Tẩm Thất Mỹ Lang
|
|
Chương 54
Tuy rằng Hoắc Mẫn Lăng đoán đúng rồi, nhưng hiện tại còn nhìn không được, cho nên hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ghé vào trong ngực ấm hương thơm ngát kia, mặc Phương Vu Hi ôm.
Dù sao cũng nhìn không tới, sẽ không nhìn thấy tình cảnh Hàn hội trưởng cùng Phương hội trưởng cãi nhau, nhắm mắt làm ngơ thôi……
Bất quá, hoàn hảo, cuối cùng nhị vị thiếu gia vẫn là không có thành công .
Đó là bởi vì Triệu Cao xuất hiện……
“Tóm lại, sau khi giải phẫu phải dưới hướng dẫn của bác sĩ sử dụng chất kháng sinh dự phòng, sử dụng thuốc nhỏ mắt phụ trợ khác xúc tiến miệng vết thương khép lại, tránh đem nước xà phòng, nước gội đầu nước nhuộm tóc cùng những chất lỏng mang tính kích thích rơi vào trong mắt, trong một tháng không thể nhu mắt, không thể bơi lội, không được hút thuốc, trong ba tháng không nên uống rượu, đặc biệt cường điệu là sau khi giải phẫu nhất định phải vượt qua thói quen dùng mắt không tốt, tránh cho thời gian dài đọc sách xem máy tính cùng với thói quen ở hoàn cảnh ánh sáng yếu kém mà đọc sách, nằm đọc sách lại càng không tốt……”
Triệu Cao ngồi ở văn phòng, nhất nhất dặn ba người, đặc biệt hướng Hoắc Mẫn Lăng dùng ngữ điệu cao rất nhiều.
Bởi vì hắn từng nghe Phương Vu Hi nói tới…… Hơn nữa lúc bắt đầu phẩu thuật cũng đã kiến thức qua……
Còn về một cái đặc thù kia của Hoắc Mẫn Lăng…………
“Ân? Cái gì?…… Không thể thời gian dài đọc sách? Cũng không thể nằm đọc sách?” Hoắc Mẫn Lăng bị nhị thiếu kẹp ở bên trong ngẩng đầu, chậm rãi lặp lại lời nói của Triệu Cao, không có đại thấu kính lại vẫn có thể cảm giác được ánh mắt hắn đang lòe lòe tỏa sáng.
Quả nhiên, cái gì cũng chưa nghe thấy, lại vẫn nghe đến cái này là tối trọng yếu……
Nhị thiếu ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt bất đắc dĩ……
“Không muốn không muốn không cần…… Ta không cần…… Ta không làm giải phẫu này ……” Đứng lên, Hoắc Mẫn Lăng giơ tay muốn tháo khăn trên mắt, lại bị nhị thiếu một bên mắt sắc ngăn cản xuống dưới.
“Các ngươi làm gì……” Hoắc Mẫn Lăng đương nhiên không thuận theo, một mảnh trong bóng đêm, tay nhỏ bé vung, không ngừng vẫy ra bốn bàn tay to đang ngăn lại hắn.
“Mẫn Lăng, Mẫn Lăng không sao……” Phương Vu Hi đứng lên, vội vàng ôm lấy người muốn chạy đi, đem hắn ấn trở về chỗ ngồi.
“Tiểu Tứ mắt, không cần kích động a……” Hàn Kì nhìn thấy chỗ bả vai sớm đã bị Phương Vu Hi ôm lấy, chỉ phải vòng qua thắt lưng Hoắc Mẫn Lăng, đầu đã để ở hõm cổ trắng nõn, làm nũng cọ xát.
“Sao lại không sao? Không thể đọc sách …… Các ngươi gạt ta……” Vặn vẹo thân mình không muốn hợp tác, Hoắc Mẫn Lăng càng không ngừng đẩy hai tên vẫn cố ý vô tình hướng vào trong ngực mình, trên mặt đã có thể cảm thấy hơi thở ấm áp kia phất đến.
“Không có, còn có thể đọc sách ……” Phương Vu Hi sờ sờ hai má Hoắc Mẫn Lăng, nghiêm túc nói.
“Như vậy sao có thể đọc sách? Các ngươi gạt ta……” Hoắc Mẫn Lăng rầu rĩ tức giận, đôi mi thanh tú nhíu lại, tay vừa muốn hướng lên mắt.
“Tiểu Tứ mắt……” Giữ chặt tay Hoắc Mẫn Lăng, hai tay Hàn Kì nắm chặt đôi bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo phóng tới bên môi nhẹ nhàng hôn.
“Đừng kích động, trước hết nghe ta nói…… Như vậy, sau khi chữa khỏi mắt a, sẽ không còn phải dùng cái mắt kính to thật dày kia nữa, hơn nữa sẽ càng thuận tiện nga, người khác cũng không dám lấy kính mắt đi rồi sau đó uy hiếp ngươi …… Như vậy không phải tốt lắm sao?” Nói đến cuối cùng, Phương Vu Hi hữu ý nhìn lướt qua Hàn Kì ngồi đối diện.
= =|| này họ Phương …… Luôn thường chửi bới danh dự của hắn……
Hàn Kì còn không tính là rất ngốc, hung hăng trừng mắt Phương Vu Hi một cái.
“Đúng vậy đúng vậy, tạm thời nghỉ ngơi một chút cũng tốt, chậm một chút hãy đọc sách, miễn cho có người nào đó lấy sách tham khảo đến uy hiếp ngươi……” Ho nhẹ vài tiếng, Hàn Kì vẻ mặt quan tâm nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Mẫn Lăng, phản kích nói.
“Nhưng là……” Hoắc Mẫn Lăng vẫn là không có buông tha cho, vừa định nói cái gì, trên hai bên má thịt thịt đã bị người kháp trụ, ấp úng nói không ra lời.
“Ai…… Ngươi này tiểu gia khỏa……” Phương Vu Hi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của Hoắc Mẫn Lăng, thật sự không lay chuyển được, chỉ phải bất đắc dĩ thở dài,“Nhìn không được ta liền đọc cho ngươi nghe không phải được rồi……”
Phương thiếu gia luôn rất có biện pháp, nghe được lời hắn nói, Hoắc Mẫn Lăng không còn phản bác hắn, chỉ vẫn là không cam lòng bĩu môi.
“Đem ngươi ôm vào trong ngực thư thư phục phục …… một bên đọc cho ngươi nghe……” Xấu xa cười, Phương Vu Hi tiến đến bên tai Hoắc Mẫn Lăng, nhẹ nhàng nói khát vọng của mình. Đương nhiên, cái gọi là thoải mái, mặc kệ Hoắc Mẫn Lăng cảm giác có phải như vậy hay không, dù sao hắn thực thoải mái là được……
“Tiểu Tứ mắt, ta cũng giúp ngươi đọc!” Một bên Hàn thiếu vừa nghe, long mâu sáng ngời cũng dũng dược bắt đầu báo danh.
Ham cái gì náo nhiệt…… Phương Vu Hi mắt thoáng trầm, lạnh lùng đưa cho Hàn Kì một cái ánh mắt.
Quản chuyện gì của ngươi?…… Hàn Kì nheo lại mắt, không ngại trừng trứ phương vu hi.
“Nga, cũng tốt……” Hoắc Mẫn Lăng ngẫm lại cũng hiểu được không tồi, thế là gật gật đầu, không đợi Phương Vu Hi ra tiếng ngăn cản đã đáp ứng.
“Tốt! Ta đây hai ba năm bảy!” Vui vẻ ôm lấy Hoắc Mẫn Lăng, Hàn Kì lập tức bắt đầu vì chính mình định ra thời gian.
“Cái gì ngươi hai ba năm bảy?” Phương Vu Hi nhướng mày, nhìn Hàn Kì.
“Thứ hai, ba, năm, bảy a……”
“Ta không đáp ứng.” Phương Vu Hi lạnh lùng lập tức cự tuyệt đề nghị của Hàn Kì.
“Đây là ngươi quyết định ?”
“Ba, năm, bảy là ta, hai, tư, sáu là ngươi là được rồi, còn lại một ngày, tuần đầu là ta, tuần thứ hai là ngươi……”
Chủ ý của Phương Vu Hi quả nhiên đều không tồi, vừa ra khỏi miệng, Hàn đại thiếu cũng nói không ra cái gì mà dị nghị, chỉ phải không cam lòng hừ miệng hờn dỗi, gật gật đầu.
─ ─||| dù sao…… Các ngươi đều là không có hảo ý là được rồi……
Triệu Cao bị vắng vẻ ở một bên nhìn hai người cùng tranh giành một tình nhân còn chưa có thông suốt , âm thầm quyết định làm ra tổng kết đúng bản chất nhất.
…………………
“Tiểu Tứ mắt, ngươi đi đâu?” Bắt lấy Hoắc Mẫn Lăng đang mò mẫm trên hành lang, Hàn đại thiếu gia tay cầm một quyển sách, tò mò hỏi.
“Ngô, ngươi luôn sờ loạn……” Hoắc Mẫn Lăng nghi ngờ nhìn Hàn Kì liếc mắt một cái, tháo xuống băng vải trên mắt, gương mặt cảm giác vẫn nho nhỏ cuối cùng đã có tỉ lệ bình thường, có điểm thon dài, cằm hơi hơi tròn làm cho khuôn mặt cảm giác thêm phần đáng yêu, tuy rằng vẫn là thực bình thường……
Nhưng Hàn đại thiếu cùng Phương đại thiếu người ta chính là thích vô cùng, kia lại như thế nào……
Đặc biệt đôi mắt nhỏ phong tình từ trong thấu kính hoàn hoàn toàn toàn lộ ra, mang theo trong suốt, còn có thuần khiết rung động lòng người……
Nghe được lời nói của Hoắc Mẫn Lăng, Hàn Kì giơ lên khóe miệng lại xấu xa tệ thêm một lần, long mâu xinh đẹp lại phá hư đến không được, dù sao hắn là da mặt dày , cũng không phải không biết cách làm người của Hàn đại thiếu hắn……[- – đúng vậy đúng vậy, hảo biết a……]
“Này…… Ai kêu ngươi hảo sờ như vậy……” Ăn đậu hủ người khác còn đúng lý hợp tình, Hàn Kì một bộ biểu tình ‘Đều là của ngươi sai’, thân mình lại tặc tặc dựa vào bên người Hoắc Mẫn Lăng. Nguyên lai cuộc giải phẫu này còn chưa khỏi a, ôm Tiểu Tứ mắt còn có thể nhân cơ hội sỗ sàng……
“Cái gì? Mẫn Lăng, hắn sờ ngươi?!” Vốn tưởng rằng Phương Vu Hi ở văn phòng làm công tác bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt hai người, sớm đã không mang viền vàng kính mắt, một đôi phượng nhãn lạnh lùng nhìn về phía Hàn Kì.
Hoắc Mẫn Lăng ngẩng đầu, nhìn Phương hội trưởng phía sau sắp chuẩn bị vì hắn trút giận, đôi đồng tử trong suốt lòe lòe điểm sáng, rất có phần thầm oán nói:“Phương hội trưởng, ngươi cũng có sờ loạn a……”
Nghe một câu như thế, Phương Vu Hi nguyên bản còn banh mặt lập tức nhũn xuống dưới, trên khuôn mặt xinh đẹp có điểm xấu hổ.
“Ách…… Kia…… Ai kêu Mẫn Lăng làm cho người ta muốn sờ như vậy……” Lầu bầu, Phương Vu Hi cười ngượng ngạo nhìn Hoắc Mẫn Lăng, phun ra đáp án cũng cùng Hàn Kì không kém mấy.
“Ân, dù sao ta không cần……” Cúi đầu lầm bầm vài tiếng, Hoắc Mẫn Lăng lướt qua hai người, chạy xuống hành lang, nhị thiếu đương nhiên là không dám chậm trễ, vội vàng đuổi theo……
Chạy chậm đến cửa cầu thang, nhìn đến góc có một cái cửa nhỏ, Hoắc Mẫn Lăng cái gì cũng không nghĩ, vội vàng liền hướng cái cửa kia chạy tới. Phía sau đã nghe được tiếng bước chân cấp tốc của nhị thiếu.
“Ba……” Xoay mở cửa phòng liền liều lĩnh xông vào, còn chưa có đứng vững, phía sau liền đánh tới hai cái trọng vật, Hoắc Mẫn Lăng bị cuốn một mảnh thiên toàn địa chuyển, trong hỗn loạn, một cái 180 độ đại chuyển biến liền rơi xuống trong lòng người nọ ở ngay cửa.
Hương khí thản nhiên, hương vị quen thuộc, ánh mắt nhắm lại, Hoắc Mẫn Lăng cũng đoán được là ai, trong mũi đã hộc ra tiếng thở dài buồn bực.
“Ân, không cần…… Buông ra…… Ngươi này muốn làm cái gì…… Ân, buông……”
Đưa lưng cách nhau một vách tường, phía sau bỗng nhiên truyền đến thanh âm kỳ quái, Hoắc Mẫn Lăng dừng lại gót chân, không khỏi tò mò muốn quay đầu tìm xem, bởi vì hắn nghe được người ta nói nga……
Còn chưa có chuyển qua, trước mắt đã bị một bàn tay to che lại, tầm nhìn biến thành màu đen, cái gì cũng nhìn không tới.
“Mẫn Lăng không nên nhìn, chúng ta đi trước đi.” thanh âm của Phương Vu Hi có điểm dồn dập cùng vội vàng, trong lúc Hoắc Mẫn Lăng còn chưa có hiểu được là xảy ra chuyện gì, liền cảm thấy chính mình bị người tha ra khỏi gian phòng.
“Ngô, Mẫn Lăng…… Cứu ta……” trong loáng thoáng, hắn dường như nghe được tiếng cầu cứu mỏng manh, mà thanh âm kia cũng là quen thuộc như vậy……
“Di? Dường như có người kêu ta……” Hoắc Mẫn Lăng bắt lấy bàn tay đang che ở trước mắt mình, dừng bước.
“Không đúng , đó là ngươi bị ảo giác …… Không ai ở đây ……” Phương Vu Hi tựa hồ không chút suy nghĩ đã đi xuống kết luận, tiếp tục kéo Hoắc Mẫn Lăng rời đi.
“Mẫn Lăng…… Chớ đi……” giọng nam mang theo nhiều điểm khóc nức nở, là thanh âm làm bạn đã hơn một năm, Hoắc Mẫn Lăng cuối cùng cũng nghĩ tới.
“Là Viễn Phi đi……”
“Không đúng không đúng, nghe lầm ……” Phương Vu Hi không ngừng phủ nhận, đảo mắt, Hoắc Mẫn Lăng đã bị lôi ra phía xa.
“Ân?” nghiêng tai nghe thêm lần nữa, bên tai quả thật lại không có thanh âm, Hoắc Mẫn Lăng vừa đi vừa nghi hoặc gãi gãi mặt. Chẳng lẽ thật sự là hắn nghe lầm ……
Một đoạn thật dài, đều không có thanh âm……
Mang theo rất lớn khó hiểu, Hoắc Mẫn Lăng từng bước một bị mang cách ly khỏi gian phòng kỳ quái.
“Tốt lắm…… Đi rồi……” Hàn Kì ở lại trong phòng nhìn nhìn ngoài cửa, quay đầu hướng người phía sau cười.
“Ân, cám ơn.” khuôn mặt tinh xảo, con ngươi đen lượng mĩ, vẻ mặt thiếu niên kia làm cho người ta vô cùng quen thuộc ── Lam Lưu?!
“Ngô ngô……” Bị đặt ở phía dưới, Lưu Viễn Phi một thước tám cư nhiên cũng không là đối thủ của Lam Lưu chỉ có một thước bảy, y phục hỗn độn rộng mở, quần dài dưới thân đang dừng trong ma trảo……
“Ta đây sẽ không quấy rầy các ngươi nữa……” Hướng về Lam Lưu phức tạp cười, Hàn Kì nhìn Lưu Viễn Phi, tinh quái làm cái thủ thế hình chữ ‘v’, nhìn thấy Lam Lưu mỉm cười gật đầu mới giữ chặt cửa phòng chuẩn bị rời đi.
Mới đi vài bước, đột nhiên lại ngưỡng trở về, thần bí hướng Lam Lưu cười:“Lần đầu tiên làm công đi?” (=]]]]]])
Lam Lưu sửng sốt, trên gương mặt xinh đẹp triển khai một cái tươi cười ngượng ngùng, hắc hắc nháy mắt, xấu xa đối Hàn Kì nói:“Ân, yên tâm, ta rất có thiên phú ……”
Hiểu ý cười, lại đồng tình nhìn Lưu đồng học bị ép tới không thể động đậy, Hàn Kì cuối cùng là chặt chẽ rời đi đóng lại cửa.
“Ngô ngô ngô…… Ngươi muốn làm gì a…… Ngươi này bại hoại…… Buông a!! Lam Lưu! Lam Lưu!!” Hai tay bị chế trụ trên đỉnh đầu, Lưu Viễn Phi chỉ cảm thấy cả người vô lực tránh khỏi, mắt to nhìn bàn tay đang kéo xuống quần mình, trên gương mặt tươi sáng tựa ánh mặt trời nhất thời mây đen dầy đặc……
“Gọi ta Lưu……” cánh môi hồng diễm của Lam Lưu ở trên vành tai đáng yêu nhẹ nhàng phun khí, nụ cười khuynh quốc khuynh thành lập tức đem Lưu Viễn Phi đẩy về phía địa ngục……
Khi Lưu Viễn Phi bị đôi môi đỏ mọng kia ngăn chặn miệng, nghe được một câu cuối cùng là……
“Lúc làm kêu vô cùng thân thiết một chút, đối với tính dục rất hữu ích nga……”
Tâm Lưu Viễn Phi ngã xuống đáy cốc, hắn thân cao một thước tám cư nhiên lưu lạc đến mức chỉ có thể làm thụ?!!!
Trời ạ!! Ai tới cứu cứu hắn?!! Mẫn Lăng ────────
…………
|
Chương 55
“Lam lưu là cao thủ Không Thủ đạo đi?” Rớt ra một lon đồ uống, Phương Vu Hi tựa vào trước máy bán hàng tiện lợi, không quay đầu nhìn Hàn Kì đang đi tới, chỉ nhẹ nhàng ực một ngụm rồi mới hỏi.
“Ân. Ngay từ đầu năm nhất đi, cùng ta học ……” Hàn Kì đi đến bên người Phương Vu Hi, xuất ra một đồng tiền xu bỏ vào khe tiền dưới hàng nút công tắc, nhìn đồ uống rực rỡ muôn màu, thoáng suy tư, nhìn về lon bia ở góc tối phía bên trái.
“Khó trách…… Ngươi muốn uống bia?” Phương Vu Hi nhìn lướt qua nơi Hàn Kì vươn tay, trong đôi phượng nhãn hiện lên thản nhiên cảnh cáo.
Nhìn thấy ánh mắt Phương Vu Hi, Hàn Kì đột nhiên quay đầu lại, nhìn đến Hoắc Mẫn Lăng đang oa ở cửa hàng Phương Lưu gia, nghĩ rằng Hoắc Mẫn Lăng có thể không thích bia, thế là tay đang vươn lại lui trở về.
Đầu ngón tay di chuyển, ấn xuống một lon Fanta.
Mở nắp lon xong, Hàn Kì sửng sốt, bỗng nhiên tò mò nhìn Phương Vu Hi,
“Ai…… Ta có chuyện này……”
“Ân?”
“─ ─|| ngươi cứ như vậy đem Tiểu Tứ mắt đặt ở nơi đó không sợ hắn chạy trốn sao?” Hàn Kì mắt khẽ tà, chỉ về Phương Lưu gia phố đối diện, bóng dáng nho nhỏ đang điểm chân đứng ở trước quầy cao cao, không biết là đang cùng cái bà dì mập kia nói cái gì.
“Không sợ, cùng lắm thì chạy một lúc cho nóng người.” Phương Vu Hi nhìn Hoắc Mẫn Lăng cách đó không xa, khóe miệng kéo lên một cái ý cười, đảo mắt đã sắp hơn phân nửa học kỳ trôi qua, tiểu gia khỏa này cư nhiên vẫn là không ngoan như vậy a…… Bất quá, hắn thật rất thích……
Nhún nhún vai, Hàn Kì đối với câu trả lời này cũng là bất đắc dĩ lẫn vô vị, dù sao trò chơi miêu trảo Tiểu Tứ mắt hắn hơn phân nửa học kỳ không biết đã làm bao nhiêu lần……
Đem xú tiểu tử kia bắt lại đây, rồi mới ôm cái eo nhỏ đưa hắn ép vào trong ngực, loại cảm giác này quả thực không tồi……
Hồi tưởng một màn đuổi bắt qua lại, Hàn Kì cư nhiên từ trong hồi ức cảm thấy rất nhiều điểm hạnh phúc từ tận đáy lòng trào ra, hảo hảo hảo hảo vui vẻ ngọt ngào…… Khóe miệng quyến rũ không khỏi giơ lên một cái tươi cười trầm túy…..
Ngón tay khoát lên cái máy thức uống tiện lợi, dù cho lớp kim loại kia có lạnh lẽo da thịt, vẽ ra một đạo lại một đạo hình tròn 360 độ thong thả mà tưởng niệm……
Thế giới của mình, đã vì một tứ mắt tử kỳ quái mà chậm rãi cải biến……
Phương Vu Hi, cũng giống như thế……
Từ lúc bắt đầu hắn tháo xuống kính mắt kia, thế giới của hắn cũng từ đó mà cải biến, trở nên gần gũi cùng hạnh phúc như vậy, trở nên an tường và ung dung như vậy…… Trở nên…… hấp dẫn cùng yêu thương như vậy ……
Phượng nhãn thoáng trầm, tinh thần Phương Vu Hi cũng không biết đã phiêu bơi tới bao nhiêu thế kỷ trước.
Hai nam nhân liền cúi đầu tựa vào lan can giữa lối đi bộ, mạnh ai mấy lâm vào hồi ức vui vẻ thích nhất của mình.
Hai người với khuôn mặt tuấn mỹ, cả người phát ra hào quang, đưa tới không ít người qua đường dừng chân. (=.=)
“Xảy ra chuyện gì? Vẻ mặt mất hứng ?” Hai ngón tay nhéo nhéo lên mặt thịt của Hoắc Mẫn Lăng, Phương Vu Hi một thân T-shirt lam nhạt, quần dài màu trắng hưu nhàn, bỏ đi đồng phục cứng nhắc, một thân nhẹ nhàng khoan khoái làm cho hắn có cảm giác càng thêm soái khí, nhợt nhạt mỉm cười càng thêm mê người.
Nghiêng đầu bỏ qua hành động bông đùa của Phương Vu Hi, Hoắc Mẫn Lăng cúi đầu cắn ống hút trên hộp sữa, trên người mặc áo thun vàng ngắn tay đơn giản, hoàn hảo, hôm nay thời tiết khó có được lúc chuyển biến, mùa đông khó có được một chút nhiệt độ, trên đường cái rất nhiều người đều thay bỏ y phục cồng kềnh giữ ấm.
Hàn Kì theo đi lên, mặt hướng Hoắc Mẫn Lăng dán lên, buông xuống khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn không chuyển mắt, trên mặt luôn luôn mang ý cười bướng bỉnh. Trong áo ngắn tay màu trắng, hai cái cúc áo trên ngực mở rộng, lộ ra lưỡng đạo xương quai xanh cong cong mà hữu lực, hai chân thon dài bị quần đen dài rộng thùng thình bao lấy.
Hôm nay trường học nghỉ, thừa dịp thời tiết tốt, hai vị thiếu gia liền thay đổi quần áo, cứng rắn đem Hoắc Mẫn Lăng từ trong đống sách mò ra, chết sống đưa hắn đến công viên hải dương chơi một ngày, khi chơi tới gần hoàng hôn mới không cam nguyện mà đem Hoắc Mẫn Lăng dẫn ra.
Này…… Có tính là hẹn hò không?……
Nghĩ như vậy, tim của nhị thiếu không khỏi nhảy mạnh, nhưng khi nhìn đến người mà mình cảm thấy là dư thừa kia thì một phần kích động này chỉ đành phải căm giận dỡ xuống……
Nếu không có cái tên gia khỏa kia…… Hừ……
Không hẹn mà cùng nghĩ, Phương Vu Hi cùng Hàn Kì cùng trừng mắt nhìn nhau một cái, tức giận chuyển mặt đi.
Nhưng càng làm cho bọn họ tâm tình xuống cấp là ── Hoắc Mẫn Lăng ngay từ đầu chính là một bộ biểu tình rầu rĩ không vui……
Một chút cũng không vui vẻ, tuyệt không hưng phấn…… Điều này làm cho hai người đều cảm thấy trầm trọng đau đớn.
Tâm nguyên bản còn hưng trí bừng bừng như là bị dội một chậu nước lạnh có chứa băng, vừa lạnh lại vừa đau……
Chưa bao giờ suy sụp như thế, chẳng lẽ, hắn cho tới bây giờ đều không có thích qua bọn họ sao?
Hay là nói vẫn đều là chính bọn họ tự mình đa tình, chỉ theo ý mình?……
Hoắc Mẫn Lăng, Tiểu Tứ mắt…… Cho tới bây giờ đều không có thích qua bọn họ……
Đều chỉ là bọn họ bắt buộc hắn……?
Trong lòng căng thẳng, một cỗ sáp sáp ê ẩm cay đắng nhất thời thăng lên xoang mũi, cước bộ một đám chậm rãi dừng lại, hai nam nhân bỗng nhiên đứng ở tại chỗ, bi thương nhìn bóng dáng Hoắc Mẫn Lăng vẫn đi ở phía trước.
Lần đầu tiên thích, lại phải mất đi sao?…… Hay là nói…… Thật vất vả mới tìm thấy tình yêu, nguyên lai nguyên lai, hết thảy đều là không tồn tại ……?
Vẫn đều…… trong lúc bọn họ cho rằng tồn tại thì chỉ là ảo tưởng mà thôi……?
Tâm tình dị thường đau đớn cùng mất mát, trái tim, giống như bị ống chích đâm trúng, lại hung hăng xoáy bên trong máu cùng dưỡng khí, giảo loạn đến hít thở không thông……
Không cần……
Bối rối , hai nam nhân đứng ở tại chỗ, giống hai đầu sư tử bối rối.
Ảo ảnh…… Hết thảy đều chỉ là do bọn hắn bố trí……
Mà bọn họ…… Căn bản là không có từ trên người Hoắc Mẫn Lăng chiếm được cái gì tình yêu……
Một chút đều không có…… Cái gì cũng đều không có……
Đều chính là chỉ theo ý mình……
Buồn cười chỉ theo ý mình……
Lon nước trong tay nháy mắt không khống chế được, từ trong hai bàn tay rơi xuống……
“Ba ──” Tại lúc trong mắt hai người hoảng sợ mà mê mang , nhảy ra một thứ ánh sắc vàng giống như……
Không thể nào?
…………
Đúng lúc này, bộ dáng dường như cuối cùng đã nghĩ thông suốt cái gì , Hoắc Mẫn Lăng đi được thật xa bỗng nhiên lại quay gót trở về, đứng ở trung gian, động một cái ôm lấy Phương Vu Hi cùng Hàn Kì……
Cái ôm thình lình xảy ra, nhị thiếu kinh ngạc nhìn cánh tay vòng qua bên hông chính mình, lại quay đầu nhìn về phía thân hình đang chôn ở giữa hai người bọn họ .
Giữa lớp áo màu vàng, mái tóc đen mềm mại rũ xuống dưới lại như là ngượng ngùng giấu ở giữa khe hở trong ngực hai người, vẫn không có nâng lên, trông như vậy lại dường như là đang thật sâu suy tư chuyện gì……
Thời điểm buông ra giống như thời điểm ôm lấy làm cho người ta không có chuẩn bị, còn chưa có hưởng đủ nhiệt độ cơ thể nhỏ gầy trên thân mình, Hoắc Mẫn Lăng liền bỗng nhiên buông lỏng tay ra, từ trong ngực nhẹ đứng lên, cảm giác trống rỗng làm cho nhị thiếu rất là không thích, hảo muốn ôm thêm một lần thân mình nhẹ hẫng mà mê người kia.
Bất quá phải áp chế cái ham muốn này lại, không biết Hoắc Mẫn Lăng vì cái gì làm như vậy, hai người đều tò mò đem ánh mắt ở lại trên người Hoắc Mẫn Lăng .
Hoắc Mẫn Lăng vẫn là cúi đầu, bàn tay trắng mịn không được tự nhiên mà cào cào tóc mái, ánh mắt trong suốt dương lên, lăng lăng nhìn hai nam nhân soái khí trước mắt này.
Làn da trắng noãn, đường nét nhu hoà, thần sắc luôn thực thản nhiên, thái độ coi như cái gì cũng không quan tâm làm cho khuôn mặt kia thoạt nhìn luôn giống như khối đầu gỗ không có cảm tình, lại ngốc lại lăng, phản ứng trì độn……
Trên thực tế, phản ứng của Hoắc Mẫn Lăng quả thật thực trì độn.
Nói chuyện chậm, làm việc chậm, ăn cái gì cũng chậm, đi trên đường cũng chạm rãi tiêu sái……
Trì độn làm cho người ta quả thực rất muốn đánh hắn……=,=
Tiểu thịt nơi khóe miệng giật giật, cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn dường như đang gian nan lựa chọn cái gì, không được tự nhiên mân đến mân đi, cuối cùng mới hơi hơi giơ lên, bên khóe miệng lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhợt nhạt mà Phương Vu Hi cùng Hàn Kì chưa bao giờ gặp qua……
Hắn cười hướng bọn họ nói:“Ân, thực phiền toái các ngươi, ta…… Ta hôm nay ngoạn thật sự cao hứng……” (mụ mụ ơi =^=|||)
Ôn nhu nheo lại mi mắt, chớp chớp rất nhẹ rất nhỏ, giơ lên khóe miệng, hai lúm đồng tiền linh động, cái tươi cười kia như hỏa diễm thiêu đốt mùa đông , khoảnh khắc đầy hoa tung bay……
Không có từ gì có thể hình dung, nhị thiếu lúc ấy chỉ cảm thấy chính mình sắp khóc……
Nụ cười chân thành mà tự nhiên vô tư, hòa tan vết thương vị đâm lạnh trong lòng, phất đến cảm giác tràn đầy gió mát……
Có hai người đỏ hồng đôi mắt, ôm lấy Hoắc Mẫn Lăng, ở trên hõm vai hai bên còn tán mùi thơm ngát, cười như trẻ con……
“Này! Đứng lại!!” giọng nam bén nhọn, không có hảo ý từ phía sau người vang lên.
Quay đầu lại, Phương Vu Hi cùng Hàn Kì chính là thản nhiên nhìn thoáng qua, không có biểu tình gì.
Người nào? Quấy rầy hưng trí của bọn họ……
Vốn đang sức sống vô hạn mong muốn Hoắc Mẫn Lăng luôn vẻ mặt đạm mạc lại cười với nhị thiếu thêm một lần, đối với kẻ không mời từ đâu bỗng nhiên xuất hiện cảm thấy rất là bất mãn.
Góc đường bỗng nhiên vì tiếng la này mà có thêm mấy cái bóng đen, ở nơi hắc ám đứng lặng, hình thái bè lũ ngông nghênh làm cho người ta sinh ghét ……
Nguyên lai là……
Nhìn nhau liếc mắt một cái, nhị thiếu lập tức sáng tỏ.
Không thể không tự mình xuất thủ giải quyết ……
“Giao tiền!!” Không có lời nói dư thừa dâm loạn nào, ngắn gọn hai chữ, lưỡi dao lòe lòe sáng lên huơ huơ phía trước mặt.
Nhìn cái thứ trắng trắng kia, Hàn Kì đột nhiên nhớ tới trải qua một lần không vui lúc trước, trong đôi mắt hẹp dài không vui lại tràn ngập sắc bén.
“Phiền toái……” âm điệu kinh đạm, không kiên nhẫn thả xuống phiền phức, Phương Vu Hi luôn luôn kiên trì không động thủ tựa hồ cũng không có kiên nhẫn tiếp tục cùng bọn người này dây dưa.
Một câu như vậy liền biểu lộ bọn họ không hợp tác, sao còn phải nhiều lời làm gì?
Đánh đi, tốc chiến tốc thắng……
Khóe môi xẹt qua một tia cười lạnh, Phương Vu Hi đối với từ ‘Đánh’ này đã xa lạ từ rất lâu, không cần thiết thì hắn sẽ không động thủ , chính là lúc này đây, bọn họ thật sự chọc giận hắn……
Sao lại xuất hiện vào ngày này, nhiễu loạn hưng trí của hắn…… Cùng Mẫn Lăng còn chưa có một chỗ đủ a……
Cho nên nói,=,= trận xung đột này chính là đầu sỏ đắc tội với tình yêu ……
“Mẫn Lăng, chờ mười phút nga……” Thoáng quay qua góc độ nhỏ khác, đủ để Hoắc Mẫn Lăng vừa vặn nhìn thấy cái tươi cười ôn nhu kia, thanh âm Phương Vu Hi thả lại vô cùng điềm nhiên.
“Không thể nào…… Năm phút thì được rồi……” Hàn Kì hướng Hoắc Mẫn Lăng giơ lên bàn tay, tự tin huơ huơ.
Trên thân bỗng hạ thấp, tránh thoát một đạo huy quyền âm lãnh , bóng đen bốn phương tám hướng nhanh tiếp theo nảy lên, thanh âm hỗn chiến kêu la, từ từ tạo nên mở màn……
Hoắc Mẫn Lăng đứng ở một bên, chậm rãi nhìn tình cảnh hắn còn chưa hiểu được cái gì, liền bỗng nhiên phát sinh hỗn chiến……
Nhìn Phương Vu Hi cùng Hàn Kì trong đám người, Hoắc Mẫn Lăng tay gãi gãi cằm, nhăn lại mi, cố gắng suy nghĩ nguyên nhân phát sinh trận chiến đấu này……
Vì cái gì đều là dưới tình huống hắn còn chưa có hiểu được mà phát sinh a?[= = chờ ngươi hiểu được cũng đã chậm……]
Rốt cuộc vì cái gì bọn họ muốn đánh người a……
Ân…… Rốt cuộc vì cái gì đâu?
Vậy hắn là có phải nên đi trước không?
Như vậy được không?……
Đôi mắt nhỏ nháy nháy, Hoắc Mẫn Lăng nhìn trời sao trên đầu, thành kính cầu nguyện, nói bản thân mình cũng không phải thật muốn bỏ lại nhị thiếu , chính là……
Chính là cái gì? Trên cổ bỗng nhiên chợt lạnh, miệng Hoắc Mẫn Lăng nhất thời bị người che lấy, một cái bóng đen từ phía sau chặt chẽ khóa lại hắn.
“Đừng nhúc nhích. Động liền làm thịt ngươi……”
|
Chương 56
Phương Vu Hi cùng Hàn Kì ngây ngẩn cả người, không phải bởi vì có thêm ai ai ai xuất hiện…… Mà là……
Trong ánh mắt kia phản chiếu hình ảnh hai bóng dáng dây dưa cùng một chỗ, một đen một trắng, một dữ tợn, một đạm mạc……
Đám người bị hai người đánh cho nửa phế nửa tàn lập tức đứng lên, chật vật trốn hướng về hai bóng dáng bên cạnh.
Vết thương bò lan trên mặt, lại thay một bộ sắc mặt buồn cười đắc ý.
“Các ngươi……” Câu nói hoàn toàn chưa ra khỏi miệng, lạnh lùng mà bén nhọn áp chế lửa giận sắp vọt tới hai mắt, trên mặt Phương Vu Hi hàn khí tứ phía bỗng nhiên xẹt qua cái cười tựa tiếu phi tiếu làm cho người ta không rét mà run……
“Các ngươi buông hắn ra!!” Hàn Kì đầy mặt hoảng sợ, nhìn lưỡi dao đặt trên cái cổ trắng nõn, lòng giống như trang giấy bị vò nát, cuộn mình mà từng trận liệt đau……
Quyền nắm chặt muốn xông lên lại bị Phương Vu Hi ở một bên ngăn cản.
“Không cần xúc động.” Thanh âm thản nhiên, tựa hồ không có cảm tình gì, nhưng bởi vì khoảng cách gần, Hàn Kì vẫn là nghe ra phía sau bình tĩnh là sự sợ hãi……
“Tuy rằng là lời kịch cũ rích, nhưng ta nghĩ các ngươi hẳn là người thông minh, đừng tới đây, nếu không, ta cũng không biết chính mình sẽ làm ra chuyện gì.” Nắm lấy nhược điểm của người khác, nhìn bộ dáng bọn họ không thể loạn động, thật sự là một loại hưởng thụ hoàn mỹ. Bóng đen phía sau lưng Hoắc Mẫn Lăng cười nói, vừa lòng nhìn bộ dáng không dám lỗ mãng của Phương Vu Hi cùng Hàn Kì.
Phương Vu Hi có dự cảm bất hảo, hắn nghĩ bọn người này sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn như thế. Hiện tại Mẫn Lăng ở trên tay tên gia khỏa kia, bọn họ cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ……
Mẫn Lăng…… ánh mắt lo lắng bắn về phía Hoắc Mẫn Lăng, Phương Vu Hi nhìn con dao đặt trên cái cổ trắng nõn, hắn thực sợ chính mình sẽ không khống chế được……
Không, phải bình tĩnh…… Bình tĩnh a…… Phương Vu Hi……
Trong đầu yên lặng niệm, liều mạng ngăn chận nỗi sợ hãi phải mất đi đau đến tê tâm liệt phế, làm cho chính mình thanh tỉnh, ngẫm lại nên làm sao giải cứu Hoắc Mẫn Lăng ra.
Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì nha?
Tựa hồ hẳn là còn có một câu như thế để khiến cho kịch tình phát triển, nhưng Phương Vu Hi lại lặng yên, lạnh lùng nhìn đám gia khỏa kia, hắn biết, nói ra một câu như vậy sẽ làm cho bọn người này có cơ hội thừa dịp, còn không bằng…… Từ đám gia khỏa này xuất ra lợi thế của bản thân mình……
Bóng đen cũng lặng yên, hắn muốn chờ, chờ hai thiếu niên kia phản ứng.
Thế là, ở góc đường u tối, một hồi giằng co cứ như vậy theo thời gian, yên tĩnh chờ đợi kết cục cuối cùng……
Không biết qua bao lâu, dư ôn ban ngày cuối cùng đã hoàn toàn rút đi , vặn vẹo đường tắt là khí trời rét lạnh……
Gió gào thét, quát theo phương xa mang đến lãnh ý, cắn nuốt mỗi một tấc da thịt lõa lồ bên ngoài……
Gió lạnh đến xương, làm cho tất cả mọi người không tự giác rụt lui, hảo lạnh……
Miệng phun ra đã muốn thành hình sương trắng, bàn tay bóng đen cầm dao cũng cảm thấy đông cứng muốn đòi mạng. Không được, không thể tiếp tục giằng co như vậy…… Càng kéo dài lâu đối với bọn họ càng bất lợi……
Ngón tay chà xát, hảo có điểm độ ấm ấm áp kia ở mạch máu đã muốn giảm tốc……
Hai người kia cũng thật là ngoan, nãy giờ không nói gì……
Khẽ cắn môi, bóng đen mở miệng ra, bắt đầu khai thác lợi thế của hắn:“Các ngươi không muốn hắn bị thương đi?”
Bỗng nhiên nghe thấy thanh âm, nhị thiếu đang cùng rét lạnh đấu tranh thoáng chốc buộc chặt thần kinh, não bắt đầu quay lại tiềm ý của những lời này… Hoặc…… Bẫy……
“Phải.” thanh âm nhẹ nhàng, một làn khói trắng từ trong miệng tản ra, thanh âm Phương Vu Hi cũng bởi vì rét lạnh mà trở nên run rẩy, cố gắng bình tĩnh trả lời.
“Ha ha…… Thực dễ dàng……” Bóng đen bỗng nhiên cười đến tàn nhẫn, tàn nhẫn làm cho nhị thiếu có dự cảm không rõ……
Hắn giơ lên đầu, nhìn hai gương mặt tuấn mỹ ngay cả nam nhân đều rục rịch kia, trong đầu hiện lên một chủ ý làm cho hắn dục hỏa đốt người…
Phương Vu Hi nhìn ánh mắt tham lam chạy ở trên người bọn họ, trong lòng không khỏi có một cái ý tưởng khuất nhục…… Chẳng lẽ……
“Không cần tiền của các ngươi….. Chỉ cần các ngươi……” Bóng đen cố ý ở trong này dừng lại , hắn trước nhìn nhìn phản ứng của nhị thiếu, rồi mới lại tàn khốc mà sỗ sàng cười nói:“…… Nga, cởi quần áo là được……”
“Cái gì?!” Người đầu tiên phản ứng tới là Hàn Kì, long mâu thoáng giương, không dám tin nhìn đám nam nhân đang bắt đầu cười dâm đãng lên.
Cởi quần áo? Cái ý gì?……
Hắn hẳn là biết nhưng hắn hiện tại không thể tin được, cho nên hắn ở trong đầu mình lại hỏi một lần, lại nhìn hướng một đám người đã không có nhân tính……
“Không có nghe rõ ràng sao? Ta đây nói lại lần nữa xem đi……” Bóng đen đề cao âm điệu, dùng thanh âm để tất cả mọi người ở đây có thể nghe được nói:“Cởi quần áo!! Mau đưa quần áo thoát cho lão tử xem!! Xem thí mắt (huyệt động=.=) của các ngươi có hay không bị nam nhân thao qua!!”
“Ha ha ha ha cáp……”
Không có hảo ý cười dâm đãng, ánh mắt các nam nhân càng thêm tình dục lẫn tà ác không ngừng ở hạ thân Phương Vu Hi cùng Hàn Kì quét qua, gây cho bọn họ một trận chán ghét……
Con mẹ nó! Đám khốn khiếp này!!
Hàn Kì thật muốn tiến lên hung hăng cho mỗi tên một quyền, nhưng mà hắn nhịn xuống , bởi vì nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đơn thuần kia, hắn thật là hảo đau lòng……
“Như thế nào? Thoát hay không thoát? Nếu không thoát……” Bóng đen kêu gào, bàn tay cầm lấy con dao bỗng nhiên giương lên, khoảng cách bén nhọn bên cạnh ở ngay trên cái cổ trắng noãn vẽ ra một tia máu.“Lão tử liền làm thịt hắn!!”
Hiểu được người tới tay mình cư nhiên lại trọng yếu như thế, bóng đen cười đến càng ác liệt, hắn có lợi thế, vậy càng nhất định phải……
Không nghĩ tới, đêm nay sẽ có con mồi tốt như thế, có thể hảo hảo chơi đùa một chút ……
Đương nhiên, con mồi tự mình cởi quần áo sẽ càng kích thích……
Như vậy lúc thao lên cũng sẽ có ‘Tính’ trí…… (Su: a mún chơi 3P hay NP thế?)
Đầu lưỡi bỗng nhiên liếm đôi môi khó coi, hạ phúc của bóng đen đã muốn bắt đầu phản ứng, hắn ngay từ đầu đã không nghĩ sẽ buông tha cho hai mặt hàng thượng đẳng này……
Cởi quần áo? Chẳng lẽ sẽ không tiếp tục đi xuống sao?
Nào có đơn giản như thế……
Mà nhị thiếu bên này.
Trơ mắt nhìn trên cổ Hoắc Mẫn Lăng bị vẽ ra một đạo vết máu, màu đỏ nhìn thấy mà ghê người làm cho não bọn họ càng hỗn loạn……
Không cần…… Không cần thương tổn hắn……
“Thoát! Thoát hay không thoát!?” Bóng đen đã muốn không còn kiên nhẫn, tay cầm dao tựa hồ càng dùng sức hướng trên cổ sát tới……
Phương Vu Hi cùng Hàn Kì do dự, thoát sao? Vậy bọn họ……
Không dám tưởng tượng sự sỉ nhục khó chịu đó……
Đối với hai thiếu gia bọn họ mà nói, này…… Quả thực là bất khả tư nghị……
“Thoát hay không thoát? Mẹ nó! Lão tử không đợi !!” Bóng đen tức giận , dù sao hắn cũng không để ý chết sống của Hoắc Mẫn Lăng, bình thường không có diện mạo, chỉ có thể trách hắn thời vận không đông đảo……
Con dao cong lên, sắp hướng lên trên cái cổ mà rạch ngang……
“Không cần!!!” Thanh âm tê tâm liệt phế vỡ vụn nơi ngõ nhỏ trống trải……
“Chúng ta thoát!!”
Ngón tay thon dài nâng lên, hướng về phía nút áo trên y phục……
|
Chương 57
Miệng vết thương nho nhỏ trên cổ đã muốn chậm rãi ngưng kết, cơn gió rét lạnh không ngừng quát lên hai cánh hoa phiếm hồng, hướng huyết nhục bên trong ăn mòn mà đi……
Lưỡi dao lạnh lẽo vẫn như trước ở bên cạnh cọ xát, tùy thời đều có khả năng lại vẽ lên một dao, hơn nữa sẽ càng sâu càng đau……
Nhưng là, còn có cái gì có thể so với thứ hắn hiện tại để ý quan trọng hơn đâu?
Hoắc Mẫn Lăng không biết, hắn đã sớm quên mất lợi khí đặt ở trên cổ hắn, cũng đã quên miệng vết thương tua nhỏ rát đau.
Đồng tử trong suốt chỉ có hai bàn tay đang khẽ run nâng đến quần áo.
Yết hầu bị gắt gao đè nén, nhưng Hoắc Mẫn Lăng vẫn là thật sâu hít vào một hơi, nhắm mắt lại, lại mở mắt ra.
Hình ảnh trước mắt…… Làm cho lòng hắn chua xót……
Hành động của nhị thiếu làm cho Hoắc Mẫn Lăng không biết nên cảm kích hay là chấn động, hắn chính là cảm thấy trong lòng đau quá, dường như có cái gì đang vỡ nát, từng mảnh từng mảnh bị huyết nhục bên trong kéo xuống……
Thật sự đau quá……
Hắn cũng không biết bọn họ cư nhiên có thể vì hắn hy sinh nhiều như vậy……
Buông tha cho tôn nghiêm…… Vì cái gì đâu?
Vì cái gì lại vì hắn làm như thế?
Trong cái đầu trống trải của Hoắc Mẫn Lăng luôn luôn tự hỏi vấn đề này, nhưng mà, hắn không có đáp án, hắn hiện tại chỉ biết là, hắn rất giận rất giận…… Hảo phẫn nộ hảo phẫn nộ……
Phẫn nộ đến mức muốn, đánh, người!
Không đúng! Không phải người! Mà là sách tham khảo lậu chán ghét ở phía sau!!! (Su: ta hảo muốn nện cho e một búa)
Trong lòng lại một lần nữa khẳng định, con ngươi trong suốt kịch liệt chớp động, trong đầu trống rỗng, Hoắc Mẫn Lăng cái gì cũng không còn muốn, hắn chỉ biết là, hắn muốn cứu ra nhị thiếu, hảo hảo giáo huấn đàn sách lậu tham khảo chán ghét này!! Ngươi làm sách lậu đã không đúng rồi! Còn đi ra hại người thì lại càng không đúng!!
=,=…… Đúng, tiểu Hoắc nói thực sự đúng……
Có lẽ sự tình vừa mới bắt đầu rất thuận lợi thì luôn sẽ có dự triệu không tốt, bóng đen tham lam nhìn hai người đang chuẩn bị cởi quần áo, trong mắt tràn đầy dục vọng bắt đầu muốn ‘Tính’ phái (sung sức), mà dâng lên dâm dục chi hỏa……
Tính phái? Ân, thật sự là tên hay a……
Nhưng mà, không phải cảm giác tốt.
Khi hắn nhìn đến con dao của mình không biết từ lúc nào đã đặt trên cổ mình, nguyên bản cười dâm đãng trên khóe miệng thoáng chốc cương ở trên mặt.
Một đôi mắt trong suốt, mang theo phẫn nộ nhìn thẳng diện, trên gương mặt đạm mạc vang cái lạnh so với thời tiết hiện tại…… Còn lạnh hơn……
“Sao……” Sao có thể…… Hắn muốn nói ra câu như vậy để biểu đạt kinh ngạc cùng khiếp sợ trong lòng hắn, nhưng ai cũng đều không có cho hắn cơ hội này, một cái tát vang dội đánh tới sau khi lời nói của hắn phát ra.
“Ba!!” Đau quá…… Bóng đen đều cảm thấy mặt mình muốn bị sai lệch, hắn không thể ức chế theo xung lượng mà ngã xuống, hàm sáp chất lỏng nhất thời tràn đầy mũi miệng hắn.
“A a a a……” Bóng đen ôm mặt cuộn mình trên mặt đất, hoảng sợ kêu thảm thiết.
Hoắc Mẫn Lăng không muốn xuất thủ tàn nhẫn như vậy , chính là, hắn thật sự rất sinh khí…… Vừa nghĩ đến vẻ mặt khuất nhục cùng bất đắc dĩ kia của nhị thiếu, hắn liền…… phẫn nộ phẫn nộ……
Một đường phẫn nộ…… Đã muốn đánh người……[= =|| cảnh cáo nhị thiếu, trăm ngàn chớ chọc tiểu Hoắc sinh khí……]
Đánh cái đống vô lại này!!
Đám người đứng ở bên người bóng đen còn chưa có hiểu được vì sao bóng đen lại bỗng nhiên bị thương, ngực đã bị hung hăng bổ một cú đau đến nhe răng trợn mắt, ôm cái ngực bị đoạn khí, chậm rãi ngồi xỗm lên đất.
“Tiểu tử này!!” Có người kêu một tiếng, những người còn chưa có bị thương toàn bộ nhìn về phía Hoắc Mẫn Lăng đứng ở giữa vẻ mặt lạnh lùng.
“Con mẹ nó!! Cổ còn chưa có cắt đủ phải không?” tiếng chửi bậy vang lên, đám người từ lúc đầu khuếch tán đều vọt đi lên, vung quyền ở bên mắt Hoắc Mẫn Lăng lóe nhanh.
Bàn tay đưa đến bên cổ, sờ sờ miệng vết thương đã muốn ngưng kết, sờ tới hình dạng, lại sờ chiều dài cùng độ rộng
Cắt đủ. Hoắc Mẫn Lăng nhẹ nhàng hé miệng, trong lòng âm thầm hồi lại một tiếng.
「Người tập võ, chủ yếu là tu thân dưỡng tính, cường thân kiện thể. Nhất thiết không thể cùng người đánh nhau, tổn thương vô tội.」
Lời nói của a gia quanh quẩn ở bên tai, Hoắc Mẫn Lăng thùy hạ mắt.
「Đến trường học, trăm ngàn đừng cho người biết ngươi có võ công, miễn cho gặp phải chuyện gì phiền phức, có thể chịu thì cứ nhẫn đi……」
Hoắc Mẫn Lăng giơ tay gãi gãi má, vẻ mặt bình tĩnh.
「Không đến lúc vạn bất đắc dĩ, trăm ngàn không thể động thủ……」
Vạn bất đắc dĩ? Hoắc Mẫn Lăng nâng lên mắt, nhìn lợi trảo bốn phương tám hướng đang đánh úp lại, nghiêng đầu nghiêm túc lo nghĩ.
A gia, thật sự đã đến lúc vạn bất đắc dĩ……
Bởi vì……
Tiểu Lăng sinh khí……
Bọn họ…… Cư nhiên làm tổn thương người mà tiểu Lăng để ý……
Cúi đầu, tuyệt không che dấu, trong lòng Hoắc Mẫn Lăng phát hiện vị trí hai người, hắn cảm thấy người lưu lại vị trí trong lòng, sẽ là người mà mình để ý……
Tựa như mẫu thân đã chết đi, phụ thân đã mất đi……
「Tiểu Lăng, ngươi luyện võ chăm chỉ thì ngươi liền biến cường. Chờ sau khi ngươi biến cường phải nhớ, nhất định phải toàn lực đi bảo hộ người mà ngươi để ý, trăm ngàn không cần do dự…… Nếu không, ngươi sẽ hối hận……」
Đó là trong trí nhớ Hoắc Mẫn Lăng, mẫu thân đối hắn nói một câu cuối cùng……
Ân, mụ mụ, tiểu Lăng vẫn đều nhớ a……
Khóe miệng xẹt qua một cái tươi cười, Hoắc Mẫn Lăng bướng bỉnh kéo ra một cái cười, thản nhiên nhìn về phía đám người thất kinh đang tập kích…..
Thực xin lỗi nga, bởi vì ta phải bảo vệ người để ý của mình……
Cho nên a, a gia, tiểu Lăng chỉ có thể không nghe lời ngươi nói nga……
Bởi vì mụ mụ so với a gia lớn hơn……
[[ Hoắc gia gia ]:= = địa vị của ta cư nhiên không thể cao hơn so với nữ nhi……]
──────────── tỉnh lược một đống màn ảnh lớn đánh nhau……
Tóm lại Hoắc Mẫn Lăng là rất tuấn tú rất tuấn tú là được rồi, nhị thiếu muốn năm phút, hắn chỉ cần ba phút liền toàn bộ thu phục.
Vỗ vỗ tay, nhìn một đám người đang nằm la liệt trên mặt đất, Hoắc Mẫn Lăng cung kính cúi mình vái chào, đại biểu cho việc tu dưỡng tốt của một võ gia.
Đến mỗ nhị thiếu nhìn xem mà trợn mắt há hốc mồm, trên thân trần trụi cũng đã quên đi rét lạnh.
Hoắc Mẫn Lăng nhìn lại, nhìn hai nam nhân nửa thân trần cùng cái miệng khẽ nhếch và trương lớn, vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn mình.
Một trận gió thổi qua, rét lạnh làm cho hắn vội vàng chạy qua.
“Lạnh không?” Ôm cổ hai người, Hoắc Mẫn Lăng mặt chạm lên đôi lồng ngực kia, đúng là lạnh lẽo như vậy.
Cuối cùng từ trong kinh ngạc như tận thế đến phục hồi tinh thần lại, nhị thiếu nhìn người đang bối rối ôm mình, lập tức mang theo không ngừng yêu thương nhung nhớ……
“Mẫn Lăng, hảo lạnh nga, ôm một chút……” Phương Vu Hi lui tiến trong lòng Hoắc Mẫn Lăng, hai tay không an phận hướng hạ phúc Hoắc Mẫn Lăng chui đi.
“Tiểu Tứ mắt, bổn thiếu gia cũng muốn ôm……” Hàn Kì cũng theo hướng trong lòng nho nhỏ kia chui đến, cũng muốn đưa tay tham nhập lên da thịt ấm áp trong quần áo.
Hoắc Mẫn Lăng nhìn nhị thiếu đều chui hướng vào trong lòng mình, tuy rằng không gian không đủ, nhưng vẫn là hết sức đem hai người vòng vào trong ngực.
Hoàn toàn bất giác đậu hủ của mình lại sắp bị người nhân cơ hội ăn luôn……
[[ chúng mỗ nữ ]:= = hừ, hai gia khỏa thích chết các ngươi đi……]
|
Chương 58
“Các ngươi còn không mặc quần áo sao?” Thật vất vả lấy ra hai cái tay ở trong quần áo mình sờ loạn, Hoắc Mẫn Lăng tĩnh mắt, tò mò nhìn hai nam nhân trước mặt.
“Lập tức mặc…… Lập tức mặc……” Lưu luyến rời đi da thịt ấm áp mềm mại mà lại co giãn muốn chết kia, nhị thiếu vừa nhìn áo T-shirt màu vàng vừa cọ xát mặc vào quần áo.
Ngô, bọn họ còn chưa có sờ đủ……
Thân thể Hoắc Mẫn Lăng sờ lên hảo hảo nga…… Ân, thật không biết lúc lộ ra trọn vẹn sẽ như thế nào ……
= = thật sự là, đã không còn nguy cơ thì lại bắt đầu nghĩ đến mấy chuyện sắc sắc đó , nhị thiếu một bên mặc áo, ánh mắt một bên quét về phía thân thể nhìn như gầy yếu của Hoắc Mẫn Lăng.
Vừa nghĩ đến tình cảnh kia, ‘Đệ đệ’ đang an phận dưới thân bất giác huyết mạch phun trào……
Nguyên bản thân thể bởi vì bị gió lạnh mà biến thành trắng bệch, nhưng lại lập tức nhiễm thượng ửng hồng, hoàn hảo là mặc quần áo,= = nếu như bị Mẫn Lăng nhìn thấy vậy không tốt ……
Nghĩ tới đó, nhị thiếu vội vàng xoay người biểu thị luống cuống của mình, vừa chuyển thân liền thấy được đám người quỳ rạp trên mặt đất đang hừ hừ kỉ kỉ (rên rỉ lẩm bẩm), Tóm!
Mẹ ── !!
Có rất nhiều câu nói có thể hình dung tâm tình hiện tại của nhị thiếu…… Tỷ như……
Cừu nhân gặp lại, hết sức đỏ mắt……
Có thù không báo không phải là quân tử, Vv ……
Hãn, đám xx kia xong đời , bọn nhị thiếu ở LM là có tiếng khó dây vào a……
Cư nhiên dám bảo bọn hắn cởi quần áo?! Còn muốn đối bọn họ xxoo?!
A di đà Phật……= =|| các ngươi thật sự là không muốn sống chăng……
Cười lạnh……
Phương Vu Hi cùng Hàn Kì nhìn đám gia khỏa chết tiệt kia, trên mặt vẽ ra biểu tình rất chi là ý vị thâm trường.
Hừ hừ hừ, ai không đi chọc lại đến gây chuyện với bọn họ? Vừa thấy chính là không có thể hội quá sinh mệnh có thể là đẹp hơn tốt……
Cho lẫn nhau một ánh mắt, nhị thiếu vẽ nên tươi cười, xoay người nhìn Hoắc Mẫn Lăng ở phía sau.
“Mẫn Lăng a…… Đến cửa bắc chờ chúng ta một chút được không?” Mở miệng thương lượng, hai người đầy mặt tươi cười nhìn Hoắc Mẫn Lăng.
“Ân? Xảy ra chuyện gì?” Hoắc Mẫn Lăng nhìn hai người tươi cười là lạ, mặc dù cảm thấy kỳ quái nhưng không nghĩ ra trong bụng bọn họ đang đánh cái chủ ý quái quỷ gì, chỉ nâng lên mắt nghi hoặc nhìn hai người.
“Ngoan nha, Tiểu Tứ mắt ngươi trước đi ra ngoài chờ chúng ta được không? Yên tâm, chúng ta sẽ không gây ra chuyện gì ……” Hàn Kì cúi đầu, khẽ nhéo lên mũi Hoắc Mẫn Lăng, một cái tươi cười sáng lạn dựng lên, vỗ vỗ bộ ngực cam đoan.
“Thật sự?” căn cứ vào mạo hiểm lúc trước, Hoắc Mẫn Lăng vẫn là không quá yên tâm, hắn thật sự là sợ đám người kia sẽ lại làm ra chuyện gì không tốt với hai người……
“Ân. Yên tâm đi, chỉ cần bọn họ không có kèm hai bên ngươi, cam đoan sẽ không là đối thủ của chúng ta……” Biết Hoắc Mẫn Lăng đang lo lắng cho an toàn của mình, Phương Vu Hi trong lòng ấm áp, không tha nhéo nhéo thịt thịt trên mặt Hoắc Mẫn Lăng.
“Nga……” Vừa nghe nói như thế, Hoắc Mẫn Lăng cũng không kiên trì hỏi nữa, gật gật đầu, im lặng lướt qua đám người kia đi hướng đến cửa ra.
Nhìn thấy bóng dáng Hoắc Mẫn Lăng rời đi, trên mặt nhị thiếu nhất thời từ thiên sứ tươi cười biến thành……
= =|| ác ma mỉm cười tà ác……
Hắc hắc hắc, Mẫn Lăng [ Tiểu Tứ mắt ] không còn, xem ta làm sao thu thập đám gia khỏa các ngươi……!
─ ─|||| ngô…… Hảo, cái cười thật đáng sợ……
Đám gia khỏa này cũng coi như thông minh, còn hiểu được cái gì là nguy hiểm, còn hiểu được dưới cái cười mê người của hai tuấn mỹ nam nhân trước mắt kia mang theo ý hàm xúc gì……
Khổ, chẳng lẽ bọn họ sống không qua đêm nay sao?
Thất kinh, đám người nhìn hai bóng dáng tà ác đang chậm rãi tới gần, cả người một mảnh run sợ……
“Hắn x !! Cư nhiên dám kêu bổn thiếu gia cởi quần áo cho ngươi xem?! Ngươi muốn được chiếu cố a?!! Bổn thiếu gia đạp chết ngươi!!” Một cước đạp lên pp (vâng, là cái nam căn=.=) của bóng đen kia, Hàn đại thiếu thực không có tu dưỡng mà mắng. Hừ! Tức chết hắn ! Tên hỗn đản này!! Hại hắn thế nào cũng phải đem hết mấy lời thô tục hắn học được từ nhỏ đến lớn đều dùng tới !!
“Tốt lắm, đừng đem mấy thứ thô tục ngươi học từ nhỏ đến lớn đều nói đi ra, không có thời gian .” Phương Vu Hi mới khinh thường đi đạp người như thế, quả thực là lãng phí thời gian tra tấn người……
Hắn tôn trọng …… Là từ trên tinh thần…… đáng sợ sống không bằng chết……
Hừ……
Trong phượng nhãn hàn quang lòe lòe, hơn nữa cái cười kia không có một tia ôn ý, làm cho đám người bị đuổi tới ngõ nhỏ giữa một cái hồ lớn thoáng chốc lạnh thấu tâm……
“Ngươi, các ngươi muốn làm gì?” bóng đen vừa rồi còn uy phong bát diện giờ phút này đã không còn khí diễm khi đó nữa, giống như kẹo đường mềm nhũn, vẻ mặt hoảng sợ nhìn hai nam nhân hiện tại đang nắm giữ quyền chủ động.
“Làm gì sao ────?” kéo thật dài âm điệu, thanh âm Phương Vu Hi nhẹ hẫng không hề có chút cảm tình cứ như vậy vang lên, đem tâm của mọi người đều kéo đến điểm cao nhất.
“Hừ…… Gậy ông đập lưng ông……” Hàn Kì tiếp lời cho câu phía dưới, trên mặt tà mị lôi ra một cái tươi cười đắc ý……
“Không cần đi…… Hai vị đại ca…… Này cũng muốn thoát?” Bóng đen đơ người đứng ở tại chỗ, thân mình gầy không thành hình vừa thấy liền biết là dâm loạn đang rụt lui, hai chân thỉnh thoảng cọ lẫn nhau tìm điểm ấm. Hai tay của hắn đang bảo vệ một kiện quần lót toàn thân còn lại duy nhất……
“Không có nghe thấy ta nói sao? Cởi sạch!” Hàn Kì không kiên nhẫn quát, một tiếng này làm cho bóng đen không khỏi sợ tới mức run lên.
“Nhưng…… Nhưng là……” Cởi sạch a? Này thật sự là chướng tai gai mắt, bóng đen khó xử nắm lưng quần, do dự.
“Không có điều kiện gì để nói.” Phương Vu Hi tựa vào trên tường, hai tay hoàn trước ngực, thản nhiên liền đánh gãy hy vọng duy nhất của bóng đen.
“Không thoát liền……” Hàn Kì nắm ngón tay bẻ bẻ, xương cốt phát ra tiếng ‘Khanh khách’ đe dọa.
Bóng đen vừa thấy tư thế này, gương mặt hé ra xấu hổ lại biến thành mặt khổ qua, biển mếu máo, thập phần ủy khuất bỏ đi kiện khố……
Hiện nay, trong góc tối nho nhỏ, đang đứng một đám lõa nam toàn thân đều trần trụi , mỗi người đều cắn răng, che đi hạ thân đang không ngừng run bắn, hảo lấy được một ít lo lắng. Ánh mắt cũng len lén nhìn nhị thiếu đang đem quần áo bọn họ buộc thành chùm.
“Hai, hai vị đại, đại ca…… Ngươi, các ngươi còn, còn muốn làm, làm cái….. cái gì?” Bóng đen đã muốn bị gió đông lạnh đến độ nói không rõ, ngồi xổm trên đất, đáng thương hề hề nhìn hai vị thiếu gia.
“Này, ngoạn đủ chưa? Ta thấy bọn họ cũng chống đỡ không được ……” Hàn Kì quay đầu nhìn Phương Vu Hi, cư nhiên khó có được lòng từ bi? Hắn phát từ bi?= =|| chuyện này cũng không quá có khả năng đi…
“Ân. Hảo, đem quần áo trả lại cho bọn họ đi.” Phương Vu Hi nhìn đám nam nhân trước mặt ánh mắt lập tức tỏa ánh sáng, trong phượng nhãn hiện lên một tia âm hiểm mang ý hàm xúc.
Vừa nghe thấy muốn đem quần áo trả lại cho bọn họ, các nam nhân cao hứng muốn chết, ngoan ngoãn ngồi xổm lên. Đồng thời trong lòng đã có suy nghĩ, chờ lấy được quần áo đến đây, nhất định phải hảo hảo giáo huấn hai tiểu tử này một chút…… Nhất định phải đem bọn họ thao đến cầu xin tha thứ! Hừ!
Hàn Kì cầm trong tay một đống quần áo, long mâu hướng lên trên đầu ngắm kĩ, liền nhìn thấy một đám dây điện rậm rạp, hắc hắc…… trên khuôn mặt tuấn tú mãnh liệt xẹt qua một cái tươi cười quỷ dị……
“Hảo, trả lại cho bọn ngươi nga. Hảo hảo bảo quản nga……” Ngữ khí dặn dò, khi mọi người ở đây giương ánh mắt chờ đợi y phục trở về, chỉ thấy Hàn đại thiếu lấy tư thế duyên dáng của vận động viên ném bóng rổ, đưa tay ném toàn bộ quần áo phao đến trên đầu……
Hảo chuẩn, một cái không rơi, tất cả đều rất vững chắc nằm trên dây điện……
“A a a a a!!!! Hai tên xú tiểu tử các ngươi!!!!” Các nam nhân ngưỡng đầu, nhìn quần áo của mình bị ném ở nơi cao như vậy, không khỏi thẹn quá hóa giận.
“Nga…… Này không phải trả lại cho bọn ngươi sao?” Hàn Kì nhìn các nam nhân bộ dáng tức giận, không rõ nên nhún vai, vẻ mặt vô tội.
“Bất quá, chỉ là tự mình cầm đến mà thôi……” Phương Vu Hi thản nhiên bổ sung, vừa lòng nhìn bộ dáng các nam nhân hổn hển.
“Con mẹ nó!! Xú tiểu tử!! Ta giết các ngươi!!!” Trong đám người không biết là ai hét to một tiếng, những người còn lại vừa nghe cũng bất chấp đang trần truồng lay động ‘Đệ đệ’, lập tức sải bước hướng hai người phóng đi.
Hai người vừa thấy lập tức rời khỏi khu vực, lúc này vừa vặn có một đám nữ sinh tan lớp học ban đêm đi ngang qua, chỉ nhìn thấy nơi con đường đen thùi……= =|| uy vũ xông ra một đám lõa nam…………
“A ──────────── biến thái a!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Tội lỗi……= =|| này thật sự là hội trưởng tội lỗi……
Kêu là kêu, nhóm mm (hủ nữ=.=) cũng là làm bộ dạng lấy tay che chắn, lại còn để lại cái khe hở, tò mò nhìn cấu tạo thân thể của nam nhân……
Nga nga nga nga…… Cái kia khá lớn……
Oa…… Cái kia hảo nhỏ……
Oa…… Nguyên lai cái kia của nam nhân là cái dạng này nga……
Trong lòng âm thầm nghĩ, thậm chí còn không nghĩ qua là thốt ra.
Các nam nhân xấu hổ đứng ở ngõ nhỏ, bị tình trạng đột nhiên tới cũng sợ tới mức đều đã quên lui về, chỉ phải vác thân mình trụi lủi cứng ngắc đứng ở tại chỗ……
“Xảy ra chuyện gì?” Hoắc Mẫn Lăng nghe được tiếng kêu thảm thiết chạy lại gần đây, lăng lăng nhìn hẻm nhỏ loạn thành một đoàn.
“Không có việc gì không có việc gì, chúng ta đi ……” Nhị thiếu hi hi cười chuyển qua thân mình Hoắc Mẫn Lăng, siêu vui vẻ mỗi người nắm một bàn tay, ly khai khỏi công viên.
Ân?…… Sao lại có nhiều sách tham khảo không có mang phong bì như vậy? Hoắc Mẫn Lăng tò mò quay đầu lại, kinh ngạc nhìn các nam nhân bị nữ sinh vây thành một đoàn.
Như vậy sẽ bị hãng in ấn bắt đi nga…… (=]]]]]])
Có điểm đồng tình với đám sách tham khảo vô da kia, Hoắc Mẫn Lăng vừa đi vừa vì bọn họ cầu phúc.
Hy vọng các ngươi sẽ không bị hãng in ấn bắt đi nha……
>>Hết chương 58<<
|