Ba Người Tính Phúc Sinh Hoạt
|
|
CHƯƠNG 15: THẦM MẾN… “Đinh Vũ?” Địch Nhã và Tần Vũ vừa ra khỏi văn phòng liền thấy Đinh Vũ đang đi tới. “Địch tổng, phương án lúc nãy chúng ta mới thảo luận tôi vừa sửa lại một chút, nên muốn đưa tới cho ngài xem qua” Đinh Vũ đi tới trước mặt hai người, đưa văn kiện cho Địch Nhã, lại thoáng nhìn qua tay của Địch Nhã và Tần Vũ đang nắm cùng nhau. “Công tác cũng không cần làm gấp như vậy, đừng quá vất vả, nhớ chú ý nghỉ ngơi. Văn kiện tôi sẽ cầm về nhà tối nay xem, ngày mai sẽ cho cậu câu trả lời thuyết phục. Tiểu Vũ, giữ áo khoác hộ anh ” bởi vì một tay nắm tay Tần Vũ, một tay cầm áo khoác nên Địch Nhã không thể cầm văn kiện của Đinh Vũ đưa cho. Nhưng Địch Nhã lại không buông bàn tay Tần Vũ ra mà đem áo khoác đưa qua tay kia của y rồi mới tiếp nhận văn kiện. “Cám ơn Địch tổng quan tâm” Đinh Vũ cười cười nhưng lại có chút gượng ép. “Địch Nhã, còn không mau tăng lương cho Đinh Vũ. Nhân viên tốt như vậy mà bị người khác cướp đi thì anh có khóc cũng không kịp đâu !” Tần Vũ cười đung đưa bàn tay đang nắm lấy tay Địch Nhã. “Đinh Vũ nghe rồi đấy, đã có người lên tiếng thì ngày mai tôi sẽ thông tri với bộ tài vụ tăng lương cho cậu. Nếu không còn việc gì nữa chúng tôi đi trước, cậu cũng sớm tan tầm rồi về nhà nghỉ ngơi đi” Địch Nhã quay sang Tần Vũ liếc mắt một cái, ngược lại cười chân thành với Đinh Vũ, hắn thật sự sẽ tăng lương cho Đinh Vũ. ” Vâng, được rồi !” Đinh Vũ nghiêng người nhường đường cho Địch Nhã và Tần Vũ, nhìn hai người nắm tay nhau rời đi, ánh mắt của hắn ảm đạm, thùy mắt xuống (buông mi xuống) Trở lại văn phòng của mình, Đinh Vũ sửa sang lại một số văn kiện trên bàn, một số vật phẩm vụn vặt cần bỏ vào ngăn kéo. Mở ra ngăn kéo, một tấm ảnh. Trên bức ảnh là Địch Nhã thoạt nhìn so với hiện tại ngây ngô hơn vài phần, mặc áo cử nhân cười đến vô cùng sáng lạn. Bức ảnh này là năm đó Đinh Vũ trộm được từ trong tủ kính của trường. Cũng đã giữ được 4 năm, ảnh chụp đều đã có chút ố vàng. Ngón tay của Đinh Vũ nhẹ di chuyển trên bức ảnh, chậm rãi xẹt qua mặt Địch Nhã. Tuy rằng năm đó khi Đinh Vũ nhập học thì Địch Nhã đã tốt nghiệp rồi, y ngay cả bản thân Địch Nhã còn chưa bao giờ gặp qua. Nhưng Địch Nhã đã từng là nhân vật nổi bật trong trường học, nên thường xuyên được đem ra làm tấm gương răn dạy bọn họ. Đinh Vũ cũng theo đó nhớ kĩ cái tên này mãi cho đến khi nhìn thấy ảnh chụp của Địch Nhã trong tủ kính. Đinh Vũ ở trước tấm ảnh chụp dừng lại thật lâu rồi ma xui quỷ khiến thế nào lại trộm bức ảnh đó xuống. Trong mấy năm đại học, Đinh Vũ luôn cố gắng giành kết quả tốt nhất. Mỗi khi gặp khó khăn hay không chống đỡ được nữa hắn sẽ lấy tấm ảnh kia ra nhìn một cái. Sau khi tốt nghiệp, Đinh Vũ nghe nói Địch Nhã tự mình mở công ty liền không chút do dự đi phỏng vấn xin việc. Gặp được Địch Nhã trong đời thật cũng soái khí y như trong ảnh chụp chỉ là phần ngây ngô ngày nào không còn, hiện tại là 1 nam nhân thành thục tao nhã, cả người thoạt nhìn càng phong thái bức người. Đinh Vũ bởi vì thành tích nổi trội xuất sắc trong trường học mà phỏng vấn thành công. Đinh Vũ thề phải làm được tốt nhất để khiến cho Địch Nhã phải chú ý tới mình. Tất cả cố gắng quả không uổng phí, Đinh Vũ được Địch Nhã chú ý tăng lên chức quản lý thị trường. Cuối cùng khi gần bước tới gần Địch Nhã, Đinh Vũ còn chưa kịp cao hứng thì biết bên người Địch Nhã đã có Tần Vũ. ………………….ta là phân cách tuyến thời gian…………………… “Đinh Vũ, ý kiến sửa chữa của cậu tôi đã xem qua, những điều không hợp lý tôi đã chú giải ở bên cạnh rồi. Cậu xem lại có gì cần cải biến gì nữa không” ngày hôm sau vừa đi làm, Địch Nhã liền gọi Đinh Vũ vào văn phòng, đem văn kiện đã xem tối qua đưa cho y. ” Vâng, vậy Địch tổng tôi xin đi làm việc trước” Đinh Vũ tiếp nhận văn kiện chuẩn bị rời khỏi văn phòng. ” Đợi đã Đinh Vũ, cậu thu xếp công việc của mình 1 chút, cuối tuần chúng ta sẽ xuất ngoại một chuyến. Có một đại hộ khách đối với công ty chúng ta cảm thấy hứng thú, tôi nghĩ cho cậu thử xử lý kế hoạch này” Địch Nhã gọi Đinh Vũ đang chuẩn bị rời đi. “Hai người chúng ta đi cùng nhau !?” Đinh Vũ chỉ chỉ Địch Nhã rồi lại chỉ chỉ chính mình, vẻ mặt không thể tin ngây ngẩn cả người. “Đúng vậy, có gì bất tiện sao?” Địch Nhã nhướng mày, có chút buồn cười nhìn biểu tình ngơ ngác của Đinh Vũ. “Không….không có. Cùng với tổng tài đi công tác nhất định sẽ giúp tôi tiến bộ nhiều hơn, đa tạ tổng tài đã đề bạt !” biểu tình của Đinh Vũ chuyển từ ngốc lăng thành mừng như điên, nói năng đều có chút đứt quãng, lộn xộn. “Đó là vì năng lực của cậu rất tốt tôi mới đề bạt. Không còn việc gì nữa, cậu ra ngoài làm việc đi” Địch Nhã cười lắc đầu. Bình thường Đinh Vũ ổn trọng, trầm ổn, mặt trời có làm tan thì y cũng không thay đổi sắc mặt. Cảm xúc biến hóa rõ ràng như hôm nay quả thật là hiếm có. ” Vâng !” Đinh Vũ trả lời, mặt tươi cười rạng rỡ ra khỏi văn phòng. Tác giả: 3p quá khó viết cho nên cuối cùng có lẽ sẽ biến thành 2 v 2 !?! Làm gì có chuyện đó ! ! ! Sắp tới hẳn là lấy Địch Nhã và Tần Vũ xx00 làm chính rồi mới tới Kim Y và Tần Vũ yy, rồi mới tiếp tục tán tỉnh….rồi chương tiếp theo lại tiếp tục H…. Lynz: =.= bà tác giả này hâm mà thích dọa rồ độc giả lắm cơ ! Shoorin: thử 2 vs 2 xem, ta đốt nhà tác giả cho koy
|
CHƯƠNG 16: NAN XÁ KHÓ PHÂN (H)
“Địch Nhã, nội y ( >///<) em để ở trong ô vuông bên trái vali, còn có….Đúng rồi, dự báo thời tiết nói nhiệt độ bên kia sẽ thấp hơn mấy độ, phải giúp anh chuẩn bị mấy bộ quần áo ấm mới được….” Tần Vũ vừa lẩm bẩm vừa giúp Địch Nhã chuẩn bị hành lý, đi đến tủ quần áo định lấy thêm mấy bộ quần áo ấm nữa. “Lão bà, em thật là hiền lành !” Địch Nhã từ phía sau ôm lấy eo Tần Vũ, kéo y vào trong lòng. “Hiền lành cái rắm ! Đừng loạn hình dung khiến em cảm thấy mình cũng giống như bà chủ gia đình vậy ! Buông tay ra, không cần ôm, em còn đang chuẩn bị hành lý cho anh đây !” Tần Vũ bĩu môi, vỗ vỗ bàn tay của Địch Nhã đang đặt bên hông mình. Địch Nhã buông tay ra đứng ở một bên, khóe miệng không nhịn được giương lên một độ cung nhìn Tần Vũ bận rộn qua lại chuẩn bị đồ. “Ân….còn có….còn có cái gì cần mang theo ta?” Tần Vũ đem những thứ giống nhau đặt cùng 1 chỗ, lại lần nữa kiểm tra hành lý từ trong ra ngoài, mặt nhăn mi nhíu lại nghĩ xem còn quên cái gì cần mang theo không. “Tiểu Vũ, anh mang em đi cùng được không?” Địch Nhã đi đến bên giường ngồi xuống, kéo Tần Vũ ngồi xuống bên cạnh. “Vóc dáng của em quá lớn, vali chứa không nổi. Bóp vai cho em một chút đi, chuẩn bị hành lý mệt mỏi quá ” Tần Vũ liếc mắt xem thường, sau đó xoay người liền ngã xuống giường. “Tiểu Vũ, xin nghỉ đi cùng anh đi” Địch Nhã nghiêng người, một tay chống đỡ thân thể, một tay lại giúp Tần Vũ xoa bóp bả vai. “Ân…..không được. Anh cũng biết công tác của em đã chậm trễ rất nhiều việc rồi. Hơn nữa nếu em thật sự đi cùng anh Kim Y sẽ vì ăn giấm chua ( ghen) mà chết a ” Địch Nhã mát xa khiến Tần Vũ thoải mái nhẹ nói. “Lần này anh đi nửa tháng mới về. Em mỗi ngày ở cùng Kim Y lại không sợ anh cũng ăn giấm chua mà chết sao!?! !” Bàn tay của Địch Nhã dọc theo đường cong trên lưng Tần Vũ nhu nhu niết niết. “Vừa đúng lúc, vì ghen mà chết một người tính là một, mà ngủm lun cả hai thì vừa thành 1 đôi. Sau này em liền thoải mái” mặt Tần Vũ chôn ở trên giường, phát ra tiếng cười. “Tần Vũ !” Địch Nhã gầm nhẹ một tiếng, tay chụp lấy phần eo của y. “Cáp…ha ha ….cáp…” vì tránh né tay của Địch Nhã, Tần Vũ ở trên giường lăn qua lộn lại, cười không ngừng. Hai má của y bởi vì cười không ngừng mà nổi lên một mạt ửng hồng thản nhiên, mấy nút áo ngủ bởi vì động tác quá lớn cũng dần bị cởi ra, lộ ra từng mảng da thịt trắng nõn. Đồng tử của Địch Nhã dần dần thâm trầm xuống, đè lại cơ thể lộn xộn của Tần Vũ, cả người cũng đè ép xuống. “Tiểu Vũ….” bởi vì Tần Vũ cười có chút suyễn nên Địch Nhã cũng không có hôn sâu, đôi môi chỉ nhẹ nhàng cọ sát khiến cho hô hấp ấm áp của hai người giao triền cùng một chỗ. Trong lúc đó bàn tay cũng đã vươn tới cúc áo ngủ của Tần Vũ, từng cái từng cái cởi ra, ngón tay tìm được hai khỏa anh đào trước ngực y, dùng đầu ngón trỏ nhu nhu. “A…Địch Nhã….” Tần Vũ nằm dưới Địch Nhã run nhè nhẹ, sung sướng rên rỉ một tiếng, ưỡn ngực lên càng hướng về phía ngón tay Địch Nhã. “Tiểu Vũ, nửa tháng không thấy được em, em bảo anh phải làm sao bây giờ !?” Địch Nhã niết nhũ tiêm hồng hồng đã muốn cứng rắn của Tần Vũ, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đã nổi lên một tầng hơi nước của y. “Địch Nhã….hôn, hôn em….” bất mãn vì đôi môi ấp áp của Địch Nhã đột nhiên rời đi, Tần Vũ kéo đầu hắn xuống, chủ động hôn môi. Địch Nhã than nhẹ một tiếng, há miệng để đầu lưỡi của Tần Vũ vói vào, hàm trụ đầu lưỡi mềm mại kia mút vào. “Ân …” Tần Vũ phát ra một tiếng than thỏa mãn, nửa khép mắt sờ soạng áo ngủ của Địch Nhã, bắt đầu cởi cúc áo. Cởi xong liền kéo áo Địch Nhã hướng hai bên khiến cho mảng ngực trần trụi của mình dán lên người đối phương, y ôm lấy eo của hắn thân thể cọ cọ . Địch Nhã ôm lấy Tần Vũ xoay người để y nằm trên người mình. Hôn môi Tần Vũ, đem áo của y cởi ra. Bàn tay của Địch Nhã ở trên lưng của Tần Vũ nửa mát xa nửa vuốt ve, cảm giác da thịt ấm áp bóng loáng. Địch Nhã yêu thích không muốn buông tay dần dần sờ soạng xuống dưới đụng tới quần ngủ liền luồn tay vào. Một bên nắm lấy cánh mông mềm mại nhéo nhéo, một bên lại vươn một ngón tay hướng tới chỗ hậu huyệt, cả ngón tay ở nơi đó ma sát, mỗi lần lại cọ qua huyệt khẩu hơi hơi co rút. “….Địch Nhã…..Địch Nhã ….” Tần Vũ khinh suyễn rời khỏi nụ hôn của Địch Nhã, vùi đầu vào cổ của hắn nhẹ giọng rên rỉ, không tự chủ được co rút cánh mông kẹp chặt ngón tay đang ma xát nơi huyệt khẩu. “Tiểu Vũ, thả lỏng” Địch Nhã nghiêng đầu hôn vành tai Tần Vũ, đầu lưỡi vươn vào trong lỗ tai khẽ liếm. Cảm giác cái mông buộc chặt thả lỏng ra một chút, mới thật cẩn thận vươn ngón tay thâm nhập vào. Lynz: dạo này bận rộn quá nên đành để mọi người nghẹn chết thay vì mất máu chết vậy
|
CHƯƠNG 17: NHIỆT TÌNH NHƯ LỬA (H) Vừa mới tiến nhập, hậu huyệt vẫn còn chật chội và khô ráp, ngón tay của Địch Nhã bị nội bích mềm mại gắt gao bao lấy, không có biện pháp đâm sâu hơn. Địch Nhã lại sợ làm đau Tần Vũ nên chỉ dùng bụng ngón tay chậm rãi nhu nhu nội bích, hướng phía trong từ từ cọ xát. “Tiểu Vũ….có đau không?” Thanh âm của Địch Nhã đã trở nên trầm thấp, khàn khàn. Hắn thẳng lưng, dùng lửa nóng đã gắng gượng của mình cách một lớp áo ma xát vào phân thân cũng đồng dạng cứng rắn của Tần Vũ. Mỗi lần tiền hí đều là bước khó khăn nhất, Địch Nhã cảm thấy côn thịt ở giữa khố gian của mình đã muốn sưng đến khó chịu rồi. “Không đau…..Địch Nhã….đâm….đâm vào sâu hơn một chút….” Tần Vũ cố gắng thả lỏng thân thể để hậu huyệt tận hết khả năng thích ứng với ngón tay của Địch Nhã. Ngón tay của Địch Nhã đi sâu vào bên trong thêm một chút, đụng vào một điểm quen thuộc liền gia tăng lực đạo ấn xuống. “A…” Tần Vũ lập tức kêu rên thành tiếng, thân thể một trận run rẩy, ở chỗ sâu bên trong hậu huyệt có một cỗ nhiệt lưu ấm áp phun ra. “Không thoải mái ?!” khẽ cắn vành tai Tần Vũ, ngón tay của Địch Nhã lui ra một chút, đem ngón tay dính đầy dục dịch bôi lên vách tường bên trong. “Thoải…..thoải mái…..em còn muốn….” Tần Vũ nhanh chóng co rút hậu huyệt, đem ngón tay của Địch Nhã kẹp càng chặt. “Tiểu Vũ, cởi quần, nâng mông lên ” tay của Địch Nhã vẫn còn luồn ở trong quần ngủ của Tần Vũ, cử động không quá thuận tiện. Ngón tay ướt đẫm rút ra khỏi hậu huyệt, vỗ vỗ mông Tần Vũ. Tần Vũ từ trên người Địch Nhã đứng lên, nhanh chóng cởi quần ngủ ra, hai chân tách ra đặt ở hai bên sườn của hắn, quỳ xuống hôn lên đôi môi của Địch Nhã, mông cũng hướng về phía sau nhếch cao lên. Động tác lần này của Địch Nhã lại không hề mềm nhẹ, ngón tay đặt trước huyệt khẩu lập tức đâm vào, trực tiếp chạm đến chỗ sâu nhất, lần lượt đánh lên điểm nhạy cảm kia, trong nháy mắt ngón tay lại cảm giác được một cỗ dục dịch nóng bỏng vây quanh. Ngón tay cũng không dừng lại ở trong hậu huyệt mà nhanh chóng rút ra rồi lại hung hăng đâm vào, dùng lực cực mạnh đâm vào cái điểm trí mạng kia. Chỉ lặp lại như vậy vài lần hậu huyệt của Tần Vũ đã bị dục dịch của chính mình làm ướt không chịu được. “A….a…..Địch Nhã…..trước….phía trước…..phân thân….” Tần Vũ bị Địch Nhã làm cho toàn thân không ngừng run rẩy, đôi môi hôn môi hắn một bên liếm duyệt một bên không ngừng rên rỉ, cố gắng nâng mông lên hùa theo ngón tay của hắn trừu sáp. Phân thân đứng thẳng ở khố gian cũng không ngừng run lên, chất lỏng trong suốt không ngừng chảy ra tích lại trên ***g ngực của Địch Nhã. “Tham lam….” dùng sức hút lấy đầu lưỡi vói vào trong miệng mình, Địch Nhã hàm hàm hồ hồ nói một tiếng sau đó vươn tay nắm lấy phân thân của Tần Vũ, dùng đầu ngón tay lướt qua lỗ nhỏ mẫn cảm trên đỉnh, liền có một lượng lớn chất lỏng tràn ra dính đầy tay của hắn. “Tiểu Vũ em chảy thật nhiều, dính ướt hết tay của anh rồi” Địch Nhã buông ra đôi môi của Tần Vũ, cố tình đem bàn tay dính đầy *** dịch giơ đến trước mặt y. Tần Vũ thế nhưng không có lên tiếng, đôi mắt hoa đào bởi vì kích thích mà ngập nước nhìn thẳng Địch Nhã, nhếch nhếch lên khóe môi, vươn đầu lưỡi mềm nhuyễn màu hồng phấn liếm liếm chất lỏng của chính mình dính đầy trên tay hắn. Sau khi liếm sạch sẽ còn há miệng ngậm lấy một ngón tay của hắn bắt đầu mút vào. ” Trời ạ! Em thật muốn mạng của anh mà ! Tiểu Vũ, mau ngồi lên trên đi !” bị hành động dụ hoặc của Tần Vũ trêu chọc đến mức chịu không nổi, Địch Nhã gấp gáp rút ra ngón tay đang chôn sâu trong hậu huyệt của y, đem quần của mình kéo xuống phía dưới lộ ra côn thịt thô to đang giương cung bạt kiếm (Lynz: =))))))))))) ta thực sự thích cái kiểu tả sinh động này của tác giả ) ( Shoorin: còn ta thì đã ngủm vì mất máu) Tần Vũ thả ngón tay đang bị mình ngậm trong miệng, ngồi thẳng dậy, nửa quỳ nâng mông lên nhắm thẳng lửa nóng kia ngồi xuống. “Ân…..Tiểu Vũ….động…..động một chút….” Địch Nhã bị khoái cảm mãnh liệt đánh úp xuống vì bị hậu huyệt ẩm ướt mềm mại bao lấy khiến hắn nhịn không được rên rỉ một tiếng, hai tay bắt lấy tay Tần Vũ để y mượn lực tay của hắn bắt đầu cao thấp di động thân thể.
|
CHƯƠNG 18: SAY RƯỢU “Địch tổng cẩn thận một chút, chú ý đường phía trước” Đinh Vũ đỡ Địch Nhã đã say đến ngã trái ngã phải đi vào trong phòng khách sạn. Chuyến công tác này của Đinh Vũ và Địch Nhã vô cùng thuận lợi, rất nhanh liền cùng bên đối tác đạt thành hiệp nghị. Đêm nay sau khi song phương kí kết xong hợp đồng, đối phương đặc biệt mở tiệc chiêu đãi Địch Nhã và Đinh Vũ. Trong bữa tiệc rượu thì khó mà tránh khỏi phải uống nhiều hơn mấy chén. Địch Nhã lại thấy Đinh Vũ thực sự không uống được rượu liền thay y uống hết những chén rượu được kính tới, cuối cùng chính hắn lại là người say gần như bất tỉnh nhân sự. “Địch tổng, ngài ngồi xuống đây trước , để tôi đem khăn ấm đến” Đinh Vũ dìu Địch Nhã đến ghế sô pha cho hắn ngồi xuống, sau đó xoay người đi vào phòng tắm. Chờ đến khi y cầm khăn mặt đã nhúng nước ấm đi ra thì thấy Địch Nhã đang dựa vào ghế sô pha, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt hiện ra sắc ửng hồng do uống say, cravat bị tháo ra đặt ở một bên, mấy chiếc cúc áo ở trên đã bị cởi lộ ra vòm ngực màu đồng cổ. Đinh Vũ đi đến trước ghế sô pha, cúi người dùng khăn ấm nhẹ nhàng lau mặt cho hắn. Ngũ quan của Địch Nhã tinh xảo, hàng mi anh khí, cái mũi cao thẳng, đôi môi bởi vì say rượu mà có vẻ phá lệ hồng nhuận. Đinh Vũ cúi đầu có chút si mê ngắm nhìn. Mặt của cả hai gần sát vào nhau, hơi thở mang theo mùi rượu nồng đậm tất cả đều phả lên mặt y. “Tiểu Vũ….” Địch Nhã vô ý thức lẩm bẩm một tiếng. Đinh Vũ sửng sốt một chút, y đương nhiên biết Địch Nhã không phải đang kêu tên của mình. Tần Vũ, Đinh Vũ đồng âm bất đồng tự (cùng âm nhưng không cùng một chữ) Nhưng như vậy thì đã sao, nghe vào tai chẳng phải là giống nhau đấy thôi? Huống chi người đang đứng trước mặt Địch Nhã lúc này là y, Đinh Vũ chứ không phải Tần Vũ vậy thì cứ coi như y được gọi là “Tiểu Vũ” đi. Cũng biết đó là một suy nghĩ có bao nhiêu tự lừa mình dối người nhưng Đinh Vũ cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ, cẩn thận giúp Địch Nhã lau hai gò má. “Tiểu Vũ…..” có lẽ bởi vì cảm giác ấm áp ở trên mặt khiến cho Địch Nhã đang say rượu cảm thấy vô cùng thoải mái, vươn tay bắt lấy bàn tay của Đinh Vũ đang cầm khăn lau trên mặt mình, miệng lại mơ mơ màng màng hừ một tiếng. “Địch Nhã…..” Đinh Vũ nhìn tay mình đang được gắt gao nắm chặt, không tự chủ được hôn lên đôi môi của Địch Nhã. Mùi rượu lập tức vọt vào trong miệng khiến đầu y nhất thời mơ hồ một mảnh, chủ động đem đầu lưỡi vói vào dây dưa với Địch Nhã. “Ngô…..” Địch Nhã kêu rên một tiếng sau đó nhanh chóng hàm lấy vật mềm mại ở trong khoang miệng, bắt đầu điên cuồng mút vào. Địch Nhã……Địch Nhã……Đinh Vũ cuối cùng cũng không thể cố gắng kềm chế nữa. Khăn mặt cầm ở trong tay bị ném sang một bên, hai tay vòng lấy cổ hắn, hai chân quỳ trên ghế sô pha, toàn bộ thân thể đều dính sát lên người Địch Nhã. Hai người miệng lưỡi dây dưa trao đổi hô hấp. “Tiểu Vũ…..Tiểu Vũ…..Tiểu Vũ….” dưới sự kích thích của cồn, ý thức hỗn độn, Địch Nhã cuồng loạn lặp đi lặp lại tên của ái nhân, kìm lòng không đậu (nhịn không được) đè lên thân thể ấm áp dán trên người mình. Đinh Vũ từ môi của Địch Nhã hôn xuống dưới, ở chỗ hầu kết liếm liếm một chút. Cảm giác được cánh tay của Địch Nhã ở trên người mình trở nên căng thẳng, y không tiếng động cười cười, tiếp tục hôn xuống dưới, tại bên cổ Địch Nhã hút một chút, duyệt ra dấu vết của chính mình. Một trận tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên đánh vỡ không khí ái muội ở trong phòng. Đó là di động ở trong túi tiền của Địch Nhã, Đinh Vũ bối rối muốn tìm điện thoại tắt đi. “Ân…..ồn chết mất…..đau đầu quá đi…..” Địch Nhã nhíu nhíu mày, cố gắng mở ra hai mắt. Bàn tay cầm di động của Đinh Vũ cương lại giữa không trung mà di động vẫn đang không ngừng vang lên. “Đinh Vũ !” cảnh tượng trước mắt khiến cho đầu óc của Địch Nhã lập tức tỉnh táo lại. Đinh Vũ ngồi ở trên đùi của hắn, hai tay của hắn lại đang ôm lấy eo của y, mặt của hai người cũng gần sát bên nhau. “A lô !?” Địch Nhã chỉ có thể trước tiên cầm lấy chiếc di động đang không ngừng vang lên trên tay Đinh Vũ, thoáng xấu hổ nhìn y một cái. Đinh Vũ từ trên đùi của hắn đứng dậy. Người gọi tới là đối tác, bọn họ thấy Địch Nhã hôm nay có vẻ đã quá say nên có chút không yên lòng mà gọi điện tới hỏi thăm huống một chút. Địch Nhã cùng đối phương hàn huyên vài câu sau đó tắt điện thoại. “Đinh Vũ, thực xin lỗi ! Tôi say quá , đem cậu trở thành Tiểu Vũ, thực sự rất xin lỗi….” Địch Nhã nhu nhu huyệt thái dương đau nhức, từ trên ghế sô pha đứng dậy, đôi mắt tràn đầy xin lỗi nhìn Đinh Vũ. Đinh Vũ cúi đầu nhìn mũi chân của mình không lên tiếng. “Đinh Vũ, tôi…..” Đinh Vũ lặng yên khiến cho Địch Nhã có chút chân tay luống cuống, muốn vỗ vỗ bả vai của y lại cảm thấy cũng không quá thích hợp, bàn tay nâng lên lại hạ xuống. “Địch Nhã, tôi thích anh !” Đinh Vũ ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Địch Nhã. Tác giả chém gió: Nhất thời cảm thấy có cả một chậu cẩu huyết đổ vào đầu……
|
CHƯƠNG 19: MỘT ĐÊM TÌNH !? “Đinh…..” Địch Nhã nhíu mày đang định mở miệng đã bị ánh mắt của Đinh Vũ ngăn lại. “Địch Nhã, tôi thích…….không, nói đúng ra hẳn là tôi đã thầm mến anh rất lâu rồi. Đại khái là từ lúc tôi vào năm thứ nhất đại học và được nghe các giáo viên thường xuyên nhắc tới anh đã từng vĩ đại như thế nào, sau đó vô tình nhìn thấy ảnh chụp tốt nghiệp của anh trong tủ kính của trường rồi trộm lấy nó giữ làm của riêng thì phân tình cảm này đã bắt đầu rồi. Thực nực cười đúng không? Khi ấy tôi căn bản còn chưa gặp được anh ngoài đời thực. Đúng rồi, tấm ảnh kia của anh tôi vẫn còn lưu giữ cho tới tận bây giờ, hiện tại nó đang nằm trong ngăn kéo bàn làm việc của tôi. Sau khi liều mạng cố gắng lấy được tấm bằng tốt nghiệp với thành tích xuất sắc liền không chút do dự đi phỏng vấn xin việc ở công ty của anh, cũng nghĩ hết mọi biện pháp để có được sự ưu ái của anh….” Đinh Vũ tiến tới gần Địch Nhã, nói ra hết những tình cảm đã che giấu bao năm qua. “Đinh Vũ !” Ngày thường Đinh Vũ luôn luôn bình tĩnh ổn trọng và kiệm lời, bây giờ lại đột nhiên tỏ tình với hắn khiến cho Địch Nhã trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người. Mãi cho đến khi trên môi truyền tới xúc cảm ấm áp, Địch Nhã mới bừng tỉnh kéo giãn khoảng cách giữa hai người. ” Địch Nhã, tôi biết anh đã có Tần Vũ , mà tình cảm cũng giống như thành tích học tập hay công trạng trong công tác, không phải cứ cố gắng là được. Nhưng Địch Nhã, anh là giấc mộng nhiều năm của tôi, tôi chỉ hy vọng có một cơ hội đạt được giấc mơ mà thôi, dù chỉ là 1 đêm cũng được….” Đinh Vũ thì thào nói nhỏ, lại định hôn lên môi Địch Nhã. “Đinh Vũ, tôi lại chỉ hy vọng quan hệ giữa chúng ta sẽ vĩnh viễn là quan hệ bình thường giữa thủ trưởng và cấp dưới mà thôi” Thanh âm của Địch Nhã trầm xuống, quay đầu tránh đi đôi môi của Đinh Vũ. “Quan hệ bình thường giữa thủ trưởng và cấp dưới ?! Không phải lúc nãy anh cũng có phản ứng sao?” Đinh Vũ ý vị nhìn chỗ giữa khố gian của Địch Nhã. Vừa nãy hai người ý loạn tình mê, Đinh Vũ ngồi ngay trên đùi của Địch Nhã đương nhiên có thể cảm nhận được biến hóa trên cơ thể của hắn. “Đinh Vũ, đừng để hảo cảm của tôi đối với cậu biến mất không còn chút nào !” Địch Nhã phiền muộn gãi gãi tóc, say rượu khiến cho đầu óc mơ màng trầm trầm hơn nữa bị Đinh Vũ một phen càn quấy hiện tại càng khiến đầu hắn đau như muốn nứt ra. “Địch Nhã, tôi…..” Đinh Vũ nhìn Địch Nhã sắc mặt ngày càng âm trầm sợ hãi làm quá lại mất hết mọi thứ, nhất thời nghẹn lời, đôi mắt phiếm hồng. “Đinh Vũ, chuyện vừa rồi tôi đã giải thích rồi. Hiện tại tôi thấy rất mệt muốn được nghỉ ngơi” Địch Nhã quay đầu không nhìn tới ánh mắt của Đinh Vũ, ngữ khí lạnh băng mang theo hàm ý đuổi khách rõ ràng. “Địch………tổng, ngủ ngon” Đinh Vũ do dự nửa ngày, chỉ đành không tình nguyện đi ra khỏi phòng Địch Nhã. Đáng chết ! Địch Nhã đi vào phòng tắm, khi đi ngang qua gương nhìn thấy hôn ngân Đinh Vũ lưu lại bên gáy của mình, trong mắt liền hiện lên chán ghét. Ngón tay dùng sức cọ cọ, mãi cho đến khi bên gáy trở thành một mảng phiếm hồng, hôn ngân kia cũng hoàn toàn biến mất mới chịu dừng lại. ” Tiểu Vũ, anh rất nhớ em….” Địch Nhã đứng dưới vòi hoa sen thì thào nói nhỏ. Dòng nước ấm áp giúp cho cơn đau đầu sau khi say rượu giảm bớt một chút. Nhắm mắt ngẩng đầu lên để dòng nước chảy xuôi theo hai gò má. Trong đầu lại hiện ra hình ảnh Tần Vũ cẩn thận vì mình sửa sang lại hành lý trước khi chia tay, sau đó hai người cười đùa thành một đoàn, Tần Vũ ở dưới thân mình thở dốc, hậu huyệt hàm chứa côn thịt của mình, điên cuồng đong đưa………. “Hô….” Địch Nhã thở hổn hển từng ngụm, cúi đầu nhìn lửa nóng gắng gượng đã muốn đứng thẳng giữa khố gian. Lưng tựa vào vách tường phòng tắm lạnh lẽo, muốn bản thân tỉnh táo lại nhưng tưởng niệm lại như phụ cốt chi thư (như giòi bám lấy xương) trong đầu đều là gương mặt mị hoặc của Tần Vũ, thân thể trắng nõn, hai chân thon dài, rên rỉ ngọt nị………. “Tiểu Vũ….Tiểu Vũ…..Tiểu Vũ…….” Nhẹ giọng kêu tên của ái nhân, Địch Nhã vươn tay cầm lấy vật ở giữa khố gian……. “Địch Nhã !” Hôm nay là ngày Địch Nhã về nước, Tần Vũ vừa về đến cửa chưa nhìn thấy người đã hưng phấn hô một tiếng. “Ngô….” Một bóng người đột nhiên đánh tới , “Phanh” một tiếng cửa bị đóng lại, trực tiếp đè Tần Vũ lên vách tường cạnh cửa, sau đó là một nụ hôn cuồng nhiệt. Tần Vũ dựa vào tường, nhắm mắt lại, toàn tâm đón nhận Địch Nhã điên cuồng đoạt lấy, miệng lưỡi giao triền, hô hấp trao đổi. “Tiểu Vũ…Tiểu Vũ….muốn em….rất muốn….” Cái trán, mi tâm, khóe mắt, cánh mũi, hai má….Địch Nhã ở từng tấc da thịt trên mặt Tần Vũ hạ xuống vô số nụ hôn, thanh âm nỉ non khàn khàn biến mất giữa hai đôi môi tiếp xúc. Địch Nhã hàm đầu lưỡi của Tần Vũ hấp duyệt, dây dưa lại như thế nào cũng hôn không đủ. Tác giả chém gió: Chương kế tiếp là cái gì thì mọi người đều hiểu rồi đấy…. Thật sự cảm thấy viết rất cẩu huyết. Địch Nhã thật sự là thần tượng hoàn mỹ trong những nam chủ a Mĩ sắc ở trước mặt, ngồi ở trong lòng mà lại không loạn, tình nguyện đưa lên cửa cũng không thèm, tình nguyện tưởng niệm người yêu ở phương xa sau đó….. tự mình DIY….hảo nam nhân a….. vậy sau này phải viết Kim Y ra sao đây hả trời =.=
|