Hoàn Thị Thỉnh Nhĩ Ngạ Trứ Ba
|
|
Chương 80 Nằm sấp người xuống sức cùng lực kiệt, thanh niên bao trùm vững vàng dưới thân kia đang dần dần khôi phục thành nhiệt độ cơ thể bình thường, hai người toàn thân đều giống như vừa đi ra từ trong nước, làn da tương hỗ tiếp xúc bởi nước mà dãn sít sao hấp thụ cùng một chỗ, không chỉ như vậy, chỗ nửa người dưới điên cuồng một đêm còn duy trì tư thế kết hợp.
Vậy mà an tâm nói không nên lời, phiền não trước đó có vẻ không còn trọng yếu, cảm thấy chỉ cần như thế ôm lấy hắn là tốt rồi, về phần có thích hay không, một ngày nào đó sẽ tự nhiên mà biết thôi.
Còn muốn phiền não cái gì!
Tiếu ý phác lên đạm nhẹ, Lý Hưu Dữ đem thanh niên đã sớm mê man ôm chặt lấy, cũng nhắm hai mắt lại, rồi lại bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, nhớ tới một việc.
Đang trong uể oải cùng buồn ngủ giãy dụa một phen, vẫn rốt cục từ trong giấc ngủ say bất đắc dĩ đem thân thể mình rút ra, làm cho thanh niên hơi hơi nhíu vùng giữa mi, càng nhìn khuôn mặt đang ngủ lại cang tức giận, nhẹ nhàng ngắt véo gương mặt thanh niên, Lý Hưu Dữ nhận mệnh khoác hảo y phục rồi đứng dậy.
Đem mình từ trong lúc ngủ mơ khơi lên, ở trong ánh mắt kinh ngạc vô cùng của Oanh Ca, Lý Hưu Dữ tuy rằng nỗ lực duy trì vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng lại đem người đang ngủ như chết trên giường không biết mắng bao nhiêu lần.
Oanh Ca mắt buồn ngủ mông lung nhìn trình độ mất trật tự trên giường cũng thanh tỉnh lại, thanh niên trong chăn vết tích tím tím mờ mờ, làm tay già đời đã ở tình trường lâu cũng không khỏi đỏ mặt lên.
Không thể làm gì khác hơn là cố ý nói với Lý Hưu Dữ:
“Ta đi tìm người nấu nước! Gia cũng tẩy chút đi!”
Không có ý tứ lách mình tránh ra.
Hoàn hảo Hương Mãn Lâu này là đại ***, phục vụ cũng đúng hạn, nước rất nhanh đã mang tới.
Bởi Triệu Trường Hữu ngủ quá lâu rồi, dự định nghĩ cho hắn tắm đành phải thôi, chỉ có thể chà rửa thân thể cho hắn, thanh lý một chút bên trong là tốt rồi.
Oanh Ca cúi đầu nhìn chỗ đã điên cuồng một đêm kia, ngoại trừ sưng đỏ thì không có thụ thương. Cẩn thận lấy ra thứ bên trong, lại cầm lấy khăn ướt chà lau thân thể của hắn. Trong lúc vô ý thì thấy ngân hạp khắc hoa.
Nghĩ thầm vị gia này lại có tình, chỉ là chuyện nói một lần hắn liền nhớ ở trong đầu rồi.
Thuận lợi nghĩ đem thứ gì đó thay chủ tử thu hồi, hảo thuận tiện để lần sau lấy dùng, khả bắt được trong tay cảm giác không tồi.
Oanh Ca kinh hãi, vội vã mở nhìn, thiếu chút nữa thì bị dọa liền không cầm được hộp trong tay nữa.
Nguyên bản là cao du đầy tràn, hôm nay thì còn hơn phân nửa, chỉ còn lại có một tầng thê lương bi ai nhợt nhạt ở góc hộp.
Oanh Ca vô ý thức vươn tay qua, dò xét hô hấp của Triệu Trường Hữu, còn có khí…
“Ngươi đang làm gì!”
Lý Hưu Dữ tẩy rửa xong chỉnh y phục đi ra, thuận miệng hỏi.
Oanh Ca vẻ mặt khóc tang, quay đầu nhìn lại nam tử bởi vì vừa tắm rửa qua, càng phát ra vẻ xinh đẹp.
“Gia, cao du này có tác dụng thôi tình, dùng nhiều là muốn người chết đó! Không thể dùng nhiều!”
Giống như bị người thấy được hiện trường tình hình, Lý Hưu Dữ không khỏi có chút chật vật.
Hơi nước bốc lên làm hồng nhuận vẻ mặt khả nghi giấu bên dưới, làm cho đỏ ửng khó có được bị đơn giản phát giác.
“Hắn, hắn không phải còn sống sao!”
“Gia!”
Oanh Ca không khỏi than thở số phận của mình, bắt đầu triệt để hoài nghi chủ tử này của hắn, rốt cục là dùng cái gì tạo thành đây.
Muốn mở miệng trách cứ vài câu, nhưng người ta mới là chủ tử, chỉ hô lên một chữ gia thôi.
“Gia muốn nghỉ ngơi?”
Than nhẹ một tiếng tiếp tục dọn dẹp giường chiếu mất trật tự, Oanh Ca triệt để bất đắc dĩ hỏi.
“Ở đây!”
Ngồi ở bên giường, Lý Hưu Dữ đã xốc lên chăn trả lời.
“Không cần làm nữa, ngươi cũng đi ngủ đi!”
Lý Hưu Dữ ngay cả y phục cũng thoát xong, tiến vào trong chăn, ôm lấy bảo bối của mình, ló ra nói với Oanh Ca.
Ấn tượng đối với chủ tử nhà mình, đã giảm tới cùng vị thanh niên ngủ giống như lợn chết kia cùng một cấp bậc rồi, trừng mắt nhìn, bước nhanh xoay người đi.
|
Chương 81 Nằm sấp người xuống sức cùng lực kiệt, thanh niên bao trùm vững vàng dưới thân kia đang dần dần khôi phục thành nhiệt độ cơ thể bình thường, hai người toàn thân đều giống như vừa đi ra từ trong nước, làn da tương hỗ tiếp xúc bởi nước mà dãn sít sao hấp thụ cùng một chỗ, không chỉ như vậy, chỗ nửa người dưới điên cuồng một đêm còn duy trì tư thế kết hợp.
Vậy mà an tâm nói không nên lời, phiền não trước đó có vẻ không còn trọng yếu, cảm thấy chỉ cần như thế ôm lấy hắn là tốt rồi, về phần có thích hay không, một ngày nào đó sẽ tự nhiên mà biết thôi.
Còn muốn phiền não cái gì!
Tiếu ý phác lên đạm nhẹ, Lý Hưu Dữ đem thanh niên đã sớm mê man ôm chặt lấy, cũng nhắm hai mắt lại, rồi lại bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, nhớ tới một việc.
Đang trong uể oải cùng buồn ngủ giãy dụa một phen, vẫn rốt cục từ trong giấc ngủ say bất đắc dĩ đem thân thể mình rút ra, làm cho thanh niên hơi hơi nhíu vùng giữa mi, càng nhìn khuôn mặt đang ngủ lại cang tức giận, nhẹ nhàng ngắt véo gương mặt thanh niên, Lý Hưu Dữ nhận mệnh khoác hảo y phục rồi đứng dậy.
Đem mình từ trong lúc ngủ mơ khơi lên, ở trong ánh mắt kinh ngạc vô cùng của Oanh Ca, Lý Hưu Dữ tuy rằng nỗ lực duy trì vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng lại đem người đang ngủ như chết trên giường không biết mắng bao nhiêu lần.
Oanh Ca mắt buồn ngủ mông lung nhìn trình độ mất trật tự trên giường cũng thanh tỉnh lại, thanh niên trong chăn vết tích tím tím mờ mờ, làm tay già đời đã ở tình trường lâu cũng không khỏi đỏ mặt lên.
Không thể làm gì khác hơn là cố ý nói với Lý Hưu Dữ:
“Ta đi tìm người nấu nước! Gia cũng tẩy chút đi!”
Không có ý tứ lách mình tránh ra.
Hoàn hảo Hương Mãn Lâu này là đại ***, phục vụ cũng đúng hạn, nước rất nhanh đã mang tới.
Bởi Triệu Trường Hữu ngủ quá lâu rồi, dự định nghĩ cho hắn tắm đành phải thôi, chỉ có thể chà rửa thân thể cho hắn, thanh lý một chút bên trong là tốt rồi.
Oanh Ca cúi đầu nhìn chỗ đã điên cuồng một đêm kia, ngoại trừ sưng đỏ thì không có thụ thương. Cẩn thận lấy ra thứ bên trong, lại cầm lấy khăn ướt chà lau thân thể của hắn. Trong lúc vô ý thì thấy ngân hạp khắc hoa.
Nghĩ thầm vị gia này lại có tình, chỉ là chuyện nói một lần hắn liền nhớ ở trong đầu rồi.
Thuận lợi nghĩ đem thứ gì đó thay chủ tử thu hồi, hảo thuận tiện để lần sau lấy dùng, khả bắt được trong tay cảm giác không tồi.
Oanh Ca kinh hãi, vội vã mở nhìn, thiếu chút nữa thì bị dọa liền không cầm được hộp trong tay nữa.
Nguyên bản là cao du đầy tràn, hôm nay thì còn hơn phân nửa, chỉ còn lại có một tầng thê lương bi ai nhợt nhạt ở góc hộp.
Oanh Ca vô ý thức vươn tay qua, dò xét hô hấp của Triệu Trường Hữu, còn có khí…
“Ngươi đang làm gì!”
Lý Hưu Dữ tẩy rửa xong chỉnh y phục đi ra, thuận miệng hỏi.
Oanh Ca vẻ mặt khóc tang, quay đầu nhìn lại nam tử bởi vì vừa tắm rửa qua, càng phát ra vẻ xinh đẹp.
“Gia, cao du này có tác dụng thôi tình, dùng nhiều là muốn người chết đó! Không thể dùng nhiều!”
Giống như bị người thấy được hiện trường tình hình, Lý Hưu Dữ không khỏi có chút chật vật.
Hơi nước bốc lên làm hồng nhuận vẻ mặt khả nghi giấu bên dưới, làm cho đỏ ửng khó có được bị đơn giản phát giác.
“Hắn, hắn không phải còn sống sao!”
“Gia!”
Oanh Ca không khỏi than thở số phận của mình, bắt đầu triệt để hoài nghi chủ tử này của hắn, rốt cục là dùng cái gì tạo thành đây.
Muốn mở miệng trách cứ vài câu, nhưng người ta mới là chủ tử, chỉ hô lên một chữ gia thôi.
“Gia muốn nghỉ ngơi?”
Than nhẹ một tiếng tiếp tục dọn dẹp giường chiếu mất trật tự, Oanh Ca triệt để bất đắc dĩ hỏi.
“Ở đây!”
Ngồi ở bên giường, Lý Hưu Dữ đã xốc lên chăn trả lời.
“Không cần làm nữa, ngươi cũng đi ngủ đi!”
Lý Hưu Dữ ngay cả y phục cũng thoát xong, tiến vào trong chăn, ôm lấy bảo bối của mình, ló ra nói với Oanh Ca.
Ấn tượng đối với chủ tử nhà mình, đã giảm tới cùng vị thanh niên ngủ giống như lợn chết kia cùng một cấp bậc rồi, trừng mắt nhìn, bước nhanh xoay người đi.
|
Chương 82 Nam tử diễm lệ hơi cười khẽ, rất có thế khuynh quốc khuynh thành, tà mị phun ra mấy chữ muốn làm chết người:
“Ngươi, ca ca, Triệu Thanh Khâu, vừa mới tới qua!”
Con ngươi vừa mới mở ra trong nháy mắt phóng lớn, nhìn chằm chằm vào Lý Hưu Dữ, tiểu sắc lang tình cảnh thê lương, phảng phất giống như không hiểu nam tử nói cái gì, ngẩn người ở đó không nhúc nhích.
Nét mặt tươi cười ác ý, càng phát ra dày đặc lên, hoàn toàn không thấy tâm tình không hài lòng bởi vì Triệu Thanh Khâu đột nhiên xuất hiện mà sản sinh ra. Để cho Triệu Trường Hữu có thể hiểu được rõ ràng, y còn cố ý nghiêng một chút người về phía trước.
“Bất quá…”
Cố ý ngưng lại, khóe môi bạc tình lại hướng về phía trước nhướn vài phần.
“Hắn thấy chúng ta ở trên giường, xoay người, lại đi rồi!”
Hoảng loạn trong mắt chồng chất lên, vì sao y nói từng chữ đều rõ ràng xuất hiện ở trong đầu, mỗi một chữ y đều rất chắc chắn mà nói, y khẳng định biết chúng nó, thế nhưng vì sao chúng nó cùng nhau tăng lên, mình lại không nhận ra chứ?
Chậm rãi khẽ đảo mắt, tinh tế quan sát một vòng khuôn mặt đẹp đẽ trước mắt này, đem mấy chữ lại tập hợp lại, Triệu nhị công tử chớp chớp con mắt.
Này, nhất định là ác mộng.
Tuyệt đối, khẳng định đúng vậy!
Triệu nhị công tử tin tưởng chắc chắn như vậy…
Cho nên,
Gắt gao nhắm hai mắt lại.
Lý Hưu Dữ với cư xử của đà điểu này cũng có bản lĩnh của mình, ánh mắt quỷ dị xuất hiện trong phượng nhãn hẹp dài, rõ ràng là sáng sớm rõ ràng, nhưng giống như tảng sáng đầu xuân, vị đạo âm mưu lan tràn khắp nơi, gió lạnh ngầm bi thương thổi lạnh sống lưng phát ớn.
Hô hấp nhẹ khẽ tiến thêm một bước gần kề thanh niên tận lực nhắm mắt lại.
“Ngươi nếu còn không dậy nổi, ta đây phải đi để hắn vào đây gọi ngươi đứng lên được không?”
Lúc Triệu nhị công tử còn đang giả bộ muốn nổi khùng nhảy lên, Lý Hưu Dữ cực nhanh lui về phía sau.
“A!”
Một bộ vị nào đó dưới thân truyền đến cường liệt ý đau nhức, làm cho Triệu Trường Hữu từ trong trí nhớ không lâu, vừa nặng nền mà ngã lại trong giường chiếu.
Đỡ lấy mình hoàn toàn bãi công, hơn nữa phần eo một mực khóc lóc kể lể, nước mắt xoát ra vọt tới khóe mắt, xì xích rớt xuống.
“Lý, Hưu Dữ…”
Tên của nam tử chính là từ trong hàm răng nghiến răng nghiến lợi đi ra.
Lý đại giáo chủ chậm rãi vươn tay, nước mắt rơi rớt chảy ra bởi vì đau đớn, nhưng không có một chút áy náy.
“Rốt cục chịu đứng lên?”
“Ngươi, ngươi, không phải ngươi!”
Có lẽ là bận tâm tới điên cuồng đêm qua, Lý đại giáo chủ đối với thanh niên khẩu xuất cuồng ngôn, chỉ là thờ ơ nhíu lông mày, không có tính toán gì nhiều.
“Ngươi đang không mặc quần áo, ta liền thực gọi hắn đi vào!”
Thật giống như thần dược giảm đau, một câu nói của Lý Hưu Dữ quả nhiên liền thành sự thật khiến Triệu Trường Hữu thu hồi nước mắt, chậm rãi xoay người bắt đầu làm.
Từng đợt đau đớn thỉnh thoảng từ phần eo truyền tới, tập kích vào thần kinh, tứ chi cũng là bủn rủn vô lực, kéo lý y xuống, phi thường bi thảm run rẩy sách sách khoác lên trên người mình.
Nhìn thanh niên nhe răng khóe miệng, đầy bụng ủy khuất đều hóa thành một đôi mắt thỏ, Lý Hưu Dữ than nhẹ, từ khi gặp phải người này, không biết đây là lần thứ mấy bực rồi.
Khom người xuống, đem y phục mặc vào phân nửa kia kéo lên cho Triệu Trường Hữu, bên thì nhặt lại khố tử mặc vào cho hắn.
Cũng rõ ràng, nếu Lý Hưu Dữ không giúp mình, chỉ bằng chính mình một thân đều đang kêu gào đau đớn, thì là chờ chính lão cha tới, thân y phục này cũng không nhất định có thể mặc vào.
Triệu Trường Hữu thần kỳ nhu thuận. Ẩn nhẫn nhìn Lý Hưu Dữ dùng tư thế xem ra cực mất mặt, ở dưới sự trợ giúp của y mặc vào khố tử.
Mà đầu vai run run ôm Lý Hưu Dữ kia, ở góc độ thanh niên không nhìn thấy, ác ý cùng tà mị không thấy nữa, nụ cười lại có chút ôn nhu…
|
Chương 83 Đây là một màn Triệu Thanh Khâu vừa tiến vào thì thấy, khuôn mặt mẫu mực vặn vẹo lên, làm cho biểu tình có phần đáng sợ, dữ tợn hắng giọng áp đảo sắc mặt kia, vẫn đều là thanh niên tao nhã lúc này đang đứng ở trong tình tự không biết tên.
“Trường Hữu!”
Thanh âm lạnh đến có thể đem người từ trong nội tâm sâu ra đông lại, làm cho Triệu Trường Hữu chính là đánh một cái rùng mình.
Từng chút từng chút chống lại cặp mắt tràn đầy tức giận kia, thanh niên lộ ra một dáng tươi cười so với khóc còn khó coi hơn, run rẩy yếu ớt kêu một tiếng:
“Ca!”
Ngoại trừ lần mười tuổi mình rớt vào trong hố nứt thiếu chút nữa chết luôn kia, đã lâu không thấy ca sinh khí như vậy, vô ý thức né tránh về phía sau Lý Hưu Dữ, cũng không nghĩ bị Triệu Thanh Khâu hai bước tiến lên, đem mình từ trong lòng Lý Hưu Dữ túm, kéo ra.
Bị hắn khẽ động như thế, toàn thân trên dưới không có chỗ nào không đau, khả Triệu Trường Hữu đừng nói hô đau, ngay cả hừ cũng không dám hừ một tiếng, liền đụng phải ngực Triệu Thanh Khâu.
Lý Hưu Dữ trên mặt không có gì biểu thị, không có nghĩa là trên tay cũng không có hành động gì.
Gắt gao khóa lấy phần eo Triệu Trường Hữu còn chưa ly khai, vẫn không chịu buông tay.
Kết quả tạo thành Triệu Trường Hữu vai phải đã ở trong lòng Triệu Thanh Khâu, phần eo dưới lại ở trên người Lý Hưu Dữ, trung bộ treo lơ lửng, vẫn duy trì tư thế muốn bao nhiêu xấu xí có bấy nhiêu xấu xí.
“Đau, đau…”
Triệu Trường Hữu hoàn toàn khồng còn mặt mũi, trong song trọng đả kích tinh thần cùng thân thể, xấu hổ kêu to lên.
Tiếng kêu bi thảm nhưng chưa từng có đả động tới hai nam tử đối diện.
“Ngươi còn không mau buông ra!”
Triệu Thanh Khâu hắng giọng sắc mặt thì vẫn chưa hoãn nhiều, rất có thế càng diễn càng ác.
“Ngươi buông ra!”
Lý Hưu Dữ mi đầu nhướn lên, khuôn mặt diễm lệ cũng hơn phần không vui vẻ.
“Hắn là đệ đệ ta, ta dựa vào cái gì buông!”
“Đệ đệ thì sao? Ta vẫn cứ không buông!”
Ánh mắt sắc bén ở không trung giao nhau, ai cũng không chịu thỏa hiệp, một bộ tư thế chiến đấu một mất một còn tới cùng.
“Ngươi buông ra!”
Triệu Thanh Khâu há phải hạng hiền lành, thừa lại không nhiều lắm tính nhẫn nại cũng tiêu hao không sai biệt lắm, lạnh lùng phun ra ba chữ, giống như nhiều lời một chữ cũng thêm phiền phức.
Lý Hưu Dữ khóe miệng giương lên, một tiếng cười nhạt nhẹ tràn ra, giữa trán một mảnh hàn quang.
“Ngươi buông!”
Chính là giống như hài đồng vì tranh đoạt song song một món đồ chơi coi trọng mà khắc khẩu, Triệu nhị công tử bị làm món đồ chơi tranh đoạt từ trong đến ngoài không có mặt mũi, nhưng này Lý đại giáo chủ cùng Triệu đại công tử hiện giờ tính tình cũng không tốt được.
“Gia, các ngươi đang làm gì?”
Oanh Ca bưng thủy bồn đứng ở cửa, tiến cũng không được lui cũng không xong, chỉ có thể kiên trì mở miệng hỏi, hắn nếu không mở miệng nói, hai người trong phòng thật đúng là không biết.
Lý Hưu Dữ còn đang tóm chết không tiếp thu nợ, mũi hừ một cái, dẫn đầu rời đường nhìn, đem đầu xoay qua, lực đạo trên tay lại không thả lỏng.
Triệu Thanh Khâu cằm hơi ngửa, nắm chặt vai Triệu Trường Hữu, đưa hắn ôm càng chặt, vững vàng siết vào trong lòng mình.
“Ô, ngô…”
Người khổ lại là Triệu gia nhị gia, phần eo bị người ghìm chặt, tác động tới mỗi một bộ vị không tính, mặt còn bị người đè ở trong lòng, ngay cả hô hấp cũng trắc trở, thành phiền phức lớn nhất.
Oanh Ca vừa nhìn tình cảnh nguy cấp này, bọn họ nếu tiếp tục tranh nữa, còn muốn lấy mạng người, cũng bất chấp phân biệt chủ tớ, sắc mặt nghiêm lại, vẻ mặt tối sầm, chính ngôn nói:
“Còn không mau buông ra, công tử sắp chịu không nổi rồi!”
Hai người mới nhớ tới người trong tay này là một người sống, song song dáng vẻ buông lỏng.
Chợt nghe hét thảm một tiếng, vang tận mây xanh, mới sáng sớm đã làm kinh động vô số chim chóc, khách phòng kiên cố thượng đẳng rung ba đợt.
“A…”
Triệu nhị công tử vẫn chưa có được khe hở, rốt cục có thể phát tiết ra bất mãn của hắn, khỏe khỏe khoắn khoắn rớt trên mặt đất…
|
Chương 84 Thanh niên của mỗ mỗ gia bi thảm, mặt lao xuống nặng nề té trên mặt đất, khỏe khỏe khoắn khoắn làm cho mũi đụng vào nền, sứt cả khóe miệng, cắn phải đầu lưỡi.
Hai tên đầu sỏ cách hắn gần nhất gây nên cũng luống cuống thần sắc, tranh cãi cũng ầm ĩ nên, ba chân bốn cẳng đem Triệu Trường Hữu dìu lên trên giường, Oanh Ca bưng thủy bồn thẳng chạy tới, chỉ thấy Triệu nhị công tử hé ra vẻ mặt thê lương bi ai thần tình bi tráng, con mắt mơ màng mở to thật to, hiển nhiên còn chưa từ trong đau đớn tỉnh lại, không khỏi nhẹ giọng quan tâm nói:
“Công tử, có chỗ nào khó chịu?”
Lần này xác thực Triệu Trường Hữu ngã không nhẹ, tìm kiếm thanh âm vô thức lắc đầu.
Triệu Thanh Khâu cùng Lý Hưu Dữ hai người thấy hắn như vậy đều cho rằng thực sự là ngã hỏng đầu, cùng nhau chen qua, kết quả tay thăm hỏi nhưng ở giữa không trung gặp nhau, không ai nhường ai, lại bắt đầu đấu đá.
Oanh Ca nhìn tới hoa cả mắt, trong lúc nhất thời ngốc ở đó, không biết làm cái gì.
“Được rồi!”
Hiện tại người bị hại duy nhất, cuối cùng phản ứng lại hô to lên, tuy rằng không có độ mạnh yếu gì, nhưng thành công làm hai người kia giống như kỳ tích mà ngừng lại.
Oanh Ca cúi đầu vừa nhìn, một gương mặt tuấn tú nghẹn thành màu đỏ tím, cái mũi cọ phá da đỏ rực, hơn nữa một đôi mắt thỏ nước mắt lưng tròng, hài hước nói không nên lời, thực sự nhịn không nổi bật ra một tiếng cười.
Hắn không cười còn hảo, này cười khả chọc họa, trước còn chỉ là dịch thể hàm ở viền mắt, oa một chút bật người từ trong mắt bão táp mà ra.
Lúc đó bốn đạo đường nhìn tựa lưỡi dao thẳng tắp bắn tới, Oanh Ca co rụt lại cái cổ nổi gió lạnh, vội vàng đưa cho chiếc khăn sạch sẽ.
Hai tay tề xoát xoát cầm sát hai bên, đều cầm một bên, chỉ là không chịu nói thêm một câu.
Oanh Ca hoàn toàn bất đắc dĩ, cẩn cẩn dực dực mở miệng:
“Vẫn, vẫn để ta tự làm!”
Hai người giằng co chỉ số thông minh không cao, hai bên nhìn nhau, chán ghét khụt khịt mũi, mặt nhăn mày nhíu nhưng cũng không có làm động tác tiếp theo.
Oanh Ca nhẹ nhàng túm một chút phần khăn không may, bọn họ mới một trước một sau nới lỏng tay.
Nhẹ lau giọt nước mắt tí tách ào của Triệu Trường Hữu, mặt hoa thương cảm tích tích, Oanh Ca còn ở bên cạnh nhẹ dỗ.
“Công tử, động động tay chân, xem kia ngã hỏng không!”
Mang theo giọng mũi dày dặc, Triệu nhi công tử thật đúng là không may cực kì, đừng nói mặt mũi, lúc này mọi người đều ném đi.
“Trường Hữu!”
Triệu Thanh Khâu còn tưởng rằng hắn thực ngã hỏng rồi, không khỏi cấp bách, khắp nơi vuốt tứ chi Triệu Trường Hữu, khả Lý Hưu Dữ lại biết nguyên do trong đó, lường trước nguyên nhân là do tối hôm qua miệt mài, sở dĩ không sốt ruột tới mức như Triệu Thanh Khâu, chỉ là tiếp nhận khăn của Oanh Ca, tinh tế làm tiếp việc của Oanh Ca.
“Miệng mở ra coi, ta xem cái, cắn phải đầu lưỡi chưa?”
Triệu Trường Hữu căm giận lau nước mắt vẫn chảy không ngớt, bởi duyên cớ trước đó trên đường bị Lý Hưu Dữ hầu hạ quen rồi, nghe lời mở miệng ra.
“Vẫn tốt!”
Cái tay trắng nõn kia lại đi lau nước mắt chảy rớt xuống, Lý Hưu Dữ khẽ nhếch lên khóe môi, khẽ cười nói:
“Nói ngươi giống nữ tử, ngươi còn không tin, không thì sao lại thích khóc như vậy!”
Vừa dứt lời, con mắt của Triệu nhị công tử lại đứng lên, nước mắt thoáng cái không thấy.
“Ngươi nói loạn!”
Nam tử một đôi con ngươi dài nhỏ cũng hơi mị lên, lược lược ngăn trở ôn nhu trong mắt trôi giạt ra, cũng không tiếp lời, thấy dỗ được Triệu nhị công tử, Lý Hưu Dữ cũng ngẩng đầu lên, đối diện lên một đôi mắt có thâm ý khác kia của Triệu Thanh Khâu.
Không thấy mùi thuốc súng vừa giằng co, hai người hiện nay võ lâm cao thủ lợi hại nhất, chân chính đối diện nhau.
“Ta có lời muốn cùng ngươi nói!”
Triệu Thanh Khâu trước hết chậm rãi mở miệng.
Đem khăn dơ giao cho Oanh Ca, Lý Hưu Dữ lột xác thành giáo chủ cao thâm, theo Triệu Thanh Khâu đi ra ngoài.
|