Xuyên Qua Ai Nói Ta Là Yêu Nghiệt Đê Tiện
|
|
☆, chương 51
Editor: Khổ qua hầm
Beta: Khổ qua nhồi thịt Tiêu Xuyên biểu lộ ngạc nhiên quá rõ ràng, Khang Vương làm như không thấy.
"Xuyên nhi, có gì băn khoăn sao?" Ông cầm ly rượu, mắt hơi nheo lại nhìn Tiêu Xuyên, sắc mặt cũng không tính là dễ nhìn.
Tiêu Xuyên lúc này mới ý thức được mình luống cuống, lập tức bồi tội, "Con không có gì băn khoăn cả."
Sắc mặt Khang Vương giãn ra, "Vậy xem như con nguyện ý đi?"
“Vương gia.” Khang Vương phi mày nhăn lại, “Chàng……”
Khang Vương ôn nhu vỗ vỗ tay nàng, lại lắc lắc đầu, Vương phi dừng một chút, nửa câu sau phải nuốt xuống.
"Phụ thân." Tiêu Xuyên chắp tay nghiêm túc nói, "Người biết con không giỏi cưỡi ngựa bắn cung, cũng không hiểu binh pháp, càng không có kinh nghiệm đánh giặc. Nếu tùy tiện đảm nhiệm chức vụ phó tướng quan trọng như thế, e rằng không giúp gì được cho Liễu tướng quân ngược lại còn kéo chân sau của hắn. Nhưng từ giờ con nguyện học tập cưỡi ngựa bắn cung, học bản lĩnh hành quân đánh giặc, sẽ nhanh chóng giúp phụ thân phân ưu."
Kỳ thật lời này của Tiêu Xuyên không hề giả, gã không thích hợp mang binh đánh giặc, vì thế không cần thiết cậy mạnh, gã học xong liền thế ông phân ưu.
Nhưng hình như này không phải lời mà Khang Vương muốn nghe.
Lời này vừa nói ra, Vương phi cùng Tiêu Mạt nhẹ thở ra, Liễu Như Phong nhăn mi khẽ lắc đầu, Tiêu Lẫm lù lù bất động không chút biểu tình, nhưng bất ngờ nhất là Khang Vương lạu cười ha ha.
Bách Thần nhất thời sáng tỏ, căn bản Khang Vương không thực sự muốn Tiêu Xuyên ra tiền tuyến đánh giặc.
Nhi tử của mình có mấy cân lượng người làm phụ thân như hắn tất nhiên rõ ràng. Vừa rồi ông nói câu kia bất quá chỉ là khảo nghiệm Tiêu Xuyên mà thôi.
Quả thật, Tiêu Xuyên tự hiểu lấy mình chưa chắc không phải là chuyện không tốt, nhưng làm một đại tướng quân lập hạ chiến công hiển hách tất nhiên hy vọng người kế thừa tước vị sẽ giống ông có thể lên sân khấu giết giặc. Không cần Tiêu Xuyên có bản lĩnh đánh giặc, chỉ cần gã mở miệng nguyện ý đi Lương Châu theo Liêu tướng quân giết địch hộ quốc, Khang Vương tuyệt đối cũng sẽ xem trọng gã vài phần.
Việc này không liên quan đến năng lực, chỉ cần ngươi có tâm tính và quyết đoán là được.
Tiêu Xuyên là người có tư tưởng tương đối bảo thủ, trường tụ thiện vũ, thích hợp lăn lộn trong quan trường. Nhưng nếu kêu gã xuất quân trấn thủ biên quan, bảo vệ quốc gia là điều tuyệt nhiên không ổn.
Lý do đơn giản là vì gã có tính bảo thủ từ trong xương cốt, đối với chính phụ thân của mình mà còn không trăm phần trăm tín nhiệm thì còn tin ai được. Sợ rằng nếu đáp ứng, lỡ Khang Vương thật muốn gã đi ra biên quan thì sao, bởi vậy hắn không dám đánh cuộc. Với lại Tiêu Xuyên biết rõ phụ thân mình muốn nhận được đáp là gì.
Khang Vương cười, ánh mắt mang hàm ý “Quả thật như thế”, nhưng trong đó lại ẩn ẩn sự thất vọng.
Tiêu Xuyên thấy phụ thân tươi cười và nét mặt nhàn nhạt bất mãn của Liễu Như Phong lúc này mới có phản ứng lại, nhận ra chính mình vừa nãy đã đưa ra đáp án sai lầm.
“Thiếp nghĩ Xuyên Nhi nói không sai.” Khang Vương phi nói, “Người quý ở chỗ có thể tự hiểu lấy mình, vì thế cần gì phải ép buộc bản thân làm việc mà mình không thạo.”
Tiêu Mạt cũng nói: “Đại ca không am hiểu việc giơ đao múa kiếm, phụ thân, người đừng bắt huynh ấy đi, rất nguy hiểm.”
Khang Vương nhấp một ngụm rượu, cười tủm tỉm nói: “Vừa rồi ta chỉ nói giới với Xuyên Nhi thôi, ta sao nỡ bắt nó đi mạo hiểm chứ.”
“Chàng bao lớn rồi mà còn nói giỡn?” Vương phi có chút tức giận, “Vừa rồi làm thiếp sợ muốn chết.”
“Đừng tức giận mà, nàng mau ăn đi.” Khang Vương gắp thức ăn cho Vương phi, thoải mái mà đem chuyện này lau sạch.
Liễu Như Phong ở dưới bàn nhẹ nhéo đùi Tiêu Xuyên, âm thầm trách gã không biết cố gắng. Mặt Tiêu Xuyên đỏ một trận rồi lại trắng một trận, nhưng lời đã nói ra đổi lại cũng chẳng phải là ý tốt, vì thế gã đành yên lặng thừa nhận bạp kích Ưng Trảo Công của Liễu Như Phong ban tặng.
“Phụ thân, người ngày nào cũng phải đi đến giáo trường, đã vất vả rồi.” Tiêu Lẫm nâng chén, “ Hài nhi kính người một ly.”
Khang Vương cụng ly với y, “Mệnh lao lực, không tự mình đi nhìn bọn họ thao luyện thì ta không thể nào yên tâm được. Hiện giờ tình hình ở biên quan rất căng thẳng, mỗi ngày thao luyện là điều vô cùng cần thiết, mặc dù ở đó có Triệu tướng quân kinh nghiệm phong phú nhưng ta cũng phải đến giúp tiểu tử đó một tay.”
Liễu Như Phong lại ở dưới bàn dùng ngón tay chọt Tiêu Xuyên, Tiêu Xuyên hiểu ý, chắp tay nói: “Phụ thân, ngày mai con có thể cùng người đi giáo trường được không ạ? Con muốn nhìn người và Triệu tướng quân dẫn dắt các tướng sĩ thao luyện như thế nào.”
Câu trả lời hồi nãy làm Khang Vương không hài lòng, hiện tại vừa lúc mượn việc này vãn hồi lại chút ấn tượng, để lão phụ thân không đến mức hoàn toàn thất vọng về gã. “Khó khi ngươi có ý niệm như vậy, đương nhiên là có thể rồi.” Khang Vương nói, “Lẫm Nhi và Thần Nhi nếu muốn cũng có thể tới xem.”
Bách Thần trong lòng vui vẻ, rốt cuộc đã có thể hít thở không khí ở ngoài Vương phủ rồi!
Nhưng Tiêu Lẫm không nói hắn cũng chẳng thể hé răng, đang lúc cân nhắc làm thế nào để thông khí với Tiêu Lẫm, liền nghe thấy băng sơn kia nói: “Bọn con tất nhiên vạn phần muốn tới.”
“Cảm tạ Vương gia.” Bách Thần nhanh tay lẹ chân đứng dậy nói lời cảm tạ, “Bọn con đã sớm muốn đi trường luyện võ để được nhìn tư thế oai hùng của người khi răn dạy binh lính lâu rồi ạ.”
“Ha ha ha……” Khang Vương vuốt râu cười to, “Ta già rồi, phải chi được trẻ lại mười tuổi, ta nhất định tự thân ra trận đem bọn người man di kia đánh đến hoa rơi nước chảy.”
“Người không hề già, người còn rất tráng niên.” Bách Thần lại nói, “Con tin tưởng nhất định binh lính do người chỉ dẫn sẽ cùng Liêu tướng quân đem bọn mọi rợ kia đánh đến hoa rơi nước chảy. Giải cứu lê dân ra khỏi nước lửa.”
Không ai không thích nghe lời khen tặng cả, hơn nữa lời khen này còn dựa trên sự thật mà nói, vì vậy tất nhiên Khang Vương vô cùng thích nghe. Tâm tình ông nhìn qua đã tốt hơn rất nhiều, không khí trên bàn cơm nháy mắt cũng hòa hoãn hẳn ra.
Tiêu Xuyên nhướng mày nhìn Bách Thần, thầm nghĩ gia hỏa này thật sự đã thay đổi. Hồi trước trình độ thấp còn tùy hứng bướng bỉnh, hiện tại lại sở hữu miệng lưỡi lưu loát còn biết dỗ vui lão gia tử đến mặt mày hớn hở.
Gã cảm thấy, sự tình phát triển hình như có chút lệch khỏi quỹ đạo bình thường vốn có.
Tiêu Xuyên đang miên man suy nghĩ thì thình lình bàn chân bị dẫm lên một cách hung hăng, tuy không đau nhưng làm gã sợ tới mức không dám thất thần nữa.
Vất vả cưới mỹ nam tử này về nhà, thế nhưng lợi đâu không thấy toàn thấy cái hại, điều này là điều Tiêu Xuyên có nằm mơ cũng không ngờ được.
……
Hôm nay mặt trời lên cao, trời cao vân đạm, vào đầu thu là thời điểm có thời tiết hoàn hảo nhất.
Sáng sớm vừa dùng cơm xong, Khang Vương liền mang theo huynh đệ hai người và Bách Thần cùng đi đến kinh giao giáo trường.
Liễu Như Phong thích thi hoa thơ từ, đối với việc hành quân luyện võ gì đó hoàn toàn không có hứng thú nên không có đi theo.
……
Giáo trường đóng quân doanh trại kế bên kinh thành, tứ phía dùng gạch xây tường thành một khối vuông vức, cửa rộng mở có thể nhìn thấy sân.
Trên tường thành có cắm lá cờ, gió thu thổi qua, bay phất phới, rất có khí thế.
Có một lá cờ lớn nhất màu đỏ sậm được cắm trên vọng lâu, phía trên còn được thêu chữ “Tiêu” rất to, tuy điệu thấp nhưng lại ẩn chứa lực uy hiếp thật lớn, tựa nhân chủ nhân của quân đội này.
Mỗi góc tường đều bày một tòa trống to, khi thao luyện diễn tập trận hình dùng tiếng trống mà truyền đạt mệnh lệnh.
Chân tường phía bắc đặt một loạt bia nhắm, này là dùng để huấn luyện binh lính cưỡi ngựa bắn cung; phía đông cách ba mét hai bên trái phải là đài cao, đây là nơi để các tướng lĩnh ra lệnh chỉ đạo huấn luyện. Một đám binh lính tay cầm trường thương, đang được Triệu tướng quân dẫn dắt luyện tập ám sát. Ánh mắt ai cũng sắc bén như chim ưng, động tác dứt khoát lưu loát, trường thương trong tay múa lên uy vũ sinh phong.
Bách Thần trong đầu đột nhiên xuất hiện một câu, “Này vũ chi sư, hùng tráng chi sư.”
Danh tướng thì không có thủ hạ vô nhược.
Người Khang Vương dạy dỗ ra đều như thể tinh tráng hữu lực, không có một người mặt lộ vẻ đồi dung.
Tâm Bách Thần không khỏi sinh kính ý.
Thời điểm Khang Vương đi vào giáo trường, Triệu tướng quân làm thủ thể tạm dừng.
“Tướng quân.”
Khang Vương khẽ gật đầu, ánh mắt đạm nhiên, tựa như vương giả bễ nghễ thiên hạ.
Sau đó là tới binh lính, hướng Khang Vương hành lễ, “Chào tướng quân!”
Không phải là Vương gia, giờ phút này Khang Vương chính là tướng quân của bọn họ.
m thanh như tiếng chuông lớn, đều nhịp, phảng phất khơi dậy vô số hồi âm vọng lại giáo trường thật lâu.
Quá trấn động.
Giờ khắc này, một người luôn bình tĩnh như Bách Thần nhiệt huyết cũng phải sôi trào. Kim qua thiết mã, rong ruổi sa trường, có lẽ là đáy lòng nam nhân nào cũng có một giấc mộng tưởng như thế.
Rất nhiều cuộc đối chiến ở kiếp trước hiện về trong đầu Bách Thần, tắm máu chiến đấu vô cùng hăng hái, ra trận giết địch.
Bao nhiêu lần tìm được đường sống trong chỗ chết, bao nhiêu lần chết đi sống lại, nhớ càng nhiều hốc mắt hắn không kìm được có chút ngấn lệ.
“Ngươi sao vậy?” Không ngờ Tiêu Lẫm đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn.
“Quá chấn động thôi.” Bách Thần không giấu kích động của mình mà nửa thật nửa giả nói, “Đột nhiên muốn đi theo bọn họ ra trận giết địch.”
“Ngươi không sợ kết cục cuối cùng chỉ có thể dùng da ngựa bọc thây, như vậy cũng nguyện ý sao?” Tiêu Lẫm hỏi.
Trong mắt y mang theo thần thái phi thường, Bách Thần biết Tiêu Lẫm cũng giống mình, đó là ánh mắt của khát vọng.
Bách Thần cười nói: “Thanh sơn nơi chốn chôn trung cốt, cần gì đến da ngựa bọc thây.”
“Ngươi vẫn là trước đem thân thể rèn luyện cho tốt đi.” Trong mắt Tiêu Lẫm lộ ra ý cười, “Giống như ngươi nói, chỉ cần tìm được vị trí thích hợp với bản thân, vô luận ở nơi nào cũng có thể giúp đỡ cho đất nước.”
“Ừ.”
Không sai, không thể ra trận giết địch thì đã sao, hắn vẫn có thể tự tìm ra một mảnh thiên đại riêng của mình.
……
Tiêu Xuyên cũng chấn động trước cảnh tượng trước mắt, cảm thấy lúc này so với bất luận thời điểm khác đều oai hùng hơn một bậc.
Nhưng cho dù vậy gã cũng chẳng muốn trở thành một người oai hùng như thế.
Võ tướng có năng lực địch ngàn quân, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là công cụ giết người cho hoàng thượng, lâu lâu đem thả lên sân khấu để giết địch, đến tánh mạng của bản thân cũng khó giữ được. Còn quan văn thì khác, chỉ cần ở trên triều động động mồm mép, nói vài câu thôi cũng đã có thể hưởng cả đời vinh hoa phú quý.
Nhưng cố tình phụ thân gã rất chấp nhất về chuyện đánh giặc, càng chấp nhất về việc lựa chọn thế tử cũng phải biết đánh giặc.
Ngay cả khi đệ đệ gã đã tàn, ông vẫn chưa từ bỏ ý định.
…...
“Tướng quân, người tới chỉ huy bọn họ đi ạ.” Triệu phó tướng chắp tay hành lễ.
“Ngươi cứ tiếp tục.” Khang Vương nói, “Hôm nay ta mang theo hai nhi tử không nên thân đến xem thôi. Không cần vì bọn ta mà chậm trễ thao luyện.”
“Vâng.”
Triệu tướng quân làm thủ thế, binh lính dưới đài tiếp tục thao luyện.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Bách Thần và Tiêu Lẫm xem đến hứng thú bừng bừng, lâu lâu còn thảo luận hai câu; mà Tiêu Xuyên lúc mới bắt đầu còn có thể nghiêm túc, nhưng càng về sau tinh thần càng bị đá động, hiện tại đã lơ đãng lộ ra biểu tình muốn rời đi.
“Xuyên Nhi, hôm qua con nói muốn học bản lĩnh hành quân đánh giặc, vậy con bắt đầu từ việc ra hiệu lệnh chỉ huy đi.” Khang Vương đột nhiên lên tiếng, “Con nhìn nãy giờ cũng lâu rồi, hẳn không có vấn đề đâu đúng chứ?” Tiêu Xuyên sửng sốt, vội vàng nói: “Vâng, phụ thân.”
Có kinh nghiệm từ lần giáo huấn lần trước, lần này hắn theo bản năng liền đáp ứng ngay.
“Đại ca thông minh như thế, nhất định không thành vấn đề.” Tiêu Lẫm nói.
Tiêu Xuyên: ………
Bách Thần cười một cái, lại có kịch để xem rồi.
Tác giả có lời muốn nói: Về ngày tân hôn hôm đó Tiêu Lẫm nói năng lỗ mãng ngạnh bổn không muốn nhiều lời, bởi vì trong sách đã giải thích tiền căn hậu quả rồi. Nhưng tâm tính y dần dần chuyển tốt có vài người nói lệch quá nhiều, vậy để ta nói một câu.
Tiêu Lẫm mắng Bách Thần không phải vì Bách Thần thích ca ca của mình, mà là vì nguyên chủ Bách Thần là một người ăn chơi trác táng, không cầu tiến bộ, rõ ràng là thích Tiêu Xuyên nhưng lại cùng Hà Văn Quang có tai tiếng (nghe tin đồn bậy bát quái) đối với nguyên chủ sinh ra hiểu lầm, cho rằng hắn lạm tình. Hơn nữa Hầu phủ còn giở trò linh miêu tráo Thái tử, bản thân y bị đem ra làm vật xung hỉ, sau khi sinh bệnh tính cách trở nên hẹp hòi do phẫn uất lâu ngày, có thể nói là do đủ loại nguyên nhân làm y không thể khống chế được cảm xúc của mình.
Sau tân hôn y bình tĩnh lại cũng đã không có hành động gì nhắm vào Thần Thần a.
Đương nhiên đêm tân hôn đó y đã làm gì thì về sau nhất định sẽ trả đại giới vô cùng trầm trọng ha (Vừa!)
Với lại các bạn đối với tính cách của Thần Thần hình như có hiểu lầm, ta đã sớm nói rồi, nếu không có trăm phần trăm thành ý và nhiệt tình, tất nhiên sẽ không đả động đến hắn…
…………
|
☆, chương 52
Thấy Tiêu Xuyên lần này không tìm ý đông ý tây từ chối khiến biểu tình của Khang Vương cũng nhu hòa không ít.
Còn Tiêu Xuyên thì mang biểu tình anh dũng hy sinh. Không có biện pháp a, bản thân đã đáp ứng, có khổ cỡ nào cũng phải quỳ xuống làm cho bằng được.
Khang Vương xoay người đối Triệu tướng quân nói: “Khuyển tử không có kinh nghiệm luyện binh, toàn trường đến vạn người, nó không thể nào chỉ huy ngần ấy người được. Ngươi tuyển một tiểu đội cho Tiêu Xuyên thử xem.”
“Vâng, tướng quân. Phái tiểu đội đệ nhất bên Ưng Đoàn bước ra khỏi hàng cho đại công tử thao luyện, ngài thế nào?”
Trong lòng Triệu tướng quân nhẹ nhõm thở một hơi, vừa rồi nghe Khang Vương bảo Tiêu Xuyên tới chỉ huy việc luyện binh làm kinh ngạc một hồi, nếu là dĩ vãng là Tiêu Lẫm cũng không có gì đi, vì y có bản lĩnh.
Nhưng Tiêu Xuyên…….. Đường đường là thủ vệ kinh thành tinh nhuệ sao có thể để một công tử bột chưa từng giết địch chỉ huy được, việc này không phải trò đùa sao? Khang Vương là thủ trưởng của hắn, nhưng lời thủ trưởng nói không thể không nghe, rồi lại cảm thấy thực có lỗi với quân tướng sĩ, bọn họ đều là kinh nghiệm sa trường nhiệt huyết nam nhi, cư nhiên phải bị một thường dân lưu cẩu chơi đùa.
Cũng may Vương gia còn bổ sung một câu, nếu chỉ tuyển ra một bộ phận người, vậy thì bồi vài người ra chơi trò gia đình với công tử bột vậy. Tin rằng những binh lính trong lòng hiểu rõ, sẽ không so đo.
Khang Vương: “Thực hảo.”
Ông hoàn toàn nhìn ra được băn khoăn của Triệu tướng quân, phái tiểu đội Ưng Đoàn đệ nhất ra cho bồi đại nhi tử chơi đã xem như cho ông mặt mũi rồi.
Bách Thần cúi đầu, ghé vào bên tai Tiêu Lâm hỏi: “Có phải còn có đoàn đội khác trên Ưng Đoàn?”
Tiêu Lẫm gật đầu, “Không sai.”
Y giản yếu giới thiệu một chút về tình huống quân đội cho Bách Thần.
Binh lính tinh nhuệ của Khang Vương lấy kỵ binh làm chủ, bộ binh là phụ, chia làm ba đoàn Hổ, Báo và Ưng, mỗi đoàn lại chia thành mười tiểu đội.
Hổ đoàn là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, trong đó đệ nhất tiểu đội gồm các thành viên tinh anh nhất. Bọn họ chẳng những đánh giặc lợi hại, còn có thể chấp hành nhiệm vụ bí mật, võ công so với người trong kinh thành hay trong giang hồ môn phái gì đó đều mạnh hơn.
Thí dụ như Lâm Phi Vân, trước kia cậu chính là đội trưởng của đệ nhất tiểu đội bên Hổ đoàn.
“Khó trách Lâm thị vệ võ công tốt như thế.” Bách Thần có chút kinh ngạc, “Không nghĩ tới hắn đã từng là một đội ngũ trong thành viên.”
“Vốn dĩ phụ thân muốn thăng hắn làm quản sự quản lý toàn bộ Hổ đoàn, nhưng vừa vặn lúc đó ta lại xảy ra chuyện.” Tiêu Lẫm mặt lộ vẻ tiếc nuối, “Thế là hắn kiên quyết xuất ngũ làm hộ vệ cho ta.”
Bách Thần cảm thán: “Lâm thị vệ thật là trung can nghĩa đảm, làm lệnh người kính nể.”
“Là do ta chậm trễ hắn.” Trong mắt Tiêu Lẫm mất mát, cũng có hổ thẹn, “Nguyên bản nơi này là nơi hắn có thể đại triển thủ thiên địa.”
Tiêu Lẫm không nói gì, lại nhìn giáo trường, chậm rãi gật gật đầu.
Khi nói chuyện, binh lính dưới đài đại bộ phận đều đã tản lui ra phía sau nghỉ ngơi tại chỗ, chỉ còn một tiểu đội trái phái gồm 30 người vẫn như cũ chỉnh tề đứng. Ánh mắt mỗi người đều kiên nghị, thẳng tắp đứng thẳng, cầm trong tay trường thương vẫn không nhúc nhích chờ đợi tướng quân ra hiệu lệnh.
Toàn bộ trong quân, Ưng đoàn có thực lực yếu nhất, nhưng lại phái tiểu đội mạnh nhất trong đoàn ra. Xem ra Triệu tướng quân an bày cũng xem như đã dụng tâm khổ cực rồi. Kế tiếp chính là thời gian biểu diễn của Tiêu Xuyên, Bách Thần có chút chờ mong.
“Tiểu đội đệ nhất Ưng đoàn nghe lệnh.” Triệu tướng quân thanh âm hồn hậu, tràn trề khí lực, “Kế tiếp Tiêu đại công tử sẽ tiến hành dẫn dắt các ngươi hoàn thành huấn luyện một bộ thương thuật cơ bản, có nghe rõ hay không?”
“Rõ!” 30 người trong tiểu đội phát ra thanh âm tự nhiên, nhiệt huyết, vang dội đánh thẳng vào nhân tâm.
Triệu tướng quân nói: “Đại công tử, hết thảy đều đã chuẩn bị ổn thỏa, tùy thời có thể bắt đầu.” Khang Vương nhìn về phía Tiêu Xuyên, mục hàm cổ vũ.
Tiếng trống giáo trường vang lên, tiếng trống trầm ổn rồi lại trào dâng, Chỉ là thao luyện nhưng vẫn phải làm cho thật khí thế như gầm thét.
Tiêu Xuyên chắp tay nói lời cảm tạ, “Đa tạ Triệu tướng quân.”
Trên mặt gã vẫn duy trì trấn đinh nhưng nội tâm đã sớm bất ổn. Thầm nghĩ còn may Liễu Như Phong không tới, bằng không chỉ sợ lại đối với gã thêm nhớ thương thêm một tội.
Thông qua quan sát vừa nãy, kỳ thật kêu khẩu lệnh cũng không khó, đơn giản mấy từ “Khởi, ngăn, trước, sai, tả, hữu, thứ, hồi”, nhưng khó chính là phối hợp cùng nhịp trống và thứ trong truyền thuyết kia… là khí thế.
Gã không thích đánh đánh giết giết, cảm thấy đâu là hành vi chỉ có người thô lỗ mới làm, nhưng cố tình phụ thân gã yêu nhất là cái này, lại càng cố tình là tước vị là do phụ thân định đoạt.
Tiêu Xuyên âm thầm thề, nếu gã nắm được vương vị tuyệt đối sẽ không mang binh đi đánh giặc. Mà hiện tại, gã cần nhịn một chút.
Gã đứng bệnh cạnh Triệu tướng quân, tiếp nhận đoản kiếm làm chỉ từ Triệu tướng quân.
Bách Thần vừa thấy tư thế cầm kiếm của Tiêu Xuyên liền biết người này thật sự không đụng đao kiếm, thậm chỉ bội kiếm tùy thân cũng chẳng có.
Vì tước vị thế tử, Tiêu Xuyên cũng thực liều mạng rồi,
“Con đây liền bắt đầu.” Những lời này Tiêu Xuyên làm như bẩm báo Khang Vương, lại giống như tự nói với chính mình, ám chỉ với bản thân ‘không việc gì phải khiếp đảm, phải ổn định’.
Khang Vương không kiên nhân nói: “Không cần lãng phí thời gian, bắt đầu đi.”
“Vâng, phụ thân.”
Tiếng trống sấm dậy, vang vọng cả võ trường, Tiêu Xuyên mặt hướng dưới đài binh lính, trước ôm quyền, ngay sau đó nói: “Hiện tại bắt đầu huấn luyện trường thương cơ bản, khởi!”
Một tiếng hạ xuống, binh lính tiểu đội đệ nhất lập tức giơ trường thương lên, làm ra tư thế công kích.
“Trước thứ!” Tiêu Xuyên lại kêu.
Binh lính lại đem trường thương trong tay hướng về phía trước ra sức đâm thẳng tơi, tựa hồ phía trước bọn họ là địch nhân chân chính đang đứng đó.
Khang Vương ôm tay, nghiêm túc nhìn.
Mấy khẩu lệnh của Tiêu Xuyên trừ bỏ thanh âm còn chưa đủ vang dội, không có khí thế, còn lại biểu hiện xem như khá ổn, có tính trung quy trung củ. Nhưng ở thời điểm biến hóa trận hình lại gặp vấn đề.
Cơ bản huấn luyện trận hình biến hóa rất đơn giản, cũng chính là khối vuông biến hình thoi, nhưng không biết là do Tiêu Xuyên thất thần hay bị nhịp trống nhiễu loạn lòng, gã thế mà kêu khẩu lệnh sai. Mỗi ngày binh lính được huấn luyện phi thường nghiêm khắc, chỉ dựa vào khẩu lệnh mà làm việc. Nếu khẩu lệnh sai, phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là đứng yên tại chỗ bất động.
Vì thế hiện giờ hơn ba mươi người đứng dưới đài, tay chân luống cuống không biết bước tiếp theo nên làm gì.
“Được rồi.” Khang Vương xua tay kêu ngừng, “Hôm nay dừng ở đây.”
“Vâng.”
Tiêu Xuyên trả đoản kiếm cho Triệu tướng quân, sau đó thối lui đứng sau Khang Vương.
Triệu tướng quân tuyên bố: “Tiểu đội đệ nhất Ưng đoàn, nghỉ ngơi tại chỗ.”
……
“Thực xin lỗi, phụ thân.” Tiêu Xuyên biểu tình suy sút, rũ đầu xin lỗi.
“Không trách ngươi.” Khang Vương hơi hơi thở dài, “Do ta dục tốc bất đạt. Tùy theo tài năng mà dạy sẽ dễ dàng hơn, làm khó…”
Bách Thần có chút cảm thán.
Đại nhi tử làm mình thất vọng bao lần đi nữa ông cũng không sợ, ông chỉ mong bồi dưỡng Tiêu Xuyên trở thành người nối nghiệp biết đánh võ. Bởi vì Tiêu Xuyên tứ chi kiện toàn, không tàn tật.
Khang Vương vẫn nghĩ không đủ thấu, nếu đem vương vị truyền cho Tiêu Xuyên, sớm muộn gì gã cũng làm cho cơ nghiệp bị hủy; nhưng nếu truyền cho Tiêu Lẫm, cho dù cả đời y không thể hành tẩu nhưng y vẫn có bản lĩnh đem nhân gia y bát truyền ngàn đời.
Đi được hay không thật sự quan trọng đến như thế sao?
Bách Thần nhìn Tiêu Lẫm, biểu tình tòa băng sơn đạm nhiên, vô luận là ca ca xấu mặt hay phụ thân bất đắc dĩ tựa hồ đều không thể làm y xúc động.
Nhưng Bách Thần biết, bình tĩnh không gợn sóng đã sớm sôi trào nóng bỏng.
Trong lòng Khang Vương phiền muộn, đang muốn đem mấy người bọn họ đuổi về phủ thì đột nhiên dưới đài nổi lên một trận xôn xao.
Hình như có người trong tiểu đội té xỉu, mấy người còn lại loạn thành một đoàn.
“Sao lại thế này!” Triệu tướng quân quát, “Bên trong quân doanh sao có thể không quy củ như thế!”
“Báo cáo Triệu tướng quân!” Một đại hán mặt đen đứng ra, “La Tam té xỉu, có thể là bị cảm nắng.”
“Trước kêu người xung quanh quan tản ra, chỉ lưu lại hai người chiếu cố La Tam!” Triệu tướng quân ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay tuy có nắng nhưng nhiệt độ không quá ca, sao có thể cảm nắng được chứ? Vô luận như thế nào, trước dùng biện pháp cảm nắng ứng đối.
“Vâng.”
Mọi người vây xem lập tức tản ra, để tránh ngăn cản thông khí lưu thông.
La Tam ngồi dưới đất, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, bất tỉnh nhân sự.
Còn hai gã binh lính, một người đỡ cậu, dùng ống tay áo của mình quạt cho cậu, một người khác thì véo trung thi cậu cấp cứu.
Qua vài phút, tên binh lính tên La Tam vẫn không tỉnh lại.
“Không thích hợp.” Bách Thần nói, “Chỉ sợ La Tam không phải là cảm nắng.”
Hắn tuy là nói chuyện với Tiêu Lẫm nhưng thanh âm không cố tình đè thấp, Khang Vương và Triệu tướng quân đều nghe được.
Triệu tướng quân hàng năm ở trong quân, đối với sự tích oanh oanh liệt liệt cũng không rõ ràng, chỉ cảm thấy hắn là một công tử bột phổ thông nhà giàu nào cũng có. Chợt nghe thấy hắn có ý kiến bất đồng liền theo bản năng hỏi: “Bách công tử nhìn ra điều gì sao?”
“Hiện giờ cuối thu mát mẻ, tỷ lệ bị cảm nắng không lớn, với lại người bị cảm nắng thường có chung các bệnh trạng như sắc mặt ửng hồng, mặt đổ đầy mồ hôi, hô hấp dồn dập.” Bách Thần nói, “La Tam ở dưới đài kia mặt không chút máu, môi xanh tím, mặt một giọt mồ hôi cũng không có, hắn không giống bị cảm nắng.”
“So với bị cảm nắng trái lại giống bị nội thương hơn.” Tiêu Lẫm mở miệng, “Ta kiến nghị mau đưa hắn đến chỗ quân y cấp cứu.”
Bách Thần nghiêm túc nói: “Ta cũng nghĩ giống vậy.” Này xem như hắn và Tiêu Lẫm có suy nghĩ chung đi, lấy kinh nghiệm của hắn, bệnh trạng của La Tam chính là bị thương nội tạng.
“Gần đây không có chiến sự, đối chiến huấn luyện cũng chỉ là điểm đến tức ngăn, như thế nào lại chịu nội thương?” Khang Vương nhìn về phía Triệu tướng quân, “Gần đây trong quân có cử hành luận võ?”
Triệu tướng quân lắc đầu: “Cũng không.”
Khang Vương nhíu mày, “Việc này thật kỳ lạ, đi xuống nhìn xem.”
Mấy người đi vào giữa giáo trường, La Tam vẫn hôn mê bất tỉnh, sắc mặt trắng như tờ giấy. Binh lính bên cạnh ấn huyệt nhân trung cũng đã ngừng không dám động.
“Tướng quân.” Binh lính đỡ La Tam vội vàng hành lễ chào hỏi.
Sau đó ông ngồi xổm xuống, đem cánh tay La Tam nâng lên, bắt mạch.
…… Khang Vương cư nhiên lại còn che dấu kỹ năng bắt mạch?
Thời điểm Bách Thần nghi hoặc, Khang Vương nói: “Ta chỉ có thể phân biệt ra mạch tướng hắn không xong, địch xác có bệnh.”
Khang Vương lại gọi vài binh lính bên cạnh, “Đem quần áo hắn cởi ra.”
Mọi người minh bạch, đây là muốn xem xét thương tình. Nội thương đều là từ ẩu đả va chạm gây ra, như vậy thân thể bị đánh sẽ lưu lại dấu vết. Nhìn người cùng nhau hành động, thực mau liền đem quần áo nửa người trên La Tam cởi ra.
La Tam da ngăm đen, dáng người cường tráng, mặt da ngoài nhìn không có bất luận miệng vết thương hay dấu xanh tím bầm xanh gì cả.
“Này……” Triệu tướng quân chần chờ, “Này nhìn qua không giống có nội thương?”
Lời vừa nói xong, La Tam đang trong hôn mê đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi bắn tới mặt Triệu tướng quân.
Triệu tướng quân:……….
“Mau đưa hắn đến trướng quân y!” Khang Vương nhanh chóng quyết định, “Cứu người quan trọng!”
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường
Người họ Tiêu: Nhìn xem, cái này gọi là ăn ý.
Bách Thần: Cái này gọi là dựa trên sự thật mà phân tích lúc sau đạt đến đáp án nhất trí.
Người họ Tiêu: Có tức phụ không lãng mạn là loại thể nghiệm như thế nào?
……….
|