Thuần Phục
|
|
Chương 21 - Lại câu dẫn người khác thử xem Hứa Diệp cứng đờ. Cái gì nên đến quả nhiên sẽ không tránh khỏi. Cậu đơn giản hạ quyết tâm mở miệng nói: "Tất cả những việc tôi làm trước đó đều là sai, thỉnh chủ nhân... trách phạt." Hưu một tiếng, roi dừng trên lưng cậu, rất nhanh nổi lên một đạo hồng ngân. Lưng đau đến mức phát run. Nhưng Hứa Diệp không dám động, cắn môi nhịn xuống. "Không hề có thành ý. Ai cho ngươi dùng thái độ có lệ này để trả lời ta?" Phía sau Sở Dục giơ tay lên, roi thứ hai trực kích hạ xuống, dấu vết mới vừa lúc song song với roi trước. Ngay sau đó, roi thứ ba quất xuống, Hứa Diệp run lên một chút, rốt cuộc nhịn không được phát ra một tiếng hô đau vỡ vụn. Cậu không nhìn thấy chủ nhân phía sau, nhưng dựa vào lực đạo của xà tiên mà có thể cảm nhận được anh không vui. Đau như muốn xé tim, tê buốt đến thấu xương khiến Hứa Diệp hoa mắt, mồ hôi lạnh ứa ra. Cậu xiết chặt tay thừa nhận, còn chưa biết móng tay đã sớm đâm rách lòng bàn tay từ bao giờ, chỉ ai thiết bi thương cố lặp lại lời nói: "Tôi sai rồi...... Chủ nhân...... Tôi sai rồi......" "Thẳng lưng lên." Nam nhân dùng cán roi đẩy đẩy xương sống của cậu, trầm giọng nói: "Hiện tại ta muốn ngươi xác định rõ ràng, nói ra ngươi đã làm sai cái gì, sau đó tiếp nhận trừng phạt. Nếu đáp án không thể khiến ta vừa lòng, ngươi sẽ phải chịu những roi không cần thiết, trả lời cho đến khi ta vừa lòng mới thôi. Nghe rõ chưa?" "Vâng, chủ nhân." Hứa Diệp kéo căng tấm lưng, nghĩ nghĩ, nói ra "Tội trạng" thứ nhất: "Làm nô lệ, tôi không nên tự ý ly khai chủ nhân." Một roi rơi vào mông trái. Phía sau, Sở Dục thản nhiên mở miệng: "Tiếp tục." "Tôi không nên đi tìm Marvin, a~~" Mông phải bị đánh đến mức nóng rực, ai, lần này còn nặng hơn so với mấy roi trước, xem ra chủ nhân của cậu có vẻ không vui về điều này. Hứa Diệp theo bản năng rụt thân thể một cái. Không đợi cậu mở miệng lần nữa, roi lại quất xuống, hoàn mỹ trùng khớp với vết roi trước. Đau đớn tăng lên gấp bội. Cậu sợ hãi lên tiếng, sương mù trong đáy mắt đều bị ép ra. "Biết vì sao ngươi ăn một roi này không?" Thanh âm nam nhân có chút lành lạnh. "...... Bởi vì tôi lộn xộn, chủ nhân." "Không muốn bị ta đập nát mông thì cũng đừng làm ta mất hứng." Sau khi chấm dứt cảnh cáo, Sở Dục nói: "Tiếp tục." "Trước mặt chủ nhân tôi không nên nói... những lời này, a~~" Roi đảo qua vùng cơ den-ta* bên trái cùng vùng mạc cơ dưới gai*, đau rát như bị con rắn xông tới và cắn một phát, lại mang chút tê dại, thân mình cậu bắt đầu phát run. "Ở câu lạc bộ, tôi không nên dùng loại thái độ này với chủ nhân, ô~~" Từ nhẫn nại đến sợ hãi kêu lên, đến rên rỉ, đau đớn khiến khóe mắt Hứa Diệp nổi lên thủy quang. Cậu không thể chống cự nam nhân này thi hành mọi thống khổ lên người cậu, cậu như con thuyền nhỏ bị cuốn vào trung tâm bão táp, lênh đênh giữa sóng lớn cùng sấm chớp rền vang mà khẩn cầu mọi thứ mau kết thúc. "Tiếp tục." Hai chữ này khiến Hứa Diệp khóc không ra nước mắt, cậu cố nhịn đau đớn trên người mà nghĩ nghĩ, nhưng lại không nghĩ ra còn làm sai cái gì nữa, đành phải nói quanh co: "Tôi không nên...... Không nên...... Muốn trốn trừng phạt, ở trên xe tự cho là thông minh ...... Câu dẫn chủ nhân." Một roi tiếp lại không rơi xuống. Bầu không khí khẩn trương và trầm mặc. Hứa Diệp không biết lần này sẽ đánh vào địa phương nào, lại không dám tự tiện lên tiếng thăm dò, chỉ có thể cả người căng thẳng cố quỳ . Bỗng nhiên, ngón tay thon dài mơn trớn cổ và cằm cậu. Thanh âm của Sở Dục như tiếng đàn violoncello vang lên: "Chưa từng có nô lệ chạy trốn từ trên tay ta, ngươi là người đầu tiên. Mặc kệ xuất phát từ lý do gì mà ngươi yêu cầu rời đi, ta đã khoan nhượng ngươi, hơn nữa còn tận lực khiến ngươi sinh hoạt bình thường và không phải chịu ảnh hưởng gì. Nhưng ngươi lại lợi dụng khoan dung của ta để khiêu khích ta. Biết rõ ta có ở đấy, lại còn cố ý tuân theo mệnh lệnh của người khác, để người ta nhìn ngươi, để người ta sờ người, quỳ dưới chân người ta." Bàn tay kia dừng ở cổ họng Hứa Diệp, hơi hơi dùng lực ép chặt, bắt buộc cậu phải hoàn toàn ngẩng đầu nhìn mình đứng phía sau. Tư thế như vậy khiến Hứa Diệp có chút khó khăn, cậu gian nan duy trì cân bằng để không bị ngã ngược về phía sau, lồng ngực trắng nõn kịch liệt phập phồng, giống như một con thiên nga bị thợ săn bóp cổ. Sở Dục trên cao nhìn cậu, hai tròng mắt đen như mực: "Trên thực tế, chỉ cần ta không đồng ý, Marvin tuyệt đối sẽ không nhận ngươi. Mà một khi ngươi ở trước mặt ta làm theo mệnh lệnh thứ ba y yêu cầu, ta sẽ triệt để bỏ qua ngươi. Ngươi cuối cùng cũng phải quỳ trước mặt ta để thỉnh cầu tha thứ của ta, chẳng qua, tuyệt sẽ không dùng phương thức đơn giản như bây giờ." Trong lòng Hứa Diệp chấn động, môi mấp máy, lại nói không nên lời, chỉ ngửa mặt nhìn nam nhân, có vài phần hối hận, lại có vài phần sợ hãi. Cậu biết hàm nghĩa của từ "Bỏ qua", có nghĩa là thế giới của cậu sẽ giống như cốc thủy tinh bị rơi, bị vỡ tan tành. Cậu thiếu chút nữa đã chạm vào điểm mấu chốt của Sở Dục, tự cho là thông minh đem bản thân mình bức đến đường cùng. Nam nhân hơi buông lỏng bàn tay, ngón tay thon dài vuốt ve hầu kết của cậu: "Tuy rằng ta không có kinh nghiệm, bất quá đối với các vật nhỏ thích chạy trốn, bình thường, các chủ nhân sẽ có vài loại phương thức quản giáo. Thứ nhất, giam cầm, đem nô lệ triệt để để giam lại. Thứ hai, quất roi, khiến nó dùng thân thể đau đớn để nhớ rõ. Thứ ba, bẻ gãy, bẻ gãy móng vuốt hoặc là cánh mà nó dùng để chạy trốn. Thứ tư, phá hủy. Đương nhiên, phương thức phá hủy có rất nhiều chủng loại, trong đó không thiếu các phương pháp vẫn có thể bảo đảm sinh mệnh, tỷ như sử dụng một số loại thuốc đặc chế, khiến nó không còn khả năng khống chế mà phải ỷ lại, phải lệ thuộc." Anh dừng một chút: "Nô lệ, đừng ép ta dùng các phương thức ta không thích để đối xử với ngươi, hậu quả như vậy không phải là điều mà ngươi có thể chịu được." Trình độ trên phương diện tâm lý học của các DOM đứng đầu đã đạt tới đỉnh cao. Sở Dục rất rõ ràng dùng ngôn ngữ như thế nào thì có thể tạo ra khẩn trương cùng áp lực. Anh nói rất chậm, mỗi một lời phảng phất như kim châm vô hình đâm vào tai người nghe. Thời điểm nói đến phương thức thứ tư, anh bất động thanh sắc nhìn lướt qua nam nhân trần trụi đang quỳ trên mặt đất, không ngoài ý muốn nhìn thấy thần sắc hoảng sợ trong mắt đối phương cùng với làn da run rẩy nhè nhẹ. Hứa Diệp đang kinh hoảng. Khi cậu nơm nớp lo sợ nói ra "Chủ nhân, tôi sẽ không tái phạm ......", Sở Dục nhếch nhếch môi cười. Anh nói cũng không phải là hư cấu, anh có năng lực làm được những chuyện kia. Bất quá anh chưa bao giờ dùng phương thức này để trói buộc người khác. Nhưng mà tính tình của dã nô lệ cần có uy hiếp và tạo áp lực để quản giáo, khiến cho cậu phải phục tùng tuyệt đối trước quyền uy của chủ nhân. Anh sở dĩ nói như vậy, chính vì mục đích khiến cho tâm lý Hứa Diệp bị bẻ gãy, khiến cậu buông bỏ mọi thứ mà lệ thuộc vào anh. "Nô lệ, ta tha thứ những chuyện ngươi đã làm khiến ta không vui." Sở Dục buông cậu ra, trầm giọng nói: "Chỉ duy nhất một lần này." "Cám ơn ngài, chủ nhân." Trên mặt Hứa Diệp có chút hồng. Cậu hiện tại triệt để hối hận. Sớm biết lượn một vòng cuối cùng vẫn trở lại bên cạnh anh, tội gì còn phải tự làm tự chịu bị đánh một trận...... "Theo ta xuống lầu." Nam nhân buông roi, đi xuống lầu, cậu lập tức đứng dậy đuổi kịp, liên lụy đến những cơ nhục trên người vừa phải chịu roi đánh, đau đến mức nhe răng trợn mắt. Đi đến trước cánh cửa tầng ba, bước chân Hứa Diệp ngừng lại, cậu nhẹ giọng kêu: "...... Chủ nhân?" Đó là phòng ngủ của Sở Dục. Cũng là khu vực anh đã từng nói không cho cậu bước vào. "Bước vào." Nam nhân đẩy cửa vào trước. Hai mươi bốn đèn thiên nga màu xám bạc thắp sáng cả gian phòng ngủ. Vẫn là sắc thái đen trắng xám, trầm ổn mà lão luyện. Bắt mắt nhất hẳn là chiếc giường siêu lớn màu đen trắng đan xen ở chính giữa phòng, trên sàn trải thảm nhung dê trắng sữa, Hứa Diệp chân trần đạp lên, cảm nhận được lông dê mịn màng cùng mềm mại. Sở Dục ngồi trên một chiếc ghế mềm, chỉ chỉ cánh cửa bên trong phòng ngủ kia, phân phó nói: "Đi xả đầy nước trong bồn tắm, sau đó tới gọi ta." Hứa Diệp lên tiếng trả lời rồi đi vào, thử nước ấm, bắt đầu xả nước vào bồn tắm mát xa. Thời gian nhàn rỗi nhưng đôi mắt cũng không chịu nhàn rỗi, tranh thủ nhìn nhìn ngó ngó xung quanh phòng tắm cực lớn. Đây là lần đầu tiên cậu được cho phép bước vào địa bàn cá nhân của Sở Dục, ách, được rồi, cả căn nhà này đều là của anh, thế nhưng...... Đây là lần đầu tiên cậu được cho phép bước vào nơi có tính tư mật cao như thế này. Càng tiếp cận gần anh hơn. Ngay cả gạch men trong phòng tắm cũng là màu sắc đen trắng xám, những màu sắc Sở Dục dùng để trang hoàng thật đúng là đơn điệu ngoài dự đoán của mọi người, hay nên nói là cũ kỹ cứng nhắc? Trong lòng nghĩ nghĩ là được, Tiểu Diệp Tử, bằng không thì ngươi sẽ bị chủ nhân của ngươi đánh đó – cha ruột thân ái của ngươi – Mặc Thanh Thành. Bồn tắm lớn như vậy rõ ràng không phải dành cho một người dùng. Dục bào sạch sẽ được đặt chỉnh tề trên giá, vậy mà lại có hai bộ. Trừ bỏ quan hệ chủ nô 1vs1, lấy thân phận của Sở Dục, anh hẳn còn có thể có tình cảm giao thiệp bình thường đi. Có lẽ anh cũng sẽ đưa người khác về nhà qua đêm? Nam, hay là...... nữ? Đại não Hứa Diệp nhất thời mở rộng, nghĩ đến bộ dáng Sở Dục cùng người khác tắm uyên ương, ngực có chút buồn bã. Bất tri bất giác đem cái nhân vật hư cấu kia đổi thành chính mình, trên mặt nhất thời hồng hồng một mảnh. Cậu lắc lắc đầu, đem vài hình ảnh kia hất ra ngoài, đánh giá vài cái chai lọ vừa lấy trên kệ. So sánh với những thứ rực rỡ muôn màu trong phòng khách và phòng tắm chuẩn bị cho cậu, ở đây ít hơn rất nhiều, một dãy sản phẩm thế nhưng lại cùng một nhãn hiệu, còn là loại không mùi. Trong đó một lọ sắp dùng hết, sớm có một cái bình khác mới tinh và giống như đúc đặt bên cạnh. Ở phương diện này, anh thật đúng là cứng nhắc cổ hủ đi...... Nga, là chung thủy một lòng.... Hứa Diệp soi gương nhìn nhìn những vết roi sau người mình. Hai đạo dấu vết trên mông đặc biệt dễ khiến người khác chú ý, vừa chạm liền đau. Hai dấu vết đó đều màu hồng tiên diễm, nhưng lại không rách da. Như vậy xem ra Sở Dục vẫn thủ hạ lưu tình. Nhìn thấy nước đã được xả đầy, cậu vặn lại vòi nước, đi ra ngoài, quỳ xuống trước mặt Sở Dục: "Chủ nhân, có thể tắm rồi." Cậu vốn cho rằng nam nhân sẽ để cậu quay về phòng ngủ của cậu, không ngờ đối phương đứng dậy, đi đến cửa phòng tắm, quay đầu nhìn cậu một cái, nói: "Còn không mau qua đây?" Hứa Diệp sửng sốt, lập tức theo vào. Hơi nước thật dày khiến không khí của phòng tắm có vài phần mông lung, thân thể trần trụi cảm nhận được hơi nước ẩm ướt. Hứa Diệp thấy chủ nhân im lặng đứng trước mặt và chằm chằm mình, có chút không biết làm sao. Trong đầu nhanh chóng tìm xem có phải có chỗ nào mình làm không đúng hay không, lại không thu hoạch được gì. Thấy bộ dáng cậu kích động lại bối rối, Sở Dục không khỏi cười cười: "Thật đúng là nô lệ không nhạy bén." Nói xong đưa ra mệnh lệnh: "Cởi quần áo." Hứa Diệp cúi đầu, thoáng nhìn qua thân thể trần như nhộng của mình, kinh ngạc giương mắt, thấy thần sắc bất đắc dĩ trong mắt nam nhân "Ngươi ngu ngốc sao?!", nhất thời hồng hồng cả mặt, đưa tay cởi cúc áo của Sở Dục. Quần áo cởi xuống, nửa người trên của nam nhân lộ ra, cơ nhục rắn chắc, đường cong xinh đẹp. Quả nhiên là mặc quần áo có vẻ thon gầy, nhưng cởi ra sẽ thấy hình thể rất có thịt nha, đối lập rõ ràng như vậy khiến Hứa Diệp có vẻ yếu thế hơn rất nhiều, trong lòng cậu hối hận vì cái gì mình không duy trì tập thể hình. Kế tiếp là quần, còn có...... quần lót. Thời điểm tay chân Hứa Diệp rón rén giúp chủ nhân của cậu cởi ra, tầm mắt dừng ở vật đặc trưng nam tính nào đó, màu đỏ hồng lan từ cổ đến lỗ tai cậu. Cậu nhanh chóng dời đi ánh mắt, đùa nghịch quần áo trong tay, muốn đem chúng nó gấp gọn gàng. Nhưng cậu cho tới bây giờ chưa từng làm qua mấy loại việc nhà như gấp quần áo, có chút chưa nắm rõ ràng được. Nam nhân dùng chân thử nước ấm, sau đó ngồi vào bồn tắm, đầu tựa vào cái gối da màu đen, cánh tay tùy ý khoát lên bệ bồn tắm, dùng thanh âm có chút biếng nhác mệnh lệnh nói: "Đem quần áo đặt ở bên kia, lại đây." Hứa Diệp có chút co quắp đi đến bên cạnh bồn tắm siêu lớn. Vừa rồi, trong nháy mắt thấy Sở Dục lỏa thể, cái thứ giữa hai chân cậu liền không tự giác nhếch đầu lên, thế nhưng lại có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng. Lúc này cậu ngay cả nhìn cũng không dám nhìn đối phương, chỉ có thể cúi đầu dời đi lực chú ý: "Chủ nhân, ngài cần tinh dầu hay là sữa tắm...... a~~" Thình lình, người nọ lại trực tiếp đem cậu kéo vào trong bồn tắm. Vách bồn trơn ướt, Hứa Diệp giãy dụa ngồi dậy, ngay cả đầu cũng bị ướt. Sở Dục ngồi đối diện với cậu, ánh mắt đảo qua cái thứ dâng trào giữa hai chân cậu, nhếch môi cười nói: "Tiểu nô lệ, ngươi đây là đang đối với chủ nhân của ngươi tâm hoài bất quỹ(có ý xấu trong lòng)?"
|
Chương 22 - Ngoại trừ rên rỉ, cái gì cũng không được làm Hứa Diệp xấu hổ đến mức toàn thân đều cứng nhắc, mặt đỏ như muốn thiêu đốt. Cậu không dám lộn xộn, lui vào một góc bồn tắm, cúi đầu, tận lực khiến nhiệt lưu không chịu khống chế trong cơ thể mình bình ổn lại. Ai ngờ Sở Dục không định buông tha cậu, một tiếng "Lại đây" khiến cậu khóc không ra nước mắt. Bồn tắm lớn rất trơn, cậu phải dùng cả tay cả chân để dịch chuyển từng chút từng chút, quỳ trước mặt nam nhân. Tầm mắt cậu lại lướt qua bộ phận trầm tĩnh ngủ dưới thân anh, trong lòng uể oải đến tột đỉnh. Chủ nhà căn bản không có phản ứng đối với cậu a~~! Cố tình bản thân mình lại phóng đãng thành cái dạng này? Còn dám nói mình lãnh đạm sao? "Xoay người lại, đưa lưng về phía ta, ngồi xuống." Sở Dục biếng nhác tựa vào vách bồn tắm, đôi chân thon dài tùy ý tách ra, dòng nước ấm áp khiến cả người anh thả lỏng thư thái hẳn lên, biểu tình cũng nhu hòa hơn rất nhiều. Hứa Diệp chịu đựng đau đớn trên người, dựa theo mệnh lệnh của anh mà ngồi xuống, liền bị một bàn tay ôm chặt, thân thể trực tiếp đổ về phía sau, dán vào lồng ngực kiên cố. Cậu hoảng sợ, vừa định ngồi thẳng, liền nghe thấy thanh âm trầm thấp của nam nhân từ sau tai truyền đến: "Đừng động." Sở Dục buông eo cậu ra, đem đầu cậu đẩy đẩy về phía sau, vừa lúc tựa vào vai mình. Cảm giác được người trong lòng khẩn trương, anh cười nói: "Thả lỏng." Giờ phút này, Hứa Diệp căn bản không thả lỏng được. Khoảng cách quá mức gần gũi, cậu thậm chí có thể cảm giác được nhịp tim và hô hấp của Sở Dục. Mỗi một ma sát nho nhỏ trên làn da trần trụi giống như sóng biển trào dâng, trêu chọc dục vọng của cậu. Huống chi, đôi tay kia còn lưu luyến trên thân thể cậu, đem sữa tắm vẽ loạn trên người cậu, cố ý mà vô tình cọ qua dục vọng sôi sục của cậu. "Chủ nhân......" Hứa Diệp bị dày vò mà nhịn không được, lên tiếng. "Ân?" Nam nhân phía sau đáp lại bên tai cậu, hơi thở phun lên lỗ tai, kích thích khiến cậu run rẩy. "Chủ nhân...... tôi...... thật khó chịu......" Không được phép nên cậu không dám lấy tay động chạm, chỉ khó nhịn mà cuộn tròn ngón chân. "Cho nên?" Sở Dục biết rõ còn cố hỏi. "Tôi có thể hay không...... lấy tay......" Lời của Hứa Diệp còn chưa dứt, cậu bỗng nhiên thở gấp thành tiếng, nguyên nhân chính là dục vọng căng phồng của mình bị tay người kia khinh dễ. "Lấy tay, như thế này sao?" Nam nhân dùng ngón tay dính sữa tắm vỗ về chơi đùa tiểu huynh đệ thoạt nhìn tuấn tú của cậu, động tác mười phần nhẹ nhàng chậm rãi, đem mọi cảm xúc khống chế ở mức độ chưa đủ để cao trào. "Ô...ô..." Động tác như vậy khiến cậu cơ hồ muốn khóc, Hứa Diệp cảm thấy mình sắp điên rồi, trước mắt mơ mơ hồ hồ, tất cả đều là ảo ảnh, đầu óc đã không thể suy nghĩ, chỉ muốn nhanh hơn, mạnh hơn, còn có đụng chạm nhiều hơn, khiến cậu có thể đem động dục ồn ào huyên náo kia phát tiết ra ngoài. Cậu thở một hơi, lên tiếng: "Cầu ngài, để cho tôi bắn...... Cầu ngài......" "Không cho." Thanh âm đè thấp càng thêm ái muội, Sở Dục cố ý cắn cắn vành tai Hứa Diệp, môi khẽ liếm răng khẽ nghiền, cảm giác được người trong lòng run rẩy thở dốc, càng ác liệt xoa nắn nhũ hoa đứng thẳng trên ngực cậu: "Không cho động thủ, không cho cao trào, không cho nói chuyện. Nô lệ, từ giờ trở đi, trong gian phòng tắm này, ngoại trừ rên rỉ, cái gì cũng không được làm. Thân thể của ngươi hoàn toàn thuộc về ta, nhớ kỹ điểm này." Này so với trừng phạt còn muốn dày vò hơn. Nếu có thể chọn, Hứa Diệp nguyện ý để anh đánh cậu mấy roi, ít nhất đau đến thống khoái. Mỗi một mệnh lệnh của Sở Dục đối với cậu đều là phép tắc tất yếu phải tuân thủ, anh muốn cậu như thế nào, cậu phải như thế. Người nọ thống trị hết tất cả. Giờ phút này, tiểu nô lệ đáng thương sớm đã yếu đuối ngã vào lồng ngực người phía sau, người cậu như bị châm lửa, mỗi một nơi đều mẫn cảm cực kỳ. Bàn tay nam nhân vuốt ve qua mỗi tấc trên làn da của cậu, khiêu khích khiến cậu động tình mà rên rỉ, thanh âm kia vừa yếu đuối vừa yêu mị, còn mang theo tiếng nức nở đè nén, phập phồng vang vọng trong phòng tắm. Dục vọng không ngừng tích lũy, nóng bỏng muốn phát tiết, lại bởi vì mệnh lệnh kia mà không thể không cố áp chế xuống. Hứa Diệp đau khổ chịu đựng, phát ra tiếng "Ô ô" gào thét, tại thời điểm cậu cảm thấy mình sắp chết, Sở Dục rốt cuộc ngừng tay, để cậu dựa vào lòng mình. Hứa Diệp há miệng thở hổn hển, liều mạng bắt buộc mình bình tĩnh trở lại. Qua một hồi lâu, tiểu huynh đệ đang ở tư thế oai hùng của cậu mới thoáng cúi đầu. Cậu im lặng ngồi dựa lưng vào người nọ, dòng nước trong bồn tắm mát xa chậm rãi chảy quanh thân thể vừa mới sôi trào của cậu, khiến cậu dần dần trầm tĩnh lại. "Đem người rửa sạch sẽ." Lại ngồi một lát, Sở Dục đưa ra mệnh lệnh. Bởi vì không được nói chuyện, Hứa Diệp yên lặng bò ra khỏi bồn tắm lớn, đi tắm bằng vòi hoa sen, đang muốn mở nước lạnh dập tắt toàn bộ dục vọng, lại bị Sở Dục đẩy sang vòi nước ấm, nam nhân nhìn cậu nói: "Muốn bị cảm như thế, lần sau ta sẽ bắt ngươi ngâm nước lạnh một đêm." Hứa Diệp cúi đầu, ngoài ý muốn nhìn thấy dục vọng ngẩng đầu của Sở Dục, nhất thời mắt trừng lớn. Vừa rồi cậu bị chà đạp đến mức nhũn như bùn, hoàn toàn không có tinh lực để chú ý động tĩnh phía sau, như vậy xem ra, chủ nhân của cậu cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác đối với cậu. Nhận thức này khiến trong lòng cậu vô cũng vui sướng. Cậu nâng mặt nhìn về phía Sở Dục, ánh mắt lượng lượng. Thấy cậu như vậy, nam nhân không khỏi cười: "Ta tựa hồ đã chứng minh cho ngươi thấy, ta cũng không lãnh đạm. Chỉ là tạm thời không muốn sử dụng ngươi mà thôi." Anh dừng một chút: "Vừa rồi ngươi làm rất tốt. Làm nô lệ, tất yếu phải có độ kiềm chế nhất định. Để chủ nhân sung sướng mà nhẫn nại dục vọng của mình. Từ hôm nay trở đi, nếu không có sự cho phép của ta, ngươi không được tự an ủi, phía trước hay mặt sau đều không được, nghe rõ chưa?" Hứa Diệp đỏ mặt gật gật đầu. Tắm sạch sẽ xong, cậu giúp Sở Dục lau khô thân thể, mặc áo ngủ, sau đó lau khô bản thân, dựa theo phân phó rút hết nước trong bồn tắm, nhanh chóng cọ rửa sạch sẽ, sau đó thu xếp lại mấy chai lọ. Thời điểm cậu đi ra, nam nhân đang ngồi trên giường, trong tay cầm một dây xích màu bạc, độ dầy khoảng hai ngón tay. Một đầu dây xích buộc ở chân giường, một đầu khác là vòng da mềm mềm màu nâu. Thấy nam nhân vỗ vỗ chân, Hứa Diệp lập tức đi qua, quỳ xuống. "Đeo vào chân phải của ngươi." Sở Dục đem bộ vòng da kia đưa cho cậu: "Không cần thắt chặt, đây không phải là trói buộc ngươi. Vốn ta định dùng vòng cổ, nhưng xét thấy biểu hiện ngươi vừa rồi không tồi, ta đổi chủ ý. Ta sẽ không khóa lại, buổi tối ngươi đi tiểu đêm và sáng sớm ngày mai ngươi dậy chuẩn bị bữa sáng có thể tự lấy xuống." Nói xong anh chỉ chỉ sàn bên giường: "Đêm nay ngươi ngủ ở đây." Trên mặt đất có thảm dày, hơn nữa nam nhân còn chuẩn bị gối đầu và chăn cho cậu, tuy rằng không bằng giường, nhưng nằm cũng không có gì không thoải mái. Trên chân buộc vòng da cũng không tạo thành gánh nặng gì cho cơ thể, nhưng lại khiến Hứa Diệp cảm thấy đó là một loại dấu hiệu, dấu hiệu của lòng trung thành. Cậu thuộc về người kia. Bên trong phòng ngủ thực im lặng, chỉ có tiếng hít thở của hai người. Thời gian không còn sớm, mọi việc phát sinh hôm nay khiến tinh lực của Hứa Diệp hao tổn nhiều lắm, Hứa Diệp rất nhanh liền ngủ say. Thời điểm tỉnh lại, phòng vẫn tối như biển đêm, bức màn trong phòng ngủ của Sở Dục có thể che được ánh sáng, khiến cậu không phân biệt được thời gian. Chờ khi nhìn rõ đồng hồ báo thức dạ quang mà tối hôm qua đã cố ý đặt bên cạnh, cậu kinh hoàng đến mức ra mồ hôi lạnh cả người. 7:50. Sở Dục không cho phép cậu đặt điện thoại bên cạnh khi ngủ, cậu lại không thể đặt đồng hồ báo thức lúc 7h vì sẽ đánh thức chủ nhân, lúc này tỉnh lại hoàn toàn dựa vào đồng hồ sinh học. Tay chân Hứa Diệp rón rén đứng dậy, cởi bỏ vòng da, nhanh chóng lẻn xuống dưới lầu bật bếp, lấy trứng gà, bacon và bánh mì từ trong tủ lạnh, luống cuống chân tay bắt đầu làm bữa sáng. Bên này sữa đã được làm nóng trong lò vi sóng, cậu lại thấy bên kia trứng rán đã sắp cháy trên chảo, sốt ruột trong lòng nên không để ý, nửa ly sữa nóng bỏng đổ vào tay trái, làn da trên mu bàn tay nháy mắt liền đỏ. Cậu nhanh chóng mở vòi nước, đưa tay ngâm nước lạnh một lát, đau như bị rất nhiều kim đâm vào tay vậy. Tám giờ đúng, thời điểm Sở Dục xuống lầu, Hứa Diệp miễn miễn cưỡng cưỡng làm xong bữa sáng. Cậu liếc liếc mắt nhìn trứng rán quá chín mà hơi hơi cháy kia, có chút thấp thỏm đứng bên cạnh bàn nói: "Chủ nhân sớm an." Nam nhân rất nhanh nhận thấy hôm nay có chút dị thường. Tầm mắt anh đảo qua phòng bếp, bàn ăn, còn có nô lệ của anh, sau đó bất động thanh sắc ngồi xuống, vỗ vỗ chân. Thời điểm Hứa Diệp quỳ xuống mới phát hiện tạp dề trên người mình chưa cởi ra. Cậu vươn tay muốn tháo nút thắt đằng sau, vô tình chạm đến nơi vừa rồi bị phỏng, theo bản năng hít vào một hơi. Trong lòng cậu cứng lại, tuy rằng lần này động tĩnh rất nhẹ, nhưng cậu không xác định được chủ nhân có nghe thấy hay không. Hứa Diệp giương mắt nhìn vẻ mặt của anh, phát hiện con ngươi màu đen của Sở Dục đang nhìn chằm chằm mình, trong tay cầm một miếng bánh mì. Hứa Diệp nâng hai tay nhận lấy, cố ý đem mu tay úp xuống, lại bị bắt lấy cổ tay trái. Cậu run lên một chút, bánh mì rơi xuống đất. Sở Dục lật bàn tay trái của cậu, trên mu bàn tay hồng hồng một mảnh, trên làn da trắng nõn có vẻ đặc biệt chói mắt: "Sao lại thế này?" "Không cẩn thận cầm cốc sữa nóng." Hứa Diệp thập phần uể oải bồi thêm một câu: "Thực xin lỗi, chủ nhân, tôi sai rồi." "Ngươi cảm giác ngươi sai ở đâu ?" Cậu do dự một chút, chậm rãi nói: "Cơ thể của tôi...... là của chủ nhân , tôi không nên tự tiện ...... ân...... thụ thương." Nam nhân bị lời của cậu chọc cười: "Ngươi vì làm bản thân bị thương nên giải thích với ta sao?" Hứa Diệp ngửa mặt, ngốc lăng nhìn anh. Đôi mắt như nai con kia rõ ràng đang hỏi "Chẳng lẽ không phải vậy?" Sở Dục nhìn nhìn tay cậu, nói: "Nếu ta không phát hiện, ngươi định cứ như vậy gạt ta?" Nói xong anh đứng dậy nói: "Theo ta lại đây." Hứa Diệp nơm nớp lo sợ theo y lên tầng bốn, vào trong Lồng Sắt. Nghĩ đến mới sáng sớm đã bị ăn roi, chân cậu có chút nhuyễn. Nam nhân tìm kiếm trong ngăn kéo một lúc, về phần lấy cái gì cậu không dám xem, chỉ cúi đầu quỳ . Sở Dục ngồi xuống cái ghế trước mặt cậu, nói: "Đưa tay cho ta." Hứa Diệp tưởng rằng mình sắp bị đánh, run rẩy duỗi tay phải ra, kết quả bị tay đối phương đập một cái: "Tay trái." Ngoài dự đoán, thuốc mỡ lạnh lạnh được xoa nhẹ trên mu bàn tay cậu. Hứa Diệp cắn môi, biểu tình có chút xấu hổ, lông mi chớp chớp vài cái, nhỏ giọng nói: "Cám ơn chủ nhân." "Trước cứ nhớ kỹ trừng phạt lần này." Sở Dục một mặt bôi thuốc bỏng cho cậu, một mặt nói: "Làm bản thân bị thương còn định gạt chủ nhân, tiểu nô lệ, ngươi cần được cẩn thận giáo dục lại một chút." Mặt Hứa Diệp suy sụp, rầu rĩ nói: "Vâng, chủ nhân......"
|
Chương 22 - Ngoại trừ rên rỉ, cái gì cũng không được làm Hứa Diệp xấu hổ đến mức toàn thân đều cứng nhắc, mặt đỏ như muốn thiêu đốt. Cậu không dám lộn xộn, lui vào một góc bồn tắm, cúi đầu, tận lực khiến nhiệt lưu không chịu khống chế trong cơ thể mình bình ổn lại. Ai ngờ Sở Dục không định buông tha cậu, một tiếng "Lại đây" khiến cậu khóc không ra nước mắt. Bồn tắm lớn rất trơn, cậu phải dùng cả tay cả chân để dịch chuyển từng chút từng chút, quỳ trước mặt nam nhân. Tầm mắt cậu lại lướt qua bộ phận trầm tĩnh ngủ dưới thân anh, trong lòng uể oải đến tột đỉnh. Chủ nhà căn bản không có phản ứng đối với cậu a~~! Cố tình bản thân mình lại phóng đãng thành cái dạng này? Còn dám nói mình lãnh đạm sao? "Xoay người lại, đưa lưng về phía ta, ngồi xuống." Sở Dục biếng nhác tựa vào vách bồn tắm, đôi chân thon dài tùy ý tách ra, dòng nước ấm áp khiến cả người anh thả lỏng thư thái hẳn lên, biểu tình cũng nhu hòa hơn rất nhiều. Hứa Diệp chịu đựng đau đớn trên người, dựa theo mệnh lệnh của anh mà ngồi xuống, liền bị một bàn tay ôm chặt, thân thể trực tiếp đổ về phía sau, dán vào lồng ngực kiên cố. Cậu hoảng sợ, vừa định ngồi thẳng, liền nghe thấy thanh âm trầm thấp của nam nhân từ sau tai truyền đến: "Đừng động." Sở Dục buông eo cậu ra, đem đầu cậu đẩy đẩy về phía sau, vừa lúc tựa vào vai mình. Cảm giác được người trong lòng khẩn trương, anh cười nói: "Thả lỏng." Giờ phút này, Hứa Diệp căn bản không thả lỏng được. Khoảng cách quá mức gần gũi, cậu thậm chí có thể cảm giác được nhịp tim và hô hấp của Sở Dục. Mỗi một ma sát nho nhỏ trên làn da trần trụi giống như sóng biển trào dâng, trêu chọc dục vọng của cậu. Huống chi, đôi tay kia còn lưu luyến trên thân thể cậu, đem sữa tắm vẽ loạn trên người cậu, cố ý mà vô tình cọ qua dục vọng sôi sục của cậu. "Chủ nhân......" Hứa Diệp bị dày vò mà nhịn không được, lên tiếng. "Ân?" Nam nhân phía sau đáp lại bên tai cậu, hơi thở phun lên lỗ tai, kích thích khiến cậu run rẩy. "Chủ nhân...... tôi...... thật khó chịu......" Không được phép nên cậu không dám lấy tay động chạm, chỉ khó nhịn mà cuộn tròn ngón chân. "Cho nên?" Sở Dục biết rõ còn cố hỏi. "Tôi có thể hay không...... lấy tay......" Lời của Hứa Diệp còn chưa dứt, cậu bỗng nhiên thở gấp thành tiếng, nguyên nhân chính là dục vọng căng phồng của mình bị tay người kia khinh dễ. "Lấy tay, như thế này sao?" Nam nhân dùng ngón tay dính sữa tắm vỗ về chơi đùa tiểu huynh đệ thoạt nhìn tuấn tú của cậu, động tác mười phần nhẹ nhàng chậm rãi, đem mọi cảm xúc khống chế ở mức độ chưa đủ để cao trào. "Ô...ô..." Động tác như vậy khiến cậu cơ hồ muốn khóc, Hứa Diệp cảm thấy mình sắp điên rồi, trước mắt mơ mơ hồ hồ, tất cả đều là ảo ảnh, đầu óc đã không thể suy nghĩ, chỉ muốn nhanh hơn, mạnh hơn, còn có đụng chạm nhiều hơn, khiến cậu có thể đem động dục ồn ào huyên náo kia phát tiết ra ngoài. Cậu thở một hơi, lên tiếng: "Cầu ngài, để cho tôi bắn...... Cầu ngài......" "Không cho." Thanh âm đè thấp càng thêm ái muội, Sở Dục cố ý cắn cắn vành tai Hứa Diệp, môi khẽ liếm răng khẽ nghiền, cảm giác được người trong lòng run rẩy thở dốc, càng ác liệt xoa nắn nhũ hoa đứng thẳng trên ngực cậu: "Không cho động thủ, không cho cao trào, không cho nói chuyện. Nô lệ, từ giờ trở đi, trong gian phòng tắm này, ngoại trừ rên rỉ, cái gì cũng không được làm. Thân thể của ngươi hoàn toàn thuộc về ta, nhớ kỹ điểm này." Này so với trừng phạt còn muốn dày vò hơn. Nếu có thể chọn, Hứa Diệp nguyện ý để anh đánh cậu mấy roi, ít nhất đau đến thống khoái. Mỗi một mệnh lệnh của Sở Dục đối với cậu đều là phép tắc tất yếu phải tuân thủ, anh muốn cậu như thế nào, cậu phải như thế. Người nọ thống trị hết tất cả. Giờ phút này, tiểu nô lệ đáng thương sớm đã yếu đuối ngã vào lồng ngực người phía sau, người cậu như bị châm lửa, mỗi một nơi đều mẫn cảm cực kỳ. Bàn tay nam nhân vuốt ve qua mỗi tấc trên làn da của cậu, khiêu khích khiến cậu động tình mà rên rỉ, thanh âm kia vừa yếu đuối vừa yêu mị, còn mang theo tiếng nức nở đè nén, phập phồng vang vọng trong phòng tắm. Dục vọng không ngừng tích lũy, nóng bỏng muốn phát tiết, lại bởi vì mệnh lệnh kia mà không thể không cố áp chế xuống. Hứa Diệp đau khổ chịu đựng, phát ra tiếng "Ô ô" gào thét, tại thời điểm cậu cảm thấy mình sắp chết, Sở Dục rốt cuộc ngừng tay, để cậu dựa vào lòng mình. Hứa Diệp há miệng thở hổn hển, liều mạng bắt buộc mình bình tĩnh trở lại. Qua một hồi lâu, tiểu huynh đệ đang ở tư thế oai hùng của cậu mới thoáng cúi đầu. Cậu im lặng ngồi dựa lưng vào người nọ, dòng nước trong bồn tắm mát xa chậm rãi chảy quanh thân thể vừa mới sôi trào của cậu, khiến cậu dần dần trầm tĩnh lại. "Đem người rửa sạch sẽ." Lại ngồi một lát, Sở Dục đưa ra mệnh lệnh. Bởi vì không được nói chuyện, Hứa Diệp yên lặng bò ra khỏi bồn tắm lớn, đi tắm bằng vòi hoa sen, đang muốn mở nước lạnh dập tắt toàn bộ dục vọng, lại bị Sở Dục đẩy sang vòi nước ấm, nam nhân nhìn cậu nói: "Muốn bị cảm như thế, lần sau ta sẽ bắt ngươi ngâm nước lạnh một đêm." Hứa Diệp cúi đầu, ngoài ý muốn nhìn thấy dục vọng ngẩng đầu của Sở Dục, nhất thời mắt trừng lớn. Vừa rồi cậu bị chà đạp đến mức nhũn như bùn, hoàn toàn không có tinh lực để chú ý động tĩnh phía sau, như vậy xem ra, chủ nhân của cậu cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác đối với cậu. Nhận thức này khiến trong lòng cậu vô cũng vui sướng. Cậu nâng mặt nhìn về phía Sở Dục, ánh mắt lượng lượng. Thấy cậu như vậy, nam nhân không khỏi cười: "Ta tựa hồ đã chứng minh cho ngươi thấy, ta cũng không lãnh đạm. Chỉ là tạm thời không muốn sử dụng ngươi mà thôi." Anh dừng một chút: "Vừa rồi ngươi làm rất tốt. Làm nô lệ, tất yếu phải có độ kiềm chế nhất định. Để chủ nhân sung sướng mà nhẫn nại dục vọng của mình. Từ hôm nay trở đi, nếu không có sự cho phép của ta, ngươi không được tự an ủi, phía trước hay mặt sau đều không được, nghe rõ chưa?" Hứa Diệp đỏ mặt gật gật đầu. Tắm sạch sẽ xong, cậu giúp Sở Dục lau khô thân thể, mặc áo ngủ, sau đó lau khô bản thân, dựa theo phân phó rút hết nước trong bồn tắm, nhanh chóng cọ rửa sạch sẽ, sau đó thu xếp lại mấy chai lọ. Thời điểm cậu đi ra, nam nhân đang ngồi trên giường, trong tay cầm một dây xích màu bạc, độ dầy khoảng hai ngón tay. Một đầu dây xích buộc ở chân giường, một đầu khác là vòng da mềm mềm màu nâu. Thấy nam nhân vỗ vỗ chân, Hứa Diệp lập tức đi qua, quỳ xuống. "Đeo vào chân phải của ngươi." Sở Dục đem bộ vòng da kia đưa cho cậu: "Không cần thắt chặt, đây không phải là trói buộc ngươi. Vốn ta định dùng vòng cổ, nhưng xét thấy biểu hiện ngươi vừa rồi không tồi, ta đổi chủ ý. Ta sẽ không khóa lại, buổi tối ngươi đi tiểu đêm và sáng sớm ngày mai ngươi dậy chuẩn bị bữa sáng có thể tự lấy xuống." Nói xong anh chỉ chỉ sàn bên giường: "Đêm nay ngươi ngủ ở đây." Trên mặt đất có thảm dày, hơn nữa nam nhân còn chuẩn bị gối đầu và chăn cho cậu, tuy rằng không bằng giường, nhưng nằm cũng không có gì không thoải mái. Trên chân buộc vòng da cũng không tạo thành gánh nặng gì cho cơ thể, nhưng lại khiến Hứa Diệp cảm thấy đó là một loại dấu hiệu, dấu hiệu của lòng trung thành. Cậu thuộc về người kia. Bên trong phòng ngủ thực im lặng, chỉ có tiếng hít thở của hai người. Thời gian không còn sớm, mọi việc phát sinh hôm nay khiến tinh lực của Hứa Diệp hao tổn nhiều lắm, Hứa Diệp rất nhanh liền ngủ say. Thời điểm tỉnh lại, phòng vẫn tối như biển đêm, bức màn trong phòng ngủ của Sở Dục có thể che được ánh sáng, khiến cậu không phân biệt được thời gian. Chờ khi nhìn rõ đồng hồ báo thức dạ quang mà tối hôm qua đã cố ý đặt bên cạnh, cậu kinh hoàng đến mức ra mồ hôi lạnh cả người. 7:50. Sở Dục không cho phép cậu đặt điện thoại bên cạnh khi ngủ, cậu lại không thể đặt đồng hồ báo thức lúc 7h vì sẽ đánh thức chủ nhân, lúc này tỉnh lại hoàn toàn dựa vào đồng hồ sinh học. Tay chân Hứa Diệp rón rén đứng dậy, cởi bỏ vòng da, nhanh chóng lẻn xuống dưới lầu bật bếp, lấy trứng gà, bacon và bánh mì từ trong tủ lạnh, luống cuống chân tay bắt đầu làm bữa sáng. Bên này sữa đã được làm nóng trong lò vi sóng, cậu lại thấy bên kia trứng rán đã sắp cháy trên chảo, sốt ruột trong lòng nên không để ý, nửa ly sữa nóng bỏng đổ vào tay trái, làn da trên mu bàn tay nháy mắt liền đỏ. Cậu nhanh chóng mở vòi nước, đưa tay ngâm nước lạnh một lát, đau như bị rất nhiều kim đâm vào tay vậy. Tám giờ đúng, thời điểm Sở Dục xuống lầu, Hứa Diệp miễn miễn cưỡng cưỡng làm xong bữa sáng. Cậu liếc liếc mắt nhìn trứng rán quá chín mà hơi hơi cháy kia, có chút thấp thỏm đứng bên cạnh bàn nói: "Chủ nhân sớm an." Nam nhân rất nhanh nhận thấy hôm nay có chút dị thường. Tầm mắt anh đảo qua phòng bếp, bàn ăn, còn có nô lệ của anh, sau đó bất động thanh sắc ngồi xuống, vỗ vỗ chân. Thời điểm Hứa Diệp quỳ xuống mới phát hiện tạp dề trên người mình chưa cởi ra. Cậu vươn tay muốn tháo nút thắt đằng sau, vô tình chạm đến nơi vừa rồi bị phỏng, theo bản năng hít vào một hơi. Trong lòng cậu cứng lại, tuy rằng lần này động tĩnh rất nhẹ, nhưng cậu không xác định được chủ nhân có nghe thấy hay không. Hứa Diệp giương mắt nhìn vẻ mặt của anh, phát hiện con ngươi màu đen của Sở Dục đang nhìn chằm chằm mình, trong tay cầm một miếng bánh mì. Hứa Diệp nâng hai tay nhận lấy, cố ý đem mu tay úp xuống, lại bị bắt lấy cổ tay trái. Cậu run lên một chút, bánh mì rơi xuống đất. Sở Dục lật bàn tay trái của cậu, trên mu bàn tay hồng hồng một mảnh, trên làn da trắng nõn có vẻ đặc biệt chói mắt: "Sao lại thế này?" "Không cẩn thận cầm cốc sữa nóng." Hứa Diệp thập phần uể oải bồi thêm một câu: "Thực xin lỗi, chủ nhân, tôi sai rồi." "Ngươi cảm giác ngươi sai ở đâu ?" Cậu do dự một chút, chậm rãi nói: "Cơ thể của tôi...... là của chủ nhân , tôi không nên tự tiện ...... ân...... thụ thương." Nam nhân bị lời của cậu chọc cười: "Ngươi vì làm bản thân bị thương nên giải thích với ta sao?" Hứa Diệp ngửa mặt, ngốc lăng nhìn anh. Đôi mắt như nai con kia rõ ràng đang hỏi "Chẳng lẽ không phải vậy?" Sở Dục nhìn nhìn tay cậu, nói: "Nếu ta không phát hiện, ngươi định cứ như vậy gạt ta?" Nói xong anh đứng dậy nói: "Theo ta lại đây." Hứa Diệp nơm nớp lo sợ theo y lên tầng bốn, vào trong Lồng Sắt. Nghĩ đến mới sáng sớm đã bị ăn roi, chân cậu có chút nhuyễn. Nam nhân tìm kiếm trong ngăn kéo một lúc, về phần lấy cái gì cậu không dám xem, chỉ cúi đầu quỳ . Sở Dục ngồi xuống cái ghế trước mặt cậu, nói: "Đưa tay cho ta." Hứa Diệp tưởng rằng mình sắp bị đánh, run rẩy duỗi tay phải ra, kết quả bị tay đối phương đập một cái: "Tay trái." Ngoài dự đoán, thuốc mỡ lạnh lạnh được xoa nhẹ trên mu bàn tay cậu. Hứa Diệp cắn môi, biểu tình có chút xấu hổ, lông mi chớp chớp vài cái, nhỏ giọng nói: "Cám ơn chủ nhân." "Trước cứ nhớ kỹ trừng phạt lần này." Sở Dục một mặt bôi thuốc bỏng cho cậu, một mặt nói: "Làm bản thân bị thương còn định gạt chủ nhân, tiểu nô lệ, ngươi cần được cẩn thận giáo dục lại một chút." Mặt Hứa Diệp suy sụp, rầu rĩ nói: "Vâng, chủ nhân......"
|
Chương 23 - Một nụ hôn Chủ nhật, vì Hứa Diệp không có an bài khác nên Sở Dục giữ hắn ở lại đến chiều. Anh tựa hồ cũng không vội huấn luyện sức chịu đựng của tiểu nô lệ, mà cho hắn thời gian, để hắn thích ứng với các hành vi càng chuẩn mực và nghiêm khắc hơn. Ngồi trên sô pha trong phòng khách, Sở Dục nhìn người đang quỳ bên cạnh mình, mở miệng: "Từ hôm nay trở đi, ta muốn ngươi tuân theo thói quen sinh hoạt của ta, nhớ kỹ những gì ta yêu thích và chán ghét, phải chuẩn bị trước những thứ ta cần. Tất cả những thông tin này, ngươi phải dùng ánh mắt và đầu óc của ngươi để thu thập và ghi nhớ. Ngươi tất yếu phải chú ý mỗi một động tác và ánh mắt của ta, cố gắng phỏng đoán ý nghĩ của ta, thỏa mãn những yêu cầu của ta." Nói xong tầm mắt anh dừng ở chiếc chén thủy tinh trên bàn trà, sau đó nhìn nhìn Hứa Diệp, nói: "Ví như ......" Anh chỉ nói nửa chừng mà không nói tiếp, lại nhìn thoáng qua cái chén trên bàn trà, sau đó nhìn về phía tiểu nô lệ của anh. Hứa Diệp sửng sốt một lát, sau khi phản ứng kịp thì lập tức đứng dậy đi rót cho anh một chén trà xanh, nhẹ nhàng đặt trên bàn trà. Cậu cũng không nắm chắc đối với sở thích của Sở Dục, sở dĩ chọn trà xanh là vì đã từng thấy anh uống qua. "Rất tốt." Sở Dục sờ sờ đầu cậu tỏ vẻ khen thưởng: "Làm chủ nhân của ngươi, ta cần có được toàn bộ lực chú ý của ngươi. Khi ta không đưa ra mệnh lệnh rõ ràng cho ngươi, tầm mắt của ngươi cũng phải hướng về ta. Ta là mục đích tồn tại duy nhất của ngươi. Đối với ngươi mà nói, trừ ta ra, tất cả mọi thứ bên ngoài đều không có ý nghĩa." "Vâng, chủ nhân." Hứa Diệp cảm thấy mình như bị tẩy não. Cả buổi sáng, toàn bộ tâm tư của cậu đều đặt trên người nam nhân. Tay anh động một chút, là muốn lấy cái gì sao? Là muốn sách, hay là ipad? Tầm mắt anh hướng về phía ngoài cửa sổ, là ánh nắng quá chói mắt sao? Có muốn kéo bức màn xuống một chút hay không? Anh buông cái chén, vì nước trà đã lạnh sao? Hay là muốn đổi một chén khác? Anh đứng dậy, là muốn vào nhà tắm, hay là muốn làm cái gì khác? Hứa Diệp hết sức chăm chú quan sát mỗi một hành động của chủ nhân, mỗi một biểu tình rất nhỏ, mỗi một lần ánh mắt dao động. Trong tầm mắt chỉ có anh, trong đầu óc chỉ có anh. Tập trung lực chú ý như vậy khiến cậu bỗng nhiên có một loại cảm giác thoải mái như trút được gánh nặng. Giống như tất cả cảm xúc và tâm tư khác đều biến mất, toàn bộ thế giới chỉ còn có nam nhân trước mặt này. Ở Hàm Quán, thời gian tưởng như trôi qua rất nhanh. Bất tri bất giác đã đến giữa trưa, Hứa Diệp tiếp nhận nguyên liệu trong tay bác Diệp, vừa muốn đi rửa, bị Sở Dục gọi lại: "Hôm nay ngươi đứng một bên nhìn, không nên động tay." Cậu mới nhớ tới mu bàn tay mình có thương tích, trên mặt có chút hồng. Đem nguyên liệu buông xuống, nhẹ giọng đáp lại: "...Vâng, tiên sinh." Nhìn Sở Dục lên lầu, đầu bếp Diệp hỏi: "Sao lại bị bỏng thành như vậy?" "Thời điểm chuẩn bị điểm tâm, cháu nhỡ tay làm đổ sữa nóng." "Bôi thuốc chưa?" "Ân." Cậu gật gật đầu. "Trong phòng bếp kiêng kị nhất là hấp tấp. Cho dù thời gian vội vàng cũng phải làm từng bước một, nếu không rất dễ dàng sinh ra nguy hiểm." Diệp thúc hiếm khi giáo dục cậu được hai câu. "Đã biết." Trong lòng cậu phiền muộn, hiện tại cũng chỉ có mu bàn tay đau, nếu không hoàn thành bữa sáng còn bị ăn roi, toàn thân đều đau a~~ Khi ăn cơm cậu vẫn quỳ đứng như trước, Sở Dục gắp cái gì cậu ăn cái đấy. Hứa Diệp đang vùi đầu ăn cơm, khi nghe thấy thanh âm chiếc đũa khẽ gõ vào bàn, cậu ngẩng đầu. Sở Dục thản nhiên nhìn cậu, nói: "Mỗi lần phải đếm đủ ba mươi hạt cơm, nhai hai mươi lần mới được nuốt vào." Đây là ngại cậu ăn quá nhanh. Vẻ mặt Hứa Diệp đau khổ, cậu nhận mệnh cúi đầu đếm số hạt cơm. Khó khăn lắm mới cơm nước xong, Sở Dục không cho cậu thu thập đồ ăn, mà là dắt cậu tản bộ một lát. Cái gọi là dắt, không phải là dắt tay, mà là dắt đúng nghĩa. Trên cái cổ thon dài trắng nõn của Hứa Diệp bị đeo vòng cổ bằng da mềm mềm, chính giữa còn treo một cái chuông nhỏ màu vàng, nối với dây thừng màu đỏ, thập phần bắt mắt, ước chừng dài khoảng một mét rưỡi. Một đầu dây khác là vòng tay cầm bằng da, bị Sở Dục giữ trong tay. "Không thích cái này?" Nam nhân hỏi. "Không phải... chỉ là không quen, chủ nhân." Thanh âm Hứa Diệp rầu rĩ . Sở Dục cười khẽ. Nô lệ của anh tuy rằng trả lời thực uyển chuyển, thế nhưng thời điểm bị đeo vòng cổ, cả người cậu buộc chặt, phản ứng của thân thể là không lừa được. Cậu không thích vòng cổ này. "Ngươi cần mau chóng có thói quen với nó." Nam nhân nhìn người đang trần trụi trước mặt, cả thân thể chỉ mang hạng quyển, thanh âm anh có điểm sung sướng: "Bởi vì ta thích." Hứa Diệp có chút bất đắc dĩ giật giật cổ, chuông nhỏ phát ra thanh âm thanh thúy. Tuy rằng vòng cổ thực mềm mại, nhưng vì buộc chặt nên vẫn sẽ khiến cậu có chút cảm giác không khỏe. Loại trói buộc bị chủ nhân cố ý giam cầm này khiến cậu càng khắc sâu rằng bản thân bị nô dịch, bị khống chế và bị sở hữu, cũng nhắc nhở cậu phải thuận theo, phải thần phục. "Đầu tiên đến nói quy củ." Sở Dục để tiểu nô lệ của anh quỳ xuống bên người: "Nô lệ, thời điểm ta sử dụng dây thừng để dắt ngươi, ngươi tất yếu phải bước vào trạng thái đi theo, bảo trì cự ly một mét rưỡi phía sau ta, không được vượt qua ta, không được song song, đồng dạng cũng không được ngăn trở ta xoay người. Khi ta yêu cầu ngươi dừng lại, ngươi phải quỳ xuống tại chỗ, đồng thời ngươi phải cắn dây thừng cho đến khi ta trở lại bên cạnh ngươi, rõ ràng chưa?" Hứa Diệp chần chờ trong chốc lát, đáp: "Rõ ràng thưa chủ nhân." Cả một tiếng buổi chiều, cậu bị nam nhân dắt từ thư phòng đến phòng ngủ, từ tầng một đến tầng ba. Cự ly một mét rưỡi thật sự không tính là xa lắm, khi Sở Dục hoạt động, cậu tất yếu phải nhanh chóng có phản ứng, bằng không sẽ bị dây thừng kéo chặt. Hứa Diệp không thích loại huấn luyện này, bởi vậy có chút không yên lòng. Khi Sở Dục đột nhiên dừng bước trên cầu thang, Hứa Diệp rốt cuộc đụng phải lưng y. "Chủ nhân, thực xin lỗi......" Cậu vội vàng xin lỗi, trên mặt có chút xấu hổ. Con ngươi sâu đen của nam nhân im lặng nhìn cậu một lát, nhìn đến khi Hứa Diệp sợ hãi trong lòng, mới nhếch môi cười cười nói: "Không sao, ngươi cũng có thể chậm rãi thích ứng, một lần học chưa được liền học hai lần, một giờ không được liền hai giờ." Nói xong anh bồi thêm một câu: "Nô lệ, vòng cổ này có thể khóa lại , nếu ngươi vẫn không thích ứng, ta sẽ suy xét để ngươi thời thời khắc khắc mang theo nó, bao gồm cả thời điểm ngươi đi làm." Sắc mặt Hứa Diệp tái xanh, đáng thương kêu một tiếng: "Chủ nhân......" "Ta từ trước đến nay rất có kiên nhẫn, tiểu nô lệ." Sở Dục tựa tiếu phi tiếu cầm sợi dây thừng run run trong tay, dắt cậu xuống lầu. Một giờ kế tiếp, Hứa Diệp tập trung tư tưởng cao độ ở người trước mặt, trừ lần đó ngăn cản Sở Dục xoay người, ngoài ra, cơ hồ không có sai lầm. Nam nhân ngồi trên ghế nằm rất lớn bên cạnh cửa sổ, cởi bỏ hạng quyển cho cậu, hỏi: "Khát sao?" Hứa Diệp ngẩng mặt, lắc đầu hỏi: "Chủ nhân, ngài muốn uống trà sao, hay là cái khác?" Cậu chú ý rằng chủ nhân của cậu không uống nước gì trong hai giờ. Nam nhân đứng dậy lấy một ly nước cam từ trong tủ lạnh, đưa cho cậu, sau đó cười vỗ vỗ vị trí bên cạnh anh: "Đến đây ngồi xuống, Hứa Diệp." Sở Dục mở miệng gọi tên của cậu, nghĩa là cho cậu thời gian đối thoại bình đẳng. Hai tay Hứa Diệp niết niết ly nước cam trong tay, ngồi xuống bên cạnh anh, có chút do dự hỏi: "Ngài làm sao biết tôi thích uống cái này?" Nam nhân cười cười: "Tôi so cậu tưởng tượng còn hiểu rõ cậu hơn." Hứa Diệp uống một nửa, muốn đặt cái ly xuống bên cạnh, lại bị Sở Dục bắt lấy cổ tay, trực tiếp chuyển qua trước mặt mình, cũng uống một ngụm đúng vị trí Hứa Diệp vừa uống, nói: "Có điểm ngọt." Thời điểm nói chuyện, anh luôn nhìn mình, ánh mắt Hứa Diệp hoàn toàn bị đôi con ngươi như vực sâu kia hút vào, tim đập đột nhiên lỡ một nhịp, bên tai khô nóng hẳn lên. Cậu hốt hoảng cúi đầu, sau đó lại cẩn thận giương mắt, tầm mắt băn khoăn lúng túng: "Ngài có thể hay không...... ân...... ôm tôi giống như lần trước?" Lời còn chưa dứt đã bị người nọ bắt được cánh tay kéo vào trong lòng. Hứa Diệp đem đầu chôn vào ngực anh, nhẹ nhàng cọ cọ, giống như tiểu động vật đang sưởi ấm. "Không dự định bày tỏ tâm sự trong lòng của cậu với tôi sao?" Sở Dục nói. Hứa Diệp trầm mặc một hồi lâu, mới hỏi: "Nếu vấn đề tôi hỏi lỡ mạo phạm ngài, ngài có thể không tức giận được không?" "Có thể." "Ngài cho phép tôi trở lại bên cạnh ngài, là vì ngài đối với tôi......" Cậu cân nhắc việc dùng từ một chút: "Là vì ngài có chút cảm giác đối với tôi, hay là chỉ vì tôi đã chạy trốn mà bắt trở về?" Trong lòng Hứa Diệp vẫn có một cái vướng mắc thật lớn, cậu không xác định được Sở Dục bắt cậu trở lại là vì muốn kéo dài loại quan hệ chủ nô này, hay chỉ vì lấy lại mặt mũi bị mất của mình. Chung quy nơi đó có một đống SUB muốn Bá Tước làm chủ nhân, mà cậu Hứa Diệp chỉ là người mới mà ngay cả quy củ cũng chưa làm tốt, cũng không có cái gì đặc biệt. Sở Dục nhìn cậu một lát, hỏi: "Cậu uống nước chanh là vì đang khát hay chỉ đơn thuần muốn uống nó vào trong bụng?" Hứa Diệp nghẹn họng vì câu hỏi vặn lại này, nhất thời không biết nên phản bác như thế nào, còn đang nhíu mày suy nghĩ, cằm đã bị nâng lên. Sau đó trước mắt là khuôn mặt phóng đại của Sở Dục. Thời điểm môi cậu cảm giác được đụng chạm mềm mại, cậu hoàn toàn cứng đờ. Đó là một nụ hôn. "Ngoan, nhắm mắt lại." Sở Dục thoáng tách ra, nói một câu, sau đó lại tiếp tục phủ xuống. Mới đầu là ôn nhu, môi răng đụng chạm nghiền mài, nhưng một khắc Hứa Diệp đáp lại, hết thảy tựa hồ đều hóa thành lửa. Bàn tay Sở Dục ôm lấy cổ cậu, bắt buộc cậu nâng cằm lên, xương quai xanh xinh đẹp càng lộ ra rõ ràng. Mà nụ hôn mang theo tính chất xâm lược kia vẫn rất cường thế, không thể phản kháng, nắm lấy quyền chủ đạo giữa hai người. Hứa Diệp bị anh áp chế , tùy anh công thành chiếm đất, xâm nhập mỗi một nơi trong miệng cậu. Khi một tay còn lại của Sở Dục xoa nắn hai nụ hoa nổi lên trước ngực cậu, cả người Hứa Diệp run lên, phát ra một tiếng rên ưm ưm, rên rỉ như mèo kêu. Khí tức quấn quít cùng một chỗ, dây đưa khó phân biệt. Hương vị ngọt ngào của nước cam lưu chuyển giữa hai đôi môi, càng thêm quyến luyến nóng bỏng. Thời điểm nam nhân buông Hứa Diệp ra, cậu dĩ nhiên đã vô lực, mềm mềm tựa vào lồng ngực ấm áp kia. Trên mặt, thậm chí ngay cả trên người cậu đều nổi lên màu đào hồng nhạt. Hứa Diệp cuộn tròn cơ thể, phí công muốn che lại phản ứng ở hạ thân. Sở Dục mỉm cười nhìn cậu: "Hiện tại cậu đã hiểu, vì sao tôi lại cho phép cậu trở về bên cạnh tôi chưa?" ~~Vòng cổ
|
Chương 24 - Sao ngài lại... đến chỗ này? Cho đến khi về nhà, Hứa Diệp còn chưa thể hoàn toàn tỉnh táo lại. Cậu tự tin rằng kỹ thuật hôn của cậu đã là khá tốt, kinh nghiệm cũng không thiếu, thế nhưng vừa rồi trong lòng người nọ, cậu lại có phản ứng ngây ngô như thế, thật sự là xấu hổ, mặt mũi ném hết về nhà. Cậu cảm thấy mình trúng một loại thuốc độc tên là Sở Dục. Loại độc này đánh bại cậu tơi bời, khiến cậu rối loạn trong lòng, giống như thiếu niên chưa hiểu được thế sự mà không thể tự chủ bản thân. "Mình thật sự điên mất rồi..." Hứa Diệp ngửa mặt, ngã vào giường thở dài. Bữa tối là do cô giúp việc tới giúp. Lúc cô đang thái rau thì vô tình nhìn thấy Hứa Diệp đứng cạnh cửa phòng bếp đang đưa mắt nhìn mình. Cô vội hỏi: "Cậu đói bụng sao? Cô sẽ cố làm xong ngay đây." "Không đói bụng, cô cứ làm chậm rãi, cháu đang xem cách thực hiện mấy món ăn này." Hứa Diệp khoanh tay tựa vào cửa. Cô giúp việc sửng sốt, cho rằng cậu đang nói đùa, lại phát hiện vẻ mặt Hứa Diệp thành thật nghiêm túc. Cô không rõ vị thiếu gia vạn sự không làm này như thế nào bỗng nhiên có hưng trí học nấu ăn, trong lòng nàng cao hứng, liên miên lải nhải nói những yếu điểm cho cậu. "Cái này còn phải ướp một hồi, nhưng đừng quá lâu, mười phút là đủ rồi......" "Trước khi hạ nồi phải cho ít dấm chua vào, như vậy ăn sẽ thấy giòn hơn......" "Cá này nên đặt vào đĩa sâu lòng, đem nước sốt từ từ đổ lên, nếu chẳng may đổ ra vành đĩa thì dùng khăn giấy lau là tốt rồi......" Thời điểm ăn cơm, Hứa Diệp tận lực ăn thật chậm. Có những thói quen cần qua một thời gian mới có thể thay đổi. Nếu không thể thoát được việc Sở Dục sẽ tham gia vào sinh hoạt của cậu, cậu cũng nguyện ý thay đổi một chút. Huống hồ, cũng không thể mỗi một lần ăn cơm đều đếm số hạt cơm đi. Ngày ngày dần dần trôi qua . Trong công việc, Hứa Diệp luôn nghiêm túc cùng cẩn thận tỉ mỉ, cho nên cậu đem bản thân bức thật chặt. Mà khi Sở Dục chủ đạo dẫn dắt quan hệ chủ nô, cậu đã tìm được phương thức thả lỏng, cái gì cũng không nghĩ, toàn tâm toàn ý đem bản thân mình hoàn toàn giao phó cho người khác. Ngoại trừ phát tiết dục vọng, còn có thể lỏng tinh thần, đạt được sự yên bình trên tâm lý. Sau khi có được sự thư giãn, tâm tình Hứa Diệp bình thản không ít. So với khí thế bức nhân, tính tình dễ cáu và tâm trạng luôn lo âu trong dĩ vãng, giờ đây cậu có vẻ càng ung dung điềm tĩnh, tươi cười cũng nhiều lên. Hội nghị thường kỳ vào thứ hai hàng tuần, kế hoạch quảng cáo có chút sai sót, cả một hội trường câm như hến, cậu cư nhiên chỉ nói một câu "Làm lại đi" liền cho qua. Nếu là ngày trước, cậu sẽ phê bình kịch liệt, gần như khắc nghiệt, đến mức có thể đem người ta đâm ra vô số lỗ thủng, càng chưa nói đến sau đấy còn phải nhận địa ngục tăng ca . Thời điểm thư ký Lily đi ngang qua phòng hành chính, nghe thấy các nữ nhân viên đang tụ tập một chỗ bàn chuyện bát quái. "Có hay không phát hiện hôm nay Hứa tổng đặc biệt ôn nhu?" "Giám đốc không phải đang yêu chứ?" "Có khả năng, ai có mệnh tốt như vậy nhỉ? Sẽ không là cái con chim khổng tước phòng tiêu thụ kia chứ?" "Ai, không thể nào, ánh mắt giám đốc không đến mức kém như vậy đi." "Lần trước tôi nhìn thấy Lý khổng tước đợi trong văn phòng giám đốc lâu lắm, cổ áo rất thấp lại còn mở rộng, quả thực có thể đem ngực rơi ra ngoài." Lily đối với những phỏng đoán này cười nhạt, thầm nghĩ: giám đốc mà có yêu cũng không đến lượt mấy cô, có yêu cũng chỉ yêu mấy tiểu thư môn đăng hộ đối thôi. Với mấy cô nàng mơ làm lọ lem như vầy chỉ khiến Lily thêm phản cảm. Làm thư ký, Lily sớm đã luyện thành bản lĩnh nhìn mắt mà đoán tính người. Chỉ cần cô nhìn qua vài lần là có thể biết được đó là loại người nào. Lily bất động thanh sắc đánh giá nữa nhân trẻ tuổi đến tìm Hứa Diệp. Chiếc váy đắt tiền nhưng đơn giản, giày cao gót được thiết kế riêng, kẹp tóc xa hoa mà khiêm tốc, trên cổ đeo dây chuyền khác biệt mà rất thanh lịch, trên tay là túi xách hàng hiệu thuộc phiên bản giới hạn, đây là cô gái được dạy dỗ cẩn thận mà sống nội tâm, cũng là con cái của một gia đình giàu có. Nụ cười cho thấy nàng rất lễ độ, cằm khẽ nhếch lên chứng tỏ nàng rất tự tin. Rất ít nữ nhân tới tìm Hứa Diệp, trực giác của Lily mách bảo cô gái này và cậu có chút quan hệ vi diệu. Rồi sau đó Hứa Diệp tự mình ra nghênh đón nàng càng chứng thực điểm này. Lily pha trà lài đưa vào văn phòng Hứa Diệp, cố ý làm chậm một lát, vểnh tai nghe nữ nhân kia nói: "Ngày hôm đó đi vội, ngay cả tây trang cũng quên không trả cho anh". Cô bất động thanh sắc đi ra ngoài, trong lòng buồn bực rối tinh rối mù. Nguyên lai Hứa tổng chúng ta thích kiểu mỹ nhân như thế này a! Bản thân mình cư nhiên đã nhìn lầm. Cứ tưởng người như Hứa tổng phải thích những kiểu người nhỏ bé, thích được bảo vệ, kiểu mấy tiểu thư đài các ấy chứ. Hứa Diệp đối với tâm tư thư ký của cậu hoàn toàn không biết gì cả, Tống Duyệt Nhiên đột nhiên tới chơi đã khiến cậu rất ngoài ý muốn, mắt thấy sắp đến giờ cơm liền chủ động mời Duyệt Nhiên cùng đi ăn. "Muốn ăn cái gì không?" Đối với nữ nhân, cậu vẫn rất có phong độ, nho nhã lịch thiệp. "Nhắc tới mới nhớ, tôi hình như chưa một lần chưa đi qua nhà hàng của anh." Tống Duyệt Nhiên chớp chớp mắt: "Hứa tổng có chịu mang tôi đi xem hay không?" "Vinh hạnh cho tôi, mời tiểu thư." Hứa Diệp cũng cười. Một bữa cơm này ăn đến thực hòa hợp. Tống Duyệt Nhiên là cô gái thẳng thắn, so với mấy cô nàng gọi là tiểu thư khuê các kia thì tùy tính hơn rất nhiều, sở thích cũng rất rộng, giữa hai người không hề thiếu những đề tài chung. Bầu không khí như vậy khiến Hứa Diệp cảm thấy dễ chịu, hai người tự nhiên cũng vì vậy mà thân thiện hẳn lên. "Hương vị đồ ăn ở nơi này tốt lắm." Tống Duyệt Nhiên vừa ăn vừa tán: "Cá hồi cũng rất ngon." Hứa Diệp cười cười: "Trước kia tại một chi nhánh có xảy ra sự cố nguyên liệu nấu ăn biến chất, sau này phải đổi nhà cung cấp hải sản, tìm bên thứ ba đến kiểm nghiệm để bảo đảm chất lượng." "Mở nhà hàng cũng không dễ dàng." Tống Duyệt Nhiên đột nhiên hỏi: "Lúc trước, thời điểm anh mới đi làm, phải thích ứng như thế nào?" "Cũng phải cọ xát một thời gian, rất nhiều thứ phải học lại từ đầu." "Tôi cũng từng vào công ty của cha ta hai ngày, cảm giác mình như một khối đầu gỗ, cái gì cũng không hiểu, hơn nữa quan hệ giữa con người thoạt nhìn cũng thực phức tạp." Duyệt Nhiên thở dài: "Ở ngoài mặt coi tôi là thiên kim, hết lời ngon ngọt, sau lưng lại coi tôi như là rác rưởi, không đáng giá một đồng." "Nhân tình chính là như thế." Hứa Diệp trấn an nàng nói: "Có thói quen là tốt rồi." "Ai, không nói mấy chuyện nhàm ngán này." Nàng cười rộ lên: "Buổi tối thứ năm tôi mở party ở Ma Âm, anh có rảnh để tới không?" Hứa Diệp đáp ứng. Ma Âm là hội trường cao tầng, chuyên nhận tổ chức tiệc sinh nhật, tiệc tụ hội, các loại party. Tống Duyệt Nhiên sống ở tầng lớp như thế, bằng hữu tự nhiên cũng đều là con cái của các thương nghiệp quốc doanh. Lần này Tống Vạn Hoa cho cô bao hết cả tòa nhà để tổ chức party, cũng là để cô mau chóng làm quen với những người trong giới, mở rộng quan hệ của chính cô. Cho nên, Hứa Diệp thấy Lưu Cảnh bên cạnh bàn bi-a, cậu cũng không bất ngờ. "Này anh em ~" Lưu Cảnh hướng cậu lắc lắc chén rượu trong tay, thân mật vỗ vỗ thắt lưng thiếu nữ bên cạnh, thấp giọng nói một câu gì đó, mặt thiếu nữ kia đỏ lên, đi ra ngoài. Hứa Diệp cũng lấy một ly rượu, tựa vào bên cạnh bàn, cười nói: "Đổi tính?" "Ý tứ của người trong nhà, con gái nhà doanh nghiệp Khánh Long." biểu tình Lưu Cảnh thực bình thản: "Vẫn thúc giục tớ kết hôn, phỏng chừng kéo dài cả năm nay rồi." Hứa Diệp từ chối cho ý kiến. Vì ngại áp lực của mọi người, đại đa số đồng tính luyến ái vẫn sẽ tổ chức hôn lễ, cho dù chỉ là hình thức. Con cái nhà giàu như bọn họ lại càng phải làm như thế, vô luận bọn họ có tính hướng và yêu thích như thế nào, vẫn phải thông qua hôn nhân để bảo đảm lợi ích gia tộc. Cậu trầm mặc một lát, hỏi một câu: "Cô ấy có biết không?" Tính hướng của Lưu Cảnh trong giới không thể xem như bí mật. Tính Lưu Cảnh không thích che lấp, hơn nữa thái độ rất đường hoàng. Hứa Diệp nghĩ cô gái kia không thể không biết chút gì. "Cô nguyện ý giả vờ không biết, tớ tự nhiên sẽ phối hợp với cô ấy diễn kịch." Lưu Cảnh uống một ngụm rượu, nhếch môi cười cười nói: "Vậy cô nàng của cậu có biết không?" "Cái gì?" Hứa Diệp sửng sốt. "Tống Duyệt Nhiên a~, gần đây tin đồn đã truyền muốn điên luôn rồi, nói tình cảm các ngươi tốt lắm." Lưu Cảnh nhìn cậu một cái. Hứa Diệp cau mày: "Bệnh thần kinh, tớ và cô ấy mới có hai lần gặp mặt." "Xem ra người nhà cậu thực sốt ruột nha, ha ha." Lưu Cảnh cười to. Có thể thả ra loại tin đồn như thế cũng chỉ có Hứa Đình, cậu cố ý buộc mình phải nhảy vào cạm bẫy này. Hứa Diệp tức giận, ngửa cổ đem cả ly rượu uống cạn, cũng không còn tâm tư góp vui, quyết định đi tìm Tống Duyệt Nhiên chào mấy câu liền rời đi. Ai ngờ tìm tới tìm lui không thấy bóng dáng Duyệt Nhiên đâu, Hứa Diệp ra khu bể bơi để hít thở, nhìn về phía giàn hoa bên cạnh thì thấy Tống Duyệt Nhiên. Đứng đối diện cô là một cô gái trẻ tuổi, hai người đang tranh cãi cái gì đó, thoạt nhìn thực kịch liệt. Hứa Diệp do dự không biết có nên đi qua hay không, thì thấy đối phương giơ tay cho Tống Duyệt Nhiên một cái tát. Cậu nhíu mày, đi qua. "Vô luận bởi vì lý do gì, động thủ đánh người là không tốt lắm." Cậu nhận ra người đánh là con gái của một ông chủ bất động sản nào đó, hình như gọi là Trần Giản Nghi. Thấy cậu lại đây, Trần Giản Nghi cười lạnh một tiếng, bỏ lại một câu "Anh ngược lại nên sống cẩn thận một chút, miễn cho anh bị người bạn gái lòng dạ sắt đá này hại chết" liền đi . Tống Duyệt Nhiên vẫn khóc nức nở. Má Duyệt Nhiên bị đánh đến mức phiếm hồng, trang điểm hoa lệ cũng bị làm hư. Ngọn đèn chiếu lên sóng nước trên bể bơi, soi rõ khuôn mặt cô, có vẻ thập phần bất lực. Hứa Diệp khoác áo của mình cho Duyệt Nhiên rồi ngồi bên cạnh an ủi. Tống Duyệt Nhiên bình tĩnh trở lại, lau lệ ở khóe mắt: "Xin lỗi, khiến anh thấy tôi ở cái dạng này." "Tôi thấy tiểu thư không giống như loại người dễ dàng để người khác khi dễ." Hứa Diệp đưa một ly nước ấm cho Duyệt Nhiên: "Cô ta vì cái gì đánh cô?" Cậu hỏi xong lại bồi thêm một câu: "Không muốn nói thì có thể không nói, tôi không cố ý tra hỏi đâu." Nàng cười khổ: "Cô ta đánh tôi, tôi không có cách nào đánh trả, chung quy là vì tôi mà anh trai cô ta chết ." Hứa Diệp có chút sửng sốt, ở trong đầu suy nghĩ một lát, mơ hồ nhớ tới Trần Giản Nghi hình như quả thật có một anh trai, cụ thể lớn lên bộ dáng ra sao thì không nhớ rõ . "Chúng tôi học cùng cao trung, sau đó lại vào cùng một trường đại học. Sau này liền thuận lý thành chương mà nói chuyện yêu đương. Khi đó tôi rất bướng bỉnh, chính là cái loại nữ sinh ngang ngược vô lý, bắt anh ấy làm này làm kia cho mình. Mùa đông tuyết rơi lạnh lẽo, tôi nói muốn ăn sinh tố, anh ấy liền lái xe chở ta đi mua, khi đó anh ấy vừa lấy giấy phép lái xe, còn chưa thuần thục, sau đó xảy ra sự cố, anh ấy trong nháy mắt đó đem bản thân che chở cho tôi. Cho nên, tôi sống sót, mà anh ấy lại chết. Tôi sở dĩ xuất ngoại học mấy năm nay, cũng bởi vì chuyện này." Tống Duyệt Nhiên không hề giếu diếm, đem mọi chuyện nói thẳng ra: "Mấy ngày này, cũng không biết là ai truyền ra tôi... và anh sắp đính hôn, Trần Giản Nghi nghe thấy liền tới đây chất vấn tôi, sau đó cho tôi một cái tát." Đôi mắt nàng lại đỏ đỏ, dùng mu bàn tay lau nước mắt: "Kỳ thực tôi rất áy náy, thật sự. Tôi rất xin lỗi Giản Nghi, thế nhưng tôi không biết nên làm cái gì bây giờ, tôi không có cách nào khiến Trần Giản Triết sống lại, tôi cũng không biết phải bồi thường cô ta như thế nào......" Hứa Diệp đưa tay vỗ vỗ lưng nàng: "Hoài niệm nên đặt trong lòng, mặc kệ như thế nào cô cũng phải bước về phía trước, ai cũng không có quyền cứng rắn kéo cô lưu lại trong bóng tối." Tống Duyệt Nhiên cúi đầu, khẽ ừ một tiếng. "Về phần tin đồn giữa chúng ta, tôi sẽ tận lực bác bỏ, cô cũng không cần để ý." Hứa Diệp nói. Nàng ngẩn ra, hơi mím môi: "Cám ơn anh." Hứa Diệp nhìn ra Tống Duyệt Nhiên cũng không còn tâm tình để tiếp tục tham gia bữa tiệc, đơn giản đưa cô trở về. Sáng sớm hôm sau cậu liền đến văn phòng Hứa Đình, chất vấn nói: "Chuyện đính hôn có phải do ông truyền tin tức ra hay không?" Hứa Đình không cho là đúng nói: "Con không phải cùng con gái nhà Tống rất hợp ý sao, nghe nói tối hôm qua còn ôm người ta, hiện tại cáu kỉnh gì với ba?" "Tin tức của ông nhanh thật đấy." Hứa Diệp cắn răng: "Tôi trịnh trọng nói cho ông, tôi và Duyệt Nhiên cũng chỉ là bạn bè đôi lúc tâm sự với nhau mà thôi. Không liên quan gì đến đính hôn hay kết hôn hết!" "Chuyện tình cảm con chỉ cần chú ý thêm một chút là được rồi." "Thật không, vậy ông và bà ta nhiều năm như vậy sao vẫn không bồi dưỡng ra tình cảm gì?" Ngữ khí Hứa Diệp đầy châm chọc: "Hay là ông bà bồi dưỡng quá tốt, luôn luôn tương kính như tân(tôn trọng nhau như khách)?" "Hứa Diệp!" Trên mặt Hứa Đình không giấu nổi tức giận, phẫn nộ nói: "Con đừng ở đây ba hoa với ba, đi làm việc của con đi!" "Chuyện của tôi, tôi sẽ tự mình quyết định, ông cũng ít nhúng tay vào." Hứa Diệp đóng sầm cửa mà đi. Thứ sáu mỗi tuần, vào khoảng thời gian ăn tối, nếu không có lịch sắp xếp khác, Hứa Diệp sẽ đích thân tham gia phục vụ ở chi nhánh. Đây là quy củ cậu tự định cho mình. Thứ nhất có thể kiểm tra toàn bộ quá trình kinh doanh có thuận lợi hay không, thứ hai có thể gần gũi khách hàng, tiếp nhận ý kiến phản hồi. Khi cậu mỉm cười tiếp nhận ý kiến phản hồi từ tay một khách hàng, ngẩng đầu nhìn thấy một vị nhân viên lễ tân đang mời vài vị khách hàng ngồi xuống, biểu tình của cậu hoàn toàn cứng nhắc. "Ba vị tiên sinh, có thể ngồi ở đây được không ạ?" Nhân viên lễ tân nhẹ giọng hỏi thăm ý kiến khách hàng. "Hãy tìm một góc tương đối yên lặng thì tốt hơn." Marvin một đầu tóc nâu vừa nói, vừa nhìn về phía Hứa Diệp, cười đến vài phần ái muội. Bên cạnh Marvin là Pharaoh cũng nhìn thoáng qua Hứa Diệp, không nói chuyện. Mà nam nhân tóc đen đứng sau, anh mặc áo sơmi màu trắng có đường vân thẳng đứng, nhẹ nhàng nhếch môi cười với cậu, ánh mắt tĩnh lặng như trăng sáng. Hứa Diệp bị đạo tầm mắt kia chế trụ, hô hấp cứng lại, tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài. Cậu khẩn trương đến mức đại loạn trong lòng, cứng người tại chỗ không biết làm sao. Chủ nhân của cậu đến đây.
|