Hảo Mộc Vọng Thiên - Thần Toán Tứ Bộ Hệ Liệt Quyển 2
|
|
Mộc Lăng xoay mặt nhìn, thấy một cô nương tuổi còn trẻ đứng ở mạn thuyền lắc lư vài cái, rớt xuống phía dưới, nha hoàn của nàng ở trên thuyền sợ đến vừa gọi “Tiểu thư” vừa la “người cứu mạng”, có vẻ là không có võ công cũng không biết bơi. Cùng lúc đó, bờ sông tụ tập không ít người, không hề ít nhiệt tâm nhảy xuống nước, hướng nơi cô nương rơi xuống bơi đến. Chỉ là sông này tương đối rộng, nơi cô nương rơi xuống lại là giữa lòng sông, người hạ thuỷ cứu người còn ngoài tầm tay với, cô nương đã chìm không thấy thân ảnh. Đang ở thời điểm chỉ mành treo chuông, từ đám người bên kia bờ một bóng bạch sắc lướt ra, người này khinh công cực cao, đạp nước nhảy đến, tay vớt lên cô nương kia, rồi trực tiếp bay lên bờ, rơi xuống cách chỗ Mộc Lăng không xa. Đặt cô nương xuống mặt đất, người nọ vươn tay thăm dò hơi thở của nàng, đã không có hô hấp rồi, khẽ nhíu mày. Mộc Lăng thấy cô nương kia ngạt đến tím tái mặt mày, liền biết là lúc nàng chìm xuống đã uống một ngụm nước lớn, bị tạp vật trong nước sông ngẹt khí quản rồi. Lúc này, đã có không ít người vây quanh, Mộc Lăng đợi xem một chút, thấy đám người kia cũng chỉ lo lắng suông, không có ai biết y thuật, nếu còn đợi nữa cô nương kia sẽ chết mất. Mộc Lăng bất đắc dĩ, bẻ một cành liễu, tước bỏ lá cây, lắc lư đi qua, đến bên cạnh cô nương ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng kéo cằm, để nàng mở miệng ra, đem cành liễu nhét vào nhẹ nhàng khiêu một cái, liền kéo ra một chùm cỏ xanh cùng nước sông, lại dùng cành liễu vỗ vỗ hai cái trước ngực nàng, sau đó đứng lên xoay người đi. Đoàn người còn đang nhìn theo Mộc Lăng khó hiểu, cô nương đột nhiên ho khan hai tiếng, chậm rãi mở mắt. “Tiểu thư…” Thuyền của nha hoàn cũng đã tới bên bờ, vội vã chạy đến, nâng dậy tiểu thư nhà mình. Đám người có chút hỗn loạn, Mộc Lăng dắt Tiểu Hắc, quay về khách sạn, trong miệng nói nhỏ: “Tiểu Hắc a, ngươi có muốn một biệt hiệu không, người ta không phải có cái gì “phấn định bạch long câu”, “chiếu dạ ngọc sư tử” các loại sao…A, ngươi nói ngươi gọi là Hắc Vân Hắc Trung Hắc có được hay không a [tên đen thùi =)) ]? Đủ khí thế a?” Tiểu Hắc hình như rất không hài lòng cái tên này, phất đuôi kêu vài tiếng, cúi đầu đụng đụng Mộc Lăng. “Huynh đài dừng chân…”, phía sau có người gọi. Mộc Lăng nghe thấy, nhưng lại nói với Tiểu Hắc: “Gọi huynh đài không nhất định là gọi chúng ta, đúng hay không! Nghe người ta gọi không nên loạn quay đầu lại nha, chẳng hạn như người ta gọi chính là ‘trả tiền’, nếu như ngươi quay đầu lại rồi, không phải thừa nhận là thiếu tiền người ta sao?” Đang nói, chợt nghe người nọ hô một tiếng: “Rớt tiền!” Mộc Lăng lập tức quay đầu lại, nhìn trên mặt đất: “Đâu?” [ =)) ] “Ha ha…”, tiếng cười sang sảng truyền đến, Mộc Lăng ngẩng đầu, liền thấy tay áo bạch sắc theo gió ôn hoà lay động, trước mắt một người bạch y nam tử niên kỉ không lớn, phong độ anh tuấn bất phàm. Người nọ quan sát Mộc Lăng một chút, cười nói: “Huynh đài thật là thú vị” Mộc Lăng chớp mắt mấy cái, kéo Tiểu Hắc nói: “Tiểu Hắc, không được tuỳ tiện nói chuyện với người xa lạ”. Nói xong, xoay người đi tiếp. “Chờ một chút…”, Người nọ bước nhanh lên trước một bước, ngăn cản Mộc Lăng, cười nói: “Các hạ biết y thuật? Vừa rồi may mà có các hạ xuất thủ tương trợ” Mộc Lăng híp mắt quan sát một chút, mới nhận ra đây là bạch y nhân vừa nãy hạ thuỷ cứu người a. Lại đem người nọ quan sát một lần, một thân bạch y sạch sẽ gọn gàng, quần áo vải vóc may rất tinh tế, có thể thấy được giá trị xa xỉ. Thân hình cao lớn, ngũ quan tuấn lãng, khoé miệng mỉm cười, cộng thêm một đầu tóc đen chải vuốt cẩn thận, thoạt nhìn có vẻ rất tiêu sái. Mộc Lăng gật đầu, ân, “Quả thực đủ ăn mặc”. Nói xong còn muốn đi, người nọ đơn giản tiến lên một bước ngăn trở, cười nói: “Các hạ sao đã vội vã muốn đi rồi?” Mộc Lăng khinh khỉnh nhìn trời: “Cô nương ta liều mạng nhảy sông, không phải cũng vì được ngươi anh hùng cứu mỹ nhân sao, ta xem náo nhiệt làm gì?” “Ha ha…”, người nọ cười ha ha, nói: “Huynh đài hảo nhãn lực, làm sao phát hiện ra?” Mộc Lăng không thích cách người nọ cười, xem ra hắn nếu không phải thật tâm cười, mà là cười vì phải cười, so với nhăn mặt không khác nhau nhiều, lười biếng trả lời: “Nói thừa, chỗ nào có cô nương du hồ không mang theo hạ nhân, còn có a, chỗ nào trước khi ngã xuống liền kêu to?” Người nọ gật đầu, nhìn chằm chằm Mộc Lăng một hồi, nói: “Huynh đài cao kiến, được rồi, có muốn cùng đi uống một chén không?” Mộc Lăng mở to mắt: “Ta mắc gì muốn cùng ngươi uống một chén?”. Nói xong thì kéo Tiểu Hắc: “Tiểu Hắc đi, chúng ta không được nói chuyện với người lạ” Người nọ cười ha hả đuổi theo nói: “Nói tên họ không phải là quen biết rồi sao? Tại hạ Nhạc Tại Đình, các hạ tôn tính đại danh?” Mộc Lăng đứng lại, vương ngón út đào đào lỗ tai, vấn: “Cái kia…phía sau là gì?” “Tại…”, người nọ nhịn không được cười: “Nhạc Tại Đình” Mộc Lăng sửng sốt chốc lát, đột nhiên ôm cổ Tiểu Hắc cọ a cọ: “Nương a, ta không bao giờ…lo chuyện bao đồng nữa!” Nhạc Tại Đình bị Mộc Lăng khiến cho không hiểu ra sao, hỏi: “Huynh đài, tên của tại hạ có vấn đề gì sao? Huynh…uy…” Nhạc Tại Đình muốn giữ lại, thế nhưng Mộc Lăng đã bưng tai, chạy như bay, vừa chạy vừa lẩm bẩm: “Ta chưa từng nghe gì hết, không có nghe thấy!”
|
Đệ tứ chương
Mộc Lăng dắt Tiểu Hắc vừa chạy vừa trốn về đến khách sạn đã là buổi chiều, ánh dương ngả về tây, lòng còn sợ hãi cộng thêm bụng đói rầm rì kêu, hắn vẫn chưa ăn gì a.
Dắt Tiểu Hắc vào trong chuồng ngựa, trở lại tửu lâu ở tầng dưới, Mộc Lăng gọi một bàn đồ ăn một bầu rượu ngon tự an ủi bản thân. Gác chân, một tay bầu rượu một tay đùi gà, ăn đến miệng bóng loáng, tư thế này, chỗ nào giống một thư sinh, giống một ác bá hơn. Bàn bên cạnh cũng không ai dám ngồi. Tần Vọng Thiên ra ngoài trở về, thấy chính là Mộc Lăng đang phàm ăn tục uống.
Lắc đầu, Tần Vọng Thiên xem như không quen biết gì hắn, xoay người lên lầu, lại bị Mộc Lăng nhìn thấy, trong miệng còn ngậm đùi gà, gọi: “Ngô…đã ăn cơm chưa?”
Tần Vọng Thiên xem như không có nghe thấy, trực tiếp lên lầu, đóng cửa.
Mộc Lăng bĩu môi, vốn đang muốn mời hắn cùng ăn, không ăn thì thôi. Qua một trận chiến đấu hăng hái, Mộc Lăng cuối cùng cũng no rồi, dùng khăn lau lau hai tay bóng nhẫy, cầm cây tăm vừa xỉa vừa lên lầu, tiện tay còn cầm theo một bình hảo tửu cùng một con gà quay, để dành ăn khuya.
Đẩy cửa phòng đi vào thì thấy Tần Vọng Thiên đang lau chùi cây đao. Đao này rất cổ, thân là hắc kim, hình dạng rất đẹp, khí chất cũng rất bá đạo, chỉ là so với Hắc Kim Hầu của Tư Đồ còn kém một chút. Mộc Lăng đi đến bên giường, đem gà quay cùng rượu thả lên bàn, liền ngã đầu ngủ.
Tần Vọng Thiên khó tin nhìn hắn: “Ngươi đang làm gì?”
Mộc Lăng chớp mắt mấy cái: “Ngủ trưa a”
Tần Vọng Thiên nhịn không được mắt trợn trắng: “Ngươi sáng sớm ngủ thẳng đến trưa, mới vừa ăn xong liền ngủ, ngươi thật là heo a?”
Mộc Lăng hai chân kẹp lấy chăn lăn một vòng tự cuốn vào ổ chăn, nhướng nhướng mày, nói một tiếng: “Chán chết”
“A…”, Tần Vọng Thiên kinh ngạc thở dốc, đem đao cắm xuống bên cạnh, vỡ mất một khối đất. Mộc Lăng lại lăn một cái, hàm hàm hồ hồ một câu: “Tuế tuế bình an”
Tần Vọng Thiên triệt để không nói được gì. . .
Chỉ có điều, Mộc Lăng ngủ chưa đến một canh giờ đã bị đánh thức, Nhạc Thu Linh đã trở về, nói mấy ngày này phải về Nhạc gia trại, nhưng là đại ca nàng không chịu tham dự vào chuyện trong trại, cho nên lần này chỉ có một mình,muốn mời Tần Vọng Thiên và Mộc Lăng cùng nàng trở về.
Tần Vọng Thiên suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi cứ trở về trước, chúng ta sẽ hoà cùng người đến dự lễ vào sau, hơn nữa, nếu như muốn kiểm tra thi thể, cũng không thể dùng cách quang minh chính đại, có khả năng phải ngầm hạ thủ”
Mộc Lăng nghĩ Tần Vọng Thiên nói rất có đạo lý, liền gật đầu, phụ hoạ: “Nói rất có đạo lý”
“Việc này…”, Nhạc Thu Linh tựa hồ có chút bối rối nói: “Ta đã phái người đi thông báo cho nhị ca rồi, nói ta trên đường gặp sơn phỉ, may mà được hai vị hảo tâm cứu”
“A?”, Mộc Lăng cả kinh: “Nhạc cô nương ngươi cũng quá thành thật đi”
Nhạc Thu Linh cũng hiểu được chính mình nói quá sớm, lên tiếng: “Ca ta còn nói, muốn đích thân dẫn người tới đón ta đồng thời nói lời cảm tạ các ngươi, làm sao bây giờ?”
“Làm sao bây giờ?!”, Mộc Lăng xoay người ngồi xuống: “Dễ giải quyết a!”, nói xong liền đứng lên thu dọn quần áo: “Chạy mau a!”
Tần Vọng Thiên túm hắn: “Ngươi hoảng loạn cái gì?!”
Mộc Lăng trừng mắt: “Ta sợ nhất là cùng ‘y quan gì đó’ giao tiếp, ta mặc kệ, ta phải về Hắc Vân bảo!”
Tần Vọng Thiên ngăn lại Mộc Lăng đang giãy dụa muốn trốn đi: “Ngươi không được đi!”
“Tại sao không được?!”, Mộc Lăng xông ra cửa: “Ta phải đi!”
“Ngươi dám đi ta liền nói cho toàn bộ người trong thiên hạ biết ngươi mười năm còn trị không hết vết thương của ta, ngươi là một lang băm!”, Tần Vọng Thiên giở tuyệt chiêu.
Mộc Lăng bị đâm trúng chỗ đau, đang đấu tranh nội tâm, đột nhiên Nhạc Thu Linh quỳ xuống, nói: “Mộc tiên sinh, ta van cầu ngươi, theo ta quay về Nhạc gia trại, kiểm tra một chút thi thể của gia phụ…” Vừa nói vừa khóc hướng Mộc Lăng dập đầu.
Mộc Lăng đau khổ ra mặt, hắn sợ nhất là nữ hài tử khóc sướt mướt, sau đó, dưới lầu truyền đến tiếng xôn xao, chợt nghe tiểu nhị hét to, thanh âm toàn bộ lầu hai đều nghe được: “Yêu…Nhạc nhị thiếu gia, ngọn gió nào thổi ngài đến đây?”
Nhạc Thu Linh hoảng hốt, Tần Vọng Thiên chỉ Mộc Lăng: “Ngươi là lang băm”
Mộc Lăng tức giận rồi, ném bao quần áo rống: “Không đi thì không đi, nương a! Lão tử sợ ai?”. Nói còn chưa dứt lời, đã bị Tần Vọng Thiên nắm lại. Phòng ngừa Mộc Lăng đào tẩu! Tần Vọng Thiên xoay mặt nói với Nhạc Thu Linh: “Ngươi đi ngăn lại ca ngươi, nói ân công của ngươi đang thay quần áo, sau đó thì ra ngoài, cái khác một câu cũng đừng nói!”
“Nga…hảo”, Nhạc Thu Linh nhanh chóng đi.
Tần Vọng Thiên không nhiều lời, tha Mộc Lăng đến bên giường, Mộc Lăng còn chưa biết xảy ra chuyện gì, đã bị đặt tại trên giường, Tần Vọng Thiên đã bắt đầu cởi y phục của hắn rồi [ ố!!! ].
“… “, Mộc Lăng sửng sốt nửa ngày, níu y phục hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Tần Vọng Thiên trừng mắt: “Đừng nhúc nhích!”
“Sao lại không nhúc nhích?”, Mộc Lăng khinh khỉnh: “Ngươi đừng xằng bậy a”. Lấy tay víu lại y phục, giả ra bộ dáng xấu hổ: “Ta không phải là loại người tùy tiện a”
Tần Vọng Thiên mất một lúc mới thông suốt, tàn bạo nắm lấy cổ Mộc Lăng: “Nương a, nhìn ngươi còn không bằng nhìn một gốc cây, thay quần áo!”
“Sao phải thay quần áo?”, Mộc Lăng không giải thích được.
“Ngươi một thân đầy dầu mỡ, có chỗ nào giống người?”, Tần Vọng Thiên trừng một cái: “Ngươi giả thành một tiên sinh dạy học, ta là thư đồng của ngươi”
“A phi!”, Mộc Lăng bĩu môi: “Chỗ nào có thư đồng giống ngươi a? Ngươi nghĩ người khác là đồ ngu a?”
Tần Vọng Thiên sửng sốt: “Vậy làm sao bây giờ? Tóm lại, ta phải cố hết sức không làm hắn chú ý đến ta!”
Mộc Lăng xoa xoa cổ, nhìn hắn một chút, nói: “Như vậy đi, ngươi làm bảo tiêu của ta a”
Tần Vọng Thiên nhíu mày: “Bảo tiêu?”
Mộc Lăng gật đầu: “Ta thì…ách, làm thương nhân buôn dược liệu, ngươi là thủ hạ kiêm bảo tiêu của ta, không phải được rồi sao?”
Tần Vọng Thiên suy nghĩ một chút, chủ ý này cũng không tệ.
Mộc Lăng rời giường, lục tung tìm ra một kiện y phục, nói: “Nghe nói Nhạc gia trại rất có năng lực, thử xem có thể lừa bọn họ giúp ta tìm dược, như vậy cũng không phí công của ta”
Nói xong bò lên giường, buông màn giường, chui đầu ra lại cảnh cáo: “Không cho nhìn lén nha!”
Tần Vọng Thiên không nói gì, xoay người thu thập đồ đạc, dùng một khối vải đen bao cây đao lại, cột thành giống như một cây côn dài, đeo ở sau người. Đi tới bồn nước soi soi, tâm nói…’Cũng may là năm đó bị hỏa thiêu, triệt để thay hình đổi dạng”
Lúc đó, Mộc Lăng cũng từ màn giường chui ra, mặc quần áo gọn gàng, áo khoác lụa màu lam bên ngoài bộ trường sam bạch sắc, trên tay cầm một cây quạt ngà, tóc cũng chải lại, trắng trẻo sạch sẽ văn thư nhã nhặn, đeo dây lưng viền vàng, còn khảm một chút ngọc thạch, có vẻ rất quý phái.
Mộc Lăng mở cây quạt phẩy phẩy, đắc ý hỏi: “Thế nào? Nhìn rất được a?”
Tần Vọng Thiên cũng không rảnh nói nhảm với hắn, thu thập hành lý, nói với Mộc Lăng: “Việc của ngươi là dẫn đi toàn bộ lực chú ý của Nhạc Tại Đình, ta còn muốn tìm vài thứ trong Nhạc gia trại, ngươi đừng gây trở ngại cho ta là được”
Mộc Lăng vẻ mặt kì lạ, nói: “Ta còn phải tìm dược…”, vừa nói vừa kéo Tần Vọng Thiên một cái, bổ sung: “Hứa, nếu như ta chữa khỏi mặt của ngươi, ngươi sẽ không gọi ta là lang băm!”
Tần Vọng Thiên nhìn hắn một hồi, gật đầu: “Được! Bất quá, không chỉ chữa vết sẹo, còn phải hết đau”
“Được rồi”, Mộc Lăng liếc mắt nhìn hắn, phe phẩy quạt đi ra cửa, đi tới thang lầu, đột nhiên quay lại nói với Tần Vọng Thiên: “Đúng rồi, quên nói cho ngươi biết, buổi chiều ở bờ sông ta gặp qua Nhạc Tại Đình”
Tần Vọng Thiên sửng sốt, còn chưa kịp nói, nghe Mộc Lăng đắc ý dào dạt nói tiếp: “Còn có a, ngươi sau này phải gọi ta là thiếu gia!”. Nói xong, nghênh ngang đi xuống lầu. . .
Tại đại sảnh tửu lâu, Nhạc Tại Đình đang cùng Nhạc Thu Linh ngồi uống trà, thấy trên lầu có người xuống tới thì ngẩng mặt nhìn, vừa liếc mắt liền thấy được Mộc Lăng.
Mộc Lăng bất động thanh sắc xuống lầu, quả nhiên thấy trong mắt Nhạc Tại Đình hiện lên một tia hồ nghi, trong lòng hiểu rõ, Nhạc Tại Đình không đơn giản như vẻ ngoài, hắn đã hồ nghi việc tình cờ gặp lúc nãy là có mưu tính rồi. Thiên ý đã như vậy, cũng không còn gì để nói, xem ra tiểu tử này nhất định sẽ đặc biệt đề phòng mình, vừa vặn có thể làm vật che chắn cho Tần Vọng Thiên.
“Ai…”, Mộc Lăng thở dài tiếc nuối, lão thiên gia thật không để hắn nhàn rỗi nha.
Chờ hai người đi xuống lầu, Nhạc Thu Linh nhanh đứng lên, gọi hai người: “Ân công”
Mộc Lăng nghĩa hiệp khoát tay: “Ân công ân mẫu cái gì, quá khách khí”
Nhạc Tại Đình mặc dù lòng còn nghi hoặc nhưng bày ra khuôn mặt tươi cười tiến lên nói: “Nguyên lai các hạ là ân công cứu mạng gia muội, thất kính”
“Ai”, Mộc Lăng bày ra điệu bộ nhà giàu mới nổi, ngồi xuống: “Cái gì thấp kim kiền kim*, là vàng thì tốt rồi”
Nhạc Tại Đình bị Mộc Lăng khiến cho có chút hồ đồ, tại bờ sông, hắn một bộ dáng lười biếng nhàn tản, mặc dù hơi điên điên khùng khùng, thế nhưng có chút thú vị nói không ra lời. Hiện tại lại biến thành tư thế một tài chủ, người này thiên biến vạn hóa, thật không biết hắn thật sự là như vậy hay cố ý giả vờ. Chỉ là…Nhạc Tại Đình trong lòng buồn cười, mặc dù là làm ra bộ dáng khiến người ghét, nhưng không hiểu sao lại nghĩ có chút khả ái.
“Ha hả…các hạ xưng hô thế nào?”, Nhạc Tại Đình ngồi đối diện Mộc Lăng, cười hỏi.
“Nga, không dám, Lâm Bách Tuế”, Mộc Lăng xem ra rất vừa ý, nói ra cực kì thuận miệng.
“Lâm Bách Tuế…”, Nhạc Tại Đình suy tư, không nghĩ ra được trên giang hồ có nhân vật nào mang tên này. Ngoài ra, hắn lưu tâm nhất là, nhìn không ra người trước mặt biết hay không biết võ công. Mộc Lăng tạo ra cảm giác một người văn nhược thư sinh, hơn nữa sinh hoạt hằng ngày cũng là hết ăn lại nằm, đôi khi còn điên điên khùng khùng, đại đa số mọi người sẽ nghĩ hắn không có võ công. Nhưng Nhạc Tại Đình biết, người nhìn không ra sâu cạn như thế kỳ thực đáng sợ nhất, hoặc là hoàn toàn hắn không công phu, hoặc là công phu cao thâm khó lường.
Tần Vọng Thiên phía sau Mộc Lăng cúi đầu đứng thẳng, từ lúc cùng Mộc Lăng xuống lầu, Nhạc Tại Đình ngoại trừ liếc mắt nhìn hắn một cái, còn lại toàn bộ tâm tư đều đặt trên người Mộc Lăng. Tần Vọng Thiên lúc này mới hiểu được Mộc Lăng trước khi xuống lầu nói với hắn câu kia có dụng ý gì, cũng minh bạch nguyên nhân Mộc Lăng giả dạng thành như vậy. Nhị đương gia Hắc Vân bảo không phải, ngọn đèn ban trưa[ý là ngớ ngẩn, vô dụng], hắn làm vậy, vừa làm Nhạc Tại Đình nhìn không ra bản tính thật, vừa lợi dụng được tính đa nghi của Nhạc Tại Đình, hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của hắn.
Nhạc Tại Đình cũng không nóng nảy, ngồi cùng Mộc Lăng trò chuyện, hỏi: “Lâm tiên sinh hình như biết y thuật?”
Mộc Lăng có chút đắc ý vỗ ngực: “Đúng, lão tử không phải người tầm thường, ta nói muốn người sống, Diêm Vương gia cũng không bắt đi được”. Nói, ghé qua nhỏ giọng với Nhạc Tại Đình: “Thục Trung đệ nhất danh y Mộc Lăng, ngươi có biết không?”
“Biết”, Nhạc Tại Đình liên tục gật đầu: “Đại danh Mộc thần y như sấm bên tai a!”
“Hắc hắc”, Mộc Lăng bĩu môi nói: “Ta là đại ca hắn”
“Khụ khụ…”, Nhạc Tại Đình sửng sốt: “Thế nhưng, các ngươi không cùng họ a”
Mộc Lăng bĩu môi một cái: “Đương nhiên không cùng họ rồi, hắn một chữ mộc, ta có hai[chữ "lâm" là hai chữ "mộc" ghép lại], cho nên ta là đại ca hắn, ha ha ha…”
Tần Vọng Thiên không khỏi âm thầm lắc đầu, Mộc Lăng quá thông minh, vừa gặp qua Nhạc Tại Đình một lần đã hiểu rõ tính tình hắn. Cùng chỗ với người như Nhạc Tại Đình, không thể giả khôn, cũng không thể giả ngu, phải khi thông minh khi thì ngốc nghếch, tốt nhất còn thêm chút điên điên khùng khùng, làm hắn hoàn toàn sờ không được ý nghĩ.
Nhìn lại Nhạc Tại Đình, tuy rằng ngoài miệng chuyện trò vui vẻ, ánh mắt đã có chút rối loạn, hơn nữa vùng xung quanh lông mày cũng hơi nhăn lại, xem ra là thật sự rất hoang mang.
Mộc Lăng nhìn hình dáng Nhạc Tại Đình đã nghĩ cười, tâm nói, tiểu tử người còn non lắm, đừng nói là ngươi, ngay cả Tư Đồ ta cũng có thể làm cho choáng váng, huống chi một cái Nhạc gia trại.
Mộc Lăng gác chân, rất mất hình tượng mà uống trà, tâm nói, dù sao chuyện bao đồng cũng đã lo rồi, đã định trước là chỉ có thể sống đến chín mươi chín rồi, nếu như nửa đường chạy ra không phải lỗ vốn lớn sao? Dứt khoát đến Nhạc gia trại xem xem các ngươi có gì lợi hại, nếu không có gì đáng kể, gia gia liền tiêu hết tài sản của các ngươi, nếu không thì thật phụ lòng thiên thiên vạn vạn lão bách tính Lạc Hà thành.
“Đúng rồi, Lâm tiên sinh là đến Lạc Hà thành du ngoạn sao?”, Nhạc Tại Đình tiếp tục đặt câu hỏi.
“Không bằng để tại hạ tận tình tiếp đãi đi”
“Nga?”, Mộc Lăng hăng hái nói: “Ta sao, chủ yếu là muốn đến tìm dược liệu, cũng không gấp a. Đã sớm nghe nói Nhạc gia trại phong cảnh vô hạn, nói vậy ta có may mắn được tham quan?”
Nhạc Tại Đình liên tục gật đầu, nói:” Lâm tiên sinh đã cứu muội muội của ta, đó là có ân với Nhạc gia trại, đúng lúc vài ngày nữa là điển lễ nhậm chức của ta, sẽ có thiên hạ hào kiệt đến tham gia, không bằng Lâm tiên sinh đến Nhạc gia trại trụ ít lâu đi”
“Vậy thì tốt quá!”, Mộc Lăng cười gật đầu: “Ta cung kính không bằng tuân mệnh, bao ăn uống toàn bộ đúng không?”
Tần Vọng Thiên vô lực, Mộc Lăng kia ỷ vào dùng tên người khác, liều mạng làm chuyện mất mặt, dù sao mất mặt cũng không phải là hắn. Nhạc Tại Đình cũng thấy buồn cười, người này thật đúng là dung tục hơn người, gật đầu: “Đương nhiên đương nhiên, sau này chi phí ăn uống của Lâm tiên sinh tại Lạc Hà thành, đều do Nhạc gia trại chi trả!
Mộc Lăng cười như nở hoa, ngực nói, đây chính là ngươi nói a, lão tử ngày ngày đều sẽ ăn bào ngư vi cá. ——————————————- (*): “thấp kim” với “thất kính” đọc gần giống nhau, còn “thấp kim” là…vàng ướt[đừng suy nghĩ linh tinh : )) ], “kiền kim” là vàng khô
|
Đệ ngũ chương
Mộc Lăng thực sự đại đại phương phương theo Nhạc Tại Đình về Nhạc gia trại hết ăn lại uống, Tần Vọng Thiên đi theo phía sau cũng phải bội phục công phu mặt dày của hắn.
Nhạc gia trại nằm trong một thung lũng, nơi tọa lạc kiến trúc rất kì lạ, thông thường sơn trại đều là xây dựng trên đỉnh núi, nhưng Nhạc gia trại lại xây dựng giữa hai ngọn núi, giống như một dải cầu vồng đỏ rực vắt qua, khí thế khoáng đạt rộng lớn, lại không mất đi vẻ thanh tú đẹp đẽ.
“Nga…”, Mộc Lăng đứng trên ngọn núi bên cạnh quan sát sơn trại, không khỏi tán thán: “Quả nhiên là quỷ phủ thần công a[điêu luyện sắc sảo]! Lợi hại lợi hại!”
Nhạc Tại Đình một đường đều lưu tâm quan sát Mộc Lăng, người này thật rất kỳ quái, lúc thì hoạt bát ồn ào, lúc thì vô duyên vô cớ không nói tiếng nào, có khi nghĩ hắn là một tục nhân, có đôi khi lại nghe hắn ăn nói bất phàm…Làm cho người khác mơ hồ không biết đâu mới là bản tính thật của hắn. Hắn rốt cuộc là một tài chủ không một điểm võ công hay một đại nhân vật thâm tàng bất lộ? Nhạc Tại Đình nổi lên hứng thú, định bụng qua mấy ngày này tìm cho ra thân phận chân chính của Mộc Lăng.
“Lâm tiên sinh mấy ngày này, ngụ ở biệt viện nha”. Nhạc Tại Đình vừa dẫn Mộc Lăng đi vào bên trong vừa nói: “Có muốn cái gì, phân phó hạ nhân là được rồi”
“Hảo a”, Mộc Lăng gật đầu, cười tủm tỉm nói với Nhạc Tại Đình: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không khách sáo!”
Tần Vọng Thiên theo phía sau cũng có chút vô lực, Mộc Lăng tuy rằng che chắn rất tốt cho mình, nhưng thật sự là quá mất mặt. . .
Bởi vì sắc trời đã tối, Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên nghỉ ngơi trước, sáng mai sẽ cùng Nhạc Tại Đình tham quan toàn bộ Nhạc gia trại. Mộc Lăng nghe xong an bài của Nhạc Tại Đình, có chút buồn bực hỏi: “Nhạc huynh a, ngươi không rảnh rỗi sao? Nếu vậy không cần phải để ý đến bọn ta, chúng ta tự tham quan cũng được rồi, hay là an bài một hạ nhân dẫn đường cho chúng ta cũng được”
Tần Vọng Thiên trong lòng thầm than, Mộc Lăng thật tinh ranh, đã có thể đoán được mình muốn nói gì.
“Như vậy sao được?”,Nhạc Tại Đình khoát tay chặn lại. Sau đó, xua tay một cái phi thường dối trá cộng thêm khách sáo và một chút mạc danh kì diệu làm Mộc Lăng nhịn không được run lên một chút.
“Lâm tiên sinh là khách quý”, Nhạc Tại Đình nói: “Để hạ nhân tiếp khách, Nhạc gia trại ta quá thất lễ rồi”
Mộc Lăng cũng lười cùng hắn khua môi múa mép, hắn đói bụng, may mà gà quay và rượu đều có mang đến, đêm nay lên nóc nhà vừa ăn vừa phơi ánh trăng đi. Nghĩ xong liền đối Nhạc Tại Đình khoát tay chặn lại…Dĩ nhiên, cái khoát tay này phi thường qua loa, phi thường không có cảm tình, Mộc Lăng ngắn gọn bỏ rơi một câu: “Ngày mai gặp” liền xoay người đi.
Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên đi vào biệt viện, Nhạc Tại Đình vẫn còn đứng ngốc tại chỗ, kia rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Người bình thường không phải là sẽ còn khách sáo vài câu sao…Lời nói còn nghẹn trong cổ họng làm Nhạc Tại Đình có chút không biết làm sao, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu, xoay người trở về. . .
Có lẽ nhìn ra Mộc Lăng là một cật hóa[người tham ăn], cho nên đến giờ lên đèn, Nhạc Tại Đình phái người đưa tới một bàn lớn thức ăn. Tần Vọng Thiên ngồi xuống ăn cơm chiều, nhưng bất ngờ chính là, cật hóa Mộc Lăng không có tới ăn.
Tần Vọng Thiên tìm một vòng trong viện cũng không thấy người, đang buồn bực chợt nghe trên nóc nhà có thanh âm. Thi triển khinh công nhảy lên thì thấy Mộc Lăng nằm trên nóc, đờ người ra nhìn sao trải đầy trời, cánh tay gối sau đầu, chân trái chống lên, đùi phải gác lên nhịp a nhịp, dáng vẻ an nhàn tự tại.
Gió đêm nhẹ nhàng lướt qua, Mộc Lăng vạt áo cùng sợi tóc đều theo gió nhẹ nhàng mà phiêu đãng, bầu trời không mây, tinh quang lóe sáng. Chiếu vào cặp mắt đen nhánh của Mộc Lăng cũng là vô số ánh sao.
Tần Vọng Thiên thấy được Mộc Lăng dáng vẻ yên lặng hiếm có, đi đến bên cạnh ngồi xuống, cũng ngẩng mặt ngắm sao một lát nói: “Ăn cơm”
Mộc Lăng như là không có nghe thấy, vẫn đờ ra chăm chăm nhìn trời sao.
“Uy?”, Tần Vọng Thiên đẩy đẩy hắn: “Không đói bụng a?”
Mộc Lăng vẫn không để ý tới hắn. Tần Vọng Thiên có chút giận, cũng mặc kệ hắn, xoay người chuẩn bị nhảy xuống, trở về phòng ăn cơm, buổi tối còn chuẩn bị đi thăm dò Nhạc gia trại.
Còn chưa đến mép nóc, chợt nghe Mộc Lăng chậm rì rì nói: “Đêm nay không thích hợp dạ tham[dò thám ban đêm]“
“Ngươi…”, Tần Vọng Thiên vốn muốn hỏi “Ngươi làm sao biết?”, có điều vừa nói tới bên mép liền nuốt trở vào, hỏi: “Vì sao?”
Mộc Lăng cười ha hả nói: “Có một số việc tiểu hài tử sẽ không biết”
Tần Vọng Thiên chân mày lập tức thành một đường, đi tới bên cạnh Mộc Lăng: “Ngươi nói cái gì?”
Mộc Lăng không thèm để tâm lắc lắc chân: “Cái gọi là ba phần khí quyết định muôn vàn thứ, một ngày thay đổi vạn sự ngưng, ngươi có hiểu hay không a?”
“A?”, Tần Vọng Thiên không hiểu là Mộc Lăng đang thay đổi trọng tâm câu chuyện, hay là vẫn tiếp tục nói chủ đề cũ.
“Ý là, muốn làm đại sự thì nhất định phải nhẫn nại”. Mộc Lăng bỏ chân phải xuống, gác chân trái lên, tiếp tục nói: “Chúng ta mới đến, Nhạc Tại Đình nhất định quan sát rất chặt, cho nên hiện tại không thích hợp hành độmg thiếu suy nghĩ, ngươi so với người khác càng phải hiểu rõ chứ?”
Tần Vọng Thiên không thể nói lại, quả thực, có chút nóng vội rồi.
Mộc Lăng liếc mắt nhìn hắn, thấy Tần Vọng Thiên cúi đầu trầm tư, liền biết là hắn tiếp thu rồi, đắc ý nói: “Biết nhận định thời thế, đây là khác nhau giữa đại nhân và tiểu hài tử!”
Tần Vọng Thiên lạnh lùng nhìn hắn, vươn tay một chiêu đoạt lấy rượu cùng gà quay, xoay người nhảy xuống.
“A!”, Mộc Lăng ngồi bật dậy: “Tiểu hài tử chết tiệt, trả lại cho ta!”
Tần Vọng Thiên đi tới trong viện, mở niêm phong, ngẩng cổ ừng ực uống mấy ngụm: “Ân…Rượu ngon…”
“A!”, Mộc Lăng phi thân xuống đoạt lại, phát hiện chỉ còn non nửa bình, thương tiếc: “Rượu hoa điêu năm mươi năm a, tiểu quỷ chết tiệt”, Mộc Lăng tàn bạo mắng.
“Hảo a”, Tần Vọng Thiên trừng mắt nhìn Mộc Lăng: “Thì ra ngươi cố ý đổi bình, để không ai tranh rượu ngon với ngươi”
Ách…Mộc Lăng không nói gì, bị phát hiện rồi.
“Gà quay này khẳng định cũng không phải tầm thường!” Tần Vọng Thiên cầm lấy gà định cắn, Mộc Lăng níu chặt lại: “Không được ăn!”
Tần Vọng Thiên tranh lại: “Ta cứ ăn!”
“Đây là hoa kê chưng rượu, nhất định phải ăn cùng rượu hoa điêu!”, Mộc Lăng với tay nắm một đùi gà đoạt về.
Thế nhưng Tần Vọng Thiên bẻ xuống một bên đùi kia, cho vào miệng cắn một miếng: “Oa…ăn ngon”
Mộc Lăng thấy rượu chỉ còn non nửa, gà quay cũng không hơn phân nửa là mấy, tức giận đến giậm chân mắng chửi người: “Tần Vọng Thiên, ngươi đồ tiểu phôi đản!”
Thấy Mộc Lăng lửa giận bốc cao rồi, Tần Vọng Thiên chậc chậc lưỡi, đi vào trong phòng: “Ngươi thong thả ngắm trăng đi, ta vào nhà thưởng một bàn lớn thức ăn”
“Ta cũng đi!”, Mộc Lăng cũng chạy ào đi, hai người vừa ăn vừa giành giật. Kỳ thực một bàn lớn thức ăn, đừng nói hai người ăn, hai con heo ăn cũng đủ, nhưng hết lần này tới lần khác hai người chính là muốn thức ăn dưới đũa người kia. Vì vậy, Mộc Lăng một đại nhân, cùng Tần Vọng Thiên một bán đại nhân, vì một miếng thịt, hai miếng rau, đánh cho trời đất mù mịt. . .
Một đêm không nói chuyện, sáng sớm ngày thứ hai, Tần Vọng Thiên trong sân nhỏ luyện công, Mộc Lăng như cũ nằm trong phòng ôm chăn vù vù ngủ.
Tần Vọng Thiên luyện một lúc thì thấy Nhạc Tại Đình thong thả đi vào trong viện, hắn thu chiêu, hướng Nhạc Tại Đình làm một lễ, thấp giọng nói: “Nhạc trại chủ”
Nhạc Tại Đình gật dầu, quan sát Tần Vọng Thiên một chút, hỏi: “Tiểu huynh đệ xưng hô thế nào a?”
Tần Vọng Thiên thấp giọng nói: “Tần Vọng Thiên”
“Tần Vọng Thiên…tên rất hay a”, Nhạc Tại Đình lại nhì hắn một chút, hỏi: “Ngươi và Lâm huynh là…”
Tần Vọng Thiên lúc này ngực đã nhớ kĩ câu nói của Mộc Lăng: “Muốn làm đại sự thì nhất định phải nhẫn nại”, bởi vậy trên mặt bất động thanh sắc, thanh âm trầm trầm trả lời: “Tiên sinh là ân nhân cứu mạng của ta, ta phụ trách bảo hộ an toàn cho tiên sinh”
“Nga”. Nhạc Tại Đình gật đầu nói: “Ngươi công phu không tệ a, thuộc môn phái nào?”
“Ta không thuộc môn phái nào cả, chính là làm hộ vệ cho người khác, ban đầu là bị người đánh, sau đó thì bắt đầu đánh lại người”
Nhạc Tại Đình gật đầu, hỏi: “Lâm tiên sinh còn chưa tỉnh sao?”
Tần Vọng Thiên cười cười: “Còn phải đợi lâu, thiếu gia nhà ta mặt trời chưa lên cao thì tuyệt đối sẽ không tỉnh lại”
Nhạc Tại Đình thầm giật mình, nghĩ ‘Nói như vậy, lẽ nào là thực sự không biết võ công?’
Hai người đang ở trong viện nói chuyện, lại nghe trong phòng truyền đến thanh âm, tựa hồ có thứ gì rơi trên mặt đất, đồ vật còn không nhỏ.
Nhạc Tại Đình sửng sốt, hỏi Tần Vọng Thiên: “Làm sao vậy?”
Tần Vọng Thiên nhún nhún vai, thản nhiên nói: “Có lẽ là rơi xuống đất rồi”
“Rơi…”, Nhạc Tại Đình có chút không tin, giả vờ lo lắng: “Vào xem đi, đừng để có gì sơ suất”.
Nói xong không đợi Tần Vọng Thiên ngăn cản liền vọt vào, đẩy cửa ra, chỉ thấy Mộc Lăng mặc bạch sắc áo ngắn, ôm một bình rượu ngủ trên mặt đất, thắt lưng đều lộ ra, quần rộng thùng thình, hai chân nhỏ cũng ở bên ngoài, tóc rối tung đang ngáy ngủ.
|
DỤ THỤ............ chính là DỤ THỤ . Ta nói bé Mộc Lăng này toàn làm cho nam nhân trong thiên hạ chết lên chết xuống thôi
|
Nhạc Tại Đình ngây ngẩn cả người, đây đâu thể là đại nhân vật cao thâm khó dò…Bất quá, đương nhiên cũng không loại trừ khả năng hắn cố ý diễn kịch…chỉ là…độ khó này cũng quá cao rồi.
Tần Vọng Thiên lắc đầu đi lên, đem Mộc Lăng ôm lấy, Mộc Lăng bị hắn ôm còn giãy dụa, trong miệng nói thầm: “tiểu hài tử chết tiệt a ~, giành gà quay của ta…”
Lắc đầu đem Mộc Lăng thả lại trên giường, Tần Vọng Thiên chỉnh lý lại y phục của hắn, kéo chăn lên. Xoay mặt, thấy Nhạc Tại Đình còn đang đứng đờ ra tại chỗ thì có chút bất đắc dĩ nói: “Nhạc trại chủ hay là buổi trưa trở lại đi”
Nhạc Tại Đình gật đầu, có chút xấu hổ xoay người đi ra, ra khỏi sân, trong đầu chính là hình ảnh Mộc Lăng bị Tần Vọng Thiên bế lên giường..Một người nam nhân, lại rất nhẹ, làm sao dễ dàng như vậy đã bị bế lên chứ?
Chờ Nhạc Tại Đình đi, Tần Vọng Thiên nhẹ nhàng đẩy Mộc Lăng, thấp giọng nói: “Hắn đi rồi”. Hắn vốn tưởng rằng Mộc Lăng là giả vờ ngủ, không ngờ Mộc Lăng trở mình một cái, ôm gối đầu tiếp tục ngáy khò khò. Tần Vọng Thiên nội tâm phát lạnh, xoay người muốn đi, nhưng nghĩ có chút không vừa ý, cầm gối kê đầu đập xuống mặt Mộc Lăng, nhìn Mộc Lăng “Ân” một tiếng tỉnh giấc, Tần Vọng Thiên phủi phủi tay, cảm thấy mỹ mãn mà quay về trong viện tiếp tục luyện công. . .
Nhạc Tại Đình cả buổi sáng đều không tập trung được, tới buổi trưa, quyết định đến xem Mộc Lăng, vừa tới hoa viên thì thấy cửu khúc kiều[cây cầu chín nhịp]trên con sông nhỏ có người đang ngồi…đúng là Mộc Lăng. Hắn hôm nay đổi sang một thân trường sam trắng như tuyết, tướng mạo vốn có chút ốm yếu, mặc một thân tuyết trắng y phục, càng có vẻ suy nhược vô lực. Hắn khoanh chân ngồi ở bờ sông, tay chống cằm, tựa hồ đang phát ngốc.
Mộc Lăng đang làm gì? Mộc Lăng đang phiền muộn. Tối hôm qua bị đoạt mất rượu và gà quay, sau đó trên bàn tranh thức ăn lại thua trận, sáng sớm lại bị tiểu hài tử chết tiệt Tần Vọng Thiên đánh thức, hiện tại hắn mất ngủ nghiêm trọng cùng với tâm lý mất cân bằng…Nghĩ nghĩ, ngáp một cái, chống cằm tiếp tục phát ngốc.
“Lâm tiên sinh”, Nhạc Tại Đình đi lên, lễ độ cùng Mộc Lăng chào hỏi.
Mộc Lăng bởi vì ngủ không đủ ăn không no, cho nên cả người đều lười biếng, quay đầu lại liếc mắt nhìn Nhạc Tại Đình, gật đầu, nhẹ nhàng “Ân” một tiếng.
Nhạc Tại Đình mi hơi nhăn lại, tâm nói, đây là Lâm Bách Tuế hôm qua sao? Lâm Bách Tuế vẻ mặt vô lại hết ăn lại uống còn miệng đầy chữ thô tục?
“Tiên sinh khí sắc không tốt a”, Nhạc Tại Đình đi lên vài bước, tiếp tục thăm dò: “Đêm qua ngủ được chứ?”
Vừa nói đến đêm qua, Mộc Lăng lại nghĩ tới thất bại thảm hại của hắn, càng thêm dậy không nổi tinh thần, hơi nhăn mi lại , có ý chê Nhạc Tại Đình phiền, cũng không trả lời.
Nhạc Tại Đình bị Mộc Lăng thái độ lúc nóng lúc lạnh làm cho chóng mặt, còn đang không giải thích được, chợt nghe xa xa một trận ác phong kéo tới…Nhạc Tại Đình lập tức nghiêng thân tránh, chỉ thấy trên cửu khúc kiều hạ xuống một thiếu niên mặc thanh sam, tay cầm đao. Mộc Lăng kỳ thực đã sớm phát hiện thiếu niên này bí mật ẩn thân gần đó, hắn công phu không tồi, chỉ là so ra kém Nhạc Tại Đình.
“Người nào…tứ đệ?”, Nhạc Tại Đình đầu tiên là nhíu mày quát lớn một tiếng, sau khi thấy rõ tướng mạo người kia, có chút kinh hỉ nói: “Tại Vân, ngươi trở về lúc nào?”
Mộc Lăng vừa nghe liền minh bạch đây là Nhac gia trại lão tứ Nhạc Tại Vân a, chú ý quan sát một chút, người nọ niên kỉ cùng Tần Vọng Thiên không chênh lệch nhiều, chưa đến hai mươi. So với Nhạc Tại Đình trọng nho nhã, Nhạc Tại Vân càng thêm tuấn tú, đường hoàng, tuấn tú mà không mất cương nghị, có thể nói tướng mạo so với Nhạc Tại Đình tốt hơn, chỉ là tuổi tác tương đối nhỏ, bởi vậy khí chất còn thiếu chín chắn.
“Nhạc Tại Đình, ngươi nạp mạng!”, Nhạc Tại Vân không nói nhiều lời, rút kiếm tấn công Nhạc Tại Đình.Tại Đình cũng không dùng binh khí mà chỉ là tránh trái tránh phải, miệng nói: “Tại Vân, ngươi làm sao vậy? Có phải hiểu lầm cái gì không?”
“Ngươi bớt giả vờ đi”, Nhạc Tại Vân khàn giọng nói: “Cha làm sao có khả năng nói đi là đi?!”
“Phụ thân thật sự là ốm chết, ngươi không tin có thể hỏi phó trại chủ và lang trung”. Nhạc Tại Đình né tránh Nhạc Tại Vân tiến công, nghiêm mặt nói: “Đừng náo loạn nữa!”
“Ta phi!”, Nhạc Tại Vân lạnh lùng nói: “Đều là người của ngươi, ai dám nói lời công đạo?!”
Mộc Lăng gặp cảnh huynh đệ đánnh cho khó phân thắng bại, đứng lên ôm cánh tay xem náo nhiệt, tâm nói, Nhạc Tại Đình công phu trên Nhạc Tại Vân nhưng không xuất toàn lực…tâm cơ thật sâu a.
Mắt thấy hai người đã đánh tới trước mặt, Mộc Lăng nghĩ nên tìm chỗ tránh một chút, thình lình thấy Nhạc Tại Đình ra một chưởng, chưởng phong vừa vặn đảo qua Mộc Lăng.
Mộc Lăng trong lòng khẽ động, âm thầm nói: “Hảo cho một tiểu sói con, còn đang đánh mà vẫn bỏ công thử thực lực ta?”. Mộc Lăng lại khó nghĩ, làm bộ ngã xuống hay không ngã xuống thì hảo đây…Còn chưa nghĩ ra đáp án, Mộc Lăng đã thuận thế ngã xuống sông…
Nhạc Tại Đình và Nhạc Tại Vân đều ngây ngẩn cả người. Vừa khéo, Tần Vọng Thiên đi ra tìm Mộc Lăng, vừa liếc mắt liền thấy Mộc Lăng ngốc hề hề quăng người xuống ao.
“Lâm tiên sinh?”, Nhạc Tại Đình nhoài người trên bờ gọi, nhưng Mộc Lăng cũng quái lạ, người khác chìm xuống nước…ít nhất…phải vùng vẫy vài cái, hắn lại chìm thẳng xuống, vậy phải làm sao bây giờ, đừng tai nạn chết người nha.
Kỳ thực lúc này, Mộc Lăng đang suy nghĩ chính là…rốt cuộc nên dùng khinh công bay lên hay bơi lên đây?
Nhạc Tại Vân thấy có người rơi xuống nước, liền hạ đao, cởi áo khoác phi thân nhảy xuống, không bao lâu, chỉ thấy trên mặt nước bọt nước vừa nổi, Nhạc Tại Vân ôm Mộc Lăng đang ướt sũng bay lên.
Mộc Lăng trên người đều ướt đẫm, chất vải bạch sắc vốn mỏng, hiện tại càng thêm trong suốt. Nhạc Tại Vân vô ý thức muốn nhìn người trong lòng thế nào, nhân tiện đem người thả trên mặt đất, nhưng vừa cúi đầu trong nháy mắt lièn sửng sốt…Chỉ thấy Mộc Lăng bạch sam ướt dẫm dán chặt trên người, xuyên thấu qua có thể thấy da thịt tuyết trắng, trước ngực điểm hồng nhàn nhạt…
Mộc Lăng ho khan hai tiếng, nghĩ xem người rơi xuống nước phải phản ứng thế nào, lại nghe Nhạc Tại Vân khàn giọng nói: “Cái kia, ngươi không sao chứ?”
Mộc Lăng nháy mắt mấy cái, đột nhiên dựa sát lại ôm Nhạc Tại Vân, cọ cọ trong lòng hắn thấp giọng nói: “Lạnh chết mất a”
Nhạc Tại Vân triệt để sửng sốt huyết đến đỏ bừng., mặt sung
|