Trời Già Gặm Núi Non
|
|
Chương 6 ✧ Lam Sơn bị 'trục xuất' Lam Sơn sau khi mang cơm đến cho Cốc Khiếu Thiên xong liền quay về căn hộ cao cấp trong mơ của...ông chủ cậu. Vừa mở cửa bước vào, cậu đã ngửi thấy một mùi nước hoa thoang thoảng qua cánh mũi của mình. Cởi vội đôi giày sandal màu xanh dương sẫm, Lam Sơn cẩn thận nhấc từng bước chân đi vào phòng khách, đưa mắt ngó dáo dác. Mùi nước hoa càng lúc càng nồng hơn, nhưng còn người thì chẳng thấy đâu cả. Lam Sơn khó hiểu nhíu mày, hít thêm một hơi nữa rồi khẳng định đây là mùi nước hoa của phụ nữ, mà là loại hàng hiệu chứ chẳng chơi. " Này, cậu là ai?!" Phía sau lưng đột nhiên có giọng nói lảnh lót làm Lam Sơn giật bắn mình, quay phắt lại nhìn một cái. Trong mắt cậu dần hiện rõ một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, phong thái tựa một nữ hoàng đầy uy vệ. Liếc mắt nhìn trang phục của bà ấy, Lam Sơn nuốt khan một ngụm, hàng xịn kìa! Lại lướt mắt lên phía trên, chăm chú đánh giá từng nét trên khuôn mặt của bà ấy. Một vài giây sau, Lam Sơn mới mỉm cười thân thiện, cúi thấp đầu giới thiệu: " Xin chào, tôi là Lam Sơn, người trông nhà." Nói đến đây, cậu hơi khựng lại khi cảm giác có gì đó sai sai trong câu giới thiệu. Người trông nhà à? Nghe có mùi Cẩu Ca đâu đây. Người phụ nữ xinh đẹp kia cũng thầm đánh giá Lam Sơn từ nãy đến giờ, trông bộ dạng ăn mặc phong cách như cậu thì không phải dạng trộm cắp gì rồi. Nhưng mà...người trông nhà sao? Cốc Khiếu Thiên từ bao giờ cho người lạ sống trong căn hộ của ông ấy nhỉ? Hơ, chuyện này đúng là nên đem đi nghiên cứu đấy. Đánh giá xong, người phụ nữ ấy liền vươn bàn tay trắng mịn ra, hướng về phía Lam Sơn mà nói: " Xin chào, tôi là Kim Tuyết Vân, vợ của Cốc Khiếu Thiên." Hửm? Vợ sao? Vợ cũ mới đúng chứ? Lam Sơn trong bụng định bắt bẻ nhưng như vậy thì quá thất lễ, dù sao người ta cũng lớn hơn mình rất nhiều, lại còn là phụ nữ nữa, dễ bị tổn thương lắm. Nghĩ thế nên cậu liền ném ý nghĩ kia ra sau đầu, đon đả mời Kim Tuyết Vân ngồi xuống ghế rồi chạy đi làm nước hoa quả. Đặt ly nước hoa quả xuống bàn, Lam Sơn ngồi ở đối diện, cẩn thận lên tiếng: " Ừm lúc này ngài Cốc đang ở công ty, không biết là phu nhân đến có chuyện gì a?" Kim Tuyết Vân ngồi vắt chéo chân trên bộ ghế salon dài êm ái, ngón tay gõ nhịp nhàng lên đầu gối, một mặt khôn khéo không để lộ suy nghĩ của bản thân. " À, vì tôi vừa về nước cho nên...muốn gặp ông ấy có chút việc thôi. Mà, cậu là người giúp việc cho ông ấy sao?" Lam Sơn rất hãnh diện mà gật đầu thừa nhận, còn khuyến mãi thêm nụ cười ông mặt trời: " Tôi giúp cho ngài ấy cũng lâu lắm rồi." " Lâu rồi sao? Hmm, cụ thể là bao lâu nhỉ?" " Ba tháng rồi." Ba tháng? Ba tháng sao? Kim Tuyết Vân nhất thời nhíu mày, trong lòng càng không hiểu nổi tại sao Cốc Khiếu Thiên trước đây so với bây giờ lại khác nhau như vậy. Trước đây dù là người nhà của bà đến chơi vài hôm thì y cũng đã khó chịu lắm rồi, hoàn toàn không chào đón. Vì quá bất mãn tính tình kỳ lạ của y mà bà mới đề đơn ly hôn, muốn giải thoát tuổi thanh xuân chóng vánh của mình. Thế mà hiện tại Kim Tuyết Vân lại đang nhìn thấy một thiếu niên trắng trẻo đáng yêu ngoan hiền cư nhiên xuất hiện trong nhà chồng cũ của mình, còn có chìa khóa riêng, còn biết tất tần tật về người kia nữa. Hmm, thời gian quả nhiên là kỳ diệu. Kim Tuyết Vân miên man nghĩ mà không biết Lam Sơn đang vô cùng kiêng dè với mình. Cậu không rõ rốt cục vị kia đến đây tìm chồng cũ để làm gì mà lại ăn vận xinh đẹp như vậy? Không lẽ bên nước ngoài quá cô đơn nên về nước nối lại tình xưa? A, như vậy không phải rất ác nhân tàn nhẫn với cậu sao? Lam Sơn mãi đắn đo suy nghĩ mà quên béng đi mất vị trí thật sự của mình ở trong căn nhà này là gì. Cậu, chỉ là một thiếu niên suy nghĩ bộp chộp vô tình xuyên thư vào truyện rồi sống trong đây thôi. Chứ Cốc Khiếu Thiên đã chấp nhận đâu chứ? " Tôi không ngờ là cậu có thể ở đây trong vòng ba tháng đó. Chồng cũ của tôi tính tình thật ra có hơi khác người, ông ấy cầu toàn và độc đoán lắm, rất kén người ở cùng. Cậu ở được với ông ấy thì đúng là kỳ diệu." Lam Sơn nghe thế, mặt mũi hơi méo đi. Xin lỗi cô Kim nhé, thật ra tôi mới trú ở đây có ba ngày thôi, nhưng nói ba tháng để cô đừng ôm mộng gì cả :<. Thật có lỗi, hu hu hu. " Riêng tôi lại thấy ngài ấy rất gần gũi, thân thiện a. Mặc dù đôi lúc hơi cáu gắt nhưng nếu tôi cố gắng cãi lại thì ngài ấy vẫn chịu thua thôi." " Cãi lại?" Kim Tuyết Vân ngạc nhiên tột độ, đôi mắt đen láy của bà mở to, hồi lâu mới định thần lại được. Cãi lại mà còn chưa bị ông ta đem lên thớt chặt chém à? Tên nhóc này có năng lực gì ghê nhỉ? Trong mắt Kim Tuyết Vân, Lam Sơn bỗng dưng trở nên cực kỳ thú vị, cho nên hai người đã cùng nhau hàn thuyên không ít. Mãi cho đến khi Cốc Khiếu Thiên từ ngoài cửa đi vào, nhìn thấy một phụ nữ xinh đẹp đang cùng một thiếu niên cười đùa rôm rả, còn cúi mặt nhìn vào một chiếc điện thoại làm gì đó nữa. Nhìn khung cảnh đó, Cốc Khiếu Thiên thoáng nhớ về trước đây, khi mà ông cùng vợ còn hạnh phúc và Cốc Vũ thì vừa tròn ba tuổi. Khoảng thời gian đó đúng là rất vui, nhưng chẳng bao lâu thì...đường ai nấy đi, thân ai nấy lo. Hai người nọ vẫn chăm chú vào chiếc điện thoại trên tay Kim Tuyết Vân, cười cười khi nhìn thấy một bức ảnh vừa lướt qua, rồi lại tiếp tục trò chuyện bàn luận sôi nổi. Cho đến khi Cốc Khiếu Thiên hắng giọng một tiếng, hai người mới bất ngờ ngẩng đầu lên.
Kim Tuyết Vân là người nhanh nhạy nhất, vừa nhận ra chồng cũ của mình thì bà liền đứng dậy, bình tĩnh đi đến hướng y mỉm cười: " Chào chồng cũ của em." Chồng cũ của em?!! Cốc Khiếu Thiên khi nghe câu chào đó, khuôn mặt lạnh tanh không cảm xúc gì cả. Giống như đó là một việc mà y đã sớm quen rồi, không tức giận, không ngượng ngùng, càng không thích thú. Nhưng mà ai đó ở phía bên kia ghế salon thì chớp mắt liên hồi, trong não đang xử lý cái gọi là, chồng cũ của em. Ôi, xưng hô gì mà... Lam Sơn chun chun mũi, bao nhiêu kỷ niệm đẹp của mình với Kim Tuyết Vân mới nãy tạo nên đều phút chốc tan biến. Cậu thiếu điều cầm gối lên phủi phủi sạch hết. Cốc Khiếu Thiên đối Kim Tuyết Vân chỉ thờ ơ hỏi: " Về bao giờ vậy?" Kim Tuyết Vân hơi nghiêng đầu mỉm cười, " Ừm được hai hôm rồi. Tiểu Vũ tuần sau cũng sẽ về khi kết thúc khóa học. Chúng ta có nên đi chơi cùng nhau một chuyến không?" Nghe bà nói, Cốc Khiếu Thiên chỉ khẽ nhướn mi, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, " Trễ rồi, có gì ngày mai chúng ta nói tiếp." Kim Tuyết Vân bị từ chối, khuôn mặt bà hơi thất vọng nhưng rất nhanh đã phục hồi, còn điềm nhiên vẫy tay với Lam Sơn: " Lam Lam à, tôi về trước nhé. Hôm khác gặp nhau rồi trò chuyện tiếp." Sau đó quay sang Cốc Khiếu Thiên, thì thầm vào tai y: " Cậu bé đó đáng yêu lắm." Rồi lập tức cầm lấy túi xách của mình rời khỏi căn hộ khổng lồ. Cửa khép lại, ánh đèn tự động vụt tắt, gian phòng khách chỉ còn có hai người im lặng ngột ngạt. Lam Sơn ngồi im ỉm một lúc mới chịu đứng dậy, cẩn thận nhích lại gần chỗ Cốc Khiếu Thiên, hỏi: " Ngài đói chưa? Tôi hâm lại đồ ăn cho ngài nhé." Nói rồi cậu hơi vươn tay, chạm vào áo khoác của y làm y hơi bất ngờ. Quay sang nhìn cậu một cái, y muốn nói gì rồi lại thôi. " Đưa áo khoác cho tôi, cả túi nữa." Lam Sơn lúc này hệt như một người vợ hiền, ấy, là một thiếu niên ngoan ngoãn lễ phép phục vụ cho ông chủ của mình. Đem áo mắc lên giá rồi cất túi cho Cốc Khiếu Thiên xong xuôi, Lam Sơn liền chạy nhanh vào bếp, bật lửa lên hâm đống thức ăn được chính tay Kim Tuyết Vân nấu. Mặc dù Lam Sơn không mấy tin tưởng vào lời nói của Kim Tuyết Vân, nhưng cậu không thể phủ nhân tài năng nấu nướng của bà ấy. Mùi thơm của thức ăn lan tỏa khắp phòng bếp, xộc vào cánh mũi của người nào đó mới đi làm về đang đói meo. Nhưng khi ngồi vào bàn rồi, Cốc Khiếu Thiên mới nhớ đến chai rượu quý của mình bị tên thiếu niên ngu ngốc kia đem ra chế biến, lòng y lại đau đớn tức giận. Cầm muỗng múc mạnh xuống, Cốc Khiếu Thiên kìm nén cơn giận hỏi: " Trưa nay cậu nấu món gì?" Lam Sơn cũng vừa mới đặt mông xuống liền trả lời: " Bò nấu rượu." " Rượu à? Rượu ở đâu ra đấy?" Lam Sơn trong bụng đang mắng y không thương tiếc. Đương nhiên là rượu từ nhà y rồi, sao y lại hỏi thừa quá vậy? " Ừm, là tôi tìm được ở trong cái tủ nhỏ kia. Ngài biết không, tôi tìm cực lắm luôn ấy. Ngài giấu kỹ thật." Cốc Khiếu Thiên dùng đũa gắp miếng trứng cuộn, chưa kịp ăn thì lại bị người nọ chọc cho lộn gan lộn ruột. Y kìm nén bỏ miếng trứng cuộn vào chén, sau đó buông đũa, nhìn thẳng về phía Lam Sơn: " Cậu có biết rượu mà cậu dùng đáng giá bao nhiêu hay không?" Giọng điệu đột nhiên nghiêm túc đến đáng sợ như vậy đã dọa lông tơ của Lam Sơn dựng đứng hết cả lên. Cậu cúi nhìn đôi đũa mà không dám cầm lên nữa. Gương mặt thấp phần đáng thương ủy khuất. Hỏi như vậy là có ý gì nhỉ? Lẽ nào mình lại chọc ngài ấy giận? Nhưng mà...nhưng mà món bò đó ngon lắm mà. Lam Sơn không nghĩ ra được lý do nào để mình bị khiển trách, thế là ngước mắt nhìn Cốc Khiếu Thiên, đáng thương hỏi: " Ừm...Bộ chai rượu đó có gì sao? Tôi chỉ là tình cờ thấy thì dùng làm nguyên liệu thôi, tôi thật sự không cố ý. Tôi muốn ngài ăn ngon." Cốc Khiếu Thiên lần nữa liếc mắt nhìn thiếu niên kia, chứng kiến giọng nói ủy khuất kết hợp với gương mặt tội nghiệp như vậy, y không cách nào nói được gì nữa. Bao nhiêu lời muốn mắng nhiếc cậu đều trôi đi mất mà không lý do. Trong khi đó trưa nay y còn tức giận chỉ muốn ném cậu ra khỏi nhà, không can hệ gì nữa mới thôi. Bây giờ thì hay rồi, y chẳng làm được gì cho hả giận cả. Đúng như người ta bảo, mình chẳng làm gì được đứa mình ghét. Cốc Khiếu Thiên nén tiếng thở dài, ăn nốt phần cơm chiều của mình. Lam Sơn nhìn y lẳng lặng ăn như vậy, cậu cũng chậm rãi nhích ngón tay chạm vào đũa, từng tí từng tí nhẹ nhàng mà múc thức ăn. Trong lúc ăn, Cốc Khiếu Thiên vô tình nhìn thấy bộ dạng buồn cười mà cũng đáng yêu của Lam Sơn, y thoáng chốc cong khóe môi lên một đường thật mảnh, nhưng ngay lập tức làm mặt lạnh. Cơm nước xong xuôi, Lam Sơn lại xung phong đi pha nước tắm cho Cốc Khiếu Thiên. Cậu hăng hái như vậy là do được Kim Tuyết Vân chỉ bảo thêm vài 'chiêu' hay ho, nghe cũng lọt tai lắm. Mặc dù trong lòng thì bảo không nên tin lời phụ nữ, nhưng vì muốn làm Cốc Khiếu Thiên vui lòng, cậu liền bất chấp hết. Pha nước ấm xong, Lam Sơn cẩn thận lấy ra một lọ tinh dầu mà Kim Tuyết Vân đưa cho mình, đổ xuống bồn tắm vài giọt, hơi nước xộc lên cánh mũi, cay cay, the the. Lam Sơn thử độ ấm của nước lần nữa rồi mới gọi Cốc Khiếu Thiên vào tắm. Thấy y cũng không nói gì mà đi vào đó, cậu bỗng vui vẻ đến lạ. Như vậy không phải là cậu càng được chấp nhận hay sao? Căn hộ ơi, đợi ta, ta sẽ ở đây chăm sóc cho ngươi ~ Lam Sơn ngồi ở dưới phòng khách, tùy tiện mở truyền hình lên ở kênh Disney mà coi Phineas and Ferb. Hôm nay đang chiếu ở tập hai đứa nhóc này sáng chế ra Spa thượng hạng. Thiếu niên xinh đẹp ngồi coi mê mẩn mà quên cả trời đất, lâu lâu còn cười khình khịch ở đoạn nhà bác học xấu xa với thú mỏ vịt nữa. Chính vì quá nhập tâm mà Lam Sơn đã không nghe thấy giọng nói đầy nghiêm nghị xen lẫn tức giận của Cốc Khiếu Thiên ở trên lầu. Cho đến khi màn hình tivi vụt tắt, Lam Sơn mới ngốc lăng ngước mắt nhìn khuôn mặt tối đen như đít nồi kia. Ơ, chuyện gì nữa vậy? Lam Sơn mơ mơ hồ hồ đứng phắt dậy, đi lại gần chỗ Cốc Khiếu Thiên, định hỏi có chuyện gì xảy ra thì cậu liền bị y cầm tay lôi thẳng ra ngoài cửa.
" Cậu cút đi cho tôi. Phiền phức như cậu thì có ngày giết chết tôi!" Lam Sơn vẫn chưa thật sự hiểu chuyện gì xảy ra, còn định mồm miệng phân bua nhưng không kịp nữa rồi. Cánh cửa kia rất nhanh đóng sầm lại một tiếng. Lam Sơn hoang mang nhìn hành lang hắt xuống một ánh đèn vàng trà ảm đạm. Hết chương 06.
|
Chương 07 ✧ Vị cứu tinh gian manh Căn nhà trở nên yên tĩnh hẳn sau khi Lam Sơn bị trục xuất. Thế nhưng cả một đêm Cốc Khiếu Thiên lại ngủ không yên vì căn bệnh dị ứng bạc hà của mình, mà nguyên nhân thì không còn cái gì khác ngoài lọ tinh dầu mà Kim Tuyết Vân đưa cho Lam Sơn, còn kẻ tiếp tay hại y thì còn ai trồng khoai đất này nữa? Bị trục xuất là một sự trừng phạt thích đáng cho con người ngốc nghếch đó rồi. Sáng sớm hôm sau, cuộc sống của Cốc Khiếu Thiên dần trở về quy cũ. Sau khi thay quần áo tươm tất, y vào bếp, đeo tạp dề rồi tự mình nấu bữa sáng. Tay nghề của y đem so với Kim Tuyết Vân thì không thua một chút nào cả, có khi còn hơn cả người kia nữa ấy chứ. Tích tắc mười phút đồng hồ, trên bàn đã bày ra một ít món ăn tương đối cầu kỳ. Cốc Khiếu Thiên cởi tạp dề, an tĩnh ngồi xuống dùng bữa. Cuộc sống thế này mới gọi là cuộc sống chứ. Dùng bữa xong, Cốc Khiếu Thiên chuẩn bị một số thứ rồi đi làm. Khi y vừa mở cửa ra thì cánh mũi liền ngửi thấy tà khí. Cái loại tà khí này đêm qua đã khiến cho y ngủ không yên giấc. Đúng vậy, chính là nó. Cốc Khiếu Thiên hít nhẹ một hơi nữa rồi nhíu mày, bất đắc dĩ nhìn xuống dưới đất thì phát hiện trên sàn nhà được rải đầy tinh dầu bạc hà. Bàn tay thoáng run rẫy vì tức giận, y vịn vào vặn cửa thì mới hiểu ra mưu đồ của tên nhóc Lam Sơn kia. Tinh dầu bạc hà cay the thơm nức mũi không chỉ được rải đầy dưới sàn mà còn cả trên vặn cửa, xung quanh bất cứ nơi nào y sẽ đặt chân đến. Lam Sơn, cậu được lắm!!! Cốc Khiếu Thiên ánh mắt phừng phừng lửa giận, vội vàng rút ra khăn tay lau sạch tinh dầu bám trong lòng bàn tay của mình. Nhưng dị ứng là cái thứ kinh khủng nhất, nó phản ứng còn nhanh hơn khi một fan hâm mộ nhìn thấy thần tượng của mình nữa. Bàn tay của Cốc Khiếu Thiên chốc chốc ửng đỏ rồi ngứa ngáy cùng cực. Y khẽ thở dài một hơi đầy bất lực, định lùi bước trở vào nhà bôi thuốc thì ánh mắt lại đảo lên vách tường đằng trước mặt. Một hàng chữ xiên xiên vẹo vẹo được tô bằng sơn phun tường kèm theo ba dấu chấm than đủ thể hiện được sự uất ức của người kia đến mức nào rồi. Cốc Khiếu Thiên nhíu mày nhìn, khóe môi giật giật vì không biết phải nói cái gì nữa. CỐC KHIẾU THIÊN, NGÀI THẤY TINH DẦU BẠC HÀ VỢ NGÀI ĐƯA TÔI CÓ THƠM KHÔNG NÀO? THÍCH CHỨ? TÔI ĐÃ GIÚP NGÀI CÓ MỘT BUỔI SÁNG THẬT ĐẸP!!! Kim Tuyết Vân, bao nhiêu năm rồi mà bà ấy vẫn như thế. Cốc Khiếu Thiên nhu nhu huyệt thái dương, cảm giác như mình bị bức đến thần kinh rồi. Giống như y chính là miếng thịt bò ngon miệng bị kẹp giữa hai lát bánh mì khô khốc và nhàm chán. Hai người khác tuổi, khác giới thế mà cứ như là một vậy. Liếc mắt nhìn dòng chữ kia một lần nữa, Cốc Khiếu Thiên bỗng bất lực bật cười rồi xoay người đi vào nhà. Đúng lúc y vừa đóng cửa thì bên ngoài lại có người muốn tìm y. Mở cửa ra, Cốc Khiếu Thiên thấy người quản lý khu căn hộ đang mặt nhăn mày nhíu với y. " Ngài Cốc, hình như có người chơi xấu ngài thì phải? Vách tường phun sơn lung tung thế kia. Hmm, mặc dù biết không phải ngài làm nhưng mà tôi hy vọng ngài sẽ dọn dẹp cái đống đấy thật sớm." Cái gì? Mắng vốn mình à? Tôi có làm đâu mà lại bảo tôi dọn chứ? Cốc Khiếu Thiên đầu đầy hắc tuyến, sự tức giận sắp tràn ra từ cổ họng, thế mà vẫn phải nuốt xuống vì y là người văn minh. " Được, tôi sẽ cho người dọn ngay. Xin lỗi đã ảnh hưởng đến cảnh quan của khu căn hộ." Người quản lý hơi mỉm cười, " Vâng, thế thì được rồi." Sau đó anh quay lưng định đi thì đế giày bị một trận trơn trượt làm ngã sóng soài. Cốc Khiếu Thiên vì bất ngờ mà không vươn tay đỡ lại kịp, thế là người quản lý no đòn với sàn nhà. Khi đứng dậy, anh ta còn cáu bẳn hẳn: " Cái gì thế này? Bạc hà sao? Chết tôi rồi!!" Cốc Khiếu Thiên nghe người nọ la oai oái lại lướt mắt nhìn cánh tay kia, một vài đốm đỏ nổi lên, khóe miệng y bất chợt cong lên. Y không muốn cười trên nỗi đau của người khác đâu, nhưng cái này là trời hại đấy. Sau khi bôi thuốc dị ứng xong, Cốc Khiếu Thiên lấy điện thoại ra, gọi vào số của thư ký, nhanh chóng kêu một số người đến dọn dẹp lại cái đống lộn xộn mà Núi Xanh để lại. Đối nghịch với khung cảnh khó chịu buồn bực không cách nào giải tỏa của Cốc Khiếu Thiên thì ở một nơi khác, tràn ngập tiếng cười, tiếng hét thỏa mãn... " Aaa, đã quá, aaaa, uuuuuuu...." Lam Sơn bám hai tay vào thanh sắt phía trước, cả người thì nuông chiều theo làn gió đong qua trái đưa qua phải, miệng thì luôn hét lên một tràng âm thanh sảng khoái. Những người ngồi phía sau cậu cũng hét như thế. Cả đoàn tàu lượn siêu tốc chìm ngập trong sự thoải mái và mạo hiểm. Khi bước xuống khỏi tàu lượn, Lam Sơn còn cảm thấy chóng mặt quay mòng, cậu cười ngốc nghếch rồi ngồi phịch xuống ghế đá gần đó. Hai chân giẫm giẫm lên mặt đất, cậu nhắm hờ mắt để cơ thể tĩnh lại đã rồi mới vi vu tiếp những trò chơi còn lại. Vì ngày hôm qua cậu bị Cốc Khiếu Thiên không nương tình đuổi thẳng khỏi nhà, cậu cảm thấy ấm ức vô cùng. Khi đó thật sự Lam Sơn chưa nghĩ ra lý do thích đáng, hồi lâu ngẫm nghĩ, cậu mới ngợ ra được điều hay ho. Và trong khi mọi người tưởng rằng Lam Sơn sẽ oán trách Kim Tuyết Vân vì dám mượn tay cậu làm trò thì cậu lại thỏa thích cười ngất lên ngất xuống và cảm ơn Kim Tuyết Vân lia lịa. Cảm ơn vì trả thù giúp cậu đấy mà. Ngồi ăn cây kem vị trà xanh, chẳng hiểu sao Lam Sơn lại thắc mắc không biết sáng nay Cốc Khiếu Thiên đã ăn cái gì, hay là khi bước ra khỏi cửa nhà thì có sao hay không? Nghĩ lại thì, cậu đem tinh dầu bạc hà rải đầy trên sàn rồi nắm cửa nữa cũng tội lỗi ghê gớm. Lỡ như Cốc Khiếu Thiên trượt chân ngã thì sao? Chẳng phải người đó sẽ lại tắm một lần nữa à?
Hừm, nhưng mà...đấy cũng gọi là quả báo cả thôi. Đúng vậy, cậu chẳng có lỗi gì cả! Đều do vợ cũ của ông ấy mà! Lam Sơn vui vẻ tự cho mình là không có lỗi liền ăn kem tiếp, nhâm nhi thế mà lại đến xế chiều. Lang thang khắp mấy hàng quán chán chê, Lam Sơn mới chợt nhớ đến đêm nay mình sẽ phải ngủ ở đâu đây? Cầm xiên thịt nướng thơm nức mũi, cậu vừa tính toán trong đầu vừa há to miệng cắn một miếng, nhai nhồm nhoàm. Có nên trở về nhà kia không nhỉ? Nhưng mình lỡ gây ra một đại họa rồi, vác mặt về thì đúng thật là... Lam Sơn ảo não cạp thêm một miếng thịt nữa, vậy là hết một xiên. Ném xiên kia vào thùng rác một cách chuẩn xác, cậu lôi ra cái thẻ bạc mà mình chôm được hôm bữa, cười hắc hắc vài tiếng. Được, đêm nay mình đi ngủ ở khách sạn!!! Đặt chân vào một khách sạn bốn sao, cái mùi máy lạnh mát rượi và đầy sang chảnh đấy làm cho Lam Sơn phấn khích không chịu được. Cậu cười tủm tỉm một mình rồi đi đến chỗ tiếp tân, đặt hẳn một phòng sang trọng rồi phè phỡn ở đấy suốt cả đêm. Cậu vừa nhâm nhi đồ ăn cùng rượu vang, tận hưởng một trận bóng rổ tuyệt cú mèo trên cái màn hình cong kia, tiếp đến là cầm cái lược lên rồi hát như một ca sĩ thực thụ. Cuộc sống đêm hôm đó quá tuyệt vời, quá thỏa mãn cho đến sáng hôm sau, khi Lam Sơn quyết định trả phòng thì... " Làm sao có thể? Cô kiểm tra lại xem." Nữ tiếp tân bất đắc dĩ nhìn Lam Sơn cười gượng một cái rồi kiểm tra lại cái thẻ bạc của cậu. Nhưng kết quả thì không thay đổi. " Xin lỗi anh nhưng cái này...đã bị khóa rồi ạ." What – the – fxxk? Lam Sơn loáng thoáng nghe tiếng bom nổ bên tai, trái tim gần như vụn vỡ thành nghìn mảnh thủy tinh nhỏ thật nhỏ. Nén lại gương mặt hoảng loạn của mình, cậu bình tĩnh nhận lại thẻ, cho vào túi rồi ngại ngùng quay mặt đi, suy nghĩ cách. Đêm qua rõ ràng còn dùng được mà? Sao sáng hôm nay lại khóa mất tiêu rồi? Aish, cái thẻ chết tiệt, mày phản bội bố à? Mày được lắm, hu hu. Lòng rối như tơ vò, Lam Sơn bước qua bước lại, cào tóc lộn xộn hệt như ổ nhím. Một hồi sau thì thất vọng ngồi phịch xuống ghế, rầu rĩ oán trách cuộc đời mình không bao giờ hết nhọ. Quả nhiên là đời Sơn luôn buồn. Ngồi nhìn chiếc ly thủy tinh đang chứa nước trà vàng nhạt, Lam Sơn chẳng hiểu sao lại muốn đi nhảy sông tự vẫn, hy vọng sẽ xuyên trở về cuộc sống hiện tại của mình. Nhưng cuộc đời không bao giờ thỏa mãn được con người mà. Nhảy sông thì hơi lạnh, nhảy lầu thì hơi cao, uống thuốc thì hơi đắng... Chết như nào mới không lo lắng mấy thứ đó nhỉ? Lam Sơn buồn bã ngửa cổ lên trời, miệng mếu mếu đáng thương. Sau đó, thình lình bên tai cậu vang đến giọng nói thật vững vàng, thật mạnh mẽ, thật dứt khoát, thật tuyệt~ " Lam Sơn! Cậu làm gì ở đây thế?" Lam Sơn hai mắt nổ hình trái tim nhìn Thích Hạ lịch thiệp bước tới, hoàn toàn không quan tâm tại sao anh ấy xuất hiện ở đây mà nhanh chóng bắt lấy tay anh. " Thích Hạ, anh cứu tôi rồi!!!" " Cứu?" Thích Hạ chẳng hiểu mô tê gì cả, nhíu mày nhìn cậu, " Sao cậu lại ở đây rầu rĩ?" Lam Sơn nức nở kể lại cho Thích Hạ nghe, chìa cả cái thẻ không còn giá trị cho anh xem, hồi lâu thì ấm ức nói: " Chắc chắn người kia chơi tôi. Hức, tôi có làm gì nên tội đâu chứ!!" Thích Hạ kiên nhẫn ngồi nghe Lam Sơn xả tâm sự, trong bụng thật sự buồn cười nhưng ngoài mặt thì không thể quá lộ liễu. Nhờ chuyện này mà anh hiểu lý do vì sao sáng hôm nay, Cốc Khiếu Thiên sai một số người đi lau tường quét sàn này kia, hóa ra là... Thích Hạ khẽ nhếch môi cười, nắm tay Lam Sơn kéo đến quầy tiếp tân, sang chảnh lấy ra cái ví dày cộm tiền chẵn, sẵn sàng trả tiền cho cậu. Khỏi phải bàn đi, Lam Sơn hiện tại chỉ còn thấy một vị thiên sứ lấp lánh ánh hào quang là Thích Hạ mà thôi. Ra khỏi khách sạn, Lam Sơn cười hắc hắc vui vẻ: " Cảm ơn anh nha, Thích Hạ. Sau này tôi nhất định kiếm tiền trả cho anh." Thích Hạ thong thả đút hai tay vào túi quần, hơi ngước mặt hứng lấy ít nắng ban mai, khóe môi cong nhẹ lên, cười sắc sảo. " Không cần ơn nghĩa như vậy đâu. Ừm nghe bảo là cậu giúp việc cho ngài Cốc?" Lam Sơn chun chun mũi, " Đúng vậy, làm được ba ngày rồi." " Phốc." Thích Hạ không nhịn được đã che miệng cười một tiếng, ngay sau đó anh vỗ đầu cậu, " Và giờ thì cậu bị đuổi việc rồi đúng không?" Lam Sơn lần nữa đau lòng, ảo não cúi đầu, " Đúng luôn." " Có muốn làm cho tôi không? Nhà tôi chẳng có ai dọn dẹp cả, tôi lại lười." Hai mắt còn đượm buồn như thế nhưng khi nghe Thích Hạ đề nghị, Lam Sơn liền ngẩng đầu lên, mặt đăm chiêu nhìn anh. Chẳng biết cậu săm soi cái gì một lúc lâu mới chịu lên tiếng. " Anh có ý đồ với tôi đấy à?!!!" Ồ whatttt??????? Thích Hạ, khiếp vãi luôn. Mặt anh tựa như xi măng khô cứng, muốn cười cũng cười không được. Rất lâu, rất lâu sau anh mới có thể nuốt khan một ngụm, phất tay nói: " Thôi bỏ đi. Kiếm tiền trả cho tôi trong vòng 24 giờ. Lố một phút thì nhân đôi tiền nợ lên." Nói xong, Thích Hạ thong thả bước đến xe của mình, gian tà cười một cái. Ý đồ à? Xin lỗi, ý đồ của anh chỉ là muốn cuỗm mất hàng của chủ tịch cho vui tí thôi. Chú mày tưởng bở rồi đấy! Lam Sơn ngược lại ở phía sau hét lên ấm ức: " Mẹ nó chứ, lãi như anh nói thì bố đi chết đi. Go to hell man!!!" Hết chương 07.
|
Chương 08 ✧ Khách lạ ghé nhà Nhờ vào cái sự mặt dày không cán mỏng được của Lam Sơn mà bây giờ cậu đã được Thích Hạ chở hẳn về nhà của anh. Vừa mới đặt chân qua cửa, Lam Sơn liền âm thầm đánh giá căn hộ của Thích Hạ. Nhìn chung thì mọi thứ đều rất tuyệt, chỉ thua căn hộ của Cốc Khiếu Thiên thôi. Nhưng vì hiện tại anh chính là người chấp nhận 'chứa' cậu nên...hí hí, mọi thứ của Thích Hạ đều tuyệt cú mèo. Bắn ngay một câu khen cho mát lòng ai đó, " Nhà anh đẹp thật đó~ Mát lại thơm nữa~" Thích Hạ vừa nới lỏng cà vạt vừa nhếch môi cười mỉm: " Có to hơn nhà ai đó không?" Lam Sơn ngồi phịch xuống ghế, hai tay vỗ vỗ xuống lớp vải màu xám lông chuột, rất tự tin mà nói: " Tất nhiên là hơn rồi!!" Thích Hạ nghe đến đây, bộ mặt khoái trá liền hiện ra. Đúng thật trong công ty, anh sợ nhất là Cốc Khiếu Thiên vì người kia bản tính như nào ai cũng biết rõ mà. Nhưng trong lòng anh luôn nhen nhóm một sự trả thù nho nhỏ. Haha, nghe lời này sao mát dạ thế không biết! Thích Hạ xoay gót vào phòng bếp, rót một cốc nước lọc ngửa cổ uống. Lam Sơn ngồi bên ngoài này đưa mắt nhìn vào, tự giác đi đến chỗ của anh, xin một cốc nước. Đứng dựa người vào bàn anh, Thích Hạ hai tay khép trước ngực, ánh mắt đăm chiêu nhìn Lam Sơn. " Làm sao cậu có tiền ở khách sạn sang thế?" Lam Sơn nuốt xuống vài ngụm nước, mắt chớp chớp vô tội nói: " Tôi có bảo bối a." " Bảo bối?" Thích Hạ nhướn mi nhìn cậu, lại trầm mặc suy tư một chút rồi mới thảng thốt lên tiếng, " Đừng bảo cậu chôm tiền của chủ tịch nhé?" Lam Sơn đặt cốc nước xuống bàn, cười hì hì thêm vô tội, chìa ra cái thẻ bạc: " Bảo bối đây này~ Thấy tôi hay chứ?" Hay á? Thằng oắt này ăn gan hùm rồi sao? Mà chủ tịch không nói gì hết? Thẻ của ông ấy thì ai mà dám đụng vào chứ, huống gì tên này... Thích Hạ cực kỳ không biết giải thích sự tình này như thế nào cho hợp lý nữa, mặt anh vẫn nghệt ra khó hiểu vô cùng. " Ừm, cậu hay, tôi phục cậu đấy." Hồi sau anh cười cười, gật gù khen cậu rồi bật cười khoái trá, " Nhưng rồi thẻ cũng bị khóa nhỉ? Haha, ông trời không chiều người." Lam Sơn đang cao hứng khi bản thân trộm như Siêu trộm Kid thì bị Thích Hạ đánh bay một phát, tâm tình tụt dốc không phanh. Cất thẻ vào túi một cách ấm ức, cậu kéo ghế ngồi xuống, mặt mày ủ rũ thấy thương. " Anh có thể chứa chấp tôi vài hôm không?" Thích Hạ nghiêng đầu nhìn Lam Sơn, đôi chân mày hơi nhíu lại, ra vẻ trầm tư thật lâu. Lam Sơn ngược lại hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ người kia, chỉ cần câu trả lời này thì cậu sẽ biết ai là người tốt, ai là kẻ xấu xa!!! Mà kẻ xấu xa thì có người chiếm vị trí trước rồi. Lam Sơn hậm hực lại rủa ai đó thêm một trận nữa. Ngay lúc này, một nơi khác, có một vị chủ tịch ngồi trong phòng làm việc liên tục hắt xì. Thích Hạ sau khi suy nghĩ xong liền xoa xoa cằm, liếc mắt mỉm cười ý vị với Lam Sơn: " Chứa chấp cậu thì cũng không tệ lắm. Nhưng cậu phải đảm bảo là...thầu hết việc nhà đấy." Nghe thế, Lam Sơn đứng bật dậy, cái mặt hớn hở, gật gù liên tục: " Đảm bảo, đảm bảo a~. Tôi nấu ăn không tệ đâu. Anh thấy ngài Cốc tin tưởng tôi đến mức nào mới dám ăn đồ tôi nấu còn gì? Yên tâm, yên tâm." Đúng thật là chủ tịch từng ăn trưa bằng món cơm cậu ta mang đến. Xem ra chủ tịch rất tin tưởng đi? Mà chủ tịch tin thì...coi như mình cũng cược một lần. Ăn không đau bụng là ổn rồi. " Vậy..." Thích Hạ bắt đầu chỉ tay năm ngón, làm đầu óc Lam Sơn choáng váng một trận, " Cái này như thế này, kia không nên vào, chỗ này thì như thế nọ, cậu nhớ chưa? Có những món tôi dị ứng nữa, một lát tôi sẽ đưa cho cậu danh sách." Lam Sơn thoạt đầu gật gù nghe lời lắm, nhưng sau khi Thích Hạ quay lưng đi về phòng thì cậu liền trưng ra bộ mặt hận không thấu. WTF danh sách? Anh dị ứng lắm như vậy thì cứ uống nước trừ cơm đi. Người nào cũng dị hợm như nhau. Haiz, cái số của mình... Thà mình lạc vào nhà của Lão Siêu có phải hay hơn không? Vừa giúp việc, vừa ngắm mỹ nhân Hứa Khê, đêm đêm có khi còn được thưởng thức Kịch truyền thanh bản live. Mé, sướng hơn hẳn rồi!!! Càng nghĩ lại càng đau mề, nên Lam Sơn gắng nhịn không nghĩ nữa. Cho đến lúc cậu nhận lấy danh sách một loạt những việc nên và không nên, những thứ Thích Hạ dị ứng, cậu muốn bật khóc!!! Oa, chí ít Cốc Khiếu Thiên chỉ dị ứng bạc hà thôi, còn thằng cha này sao dị ứng lắm thế, huhu!!!! Cuộc sống của Lam Sơn lại bắt đầu bằng một hành trình mới. Hành trình ở nhà Thích Hạ. Sáng sớm cậu thức dậy liền ngoan ngoãn đi nấu đồ ăn, chuẩn bị mọi thứ tươm tất trước khi Thích Hạ tỉnh. Ngồi ở bàn ăn chờ đợi ông chủ mới bước ra, Lam Sơn lại chống cằm ngẫm nghĩ về cuộc đời. Hôm nọ sau khi bị Cốc Khiếu Thiên đuổi thẳng thừng, cậu còn chưa kịp lấy một bộ quần áo đi nữa. Cúi xuống nhìn bộ quần áo từ hôm nọ đến hôm nay, Lam Sơn hơi méo mặt, định bụng lát mượn đồ Thích Hạ mặc đỡ. Vừa nhắc thì người xuất hiện, cậu quay đầu liền phát hiện một thanh niên siêu tuấn tú từ trên lầu bước xuống. Trang phục đậm mùi đắt tiền và sang chảnh, một tay cắm vào túi quần, một tay lại cầm lấy áo vest đen, tao nhã đi đến phòng ăn. Lam Sơn bị cảnh xuân ấy choáng ngợp tâm trí, mắt không dời khỏi cơ thể của Thích Hạ nổi. Suýt nữa thì cậu phải lấy khăn giấy chặn hai lỗ mũi lại rồi. Ư, đẹp quá, đẹp quá!!!! Trong lòng cậu lại gầm rú lên một cách vô sỉ, hồi lâu mới chịu dời tầm mắt, cười gian trá. Thích Hạ mắc áo vest ra sau ghế rồi mới ngồi xuống dùng bữa. Tâm tình anh hôm nay có vẻ tốt nên liên tục mỉm cười hỏi han Lam Sơn. " Hôm qua ngủ được không?" Lam Sơn chớp mắt, " Ngủ rất ngon a~" Anh lại ăn một miếng trứng, " Ừm, hình như quần áo này là của hôm qua?" Nghe đến đây, cậu cúi nhìn lại gào thét trong bụng, là hôm kia mới đúng, hôm kia lận đó Thích Hạ àhhh!!! Mặt méo xệch đáng thương, " Ừm, bị đuổi đi vội quá, tôi không kịp lấy đồ." Thích Hạ hơi ngước mắt nhìn cậu, nén cười mà an ủi:
" Vậy cứ mặc đồ của tôi đỡ đi." " A? Ừm mà, size chúng ta khác nhau." " Kệ đi, tôi cũng đâu bảo cậu được phép bận đồ lót của tôi." "..." Đẳng cấp mặt dày là đây! Hay lắm!! Lam Sơn liếc Thích Hạ một cái rách mắt, ai mà thèm bận chung đồ lót với anh chứ. Ai biết anh hay làm cái trò gì với nó rồi mà làm giá không biết, hứ. Dùng bữa xong, Thích Hạ rời đi rất nhanh. Còn mỗi mình Lam Sơn ở nhà, cho nên cậu quyết định đi ra ngoài tìm thêm việc làm bán thời gian. Thích Hạ đứng trước thang máy công ty thì vô tình gặp mặt chủ tịch của mình. Anh hơi nghiêng đầu cúi chào một tiếng. Cốc Khiếu Thiên thì chỉ lạnh lùng quét mặt qua thôi. Hai người vào thang máy, cửa đóng lại, di chuyển. Thích Hạ vẫn giữ nguyên tư thế siêu soái của mình, hơi mỉm cười nói vu vơ: " Ừm hôm kia tôi bắt gặp cậu bé Lam Sơn gì đó ở khách sạn ấy." Cốc Khiếu Thiên một thân cao lãnh vốn dĩ không thích bắt chuyện, nhưng y với Thích Hạ cũng là những người thường xuyên qua lại trên công việc cho nên... Y đã đáp, " Vào được rồi thì tên đấy đã ra được chưa?" Thích Hạ hít lấy một ngụm khí lạnh ngay tức khắc. Trong lòng không khỏi cảm thán, chủ tịch quá thâm hiểm!!! Anh im lặng một chút mới cười khẽ, bảo, " Cậu ấy bị nhốt lại, nhưng rồi đã bắt lấy tôi như vị cứu tinh." " Và?" " Cậu ấy đang làm việc cho tôi để trả nợ." Thích Hạ cười tít mắt với Cốc Khiếu Thiên, " Khá ngoan đấy chủ tịch à, nấu ăn cũng không tệ nữa." Trước khi để y kịp phản lại thì cửa thang máy đã mở, Thích Hạ tiếp tục trêu đùa chủ tịch của mình bằng năm từ, " Cảm ơn ngài nhiều lắm." Cửa thang máy lần nữa khép lại. Bên trong, khuôn mặt người nào đó đã vô thức hóa đen. Một tầng khí âm u bám đặc phía trên đầu. Ngày hôm đó, thư ký Rin của y đã chịu trận mà không thể khóc bằng tiếng mẹ đẻ. Buổi tối, Lam Sơn đang ngồi ăn mứt trái cây và xem truyền hình thì Thích Hạ từ trong phòng ngủ phóng ra một cách vội vã. Cậu chưa kịp hỏi anh có chuyện gì thì anh đã biến mất rồi. Đóng cửa lại cẩn thận, Lam Sơn nhún vai, người công chúng khó hiểu quá. Sau đó tiếp tục sự nghiệp ăn uống nghỉ khỏe của mình. Đến hơn nửa đêm, tiếng cửa mở ra đánh thức Lam Sơn ngủ quên trên ghế. Cậu mơ màng hé mắt, miệng không khỏi hỏi, " Anh về hả?" Nghe tiếng giày ném xuống nền nhà, lại một loạt tạp âm ồn ào gì đó nữa làm Lam Sơn tỉnh ngủ hẳn. Cậu đứng dậy, mở to mắt nhìn thấy Thích Hạ đang cùng một thiếu niên khác...tranh cãi. Ách, ai vậy? Nhân vật nào vậy? Liên quan gì tới Thích Hạ thế? Á á, có khi nào... Lam Sơn trong lòng lại gầm rú lần thứ n, mắt đảo quanh đánh giá thiếu niên kia. Thiếu niên thân hình vừa cao lại vừa gầy, làn da ngăm ngăm rất nam tính. Bộ mặt thì đang khó chịu lắm thì phải? " Tôi bảo anh đưa về viện mồ côi còn gì?" " Cậu nghĩ tôi dư xăng như vậy à? Sáng mai tự bắt xe buýt mà về." "... Thế bây giờ tôi đi." " Đi cái gì giờ này? Giờ này còn xe à? Não cậu chứa tàu hủ?" " Anh!!" Thích Hạ nhún vai, đột ngột quay sang phía Lam Sơn, thản nhiên nói: " Dọn dẹp cái phòng trống bên cạnh phòng cậu đi. Người này ở một đêm." Lam Sơn gật gật đầu, nhìn thiếu niên còn xù lông kia mà mỉm cười. " Cậu đợi một chút nhé." Sau đó lót tót đi dọn phòng. Thiếu niên kia mặt vẫn không hài lòng cho lắm, nhưng đành bấm bụng ở qua đêm tại chỗ này. Cậu cãi nhau với Thích Hạ cũng một phần vì tính cách hống hách khinh người của anh làm cậu bực bội quá thôi. Lam Sơn dọn xong liền kêu thiếu niên kia vào. Hai người thoạt đầu ngại ngùng, nhưng sau đó Lam Sơn chủ động làm quen, vì cậu tò mò không biết đây là nhân vật nào trong truyện!! " Nè, cậu tên gì thế?" Thiếu niên ngập ngừng nhìn Lam Sơn, " Ừm, Mãn Đông." Mãn Đông sao? " Cậu ở viện mồ côi?" Mãn Đông khẽ nhíu mày, tâm trạng hơi chùng xuống. Hồi sau, cậu ta đáp, " Đúng vậy." Lam Sơn lúc này trầm tư phân tích. Nếu là viện mồ côi thì hẳn là... " Khụ, cái này...tôi hỏi tí thôi nhé." Mãn Đông gật đầu chờ đợi. " Có phải hồi nhỏ cậu được gọi là Tiểu Mập Mạp không?" Tiểu Mập Mạp? Mãn Đông trừng lớn mắt, kinh ngạc nhìn Lam Sơn. Người này là ai mà biết mình hay vậy?? Bất ngờ trôi qua, Mãn Đông thở nhẹ một hơi, " Sao anh biết?" Phốc, ô, hóa ra là Tiểu Mập Mạp. Thôi anh biết rồi, nhóc con đừng làm mặt xấu xí với Thích Hạ nữa, coi chừng sau này hối hận không kịp a. Mà có khi sau này Thích Hạ biến thành con chó trung thành thì sao? Đời mà, haha. Lam Sơn thần bí vỗ vai Mãn Đông, " Thích Hạ tên đấy dị hợm lắm,còn khinh người nữa, tưởng đẹp là có quyền a. Sau này anh trông chờ vào cậu~~" Mãn Đông không rõ sự tình, không rõ Lam Sơn vừa phát ngôn cái gì thì cửa phòng đột ngột bị mở ra. Đứng ở đó không ai khác là Thích Hạ, mặt mũi đầy ám khí. Lam Sơn nhìn thấy anh như gai chích mông, đứng phắt dậy, cười cười ngốc nghếch: " Ô Thích Hạ, anh qua đây làm gì thế?" " Qua nghe cậu đâm sau lưng chủ." Lam Sơn rụt cổ, nước mắt sắp trào ra, " Không phải đâu mà..." Thích Hạ gác tay lên thành tường, bực mình nhìn cậu rồi liếc mắt sang phía Mãn Đông, cơn tức giận cũng chẳng vơi được bao nhiêu. Nhìn bản mặt cứng đầu kia mà anh chỉ muốn tét mông vài chục phát. Bầu không khí im lặng hồi lâu, Thích Hạ ra lệnh cho Lam Sơn: " Về phòng ngay cho tôi!" Lam Sơn hếch mũi, cũng mặt dày cả đôi nên không sợ gì sất. Rời khỏi phòng Mãn Đông, cậu lém lỉnh ném lại cho Thích Hạ một câu:
" Đừng làm trò gì tội lỗi nha, người ta mới thiếu niên thôi!!" Thích Hạ vểnh tai lên nghe rõ mồn một, gai óc đều nổi cả lên. Quay lưng, anh đạp cho thằng quỷ kia một cái. " Đừng để tôi vứt cậu về căn hộ 101." Mãn Đông trong phòng rất không hiểu nổi chuyện đang diễn ra. Trong đầu thầm mắng cả đôi, dị hợm như nhau!! Sau đó cậu chẳng nói một câu, đi đến cửa phòng, thản nhiên đóng sập một phát. Sầm! Thích Hạ mặt ngốc nhìn cánh cửa, lòng đau như bị cắt ra từng mảnh. Mẹ nó chứ, tưởng nhà của cưng à? Đóng cửa đếch biết nương tay gì cả!! Hồi sau anh nhìn xuống tay của mình, rất tận tình cảm ơn Lam Sơn. May mắn là mình bỏ tay ra từ sớm, không thì...hỏng rồi. Hết chương 08.
|
Chương 09 ✧ Tin nhắn ấy Lam Sơn xin được một chân trong một tiệm Spa nhìn cũng rất được. Ông chủ ngay từ lần đầu nhìn thấy cậu đã hai mắt sáng rực mà đồng ý ngay tắp lự. Trước khi bước vào xin việc, Lam Sơn còn lo lắng bản thân chẳng có một cái gì chứng minh cậu là công dân trên đất nước Trung Hoa này hết, liệu vào đó rồi thì có xin được không? Nhưng rồi khi nhìn vào bản đơn xin việc, cậu đã biết mình quá lo lắng. Những thông tin hầu như cậu đều ghi đủ cả, chỉ có cái số điện thoại là cậu ghi số của Cốc Khiếu Thiên thôi. Đơn giản mà, cậu chưa có di động riêng. Hôm nay là ngày làm việc đầu tiên của mình, Lam Sơn ăn mặc rất tươm tất, trông nhìn cực kỳ thu hút người khác. Khi cậu vừa bước vào nơi làm việc thì không ít các cô gái ngoái đầu lén lút theo dõi, mặt khác còn có những gã đàn ông nữa. Công việc của cậu là mát – xa cho bên đàn ông. Đang ngồi thảnh thơi không có khách thì đột nhiên tấm màn được vén ra, một vị khách vóc người tràn trề năng lượng bước vào. Gã ta có chòm râu quai nón nhìn khá là chướng mắt, nhưng Lam Sơn ngay lập tức tự nhủ bản thân là không được săm soi sở thích của người khác. Vì vậy mà cậu niềm nở với gã ấy: " Xin chào quý khách." " Nhân viên mới à?" Gã ấy vừa nhìn cậu liền hỏi, xem ra cũng là dạng khách thân thuộc của Spa rồi. Lam Sơn thoạt đầu hơi sững ra nhưng sau đó thì gật đầu, đáp trả cực kỳ ngoan ngoãn lễ phép, " Vâng, tôi là nhân viên mới. Nếu có gì sai sót, xin ngài chỉ bảo." Gã kia đưa tay vuốt cằm, vẻ mặt dê cụ hiện ra rõ làm cho Lam Sơn nuốt khan mấy ngụm, trong bụng cầu trời không phải gặp biến thái. Qua lời giới thiệu ngắn gọn thì gã kia họ Lâm, Lam Sơn cũng chỉ cần nhớ cái họ là được rồi nên phần tên cậu nhanh chóng ném vào một xó. Thoa một lớp kem mỏng lên lưng gã họ Lâm, Lam Sơn bắt đầu múa máy những ngón tay của mình một cách điêu luyện. Cậu vốn dĩ không có kinh nghiệm gì về mát – xa trong nơi này đâu, chủ yếu là do trước kia cậu hay phải đấm bóp cho ông anh nên thu được một chút. Mười ngón tay thon dài trắng trẻo áp lên tấm lưng vừa rộng lại vừa có màu bánh mật kia làm nổi bật lên hai màu da, chậm rãi vuốt xuống rồi lướt lên, nhấn nhá vài chỗ. Gã họ Lâm thống khoái đến mức rên khẽ lên làm cho Lam Sơn lạnh cả sống lưng. Rõ ràng cậu chỉ mát – xa thuần túy trong sáng thôi mà? Dạo đầu đã xong, Lam Sơn leo hẳn lên giường, mát – xa xuống phần hông của gã. Hai bàn tay vừa chạm vào hai bên hông liền khiến cho gã họ Lâm giật khẽ người, hắn quay lưng lại, hơi nhíu mày: " Chỗ đấy hơi nhột, đừng chạm vào nhiều quá." Lam Sơn sững người nhìn hắn, cái đầu máy móc gật gật, hai tay không dám động vào phần hông nữa. Tiếp đến, cậu duỗi cánh tay mát – xa cổ, vai, rồi lại trượt xuống thắt lưng, đấm nhẹ vài cái. Hai chân cậu đặt sang hai bên, giống như tư thế ngồi lên người gã họ Lâm vậy đó. Cậu cũng không nghĩ là tên khốn kia lại bất ngờ lật người lại, làm cho cậu chao đảo suýt ngã sấp lên ngực gã. Lúc này đây, khi gã họ Lâm lật người xong, phần đùi của Lam Sơn cũng vừa vặn chạm phải nơi nào đó đang bốc hỏa hừng hực làm cậu tím tái mặt mày. Vội vàng ném tuýp kem, khăn lông, tất cả mà nhảy vọt xuống khỏi giường. Nhưng gã kia đời nào lại tha cho con mồi ngon lành đáng yêu như cậu chứ? Gã nhanh tay bắt lấy hông cậu, lôi về giường. " Mau buông tao ra!! Tao la lên đấy!!!" " La đi? Em đúng là người mới nha, đáng yêu quá. Im lặng thì anh sẽ thưởng cho em." " Thưởng cái đếch!! Mau buông tao ra! Mày coi chừng người của tao giết mày không kịp thả dê đấy thằng tởm lợm." Lam Sơn đối với sự công kích của gã mà liên tục đấu võ mồm, hai chân cũng hoạt động tích cực, nhắm một phát ngay chỗ nào đó mà tung cước. Gã đau xanh mặt, hai tay che lại rồi khụy gối trên sàn. " Người của cưng à? Thế nó đâu nào? Gọi nó ra đây!" Gã tuy đau nhưng vì sỉ diện mà vẫn cứng cổ lên cãi lại với Lam Sơn, còn bất chấp cơn đau mà đè cậu xuống giường lần nữa. " Đừng, buông tôi ra, làm ơn, xin ông đấy, mau buông tôi ra!!!" Lam Sơn bị bức đến điên nên đã sử dụng tay chân mà đối đáp lại. Cậu đẩy ngã gã họ Lâm ấy, đánh liên tục vào mặt gã, bụng gã, ngực gã, đánh như một cách xả giận vậy đó. Đánh như vậy mãi cho đến khi ông quản lý chạy vào can ngăn, Lam Sơn mới chịu dừng tay. Lúc này, ai bên ngoài cũng đứng hóng hớt chuyện vui cả. " Sao vậy? Sao cậu đánh khách đến mức này?" Quản lý xanh mặt, mếu máo. Lam Sơn phủi áo, quát lớn lên, " Mẹ nó, là gã ta cưỡng ép tôi!" " Cậu điên rồi à? Cậu đụng nhầm người rồi!" " Phải, tôi nhầm người rồi. Nhầm vào một gã thả dê, dm!!" Quản lý vẫn xanh mặt, rối rít xin lỗi gã họ Lâm nhưng gã ấy nào có bỏ qua đơn giản như vậy. Chẳng cần nói lý lịch thì cũng đủ biết gã họ Lâm kia có máu mặt như thế nào mới khiến quản lý sợ vã mồ hôi thế kia. Lam Sơn cũng nghi ngờ nhưng không quan tâm lắm, vì gã cưỡng ép cậu nên cậu đánh, đánh chết thì thôi. " Mày, lên cảnh sát với tao!" Gã họ Lâm đứng dậy, chỉ vào mặt Lam Sơn. Lam Sơn cũng không vừa, trừng mắt dõng dạc nói, " Đi thì đi. Tao sẽ tống cổ mày vào tù!" Cuối cùng hai người cũng lên đồn cảnh sát thật. Khi cảnh sát nhìn thấy gã họ Lâm thì ai nấy liền cứng họng, nhìn vết tích trên mặt hắn ta thì càng câm nín hơn nữa. " Các người mau xử lý thằng nhóc này đi. Nó đánh tôi đấy." Gã họ Lâm đập tay xuống bàn, hất mặt với bọn cảnh sát. Lam Sơn bên cạnh liền cãi, " Là hắn ta cưỡng ép tôi." Cảnh sát im lặng nhìn gã họ Lâm, rồi nhìn Lam Sơn, bất đắc dĩ hỏi: " Bằng chứng gã cưỡng ép cậu đâu?"
Bằng chứng? Mẹ nó chứ, còn bằng chứng à? Lam Sơn túm cổ áo gã họ Lâm qua, chỉ vào mặt gã, " Đây là bằng chứng! Tôi đâu có thần kinh mà đi đánh gã sống chết thế này!" " Đừng có động vào tao, thằng điên!" Gã kia hất tay Lam Sơn ra làm cậu buồn cười không ngậm được mồm. Cậu cười ha ha, " Mày làm như mày sạch lắm vậy đó? Mày mới không có cửa chạm vào tao, biết chưa?" Sau đó quay sang phía cảnh sát, " Các anh công minh một chút đi nhé. Rõ ràng tôi là người bị hại đó." Lúc này, người quản lý cũng đến nơi, dè dặt đứng nói chuyện với gã họ Lâm. " Xin lỗi anh Lâm, tên nhóc kia là người mới, nó không biết luật của Spa. Tôi...tôi chưa nói cho nó nghe." Gã họ Lâm trừng mắt, " Ơ đệch, sao lại không nói cho nó biết? Để bây giờ nó đánh tao này!" Người quản lý tiếp tục xin lỗi, " Là em sai, em sai. Em thấy thằng nhóc đấy được quá, lại sợ nó không đồng ý cái kia nên mới giấu đi." Nghe người kia nói xong, gã họ Lâm rơi vào trầm mặc, vết thương vẫn còn đau rát làm gã không nhăn mặt hay cười gì nổi. Lam Sơn thì vẫn ngồi ở một bên, chờ đợi phía cảnh sát xử lý tên thả dê kia. Thời gian trôi qua chậm rãi, cuối cùng cảnh sát cũng giảng hòa được cho hai bên. Bất ngờ ở chỗ gã họ Lâm kia cực kỳ biết điều mà cúi đầu nhận lỗi với Lam Sơn, còn bảo nếu muốn đền tội thì gã cũng đền luôn. Cậu một mặt bụng đói móc meo, một mặt thì lười đôi co nên khi gã họ Lâm xin lỗi xong liền vẫy tay tạm biệt. Coi như cậu tha một mạng, tích đức đời sau. Sau khi Lam Sơn rời đi, gã họ Lâm liền nói với người quản lý, " Đưa tất cả thông tin của tên nhóc đó cho tao." Rời khỏi đồn cảnh sát thì cũng đã quá trưa, Lam Sơn tìm ngay một quán cóc nào đấy ngồi ăn lấp bao tử. Đảo mắt một vòng, cậu tìm được một xe đẩy làm bánh mì gì đó trông rất ngon, nhưng lại vắng vẻ quá chừng. Đi lại gần, cậu vui vẻ nói, " Cô ơi, làm cho cháu một ổ ạ." Cô bán hàng nhìn cậu, cười thật hiền hậu, " Đợi một chút nhé." Lam Sơn ngồi xuống ghế nhựa, một tay cầm ổ bánh mì, gặm mấy phát đã hết. Bụng cậu thật sự rất đói, đói muốn ngất luôn rồi. Ăn xong ổ bánh mì, cậu kêu thêm một lon nước ngọt nữa, thế là xong bữa trưa. Lúc tản bộ về căn hộ của Thích Hạ, Lam Sơn tình cờ chạm mặt vị quản lý của mình. " Lam Sơn~" Vị quản lý mới nhìn thấy cậu đã bay lại như thấy vàng. Giọng điệu ngọt ngào thế kia có phải lại định dụ dỗ gì không? Lam Sơn nheo mắt đánh giá, sau đó lạnh nhạt đáp, " Gì vậy?" " Lam Sơn à, chuyện hồi sáng này xin lỗi cậu nhé." " Không sao đâu, tôi cũng chưa bị gì quá mức." Người quản lý nghe thế, một mặt mỉm cười, trong lòng lại gào thét, cậu thì không sao rồi, còn gã khách VIP của tôi thì bị đánh tối mặt tối mũi luôn!! " Khụ, vậy...việc làm kia...." Lam Sơn nhìn người nọ ấp úng, cậu liền dứt khoát, " Tôi không làm nữa đâu! Chỗ của các người lừa gạt tôi. Rõ ràng Spa đó có gì đó kỳ lạ nhưng ông giấu tôi!" Bị nắm thóp, người quản lý thở dài, rầu rĩ không nói gì thêm. Đúng là bên chỗ ông giấu Lam Sơn một việc rất kinh khủng, chính là Spa kia chỉ là trá hình thôi. Thật chất bên trong nó còn...ghê gớm hơn nhiều lắm. Im lặng một hồi, người quản lý tiếp lời: " Ừm mà đúng rồi, khi nãy gã họ Lâm có xin thông tin của cậu đấy. Thật ra tôi không muốn cho đâu, nhưng vì gã ấy máu mặt lắm, tôi không dám cãi lại." " Thông tin á?" Lam Sơn vẫn bình thản như thường, còn cười, " Thông tin của tôi có gì hay ho đâu ngoài tên với tuổi?" Người quản lý lúc này nhìn cậu càng ái ngại hơn, " Ừ thì...cậu quên rồi à? Vẫn còn số điện thoại đó." Số điện thoại sao? Haha, cái lũ ngốc nghếch này, lừa bố rồi bây giờ bị bố lừa lại. Xin lỗi nhé, bố đây chưa có di động riêng, số đấy là số... Còn đang tự dương tự đắc với cái trí thông minh của mình thì Lam Sơn như bị một đòn sét đánh chẻ đôi cơ thể. Cậu trắng mặt nhớ lại số điện thoại mà mình ghi trong đơn xin việc, chính là số của... Tiêu rồi!! A!!!! " Này, ông đưa cho gã số, số điện thoại trong đó á?" Người quản lý bị cậu lay với tốc độ kinh người, mặt chóng mắt hoa, " Ờ ờ đúng rồi. Cậu đừng hoảng loạn như vậy được không?!" " Gã đấy xin số làm gì?" " A ờ...chắc là thích cậu rồi. Gã là gay mà, chấm cậu rồi nên mới..." A, trời đất!!! Lam Sơn mặt mũi méo xệch, buông người quản lý ra rồi điên cuồng chạy ngay đến CK Entertainment. Cùng lúc đấy ở CK Ent, Cốc Khiếu Thiên vừa ký hợp đồng với một cô ca sĩ xinh đẹp xong, tâm tình y thì vẫn không thay đổi mấy, không vui cũng không buồn mà trở lại vị trí ngồi của mình. Tách cà phê trên bàn đã cạn, Cốc Khiếu Thiên định kêu thư ký vào thay tách khác thì điện thoại khẽ rung lên vài hồi. Y dừng tay, đảo mắt nhìn qua màn hình di động, trên đó hiển thị một dãy số lạ hoắc. " Rin, thay cho tôi tách cà phê khác." " Vâng, chủ tịch." Nói với Rin xong, Cốc Khiếu Thiên mới cầm lấy di động của mình, vuốt nhẹ một cái, tin nhắn kia liền hiện ra. | Bảo bối à, là tôi Lâm Võng đây, người sáng nay đã bị em đánh ấy. Xin lỗi em chuyện hồi sáng nhé. Liệu có thể cho tôi một cuộc hẹn không?| Hết chương 09.
|
Chương 10 ✧ Lâm Võng đáng thương
Mễ Ly vừa mới ngồi xuống ghế thì cảm nhận được một luồng gió mạnh mẽ tạt đến khiến cho mái tóc tém cá tính của cô thổi tung lên. Sau khi định thần lại, Mễ Ly nhận ra cậu bé đáng yêu Lam Sơn mà hôm trước đến đây. Chỉ khác hiện tại mặt của cậu có hơi...trắng thì phải. Mễ Ly đứng dậy, niềm nở hỏi: " Tiểu Lam à, em đến tìm chủ tịch a?" Lam Sơn chạy bộ hơn mấy cây số để đến CK Ent, bây giờ sức lực để đứng cũng không còn nữa. Cậu khom người, thở hồng hộc đến năm phút rồi mới nhìn Mễ Ly, xấu hổ hỏi: " Chị ơi, chủ tịch có ở đây không ạ?" Nghe đến chủ tịch, Mễ Ly tròn xoe đôi mắt nhìn Lam Sơn, sau đó liền chỉ cậu lên lầu bảy. Vừa dứt lời, Lam Sơn đã chạy biến đến chỗ thang máy, vội vã ấn vào phím số bảy. Thang máy rì rì chạy lên rồi dừng lại, đinh một tiếng, mở ra. Lam Sơn gấp rút ngước nhìn từng bảng tên phòng, hồi lâu dừng lại trước một căn phòng như hầm băng. Chẳng hiểu sao cậu lại cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo hắc ám đang vây quanh căn phòng này nữa. Thư ký Rin vừa đi đưa một số tài liệu trở về thì nhìn thấy Lam Sơn đứng trước cửa phòng chủ tịch, chần chừ mãi mà không vào. Cô thấy lạ bèn hỏi, " Tiểu Lam à, em đến gặp chủ tịch sao?" Lam Sơn nghe thấy giọng nói liền giật khẽ người, quay lại nhìn Rin. Trong mắt cậu, cô gái này thật là xinh đẹp a, còn dịu dàng thùy mị nữa. Nhưng mà sao cô ấy biết tên cậu nhỉ? " À...em đến gặp chủ tịch ạ." Lam Sơn bối rối gãi tóc. Rin nhìn cậu mỉm cười, thay cậu gõ cửa. " Chủ tịch, có Lam Sơn đến gặp ngài ạ." Aish, chị ơi, sao chị lại...lại nói thẳng toẹt ra thế T.T Em còn chưa chuẩn bị kịp tinh thần nữa mà... Lam Sơn cả sống lưng đều lạnh toát, mặt khác tim cậu lại đập rộn ràng hết cả rồi. Nếu tính không nhầm thì đã hơn hai ngày cậu không gặp Cốc Khiếu Thiên rồi a, nói chứ cũng nhớ chứ bộ. Cửa phòng mở ra, Rin nhìn cậu nháy mắt rồi trở về chỗ làm việc của mình. Lam Sơn hít sâu một hơi, đặt chân vào phòng, đóng cửa lại thật cẩn thận. Ngước nhìn Cốc Khiếu Thiên vẫn không mở lòng đón tiếp mình, cậu thoáng hụt hẫng. Cái mặt tiu nghỉu nhích nhích lại gần bàn làm việc của y, cậu liếc mắt tìm kiếm...cái di động. Liếc một hồi, cậu phát hiện nó nằm ngay bên cạnh cái tách cà phê. " Có chuyện gì?" Cốc Khiếu Thiên dời tầm mắt khỏi chiếc laptop, ngẩng lên nhìn thiếu niên nào đó đang xanh mặt. Nghe y hỏi, Lam Sơn lập tức tập trung trở lại, nhưng đầu óc cậu lúc này thật rỗng quá. Khi nãy chỉ mãi nghĩ đến việc gã họ Lâm kia nhắn tin cho y thôi, bây giờ đến đây rồi thì tìm cớ gì bây giờ? Hmm, làm sao bây giờ? Nói gì bây giờ? " Không nói thì cậu có thể ra ngoài. Tôi còn rất---" " A, cái đó...quần áo của tôi vẫn còn ở chỗ của ngài. Ừm, tôi...khi nãy tôi có nhắn tin cho ngài để hỏi, không biết ngài có nhận được chưa?" Lam Sơn nói xong thì cười ngốc nghếch, cười như muốn khóc tới nơi. Mình đang nói linh tinh gì vậy nè! Cốc Khiếu Thiên nhìn bộ dạng lắp bắp hoảng loạn của cậu, trong lòng càng hiểu ra sự tình ban nãy. Tin nhắn ngu ngốc kia bỗng dưng gửi đến điện thoại của y, rõ ràng là có nguyên nhân. Mà nguyên nhân thì y cũng không cần phải vận động não bộ cũng đủ hiểu là ai gây ra rồi. Dám đem số điện thoại của tôi ghi lung tung, lại còn đánh người, tiếp đến là dụ dỗ người? Cốc Khiếu Thiên gương mặt trầm ngâm, hay nói cách khác là đang thống giận không nói nên lời chỉ biết đăm chiêu nhìn Lam Sơn đang vã từng giọt mồ hôi. Gian phòng im lặng một lúc, y lên tiếng: " À, khi nãy đúng là có tin nhắn." Tin nhắn, tin nhắn sao? Ôi tin nhắn của ai vậy nhỉ? Lam Sơn mếu mặt, " Ồ, có khi là tin nhắn của tôi đấy..." Cốc Khiếu Thiên nhướn mi, cười lạnh, " Vậy à? Theo tôi nhớ thì hình như là không phải. Tin nhắn tôi nhận được có nội dung lạ lắm." "...Lạ a?" Mặt Lam Sơn đã dần chuyển sang trắng bệch rồi. Cốc Khiếu Thiên đặt ngón tay tì cằm, gật gù, " Phải, vô cùng lạ, nhưng tôi nghĩ là tôi biết vì sao." Lam Sơn mỉm cười, cười đến ngu ngơ. " Như vậy...chắc là tin nhắn của tôi không đến được rồi. Haha, chắc là...nghẽn mạng. Vậy tôi về trước đây, xin lỗi làm phiền ngài!" Lam Sơn quệt mồ hôi bên thái dương, đáng thương cúi đầu một cái rồi xoay lưng, chạy nhanh khỏi phòng chủ tịch. Dựa lưng vào cửa, cậu méo mặt, ngửa cổ than trách ông trời. Chắc chắn gã điên đấy nhắn cái gì rồi! Tôi biết mà, biết ông trời không thương tôi huhuhuhu. " Lam Sơn, làm gì ở đây thế?" Lam Sơn hạ tầm mắt nhìn thấy Thích Hạ đẹp trai đang đi đến, thần thái của cậu đã đỡ hơn rất nhiều. Thích Hạ mỉm cười đi lại chỗ cậu, nụ cười có phần gian manh. " Nhớ chủ tịch sao?" Lam Sơn bụng dạ đã không còn gì vui vẻ nữa rồi, vậy mà còn bị tên âm binh nào đó trêu chọc, cậu bĩu môi, thống giận nói lớn: " Đúng rồi, nhớ mới đến nhìn một cái a!!" Thích Hạ cùng Rin ở gần đó nghe xong, mặt ai cũng hài hước không kém lời nói của Lam Sơn. " Nhìn một cái đã đủ rồi à?" Thích Hạ lên máu đùa dai. Lam Sơn quay sang trừng một cái, " Mốt nhớ sẽ đến nhìn nữa, không đủ thì ở lại luôn! Anh thách tôi a?"
Đến đây, Thích Hạ cười muốn run cả người, lắc đầu bó tay thiếu niên nào đấy ăn nói bạo mồm quá. Khi Lam Sơn rời đi rồi, anh mới đem một số kế hoạch vào cho Cốc Khiếu Thiên xem qua. Chẳng hiểu sáng sớm ai chọc y mà bây giờ y lạnh mặt nhìn anh, bảo: " Lịch trình cứ dời mãi thì làm việc kiểu gì?" Thích Hạ cứng họng. Trước đây chủ tịch vô cùng thông cảm cho lịch học của Tống Dĩ Khang, không hiểu vì sao hôm nay lại...lại nổi giận như vậy nữa. " Cái này, chủ tịch à, lịch học của cậu ấy không thể dời được." " Vậy là lịch của công ty thì cứ tùy tiện dời đúng không?" Thích Hạ cười khổ, im lặng lui ra ngoài, sắp xếp lại lịch trình cho Tống Dĩ Khang. Trong bụng bắt đầu rủa thằng nhóc nào đó. Chắc chắn là mi lại gây chuyện, gây chuyện với chủ tịch rồi đúng không thằng ranh con kia!!! Lam Sơn một mình tản bộ về căn hộ của Thích Hạ mà không biết là người chủ đấy đang không tiếc lời mắng nhiếc cậu. Về đến nhà thì cậu mệt lã, bụng đã đói mặc dù vừa nãy đã ăn ổ bánh mì cùng một lon nước ngọt. Nhưng có lẽ do chạy bộ mà bây giờ nó tiêu hóa hết, báo hại thêm một việc là cậu bị đau bao tử a. Ngả lưng xuống ghế đệm êm ái, Lam Sơn đánh một giấc đến chiều tối. Sau khi tan tầm, Cốc Khiếu Thiên di chuyển ra xe riêng của mình. Chú tài xế vừa nhìn thấy y liền cúi đầu kính cẩn. " Chủ tịch." Cốc Khiếu Thiên liếc mắt nhìn chú, sau đó bảo, " Đi đến quảng trường X." Con xe ngay lập tức lăn bánh theo địa chỉ mà y đã ra lệnh. Khi đến nơi, Cốc Khiếu Thiên nhìn thấy một quảng trường vừa rộng lại còn đông nghẹt người. Ai nấy cũng ăn vận thật đẹp, thật phong cách mà tạo dáng chụp hình. Một số khác thì sà vào những hàng quán gần đó. Y im lặng ngồi trên xe, hạ cửa kính xuống, đưa mắt nhìn dáo dác ra ngoài. Đến khi bắt gặp một hình dáng đang lóng ngóng ở trước cửa lớn của khu mua sắm, y khẽ nhếch môi cười lạnh. Ra là người như vậy à? Chú tài xế nhìn vào kính chiếu hậu, không hiểu chủ tịch đang tìm ai hay chỉ tùy tiện muốn đến đây ngắm cảnh thôi? Quan sát 'con mồi' xong, Cốc Khiếu Thiên liền lấy điện thoại ra, gửi thêm một tin nhắn nữa vào số điện thoại hồi sáng đã quấy rối y. Nhắn xong, tin đã gửi được, y lại mỉm cười lạnh nhạt. " Trở về thôi." Cốc Khiếu Thiên nâng cửa kính lên, xe bắt đầu lăn bánh. Hơn sáu giờ chiều, Lam Sơn mới thức dậy nhờ vào cú điện thoại bàn reo inh ỏi. Cậu mơ màng với tay bắt máy, bên kia là giọng của Thích Hạ: " Tiểu Lam à, cậu ăn mì gói đi nhé. Hôm nay tôi về muộn, không cần nấu cơm." Lam Sơn hai mắt còn chưa mở hẳn, miệng đáp, " Ok!" Dập máy, cậu định ngủ tiếp đến khuya luôn thì cửa nhà đột nhiên có chuông kêu. Người nào đó ở bên ngoài đang sốt ruột nhấn chuông làm cho Lam Sơn tỉnh cả ngủ. Cậu bực bội đứng dậy, miệng mắng thầm, không biết là ai đến giờ này nữa. Chẳng phải Thích Hạ vừa bảo là về muộn đó sao? Xỏ dép lê vào, Lam Sơn bước ra mở cửa. Ngay sau đó, trước mặt cậu là một bó hoa chìa ra, mùi khó chịu vãi chưởng. Trên đời này Lam Sơn ghét nhất là hoa, ghét cay ghét đắng đứa nào tỏ tình mà tặng hoa! Mở to mắt nhìn vào tên đối diện với bó hoa thối của hắn, Lam Sơn quát lớn: " Cái đếch gì thế?" Người nọ một mặt vô tội, " Sao vậy Tiểu Lam? Em không thích cái này à?" " Có mẹ ông thích ấy!" Lam Sơn cáu lên, sau đó nhìn kỹ hơn người đàn ông kia, miệng lắp bắp, " A, sao lại là ông? Sao ông...ông biết chỗ này?" Người đàn ông kia lúc này mỉm cười nhìn cậu, giấu bó hoa sau lưng, nói: " Không phải là em nhắn tin bảo tôi đến đây sao? Em chưa quên tôi làm tôi vui lắm đó." "..." Lam Sơn đau đầu, đau đầu quá!!! Chuyện quái gì vậy nè? Mình có nhắn tin mời lão đâu chứ!! Aishh, không lẽ... Lam Sơn ngước mắt nhìn Lâm Võng, bất mãn xua tay: " Tôi không có nhắn tin cho ông, ông về đi." Lâm Võng một mặt không hiểu gì, càng cứng đầu muốn được vào nhà. " Tôi đến đây rồi, em phải mời tôi vào mới đúng chứ?" " Tôi không thích!" " Nhưng tôi thích em. Tôi đang theo đuổi em đó!" Lam Sơn bực bội, nghiến răng mắng một tiếng: " Mẹ kiếp, còn tôi đuổi ông đi đó! Lão già, đừng càn ràn trước mặt tôi nữa!!" Lâm Võng oan ức lắm, " Tôi mới ba mươi tuổi thôi!" " Khốn, tôi mới mười tám đôi mươi thôi, cách nhau hơn một chục tuổi thế kia!" Sau đó cậu đóng sập cửa lại, bỏ mặc Lâm Võng cùng bó hoa ở bên ngoài trời giá lạnh. Cơn buồn ngủ tan biến, Lam Sơn ngồi phịch xuống sàn nhà, ủy khuất mếu máo. Cốc Khiếu Thiên chết tiệt a, biết rõ tên Lâm Lâm kia theo đuổi mình, vậy mà còn nhắn tin cho gã đến đây tìm mình nữa. Huhu, không biết đâu, mình không thích Lâm Lâm, mình thích Cốc Cốc cơ!!!! Hết chương 10.
|