Hoàn Thị Thỉnh Nhĩ Ngạ Trứ Ba
|
|
Chương 110 Để thân thể của thanh niên nằm nghiêng, hình thành tư thế thừa thụ dễ nhất trong sách, nắm mắt cá chân của hắn, khiến một bên bắp đùi uốn lượn, Lý Hưu Dữ lại không trực tiếp làm ra hfnh động.
Dù sao vẫn là có chút bận tâm, tiểu sắc lang bị mình đặt ở dưới thân, tuy rằng nhát gan sợ phiền phức, thế nhưng cũng có lúc cố chấp và quật cường vô cùng, nếu như hiện tại thực sự cường thượng, chưa biết chừng ngày mai lại làm ra thị phi gì đó ấy.
Khả tiểu sắc lang ở đó lại lão lão thật thật để hắn làm, dưới gan bàn chân liên tục loạn động, rồi lại không thể tránh ra được, bị người gắt gao vây ở dưới cơ thể.
Ngón tay thon dài, dính cực phẩm Cuồng Tiêu(đêm cuồng) mà Oanh Ca lấy ra từ Phù Dung Lâu, bôi lên, mang theo cảm giác mát mẻ đưa vào mỗi một vị trí ở phía sau, tinh tế vẽ loạn lên, lại không dám làm nhiều lắm, chỉ sợ biến thành giống như lần trước.
Ngón tay đồng thời tham nhập trong cơ thể, khiến cho Triệu Trường Hữu cực kỳ không khỏe một tiếng kêu đau đớn, rồi lại tận lực áp lại, rốt cuộc biểu hiện không chịu đơn giản thỏa hiệp, khả sắc mặt ửng đỏ đã bán đứng cảm giác ẩn nhẫn.
Nhìn vẻ mặt phẫn hận của thanh niên, trong lòng Lý Hưu Dữ cũng chẳng biết vì cái nguyên nhân gì, cực kỳ hài lòng.
Nặng nề đem mình nhập vào trong cơ thể thanh niên, chỗ sâu trong đó lửa nóng có cảm giác chặt trất, chỗ tầng da ngoài tiếp xúc khuếch tán ra, nhanh chóng cuộn trào toàn thân, đoạn cuối tốc hành mỗi một dây thần kinh, làm cho toàn bộ thần kinh khô khan đều mở rộng ra, xúc động mỗi một tế bào, làm cho bọn nó triệt để sinh động lên, có thể cảm giác được một phần tuyệt đỉnh, nam tử tuyệt sắc không khỏi phát ra tiếng rên rỉ thoải mái.
Mà thanh niên dưới thân cũng bởi vì tiến nhập của y, trước đó không ngừng giãy dụa chống lại cũng ngừng lại, biến đổi thuận theo, tinh tế thở dốc, hồi phục khó chịu bị người đột nhiên đĩnh nhập.
Thuận thuận sợi tóc đằng trước vểnh lên, Lý Hưu Dữ thấp giọng cười nói:
“Sao, thích rồi chứ!”
Thanh niên bị hắn xoay thành tư thế quái dị, con mắt đứng lên, hai mắt trừng lớn đỏ bừng, mơ hồ còn mang theo vài tia giọng mũi quát nói:
“Thích cái đầu ngươi, ngươi mau ra đi!”
Đối với thanh niên có một chút lực đạo uy hiếp, Lý Hưu Dữ chỉ là cười khẽ không nói, trái lại bắt đầu làm thêm vài động tác nặng thêm, rồi lại mặt nhăn mày nhíu ngừng lại, hơi nâng nửa người trên, vỗ vỗ cái mông thanh niên.
“Ngươi thả lỏng một chút, cứ như muốn đem ta cắn ấy!”
Triệu Trường Hữu vốn đã bắt đầu thành thật bị một câu nói đó bỗng nhiên nhảy dựng lên, ai mà nghĩ được là tư tế nằm nghiêng này thật sự không được tự nhiên, ôi hét thảm một tiếng, vậy mà xoay tới phần eo, lúc đó thì nằm úp sấp bất động ở đó.
Lý Hưu Dữ lông mi vừa nhướn, thò người qua, ác ý xoa phần eo tinh trang của Triệu Trường Hữu.
“Đáng đời, ngươi lão lão thật thật bất động, sao lại xoay thế!”
Trong miệng mặc dù có chút hung dữ, thế nhưng trong giọng nói không đổi bị người ta phát giác ra khẩn trương không lừa được ai, còn có lực đạo trên tay cũng nhẹ theo rất nhiều.
“Thế nào, còn đau không?”
Bởi vì trường kỳ sống an nhàn sung sướng, không hoạt động mấy, lần này xem ra xoay có chút lợi hại, Triệu Trường Hữu một bộ biểu tình nghiến răng nghiến lợi, liên tục hít thở, không mở miệng được.
Lý Hưu Dữ tuy nói mang theo men say bảy tám phần nhưng cũng rất là bất đắc dĩ, chậm rãi xoa, dưới tay là một mảnh da thịt cực nóng, dần dần thì thay đổi địa phương.
|
Chương 111 Để thân thể của thanh niên nằm nghiêng, hình thành tư thế thừa thụ dễ nhất trong sách, nắm mắt cá chân của hắn, khiến một bên bắp đùi uốn lượn, Lý Hưu Dữ lại không trực tiếp làm ra hfnh động.
Dù sao vẫn là có chút bận tâm, tiểu sắc lang bị mình đặt ở dưới thân, tuy rằng nhát gan sợ phiền phức, thế nhưng cũng có lúc cố chấp và quật cường vô cùng, nếu như hiện tại thực sự cường thượng, chưa biết chừng ngày mai lại làm ra thị phi gì đó ấy.
Khả tiểu sắc lang ở đó lại lão lão thật thật để hắn làm, dưới gan bàn chân liên tục loạn động, rồi lại không thể tránh ra được, bị người gắt gao vây ở dưới cơ thể.
Ngón tay thon dài, dính cực phẩm Cuồng Tiêu(đêm cuồng) mà Oanh Ca lấy ra từ Phù Dung Lâu, bôi lên, mang theo cảm giác mát mẻ đưa vào mỗi một vị trí ở phía sau, tinh tế vẽ loạn lên, lại không dám làm nhiều lắm, chỉ sợ biến thành giống như lần trước.
Ngón tay đồng thời tham nhập trong cơ thể, khiến cho Triệu Trường Hữu cực kỳ không khỏe một tiếng kêu đau đớn, rồi lại tận lực áp lại, rốt cuộc biểu hiện không chịu đơn giản thỏa hiệp, khả sắc mặt ửng đỏ đã bán đứng cảm giác ẩn nhẫn.
Nhìn vẻ mặt phẫn hận của thanh niên, trong lòng Lý Hưu Dữ cũng chẳng biết vì cái nguyên nhân gì, cực kỳ hài lòng.
Nặng nề đem mình nhập vào trong cơ thể thanh niên, chỗ sâu trong đó lửa nóng có cảm giác chặt trất, chỗ tầng da ngoài tiếp xúc khuếch tán ra, nhanh chóng cuộn trào toàn thân, đoạn cuối tốc hành mỗi một dây thần kinh, làm cho toàn bộ thần kinh khô khan đều mở rộng ra, xúc động mỗi một tế bào, làm cho bọn nó triệt để sinh động lên, có thể cảm giác được một phần tuyệt đỉnh, nam tử tuyệt sắc không khỏi phát ra tiếng rên rỉ thoải mái.
Mà thanh niên dưới thân cũng bởi vì tiến nhập của y, trước đó không ngừng giãy dụa chống lại cũng ngừng lại, biến đổi thuận theo, tinh tế thở dốc, hồi phục khó chịu bị người đột nhiên đĩnh nhập.
Thuận thuận sợi tóc đằng trước vểnh lên, Lý Hưu Dữ thấp giọng cười nói:
“Sao, thích rồi chứ!”
Thanh niên bị hắn xoay thành tư thế quái dị, con mắt đứng lên, hai mắt trừng lớn đỏ bừng, mơ hồ còn mang theo vài tia giọng mũi quát nói:
“Thích cái đầu ngươi, ngươi mau ra đi!”
Đối với thanh niên có một chút lực đạo uy hiếp, Lý Hưu Dữ chỉ là cười khẽ không nói, trái lại bắt đầu làm thêm vài động tác nặng thêm, rồi lại mặt nhăn mày nhíu ngừng lại, hơi nâng nửa người trên, vỗ vỗ cái mông thanh niên.
“Ngươi thả lỏng một chút, cứ như muốn đem ta cắn ấy!”
Triệu Trường Hữu vốn đã bắt đầu thành thật bị một câu nói đó bỗng nhiên nhảy dựng lên, ai mà nghĩ được là tư tế nằm nghiêng này thật sự không được tự nhiên, ôi hét thảm một tiếng, vậy mà xoay tới phần eo, lúc đó thì nằm úp sấp bất động ở đó.
Lý Hưu Dữ lông mi vừa nhướn, thò người qua, ác ý xoa phần eo tinh trang của Triệu Trường Hữu.
“Đáng đời, ngươi lão lão thật thật bất động, sao lại xoay thế!”
Trong miệng mặc dù có chút hung dữ, thế nhưng trong giọng nói không đổi bị người ta phát giác ra khẩn trương không lừa được ai, còn có lực đạo trên tay cũng nhẹ theo rất nhiều.
“Thế nào, còn đau không?”
Bởi vì trường kỳ sống an nhàn sung sướng, không hoạt động mấy, lần này xem ra xoay có chút lợi hại, Triệu Trường Hữu một bộ biểu tình nghiến răng nghiến lợi, liên tục hít thở, không mở miệng được.
Lý Hưu Dữ tuy nói mang theo men say bảy tám phần nhưng cũng rất là bất đắc dĩ, chậm rãi xoa, dưới tay là một mảnh da thịt cực nóng, dần dần thì thay đổi địa phương.
|
Chương 112 Cảm giác bây giờ của Triệu Trường Hữu, liền giống như một hài tử ham chơi, lừa Triệu Thanh Khâu len lén chạy đi hậu sơn, ròng rã chơi điên cuồng cả một ngày, lại bị cha hắn bắt về gói lại dùng cành cây giáo dục, vào sáng sớm ngày thứ hai tỉnh lại thì, cả người đau nhức không nói, hoàn toàn không có khí lực rời giường.
Lười biếng động thử ngón tay, Triệu gia nhị gia đã quên thân ở chỗ nào ngay cả con mắt cũng không chịu cố sức mở.
Thế là nỗ lực muốn bỏ qua luôn tiếng tim đập trầm ổn, làm cho cỗ mệt mỏi chậm rãi dây dưa dâng lên lại rã rời trầm xuống, đem thân thể ngã vào trong giường chiếu mềm mại, thuận tiện đem mệt nhọc còn ở chỗ này áp chế xuống.
Cuối cùng dùng gương mặt thỏa mãn hạnh phúc cọ cọ góc chăn, Triệu Trường Hữu mới phát giác ra đã có chỗ nào không thích hợp.
Vẫn hẳn là mình một người sống trong phòng, vậy mà còn có thể tồn tại khí tức của một người khác.
Triệu Trường Hữu cuối cùng cảm thấy sai khác, đột nhiên mở hai mắt, một tảng lớn đỏ tươi xuất hiện ở trước mắt.
Long phượng thêu kim sắc, trần nhà ngụ ý cát tường liền tuyệt đối không phải phòng mình bình thường, vừa mở mắt ra thì thấy gì đó, mắt lé qua, phía dưới đầu là chiếc gối hồng sắc, vậy mà còn là thành đôi xuất hiện trong đường nhìn, kinh khủng nhất chính là, liền ngay cả góc chăn mình gắt gao nắm lấy cũng là đỏ tươi đỏ tươi.
Có thể là buổi sáng thì phản ứng của con người vốn sẽ có nửa nhịp chậm rãi, hơn nữa Triệu nhị công tử cũng không phải con người bình thường, cho nên lúc này mới nhớ tới, tất cả phát sinh ngày hôm qua.
Mình ở rể Kham Dư giáo, bái thiên địa, rồi mới đêm động phòng hoa chúc, tân nương tử Minh Thư bị Lý Hưu Dữ đánh tráo, trở lại chính là mình bị ma đầu kia đặt ở trên giường lăn qua lăn lại một đêm, đến nỗi mình lúc nào ngủ đi, cũng hoàn toàn chẳng biết.
Triệu Trường Hữu cuối cùng hiểu được, không khỏi khí dâng lên trong lòng, không để ý tới phần eo bủn rủn, hạ thân cực độ bất hảo, đang muốn miễn cưỡng ngồi dậy thì, người nọ lại đi tới bên cạnh mình.
“Ngươi cuối cùng cũng tỉnh!”
Triệu Trường Hữu sửng sốt.
Người nọ mới là tuyệt sắc nhân gian, nhìn tới ánh mắt kia, trời sinh đã mang theo chữ mị, tuy có mang theo chút sầu khổ, thế nhưng chỉ là vô cùng đơn giản nhìn ngươi, là đã có thể câu ra tâm phế người ta. Cái miệng nho nhỏ hơi mân, hàm dưới hơi đầy, một thân y phục lưu ly bạch, lay động mang theo phong tình khó chống đỡ.
Triệu Trường Hữu chậm rãi giơ tay lên, chỉ người dã diễm nọ trước mặt.
“Minh, Minh Thư!”
Ánh mắt của tiểu sắc lang, cũng không phải trên mặt quyến rũ kia của Minh Thư, mà là gắt gao nhìn chằm chằm cái eo nhỏ dương liễu ở bên bờ Thanh Hồ, từng bị mình lưu luyến ba thước, không đủ nắm chặt lấy.
“Ngươi…!”
Trên phần eo mảnh khảnh, chính là không có đai lưng bó buộc, quần thân mở rộng cũng không có che được cái bụng nhỏ hơi hở ra.
Chính là dù có ngu ngốc thế nào cũng nhìn ra, chỗ ấy, đang mang một sinh mệnh mới, sắp sửa bắt đầu một đoạn lịch sử mới, giống như thái dương hồi sinh, mang tới cho người ta mang muốn và an ủi lớn nhất, người ta sẽ bởi vì hắn tới mà khóc vì vui sướng. Chỗ ấy, huyết mạch của con người có thể sinh sôi kéo dài không ngừng, tiến trình sinh mệnh có thể như thoi đưa không ngừng, thời gian luân chuyển có thể nhẹ nhàng vui vẻ mà tới.
Một người vào lúc cuối cùng ở chỗ ấy vĩnh viễn đi xa, thế giới mới cuối cùng ở chỗ này mà tới!
Chuyện phiếm đã từng nói, mấy tháng sau ở nơi ấy, một hài tử sẽ từ chỗ ấy sinh ra!
|
Chương 113 Sự thực giống như sắt, giống như là trăm nghìn cân thiết chùy nặng nề, thẳng đầu mình mà xuống, ngay cả cơ hội né tránh cũng không có, cứ như vậy gắt gao đập trên đầu, giống như máu trong toàn thân đều ở tích ở đây, trọng lượng như tháp trời rơi xuống, áp tới Triệu Trường Hữu thẳng nghe ông một tiếng, hai mắt đảo lộn, chết ngất luôn.
Lúc tỉnh lại thì chỉ thấy một đám thị nữ bộ dáng nữ hài tử vây quanh mình, từng bước từng bước e thẹn khả ái, giống như bông hồng đầu xuân, ríu ra ríu rít khoa tay múa chân với mình, thỉnh thoảng còn dùng khăn tay che miệng len lén cười.
Thấy mình mở mắt, ầm cái rồi tản ra, sau đó một người nhanh chóng tiến lên, tập trung nhìn vào, lại là cố nhân ─── Oanh Ca.
Oanh Ca trước tiên là sờ thử cái trán của Triệu Trường Hữu, lại chạm thử vào khuôn mặt tức giận kia, mới yên lòng.
“Công tử, chỗ ấy khó chịu không?!”
Triệu Trường Hữu mơ mơ màng màng, ngốc nghếch lắc đầu, nhưng con mắt nhòa đi, giống như chưa tỉnh lại.
Oanh Ca gật đầu, cười cười, biết hắn mê ngủ như thế, còn chưa có thỉnh tỉnh đi.
Trước đó cũng đã thỉnh đại phu coi qua rồi, đều nói không có việc gì, cũng liền không lưu ý gì, xoay người nói với người ở phía sau rằng:
“Minh hộ pháp hắn tỉnh!”
“Nếu đã tỉnh, ta phải đi hồi giáo chủ một tiếng!”
Thanh âm lãnh lạnh như băng nhẹ nhàng lại đây, không có cảm giác chân thực, giống như cả người đều là trống rỗng. Sau mấy tiếng bàn ghế nhẹ nhàng vang lên, thì không còn động tĩnh.
Oanh Ca đỡ Triệu Trường Hữu ngồi xuống, đối các nữ hài tử còn đang hiếu kỳ nhìn bất đắc dĩ nói:
“Vị tỷ tỷ kia đi lấy cái gì tới tẩy rửa, ta lau mặt cho công tử!”
Mấy nữ hài tử kia một trận loạn xạ, đoàn người tách ra, đi ra là một người tuổi tác lớn hơn chút, trả lời:
“Ta đi múc nước cho công tử!”
“Các ngươi cũng đừng coi nữa, đi lấy y phục tới đổi, còn có phân phó trù phòng đem cháo nóng bưng tới!”
Hai ba người lớn hơn chút đi theo nàng ra ngoài, còn lưu lại năm sáu người đứng ở chỗ đó, trừng cặp mắt to trong veo như nước chằm chặp Triệu Trường Hữu.
Lý Hưu Dữ lúc qua đây thì thấy Oanh Ca tự lau mặt cho Triệu Trường Hữu, mà mấy nữ hài tử thì ở đó giống như xem kính chiếu ảnh, nhìn chằm chằm, ngay cả mình vào tới rồi cũng không biết.
kính chiếu ảnh: trò chơi dân gian, đặt ảnh phong cảnh dưới thấu kính, cho xem ảnh qua thấu kính(theo QT)
Lông mi tinh tế ép lại, cái trán vừa nhíu, ho nhẹ vài tiếng, mấy nữ hài tử như vừa mộng tỉnh lại, nhất tề cúi người, cùng Oanh Ca kêu một tiếng giáo chủ.
“Như thế nào rồi?”
Vung tay một chút, đem những người rõ ràng coi náo nhiệt này đuổi về, xoay thân qua lấy tay sờ trán Triệu Trường Hữu.
Thanh niên vẫn ngồi nửa người, mang theo lực lượng toàn thân vung cánh tay hảo ý ra.
Vết tích ở mi đầu có xu thế tăng lên, khóe mắt của Lý Hưu Dữ nhướn lên, trong biểu tình mang theo vài phần ngấm lạnh.
“Ngươi lại đang nháo cái gì!”
“Lý Hưu Dữ!”
Tiếng nói cất lên quá cao, cùng với tình sự đêm qua khiến cho nửa người dưới thực sự không có khí lực, chỉ có thể ngồi ở đó chỉ nam tử yêu diễm vô song trước mắt này, hơn nữa bởi vì giấc ngủ không đủ mà con mắt sưng lên, thực sự không có lực uy hiếp gì.
“Ngươi đem ta Triệu Trường Hữu là kẻ ngu si sao!”
Lý Hưu Dữ mỉm cười cười, mi đầu cau mày chậm rãi giãn ra, nam tử giống như mẫu đơn tuyệt diễm, trong nắng sớm, phong tình vạn chủng…
|
Chương 114 “Ngươi không phải là thằng đần sao?!”
Trong nắng sớm, nam tử tuyệt sắc, mỉm cười một cái, mặt nhăn mày nhíu chậm rãi giãn ra, phong tình vạn chủng mà trả lời:
“Ngươi!”
Ngón trỏ của thanh niên run rẩy lớn, hé ra khuôn mặt tuấn tú hắng giọng một chút, lại bị một câu nói của Lý Hưu Dữ làm cho tức giận đến không biết nói gì cho tốt.
Ngón tay ấn thẳng xuống chóp mũi mình, Lý Hưu Dữ nghiêng người tới.
“Nhìn bộ dạng này của ngươi, không ngốc cùng thật là lạ đó!”
Lời nói không có bất luận ác ý gì, nhưng khiến cho Triệu Trường Hữu trừng càng lớn, cũng căm giận nhìn ra nam tử kia dần dần tiếp cận, trong con ngươi đen nhạt tất cả đều là cái bóng yêu diễm của nam tử.
Lý Hưu Dữ híp lại phượng nhãn quan sát thanh niên rất là bị thương trước mắt, cũng thấy được có chút hối hận, lời nói vừa rồi quá nghiêm trọng rồi. Tuy nói là lời vui đùa trong lúc vô ý, thế nhưng nghe vào trong tai người khác, khả năng chính là một loại ý tứ khác đi.
Lại một lần nữa vươn tay qua, muốn mượn phần hối hận đó của mình có thể nhắn nhủ ra ngoài, lại bởi vì thanh niên kia tản ra khí tức cự tuyệt vì vậy mà dừng ở nửa đường.
Triệu Trường Hữu gắt gao trừng đôi tay đang duỗi tới nửa chừng kia, không nhìn Lý Hưu Dữ.
“Vậy có thể trêu đùa ta, khiến ta kẻ ngu si này bị cha đánh, đúng không?!”
Lý Hưu Dữ cuối cùng buông cái tay treo lơ lửng kia, thẳng đứng người dậy, sắc mặt trầm xuống.
“Đều nói ngươi ở rể Kham Dư giáo cùng Minh Thư không quan hệ, cùng ngươi bái thiên địa chính là ta, đêm xuân nhất độ cũng là ta!”
Vừa dứt lời, Triệu Trường Hữu lại đột nhiên khi không nở nụ cười.
“Lý Hưu Dữ, ngươi thực đem ta Triệu Trường Hữu là ngu ngốc sao?!”
Ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lý Hưu Dữ phong hoa tuyệt đại, kinh vi thiên nhân, khiến y không quen thấy dáng tươi cười của Triệu nhị công tử phải nhìn tỉ mỉ.
“Cùng Minh Thư không quan hệ!?”
“Cùng nàng không quan hệ, vì sao ở Tả gia trang, ngươi luôn mồm muốn ta chịu trách nhiệm! Cùng nàng không quan hệ, vì sao hôm trước tân hôn nàng lại xuất hiện trong phòng ta!”
“Lý Hưu Dữ, ta Triệu Trường Hữu bất tài, thế nhưng đầu óc vẫn phải có, ngươi đừng nghĩ đem ta đi gánh oan ức của ai đó!”
“Oan ức? Oan ức gì, ngươi lại muốn đi gánh oan ức của ai!”
Lý Hưu Dữ một phiên lời nói ra, Triệu Trường Hữu ngược lại á khẩu không trả lời được, lấy chỉ số thông minh của y nơi nào nghĩ ra oan ức là ai. Chớp mắt, rốt cuộc có vài phần hiểu ra, không giống như lời Lý Hưu Dữ nói ngốc quá a.
“Ngươi, ngươi dám nói, Minh Thư hoài hài tử không phải sự thực, dám nói không có tâm tư bắt ta gánh trách nhiệm!”
Lý Hưu Dữ thấy bộ dáng kia của hắn, hé ra miệng, lắp bắp, vẫn là chẳng có tầm mắt gì, vẫn là Triệu Trường Hữu ngốc nghếch, cũng yên lòng hơn, thầm nghĩ: dù lăn qua lăn lại thế nào cũng bất quá là tiểu quỷ của Diêm La điện, thật đúng là có thể lên Linh Tiêu bảo điện. Lý đại giáo chủ không khỏi lại khôi phục bộ dáng khí định thần nhàn.
“Ngươi đã không muốn như thế, tốt lắm! Minh Thư hoài hài tử là thật, nói trắng ra là, rõ ràng là bắt ngươi tới chịu trách nhiệm, ngươi có thể như thế nào, ngươi lại có thể ra làm sao!”
Câu dẫn ra nét mặt tươi cười ác ý, Lý Hưu Dữ nói ra chính là lời tàn khốc không gì sánh được.
Triệu Trường Hữu lại hoa mắt, vẫn là không nghĩ tới, đường đường Kham Dư giáo giáo chủ còn có thể đanh đá và da mặt dày như thế.
Theo như lời người ta nói, hắn có thể làm sao, lại có thể làm thế nào đây.
Cưới, xong rồi! Thiên địa, lạy rồi! Trên giang hồ, đều đã biết! Nhà, càng trở về không được!
Còn có thể như thế nào!
Cắn răng một cái, Triệu Trường Hữu hung hăng trừng Lý Hưu Dữ một cái, lôi kéo chăn, chạy vào trong, không để ý tới cái cười giống như yêu tinh của nam nhân kia.
|