Võng Du Chi Anh Hùng Vô Địch Online
|
|
Chương năm. Gặp nhau
Mặc dù Khí nhi bị cá chép tinh đột ngột tấn công làm cho khiếp sợ đến choáng váng, song bản năng con người vẫn là để cho hắn ở trong thế ngàn cân treo sợi tóc nhanh chóng hướng chỗ khác tránh đi,bởi vậy tuy rằng trên người vẫn như cũ bị bọt nước đập đau nhức, nhưng hoàn hảo không bị một kích toi mạng, cẩn thận lui lại phía sau một chút, đứng ở chỗ bên ngoài mà cá chép tinh không thể công kích đến, Khí nhi vừa nhìn, máu đều chỉ còn có một chút ít, liền cấp cho bản thân làm một cái trì dũ thuật, lúc này mới yên lòng. Vừa nãy đã quên đem Thủy tiên bào mặc vào, bây giờ lực phòng ngự của Khí nhi cũng rất thấp, công kích cũng gần như không có, cho nên cá chép tinh kia mặc dù mới 12 cấp, nhưng cũng khiến hắn rất đau đầu. Có điều, tuy không có những cái khác, nhưng ý chí của Khí nhi rất kiên cường, tuy rằng hiểu rõ chính mình hiện tại không phải đối thủ của cá chép tinh, nhưng hắn vẫn tính liều mạng một phen. Cẩn thận quan sát một chút, phát hiện bọt nước của cá chép tinh phạm vi công kích tuy lớn, lực công kích mạnh (đối với hắn mà nói),nhưng phương pháp công kích hình như chỉ có một kiểu,vả lại mỗi lần sau khi công kích đều dừng lại một lúc khoảng 10 giây, vì vậy Khí nhi cầm lấy thanh kiếm chưa giám định kia yên lặng đợi thời cơ đến. (trang bị chưa giám định vẫn có thể sử dụng, nhưng chỉ có phân phối cơ bản nhất. Loại như y phục, giầy,mũ thì phòng ngự +1, kiếm đao …công kích +1, so với trang bị tân thủ còn kém hơn. Có điều chỉ có thần khí mới phải giám định.)
Chính là lúc này, khi một giọt bọt nước cuối cùng rơi xuống, Khí nhi vọt lên phía trước vài bước, kiếm cầm trong tay xem như ám khí hướng phía trước gắng sức ném….Chính giữa mục tiêu, cá chép tinh vùng vẫy hai cái liền bất động. Khí nhi vẫn đợi đến khi thi thể cá chép tinh biến mất mới dám tiến lên,nhặt kiếm rơi vào trong dòng suối lên, dùng tay áo lau khô, sau đó thả lại vào bao quần áo. Dù sao cũng là một tiểu BOSS, quái lợi hại nhất trong sơn cốc, cá chép tinh rơi ra không ít tiền, còn có 2 con mắt cá. Thật buồn nôn nga, mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, Khí nhi vẫn là đem mắt cá bỏ vào trong gói đồ,lúc này hệ thống truyền đến nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành.
Cuối cùng có thể xuất cốc rồi ! Khí nhi hưng phấn muốn kêu to, có điều đột nhiên lại ngừng lại. Hắn nhớ kỹ “mụ mụ” hắn (nữ quỷ gặp khi mới tiến vào trò chơi) trước khi đi hình như có nói cho hắn Thủy tiên sẽ vì hắn mang đến vận may. Lại nhìn thoáng qua Hoa thủy tiên trong sơn cốc, tạm thời không nói đến bên ngoài sẽ có hoa thủy tiên hay không, cho dù có hẳn là cũng phải dùng tiền mua, không bằng liền thừa dịp bây giờ hái một chút làm đồ dự phòng đi, dù sao hái cũng không mất tiền.
Trong khi Khí nhi ở trong sơn cốc nỗ lực hái hoa, trong phòng máy chủ của 《Anh hùng vô địch khoảng không hư vô》đang phát sinh một trận rối loạn.
“Hắn lại lên rồi, lúc này chắc chắn không nhầm, nhanh đi nói cho lão đại đi.” Nam tử một đầu tóc hồng lẳng lặng nhìn chằm chằm một hàng dài con số bày ra trên màn hình, một số hiệu thứ 00000001 sáng lên.
“Thật tốt quá,rốt cục xuất hiện rồi. Đây là lần thứ hai hắn đăng nhập trò chơi, hắn hẳn là sẽ tiếp tục chơi đi?” Nam tử tóc vàng kia vẻ mặt biểu tình như trút được gánh nặng,để xác định lại nhanh chóng hỏi .
“Mặc kệ,dù sao người đến là tốt rồi, nghĩ biện pháp tìm được hắn đi.” Nam tử tóc hồng cũng không dám đảm bảo,nhưng trước tiên vẫn quyết định đi nói cho lão đại tin tức trong miệng bọn họ.
Hai người đi tới cửa phòng giám đốc, do dự một chút, gõ cửa đi vào. Trong phòng có một nam tử đang quay mặt vào máy tính làm việc, sau khi thấy hai người đi vào cũng không ngẩng lên một cái.
“Chuyện gì?” Nghe âm thanh là một nam tử phi thường trẻ tuổi.
“Cái kia…” Hai người đùn đẩy một phen, cuối cùng vẫn là nam tử tóc hồng mở miệng : “Người kia đã lên trò chơi rồi.”
“Phải không?” Lão đại gõ gõ cái bàn một chút, sau đó ngẩng đầu nói : ” Rốt cục xuất hiện rồi a.” Thì ra lão đại là một nam tử Trung quốc rất trẻ tuổi, có gương mặt anh tuấn góc cạnh rõ ràng, lại thêm nụ cười đọng ở khóe miệng, quả thực mê chết người không đền mạng.Thế nhưng hai người trước mặt chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua….Thượng đế phù hộ. Về phần phù hộ ai, bọn họ cũng không biết,chỉ mong không phải bản thân.
Trở lại trong trò chơi,Khí nhi đã hái được không ít thủy tiên rồi, bởi vì không thể chồng lên, để tiết kiệm không gian chứa đồ, Khí nhi chọn ra khoảng chừng 30 đóa nhìn qua lớn lên xinh đẹp nhất bỏ vào trong túi đồ. Sau khi hoàn thành tất cả, hắn cuối cùng bước lên con đường xuất cốc.
“Ô, rốt cục nội thành phải đi đường nào a?” Mắt thấy thời gian dược hiệu của nại lực dược thủy sắp hết,Khí nhi lại ở trên đồng cỏ lớn đứng ngây ngốc, tìm không được lối ra. Không thể trách hắn, sinh ra ở một cái sơn cốc, không có cách nào nhận nhiệm vụ tân thủ, cũng không lấy được bản đồ Anh hùng đại lục sơ lược mà mỗi tân thủ đều có, không có bản đồ lại là lần đầu đi tới, rất khó ở trên mảnh đất lớn như vậy tìm được phương hướng, huống chi Khí nhi lại có chứng mù đường nữa chứ. Nhịn đau lấy ra bình nại dược thủy thứ hai uống xuống, đem độ đói bụng lại lần nữa dừng ở con số 5, lúc này mới lấy lại tinh thần tiếp tục tìm kiếm đường sá. Về phần cái bình không trong tay sao.
Khí nhi thuận tay ném một cái, dù sao sau 5 phút nó cũng tự động biến mất,cũng không sợ bị người nói là phá hỏng cảnh quan môi trường. Ai ngờ người không may thì tai họa đến không ngừng, cái bình thuận tay ném đi kia, chết tử tế không chết lại rơi vào trên người một con yêu tinh. Yêu tinh, sinh vật hệ tự nhiên cấp 5, lực công kích,phòng ngự đều phi thường thấp thế nhưng thông thường đều là xuất hiện theo bầy đàn, tốc độ di chuyển cực kỳ nhanh, thân thể linh hoạt. Bởi vì giá trị kinh nghiệm của yêu tinh ít, lớn lên vừa đáng yêu lại không phải quái chủ động công kích, cho nên khi người chơi đi qua đồng cỏ lớn đều sẽ không công kích nó, nhưng mà Khí nhi trong lúc vô ý ném cái bình lại đập trúng, kết quả là dẫn tới toàn bộ yêu tinh xung quanh đó hướng về phía hắn vọt tới, đối với Khí nhi một người lực công kích và phòng ngự phi thường thấp mà nói thì không phải là một chuyện tốt, vì thế liền trông thấy trên đồng cỏ lớn, một người nào đó giống như con ruồi không đầu chạy loạn, đi theo phía sau là một đoàn tiểu yêu tinh đáng yêu.
“Cứu mạng a….” Vừa chạy vừa hô cứu mạng, nhưng vị trí của hắn hiện tại là khu vực xa xôi của Anh hùng đại lục, người chơi rất ít, cho nên chạy nửa ngày cũng không phát hiện một bóng người, bản thân ngược lại vớ vẩn xông vào trong một mảnh rừng rậm. Mảnh rừng cây này là một nhóm sinh vật hệ tự nhiên, bên trong có sói cấp 12, tinh linh cấp 18 và bạch hổ cấp 24, tuy cũng không phải sinh vật đẳng cấp cao, nhưng đối với Khí nhi mà nói đã rất khủng bố rồi, hơn nữa nhưng quái kia đều là chủ động công kích, Khí nhi chạy vào trong đa phần là cửu tử nhất sinh. Nhưng may mắn là, ở vào lúc cực kỳ nguy hiểm, vận may của hắn lại đến rồi. Một người nào đó đang ở trong rừng cây khi dễ (bắt nạt) bạch hổ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của hắn.
Tuyệt Thế Minh Phong liền ra tay cứu giúp Khí Nhi,việc cứu người này đều không phải lương tâm hắn trỗi dậy, mà là tâm tình hắn vốn đã không quá tốt, sau khi nghe thấy tiếng kêu kia lại càng cảm thấy khó chịu,vì thể tiện tay gọi ra mấy u linh cấp 30 đem yêu tinh nhìn như to lớn thực ra không chịu nổi một kích phía sau Khí Nhi diệt sạch.
“Cảm ơn,cảm ơn ngươi.” Cuối cùng tránh được một kiếp, Khí Nhi rốt cục thở phào nhẹ nhõm,hắn ổn định lại khí tức nghĩ muốn nói lời cảm ơn với ân nhân, sau khi nhìn thấy người nọ không khỏi sợ ngây người. “Hoàng Phượng Minh…”
“Ngươi nói cái gì?” Tuyệt Thế Minh Phong không nghe thấy thanh âm bé như con kiến của Khí Nhi.
“A, không, không có gì.” Khí Nhi cuống quýt lắc đầu: “Cảm ơn ngươi đã cứu ta.”
“Thuận tiện mà thôi.” Nói xong Minh Phong liền không quan tâm đến Khí Nhi nữa.
Hắn hẳn chính là một trong song hoàng của học viện Kỳ Anh, Hoàng Phượng Minh đi? Không nghĩ tới lại ở đây đụng phải thần tượng của phân nửa nữ sinh trường chúng ta, nói ra nhất định không ai tin. Khí Nhi ngơ ngác nhìn người trước mắt, lâm vào trong suy nghĩ miên man.
“Này,này, này!” Minh Phong phi thường tức giận,hắn vốn định tiếp tục tìm bạch hổ phát tiết, lại cảm giác được hai đạo ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, hắn bị nhìn đến khó chịu cả người, nhìn lại, vậy mà vừa vặn chính là người kia. “Ngươi muốn làm sao?”
“A, xin lỗi, ta không phải cố ý không nghe thấy.” Khí Nhi vội vã giải thích, có điều Tuyệt Thế Minh Phong cũng không rảnh nghe người trước mặt này nói nói, hắn chỉ là có chút suy nghĩ nhìn chằm chằm y phục trên người đối phương. Vừa rồi không phát hiện tên nhóc này hẳn là thái điểu (lính mới), trên người vậy mà lại mặc một bộ Thủy tiên bào. Bất cứ ai quen biết Hoàng Phượng Minh hoặc Tuyệt Thế Minh Phong đều biết, hoa hắn thích nhất chính là Thủy tiên,cho nên chơi trò chơi nửa năm,lần đầu tiên trông thấy Thủy tiên bào đương nhiên là không dời được ánh mắt.
“Cái y phục này bao nhiêu tiền?”
“A?” Khí Nhi thoáng chốc không phản ứng kịp.
“Ta hỏi cái y phục ngươi mặc trên người bao nhiêu tiên?” Tuyệt Thế Minh Phong ngước lên trợn trợn hai mắt, cái người này là kẻ đần độn sao?
“Ngươi nói Thủy tiên bào sao?” Khí nhi giật nhẹ y bào trên người: ” Ngươi muốn sao?”
“Đúng, ta muốn mua. Báo một cái giá đi.” Tiểu tử này tốt nhất không nên dùng công phu sư tử ngoạm, nếu không bản thân liền PK hắn, đoạt lấy. Minh Phong trong lòng nghĩ như vậy.
“Ân, 1000 ngân tệ được rồi.” Khí nhi suy nghĩ nửa ngày hộc ra một cái giá. Nếu như hắn nhớ không lầm, 1 ngân tệ bằng 100 đồng tệ, 1 kim tệ bằng 100 ngân tệ. Y phục này là bảo vật cao cấp, 1000 ngân tệ hẳn không tính là cao.
“1000 ngân tệ?” Tuyệt Thế Minh Phong quả thật không thể tin được cái giá hắn nghe thấy. Tiểu tử này không có đem thuộc tính ẩn dấu của y phục tới nhìn xem, hắn vừa nãy đã xem qua, chiếu theo cái thuộc tính này ít nhất trị giá 1000 kim tệ, hắn vốn nghĩ nếu như tiểu tử này hét lên 1500 kim tệ hắn cũng vẫn mua, dù sao cũng không thiếu tiền, không nghĩ tới hắn khai giá vậy mà thấp đến không bình thường, sẽ không phải là có cái âm mưu gì chứ?
Minh Phong rốt cục tỉ mỉ quan sát người trước mặt. Kỳ thực Khí Nhi sở dĩ ra giá thấp như vậy, chẳng qua bởi vì lần đầu chơi võng du (lần khi còn bé kia đã quên rồi,không tính) cũng không biết giá cả thị trường, hơn nữa từ trước tới nay nghèo khó, hắn cảm thấy nếu như có thể bán được đủ 10$ như vậy thì tiền cơm một tuần sẽ không lo nữa. Mà lấy Hoàng Phượng Minh từ trước tới nay luôn nổi tiếng thông minh giảo hoạt, làm sao nghĩ đến chỗ đơn giản như vậy, chắc hẳn lại cho rằng người ta có cái mục đích gì nữa rồi.
“Rất cao sao?” Khí Nhi xấu hổ cúi đầu, bản thân quả nhiên quá tham rồi. “Vậy 100 thì tốt rồi. Xin lỗi, ta vừa mới vào trò chơi, không biết giá cả, xin ngươi không nên tức giận.” Chỉ mong hắn đừng tức giận,nếu không để cho đám nữ sinh kia biết bản thân lừa gạt thần tượng của bọn họ, hắn nhất định không cần sống nữa, cho dù hắn không phải cố ý.
|
Chương sáu. Ước định
Đem Khí Nhi nhìn trái nhìn phải, nhìn lên nhìn xuống một phen, Tuyệt Thế Minh Phong làm thế nào cũng nhìn không ra hắn có nửa điểm nào không thích hợp. Xem ra đúng là theo như lời hắn nói,hắn vừa mới vào trò chơi nên không biết giá. Quên đi, không cần thiết lãng phí thời gian ở trên người hắn. Nghĩ như vậy, Tuyệt Thế Minh Phong cùng Khí Nhi lựa chọn giao dịch, thuận tay để vào 1000 kim tệ. Tuy rằng hắn không biết rõ giá cả,nhưng Tuyệt Thế Minh Phong hắn không phải người có cái sở thích chiếm tiện nghi người khác như vậy (gạt người sao…), chí ít không thể khi dễ thái điểu. Thế mà sau khi Khí Nhi nhìn thấy giá trên , liền bị dọa cho khiếp sợ, không hề nghĩ ngợi ấn hủy bỏ giao dịch.
“Ngươi làm cái gì!” Minh Phong thực sự tức giận: “Hối hận rồi sao?”
“Không phải.” Khí Nhi bị hắn hù dọa đến nói năng không rõ ràng,tuy nhiên vẻ mặt hắn hung ác cũng rất đẹp, chỉ là khí thế rất đáng sợ: “Ngươi trả sai rồi. Là 1000 ngân tệ,không phải 1000 kim tệ.”
“…” Cái này Minh Phong hết chỗ nói rồi, trời ạ, hắn không phải đụng phải loại không phải ngươi đi. Tiểu tử này dường như rất thú vị, vừa vặn hắn gần đây tâm tình không tốt,trêu đùa hắn cũng không tệ. Minh Phong có loại cảm giác hưng phấn tìm được món đồ chơi mới: “Ngươi tên là gì?”
“Lâu Vũ Kỳ. A không đúng, Khí Nhi.” Khí Nhi theo phản xạ báo ra tên khai sinh, sau đó nghĩ đến hiện tại bản thân đang ở trong trò chơi, vội vàng lại báo ra ID.
“Lâu Vũ Kỳ a, phụ mẫu ngươi đặt cho ngươi cái tên không tệ a, ngươi làm sao muốn gọi là Khí Nhi chứ. “ Minh Phong phát một lời mời kết giao hảo hữu cho hắn, thuận tiện hỏi một câu, cũng không phải thật sự muốn biết. Song một câu nói lại khiến cho Khí Nhi nhớ tới người đàn ông đã vứt bỏ mẹ con hắn kia, cùng với mẫu thân đã sớm qua đời, viền mắt không khỏi biến thành hồng hồng, làm cho Minh Phong lại càng hoảng sợ: “Này, ngươi làm sao vậy?”
“Không có gì.” Khí Nhi hít hít cái mũi, thấy hệ thống truyền đến nhắc nhở vội ấn xác định. “Chúng ta là bằng hữu rồi sao?” Hắn ngây thơ cho rằng bỏ thêm bạn tốt chính là bằng hữu rồi, tuy rằng chỉ ở trong trò chơi, nhưng mà có thể cùng người tốt như thế này làm bạn bè hắn vẫn là phi thường vui vẻ.
“Ân, xem như là đi. Ngươi cấp mấy rồi, sinh ra ở đại lục nào?” Nhìn hắn ngay cả yêu tinh cũng sợ, hẳn là ngay cả cấp 10 cũng chưa đến, thế nhưng mặc trên người vậy mà lại là bảo vật cao cấp rất hiếm gặp, chẳng lẽ là cái chủng tộc ẩn dấu gì? Theo hắn biết, chỉ có chủng tộc ẩn dấu mới có một ít phần thưởng đặc biệt.
“cấp 6, sinh ra ở trong sơn cốc đằng kia. Có lẽ đi.” Mặc dù ngón tay Khí Nhi chỉ về một cái phương hướng, nhưng lúc đầu lạc đường, hắn vừa vặn lại chạy lung tung một hồi,cũng không biết phương hướng bản thân chỉ có chính xác hay không.
“Sơn cốc đằng kia. Ngươi là sinh ra ở Anh hùng đại lục? Lẽ nào thật sự là chủng tộc ẩn dấu?” Xem ra thật là người ngốc có phúc ngốc, để hắn gặp được chủng tộc ẩn dấu hiếm thấy thật sự là lãng phí.
“Ta là hoa yêu, bản thể là Thủy tiên.” Khí Nhi hỏi một câu đáp một câu.
“Hoa thủy tiên?” Minh Phong vừa nghe liền hai mắt tỏa sáng, chuyện tốt nhiều như vậy làm thế nào không đụng tới.
“Ân. Ngươi thích Thủy tiên sao? Ta bên này có rất nhiều nga.” Tuy rằng không hiểu được một người hoàn mỹ như thế này vì cái gì lại thích hoa Thủy tiên tự kỷ như vậy, nhưng Khí Nhi vẫn là hào phóng mà lấy ra toàn bộ hoa thủy tiên trong túi đồ đưa cho hắn, đương nhiên còn bao gồm cả Thủy tiên bào và thủy tiên hài Minh Phong vừa ý lúc trước.
Minh Phong cũng không khách khí nhận tất cả, có điều hắn không cầm Thủy tiên bào và Thủy tiên hài. “Y phục kia cầm ta cũng không có cách nào mặc, ngươi liền tự mình giữ đi. Có muốn đi theo ta hay không a? Ta sẽ mang ngươi. “ Nhìn số thủy tiên nhiều như vậy, hắn liền thu hắn làm tiểu đệ được rồi.
“Thực sự có thể chứ?” Khí Nhi lộ ra một mặt cười thật to: “Ngươi có thể mang ta đi thành trấn sao?”
“Thành trấn? Ngươi muốn đi nơi đó sao? Không thành vấn đề. Ta còn có thể mang ngươi luyện cấp , chỉ cần ngươi dẫn ta đi đến sơn cốc chỗ ngươi sinh ra kia.” Nghĩ đến nơi đó hẳn là có rất nhiều Thủy tiên đi. Giác quan thứ sáu của người nào đó quả nhiên siêu chuẩn.
“Luyện cấp? Không cần,ta là tới đây kiếm tiền. Ngươi dẫn ta đến thành trấn ta đã rất cảm kích rồi.” Khí Nhi cảm động cực kỳ, không nghĩ tới người khác tốt như vậy, nhưng mà làm thế nào không biết xấu hổ mà thực sự phiền hắn mang mình đi luyện cấp chứ. Hơn nữa hắn tới trò chơi chỉ là muốn kiếm sinh hoạt phí mà thôi, đẳng cấp cao hay thấp không quan trọng.
“Kiếm tiền? Ngươi ở chỗ này có thể kiếm cái tiền gì? Hơn nữa với đẳng cấp thấp mà nói, chừng hai ba ngày chết một lần, rơi rất nhiều đồ vật, ngươi làm sao kiếm tiền a.” Tuyệt Thế Minh Phong nghĩ bản thân thật đúng là đụng phải một cái bảo khố, chưa từng nghe qua có người tới trong trò chơi kiếm tiền.
“Ta có rất nhiều dược thủy có thể bán đi nga. Tiếp đó trên bản thuyết minh trò chơi viết, trong trò chơi có thể làm thuê,ta đi làm thuê thì tốt rồi a. Kiếm được tiền liền lập tức đổi thành tiền mặt,như vậy thì tiền sinh hoạt phí liền có chỗ trông cậy rồi.” Khí Nhi vừa nghĩ đến sau này sẽ không quá mệt mỏi có thể kiếm được tiền cơm, liền phi thường vui vẻ.
“Ngươi? Chỉ bằng biểu hiện vừa rồi của ngươi, bán đồ vật không bị hãm hại chết mới là lạ. Như vậy đi, không bằng ngươi liền chơi với ta, ta mỗi ngày phát tiền lương cho ngươi thế nào?” Minh Phong hiếm khi thuyết phục ai khác kết bạn với mình.
“Điều này sao có thể chứ.Ngươi giúp ta, ta làm sao có thể nhận tiền của ngươi chứ.” Thế nhưng Khí Nhi là một cái não chết ngu ngốc, mặc dù bản thân nghèo khó, nhưng thế nào cũng không muốn chiếm tiện nghi người khác.
Hai người nói nửa ngày, Tuyệt Thế Minh Phong rốt cục không nhịn được. “Được rồi, tóm lại đã nói quyết định như vậy rồi, không được phản đối nữa.”
“Nga” Khí Nhi bị hắn một phen hù dọa, lập tức theo phản xạ “Nga” một tiếng.
“Tốt lắm.” Minh Phong hài lòng gật đầu: “Sau này ngươi liền đi theo ta được rồi. Sẽ không thiệt đâu.” Không nghĩ tới bản thân lần này có nhiều thu hoạch nha. Ném một cái Hồi trình quyển cho hắn, hai người sau đó liền bay đến một trong những thành thị lớn nhất Anh hùng đại lục—Phái Lạp Đạt thành.
“Oa,người ở đây thật nhiều nga.” Khí Nhi bị cảnh tượng náo nhiệt của thành thị hù dọa rồi. Thì ra cái trò chơi này được hoan nghênh như vậy.
“Anh hùng vô địch chính là trò chơi có tỉ suất người chơi đăng nhập cao nhất. Thu hồi cái biểu tình ngốc ngốc kia của ngươi đi.” Minh Phong đối với biểu tình giống Lưu bà bà tiến vào công viên lớn của Khí Nhi phi thường bất mãn, tốt xấu gì hắn ở bên cạnh cũng là nhân vật có tiếng, người quen biết hắn không ít, cũng không thể để vì Khí Nhi mà mất mặt hắn. “Chúng ta hiện tại đi chính là chợ trung tâm Phái lạp đạt thành, là khu phố thương nghiệp phồn hoa nhất trong thành thị, ngoài các loại cửa hàng mở cửa chính thức, còn có cả chỗ chuyên môn vì người chơi cung cấp buôn bán vật phẩm. Đem đồ vật ngươi muốn bán chỉnh lý một chút, nhìn xem có mấy loại gì. Ở đây các loại vật phẩm dược thủy,trang bị,bảo vật,tài liệu ..vv phải đến cửa hàng khác nhau gửi bán.”
Minh Phong vừa ở trước dẫn đường, vừa giải thích cho tiểu thái điểu phía sau: ” Gửi bán có hai cách thức, một loại là phương thức bán đấu giá, đặt ra giá đấu giá, một loại là giá cố định. Đều đòi hỏi thiết lập thời gian giao dịch, một khi vật phẩm thiết lập gửi bán,trừ phi đã đến giờ giao dịch không bán đi, nếu không không thể thu hồi. Thông thường chỉ có bảo vật và vật phẩm hiếm thấy mới thiết lập phương thức bán đấu giá. Còn nữa, gửi bán là phải trả tiền. Cũng có hai kiểu thu phí,một loại là tính tiền theo tháng, giống như tự mình bao một quầy hàng bán, bất luận bán nhiều hay ít đồ đều được, nhưng đồ vật mỗi lần bán nhiều hay ít quyết định bởi ô không gian chứa đồ ngươi đã mua. Một loại khác là mỗi lần ấn theo một kiện vật phẩm mà tính toán, mỗi lần 50 đồng tệ. Bất luận là phương thức thu phí nào, một khi đem vật phẩm bán ra đều phải trả thủ tục phí là 5% số tiền giao dịch mua bán vật phẩm. Nghe hiểu chưa?”
“Ân,hiểu rồi,có điều,có điều….” Khí Nhi nhìn Minh Phong do dự mà không biết có nên nói với hắn, hắn bây giờ phải logout hay không. Đồng hồ báo thức đã vang 3 lần rồi,hắn cần logout đi ngủ.
“Hiểu rồi thì " còn có điều " cái gì,có chuyện liền nói.” Ngữ khí Minh Phong không thể nào tốt được.
“Ta phải logout rồi.” Bị hắn chốt hạ, Khí Nhi lập tức mở mồm nói ra,quả nhiên trông thấy vẻ mặt Minh Phong thay đổi.
“Ngươi,phải,đăng,xuất,rồi?” Minh Phong rặn ra từng chữ nói. Hắn không có nghe sai đi? Nghĩ hắn – Tuyệt Thế Minh Phong khó có khi nào hảo tâm như vậy,mang người mới, hiện tại còn chưa đến nửa giờ vậy mà tiểu thái điểu này lại dám nói với hắn mình phải logout?
“Đúng,xin lỗi ta, đồng hồ báo thức đã đến giờ. Đi học..” Khí Nhi phát hiện bản thân ngay cả nói cũng nói không xong, giải thích ngắt quãng, cũng không biết đối phương nghe có hiểu không.
May mà năng lực lý giải của Minh Phong không tệ: “Ý của ngươi là nói, ngươi ngày mai phải đi học,cho nên bây giờ phải logout? Không cần nói cho ta ngươi còn đang học sơ trung đi (trung học) ? Quên đi, vậy ngày mai lên sớm một chút là được rồi đi. Ngày kia là ngày nghỉ,ngày mai có thể chơi cả đêm ,hảo hảo mang ngươi.” Sớm một chút xuất sư để có thể hầu hạ ta, cái này là Minh Phong nghĩ ở trong lòng.
“Ta đã học đại học rồi, năm nhất!” Khí Nhi vội vàng thanh minh, sau đó lại nói: “Ta phải buổi tối 8 giờ mới có thể lên được, sau đó 12 giờ logout. Tuy là ngày kia không cần phải đi học,nhưng ta phải làm thêm.” Nói xong cũng có chút xấu hổ nhìn Minh Phong.
…
Quên đi,nhìn đối phương vẻ mặt biểu tình hốt hoảng lo sợ, Minh Phong cũng mắng không nổi nữa. “Chờ ngươi lên rồi hãy nói đi. Ngày mai 8 giờ ngươi liền ở chỗ kia chờ ta,có nghe thấy không?” Tay chỉ chỉ bể phun nước khoảng 100 mét trước mặt, sau khi thấy Khí Nhi gật đầu, liền khoát khoát tay, ý bảo hắn có thể đăng xuất rồi.
“Cảm ơn ngươi. Ngươi thực sự là người tốt.” Khí Nhi lại lần nữa lộ ra nụ cười rực rỡ, hướng Minh Phong cúi đầu nói một câu xong mới logout. Chỉ lưu lại người nào đó ở tại chỗ phát ngốc, chính là lần đầu tiên có người nói hắn là người tốt đâu. Đại đa số người hễ cùng hắn tiếp xúc qua đều vụng trộm mắng hắn là ác ma,liền ngay cả người trong nhà cũng không ngoại lệ, đối với hắn vừa thương vừa sợ, chỉ có “hắn” sẽ nói mình giống tiểu hài tử,”người tốt” đây là lần đầu tiên nghe nói.
Không tự kìm hãm được lộ ra một cái mỉm cười, sau đó không thèm để ý đến mọi người ngốc nhìn ở bên cạnh, bước nhanh hướng tửu quán Hoa Nhài đi đến. Đóng trò chuyện mật lâu như vậy,có lẽ hẳn là có không ít người tìm hắn. Mà tửu quán Hoa Nhài chính là nơi tụ họp bọn hắn thường tới nhất ở Anh hùng đại lục, nếu như đoán không sai, hẳn là có không ít người ở đó chờ hắn.
|
Chương bảy. Thủy tiên sáo trang (Bộ đồ Thủy tiên)
Đi vào tửu quán hoa nhài,nhìn vào một góc, quả nhiên,ở chỗ bọn họ thường ngồi đã có ba người ở đó uống rượu nói chuyện phiếm. Tuyệt Thế Minh Phong đi qua, hướng một cái chỗ trống trong đó ngồi xuống.
“Các ngươi tới rồi a.”
“Lời thừa. Ngươi đi làm cái gì? Kênh nói chuyện phiếm cũng tắt đi, chúng ta không thể làm gì khác đành phải tới đây chờ ngươi.” Một nam tử tóc vàng mặc một thân khôi giáp màu trắng nói. Hắn gọi là Nhã Lạc Khắc, chức nghiệp là thánh kỵ sĩ.
“Tùy tiện đi một chút mà thôi.” Minh Phong một câu phóng qua.
“Sao vậy, không phải tức giận Hình Thiên? Xem ra tâm tình ngươi tốt hơn nhiều a.” Thiên Thần Ma Tây, chính là người mặc pháp sư bào hồng sắc bên cạnh Nhã Lạc Khắc, trêu chọc. Chức nghiệp của Ma Tây là đại pháp sư,một loại chức nghiệp ít gặp trong trò chơi, đòi hỏi đồng thời phải có ma pháp cấp 1,2 khác hệ, ma pháp cấp 3 đã được 80%, cùng với 5 loại ma pháp cũng đã lên tới cấp 4,5,mới có thể đạt được yêu cầu chuyển chức. Ngoài ra còn phải hoàn thành nhiệm vụ chuyển chức. Trong 《Anh hùng vô địch》, chỉ có một số ít chức nghiệp mới phải hoàn thành nhiệm vụ chuyển chức, bởi vậy qua đó có thể thấy được tính đặc biệt của đại pháp sư.
“Có phải gặp được chuyện tốt gì hay không a?” Nam tử tóc đen mặc một trang phục của đạo tặc màu đen, bổ sung tiếp. Ái Nhĩ Ngu Ngốc (trong chương thứ ba, Minh Phong nhắn tin mật chính là hắn), chức nghiệp và y phục của hắn giống nhau đều là đạo tặc. Đang nỗ lực theo đuổi Ma Tây, đồng thời cũng là đệ đệ sinh đôi của Nhã Lạc Khắc.
Ba người bọn họ cùng Minh Phong và Hình Thiên (Hình Thiên chính là Lạc Hành Thiên) là bạn học cùng lớp ở cao trung, đại học lại cùng học một trường nhưng khác hệ, cho nên quan hệ phi thường vững chắc.Chính vì vậy bọn họ đối với chuyện Minh Phong và Hình Thiên phi thường nắm rõ, cho nên mới thấy kỳ quái. Lấy tính nết Minh Phong ít nhất phải tức giận qua hai,ba ngày, rồi mới nghĩ biện pháp làm sao chỉnh đốn trở về, bây giờ lại vân đạm phong thanh (ý nói như không có chuyện gì) như cái dạng này, nhất định có cổ quái.
“Chuyện tốt không có, người để chơi đùa hảo thì có gặp một người.” Minh phong cũng không che giấu, dù sao thì sớm muộn cũng phải biết: “Ta ngày hôm nay đụng phải một người mới…”
“Nghe ra thì có vẻ là một tiểu hài tử đầy đơn thuần,ngươi không phải khi dễ người ta rồi đi.” Nhã Lạc Khắc vì Khí Nhi gặp phải một người như thế mà mặc niệm.
“Cái gì gọi là khi dễ, ta chính là khó có được lòng tốt, dẫn hắn luyện cấp a.” Minh Phong mặc kệ hắn: “Đi thôi. Thừa dịp hiện tại người không nhiều lắm, đi luyện cấp.”
“Luyện cấp? Bây giờ đã nhanh đến 1 giờ, ngươi tính chơi suốt đêm,ngày mai không đi học?” Nhã Lạc Khắc trừng to mắt nhìn hắn.
“Khó có được một hai lần,sợ cái gì.” Dù sao bằng tài trí thông minh của hắn, kiểm tra cũng khỏi cần.
“Không tiện, ngày mai ta có bài kiểm tra, không đi. Các ngươi cũng sớm một chút nghỉ ngơi đi, luôn bỏ học không tốt.” Ma Tây đánh tiếng chào hỏi rồi logout.
“Ma Tây không đi ta cũng không đi.” Ái Nhĩ Ngu Ngốc từ trước tới giờ luôn lấy lời nói của Ma Tây làm thánh chỉ, thấy Ma Tây logout hắn đương nhiên cũng vội vã lại càng thêm khẩn trương mà logout.
“Đừng nhìn ta ,ta ngày mai còn cùng một MM xinh đẹp có hẹn rồi, không thể có vành mắt thâm đen được.” Nhã Lạc Khắc cũng lập tức trốn người. Minh Phong lại thành một mình rồi. (L: MM là muội muội, em gái đóa ~)
“Chết tiệt, một người hai người đều như thế này. Các ngươi không đi ta tự mình đi.” Căm giận tiêu sái đi ra cửa chính của tửu quán, còn chưa kịp bước bước thứ hai, đã bị thủ quỹ tửu quán kéo lại.
“Tiên sinh, ngươi còn chưa có thanh toán đâu.” Một mặt trình lên hóa đơn. Tuy rằng trong trò chơi người chơi không thể tự mình mở quán, thế nhưng lại có thể làm công, không ít người mới đánh không được trang bị tốt, phải dựa vào làm công kiếm tiền mua. Hiện tại đang kéo Minh Phong chính là một người mới đang làm công ở đây.
“Đây.” Đám Vương bát đản kia, ăn xong rồi cũng không thanh toán.
Một người đánh quái luyện cấp thực ra cũng không nhiều hứng thú lắm, sau khi ở rừng rậm Cách Lâm (rừng rậm mà Khí Nhi và Minh Phong gặp nhau lần đầu tiên) vòng vo nửa ngày,Minh Phong đột nhiên nghĩ tới cái gì, hắn triệu hoán chó địa ngục một đầu ra làm tọa kỵ (thú cưỡi), rồi mới nhanh chóng hướng một địa phương nào đó chạy đi. Áng chừng khoảng 30 phút sau, hắn đi tới một chỗ khác trong rừng rậm Cách Lâm, ở trên một gốc cây lớn gõ xuống ba lần, sau đó một cái cửa lớn mở ra . Đây chính là con đường bí mật thông đến Tự nhiên đại lục,vào lần trước trước trước trước nữa tâm tình Minh Phong không tốt tới đây khi dễ bạch hổ trong lúc vô tình đã phát hiện ra. Trong trò chơi, Anh hùng đại lục không chỉ là điểm trung tâm mà cũng là điểm trung chuyển, ví dụ như: nếu như ngươi ở Tử vong đại lục đi đến Tự nhiên đại lục, chỉ có thể tới Anh hùng đại lục trước,sau đó mới có thể tìm được công cụ giao thông đi đến Tự nhiên đại lục. Như vậy thì vừa lãng phí thời gian,vừa lãng phí tiền bạc, khi Open Beta rất nhiều người chơi đã nêu ra ý kiến. Cho nên cuối cùng đến một phiên bản thăng cấp lần thứ nào đó, ở trên mỗi đại lục thêm mới mấy cái lối đi bí mật, có thể trực tiếp đi thông sang đại lục khác. Nhưng mà, đại lục đối địch vẫn không có cách nào đi thông sang, phải thông qua trung chuyển của các đại lục khác.Đại lục đối địch như sau: Trật tự đại lục đối địch với Hỗn loạn đại lục, Sinh mệnh đại lục với Tử vong đại lục, Tự nhiên đại lục với Lực lượng đại lục.
Đến gần bên trong cánh cửa là một cái địa đạo (đường hầm) thật dài, triệu hồi ra mấy u linh ở phía trước dẫn đường. U linh có thể ở trong bóng tối phát sáng, sử dụng công kích vật lý, nhưng lại bị lão hóa một loại kỹ năng, có thể hạ thấp công phòng và tốc độ của địch nhân,khi đó năng lực di động giảm một nửa, chỉ cần điều kiện tiên quyết là nhanh chóng vượt qua, nó là thứ phi thường hữu dụng. Mười phút sau, Minh Phong đã đi tới Tự nhiên đại lục, so với con đường chính quy nhanh hơn không biết bao nhiêu lần. Một đầu khác của địa đạo là một cái miệng giếng bỏ hoang ở một trấn nhỏ xa xôi của Tự nhiên đại lục, Minh Phong muốn đến chính là trấn nhỏ này.
Bò ra khỏi miệng giếng, Minh Phong quen thuộc hướng phía đông nam đi đến. Bên kia có một trưởng lão yêu tinh 1000 tuổi sinh sống, nghe đâu bảo tất cả chuyện tình xảy ra trên Tự nhiên đại lục hắn đều biết. Đối với một lão nhân tuổi tác so với mình nhiều hơn bao nhiêu như thế, Minh Phong vẫn là rất có lễ phép mà gõ cửa đi vào. Trong phòng toàn bộ đồ dùng đều là dùng cây cối làm thành, một lão nhân tóc hoa râm đang ngồi ở ghế mây dùng chén trà làm từ hoa bìm bìm, nhàn nhã uống trà, sau khi trông thấy Minh Phong tiến vào, buông chăn xuống, chậm rãi đứng lên đi tới.
“Ngươi ở nơi đây làm cái gì? người trẻ tuổi.”
“Ta muốn làm một bộ trang bị Thủy tiên, nói cho ta biết nên làm như thế nào?” Nếu mà bị người quen biết hắn biết, hắn – Tuyệt Thế Minh Phong mà lại có lòng vì hoa yêu kia tốn nhiều tinh lực như vậy, lại đi giúp một người mới quen biết một ngày làm trang bị, nhất định sẽ hù chết không ít người. Chỉ có điều lý giải của Minh Phong về điểm này là bản thân chỉ vì thỏa mãn yêu thích đối với hoa thủy tiên mà thôi, dù sao thì cũng thật vất vả mới gặp một người mặc cả bộ hoa trang bị.
Cái gọi là hoa trang bị chính là trọn vẹn một bộ trang bị, tất cả đều là dùng hoa làm tài liệu. Loại trang bị này thực ra cũng không khó thu thập, khó khăn chính là dùng cùng một loại hoa làm ra hoa trang bị, không chỉ phải chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu, mà xác suất chế tạo thất bại còn phi thường cao. Mà BT hơn nữa chính là ngươi chế tạo ra rồi còn không nhất định mặc lên được |||. Mỗi một bộ đồ điều kiện mặc lên được không giống nhau, ví dụ như loại hoa, nhất định phải là người cùng chủng tộc mới mặc được, giống như trang bị hắc cốt của quỷ tộc nhất thiết người chơi phải là hắc nhân mới mặc được, dù sao thì nguyên nhân cũng có rất nhiều loại,kỳ kỳ quái quái cái gì cũng đều có. Hoàn toàn phải dựa vào người chơi tự mình mò ra, hoặc là giống như Minh Phong đi tìm lão nhân trí tuệ.
Có điều muốn tìm lão nhân trí tuệ đòi hỏi cũng không dễ dàng, thuần túy là dựa vào vận khí. Nếu không phải khi Ma Tây chuyển chức làm đại pháp sư phải hoàn thành nhiệm vụ tìm kiếm lão nhân trí tuệ, Minh Phong cũng sẽ không biết lão nhân trí tuệ của Tự nhiên đại lục lại ở trong một cái thôn nhỏ tồi tàn như thế này.
“Ngươi không cách nào mặc được trang bị Thủy tiên đâu. Rời khỏi đây đi.” Qua loa nói một câu muốn đem Minh Phong tống ra khỏi cửa.
“Bằng hữu của ta là hoa yêu,bản thể là Thủy tiên. Trang bị là vì hắn làm.” Minh Phong tự hiểu cùng một NPC tức giận không có ích lợi gì, cho nên xem như là không có nghe thấy.
“Nga?” Lão nhân vừa nghe liền quay đầu. “Thủy tiên hoa yêu, tộc loại rất ít gặp. Cho ngươi.” Lão nhân cũng rất thẳng thắn, không biết từ chỗ nào biến ra một tờ giấy ném cho Minh Phong. “Ở trên ghi chép lại yêu cầu chế tạo cùng điều kiện mặc được bộ trang bị thủy tiên, tự nhìn đi. Ta muốn đi ngủ trưa.Ai, người già rồi, liền dễ dàng mệt mỏi.”
Bắt được đồ vật mình muốn, Minh Phong nói tiếng cảm ơn liền ra khỏi cửa.Ở trong một tửu quán chỉ cung cấp hoa duy nhất trong trấn nhỏ, tìm một vị trí ngồi xuống, sau đó mới bắt đầu nhìn xem tờ giấy. Chẳng trách hắn nghĩ tờ giấy này sao lại là màu xanh biếc, thì ra chỉ là một phiến lá cây, ở trên không biết dùng thứ gì viết một ít chữ nhỏ.
Trang bị Thủy tiên tổng cộng chia ra làm: Thủy tiên bào, Thủy tiên hạng liên (vòng cổ), Thủy tiên thủ liên (vòng tay), Thủy tiên nhĩ hoàn (khuyên tai), Thủy tiên hài ( mỗi bộ phận hợp thành bộ đồ đều không giống nhau.)
Chế tạo trang bị:
1, Thủy tiên bào, thủy tiên hài: Không có cách nào chế tạo.Nhiệm vụ đặc biệt đạt được.
2, Thủy tiên hạng liên, thủy tiên thủ liên, thủy tiên nhĩ hoàn: mỗi cái cần 5 đóa thủy tiên nguyên vẹn, 1 bình thủy tiên hoa lộ (mật hoa), ánh sáng tự nhiên. Thu thập đủ tài liệu tìm Lai Á chế tạo.
Điều kiện mặc trang bị: tộc Thủy tiên.
Hoàn hảo, không tính là quá phiền phức. Sau khi xem xong, Minh Phong quyết định trước đi tìm Thủy tiên hoa lộ. Hắn còn không biết ánh sáng tự nhiên là cái thứ gì, Lai Á càng không biết ở nơi nào, những cái đó chỉ có thể để sau này hãy nói.May mắn Khí Nhi có nói qua phương hướng sơn cốc nơi hắn sinh ra, chỗ đó hẳn là có thể tìm được Thủy tiên hoa lộ. Lúc này Minh Phong còn không biết, Khí Nhi lúc đó chỉ là tùy tiện chỉ một cái mà thôi.
|
Chương tám. Công việc mới —- theo Minh phong luyện cấp.
19:40, Khí Nhi phát hiện bản thân bắt đầu từ sáng sớm đã chờ mong vào lại trò chơi, nguyên nhân chính là người gọi là Tuyệt Thế Minh Phong kia, cho nên hắn so với ngày thường tốc độ đi làm kiếm sống nhanh hơn nha, rốt cục so với ngày thường sớm hơn 20 phút đem tất cả sự tình làm xong hết, đội mũ giáp vào. Sau vài giây đồng hồ, liền đã có mặt ở một thế giới khác. Thành Phái Lạp Đạt vẫn náo nhiệt như vậy,Khí Nhi hướng bể phun nước cách đó không xa đi tới, đi chưa được mấy bước thì trông thấy một bóng dáng quen thuộc, lập tức vui vẻ chạy qua. Hắn hưng phấn không hề mảy may chú ý tới vì cái gì mà ở thành thị này lại có nhiều người chơi như vậy,bên cạnh bóng dáng kia đều có một khoảng trống, dường như tất cả mọi người đi qua đó đều rất có ý tứ tránh đường mà đi.
“Ta tới rồi.” Mặc dù biết tên đối phương, nhưng Khí Nhi không biết nên làm sao gọi cho thích hợp, cho nên lựa chọn lược bớt.
“Rất tốt, ngươi rốt cục tới rồi.” Minh Phong xoay người lại, có phần nghiến răng nghiến lợi nói.
“Sao, làm sao vậy?” Khí Nhi rốt cục cảm thấy rất không thích hợp, dừng bước chân.” Ngươi hình như rất tức giận nha.”
“Tiểu tử thối,ngươi vậy mà dám gạt ta !!!” Minh Phong thoắt một cái bước nhanh đến trước mặt Khí Nhi miễn phí tặng cho hắn một cái “run rẩy”.
“Ô, ta gạt ngươi cái gì.” Khí Nhi đã sớm quên chuyện Thủy tiên sơn cốc, xoa xoa cái đầu mặt mày ủ ê hỏi lại.
“Còn dám nói. Ta hỏi ngươi Thủy tiên sơn cốc ở nơi nào?”
“Ở nơi nào a!” Khí Nhi vẫn hướng phía Đông nam, sau khi nhìn thấy ánh mắt hung ác của Minh Phong lập tức chữa lại: “Không đúng để ta suy nghĩ lại. Là ở bên kia? Hình như cũng không phải.” Sau khi lại lung tung chỉ bảy tám hướng, người nào đó quả thực không nhớ nổi, không thể làm gì khác đành phải run rẩy ngẩng đầu nhỏ giọng nói: “Ta không nhớ rõ nữa.” Nói xong lập tức ôm đầu. Mặc dù trong thành không thể cưỡng chế Pk, thế nhưng cốc đầu không phải vẫn là sẽ đau ư.
“Ngươi…” Tuyệt Thế Minh Phong nhìn người trước mắt một bộ kiểu dáng đáng thương thực sự là cũng không thể tức giận lên được. Từ trước tới nay Hoàng Phượng Minh chỉ có hướng người khác nổi trận lôi đình, bây giờ bản thân thế nhưng lại nếm được cái tư vị không dám làm gì này rồi. “Quên đi quên đi, ta van ngươi lần sau không biết cứ việc nói thẳng, OK?”
“Nga. Xin lỗi. Ngươi không tức giận nữa sao?” Khí Nhi len lén nhìn nhìn Minh Phong ,thấy vẻ mặt hắn dường như đã không còn quá tức giận, mới dám đem tay vẫn luôn che ở trên đầu bỏ xuống.
“Thật không biết ngươi là thực sự ngu ngốc hay là giả ngu nữa. Quên đi, đi theo ta.”
“Nga” Khí Nhi cũng không dám hỏi đi đâu, ngơ ngác đi theo phía sau Minh Phong, mãi cho đến khi ra ngoài cửa thành. Minh Phong triệu hồi ra hai con chó địa ngục, ra hiệu cho Khí Nhi ngồi lên.
“Ngồi ở trên cái này?” Khí Nhi nhìn loài vật đầu to có hàm răng sắc nhọn, cao bằng nửa người kia, càng thêm đáng sợ chính là nó có ba cái đầu.
“Đúng vậy, sợ cái gì. Nó cũng sẽ không cắn ngươi.”
“Nhất định phải ngồi sao?”
“Ngươi nói đi?” Minh Phong cho hắn một nụ cười vô cùng mê người, Khí Nhi nhất thời nhìn đến ngây người, cũng đã quên sợ hãi liền cứ thế ngồi lên. Vừa mới đem cái mông phóng tới trên lưng chó, Minh Phong đã hạ xuống một mệnh lệnh, sinh vật đầu khủng bố kia bắt đầu đứng lên chạy như điên, dọa cho Khí Nhi vừa nắm chặt lấy đám lông ngắn ngủn của chó địa ngục,vừa hô cứu mạng.
“Đừng kêu nữa, xoa xoa cái cổ nó,không ngã xuống bây giờ.” Minh Phong bị cái tạp âm ầm ĩ kia phiền đã chết, nhịn không được thốt ra, song Khí Nhi bị vây trong kinh hãi, căn bản là không nghe thấy, cứ như vậy mà ở trong nỗi sợ hãi của bản thân (|||). Minh Phong không thể không để chó địa ngục dừng lại.
“Ngươi làm sao lại nhát gan như vậy a. Trên Tử vong đại lục toàn là sinh vật khủng bố, ngươi ngay cả yêu tinh cũng sợ hãi, thấy u linh có phải bị hù chết hay không a.”
“Cái kia, chính là không phải như vậy a. Yêu tinh là bởi vì đẳng cấp của ta thấp, nó đuổi tới ta có thể không sợ sao. Với lại ta là tới kiếm tiền không phải tới luyện cấp, chỉ cần ở trong thành làm công là tốt rồi, a, tiền, ——“ Khí nhi thay bản thân giải thích, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, mạnh mẽ kêu lên một tiếng. “Ta nhớ ra rồi, đồ vật cũng chưa bán đi đâu. Ta phải về thành bán đồ.” Luống cuống bò xuống khỏi chó địa ngục, mới đi một hai bước đã bị Minh Phong lôi đến trên lưng chó địa ngục của hắn.
“Tử vong đại lục cũng có chỗ gửi bán đồ, ngươi gấp cái gì.” Vừa nói vừa chọn giao dịch với Khí Nhi. “Đem thứ ngươi muốn bán bỏ ra đây để ta nhìn xem, cái nào là không dùng có thể bán, cái nào phải giữ lại. Ngươi cái đồ ngu ngốc này, không biết giá thị trường, đến lúc đó lại đem đồ vật bán tống bán tháo.”
Khí Nhi đem đồ từng cái bỏ ra, thẳng đến đem khung giao dịch lấp đầy “Chính là mấy loại này.”
Minh Phong rất nhanh quét một lượt, sau đó ấn hủy bỏ. “Mấy thứ này khi luyện cấp đều dùng đến, ngươi giữ lại đừng bán.”
“Không được không được.” Khí Nhi lắc đầu như trống bỏi : ” Ta đã thôi công việc làm thêm buổi tối để vào trò chơi kiếm tiền. Nếu nói không bán, ta tới cuối tuần sinh hoạt phí sẽ không có.” Bởi vì một lòng nghĩ ở trong trò chơi có thể kiếm được tương đối nhiều, Khí Nhi lần trước mua rất nhiều sách tham khảo, cho nên nếu như không có trợ cấp tiếp tế, tới cuối tuần liền ngay cả ăn bánh mì cũng khó mà thực hiện .
“Ngươi thực sự nghèo như vậy sao?” Minh Phong mắt lé nhìn hắn.
“Loại đại thiếu gia có tiền giống như ngươi đây là sẽ không hiểu được.” Khí Nhi thở dài một hơi, thuận miệng nói một câu, lại bị Minh Phong bắt được sơ hở.
“Ngươi làm sao biết nhà ta có bao nhiêu tiền ? Ngươi biết ta?” Minh Phong một phen ôm chặt lấy tay Khí Nhi, nheo mắt lại dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Khí Nhi. Lẽ nào hai người gặp nhau không phải là trùng hợp?
“A, ta không nói cái gì.” Khí Nhi phát hiện mình nói sai một tay che miệng lại, thế nhưng tay lại bị Minh Phong nắm lấy lại không sao giãy ra được.
“Nói thật.” Minh Phong thu hồi biểu tình vui đùa, nghiêm túc nhìn Khí Nhi. Thân là một thành viên Hoàng gia, mặc dù Minh Phong không phải người thừa kế đệ nhất, nhưng vẫn có tính cảnh giác không ít, nếu như người trước mặt là xuất phát từ mục đích nào đó mà tiếp cận hắn, hắn sẽ không thể bàng quan.
“Được rồi, ngươi trước đem tay ta buông ra.” Khí Nhi cũng không cảm thấy đây là chuyện gì rất nghiêm trọng, lúc đầu không nói chẳng qua chỉ là thấy rằng không cần thiết, nếu Minh Phong hỏi nghiêm túc như thế này, hắn cũng sẽ không giấu diếm. Minh Phong buông tay ra, Khí Nhi xoa xoa cổ tay giải thích : ” Ta biết ngươi cũng không kỳ quái a, ai bảo ngươi và Lạc Hành Thiên rêu rao như vậy. Song hoàng của học viện Kỳ Anh, hoàng đế và hoàng hậu, nói ai không biết a. Vả lại ngươi ngoại trừ tóc với con mắt ra, hình dáng ở trong trò chơi cùng bên ngoài cũng không khác nhau bao nhiêu. Được rồi, ta ở Minh Hoa, chỗ ngay bên cạnh trường học của các ngươi không xa. Ta mỗi ngày đến trường đều đi qua trường của các ngươi, ôi chao. Hàng ngày có thể trông thấy ngươi bị một đoàn nữ sinh vây quanh đi tới đi lui…” Nói nói, Khí Nhi liền không khác gì máy hát, càng nói càng hưng phấn , thậm chí bắt đầu chế nhạo cả Minh Phong.
“Được rồi…” Minh Phong cảm giác bản thân thực sự có chút không hiểu nối cái người này,đúng lúc phát hiện Hình Thiên login, liền cùng Hình Thiên trao đổi. Ai ngờ Hình Thiên lại giống như đã biết rất rõ Khí Nhi, bảo Minh Phong cứ yên tâm cùng hắn làm bằng hữu đi. Này ngược lại khiến cho Minh Phong nổi lên tức giận, về phần tức giận cái gì —– không biết. Chỉ có điều hắn vẫn là rất tín nhiệm Hình Thiên, nếu hắn đã nói vậy, hắn cũng sẽ không truy hỏi lại nữa. “Như vậy đi. Mấy thứ này của ngươi đừng bán. Ta sẽ cho ngươi một cơ hội làm công thế nào? Tiền lương rất cao nga.”
“Cơ hội làm công gì?” Khí Nhi vừa nghe có lương cao, lập tức hai mắt tỏa sáng, truy hỏi tới.
“Theo ta luyện cấp thế nào?” Minh Phong thả mồi câu: “Một giờ 10 kim tệ nga.”
1 giờ 10 kim tệ… Khí Nhi ở trong đầu tự động đem đổi thành đôla, 1 giờ 10$ không tính là thấp, 1 ngày 4 tiếng chính là 40 $, 1 tuần 280, 1 tháng 1120….Càng tính càng vui vẻ, có điều rất nhanh liền bình tĩnh lại ”Đẳng cấp của ngươi so với ta cao hơn nhiều như vậy, vìa cái gì còn muốn ta theo ngươi luyện cấp a? Ta cũng không thể giúp được cái gì. Đụng tới quái chỉ có thể chạy trốn, cho dù hỗ trợ trị liệu, cũng không gia tăng được bao nhiêu máu?”
“Ha ha” Minh Phong nở nụ cười ghi nhận nghĩ thầm, gia hỏa này còn chưa bị tiền đập cho hồ đồ sao, có điều dựa vào miệng lưỡi ba tấc không nát của Tuyệt Thế Minh Phong hắn, chết còn có thể nói sống, huống chi lừa gạt tiểu hài tử chứ “Sẽ không a. Không phải ngươi là chủng tộc ẩn dấu sao. Về sau không chừng sẽ có tuyệt học tuyệt kỹ gì, thăng cấp nhất định rất nhanh, đến lúc đó chắc chắn có rất nhiều cố dong đoàn tới đoạt ngươi, ta tính đoạt trước a. Với lại ngươi còn có thể giúp ta rất nhiều chuyện a” vừa nói vừa đối với Khí Nhi bày ra khuôn mặt tươi cười, chiêu này trăm không sai.
Khí Nhi nhìn dáng tươi cười kia liền ngây ngốc gật đầu. Sau này mỗi khi nhớ tới liền hối hận không kịp, bồi luyện cái gì, so với đánh lộn còn thảm hơn. Có trời mới biết cái người kia lười nhác cùng cái gì giống nhau, cả ngày đem hắn sai tới sai lui, ví dụ như: “Khí Nhi a, giúp ta đi XX mua XX.” “Khí Nhi, ta muốn đi ngủ, giúp ta phe phẩy cái quạt.” “Khí nhi, Hình Thiên bây giờ ở chỗ XX, chỗ đó không thể trò chuyện mật, ngươi dùng cái này qua bên đó đem hắn gọi trở về.” “Khí Nhi, ngươi giúp ta…” Nói tóm lại thê thảm vô cùng, có điều đây đều là nói đến sau này, Khí Nhi hiện tại một điểm cũng không biết, còn rất vui vẻ có thể đứng ở bên cạnh Minh Phong đâu.
|
Chương chín. Trở lại Địa Minh
Hai người cưỡi một con chó địa ngục đi tới nơi nào đó, lợi dụng bí đạo (con đường bí mật) tiến vào Tử vong đại lục (bí đạo của Anh hùng đại lục rất nhiều, cũng rất dễ tìm), sau đó thuận tiện bay trở về lãnh địa của mình. Tiến vào đại sảnh chỉ thấy vài người lười biếng ngồi ở đó.
“Nhã Lạc Khắc – thánh kỵ sĩ, Thiên Sứ Ma Tây – đại pháp sư, Ngu Ngốc Ái Nhĩ – đạo tặc, Hình Thiên – chiến thần” Minh Phong vô cùng đơn giản giới thiệu rõ ràng một chút người ở trong đại sảnh, sau đó lại đối với bọn họ giới thiệu một chút về Khí Nhi “Hắn là Khí Nhi, chủng tộc ẩn dấu Thủy tiên hoa yêu.”
“Chào các ngươi.” Khí Nhi hướng những người khác chào hỏi. Hôm nay khi đi học liền hỏi bạn cùng bàn,đối với bọn họ có nghe sơ sơ một chút. Lần này biết những người này lại nổi tiếng như thế, ngoại trừ hoàng đế Lạc Hành Thiên và hoàng hậu Hoàng Phượng Minh bản thân đã biết lúc đầu, quân sư Tả Ly, tả sát Hướng Hoài Thuần, hữu sát Hướng Hoài Hạ .
Nghe nói những danh hiệu kia là chức vị của bọn hắn đã từng đảm nhiệm trong một trò chơi võng du nào đó, sau này không biết bị người nào đó dùng vào cuộc sống hiện thực, gọi nhiều liền thành quen, người gọi tên thật của bọn hắn ngược lại, lại không nhiều, gặp mặt đều gọi là hoàng đế hoàng hậu gì đó. Hoàng Phượng Minh vậy mà không tức giận, thực sự là người kỳ quái.Một câu cuối cùng là suy nghĩ trong lòng của Khí Nhi lúc đó, có điều hắn cũng không có can đảm nói ra, nói không chừng một khi nói ra nữ đồng học xung quanh nhiều như vậy liền cán hắn thành bánh phở cũng nên. Tuy là đã có nghe qua sơ sơ, nhưng lần đầu tiên gặp mặt, Khí Nhi không thể không cảm thán, người so với người thực sự là tức chết người. Năm đại soái ca trước mắt thật là khiến cho nữ nhân ái mộ, nam nhân ghen ghét, lại còn đầu óc tốt, gia thế tốt, trách sao lại được ngươi tâng bốc theo đuổi như thế, duy nhất không tốt có lẽ chính là tính khí, đặc biệt là hoàng hậu cao ngạo kia, nghe nói là khó hầu hạ nhất.
“Này,này, ngươi đã đi vào cõi thần tiên nào rồi?” Minh Phong nhìn người bên cạnh nói xong ba chữ “Chào các ngươi” liền nhìn chằm chằm phía trước, ngây ra không nói một câu, không biết lại nghĩ đến cái gì, ở dưới ánh mắt xem kịch vui của mấy người khác cuối cùng nhịn không được đem tay phải dán lên đầu hắn, thành công khiến Khí Nhi lấy lại lực chú ý: “Ngươi đang suy nghĩ cái gì a. Hình Thiên có đẹp mắt như vậy không?” Như thế nào cũng đều là ta đẹp hơn so với hắn a!
“Không cái gì, chỉ là không nghĩ tới sẽ gặp được tổ năm người nổi tiếng nhất của Kỳ Anh.” Vừa nói xong, phát hiện bản thân lại theo thói quen mà đem chuyện ở trong hiện thực nói ra,Khí Nhi lập tức theo phản xạ che miệng lại. May mà những người khác không giống như Tuyệt Thế Minh Phong lộ ra vẻ mặt hung ác như thế, vẫn cười tủm tỉm nhìn hắn, vậy mới yên lòng, nghĩ thầm bọn họ thực sự là người tốt. Khí Nhi nghĩ như vậy, là bởi vì hắn không biết bọn họ, Minh Phong đương nhiên sẽ không cho là như thế. Hắn càng ngày càng cảm thấy mấy người kia rất có vấn đề với hắn, chỉ có điều bây giờ không phải lúc nói những lời này.
“Ngươi theo ta tới.” không để ý đến mấy người đang cười đến giả dối kia, Minh Phong đem Khí Nhi kéo đến phòng hắn. Đảm nhiệm lãnh đạo cấp cao của lãnh địa, mỗi người đều có một phòng riêng của mình, dùng để gửi vật phẩm,và nghỉ ngơi. Sau khi Minh Phong đem Khí Nhi mang vào trong, ấn giao dịch với hắn, chỉ thấy bên trong khung giao dịch 3 loại vật phẩm, một cái vòng cổ, một cái vòng tay, một cái khuyên tai, đều là hình dáng hoa Thủy tiên.
Đây là cái gì? Khí Nhi dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến.
“Mang vào thử xem có tác dụng gì không.”
Bản thân dù sao cũng không có quyền cự tuyệt, Khí Nhi cũng sẽ không hỏi nhiều nữa, sau khi nhận lấy liền đeo lên. Sau khi đem khuyên tai đeo vào xong, một trận ánh sáng hiện lên.
“Xem ra trang bị phù hợp.” Minh Phong nhìn Khí Nhi. Nguyên bản quần áo,giầy trên người hắn tuy rằng đều lấy Thủy tiên đặt tên, nhưng nhìn qua căn bản không giống một bộ, bây giờ mang thêm ba bộ phận nữa, trang bị tự động chỉnh sửa kết hợp lại lần nữa, nhìn qua đồng bộ đẹp lên không ít.
“Đây là cái gì?” Khí Nhi chỉ chỉ y phục trên người mình.
“Thủy tiên sáo trang. Chỉ có ngươi có thể mặc y phục. Để ta nhìn xem. Thể lực, ma lực, lực lượng, mẫn tiệp, tinh thần mỗi loại gia tăng 10; đạo đức – 100, không có trạng thái đói bụng, giới hạn giá trị sinh mệnh tăng 500, giới hạn giá trị ma pháp tăng 1000, tốc độ hồi phục giá trị ma pháp nhanh hơn. Ân, coi như không tệ, ngươi nhìn xem có nhiều ra thêm kỹ năng gì hay không?”
“Nga” Khí Nhi nghe lời hô mở khung thuộc tính chọn kỹ năng,nhìn một chút đối Minh Phong nói: “Biến thân và quyến rũ vốn là màu tối hiện tại hình như có thể dùng, nhưng hiệu quả không viết. Còn thêm một cái kỹ năng Hoa lộ trạch thế, giá trị sinh mệnh giá trị ma pháp của đội viên phe mình toàn bộ đầy, điều kiện là phải ở trạng thái tiếp xúc, ngoài ra có thể ở trên diện rộng đề cao lực công kích và lực phòng ngự. Có điều cái giá là toàn bộ giá trị ma pháp còn lại trước mắt, cùng 3 phần sinh mệnh lực.”
“Được rồi. Bộ sáo trang này coi như không tệ, tuy là kỹ năng có chút biến thái,nhưng mà khi tất yếu có thể cứu mạng mọi người.” Minh Phong ngẫm lại bản thân cực khổ như vậy, ở giáp ranh bình nguyên của Anh hùng đại lục tìm nửa ngày vẫn còn có thành quả. “Kêu những người khác đi luyện cấp thôi.”
“Không được.” Khí Nhi lập tức lắc đầu, vừa thấy khuôn mặt Minh Phong có chút biến sắc liền tức khắc bổ sung giải thích: “Tuy rằng ta là theo ngươi luyện cấp, nhưng là chung quy chỉ vì ta đã xin thôi công việc bên ngoài trước kia a. Với lại, ta còn phải đi học, toàn bộ 1-5 giờ ban ngày đều không thể chơi, buổi tối phải đảm bảo giấc ngủ, trước 12 giờ phải logout. Sau này mỗi tuần chỉ có ngày chủ nhật cùng buổi tối 16:00 -12:00 những ngày khác, tình huống đặc biệt ngươi phải cho phép ta nghỉ phép…”
“Được rồi, được rồi, ngươi trước tiên đi đi.Việc này ta đã biết.” Minh Phong bị hắn nói đến đầu cũng lớn ra rồi, đúng lúc hắn chơi hai ngày nay cũng đã mệt mỏi, thẳng thắn buông tha Khí Nhi, chờ sau khi hắn logout, chính mình cũng đăng xuất ngủ bù, tất nhiên cũng sẽ không quên cảnh cáo Hình Thiên lần sau gặp mặt phải đem sự tình nói rõ ràng cho hắn.
|