Hạng Gia Đại Thiếu
|
|
Chương 70: Nguy hiểm đột kích
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Phương CEO tỏ ra vô cùng tuyệt vọng với chỉ số thông minh của Tiết đại minh tinh.
Biết đối phương cũng vì muốn tốt cho mình, và trong lòng cũng có vài phần cảm động, nhưng Phương Trác vẫn không thể đón nhận phần tình cảm này.
Bởi không muốn liên lụy đến người vô tội, nên sau khi phân rõ giới hạn với Tiết Lâm và Mạnh Thư Phàm, Beauty Online lại không ký hợp đồng với bất cứ người phát ngôn nào khác nữa, mà Phương Trác tự mình ra trận, quay một đoạn phim ngắn hết sức đáng yêu để tuyên truyền trang web Baby. Công tác tiến hành từng bước, thế cục thủ đô càng lúc càng căng, tuy Hạng Viễn và Phương Trác đều là bảo bối trong nhà, nhưng độ nhạy cảm của bọn họ đối với chính trị quá thấp, đừng nói tới chuyện giúp đỡ gia đình, chỉ cần không gây cản trở đã tốt lắm rồi.
“Ầy, ba em bảo em gần đây ở lại bên ngoài, cố gắng hạn chế về nhà.” Giữa trưa, Phương Trác ôm cặp lồng chạy vào phòng làm việc của Hạng Viễn ăn ké.
“Vì sao?” Hạng Viễn nhíu mày, bình tĩnh mà chia cho cậu ta một cái đùi gà.
“Nghe nói hôm qua bộ phận nào đó đã xuất chiêu, còng tay hai người rồi, chính là cán bộ ở phòng ba em.”
“Ra tay nhanh như vậy?” Hạng Viễn lắp bắp kinh hãi, “Bộ phận nào đó? Không phải là Ninh gia chứ…”
“Ninh đại thiếu gặp chuyện lớn, Ninh gia còn chưa đến mức sống chết kéo người xuống nước cùng mình đâu. Vốn dĩ anh em nhà họ Ninh đã không đồng lòng, nay lại xuất hiện thêm một Hạng Tiêu, kết quả cuối cùng của vở kịch này, em thực sự không đoán trước được.”
Nghe đến tên của Hạng Tiêu, Hạng Viễn có chút không biết nói gì. Tuy cậu không muốn thừa nhận thằng em trai này, nhưng quan hệ huyết thống cũng không thể nào rũ bỏ được. Càng khiến Hạng Viễn không thể tiếp thu chính là, Ninh gia thế nhưng lấy thân phận Hạng Tiêu làm cái cớ, đổ chuyện Ninh Thiên Trạch gặp rủi ro lên đầu Diệp gia.
“Đúng là không biết xấu hổ.” Hạng Viễn vừa ăn cơm, vừa lẩm bẩm.
“Phải, vốn dĩ có một mình Ninh Thiên Trạch đã đủ phiền rồi, kết quả Ninh gia lại lòi thêm một thằng Ninh Vân Trạch cổ quái kỳ dị. Chẳng biết gia giáo Ninh gia không tốt, hay là phong thuỷ quá cùi mà đám cặn bã đều xuất thân từ nhà đó.”
Nhớ Tam gia từng nói, Ninh Vân Trạch thông đồng với Hạng Tiêu hại Ninh Thiên Trạch, khiến Diệp gia chịu tiếng xấu thay, Hạng Viễn lại không thể nào vui vẻ được. Nhưng cậu cũng biết vị trí của mình, biết đầu óc mình không hữu dụng trong cuộc tranh đấu này, cho nên dù vạn phần lo lắng cậu cũng rất thức thời không hề nhúng tay.
“Mày ở bên ngoài một mình có an toàn không?”
“Vẫn ổn, chỗ em ở bảo an rất tốt, không có thẻ thì không ra vào được.” Thời điểm bán web sữa, Hạng Viễn đã chia cho Phương Trác một số tiền, lúc ấy cậu ta lại đi theo Tiết Lâm tới nước H, không biết đổ tiền vào đâu, cuối cùng mua luôn hai căn chung cư, sau khi về nước đã sang tay một cái, một cái vẫn chưa kịp bán ra.
“Gần đây Diệp đại ca luôn ở trong Dẫn Phượng hạng, anh cũng không tiện đưa mày về nhà, mày phải chú ý an toàn, hay là thuê vài vệ sĩ đi?”
“Anh, anh quá cẩn thận rồi,” Phương Trác vừa đút cơm vào miệng, vừa nói, “Nếu trên kia muốn làm gì anh, anh có thuê mười thằng vệ sĩ cũng vô dụng. Trường hợp tình huống phức tạp hơn, em sẽ tự biết phải làm gì.”
“Được rồi, có việc thì gọi điện cho anh, điện thoại của anh mở hai bốn trên hai bốn.”
“Rồi rồi, đừng lo lắng vớ vẩn nữa.”
Hai người ăn uống xong xuôi vẫn ở công ty làm việc đến mười giờ tối. Sau đó, Phương Trác tự lái xe trở về còn Hạng Viễn thì ngồi lại bên trong vừa miên man suy nghĩ vừa chờ xe nhà tới đón.
Những ngày gần đây, quan hệ giữa Diệp gia và Ninh gia đã từ thăm dò dần thăng cấp thành đối kháng, Hạng Viễn không rõ tình thế thực sự ra sao, nhưng Tam gia càng ngày càng bận, sắc mặt cũng mỗi lúc một nặng nề hơn.
Diệp Tam gia là một người đàn ông cường đại, cũng là một người đặc biệt thâm sâu, bất kể đối mặt với loại áp lực nào, hắn vẫn tỏ ra tao nhã, nhẹ nhàng và phong độ, khiến người khác không thể đoán được tâm tư và suy nghĩ trong lòng. Chỉ có ở nhà, trước mặt Hạng Viễn và Chu quản gia, hắn mới tạm thời tháo mặt nạ xuống, thỉnh thoảng lộ chút mỏi mệt ra ngoài.
“Tam gia về chưa?” Hạng Viễn ngồi trên xe, nhắm hờ hai mắt, nhỏ giọng hỏi.
“Không biết nữa, lúc tôi bắt đầu đi đón cậu thì xe của ngài ấy vẫn chưa trở về.”
Nghe bảo Tam gia còn chưa về nhà, Hạng Viễn chậm rãi mở mắt, liếc nhìn một mảnh kinh đô rực rỡ muôn màu bên ngoài cửa sổ. Đây là thành thị cất giấu nhiều tầng bí mật nhất C quốc, cũng là nơi vô số người dốc lòng dốc sức quyết tâm bám trụ lại. Nơi này, có những tiểu nhân vật yếu nhược đến đến đi đi, cũng có những vị đại gia quyền cao chức trọng không ngừng tranh tranh đấu đấu.
“Hạng thiếu, hình như xe của chúng ta bị người theo dõi.” Sau khi Ninh Thiên Trạch gặp chuyện không may, Tam gia không để Hạng Viễn ra ngoài một mình nữa, ngoại trừ xe riêng chuyên chở cậu, còn có một xe vệ sĩ bảo hộ đằng sau.
“Lai lịch thế nào?” Sau khi nghe tài xế báo cáo, Hạng Viễn lập tức nhíu mày.
“Không rõ lắm, đối phương chỉ bám theo từ đằng xa, cũng chưa có động thái gì đặc biệt.”
“Cứ để nó theo đi.” Tuy không biết ai đang theo dõi mình, nhưng hiện tại xe cậu đang chạy trên đường lớn giữa lòng thủ đô, nếu đối phương muốn hành động, ắt phải cân nhắc tới hậu quả trước đã.
Hạng Viễn không quá lo cho an toàn của bản thân, dù sao nhóm vệ sĩ kia đi theo cậu cũng lâu rồi, cậu tin tưởng năng lực của bọn họ. Thế nhưng cậu nghĩ không ra, đây là chiêu thức của ai và người đó đang có mục đích gì.
Vì bị theo dõi cho nên không khí trên xe tương đối khẩn trương, Hạng Viễn thắt dây an toàn, im lặng một hồi cuối cùng quyết định gọi điện cho Tam gia. Ngoài dự liệu chính là, dãy số luôn được bắt máy gần như ngay lập tức hiện tại lại bận trong một khoảng thời gian dài, cảm thấy không ổn, cậu quyết định dập máy chờ Tam gia gọi tới.
Khoảng hai phút sau, Tam gia mới có hồi âm, hắn vừa mở miệng đã có vẻ vội vã cấp bách vô cùng, “Đông Đông, em đang ở đâu?”
“Sắp đến cầu Ngọc Đới, chỗ anh thế nào? Tại sao máy bận suốt vậy?”
“Có gì ngoài ý muốn xảy ra không?”
“Có, có người theo dõi em.”
Tam gia dừng một chút, thanh âm có hơi kinh ngạc, “Em cũng bị theo dõi?”
“Cũng? !” Hạng Viễn giật mình, “Còn ai bị theo dõi nữa? Anh sao?”
“Không phải anh, anh về nhà rồi, em đừng có cuống, bảo lái xe cứ đi như bình thường thôi, anh sẽ lập tức phái người đi đón em.”
“Qua cầu rồi, đến Liên Hoa hải ngay thôi, hẳn là em đã an toàn, anh không phải lo cho em, đón những người khác trước đi.”
Hạng Viễn biết hiện tại không phải lúc để nói chuyện, bảo tài xế tăng tốc rồi nhanh chóng vọt vào phạm vi của Dẫn Phượng hạng. Về phần còn có những ai bị theo dõi, cậu tin sau khi trở về sẽ có được đáp án thôi.
Tài xế nghe theo chỉ thị của Hạng Viễn, tăng tốc độ xe lên một chút, xe vệ sĩ vẫn ở phía sau, nếu họ không ra hiệu gì chứng tỏ hiện tại vẫn an toàn. Hắn sợ tùy tiện tăng tốc sẽ phát sinh sự cố ngoài ý muốn, cho nên lái xe phi thường cẩn thận.
Biết tối nay có chút không bình thường, Hạng Viễn cũng đề cao cảnh giác hơn. Tuy vô cùng sốt ruột, nhưng nhờ đã tu dưỡng rất nhiều, nên hiện tại chẳng những cậu không để lộ cảm xúc hoang mang trên nét mặt mà còn có thể trấn an tài xế một vài câu, khiến hắn bớt lo.
Xe tiến vào đường giữa Liên Hoa hải, vệ sĩ đằng sau báo cáo chiếc xe theo dõi đã tụt lại rồi, lúc này Hạng Viễn mới nhẹ nhàng thở ra, rồi gọi điện báo bình an cho Tam gia biết.
Dù đã báo tin, nhưng Tam gia hiển nhiên vẫn phi thường lo lắng, xe mới tiến vào Dẫn Phượng hạng, Hạng Viễn đã thấy Chu quản gia đang đứng chờ.
“Thiếu gia của tôi, cậu đã trở lại rồi.”
“Chú Chu, sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Đầu ngõ không phải nơi thích hợp để nói chuyện, Hạng Viễn dịch mông vào bên trong, để Chu quản gia có thể lên xe.
“Cậu bình an trở về là tốt rồi, Tam gia còn đang ở chỗ Bí thư Diệp, tình huống cụ thể để Tam gia chính miệng nói với cậu đi.” Tuy Trương tài xế cũng là người một nhà, nhưng thời kì hiện tại vô cùng nhạy cảm, Chu quản gia không dám nói nhiều.
“Được, chúng ta về nhà trước đã.” Kể từ ngày Ninh Thiên Trạch gặp chuyện không may, Hạng Viễn đã biết ngày sau sẽ không thể thái bình. Vì thế cho nên, khi biết nguy hiểm đột kích, cậu chỉ bối rối trong một chớp mắt và nhanh chóng trấn định lại, thậm chí còn có loại cảm giác cuối cùng thì chiếc giày đang lơ lửng cũng rơi xuống mặt đất rồi.
Hạng Viễn về nhà không sớm, nhưng Tam gia còn về muộn hơn. Chờ khi cậu tắm rửa ăn uống xong xuôi, Tam gia mới day day ấn đường đi tới.
“Anh về rồi?” Hạng Viễn thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, vội vàng đi tới giữ chặt tay hắn, nói, “Chị Lưu có làm bữa khuya, anh ăn một chút đã.”
“Ừ.” Nhìn thấy cậu, lông mày đang nhíu chặt của Tam gia dần dần giãn ra, hắn ngoan ngoãn để Hạng Viễn kéo đến bên cạnh bàn ăn, ôn nhu hỏi, “Em ăn không?”
“Em đã ăn rồi,” Hạng Viễn mỉm cười, có chút xấu hổ nói, “Vốn định chờ anh, nhưng mãi mà anh không trở lại…”
“Không cần chờ, miễn là em được bình an, anh thế nào cũng được cả.”
Hạng Viễn cảm thấy lời nói của người nọ hôm nay có chút không đúng lắm, nhưng vì không muốn ảnh hưởng đến khẩu vị của Tam gia, cậu cố nhịn lên tiếng không hỏi. Chờ người nọ ăn xong, lại uống thêm một chén trà dưỡng sinh, Hạng Viễn mới dựa vào bả vai hắn, nhỏ giọng hỏi, “Đêm nay nhà chúng ta có chuyện phải không?”
“Ừ.” Tam gia gật đầu, cũng không giấu diếm.
“Có chuyện gì? Nghiêm trọng không?”
“Tính cả em, đêm nay nhà chúng ta có ba người bị theo dõi, em, Quan Đào, còn có Quan Lan.”
“Cái gì?” Hạng Viễn chấn động, “Không phải Quan Lan đang ở trong quân đội à? Sao lại bị người theo dõi được?”
“Đây chính là điểm kỳ quái, căn cứ vào thân phận của Quan Lan, hẳn là không thể có tình tiết ngoài ý muốn, nhưng nó lại thực sự xảy ra. Lúc ấy em và Quan Đào đồng thời bị theo dõi, trong nhà đã nghĩ một trong hai người là mục tiêu của đối phương. Nào ngờ bọn em chỉ là hỏa mù, Quan Lan ngàn dặm xa xôi mới là mục tiêu chân chính.”
“Hắn không sao chứ?” Hạng Viễn lập tức trở nên căng thẳng.
“Bị thương, tình huống không sáng sủa lắm,” Tam gia sờ đầu Hạng Viễn, nhẹ giọng nói, “Máy bay đã được chuẩn bị rồi, một tiếng nữa anh phải đi Ninh Thành, mấy ngày sắp tới em không nên ra ngoài, chịu khó ở nhà đi.”
Hạng Viễn nhìn người đàn ông, lòng ngập tràn không nỡ, nhưng cậu biết đối phương phải gánh vác trách nhiệm với gia tộc mình, đây là chuyện mà hắn không thể không làm được.
“Anh yên tâm, em sẽ ngoan.”
|
Chương 71: Đã xảy ra chuyện
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Tam gia thu xếp một chút đồ đạc sau đó mang theo một đội vệ sĩ rời đi.
Hạng Viễn lo lắng cả đêm ngủ không ngon giấc, hôm sau gọi điện cho Phương Trác bảo cho đối phương biết mình quyết định ở nhà chờ tin.
“Hay là em qua chỗ anh nhé.” Phương Trác vừa nghe tối hôm qua Hạng Viễn bị người theo dõi thì lo lắng vô cùng, lại sợ Tam gia không ở nhà khiến người kia miên man suy nghĩ, chủ động đề nghị đến chỗ đối phương.
“Anh không sao, hiện tại công ty không thể thiếu người chỉ đạo, mày phải chịu khó mấy ngày rồi.” Hạng Viễn dừng một chút, lại tiếp tục nói, “Bản thân mày cũng phải cẩn thận, nếu cảm thấy bên ngoài không an toàn thì ở luôn tại công ty đi.” Bảo vệ và quản lý kho hàng của công ty đều là bộ đội xuất ngũ, chắc chắn có khả năng bảo đảm phương diện an ninh.
“Chuyện công ty anh không cần lo lắng, có em ở đây rồi.” Biết hiện tại là thời kỳ rối ren hỗn loạn, Phương Trác cũng không khách sáo với Hạng Viễn làm gì, hai người thương lượng chuyện công việc thêm một lát rồi liền cúp máy.
Hạng Viễn ngủ không ngon suốt cả một đêm, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Phương Trác liền một mình một người dựa vào lưng ghế sa lông gần cửa sổ ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
“Hạng thiếu, uống chén trà đi.” Chu quản gia thấy cậu u sầu buồn bã, không khỏi lo lắng trong lòng.
Hạng Viễn quay đầu, nhìn chén trà trong suốt đặt trên mặt bàn, khẽ lắc đầu, “Không uống, giúp tôi pha một tách cà phê đi.”
“Uống nhiều cà phê không tốt đâu.” Lão quản gia có lòng khuyên nhủ.
Hạng Viễn không đáp lời, chỉ im lặng nhìn ông một lúc.
Chu quản gia chẳng biết làm sao, cuối cùng đành đáp ứng, đi vào phòng bếp giúp cậu pha cà phê. Cà phê của Diệp gia đều là loại tốt nhất, theo độ ấm lên cao, mùi hương chậm rãi tản ra. Hạng Viễn ngửi được mùi cà phê đắng chát nồng đậm này, lại cảm thấy nó thật giống tâm tình cậu ở thời điểm hiện tại.
“Vẫn chưa có tin tức của Quân Niên à?” Cà phê vừa pha xong vẫn còn hơi nóng, Hạng Viễn cầm tách lên ngửi ngửi rồi lại buông tay.
“Buổi sáng trợ lý Chương có gọi điện báo bình an, sau đó còn chưa có tin tức.” Chu quản gia nhận thấy kể từ khi Tam gia rời đi, lông mày Hạng Viễn chưa từng thả lỏng, không khỏi nhẹ nhàng khuyên nhủ, “Cậu đừng suy nghĩ quá nhiều, nhà chúng ta lớn sự nghiệp lại phát triển mạnh, có sóng gió nào mà chưa từng trải qua, hiện tại, không có tin gì kỳ thực lại chính là tin tốt nhất.”
“Vâng.” Đạo lý ấy mỗi người đều hiểu được, nhưng sự tình liên quan tới thân nhân mình, lại có mấy ai duy trì nổi lý trí?
Vào lúc hai người im lặng không biết nói gì, một bóng dáng đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của Hạng Viễn.
“Quan Đào, sao hắn lại đến đây?” Hạng Viễn lắp bắp kinh hãi, bởi vì cậu ngồi gần cửa sổ, cho nên có thể thấy Diệp Quan Đào không nhanh không chậm vào sân một cách rất rõ ràng.
“Đại thiếu gia?” Chu quản gia không thể ngồi yên trong phòng chờ đợi như Hạng Viễn, Diệp Quan Đào còn chưa vào đến cửa phòng khách, ông đã bước nhanh ra ngoài đón tiếp.
“Sao cậu lại đến đây? Tiền viện có chuyện gì ư?” Chu quản gia vừa đi theo sau lưng người nọ vừa hỏi.
“Không có chuyện gì, mọi người cứ yên tâm.” Tối qua Diệp Quan Đào cũng bị theo dõi, lúc ấy hắn đang lái xe một mình, phát hiện tình huống không thích hợp, lập tức liên hệ với Tam gia. Sau đó, vệ sĩ trưởng của Tam gia là Cát Kiện đích thân dẫn người đi đón hắn.
Sau khi trở về, hắn vẫn luôn ở tiền viện xử lý công việc, lúc này bỗng nhiên xuất hiện ở nhà sau, đích thực đã khiến Hạng Viễn bất ngờ.
“Chú ba vừa báo tin về, thương thế của Quan Lan không đáng ngại, nhưng nơi đó có hai cái đinh phải nhổ, cho nên chú ba chưa thể về ngay.”
Hạng Viễn gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
“Nếu cậu muốn ra ngoài, nói với vệ sĩ tiền viện một tiếng, chú ba không ở nhà, cậu phải cẩn thận hơn.”
“Được rồi, tôi đã biết.” Hạng Viễn rất rõ ràng, hiện tại chuyện cậu có thể làm chính là cố gắng không rước thêm phiền phức cho toàn gia tộc. Đó cũng là lý do Diệp Quan Đào nói sao cậu liền nghe vậy, chẳng hề oán thán một câu.
“Gia tộc đã liên lụy cậu rồi, Quan Lan gặp chuyện, chắc chắn thời gian sắp tới sẽ không thái bình, cậu phải chuẩn bị tâm lý trước.”
Nhìn vào ánh mắt có phần áy náy của Diệp Quan Đào, Hạng Viễn cảm thấy đáy lòng ấm áp, thoải mái nở nụ cười, “Cậu nói chuyện khách sáo quá, chúng ta đều là người nhà cả.”
“Đúng, người một nhà.” Diệp Quan Đào ngẩn ra, sau đó bất chợt cười theo. Trước khi đến đây cậu đã chuẩn bị với một tiểu thẩm luôn “cố tình gây sự”, nhưng thật không ngờ Hạng Viễn lại ngoan như vậy, không kêu không gào không làm loạn, hoàn toàn chấp nhận mọi sự an bài, lại còn nói ra một câu ấm lòng như thế.
Diệp Quan Đào không nấn ná lâu, uống hết một chén trà thì liền cáo biệt. Kỳ thực hắn có tới hay không, đối với Hạng Viễn mà nói cũng chẳng có gì quan trọng, dù sao hắn cũng chỉ là cháu chứ không phải người yêu thân thiết của mình.
Song, hắn có thể mang tin tức về Tam gia tới thì thật tốt! Biết Diệp Quan Lan không bị thương nặng, thần kinh căng thẳng như dây đàn của Hạng Viễn liền được thả lỏng hơn phân nửa. Tại Diệp gia địa vị vủa Diệp Quan Lan và Diệp Quan Đào quan trọng như nhau, bọn họ đại biểu cho hai phương hướng phát triển biệt lập của nhà họ Diệp. Nếu Diệp Quan Lan thật sự xảy ra chuyện, chỉ sợ toàn bộ chiến lược hành động của Diệp gia sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.
“Tam gia cũng thật là, chẳng biết đường gọi về nhà một cuộc điện thoại.” Chu quản gia thấy Hạng Viễn rơi vào trầm tư, không khỏi oán giận thành tiếng.
“Cái ông già này,” Hạng Viễn lấy lại tinh thần, liếc xéo lão quản gia nhà mình một cái, “Ông đang đùa với tôi đúng không? Chẳng lẽ ông lại không biết sao Quân Niên không gọi điện về nhà?”
“Ha ha…” Chu quản gia cười khan, “Tôi đây cũng vì sợ cậu lo lắng thôi mà.”
“Yên tâm đi, vấn đề này tôi vẫn hiểu.” Nếu Tam gia đã truyền tin về tiền viện, vậy nhất định là vì tin tức cần giữ bí mật rồi, cậu không đến mức cáu kỉnh vì chút việc cỏn con ấy, dù sao, không có gì quan trọng hơn là Tam gia được bình an.
Hạng Viễn ngoan ngoãn ở nhà chờ đợi hai ngày, đến khi trang web Baby chính thức ra mắt, cậu mới không thể không lộ diện.
“Anh, chỗ này có em rồi.” Phương Trác nghe nói Hạng Viễn muốn đi làm, vội vàng khuyên can, “Chẳng phải Tam gia còn chưa trở lại sao? Anh cứ yên tâm ở nhà chờ đợi đi.”
“Chỉ có ngàn ngày làm trộm chứ đâu ra vạn ngày phòng cướp (*),” Hạng Viễn cười cười, “Chẳng lẽ Quân Niên không ở nhà thì cả đời anh cũng không dám ra khỏi cửa hả? Anh đã báo với người của Diệp đại ca rồi, bọn họ cũng đồng ý để anh đi.” (*) Làm trộm tức là chủ động âm mưu, phòng cướp tức là bị động chống lại âm mưu của người khác. Câu này có nghĩa là, chủ động thì dễ bị động thì khó, người ở thế bị động không thể nào chắc chắn mọi chuyện luôn luôn chu toàn, kiểu gì cũng phải có lúc sơ sẩy. Đại khái là có cẩn thận đến mấy mà tới số chết thì cũng chết thôi
“Vậy được, anh đi đứng cẩn thận chút.” Nếu gia chủ nhà họ Diệp đã lên tiếng thì nhất định không có vấn đề gì, kỳ thực Phương Trác đang bận rộn vô cùng, Hạng Viễn chủ động tới đây giúp đỡ, cậu ta mừng còn không kịp.
Có kinh nghiệm từ Beauty Online, họp báo ra mắt Baby Online được chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ.
Hơn nữa, trong đám khách hàng quen thuộc của Beauty Online có rất nhiều người là phụ nữ đã có con, vừa nghe trang web Baby có chương trình khuyến mại, lập tức rủ bạn bè tới tham gia.
“Mấy ngày nay vất vả cho mày rồi.” Bởi vì Phương Trác là người đóng vai trò chủ yếu trong việc đưa web mới ra thị trường, cho nên vừa nhìn vào bản thống kê tiêu thụ với đường biểu đồ tăng lên vùn vụt, Hạng Viễn không khỏi vui mừng mà vỗ vỗ vai của đối phương.
“Anh nói gì vậy,” Phương Trác liếc người bên cạnh một cái, giả vờ tức giận bảo, “Sao, chẳng lẽ anh đã có ý định tách ra rồi à?”
“Tách ra?” Hạng Viễn nở nụ cười, “Làm sao mày biết anh có ý tưởng này?” Tuy Baby Online và Beauty Online có liên hệ, nhưng từ ngay từ đầu, Hạng Viễn đã tách chúng thành hai hệ thống riêng.
“Đờ mờ, em cứ thắc mắc tại sao anh lại muốn đứng tên một mình, thì ra anh thật sự nghĩ như vậy.”
“Chỉ là để phòng ngừa ngộ nhỡ thôi,” Hạng Viễn nhún vai, bổ sung thêm, “Hay giờ mày kí thỏa thuận với anh đi, anh chuyển quyền sở hữu Baby Online cho mày.”
“Anh điên à!” Phương Trác nhảy dựng, “Vừa rồi em nói đùa thôi.”
“Nhưng anh không đùa,” Hạng Viễn nghiêm túc nói, “Từ khi đề xuất ý tưởng Baby Online, anh đã nghĩ tới chuyện này.”
“Anh không muốn cộng tác với em?” Phương Trác thất vọng, ngoài ra còn có vài phần tức giận.
“Mày nghĩ đi đâu vậy?” Hạng Viễn bật cười, đứng lên, dang rộng cánh tay ôm cậu em họ Phương một cái thật chặt, “Gần đây phát sinh nhiều chuyện lắm, anh không thể không tính toán một chút, chẳng phải mày cũng từng nghe câu ‘trứng gà không nên đặt hết trong một rổ’ rồi sao…”
“Nhưng anh đừng quên, chúng ta đều là châu chấu bấu chung một cành.”
Sắc mặt Phương Trác vẫn không tốt, nhưng sau khi nói chuyện với Hạng Viễn xong, cậu cũng hiểu băn khoăn trong lòng đối phương. Hai người bọn họ cùng nhau phấn đấu tới tận bây giờ, tuy không phải anh em cùng chung huyết thống, song trên phương diện tình cảm, Phương Trác chính là em trai của Hạng Viễn, là người mà Hạng Viễn muốn bảo vệ nhất nếu không kể Tam gia.
Hai người ký thỏa thuận, lập thành hồ sơ, một phần tâm tư nặng nề của Hạng Viễn rốt cuộc cũng vơi bớt. Tam gia còn chưa trở về, Diệp gia cũng không quá yên ổn. Cậu hiểu rất rõ hàm nghĩa của bốn chữ ‘thế sự vô thường’, mặc dù hành động vừa rồi không có bao nhiêu ý nghĩa thực tế, song cậu vẫn muốn đảm bảo cho Phương Trác nhiều hơn.
“Hạng thiếu, có tin của Tam gia rồi, tối nay ngài ấy sẽ lên máy bay trở về thủ đô.” Tan tầm hôm nay, Hạng Viễn nghe được tin tốt lành từ miệng Chu quản gia.
“Thật sao?” Mắt cậu bỗng chốc sáng lên, giày cũng không cởi đã vội vàng chạy vào phòng khách.
“Ôi chao, thiếu gia của tôi ơi, cậu chậm một chút!” Chu quản gia đi theo sau lưng Hạng Viễn, bắt lấy áo khoác cậu ném tới, lại nhặt giày da cậu vội vã đá lung tung, cười tủm tỉm nói, “Là thật, tiền viện đặc biệt cho người tới báo tin.”
“À, vậy, mấy giờ hắn về đến nhà?” Đã gần một tuần không gặp Tam gia, cũng chẳng nhận được một cú điện thoại nào của hắn, Hạng Viễn lo lắng vô cùng. Nhưng hiện tại là thời kỳ bất ổn, dù có ngàn lo vạn lắng, cậu cũng chỉ có thể im lặng chịu đựng thôi.
“Hành trình cụ thể không tiết lộ được, nhưng chắc hẳn là sau mười hai giờ đêm.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Hạng Viễn vui vẻ nhún nhảy trên ghế sa lông, “Mấy ngày bôn ba bên ngoài chắc chắn hắn ăn không ngon ngủ không kỹ, mau bảo chị Lưu nấu canh bổ đi, lại mời Lưu sư phụ ở tiền viện về đây mát xa cho Quân Niên một lúc.” Lưu sư phụ là chuyên viên xoa bóp của Diệp Khang Niên, trên phương diện mát xa đấm bóp làm lỏng cơ giãn cốt chính là cao thủ hàng đầu.
“Được được, tôi lập tức đi an bài.”
Vì Tam gia sắp về cho nên Hạng Viễn hưng phấn không gì sánh được, cậu không có tâm tình ăn cơm chiều một mình, nhưng dưới sự khuyên giải của Chu quản gia cuối cùng cũng miễn cưỡng nuốt vào một bát.
“Hạng thiếu, chị Lưu làm rất nhiều món, cậu ăn thêm một chút nữa đi.”
“Tôi không đói, chờ Quân Niên về rồi cùng ăn.”
“Máy bay của Tam gia còn chưa hạ cánh, nếu biết cậu nhịn đói chờ đợi, chắc chắn ngài ấy sẽ không vui.”
“Vậy được,” Hạng Viễn bất đắc dĩ bĩu môi, “Cho tôi một bát canh nữa.”
Chủ tớ hai người nói nói cười cười, thời gian trôi qua đặc biệt nhanh, đến nửa đêm, Diệp Quân Niên vẫn chưa trở lại, Hạng Viễn đã bắt đầu đứng ngồi không yên.
“Cậu ngồi xuống trước đi, tôi đến tiền viện hỏi thăm một chút.” Chu quản gia cũng có cảm giác kỳ lạ, thấy Hạng Viễn lo âu cắn cắn ngón tay, nhịn không được thấp giọng khuyên nhủ một câu.
“Chờ một chút, chờ một chút…”
Vừa dứt lời, tiền viện đột nhiên dấy lên một trận xôn xao, Hạng Viễn thầm kêu không ổn, nhanh chân chạy ra bên ngoài. Song, vừa ra khỏi nhà thì cậu lập tức đụng phải một người. Đột ngột dừng bước, lại lui về phía sau một chút, Hạng Viễn nhìn thấy Cát Kiện với phần trán be bét máu.
“Cát Kiện! Tam gia đâu? !”
|
Chương 72: Tam gia bị thương
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Hạng Viễn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày Tam gia ngã xuống. Khi nghe Cát Kiện nói Tam đang ở trong bệnh viện, cả người cậu đều rơi vào trạng thái mê man.
“Sao Tam gia lại bị thương?” Cậu tóm chặt cổ áo Cát Kiện, vội vàng hỏi.
“Trên đường về thành phố có người cố ý đâm xe, nhóm vệ sĩ đã cố hết sức mình, nhưng vẫn khiến Tam gia bị thương.”
“Có nghiêm trọng không? Có nghiêm trọng không?”
“Không nghiêm trọng lắm, nhưng mà…” Cát Kiện dừng một chút, gian nan mở miệng, “Nhưng lại khiến cho bệnh cũ tái phát.” Hạng Viễn vừa nghe tin này sắc mặt lập tức thay đổi, không cần quan tâm đến bất cứ cái gì, nhanh chóng chạy ra bên ngoài, “Mau đưa tôi tới bệnh viện.”
“Cậu chờ một chút, tôi phải tới thư phòng lấy vài món đồ.”
Hạng Viễn thoáng dừng bước chân, bất đắc dĩ nói, “Để chú Chu đưa anh đi, thuận tiện xử lý vết thương trên mặt một chút.”
Tuy cậu rất nóng lòng muốn gặp Tam gia, nhưng nhìn vào bộ dáng mặt mày be bét máu của Cát Kiện, rốt cuộc cũng không đành lòng.
Cát Kiện gật đầu, vội vàng bước đi.
Hạng Viễn đứng ở cửa trong chốc lát, đột nhiên như nhớ ra chuyện gì, vội vàng quay về phòng ngủ, sắp xếp chút đồ dùng cá nhân cho Diệp Tam gia.
Hai người xách đồ vội vã chạy tới bệnh viện. Bởi vì Tam gia bị tập kích cho nên cả tầng lầu đều bị Diệp gia khống chế, khi Hạng Viễn tới nơi, Tam gia vẫn đang nói chuyện cùng Diệp Khang Niên ở trong phòng. Cậu biết hiện tại không phải lúc thích hợp để tiến vào, nên chỉ có thể đè nén tâm tình nóng nảy, ngoan ngoãn chờ đợi ở ngoài.
Vết thương của Tam gia dự kiến sẽ phải tiến hành phẫu thuật, vì thế Diệp Khang Niên cũng không nấn ná lâu, nói hết những điều quan trọng rồi đứng dậy ra ngoài
“Đông Đông đến à?” Thấy Hạng Viễn lo lắng đứng ở góc tường, Diệp Khang Niên vỗ nhẹ bờ vai cậu, trấn an, “Đừng lo, Quân Niên không vấn đề gì.”
“Dạ,” Hạng Viễn gật gật đầu, ngây ngốc hỏi, “Em có thể vào không?”
“Đương nhiên, nhưng đừng ở lại lâu, hắn cần tiến hành phẫu thuật.”
“Vâng, em biết.” Được cho phép, Hạng Viễn một bước cũng không dừng, trực tiếp vọt vào phòng chuẩn bị.
“Đông Đông?” Tam gia đang nhắm mắt dưỡng thần, lại thấy cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, cảnh giác mở to đôi mắt. Ngay sau đó hắn đau lòng không gì sánh được, vội vã duỗi tay, cố gắng vươn về phía Hạng Viễn, “Đừng khóc, anh ổn.”
“Sao anh lại thành ra như vậy?” Tất cả lo lắng trong lòng bỗng chốc hóa thành nước mắt lách tách rơi xuống, cậu không muốn tỏ ra yếu đuối, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông của mình tái mặt nằm trên giường bệnh, cảm xúc đột nhiên không cách nào khống chế được.
“Đông Đông ngoan, anh không sao, lại đây.”
Hạng Viễn giơ tay lau nước mắt, chậm rãi dịch qua dưới ánh mắt trông đợi của Tam gia.
“Sao em lại đến đây? Đi cùng Cát Kiện à?” Tam gia giữ chặt tay cậu, ôn nhu giúp cậu lau nước mắt.
“Ừm, em vẫn chờ anh trở về, sau lại nghe được động tĩnh rất lớn ở đầu ngõ, cho nên vội vàng chạy ra xem, kết quả thấy Cát Kiện mang theo gương mặt đầy máu trở về…”
“Sợ lắm đúng không?” Tam gia sờ sờ đầu cậu, nhẹ giọng an ủi, “Đừng sợ, chỉ là vết thương ngoài da thôi, bác sĩ tiến hành tiểu phẫu, nghỉ ngơi vài ngày là ổn cả rồi.”
“Vâng, em không sợ.” Rõ ràng người đàn ông bị thương không nhẹ, thế mà còn phải an ủi mình, Hạng Viễn lau khô nước mắt, kiên cường mỉm cười, nói, “Anh ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ đi, em ở ngoài chờ anh.”
“Được.” Tam gia kéo tay Hạng Viễn, hôn hôn vài cái, mỉm cười nhìn theo cậu chầm chậm đi ra khỏi phòng chuẩn bị.
Phòng giải phẫu sáng đèn, Hạng Viễn ngồi trên ghế chờ, hai tay nắm chặt vào nhau, đặt lên trước trán nhỏ giọng cầu nguyện.
Thấy cậu lo lắng quá mức, Diệp Quan Đào khẽ thở dài, đi đến bên cạnh, khuyên nhủ: “Cậu đừng căng thẳng, chú ba không sao đâu.”
“Tôi biết.” Hạng Viễn ngẩng đầu nhìn hắn một cái, rồi lại lập tức cúi đầu.
Lý trí vẫn luôn tự nhủ chắc chắn Tam gia sẽ không có việc gì, nhưng tình cảm lại khiến tâm tư cậu khó lòng lơi lỏng. Từ khi trùng sinh cho tới ngày hôm nay, Hạng Viễn luôn nghĩ mình sẽ là gánh nặng của Diệp gia, cho nên một mực né tránh nguy cơ, loại bỏ tất cả khả năng khiến Tam gia phải đưa mình ra nước ngoài.
Thế nhưng, ai có thể nói cho cậu biết, vì sao cậu không có việc gì, mà người đàn ông không có gì không làm được kia lại xảy ra chuyện? Lần này đã khiến vết thương cũ tái phát, về sau sẽ ra sao? Có khi nào người đàn ông của cậu sẽ rơi vào hoàn cảnh càng nguy hiểm hơn thế nữa?
Hạng Viễn thực sự hoảng hốt, cậu không biết việc mình trùng sinh sẽ mang tới thay đổi gì, số mệnh của bản thận cậu hay vận mệnh của Diệp gia? Hoặc là toàn bộ thế giới?
Lần này Tam gia bị tập kích chắc chắn Ninh gia không thoát khỏi liên quan, sau khi Diệp Khang Niên nghe được đầu đuôi câu chuyện, cũng không chờ Tam gia vào phẫu thuật mà lập tức rời đi.
Gia chủ của một đại tộc không còn thong dong như dĩ vãng, điều này rõ ràng thể hiện tính nghiêm trọng của sự tình.
Hạng Viễn ngồi ngoài phòng phẫu thuật, cũng không dám nghĩ nhiều, chỉ mong Diệp Tam gia có thể bình an, toàn bộ Diệp gia đều được bình an.
Không biết qua bao lâu, có thể là một hai tiếng, lại cũng có thể vì chờ đợi quá lâu nên quên mất khái niệm thời gian, chỉ biết đèn phòng giải phẫu vụt tắt, Tam gia được bác sĩ đích thân đẩy ra ngoài.
“Thế nào rồi?” Hạng Viễn vội vã vọt lên, khẩn trương hỏi.
“Phẫu thuật rất thành công, lát nữa bệnh nhân sẽ tỉnh lại.”
“Tốt, tốt quá.” Hạng Viễn kích động đến nói năng chẳng rõ đâu đuôi, cậu đặt tay lên tay vịn, muốn sờ sờ Tam gia, nhưng rồi lại không dám.
Bác sĩ đưa Tam gia về phòng bệnh, ở lại chờ Tam gia tỉnh dậy, kiểm tra đảm bảo tình trạng hắn hoàn toàn bình thường, mới nhẹ tay nhẹ chân đi ra bên ngoài.
“Quân Niên, Quân Niên…” Hạng Viễn ghé vào bên giường, ngây ngô gọi.
“Hửm?” Tam gia có chút mỏi mệt, nhưng sợ đứa nhỏ lo lắng nghĩ quẩn, nên vẫn cố chống đỡ nói chuyện với cậu vài câu.
“Anh có đau không?”
“Thuốc tê vẫn còn, không đau.”
“Vậy anh có buồn ngủ không?”
“Vừa tỉnh lại mà, em thử nói xem?”
“A… thế anh có khát nước không?” Hạng Viễn thật sự không có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh, chỉ có thể ngây ngô hỏi ra mấy câu cũng thực là ngu ngốc.
Tam gia bị cậu chọc cười, ngay cả vẻ uể oải cũng không còn bóng dáng, một phen kéo tay bảo bối của mình, ôn nhu nói, “Đúng là hơi khát, nhưng bác sĩ không cho anh uống nước.”
“Em dùng khăn ướt chấm môi cho anh nhé?”
“Anh nghĩ có một cách tốt hơn…”
“Cách gì?” Người nào đó hiếu kỳ hỏi.
“Em lại đây, cúi đầu xuống một chút.”
Người nào đó ngây ngô không rõ, cho nên ngoan ngoãn lại gần, cúi đầu xuống, sau đó hai cánh môi lập tức bị đối phương bắt giữ, “Ưm, ưm…” Tam gia dùng tay không cắm kim truyền vòng qua gáy cậu, chậm rãi làm nụ hôn này sâu thêm. Hạng Viễn chỉ có chút kinh ngạc chứ không hề kháng cự, cậu ghé vào giường bệnh, hôn đến cũng khá là vất vả.
“Chú ba…” Cửa phòng bệnh bị mở ra, ngay sau đó lại được đóng vào.
Hai người đang hôn môi nồng nhiệt nhất thời cứng đơ, khi Hạng Viễn thẹn thùng kéo giãn khoảng cách thì gương mặt cậu đã đỏ tưng bừng. “Là Quan Đào.” Thân thiết với người yêu lại bị cháu trai bắt gặp, Hạng tiểu thẩm bày tỏ mình đã chẳng còn mặt mũi để gặp người.
“Bảo nó vào đi.” Ngược lại Tam gia vô cùng bình tĩnh.
Hạng Viễn mặt đỏ tai hồng đi ra ngoài, không lâu sau Diệp Quan Đào xuất hiện trong phòng bệnh. Có thể khiến Diệp đại thiếu gia không gõ cửa đã vội vã xông vào khẳng định không phải chuyện tầm thường, quả nhiên, tin tức hắn mang đến đã khiến Tam gia phải nhíu mày lần nữa.
“Ninh gia vậy mà lại dùng tới thế lực của bộ phận kia?”
“Đúng vậy, cha đã đi xử lý rồi, nhưng mà kế tiếp, chắc chắn sẽ rất loạn.”
|
Chương 73: Ước định
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Bởi vì Ninh gia đột ngột ra tay, khiến Tam gia bị thương phải vào bệnh viện cho nên Hạng Viễn rất không bình tĩnh.
Baby Online đã chính thức lên sàn, đồng thời còn phát triển vô cùng ổn định, vì thế, ngoại trừ chỉ đạo một chút ra thì trên cơ bản Hạng Viễn không cần phải đến công ty.
“Có việc cứ làm, không nhất thiết phải ở cạnh anh cả ngày như thế.” Tam gia ngồi dựa vào thành giường, ôn nhu nói.
“Hiện tại không có việc gì quan trọng bằng anh, anh có muốn nằm xuống một chút không?” Tuy bên ngoài có Diệp Khang Niên chủ trì đại cục, nhưng rất nhiều sự vụ nội bộ Diệp gia đều phải qua tay của Tam gia, lực lượng trong bóng tối lại càng cần sự chỉ huy của hắn, cho nên mặc dù đang nằm trên giường dưỡng bệnh, song Tam gia vẫn chẳng nhàn rỗi một chút nào. “Lát nữa sẽ có người tới đây, anh đã phái Cát Kiện xuống đón rồi.”
“Đã bị thương thành như vậy, không thể nghỉ ngơi một chút được sao?” Sự đối chọi của hai gia tộc đã tiến vào giai đoạn đao chân kiếm thật, chỉ thị của Tam gia liên tục được truyền đi, điện thoại cá nhân cũng đổ chuông không ngừng nghỉ. Thế nhưng có một số việc nói qua điện thoại sẽ không rõ ràng, cho nên gian phòng bệnh này liền biến thành văn phòng tạm thời của hắn, bất cứ lúc nào cũng có thủ hạ tiến vào.
Hạng Viễn lo cho thân thể của Tam gia, vẫn luôn cố thủ bên người hắn, quyết không rời đi dù là một chút. Đến lúc này cậu mới phát hiện, sự nghiệp hay sự trưởng thành mà mình vẫn hằng theo đuổi chả là cái đinh rỉ gì, chỉ có người đàn ông đang nằm trên giường kia mới là thứ mà cậu vạn lần trân quý cùng khát khao bảo vệ.
Người đàn ông rất cường đại, tựa hồ không gì có thể làm khó hắn được. Mặc dù đang bị thương, phải nằm trên giường dưỡng bệnh, thế nhưng hắn hành sự vẫn rất mau lẹ gọn gàng, làm việc nghỉ ngơi văn minh đầy đủ. Song, đối với Hạng Viễn, hắn có cường đại hơn đi chăng nữa thì vẫn chỉ là một con người, cũng biết mệt, cũng biết đau. Tất cả đều dựa vào hắn, nhưng bản thân cậu lại muốn trở thành một chốn bình yên cho hắn ngả vào mỗi khi mỏi mệt chán chường.
Cho tới bây giờ, Hạng Viễn mới cảm nhận ý nghĩa đích thực của hai chữ ‘bạn đời’.
Trân trọng lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau, cậu vì Tam gia lo cơm ngày ba bữa, giúp hắn chà lau thân thể, vào thời điểm hắn không thể xuống giường phục vụ hắn giải quyết nhu cầu vệ sinh… Việc này đương nhiên có thể giao cho hộ lý, nhưng Hạng Viễn vẫn kiên quyết muốn làm. Hai người từng có vô số phút giây thân mật, còn quen thuộc với thân thể đối phương hơn cả những bộ phận trên người mình, tuy nhiên khi đó chỉ là yêu thương quấn quýt, mà lúc này đây, lại là phơi bày một mặt xấu hổ ngượng ngùng nhất ra trước mắt bạn đời.
Lần đầu tiên Hạng Viễn giúp Tam gia đại tiểu tiện, hắn thế nhưng còn đỏ mặt! Nghĩ tới mấy ngày ở chung này, người đàn ông lại lộ ra một bộ mặt khác, Hạng Viễn cảm thấy vừa kinh ngạc lại vừa vui vẻ. Kỳ thực, người đàn ông không gì không thể ở trong mắt mình cũng biết thẹn thùng, cũng có lúc mất tự nhiên. Cậu vẫn luôn cho rằng da mặt Tam gia còn dày hơn cả tường thành, thì ra cũng không hẳn là như vậy.
Rõ ràng đang im lặng không nói chuyện, thế nhưng Hạng Viễn bỗng nhiên bật cười, Tam gia bất đắc dĩ vỗ vỗ vào tay cậu, ôn nhu nói, “Đang nghĩ cái gì thế? Ngốc ơi là ngốc.”
“Không có gì!” Cậu cũng không muốn để người đàn ông biết mình đang nhớ về khoảnh khắc hắn xấu hổ thẹn thùng đâu.
Khi hai người đang cười đùa, bỗng nhiên Cát Kiện gõ cửa, khách đã tới rồi.
Hạng Viễn nháy mắt ra hiệu với Tam gia, thức thời sang phòng nghỉ ở ngay bên cạnh.
Phòng bệnh cách âm không tốt, tiếng nói chuyện của Tam gia và người nọ mơ hồ truyền sang. Nghe được thanh âm nhẹ nhàng của hắn, Hạng Viễn cảm thấy bình an vô cùng, trước kia cậu đã từng tự hỏi, nếu Diệp gia gặp chuyện không may thì phải làm sao và có phải cách nào tránh được hay không?
Kiếp trước, cậu bị đuổi về M quốc, một mình chịu biết bao đau khổ, cậu đã oán, đã hận, thậm chí đã từng phát thệ muốn Tam gia phải nếm thử cảm giác bị người yêu nhẫn tâm ruồng bỏ ấy. Nhưng khi thực sự đi tới ngày hôm nay, cậu mới biết, khi đó Tam gia đuổi cậu đi không phải vì không yêu cậu, mà vì hắn thật tâm muốn bảo vệ cậu.
Mấy ngày nay thế cục ở thủ đô loạn cực kỳ, Ninh gia và Diệp gia đã đến nước gặp mặt là tuốt đao giơ kiếm. Tam gia phẫu thuật vừa mới tỉnh, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã phải giải quyết sự vụ suốt đêm. Diệp Khang Niên ở ngoài sáng, hắn ở trong tối, mà Thái tử gia chính thống – Diệp Quan Đào cũng không nhàn rỗi, bị sai làm ít chuyện chỉ hắn mới làm được mà thôi.
Thời điểm một gia tộc dốc toàn lực hành động, sức mạnh quả thật rất kinh người, mà kèm theo đó, việc cần xử lý cũng nhiều đến kinh thế hãi tục. Chỉ cần nhìn vào vẻ mặt ngưng trọng của Tam gia cùng Diệp Quan Đào lúc bàn mưu tính kế, có thể biết bọn họ gặp bao nhiêu áp lực.
Loại áp lực này không đè nặng trên thân thể, mà lại ở phương diện tinh thần.
Kết quả đấu tranh của hai đại gia tộc vô cùng khó đoán, chỉ một sơ sẩy rất nhỏ cũng có khả năng dẫn đến hậu quả không thể vãn hồi. Thắng làm vua thua làm giặc, ai cũng không nguyện ý làm kẻ bại gia, nhưng sự tình đã phát triển đến nước này, bọn họ đã hoàn toàn không còn khả năng cùng tồn tại.
“Anh, đang bận gì thế? Tam gia sao rồi?” Hạng Viễn đang vào phòng nghỉ pha trà cho Tam gia thì di động chợt vang lên, nghe máy, hóa ra là Phương Trác.
“Hắn ổn, sao mày lại gọi tới đây? Công ty có việc à?”
“Không có, mọi thứ vẫn được tiến hành tuần tự thôi.” Phương Trác biết hiện đang là thời kì nhạy cảm, cho nên cũng không nói nhiều, trừ bỏ hỏi thăm qua loa lấy lệ, cũng chỉ nhắc Hạng Viễn chú ý thân thể, chăm sóc thật tốt cho Tam gia.
“Mấy ngày này cực cho mày rồi.” Hạng Viễn áy náy.
“Anh, nói thế mà nghe được à, chúng ta là ai với ai hả, lại nói bây giờ là lúc nào? Em còn có thể không hiểu chuyện như vậy được sao?”
Nói tới đây, Hạng Viễn dừng một chút, nhẹ giọng bảo, “Người nhà mày có khỏe không?”
“Không vấn đề gì, cha em bị phái đi thị sát, hôm qua còn lên TV đó.” Có thể lên TV, chứng tỏ mọi thứ vẫn bình thường.
“Mày cũng cẩn thận một chút đi, cứ ở lại trong công ty, đừng có chạy loạn.” Hôm qua Diệp Quan Đào ra ngoài lại bị người theo dõi, nghe đâu còn từng vài lần bị cố ý tông xe, tuy cuối cùng Diệp đại thiếu gia vẫn được an toàn, thế nhưng Hạng Viễn thì hoàn toàn không dám buông lỏng tinh thần dù là một chút.
Có thể trực tiếp xuống tay với đại thiếu gia nhà họ Diệp, rõ ràng đối phương đã đến mức độ chó cùng rứt giậu rồi.
“Em sẽ cẩn thận,” Nói tới đây, Phương Trác lại nhắc đến một chuyện, “Anh, hôm qua Bá Tường hẹn gặp em.”
“Cái gì? Bá Tường?” Hạng Viễn bỗng chốc trở nên căng thẳng, “Hắn muốn gì?”
“Hắn hẹn gặp em thôi, nhưng em không để ý đến hắn.”
“Ừ, mày làm đúng đấy,” Hạng Viễn nhẹ nhàng thở ra, lại cẩn thận dặn dò, “Dù sao cũng không cùng một trận tuyến, phòng bị một chút vẫn hơn.”
Dập máy, Hạng Viễn loáng thoáng nhíu mày, hai đại gia tộc đang ở giai đoạn đấu tranh gay gắt, Bá Tường lại đề nghị gặp mặt Phương Trác, rốt cuộc hắn có tâm tư gì?
“Sao rồi? Có gì mà không vui vậy?” Khách đã rời đi, vệ sĩ thu dọn phòng bệnh một lượt, Tam gia tựa đầu vào thành giường, mỉm cười nhìn Hạng Viễn mới từ phòng nghỉ bước ra.
“Tiểu Phương vừa gọi điện cho em, nói Bá Tường muốn hẹn gặp nó.”
“Gần đây thằng nhóc nhà họ Bá rất không an phận,” Tam gia tiếp nhận chén trà Hạng Viễn đưa tới, khẽ nhấp một hơi, cười hỏi, “Tiểu Phương trả lời như thế nào?”
“Đương nhiên là không gặp, lần trước hắn hẹn Tiểu Phương chính là muốn nói chuyện hợp tác với em, ai biết lần này hắn lại có ý tưởng nguy hiểm gì nữa chứ?”
“Trái lại anh cảm thấy, lần này hắn hẹn Tiểu Phương là có ý tứ khác.”
“Ý tứ gì? Hắn thích Tiểu Phương à?” Hạng Viễn nhất thời hoảng sợ.
“Khụ khụ…” Tam gia suýt nữa thì phun trà, “Sao em lại nghĩ thế?”
“Thì anh nói hắn có ý tứ khác…”
Tam gia bị phương thức vận hành não bộ của Hạng Viễn đánh bại hoàn toàn, hắn đặt chén trà trong tay xuống, kéo cậu qua, ôn nhu giải thích, “Gia chủ Bá gia đã bị bắt, nhà họ Bá đã mất đi người chủ trì rồi, trong quá trình Bá gia suy tàn, Bá Tường cũng không ra tay tương trợ, hiện tại em nói hắn muốn bẫy Phương Trác, anh thật không tin.”
“Gia chủ Bá gia bị bắt?” Hạng Viễn ngẩn người, thế nhưng đã xảy ra một chuyện lớn như vậy?
“Ừ.” Tam gia gật đầu, “Hôm qua Quan Đào đã đi xử lý chuyện này.”
“Vậy Ninh gia…” Bá gia luôn ủng hộ Ninh gia, gia chủ Bá gia bị bắt, cây đại thụ Ninh gia liền mất một phần gốc rễ rồi.
“Chẳng qua là hư hỏng một mắt xích thôi, nói về thắng thua vẫn còn quá sớm.”
Hạng Viễn gật đầu, cũng biết mọi chuyện sẽ không kết thúc đơn giản như vậy, “Nhưng sao Bá Tường lại phải bội gia tộc của mình?”
“Đâu chỉ hắn, còn có Ninh Vân Trạch nữa!” Nói tới đây, Tam gia bỗng nở nụ cười có chút sâu xa, “Không biết hai người bọn hắn nghĩ gì, thế nhưng ngang nhiên dùng sức ngáng đường gia tộc trong cuộc chiến cam go này.”
“Ninh Vân Trạch thì còn có thể hiểu.” Dù sao kiếp trước hắn cũng bị gia tộc vứt bỏ mà.
“Hiểu cái gì?” Tam gia nhướng mày, “Tất cả những hành vi của hắn, ở trong mắt anh chỉ có thể đánh giá bằng một từ duy nhất.”
“Từ gì?” Hạng Viễn tò mò hỏi.
“Ngu xuẩn.”
“Vì sao?” Hạng Viễn không tài nào hiểu được, rõ ràng Ninh Vân Trạch có tiền lại có tài, chẳng những có thể tự vươn lên ở nước ngoài, mà sau khi hồi hương còn hạ bệ Ninh đại thiếu gia chỉ trong nháy mắt, hiện tại một tay đẩy gia tộc tới bờ vực của diệt vong, có thể nói là thành công báo thù rửa hận!
“Cũng chỉ đến thế thôi sao?” Tam gia cười cười, giải thích, “Hắn rất có tài, gần như có thể rước tai họa về cho toàn gia tộc, thế nhưng hắn không chịu hiểu rằng, lúc trước hắn có thể yên ổn phát triển ở nước ngoài là nhờ ai. Em thực sự cho rằng bản thân hắn tự có khả năng kiếm được tiền tỷ đấy à?”
“Thế nhưng… Cái đó không phải do hắn dựa vào bản lĩnh đi đầu tư trên thị trường quốc tế sao?”
“Có bản lĩnh kiếm tiền, còn phải có bản lĩnh giữ tiền nữa, trước kia đa phần là hắn núp sau tấm màn khống chế cục diện, nay Ninh gia gục ngã, những người từng làm việc cho hắn có còn nghe theo hắn nữa hay không, rất là khó nói. Huống hồ vụ Ninh Thiên Trạch hắn đã lộ ra nhiều sơ hở lắm, hại người nối nghiệp, lại kéo toàn bộ gia tộc xuống nước, em cảm thấy những thế lực đã bị hạ bệ có chịu tha cho hắn không?”
“Nhưng hắn chỉ muốn báo thù thôi! Hơn nữa cũng không ai biết hắn đứng sau âm thầm gây cản trở cơ mà?”
“Trên đời chẳng có bức tường nào cản được gió, em phải nhìn kỹ lại đi.”
Thấy người đàn ông lộ ra nét cười na ná hồ ly, Hạng Viễn đột nhiên giật mình bừng tỉnh, “Lẽ nào anh đã nhúng tay vào rồi?”
“Có gì mà không thể?”
“Nhưng, nhưng…”
“Thời khắc quyết định thắng thua đã đến, hai bên không thể nói chuyện tình cảm được nữa rồi, chẳng qua anh chỉ tung tin bóng gió khiến bọn họ tự loạn thôi. Khi Ninh Vân Trạch bước những bước đầu tiên hẳn nên lường được hậu quả hiện giờ, em không cần phải cảm thông với hắn.”
Hạng Viễn cúi đầu, khẽ “Dạ” một tiếng. Dù không phải người làm việc lớn, cậu cũng biết một khi thất bại kết cục sẽ là gì, thế nhưng cùng là người trùng sinh, trong lòng tự nhiên có chút cảm giác khác biệt.
“Đông Đông, em đang trách anh sao?” Thấy Hạng Viễn cúi đầu không nói một lời nào, Tam gia hơi hơi lo lắng.
“Đương nhiên là không rồi,” Hạng Viễn đột ngột ngẩng đầu, “Chẳng qua em thấy hơi đáng tiếc, rõ ràng kiếp này hắn rất thành công, nhưng tại sao nghe anh phân tích xong, hình như kết cục của hắn vẫn vô cùng không tốt đẹp?”
Tam gia nhún vai, “Đây chỉ là quan điểm cá nhân của anh thôi, lại nói hiện tại thắng bại chưa phân rõ, cũng không thể đảm bảo lời nói của anh là chính xác.”
“Nhưng chúng ta không thể thua đâu, em còn muốn cùng với anh sống đến răng long đầu bạc!”
Ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt của Hạng Viễn khiến Tam gia cảm thấy ấm áp dào dạt, hắn sờ sờ đầu đứa nhỏ thương yêu của mình, khàn giọng nói, “Ừ, nhất định anh sẽ bảo vệ em chu toàn.”
“Anh nghễnh ngãng hả, em nói là ‘em cùng với anh’.”
“Được, anh cùng với em.”
|
Chương 74: Ninh Vân Trạch rời đi
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Đúng như những gì Tam gia dự đoán, sau khi tin tức Ninh Vân Trạch luôn âm thầm đào góc tường nhà họ Ninh được tung ra, Ninh gia hiển nhiên tự loạn trận tuyến.
Con cháu chính tông, mà còn là nhị thiếu gia về nước thế chân Ninh Thiên Trạch lại luôn kéo chân sau của gia tộc, thậm chí có liên hệ với đối thủ nhà mình, thử hỏi làm sao những gia tộc đi theo Ninh gia có thể buông tha cho hắn?
Đấu tranh đã tiến vào giai đoạn kịch liệt nhất, thắng bại chỉ cần một chút ngả nghiêng là đã thấy rõ được rồi. Ở vào thời điểm này, có xử trí Ninh Vân Trạch hay không, và xử trí hắn theo kiểu gì, lại trở thành câu hỏi hack não nhất đối với gia chủ nhà họ Ninh. Thống nhất ý kiến mọi người rất quan trọng, nhưng trấn an cảm xúc lực lượng trong phe phái cũng trọng yếu cực kỳ. Ninh gia đặt vấn đề ích lợi lên hàng đầu, cậu cả đã không dùng được nữa, mặc dù sau khi tỉnh lại hắn có tố cáo Ninh Vân Trạch liên thủ với Hạng Tiêu hãm hại mình, song vì sợ ảnh hưởng đến đại cục, Ninh gia đã thật sự giấu nhẹm tin tức này, mà thông báo với bên ngoài đây là ‘âm mưu của Diệp gia’.
Kỳ thực không phải lời nói của Ninh Thiên Trạch không được ai coi trọng, từ đó về sau, gia tộc liền đề phòng Ninh Vân Trạch hơn, thậm chí còn hạn chế một phần hành động của hắn. Chẳng qua động thái ấy quá muộn, Ninh Vân Trạch đã đủ lông đủ cánh, hắn liên hợp với tiểu tử Bá gia một phen bán đứng gia tộc nhà mình.
Cho đến tận bây giờ gia chủ Ninh gia cũng không thể nào hiểu được, rốt cuộc hai đứa nhỏ đó oán hận gia tộc tới cỡ nào mà lại có thể dùng phương thức cực đoan như thế để cả gia tộc trở thành vật hi sinh.
“Mày nói đi, rốt cuộc là vì cái gì? Hại anh trai còn chưa tính, mày thế nhưng lại muốn đạp đổ cả Ninh gia!” Mắt thấy sự suy tàn ngày một khó cứu vãn, gia chủ Ninh gia tức đến hít thở không thông.
“Ninh gia suy tàn là tại tôi sao? Tôi có năng lực đến vậy à?” Ninh Vân Trạch ngồi trên ghế sa lông, khóe miệng lộ ra một tia trào phúng.
“Không phải mày thì còn ai vào đây nữa, nếu không phải vì mày, Bá Xuyên có gặp chuyện không?”
“Bá Xuyên gặp bất trắc thì phải hỏi ông chứ, ông đã sai hắn làm cái gì nào? Nếu hắn trong sạch, làm sao lại bị người ta bắt?”
“Mày! Mày!” Gia chủ Ninh gia tức đến suýt ngất, “Cái nhà này không cho mày ăn hay không cho mày mặc, hả? Vì dưỡng bệnh cho mày, tao cố ý mua nhà mướn người ở L quốc bao nhiêu năm nay, còn mời bác sỹ tốt nhất đến mà thăm khám, cuối cùng mày báo đáp cả nhà như vậy hả? Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước tao đã bóp chết mày rồi.”
“Ông nuôi tôi, chẳng phải vì có một ngày sẽ bảo tôi liều chết thí mạng mở đường hay sao?” Đáng tiếc, quỹ đạo của vận mệnh đã thay đổi, thời gian đối chiến giữa hai phe lại đến sớm hơn trong dự kiến.
“Mày, mày… Cái thằng bất hiếu!”
“Ích lợi là tối thượng, tình thân chẳng có một chút giá trị gì, một cái gia đình như vậy tôi đã sớm không chịu được nữa rồi. Nếu không phải thay máu sẽ chết người, tôi thật muốn trút bỏ toàn bộ thứ máu dơ bẩn đang chảy trong huyết quản, làm người thanh thanh bạch bạch lại từ đầu.”
“À, mày thì thanh cao lắm hả.” Nhận ra Ninh Vân Trạch không hề có ý hối cải, gia chủ Ninh gia cũng hồi phục tinh thần từ trong cơn uất hận. Hắn nhìn Ninh Vân Trạch đang lộ vẻ châm chọc ngồi ở trên ghế sa lông, trầm giọng nói, “Mày cho rằng thoát khỏi Ninh gia là có thể bay nhảy giữa trời cao biển rộng? Đúng là mơ mộng hão huyền.”
“Ninh Thiên Trạch tàn phế, Ninh gia sụp đổ, ít nhất tôi còn có thể được tự do.”
“Ô?” Gia chủ nhíu mày, hỏi, “Tự do của mày là cái gì? Trở về L quốc tiếp tục làm thiên tài đầu tư sao?”
“Không được à?” Ninh Vân Trạch tự cho rằng mình đã chuẩn bị tốt đường lui.
“Ngây thơ.” Lúc trước, khi đứa nhỏ này hùng hổ xông pha trên thị trường tài chính quốc tế, gia chủ Ninh gia còn cảm thấy đứa con út của mình là một kẻ rất thông minh. Nhưng thật không ngờ, hắn ở nước ngoài quá lâu, hoàn toàn u mê mờ mịt đối với tình hình chính trị trong nước, chẳng trách lực lượng trung tầng kiên quyết không coi trọng hắn, cũng khó trách hắn lại bị Diệp gia lợi dụng, “Mày đã hận cái nhà này như vậy, tao cũng không giữ mày lại làm gì, người ngoài đã biết mày bán đứng gia tộc của mình, về sau hãy tự lo liệu đi.”
“Ông đồng ý thả tôi?”
“Đúng.” Gia chủ Ninh gia phất phất tay, nhắm mắt không muốn nhìn hắn nữa.
Ninh Vân Trạch có chút không dám tin, lại mơ hồ dấy lên vài phần vui sướng. Làm ra nhiều chuyện nham hiểm như vậy, hắn còn cho rằng sau khi gia tộc phát giác sẽ trực tiếp băm thây vằm xác hắn cơ, không ngờ bọn họ chẳng những không xử trí hắn, mà còn để hắn rời đi. Thực tại dường như rất không phù hợp với tác phong hành sự của gia tộc này, chẳng lẽ trùng sinh một lần, ngay cả tính cách người nhà cũng đều thay đổi?
Mặc dù trong lòng chất đầy nghi hoặc, nhưng hiện tại lại không phải thời cơ để đi tìm đáp án, cái nhà này hắn đã sớm không chịu được nữa, thậm chí còn chưa từng coi nó là nhà. Kiếp trước bị coi như quân cờ thí mạng, bị tông cho sống dở chết dở còn chưa tính là gì, cái khiến hắn không thể tiếp thu chính là, ngay thời điểm được đưa đi cấp cứu để kéo dài chút hơi tàn, hắn bị anh ruột của mình – Ninh gia đại thiếu – Ninh Thiên Trạch tự tay rút ống dưỡng khí.
Kỳ thực hắn không quan tâm chuyện hy sinh cho gia tộc, dù sao hắn cũng không thể nào sống quá ba mươi, chết sớm hay chết muộn có khác gì nhau chứ? Thế nhưng, hắn có thể chấp nhận bị người khác đâm chết, hại chết, song kiểu gì cũng không tiếp thu được chuyện mất mạng trên tay chính người thân của mình.
Hắn vĩnh viễn không thể quên, thời điểm rút ống dưỡng khí, Ninh Thiên Trạch đã ôn nhu mà tàn nhẫn nói, “Vân Trạch, đã đến lúc ra đi rồi, giữ mạng cho em vốn là vì ngày hôm nay, em không chết ngay tại hiện trường… thật đúng là đáng tiếc.”
Lúc ấy, hắn vẫn còn ý thức, trừng lớn con mắt gắt gao nhìn Ninh Thiên Trạch.
Mà Ninh Thiên Trạch hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì, động tác trên tay phi thường bình ổn, nhẹ nhàng rút cái ống duy trì sinh mệnh của hắn ra.
Kỳ thực thân thể hắn đã cực kỳ suy yếu, thế nhưng anh trai hắn, anh trai ruột thịt của hắn, ngay cả một giây hô hấp cũng chẳng muốn cho.
Hắn biết, hắn vừa tắt thở, người nhà sẽ coi đây là cái cớ để phát động công kích Diệp gia, cũng biết Hạng Viễn bị hắn khiêu khích kia có lẽ sẽ vì cái chết của hắn mà rơi vào địa ngục vĩnh viễn không thể nào thoát ra được.
Nhưng hắn thật không cam lòng, thật oán hận. Hắn hận không thể hủy diệt cả cái thế giới này.
Có lẽ vì hận ý quá sâu, chấp niệm quá nặng, cho nên khi hắn mở mắt phát hiện mình đã quay về L quốc, hắn không thể tin vào sự may mắn của mình. Chẳng lẽ trời cao thương xót, cho hắn một cơ hội trùng sinh?
Trải qua khiếp sợ ban đầu, hắn dần dần tiếp nhận sự thật mình đã sống lại, nhờ kiếp trước thích đọc sách và xem tin tức mà hắn nắm được những sự kiện trọng đại của vài năm sau, thành công dùng chúng để kiếm tiền.
Có tiền, hắn bắt đầu mở rộng vây cánh, Bá Tường, Tiết Lâm, Hạng Tiêu… Những người về sau có quan hệ với Ninh Thiên Trạch đều bị hắn tiếp xúc trước và còn mượn lực thành công nữa.
Bá Tường cùng Hạng Tiêu thì ổn, đều hành sự đúng như những gì hắn đã an bài, chỉ có Tiết Lâm là ngoài ý muốn, chẳng những đi chệch quỹ đạo tương lai trong kiếp trước mà còn làm loạn lên vì Phương Trác. Thời điểm Tiết Lâm nhăn mặt chạy lấy người, Ninh Vân Trạch đã định dạy dỗ Phương Trác một chút, chẳng qua lúc ấy hắn quá bận rộn cho nên chưa kịp động thủ mà thôi.
Sau khi về nước, Ninh Vân Trạch phát hiện rất nhiều chuyện không giống như mình dự tính. Ví như vụ Ninh Thiên Trạch gặp sự cố, dựa theo lẽ thường, rất có khả năng hắn sẽ trở thành người thừa kế của Ninh gia, nhưng ngoài ý muốn chính là, gia tộc thà chọn người một lần nữa chứ nhất quyết không chịu nâng đỡ hắn lên.
Tuy hắn chẳng ham gì cái vị trí này, nhưng loại cảm giác bị người ruồng rẫy, thật sự rất là khó chịu.
Nếu gia tộc đã không chấp nhận, vậy hắn lại càng không cần hạ thủ lưu tình. Nhưng mà nói thật, muốn động đến một phe phái gốc sâu rễ rộng giống như Ninh gia thực chẳng dễ dàng, hắn gần như phải vận dụng toàn bộ thế lực mới đào ra được một lỗ hổng nhỏ.
Và tất nhiên, sau đó còn cần dựa vào sự giúp đỡ âm thầm của phe phái đối địch kia.
Không ai có thể giải thích vì sao hắn lại hãm hại anh trai, bán đứng gia tộc của mình, tin tức ấy vừa tung ra, phỏng chừng cả đời hắn cũng không thể đứng dưới ánh mặt trời nữa. Song có thể hủy diệt Ninh Thiên Trạch, còn kéo được cái gia tộc bất nhân kia xuống mồ cùng, cho dù ngàn đời mang tiếng xấu, hắn cũng thấy vô cùng đáng giá.
“Gia chủ, tiểu thiếu gia đi rồi.” Cửa lớn nhà họ Ninh đóng lại, bóng dáng gầy yếu mặc áo sơmi trắng thuần kia đã bị ngăn cách ở bên ngoài.
“Đi rồi à, đi rồi thì tốt.”
“Ngài đừng quá tức giận, tiểu thiếu gia hắn… Ôi chao!” Nghĩ đến hiện trạng của nhà họ Ninh, lão quản gia bỗng thở dài.
“Hừ! Nó cho rằng cánh cứng là có thể tự bay ư? Vẫn còn ngây thơ quá.”
“Ý của ngài là?”
“Không có Ninh gia che chở, đừng nói ra nước ngoài, chỉ sợ ngay cả cái thủ đô này nó cũng không rời khỏi được.”
|