Đại Minh Tinh và Sát Thủ
|
|
Chương 30 Đối diện với căn phòng khách trống trải là một tấm cửa sổ thuỷ tinh sát đất, chống đạn cực hiệu quả! Dưới ánh tà dương lúc chạng vạng, toàn bộ New York nhuốm màu cam được thu hết vào trong tầm mắt.
Sau khi người hầu đặt tách cà phê lên bàn, liền chỉ còn lại một mình Michelle trong phòng khách.
Cậu tuỳ ý ngồi trên ghế sô pha trước cửa sổ, ngón tay vô ý gõ lên mặt bàn. Tầm mắt lại rơi vào tách cà phê kia.
Nếu như đợi người nọ tới, cậu hắt tách cà phê này qua, vậy nhất định sẽ có kịch hay để xem ha…
Cậu thấp giọng cười nhạt một cái, vẫn nên quý trọng cái sinh mạng của mình thôi… cậu hẵng còn muốn sống để đi gặp Shona mà…
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, tấm màn đen từ từ hạ xuống, từ nơi này ngắm New York rực rỡ ánh đèn, phi thường mê người. Michelle đi tới tấm cửa thuỷ tinh lớn, trán dán lên kính, cảm thấy như nhìn vào cảnh sắc này có thể khiến cho con người ta say vậy. Hay là đáy lòng cậu thực sự mong muốn mình có thể say, tốt nhất là say đến bất tỉnh nhân sự, quên đi hết tất cả chuyện này…
“Đẹp thật nhỉ” Phía sau đột nhiên truyền tới một giọng nam dễ nghe. Michelle vội vàng xoay người.
“Michelle Parker Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.” Đối phương khẽ cười, lễ độ gật đầu với cậu ra hiệu, ưu nhã búng ngón tay cho người hầu, rồi ngồi xuống trước chiếc ghế sô pha rộng lớn trước cửa sổ.
Michelle thoáng chần chừ một lát, cũng ngồi xuống bên cạnh. Nhớ tới đánh giá của Anthony: “Vô cùng nam tính quyến rũ” Lại đánh giá người đàn ông trước mắt này, đôi chân thon dài thẳng tắp, vòng eo nhỏ gọn, ngũ quan hoàn mĩ sâu sắc. “Silver Leipold”
“Là tôi.” Silver khẽ cười, tay trái tiếp nhận ly rượu người hầu vừa đưa tới, “Rượu whisky”
“Không cần.” Michelle lạnh lùng quét qua hắn, trực tiếp quay đầu ánh mắt lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Silver nhướn mày, trong đối mắt như thạch anh đen loé ra hứng thú dào dạt. “Đột nhiên lại mời cậu đến đây hi vọng không mang đến phiền phức gì cho cậu, rất lâu trước kia tôi đã xem qua tác phẩm của cậu, mái tóc đen qua vai để lại ấn tượng rất sâu sắc với tôi.”
Michelle không nói gì, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ như cũ.
“Cảnh sắc nơi này không tồi ha, hồi đó tôi chỉ nhìn thoáng qua đã bị nó mê hoặc, đây là một thành phố rất quyến rũ.
Michelle tựa ra phía sau, “Quyến rũ chỉ là biểu hiện giả dối, bên trong lại chứa đầy tội ác.”
“Tôi tưởng là cậu rất thích thành phố này chứ, nếu như tôi nhớ không lầm từ khi còn bé cậu đã một mình tới New York rồi.”
Trái tim Michelle nhảy một cái, có một loại cảm giác lành lạnh bị người ta nhìn thấu trong nháy mắt khiến tóc gáy cậu dựng thẳng. Có lẽ người này từ lâu đã điều tra cậu nhất thanh nhị sở rồi!
“Dựa vào chính mình dốc sức dựng lên một mảnh trời riêng thực sự rất giỏi, tôi rất kính phục người như vậy.” Silver mỉm cười nhìn thẳng vào cặp mắt lạnh lẽo của Michelle. “Nhưng nghe nói gần đây hình như không được thuận lợi cho lắm, phòng bán vé của một bộ điện ảnh có vẻ khá thê thảm với nhà đầu tư a. Tôi đang suy nghĩ, có lẽ tôi có thể giúp chút gì đó.”
Michelle không nói gì, Silver lộ ra nụ cười khoan dung, “Tôi rất muốn có một người bằng hữu như cậu, cho nên hi vọng tình hữu nghị của chúng ta có thể có một bắt đầu tốt đẹp.”
Đột nhiên! Michelle trực tiếp đứng dậy, “Lược bỏ mấy lời thừa thãi vô dụng này của anh đi, làm việc anh muốn làm, sau đó để tôi đi.”
Silver ngây ngẩn cả người, nhưng lại nhanh chóng cong khoé môi, “Như vậy có vẻ cũng không tệ.”
Hắn giơ tay lên búng tách một cái, ánh mắt vẫn thuỷ chung dán vào mắt Michelle. “Đưa cậu Parker đây đến phòng ngủ. Ta uống xong rượu của ta.” Hắn giơ chén rượu trong tay lên ra hiệu.
Michelle không thèm liếc hắn thêm cái nào, trực tiếp theo người hầu đi ra ngoài.
Phong cách trong phòng ngủ cũng không khác biệt nhiều với phòng khách, xa hoa mà trống trải. Trước chiếc giường siêu lớn là tấm thảm dày, liền với cửa sổ sát đất ở phòng khách, rèm cửa dày tinh xảo buông ở phía trước.
Người hầu hơi khom người lui ra khỏi phòng, căn phòng ngủ trống trải chỉ còn lại một mình Michelle.
Đi dạo quanh một vòng bốn phía căn phòng, Michelle thở phào một hơi. Mờ mịt sờ soạng tóc mình, đây đúng là khởi nguồn của mọi phiền phức…
Căn phòng trống trải tràn ngập tiếng đồng hồ tích tắc, đến tận khi tiếng mở cửa thình lình vang lên.
Michelle lạnh lùng giương mắt nhìn ra cửa.
Một thân ảnh thon dài tựa ở cửa, ưu nhã giơ tay nâng ly rượu bặt lên chiếc bàn bên cửa sổ. Gương mặt tinh xảo của Silver Leipold mang theo ý cười tiến sát lại gần. “Đã xem qua phòng này chưa Thoả mãn không”
“Không tồi, chí ít không có đạo cụ kì quái gì đó.”
“Có thể yên tâm rồi” Silver ngồi xuống bên cạnh Michelle, tựa đầu lên thành ghế sô pha, ánh mắt nghiền ngẫm, cứ nhìn chằm chặp vào Michelle.
Michelle không trả lời câu hỏi của hắn, ánh mắt lại rơi trên chén rượu trên bàn. “Tôi tưởng anh nói muốn uống xong rượu của anh.”
“Đã uống xong, ly này là của cậu. Tôi thấy tâm tình cậu có vẻ không được tốt, nên tôi nghĩ cậu cần cái này.”
Cười khẩy một tiếng, “Dùng thuốc cũng quá tầm thường rồi, chẳng bằng cứ trực tiếp dùng sức mạnh cho nhanh.”
“Tiếc rằng tôi không giỏi thứ đó.”
“Vậy à…” Michelle cầm ly rượu lên, ngón tay thon dài cầm lấy miệng ly lắc lắc. “Loại chuyện này, nếu như đối phương không thể phối hợp lại không thể ép buộc, sẽ rất khó tận hứng.”
Silver lộ ra nụ cười xán lạn, “Tiếp cận trọng điểm chưa”
Michelle trực tiếp đối mặt với ánh mắt của hắn, “Không cần thuốc, tôi vẫn có thể phối hợp.”
“Điều kiện”
“Làm cho tôi thoát khỏi Anthony.”
“Cậu sẽ hối hận đó.”
“…” Michelle sửng sốt! Bàn tay cầm cái ly không khỏi siết chặt thêm một chút! “Cái gì”
“Tôi đã điều tra về cậu.” Silver làm một thủ thế xin lỗi. “Cậu và Anthony có lui tới tôi cũng biết. Thế nhưng Michelle à, cậu biết không Bản điều tra mà tôi nhận được còn toàn diện hơn một chút, tôi còn biết cậu cũng không quá thông minh… cho nên khiến tôi đoán sai cậu đang nghĩ gì…”
Silver đi tới trước mặt Michelle, đưa tay tiếp nhận ly rượu nắm cứng ngắc trong tay Michelle, đặt lại lên bàn.
“Cậu muốn trước lợi dụng tôi để thoát khỏi Anthony, mà gia hoả tôi đây chỉ vì háo sắc mà sản sinh ra hứng thú với cậu là lựa chọn tốt nhất”
Con ngươi co rút một trận, hắn đã nói trúng đáy lòng Michelle!
“Nói thật, Michelle, tôi tán thưởng tinh thần này của cậu, nhưng không dám cho lời khen tặng, cậu không biết sâu cạn như vậy, không sợ sẽ bị cuốn vào vũng bùn không thể thoát ra sao” Silver cười nhìn cậu.
Hắn đưa tay khoác lên vai Michelle, thân thể cứng ngắc của Michelle vô ý thức giật ra. Khẽ nhướn mi, Silver lùi lại, vừa xoay người đi đến giường, vừa tháo cà vạt. “Vẫn nên suy xét một chút đến ly rượu kia đi, chí ít nó sẽ khiến chúng ta có một buổi tối vui vẻ.”
Thản nhiên tự đắc ngồi lên giường, Silver nhìn về phía Michelle vẫn còn đang ngây ngốc ở cửa.
Sau một hồi yên lặng, cuối cùng Michelle cũng đi về phía chiếc giường.
Chú ý tới cậu không cầm ly rượu, Silver không khỏi nhướn mi.
Đứng thẳng trước mặt Silver, ánh mắt Michelle lạnh lùng mà kiên nghị:
“Đúng vậy, tôi không thông minh. Nhưng cuộc sống của tôi không phải thứ mà loại người như anh có thể hiểu, nếu là câu hỏi lựa chọn, tôi cũng muốn đi đường vòng không giao du với kẻ xấu. Nhưng cuộc sống của tôi chưa bao giờ là câu hỏi lựa chọn. Nếu không nắm chặt sẽ không có cách nào sống sót, cái cảm giác bị cuộc sống không ngừng đẩy đến vách núi người như anh sao có thể hiểu! Hôm nay, nếu tôi hiểu được nông cạn tôi đã không phải ở chỗ này. Nhưng cho phép tôi được lựa chọn sao! Nếu tôi không đến anh sẽ bỏ qua tôi Còn lưu cho tôi một con đường sống sao”
Michelle bỗng nhiên giật nút áo, từng chiếc cúc bởi lực mạnh mà nháy mắt bật vào không trung. Lồng ngực trần trụi dưới ngọn đền loé ra màu đồng cổ sáng bóng.
“Điều kiện của tôi không đổi, giúp tôi thoát khỏi Anthony, tôi cam đoan phối hợp.”
Mí mắt Silver rủ xuống, nhẹ nhàng cong khoé miệng.
“Được rồi, thành giao.”
|
Chương 31 Silver ngồi dậy, lấy tay kéo vài sợi tóc đen của Michelle, nhìn từng sợi tóc lướt qua từng đầu ngón tay, mỉm cười: “Thực sự rất đẹp, tôi đã nhìn thấy tóc cậu ở hành lang bệnh viện.”
Cảm giác như đã từng quen biết khiến đáy lòng Michelle chấn động, tình cảnh ban đầu cùng với Shona hiện về trước mắt.
“Sao vậy, sao an tĩnh thế” Silver vươn tay đặt lên lưng Michelle.
“…Cám ơn.” Michelle không được tự nhiên lắm, cậu thực sự không nghĩ tới Silver còn có tâm tư mà chế tạo không khí.
Michelle ngẩng đầu nhìn Silver: “Tóc của anh cũng rất đẹp.”
“Bởi vì tôi thích tóc đen.” Silver cười ưu nhã, đưa tay vân vê vài sợi tóc xoã trên vai mình, cúi đầu nhẹ nhàng in lại nụ hôn lên tóc Michelle, đột nhiên, Silver khựng lại, hắn đưa tay gãi gãi mũi mình: “Đúng rồi, có một tin tức tốt cho cậu.”
Tóc gáy Michelle đột nhiên dựng thẳng!
“Lần này, cậu ở trên.” Silver khẽ cười nghiêng người hôn lên mặt Michelle.
…Cái gì!…
Hai mắt lập tức trợn lớn, Michelle nhất thời không biết phải tiêu hoá tin tức này thế nào…
Thừa lúc Michelle đang ngốc lăng, nụ hôn của Silver chậm rãi chuyển xuống cổ cậu, theo đó mở rộng cổ áo cậu xuống phía dưới.
Cảm giác phản cảm bất ngờ ập tới khiến Michelle phục hồi lại tinh thần, hai tay không tự chủ được siết thành quyền, cậu nỗ lực khắc chế xung động muốn đẩy đối phương ra.
Không phải mùi hương xà phòng thơm mát.
Không phải nhiệt độ cơ thể dễ chịu.
Không phải xúc cảm này,
Tất cả đều không đúng!!
Tại sao!
Từ khi nào, mấy chuyện *** không tình yêu này đối với cậu lại trở nên khó nuốt như thế…
Lòng vừa nghĩ, Michelle đột nhiên nắm lấy vai Silver, ngăn chặn đôi môi của hắn!
Nếu khó có thể chịu được thì cứ thẳng thắn để cậu đến nắm giữ thế chủ động!
“…Ưm…” Silver hơi bối rối khẽ lui về phía sau, cuối cùng hai đôi môi cũng tách ra. Nhưng hoàn toàn không để cho hắn có cơ hội nói, Michelle tiến lên một phát kéo áo trong của hắn ra, cúi đầu hôn lên xương quai xanh của hắn, cũng lợi dụng cơ hội Silver lui sau khiến trọng tâm bất ổn, lập tức áp hắn ngã ra giường!
“…Chờ, chờ một chút… quá, nhanh…” Silver lắc lư thân thể lui về phía sau.
“Không đúng sao” Michelle vừa mút vào bờ xương quai xanh tinh xảo của hắn, vừa dùng tay vuốt ve ngực ngắn. “Không, không phải, gượm đã.” Silver cư nhiên lại bắt đầu hoảng loạn.
Tay Michelle không ngừng di chuyển xuống phía dưới, trượt theo sườn eo, ngay một khắc khi tiến tới đai lưng!
Đột nhiên trời đất quay cuồng!
Lúc cậu còn chưa kịp phản ứng xem có chuyện gì, Silver đã đẩy cậu rồi lao thẳng ra khỏi phòng!!
Xoa xoa bờ vai đau đớn, Michelle mơ mơ màng màng từ trên mặt đất đứng lên, cậu quả thực không thể tin nổi những gì vừa xảy ra!! Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy!!
Ló đầu ra khỏi cửa, nhìn bóng dáng Silver chạy điên cuồng…
Rồi sau đó là tiếng nôn mửa rõ ràng…
…
Linh quang vừa hiện!
Một vài kinh nghiệm lượn qua trước mắt!
“Ha ha ha ha ha.” Cậu không thể ức chế mà cười lăn lộn! Cười đến ngã trái ngã phải, nghiêng trước ngửa sau, cuối cùng phải vịn vào khung cửa.
Mọi khẩn trương, chán ghét, khuất nhục toàn bộ bay biến sạch bách! Gia hoả kia, gia hoả ép buộc cậu đến cư nhiên bị cậu hôn đến phun ra!
Ha!
Cười đến mức mắt híp cả lại, đến nỗi hoàn toàn không chú ý tới người đàn ông đang hiếu kì nhìn mình. Mãi đến khi có một giọng nói khêu gợi vang lên phía trên đầu.
“Cậu,” Người đàn ông kia hoang mang nhìn cậu, “Cậu đã làm gì với hắn”
Lúc này Michelle mới thu lại nụ cười, vội vàng đứng thẳng lưng, giơ một tay lên làm ra biểu tình vô tội, “Tôi thề là cái gì tôi cũng chưa từng làm.”
Người đàn ông đứng ở cửa có diện mạo của người Bắc Âu điển hình, mái tóc vàng kim, màu da nhàn nhạt, tỏa ra hơi thở nguy hiểm giống y đúc Silver. Vật họp theo loài à Michelle nhướn nhướn mi.
“Hai người vừa” Người đàn ông tóc vàng nghi hoặc nhìn về phương hướng của Silver, rồi lại nhìn cậu.
“Tôi thề là tôi không có bất kì trò đùa nào.” Michelle nghiêm túc nói, “Tôi gần như còn chưa từng làm cái gì, sắc mặt hắn đã đại biến rồi.”
“Cậu là…”
“Michelle Parker, một tiểu minh tinh rất vinh hạnh được để mắt coi trọng.” Trong lời nói của Michelle tràn ngập châm chọc chua ngoa.
Đối phương chăm chú nhìn cậu một lát, “Cậu rất không tình nguyện à” Chìa tay rất tự nhiên đưa cho Michelle một điếu thuốc.
Xem ra tâm tình của cậu đều viết hết trên mặt, Michelle chỉ có thể bất đắc dĩ cười, tiếp nhận điếu thuốc trên tay Ivan châm lên, không còn cái gì đúng lúc hơn cái này, lúc này đây nếu bên trong có ma túy Michelle cũng sẽ nhận không chút do dự.
Rít một ngụm thật sâu, đầu óc mới bắt đầu tỉnh táo lại. Cậu chăm chú nhìn đối phương “Hôm nay tôi, có thể sống trở về chứ” Silver không đạt được mục đích trước mặt cậu, lại còn làm mất thể diện, không biết người này liệu có thể thẹn quá thành giận không.
“Sao vậy Sợ chết Có chuyện gì không thể từ bỏ sao”
“Có người không thể từ bỏ.” Không cần suy nghĩ thốt ra. Không còn cô độc trôi dạt nữa, trong sinh mệnh của cậu đã có ràng buộc không thể chia lìa.
Người đàn ông tóc vàng cười gian, “Lát nữa sẽ có chuyện khiến cậu phải giật mình.” Gã bí hiểm nhướn mi, xoay người đến gần tấm cửa thuỷ tinh trong phòng khách, nhét mình vào chiếc ghế sô pha siêu lớn, tự nhiên cứ như ở nhà mình.
Michelle tựa lên khung cửa hút từng ngụm từng ngụm thuốc, hơi bất an nhìn về phía phương hướng Silver chạy đi.
Cuối cùng Silver cũng trở về, người hầu liền lập tức rót một chén nước đưa sang.
Hắn phiền muộn ngã lên chiếc ghế bên kia, mái tóc đen buông xoã trước mắt, thoạt nhìn như bị đả kích rất lớn.
Michelle quan sát vẻ mặt của hắn, không nắm được suy nghĩ của hắn, không dám tiến lên cũng không dám lên tiếng.
Nhất thời sự yên lặng tràn ngập căn phòng khách, tiếng động quét tước phòng vệ sinh phía xa xa lại trở lên đặc biệt rõ ràng.
Cuối cùng, người đàn ông tóc vàng kia không kiên nhẫn nổi nhíu mày đánh vỡ sự yên lặng “Ê, người ta còn chờ cậu kìa.” Gã hất mặt về phía Michelle.
Michelle dập thuốc, miễn cưỡng đi tới trước mặt Silver, “Vừa rồi, anh là…”
“Xin lỗi.” Silver cắt đứt lời cậu, ngữ khí chân thành tha thiết lại đáng tin.
Michelle hoàn toàn không ngờ hắn sẽ nói như vậy, không tức giận cũng không âm ngoan bức ép, nhất thời cậu không biết phải làm sao. “Không, không có gì.” Cậu còn chưa quên lễ độ của mình, không được tự nhiên mà gãi gãi mũi.
Cuối cùng cậu vẫn nhịn không được hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Có phải anh, chưa từng làm với đàn ông không a”
“Ha” Người đàn ông tóc vàng bên cạnh cười lăn lộn, “Thật chỉ có cậu, chơi minh tinh, chuyện buồn nôn thế này cũng xảy ra trên người cậu a. Rõ ràng bản chất là dị tính luyến.”
Câu dị tính luyến này khiến Michelle hoàn toàn yên lòng…
Silver ảo não nhìn gã, “Bởi vì anh hai mấy ngày nay đều đang luyện hát, cho nên tôi mới có thể…”
“Anh hai anh luyện hát thì liên quan gì đến chuyện anh tìm người lên giường chứ” Michelle trước tiên thả lỏng ra, rồi trực tiếp ngồi đối diện hắn.
“Anh hai một chút xíu về khoản ca hát cũng không được trời phú cho, nhưng hắn nói cường giả không nên có nhược điểm, cho nên mấy ngày nay đều nỗ lực luyện tập. Tôi suy nghĩ một lát, nhược điểm lớn nhất của tôi là không thể chịu được làm cùng đàn ông. Cho nên…” Silver hữu khí vô lực nói.
“Ngu ngốc a, không thể làm thì không thể làm thôi, cái này thì tính là nhược điểm đếch gì a” Michelle chịu không nổi khinh thường.
“Tôi vốn nghĩ, nếu có ngày nào đó bị người ta bắt cóc sau đó bị đàn ông cường bạo chí ít có thể hưởng thụ một chút.”
Ba người đều không nói gì, trong căn phòng trống trải có chút yên lặng.
Có lẽ mỗi người đều có phiền phức và xót xa xủa riêng mình, nhưng trái tim Michelle lại hoàn toàn thờ ơ.
Chính bởi vì ý tưởng đột phá như vậy, liền đơn giản làm náo loạn cuộc sống của cậu. Người thế này mới chân chính là người cùng đường với Anthony…
Lần này là Silver đánh vỡ yên lặng, “Hai người hẳn cũng chưa ăn gì nhỉ Cùng ăn nhé.” Hắn phất phất tay ra phía sau, hai người hầu cạnh cửa lập tức khom người lui ra ngoài.
Một bàn ăn nhanh chóng được đẩy vào.
“Tôi thích phong cảnh này.” Người đàn ông tóc vàng nhìn tấm cửa thuỷ tinh thật lớn trước mắt. Silver dùng tay ra hiệu, bàn ăn lập tức được bố trí ngay trước cửa sổ.
Vô luận như thế nào, kết cục cũng đều tốt hơn gấp bội cậu tưởng tượng, Michelle không kiêng nể gì cả vui vẻ nâng chén: “Cụng ly, vì anh là dị tính luyến.”
“Vậy cậu là…” Người đàn ông tóc vàng hiếu kì nhìn cậu.
“Tôi Tôi là song tính luyến.”
“Ách Kì quái nha, sao đối mặt với Silver cậu không động lòng” Gã kinh ngạc nhìn Michelle lại nhìn Silver.
“Bởi hiện tại tôi chỉ muốn làm cùng một người.” Nụ cười của Michelle thản nhiên mà thư giãn, mang theo hương vị hạnh phúc và sáng chói.
“Chỉ muốn làm với một người Là người yêu cậu đi.” Silver cười bí hiểm, bắt đầu động thủ tiêu hoá thức ăn.
“Đúng vậy. Một người tôi rất yêu.” Ngập trái tim, đầy trong mắt, diện mạo dù có đẹp nữa cũng không bằng túi da trong mắt cậu. Lúc này cậu chỉ muốn mau mau kết thúc tất cả mọi phiền phức, trở về bên Shona, nói với anh, dù đến tận chân trời cậu cũng nhất định phải cùng anh.
“Ngài Leipold, điện thoại của ngài.” Một người hầu cắt đứt mạch suy nghĩ bay xa của Michelle.
“Ngài Felsted, quả là ngoài ý muốn nha.” Silver vừa tiếp điện thoại, vừa cười nhìn người đàn ông tóc vàng.
Anthony Felsted!! Michelle giật mình cương cứng tại chỗ. Tại sao! Tại sao! Tại sao lúc này lão mới gọi đến!
Tình hình dường nhưng quay nhanh trở lại, trái tim cậu lại lần nữa kéo căng!
Người đàn ông tóc vàng nguy hiểm nheo mắt lại, cầm ly rượu đứng lên, đến trước cửa sổ ngắm cảnh đêm ở New York.
“Là vậy a, được. Ha ha, thật đúng là hiểu lầm mà.”
“…”
“Ngài yên tâm đi, tôi sẽ để cậu ta bình an.”
“…”
“Cũng chúc ngài ngủ ngon.” Silver ưu nhã buông điện thoại, người hầu lập tức chuyển điện thoại đi.
Hắn quay sang Michelle, “Thể diện của cậu thật lớn nha, đến cả Anthony Felsted cũng phải tự mình gọi tới quan tâm. Không ngờ a, cậu còn là một nhân vật quan trọng.” Ngữ điệu rất khách khí, nhưng ẩn giấu tàn nhẫn kinh người.
Michelle không khỏi rùng mình một cái, cậu cố gắng khẽ động khoé miệng nặn ra nụ cười gượng gạo, “Chỉ chút giao tình mà thôi, trước đây tôi đã từng hẹn hò với con gái ông ta, cuối cùng thành công khuyên nhủ con gái ông ta từ bỏ ý nghĩ kết hôn với tôi. Vậy thôi.” Cậu nhún vai. Cố sức khiến mình thật tự nhiên.
“Anthony cư nhiên không giết cậu Cậu có thể xem như là một câu truyện cười của lão rồi.”
“Ha ha.” Michelle vẫn cười gượng.
“Nhưng mà,” Trong lúc thần không biết quỷ không hay tên đàn ông tóc vàng đột nhiên xuất hiện phía sau Michelle! Một tay đặt lên vai cậu, họng súng lạnh lẽo dí ngay trên cái trán đã toát ra mồ hôi lạnh của cậu, “Michelle à, sao cậu có thể không biết Anthony chứ, lão ta sao có thể vì một phế vật không chỗ hữu dụng mà gọi điện đến quan tâm chứ.” Miệng gã cong lên thành một độ cung trí mạng mà mê hoặc. “Bảo bối, thả lỏng chút đi. Chỉ cần nói ra vài câu nói thật thôi. Rất dễ mà, nói đi.”
Dường như không còn chừa đường lui nào cho cậu…
Michelle giật giật khoé miệng cười cười, “Tôi, tôi không muốn cuốn vào nhưng tranh chấp giữa hắc đạo các người.”
“Cậu cho là Anthony sẽ cho cậu thoát thân sao” Silver buồn cười nhìn cậu.
Đấu như bọn họ, từ trước tới giờ cậu chưa bao giờ thắng…
Cuồi cùng, Michelle bất đắc dĩ lỏng vai, “Được rồi, một người bạn của tôi bị một tên gia hoả tên là Violet giết chết. Lúc đó tôi chỉ một lòng muốn báo thù, thế nên Anthony liền giới thiệu một sát thủ cho tôi, tôi liền thuê người đó giết tên Violet kia. Sau đó tôi mới biết tên Violet đó thực ra là một nhân vật rất quan trọng của mafia. Tôi đoán đại khái Anthony rất mong muốn hắn chết, cho nên mới đúng lúc thông qua tôi mà mượn đao giết người. Bây giờ lão lưu tôi có lẽ là muốn đợi đến lúc cần thiết giao tôi ra. Đến lúc đó lão có thể tẩy sạch bách mọi quan hệ với vụ mưu sát này.” Cậu vô thức tránh đi chuyện về Shona.
“Violet” Người đàn ông tóc vàng sửng sốt một lát, họng súng từ từ rời khỏi trán cậu, trong mắt gã lộ ra tia sáng báo thù tham lam. “Thì ra lão gia hoả kia bắt tay với gia tộc Janelle của mafia là để diệt trừ Violet. Nếu gia hoả kia còn sống, Anthony nằm mơ cũng đừng mong lấn sân vào Châu Âu.”
Sau khi lẩm bẩm như tự nói, gã một lần nữa ngồi xuống, cầm lấy dao dĩa, ưu nhã cắt tảng thịt bò trong tay, lúc này gã tựa như một con báo lười nhác, đang chờ đợi thời khắc cắn chết đối phương, cuối cùng để gã nhìn thấy đối phương vươn cái cổ trơn bóng ra!
Michelle nhìn dáng vẻ của gã, mồ hôi lạnh lại tuôn! Cậu cảm thấy một vòng xoáy nước thật lớn đang hiện ra ngay trước mắt cậu, từng bước cuốn cậu vào trong!
Silver nhìn mặt Michelle, nhớ lại lời cậu nói: thứ tôi đối mặt từ trước đến giờ chưa bao giờ là câu hỏi lựa chọn!
Bộ dáng cậu khi đó vẫn quanh quẩn trong đầu hắn, “Michelle, nếu cậu thấy khó xử, có thể không cần cuốn vào.” Đột nhiên, Silver lên tiếng.
“Anh nói cái gì” Người đàn ông tóc vàng hô lên trước khi Michelle kịp hô.
“Đây là tôi nợ cậu ấy, lúc trước tôi đã không để ý đến tâm tình cậu ấy mà đã gọi cậu ấy đến,” hắn quay sang Michelle “Trước lúc cậu tới nhất định rất bối rối ha, coi như tôi bồi tội với cậu đi.”
Từ lần đầu nhìn thấy Silver tới giờ, lần đầu tiên Michelle cảm thấy hắn cũng là con người rõ ràng. “Cảm ơn…”
“Haiz.” Người đàn ông tóc vàng khẽ than. Xem ra lời Silver nói khiến tất cả mọi việc này thành kết cục đã định.
“Được rồi, cái chết của Violet tôi cũng biết, xem thủ pháp đó hẳn là do Hoả Lang làm ha Sao cậu có thể mời được anh ta vậy” Silver hiếu kì hỏi.
“Kia chính là sát thủ số một đó.” Người đàn ông tóc vàng nhướn mi “Nghe nói giá cả kinh người lại phải có một cây súng đẳng cấp mới có thể mời anh ta ra trận.”
“Ha ha” Michelle cười cười, danh tiếng của Shona thật đúng là không nhỏ… “Là Anthony giúp tôi liên hệ đến anh ta.”
“Sát thủ như thế này sao LSA các cậu có thể bỏ qua a Hẳn là nên thu về cho mình dùng chứ.” Người đàn ông tóc vàng quay sang Silver.
Đối phương lại đắc ý mà cười bí hiểm, “Anh ta vốn là do LSA bồi dưỡng nên.”
!!!!!!!!!!!!!
“Cái gì!!” Đột nhiên Michelle trợn trừng mắt, cái dao trên tay “keeng” một tiếng rơi xuống bàn.
“Chính xác là người của LSA, năm đó thành tích của anh ta chính là tốt đến doạ người. Sao vậy, cậu rất quen thân với anh ta sao” Silver kì quái nhìn Michelle.
“Ân.” Cúi đầu lên tiếng, trong lòng Michelle loạn như ma, cậu ra sức ổn định tâm tình, nhưng hình như có cái gì đó đang túm lấy tim cậu, cậu biết có một vấn đề ngay bên miệng, gần như sắp thốt ra!
“Vậy ư, vậy thay tôi hỏi thăm anh ta.” Silver vui vẻ nói, “Cứ nói với anh ta là mối tình đầu của anh ta có lời hỏi thăm.”
“Cái gì!!!!!!”
Lần này Michelle hoàn toàn hét toáng lên!!!!!!
Đường nhìn không thể khống chế gắt gao nhìn chằm chặp vào Silver! Có cái gì đó tắc ở cổ họng, một cái bóng lờ mờ phảng phất từ từ hiện lên rõ ràng hơn! Đủ loại ý miệm chưa thành hình chợt loé mà qua trong đầu, lại khiến cậu liều mạng muốn tóm lấy!
Đột nhiên! Tầm nhìn mờ mịt của cậu cuối cùng cũng tìm được tiêu điểm! Cậu nhìn chăm chăm vào mái tóc đen của Silver, như là phát hiện ra điều gì, đôi mắt phun ra lửa giận!! Con dao do nắm quá chặt mà hơi rung rung!
Cậu cảm thấy đáy lòng đang điên cuồng gào thét! Nhưng cậu lại không nghe thấy tiếng la của mình! Phảng phất như có một tờ giấy mỏng manh chắn trước mặt khẽ đong đưa, trong nháy mắt cậu gần như có thể nghe thấy chân tướng của chính mình! Chỉ cần vươn tay là có thể bắt được, nhưng cánh tay lại nặng tựa ngàn cân, làm cách nào cũng không thể nâng lên!
Người đàn ông tóc vàng nghi hoặc nhìn cậu, “Cậu…”
Binh một tiếng! Dây đàn căng trong não đứt đôi!
Cậu dùng sức vươn tay túm lấy tờ giấy mỏng manh trong đầu…
Michelle cắm mạnh con dao xuống mặt bàn. Đứng bật dậy. Cái ghế! Ngã ngửa ra đất.
“Tôi có thể đi được chưa, ngài Leipold.” Cậu nghe thấy giọng nói lạnh lùng của mình.
“Có thể, vậy Michelle tôi gọi người đưa…”
Không đợi Silver nói xong, Michelle đã không khống chế nổi mình, cũng không quay đầu lại lao ra ngoài! Chạy như điên cậu mở mắt trừng trừng nhìn những mảnh giấy mỏng bong ra từng mẳng, nhìn những phòng đoán trần trụi của mình…
Trong trí nhớ, màu tóc ngắn gọn của Nala Hayden, cái miệng xinh đẹp: “Ha ha, Shona chưa nói qua với anh à. Xem ra hai người cũng không thân thiết lắm nhở.”
Là cậu không có cách nào tiến gần trái tim Shona…
“Anh không biết sao Mối tình đầu của Shona là đàn ông nga.”
Hiện tại cậu thấy rồi, là một người đàn ông rất quyến rũ…
“Anh ấy còn bởi vậy mà bị tổ chức khai trừ.”
Anh nhất định rất yêu người đàn ông kia… cho dù bị khai trừ khỏi tổ chức cũng không thể đè nén được tình yêu của mình sao…
“Bởi vì người anh ấy yêu là cấp trên của ảnh.”
Người đàn ông vĩnh viễn không có khả năng đạt được kia sao… người dị tính luyến chỉ cần bị đồng tính luyến hôn thôi cũng có thể nôn mửa kia… người đàn ông gợi cảm anh tuấn kia… mối quan hệ chức vụ khiến anh không chỗ dung thân trong tổ chức kia…
Ha! Yêu cấp trên của mình…
Yêu một người đàn ông anh vĩnh viễn không có khả năng đạt được…
Ha! Ha! Ha! Ha!
Michelle đột nhiên dừng lại điên cuồng cười!
Anh sớm biết mình không thể chiếm được đúng không Cho nên cùng với mỗi ngày đối mặt không bằng triệt để giải thoát sao
Nhưng anh không thể quên đúng không…
Bằng không thì anh sẽ không cùng một chỗ với tôi… cùng là tóc đen… đây mới là nguyên nhân đúng không…
Trái tim dường như không chịu đựng nổi, cậu tựa vào tường dùng sức túm ngực mình, hít sâu, nhưng trái tim vẫn đau đớn như bị thiêu cháy!
Buổi sáng, ngón trỏ thon dài quấn lấy tóc cậu…
Dưới ánh mắt động tình đó, anh vươn tay kéo tóc cậu…
Giữa lúc tình cảm mãnh liệt, tay anh lướt qua đầu cậu…
Rốt cuộc con mắt anh xuyên thấu qua cậu nhìn thấy ai!!!!!!!!!
Michelle khó chịu nhắm mắt lại, cậu không tiếp nhận nổi, không tiếp nhận nổi! Vậy cảm tình trân quý cậu cố gắng, cố gắng, liều mạng túm lấy, khổ cực đạt được lại tính là gì đây! Là nỗi hoài niệm của anh với mối tình đầu sao!!!
Đột nhiên đầu truyền đến cơn đau nhức! Trước mắt tối sầm, ý thức từ từ rời khỏi cậu…
|
Chương 32 Từ trước tới giờ chưa từng có khi nào lại mệt mỏi thế này, Michelle lặng lẽ ngẫm nghĩ, cho dù bị Shona chĩa nòng súng vào cậu cũng chỉ nghĩ chết thì chết mà thôi…
Cậu lạnh lùng nhìn trần nhà, thử hé miệng, đôi môi khô khốc nhức nhối, chỉ có thể phát ra một tiềng khàn khàn rất nhỏ.
“Muốn nước à” Bên tai vang lên giọng nói nhu hoà, tiếng nước chảy mê người vang lên ngay sau đó.
Giọng nói của anh, dịu dàng khiến người ta muốn khóc, Michelle lặng lẽ nghĩ, đôi mắt tại không thể chớp dù chỉ một cái. Đến tận khi Shona đưa nước tới bên miệng cậu, cậu vẫn còn đang lặng lẽ nhìn trần nhà.
Thời gian dường như từ từ quay chậm lại giữa hai người, đến khi dừng hẳn. Shona vẫn đang kiên trì cầm cốc nước, mái tóc đỏ như máu khẽ đong đưa trước mắt.
Hồi lâu, cuối cùng Michelle cũng chậm rãi lên tiếng: “Tôi… đã nói cho bọn họ.”
Shona nghi hoặc khẽ nghiêng đầu.
“Anh không nên cứu tôi ra, tôi đã nói hết với bọn họ, tôi giúp bọn họ làm bức chân dung phác hoạ, sau đó từ trong bốn bức ảnh chụp nhận diện anh.” Cậu vươn ngón trỏ điểm một cái giữa không trung, làm một động tác chỉ ra và xác nhận, ngón tay đong đưa khẽ run run khó có thể nhận thấy, dừng lại một lát, Michelle xoay người nhìn ra tấm cửa sổ sát đất, ánh nắng chói mắt khiến cậu nhắm mắt lại, không biết ánh nắng gay gắt như vậy có thể hoà tan được cậu ra không đây
Lông mi khẽ chớp, Shona lặng đi một lát, vươn tay hạ cốc xuống: “Uống ngụm nước đi.”
Chết tiệt… Michelle âm thầm mắng một câu, đột nhiên ngồi bật dậy! Đoạt lấy cái cốc nốc cạn sạch! “Con mịa nó anh có nghe thủng không đó! Tôi đã nói cho Anthony biết tướng mạo của anh, hiện tại ảnh chụp của anh có thể đã đăng lên mạng được treo với giá cao! Thậm chí có thể đã có một tổ chức nào đó phát lệnh truy nã rồi! Mịa nó, rốt cuộc anh có hiểu không đó!” Cậu túm áo Shona, kéo mạnh đến trước mặt, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lục của Shona.
“Tôi nói rồi tôi ghét em nói tục.” Shona khẽ nhíu mi, nhưng không giật tay cậu ra, mà mặc cậu.
Michelle nhìn chăm chăm rất lâu vào mắt Shona, khuôn mặt bình tĩnh, nhu hoà, thoải mái kia khiến người ta… muốn khóc…
“Tôi… thực sự đã nói với bọn họ.”
“Tôi đã biết.”
“…”
“Em ngủ tiếp nhé Tôi trông chừng.”
“Tại sao anh không giết tôi”
“Vì sao phải giết em”
“Ngay từ đầu anh nên diệt khẩu.”
“Tôi biết không phải do em tự nguyện.”
Michelle vung tay xuống, cúi đầu, cặp mắt nhìn chòng chọc vào cúc áo trước ngực Shona, “Tôi tự nguyện, tôi rất tự nhiên mà nói ra, bọn họ thậm chí còn chưa dùng súng dí vào đầu tôi…”
“Tôi thấy bọn họ dùng thuốc gây ảo giác.” Shona ngắt lời cậu. “Tôi thấy trong phòng rải rác thuốc gây ảo giác, cho dù là tôi trong tình huống đó cũng chỉ có thể phối hợp với bọn họ. Cho nên đây không phải lỗi của em.”
Shona xoa xoa tóc Michelle, ôm cậu vào lòng, “Nói cho tôi biết bọn họ còn làm gì với em nữa không”
“Không, cái gì họ cũng chưa từng làm.” Là lỗi của tôi… Michelle rúc đầu vào lòng Shona, cậu biết lúc đó chính cậu chủ động nói cho lão già về tướng mạo của Shona!
Cậu còn nhớ rõ cảm giác khi đó, sau khi kim tiêm cắm vào da thịt cậu, cậu sản sinh ra hận ý cường liệt!
Cậu hận Shona lợi dụng cậu!
Cậu hận anh thông qua cậu để thấy một người đàn ông khác!
Cậu hận anh mỗi lần xoa tóc cậu thì đều mang theo biểu tình nhu hoà đó!
Hận ý sâu sắc này khiến cậu mặc kệ tất cả muốn đưa Shona đến chỗ chết!!
Dưới ảnh hưởng của thuốc gây ảo giác, tiềm thức đè nén dưới đáy lòng dũng mãnh trào ra!
Nhưng cậu không có dụng khí nói ra miệng, có thể được quay về với cái ôm ấp của Shona khiến cậu không còn sức lực mở miệng…
Thế thân cũng được, chỉ cần cái ôm ấm áp của người này, thần thái ôn nhu của người này, nhiệt độ cơ thể của người này khiến người ta tĩnh tâm…
Shona khẽ hôn lên đỉnh đầu cậu, sau đó xuống mặt, nhẹ nhàng trấn an cậu, cho đến khi môi hai người chạm nhau! Shona bỗng nhiên đẩy Michelle ngã lên giường!
Nụ hôn điên cuồng nồng nhiệt khiến Michelle choáng váng! Câu theo bản năng đáp lại nhiệt tình của Shona, vòng tay ôm chặt lấy cổ Shona.
Trong mơ hồ Michelle cư nhiên cảm thấy Shona đang sợ, cậu chợt nghĩ, liệu có phải Michelle đang tìm kiếm một cảm giác an toàn trong nụ hôn nồng nhiệt này Cậu mê man muốn nhìn rõ đôi mắt Shona.
Lại bỗng nhiên giật mình! Cậu thấy tay Shona đang vuốt ve tóc cậu, từng sợi tóc đen lướt qua kẽ tay anh, đen đến mức khiến người ta nghẹt thở!
“Buông!!” Gần như dùng hết toàn bộ sức lực, Michelle đánh một quyền vào mặt Shona!
Hai người đều sửng sốt!
Tựa như thuỷ triều rút, dòng máu trong cơ thể chợt lạnh đi, Shona bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh từ đáy lòng, anh quay đầu, lẳng lặng nhìn Michelle.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì Bọn họ… đã làm gì với em”
Cái gì cũng chưa làm, tôi chỉ thấy trong mắt anh người mà anh muốn nhìn kia…
Người anh hôn, rốt cuộc là ai
Michelle mở miệng, nhưng không phát ra âm thanh, cậu, không hỏi ra miệng được…
“Cái gì cũng chưa xảy ra.” Sau khi nói những lời này, cậu không còn khí lực nữa, xoay người sang chỗ khác vùi cả người vào chăn, giọng nói trầm muộn xuyên qua cái gối truyền ra, “Tôi chỉ không muốn làm mà thôi.”
Đến gối đầu cũng toàn là khí tức của Shona, cậu cảm thấy nếu như bây giờ đối mặt với Shona, cậu nhất định sẽ khóc mất. Mịa nó! Cậu thật là uất ức mà.
Hồi lâu, Michelle mới mở miệng: “Rogers đâu Anh cũng cứu anh ta ra rồi chứ”
“Ân, anh ta rất bình an.”
“Để tôi ở một mình được không.”
“Có thể, nhưng Michelle em phải nói thật với tôi, em bị trói đi ba ngày này rốt cuộc đã xảy ra cái gì”
“Cái gì cũng chưa xảy ra.” Khẳng định mà quyết tuyệt.
Shona hơi điều chỉnh hô hấp của mình, “Ngày mai tôi phải xuất hành đi tham gia một buổi hoà đàm, tôi giúp em giải quyết triệt để vấn đề này, nhưng tôi cần em bình an ở đây chờ tôi trở về, được chứ”
Michelle ghé đầu vào gối, không nhúc nhích, “Tôi muốn về nhà.”
“Ở đây an toàn.”
“Vậy gọi Rogers đến đây.”
“Cái này thì được, ngủ đi.” Shona cúi đầu muốn hôn lên đỉnh đầu cậu, nhưng Michelle lại nghiêng người, nhanh chóng né tránh.
Cau mày, suy đoán mơ hồ khiến đáy lòng Shona cồn cào. Câu hỏi kia ở ngay bên miệng, thế nhưng không tài nào hỏi ra. Xoay người anh lặng lẽ đi ra ngoài.
|
Chương 33 “Ngài Zaks”
“Mang người đàn ông kia ra đây, bây giờ Michelle đang muốn có người ở bên.”
“Nhưng ngài cũng biết hắn là Anthony…”
“Không sao, cô đi đi.”
“Được.”
Shona ngồi phịch xuống chiếc sô pha đặt ở phòng khách, châm một điếu thuốc, rít một hơi thật sâu, mùi thuốc lá quen thuộc luồn qua xoang mũi, anh cảm thấy lí trí của mình hình như đã quay trở về.
Để tìm Michelle ba ngày nay anh không ngủ không nghỉ, mọi mệt mỏi vào giờ khắc này mới chính thức cuồn cuộn mà lên, lúc nhìn thấy chiếc dây cột tóc kia trái tim như ngừng đập hô hấp khó khăn khiến anh thiếu chút nữa lại rơi vào bóng ma hồi nhỏ!
Anh cúi đầu nhìn tay mình, lần này anh không mất đi. Anh dùng chính hai tay mình cứu cậu trở về…
Anh không bao giờ còn là thằng nhóc bất lực kia nữa.
Cơn ác mộng kia đã hoàn toàn rời khỏi anh.
Lớp vỏ cứng bao bọc trong lòng cuối cùng đã hoàn toàn bong ra từng mảng, một loại dũng khí chưa bao giờ có tràn ngập trong tim anh, khiến anh muốn bảo vệ, muốn che chở, muốn… yêu người kia sâu thêm.
Lần thứ hai cầm điếu thuốc, anh cảm thấy bên trong điếu thuốc có một vùi vị rất đặc biệt.
Khoảng năm phút sau, trợ lí đưa Rogers tới gian phòng, lại nhanh nhẹn tháo khăn bịt mắt cho hắn.
Đột nhiên thấy ánh sáng khiến hắn hơi nao núng một chút, theo phản xạ đưa tay lên che mắt, hắn quan sát qua gian phòng không lớn lắm này. Sau đó hắn nhìn thấy Shona ngồi trên sô pha.
“Mời ngồi.” Shona ra hiệu cho hắn ngồi xuống vị trí đối diện.
Rogers nghi hoặc nhìn cô trợ lí đứng phía sau, chần chừ ngồi xuống đối diện Shona: “Anh không phải là vệ sĩ của Michelle sao Là anh cứu chúng tôi”
“Là tôi cứu Michelle, nhưng không cứu anh.”
“Tôi biết tôi đây là được hưởng lây từ Michelle.” Rogers xấu hổ gãi gãi gáy.
“Anh không bị trói, cho nên tôi không tính là cứu anh. Anh chỉ có thể xem như là quay về báo cáo nhiệm vụ.” Shona cười khách sáo. Đôi mắt nhu hoà nheo lại, ánh sáng lạnh lẽo lơ đãng thoát ra qua cái chớp mắt của anh.
Sắc mặt Rogers từ từ trở nên trắng bệch, hắn ngồi cứng ngắc tại chỗ, bối rối nhìn sang trợ lí đứng phía sau mình. “Hai người đang đùa tôi sao”
“Chúng ta nói chuyện thẳng thắn một lát nhé.” Shona nghiêng người về phía trước. “Tôi biết đối mặt với lão già kia rất ít người có thể nói không. Cái này tôi có thể hiểu.”
Ánh mắt Rogers ảm đạm đi, có ý cam chịu, hắn không thể biện giải cho mình, trên con đường này, hắn chỉ có thể tiếp tục tiến lên phía trước không có chỗ quay đầu lại. “Anh chuẩn bị giết tôi à”
“Tôi có thể nói cho anh là tôi không hề chuẩn bị, nhưng tôi hi vọng sự kiện này là lần cuối cùng anh bán đứng Michelle. Anh có thể làm được không”
Rogers không lập tức trả lời, hai tay hắn nắm chặt nhau, khoé mắt nhìn thành sô pha. “Anh đã nói là nói chuyện thẳng thắn, như vậy tôi cũng nói thật, tôi không làm được. Bởi vì tôi sợ chết.”
“Hoặc là, sợ tổn thất tiền”
“Ha ha.” Rogers cười nhạt, “Tiền tôi nhận từ lão ta, chẳng qua là để lão an tâm, vì mình mà mua cái mạng. Số tiền đó tôi chưa từng động nấy đến một cắc.” Hắn quay đầu nhìn trợ lí phía sau: “Có thể cho tôi mượn bút giấy không”
Trợ lí đưa cho hắn.
Rogers nhanh nhẹn viết một hàng chữ số lên tờ giấy. “Đây chính là số tài khoản, đây là mật mã, còn lại cái gì cũng không cần, anh có thể tuỳ tiện dùng số tiền này.”
Shona không tiếp nhận mảnh giấy, “Nói như vậy nghĩa là anh chỉ sợ chết mà thôi”
“Đúng.” Rogers đặt mảnh giấy xuống, “Tôi còn có vợ và con, tôi không muốn để bọn họ phải cô độc…”
“Vậy anh có thể không cần sợ nữa rồi, anh sẽ nhanh chóng không còn cơ hội nói với lão ta từ 『Không』 nữa, hoặc là nói” Shona mỉm cười, “Lão không còn cơ hội nghe anh cự tuyệt lão nữa.”
Con ngươi Rogers co rút lại, không thể tin được nhìn anh, “Anh là muốn”
“Tôi muốn đi ra ngoài vài ngày, lúc trở về mới có thể bắt đầu giải quyết chuyện này, cho nên, tôi cần anh ở lại đây, ở bên Michelle, cùng cậu ấy bình an đợi tôi trở về.”
“Tại sao…” Rogers hoang mang nhìn thẳng Shona, tuy đây là một loại giam lỏng trá hình nhưng rõ ràng Shona có thể có lựa chọn khác, “Nếu anh đã biết rõ tôi… tại sao, tại sao anh không giết tôi Anh cũng không định cho Michelle biết Không vạch trần tôi”
“Tôi không nỡ.” Shona bất đắc dĩ nở nụ cười, “Tôi không muốn khiến cậu ấy cảm thấy nhân sinh quá thất bại, trong thế giới của cậu ấy, anh là người bạn rất quan trọng.”
Rogers ngồi đó thật lâu không thốt ra lời. Shona để hắn ở lại một mình.
Hắn ngồi đó tròn một đêm, đến tận khi thái dương mọc lên, hắn mới cảm thấy thân thể dần dần ấm áp hơn, thở phào nhẹ nhõm, hắn kiên định đẩy cửa phòng Michelle ra!
Thế nhưng đối mặt với hắn, lại là một người hoàn toàn xa lạ!
“Chúa ơi! Cậu điên rồi à!!” Rogers thét lên chạy đến trước mặt Michelle.
Mái tóc ngắn dùng xịt gôm rẽ ra chỉnh tề, sắc vàng sáng bóng gần như khiến người ta không thể mở mắt! Michelle cư nhiên nhuộm toàn bộ mái tóc đen của mình thành màu vàng!
“A, Rogers, cuối cùng anh cũng tới.” Michelle vui vẻ kéo kéo tóc mình, “Cảm thấy thế nào”
“Trời ạ, cậu như vậy sẽ huỷ hoại chính mình đó!! Cậu có biết tóc chính là hình tượng của cậu hay không a!!”
“Vậy lần này chẳng phải tôi có thể làm lại con người mới rồi sao” Michelle vẫn cười, nhưng Shona đang đứng ngoài cửa xa xa lại có thể thấy nụ cười của cậu không xuất phát từ đáy lòng.
“Ngài Zaks…”
“Sao vậy”
“Các anh đã 『làm』 chưa”
Shona quẫn bách, anh không biết trợ lí của mình phát hiện ra mối quan hệ của bọn họ từ lúc nào “Chưa, cậu ấy cự tuyệt.”
“Người bị bắt cóc tính cách nảy sinh ra mâu thuẫn cũng thay đổi hoàn toàn hình tượng của mình, tôi tin ngài nhất định biết những hành vi này mang theo ý nghĩa gì, đúng không”
Tay Shona ức chế không được mà siết chặt lại!
“Tôi biết, liên hệ với bác sĩ tâm lí giúp tôi nhé…”
Chết tiệt! Nội tâm Shona hung hăng mắng một câu, anh thật hi vọng mình bây giờ có thể luôn bên cạnh cậu!
“Bác sĩ tâm lí không thành vấn đề, nhưng buồi hoà đàm của ngài vốn sớm định ra là bắt đầu từ ba ngày trước, nếu ngài không nắm chắc vậy thì sợ rằng sẽ có phiền phức… nhà Leipold đã chuẩn bị xong máy bay cho ngài.”
“Tôi biết rồi, tôi xuất phát ngay đây.”
Tâm tình Shona rất phức tạp, lần đầu tiên anh muốn lí giải nội tâm một người, hi vọng người này có thể giao cả trái tim cho anh, để giữa bọn họ không còn chút xíu khoảng cách nào. Muốn biết rõ từng ý nghĩ, tâm tư trong đầu cậu…
Đáng tiếc tất cả điều này đều phải thành lập trên cơ sở bọn họ có thể sống sót.
Hai tiếng sau, Shona ngồi trên may bay tiến đến Thái Bình Dương.
|
Chương 34 Khi Shona đặt chân lên bãi cát ở đảo Pearl*, anh có một loại cảm giác an tâm lạ thường, như cuộc hành trình lâu ngày trên sa mạc, đến khi đã mệt lử lại đột nhiên nhìn thấy ốc đảo vậy.
Tiếng máy bay ầm ỹ vang dội mang theo trận gió mạnh, anh kéo cổ áo, nhanh chóng băng qua sân bay, tiến vào toà nhà bên cạnh.
Còn chưa kịp cảm thụ mùi hương thơm ngát trong phòng, một ly sâm banh đã lập tức được đưa tới trước mắt, phía sau người bồi bàn, là một bóng dáng quen thuộc chợt xuất hiện, “Đã lâu không gặp, bạn cũ.”
Silver đeo trên mặt một nụ cười xán lạn, sáng ngời như mặt trời trên đảo.
Shona nhịn không được khẽ nhếch khoé miệng, một tay tiếp nhận ly rượu, một tay đặt lên vai Silver: “Quả thật đã lâu không gặp.”
Hai người bạn cũ bèn nhìn nhau cười, xa cách do nhiều năm không gặp thoáng cái biết sạch, mặc dù đã rời khỏi LSA rất lâu rồi, nhưng Shona vẫn mang một cảm tình nhất định với nó. Mà cuộc hoà đàm lần này không chỉ liên quan đến LSA và Anthony, còn có quan hệ rất nhiều đến sống chết của anh và Michelle.
“Đàm phán không phải thế mạnh của tôi, tôi chỉ phụ trách làm chứng cho cậu.”
“Đương nhiên, cậu không cần làm gì, chỉ cần nói rõ quan hệ giữa Michelle và Anthony ra cho những người Itali này là được rồi, sau đó.” Silver ha ha cười rồi nhấp một ngụm rượu, “Đợi đến lễ Giáng Sinh, tôi sẽ để cậu nhìn thấy một New York hoàn toàn mới.”
“Về Michelle” Shona buông cánh tay khoát lên vai Silver, nghiêm túc nhìn hắn, “Bọn họ không thể đụng vào cậu ấy, đây là điểm mấu chốt của tôi.”
“Thú vị.” Silver có chút chột dạ tránh né ánh mắt của Shona, “Cậu quả là rất quan tâm đến cậu ta, tất cả mọi người đang truyền nhau là hai người đang ở cùng nhau, xem ra đúng là sự thật”
Shona khẽ nhướn mi, từ chối cho ý kiến.
“Tất nhiên rồi, cậu mở miệng, sao tôi có thể không dốc hết khả năng chứ.” Silver lộ ra một nụ cười xán lạn, nếu như Shona biết chuyện hắn hẹn Michelle… hắn thầm phát ra tiếng khóc thét dưới đáy lòng.
Bởi vì đi cứu Michelle, Shona là người cuối cùng có mặt, lúc này buổi hoà đàm đã bị đẩy lùi ra sau cách ngày mở đầu định từ trước năm ngày, cho nên không có bất cứ thời gian nghỉ ngơi nào, Shona trực tiếp từ sân bay chạy thẳng đến đây.
Khi cánh cửa nặng nề trong phòng họp đóng lại, anh mới ý thức được mình đang tham gia vào một thời khắc mang tính lịch sử.
Một năm nay, hòn đảo nhỏ có cái tên Pearl nằm giữa Thái Bình Dương với phong cảnh đẹp như tranh này, chính là hạt nhân của giới Mafia Bắc Mỹ. Gia tốc Acheson Richmond lâu đời ở New York cùng với gia tộc Janelle cũng có lực lượng hạt nhân mafia với bề dày lịch sử đã đạt thành hiệp nghị hoà giải. Sự hình thành của liên minh lần này đã hoàn toàn phá vỡ kết cấu ban đầu của hắc đạo thế giới. LSA chính thức tuyên bố không tham gia bất kì ám sát nào liên quan đến liên minh lần này.
Cũng là liên minh lần này, đã kết thúc địa vị thống trị của gia tộc Felsted kéo dài bảy năm ở New York.
Về sau thời khắc này được xưng tụng là thời khắc ra đời kết cấu hắc đạo mới — buổi hoà đàm Pearl.
Sau khi buổi hoà đàm kết thúc mọi người bắt đầu chuẩn bị rời đi, nghỉ lại trên đảo một đêm, đây là thói quen từ lâu của Shona. Vào thời kì tẩy bài này, sự rút lui của LSA khiến Shona trở thành nhân vật chạm tay có thể bỏng nhất trong giới hắc đạo, nhưng ngoại trừ tính mệnh của tên cáo già Anthony kia, anh không còn bất kì hứng thú gì với những cuộc làm ăn khác. Cho nên sau khi hội nghị kết thúc, anh không nán lại thêm chút nào trong đó, trực tiếp lái ô tô đến một nơi khác trên đảo Pearl, đợi đến lúc rời đi.
Gọi điện thoại cho trợ lí: quả nhiên không ngoài dự kiến của anh, những người tham gia buổi hoà đàm còn chưa rời đi hết, việc làm ăn cũng đã tìm tới cửa. Sau khi dặn trợ lí tạm thời không tiếp nhận bất cứ công việc gì, anh cẩn thận hỏi tình huống của Michelle, nhận được ba từ hồi âm:
Say như chết.
Bãi cát xinh đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông, nhìn mây, nghe tiếng sóng biển, sự thanh bình này vốn cực kì phù hợp với Shona, nhưng buồn bực dưới đáy lòng như dòng suối cuồn cuộn, khiến anh khó mà bình tĩnh nổi! Anh không ngừng nghĩ đến những hành vi của Michelle, ngoại trừ mời một vị bác sĩ tâm lí đến anh cũng không còn nghĩ ra cách giải quyết nào khác, cảm giác áp lực này cứ tắc tại cổ họng anh!
Kéo thấp vành mũ, hít thở sâu, cảm giác buồn bực xa lạ này, Shona có cảm giác anh sắp không nhận ra nổi bản thân mình nữa.
Trên bờ cát bên cạnh truyền đến tiếng bước chân sàn sạt, một người ngồi xuống cạnh anh, một gương mặt tuấn mỹ như cười như không liếc nhìn anh, “Tâm tình không tốt”
Shona nhìn lướt qua gã, người đàn ông này là nhân vật chính trong buồi hoà đàm lần này, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, gã sẽ nhanh chóng thay thế vị trí Anthony ngồi lên chiếc ghế đệ nhất New York. Người này hẳn là người có khả năng mua tính mệnh Anthony nhất. Shona gật đầu, cuối cùng cũng đáp lại gã.
“Người tên Michelle kia…” Cái tên này thoáng cái đề cao phản ứng của Shona, biểu tình thả lỏng bắt đầu trở nên nghiêm túc, đôi mắt dưới cặp kính lặng yên quan sát đối phương.
Khoé miệng đối phương khẽ nhếch lên, dường như vì có thể khiến cho anh chú ý mà đắc ý, “Tôi từng gặp mặt cậu ấy một lần.”
“Vậy à Tôi chưa nghe cậu ấy nói qua.” Chân mày Shona cau lại, điều này quá bất thường rồi. “Cậu ấy không muốn bị kéo vào việc này.”
“Hai người, là người yêu đúng không” Tuy ngữ điệu là suy đoán, nhưng có thể nghe ra là suy đoán đã mười phần chắc chín. Nụ cười trong đôi mắt xanh biếc tràn ngập thiện ý.
Ba giây sau, Shona nhận định người này hẳn là không có địch ý, vẻ mặt của anh cũng hài hoà hơn, anh ừm một tiếng, nghĩ nghĩ một chút, nói: “Anh muốn đối phó với lão già Anthony kia, tôi có thể giúp anh.”
Mắt đối phương sáng ngời lên rõ ràng, “Anh không thích lão gia hoả kia”
Quan hệ quá phức tạp, Shona trực tiếp kiếm một lí do đơn giản làm sáng tỏ vấn đề, “Ừm, lần trước lão bắt Michelle đi.”
“Đây chính là nguyên nhân khiến tâm tình anh không tốt”
Những lời này lần thứ hai dẫn ra tâm tình phiền muộn của anh, ánh mắt cùng bắt đầu lạnh đi. “Không phải, người tôi đã cứu về rồi. Nhưng tôi không biết trong mấy ngày cậu ấy bị bắt này đã xảy ra chuyện gì.”
Hai người trầm lặng, hoàn cảnh mọi người giống nhau, cảnh vật cũng quen thuộc như thế, bắt cóc không phải là kết quả kinh khủng nhất, mà thường thường là quá trình trong đó. Một lát sau, người kia cẩn thận phỏng đoán: “Anh đang hoài nghi… cậu ấy bị tiêm chất có hại vào người Nếu là vậy tôi có thể giúp anh…”
“Không phải.” Điểm ấy Shona khẳng định, đây vốn là vấn đề anh lo lắng đầu tiên, cho nên đã sớm tiến hành xác nhận, anh ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, gã thân ở hạt nhân hắc đạo, đối với loại tình huống này hẳn gặp qua rất nhiều, biết đâu quả thực có thể giúp anh. Anh do dự một lát: “Là xâm phạm ***.”
Khả năng nhận được trợ giúp khiến Shona mơ hồ sinh ra cảm giác tín nhiệm và thiện cảm với gã, “Sau khi cậu ấy trở về, không muốn làm với tôi nữa. Cậu ấy không nói lí do cho tôi. Cái gì cũng không nói, tôi không biết cậu ấy bị làm sao. Tôi sợ trong lúc bị bắt đã gặp phải chuyện gì. Cậu ấy cái gì cũng không chịu nói, thậm chí đến nói chuyện với tôi cậu ấy cũng không màng. Tôi không biết đến lúc nào cậu ấy mới có thể hồi phục. Cậu ấy cắt tóc, lại còn nhuộm thành màu vàng. Người đại diện của cậu ấy nói cậu ấy như vậy sẽ huỷ hoại tương lai của mình.” Anh miêu tả đại khái lại hành vi của Michelle sau khi trở về.
Lúc đầu đối phương còn kiên trì lắng nghe, sau khi nghe thấy cắt tóc đột nhiên nhướn mày! Một vài hình ảnh hài hước chợt loé qua trước mắt, “Cậu ta có nói đến chuyện cậu ta và Silver đã gặp nhau không”
Michelle và Silver Shona nhíu mày, người đàn ông này cũng nói từng gặp Michelle anh còn tưởng rằng do thân phận minh tinh của cậu, nhưng anh biết trong thế giới của Silver, không tồn tại cái gọi là minh tinh, vậy càng khiến anh cảm thấy kì quái. “Chưa, bọn họ từng gặp nhau ư”
“Ha ha ha” Đối phương cười to, hiển nhiên đã sớm đoán ra được đáp án. Nhưng gã cũng không trực tiếp nói thẳng ra cho Shona biết, mà đặt câu phản vấn: “Silver là mối tình đầu của anh à”
“Cái gì!” Shona cau mày, nhưng lại nhanh chóng giãn ra. “Đó chẳng qua chỉ là một câu nói đùa. Lẽ nào lúc Silver gặp cậu ấy đã nói như thế” Trong đầu nhanh chóng đảo quanh một lát, biểu hiện khác thường sau khi trở về, không chỉ bài xích tình ái, dường như còn bài xích cả anh! Shona có chút không thể tin nỗi những suy đoán trong đầu mình!
“Ý anh là cậu ấy chỉ đang ghen Cái này cũng quá khoa trương rồi!”
Đối phương giơ một ngón tay lắc lắc, “Anh đừng quên, cậu ấy và Silver đều là tóc đen và mắt đen!”
Shona sửng sốt, hoá ra đây là nguyên nhân khiến Michelle cắt và nhuộm tóc! Đáp án trong đầu cũng càng rõ ràng hơn. Ngay từ đầu anh đã lầm rồi, nếu như là Anthony, lão không nhất định có thể ngay từ đầu đã phát hiện ra máy theo dõi được giấu trong dây cột tóc của Michelle! Anh vẫn tưởng lão gia hoả kia cướp mất Michelle, thế nhưng xem ở hiệu suất và thủ pháp này, lúc đó Michelle hẳn là bị người của Silver mang đi, mà lão gia hoả kia chỉ là nhân cơ hội ở nửa đường cuỗm mất Michelle!
Tâm tình kì diệu bình phục lại…
Shona thả lỏng thân thể, thở phào, cảm giác mình cuối cùng cũng bình thường rồi, bãi cát mềm mại, cuối cùng cũng bắt đầu cảm nhận được cảnh sắc trên hòn đảo này thực sự rất đẹp.
Đối phương còn chưa có ý rời đi, nhưng hình như đang lâm vào trầm tư, đột nhiên, Shona phát hiện sắc mặt gã bất ổn, nhỏ giọng hỏi mình: “Anh cứu cậu ấy khỏi tay Anthony từ lúc nào”
“Sáu ngày trước. Cho nên tôi mới đến muộn năm ngày.”
Sắc mặt đối phương quả nhiên thay đổi, vẻ vui cười vừa rồi chợt thu hồi lại, gã nhảy dựng lên: “Cùng tôi quay về New York, ngay bây giờ! Anh đã nhận lời giúp tôi giết chết Anthony.”
Shona gật đầu, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Chuyện của Anthony tuy khó giải quyết nhưng không trắc trở, mà anh càng muốn từ trên người người này làm cho rõ ràng, đến tột cùng Michelle có mối liên hệ gì với Silver!
|