Tình Yêu Cuồng Nhiệt Sau Khi Kết Hôn
|
|
40
Cuối cùng thì tình cảm giấu giếm mười năm của Giang thiếu gia cũng được đưa ra ngoài ánh sáng, nhưng mà sáng hôm sau vợ đã kéo hành lý ra ngoài đóng phim mất rồi.
Vẻ mặt Giang thiếu gia âm trầm, bắt đầu hối hận việc cho Thẩm Thư Kiệt đi làm diễn viên.
Giang thiếu gia tự mình khó chịu hai ngày thì hẹn Lý Minh ra ngoài uống trà.
“Tôi hy vọng sau này cậu đừng có tài lanh mà ép vợ tôi đi công tác.”
Lý tổng ra vẻ vô tội: “Tôi không có ép Tiểu Thẩm làm việc.”
“Vậy vì sao gần đây em ấy lại bận như vậy hả?”
“Công việc đều do cậu ấy nhận, sao tôi biết được?”
“Ngay cả nghệ sĩ trong công ty mình mà còn không biết, còn kinh doanh làm gì nữa?”
Lý tổng ra vẻ xem thường: “Công ty tôi có hơn trăm nghệ sĩ lớn nhỏ, chẳng lẽ tôi phải để ý hết sao?”
“Vợ của tôi giống bọn họ sao?”
“…”
Thẩm Thư Kiệt quay xong bộ phim của Tôn Đạo cũng không về nhà mà đi tham gia một chương trình phỏng vấn.
Sau khi quay xong, Thẩm Thư Kiệt nhìn đồng hồ rồi đến công ty đón Giang Hạo Phong tan làm. Cậu muốn cho Giang Hạo Phong bất ngờ nhưng thang máy vừa mở ra thì đã thấy Giang thiếu gia cầm áo khoác đứng bên ngoài, Thẩm Thư Kiệt hỏi anh: “Anh muốn đi đâu?”
Giang thiếu gia thấy cậu đến thì có chút kinh ngạc, anh cau mày bình tĩnh đi vào thang máy: “Anh xuống lầu lấy văn kiện, em vào văn phòng chờ anh trước đi.”
Thẩm Thư Kiệt kéo hành lý đi ra, Giang thiếu gia đóng cửa thang máy, tiện tay bấm tầng trệt, chờ thang máy đi xuống dưới lại bấm đi lên.
Khi Thẩm Thư Kiệt vào văn phòng thì thư ký đang dọn dẹp văn kiện trên bàn làm việc, Thẩm Thư Kiệt chào hỏi với cô, thư ký ngạc nhiên nhìn cậu: “Sao Thẩm tiên sinh lại đến đây? Giang tổng vừa mới tan làm rồi.”
Giang tổng đã tan làm chưng ra vẻ mặt khó coi đẩy cửa đi vào, lạnh lùng nói với thư ký: “Cô đi ra ngoài đi.”
Thẩm Thư Kiệt nhịn cười chờ thư ký ra ngoài mới nhào vào lòng Giang Hạo Phong ôm anh cười ha ha: “Đồ lừa đảo!”
Vẻ mặt Giang Hạo Phong vẫn khó coi như trước: “Sao lại đến đây?”
“Muốn cho anh bất ngờ.”
Giang Hạo Phong lạnh lùng lên tiếng: “Về nhà.”
Buổi phỏng vấn của Thẩm Thư Kiệt được phát sóng vào chiều thứ năm, hôm đó cậu còn cố ý điện kêu Giang Hạo Phong nhớ xem đúng giờ.
Giang Hạo Phong nhìn đồng hồ rồi mở TV trong văn phòng, chương trình phỏng vấn này cũng có chút danh tiếng, tuy rằng thời gian không được phát sống vào cuối tuần nhưng danh tiếng vẫn luôn tốt.
MC rất có kinh nghiệm, cô ấy bắt tay với Thẩm Thư Kiệt rồi mời cậu ngồi: “Hoan nghênh Thư Kiệt đã đến đây.”
“Cám ơn chị.”
MC bắt đầu nói chuyện phiếm với cậu: “Thật ra tôi và Thư Kiệt đã quen biết nhau rất lâu, hình như khi đó em mới vừa vào giới giải trí.”
Thẩm Thư Kiệt cười tít mắt: “Đúng vậy, lúc ấy phải cám ơn chị Nguỵ đã chăm sóc cho em.”
“Nhân duyên của Thư Kiệt rất tốt, thật ra năm nào chị cũng chú ý đến hướng đi của em, bây giờ em ngày càng nổi tiếng rồi, lát nữa nhớ ký tên cho chị đó, nếu không sau này muốn xin chữ ký cũng khó.”
Thẩm Thư Kiệt cười: “Sao chị Nguỵ lại nói như vậy, em còn phải cám ơn mọi người đã ủng hộ.”
“Ha ha, chị biết em không phải xuất thân từ diễn viên, vậy vì sao lúc trước em lại theo đuổi nghề này?”
Thẩm Thư Kiệt suy nghĩ, đột nhiên trả lời: “Bởi vì người yêu của em.”
“Cái gì?” MC có chút kinh ngạc, cô lập tức nhìn kịch bản, hình như hướng đi không đúng.
“Là người yêu của em, giới thiệu công việc này cho em.”
“Trời, Thư Kiệt, tin tức này có thể phát ra không?”
Thẩm Thư Kiệt cười gật đầu: “Không sao, thật ra em đến tham gia chương trình này là vì muốn nói cho mọi người biết, em kết hôn, có lẽ sau này sẽ nghỉ một khoảng thời gian.”
“Chuyện này…” MC sững sờ một lát rồi cười: “Vậy có thể chia sẻ cho mọi người biết em và người ấy quen nhau thế nào không?”
“Ừm, lúc trước em đến nhà anh ấy (cô ấy) làm bánh ngọt, sau đó em đụng vào người anh ấy (cô ấy).”
“Trời ơi, tình huống hai người gặp nhau thật là… Lãng mạn.”
“Ha ha, không lãng mạn chút nào, lúc đó vẻ mặt anh ấy (cô ấy) lạnh như băng làm em giật cả mình.”
“A, là một vị băng sơn mỹ nhân sao?”
Thẩm Thư Kiệt tạm dừng vài giây: “Không, đó là nam.”
“Trời ơi… Em… Có thể nói quá trình hai người yêu nhau không?”
Thẩm Thư Kiệt nháy mắt với máy quay: “Người này có chút không được tự nhiên, ngoài miệng thì không nói gì nhưng trong lòng lại có rất nhiều suy nghĩ kỳ lạ, cho đến giờ anh ấy cũng chưa nói cho em biết là khi nào thì yêu em, nhưng mà em đoán, anh ấy vừa nhìn thấy em thì đã yêu rồi.”
“Em yêu anh ấy trễ hơn, bọn em quen biết nhau năm mười tám tuổi, hai mươi tuổi thì em gả cho anh ấy, dùng năm năm để thích anh ấy, và yêu anh ấy từng giây.”
“Em đến với chương trình này là muốn nói cho fan biết, có lẽ em phải nghỉ ngơi rồi, em phải ở chung với người yêu, vì anh ấy mà làm bánh ngọt anh ấy thích, còn có thể ra ngoài chơi với nhau.”
“Ngày trở lại chưa biết được, mọi người không cần chờ em.”
Thư ký nhìn thấy Giang thiếu gia chạy khỏi văn phòng thì sững sờ, Thẩm Thư Kiệt tính toán thời gian anh về nhà, cậu bưng bánh ngọt đứng ở bàn ăn chờ anh, nhịp thở của Giang Hạo Phong có chút hỗn loạn, Thẩm Thư Kiệt nghiêng đầu cười với anh: “Gấp như vậy làm gì?”
Giang thiếu gia hít thở sâu, hỏi cậu: “Có ý gì?”
“Bánh ngọt mà anh thích đây, có muốn ăn thử không?” Nói xong còn giúp anh cởi áo khoác đặt lên thành ghế.
Giang thiếu gia nhìn bánh ngọt tinh xảo trên bàn, cầm thìa ăn một ngụm, bơ mềm mại vào miệng liền tan chảy, ngoại trừ ngọt ngào thì đầu lưỡi còn cảm nhận thấy một thứ gì đó.
Giang thiếu gia cảm thấy thứ trong miệng có hình tròn, anh khiếp sợ ngẩng đầu, Thẩm Thư Kiệt ngồi bên cạnh anh, lấy một cái hộp tinh xảo ra rồi cười nói: “Hợp đồng của chúng ta đã tới kỳ hạn rồi.”
“Tiếp theo em muốn ký hợp đồng bằng miệng với anh, thời hạn hôn nhân là cả đời, được không?”
Vừa dứt lời đã bị Giang Hạo Phong ôm vào lòng, giữa những đợt môi lưỡi dây dưa, Thẩm Thư Kiệt nghe thấy giọng nói trầm thấp ôn nhu của người nọ: “Được, lần này là ước hẹn cả đời.”
HOÀN
|
41: Ngoại truyện 1
Thư ký đưa văn kiện vào trong tay Giang Hạo Phong, sau khi ra ngoài liền cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Lại vào cửa báo cáo công việc, Giang thiếu gia lại một lần nữa chủ động đưa tay nhận văn kiện, lúc này thư ký mới bừng tỉnh phát hiện vấn đề lớn, lúc trước đều là cô đặt văn kiện lên bàn, khi nào Giang thiếu gia rãnh mới xem. Nhưng mà hôm nay, Giang tổng đã chủ động nhận lấy lần thứ ba rồi.
Chuyện này rất bất thường.
Giang thiếu gia lật vài tờ báo cáo công tác, thấy thư ký còn chưa đi thì ngẩng đầu hỏi: “Còn có việc?”
Thư ký vội vàng lắc đầu: “Không có, nhưng mà cảm thấy chiếc nhẫn trên tay Giang tổng rất đẹp.”
Cố gắng cả ngày của Giang thiếu gia đã không uổng phí, anh nhìn thư ký bằng ánh mắt khen ngợi: “Ừ.”
“Là Thẩm tiên sinh tặng sao?”
“Ừ.”
“Ánh mắt của Thẩm tiên sinh thật tốt.”
“Bình thường.”
Làm xong công việc trong tay, Giang thiếu gia đeo vẻ mặt nghiêm túc ngồi nhìn chiếc nhẫn một lúc lâu rồi mới cầm áo khoác về nhà.
Thẩm Thư Kiệt đã lui giới nhưng độ nóng vẫn còn chưa giảm, việc cậu thổ lộ trong chương trình phỏng vấn, nhìn khắp giới giải trí cũng không tìm thấy người thứ hai, chẳng những độ nổi tiếng không giảm mà còn kéo theo không ít fan.
Giang thiếu gia nhìn xem toàn bộ quá trình, cảm thấy tình địch của mình lại tăng thêm. Gần đây anh không bận lắm, buổi tối sẽ ngồi trong phòng làm việc một lát rồi cầm báo trở lại phòng ngủ, kết quả phòng ngủ lại không có ai.
Giang thiếu gia nhíu mày tìm một vòng, vừa định xuống lầu thì thấy Thẩm Thư Kiệt ôm chồng sách đi vào, thấy anh về phòng sớm như vậy thì có chút kinh ngạc: “Bận xong rồi?”
Giang Hạo Phong gật đầu, quan sát tiêu đồ cuốn sách kia: Trang hoàng?
Thẩm Thư Kiệt không đợi anh hỏi mà đã chủ động giải thích: “Em chuẩn bị khai trương tiệm bánh ngọt, anh cảm thấy thế nào?”
Giang thiếu gia đáp ngay: “Có thể.”
“Hôm nay em mới ra ngoài mua vài cuốn sách về trang hoàng, anh muốn xem chung không?”
Giang Hạo Phong quyết đoán từ chối: “Không xem.” Nói xong liền cầm báo ngồi xuống sô pha. Thẩm Thư Kiệt cũng không ép anh, cậu ngồi trên tấm thảm trải trước sô pha.
Trong khoảng thời gian ngắn, không ai nói chuyện, trong phòng chỉ còn lại tiếng lật trang sách và tiếng lẩm nhẩm, Thẩm Thư Kiệt nghiêm túc đọc sách, Giang thiếu gia cũng nghiêm túc đọc sách.
Giang thiếu gia lén lút nhìn trang sách mà Thẩm Thư Kiệt đang đọc: Chọn lộn sách rồi đồ ngốc, em mở cửa tiệm bánh ngọt, còn phong cách trang hoàng này rất cứng ngắc, là cửa tiệm bánh ngọt đó bảo bối, chứ không phải văn phòng làm việc đâu. Ừ, phong cách này không tệ, nhưng mà đó là quán cà phê mà.
Giang thiếu gia dùng báo nguỵ trang rất lâu nhưng không nghe thấy Thẩm Thư Kiệt hỏi ý kiến mình, trong lòng anh có hơi sốt ruột, vừa định chế tạo ra ít âm thanh để cậu chú ý đến mình thì Thẩm Thư Kiệt đã ngẩng đầu, cười tủm tỉm hỏi: “Anh nhìn lén em làm gì?”
Giang thiếu gia bị cậu bắt thóp, tạm dừng vài giây rồi nghiêm túc hỏi lại: “Anh không thể cúi đầu sao?”
Thẩm Thư Kiệt cười tít mắt, tiếp tục lật sách của mình: “Anh cảm thấy cách trang hoàng này có được không?”
Giang thiếu gia trả lời vô cùng lạnh lùng: “Tuỳ em.”
“Hình như cuốn sách em mua không có trang hoàng cửa hàng bánh ngọt thì phải.”
Giờ em mới phát hiện hả?
“Nhưng mà em không có kinh nghiệm, vẫn nên xem nhiều một chút vậy.”
Vậy thì tìm người hỏi đi.
“Giang Hạo Phong, anh cảm thấy cái quán cà phê vừa rồi em xem thế nào?”
Giang thiếu gia nhìn lén rất lâu, cuối cùng cũng đợi được câu hỏi của cậu: “Màu sắc quá tối.” Mới vừa nói xong liền thấy Thẩm Thư Kiệt cười xấu xa ngẩng đầu nhìn mình: “Chẳng phải anh nói mình không có nhìn lén sao?”
Giang thiếu gia nguỵ trang nửa ngày, cuối cùng cũng thất bại, anh nhíu mày bắt đầu nghiêm túc đọc báo, vài giây sau liền cảm thấy có người nhẹ nhàng hôn lên trán mình, người đó vừa cười vừa nói vào tai anh: “Anh xem lâu như vậy rồi, không thể cho em chút ý kiến sao?”
Giang thiếu gia tự hỏi một lát rồi bình tĩnh nói: “Trang hoàng thành thứ em thích là được, không cần tham khảo người khác.”
Thẩm Thư Kiệt suy nghĩ, có chút khó xử: “Vậy chẳng phải trong tiệm sẽ treo đầy ảnh chụp của anh sao? Em cũng không muốn lắm đâu.”
Vài giây sau Giang thiếu gia mới hiểu được ý của cậu, anh lập tức quay đầu sang hướng khác, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như trước, thế nhưng trái tim lại không ngừng rộn nhịp.
|
42: Ngoại truyện 2 – Fan của nhau và chụp ảnh chung
Gần đây Thẩm Thư Kiệt vì bận rộn chọn vị trí cho cửa hàng mà thời gian về nhà trễ hơn.
Giang thiếu gia xử lý công việc xong, rãnh rỗi không có gì làm nên lên Weibo của Thẩm Thư Kiệt xem thử, tuy cậu đã lui giới nhưng sức hút vẫn không giảm, không lên thì tốt, vừa lên liền phát hiện di động đứng vài giây, sau đó có hơn trăm cái @ và bình luận bắn tới.
Anh tiện tay bấm mở một cái @ ra xem, cảm thấy mấy năm nay mình đã chọc giận không ít người.
Trại tập trung Antifan: Nói nghe nè fan não tàn của Thẩm Thư Kiệt, tuy rằng chương trình thực tế và sự thẳng thắng ở tiết mục phỏng vấn làm mọi người thích Thẩm Thư Kiệt nhiều hơn, nhưng cũng ngăn cản được sự thật là Thẩm Thư Kiệt đã lui giới, nếu idol đã lui giới thì fan não tàn không nên xoát độ tồn tại cho idol của mình mọi lúc mọi nơi được không?
@Nhìn-trộm-vợ-của-người-ta-thật-là-đáng-ghét.
Có thể sẽ có người không biết antifan này là ai, hôm nay tôi sẽ phổ cập kiến thức cho mọi người.
Lời nói đầu tiên xin giới thiệu tôi là fan CP tình bạn – Hồ Sơn và Thẩm Thư Kiệt, tình bạn của hai người bọn họ thật sự là rõ như ban ngày, nhưng chỉ cần trên Weibo của Hồ Sơn xuất hiện ảnh chụp chung với Thẩm Thư Kiệt là não tàn này sẽ đến để chê bai, không chỉ Hồ Sơn, tôi đã đào lịch sử bình luận của cô ta rồi, ID này đã bắt đầu đăng ký từ mấy năm trước, chỉ cần là người hợp tác với Thẩm Thư Kiệt thì đều bị cô ta anti vài lần, ba năm rồi, tình cảm mà cô ta dành cho Thẩm Thư Kiệt cũng thật là sâu đậm, nhưng mà tôi nghe nói cô ta không chỉ quậy phá dưới Weibo của người khác mà còn chửi nhau với fan của Thẩm Thư Kiệt, loại não tàn này thật sự xem Thẩm Thư Kiệt là vật sở hữu của mình sao? Nói thật tôi cũng là fan của Từ Địch, lúc trước cô ta khiêu khích thế nào tôi cũng mặc kệ, bây giờ lại dám chọc đến Từ Địch nhà chúng tôi, từ trước đến nay bọn tôi cũng không phải là người hiền lành, lần đầu lần hai chúng tôi có thể xem như cô ta não tàn, nhưng idol đã lui giới mà fan não tàn còn dám đến bình luận ra oai dưới Weibo của người khác nữa hay sao?!
Từ Địch đăng bài chúc tết cũng bị cô ta khinh thường rồi chửi bới về nhan sắc?? Tuyệt đối không thể nhịn!
Tôi có đính kèm ảnh chụp màn hình cô ta anti nhiều năm, nhà ai có thù oán thì hãy cùng nhau chung tay để cô ta lui giới cùng với idol của mình đi, giới fan của chúng ta sẽ trở nên yên bình!
“Chủ PO thật là uy vũ thật là khí phách, Ái Đậu của tôi đã từng hợp tác với Thẩm Thư Kiệt, vì vậy đám fan bọn tôi vẫn luôn không muốn gặp lại Thẩm Thư Kiệt.”
“Ha ha, tôi cũng khắc sâu ấn tượng với ID này, lúc trước Ái Đậu và Thẩm Thư Kiệt quay chung bộ phim đầu tiên, kết quả cô ta còn ở dưới Weibo của Ái Đậu uống dấm chua rất lâu.”
“Ôm Thư Thư đã lui giới chạy đi, nhà chúng tôi chưa bao giờ thu nhận loại fan này.”
“Tôi biết người này, nhưng mà cô ta cũng nói đúng mà, fan của Từ Địch không biết chữ ‘Đẹp trai’ viết như thế nào sao?”
“Lầu trên không biết cái gọi là xấu đến nỗi đẹp trai luôn sao? Ha ha ha ha, fan này nói hết lòng tôi rồi.”
“Hai antifan lầu trên cút đi, đã bấm báo cáo.”
“Cuối cùng cũng có người nói lên lòng tôi, người này, ngay cả Trần Dật mà còn có thể anti, tôi cảm thấy ngoại trừ Thẩm Thư Kiệt thì ai trong mắt cô ta cũng là rác rưởi.”
“Nhưng mà Thẩm Thư Kiệt đã tuyên bố mình là gay và kết hôn rồi mà, chẳng lẽ cô ta còn có thể kiên trì đến trình độ này sao?”
“Tôi cảm thấy có lẽ là cô ta ảo tưởng đến điên rồi.”
Giang thiếu gia không xem nội dung bình luận nữa mà mở thông báo 99+ của hộp thư, đa số đều chửi rất khó nghe, anh chọn lựa mấy cái có vẻ ôn hoà để trả lời.
Thẩm Thư Kiệt đã chọn được mấy vị trí cửa hàng thích hợp, cậu định ngày mai sẽ dẫn Giang Hạo Phong đi xem, lúc lên lầu thì thấy Giang thiếu gia không có trong phòng, cậu nhìn đồng hồ, có lẽ là anh chưa làm xong công việc nên rửa mặt rồi pha một tách trà đem đến phòng làm việc của anh, cửa phòng khép hờ, Thẩm Thư Kiệt nhìn thoáng qua thì phát hiện Giang thiếu gia đang đưa lưng về phía cửa, hai mắt Thẩm Thư Kiệt xoay vòng, cậu quyết định sẽ hù doạ Giang thiếu gia.
Giang thiếu gia đang đắm chìm trong màn cãi vã với fan của mọi người, hoàn toàn không biết người ngoài cửa đã đi tới sau lưng mình.
“Mở to mắt chó ra mà nhìn đi, Thẩm Thư Kiệt là gay, dù mày có thích Thẩm Thư Kiệt thì Thẩm Thư Kiệt cũng sẽ không thích mày.”
Nhìn-trộm-vợ-của-người-ta-thật-là-đáng-ghét: Cô là fan của ai? Từ Địch?
“Mày quản được tao sao?”
Nhìn-trộm-vợ-của-người-ta-thật-là-đáng-ghét: Từ Địch cũng là gay.
“Thúi lắm! Địch Địch còn thẳng hơn cả ống thép nữa! Đồ gay ghê tởm!”
Nhìn-trộm-vợ-của-người-ta-thật-là-đáng-ghét: Tôi khuyên cô nên đổi idol đi, làm fan của Hồ Sơn, hắn thật sự thẳng.
“Hả? Từ Địch là gay hả?”
Giang thiếu gia nghe thấy giọng của Thẩm Thư Kiệt thì run rẩy, sau đó làm rơi di động.
Anh vội vàng quay đầu, vừa vặn chống lại ánh mắt đầy ý cười của Thẩm Thư Kiệt, hai người đối diện vài giây, đại não Giang thiếu gia không ngừng suy nghĩ nên phủ định thế nào, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng chỉ có thể quay đầu nhìn hướng khác giả vờ đang ngắm cảnh: Xong rồi, bị phát hiện rồi, xảy ra tình huống này thì phải làm sao vợ mới có thể cho rằng chưa có gì xảy ra đây??
Thẩm Thư Kiệt cười tít mắt nhặt di động lên, đưa vào trong tay anh, sau đó chớp chớp hai mắt: “Chờ em một lát.”
Một lát sau, Thẩm Thư Kiệt cầm di động của mình chạy đến, kéo ghế ngồi bên cạnh Giang thiếu gia, mở Weibo của Giang Hạo Phong ra bấm follow, sau đó ngẩng đầu cười với anh: “Xem đi, là fan của nhau rồi.”
Giang Hạo Phong nhìn cậu một lát, đột nhiên cúi đầu hôn lên môi cậu, sau đó nghiêng đầu sang bên cạnh, nói nghiêm túc: “Em không muốn hỏi gì sao?”
Thẩm Thư Kiệt không ngờ anh sẽ chủ động nhắc tới, cậu ngồi lên đùi anh, ôm cổ anh hỏi: “Vì sao anh cứ cãi nhau với fan của em?”
Giang Hạo Phong suy nghĩ một lát rồi nói: “Bọn họ rất em thích.”
Chỉ có anh có thể thích em.
“Vậy vì sao anh lại cãi nhau với fan của người khác? Bọn họ đâu có thích em.”
“Anh mất hứng.”
“Sao lại mất hứng?”
Giang thiếu gia hỏi lại: “Em đã từng chụp ảnh chung với anh chưa?”
“Chụp ảnh gì?”
Giang thiếu gia chủ động nói đến đây đã là cực hạn rồi, anh hừ lạnh ôm người vào phòng: “Không có gì.”
Sáng hôm sau, Giang Hạo Phong mở mắt thì phát hiện bên cạnh không có ai, anh cau mày, có chút mất hứng.
Sau khi rửa mặt xong thì xuống lầu, cầm tờ báo lật hai cái rồi hỏi quản gia: “Thẩm Thư Kiệt đâu?”
“Sáng sớm Thẩm tiên sinh đã ngoài.”
Giang thiếu gia nghe thấy như vậy liền bỏ báo xuống bàn, đứng dậy đi lên lầu: Hơi quá đáng, vì sao không gọi anh dậy? Anh cũng muốn ra ngoài với em mà.
Anh đứng trong phòng nhìn ra bên ngoài, cho đến mười một giờ mới thấy Thẩm Thư Kiệt lái xe trở về.
Giang thiếu gia tức giận nửa ngày, thấy người về thì tâm tình tốt hơn rất nhiều, anh làm bộ cầm ly rỗng xuống lầu, vậy mà Thẩm Thư Kiệt không có vào nhà.
Giang thiếu gia cầm đạo cụ đi dạo một vòng dưới lầu rồi ngồi xuống sô pha chờ người.
Đến giờ cơm trưa Thẩm Thư Kiệt mới vào nhà, Giang thiếu gia bình tĩnh nhìn cậu, không nói gì.
Thẩm Thư Kiệt cười tít mắt đi đến bên cạnh anh: “Mau đi ăn cơm đi, lát nữa ra ngoài giúp em.”
Cơm trưa xong, Thẩm Thư Kiệt kéo tay Giang Hạo Phong đi đến nơi lần đầu bọn họ gặp nhau.
Trên thảm cỏ xanh mướt có một cái giá ba chân rất mới, bên cạnh là tờ hướng dẫn lắp ráp và một cái máy ảnh.
Chụp ảnh sao?
Hai người đi đến đối diện máy ảnh, Thẩm Thư Kiệt kêu Giang Hạo Phong đứng yên rồi chạy đến phía sau máy ảnh, điều chỉnh độ cao giá ba chân rồi bấm nút chụp.
Bên trong ảnh chụp, Giang thiếu gia không có quá nhiều phản ứng nhưng trên mặt lại có chút kinh ngạc. Sau đó lại nghiêg đầu nhìn sang hướng khác, suy nghĩ có nên về phòng thay quần áo hay không.
Thẩm Thư Kiệt chỉnh giờ rồi chạy đến đứng cạnh Giang thiếu gia, sau đó quay đầu nói với anh: “Lúc chụp ảnh nhớ cười đó.” Nói xong liền giơ tay kéo khoé miệng cho anh.
Cười, điều đó thật làm khó Giang thiếu gia, trong lòng anh đã diễn thử rất nhiều lần nhưng đến khi máy ảnh phát ra âm thanh tính giờ thì anh vẫn chưa chuẩn bị xong.
“Tách tách”, dáng vẻ muốn cười mà không cười được của Giang thiếu gia bị máy ảnh tóm lấy, Thẩm Thư Kiệt vội vàng chạy đến xem, cười lộ hàm răng trắng bóng, cậu lại chỉnh giờ rồi chạy về ôm cánh tay Giang thiếu gia, nhẹ giọng nói: “Đây là lần đầu chúng ta chụp ảnh chung, em biết nếu nhờ quản gia chụp dùm thì anh sẽ ngại không chịu cười, cho nên em đi mua một cái giá ba chân, nơi này chỉ có hai chúng ta, anh cười cho em xem được không?”
“Tuy rằng chúng ta quen nhau đã lâu nhưng mà còn có rất nhiều chuyện chưa làm, ngày mai chúng ta đi chọn vị trí cửa hàng rồi nhờ người khác trang hoàng đi.”
“Sau đó, em có thể đưa ra một yêu cầu bốc đồng được không?”
“Ừ.”
“Anh có thể bỏ một ít công việc rồi đi ra ngoài chơi với em được không? Trong nước hay nước ngoài, xa hay gần, chỉ hai chúng ta, đi đâu cũng được.”
“Được.”
Không biết từ khi nào, ảnh trong phim của Thẩm Thư Kiệt treo đầu giường bị đổi thành ảnh chụp chung của hai người, bọn họ, một người cười tít mắt, một người khoé miệng nâng cao.
Hoàn
|
Hay tuyệt vời, lối viết thật tinh tế và tỉ mỉ đến từng câu chữ, rất đáng để đọc. Rất mong sẽ có những truyện tương tự như vậy. Cảm tác giả rất nhiều.
|
Hay quá tác giả ơi, mong tác giả ra nhìu truyện giống vầy nữa~~
|