của hắn và vô số người. Al nói rất đúng, bất luận thế giới này có biến đổi kỳ lạ thế nào cũng không đáng để bất ngờ, bởi vì hành tinh cổ xưa này vốn đã ẩn chứa quá nhiều bí mật. “Ba.” Thẩm Trường Trạch bước vội đến gần hắn, kéo tay hắn, nhíu mày nói: “Sao cả người ba dính đầy máu vậy?” “Dọc đường đụng phải chó hoang, không phải của ba mày.” Thiện Minh nhìn hắn và các đồng đội: “Nhiệm vụ của mọi người kết thúc rồi à?” Thẩm Trường Trạch lắc đầu: “Không tiến hành được nữa.” “Tình hình ở Thái Nguyên nghiêm trọng lắm sao?” “Càng gần Thanh Hải thì càng nghiêm trọng.” Đường Đinh Chi bước qua: “Các cậu trở về rất đúng lúc, nếu muộn thêm hai tiếng, máy bay cũng hết cất cánh nổi.” “Đại tá, bên phía Thanh Hải thế nào? Tôi nghe nói tổ đặc chiến số chín phụ trách nhiệm vụ đảm bảo an toàn.” Đường Đinh Chi lắc đầu: “Đã hoàn toàn mất liên lạc, động đất cộng thêm nguồn năng lượng khổng lồ được giải phóng, đội thám hiểm và tổ số chín, hơn 90% đã bị diệt toàn quân. Hiện tại hệ thống thông tin ở Thanh Hải đã bị tê liệt toàn diện, chúng tôi đã tổ chức cứu viện, nhưng tình hình cụ thể ở đó thế nào rất khó nói.” Al thở dài: “Người của tổ số chín toàn là nhân vật lợi hại, thật đáng tiếc.” Thiện Minh biết, Al từng chấp hành nhiệm vụ với lực lượng bộ đội đặc chủng ngầm tối cao trong truyền thuyết —— tổ đặc chiến số chín, những người đó đều được chọn ra từ trăm ngàn lính mạnh, hồ sơ được bảo mật tối cao, nhiệm vụ chấp hành toàn là tuyệt mật. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ trở về, Al khen ngợi nhóm bọn họ không dứt miệng dù hắn rất ít khi khen ai, trong mắt của lính đánh thuê hạng nhất quốc tế tự cao tự đại này, chiến hữu hay kẻ địch đáng để vào mắt cực kỳ ít. Thẩm Trường Trạch gật đầu: “Theo tình trạng ở Thái Nguyên mà con thấy, chuyện xảy ra ở Thanh Hải có lẽ không còn là thứ mà sức người có thể chống chọi, bọn họ quả thật rủi nhiều may ít.” Thiện Minh nói: “Mấy đứa có bị thứ gì tấn công không?” Hoàng Oanh thốt lên: “Sao không có được chứ, mẹ kiếp, một con mèo mà qua đêm thôi đã lớn như con nghé, thấy cái gì cắn cái đó, bị tôi bắn một súng chết tươi.” Ô Nha vội vàng nói: “Tôi phải lập tức về nhà một chuyến, tôi đi xin nghỉ đây.” Thẩm Trường Trạch nói: “Đi mau đi, ai muốn về nhà thì chuẩn bị đơn đi.” Nói xong mệt mỏi thở dài. Thiện Minh nói: “Vào đây ngồi một lát.” Hai người vào phòng họp, Thẩm Trường Trạch đặt mông ngồi xuống ghế, nhắm nghiền hai mắt. Thiện Minh châm một điếu thuốc: “Robot Đường nói, đây là ngày diệt vong của nhân loại.” Thẩm Trường Trạch gật đầu: “Gần như là vậy.” “Nói chứ bây giờ ba mày vẫn chưa có cảm giác chân thật, hôm qua mới động đất, hôm nay đã nói tận thế đến rồi, chắc hẳn chưa ai phản ứng kịp. Có điều thức ăn thiếu thốn nghiêm trọng như vậy, chưa đầy ba ngày tất cả mọi người sẽ tỉnh táo lại, mày có dự định gì không?” “Phục tùng mệnh lệnh thôi, tựa vào cây to được hưởng mát, ở đây ít nhất không cần phải lo chuyện thức ăn.” Thiện Minh gật đầu nói: “Không sai, để xem sự việc có thể phát triển đến mức độ nào.” Thẩm Trường Trạch nhích lại gần: “Ba, thay quần áo đi, con nhìn không thoải mái.” Hôm qua hắn lo lắng cả ngày, thấy Thiện Minh mạnh khỏe không thương tổn, trái tim treo lơ lửng mới hạ xuống trên thế giới này, hắn có thể không bận tâm đến bất kỳ ai, duy chỉ có người trước mắt là ràng buộc hơi thở, sống chết của hắn. Thiện Minh bật cười: “Cuộc sống ở Hoàng thành làm mày ngu rồi hả, một tí máu có gì mà không thoải mái.” Thẩm Trường Trạch nắm cổ của hắn, nghiêm túc nhìn vào mắt hắn: “Con có dự cảm không tốt, con cảm thấy chúng ta sẽ phải đối mặt với nguy cơ rất lớn, thế mà con vừa về thì thấy ba bê bết máu, ba nói xem tâm trạng của con thế nào.” Thiện Minh nói: “Được rồi, lát đi thay.” Thẩm Trường Trạch cúi người hôn lên môi hắn. Thiện Minh nhẹ giọng nói: “Sao môi lại khô vậy, hửm?” Trong mắt ngập đầy dục vọng sâu nặng, Thẩm Trường Trạch khàn giọng nói: “Chờ ba liếm ướt chăng?” Thiện Minh cười, dùng sức lấp kín môi hắn. Chương 3
Tagged: thủy thiên thừa
|
Kỷ Cambri trở lại (Ngoại truyện) – TỘC LONG HUYẾT – 3 Tộc Long Huyết
Tác giả: Thủy Thiên Thừa Thể loại: hiện đại, tận thế, cường cường, 1×1. Biên tập: Nana Beta: Fiery Chương 3
(296) Tốc độ phát triển và tính chất nghiêm trọng của sự việc vượt xa sức tưởng tượng của tất cả mọi người. Sự biến dị đột ngột xảy ra này không hề dừng lại như mọi người đã hy vọng, trái lại càng lúc càng nghiêm trọng theo thời gian, ảnh hưởng của loại năng lượng đáng sợ kia từ từ lan rộng khắp toàn quốc, cuối cùng là toàn thế giới. Chỉ trong vẻn vẹn bốn ngày, không một quốc gia nào trên hành tinh này may mắn thoát khỏi tai vạ ập đến. Chỉ trong vẻn vẹn bốn ngày, nền văn minh và trật tự xã hội mà loài người mất nghìn năm xây dựng đã sụp đổ, thành phố biến thành chiến trường của tội ác và chết chóc cướp bóc, trộm giật và thương tổn đâu đâu cũng thấy khiến cho thành phố lớn mang tầm quốc tế trật tự và quy củ ngày trước trở thành vùng hoang sơ. Trước mặt loài người bị uy hiếp về an toàn tính mạng, trói buộc của pháp luật và đạo đức căn bản không còn bất cứ khả năng gò ép nào. Thức ăn nhanh chóng biến chất và sự điên cuồng tiến hóa ra khả năng tấn công của động thực vật trở thành kẻ địch lớn nhất của loài người. Chỉ trong vẻn vẹn bốn ngày, đã có hơn 6.000 người thiệt mạng trong các cuộc tấn công của động thực vật và bị nhiễm trùng do các cuộc tấn công đó tạo thành. Quân đội đi khắp nơi tiêu diệt động vật lang thang có thể cắn chết loài người trong một đêm, trấn áp tội phạm cướp bóc, nhưng dưới tình hình ngày càng hỗn loạn, họ đang ngày càng bất lực. Một tuần sau, tử vong quy mô lớn hơn do nạn đói tạo nên đã mở màn. Quân đội bắt đầu phân phát lương thực, nhưng cầu vượt xa cung, cách này chỉ có thể tạm thời xoa dịu tình hình, tử thần vẫn cướp đoạt những sinh mạng vô tội kia với tốc độ hàng ngàn hàng vạn người mỗi ngày, chưa kể theo thời gian dần trôi, đói khát, nhiễm trùng, thương tật, bệnh dịch… lại càng đẩy con người về phía vực sâu. Khi xã hội văn minh tuần tự ngày xưa biến thành địa ngục trần gian, mỗi một cá nhân trong đó đều cảm nhận rõ rệt hoàn cảnh của mình, không còn ai ảo tưởng rằng đây chỉ là một cơn ác mộng, bởi vì nỗi đau trong mộng sẽ không chân thật đến thế. Đường Đinh Chi đã làm việc liên tục suốt mười ngày, mỗi ngày nghỉ ngơi không quá ba tiếng. Thân là nhà khoa học của quân đội, anh đã nghĩ ra mọi biện pháp có thể để trấn áp bạo động, điều động lương thực, thực hiện các đối sách giảm bớt thương vong. Cũng như tất cả mọi người trên thế giới, anh hoàn toàn trở tay không kịp với thảm họa này, chỉ khác ở chỗ anh phải lo toan về sự sống chết của nhiều người hơn.
Al đang chuẩn bị cùng Thẩm Trường Trạch ra ngoài làm nhiệm vụ. Ở phía Nam thành phố phát hiện một ổ chuột biến dị, Al nhận trách nhiệm đi tiêu diệt. Trước khi đi, Al xoa gương mặt tái nhợt không có chút huyết sắc của Đường Đinh Chi: “Em có thể nghỉ ngơi một chút không, một chút thôi cũng được.” Đường Đinh Chi tháo kính xuống, mệt mỏi bóp ấn đường: “Al, kỳ lạ lắm, đã nhiều ngày không nghỉ ngơi tốt vậy rồi, lẽ ra phản ứng não của em phải càng lúc càng chậm chạp mới đúng, nhưng giờ lại trái ngược, tuy cảm thấy rất mệt nhưng bộ não của em lại vận hành càng lúc càng nhanh, càng lúc càng rõ ràng.” “Là em bị ảo giác thôi.” Al rút một con dao găm ra, cắm xuống bàn, chỉ vào bóng hình rọi trên mặt dao: “Em tự nhìn mình đi.” Đường Đinh Chi nhìn con dao đó, ngẩn ra. “Đinh Chi? Em không sao chứ?” Al nhíu mày nói: “Em cần phải đi nghỉ ngơi, ngay bây giờ, ngay lập tức, nếu không anh sẽ vác em về phòng trói lại.” Đường Đinh Chi muốn rút con dao ra, ai ngờ dao đâm sâu quá nên không rút ra được, Al rút dao ra: “Em muốn làm gì?” “Anh chọn đại chỗ nào đâm một cái đi.” Al không hiểu mô tê gì. “Nhanh lên, Al.” Al lại đâm con dao xuống bàn. Đường Đinh Chi kêu to: “Chính là chỗ này, đâm thêm lần nữa.” Al nhịn không được bật cười: “Cưng à, nếu câu này em nói trên giường thì anh sẽ vui hơn đấy.” Đường Đinh Chi đẩy đẩy hắn: “Al, đổi chỗ khác đâm cái nữa đi.” Mặc dù không hiểu gì, Al vẫn rút dao ra, đâm liên tục mấy nhát xuống bàn, cuối cùng hắn thật sự không nhịn nổi nữa: “Rốt cuộc em muốn làm gì?” Đường Đinh Chi ngẩng đầu lên, trong mắt lấp lóe tia hưng phấn, cảm giác cả gương mặt đều bừng sáng như thế chỉ xuất hiện khi nghiên cứu của anh có đột phá quan trọng, ví dụ như lần đầu tiên Al biến thành Long Huyết nhân bị anh rút máu: “Em có thể đoán được vị trí anh sẽ cắm dao thông qua động tác cổ tay của anh và quỹ đạo dao hạ xuống.” “Cái gì?” “Em biết việc này rất khó giải thích, tóm lại là, mấy hôm nay em phát hiện lực quan sát của mình đang tăng mạnh, chẳng hạn em liếc mắt một cái là biết độ dài và độ rộng chính xác của cánh cửa sổ này, chỉ cần nhìn vào tốc độ bước đi của anh, em có thể đoán chính xác anh cần mấy bước để đi được một trăm mét. Trước đây em tuyệt đối không có năng lực quan sát như vậy, nhưng mấy ngày qua em lại có, anh biết điều này có ý nghĩa gì không?” Al nheo mắt: “Lẽ nào em… tiến hóa?” Đường Đinh Chi đứng bật dậy, vội vã bước ra ngoài: “Em muốn đi tìm giáo sư Tùng, anh mau đi chấp hành nhiệm vụ đi, khi nào về sẽ nói cho anh nghe.” Al kéo cánh tay Đường Đinh Chi, xoay người đè anh lên tường, gương mặt gần kề, nói bằng giọng dịu dàng nhưng không cho phép từ chối: “Khi anh về, anh muốn thấy em đã nghỉ ngơi, được chứ?” Đường Đinh Chi gật đầu: “Được.” Al hôn Đường Đinh Chi một cái, vỗ mông anh: “Được rồi, anh đi đây.” “Al, anh nhớ phải cẩn thận.” Al chớp mắt nhìn Đường Đinh Chi, quay đầu bước đi. Thiện Minh vừa nhét lựu đạn vào áo khoác sát nách vừa nói: “Dù sao thì đây cũng chuẩn bị xong rồi, tốt nhất mày nên dẫn ba mày đi, nếu không thì dù phải bám đuôi chúng bây đây cũng phải đi.”
Thẩm Trường Trạch khoanh tay tựa lên bàn, bất đắc dĩ nói: “Không có gì thú vị đâu, một ổ chuột thôi.” “Chính cái ổ chuột này mới thú vị đấy, đây chưa thấy chuột lớn hơn chó bao giờ đâu.” “Ba à, không phải con không muốn dẫn ba đi, thân phận của ba rất đặc biệt, không tiện tham gia…” “Nhảm! Nhí!” Thiện Minh đạp cái rầm lên mép bàn: “Bây giờ giết người trên đường cũng chẳng ai quản, mày dẫn một đội đi diệt chuột, có phải là hành động bí mật gì đâu, dựa vào cái gì không thể dẫn ba theo.” Thẩm Trường Trạch muốn nói lại thôi. Thiện Minh nói: “Nếu dám nói là lo lắng cho sự an toàn của ba mày, ba mày sẽ đánh mày một trận trước.” Thẩm Trường Trạch nhíu mày: “Ba à, vi khuẩn và vi sinh vật biến dị không chỉ xuất hiện ở thực phẩm, mà còn ở vết thương nữa. Chuyến này ra ngoài, con có thể chắc chắn mọi người sẽ sống sót trở về, nhưng con không dám đảm bảo tất cả đều không bị thương gì cả. Một vị đại ca ở trung đoàn 108, thể chất cực kỳ tốt, năm đó bị mảnh đạn xuyên qua cổ vẫn sống được, thế nhưng hai ngày trước vì bị một con mèo biến dị cắn nát cánh tay, nhiễm trùng đến chết, dùng thuốc nào trên người anh ta cũng không cản nổi tốc độ nhiễm trùng. Ba có cần phải đi mạo hiểm không cần thiết như thế không?” Thiện Minh cầm băng đạn lên, soát các rãnh đạn một lượt, rắc một tiếng lắp vào trong súng, nói: “Từ khi động đất đến nay đã mười ngày rồi, đây còn chưa bước ra khỏi cửa viện khoa học nhé, mày cảm thấy ba mày là người có thể an phận ngồi trong nhà sao? Hôm nay không cho đi thì hôm khác ba mày cũng tự đi, đây không thể núp trong nhà mãi, không đối mặt với thế giới hoàn toàn mới này cả đời được.” Thẩm Trường Trạch quay đầu đi. Thiện Minh xoa tóc con trai: “Được rồi, không phải ra phố một chuyến thôi sao, mày có cần làm đến mức đó không. Ba mày cũng đâu có ngu gặp cứng còn đâm đầu vào chứ, nếu thật vậy thì ba mày đã chết cả trăm lần rồi, gần đây cái kiểu cứ muốn đem ba đi giấu của mày phiền quá thể.” “Ba, nếu đời này ba có thể có một lần, cho dù chỉ một lần, tỏ ra mềm yếu…” Thẩm Trường Trạch không nói tiếp được nữa, hắn cảm thấy suốt đời này mình cũng không thể nhìn thấy lúc Thiện Minh tỏ ra yếu đuối. Trong quá trình trưởng thành của hắn, trong tất cả nhận thức của hắn, ba hắn ngoại trừ cứng vẫn là cứng, nhưng chính người đàn ông cứng từ xương đến tận tim này là mạng sống của hắn. Thiện Minh tặc lưỡi một tiếng: “Chậc chậc, không có ai cho mày bảo vệ thì lòng tự trọng đàn ông không được thỏa mãn đúng không? Biết mày là Long Huyết nhân thuần huyết lợi hại rồi, ba cũng tự hào lắm chứ. Mày đấy, vẫn còn bé lắm, thôi được rồi, thân là ba mày, đây không so đo với mày nữa, để ba tới dỗ nào.” Thiện Minh ném MP5 [1] lên bàn, thân thể thoáng cái đã áp sát lên người Thẩm Trường Trạch, ôm cổ hắn, liếm môi nói: “Con trai yêu quý dẫn ba ra ngoài chơi đi, chừng nào về ba sẽ hầu hạ mày thật tốt nhé?” hinh11 [1] MP5: là súng tiểu liên 9 mm do Đức thiết kế, phát triển vào thập niên 1960 bởi nhóm kỹ sư thuộc nhánh công xưởng Tây Đức của Heckler & Koch. Thẩm Trường Trạch bật cười: “Mẹ nó ba đừng làm con sợ.” Thiện Minh vỗ đầu hắn: “Rốt cuộc muốn sao đây.” Thẩm Trường Trạch ôm eo Thiện Minh: “Ba định hầu hạ con thế nào?” “Cho mày tha hồ làm.” Bàn tay Thẩm Trường Trạch dời đến cặp mông vểnh săn chắc của Thiện Minh, mạnh tay vân vê: “Ba là người của con, vốn dĩ phải cho con tha hồ làm rồi, cái này không tính.” “Đậu má, thằng này càng ngày càng lưu manh, học ba mày đấy à?” “Đời này con chỉ ngủ với một mình ba, ngoài ba ra còn ai nữa?” Thiện Minh nhếch miệng cười: “Học giỏi lắm, phải thưởng!” Thẩm Trường Trạch chặn ngang bế Thiện Minh lên, bước nhanh đưa hắn tới trước sô pha, thoáng cái đã đè Thiện Minh xuống sô pha, Thẩm Trường Trạch khàn giọng nói: “Con là đàn ông 22 tuổi sung mãn, ba có thể thôi chọc con suốt ngày không?” “Con mắt nào của mày thấy ba chọc mày suốt ngày thế? Nhưng mà đây cũng hiểu, hồi 22 tuổi ba mày cũng không có chỗ phát tiết tinh lực, nếu không phải trên chiến trường thì là với phụ nữ.” Thẩm Trường Trạch hừ lạnh một tiếng: “Còn cần ba nói sao? Lúc ba 22, con 10 tuổi, ba có đức hạnh thế nào chẳng lẽ con không biết?” Thiện Minh cười hề hề chạm vào môi Thẩm Trường Trạch: “Có phải mày bắt đầu ghi hận từ lúc đó không?” “Tuy rằng lúc đó con còn chưa biết có thích ba hay không, nhưng con căm ghét bất cứ ai thu hút sự chú ý của ba, vốn dĩ ánh mắt ba đặt trên người con đã ít rồi, nếu có việc gì khiến ba hứng thú, vậy thì sẽ càng ít hơn, dù sao bắt đầu từ lúc đó, con đã muốn ánh mắt của ba chỉ nhìn mỗi mình con.” Thiện Minh ôm cổ Thẩm Trường Trạch, hai mắt sáng ngời: “Mục đích của mày đã đạt được rồi.” Thẩm Trường Trạch hôn mạnh lên môi Thiện Minh, tỉ mỉ thưởng thức mùi vị ấm áp quen thuộc trong miệng đối phương. Hai người hôn nhau say đắm hồi lâu, hôn đến mức bên dưới bắt đầu có phản ứng, máy truyền tin bên hông Thẩm Trường Trạch reo tít tít hai tiếng, Thiện Minh vừa tiếp tục hôn sâu, vừa bấm mở máy truyền tin của Thẩm Trường Trạch, giọng của Al từ bên trong truyền ra: “Xuất phát, nội trong hai phút nữa ra ngay.” Thiện Minh thở hổn hển nói qua khe hở của nụ hôn: “Người anh em, có muốn nghe live không?” Al châm chọc: “Nếu hai phút đủ cho bất kỳ ai trong hai người bắn.” Thiện Minh đẩy Thẩm Trường Trạch ra, cười mắng: “Vớ vẩn.” Thẩm Trường Trạch kéo Thiện Minh khỏi sô pha, chỉnh lại quần áo cho hắn: “Đến đó rồi nghe lời con được không?” Thiện Minh nhún vai: “Hiện giờ mày là thủ lĩnh, ba là tản binh, trên chiến trường tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của cấp trên.” Thẩm Trường Trạch vớ súng của Thiện Minh, ném cho hắn: “Đi!” Truyện tranh ngắn: Bí kíp nuôi hai đứa
Tặng thêm tấm hình Trạch ngày còn bé và ba Thiện yêu dấu ╮(╯╰)╭ hinh1 Chương 4 Tagged: thủy thiên thừa
|
Chương 4
(297) Đội ngũ mười người lần này do một nửa Long Huyết nhân và một nửa lính đặc chủng người thường ghép thành, mục đích là kiểm tra lực sát thương của Long Huyết nhân và người thường khi đối mặt với động vật biến dị. Theo như thông tin tình báo nhận được, gần một tuần nay ổ chuột kia đã giết chết hơn 30 người, tốc độ sinh trưởng và sinh sản đều cực nhanh, hình thể lớn nhất đã gần bằng người trưởng thành, trung bình đều cao hơn một mét, tạo thành mối đe dọa rất lớn cho dân cư sống xung quanh. Nhóm người họ đều đã trải trăm trận, nhưng chưa ai từng đối mặt với động vật biến dị, vừa nghĩ đến đối thủ của mình là một đàn chuột lớn như người, huyết dịch toàn thân họ đều sục sôi vì hưng phấn. Đây là lần đầu tiên Thiện Minh ra khỏi cửa sau nhiều ngày như vậy, do trên đường có quá nhiều chướng ngại vật, họ không thể lái xe, chỉ có thể cuốc bộ, cảm giác đầu tiên của Thiện Minh chính là mình đã tới chiến trường Trung Đông. Thành phố sạch sẽ tuần tự ngày nào đã biến thành bãi huấn luyện địa ngục, khắp đường phố là cỏ dại mọc um tùm, xe cộ bỏ hoang, cửa hàng bị đập nát bét và người chết lây lất ven đường. Những thi thể đó phần lớn đều thối rữa ở mức độ cao, hình dạng đáng sợ, tỏa ra loại mùi hết sức khó ngửi. Vi khuẩn sinh sôi từ thi thể đang lan tràn khắp thành phố, nếu không xử lý hiệu quả thì chẳng mấy chốc người chết do dịch bệnh sẽ còn nhiều hơn người chết đói, nhưng chính phủ đã không còn thừa sức xử lý tất cả thi thể. Khi còn sống, đa số những người kia đều là người có thể diện, nhưng vì tai họa này mà lại chết ven đường không chút tôn nghiêm như thế, cho dù lòng dạ sắt đá, nhìn cảnh tượng thê lương trước mắt, trong lòng cũng chẳng dễ chịu gì. Không ai biết được người tiếp theo đột tử ven đường như chó hoang liệu có phải là mình không. Hoàng Oanh buồn bã nói: “Trước đây những người này đều sống yên lành… nói thật, đến giờ tôi vẫn còn cảm thấy mình đang nằm mơ, tôi sống ở thế giới văn minh đã 26 năm, thật sự không theo kịp nổi.” Một lính đặc chủng khác than thở: “Ai mà chẳng vậy chứ, một người đang khỏe mạnh lại mất đi như thế, còn mẹ nó chết một lần nhiều người như vậy. Mười ngày trước vì bắt một tên trộm, tôi còn chạy từ đầu phố đến cuối phố, ai có thể ngờ được trong thời gian ngắn như thế mọi thứ đều thay đổi.” Thẩm Trường Trạch trầm giọng nói: “Đại tá Đường nói, 20 ngày sau số người tử vong toàn thành phố có thể sẽ vượt qua 600 ngàn người.” Con số này khiến mọi người chìm vào im lặng. Từ thời dựng nước đến nay, vùng đất Thần Châu này có bao giờ chết nhiều người như thế đâu, nhưng không ai có thể ngăn cản sự chuyển biến xấu không điểm dừng của bi kịch này. Vùng đất Thần Châu: ý chỉ Trung Quốc. Hoàng Oanh nói: “Đúng rồi, các ông nghe nói gì chưa? Bắc Kinh xuất hiện một dị nhân kỳ lắm, có thể điều khiển đất.” “Thật hay giả đấy, tôi chỉ nghe nói đến dị nhân sức mạnh, còn có tiến hóa thị lực và khứu giác nữa, mấy cái này đều là bản thân biến dị, điều khiển đất thì tính là gì đây?” “Ai biết, dị nhân sức mạnh trong nhóm chúng ta, chỉ một đấm là có thể đấm thủng một bảng thép dày mười cm, đây là sức mạnh mà Long Huyết nhân mới có.” Thẩm Trường Trạch: “Đây đã là cực hạn sức mạnh của Long Huyết nhân, thế nhưng thực lực của dị nhân sức mạnh vẫn đang không ngừng tăng lên.” “Thật đáng sợ.” Thiện Minh hỏi: “Bây giờ có nhiều dị nhân không?” “Không nhiều lắm, trước mắt nhóm ta có ba người, bên ngoài chắc có không ít.” Al bỗng nhiên nhớ đến phản ứng bất thường của Đường Đinh Chi trước khi đi, một suy nghĩ mơ hồ thành hình trong đầu: “Tôi thấy, biến dị của loài người nhất định có rất nhiều phương thức.” “Hẳn là thế, hy vọng loài người biến dị nhiều một chút, vậy thì không cần sợ mấy con súc sinh chết tiệt đó nữa.” “Mẹ kiếp!” Một người trong đội đột nhiên quát lớn, nhanh chóng nhảy sang một bên, khẩu tiểu liên trong tay nhắm xuống mặt đất, sực nhớ bên cạnh đều là đồng đội, dễ bị nảy đạn nên cố nhịn không nổ súng. Một con rắn cỏ lớn thô bằng cổ người lủi ra khỏi bụi cỏ dại cao đến tận eo, bổ nhào vào lính đặc chủng đang nổ súng về phía nó. Thẩm Trường Trạch kêu lên: “Lùi hết ra sau! Đừng nổ súng bậy bạ!” Nói xong tự mình nâng súng bắn tỉa lên, một phát bắn thủng cổ con rắn cỏ. Nào ngờ con rắn chẳng những không chết mà còn càng thêm hung bạo nhào tới trước mặt lính đặc chủng nọ, thân thể vặn xoắn quấn lên người đối phương. Lính đặc chủng kia đã sớm rút dao quân đội ra, đâm mạnh vào thân con rắn, đồng thời thân thể cũng bị con rắn thoáng cái quấn lấy, liều mạng siết chặt, sắc mặt lính đặc chủng kia lập tức tím tái. Bây giờ không thể nổ súng nữa, mọi người đều rút dao quân đội ra nhào tới, từng nhát chém toạc con rắn cỏ. Con rắn chẳng kháng cự được bao lâu, cuối cùng cơ thể mất đi sức lực, nhũn xuống. Mọi người còn hốt hoảng không thôi nhìn con rắn cỏ rơi vào bụi cỏ dại, mắng to: “Mẹ nó, đúng là nhìn không ra, cùng màu với cỏ dại.” Lính đặc chủng kia ho khan cả buổi: “Quả thật không nhìn ra nổi, nó tiếp cận từ đằng sau, bò đến bên chân tôi mới cảm giác được.” Thẩm Trường Trạch nói: “Cỏ dại này cao như thế, quá nguy hiểm, bây giờ chia thành hai đội tiến lên, một đội dẫn đường, một đội chú ý dưới chân.” Họ cẩn thận đi nửa tiếng, cuối cùng cũng đến nơi tụ tập hiện tại của ổ chuột —— một con phố ẩm thực. Rõ ràng ban đầu ổ chuột này dựa vào những nhà hàng đó để sinh tồn, sau khi hình thể lớn rồi, chúng nó trực tiếp chiếm đóng nhà hàng to nhất. Họ quyết định cho nổ sập nhà hàng, san bằng ổ chuột này. Bây giờ sắc trời sẩm tối, họ núp trong bụi cỏ, quan sát nhà hàng từ đằng xa. Có không ít chuột xám to cỡ chó hạng trung chạy tới chạy lui quanh nhà hàng, có con còn đang ngậm chi cụt của loài người hay động vật khác trong miệng, trông vô cùng ghê sợ, cách xa như vậy mà cũng ngửi được từng đợt mùi thối. Khi mặt trời hoàn toàn xuống núi, Hoàng Oanh đặt xong thuốc nổ, chỉ vào bản đồ do mình vẽ ra, nói: “Ba điểm nổ đã được đánh dấu rồi, tôi đến điểm C xa nhất, điểm nổ trên mái nhà giao cho thiếu tá Thẩm.” Hoàng Oanh vốn là lính đánh bom, trong đội này không ai rành về thuốc nổ hơn gã. Thiện Minh nhận một phần thuốc nổ: “Điểm B giao cho tôi và Al.” Đội người nhanh chóng phân công nhiệm vụ, hành động thì hành động, yểm trợ thì yểm trợ. Thẩm Trường Trạch nói: “Khoan đã, khứu giác của chuột cực kỳ nhạy, chúng ta tới gần ổ của nó, nhất định sẽ bị chúng phát hiện.” “Tìm gì giấu mùi được?” Thiện Minh nhìn xung quanh, tầm mắt dừng ở mấy thi thể. Al chửi thầm một tiếng. Thẩm Trường Trạch cởi balô xuống: “Thay quần áo chấp hành nhiệm vụ đặt thuốc nổ.” Mọi người buộc lòng phải lột quần áo trên người thi thể thối rữa xuống, khoác đống quần áo dính đầy máu loãng và nước mủ lên người mình. Mùi thối đáng sợ kia tức thì xộc vào mũi họ, nếu không phải đã được huấn luyện nghiêm ngặt, chỉ mỗi mùi này thôi là đủ khiến người ta buồn nôn mất hết sức chiến đấu. Hoàng Oanh vừa lột áo vừa lẩm bẩm: “Xin lỗi, đắc tội rồi, xin lỗi, đắc tội rồi.” Thiện Minh nói: “Đừng lải nhải nữa, nếu người đó có linh thì sẽ cảm ơn cậu báo thù cho mình.” Mọi người thay đồ xong, kéo thuốc nổ ra khỏi bụi cỏ, lén lút bò về phía điểm nổ.
Al vừa bò vừa khẽ nói: “Nhiệm vụ này chú tự hoàn thành là được rồi, sao phải kéo anh theo.” Al nhịn không được nôn khan một chút, bị mùi trên áo hun đến độ trợn trắng mắt. Thiện Minh nói: “Bây giờ ông đây là người có gia đình, lỡ đám chuột đó biến thành King Kông, nói sao cũng phải tìm người đỡ hộ chứ.” Al nhịn không được cười nói: “Chú biết quý mạng hơn trước rồi đấy, trước đây có gì nguy hiểm là chú làm cái đó, đích thị kẻ liều mạng nhất.” Thiện Minh im lặng một lát, nói: “Vừa nghĩ đến chuyện tôi chết Trường Trạch sẽ phản ứng thế nào, tôi đã không muốn chết quá sớm rồi.” “Chú chết rồi nó chắc chắn sẽ theo chú.” “Cho nên vì để nó sống thêm mấy năm, tôi cũng phải sống thêm mấy năm.” Al “phụt” một tiếng: “Thật mẹ nó thối.” Hai người bò 200 mét, cuối cùng đã đến điểm nổ cũng chính là cửa sau của nhà hàng. Cửa sau đặt vài cái thùng rác lớn, xung quanh có chuột chui ra chui vào thoăn thoắt, trông nhanh nhạy hơn loài người nhiều. Họ muốn không kinh động lũ chuột để đặt thuốc nổ, gần như là không thể. Al nói: “Cần bao lâu để lắp đặt thuốc nổ xong?” “Không quá hai phút.” “Được, anh sẽ đánh lạc hướng chúng.” “Dẫn ra xa một chút.” “Mẹ nó, đòi cao thì tự đi mà làm.” Al nhìn mấy con chuột to tướng, đối mặt với kẻ địch xa lạ chưa từng gặp phải, lòng Al cũng hơi thấp thỏm. Thật ra hắn không lo lắng cho mình mà là lo Thiện Minh có thể toàn thân trở ra không. “Má, ông đây bay được thì làm gì đến lượt anh.” Al nắm tay Thiện Minh: “Thiện, nếu gặp nguy hiểm phải kêu lên ngay, anh sẽ lập tức tới cứu chú, nhiệm vụ này không phải không hoàn thành là không được.” Thiện Minh cười: “Cứ yên tâm, tôi không tìm chết đâu, anh cũng phải ráng chống đấy.” Al vỗ vai Thiện Minh, bò sang bên khác, vừa bò vừa lấy ra ống giảm thanh lắp vào súng, bắn vài phát, giết chết hai con chuột. Mấy con chuột ở cửa sau đều phát hiện điều bất thường, kêu chít chít chạy về phía Al. Thiện Minh nhanh chóng ôm thuốc nổ, khom lưng chạy trong bụi cỏ, nhân lúc đàn chuột bị Al thu hút, chạy tới bên chân tường. Trong bụi cỏ cách đó không xa rõ ràng đã phát sinh náo động, cỏ dại bị đụng ngã trái ngã phải, tiếng chít chít của chuột và tiếng ré thảm thiết không ngừng vang lên, càng lúc càng có nhiều chuột bị dụ tới. Thiện Minh quan sát hồi lâu, thừa dịp đám chuột không chú ý, ôm thuốc nổ lật người nhảy vào trong thùng rác lớn. Vừa vào thùng rác, hắn lập tức cảm thấy dưới thân hỗn loạn, trên người có rất nhiều vật nhỏ lông lá bò qua, phát ra tiếng chít chít nho nhỏ. Mẹ nó, vào trúng ổ chuột rồi. Thiện Minh tay đấm chân đá, cuối cùng cũng đuổi cổ được đám chuột nhắt đó. Hắn vội vàng móc đèn pin nhỏ trong ngực ra, ngậm vào miệng, nương nhờ tia sáng yếu ớt lắp thuốc nổ hẹn giờ, trong lúc đó còn bị chuột nhỏ cắn mông và đùi. Sau khi lắp xong, Thiện Minh cởi bộ đồ hôi thối trên người xuống, bọc lấy thuốc nổ, rồi lại lẳng lặng nhảy ra khỏi thùng rác. Al đã bay lên trời, không nhanh không chậm bắn vào mấy con chuột bên dưới đang cố nhảy lên cao muốn cắn mình, thoạt nhìn ung dung phóng khoáng là thế, nhưng Thiện Minh biết, Al không phải là Long Huyết nhân thuần huyết, có thể bay được đã là trường hợp có mức độ dung hợp cực cao. Trước mắt thời gian bay của Al rất ngắn, không quá ba phút, bây giờ đã qua hai phút rồi. Thiện Minh lặng lẽ ôm lấy thùng rác, đi vào cửa sau, đặt thùng rác ở chân tường. Ngay lúc hắn định lặng lẽ lùi ra ngoài, bỗng dưng cảm thấy sau lưng truyền đến một luồng sát khí làm người ta rợn tóc gáy. Thiện Minh từ từ quay đầu lại, trong bóng tối, một đôi mắt nhỏ xanh biếc lạnh lẽo nhìn hắn.
|
Chương 5
(298) Thiện Minh chỉ cảm thấy lông tơ dựng ngược, cặp mắt nhỏ màu xanh biếc kia lấp lóe trong bóng đêm, một luồng sát khí nguy hiểm ập thẳng vào mặt. Nắm chặt súng lục, hắn chậm rãi lùi tới cửa. Trong bóng tối, con chuột to tướng kia đứng yên bất động nhìn chằm chằm Thiện Minh. Xét về hình thể, con chuột này không mấy chênh lệch với hắn, nhưng tốc độ và sức mạnh của nó thì người bình thường tuyệt đối không thể sánh bằng. Đối diện với kẻ địch chưa từng chạm trán, Thiện Minh không dám sơ suất dù chỉ một chút. Khi hắn sắp ra khỏi cửa, đột nhiên dưới chân như đụng trúng thứ gì, sau đó cẳng chân đau đớn, hắn bị thứ gì đó cắn một cái, tuy cắn không mạnh nhưng nó nhất thời phân tán sự chú ý của hắn, khiến thân thể hắn lảo đảo, trọng tâm không vững. Mà con chuột kia dường như đang đợi cơ hội này, nó bỗng lao ra từ trong hành lang tối tăm, nhào về phía Thiện Minh! Cuối cùng Thiện Minh cũng thấy rõ toàn bộ diện mạo của nó, đó là một con chuột lông xám to đùng cao gần hai mét, hàm răng và móng vuốt đều tiến hóa đến trình độ của động vật ăn thịt cỡ lớn, động tác cực kỳ nhanh nhạy, mới chớp mắt đã lao đến trước mặt hắn. Thiện Minh cố gắng giữ thăng bằng, bắn đoàng đoàng đoàng ba phát về phía con chuột kia. Tốc độ di chuyển của con chuột quá nhanh, chỉ có một phát súng bắn trúng nó, hai phát còn lại bắn lên tường, một viên đạn trong số đó văng ngược trở lại, mảnh đạn sượt qua tai Thiện Minh, khiến hắn sợ đến đổ mồ hôi lạnh khắp người. Con chuột cũng không ngừng tấn công vì phát súng nọ, móng vuốt sắc nhọn đã vung đến ngay trước mắt Thiện Minh, thoáng cái nhào lên người hắn, tông hắn văng ra khỏi cửa, súng của Thiện Minh cũng bay ra ngoài. Thiện Minh giơ dao kèm chặt ngăn cản móng vuốt của nó, đồng thời giơ nắm đấm nện vào cằm con chuột rồi dùng chân đá mạnh vào bụng nó. Con chuột há to cái miệng rộng tru tréo, định cắn cổ Thiện Minh, nhưng hắn đã vung dao lên rạch nát miệng nó. Cùng lúc đó, hắn lại cảm thấy tay phải đau nhói, cánh tay của hắn bị móng vuốt con chuột đâm trúng rồi. “Thiện! Chạy mau đi!” Al sốt ruột đến độ kêu to, nhưng không thể bay về phía Thiện Minh, bên dưới hắn còn cả một đàn chuột, hắn đi cứu Thiện Minh chỉ tổ dẫn thêm nhiều chuột tới thôi. Thiện Minh thầm nghĩ bộ ông đây không muốn chạy chắc, hắn bị con chuột đè dưới đất, căn bản không có cách thoát thân, mà con chuột cũng chẳng khá hơn là bao, bị Thiện Minh rạch máu me đầy mình. Ngay khi nó há miệng lần nữa định cắn đứt cổ Thiện Minh, một tiếng súng vang lên, viên đạn xuyên thẳng qua đầu con chuột, nó lập tức toi mạng dưới súng ngắm. Thiện Minh nhanh chóng đẩy nó ra, đứng dậy bỏ chạy. Tiếng súng đã dẫn những con chuột trong nhà hàng ra, Thiện Minh có cảm giác như bị hơn chục con chó đuổi theo sau. Một con chuột bỗng dưng vồ lên lưng hắn, móng vuốt sắc nhọn túm tóc, kéo áo của hắn. Thiện Minh suýt bị đẩy ngã xuống đất, hắn dứt khoát lăn một vòng tại chỗ, đâm một nhát vào con chuột ở sau lưng. Khi ngã xuống đất, Thiện Minh mới biết mình chạy không lại chúng nó, mắt thấy mấy con chuột sắp nhảy lên người mình, Thiên Minh rủa thầm trong lòng: Ông đây lừng lẫy một đời, sao có thể chết trong miệng đám chuột này được! Vài tiếng súng vang lên, bắn chết chuột trên người Thiện Minh. Thẩm Trường Trạch vẫy đôi cánh màu vàng đáp xuống từ trên trời, súng tiểu liên trong tay bắn quét mặt đất, làm cho mấy con chuột xông lên trước nhất bỏ chạy tán loạn, nhưng mùi máu tanh và tiếng súng lại thu hút thêm nhiều chuột đến, ít nhất họ phải có một khẩu súng liên thanh mới ứng phó được. sd3 Súng liên thanh (Machine gun) Súng bắn hết đạn, Thẩm Trường Trạch lao xuống túm Thiện Minh lên rồi bỏ chạy, nào ngờ tốc độ của những con chuột kia còn nhanh hơn hắn đã tưởng. Không đợi Thẩm Trường Trạch bay lên, chúng đã lao đến trước mặt cả hai, người yểm trợ vội vác súng chạy tới, nhưng vẫn còn cách hai người một khoảng. Thẩm Trường Trạch kéo Thiện Minh ra sau lưng mình, chẳng dùng đến dao quân đội mà rống lớn một tiếng, vung móng vuốt định bắt một con chuột. Ngay lúc đó, móng vuốt mà hắn đang vung về phía con chuột bỗng dấy lên một ngọn lửa nhỏ, khi móng vuốt vung tới, nửa đầu con chuột đã đứt xuống. Người ở xa chưa nhìn thấy rõ, nhưng Thiện Minh và Al kinh ngạc đến ngây người. Thẩm Trường Trạch sửng sốt nhìn con chuột chết, rồi lại nhìn tay mình, nhất thời chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Một con chuột lớn lại nhào tới, Thiện Minh kêu lên: “Cẩn thận.” Hắn khom người chui ra từ dưới cánh Thẩm Trường Trạch, đâm một nhát vào miệng con chuột. Thẩm Trường Trạch tỉnh táo lại, tiếp tục vung móng vuốt tấn công chuột, ngọn lửa vàng óng kia lại xuất hiện lần nữa, phối hợp với móng rồng sắc bén của hắn, đi đến đâu là lỗ lửa xuất hiện đến đó. Al kêu lên: “Mẹ nó chuyện gì thế!” Thẩm Trường Trạch nói: “Tôi không biết.” Hoàng Oanh quát to: “Rút lui, 30 giây nữa là bom nổ!” Dứt lời vội cùng thành viên trong tiểu đội bắn phá đàn chuột. Dưới hỏa lực mạnh dần, đàn chuột bị bức lui thành công. Thẩm Trường Trạch kẹp lấy Thiện Minh chạy thật nhanh, Al theo sát phía sau. Vừa chạy đến khu vực an toàn, tiếng nổ mạnh vang lên đằng sau, toàn bộ nhà hàng ba tầng khói lửa ngùn ngụt, đổ sập trong nháy mắt, ổ chuột bị phá hủy tận gốc, số chuột trốn được ra ngoài đã không còn tạo thành sự uy hiếp nữa. Thẩm Trường Trạch nhìn nhà hàng bốc cháy, nhớ lại ngọn lửa chẳng biết bốc ra từ đâu trong cơ thể mình khi nãy, nhất thời cảm thấy vô cùng hoang mang. Thiện Minh cầm tay Thẩm Trường Trạch, lật qua lật lại nhìn một lượt: “Vừa nãy là sao?” Thẩm Trường Trạch lắc đầu. Al nói: “Lẽ nào cậu đã biến dị?” “Biến dị…” Thẩm Trường Trạch mù mờ. Vừa rồi hắn còn cảm thấy biến dị cách mình rất xa, suy cho cùng số dị nhân mà hắn biết cực kỳ ít ỏi, kém xa động thực vật biến dị, hắn chưa bao ngờ nghĩ rằng mình cũng sẽ trở thành một trong số đó, nhưng cơ thể tạo lửa được xếp vào loại biến dị nào đây? Hoàng Oanh gật đầu cái rụp: “Nhất định là biến dị, nếu trong thành phố có người có thể điều khiển đất, vậy Thiếu tá có thể điều khiển lửa cũng không có gì kỳ lạ, chắc hẳn có rất nhiều cách biến dị, chỉ là chúng ta chưa hiểu hết toàn diện mà thôi.” Thiện Minh nhíu mày: “Loại biến dị này, chẳng biết là tốt hay xấu đây.” Tuy nghe người khác biến thành siêu nhân dường như đã ghiền lắm, nhưng cũng giống như dùng thuốc thúc đẩy rau phát triển vậy, loại biến dị cấp tốc trong thời gian ngắn này, nghĩ thế nào cũng làm lòng người thấp thỏm. Khi chuyện xảy ra với người thân cận của mình, ai cũng sẽ lo lắng liệu nó có tạo ra tác dụng phụ hay không. Thẩm Trường Trạch nhìn Thiện Minh, do vừa rồi tình hình khẩn cấp, ánh sáng lại quá mờ, hắn không phát hiện Thiện Minh bị thương, bây giờ đứng gần mới thấy vết máu trên người hắn: “Ba bị thương?! Mau về viện khoa học.” “Không sao, vết thương nhỏ thôi.” Thẩm Trường Trạch nghiêm giọng nói: “Lỡ bị nhiễm trùng thì không còn là chuyện nhỏ đâu, mau về đi!” Mọi người chợt nhớ đến vị sĩ quan khỏe như vâm chỉ vì một vết thương nhỏ mà nhiễm trùng đến chết, trong lòng đều thấy rờn rợn, vội vã trở về viện khoa học. Vết thương của Thiện Minh quả thật không nặng, chỉ có cánh tay phải bị đâm một lỗ 4 cm, còn lại toàn là vết thương ngoài da. Trước đây có lần nào lên chiến trường mà hắn bị thương nhẹ như lần này đâu, nếu là lúc trước, hắn vốn chẳng thèm quan tâm, nhưng bây giờ Thẩm Trường Trạch lại cuống hết cả lên, nhất quyết nhét Thiện Minh vào phòng vô khuẩn, nhìn chằm chằm bác sĩ xử lý vết thương cho Thiện Minh.
Sau khi xử lý vết thương, Thẩm Trường Trạch ngồi trong phòng với Thiện Minh, hai người đều đã được khử trùng, tạm thời không thể rời khỏi căn phòng này. Thiện Minh ngồi xếp bằng trên giường, trợn trắng mắt: “Mày đúng là xé to chuyện hơi quá rồi đấy, không biết còn tưởng ba mày sắp chết tới nơi.” Thẩm Trường Trạch nghiêm túc: “Con phải xác định ba không sao. Không phải con xé to chuyện mà là ba quá xem thường những vi khuẩn này, nếu ba nhìn thấy một người đàn ông khỏe mạnh đang sống sờ sờ lại chết vì chút vết thương ngoài da chỉ trong vài ngày, ba sẽ…” “Rồi rồi, biết rồi. Chừng nào mới ra ngoài được?” “Phải quan sát vài hôm, xem vết thương có chuyển biến xấu gì không.” Ngón tay mảnh khảnh của Thẩm Trường Trạch vuốt ve vết thương rướm máu trên cánh tay Thiện Minh, lẩm bẩm: “Kể từ ngày con biết ba, gần như chưa bao giờ trên người ba lại không có thương tích cả, chừng nào con mới có thể thấy ba nguyên vẹn lành lặn đây.” Thiện Minh cười: “Không phải ba mày vẫn còn khỏe mạnh đây sao.” Thẩm Trường Trạch ôm hông Thiện Minh, áp đầu vào bụng Thiện Minh như hồi còn bé: “Ba à, con thật sự muốn giấu ba đi, không cho ba tham gia bất cứ hoạt động nguy hiểm nào nữa.” Thiện Minh xoa đầu con trai: “Nhảm nhí.” Thẩm Trường Trạch cười khổ: “Con biết.” “Nhưng mà ba đã hứa với mày, ba sẽ trân trọng mạng sống.” Thẩm Trường Trạch siết chặt cánh tay, khi còn bé hắn luôn cảm thấy thân thể này to lớn cường tráng biết bao, nhưng không biết từ bao giờ, vòng hông này đã mảnh đến mức hắn có thể ôm lấy chỉ với một cánh tay, người đàn ông từng sừng sững như núi trong suy nghĩ hắn, giờ đây thấp hơn hắn nửa cái đầu. Từ người ỷ lại, người bị bảo vệ, hắn đã hoàn toàn biến thành người bảo vệ, nhưng hắn biết, người cha ương bướng mạnh mẽ của mình, đời này sẽ không dựa dẫm vào người khác, cũng sẽ không chấp nhận vào vai người cần được bảo vệ. “Này.” Trong phòng đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lẽo khá là phá hoại không khí. Thẩm Trường Trạch buông Thiện Minh ra, nhìn về phía camera ở góc tường, hắn biết nơi đó có người quan sát họ. Đường Đinh Chi nói: “Thiếu tá Thẩm, tạm thời hai người không ra ngoài được, nhưng bây giờ tôi muốn hỏi cậu vài câu.” “Hỏi đi.” “Họ nói lúc cậu tấn công, cơ thể cậu bất ngờ xuất hiện lửa.” “Phải.” “Miêu tả chi tiết chút đi.” “Lúc đó chỉ cảm thấy trong cơ thể xuất hiện một nguồn lực xa lạ, nó lan tỏa ra khắp cơ thể, nương theo động tác tấn công của tôi, nó phóng thích ra một phần từ bàn tay, tôi không cảm nhận được nhiệt độ của ngọn lửa đó, ngọn lửa giống như một phần cơ thể của tôi vậy.” Bên kia im lặng một lát, Đường Đinh Chi nói: “Hiểu rồi, tình trạng của cậu tương tự với cảnh sát Lý.” “Cảnh sát Lý?” “Đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự trực thuộc Cục công an khu XX – Lý Đạo Ái, có lẽ hai người đã từng nghe nhắc đến người này, vụ án buôn lậu thuốc phiện xuyên biên giới chấn động cả nước năm ngoái, là do cảnh sát Lý điều tra và phá án.” “Từng nghe qua, chẳng lẽ hắn chính là người có thể điều khiển đất?” “Đúng thế. Trong khoảng thời gian này, viện khoa học liên tục thu thập tài liệu của các dị nhân. Hiện nay ở Bắc Kinh đã phát hiện 31 dị nhân, tất cả đều là tiến hóa cơ thể, chỉ có hai người là ngoại lệ, chúng tôi vừa quyết định gọi cách biến dị của hai người là ‘Tiến hóa điều khiển sức mạnh thiên nhiên’.” “Tiến hóa sức mạnh thiên nhiên…” Thẩm Trường Trạch lặp lại mấy chữ này, trong lòng chẳng rõ là cảm xúc gì. “Năng lực này của cậu còn phải đợi quan sát, có gì thay đổi phải báo với tôi ngay lập tức.” Thiện Minh nói: “Robot Đường.” Đường Đinh Chi nghiêm túc đáp: “Tôi không phải robot, tôi là người mang nguồn gene tối ưu, có khác biệt về mặt bản chất với robot.” “Đây là biệt danh.” “Tôi không cần biệt danh.” “Biệt danh là tôi thích thì gọi, ai thèm quan tâm anh có cần hay không.” “… Ồ.” Thiện Minh hỏi: “Loại biến dị năng lực này, có tác dụng phụ nào không?’ Đường Đinh Chi nói: “Yên tâm đi.” Thiện Minh vừa định thở phào, Đường Đinh Chi lại nói tiếp: “Cho dù có tác dụng phụ cũng chỉ có thể chờ chết thôi, vậy nên không cần phí lòng lo lắng.” Thiện Minh giơ ngón giữa với camera. Thẩm Trường Trạch gãi đầu: “Hình như quanh đây tôi là người duy nhất biến dị nhỉ? Lạ lùng thật, tại sao lại là tôi.” “Cậu không phải là người duy nhất.” “Ồ? Còn ai nữa?” “Tôi.” Hai người kinh ngạc nhìn nhau: “Anh? Anh biến dị cái gì?” Đường Đinh Chi nói: “Trước mắt viện khoa học có ba nhà khoa học xuất hiện dấu hiệu tiến hóa não bộ, tôi là một trong số đó.” “Tiến hóa não bộ?” “Đúng, tức là não bộ càng phát triển hơn.” Thiện Minh nhíu mày: “Não của anh còn cần phát triển thế nào nữa? Muốn trở thành ông tổ của robot à.” “Không có thứ này…” “Vậy có phải mấy người sẽ càng thông minh hơn không?” “Trước mắt thì là thế.” Giọng nói của Đường Đinh Chi xuất hiện một chút hưng phấn: “Mấy ngày nay hiệu suất não của tôi tăng đến 30%, tôi…” “Đường Đinh Chi!” Trong bộ đàm bỗng truyền đến giọng của Al: “Em đã hứa với anh nhất định sẽ nghỉ ngơi, em đang làm gì thế!” Đường Đinh Chi khựng lại, giọng lập tức nhỏ hơn phân nửa: “Bây giờ em sẽ đi ngay.” “Đi ngay đi!” Thẩm Trường Trạch nói to: “Nhớ tắt camera luôn.” Bên kia tức thì không còn tiếng động. Thiện Minh ngáp một cái: “Lăn xả cả đêm, mệt chết đi được.” Thẩm Trường Trạch bò lên giường, ôm Thiện Minh nằm xuống: “Đừng nghĩ gì nữa, ngủ một giấc thật ngon đi.” Thiện Minh vuốt lưng Thẩm Trường Trạch: “Đừng sợ, ba cảm thấy biến dị là chuyện tốt, có thể lợi hại hơn đám súc sinh kia.” “Ừ.” “Nếu cơ thể có gì không ổn, nhất định phải báo với Đường Đinh Chi ngay.” “Con biết rồi.” Thiện Minh sờ mặt Thẩm Trường Trạch, nhẹ giọng nói: “Mày đừng chết trước mặt ba đấy.” Thẩm Trường Trạch cười nói: “Lên trời xuống đất, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.” Nói đoạn ôm chặt Thiện Minh vào trong ngực. Thiện Minh cười khẽ một tiếng. Sến quá Trạch ơi =)))))))
Chương 6 Tagged: thủy thiên thừa
|