Hoàn Thị Thỉnh Nhĩ Ngạ Trứ Ba
|
|
Chương 135 Oanh Ca dùng giọng nói run rẩy, nỗ lực mở miệng ra nói:
“Công tử hắn, không thấy…”
Oanh Ca còn chưa nói xong, chỗ ấy nào còn có bóng dáng Lý Hưu Dữ.
Lưu lại mọi người hai mặt nhìn nhau, Oanh Ca ngay cả khí cũng chưa có hồi lại liền cũng đuổi theo.
Lý Hưu Dữ chậm rãi vươn tay ra, cuối cùng hạ quyết tâm đẩy cửa, ngay cả nhìn cũng chưa nhìn thị nữ hành lễ với mình, đi thẳng tới trước giường.
Đẩy ra hồng y nha hoàn vừa lúc ngăn trở trên giường, hi vọng cuối cùng cũng theo đó mà tan biến.
Sắc mặt tái nhợt, nằm ở trên giường cũng không phải người mình tối cần.
Minh Thư ở trên giường miễn cưỡng chống người dậy, thập phần cố sức nói:
“Thuộc, thuộc hạ thất trách!”
Lý Hưu Dữ không biết vì sao, lúc này lại diện vô biểu tình, nhưng đủ cho trên lưng những người xung quanh bỗng nhiên rùng mình một trận, không khỏi đáy lòng phát lạnh, tứ chi run rẩy, từ đầu thẳng băng tới gan bàn chân.
“Người đâu?!”
Minh Thư cắn răng nói:
“Hắn nó, nếu muốn người, phải đi Tả gia trang tìm hắn!”
Một thứ gì đó lạnh lùng bò lên trên đáy mắt, ánh nhìn của Lý Hưu Dữ thoáng chốc trở nên lợi hại đáng sợ, lệ khí lãnh liệt lập tức bành trướng, thân hình vừa chuyển, đã tiêu thất không còn.
Lại nói tới Triệu nhị công tử bi thảm, bị người ta giống như xách con gà con.
Bay qua mây mù dày đặc, mơ mơ màng màng không biết trải qua bao lâu rồi, mới tính ngừng lại.
Bước chân vừa mới rơi xuống đất, còn chưa đứng vững, lại thấy cổ áo bị người ta nhấc về phía trước, liền nặng nề rơi xuống trên thứ gì đó mềm mại, thế nhưng bởi vì vấn đề liên quan tới trọng lượng cơ thể lại ngã tới choáng váng, hơn nửa ngày mới phản ứng lại.
Triệu nhị công tử xua đuổi sao Kim trước mắt xong, mở cặp mắt tràn đầy sợ hãi kia, giờ mới nhìn rõ cảnh vật trước mắt.
Trần nhà coi như thanh lịch, dùng sợi tơ hoa văn xinh đẹp màu nhạt thêu lên, chăn và gối đầu cùng sắc màu sạch sẽ nhu hòa, tựa như khí tức trên người thiếu nữ đậu khấu.
Tiếp tục nhìn ra phía ngoài, Tả Tả Niệm đang ở chỗ kia nhìn mình cười hì hì.
Trước đó có Lý Hưu Dữ, giờ đối với loại tươi cười tà ác này, Triệu Trường Hữu đã là quen thuộc cực kỳ rồi.
Cẩn thận một chút bò lên, hướng phía sau sợ hãi rụt rè mở miệng:
“Ngươi, ngươi, ngươi rốt cục muốn làm gì!”
Nhìn Triệu nhị công tử nhát như chuột, Tả Tàn Niệm cười khanh khách chậm rãi thu hồi nét cười lại, có chút bí hiểm hỏi:
“Ngươi, ngươi thực không nhớ ta?!”
Triệu nhị công tử bị hắn hỏi vậy một đầu mù mờ, căn bản không rõ hắn đang nói cái gì, không khỏi vô tội hỏi ngược lại:
“Ngươi đang nói cái gì?!”
Tả Tàn Niệm vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, thở dài một tiếng, cúi đầu, lẩm bẩm:
“Ngươi nhất định là không nhớ rõ rồi!”
Lúc ngẩng đầu thì, trong đôi mắt tinh tế lóe lên tia sáng quỷ dị, ngữ khí lại cực kỳ u oán.
“Nếu như không phải, ngươi sao lại cùng Minh Thư ám kết thai châu, ngay cả hài tử cũng có rồi!”
Triệu Trường Hữu ở đó nghe ra, chuyện Minh Thư mang thai đối với gia khỏa này dễ tạo thành điểm hỏa, chính là giờ phút này tiểu bá vương lại ngay cả tính tình cũng không dám bạo xuất ra.
“Này, này, cùng ngươi có cái quan hệ gì đâu!”
Tả Tàn Niệm sắc mặt nhất trầm, ánh mắt sắc bén chặt chẽ chằm vào cái cổ Triệu Trường Hữu, nhìn đến Triệu nhị công tử từ chỗ cổ bốc lên khí lạnh, khiến cho người ta cực kỳ sợ hãi.
“Tốt lắm, ngươi cùng Lý Hưu Dữ là quan hệ gì?”
Triệu nhị công tử mặt thoáng cái đỏ lên, không khỏi nghĩ tới đêm hôm qua, sáng hôm kia, còn có đêm hôm kia, ma đầu kia đối mình đã làm chuyện khiến người ta xấu hổ. Giống như tình sự dày đặc này bị người dò xét mà biết, ngượng ngùng đứng lên. Hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào, ở cũng không được, ngay cả sợ cũng quên mất tiêu rồi. Chi chi ngô ngô cực lực làm rõ.
“Ta, ta, ta, cùng y có quan hệ gì!”
Tả Tàn Niệm lạnh lùng cười, nụ cười nhạt như có như không rất quỷ dị, cười đến Triệu Trường Hữu kinh hãi sợ sệt.
“Không có vấn đề gì!”
Oán khí ấp ủ lâu ngày giờ giống như núi lửa trào dâng bộc phát ra, tốc độ nhanh đến làm Triệu nhị công tử cũng thấy không rõ lắm, chỉ thấy một đôi bàn tay thon trắng dài đẹp hướng mình, xoẹt một tiếng, cẩm bát rung động, áo trong của Triệu nhị công tử bị người ta xé rách ra…
|
Chương 136 Trên ngực một mảnh quang lỏa, vết tích xanh tím tím, từ xương quai xanh vẫn lan tràn đến phần eo, ẩn vào trong thắt lưng khố tử, làm người ta vô hạn mơ màng. Dọa Triệu Trường Hữu lập tức lấy tay đi che, cũng không che hết được cảnh xuân từ lâu đã lộ ra ngoài.
“Ngươi, ngươi, ngươi…”
Triệu nhị công tử đã triệt để đánh mất công năng của ngôn ngữ, từ ngươi thốt ra không xong.
Trải qua chấn động khiến đầu óc trống rỗng vốn không lớn, những hôn ngân này xuất hiện ra, khiến sắc mặt Tả Tàn Niệm càng thêm âm trầm lên, xanh trắng đều có.
Minh Thư mang thai, nhất định sẽ không phải nàng làm ra. Lại nhìn vẻ mặt nhắc tới Lý Hưu Dữ thì mất tự nhiên kia, cũng đã hoàn toàn rõ ràng.
Tả Tàn Niệm tức giận nghĩ cũng không nghĩ, cánh tay tinh tế giương lên, ba một tiếng đánh lên mặt Triệu nhị công tử.
“Triệu Trường Hữu, ngươi vô sỉ!”
Vết tích nhanh chóng hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú suất khí, cùng loại khí lực vừa lúc thành quan hệ trực tiếp.
Che một bên gương mặt, Triệu Trường Hữu ủy khuất liên vành mắt cũng đỏ, thế nhưng nhìn đến cặp tế mâu tàn nhẫn kia, nghĩ tới người bá đạo cùng tùy hứng kia, không khỏi cố nén nước mắt, đánh chết cùng không chịu ngã xuống.
Tả Tàn Niệm mở mồm còn muốn nói cái gì đó, lại bị tiếng kêu ngoài cửa cắt ngang.
“Thiếu gia, lão gia mời qua!”
Tả Tàn Niệm nhẹ nghiêng đầu qua, nói một tiếng ta đã biết, chậm rãi quay lại đối mặt, nắm chặt tay, cực kỳ không cam lòng mà phải buông tha Triệu Trường Hữu.
Biết rõ ngu ngốc bên trong có chạy đằng trời, vẫn là quay đầu phân phó với thủ vệ:
“Trông coi hắn cho ta, nếu như để hắn chạy, cẩn thận cái đầu của các ngươi!”
Đi qua ngã rẽ hành lang gấp khúc, chỉ thấy Tả Thiên Thu một thân hôi sam đứng bên cạnh giả sơn, đang đánh quyền.
Trong lúc giơ tay nhấc chân, tiên phong đạo cốt, tiền nhậm võ lâm minh chủ xoay quanh bốn phía, Tả Tàn Niệm lẳng lặng chờ một bên, đợi hắn thu công, mới đi ra phía trước.
“Cha, ngươi tìm ta!”
Tả Thiên Thu thu khí đan điền, chậm rãi thở ra, chậm rãi mở mắt.
“Nghe nói ngươi bắt nhị công tử của Vô Cực sơn trang trở lại!”
Tả Tàn Niệm hành lễ xong, ánh mắt lóe lên.
“Không sai!”
Tả Thiên Thu tiếp nhận khăn tay tôi tớ đưa qua phía sau, lau lau một tầng mồ hôi mỏng trên trán, hỏi:
“Giam ở đâu rồi?”
“Gian phòng của ta!”
Đè ép cơn tức giận đang dâng lên, Tả Thiên Thu nghiêm mặt nói:
“Niệm nhi, ngươi tuổi tác cũng không nhỏ nữa, làm việc sao không biết dùng đầu óc như thế, nếu truyền ra lời gì thì sao!”
Tả Tàn Niệm nhìn qua sắc mặt không phải tốt lắm, giống như có lời oán hận gì không thể nói ra.
“Cha, Niệm nhi tuổi tác không còn nhỏ, cũng nên có chủ ý của mình rồi!”
Tả Thiên Thu con mắt trừng.
“Vậy có thể đem một nam tử giam trong phòng mình!”
Tả Tàn Niệm nhẹ giọng hừ cười, giống như nghe thấy một câu chuyện thập phần buồn cười.
“Chúng ta đều là nam tử, còn có kiêng kị gì đây?! Hơn nữa, đem hắn giam đến phòng ta, có thể tính toán an toàn vạn phần, tổng so với giam ở chỗ khác bị người cướp mất vẫn hơn!”
“Niệm nhi!”
Tả Thiên Thu gầm lên một tiếng, không còn khí khái thần thái trước đó, gương mặt gầy gò nổi lên sắc xanh.
Không biết có liên can tới vừa rồi luyện quyền bị gió thổi đến không, vẫn bị thân sinh nhi tử của mình làm cho giận, mấy sợi tóc hơi dựng thẳng lên, nhìn qua có vài phần khôi hài.
“Cha, nếu như không còn việc gì, ta trước đi về xem Triệu nhị công tử kia!”
Tả Tàn Niệm nhấc chân lên đi, bỏ lại Tả Thiên Thu một người đứng ở đó giậm chận, mặc cho hắn hô hoán làm sao cũng không quay lại.
Bính một tiếng, đẩy ra cửa phòng của mình, Tả Tàn Niệm dựng mi, vẻ mặt thịnh nộ, xuất hiện ở cửa.
Triệu nhị công tử bi phẫn sửa sang chính y sam bản thân, vọt co rụt lại, liền lui tới góc tối trên giường.
Nhìn qua Triệu nhị công tử có vài phần thương cảm, giờ này khắc này căn bản là nữ tử trước kia bị hắn đùa giỡn, chỉ là vai bị đổi rồi.
Gắt gao nắm lấy cái áo đã rách tan nát tươm, khiếp đảm chăm chú nhìn hung tàn gia khỏa không thể so với Lý đại giáo chủ tốt hơn.
“Không, không nên qua!”
“Không nên đi qua!”
Tả Tàn Niệm ánh mắt sắc bén, hung hãn hé ra gương mặt thanh tú.
“Hôm nay, ta chính là muốn qua, thế nào!”
|
Chương 137 Triệu Trường Hữu kinh hãi, con mắt thoáng cái biến to, lớn đến tròng mắt đủ để rớt ra, đã tới trình độ tuột vành mắt rồi. Rõ là báo ứng. Ngày ngày lời nói từ miệng mình thoát ra, vậy mà giờ lại từ trong miệng người khác nói ra, cảm giác thật đúng là không phải quái dị thông thường. Chuyển chuyển con mắt không sai biệt lắm chỉ thấy tròng mắt, cách ngất sắp không xa nữa.
Cường đánh tỉnh tinh thần, lắp bắp run run nói:
“Nhưng, nhưng, nhưng ngươi là nam nhân a!”
Vắt hết óc cuối cùng nghĩ ra một lý do có vẻ chu toàn, ý đồ ngây thơ có thể may mắn cự tuyệt.
Vậy mà nam tử hung thần ác sát, lại vung lên khóe miệng, trên khuôn mặt thanh lệ, lại nổi lên mỉm cười hiểu ý.
“Việc nay ngươi hoàn toàn có thể không cần lo lắng!”
Triệu Trường Hữu càu nhàu một tiếng, nuốt xuống ngụm nước miếng, thái dương và vùng giữa tóc mai và lông mày thấy một tầng mồ hôi mỏng.
Trong lòng âm thầm kêu khổ nói, lại gặp phải biến thái ham mê khẩu vị này, nhất thời hận không thể đem toàn bộ vị trí phơi bày ở ngoài lui vào trong thân thể, để gia khỏa này cái gì cũng không thấy.
Nhìn thanh niên tận lực co rúm lại, Tả Tàn Niệm duỗi tay đốt lư hương bên cạnh chiếc bàn nhỏ, rảo bước về phía trước.
Nam tử không chỗ nào không lộ tự tin như ác ma, cười thập phần quỷ dị.
“Giữa chúng ta, không tồn tại vấn đề này!”
Nam tử yếu ớt cười, như trước mang theo vài phần hung hãn, chân sau quỵ vào bên giường, nghiêng người qua. Thẳng đến cự ly chỉ kém một ngón tay, hắn mới dừng lại.
Huân hương gần ngay trên người nam tử nhàn nhạt tỏa ra thành thập phần nồng nặc, hô hấp hơi nóng đập vào mặt mà tới, ở giữa khoang mũi toàn bộ tỏa khắp chốn.
“Trường Hữu ca ca, chúng ta động phòng đi!” (ối giời, khổ em rồi =)))
Thế giới phảng phất trong nháy mắt này ngưng trệ, giống như lời nguyền định thân, Triệu nhị công tử liền giống như bị một câu nói của Tả Tàn Niệm vững vàng cố định ở đó.
Qủa thực không thể tin tưởng.
Tả Tàn Niệm không để ý tới Triệu Trường Hữu ở góc giường không nhúc nhích, cả người ngoan cố bắt đầu ức hiếp. Miệng hơi dẩu lên, liền dán lên trên môi người ta.
Xúc cảm ấm áp mềm mại, hô hấp của Tả Tàn Niệm nhất thời biến gấp lên, máu hướng dâng lên, chỉ là kề sát như thế, cũng không có tham nhập, gương mặt thanh tú liền xấu hổ đỏ bừng.
Thật vất vả hạ xuống, Tả Tàn Niệm mân khóe miệng, dùng con mắt phiêu tới thanh niên giống như cá chết, đối với Triệu Trường Hữu ngây ra như phỗng cực kỳ xấu hổ nói:
“Tiếp theo nên làm thế nào a!”
Mở đầu ngây ngô, nhưng thật ra đánh tỉnh Triệu nhị công tử ngây ngốc, cách một đoạn thời gian, lúc này mới nhớ tới phản kháng.
Liều mạng giãy dụa, giống như giết lợn đứng lên:
“Ai, ai quản ngươi a, buông, buông ra!”
“Không nên!”
Tả Tàn Niệm ngay cả hôn môi cũng là mất một hồi, tuy rằng mặt trướng hồng, nhưng vẫn như cũ không chịu buông tay, hung ba ba trả lời:
Triệu Trường Hữu làm gì chịu tán thành, có một Lý Hưu Dữ thì đủ nói, giờ lại tới một Tả Tàn Niệm hung hãn muốn chết, hôm đó chết còn có thể sống không chứ. (em nhầm à, ngt là con gái đó)
Tuy rằng tứ chi bị dọa bắt đầu mềm yếu vô lực, vẫn xuất ra toàn bộ khí lực, không chịu đơn giản đi vào khuôn khổ.
Tay trái để ở cái cổ mảnh khảnh, tay phải muốn đi bắt lấy áo của người ta, muốn đem cái người này từ trên người mình túm ra.
Trong lúc giãy dụa, Tả Tàn Niệm vì uy hiếp cưỡng bức nổi giận cùng lúc xuất hiện, không khỏi tới gần phía trước, vừa lúc Triệu Trường Hữu bắt được xiêm y của hắn, đang hướng phía sau quăng.
Chợt nghe chi lạp một tiếng, Tả Tà Niệm bởi vì chung quanh tránh động, vốn là xiêm y mặc không phải chỉnh tề lắm, rốt cuộc cũng bị kéo ra.
Kinh hách lớn hơn nữa khiến Triệu nhị công tử a kêu to ra, sự thực càng đáng sợ đả kích hắn liên nói cũng nói không liên tục.
“Ngươi, ngươi, ngươi…”
Y phục lỏng lẻo buông rơi phía sau, lộ ra đầu vai êm dịu, đoạn cánh tay tựa ngó sen trắng ngần. Từ góc độ của Triệu Trường Hữu, có thể rõ ràng thấy trước ngực một mạt gì đó trăng trắng.
Nơm nớp lo sợ vươn tay qua, dán lên cái vị trí kia, quần áo và đồ dùng hàng ngày ở đó quấn chặt, cũng vẫn có thể rõ ràng cảm giác được, thứ mềm như bông kia. Bộ ngực sữa hơi lộ ra, thục phát sơ quân, chi ngưng ám hương.
đầy đặn, thơm mùi hoa mai.
“Là nữ nhân…”
|
Chương 138 Triệu Trường Hữu tiếng nói còn chưa có thốt ra, chợt nghe tiếng vang của thanh la ngoài cửa, loạn kêu loạn sảo thành một mảnh.
“Đi lấy nước tới, đi lấy nước tới!”
Triệu Trường Hữu nhất thời thở dài một hơi, đối với nữ nhân hung hãn Tả Tàn Niệm này mở miệng.
“Ngươi còn không mau đi cứu hỏa!”
Tuy nói Tả Tàn Niệm thanh lệ tuyệt tục, thế nhưng cùng với tính cách bá đạo của Lý Hưu Dữ cùng một loại, còn có ức hiếp thể chất mình, đều là đối tượng mình nên tránh xa. Giống như bọn họ loại gia khỏa này tốt nhất là có thể tránh bao xa thì cứ tránh bấy xa, dù đẹp cũng không được, nữ cũng không luôn.
Cho nên đối với trận đại hỏa đúng lúc này, cuối cùng Triệu nhị công tử có thể tránh được một kiếp là đã cảm kích tự đáy lòng rồi.
Khả người ta Tả Tàn Niệm không nghĩ như thế, lộ non nửa đầu vai, một tay đè lấy Triệu Trường Hữu.
“Trường Hữu ca ca, lửa này dù có đốt tới, ta cũng không buông ngươi ra! Hôm nay, không động phòng với ngươi thì không xong!”
Trang phục thân nam tử, Tả tiểu thư ánh mắt vừa liếc, vòng cung tươi sáng lộ ra, trong miệng nói ra lời nói mà nữ nhi gia đánh chết cũng không thể nói ra.
Tả tiểu thư từ nhỏ bị giáo dưỡng làm nam tử, nửa điểm ngượng ngùng cũng không có, câu nói đầu tiên đã đem toàn bộ hi vọng của Triệu Trường Hữu hết thảy phá vỡ.
“Huống chi, làm không tốt Kham Dư giáo giáo chủ kia lập tức liền phá cửa mà vào!”
Cửa phòng đáng thương phi thường bất hạnh bị lời của Tả tiểu thư nói trúng vận mệnh, lần thứ ba trong ngày bị nghiêm trọng đả thương, thiếu chút nữa bị người một cước đá bay.
Một người, cẩm y ngọc dung, đứng ở cửa.
Nhìn thấy hai người trên giường đều lỏng lẻo y thường, dây dưa ở đó, Lý đại giáo chủ phá cửa mà vào này không khỏi yên lặng híp mắt lại.
Tả Tàn Niệm thì cực kỳ bình ổn từ trên người Triệu Trường Hữu bò lên, chậm rì rì nghĩ đi sửa sang xiêm y rách tan, lại phát hiện đã không còn tác dụng che chắn gì nữa, đơn giản như vậy mặc nó lỏng lẻo đi.
Ánh mắt khiêu khích ý vị thập phần đón nhận Lý Hưu Dữ.
“Lý đại giáo chủ đại giá quang lâm, ta Tả gia trang thật sự là bồng bích sinh huy!”
vẻ vang cho kẻ hèn này
Ánh mắt vừa chuyển, lại nổi lên ý khác.
“Lại chẳng hay Lý giáo chủ có gì muốn làm sao!”
Lý Hưu Dữ phảng phất như không thấy khiêu khích của người nọ, nhẹ nhàng cười, ý vị hơi có chút khuynh quốc khuynh thành, càng nhìn không ra hắn rốt cuộc là tâm tình gì.
“Ta muốn thế nào, Tả công tử lại không biết sao!?”
Không tiếp tục để ý tới Tả Tàn Niệm, mà là đối với người còn đang nằm ở góc giường lạnh lùng nói:
“Ngươi còn muốn nằm đó đến lúc nào!”
Triệu Trường Hữu đằng một cái nhảy dựng lên, lăn lông lốc bò xuống giường.
Mặc cái áo phá nát thành một đống toàn bộ rơi lả tả ra, lộ ra thân trên coi như tinh tráng của Triệu nhị công tử.
Lý Hưu Dữ trước đó nhìn như thập phần bình tĩnh, con mắt nhất thời liền theo đó mà văng hỏa, cứ như núi lửa vẫn ẩn nhẫn, giờ tức giận dâng lên mà bộc phát ra.
Tốc độ nhanh đến mắt thường đều thấy không rõ lắm, liền tới phụ cần Triệu Trường Hữu, cố sức mà túm, Triệu nhị công tử giống như thằng ngốc bị hắn túm tới phía sau.
Tả Tàn Niệm kia nào để y như nguyện, duỗi tay muốn đi cản, còn chưa đụng tới góc áo Triệu Trường Hữu, chỉ thấy một đạo hàn quang trước mặt mà tới.
Vội vàng nghiêng người lách qua, lại bị kiếm phong sớm tới mặt rồi, vẫn là vẽ lên mặt thanh tú một đường.
Lý Hưu Dữ cầm kiếm đem Triệu Trường Hữu ở sau người, lạnh lùng nhìn Tả Tàn Niệm che lấy vết máu trên mặt.
Tả Tàn Niệm nhìn vết máu trên mu bàn tay, tiếu ý không lâu vẫn còn tràn đầy tự tin, giờ không sót lại chút gì, băng lãnh thấm vào tâm phế người ta tùy đó mà lên.
“Lý Hưu Dữ, ta cũng mặc kệ, ngươi có phải người bọn họ muốn không, chỉ cần ngươi hôm nay đem hắn mang đi, thì đừng trách ta không khách khí!”
Lý Hưu Dữ nhướn lông mi tinh tế, thêm vài phần chẳng đáng quan tâm.
“Chỉ bằng ngươi chút bản lĩnh này, cũng muốn ngăn cản ta!”
Tả Tàn Niệm mũi hừ nhẹ, lại nhìn về Triệu nhị công tử phía sau Lý Hưu Dữ.
“Ta là không có bản lĩnh, bất quá…”
Tận lực ngừng lại, cười khẽ liếc Triệu Trường Hữu, khiến da mặt hắn dày như vậy đều nhìn đến có chút xấu hổ.
“Trường Hữu ca ca, ngươi chưa phát giác ra chân có chút nhuyễn sao?!”
Hỏi xong mà Triệu Trường Hữu một đầu đầy hơi nước, khả Lý Hưu Dữ một song phong mục lại bỗng nhiên mở ra.
“Ngươi hạ độc!”
Tả Tàn Niệm vừa rồi còn ở trong hoàn cảnh xấu thoáng cái chiếm ghế trên rồi.
“Độc này đối hắn là không có gì trở ngại, bất quá với người thì không giống rồi! Nội lực càng sâu, di chuyển càng nhanh, vào càng sâu, này tán công tán chính là chuyên dùng đối phó loại cao thủ như ngươi!”
|
Chương 139 Lý Hưu Dữ âm thầm cố sức, lại phát hiện chân đúng như lời hắn nói, một điểm nội lực cũng không dậy nổi, khí tức trầm mạnh trong đan điền cũng chậm rãi tán đi.
Không khỏi cắn răng nói:
“Đường đường Tả gia trang, lại dùng thủ đoạn đê tiện hạ lưu như vậy, cũng không sợ truyền ra bị người giang hồ chế nhạo!”
Tả Tàn Niệm cũng không thôi cười ra tiếng.
“Chỉ cần lưu lại Trường Hữu ca ca của ta, bị người chế nhạo lại có ngại gì!”
Đột nhiên thu lại tiếu ý, Tả Tàn Niệm vẻ mặt dữ tợn.
“Còn nói ta là phải gả cho Trường Hữu ca ca, muốn những đồ bỏ khiến người ta buồn rầu này bỏ lại dùng làm cái gì!”
Hóa chưởng thành trảo, tùy theo Lý Hưu Dữ đang nói tập kích lên, Lý Hưu Dữ vội túm Triệu Trường Hữu thối lui về sau.
Thì ra mục tiêu của Tả Tàn Niệm căn bản là không ở trên người mình, mà là ở thanh niên phía sau.
Bắt lấy cánh tay kia của Triệu Trường Hữu, dựng thẳng đôi tế mâu, tàn bạo hỏi:
“Trường Hữu ca ca, ngươi vẫn muốn cùng ta một chỗ đi!”
Lý Hưu Dữ sớm đã nổi giận hé ra khuôn mặt yêu diễm, kia còn dung nàng làm càn như thế, càng không thể có cơ hội lo lắng cho Triệu nhị công tử.
Nhuyễn kiếm phiếm hàn quang hướng về Tả Tàn Niệm.
Tả Tàn Niệm áp sát mũi kiếm sắc bén cũng chỉ hảo buông tay.
Lý Hưu Dữ mượn thử lôi kéo Triệu Trường Hữu, phi thân chặn đường, liền lóe lên gian nhà.
Đang cùng người theo tường ngoài phóng qua thì một người ngăn lại.
Người nọ một thân hắc y, vừa lúc thân thủ đỡ lấy Lý Hưu Dữ bởi vì mạnh mẽ vận công mà thân thể trở nên lảo đảo.
Lo lắng kêu lên:
“Giáo chủ!”
Thanh âm quen thuộc, chính là hộ vệ vẫn đi theo bên người Lý Hưu Dữ.
Lý Hưu Dữ còn có một tia khí lực trả lời hắn, cố nén ngụm máu tanh ngọt vọt tới cổ họng, bắt lấy tay Triệu Trường Hữu dùng lực mấy phần, cứng rắn nhả ra một chữ.
“Đi!”
Hộ vệ một tay đỡ lấy Lý Hưu Dữ, một tay nắm Triệu Trường Hữu, ba người nhảy lên, liền lên nóc nhà.
Tả Tàn Niệm khoác áo đuổi tới, đối với võ sư chung quanh vọt tới, tức giận nói:
“Đuổi theo cho ta! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, ta cũng không tin không bắt được!”
Lý Hưu Dữ ba người một đường lăn hơn ba dặm đường, vẫn miễn cưỡng chống đỡ nội lực cuối cùng hao hết, khóe miệng đã đổ tia máu.
Hắc y hộ vệ kia cuống quít tìm một chỗ bí mật dừng lại.
“Giáo chủ người sao vậy!”
Lý Hưu Dữ lắc đầu, cũng một câu nói không nên lời, một bộ dáng mảnh mai, nhìn ở trong mắt Triệu nhị công tử, không khỏi bất kể nghi ngại trước đó mà thấy đau lòng, mở miệng thay y trả lời:
“Y trúng độc, ngươi mau nghĩ biện pháp a!”
Lý Hưu Dữ bởi vì quan tâm không tự giác trong giọng nói kia, mà nhướn mi mắt lên, vừa lúc nhìn thấy Triệu Trường Hữu vành mắt nổi lên sương mờ, ửng đỏ cả viền mắt.
Cố sức giơ lên ngón tay bắt lấy cổ tay Triệu Trường Hữu, nhỏ bé không tiếng động nói:
“Trong ngực ta có tuyết đan!”
Triệu Trường Hữu con mắt nhất thời sáng ngời, giống như vẻ mặt Triệu Trường Hữu khi thấy Triệu Thanh Khâu mới lộ ra vậy. Trong ánh mắt thật lớn yên lặng, chứa đựng vui sướng tràn đầy từ khóe mắt tới đuôi lông mày tràn ra, phóng ra dáng tươi cười chói mắt.
Không để ý còn có người khác ở đây, cả người tất cả đều phủ lên trên thân thể Lý Hưu Dữ trọng thương, duỗi tay sờ tới bộ ngực Lý Hưu Dữ.
Sờ sờ tìm tìm từ trong ngực Lý Hưu Dữ móc ra chiếc bình nhỏ bằng gốm. Cẩn cẩn dực dực đổ ra mấy viên, uy vào trong miệng Lý Hưu Dữ, thẳng chằm trên mặt người ta, cứ vậy mà chờ đan dược bắt đầu có tác dụng.
Hộ vệ kia thấy sắc mặt Lý Hưu Dữ cũng xác thực chuyển biến tốt đẹp, mới yên lòng dặn dò Triệu nhị công tử:
“Ta đi dẫn truy binh đi, ngươi hảo hảo hộ giáo chủ!”
Triệu Trường Hữu vẻ mặt gánh nặng gật đầu, hé ra khuôn mặt tuấn tú suất khí mang theo vẻ kiên quyết.
Thấy người nọ bóng dáng không còn, Triệu Trường Hữu giơ tay đỡ Lý Hưu Dữ, lại bị một câu nói của y cứng ở không trung:
“Ngươi vẫn là tự đi thôi!”
|