Tổng Tài Chẩm Ma Hội Thị Băng Sơn
|
|
Chương 20: Thích anh Bạch Viễn xuất viện trong buổi chiều ngày hôm đó, lúc hắn đi trả tiền lại được báo là hoá đơn đã thanh toán.
Người trả tiền, chắc chắn là Thiên Nam.
Bạch Viễn đứng ở cửa bệnh viện, híp lại hai mắt ngắm lên lá cây nùa thu từng đợt rơi xuống.
Hắn rối rắm một hồi, lúc này mới lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại cho Thiên Nam.
Trong lúc chờ đợi đường dây kết nối, lồng ngực hắn đọt nhiên nổi lên một tia dị thường, lòng bàn tay thậm chí còn toát mồ hôi.
Đợi một lúc lâu, ống nghe lại truyền đến giọng nữ lạnh như băng, “Xin chào, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không có người nghe…”
Bạch Viễn đồng tử co rụt lại, không thể tin lại gọi lại.
Mà lần này, trực tiếp bị cúp.
Bạch Viễn trái tim đột nhiên căng thẳng, chậm rãi tựa vào trên tường bệnh viện.
Đây là… Bị ghét sao…
Hắn hạ xuống mí mắt, lông mi thật dài che lại ảm đạm trong mắt, khóe môi lại cong lên, có cỗ tuyệt vọng chua xót tràn ra.
Bạch Viễn hai mắt vô thần về tới nhà.
Vẹt vẻ mặt hoảng loạn bay tới, đôi mắt nhỏ híp từ trên xuống dưới đánh giá Bạch Viễn vài vòng sau mới thô to gọi, “Hoàng thượng “
Bạch Viễn nhẹ nhàng ừ một tiếng, đi hướng phòng ngủ.
Vẹt vội vàng che mắt,
“Ai gia sẽ không bỏ qua hắn!”
Bạch Viễn chậm chạp ngẩng đầu,
“Ân?”
Vẹt tức giận bất bình,
” Điêu dân lớn mật!”
Bạch Viễn a một tiếng, tiếp tục không để ý đến hắn, đi vào phòng ngủ nhắm mắt mệt mỏi.
Vẹt sửng sốt, thiếu chút nữa quên phẩy cánh.
Hoàng thượng, đây là mất hứng?
Vẹt nghi hoặc mải miết sửa lại lông mao, càng thêm kiên định quyết tâm sẽ không bỏ qua tên điêu dân lớn mật kia.
====
Ngày hôm sau, tổng tài không có gọi điện thoại, cũng không có lái xe tới đón hắn.
Bạch Viễn đến công ty, tổ trưởng thần tình áy náy giải thích cho hắn nói là chính mình sơ sẩy chưa giải thích rõ ràng cho Lý tiểu thư, còn nói cho hắn biết cô ta đã bị khai trừ rồi.
Bạch Viễn chính là thản nhiên gật gật đầu, tựa hồ căn bản là chưa đem việc này để ở trong lòng.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư…
Kế tiếp một tuần, Bạch Viễn cũng không thấy tổng tài.
Hắn thậm chí bắt đầu hoài nghi, người kia, có phải hay không luôn luôn chính là một giấc mộng ảo.
Lễ quốc khánh.
Công ty nghỉ bảy ngày.
Bạch Viễn ngồi xe về với ông bà tại thành phố Z.
Ở trên xe nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ không ngừng biến hóa hắn bỗng nhiên cũng nhớ tới phụ thân.
Bạch Viễn lúc nhỏ gia đình mỹ mãn hạnh phúc, từ nhỏ hắn cũng luôn đạt thành tích xuất sắc nhất, nhu thuận nghe lời, chính là cái loại người khác luôn lấy ra để răn dạy con mình “Con nhà người ta”.
Nhưng là năm ấy mười lăm tuổi bất ngờ có tai vạ trời giáng.
Ba ba Bạch Viễn xảy ra tai nạn xe cộ, rốt cuộc không thể về nhà.
Trong nhà một mảnh tang thương, mẫu thân một đêm già nua, mà Bạch Viễn chỉ biết càng nỗ lực đọc sách, còn thật sự nghe lời, yêu thương mẫu thân còn hơn cả phụ thân.
Nhưng là cũng may Bạch Viễn cùng Bạch mẫu đều là người lạc quan, hơn nữa Bạch mẫu có thu nhập ổn định, cho nên không có chịu nghèo đói, bọn hắn quả thật cũng coi như hạnh phúc.
Thẳng đến khi xe taxi dừng ở cửa nhà, Bạch Viễn mơ hồ suy nghĩ lúc này mới quay trở về.
Vừa vào cửa nhà Bạch mẫu liền phá lệ kích động lao lên hung hăng thơm Bạch Viễn hai cái.
Bạch Viễn nhanh chóng ôm lấy mẹ, hốc mắt hơi hơi ướt.
“Viễn Viễn, mẹ nhớ ngươi muốn chết.” Bạch mẫu vừa cầm túi hành lý của Bạch Viễn vừa nói.
“Mẹ, con cũng nhớ mẹ lắm”. Bạch Viễn ôm mẹ, khi nói lời này trong lòng phá lệ áy náy, bởi vì nguyên nhân công tác, hắn cơ hồ cũng lâu lắm rồi chưa về nhà chăm sóc mẹ, cũng không biết nàng lâu như vậy một mình trải qua thế nào.
Bạch mẫu vẻ mặt hạnh phúc kéo Bạch Viễn vào cửa chính.
Đợi cho đồ vật này nọ thu thập xong, Bạch Viễn lấy ra túi xách đưa mẹ, “Mẹ, đây là con lần trước đi nước Pháp mua cho mẹ.”
Bạch mẫu vừa nghe kích động vô cùng, vội vàng tiếp nhận.
“Viễn Viễn không cần tiêu pha như vậy a, bất quá mẹ thực thích!”
Bạch mẫu ôm thật chặt túi xách như bảo bối.
Bạch Viễn vẻ mặt tươi cười ở một bên nhìn, rồi lại lại xuất thần nghĩ tới bút máy, tiếp tục nghĩ, nghĩ tới tổng tài.
Hắn lắc lắc đầu, thầm mắng mình không tiền đồ, nỗ lực thu hồi nỗi lòng.
Bạch mẫu đang định tiến phòng bếp nấu cơm, Bạch Viễn luyến tiếc mẹ khổ cực như vậy, kéo tay mẹ nói, “Chúng ta đi ra ngoài ăn đi.”
====
Bạch Viễn cùng mẹ tới một nhà hàng Nhật nổi danh.
Trong cửa hàng sinh ý khá tốt, người cơ hồ chật ních.
Hắn mang theo mẹ tìm một vị trí ngồi xong liền đi toilet.
Đi ra toilet, ánh mắt của hắn tìm chỗ mẹ ngồi, lại ở một gian phòng khác thoáng nhìn thấy thân ảnh quen mắt.
Bạch Viễn trong lòng bị kiềm hãm, ánh mắt nhất thời dính vào không lối thoát.
Đó là Thiên Nam.
Hắn đang chuyên chú cùng ngồi nói chuyện với một nữ nhân.
Tuy rằng vẻ mặt như trước trong trẻo lạnh lùng, có thể người ngoài nhìn không nhận ra nhưng Bạch Viễn vừa nhìn liền thấy vẻ dịu dàng trong mắt hắn.
Ngực lại là một trận đau đớn, Bạch Viễn ảm đạm hạ xuống mi mắt, không muốn lại tiếp tục nhìn.
Tâm trí lơ đãng quay về chỗ ngồi, Bạch Viễn tươi cười, “Mẹ, mẹ muốn ăn cái gì?”
Bạch mẫu nháy mắt mấy cái, cầm qua thực đơn, hào khí gọi một chút đồ ăn, vỗ vỗ bộ ngực, “Ngày hôm nay mẹ mời khách.”
Bạch Viễn hì hì cười ra tiếng,
“Tốt, ngày hôm nay nhất định ăn sạch túi mẹ luôn.”
Bạch Viễn luôn luôn mỉm cười, nỗ lực xua tan vẻ lo lắng trong lòng, cùng mẹ vừa nói chuyện phiếm, tán gẫu chuyện làm ăn, tán gẫu vẹt thối không biết xấu hổ nhà hắn…
“Viễn Viễn, có thích ai hay chưa?” Mẹ đột nhiên để đũa xuống vẻ mặt mong đợi hỏi Bạch Viễn.
Bạch Viễn tay đang gắp rau dừng lại một chút, lại tự nhiên kẹp lên một miếng cá cho vào bát mẹ, nghiêng đầu nói, “Có a.”
Mẹ đặc biệt kích động, một ngụm ăn miếng cá Bạch Viễn vừa gắp, thật cẩn thận hỏi.
“Vậy... Người đó có thích ngươi hay không?”
Bạch Viễn nghĩ nghĩ, thần sắc có vài phần khó xử, thấy Bạch mẫu một trận khẩn trương, nhưng hắn vẫn cố gắng không có việc gì cười cười, “Hình như là không có.”
“A… Viễn Viễn, ngươi cần cố lên a, Viễn Viễn ưu tú như vậy, nhất định có thể khiến cho nữ sinh kia động tâm!”
Mẹ nắm tay an ủi hắn.
Bạch Viễn cười nhạt cúi đầu.
Trong lòng mơ hồ có vài phần chua xót.
Vấn đề là.
Hắn không phải nữ sinh a.
Về đến trong nhà thì trời đã tối rồi, mẹ bởi vì có uống chút rượu, rửa mặt liền đi ngủ.
Bạch Viễn ngồi ở trong phòng, xuất thần nghĩ.
Tổng tài vì sao lại ở Z thị?
Người đàn bà kia là ai?
Đột nhiên tỉnh ngộ lại Bạch Viễn hung hăng vỗ mặt, thầm mắng mình.
Fuck, ngươi thật không tiền đồ, không cho phép suy nghĩ!
Đang muốn tìm chuyện để làm, di động lại đúng lúc này vang lên.
Bạch Viễn lấy ra, thấy tên hiển thị liền run lên thiếu chút nữa quăng đi điện thoại di động.
“Alo.” Bạch Viễn lấy lại bình tĩnh, cố gắng lấy lại thanh âm bình thường của mình.
“Ngươi ở đâu?” Thanh âm của Thiên Nam lạnh lùng, nghe không ra cảm xúc.
Bạch Viễn sửng sốt, có chút lắp bắp.
“Ta... Ta ở nhà a.”
“Nhà ngươi ở đâu?”
Bạch Viễn hoảng hốt, không thể tin hỏi một câu,
“Ngươi hỏi nhà ta ở đâu?”
“Đúng”
“Ta... Nhà của ta ở tiểu khu XX...”
“Tút... Tút...”
Bạch Viễn cúp điện thoại, lại ngây người.
Vừa mới là tổng tài đi?
Hắn vội vàng kiểm tra lại, vừa hung hăng cấu, véo lên mặt mình, lúc này mới tin vào sự thật.
Tiếp tục ngu ngơ.
Di động lại vang lên. Bạch Viễn vội vàng bắt máy.
“Ta ở cửa nhà tiểu khu của ngươi.” Thiên Nam nói.
Bạch Viễn cả kinh, vội vàng cúp điện thoại chạy vội ra ngoài.
Tới cửa tiểu khu, quả nhiên thấy chiếc xe quen thuộc.
Tim của hắn nhất thời nhảy tới cổ họng, bước nhanh đi tới.
Thiên Nam đang ở trên xe hút thuốc, sương khói lượn lờ, bao phủ sắc thái trong mắt hắn.
Bạch Viễn lại sửng sốt.
“Lên xe” Thiên Nam thấy Bạch Viễn, dụi thuốc rồi thản nhiên nói với Bạch Viễn.
Bạch Viễn tiếng lòng luôn luôn không thể ức chế run lên, chậm rãi lên xe.
Thiên Nam khởi động xe,
“Đi bờ biển được chứ.”
Bạch Viễn kinh ngạc,
“Bờ biển?”
Thiên Nam ừ một tiếng, đột nhiên xoay đầu lại, thân mình kéo sát vào Bạch Viễn.
Bạch Viễn trái tim thiếu chút nữa bởi vì một cử động kia muốn nhảy lên.
Thiên Nam lại chỉ là thản nhiên quét mắt nhìn hắn một cái, cúi đầu nhẹ nhàng buộc lại dây an toàn cho hắn.
Bạch Viễn mặt bỗng nhiên hồng, toàn thân tế bào đều không hiểu ra sao cả kích động, đành phải đông cứng nhắm mắt lại.
Đi bờ biển làm gì? Buổi tối tìm hắn chỉ vì đi bờ biển?
Bạch Viễn trầm mặc chơi ngón tay, ánh mắt nhưng vẫn phiêu a phiêu.
Trong xe không khí phá lệ quỷ dị, cảm giác áp bách cuốn vào trái tim Bạch Viễn, khiến cho hắn cơ hồ mau ngạt thở.
Xe đúng lúc này ngừng lại.
Thiên Nam nới lỏng dây an toàn xuống xe, Bạch Viễn cũng vội vàng đi theo xuống xe.
Dưới màn đêm biển phá lệ xinh đẹp mê người, từng con sóng xanh biếc nối nhau chạy ra tận đường chân trời, toả ra hơi thở bàng bạc hoa lệ.
Thiên Nam tựa vào thân xe, đốt thuốc lên yên lặng hút.
Trước sau như một quạnh quẽ nhưng lại có một cỗ tang thương dày đặc.
Loại khí chất phức tạp này lại cùng gương mặt tuấn lãng dung hoà quỷ dị phù hợp, khiến cho Bạch Viễn lại thấy có chút tâm tình nhộn nhạo.
Bạch Viễn đột nhiên tiến lên một bước, đoạt lấy thuốc của hắn, hung hăng hút một hơi.
Thiên Nam mặt không chút thay đổi nhìn hắn.
Hắn Bạch Viễn dù sao không phải là thiên phú dị bẩm gì, cũng chưa bao giờ hút thuốc, cho nên một ngụm hung hăng này nhất thời khiến hắn bị nghẹn nửa chết nửa sống.
Thiên Nam: “…”
Bạch Viễn ho nửa ngày, bất mãn đem thuốc nhét lại về trong tay Thiên Nam, oán hận nói, “Không hiểu ra sao cả, có cái gì hay mà thích hút như vậy chứ.”
Ý cười nhợt nhạt ở trong mắt Thiên Nam lan tràn ra trên khuôn mặt.
Môi của hắn giác, giương lên độ cong nho nhỏ, rất lãnh đạm, lại phá lệ xinh đẹp.
Bạch Viễn nhất thời xem ngây người.
Mỹ nhân như ngọc.
Đây là trong đầu Bạch Viễn đột nhiên nhảy ra bốn chữ.
Thiên Nam tự nhiên che kín ý cười, thản nhiên nói,
“Ngu ngốc”
Bạch Viễn lại ngu ngơ.
Ngu ngốc ngu ngốc? Tổng tài sẽ mắng chửi người? A a a a, làm sao có thể? Loại thân mật mắng chửi người này thật là trong miệng tổng tài thốt ra sao?
Tim của hắn cuồng loạn.
Rõ ràng là hai chữ, lại làm cho hắn đã nhiều ngày khó chịu thống khổ nhất thời tan thành mây khói, ý nghĩ cũng thanh tỉnh rất nhiều.
Thiên Nam liếc mắt nhìn hắn, bỗng nhiên kéo cánh tay hắn đi tới bờ biển.
Gió biển tươi mát, như mèo cào nhẹ gãi vào tâm Bạch Viễn.
Bạch Viễn đột nhiên dừng bước.
“Tổng tài.”
Hắn bình tĩnh nhìn Thiên Nam, trong mắt lưu quang uyển chuyển.
Thiên Nam cũng dừng lại, cúi đầu ừ một tiếng.
“Tổng tài biết ta thích ngươi đi.”
Bạch Viễn nói từng chữ, hờ hững không giống bình thường.
Thiên Nam sửng sốt, buông xuống cánh tay hắn,
“Ân.”
“Vậy tổng tài có thích ta không?” Bạch Viễn tiếp tục hỏi.
Thiên Nam lại là sửng sốt, đã không biết trả lời cái gì cho thỏa đáng.
Bạch Viễn cười lạnh,
“Nếu không thích ta, vì sao lặp đi lặp lại trêu chọc nhiều lần đến ta.”
Thiên Nam không nói, nhìn thấy mắt của hắn tinh quang chợt tắt.
Bạch Viễn đột nhiên khẽ thở dài một tiếng, thỏa hiệp nói,
“Quên đi.”
Cũng không để ý phản ứng của Thiên Nam, đến gần bờ biển.
Hắn không biết tổng tài đối với hắn là cảm tình như thế nào, hắn cũng không phải ngốc, tự nhiên có thể phát hiện được quan hệ mờ ám của bọn hắn, chính là, hắn một chút cũng không rõ tâm người nọ mà thôi.
Tựa như nụ hôn lần đó.
|
Chương 21: Thích em Thiên Nam bỗng nhiên nôn nóng, buồn rầu từ đáy lòng nhanh chóng tràn ra xua thế nào cũng không được.
Hắn rút ra một điếu thuốc châm lửa, gió biển lại lạnh thấu xương thổi tới, ngọn lửa vừa bùng lên phụt tắt, Thiên Nam ngừng tay, bất đắc dĩ đem thuốc cất đi.
“Tổng tài, ngươi dẫn ta đến bờ biển có chuyện gì a?”
Bạch Viễn quay đầu lại, ra vẻ thoải mái hỏi.
Thiên Nam ánh mắt phiêu tới mặt biển, đầu óc mơ hồ, sau một lúc lâu mới đáp.
“Không biết.”
Bạch Viễn cúi đầu a một tiếng, tươi cười nở rộ,
“Vậy xem đủ chưa?”
Xem đủ?
Người trước mắt phủ lên ánh trăng bàng bạc, mi mục như vẽ, làm cho người ta khó có thể chớp mắt.
Lại là một trận buồn rầu khống chế không được xông tới, Thiên Nam trong lòng hoảng hốt, đột nhiên xoay người đi vào xe.
Bạch Viễn ngẩn người, đành phải đuổi kịp.
Bên trong xe không khí áp lực đánh úp lại, Bạch Viễn tuy rằng đã muốn quen nhưng vẫn là tránh không khỏi có chút căng thẳng.
“Bạch Viễn.” Thiên Nam đốt thuốc, bên trong xe lại sương khói lượn lờ.”Ta mang ngươi trở về.”
Bạch Viễn nhíu mày, đoạt lấy thuốc trên tay hắn,
“Ngươi đừng hút thuốc được không?”
Thiên Nam lặng đi một chút, mi mắt hạ xuống che lại gió nổi mây vần trong mắt, cúi đầu nói, “Hảo.”
Bạch Viễn giật mình, đem ánh mắt đông cứng chuyển ra ngoài cửa sổ.
Không thể hiểu được, tổng tài quả thực chính là không thể hiểu được.
Xe dừng ở cửa tiểu khu nhà Bạch Viễn, Bạch Viễn bỏ lại một câu tái kiến rồi vội vàng chạy xuống xe.
Thiên Nam nhìn thấy bóng lưng của hắn, hai tay nắm tay lái lại khẩn trương vài phần.
Mấy ngày sau Bạch Viễn lại toàn tâm toàn ý cùng mẹ, đến nỗi chuyện của Thiên Nam cũng để sang một bên.
Dù sao, việc này chỉ có thể thuận theo tự nhiên.
=======
Thiên Nam về tới trong nhà, nhìn thấy Bạch Thỏ gầy yếu lại buồn bực.
Bạch Thỏ ngạo kiều chui đầu vào ổ không nhìn tới Thiên Nam.
Thiên Nam trong lòng một trận buồn bực, bước nhanh rời khỏi nhà.
Văn phòng tổng tài.
Dương thư kí gõ cửa vào.
“Tổng tài, ngươi vừa rồi đưa cho ta kế hoạch trong đó có rất nhiều chỗ cùng lời trước kia ngươi nói không thống nhất.”
Thiên Nam nhíu mi, buông xuống bút,
“Lấy tới.”
Dương thư kí đến gần, đem bản kế hoạch mở ra trên mặt bàn, chỉ vào nơi nào đó, “Lần trước ngươi nói chỗ này phải…”
Thiên Nam lẳng lặng sau khi nghe xong sắc mặt có chút biến thành màu đen, lạnh lùng nói, “Ân, ngươi chờ ta sửa.”
Dương thư kí nghi hoặc đứng ở một bên.
Có thể nói, đây là hắn qua nhiều năm như vậy lần đầu tiên thấy tổng tài phạm sai lầm trong công việc.
Nói tổng tài là biến thái cũng không đủ, tổng tài chặt chẽ cẩn thận còn thật sự hoàn toàn vượt ra khỏi quy định của người bình thường. Mà hôm nay sai lầm cấp thấp như vậy lại có thể xảy ra?
Rất kỳ lạ, thật sự là rất kỳ lạ!
“Dương thư kí.” Thiên Nam đột nhiên ngẩng đầu mở miệng gọi, trong giọng nói xẹt qua vài tia mất tự nhiên.
Dương thư kí vội vàng gật đầu cung kính nói,
“Tổng tài.”
Thiên Nam theo dõi hắn một hồi, thần sắc dần dần phức tạp, mở miệng nói, “Nếu... Ta là nói nếu...”
Thiên Nam bưng chén nước che dấu mà quẫn bách nói tiếp, “Nếu ngươi đặc biệt luôn nhớ nhung một người, đặc biệt hưởng thụ thời gian ở bên cạnh hắn, hơn nữa đặc biệt để ý cảm thụ của hắn, này chứng minh cái gì?...”
Dương thư kí vừa nghe, nhất thời bị dọa đến, thiếu chút nữa kinh hô thành tiếng.
Tuy rằng qua nhiều năm như vậy đi theo tổng tài cái gì sóng to gió lớn đều thấy qua, nhưng là ngày hôm nay tổng tài trong lời nói tuyệt đối so với sóng to gió lớn còn lớn hơn sóng to gió lớn a!
Tổng tài mới biết yêu!!?
Dương thư kí gian nan ổn định thanh âm,
“Tổng tài a, này chứng minh ngươi thích người kia a!”
Chao ôi, là ai là ai? Thật kích động, Dương thư kí mắt như sao nhìn Thiên Nam.
Thiên Nam ho một tiếng, lâm vào trong trầm tư.
Thích... Bạch Viễn?
Muốn gặp hắn muốn nghe hắn nói chuyện khắc chế không được đi tìm hắn.
Nguyên lai đều là bởi vì thích?
Thiên Nam dừng trong chốc lát, tuy rằng trong lòng như trước buồn bực nhưng là một thứ gì đó nháy mắt bình thường trở lại, khóe miệng độ cung cũng hơi cong.
Buông cái chén, hắn lúc này mới tỉnh ngộ, lạnh lùng nói,
“Ta có nói là ta sao?”
Dương thư kí: “…”
Thiên Nam đem bản kế hoạch đưa cho Dương thư kí, xua tay ý bảo Dương thư kí lui ra sau, bần thần nửa ngày mới lấy ra điện thoại gọi cho Bạch Viễn.
“Alo. Tổng tài.”
Thiên Nam tựa hồ là ngày hôm nay mới phát giác thanh âm Bạch Viễn đặc biệt dễ nghe, rất có cảm giác “châu rơi khay ngọc”. (Châu rơi khay ngọc: giọng nói trong trẻo, êm ái)
“Bạch Viễn, ngươi tới phòng làm việc của ta một chuyến.” Thiên Nam nỗ lực khắc chế tiếng nói của mình.
Bên kia Bạch Viễn cúp điện thoại vội vàng đi đến văn phòng tổng tài.
Thiên Nam ngồi ở trên vị trí đột nhiên khẩn trương lên, có chút đứng ngồi không yên.
Bạch Viễn gõ cửa bước vào, dựa theo lệ quốc tế đứng cách xa 5m.
“Tổng tài...”
Thiên Nam hơi hơi nhíu mi,
“Ai bảo ngươi đứng xa như vậy?”
Bạch Viễn: “= =… Không phải tổng tài ngươi muốn như vậy sao?”
Thiên Nam ho nhẹ một tiếng, đối với Bạch Viễn vẫy vẫy tay “Này.”
Bạch Viễn tuy rằng nghi hoặc nhưng vẫn là tiến lên.
Thiên Nam trái tim căng thẳng, đứng dậy.
Thân ảnh thon dài in trong đôi mắt Bạch Viễn, để cho hắn mơ hồ cảm thấy vài phần không thích hợp.
“Tổng tài...” Bạch Viễn lời còn chưa nói xong liền bị một cái ôm xảy ra thình lình làm cho bối rối.
Thiên Nam gắt gao đem mặt chôn vào cổ hắn, ngửi mùi thơm ngát thản nhiên trên người hắn nhất thời cảm giác nhiều ngày buồn bực đều tan thành mây khói.
“Bạch Viễn…” Thiên Nam nhẹ nhàng gọi, ngẩng đầu lên ánh mắt nhìn thẳng Bạch Viễn, “Ta thích ngươi...”
Bạch Viễn ngơ ngác.
Thiên Nam nhìn thấy đôi môi mang màu sắc dịu dàng của hắn, cổ họng hơi có chút phát khô, một giây sau liền không chút do dự hôn lên.
Ấm áp, mềm mại, giống như lần trước.
Thiên Nam con ngươi tối sầm vài phần, đẩy ra khớp hàm Bạch Viễn.
Bạch Viễn hồn phách rốt cục bị nhét quay về cơ thể, một cỗ luồng điện nhất thời lan thẳng xuống lòng bàn chân, đỏ hồng cũng rất nhanh chiếm cứ cả khuôn mặt.
“Ngô…” Lời vừa ra đến cửa miệng thì bị lưỡi khuấy đảo biến thành thanh âm nhỏ vụn.
Đây là nằm mơ đi, đây là nằm mơ đi?
Bạch Viễn đưa tay cấu cấu mặt Thiên Nam.
Thiên Nam: “…”
Thiên Nam đột nhiên xoay người đem Bạch Viễn ấn trên bàn làm việc, một tay ôm người hắn một tay đặt trên bàn. Cái bàn không chịu nổi gánh nặng run rẩy.
Đầu lưỡi trong miệng Bạch Viễn tùy ý quét ngang, vơ vét hơi thở của hắn, rồi sau đó nhẹ nhàng quấn lấy đầu lưỡi của Bạch Viễn.
Bạch Viễn thân mình không thể nén run lên, hồn phách thật vất vả nhét được về lại bị giật ra ngoài.
Thiên Nam khóe mắt đuôi lông mày đều tràn ra ý cười nhợt nhạt, kéo lấy gáy Bạch Viễn sát lại gần. Nhẹ mút lấy đầu lưỡi hắn, rõ ràng bức thiết muốn được một ngụm nuốt hắn vào nhưng lại cực lực kiềm chế, đôi mắt cũng bởi vậy nhiễm lên vài phần sắc thái cấm dục hấp dẫn.
Bạch Viễn hai mắt dần dần nổi lên nước, trước tấn công mãnh liệt của Thiên Nam đầu hàng, vô ý thức đáp lại.
Triền miên lưu luyến hồi lâu.
Thiên Nam lúc này mới vẻ mặt thoả mãn nhả ra, tay vẫn như cũ ôm thật chặt Bạch Viễn xụi lơ như bùn.
Bạch Viễn rốt cục được giải thoát, chôn ở ngực Thiên Nam hung hăng hít lấy không khí.
Nhưng mà đợi hắn thần trí thanh minh vài phần, sau lưng lại nhất thời cứng đờ.
Hắn hay là đang nằm mơ đi, bằng không như thế nào vừa mới cấu chính mình không có cảm giác.
Nhưng là…
Hiện tại hắn dựa vào người này da thịt nóng rực cùng nhịp tim đập là chuyện gì xảy ra?
Bạch Viễn nhắm mắt lại, cắn chặt răng gắt gao quay về ôm Thiên Nam.
Hắn cái gì cũng không biết, cái gì cũng không biết!
Bạch Viễn biểu tình phong phú bị Thiên Nam thu nhập vào trong mắt.
Thiên Nam khắc chế không được cười khẽ một tiếng,
“Ngốc ạ...”
Bạch Viễn động tác cứng đờ, trầm mặc lên.
Thiên Nam sờ sờ đầu của hắn, tiếng nói trong trẻo ôn như chưa từng có.
“Hiện tại ngươi biết chưa?”
Bạch Viễn khó hiểu ngẩng đầu,
“Biết cái gì?”
Thiên Nam cúi đầu hôn xuống môi hắn,
“Ở bờ biển ngươi hỏi ta có thích ngươi không?”
Bạch Viễn lại là ngẩn ra, thiếu chút nữa rơi vào trong đôi mắt sâu thẳm củaThiên Nam.
Này một loạt tin tức thật sự quá lớn! Hắn đầu óc vận chuyển không nổi a a a!
Hiện tại là tình huống gì a? Tổng tài hôn hắn lại đáp lại lời tỏ tình của hắn?
Bạch Viễn không chuyển mắt nhìn Thiên Nam, lông mi lại không nhúc nhích.
Thiên Nam nhẹ nhàng cắn lên lỗ tai Bạch Viễn, cúi đầu nói,
“Một đoạn thời gian trước ta không cố ý lảng tránh ngươi, là bởi vì có một số việc ta khống chế không nổi không ngừng phát triển, ta càng lúc càng bất an, chỉ có thể lựa chọn rời xa ngươi, vốn nghĩ đến tình huống sẽ chuyển biến tốt đẹp, nhưng là ở Z thị gặp lại ngươi lại cảm thấy được một vòng kiên trì toàn bộ đều uổng phí, tầm quan trọng của ngươi vượt xa tưởng tượng của ta.”
Thiên Nam khẽ thở dài một hơi,
“Thực xin lỗi.”
Bạch Viễn cuối cùng hoàn hồn, thanh âm run rẩy,
“Tổng tài, ngươi thật sự yêu thích ta?”
Thiên Nam ừ một tiếng hôn hôn gương mặt của hắn,
“Thích, đặc biệt thích.”
“Cho dù ta là nam nhân ngươi cũng thích?”
Thiên Nam cắn môi dưới của hắn, thanh âm hàm hồ đáp,
“Ta thích chính là Bạch Viễn, bất kể là nam nhân hay là nữ nhân.”
|
Chương 22: Ngượng ngùng Bạch Viễn đột nhiên che mặt, thanh âm có chút lắp bắp,
“Đừng… đừng... đừng cắn…”
Thiên Nam búng hai tai của hắn, tựa tiếu phi tiếu hỏi, “Làm sao?”
Bạch Viễn hai má đỏ bừng, đông cứng chớp mắt.
“Ta... Ta ngượng ngùng...”
Thiên Nam khóe miệng có chút run rẩy, bỗng nhiên cúi đầu lại hôn hắn một ngụm lúc này mới buông ra, thanh âm thản nhiên cùng dĩ vãng cũng không có gì khác biệt.
“Ân, ngươi trở về mau lên.”
Bạch Viễn lăng lăng gật gật đầu, đi ra cửa.
Đi tới cửa sờ sờ cái mũi hắn lúc này mới kịp phản ứng, tổng tài lại lấy việc công làm việc tư a!
(…)
Bạch Viễn quay về văn phòng mị nhãn như tơ, mặt phấn hồng, bộ dáng động tình nhất thời khiến cho nhóm hủ nữ hai mắt toé sáng.
“Ngươi xem ngươi xem…! Yêu nghiệt ngạo kiều thụ bị tổng tài công thu thập! Xem đôi mắt nhỏ kia, khuôn mặt nhỏ nhắn, dáng người...” Một hủ nữ thanh âm giảm xuống tự cho là nhỏ đến người ngoài nghe không thấy.
Bạch Viễn: “… = = “
Thân thể của ta có vấn đề gì sao...
“Ta đoán Bạch Viễn lúc trước ngạo kiều như vậy bởi vì tổng tài không để ý tới hắn rồi sau đó tổng tài cùng hắn tách xa, lại thật sâu cảm thấy tầm quan trọng của hắn, cuối cùng thông báo cho Bạch Viễn đầy máu sống lại!” Một hủ nữ khác hai mắt đốm sáng như sao nói liên thanh một từ cũng không vấp.
Bạch Viễn kinh ngạc, mạnh mẽ đem ánh mắt dời về phía phát ra tiếng nói.
“Ngươi có biết?” Một hủ nữ hỏi ra suy nghĩ trong lòng của Bạch Viễn.
“A ha ha, đoán đi a…”
Bạch Viễn: “…”
Bạch Viễn thật sâu thở ra, không để ý tới nhóm sinh vật đang thảo luận kịch liệt kia, mải miết làm việc.
====
Sáng sớm ngày thứ hai.
Điện thoại vui vẻ vang lên, Bạch Viễn mơ mơ màng màng bắt máy.
“Alo…”
“Bạch Viễn, nên xuống đi.”
Tiếng nói của Thiên Nam nhẹ nhàng như nước, lại không hề có một tia lãnh đạm trước kia.
Bạch Viễn mạnh mẽ mở mắt ngồi dậy.
Cũng đã lâu rồi không bị tổng tài thúc giục buổi sáng sớm, hôm nay đột nhiên nhận được điện thoại thật sự rất quen thuộc, một bên lung tung mặc quần áo một bên đáp, “Ân ân, đến đây.”
Bạch Viễn rửa mặt xong sau đang muốn mở cửa, vẹt đột nhiên bay lên che mắt hắn, “Hoàng thượng.”
Bạch Viễn nhìn lên nó, nghi ngờ nói,
“Ái phi làm gì vậy.”
Vẹt cắn chặt răng ( thiệt tình không muốn nói động tác rối rắm này như thế nào phát ra đâu)
“Bái bai”
Bạch Viễn: “…”
Bất chấp vẹt đang suy nghĩ gì, Bạch Viễn vội vàng chạy ra cửa.
Cửa xe mới vừa mở ra, một vật … không … một con vật nhìn như UFO bay vào trong xe.
Bạch Viễn hoảng sợ, cũng liền vội lao vào, định thần lại mới phát giác lại là vẹt, vì thế nghiến răng nghiến lợi phun ra uy hiếp, “Ái phi cút trở về nhanh lên!”
Thiên Nam nghe vậy, yên lặng đem ánh mắt liếc ra ngoài cửa sổ xe.
Vẹt rúc vào góc,
” Điêu dân lớn mật!?”
Bạch Viễn khóe miệng vừa kéo,
“Cái gì điêu dân lớn mật?”
Vẹt khẩu khí mười phần đáp,
“Ai gia sẽ không bỏ qua hắn!”
Bạch Viễn đang muốn mở miệng nói cái gì đó Thiên Nam đột nhiên khởi động xe, Thiên Nam trên mặt trong trẻo lạnh lùng treo lên đầy hắc tuyến,
“Đi thôi.”
Bạch Viễn hung tợn trừng mắt vẹt một cái, bất đắc dĩ ngả xuống ghế phụ.
Được rồi, không có gì lo lắng, đây cũng không phải là lần đầu tiên.
“Vẹt nhà ngươi … rất có tiền đồ…”
Thiên Nam khuôn mặt cơ thể có chút cứng, chậm rãi nói.
“Ách…”
Bạch Viễn từ kính chiếu hậu liếc mắt nhìn vẹt một cái,
“Nó là một con vật rất thông minh, còn hiểu được...”
Vẹt như là nghe được đối thoại của bọn họ. Đột nhiên đôi mắt nhỏ nguy hiểm nhíu lại, kêu lên, “Ai gia sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”
Thiên Nam: “…”
Bạch Viễn: “…”
Xuống xe, Bạch Viễn đi theo sau Thiên Nam, Thiên Nam chợt dừng bước xoay người, một phát bắt được tay hắn.
Bạch Viễn trái tim ngắn ngủi bị kiềm hãm, tiếp theo kịch liệt đụng chạm vào lồng ngực, trên gương mặt trắng nõn hiện lên rặng mây đỏ khả nghi.
Thiên Nam nhìn thấy bộ dạng hắn thẹn thùng cổ họng hơi hơi khô khốc, khắc chế không ôm lấy hắn, cúi đầu nói.
“Bạch Viễn ngươi…”
“Gian phu dâm phụ!”
Vẹt bỗng nhiên kinh sợ thét chói tai cắt đứt lời Thiên Nam muốn nói ra.
Bạch Viễn tay cứng đờ, yên lặng ở trong lòng đem vẹt bóp chết một triệu lần, bóp chết rồi để cho tiếp tục sống lại, sau đó lại bóp chết…
Thiên Nam nắm chặt tay Bạch Viễn, khóe miệng kéo lên một độ cong không dễ dàng phát giác.
Đi vào nhà Thiên Nam, Bạch Viễn lưu luyến buông lỏng ra tay Thiên Nam chuẩn bị nhận đến cái ôm quen thuộc từ Bạch Thỏ.
Nhưng bất ngờ là không có.
Hắn nghi hoặc tiêu sái đến hang ổ nhỏ của Bạch Thỏ, chỉ nhìn thấy một cục thịt trắng trắng phờ phạc quỳ rạp trên mặt đất.
Vẹt đột nhiên quạt cánh lại giành trước tiến lên một bước, hung hăng hôn một chút đầu Bạch Thỏ.
Bạch Thỏ mệt mỏi ngẩng đầu, chờ đợi chứng kiến người đến là Bạch Viễn, sau đó nhất thời mắt loé tinh quang, bổ nhào tiến lên, lúc trước rầu rĩ không vui biến mất không dấu vết.
【 Anh anh anh ~ rốt cục gặp được mỹ nhân a! 】
Bạch Viễn ngồi xổm xuống ôn nhu sờ sờ đầu của nó.
Bạch Thỏ đang muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn liếm liếm khuôn mặt tiểu mỹ nhân thì vẹt lại lần nữa hôn một chút đầu của nó.
Bạch Thỏ căm tức vẹt,
“Gâu gâu gâu” ( Ngươi làm gì!)
Vẹt thở dài,
“Ai gia...”
Run cánh: “Sẽ không bỏ qua ngươi…”
Bạch Thỏ ngơ ngác nới rộng ra hai mắt trừng vẹt.
Bạch Viễn khóe miệng thiếu chút nữa rút gân, đau lòng sờ sờ đầu Bạch Thỏ, “Bạch Thỏ thật gầy quá.”
Trước kia một đoàn trắng trắng thịt thịt, một tuần không thấy, màu lông tối không ít, cả người quả thực nhỏ đi nhiều.
Bạch Thỏ dẩu miệng, u oán liếc mắt Thiên Nam một cái.
Thiên Nam ho nhẹ một tiếng, đi vào phòng bếp.
Vẹt dừng ở một bên, lẳng lặng nhìn Bạch Thỏ, trong đầu không biết nghĩ những thứ gì.
Thiên Nam bưng một cái bát đi ra,
“Không có ngươi, nó không ăn cơm.”
Bạch Viễn nghi hoặc mắt liếc Thiên Nam,
“Lúc trước đi nước Pháp một thời gian cũng không có ta a, Bạch Thỏ không có việc gì chứ?”
Thiên Nam ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng kéo qua bờ vai của hắn,
“Ngươi hỏi nó.”
Bạch Viễn: “…”
Bạch Thỏ hai mắt ngập nước mở thật lớn đánh giá tay Thiên Nam đặt ở trên vai Bạch Viễn, cảm giác rất là khó hiểu, bật người đưa mắt nhìn sang vẹt tìm kiếm trợ giúp.
Ánh mắt chuyển sang lúc này mới phát giác vẹt đang không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nó, trong mắt mơ hồ có cảm xúc đau lòng phun đầy, Bạch Thỏ trái tim bị mạnh mẽ một kích, bật người mải miết ăn.
Bạch Thỏ ăn thật nhiều, thoả mãn ngồi phịch ở trong hang ổ.
Bạch Viễn thở dài, ôn nhu sờ sờ lông mao Bạch Thỏ, trang nghiêm một bộ dáng từ mẫu.
Vuốt ve xong lại đột nhiên xoay mặt, hung thần ác sát đối với vẹt quát, “Mau cùng ta đi!”
Vẹt: “…”
Anh anh anh ~ này không công bình, vì cái gì đãi ngộ bất đồng!
Vẹt ngạo kiều run cánh lên, bay đến chỗ cao, lấy hành động thực tế phản kháng Bạch Viễn.
Bạch Viễn đang muốn tức giận, Thiên Nam lại lần nữa nắm tay hắn, “Hiện tại ngươi kêu nó quay về thế nào? Sau khi tan việc tiếp tục dẫn nó về nhà là được.”
Vì thế tuyệt đối là phu xướng phụ tuỳ mà, Bạch Viễn khuôn mặt nhỏ đỏ lên, không hề dị nghị ngoan ngoãn theo Thiên Nam đi ra cửa.
Đương nhiên hắn rất rõ ràng không có nhận ra câu sau khi tan làm còn đến nhà Thiên Nam một chuyến nữa.
Hai người vừa đi, trong phòng liền chỉ còn lại có vẹt cùng Bạch Thỏ mắt to trừng mắt nhỏ.
Vẹt rõ ràng đau lòng lại ngay lập tức có thể tỏ ra vẻ cao quý lãnh diễm châm chọc nói, “Ngu ngốc, còn chơi trò tuyệt thực!?”
Bạch Thỏ u oán liếc mắt nhìn hắn, không nói được lời nào chôn đầu xuống.
“Ngươi nếu là chết đói thật thì làm sao bây giờ?”
Vẹt thấy phản ứng của nó lại giận, tiếp tục cao quý lãnh diễm đặt câu hỏi.
Bạch Thỏ ồm ồm đáp,
“Gâu gâu gâu...”
( Mắc mớ gì tới ngươi?)
Vẹt đột nhiên rũ xuống mi, ( Chao ôi không cần để ý chi tiết rối rắm này đâu), trong lòng buồn rầu.
Nó có chuyện gì vậy a?
Nhưng khi nhìn thấy bị thịt kia gầy đi không ít liền đau lòng vô cùng, lúc trước xem phim Hàn lúc nữ chính bị đá cũng không có đau lòng như vậy a (...)
Như là nghĩ thông suốt cái gì, vẹt bước đi tao nhã đứng ở trước mũi Bạch Thỏ.
Bạch Thỏ nháy mắt khó hiểu nhìn hắn.
Vẹt tao nhã cúi người hôn Bạch Thỏ một ngụm...
Mổ ở tại ngoài miệng Bạch Thỏ...
Bạch Thỏ hóa đá...
Vẹt bay đi...
|
Chương 23: Thân mật Buổi trưa Bạch Viễn như thường ngày tới nhà ăn nhân viên dùng cơm.
Trong phòng rất nhiều người, đông nghìn nghịt một mảnh.
Bạch Viễn chọn xong đồ ăn tìm được chỗ ngồi liền chuẩn bị động đũa.
“A? Trời ạ! Đẹp trai quá! Đó là tổng tài sao? Phải không? Thật sao?!”
Thanh âm của một cô nương đột nhiên vang lên.
Bạch Viễn trái tim bị kiềm hãm, ngẩng đầu nhìn lại.
Người đâu khuôn mặt lạnh lùng, dáng người thon dài, khí tràng cường đại.
Đúng là Thiên Nam.
“A... Tổng tài!! Trời ơi, không có nằm mơ đi!”
Cô nàng sợ hãi kêu ra tiếng, nhà ăn vốn náo nhiệt nhất thời liền yên tĩnh.
Bạch Viễn sắc mặt không hiểu đỏ vài phần, bất động thanh sắc cúi đầu.
Thiên Nam cho dù ở trong đám hàng vạn hàng nghìn người cũng dễ dàng tìm thấy được Bạch Viễn nhà hắn, đôi mắt nhiễm lên một ít ý cười, chọn ghế đối diện Bạch Viễn tao nhã ngồi xuống.
Bạch Viễn thì mắt nhìn mũi tâm run rẩy tay tiếp tục xúc cơm.
Thiên Nam nhíu mày, đột nhiên mở miệng gọi đến.
“Bạch Viễn.”
Bạch Viễn vừa nghe sợ tới mức thiếu chút nữa quăng thìa, mạnh mẽ ngẩng đầu, “Aa... Chuyện gì...”
Người chung quanh nhất thời dựng lên cái lỗ tai, nhóm hủ nữ thì máu sôi trào liếc trộm.
Thiên Nam thiếu chút nữa khắc chế không được dục vọng xoa bóp khuôn mặt hắn, hắng giọng một cái, “Không có gì, ăn cơm ngon miệng.”
Bạch Viễn ngẩn người, lập tức khôi phục lại tiếp tục xúc cơm, nhưng là trái tim không thể kìm nén được vui mừng nhảy nhót.
Tổng tài tới làm gì? Tổng tài ăn cơm ở đây?
Thiên Nam trước mắt quần chúng lang sói chung quanh bình tĩnh đi gọi đồ ăn, lại bình tĩnh trở lại chỗ ngồi.
Tùy ý quét mắt chung quanh, hắn lạnh lùng mở miệng,
“Nên làm gì thì làm đi.”
Bạch Viễn động tác cứng đờ, liền nghe được chung quanh một trận thanh âm xúc cơm ào ào, khóe miệng chôn ở trong bát bất tri bất giác liền toét ra độ cung.
Thiên Nam vốn tính toán giữa trưa cùng Bạch Viễn cùng đi ra ngoài dùng cơm, nhưng là gọi điện thoại cho Bạch Viễn lại không có người nghe, nghi hoặc chạy tới văn phòng Bạch Viễn, mới biết rằng hắn đã đi dùng cơm. Vì thế Thiên Nam vừa nghĩ lại liền không hề đoán trước chạy tới nhà ăn nhân viên.
“Ăn ngon không?”
Thiên Nam đối với Bạch Viễn ăn đến vui a vui a hỏi.
Bạch Viễn không chút suy nghĩ liền giơ lên tươi cười,
“Ăn ngon a…” Ngẩng đầu nhìn đến Thiên Nam, thần tình nghiền ngẫm trộm nói tiếp một câu bởi vì có ngươi đang ở đây cho nên ăn ngon a.
Thiên Nam không coi ai ra gì tại lúc Bạch Viễn ngẩng đầu dùng khăn tay lau lau khóe miệng của hắn, ôn nhu nói, “Từ từ thôi.”
Đỏ mặt nhất thời bò đầy cả hai má Bạch Viễn, Bạch Viễn xấu hổ, người chung quanh con ngươi đều phải rớt xuống.
Thiên Nam tựa hồ rất hài lòng hiệu quả như vậy, tao nhã ăn cơm.
Điện thoại của Bạch Viễn đột nhiên vang lên, là một dãy số xa lạ, hắn nghi hoặc bắt máy, “Alo?”
“Xin chào Bạch tiên sinh” Thanh âm của đối phương thanh nhuận lại rất quen thuộc.
“Ân? Ngươi là?” Bạch Viễn liếc mắt Thiên Nam một cái, lại chứng kiến Thiên Nam đang chậm rãi lấy ra một khối thịt gà, vì thế suýt nữa cười ra tiếng.
“Ta là Lâm Thanh.”
“A? Dì Lâm...?” Bạch Viễn ý thức được Thiên Nam còn ở đây, vội vàng nói chậm lại, “Ách. Có chuyện gì không?”
“Bạch tiên sinh, chúng ta có thể thấy gặp mặt được không.”
Lâm Thanh nho nhã hỏi.
“Này…” Bạch Viễn vuốt cái mũi, suy nghĩ một lát đáp, “Ân, khi nào thì được ạ.”
“Buổi chiều tan tầm hôm nay được chứ, ta sẽ gọi điện thoại cho ngươi.”
Bạch Viễn gật đầu, đột nhiên ý thức được đối phương nhìn không tới, lại vội đáp, “Hảo.”
Đóng lại điện thoại xong Bạch Viễn chột dạ nhìn Thiên Nam một chút, chỉ thấy Thiên Nam sắc mặt hờ hững, tựa hồ cũng không có nghe được gì.
Hắn âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
“Lâm Thanh sao?”
Thiên Nam đột nhiên mở miệng, ngữ khí vững vàng nghe không ra hỉ nộ.
Bạch Viễn hoảng sợ, thất kinh não teo gắp lên thịt gà trong bát của mình bỏ vào trong bát Thiên Nam, “Tổng tài ngươi ăn đi.”
Chung quanh nhất thời một trận hút không khí.
Thiên Nam: “…”
Thản nhiên quét mắt nhìn hắn một cái, nói,
“Ngươi không cần sợ ta như vậy.”
Bạch Viễn tuy rằng rất muốn đem tay mình chặt phăng đi nhưng như cũ khăng khăng một mực chỉ vào thịt trong bát Thiên Nam nói, “Này không phải thịt gà, đây là thịt heo!”
Thiên Nam: “…”
Khẽ thở dài một hơi, Thiên Nam cuối cùng nhịn không được nhéo nhéo mặt Bạch Viễn sau đó để đũa xuống ly khai.
Bạch Viễn sửng sốt.
Thiên Nam vừa rời đi, trong phòng ăn nhất thời tiếng động lớn rầm rĩ, quần chúng đều nhìn Bạch Viễn giống như nhìn thấy quái vật.
“Aha ha ha! Bạch tiểu thụ a Bạch tiểu thụ, thông dâm bại lộ rồi!! Thành thật khai báo a, như thế nào cấu kết!”
Một hủ nữ chống nạnh ngửa mặt lên trời cười to chất vấn Bạch Viễn.
Các ngươi không phải đã sớm biết sao, văn phòng tám chuyện có sức lực thật a.
Bạch Viễn oán thầm lên, không được tự nhiên lau miệng,
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.”
Một trận thổn thức lại vang lên, biến thành Bạch Viễn mặt đỏ đến có thể nhỏ ra huyết, “Bạch tiểu thụ a!! Ngươi thẹn thùng cái gì, tất cả mọi người đều biết!”
Bạch Viễn khóe miệng co quắp,
“Ta nói các ngươi suy nghĩ nhiều là suy nghĩ nhiều! Tổng tài đó là quan tâm nhân viên a quan tâm nhân viên hiểu hay không!! Một đám không kiến thức!”
Mọi người nhìn nhau cười,
“Chúng ta có nhắc tới tổng tài sao?”
Bạch Viễn: “…”
Thiệt là, không phải là tổng tài cùng hắn ăn một bữa cơm sao? Đến nỗi cái dạng này sao?
Hung hăng liếc mọi người một cái, Bạch Viễn ngạo kiều ném đũa. Tiểu tâm can lại như rót vào một hũ đường mật. Bước nhanh chuồn ra nhà ăn.
===========
Buổi chiều Bạch Viễn đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, di động tức thời vang lên.
“Alo Dì Lâm.”
“Bạch tiên sinh, tan tầm rồi sao?”
“Ân, tan tầm rồi, Dì Lâm ngươi ở đâu?”
“Ta ở quán café bên trái chờ ngươi, đã làm phiền ngươi Bạch tiên sinh.”
Bạch Viễn vội nói không có việc gì, cúp điện thoại, chuẩn bị chạy lấy người.
Di động lại lần nữa vang lên. Là Thiên Nam gọi tới.
Bạch Viễn thương thân xoa nhẹ cái trán.
“Ách. Tổng tài?”
“Ân, ngươi hôm nay đi nhà của ta một chuyến, ta chở ngươi về.”
Bạch Viễn a một tiếng, nghi ngờ nói,
“Vì sao phải đi nhà ngươi a?”
“Vẹt.” Thiên Nam kiên nhẫn giải thích.
A?
Đúng vậy, vẹt thối còn ở nhà tổng tài chờ mình đi đón, chính là mình đã đáp ứng Dì Lâm rồi a.
Bạch Viễn một trận khó xử,
“Tổng tài...” Hắn liếc đồng hồ một cái, “Chuyện con vẹt... Ta quên mất a, cái kia... Ta có việc, hẳn là không đi nhà ngươi được. Vẹt nó không có tiết tháo gì, cũng rất tuỳ tiện.”
( vẹt: “... = = trong truyền thuyết nằm mà cũng trúng đạn?”)
Bên kia điện thoại Thiên Nam trầm mặc một hồi, thản nhiên mở miệng, “Ta chờ ngươi, ngươi xong việc gọi điện thoại cho ta.”
Bạch Viễn đang muốn nói không cần, tổng tài lại cúp điện thoại.
Hắn xuất thần nhìn ngoài cửa sổ, lắc đầu ly khai công ty.
Chân trời thiêu đốt lên ánh nắng chiều tùy ý, rơi ở trong đôi mắt, như máu đỏ rực.
Tới bên trái, Bạch Viễn ánh mắt tìm tòi một lát liền ở vị trí bên cửa sổ đã phát hiện Lâm Thanh khí chất xuất chúng, vội vàng đi lên trước.
“Dì Lâm.”
Lâm Thanh trên mặt lộ vẻ tươi cười,
“Bạch tiên sinh mời ngồi.”
Bạch Viễn ngồi xuống, bổ sung một câu,
“Dì Lâm ngươi không cần luôn gọi ta Bạch tiên sinh Bạch tiên sinh, cảm giác rất kỳ quái a, gọi ta Tiểu Viễn là được.”
Lâm Thanh đem thực đơn đưa cho Bạch Viễn,
“Hảo, Tiểu Viễn.”
Bạch Viễn vội vàng nhận lấy, ánh mắt lại nhìn về phía Lâm Thanh ——
Dì Lâm thật sự rất mỹ lệ, tướng mạo dịu dàng, nhìn vào khiến cho người cảm thấy được thân thiết, cùng tổng tài ngũ quan lạnh cứng quả thực khác biệt a.
Thật là mẫu tử sao? Bạch Viễn trong lòng âm thầm nói thầm, nếu nói ra điểm tương đồng duy nhất thì chính là đôi mắt, đều là hẹp dài, trong trẻo lạnh lùng.
Tâm hồn khiếp sợ.
Lâm Thanh mỉm cười,
“Tiểu Viễn là đang nghĩ vì cái gì ta cùng Thiên Nam một chút cũng không giống đi?”
Bạch Viễn kinh ngạc, ngượng ngùng gật gật đầu.
“Bởi vì Thiên Nam lớn lên giống cha của hắn, không một chút nào giống ta.” Lâm Thanh uống một ngụm coffee giải thích.
Bạch Viễn a một tiếng, không biết tiếp theo nên nói cái gì cho thỏa đáng.
“Tiểu Viễn thật ra là bạn trai của Thiên Nam đi?”
Lâm Thanh đột nhiên thản nhiên mở miệng, thanh âm không hề gợn sóng.
Bạch Viễn mới vừa uống xong một ngụm nước nhất thời sặc “Cái kia... Khụ...”
Lâm Thanh vội vàng thật có lỗi đưa qua khăn tay,
“Thực xin lỗi Tiểu Viễn… Như ta từng nói qua, ta có điều tra qua ngươi.”
Bạch Viễn hắng giọng một cái, cố gắng làm cho mình bình tĩnh, “Không có chuyện gì, Dì Lâm chúng ta...”
Chúng ta cái gì? Chúng ta là thiệt tình yêu nhau?
Fuck, này tuyệt đối là kịch truyền hình cẩu huyết đã thấy nhiều rồi đi!
“Ta cũng không phản đối các ngươi cùng một chỗ, ta cũng không còn tư cách phản đối.” Lâm Thanh nói tiếp, tiếng nói khẽ run, “Tìm Tiểu Viễn ngươi cũng chỉ là muốn quan tâm Thiên Nam một chút. Thiên Nam đứa nhỏ này từ nhỏ tính khí lãnh đạm, nhưng là tâm địa thiện lương, Tiểu Viễn nếu như là bạn trai Thiên Nam, hi vọng ngươi có thể hảo hảo thay ta quan tâm hắn một chút.”
Bạch Viễn đột nhiên cảm thấy được lời này như thế nào như vậy?
“Ta mặc dù là mẫu thân hắn, nhưng là cũng không hoàn thành trách nhiệm với hắn, hắn và ta quan hệ không tốt cũng là ta mình làm mình chịu thôi.”
Lâm Thanh tự giễu nói, giống như là đối thoại với Bạch Viễn, cũng giống như là tự trách chính mình nói.
“Cái kia... Dì Lâm a.” Bạch Viễn thở sâu ra một hơi, lời kịch phim truyền hình cẩu huyết ở trong đầu hiện lên, “Tổng tài không phải là nhà giàu có bình thường, bởi vì từ nhỏ cha mẹ chỉ vội lo chuyện của mình cho nên làm cho tổng tài khuyết thiếu quan tâm của cha mẹ, cũng chỉ ỷ lại bảo mẫu trong nhà hoặc là quản gia, nhưng mới trước đây vừa buồn thảm bị bảo mẫu hoặc là quản gia chẳng hạn ngược đãi, trong lòng bị thương cho nên lạnh lùng từ nhỏ đi...? ” Bạch Viễn một hơi nói ra suy nghĩ trong lòng, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Thanh.
Lâm Thanh trừng lớn hai mắt,
Bạch Viễn yên lặng ở trong lòng thêm một câu.
Fuck… Đây là đoán trúng sao? … Cẩu cmn huyết...
Kết quả Lâm Thanh đột nhiên xì một tiếng bật cười,
“Tiểu Viễn đầu ngươi cả ngày nghĩ cái gì a? Kịch truyền hình đã xem nhiều vậy sao?”
“…”
Bạch Viễn sắc mặt nhất thời lúc trắng lúc xanh.
=口=
Quả nhiên… Đây chẳng qua là kịch truyền hình sao…
Bạch Viễn còn muốn nói cái gì di động lại đột nhiên vang lên.
Là tổng tài.
Bạch Viễn thật cẩn thận liếc mắt Lâm Thanh một cái, Lâm Thanh cười nhạt một chút gật đầu.
“Alo, tổng tài.”
“Xuống dưới.”
“A?”
“Xuống dưới.”
Bạch Viễn vội vàng từ cửa sổ sát đất nhìn xuống phía dưới, quả nhiên nhìn tới xe của Thiên Nam.
Cúp điện thoại Bạch Viễn thần tình áy náy lại nhìn về phía Lâm Thanh.
“Dì Lâm... Cái kia...”
Lâm Thanh không chút nào để ý cười cười,
“Không có việc gì, Tiểu Viễn ngươi đi đi, tái kiến.”
Bạch Viễn cảm kích nhìn Lâm Thanh, thu thập xong đồ vật này nọ rồi ly khai.
Mới vừa ngồi vào trong xe, Bạch Viễn còn chưa mở miệng, Thiên Nam liền đưa hắn ôm tới trong lòng, gấp gáp hôn xuống.
Hắn đầu lưỡi cấp bách trượt vào, tiến quân thần tốc quấn lấy lưỡi Bạch Viễn.
“Ngô...” Bạch Viễn khoang miệng bị bị đâm cho có chút đau, phản kháng dường như lại giúp Thiên Nam.
Thiên Nam lại giữ cằm hắn càng chặt, trong miệng lực đạo nhẹ nhàng hơn, nhưng như cũ cấp thiết ở trong miệng Bạch Viễn tàn sát bừa bãi.
Động tác vội vàng giống như hận không thể đem Bạch Viễn dung nhập vào thân thể.
Hôn sâu một phen,Thiên Nam lúc này mới buông lỏng ra Bạch Viễn đỏ bừng cả khuôn mặt, khóe mắt tràn ra nước.
“Ngươi sao lại đi gặp nàng.” Thiên Nam hỏi.
Không biết vì cái gì rõ ràng là một câu thực bình thường Bạch Viễn thật sự mẫn cảm ngửi được một cỗ vị chua.
“Nàng là ai?”
Bạch Viễn giả ngu.
Thiên Nam không đáp, thật sâu nhìn Bạch Viễn.
Hắn đột nhiên cắn một ngụm lên cần cổ trắng nõn của Bạch Viễn, cảm nhận được Bạch Viễn run rẩy sau đó vươn đầu lưỡi ôn nhu liếm cắn.
Bạch Viễn kêu rên một tiếng, run rẩy nắm chặt quần áo của Thiên Nam.
Thiên Nam chậm rãi tự do liếm lên vành tai hắn, hai má, xương quai xanh, dấy lên ngọn lửa.
Chờ đợi Bạch Viễn xụi lơ trong lòng hắn, Thiên Nam đột nhiên đưa tay trượt vào trong quần áo lộn xộn của Bạch Viễn, hung hăng nhéo một chút eo mẫn cảm.
“A... Đau... Tổng tài ngươi làm gì thế.” Bạch Viễn kinh hô.
Lời này rất có nghĩa khác, nếu người đi qua nghe được tuyệt đối sẽ lắc đầu thầm than, thanh niên thời nay a...
Thiên Nam mâu quang trở nên có chút sâu thẳm, sóng ngầm cường thịnh bắt đầu khởi động.
Hít sâu một hơi buông lỏng ra Bạch Viễn.
“Sau này không cho phép gặp nàng.” Thiên Nam thanh âm khàn khàn trầm thấp, khiến cho Bạch Viễn ngực ngứa ngứa.
Bạch Viễn nỗ lực kiềm chế tế bào quanh thân đang sinh động kêu gào, “Ân.”
Bạch Viễn dịu ngoan đáp, nhưng trong lòng âm thầm bỏ thêm một câu, mới không nghe ngươi đâu.
Thiên Nam khởi động xe, hướng về nhà.
Lại là nắm tay đi vào nhà Thiên Nam, Bạch Viễn mặt đỏ hồng như cô vợ nhỏ.
Hắn quả thật không hiểu nổi vì cái gì cùng tổng tài cùng một chỗ rõ ràng không tới vài ngày đã giống như vợ chồng thế này, dắt tay về nhà, phảng phất như là chuyện đương nhiên vậy.
|
Chương 24: Ân ái Vừa đến nhà Thiên Nam.
“Tổng tài.” Lý mẹ đang uy đồ vật này nọ cho Bạch Thỏ bật người đứng dậy hô, chứng kiến Bạch Viễn phía sau hơi sững sờ, “Bạch Viễn?”
“Ách... Lý mẹ. Xin chào.” Bạch Viễn liền vội chào hỏi.
Lý mẹ mỉm cười gật đầu, ánh mắt phiêu tới nắm tay hai người, ý cười âm trầm.
Bạch Viễn một trận xấu hổ muốn rút tay ra, Thiên Nam lại nắm chặt càng chặt hơn.
Bạch Viễn bất đắc dĩ, đành phải quẫn bách né ra ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Lý mẹ, ánh mắt ở chung quanh phòng tìm kiếm lấy vẹt.
Ánh mắt đem phòng lật lên, rồi lại hướng lên trần nhà, hắn cũng không có thấy nó, đành phải gọi, “Ái phi ngươi ở đâu ~~~ “
Thiên Nam cùng Lý mẹ yên lặng nhìn nhau một chút, khóe miệng co rút.
Vẹt vẫn là không xuất hiện, nhưng thật ra Bạch Thỏ nghe được thanh âm của Bạch Viễn liền không được tự nhiên run lên lông mao tuyết trắng.
“Ái phi ~~ mau ra đây, đi ra ta sẽ lật thẻ của ngươi ~~!”
Bạch Viễn hướng dẫn từng bước lên.
Thiên Nam suýt nữa bùng nổ, kéo Bạch Viễn vào phòng ngủ, Lý mẹ thì khóe miệng co giật đi tới phòng bếp.
Hoán hảo vẹt mới từ góc phòng chui ra, nhiệt tình bay đến trước mặt Bạch Viễn, hôn một chút môi mềm của Bạch Viễn.
Bạch Viễn không chút nào để ý mở ra hai tay khiến cho vẹt bay xuống, cách đó không xa Bạch Thỏ thấy một màn này, sâu trong mắt lại không hiểu dấy lên ngọn lửa bất mãn nhè nhẹ.
【Hừ! Nói năng thực tuỳ tiện! 】
Bạch Viễn mang theo vẹt đi ra cửa,
“Tổng tài. Ta phải đi.”
Thiên Nam nghe tiếng đi ra, đứng ở cửa không nói lời nào, ánh mắt lạnh lùng quét lấy vẹt.
Vẹt run run một chút, khó chịu bay ra ngoài.
Bạch Viễn đang muốn đuổi theo, Thiên Nam lại đột nhiên đưa hắn kéo lại trong phòng, cạch một tiếng đóng cửa lại, ấn hắn lên cửa.”Tổng tài...?”
Bạch Viễn nghi hoặc hỏi, thanh âm khẽ run.
Thiên Nam bỗng nhiên dán sát vào khuôn mặt Bạch Viễn, khiến cho hô hấp của hai người lưu luyến quấn lấy.
Bạch Viễn hai má có chút nóng lên, nhìn thấy Thiên Nam gần trong gang tấc, đôi mắt thật sâu thất thần lâm vào trong đó, lông mi run rẩy, chậm rãi nhắm lại hai mắt.
Đợi nửa ngày nhưng không có nụ hôn hạ xuống như trong ý nghĩ, Bạch Viễn nghi hoặc mở hai mắt ra.
Chỉ thấy Thiên Nam mặt mày cong cong, biểu tình nghiền ngẫm.
“Ngốc”
Thiên Nam cười khẽ.
Bạch Viễn một trận bổ não, ngọn lửa ở trong người nổ tung, giãy ra hai tay đẩy ra Thiên Nam, Thiên Nam lại nhanh lẹ bắt được tay hắn, kéo tới bên môi nhẹ nhàng hạ xuống nụ hôn.
Xúc cảm ôn nhu từ đầu ngón tay truyền đến, theo vận tốc ánh sáng lan ra toàn thân, khiến cho đầu ngón chân Bạch Viễn đều nhũn ra.
Hắn lăng lăng nhìn Thiên Nam đầu rủ xuống, tâm tình lay động thần trí hốt hoảng.
Nam nhân trước mặt lông mi nồng đậm, mũi cao thẳng như điêu khắc, thân thể hoàn mỹ gợi cảm.
Bạch Viễn ngực lại là một trận cuồng loạn, trái tim yếu ớt giống như bị một bàn tay gắt gao túm lấy.
“Tổng tài…”
Bạch Viễn thanh âm khàn khàn trầm thấp, không có thanh nhuận như trước.
Thiên Nam nhíu mày, há mồm ngậm vào một ngón tay Bạch Viễn, lưỡi mềm nóng bỏng liếm lên Bạch Viễn.
“A...”
Bạch Viễn nhất thời không chịu nổi rên ra tiếng, luồng điện tinh mịn ở trong người kích nhảy lên, tay chân đều tê dại.
Thiên Nam đôi mắt lại thâm sâu vài phần, hôn qua từng ngón tay hắn, đem dây thần kinh trong đầu Bạch Viễn bùm bùm đứt ra, sau đó lại ngẩng đầu ngậm vào vành tai của hắn.
Bạch Viễn đại não nhất thời một trận nóng lên, bị vây lại trống rỗng.
Thiên Nam chìa đầu lưỡi chậm rãi tinh tế liếm qua vành tai mềm, lại một tấc dời xuống, khẽ cắn chặt hầu kết Bạch Viễn cao thấp lên xuống, liếm láp một phen ở xương quai xanh.
Bạch Viễn một trận run rẩy, trong đầu rầm rầm rung động, vô lực dựa vào ôm ấp của Thiên Nam.
Thiên Nam toàn thân đều khô nóng lên, trong cơ thể dã thú đã giam cầm không được, không ngừng kêu gào lên muốn tránh thoát trói buộc.
Hắn một bàn tay nhanh chóng tham tiến áo Bạch Viễn, một tay vuốt ve da thịt trơn láng, tay kia thì cởi từng cái cúc áo trên người hắn.
Bạch Viễn ý thức hoàn toàn bị đốt nổ thành bột mịn, chỉ phải dựa vào vài phần khí lực cuối cùng ôm lấy Thiên Nam, môi thì dán tại trước ngực Thiên Nam, dựa vào bản năng nhẹ nhàng cắn cắn.
Ở sâu trong nội tâm nảy sinh ra, trừ bỏ khô nóng còn có khoái cảm cường thịnh.
Thiên Nam cúi đầu hôn Bạch Viễn, gắn bó quấn lấy khiến cho hơi thở càng thêm nóng cháy, ngực hai người đều giống như mặt biển kịch liệt phập phồng.
Đôi mắt Thiên Nam đã muốn thâm thúy sâu thẳm không thấy đáy, Bạch Viễn mù sương nhìn lên, cuối cùng vạn kiếp bất phục bị hút vào trong đó.
Tay Thiên Nam rời đi thắt lưng Bạch Viễn, hơi hơi dùng sức liền tháo được dây lưng của hắn. Bạch Viễn trước mắt mơ hồ một mảnh không thể nhìn rõ, mơ mơ màng màng lung tung đáp lại nụ hôn của Thiên Nam, đầu lưỡi không hề kỹ xảo va đập vào, lại đem dục vọng của Thiên Nam tăng thêm mấy tầng.
Thiên Nam đưa tay tiến vào trong quần Bạch Viễn, cảm nhận được da thịt nóng bỏng rồi lại một phen sờ soạng lên cứng rắn đứng thẳng của hắn.
Bạch Viễn nhất thời không chịu nổi run rẩy, rên rỉ vụn vỡ ở khoang miệng, chỉ biết dùng sức cắn môi Thiên Nam.
Thiên Nam bị đau nhíu mi, thở hổn hển nắm chặt lửa nóng của Bạch Viễn, chậm rãi vuốt phẳng khuấy động lên, lúc chặt lúc lỏng, đem Bạch Viễn trêu chọc chết đi sống lại đến mồ hôi đều ứa ra, khoái cảm cùng thống khổ đan vào.
“A...”
Bạch Viễn nức nở thở gấp, sức lực cường đại khiến cho hắn giống như bị mạnh mẽ ném lên đỉnh sóng, mà Thiên Nam thì là một cây cỏ cứu mạng duy nhất của hắn, chuyện duy nhất có thể làm đó là càng thêm dùng sức cắn môi Thiên Nam.
Huyết hoa (hoa máu) nhất thời tùy ý nở rộ lên, diêm dúa lẳng lơ.
Thiên Nam tay còn lại chậm rãi xoa da thịt trước ngực Bạch Viễn, trải qua tự do châm ngòi lại vân vê đậu đỏ non nớt trước ngực Bạch Viễn.
Bạch Viễn hung hăng run lên, dùng sức cắn Thiên Nam một cái, dục vọng cuối cùng đạt tới đỉnh, thân mình cong lên không trung rồi trùng điệp rơi xuống, ở trước mắt Thiên Nam dùng sức đứt quãng phóng ra.
Thiên Nam chờ đợi Bạch Viễn phóng thích xong ngừng lại động tác hai tay, cứu ra môi dưới của mình bị cắn đến biến dạng.
Hai người lẳng lặng ôm nhau, tần suất nhịp tim đập hoà vào lẫn nhau.
Trong phòng hôn ám, ánh sáng tinh tế từ rèm cửa chui vào, sắc thái phá lệ tối, hương vị tình dục phiêu ở trong không khí, khiến cho dưới bụng Thiên Nam như thiêu như đốt khó chịu.
Thế nhưng hắn lại là sống chết cắn môi dưới, ôm chặt Bạch Viễn.
Bạch Viễn thở khẽ, hơi thở chậm rãi bình phục.
….
Qua vài phút, Bạch Viễn ý thức rốt cục quay về, hơi nước trong mắt cũng chầm chậm tán đi, ánh mắt trở nên trong sáng.
Chậm chạp như hắn lúc này mới nhớ tới chuyện vừa mới phát sinh, nhất thời thân mình cứng đờ, cựa người cũng cảm nhận được Thiên Nam sau thắt lưng hắn cao cao gồ lên.
“Tổng... tổng… tài…” Bạch Viễn ấp úng mở miệng, mặt bỏng đến muốn thiêu cháy.
Thiên Nam cúi đầu ân một tiếng, tinh tế ngửi mùi thơm ngát phát ra từ cơ thể Bạch Viễn.
“Tổng... Tổng tài ngươi không cần làm gì sao…”
Bạch Viễn cắn môi dưới, cảm giác mình nói quả thực chính là vô nghĩa.
Thiên Nam im lặng trong chốc lát, đột nhiên nâng mặt của hắn, gắt gao hôn lên rồi mới nhả ra, đi vào phòng tắm.
Bạch Viễn ngẩn người, nhìn bóng lưng thon dài, có chút không biết phải làm sao.
Không cần hắn hỗ trợ sao?
Một lát sau Bạch Viễn mới đưa ánh mắt chậm rãi nhìn đến nửa người dưới hỗn độn của mình, thấy rõ trong đó bạch trọc hỗn loạn, hai má lại là một trận nóng lên, vội vàng lấy ra khăn tay rửa sạch sẽ.
Tuy rằng đều là nam nhân, loại sự tình này cũng bình thường, nhưng không bình thường ở đây là Bạch Viễn lần đầu tiên ở trong tay người khác phóng thích, hơn nữa người kia, vẫn là tổng tài.
Nghĩ đi nghĩ lại hắn liền cắn răng hận không thể đào ra một cái lỗ trên mặt đất để cho mình nhảy xuống.
Một lúc lâu sau Thiên Nam mới ra khỏi phòng tắm, mặc áo tắm nói với Bạch Viễn, “Đi tắm rửa đi.”
“A? Ta về nhà tắm là được...”
Bạch Viễn ánh mắt phiêu đãng chung quanh, chính là không dám nhìn tới Thiên Nam.
Thiên Nam cúi đầu nói,
“Ngày hôm nay không trở về, ở đây.”
Bạch Viễn vừa nghe, đầu óc nhất thời bị trộn thành tương hồ,
“A? Vì cái gì a...?”
Thiên Nam nhìn thấy hắn bộ dạng ngu ngơ trong lòng một trận nóng lên, tiến lên một bước đưa hắn kéo đến cửa phòng tắm, nhìn thấy hai mắt Bạch Viễn, cường ngạnh ra lệnh, “Không có vì cái gì hết, nhanh đi tắm, rồi ăn cơm chiều.”
Bạch Viễn hoảng loạn, vội vàng đi vào, xoạch một cái đóng lại cửa phòng tắm.
Thiên Nam không chút nào để ý kéo khóe môi một cái, đi tới sô pha, ngồi xuống mở ra máy tính.
Bạch Viễn cấu, véo khắp mặt mình cố gắng làm cho mình bình tĩnh, sau đó chuẩn bị cởi quần áo, bỗng nhiên ý thức được ngay từ đầu đã không có ý định ở lại tắm rửa, lại vội vàng mở ra cửa phòng tắm.
“Tổng tài. Ta không có quần áo...”
Thiên Nam nghe được thanh âm, đem máy tính đặt ở một bên, đứng dậy từ trong tủ quần áo lấy ra một cái áo tắm, đưa cho Bạch Viễn sau lại tới sô pha tiếp tục làm việc.
Bạch Viễn hít sâu một hơi, bắt đầu tắm rửa.
Tắm rửa xong Bạch Viễn cầm qua áo tắm tổng tài đưa cho, không chút khách khí hung hăng ngửi một ngụm, nghe được hương vị quen thuộc dễ chịu của tổng tài hắn đột nhiên liền chôn ở trong đó cười ngây ngô.
Áo tắm rất lớn, Bạch Viễn khung xương hết sức nhỏ, hai chân thon dài khóa lại trong đó, thêm vài phần mê người.
Thiên Nam nghe được động tĩnh, vẫn chưa ngẩng đầu. Ánh mắt chuyên chú xử lý xong văn kiện, tắt đi máy tính, lúc này mới đem ánh mắt chậm rãi quay sang.
Bạch Viễn lọn tóc ướt át, ngực không che được hết lộ ra da thịt trắng nõn, hai chân thon dài thẳng tắp rơi thẳng vào võng mạc Thiên Nam, khiến cho hắn nhìn đến sắp đui mù.
Thiên Nam cổ họng bắt đầu phát ngứa, dưới bụng lại có cái gì đó rục rịch, khô khốc ho một tiếng, “Đi ăn cơm đi.”
Bạch Viễn kinh ngạc,
“A? Mặc cái này đi?”
Thiên Nam xoa nhẹ huyệt thái dương,
“Bằng không thế nào đây?”
Quá quá quá…vô tư đi... Mặc thế này đi ra ngoài ăn cơm? Hay nói giỡn a?
Bạch Viễn kinh ngạc đuổi theo.
Ra phòng tới phòng khách, hắn lúc này mới kinh ngạc phát hiện cơm chiều đã chỉnh tề bày biện ở trên bàn.
Nguyên lai là ở nhà ăn a…
“Này...? Ai làm đây?”
Thiên Nam kéo ra ghế dựa cho hắn,
“Lý mẹ chuẩn bị.”
“Vậy Lý mẹ đâu?”
Thiên Nam ngồi xuống, nói,
“Lý mẹ vừa mới về nhà.”
Vậy không phải là thanh âm lúc trước của bọn họ toàn bộ nghe qua …
Bạch Viễn mặt lại thiêu đốt, đi theo tổng tài hắn mới phát giác da mặt hắn mỏng thiệt là mỏng...
Thiên Nam sửa lại một chút áo tắm, thản nhiên quét mắt nhìn hắn một cái, nói: “Phòng cách âm hiệu quả tốt lắm.”
Những lời này có ý tứ gì?
Bạch Viễn không được tự nhiên ân một tiếng ngồi ở trên ghế.
“Tổng tài, ngươi ăn cái này đi” Nhìn thấy Thiên Nam cầm lấy đũa, Bạch Viễn nổi ý trêu chọc, gắp lên một khối thịt gà cho vào trong chén Thiên Nam.
Đũa còn chưa đụng tới bát, Bạch Viễn tay phải liền bị nắm, hắn kinh ngạc ngẩng đầu.
Thiên Nam đang tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, sau đó đứng dậy thừa dịp hắn không chú ý rất nhanh hôn hắn một ngụm.
Bạch Viễn sửng sốt vài giây, bật người rơi đũa, ngồi trở về.
“Bạch Viễn.” Thiên Nam một bên lau đũa vừa nói, “Ngươi đến một lần ta sẽ hôn một lần.”
Bạch Viễn bật người tức giận bất bình giải thích,
“Uy, tổng tài ngươi chọn lựa thực cũng không phải là thói quen tốt a, ta đây là vì muốn tốt cho ngươi!”
Thiên Nam đem đũa lau sạch sẽ đưa cho hắn, “Ta không kén chọn.”
Bạch Viễn oán hận nhai một ngụm cơm, nói,
“Thịt gà ngươi cũng không ăn, còn nói chính mình không khó ăn.”
Thiên Nam khóe miệng chứa đựng một tia cười,
“Ta ngay cả ngươi đều nuốt trôi, như thế nào tính kén chọn?”
Bạch Viễn vừa nghe, máu từ lòng bàn chân tốc thẳng lên hai má trắng nõn.
Fuck, đây là tổng tài sao? Đây mới thật là núi băng tổng tài sao? Này không khoa học! Loại lời nói này tổng tài cũng có thể nói ra được!?
|