Dã Thú Ngửi Tường Vi
|
|
6, gặp nhau
Lão hán làm mã phu hơn sáu mươi đã ở lộ khẩu chờ lâu, hướng bên này nhìn xung quanh, nhìn thấy Vân di mang theo hài tử chạy tới, liền ngoắc các nàng, Vân di sợ hắn lộ ra vội vàng đẩy nhanh cước bộ, đến bên cạnh xe thở cũng không dám thở mạnh, một phen ôm lấy Từ Trường Thanh đưa lên mã xa, sau đó tự mình cầm hành lý cũng nhanh chóng ngồi lên.
Xe ngựa của lão hán là loại ở nông thôn thường dùng, không mang theo thùng xe, bình thường dùng xe này giúp người ta trở chút thóc hay hàng hóa, có thể ngày trước còn kéo qua phân, tuy rằng phía dưới chèn đệm cỏ rất dày vẫn lộ ra một mùi tanh tưởi, nhưng lúc này Vân di và Từ Trường Thanh cũng không tâm tình để ý chuyện này.
Trời rất tối, đường không dễ đi, xe ngựa xóc nảy lợi hại, dịch vị trong dạ dày bốc lên, hơn nữa lo lắng hãi hùng, ban đêm còn có chút âm lãnh, Vân di mặt trắng bạch , môi lập cập gắt gao ôm Từ Trường Thanh sợ hắn bị lạnh , Từ Trường Thanh cũng cắn răng không nói một tiếng.
Đi đến quan đạo, đường mới trở nên bằng phẳng, lúc này đã rời thôn trang mấy chục dặm đường , sắc trời đã gần đến giữa trưa, lão hán tìm chỗ nhiều có ngừng lại cho ngựa ăn, Vân di cũng từ trong bao quần áo lấy ra can nương tự mình làm, phân cho lão hán một ít, còn lại cùng Từ Trường Thanh hai người vừa uống nước vừa ăn.
Từ Trường Thanh thấy Vân di mấy ngày nay mệt nhọc sắc mặt ảm đạm, một đường hoảng hốt giật mình, liền âm thầm hành động vào nước uống, vụng trộm đưa lục dịch vào trong túi nước.
Trước đó hắn một ngụm uống vào một giọt lục dịch, trong bụng có nhiệt cảm rất mạnh, bất quá nước trong túi rất nhiều, nhỏ vào một giọt, cảm giác nóng bỏng sẽ không cường liệt, nhiều lắm uống mấy ngụm thân thể có chút ấm áp, cho nên Vân di cũng không phát hiện khác thường, tuy rằng chỉ là mấy ngụm nước, nhưng buổi chiều tinh thần lại tốt hơn không ít, sắc mặt cũng không tái nhợt như buổi sáng, môi cũng có huyết sắc.
Lão hán đánh xe chỉ có thể đưa các nàng đến cửa giao giới Xương huyện, Vân di đại khái hỏi thăm qua, đến kinh thành phải một đoạn đường thủy, từ nơi này ngồi thuyền đi, lúc này cửa huyện người đến người đi, có rất nhiều người lưng gánh đồ nặng, Vân di vội vàng đem lộ phí còn lại cho lão hán, kéo Từ Trường Thanh đi đến chỗ có thuyền.
Cũng may người kinh thành giống các nàng không ít, sau khi giao tiền liền theo đám người cùng nhau vào khoang thuyền, trong khoang thuyền người đến người đi, nam nữ lão ấu đều có, nàng kéo Từ Trường Thanh tìm một góc nhất ít người ngồi xuống. nhân giống nhau đi độ khẩu
Thuyền này đến mỗi bên đều sẽ cập bờ, thuận tiện bổ sung vật tư, đi một chút lại dừng phải hơn hai mươi ngày mới đến.
Hạ thuyền Vân di cũng không dám dừng lại, vội vàng mướn xe ngựa, xe ngựa này so phía xe trước kia không biết hơn bao nhiêu, còn có thùng xe, tự nhiên giá cũng là cực cao .
Như vậy đến mỗi một chỗ đều phải dừng chân mướn xe, mỗi lần đều ở tiểu điếm giá rẻ, ăn cũng cực kì đơn giản, một đường phong trần mệt mỏi hơn một tháng, mới rốt cục đến được kinh thành.
Lẽ ra lặn lội đường xa một đường xóc nảy, người dù không lột da cũng phải gầy đi một vòng, nhưng Vân di và Từ Trường Thanh vẫn thần thái sáng láng, hoàn toàn không giống như bộ dáng bị ép buộc hai tháng.
Vân di cũng hiểu được khí sắc so với trước kia tốt hơn nhiều, cũng không nghĩ nhiều, chỉ có Từ Trường Thanh biết tất cả đều là công lao của lục dịch, nước uống dọc đường đi đều bị hắn nhỏ lục dịch, bất tri bất giác một ít không thích hợp trong thân thể đều điều chỉnh tốt , khẩu vị cũng thực không tệ, người tự nhiên liền sẽ không gầy, chỉ là xuất môn bên ngoài tắm rửa không thể mỗi ngày đều có, Từ Trường Thanh chỉ có thể trước khi ngủ dùng vải bố dính lục dịch lau người, tuy rằng không thoải mái bằng ngâm tắm, nhưng trên người trên mặt sẹo rỗ vẫn từng chút biến mất, hiện tại cơ hồ ở cùng thường nhân , không còn bị người nhìn mặt nửa ngày hoặc là lộ ra khinh thường.
Đương nhiên ngoại trừ những người ngoài mặt bắt hình dong.
Cách kinh thành càng gần, khách điếm lại càng nhiều, cũng càng khí phái, phụ nhân thương khách và tiểu phiến trên đường mặc lăng la tơ lụa nối liền không dứt, ăn uống vui đùa cái gì cần có đều có, đa dạng phong phú.
Vân di và Từ Trường Thanh mặc quần áo nông thôn so với bọn họ, cơ hồ không khác khất cái lắm, rất nhiều người thấy đều đi vòng quanh.
Đối với thị hiếu ngại bần yêu phú ở kinh thành Từ Trường Thanh vốn cực kì chán ghét, nhưng lại không thể đặt mình bên ngoài, chỉ có thể vỗ nhẹ tay Vân di thanh nói:“Vân di, Thanh Nhi có chút đói bụng, chúng ta tìm khách điếm trước đi.”
Vân di vốn cũng là xuất thân tiểu thư nhà giàu, bị người cho là khất cái trong lòng cũng cực kì xấu hổ và giận dữ, vừa nghe Từ Trường Thanh nói như vậy liền lập tức gật đầu nói:“Ân, trước hết đi khách điếm phía trước nghỉ chân một chút.”
“Được.” Từ Trường Thanh mím môi có chút khô sáp, bụng lại hơi réo, nghĩ nhất định phải ăn canh hồn đồn.
Trên đường đi hắn và Vân di ở qua không ít khách điếm, có chỗ chỉ tám văn tiền, tốt một chút cũng nhiều nhất không vượt quá hai mươi văn, còn cung cáp nước ấm và cơm canh, ai ngờ đi vào kinh thành, hỏi một khách điếm giá cả tiện nghi ở một ngày ít nhất cũng phải năm mươi văn tiền, còn không cung cấp nước ấm, nếu muốn nước ấm tắm rửa phải thêm mười văn.
Tuy rằng năm mươi văn tiền Vân di có thể lấy ra, nhưng một đường ngồi thuyền mướn xe, ở trọ ăn cơm mọi thứ đều cần tiền, đã tốn không ít hơn hai mươi lượng, về sau còn muốn đặt chân ở kinh thành, chỗ cần dùng tiền sẽ càng nhiều, phàm là có thể tiết kiệm một chút liền tiết kiệm một chút.
Nhưng đi bộ cả ngày, nàng cảm thấy hai chân mệt mỏi, mình còn như thế huống chi là Thanh Nhi, cuối cùng khẽ cắn môi lấy ra một trăm văn tiền cho chưởng quầy, nếu nay đã đến kinh thành, liền ở nơi này hảo hảo nghỉ ngơi hai ngày nói sau.
Thấy cách ăn mặc của các nàng, chưởng quầy khách điếm có chút hờ hững, loại người nghèo này hắn gặp không ít, bình thường không ở nổi khách điếm , thấy nàng thật từ trong ống tay áo lấy ra một trăm văn tiền, thế này mới tươi cười nói,“Bổn điếm cung cấp nước ấm tắm rửa, chỉ cần thêm mười văn.”
Vân di vội nói:“Không cần, hiện tại trời nóng, dùng chút nước lạnh gột rửa là được.”
Chưởng quầy nghe vậy cũng không nói thêm , trực tiếp thu tiền gọi tiểu nhị tới mang các nàng lên lầu, khách điếm kinh thành rốt cuộc là so với ở nông thôn mạnh hơn nhiều, phòng ở lớn không nói, bên trong thu thập sạch sẽ sáng trưng , nước trà cung ứng cả ngày, tiểu nhị tùy kêu tùy đến, mười phần tiện lợi.
Đợi khi đóng cửa lại, Vân di đầu tiên là mở hành lý đêm tiền, lúc trước đổi ba tấm ngân phiếu năm mươi lượng giữ bên người, tiền trong bao là bạc vụn và tiền đồng nàng lúc trước bán trang sức, hiện tại đã chẳng còn là bao.
Vân di lấy tay khăn đem tiền dư bọc lại thở dài, Từ Trường Thanh ở giường bên cạnh nhìn, mở miệng nói:“Vân di, chúng ta tìm phòng ở đi, Thanh Nhi không thích ở khách điếm.” Ba tấm ngân phiếu trên người Vân di nhìn như không ít, nhưng ở kinh thành lại không tính là cái gì, nếu không sớm ổn định, ngay cả việc cũng khó tìm, tiền cũng chỉ càng tiêu càng ít, chỉ có ra không có vào.
Vân di cũng nghĩ như vậy , khẽ gật đầu, thu thập cảm xúc, đứng dậy đi đến chỗ chậu nước dùng khăn sạch cẩn thận sấp nước, vắt khô đưa cho Từ Trường Thanh:“Trước lau mặt một cái, a di mang ngươi đi ăn cơm.” Vốn nàng vẫn lo cho mặt của Thanh Nhi, nay cuối cùng thả tâm, hiện tại khuôn mặt này nhỏ nhắn trắng noãn, không nói căn bản không có người tin hắn từng mắc thiên họa.
Từ Trường Thanh nhận khăn nghiêm trang nói:“Cám ơn Vân di.” Sau đó chậm rãi lau mặt, bởi vì từng xấu xí, cho nên hắn so với ai khác đều quý trọng gương mặt không dễ có được này.
Vân di xoay người mở hành lý, mau mắn cầm hai bộ quần áo trong nhà, không cần tiêu tiền mua, bộ đồ mới làm cho Thanh Nhi cũng mang theo, ở nơi cũ vẫn coi là tốt , nhưng ở kinh thành không đáng nhắc tới, nhưng vẫn hơn vải thô trên người.
Đợi Từ Trường Thanh lau xong mặt, liền cho hắn thay, chính mình cũng tìm kiện y phục cũ mặc vào, búi tóc của phụ nhân tầm thường, cũng không mang trang sức, chỉ cắm mộc thoa bình thường.
Đem tiền dư thu hồi, liền kéo Từ Trường Thanh đi xuống lầu, dưới lầu tự nhiên có có sẵn đồ ăn, nhưng giá không tiện nghi, cho nên không dám dừng lại.
Một ít đồ ăn bên đường ngược lại là vật mĩ giới liêm, liền chọn một quán ngồi xuống, Vân di cùng chủ quán gọi hai chén hồn đồn, tuy rằng nước canh không có gì ngon, nhưng cũng may số lượng nhiều có thể điền đầy bụng, thấy Từ Trường Thanh chôn mặt trong bát sói thôn hổ yết ăn, Vân di ánh mắt có chút ướt át, hài tử trước kia ở Từ gia ăn ngon mặc đẹp nào chịu qua những chuyện này, hiện tại đi theo mình, nàng chịu chút vất vả không tính là gì, chính là khổ cho Thanh Nhi, cũng khó có được Thanh Nhi nghe lời, một đường không khóc không nháo, không biết giảm đi bao nhiêu tâm tư cho nàng.
Vân di thấy Từ Trường Thanh ăn đến sảng khoải, liền đem thức ăn trong bát mình phân cho hắn một ít, Từ Trường Thanh vội ngẩng đầu sáng lạn cười nói:“Vân di, ta đã ăn no , ngươi cũng mau ăn chút đi……”
Thấy hắn vỗ bụng nói, Vân di thế này mới buông bát cúi đầu hé miệng ăn.
Từ Trường Thanh ăn xong hồn đồn buông đũa, liền bắt đầu nhìn chung quanh đánh giá hoàn cảnh, hắn nhớ là mình là ba năm sau đến kinh thành, hiện tại ngã tư đường này cùng khi đó có một chút bất đồng, giống cửa hàng hồn đồn này ba năm sau vốn không còn .
Đang đánh giá, từ xa truyền đến âm thanh lạ, có người tha một con chó, con chó kia toàn thân mao sắc ngân lượng, thân hình cực kì khoẻ mạnh, chỉ là bụng có lỗ máu, rỏ máu ra bên ngoài, một hồi liền nhiễm đỏ mặt đất, nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
“Vượng Đức, ngươi đây là từ chỗ nào làm chết một con chó a ?” Có người cười nói.
“Nhìn không ra tiểu thân thể của ngươi còn có thể đánh chết chó.” Trong đám người truyền đến một trận cười vang.
Người kêu Vượng Đức tức giận đến giơ chân:“Phi phi, là ai miệng chó l phun không ra ngà voi, ta hôm nay liền đánh một con cho các ngươi nhìn xem……”
“Vết thương này cũng không phải là vết thương bình thường, di ? đây là chó sao ?” Người nọ đến gần nhìn,“Đây là sói đi, chó nào có khí thế như vậy?”
Từ Trường Thanh từ lúc nhìn thấy con chó kia đã rời bàn chạy qua, bởi vì bộ dạng nhỏ cũng không bị người chú ý, rất nhanh liền tiến đến trước mặt con chó kia.
Kiếp trước hắn đầy người mang sẹo, ngay cả cùng nhau xin cơm cũng bài xích không làm cùng hắn, cả đời cơ khổ thê lương, giao hảo duy nhất là chó hoang, không biết được chó cứu bao nhiêu lần, nay vừa thấy chó thụ thương liền cực kì đau lòng.
Nghe được người nọ nói đây là sói, Từ Trường Thanh mới cảm thấy rùng mình, nhất thời tinh tế đánh giá, bộ lông toàn thân màu bạc cực kì hiếm thấy, thân hình kia cường kiện hữu lực, xác thực không phải chó bình thường có thể bằng được , chỉ thấy hai tai nó dựng đứng, vĩ không hơn cuốn, lông đuôi xoã tung, trong màu xám có màu đen, đặt ở trong bầy sói cũng vô cùng có khả năng là Sói Vương, chỉ tiếc thân sói không lớn, tựa hồ vừa trưởng thành không lâu, chết như vậy thật sự là đáng tiếc ……
Từ Trường Thanh đang ngồi xổm ngắm nghía, con sói kia đột nhiên mở mắt, Từ Trường Thanh chống lại tầm mắt nhất thời kinh xuất đổ mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa không ngồi vững
Sói trên người bị thương, bụng bị xuyên thủng, ai cũng cho rằng nó hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không nghĩ vẫn có thể sống .
Làm hắn càng kinh ngạc là, ánh mắt nó chỉ cô đơn nhìn chằm chằm mình, trừ bỏ khi vừa mở mắt né tránh một tia ngoan lệ, giống như trên người hắn có cái gì hấp dẫn nó, đúng là cực có tính người lộ ra khát cầu, Từ Trường Thanh cảm thấy mềm nhũn.
|
7. Nghề cũ
Từ Trường Thanh từng cùng chó hoang sống cùng nhau nhiều năm, đối tập tính của chó rất tinh tường , chó trời sinh đối với mùi mẫn cảm, dù rời chủ nhân nhiều năm, dung mạo chủ nhân cải biến, nó vẫn có thể từ mùi nhận ra.
Chó còn như thế, sói lại càng sâu, Từ Trường Thanh tự kiểm trên người cũng không có cái gì có thể khiến nó cảm thấy hứng thú , trừ bỏ mỗi ngày dùng lục dịch, bất quá lục dịch rất ít, chính hắn dùng còn không đủ, tự nhiên sẽ không tùy ý lãng phí, nếu trước mắt là chó thì ngoại lệ, đáng tiếc lại là sói.
Hắn mặc dù chưa bao giờ tiếp xúc với sói, nhưng chạy nạn nhiều năm tự nhiên cũng từ trong miệng người khác nghe qua một việc, sói là lạnh lùng hung tàn nhất, nó tuyệt sẽ không bởi vì ngươi cứu hắn mà cảm ơn ngươi, tương phản, đợi thời cơ giết chết ngươi lấy oán trả ơn mới là thiên tính của nó, văn nhân thường nói lòng muông dạ thú cũng là từ đó mà ra.
Nghĩ vậy, sợi mềm lòng Từ Trường Thanh vừa mới toát ra cũng chậm chậm phục hồi, giống như hiểu ý nghĩ của hắn, ánh mắt con sói cũng lập tức lạnh nhạt, không giống chó lộ ra cầu xin, cũng không giống chó vẩy đuôi mừng chủ, lại biết vô vọng yên lặng nhắm mắt lại.
Sói có khuyết điểm tự nhiên cũng có ưu điểm, Từ Trường Thanh nghe người ta nói qua, chúng nó mặc dù hung tàn, nhưng tự tôn rất mạnh , cho dù chết cũng tuyệt không cầu xin, điểm ấy cùng chó một trời một vực.
Hôm nay chính mắt chứng kiến Từ Trường Thanh cảm thấy khâm phục, cảm giác hắn lại cực kì bất phàm, chỉ thầm nghĩ một câu mà thôi, lục dịch kia vốn là vật hắn ngoài ý muốn có được, cho nó một chút thì làm sao, chính mình cũng không tổn thất gì, huống chi về sau cố định đều có hai giọt để dùng.
“…… Ta nói Vượng Đức a, con sói này cũng không giống ngươi đánh, ngươi có thể có khí lực này? không phải là từ nơi nào trộm lấy đi ? ha ha……”
Không biết có phải dẫm đúng chân đau của Vượng Đức hay không, hắn lập tức thẹn quá thành giận nói:“Này đương nhiên là ta đánh , còn có thể giả, nếu không con sói này sao không ở trong tay các ngươi ? lại ở trong tay của ta? hừ, xem ta một hồi lột da sói ăn thịt sói, làm cho các ngươi nhìn mà thèm……” Nói xong kéo dây thừng muốn đi.
Từ Trường Thanh thấy thế không ổn, lập tức đau lòng lấy lục dịch ra, lúc này trong chung rượu còn lại chừng bảy, tám giọt, hắn cắn răng một cái theo lực đứng lên, đem lục dịch toàn bộ hắt vào miệng vết thương trên người sói, mình đã tận lực, nó có thể sống hay không liền xem tạo hóa của chính nó.
Lục dịch kia tiếp xúc trong nháy mắt, con sói kia đột nhiên mở to mắt, đáy mắt có tia kinh hỉ, cơ nhục chung quanh miệng vết thương hơi hơi co rụt lại, đem lục dịch hút lấy không dư thừa hút vào, Từ Trường Thanh nhìn thấy âm thầm di một tiếng, đang muốn nhìn cho kỹ, thân mình lại bị người ôm cổ, lọt vào trong tầm mắt là Vân di đầy mặt nôn nóng và ánh mắt như thả lỏng,“Thanh Nhi, ngươi hù chết a di ……”
“Vân di, con chó kia thật đáng thương ……” Từ Trường Thanh sợ nàng quở trách, lập tức cúi đầu đáng thương hề hề nói.
Thấy hắn đỏ mắt, Vân di quả nhiên liên nửa câu trách cứ cũng không có, vội vàng nhìn con chó kia, máu me nhầy nhụa khiến nàng có chút hết hồn, vội vàng kéo tay Từ Trường Thanh đi ra ngoài, vừa đi vừa nhịn không được thì thầm:“Thanh Nhi nhớ kỹ, về sau không thể tùy tiện chạy loạn, đi đâu trước hết phải nói cho a di, vừa rồi may là chết rồi , nếu sống mà cắn ngươi thì sao……”
Từ Trường Thanh thấy Vân di lo lắng, liền lập tức ôm chân của nàng lấy lòng nói:“Thanh Nhi lần sau không dám , a di đừng giận Thanh Nhi được không ? Thanh Nhi thích a di nhất ……”
Vân di nghe thế mới bình tĩnh, lộ ra khuôn mặt tươi cười điểm nhẹ trán Từ Trường Thanh sẳng giọng:“Cái miệng nhỏ này chỉ giỏi nịnh.” Thấy nàng không còn lo lắng , Từ Trường Thanh mới nhẹ nhàng thở ra, nắm tay Vân di vô cùng cao hứng đi theo, hoàn toàn đã quên chuyện vừa rồi, tự nhiên cũng không phát hiện con sói phía sau kia đang híp mắt lại nhìn chằm chằm vào hướng hắn ly khai……
Ngày đầu tiên đến kinh thành thật sự là quá mệt mỏi , Vân di và Từ Trường Thanh liền sớm trở về khách điếm nghỉ ngơi, cũng may giường ở khách điếm rộng rãi, Vân di vóc người tinh tế, Từ Trường Thanh bộ dạng cũng nhỏ, hai người ngủ ở trên giưỡng cũng không chật, một đêm ngủ cực kì say, ngày thứ hai tỉnh lại cũng là thần thái rạng rỡ, rửa mặt ăn cơm xong, Vân di mang theo hắn đi chung quanh nhìn xem, hắn tuy rằng đến đây sớm ba năm, nhưng đường phố vẫn giống trước kia, rất dễ nhớ, Từ Trường Thanh vỗ ngực nói với Vân di trước kiia hắn đã tới rất nhiều lần, mỗi lần đến đều sẽ đi chơi vài ngày, đối nơi này rất quen thuộc vân vân, nghĩ rằng dù sao Vân di không có khả năng đi tìm Từ gia giằng co, đương nhiên hắn nói thế nào cũng được, Vân di cứ việc có chút nghi ngờ, nhưng Từ Trường Thanh biết đường lại không giả, còn có thể nói ra không ít thứ, có thể thấy nếu không phải Từ gia từng dẫn hắn tới, hắn sẽ không quen thuộc như vậy, chậm rãi cũng liền tin, để hắn kéo chính mình đi chung quanh.
Đi khắp kinh thành so sánh với nơi hắn quen thuộc, phát hiện có vài chỗ thật đúng là không giống, hơi lạ mắt, bất quá phần lớn vẫn là vẫn duy trì nguyên dạng.
Vân di trước có hỏi người bán hồn đồn, ở gần đó có mấy hộ nhân gia tựa hồ muốn bán nhà, thuê phòng dù sao cũng không phải kế lâu dài, đã có tâm muốn đặt chân ở kinh thành, nàng muốn thừa dịp hiện tại trong tay còn có chút tiền, tốt nhất có thể mua phòng ở, ít nhất không cần lo lắng bị người đuổi đi.
Kết quả hỏi thăm mấy chỗ, nhà hoặc là quá đắt đỏ, hoặc là rất hẻo lánh không thích cho hợp nữ nhân và hài tử ở.
Từ Trường Thanh hiểu biết suy nghĩ của Vân di, nhưng mua phòng mua ốc cần chậm rãi tìm, không gấp được , huống hồ bọn họ còn mới đến, nhân sinh không quen, tùy tiện mua như vậy, khẳng định giá cả sẽ ăn mệt, liền nhẹ giọng nói:“Vân di, không bằng chúng ta trước thuê phòng ở đi.”
Vân di cũng biết chuyện phòng ốc khả năng nhất thời giải quyết không được, cảm thấy không khỏi nôn nóng, khách điếm ở một hai ngày còn đi, ở về lâu về dài thì không nổi , buổi tối về khách điếm Vân di thần sắc có chút mỏi mệt, ngơ ngác nhìn chằm chằm hành lý một hồi lâu.
Sáng sớm ngày thứ hai liền xuất môn , khi trở về sắc mặt dễ nhìn không ít, vừa dọn hành lý vừa nói với Từ Trường Thanh:“Thanh Nhi, a di vừa tìm được một hộ nhân gia, nhà nàng có phòng ở để đó không dùng, mỗi ngày mười hai văn tiền, chúng ta trước hết đến ở mấy ngày rồi nói sau.”
Từ Trường Thanh tự nhiên không dị nghị, cũng may tức phụ hộ nhân gia Vân di tìm được rất là nhiệt tâm, thấy các nàng cô nhi quả phụ xuất môn không dễ, liền chiếu cố vài phần, bát đũa cũng cho mượn hai bộ, phòng bếp củi lửa có thể tùy tiện dùng.
Vào ban đêm, Vân di liền nấu nước ấm, Từ Trường Thanh rốt cục được ngâm nước ấm, nhỏ một giọt lục dịch thoải mái không thôi .
Sau vài ngày Vân di cũng không nhàn rỗi, mỗi ngày dừng chân ăn cơm đều cần tiền, không thể cái gì cũng không làm miệng ăn núi lở, nàng ở chợ mua kim thêu và mười loại chỉ màu khác nhau, ngoan tâm xả vài thước tơ lụa dùng làm hà bao, còn mua chút vải dệt bình thường và mấy miếng vải làm khăn tay, mang về có thể trực tiếp ở trên thêu hoa điểu cầm bán.
trong kinh thành không hề thiếu cửa hàng thu tú phẩm, Vân di đem khăn và hà bao thêu tốt cho kia chưởng quầy phu nhân xem, phu nhân kia thường niên tiếp xúc tú phẩm, tự nhiên ánh mắt không giống bình thường, liếc mắt một cái liền nhận ra đây là kiểu thêu Tô Châu, trong kinh thành người biết kiểu thêu Tô Châu không ít, nhưng có thể thêu thủy linh như vậy cũng không nhiều lắm, lúc này không nói hai lời, xuất tiền cho Vân di, cũng bàn bạc giá cả, mỗi hà bao thêu tốt mười tám văn, khăn tay mười lăm văn. Vân di tất nhiên là thiên ân vạn tạ, giá này không thấp, nhưng cũng không cao, Vân di đã thấy đủ , ít nhất tiền ăn cơm về sau không cần lo lắng .
Chuyện nhà ở không gấp được chỉ có thể tạm thời gác lại, nàng liền toàn tâm toàn ý đặt vào chuyện thêu thùa, Vân di thêu thùa tốt, tốc độ cũng nhanh, mỗi ngày trừ bỏ tiền thuê nhà và ăn cơm, còn có thể kiếm ra hơn mười văn tiền, có như vậy đáy lòng Vân di mới thoáng thả lỏng.
Trong kinh thành đại đa số người trừ bỏ chú trọng dáng vẻ, đối chỗ ở mỹ quan sạch sẽ cũng rất để ý, nhà người bình thường cho dù là nhà vệ sinh cũng muốn dọn dẹp sạch sẽ, càng miễn bàn nhà phú quý, cho dù có khốn cùng cũng sẽ trồng chút hoa cỏ màu sắc tiên diễm trang điểm sân nhà, người thích chưng diện đều có, không phân lão ấu quý tiện.
Trong sân hộ nhân gia ở nhờ này có trồng vài cây tường vi, lúc này bùng nở, hương khí ở trong sân thật lâu không tiêu tan, thật là dễ ngửi, Vân di thập phần yêu thích, ánh mắt luôn đặt trên đó không dời, nếu không phải hoa này là của nhà người khác , Từ Trường Thanh thật muốn ngắt xuống hai đóa đến dỗ Vân di vui vẻ.
Tức phụ cho thuê nhà cùng Vân di từ từ quen thuộc, thập phần hâm mộ tay nghề của Vân di, không có việc gì thường xuyên lại đây ngồi xem nàng thêu hoa như thế nào, hôm nay Vân di thêu xong một chiếc khăn, tức phụ kia nhìn thấy sắc hoa, lập tức mãn nhãn kinh diễm, cầm ở trong tay nói:“Nhìn thật quen mắt, không phải hoa tường vi trong viện nhà ta sao ?”
Vân di cất kim chỉ mỉm cười nói:“Mấy ngày nay ta và Thanh Nhi không được ngươi chăm sóc không ít, ta cũng không có gì đáng giá đưa ngươi, liền thêu một chiếc khăn, ngươi nếu thích liền giữ làm kỉ niệm ……”
Tức phụ kia há miệng thở dốc, nửa ngày mới giật mình vui vẻ nói:“ thật sự là tặng cho ta ? đây chính là khăn tay ngươi thêu mất hai ngày, ngươi thật sự muốn tặng cho ta ?” Chất liệu của chiếc khăn chỉ bình thường, nhưng bông hoa nay thêu cực có sức sống, cùng thật sự giống, chỉ liếc mắt một cái liền yêu thích không buông tay, thêu thùa là nhất đẳng, nàng cũng biết nữ nhân này mang theo hài tử không dễ dàng, phải dựa vào này tay nghề kiếm chút tiền, nhận khăn thật đúng là có chút ngượng ngùng, nhưng lại không nỡ buông tay, cuối cùng dưới sự kiên trì của Vân, vẫn là nhận.
Nhưng khăn tay này cũng không có tặng không, qua hai ngày, sáng sớm tức phụ kia liền hớn hở chạy tới nói cùng Vân di, biết một hộ nhân gia cần dùng tiền gấp muốn bán nhà, Vân di nghe vậy nhất thời đại hỉ, vội buông việc trong tay, Từ Trường Thanh nghe vậy cũng từ trên giường nhảy xuống đi theo.
Đến nơi nhìn tòa nhà kia, Vân di có chút thất vọng, không nói phòng ở nhỏ, chỉ thấy căn phòng nát bươm đập vào mắt, đã được tu bổ nhiều lần, nếu tu chỉnh một lần nữa phải hao phí một món tiền, Vân di vốn là muốn ở kinh thành định cư, yêu cầu cũng không cao, vững chắc người có thể ở là được, nhưng nơi này lại thật sự không thích hợp, lúc này nàng thêu thùa duy trì sinh kế thì được, nhưng muốn tích cóp sửa nhà không biết cần bao nhiêu thời gian, không nói đến phòng ở này phá, giá tiện nghi một chút cũng thế , phòng chủ kia cần dùng tiền gấp, cũng không một trăm năm mươi lượng bạc không bán.
Phòng này ở nông thôn nhiều nhất chỉ mười lượng bạc, nhưng kinh thành muốn bán một trăm năm mươi lượng, tức phụ kia cũng nói giá này không đắt, nhưng một trăm năm mươi lượng bạc là toàn bộ gia sản trên người nàng, không hài lòng sao dễ dàng đem ra.
Mà Từ Trường Thanh ở bên cạnh nhìn tòa nhà kia nửa ngày, ban đầu nhíu mày, kế tiếp liền giống như nhặt được đại tiện nghi sắc mặt vui mừng, hắn đương nhiên biết một trăm năm mươi lượng không tiện nghi, khả năng tức phụ cho thuê phòng kia cũng muốn ở giữa lấy một ít ưu việt, nhưng nơi này hắn phải làm cho Vân di mua xuống, cho dù tốn toàn bộ gia sản cũng phải mua, hơn nữa phải nhanh, tuyệt đối không thể lộ ra.
|
8. Địa khế
Vân di trong lòng không vui, nhưng ngại mặt mũi tức phụ kia, cũng không lập tức cự tuyệt, chỉ là lấy cớ nói còn muốn trở về suy nghĩ thêm.
Tức phụ kia cũng nhận thấy Vân di miễn cưỡng, không ngại hạ mặt mũi, chỉ thì thầm:“Tẩu tử, ta vốn cũng không phải người thích nhúng mũi vào chuyện người khác, chỉ là mấy ngày nay thấy ngươi hòa khí, lại mang theo hài tử không dễ dàng, mới ra mặt, nếu không phải bà bà nhà mẹ đẻ cùng bọn họ tổ thượng nhà bọn họ có chút giao tình, phòng này sẽ không chịu bán giá thấp như vậy, tuy nói phòng có chút cũ, tốt xấu cũng là một nơi che thân, nếu muốn tìm một nơi tốt, độc môn độc viện thật sự không dễ, nếu không phải người ta đến tìm ta trước, không đến sớm đã có người giành mất, trong kinh thành hiện tại đều có người muốn tìm phòng, nơi tốt khó cầu a……”
Vân di tự nhiên cũng không phải người không biết tốt xấu, vô luận phòng ở này thế nào, này cũng quả thật là một mảnh hảo tâm của người ta, dù mua không được phòng ở nhưng tình ý vẫn còn, liền lập tức nói vài câu ấm lòng, chỉ nói nàng là một phụ nữ không thể ngay lập tức đưa ra chủ ý, sau khi cân nhắc sẽ cho câu trả lời thuyết phục.
Tức phụ kia nghe vậy cũng tỏ vẻ lý giải, đổi là nàng cũng không thể vừa xem liền mua, tự nhiên cho nhân gia thời gian suy xét rõ ràng, liền nói:“Thời gian tốt nhất đừng quá dài , lão nhân hộ nhân gia kia bị bệnh , quả thật là cần dùng tiền gấp, nếu ngươi không chịu mua, các nàng vẫn muốn tìm người khác bán .”
Vân di gật gật đầu, xoay người nhịn không được lại đánh giá lại căn phòng, tuy rằng nói miễn cưỡng có thể ở, nhưng tốn nhiều tiền như vậy lại chỉ có thể ở phòng như vậy, trong lòng khó có chút không thoải mái, nàng nghĩ mình hiện tại có thể kiếm chút tiền dùng hằng ngày, không lo lắng chuyện chỉ có ra không có vào, nói như vậy, sao không giữ lại bạc, ngày sau có lẽ có thể gặp được nơi tốt hơn ……
Nhưng, nhà tốt chỉ có thể ngộ không thể cầu, không biết khi nào mới có, như bây giờ ở trọ nhà người ta, bất tiện không nói, cũng không phải kế lâu dài, hơn nữa mấy ngày nay nàng cũng lần lượt nhìn mấy chỗ, có chút kinh nghiệm, biết nhà ở kinh thành đều là đắt đỏ, tốt một chút đều cần hơn hai trăm lượng bạc, khó gặp được phòng ở không tệ mà giá cũng tiện nghi một ít, nhưng địa điểm không thích hợp, nàng một phụ nhân mang theo hài tử tự nhiên là an toàn quan trọng nhất, ở nơi hẻo lánh khó tránh khỏi lo lắng đề phòng.
Vừa nghĩ như vậy, lại nhìn phòng ở này, địa điểm vừa lúc ở bên trong phố xá sầm uất, cửa chợ người đến người đi nối liền không dứt, mua cái gì đều rất tiện, vị trí thật là tốt lắm , mà phòng giới cũng ở trong phạm vi nàng có thể thừa nhận, chỉ là phòng ở rất nát, thật sự là không đáng giá một trăm năm mươi lượng……
Vân di trong lòng rối rắm, không biết nên quyết định như thế nào, Từ Trường Thanh tại một bên dựng thẳng tai nghe không xen mồm nửa câu, xem xong liền vẻ mặt bình tĩnh đi theo Vân di trở về.
Trở lại chỗ ở, Vân di không nói một lời ở bên cạnh bàn gỗ ngồi, nhíu mày, Từ Trường Thanh theo sát đi vào, thấy ngoài phòng không có người liền đóng cửa đi vào trong phòng, nghe được Vân di thở dài, không khỏi cong mắt nở nụ cười, lập tức đi đến trước mặt Vân di chu miệng nhẹ giọng nói:“Vân di, Thanh Nhi có chuyện muốn nói cho ngươi……”
Vân di cúi đầu nhìn Từ Trường Thanh muốn nói lại thôi, có chút ngoài ý muốn, không biết hắn muốn nói gì, thuận miệng hỏi:“Vân di đang nghe , Thanh Nhi muốn nói cái gì?”
Từ Trường Thanh đến sát Vân di nhỏ giọng nói:“Vân di, vừa rồi khi ngươi đang nhìn phòng ở, ta nhìn thấy bên cạnh phòng ở có tửu quán……”
“Tửu quán ?” Vân di cũng không tự kiềm chế phóng thấp thanh âm theo hắn, nhớ lại, bên phải tòa nhà hình như thật là có tửu quán nhỏ, nhưng không quá lớn, lúc ấy nàng chỉ lo xem phòng ở không chú ý, hơn nữa hai bên đường đều là như vậy, cửa hàng và nhà ở kề bên cũng không kỳ quái.
Xác thực, chuyện này nếu đặt ở trong mắt người khác, tự nhiên là bình thường căn bản không đáng để ý, nhưng là đối với Từ Trường Thanh mà nói cũng là niềm vui ngoài ý muốn, là vì bảng hiệu của tửu quán kia.
Hắn mất một lúc phân biệt, xác định Túy Tiên Cư tửu quán kia xác thực chính là Túy Tiên lâu ba năm sau, người khác không biết, hắn lại rành mạch, Túy Tiên lâu này vài năm sau là quán thượng đẳng, ở kinh thành danh hào coi như là số một số hai, cũng may mà Từ Trường Thanh sống lại một lần, nếu không ai sẽ tin một tửu quán nhỏ như vậy sẽ là đại tửu lâu danh mãn kinh sư ngày sau?
Mà nay tửu quán nhỏ này vẫn là tửu quán nhỏ, nó muốn đổi thành tửu lâu sẽ phải cải biến, muốn xây dựng thêm trước sẽ phải mua đất, tửu quán một bên là nhà giàu, muốn mua lại phòng ở đại giới tuyệt đối không thấp, đối phương cũng không khẳng định sẽ bán, như vậy chỉ còn lại bên kia……
Tòa nhà nát bươm của bọn họ cơ hồ là lựa chọn duy nhất của tửu quán.
Tính theo thời gian, ba năm sau Túy Tiên lâu sớm đã cải biến xong, lúc ấy đã hơi có danh khí, thời gian xây tửu lâu, còn thừa một năm rưỡi đến rất nhanh, cơ hội khó có được, cho nên hắn mới muốn mau chóng lấy đến địa khế tòa nhà kia.
Thừa dịp lão bản tửu quán kia còn chưa tính toán đến điểm này, người bán phòng càng không nhận thấy được thương cơ này, hắn và Vân di hiện tại chỉ cần tốn một trăm năm mươi lượng mua phòng ở này, nhiều nhất một năm sau có thể bán cho tửu quán, chỉ chênh lệch giá liền có thể lời một khoản một trăm năm mươi lượng, ba trăm lượng bạc đối với thương nhân mở tửu lâu mà nói, cũng không đáng nói, nhưng đối với hắn và Vân di mà nói là cơ hội vô cùng tốt, có thể an an ổn ổn cắm rễ ở kinh thành, sống tốt hơn trước.
Suy nghĩ này chỉ là trong đầu Từ Trường Thanh, hắn mở miệng nói:“…… Thanh Nhi nghe được người đi ra từ tửu quán kia nói, bên trong đều đầy người không có chỗ ngồi , còn nói tửu quán kia nếu lớn hơn một chút thì tốt rồi……” Từ Trường Thanh ngừng lại, sau đó gương mặt có chút khẩn trương hỏi:“Vân di, bọn họ sinh ý tốt như vậy, có thể đoạt mua nhà cùng chúng ta hay không a……”
Nghe xong lời này Vân di ngẩn ra, đột nhiên đứng bật dậy, sau một lúc lâu, sắc mặt kỳ quái mở miệng hỏi:“Bọn họ thật là nói như vậy? ngươi không nghe sai chứ ?”
Từ Trường Thanh lập tức lắc đầu:“Thanh Nhi nghe không sai.”
Người nói vô tâm người nghe cố ý, lời này Từ Trường Thanh nói tựa như tiểu hài tử hộ thực, nhưng Vân di lại mơ hồ suy nghĩ, nhưng nàng còn không thể xác định, nghĩ nghĩ liền ngồi không yên, dặn Thanh Nhi ở nhà đợi, còn mình vội vàng đi ra ngoài.
Từ Trường Thanh thấy Vân di ra sân, khóe miệng cong lên, Vân di không ngốc, hơn nữa cũng đủ thận trọng, hắn hiện tại lo lắng chỉ là Vân di không buông được tiền, một khi kéo dài thời cơ, phòng chủ không bán hoặc bị người khác mua mất sẽ hối hận.
Nhưng Vân di cũng không khiến hắn thất vọng, nàng không chỉ có lại đi tòa nhà đó nhìn, còn cố ý vào tửu quán kia, gọi một phần đồ ăn rẻ nhất bên trong sau đó âm thầm quan sát thật lâu, đầu bếp của tửu quán nấu ăn cực kì ngon, hẳn là có bí phương độc nhất vô nhị, mà rượu Vân di tuy rằng không hiểu, nhưng là có thể nhìn ra bán cực nhanh, tiểu nhị cũng là người người chịu khó thông minh biết ăn nói, chưởng quầy đứng ở quầy vẫn thu tiền không ngừng, không thể không thừa nhận, lão bản tửu quán này thực biết buôn bán, cứ náo nhiệt như vậy, phát triển lên chính là tửu lâu.
Hôm nay nếu không có Thanh Nhi nói việc này cùng nàng, nàng hoàn toàn sẽ không quan tâm sinh ý tửu quán này tốt hay không tốt, cũng sẽ không nghĩ đến tốt thì có liên quan gì đến mình.
Vân di trên đường trở về đã muốn đem mọi phương diện suy xét, nàng thậm chí nghĩ đến dù tửu quán không thu tòa nhà nàng muốn mua, kia cũng không vội, đến lúc đó tửu lâu xây lên, lượng khách nhất định nhiều, tòa nhà kia cũng tự nhiên nước lên thuyền lên, nhà nàng kinh doanh cửa hàng tự nhiên biết nơi bán phải có nhiều người mới tốt, tòa nhà kia tùy tiện mở một cửa hàng dựa vào tửu lâu cũng có thể mượn ba phần ánh sáng, đến lúc đó giá phòng ở sẽ không chỉ là một trăm năm mươi lượng , hai trăm năm mươi lượng cũng không tính nhiều, vô luận tính thế nào cũng là một vụ buôn bán có lời.
Lúc này Vân di đã không chút nào để ý phòng ở kia cũ nát hay không, bởi vì nàng biết, giá trị tòa nhà kia căn bản không phải ở chỗ căn phòng mà là vị trí.
Vân di sau khi trở về không có trực tiếp về phòng, trước đi tìm tức phụ giới thiệu phòng ở cách vách, tức phụ kia vừa nghe Vân di đồng ý , lập tức sắc mặt vui mừng, nhiệt tình mang theo nàng đi tìm phòng chủ, sau đó hết thảy liền thuận lý thành chương, Vân di giao tiền lấy địa khế, để bảo đảm còn muốn phòng chủ viết một bản giao dịch.
Đem địa chỉ, giá, cũ mới, diện tích của phòng đều chi tiết viết trên giấy, cũng muốn viết rõ, tiền là giao hết, không thiếu một lượng. Phòng ở không có giao dịch khác, cũng không có tranh chấp với người khác, vân vân, từ khi giao địa khế, nhà cũng chủ cũ không còn liên quan. Lập văn khế này làm chứng vân vân.
Cuối cùng, phía dưới viết tên phòng chủ, cùng nhân chứng là tức phụ bà bà và tức phụ, ghi rõ ngày tháng, Vân di và chủ bán mỗi người một bản, phòng ở mới chân chính mua vào tay .
Vân di cầm địa khế cước bộ nhẹ nhàng trở về, Từ Trường Thanh ghé vào trên bàn, thấy Vân di trở về lập tức nhảy dựng lên, thúy sinh sinh hỏi:“Vân di, chúng ta có phòng ở ư ?” Vân di nghe vậy cười, từ trong tay áo lấy ra hai tấm văn khế và địa khế, đặt lên bàn, miệng dặn dò:“Phải nhìn cẩn thận chút, chốc lát ta sẽ lấy lại.”
Từ Trường Thanh hớn hở cầm lấy hai tờ giấy tả khán hữu khán, liền giống như thấy vàng thật bạc thật,
sau khi ăn xong, Vân di liền không ngừng dọn dẹp các thứ dọn đến trong nhà kia, dù sao ở đây thêm một ngày sẽ tốn thêm mười hai văn tiền, nếu hiện tại có chỗ ở, liền nhanh chóng dọn qua, không cần tốn thêm tiền , mười hai văn đối người nghèo mà nói đã muốn là hai bữa tiền cơm.
Tòa nhà kia bên ngoài nhìn không xong, nhưng trong phòng coi như không tệ, giường và một ít dụng cụ nhật dụng đều có, chỉ là đều là cũ , dù sao cũng bán không được bao nhiêu tiền, dọn đến dọn đi còn phiền toái, phòng chủ đơn giản cho các nàng , Vân di tự nhiên cầu còn không được, xuất ra kia một trăm năm mươi lượng, nàng đã không còn dư bao nhiêu tiền , này nọ mặc dù cũ nhưng gột rửa vẫn có thể sử dụng, cũng đỡ phải tiêu tiền đi mua, phòng chủ nói đã tìm người sửa nóc nhà, cũng không sợ dột.
Từ Trường Thanh trước hết chạy vào nhà nhìn mọi nơi, tuy nhỏ, nhưng còn vững, ở một năm hai năm vẫn là có thể , đáng cao hứng là hắn rốt cục có phòng của chính mình, không cần cùng Vân di chia giường, về sau tắm rửa cũng tiện, hơn nữa Vân di cũng không cần mỗi ngày làm tú sống đến khuya, kiếm mười hai văn tiền thuê nhà kia.
|
9. Ngọc sơn
Trong phòng thu thập sau hai ngày đã rực rỡ hẳn lên, nhất là phòng bếp được Vân di chà lau sạch sẽ, Từ Trường Thanh thích nhất ngâm mình, Vân di liền tìm dục dũng cũ cọ rửa ba lần đặt ở trong viện, màn cũ cũng bị Vân tháo xuống, nấu một nồi nước xà phòng, ở trong sân không ngừng đánh rửa, rốt cục đem màn giặt ra màu gốc, vốn nhìn xám xịt trở lại màu sắc lam nhạt vốn có.
Vân di lại đi cửa hàng bán vải đối diện mua chút vải bông mềm mại giá rẻ, cầm đến làm hai cái đệm giường, thước, dây, chỉ cũng đều mua một ít trở về, vì thế trong tay Vân di lại túng quẫn, buổi tối lại bắt đầu thức đêm thêu thua.
Từ Trường Thanh thật sự thấy Vân di quá mệt mỏi, liền yêu cầu làm trợ thủ cho Vân di, Vân di lại căn bản không để hắn dính nửa điểm, chỉ nói:“Giặt quần áo nấu cơm đây đều là việc của nữ nhân, ngươi đi theo làm cái gì ? nhanh vào trong phòng nghỉ ngơi đi……” Nói xong liền từ trong bao lấy quần áo ra sửa sang lại, quần áo này đặt trong một tấm khăn, khăn bọc quần áo Vân di mang theo từ trong nhà rất mềm mại, khăn không biết mở từ khi nào, run lên từ trong quần áo rớt xuống một cây ngọc trâm .
Vân di lập tức “A” một tiếng, vội vàng xoay người nhặt lên, cây trâm này là bạch ngọc tốt nhất, trên đầu còn thấm hồng, cực kì xinh đẹp, là của hồi môn tốt nhất của nàng năm đó, bởi vì không nỡ bán liền vẫn tùy thân mang theo, nghĩ về sau nếu cần dùng tiền gấp còn có thể đổi chút tiền dùng, thấy vô tình làm rơi thì thật khẩn trương, đừng có rơi hỏng mới tốt.
Cũng là cây trâm này mảnh nhẹ, điêu khắc tinh xảo, vừa rơi xuốn nhưng lại xuất hiện một vết rạn, Vân di không khỏi đau lòng.
Người Ðại Uyển thích xinh đẹp, cảnh đẹp ý vui, mĩ ngọc chính là một trong số đó, từ Hoàng đế đến bình dân đều cực kì thích ngọc, bởi vậy trong kinh thành các loại kì thạch ngọc kiện cực kì thịnh hành, không thua vàng kim, dân gian cũng có người không thích hoàng kim thích đeo ngọc, hoàng kim có thể cầu mĩ ngọc là vô giá, quân tử như ngọc, cho nên, vô luận trên người nam nữ tử đều thường niên đeo ngọc, ngay cả trong tay tiểu hộ nhân gia cũng sẽ tích cóp mấy khối ngọc tốt.
Cây trâm trong tay Vân di chính là bạch ngọc phẩm chất thượng đẳng vô cùng tốt, nguyên bản đáng gia năm lượng bạc, có vết rạn này giá trị liền đại suy giảm , cơ hồ có thể nói không đáng giá, bởi vì theo tín ngưỡng người Ðại Uyển, ngọc chính là vật trừ tà, thiên địa tinh hoa, nát là không cát, bình thường đều sẽ ném đi.
Từ Trường Thanh sinh ở Từ gia phú giáp một phương, Từ gia cũng làm một ít sinh ý về ngọc thạch, hắn tự nhiên so thường nhân có chút kiến thức, hơn nữa sống nhiều năm hơn, tự nhiên có nhãn lực, biết giá trị cây trâm này, sợ Vân di khó chịu liền lập tức nói:“Toái toái bình an, Vân di, cây trâm này giúp chúng ta chắn tai.”
Mắt thấy năm lượng bạc vừa rơi liền mất, trong lòng Vân di tất nhiên không dễ chịu, không nói nó đi theo mình nhiều năm, vốn còn muốn lấy nó đổi chút tiền dùng, hiện tại ngay cả bán một văn tiền cũng không đáng giá, nhưng nghe Thanh Nhi nói như vậy, khó chịu trong lòng cũng hòa hoãn lại, ngẫm lại ngọc kiện kia thật sự là vì nàng và Thanh Nhi cản tai, vậy cũng tốt.
Kế tiếp lại vội vàng kiểm tra vòng tay trong khăn, vòng tay may mắn không có việc gì, Vân di lại cẩn thận dùng khăn tử bao lấy, sắc mặt đã bình tĩnh hơn, đem kia cây trâm vội vàng thu dọn, ngồi lại trước cửa sổ, cầm lấy kim chỉ tiếp tục thêu hà bao tối hôm qua thêu được một nửa.
Từ Trường Thanh lúc này nghĩ tới một chuyện, hắn nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy lục dịch, lục dịch rơi xuống trên tảng đá, liền lập tức ngấm vào khối đá.
Việc này kỳ thật cực kì khác thường , nhưng hắn lúc ấy vừa mới biết núi nhỏ không lâu, tồn tại của đối núi nhỏ vốn đã khó có thể tin, đối với khối đá hút lục dịch giảm đi hiếu kỳ, sau cũng liền quên việc này, nhưng ngọc trâm này lại gợi lên trí nhớ của hắn, ngọc cũng là đá, không biết có giống khối đá trên núi nhỏ thấm hút lục dịch hay không, nếu là hút được lục dịch sẽ có biến hóa gì.
Vừa nghĩ vậy, Từ Trường Thanh liền cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, quả muốn lấy lục dịch ra thử một phen, liền ra vẻ đòi Vân di mở miệng cho hắn chơi ngọc trâm kia.
Vân di vốn không đồng ý, cuối cùng thật sự chịu không được cái miệng ngọt ngào của hắn.
Từ Trường Thanh cầm cây trâm thưởng thức, vừa cẩn thận nhìn chỗ rạn, đúng là rạn vào rất sâu, bên trong kéo dài tầng tầng có chút nhỏ vụn, Từ Trường Thanh lo cầm lâu nó sẽ rớt thành bột phần, liền vội đem nó để vào không gian, bởi vì lục dịch buổi tối mới có một giọt, cho nên, chỉ có thể đợi buổi tối đi thử.
Kết quả đêm đó hắn nhưng lại quên mất việc này, tắm xong liền thoải mái đi ngủ, thẳng đến buổi sáng tỉnh lại mới nhớ đến, may mắn, lục dịch buổi sáng cũng có một giọt, mang cây trâm đem ra, vừa tập trung nhìn lại thấy, di ?
Từ Trường Thanh ngẩn ra, gần như không tin, lại vội vàng xuống giường đi đến trước cửa sổ nhìn kỹ, ngày hôm qua ngọc rạn do đánh rơi hắn lúc ấy thấy rõ ràng, rõ ràng là một vết rất sâu, nay nhưng lại chỉ còn lại một đạo nhợt nhạt, không chỉ có như thế, ngọc trâm này tính chất so với hôm qua thoạt nhìn lại nhẵn nhụi ôn nhuận hơn nhiều, dưới ánh sáng, bạch ngọc có chút hài hòa vụ cảm, đã gần tiếp cận dương chi bạch ngọc , sao không khiến người giật mình.
Từ Trường Thanh ý niệm trong đầu vừa động, lập tức nghĩ tới thức hải trong núi nhỏ, ngọc trâm này chính là hôm qua bỏ vào trong núi nhỏ cho tới bây giờ, cho nên biến hóa này nhất định cùng núi nhỏ có liên quan.
Đến nay, hiểu biết của hắn đối với núi nhỏ còn chỉ giới hạn trong lục dịch thần kỳ nhũ thạch nhỏ xuống có thể cải thiện thể chất, tiêu trừ vết sẹo, thậm chí còn chữa khỏi miệng vết thương, mà cái khác lại một mực không biết, hôm nay ngoài ý muốn không ngờ phát hiện một chỗ bất phàm khác của nó.
Đều nói ngọc tập trung thiên địa tinh khí, cho nên chỗ có tinh khí mới có thể dưỡng ngọc, chẳng lẽ núi nhỏ này bên trong ẩn chứa tinh khí nồng đậm?
Ngẫm lại cũng thấy đúng, như lục dịch có thể là tinh khí tụ lại, nếu không sao lại kỳ diệu như vậy.
Từ Trường Thanh cầm ngọc trâm thưởng thức thật lâu, lập tức kiềm chế lấy ra lục dịch vừa nhỏ, lấy chén nước trên bàn rót nước vào rồi đem lục dịch nhỏ vào, cũng không cần lay động, lục dịch mặc dù nùng trù nhưng vào nước lập tức tan ra, lập tức lấy ra chậu gỗ đựng nước, sau đó đem nước trộn lục dịch trong chén đổ vào một nửa.
Làm như vậy Từ Trường Thanh có chút bất đắc dĩ , lục dịch này thật sự quá ít, có thể tiết kiệm một chút thì nên tiết kiệm, lập tức đem một nửa còn lại uống hết, rồi đem ngọc trâm để vào trong chậu nước, sau liền ra ngoài múc nước giếng rửa mặt, cùng Vân di dùng cơm.
Lại trở lại trong phòng, liền trực tiếp đi đến trước chậu gỗ lấy ngọc trâm ra, dùng vải bông nhẹ nhàng lau khô mặt ngoài, lấy đến trước cửa sổ đánh giá, chỉ cảm thấy cây trâm lọt vào trong mắt rực rỡ hẳn lên, toàn bộ một khối oánh thấu tinh thuần nõn nà, mặt ngoài càng giống như bao một tầng dầu thật dày, có cảm giác vào lửa liền cháy, mà nơi bị rạn kia ngay cả dấu cũng không thấy, bóng loáng tìm không thấy nửa điểm dấu vết rạn nứt.
Từ Trường Thanh có chút khiếp sợ, bạch ngọc thượng đẳng trước đó hiện tại lại thành dương chi bạch ngọc !
Có thể thấy lục dịch quả nhiên là đựng rất nhiều tinh khí, nếu không sẽ không trong thời gian ngắn đem ngọc trâm nứt dưỡng thành dương chi bạch ngọc.
Do đó Từ Trường Thanh nghĩ đến, tức tinh khí nồng đậm trong núi nhỏ đến tột cùng là từ đâu mà đến, chẳng lẽ đó là một tòa ngọc sơn ?
Ý tưởng này không chỉ có khiến Từ Trường Thanh trước mắt sáng lên, đem cây trâm đặt trong lòng, có chút khẩn cấp lên giường ngồi xếp bằng, sau đó nhắm mắt lại.
Núi nhỏ trong thức hải vẫn giống như thường, bốn phía mây mù lượn lờ, núi vẫn là núi bình thường, đá rải rác trên đó cũng vẫn là đá bình thường, nhưng Từ Trường Thanh dùng ý thức cố ý mở ra lớp vỏ phong hoá của một khối đã xấu xi, bên trong lộ ra ngọc chất nhẵn nhụi như sữa dê, Từ Trường Thanh nhất thời chỉ cảm thấy lòng mừng như điên.
Hưng phấn lập tức thử mọi nơi, thẳng đến nửa ngày sau mới bất đắc dĩ dừng lại.
Bởi vì hắn có thể đi vào núi nhỏ chỉ là ý thức, có thể khống chế núi nhỏ là ý niệm của mình, muốn làm cái gì chỉ cần hắn có một ý niệm trong đầu là có thể làm được, nhưng ý niệm sẽ không ngừng bị hao tổn , trước đó hắn không biết là vì hắn chỉ là đang trong núi nhỏ du đãng, mà cũng không động tới đá trên núi, nhưng lần này lột vỏ đá mấy khối mới phát hiện ý niệm của hắn nhưng lại dần dần lực bất tòng tâm.
Bất quá có thể xác định, núi nhỏ này thật là một tòa ngọc sơn, hơn nữa này ngọc sơn cũng không chỉ có một loại ngọc, dương chi bạch ngọc ở đây chỉ là ngọc thạch bình thường nhất.
Nếu đổi là người tham tài, có được một tòa ngọc sơn như vậy, phỏng chừng nghĩ đến bán đi ngọc sơn sẽ có được vô cùng tài phú đếm không hết dùng không xong.
Từ Trường Thanh cũng không ngoại lệ, hắn ái tài, bởi vì tài phú có thể cho người sống có tôn nghiêm.
Nhưng hắn biết giá trị ngọc sơn này cũng không đơn giản là tiền bạc có thể trao đổi , hắn sống lại một lần, đã làm thiếu gia nhà có tiền, cũng làm qua khất cái nửa văn tiền cũng không có, không ai có thể vào lúc này lý trí hơn so với hắn, hắn rõ ràng tham lam trong lòng mình, nhưng hắn cũng biết, vàng bạc có thể kiếm ra, nhưng lục dịch ngàn vàng khó mua, vạn kim khó cầu.
Lục dịch sở dĩ có hiệu quả thần kỳ, chính là bởi vì nó là tinh hoa sở tại của tòa ngọc sơn này.
Cho nên, ngọc sơn còn thì lục dịch còn.
Huống hồ dù hắn hiện tại muốn động đến ngọc sơn, cũng là không thể , bởi vì ý niệm của hắn quá yếu, yếu cắt lấy một khối ngọc nhỏ trong núi cũng là ngàn khó vạn khó, huống chi là cả tòa ngọc sơn.
Từ Trường Thanh tham lam trước đó đến giờ đã hoàn toàn tỉnh táo lại, cũng triệt để đánh mất ý niệm dùng ngọc sơn đổi lấy vàng bạc trong đầu, núi nhỏ đối với mình chỗ tốt cũng không phải tiền có thể bằng được , che chở còn không kịp, sao có thể làm ra loại hành động mổ gà lấy trứng này.
Lập tức từ trong lòng lấy ra ngọc trâm nhìn nhìn, cây trâm trả lại cho Vân di là vạn vạn không được , bởi vì hắn không thể cùng Vân di giải thích cây trâm vì sao biến hóa thành như vậy.
Nhưng, hắn lại muốn kiếm chút tiền mua một cây cây trâm cho Vân di khiến nàng vui vẻ, không nghĩ khiến Vân di chịu khổ, hơn nữa mấy ngày trước hắn trong lúc vô ý nghe tức phụ kia cùng bà bà của nàng nói, tú sống nếu là làm nhiều, ánh mắt sẽ có hại.
|
10, Đổ ngọc
Sân được Vân di trồng vài khóm hoa tường vi, là giống nhà tức phụ cho thuê phòng kia, mỗi ngày buổi sáng Từ Trường Thanh đều sẽ chủ động tưới nước cho tường vi, bởi vì hắn nghĩ khiến hoa này lớn nhanh một chút, tốt nhất là nở giống nhà kia, cả sân tràn ngập hương hoa khiến Vân di vui vẻ.
Vì thế mỗi ngày hắn đều múc nước từ chum đựng nước phòng trong, trong chum đã bị Từ Trường Thanh nhỏ lục dịch, vô luận là xào rau hay nấu cơm hương vị đều cực kì ngọt ngào, uống thượng mấy ngụm rất giải tỏa, một ngày cũng không thấy mệt mỏi, Vân di trước kia ngồi một ngày tật xấu đau lưng eo cũng không thấy .
Nàng chỉ nói là nước kinh thành có thể nuôi người, cho nên cũng không có quá để ý.
Hoa tường vi bởi vì có lục dịch tinh khí, bộ dạng phá lệ xinh đẹp, hiện tại đã muốn mọc ra nụ hoa, đợi vài ngày phỏng chừng có thể nở, từ nụ hoa hẳn là tường vi hồng phấn, Từ Trường Thanh không khỏi sáng tỏ, Vân di quả nhiên là thích nhất màu hồng nhạt a.
KhiếnVân di cao hứng là, Từ Trường Thanh mấy ngày này lớn thêm một ít, bàn tay khuôn mặt cũng đầy đặn hơn, nàng này hai ngày khi rảnh liền không ngừng ngắm nghía hắn, Thanh Nhi đúng là mỹ nhân bại hoại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết, non mịn thật muốn cắn một ngụm, một chút cũng không thấy vết sẹo rỗ sau khi mắc bệnh ở quê.
Nay mi mắt cũng chậm rãi mở dài, một đôi ánh mắt ngập nước cực kì hấp dẫn người ta, nhất là khi làm nũng hơi hơi híp tựa như hai nửa vành trăng, cười còn lộ ra một đôi núm đồng tiền, bộ dáng lấy lòng thật sự khiến Vân di không đành lòng cự tuyệt.
Vân di nhìn Thanh Nhi vừa cao hứng vừa xót xa, cao hứng là Thanh Nhi tướng mạo bộ dạng vô cùng tốt, bộ dáng lại có bảy tám phần giống tỷ tỷ, tỷ tỷ dung mạo từ nhỏ cực kì xuất chúng , nếu không cũng sẽ không bị lão gia Từ phủ liếc mắt một cái nhìn trúng thú vào cửa, xót xa là tỷ tỷ bạc mệnh, sinh hạ Thanh Nhi không vài năm liền đã qua đời, nếu không cũng sẽ không để Thanh Nhi một người chịu khổ.
Đã nhiều ngày, Vân di khi nhàn hạ hỏi thăm mấy nhà thư thục phụ cận, phí dụng một quỹ đều vào khoảng mười lượng bạc, khoản tiền này đối Vân di hiện tại mà nói thật sự là trứng chọi đá, cho dù bán vòng tay cũng không đủ, liền nghĩ hoãn nửa năm đợi tích cóp đủ bạc nói sau, hơn nữa Thanh Nhi bệnh nặng mới khỏi không lâu, so với hài tử cùng tuổi vừa gầy vừa nhỏ, thừa dịp nửa năm thời gian cho hắn hảo hảo dưỡng thân mình, đợi tích cóp đủ học phí, sang năm để hắn nhập thư thục đọc sách.
Vì thế, đã nhiều ngày Vân di lại làm nhận thêm đồ thêu về làm, trước đó đã nhiều lần giao hàng, phu nhân chưởng quầy đối tay nghề của nàng cực kì vừa lòng, liền đem một ít mặt quạt, cái yếm bên người nữ quyến và bao gối cho Vân di, bởi vì Vân di hiện tại có chỗ ở của mình, tay nghề cũng tinh anh, phu nhân chưởng quầy liền đem bán thành phẩm đã may xong phái người đưa cho nàng, cũng tiết kiệm thời gian Vân di tự mình may đồ, chỉ cần vẽ lên trực tiếp có thể thêu.
Vân di mỗi ngày vội vàng thêu thùa, Từ Trường Thanh cũng là vô sự để làm nhàn đến đòi mạng, thường xuyên qua lại liền cùng vài tiểu hài tử hàng xóm làm quen.
Vì thế liền năn nỉ Vân di cùng bọn họ đi chơi, Vân di ngay từ đầu không đồng ý , bởi vì Thanh Nhi về sau muốn đi đọc sách, một khi cùng bọn họ chơi đùa tâm tinhs sẽ rất khó vãn hồi, nhưng thấy Thanh nhi thật sự nhu thuận, chưa bao giờ chọc người sinh khí, không để hắn ra ngoài liền ngoan ngoãn đợi ở nhà, chỉ là mỗi ngày ngồi ở cửa hâm mộ nhìn người đến người đi ngoài cửa, Vân di cảm thấy không đành lòng, dù sao không phải nữ hài tử, mỗi ngày ở trong sân như vậy cũng thật không ổn, liền căn dặn hắn một phen, mới để hắn buổi chiều có thể đi ra ngoài chơi trong chốc lát. cùng vân vân
Từ Trường Thanh tất nhiên là đại hỉ, không uổng công hắn liên tục diễn vài ngày, mông đều ngồi đau , chính là vì thời khắc Vân di mềm lòng này, đối với yêu cầu Vân di đưa ra không điều kiện toàn bộ đáp ứng, sau đó Từ Trường Thanh nghiêm khắc dựa theo yêu cầu, làm được quần áo không dơ, không cùng người đùa giỡn, không rơi đan hơn nữa đúng giờ về nhà, bởi vậy thuận lợi chiếm được tín nhiệm của Vân di, không hạn chế hắn ra ngoài chơi đùa.
Kỳ thật chơi đùa bất quá là tấm mộc bài của hắn mà thôi, nơi Từ Trường Thanh chân chính muốn đi là một sòng bạc cách đó không xa.
Ðại Uyển dân phú quốc cường, mặc dù biên quan lúc nào cũng có kẻ thù bên ngoài mơ ước, nhưng có Chiến lão tướng quân trấn tọa trấn, liền ngăn địch vô ưu, kẻ thù bên ngoài đều là không đủ để gây cho sợ hãi.
Cho nên những năm gần đây dân chúng sinh hoạt cực kì an dật, người ta nói giữ ấm tư sinh dâm dục, vì thế các loại đánh bạc liền lần lượt quật khởi, đổ phường càng như măng mùa xuân sau mưa, riêng cược bài còn có hơn mười loại, cái gì lục bác, cờ vây, mã điếu, mạt chược……
Đổ động vật chọi gà, đấu chim cút, đấu họa mi, đấu dế mèn, đa dạng phong phú, nhiều đếm không xuể.
Mấy thứ này tuy rằng nhiều người tham gia, nhưng khó đăng nơi thanh nhã, nói ra chỉ bị người ta lên án.
Nhưng, có một loại đánh bạc được đặt ở bên ngoài, không chỉ không bị người chỉ trích nông cạn, con bạc, còn cực kì phong nhã, từ hoàng đế triều thần, cho tới dân chúng bình dân không ai không thích, thì phải là đổ ngọc, trong nghề gọi là đổ thạch.
Đổ ngọc tồn tại vốn là do người Ðại Uyển ái mĩ ngọc, cái gọi là có cầu liền có cung, vì thế rất nhiều thương nhân liền tranh giành khai thác ngọc thạch, phát triển đến nay vô luận khai thác hay gia công ngọc thạch ở Ðại Uyển đều đã cực kì thành thục.
Nhưng từ khâu lấy quặng đến khâu buôn bán, hao tổn trung gian tiêu phí cao, còn phải chịu phiêu lưu gia công vận chuyển, cho nên liền có thương nhân đánh chủ ý vào nguyên thạch, là đổ ngọc.
Cái gọi là đổ ngọc, chính là dùng nguyên thạch khai thác được mang đến đổ, cách đổ này vừa công bình lại vừa rất không công bình, bởi vì bên ngoài ngọc thạch bình thường đều sẽ có lớp vỏ phóng hóa, không mở ra ai cũng không biết bên trong nguyên thạch đến tột cùng là mĩ ngọc hay là tao thạch, nhưng nếu là đổ, tự nhiên là có tính phiêu lưu , có người có thể tiêu rất ít tiền mua được một khối đá không ai thèm nhìn, mở ra là thượng đẳng mĩ ngọc sau đó một đêm đại phú, từ khất cái đảo mắt biến thành người giàu có, cũng có người lấy giá cao tiền mua đá mở ra lại là không đáng một đồng, trong khoảnh khắc táng gia bại sản, từ phú thương biến thành kẻ nghèo hèn.
Nhưng loại cảm giác kích thích và thần bí này, cùng lạc thú mua đá mở thạch, vẫn làm cho rất nhiều người bị xua như xua vịt, cơ hồ đã thành trò đánh bạc được hoan nghênh nhất Ðại Uyển.
Nơi Từ Trường Thanh muốn đi chính là đổ thạch tràng, thường xuyên nhìn đổ thạch còn có vài tiểu hài tử của tiểu thương, Từ Trường Thanh ngay từ đầu cố ý tiếp cận bọn họ, cùng hắn lăn lộn hai ngày làm quen, này chủ yếu quy công Từ Trường Thanh ra tay hào phóng.
Hắn đem ngọc trâm lặng lẽ đi cầm, lấy về hai mươi lượng bạc, Từ Trường Thanh đem bạc cầm vào tay vẻ mặt cười khổ, dương chi bạch ngọc trâm có thể bán hai trăm lượng bạc không có gì bất ngờ, nhưng vào hiệu cầm đồ là hai mươi lượng, cho dù biết rõ như thế, hắn cũng chỉ có thể lấy đến nơi này bán, bởi vì nếu bán cho những người khác khó tránh khỏi sẽ làm người khả nghi, nếu là bởi vậy mang đến phiền toái cho mình và Vân di thì được không bằng mất.
Hắn đem tiền giấu ở một cái bình trên giường, tuy rằng rất muốn cho Vân di thu , nhưng là tìm không thấy cái cớ nào, cũng không thể nói ở trên đường cái nhặt được đi, Vân di cực có khả năng bắt hắn đem bạc đưa về, cho nên đành phải trước cất đi đã, sau đó cầm một lượng bạc trong đó đổi thành tiền đồng, mua chút đồ ăn vặt mượn sức vài tiểu tử thường đi đổ thạch tràng.
Sau khi làm quen liền thuận lý thành chương đi theo bọn họ nhìn những nơi náo nhiệt, đổ thạch tràng rất lớn, nguyên thạch cũng chia ra làm cao trung hạ tràng.
Nhất tràng tại lầu hai, tất cả đều là nguyên thạch cỡ lớn cùng một ít ngọc chủng hiếm thấy, giá tự nhiên đắt đỏ, nhị tràng ở lầu một, chứa những khối đá lớn, nhất tràng và nhị tràng là nơi chỉ có người phú quý có tiền có thể đi vào, bình dân đổ thạch đều trực tiếp ở trong viện giao dịch.
Cho nên đổ thạch tràng, trong viện là náo nhiệt nhất, các khối đá từ lớn đến nhỏ đều đã yết giá minh bạch.
Từ Trường Thanh khi đến lần thứ ba, trực tiếp chạy đến bên cạnh đống đá cạnh cửa, bởi vì đống đá kia rẻ nhất, lớn thì bằng miệng bát, nhỏ thì bằng quả trứng gà, mỗi khối mười văn tiền, rất là rẻ, cho nên người hơi có chút tiền đều chướng mắt , chỉ có một ít người không có tiền còn muốn thử vận ở nơi đó chọn lựa.
Vài tiểu hài tử cùng đi vài lần thấy Từ Trường Thanh mua rất nhiều khối đá thật hâm mộ, lần này trong túi đều mang theo tiền cũng muốn đổ một phen đã nghiền, mười văn tiền không nhiều lắm, bọn họ hơi tiết kiệm tiền ăn vặt là có .
Vài người đều tự tìm chỗ ngồi bắt đầu chọn lựa, nguyên thạch có đủ các loại hình dạng, hoặc có góc cạnh, hoặc cực kì trơn bóng, màu sắc cũng có nhiều chủng đa dạng, hồng bì, hoàng bì, hắc bì, bán hắc bán hoàng, bán bạch bán hắc vân vân, muốn từ bên trong lấy ra ngọc có thể làm ra một món ngọc tốt, trừ bỏ có một chút nhãn lực, đa số là dựa vào vận khí, người hơi có đầu óc đều biết, trong đống đá này phần lớn là phế liệu không đáng tiền, có đáng giá, cũng chỉ là ít ỏi không có mấy, nếu không sẽ không rẻ như vậy.
Tâm tư của Từ Trường Thanh kỳ thật cũng không ở trên đổ thạch, hắn đến đổ thạch tràng chỉ là muốn chọn một ít ngọc liêu bình thường bỏ vào trong núi nhỏ, dùng tinh khí nồng đậm trong núi nhỏ để dưỡng ngọc, để qua một đoạn thời gian lại đem lấy ra ngọc liêu bình thường sẽ biến thành ngọc liêu tốt, như vậy kiếm chút tiền sẽ không trương dương cũng không khiến người chú ý, người khác sẽ chỉ cho rằng hắn vận khí tốt đổ được khối đá tốt, sẽ không nghĩ đến cái khác , mà đối Vân di giải thích về lai lịch của tiền bạc cũng có cái cớ để nói
Có lẽ là hắn uống lục dịch trên ngọc sơn, hoặc là do núi nhỏ ảnh hưởng, ý thức của hắn đối với tinh khí lại có một chút cảm ứng, nếu trong đá có ngọc hắn có thể mơ hồ cảm ứng được, tính chất càng tốt cảm ứng lại càng rõ ràng, đến nay, hắn tìm ra tinh khí nhiều nhất là một khối hắc bì lớn bằng bàn tay lần trước ở đây tìm được, thoạt nhìn chẳng có gì đáng nói, phỏng chừng dù cố ý chọn lựa trong đống đá cũng không có người có thể chọn trúng nó, nhưng lại không biết khối đá đen này cư nhiên có tinh khí cực nồng đậm, có thể thấy được đổ thạch thật sự là hai phần dựa vào nhãn lực, tám phần dựa vào thiên ý.
Từ Trường Thanh chọn đến bây giờ chỉ nhặt được hai khối ngọc phôi bình thường, lại nhìn những người khác đều là cau mày nhìn thạch da thạch văn do dự không thôi, đều không có chọn được khối vừa lòng , lập tức xoa xoa cổ, tiếp tục vùi đầu trong đó.
Lúc này cửa truyền đến tiếng xôn xao, có người lớn tiếng nói:“Ai nha, kia không phải tôn tử của Chiến lão tướng quân Chiến Vô Dã sao……”
“Là hắn đúng vậy, đã sớm nghe nói Chiến lão tướng quân bình sinh đam mê đổ thạch, không nghĩ tới tôn tử của hắn cũng có khẩu vị này.”
“…… Mới mười lăm tuổi, chậc chậc, nhìn xem khí thế này chính là khó sánh được, hỗn tiểu tử nhà ta so với người ta, chính là rác rưởi a……”
“Đó là tự nhiên, nhân gia nhưng là tôn tử của Chiến lão tướng quân, mười tuổi liền đi theo lão tướng quân lên ngựa giết địch , vài năm nay mang binh đánh lui bao nhiêu kẻ thù bên ngoài mới giữ được giang sơn Ðại Uyển của chúng ta.”
“Bất quá nghe nói, lần trước Chiến Vô Dã hình như thụ trọng thương, bụng bị chọc một lỗ, lão tướng quân ngày đó còn phát hỏa một trận, thiếu chút nữa đem tướng quân phủ phá tan, không nghĩ tới nhanh như vậy đã tốt rồi.”
“Tám phần là tung tin vịt, thật thụ trọng thương như vậy đã sớm chết, làm sao tốt nhanh như vậy……”
Từ Trường Thanh chọn lựa nguyên thạch, nghe xong tay đột nhiên khựng lại, lập tức ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy nam tử đi vào trong viện một thân hắc bào, eo đeo ngọc đái, mày kiếm như họa, tiến vào một lát liền có một cỗ lệ khí khiến người ta hít thở không thông, làm người trong viện không khỏi cúi đầu có chút sợ hãi, thanh âm cũng tĩnh xuống.
Nam tử không vui không giận cất bước đi được một nửa, giống như đã nhận ra có gì dưới chân, lập tức thu liễm hơi thở nhìn lại phía sau, ánh mắt ở trong đám người tìm tòi một phen, cuối cùng chậm rãi dừng ở trên mặt Từ Trường Thanh.
|