Di Chứng Của Căn Bệnh Hoang Tưởng Capgras
|
|
48
Xét cho cùng Dương Thiếu Quân cũng chỉ là một người ngoài, căn bản không có cách nào mà dựa vào chính sức mình để giúp Tô Kiềm. Anh gặp chuyện như vậy, hắn vô cùng đau lòng, nhưng bởi hắn còn là người ngoài, nên việc duy nhất hắn có thể làm là đứng nhìn Tô Kiềm đau khổ, thế nhưng khi ấy Tô Kiềm hướng hắn khẩn cầu, Dương Thiếu Quân cảm thấy mình cũng đã đến cực hạn, không thể tiếp tục trơ mắt nhìn như vậy.
Người đầu tiên hắn tìm tới là Tô Duy.
Hắn lập tức vào thẳng vấn đề: “Có thể cho anh ấy phẫu thuật được hay không?”
Tô Duy sửng sốt một chút, sau đó hỏi ngược lại: “Anh có biết có bao nhiêu rủi ro không?”
Dương Thiếu Quân cười khổ: “Anh biết. Không nói đến chuyện anh ấy, căn bản anh không có quyền để nói, nhưng mà anh ấy đã xin anh… A Duy, em còn hiểu anh ấy hơn cả anh, anh ấy là anh trai em, em cũng rõ tính cách của anh ấy thế nào mà, em cũng biết anh ấy có bao nhiêu kiêu ngạo, để anh ấy tiếp tục sống như vậy, thực sự quá tàn nhẫn.”
Tô Duy kinh hãi: “Anh ấy xin anh? Chuyện khi nào?”
“Sáng hôm nay, lúc anh ấy có chút tỉnh táo.”
Tô Duy trầm mặc, qua thật lâu anh mới lên tiếng: “Tôi không biết, tôi cũng từng nghĩ.. nhưng dù sao, quyền quyết định thuộc về cha tôi.”
Dương Thiếu Quân nói: “Anh cũng biết em không có quyền quyết định, chỉ là anh muốn em thử thuyết phục người nhà mình đồng ý. Nếu như em đồng ý, hai ta có thể cùng làm.”
Tô Duy lại trầm mặc.
Dương Thiếu Quân nói: “Anh không bắt ép em, nhưng anh mong em sẽ không phản đối, bởi vì đây là ý muốn của anh trai em.”
Tô Duy hỏi hắn: “Tôi muốn biết suy nghĩ của anh. Anh muốn anh ấy được sống, cũng muốn tâm lý anh ấy khỏi hoàn toàn, cho dù tỷ lệ không thành công là rất cao?”
Dương Thiếu Quân suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nói: “Anh không biết, có lẽ anh không có tư cách để nói, nhưng mà anh cũng giống như em, cũng lo toan cũng khổ sở, anh biết người nhà em cũng có khó khăn riêng, thực sự rất khó vẹn cả đôi đường. Nhưng mà bây giờ, anh tôn trọng ý kiến của Tô Kiềm. Anh đã đồng ý sẽ giúp anh ấy, anh ấy muốn phẫu thuật, anh sẽ nghĩ biện pháp giúp anh ấy được phẫu thuật, thế nên anh mới gặp và thuyết phục em.”
Khi nói, Dương Thiếu Quân cảm thấy rất khó chịu, không ngừng lặp lại “Anh không có tư cách” “Anh không có quyền lợi”, hắn biết rõ vị trí của mình, giống như một con kiến đòi dự tiệc họ nhà voi, bất luận hắn có bao nhiêu thành tâm, nhưng ngay cả tư cách cơ bản nhất cũng không có. Hắn nghĩ, nếu Tô Duy hay Tô Di xảy ra chuyện, có lẽ Đại Hoàng và Lý Yêu Yêu có thể đứng lên mà thay họ quyết định, người nhà họ Tô sẽ cân nhắc và chấp nhận lời nói của bọn họ. Thế nhưng hắn thì sao? Trời biết lúc này hắn có bao nhiêu căm ghét thân phận của mình, vì sao hắn không bảo Tô Kiềm sớm come out với người nhà? Vì sao hắn không xác định lập trường của mình sớm một chút? Vì sao hắn mới chỉ bên Tô Kiềm được mấy tháng trong khi bọn họ đã quen nhau mấy chục năm! Không sai, vì hắn tỉnh ngộ quá muộn, thậm chí cách đây vài ngày hắn mới rõ vị trí Tô Kiềm trong lòng mình có bao nhiêu nặng sâu, rõ ràng mang tâm lý của người nhà, nhưng lại không có tư cách đứng vào vị trí ấy. Trong Tô gia, lời nói của hắn thậm chí còn không bằng với vợ trước của Tô Kiềm, nhưng có thể trách ai đây? Trách chính bản thân hắn, đây có lẽ là ông trời muốn trêu ngươi.
Cuối cùng, Tô Duy cười cười lắc đầu: “Ý của anh ấy.. trước giờ chị em tôi gặp chuyện đại sự gì cũng đều do anh ấy quyết định, bây giờ anh ấy bị bệnh thành ra như vậy, anh ấy cũng muốn được tự quyết định..”
“Em đồng ý sao?” Dương Thiếu Quân rụt rè hỏi.
“Anh đã nói là ý của anh ấy.. Sao tôi có thể phản đối được? Từ nhỏ tới giờ đều là anh ấy giúp tôi, bây giờ tôi cũng sẽ giúp anh ấy, tôi sẽ giúp anh ấy thuyết phục cha mẹ mình.” Tô Duy nói như vậy.
Kế đó, Dương Thiếu Quân và Tô Duy đi tới tìm Tô Di, Tô Tạ Nguyên và Tô Tạ Tích nói chuyện. Dương Thiếu Quân thuật lại lời Tô Kiềm nói khi ấy cho họ nghe, Tô Duy cũng nói đỡ cho hắn. Mấy chị em nhà họ vốn đang mê man trong vũng bùn, hôm nay lại nghe Tô Duy và Dương Thiếu Quân nói như vậy, họ giống như được tiếp thêm sức mạnh, chẳng cần tốn công cũng đã dao động. Thế nhưng Tô Tạ Tích tỏ thái độ phải xem Tô Kiềm thế nào, chị muốn thử nói chuyện cùng với anh.
Đương lúc có đủ bốn chị em, Tô Tạ Nguyên hỏi Dương Thiếu Quân: “Cảnh sát Dương, mong cậu nói thật với tôi, rốt cuộc cậu có quan hệ như nào với Tiểu Kiềm?”
Dương Thiếu Quân sửng sốt một chút.
Quan hệ như nào? Là bạn bè? Hay người yêu? Nhưng mà vấn đề là, đến bây giờ hắn cũng không rõ Tô Kiềm nghĩ như nào. Tuy rằng hai người họ ngủ với nhau ba tháng, làm những chuyện mà chỉ những người yêu nhau mới có thể làm. Nhưng mà quan hệ khi đó rất kì quái, hắn không nói thích với Tô Kiềm, anh cũng chẳng nói yêu, hắn nhớ trước đây hắn từng hỏi Tô Kiềm —— “Này, cùng em có được không?” Đồng thời lúc ở bên nhau, Tô Kiềm không cho phép được nói quan hệ của họ cho bất cứ ai, hai người họ cũng chưa từng chính miệng nhắc tới hai chữ ‘người yêu’ này.
Hắn rất muốn thẳng lưng mà nói—— “Em chính là người đàn ông của Tô Kiềm!” Thế nhưng cuối cùng chỉ có thể mỉm cười, nhún vai nói: “Hỏi em có quan hệ gì với anh ấy không, em không thể nói không.”
Tô Duy đã sớm biết chuyện của hắn và anh mình, Tô Di từng nghe Tô Duy nói qua loa, Tô Tạ Nguyên cũng đã lờ mờ đoán ra, cuối cùng người sửng sốt nhất là Tô Tạ Tích. Nghe xong câu trả lời của Dương Thiếu Quân, suýt chút nữa chị nhảy dựng lên ghế: “Cái gì?! Lẽ nào Tiểu Kiềm cũng…”
Tô Tạ Nguyên chỉ có thể cười khổ: “Chị có ba đứa em trai, cả ba đứa, cứ nhiên đều đi vào con đường này..”
Trong nhất thời, Tô Tạ Tích khó có thể chấp nhận chuyện này, lập tức sinh ra bài xích với Dương Thiếu Quân. Trước đây chị rất cảm động với hành động của Dương Thiếu Quân, còn định viết một bức thư cảm ơn gửi tới sở cảnh sát, bây giờ nghĩ lại, cảm thấy khó chịu khó thể nói thành lời, tất cả hành động của Dương Thiếu Quân trong mắt chị đều trở thành vi lợi. Mà quan trọng nhất, tâm lý Tô Kiềm xảy ra vấn đề, liệu có liên quan tới người đàn ông này hay không.
Cuối cùng, Dương Thiếu Quân nhận lệnh đuổi về.
Chị em trong Tô gia vẫn thay phiên nhau chăm sóc Tô Kiềm, tiếc rằng Tô Kiềm cũng không tỉnh táo lại, thậm chí còn không có nhận thức, vừa bỏ bịt mắt của anh ra, anh liền nhìn mọi người đầy sợ sệt và cảnh giác, đeo bịt mắt lại ghé vào tai anh nói, nghe giọng của mọi người, anh cũng không có cảm xúc gì. Không phải họ không thừa nhận, rằng tâm lý của Tô Kiềm đã thực sự đi tới giới hạn, anh đã không còn đủ sức để cầm cự. Nếu như nói trước đây anh đang giùng giằng trong vực sâu, còn muốn nhanh chóng thoát khỏi, thì bây giờ, bọn bắt cóc kia đã đẩy anh xuống vực sâu vô tận. Hiện thực khác với những câu chuyện cổ tích, hoàng tử hôn một cái liền liền có thể đánh thức công chúa dậy, cầm cây kiếm nhỏ trong tay liền có thể diệt được ác long; mà là không làm gì sai cũng có thể không gặp được may mắn, hay trải qua nhiều tai nạn rồi, chưa chắc nửa đời còn lại đã êm xuôi.
Hôm ấy, mấy chị em nhà họ đều đi tới bệnh viện, chăm sóc và nói chuyện với Tô Kiềm suốt buổi trưa, lúc đi ra, Tô Duy hỏi Tô Tạ Tích: “Chị hai, chị đã quyết định chưa? Nếu như chị đồng ý, chúng ta cùng đi thuyết phục bố mẹ.”
Tô Tạ Tích lắc đầu: “Vừa mới nghĩ có Tô Kiềm có thể sẽ chết.. chị không thể quyết nổi.”
Sắc mặt mọi người đều cứng lại.
Tuy Tô gia có nhiều con, nhưng sau khi trưởng thành liền xa nhau, không nói tới không ở cùng một thành phố, thậm chí còn không ở chung một châu lục, có năm chỉ có thể về nhà đoàn tụ vào dịp tất niên, náo nhiệt một chút lại phải rời đi, cho dù có thân thiết đến mấy, bình thường cũng sẽ không xuất hiện. Lần này Tô Kiềm gặp chuyện không may, cả bố mẹ và chị em bọn họ đều ngồi lại với nhau, thời gian họ ở với nhau mấy ngày này còn nhiều hơn cả mấy năm trước cộng lại, đồng thời trái tim như được kết chặt, thể hiện cốt nhục thâm tình. Nếu Tô Kiềm mà tỉnh táo, biết họ vì anh mà cực nhọc khổ tâm như vậy, chắc chắn anh sẽ rất vui, cũng nhất định không đành lòng —— anh vốn luôn biến mình thành gốc đại thụ che mưa chắn gió cho mọi người, sao có thể cam lòng mà núp sau mọi người xin chiếu cố?
Tô Tạ Nguyên nói: “Chị đã thông suốt rồi, chúng ta cùng khuyên bố mẹ đi, đưa Tiểu Kiểm đi trị liệu, bất kể kết quả thế nào cũng không thể tiếp tục như vậy được.”
Dọc đường đi, Tô Di hỏi vì sao đột nhiên chị thông suốt, chị bảo: “Chị cũng không đành lòng nhìn Tô Kiềm sống như vậy.. đừng hỏi thêm gì nữa, chị sợ chị sẽ hối hận.”
|
49
Thuyết phục bốn người con, sau đó để họ thuyết phục người lớn trong nhà, quả nhiên dễ dàng hơn rất nhiều. Hai vị phụ huynh rất nhanh thì hạ quyết tâm, mà bệnh viện và các bác sỹ bên nước ngoài đã sớm được liên lạc, cho nên chỉ một ngày sau khi quyết định, họ liền đưa Tô Kiềm đi. Bệnh viện tốt nhất, bác sĩ ưu tú nhất, kỹ thuật trị liệu tân tiến nhất, phương án trị liệu cẩn thận nhất.. Tô Kiềm nghiễm nhiên trở thành trung tâm của cái nhà này, mọi người trong nhà đều quay xung quanh anh, nếu không có anh, Tô gia không thể vận chuyển được như bình thường. Trong hoạn nạn mới biết được chân tình, nếu như anh không gặp căn bệnh nặng này, có lẽ những người thân trong nhà cũng sẽ không phát hiện ra, Tô Kiềm trong lòng họ có bao nhiêu quan trọng.
Tô Duy và Tô Di chưa bao giờ động tay vào việc làm ăn của Tô gia, họ đều làm đều học những điều họ thích, chưa bao giờ hứng thú với kinh tế, nên đều để cho Tô Kiềm an bài. Tô Tạ Nguyên lo chuyện làm ăn bên nhà chồng, thi thoảng cũng sẽ hỗ trợ, thu xếp cho em trai, còn Tô Tạ Tích đã sớm bay ra một khoảng trời của riêng chị. Hôm nay Tô Kiềm bị bệnh, chuyện làm ăn của Tô gia lớn như vậy nhất định phải có người trông nom, bố mẹ Tô đành phải một lần nữa xuất núi, mấy người con cũng giúp đỡ họ. Có lẽ vì đã nghỉ ngơi lâu lắm rồi, có lẽ bởi Tô Kiềm mở rộng làm ăn quá tốt nên Tô Bác Hoa không khỏi ngượng tay, bốn năm người cùng nhau làm số lượng công việc mà một mình Tô Kiềm làm, thực sự bận đến sứt đầu mẻ trán, quả thật không biết mấy năm này Tô Kiềm thu xếp làm như thế nào.
Khi anh còn ở đây, một tay anh chống trời, không phải là anh không ngại công to việc lớn, chỉ là anh cảm thấy nên làm, thậm chí có rất nhiều người ngại anh đứng trên cao chắn ngang tầm mắt. Khi anh ngã xuống, mọi người không nhịn được mà cùng nhau chống đỡ thay anh, khi ấy mới rõ quả thật không dễ dàng gì.
Ba tuần sau, Tô Kiềm được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Phẫu thuật chủ yếu là chữa trị và loại bỏ các tác nhân ngoại lực và chất có hại gây tổn thương lên hệ thần kinh, theo lý thuyết thì năng lực suy nghĩ và trí nhớ của anh có thể sẽ bị ảnh hưởng, nhưng nếu phẫu thuật không thành công, cũng sẽ không ảnh hưởng đến khả năng sinh hoạt bình thường. Huống hồ trước đây anh còn mất lý trí triệt để, không thể tiếp nhận người xung quanh.
Phẫu thuật được tiến hành tương đối thuận lợi, nhưng sau khi phẫu thuật anh bị hôn mê đến mười ngày, bác sĩ gần như muốn liệt anh vào tình trạng sống thực vật. Và cũng giống như Dương Thiếu Quân, phải xem ý chí sống của anh có bao nhiêu mạnh. Mọi người trong nhà thay phiên nhau ngồi bên giường anh trò chuyện và cổ vũ, mười ngày sau, cuối cùng anh đã có thể tỉnh lại. May là không có mất trí nhớ, không có phát điên, có khả năng nhận thức, chỉ là khả năng nói chuyện và đi lại phải mất rất lâu mới hoàn toàn hồi phục được.
Lần thứ hai Tô Kiềm quay trở lại Thượng Hải đã là chuyện của mấy tháng sau. Hôm đó Tô Tạ Nguyên phải chạy về châu Âu, Tô Di cũng có việc, Tô Bác Hoa bận giải quyết chuyện của công ty, cuối cùng chỉ có Tô Duy, Tô Tạ Tích và Tô Kiềm trở về biệt thự.
Tô Kiềm vừa mới vào cửa, lão Mạnh nước mắt lưng tròng chạy ra đón, hai tay không biết để ở đâu: “Tiên sinh, ngài đã về rồi, rốt cuộc ngài đã về rồi!”
Tô Kiềm bình tĩnh ôm lão: “Cháu về rồi, mấy ngày này khổ cực cho chú rồi.”
Nước mắt Lão Mạnh bắt đầu lăn dài: “Ngày nào tôi cũng trông giữ ở đây, chờ tiên sinh trở về, nửa năm này tôi không làm việc, nhưng mà tôi rất khổ cực, khổ cực trong lòng ấy!”
Tô Tạ Tích cười cười đập vào người lão: “Được rồi, chú Mạnh, Tiểu Kiềm vừa mới về mà chú đã vội vã kể khổ, chú không nhanh đi dọn một chút đi, để em ấy có thể về phòng nghỉ ngơi.”
Tô Duy mỉm cười đi lên lau nước mắt cho lão.
Lão Mạnh nhìn đám trẻ nhà họ Tô lớn lên, tựa như chú ruột của bọn họ, trước giờ vẫn luôn thân thiết. Ngày trẻ lão làm vệ sĩ, vốn trầm mặc ít nói, nhưng càng lớn tuổi lại càng nói nhiều hơn, tính cách cũng dần cởi mở, hiện giờ đã là một ông lão gần năm mươi, không có chút để ý nào mà ôm ba người lớn tiếng khóc. Mọi người bị tấm lòng của lão làm cho cảm động, mắt cay cay, nhưng lại cảm thấy buồn cười, cuối cùng tất cả vừa lau nước mắt vừa nở nụ cười. Tô Tạ Tích hắng giọng: “Chú Mạnh, chú càng lớn lại càng giống tụi trẻ con nha!” Lão Mạnh cuối cùng cũng lau khô nước mắt mà cười, cười xong lại thấy cả người tràn đầy sức sống, bắt đầu lo việc mà lu bù hết cả lên, nào là phân người làm quét dọn, nào là tự nhận lấy và sắp xếp hành lý cho Tô Kiềm, hận không thể bay lên.
Tô Kiềm chậm rãi đi tới phòng bếp rót nước, Tô Duy và Tô Tạ Tích vẫn đang đứng ngoài phòng khách nói chuyện. Tô Tạ Tích không để ý ngẩng lên nhìn, chỉ thấy trên tầng có bóng lưng một người đàn ông mặc áo da màu đen đi vào một căn phòng. Chị lấy làm cả kinh, chỉ lên tầng hỏi Tô Duy: “Người kia, là cảnh sát Dương sao?”
Tô Duy ngẩng đầu lên, khẽ liếc một cái, người nọ đã đi vào phòng. Anh nhíu mi: “Ừ, là anh ấy.”
Tô Tạ Tích bất mãn nói: “Sao nó lại ở đây? Nó biết hôm nay Tiểu Kiềm về sao?” Về phần Dương Thiếu Quân, bố mẹ Tô đều đã nghe nói qua, thật ra trong lòng họ không quá thích Dương Thiếu Quân, dù sao Tô Kiềm cũng khác với Tô Di và Tô Duy. Tô Duy và Tô Di từ nhỏ đã xác định tính hướng của mình, hơn nữa đây là một con đường u tối. Mà Tô Kiềm đã từng lấy vợ sinh con, tới đây Tô Tiểu Niên sẽ được nhận trở về và ở cùng với Tô Kiềm, vậy Dương Thiếu Quân thì tính sao? Hơn nữa không biết hắn đã làm gì để Tô Kiềm đi vào con đường này? Còn có, chuyện năm đó của Dương Thiếu Quân và Tô Duy mọi người đều biết, trước đây Tô Kiềm lại bị bệnh, chí ít mọi người đều rõ trước đây Dương Thiếu Quân và Tô Kiềm không hợp nhau. Vì những lý do trên, cả nhà họ đều không ủng hộ chuyện Tô Kiềm và Dương Thiếu Quân. Nhưng dù sao người nhà họ Tô rất dân chủ, bọn họ chỉ bóng gió khuyên bảo Tô Kiềm, mà mấy tháng nay anh lại không hề nhắc tới Dương Thiếu Quân, cho nên mọi người tạm gác lại chuyện này.
Tô Duy bất đắc dĩ thở dài: “Anh ta —— quấy rầy rất phiền, nên em mới nói cho anh ta biết hôm nay anh trai về.” Nhớ tới năm đó Dương Thiếu Quân theo đuổi Tô Duy, da mặt cũng dày như vậy, nhưng chưa từng càn quấy như vừa rồi. Lúc Tô Kiềm bị đưa sang Mĩ trị liệu, họ không chịu nói cho Dương Thiếu Quân biết nơi trị liệu an dưỡng cụ thể của anh. Dương Thiếu Quân cũng chưa từng xuất ngoại, cho nên mới làm mọi cách để biết được tin tức của anh. Tô Duy quen Dương Thiếu Quân đã bao năm, nhưng bây giờ mới biết da mặt hắn dày đến trình độ như này, so với bây giờ mà nói, trước kia chả thấm vào đâu.
Tô Tạ Tích bất mãn liếc Tô Duy, nhưng cũng không chỉ trích. Một lát sau chị tỏ vẻ khó hiểu hỏi: “Sao ban nãy nó không xuống đón nhỉ?”
Tô Kiềm xử lý xong chuyện bên ngoài thì trở về phòng ngủ. Anh vừa đẩy cửa, liền thấy trên giường có bóng lưng một người đàn ông mặc chiếc áo da. Anh không khỏi cả kinh, đứng bên ngoài không đi vào trong phòng.
Dương Thiếu Quân rất khẩn trương. Hắn đã từng tưởng tượng vô số cảnh mình ra đón Tô Kiềm trở về, nhưng ở một khắc cuối, lúc đứng ở cửa sổ nhìn thấy đoàn người đi vào, một cảnh sát từng mặt đối mặt với tên tội phạm giết người cầm súng cũng không lui bước như hắn, lại trốn vào trong một góc phòng. Đến khi Tô Kiềm vào nhà, lão Mạnh và mọi người vây xung quanh anh, hắn cảm thấy mình không thể chen chân vào, nên mới lui bước trở về phòng, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại về đúng phòng của anh.
“Khụ..” Dương Thiếu Quân hắng giọng, cọ tay cọ tay, nghiêng người sang một bên, không biết mở miệng thế nào: “…”
Tô Kiềm bày ra vẻ mặt cảnh giác và tư thế phòng bị: “Anh là ai?”
“…!!!” Trong nháy mắt Dương Thiếu Quân hóa đá. Một cơn gió từ cửa sổ thổi tới, hắn cảm thấy mình vỡ răng rắc thành nhiều mảnh, theo gió lặng lẽ bay đi, lặng lẽ bay đi ~
Hai người cứ giằng co như vậy mười mấy giây, Tô Kiềm đi đến: “Ồ, là cậu à, tóc cậu dài quá, để tóc thế này tôi không nhận ra.”
Mấy mảnh vỡ bị gió thổi lập tức bay về, một lần nữa hợp lại thành một Dương Thiếu Quân hoàn chỉnh. Hắn vẫn không yên tâm, nhìn Tô Kiềm từ đầu đến chân, chỉ vào mũi mình hỏi: “Anh thật sự nhớ ra em chứ?”
Tô Kiềm gật đầu: “Dương Thiếu Quân.”
Dương Thiếu Quân vẫn chưa yên tâm: “Quan hệ của hai chúng ta như thế nào?”
Lời vừa nói ra, cả Tô Kiềm và Dương Thiếu Quân đều ngẩn người.
Tô Kiềm không trả lời câu hỏi này, Dương Thiếu Quân đứng lên, đi tới đóng cửa sổ: “Trước khi anh về phòng đã được quét dọn rồi… Dra giường cũng được thay mới.”
Tô Kiềm nói: “Ờ.”
Câu chuyện lại trở nên tẻ nhạt.
Tô Kiềm đi tới bỏ quần áo trong vali vào trong tủ, Dương Thiếu Quân lại nhìn anh một lần nữa, nhìn đến mấy lần vẫn không thể tin, hắn lại hỏi: “Ờm.. Anh không sao chứ? Đều đã ổn rồi?”
Tô Kiềm hơi nhíu mày, cũng không ngẩng đầu lên: “Não bị thương nhẹ, bây giờ trí nhớ của tôi không tốt lắm, đôi khi không nhớ được gì. Cũng có nhiều chuyện trước kia không thể nhớ.”
Dương Thiếu Quân lại khẩn trương: “Vậy ngoài trừ biết em là Dương Thiếu Quân, anh còn nhớ gì nữa?”
Động tác tay Tô Kiềm dừng lại, ngẩng đầu lên, mặt không đổi sắc nói: “Tôi cứ có cảm giác mình đã quên cái gì đó, rốt cuộc đã nhớ ra. Tôi quên hỏi, sao cậu lại ở đây?”
Dương Thiếu Quân: “…”
Qua mấy giây, Tô Kiềm lại tiếp tục thu dọn đồ, giống như quên mất mình còn chưa nhận được đáp án cho câu hỏi trên.
Một lúc sau, Dương Thiếu Quân lại cười hề hề hỏi: “Thế bây giờ, anh không còn cảm thấy người trước mặt là giả nữa sao? Ờm, kiểu như chị anh, em trai anh, còn em nữa, anh thấy…”
Tô Kiềm đi tới bên giường, nhìn cái drap giường bị Dương Thiếu Quân ngồi lên mà nhíu lại, ngắt lời nói: “Đưa một cái dra giường mới đến đây, đổi một chút. Tôi hơi mệt, muốn đi ngủ.”
Dương Thiếu Quân há miệng, ngơ ngác nói: “Không phải em mới nói rồi sao, đều đã đổi cái mới…”
Tô Kiềm cau mày nhìn chằm chằm quần của hắn: “Cậu mặc quần ngoài ngồi lên nó, bẩn rồi, phải thay mới.”
Dương Thiếu Quân: “…”
Mấy giây sau, Dương Thiếu Quân làu bàu ra khỏi phòng: “Một chút cũng không đổi, đúng là quỷ khiết phích…” Thế nhưng khóe miệng không tự chủ mà cong lên thật cao, sắp tới tận mang tai rồi, hắn cao hứng đi xuống dưới lầu tìm drap gường mới.
|
50
Dương Thiếu Quân đi lấy dra trải giường mới quay trở về, ân cần thay cho Tô Kiềm. Tô Kiềm đứng một bên lạnh lùng nhìn, chờ hắn thay xong, Tô Kiềm mệt mỏi ngáp một cái: “Tôi muốn tắm.”
Dương Thiếu Quân chân chó nhìn anh, chờ anh ra chỉ thị.
Qua mấy giây, Tô Kiềm lại nói: “Tôi muốn đi tắm, sao cậu còn chưa đi ra?”
Dương Thiếu Quân: “….”
Dương Thiếu Quân mặt dày mày dạn chớp chớp mắt: “Để, để em chà lưng cho anh.”
Tô Kiềm nhíu mi: “Cậu…” Anh muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì, khẽ lắc đầu: “Hôm nay cậu không phải đi làm sao?”
Dương Thiếu Quân ngẩn người, Tô Kiềm làm vẻ mặt chợt nhớ ra: “Tôi nhớ ra rồi, hình như cậu bị đình chỉ công tác.”
Dương Thiếu Quân hứng trí bừng bừng: “Là chuyện của trước đây, nửa năm nay em được thăng chức, từ tiền tuyến lui về, chuyển tới bộ phận chủ chốt. Hôm nay là xin nghỉ để tới đây.”
Tô Kiềm gật đầu: “Ừ, như vậy rất tốt.”
Dương Thiếu Quân lắp bắp đưa mắt nhìn anh.
Tô Kiềm lại nhíu mi: “Cậu còn không đi đi, tôi phải đi tắm, sau đó ăn chút gì rồi đi ngủ. Nếu cậu tới đây đón tôi thì tối mai tôi có đặt bàn ở nhà hàng Hằng Long, mời mấy người bằng hữu, cậu cũng tới đi.”
Dương Thiếu Quân ngẩn người hẳn ra, môi run rẩy, không nói lên thành lời. Tô Kiềm đứng yên một chỗ, thấy hắn không nói lời nào, cứ đứng đực người ra đấy, thì cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Tô Kiềm ở bên trong tắm được một lúc, có người đẩy cửa đi vào, anh lấy tay lau nước trên mặt, mở mắt nhìn thoáng qua, chỉ thấy Dương Thiếu Quân lắp bắp đứng ngoài cửa cười hề hề. Anh không thể không nghe thấy, đành phải thở dài hỏi: “Có chuyện gì?”
Dương Thiếu Quân đi tới: “Để em chà lưng giúp anh?”
“Không cần.”
Một lát sau Dương Thiếu Quân vẫn chưa đi, Tô Kiềm bất đắc dĩ hỏi: “Rốt cuộc cậu có chuyện gì?”
Dương Thiếu Quân có chút ủy khuất nói: “Anh thật sự không nhớ… ờm, em sao?”
Tô Kiềm lặng lẽ nhìn hắn, không nói một lời nào.
Dương Thiếu Quân tủi thân như một cô vợ nhỏ: “Có chết anh cũng không được quên em mới phải chứ! Anh còn nhớ quan hệ của anh với em không?”
Tô Kiềm bình tĩnh hỏi ngược lại: “Chúng ta có quan hệ thế nào?”
Dương Thiếu Quân nghẹn lời. Đây là lần thứ hai trong ngày họ nhắc tới vấn đề này. Rốt cuộc quan hệ của họ có bao nhiêu khó nói? Dương Thiếu Quân đặt câu hỏi cho Tô Kiềm, Tô Kiềm lại ném trả lại cho Dương Thiếu Quân, cuối cùng không ai chịu nói rõ.
“Aiz!” Dương Thiếu Quân gãi gãi má: “Thì, anh không thể quên mới phải chứ, em với anh trước đây tốt lắm! Hai ta vui vẻ cùng một chỗ!”
Tô Kiềm lại nhíu mày, bọt nước trên trán anh đột nhiên rơi xuống, anh đưa tay lên lau, giọng nói hơi lạnh lùng: “Tôi còn nhớ.”
Dương Thiếu Quân dở khóc dở cười: “Còn nhớ là nhớ những gì?”
Tô Kiềm liếc mắt trừng hắn.
Dương Thiếu Quân bị anh trừng không có sợ, ngược lại gan còn to hơn, lắp bắp đi tới, cũng không để ý xem Tô Kiềm có đồng ý hay không, cầm bông tắm bên cạnh bồn nói: “Để em giúp anh chà lưng chà lưng”
Tô Kiềm từ chối rất rõ ràng, nhưng da mặt Dương Thiếu Quân dày như vậy, nhiêu đó có hề gì? Mấy lời đó vào tai hắn thì chỉ là Tô Kiềm đang giận dỗi thôi. Hắn ân cần bóp sữa tắm ra, xoa đều để tạo bọt, sau đó kéo tay Tô Kiềm ra mà bắt đầu cọ. Tô Kiềm nhịn không được nghiêng người nhìn hắn đầy khinh thường: “Cậu, trước đây cậu cũng như thế, nghe không hiểu tiếng người hay sao? Tôi còn nhớ trước đây cậu cũng thế này, cái kiểu…” Anh bắt đầu dùng ánh mắt đánh giá từ đầu đến chân Dương Thiếu Quân.
Dương Thiếu Quân cười đầy vui vẻ. Đây này, đây mới chính là Tô Kiềm mà hắn biết. Hắn nghĩ nhất định Tô Kiềm sẽ nhớ lại chuyện hắn từng theo đuổi anh, khi đó đến cả lão Mạnh cũng nói mặt hắn dày ngang sắt thép, đụng phải thiên thể ngoài vũ trụ cũng chẳng sao. Trong lòng hắn vừa phỉ nhổ mình ti tiện, vừa cảm thấy rất cao hứng, tựa như thứ gì đó mất đi đã quay trở lại. Ân cần lúc này với ân cần của trước đây hoàn toàn khác nhau, khi đó mục đích của hắn là theo đuổi bằng được Tô Kiềm, ngày ấy Tô Kiềm không đón nhận hắn, thi thoảng hắn cũng có cảm giác mình ti tiện mình phiền toái. Nhưng bây giờ, hắn lại cam tâm tình nguyện mà ti tiện vì anh, cả người hắn hứng trí bừng bừng, thậm chí anh khinh bỉ hắn cũng thấy vui vẻ.
Tô Kiềm miễn cưỡng để hắn hầu tắm xong, lúc mặc quần áo, Dương Thiếu Quân ở bên cạnh nhìn cảnh xuân rực rỡ mà cười cười, hai mắt dán chặt lên người anh, còn không cam lòng hỏi: “Rốt cuộc anh đã quên rồi sao?”
Tô Kiềm tức giận nói: “Tôi đã quên cái gì, còn có cái gì cần phải nhớ hay sao?”
“Ế ế!” Hai mắt Dương Thiếu Quân sáng lên: “Cuối cùng cũng nổi giận rồi!” Loại khẩu khí này mới đúng nè, vừa rồi Tô Kiềm vẫn còn khách khí với hắn.
Tô Kiềm liếc mắt: “Tôi nghĩ mãi không ra tại sao trước đây tôi có thể…. trở thành mấy cái… vân vân kia với cậu! Cái người như cậu!” Ánh mắt anh nhìn Dương Thiếu Quân có điểm chán ghét.
Dáng cười của Dương Thiếu Quân ngưng trệ trong chốc lát, sau đó lại mỉm cười.
Tắm rửa xong, Tô Kiềm đi xuống lầu ăn chút gì đó, Dương Thiếu Quân cũng xuống theo, cuối cùng cũng chạm mặt với Tô Tạ Tích và Tô Duy. Vẻ mặt của Tô Tạ Tích có chút không tự nhiên, nhưng vẫn cố nén nhịn, nhìn hắn lịch sự gật đầu một cái. Dương Thiếu Quân thấy họ thì mất tự nhiên nói mấy câu, sau đó ngồi xuống bên bàn không nói gì nữa. Lão Mạnh đã chuẩn bị xong một bàn cơm phong phú, còn tự tay xuống bếp làm bảy tám món, cộng thêm phần của những người khác, cả bàn đầy ắp thức ăn. Tô Kiềm không quen đồ ăn trên máy bay, nhưng vì dọc đường đi mệt nhọc, cơ thể lại vừa bình phục, cho nên nể mặt mọi người mà gắp thử hết các món trên bàn, sau đó mới gác đũa.
Lão Mạnh nhìn dáng vẻ của anh, thiếu chút nữa lại khóc trên bàn cơm, lão ra sức gắp rau vào bát anh: “Tiên sinh, ngài xem nửa năm qua ngài đói bụng thành dạng gì rồi! Tới tới tới, ăn nhiều hơn một chút!” Sau đó lại đứng dậy múc canh gà cho anh.
Dương Thiếu Quân đưa mắt nhìn hông anh, thầm nghĩ: Gầy ở đâu cơ? Rõ ràng mấy ngày này được nuôi đến béo ra. Lúc nãy tắm hắn đã nhìn qua, trước đây trên người Tô Kiềm nào có thịt dư, bây giờ được chăm đến trắng trắng nộn nộn như bọn trẻ mới sinh. Hắn nhìn mãi không hiểu, lão Mạnh đối với Tô Kiềm như với con gái trong nhà, con gái ở bên ngoài vất vả khổ cực, trong mắt bố mẹ lúc nào cũng thấy con gầy, gầy thì có nghĩa là khổ, mà khổ thì khiến người ta thương xót đau lòng, hận không thể chịu khổ thay. Loại tâm lý này, Dương Thiếu Quân không có.
Tô Kiềm ăn được hai bát, sau đó thực sự không ăn được nữa, đặt canh xuống nói: “Chú Mạnh, cháu no rồi, đi đường hơi mệt mỏi, không có hứng thú ăn, những món này để đến tối ăn tiếp đi.”
Vẻ mặt lão Mạnh đầy khổ sở: “Tiên sinh ăn uống ít quá, mấy ngày này chắc khổ lắm đây.”
Tô Duy mỉm cười cầm tay lão: “Được rồi, chú Mạnh, nếu anh cháu khổ, thì bây giờ về phải để anh ấy được vui, đừng nhắc mãi mấy chuyện này.”
Lão Mạnh lập tức nói: “Aiz aiz, tôi không nói nữa.”
Cơm nước xong, Tô Duy và Tô Tạ Tích thấy không có chuyện gì nên muốn đi. Có lẽ Dương Thiếu Quân sợ họ hạ lệnh đuổi người nên đã sớm trốn lên phòng, chị em Tô gia lúc đi không nhìn thấy hắn, cũng không nói gì mà đi thẳng.
Tô Kiềm trở về phòng, chỉ thấy Dương Thiếu Quân đang ngồi trên ghế đọc báo, thấy anh đi vào, hai mắt như cười như không. Lần này Tô Kiềm cũng không đuổi hắn về, nhưng vẫn bảo hắn đi ra ngoài: “Tôi muốn ngủ, nếu cậu không đi thì đến khách phòng ngủ một lát đi.”
Dương Thiếu Quân buông báo xuống: “Em không mệt, anh ngủ đi, em nhìn anh ngủ.”
Tô Kiềm nhịn không được hít sâu một hơi: “Cậu muốn cái gì? Cậu có gì muốn nói với tôi? Cậu ở đây rốt cuộc vì cái gì?”
Dương Thiếu Quân ủy ủy khuất khuất nói: “Không có gì, được nhìn anh em thấy rất hạnh phúc.”
Tô Kiềm khắc chế xung động, tiếp tục khuyên bảo: “Cậu ra ngoài đi, hiện giờ tôi rất mệt, có gì đợi ngủ dậy xong nói sau được không? Cậu về khách phòng, đến khi nào tôi tỉnh sẽ tới tìm cậu, buổi tối chúng ta từ từ nói chuyện.”
Dương Thiếu Quân thấy anh thật sự mất hứng, không thể làm gì khác, đành phải đứng lên đi ra ngoài. Lúc đi tới cửa, đột nhiên hắn ngưng bước, vẻ mặt quấn quít nhìn Tô Kiềm, nghẹn ngào nhỏ giọng nói: “Em chỉ muốn xác nhận một chút, hiện giờ anh ổn thật chứ?”
Tô Kiềm đỡ trán nói: “Hiện tại suy nghĩ của tôi không rõ ràng lắm, ngồi máy bay hai mươi mấy tiếng không ngủ được. Có gì để tối rồi hẵng nói.”
Dương Thiếu Quân có chút mất mát. Thế nhưng vì Tô Kiềm không từ chối nên hắn vẫn còn có chút cao hứng, lưu lại một câu: “Anh nghỉ ngơi thật tốt” rồi đi ra.
|
51
Dương Thiếu Quân đương nhiên không có khả năng ngủ một giấc rồi. Hắn ở trong thư phòng đờ người ra suy nghĩ, đến khi trời tối đen Tô Kiềm mới tỉnh dậy. Lão Mạnh đi tới gọi Dương Thiếu Quân xuống ăn cơm tối, Dương Thiếu Quân lập tức xuống ngay. Lúc ăn cơm, trên bàn ăn còn có lão Mạnh và mấy người làm trong nhà, Dương Thiếu Quân và Tô Kiềm hầu như không nói chuyện với nhau, tuy rằng Dương Thiếu Quân vẫn cười đùa tí tởn, nhưng dù sao cũng đã hơn nửa năm, từ lúc bước vào Tô gia hắn đã có cảm giác không được tự nhiên. Tương tự, Tô Kiềm cũng rất khách khí với hắn.
Dương Thiếu Quân căn bản không ăn được gì, cứ được hai ba giây là lại liếc mắt nhìn Tô Kiềm, Tô Kiềm bị hắn nhìn đến không được tự nhiên, cũng ăn không được nhiều, khó khăn dùng bữa xong, lòng Dương Thiếu Quân nóng như lửa đốt mà kéo Tô Kiềm lên lầu, nhanh chóng tìm không gian riêng để nói chuyện với anh.
Cuối cùng vào thư phòng, hai người không biết bắt đầu từ đâu, Tô Kiềm bày ra bộ dạng muốn ôn lại chuyện xưa, lấy hai ly chân dài rồi rót rượu đỏ, đưa cho Dương Thiếu Quân một ly: “Khoảng thời gian này, cậu có khỏe không?”
Dương Thiếu Quân dở khóc dở cười nhận lấy rượu đỏ, lắc lắc một chút rồi uống một hơi hết sạch: “Khỏe không à, vẫn như cũ.”
Tô Kiềm nhíu mày nhìn hắn: “Rượu đỏ không uống như thế.”
Đáy lòng Dương Thiếu Quân không ngừng rít gào: Con mẹ nó em tới đây không phải nói chuyện rượu đỏ uống như nào! Anh còn định nói chuyện triết lý nhân sinh đàm thơ bàn ca à! Đồ trứng thối, anh muốn bức chết em sao!
Thế nhưng vẫn cười hì hì đầy nịnh nọt: “Còn anh? Mấy ngày này.. khổ không?”
Tô Kiềm nhàn nhạt lắc đầu: “Tôi rất tốt. Nói thật thì, tôi sống hơn ba mươi năm, chưa từng được thoải mái như thời gian vừa rồi.”
Dương Thiếu Quân đột nhiên cảm thấy xót xa. Tô Kiềm thế nào hắn hiểu rõ, từ ngày còn nhỏ anh đã luôn nỗ lực, anh vốn có thiên chất, nhưng vẫn cứ cố gắng. Mấy chục năm trước, Tề Vĩnh Húc và Dương Thiếu Quân hay nhắc đến tụi con nhà giàu học giỏi trong trường học, khi ấy Dương Thiếu Quân luôn khinh thường nghĩ, tụi nó sống như vậy mãi không mệt mỏi sao? Rõ ràng trời sinh đã có nhiều thứ hơn người, lại còn muốn đi tranh tiếp? Đến khi ở bên Tô Kiềm, hắn thấy rõ ràng anh rất khổ cực. Trong mắt hắn, Tô Kiềm là người theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ, mọi việc đều muốn tự tay làm, trung bình một ngày chỉ ngủ được năm sáu tiếng, quy mô công ty đã lớn như vậy, anh còn tính đến chuyện mở rộng. Nhưng xa anh được nửa năm, Dương Thiếu Quân lại nghĩ —— hắn vẫn luôn nghĩ rằng Tô Kiềm sống là để tranh đoạt, nhưng lại chưa từng nghĩ, trên lưng anh gánh nhiều thứ như vậy, nhưng không ai nói cho anh biết nên buông lỏng thế nào.
Tô Kiềm nhìn ly rượu đỏ trong tay mình, nhớ lại chuyện nửa năm này đến thất thần.
Tô Duy không làm việc, nửa năm này hầu như ngày nào cũng đến thăm anh, cùng anh tâm sự, cùng anh làm phục hồi chức năng; Tô Di không rảnh rỗi như Tô Duy, nhưng cũng tranh thủ cứ một hai tuần lại đến Mĩ thăm anh; còn bố mẹ và hai chị, ai cũng đều rút ngắn thời gian nghỉ ngơi để chăm sóc cho anh. Từ ngày trưởng thành một tay gánh vác công việc, chuyện như vậy chưa từng xảy ra —— mỗi ngày đều có người nhà ở bên cạnh anh, họ kiên nhẫn cùng anh nói chuyện, thường xuyên tổ chức những bữa liên hoan gia đình, cả nhà tụ lại một chỗ, ngày ngày trôi qua trong an nhàn. Có lẽ trước đây, chị em họ đều tìm được chốn riêng cho bản thân, giữa bọn họ cho dù có chung huyết thống, nhưng cũng không tránh khỏi mỗi lúc một cách xa, thậm chí Tô Kiềm còn từng ầm ĩ với hai đứa em trai của mình. Còn bây giờ, tất cả hiểu lầm bất mãn đã tiêu tan, không có gì vượt qua được thân tình. Có rất nhiều ngày Tô Kiềm ngồi trên bãi cỏ, nhìn người nhà mình vui vẻ đùa vui, ánh dương chiếu xuống mắt nóng hổi, mắt cay cay tựa như ướt nước. Thế nhưng nửa năm này, cũng có khi anh cảm thấy cô đơn, chị em của anh đều đã có chốn để đi về, họ mang theo bạn đời cùng tham gia buổi xum họp gia đình, chỉ còn Tô Kiềm vẫn lẻ loi, đôi khi anh cũng có cảm giác, rằng thực ra bên cạnh anh cũng có một người, anh hoảng hốt nhìn chiếc đũa trong tay, đến đũa cũng còn có đôi, nhiều năm như vậy anh không biết quý trọng, để giờ đây lại muốn một người vợ.
Tô Kiềm lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói: “Nói chuyện giữa chúng ta đi.”
Dương Thiếu Quân thở phào nhẹ nhõm, đồng thời còn có chút khẩn trương.
Tô Kiềm trầm tư một lúc, đắn đo nói: “Thật ra có rất nhiều chuyện tôi không nhớ rõ, ví dụ như tại sao tôi lại cùng với cậu —— nhưng tôi nhớ rõ mình từng ở cùng cậu.”
Dương Thiếu Quân vội vàng nói: “Ờm, không liên quan, quên rồi thì thôi, anh còn nhớ hai ta ở chung một chỗ là được rồi.”
Tô Kiềm trầm ngâm: “Lúc tôi bình phục, bố mẹ có nói qua chuyện quan hệ của tôi với cậu, thành thật mà nói, người nhà tôi không ủng hộ chuyện chúng ta ở với nhau. Trước đây tôi cũng từng thử nhớ lại, nhưng ký ức rất vụn vặt, hơn nữa tôi đã suy nghĩ rất nhiều, có một số việc có thật sự xảy ra hay không, tôi cũng không chắc lắm, hôm nay nhìn thấy cậu.. thấy thái độ của cậu, tôi mới có thể xác định..” Đột nhiên anh không biết nên mở lời như nào, khó khăn nói từng chữ: “Có một số việc, có lẽ thật sự đã xảy ra, không phải do tôi tưởng tượng.”
Dương Thiếu Quân khẽ nhếch môi, vẻ mặt đầy mơ màng.
Tô Kiềm lại nhíu mi: “Thật ra tôi nhớ rõ.. trước đây hình như tôi rất.. rất bất mãn với chuyện đồng tính luyến ái. Cho nên tôi không hiểu tại sao mình lại..”
Dương Thiếu Quân suy nghĩ một chút, dịch mông đến gần bên anh, cánh tay đặt lên thành ghế sô pha, tư thế tựa như ôm vai. Tô Kiềm dịch ra theo bản năng, nhưng cũng không né tránh.
Dương Thiếu Quân có chút giận, thầm nghĩ: Mẹ kiếp, anh không tin mình từng bị đàn ông làm, rõ ràng nhớ rất rõ, lại còn tự an ủi là do não bộ tưởng tượng ra, sức tưởng tượng của anh con mẹ nó phong phú nhỉ, sao anh không tưởng tượng mình là transformers cứu vớt trái đất này luôn đi! Nhưng vẻ mặt vẫn thâm trầm: “Vậy mấy chuyện trước kia, anh cảm thấy phản cảm sao?”
Vẻ mặt Tô Kiềm trở nên vi diệu trong nháy mắt, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, anh trả lời: “Lúc nãy tắm, tôi nhớ hình như cũng từng xảy ra chuyện tương tự.”
Dương Thiếu Quân bừng tỉnh “Ồ” một tiếng, tự động phiên dịch câu trả lời của anh: “Nghĩa là anh cảm thấy quen thuộc, cũng không ghét bỏ.”
Tô Kiềm: “….”
Đợi hai ba giây, không thấy Tô Kiềm phản bác, Dương Thiếu Quân gạt bỏ mờ mịt trong lòng ra, nói: “Em chờ anh hơn nửa năm, mãi mới đợi được anh quay về, anh lại nói với em là mất trí nhớ, không sao, anh còn nhớ mấy cái kia là được rồi, em sẽ giúp anh từ từ nhớ lại, chúng ta sẽ tiếp tục như trước đây.” Nói rồi hắn ôm vai anh đầy thân thiết. Hắn phát hiện, nếu ký ức Tô Kiềm bị loạn, vậy thì quyền chủ động nằm trong tay hắn rồi, có một số chuyện hắn có thể nói trắng thành đen nói đen thành trắng, chỉ cần hắn tỏ ra đương nhiên, Tô Kiềm sẽ không biết rõ trước đây từng phát sinh cái gì, để hắn dắt mũi mà đi. Nhiều năm làm cảnh sát như vậy, chơi trò đấu trí với tội phạm quen rồi, không phải hắn chưa từng trợn mắt nói mò mà bức cung, trình lừa người của cảnh sát Dương không vừa đâu!
Cả người Tô Kiềm cứng đờ, chậm rãi nói: “Nhưng mà, tôi nhớ rõ, hình như chúng ta đã chia tay.”
Dương Thiếu Quân sợ hãi: “Gì cơ?! Chuyện khi nào vậy?! Anh tự phịa ra đấy à!”
Tô Kiềm trầm mặc hai giây, anh nói tiếp: “Tôi nhớ kỹ có một cảnh, tôi ngồi trong phòng, cậu đi tới kể một đống chuyện, xong câu cuối cùng là chúng ta chia tay đi. Không có sao?”
Dương Thiếu Quân lập tức nhớ tới ngày hôm ấy. Nhưng hắn khẳng định rất chắc chắn: “Không có! Có phải anh nhớ nhầm rồi hay không, nhớ chuyện người khác xong lại chụp lên đầu em? Tô Duy có kể với anh chưa, trước khi anh được đưa đi phẫu thuật, anh còn bảo em đi xin bọn họ! Nếu hai ta đã không xong thì sao có thể!”
Tô Kiềm lại nhíu mày, cố gắng sửa sang lại đoạn ký ức hỗn loạn.
Dương Thiếu Quân thấy anh mỗi lúc một mê man, tâm dần dần bình tĩnh, tự bày mưu tính kế chuyện tương lai: “Ờm, trước tiên cứ như vậy đi, anh không nhớ rõ cũng không sao, chúng ta một lần nữa ở bên nhau, nếu anh không nhớ ra cũng chẳng sao cả, em sẽ theo đuổi anh một lần nữa, đợi đến khi nào anh có thể nhớ ra rồi chấp nhận em, hai ta sống với nhau như trước đây, được chứ?”
Nhưng hắn không ngờ, Tô Kiềm lại lắc đầu. Anh nói: “Tôi rất xin lỗi, trí nhớ tôi có chút hỗn loạn, rất nhiều chuyện tôi có làm hay không, tôi không rõ. Nhưng trước khi trở về tôi đã nghĩ rất kỹ, mặc kệ tại sao trước đây hai ta ở chung một chỗ, thì hai chúng ta thực sự không thích hợp.”
Dương Thiếu Quân ngẩn người.
Tô Kiềm nói tiếp: “Tôi đã nghĩ rất lâu, thật sự rất khó chấp nhận chuyện bản thân là một người đồng tính luyến ái —— tôi đã từng kết hôn, con tôi năm nay đã mười ba tuổi. Thời gian tới tôi sẽ nhận nó về ở cùng, tôi không biết phải đối mặt với nó thế nào khi mà hai ta có quan hệ với nhau. Hơn nữa tôi cảm thấy, cuộc sống của tôi cần một người phụ nữ.” Anh chăm chú nhìn ánh mắt của Dương Thiếu Quân, “Cậu biết đấy, công việc của tôi, thân phận của tôi, phải tiếp xúc rất nhiều với giới truyền thông, phải đi xã giao nhiều, tôi không thể đối mặt với mối quan hệ này, xã hội không thể chấp nhận, mà người nhà tôi cũng không hài lòng.”
Dương Thiếu Quân vội vàng nói: “Người nhà anh làm sao vậy? Hai em trai anh không phải đều thích đàn ông sao? Sao? Dựa vào cái gì mà chỉ mình anh thì không được? Thân phận của anh làm sao, anh ở với em thì trời cũng đâu có sụp!”
Tô Kiềm đứng lên, kéo dài khoảng cách với hắn, từ trên cao nhìn xuống: “Đây cũng chính là chuyện khiến tôi cảm thấy hỗn loạn. Không khách khí mà nói, tôi không thể tưởng tượng được sao trước đây tôi lại phải hi sinh nhiều như vậy mà chọn ở cùng với cậu. Tôi cố nhớ, nhớ lại những đoạn kí ức vụn vặt ấy, khi đó tôi và cậu ở bên nhau cũng không vui vẻ gì —— cho nên bây giờ, rất xin lỗi và cũng rất tiếc, tôi nghĩ mình cần phải chấm dứt hẳn mối quan hệ này.”
Dương Thiếu Quân trầm mặc. Tô Kiềm dùng hai chữ ‘hi sinh’ này khiến tim hắn nhói đau, thoạt đầu hắn cảm thấy không vui và bất mãn, nhưng dần dà, hắn lại bắt đầu nghĩ, tại sao trước đây Tô Kiềm lại phải ‘hi sinh’ như thế? Chữ ‘yêu’ ngay lập tức bị hắn gạt đi mà không giữ lại, hắn không có tự tin mà nhét nó vào trong não Tô Kiềm.
Giằng co thật lâu, Tô Kiềm nói: “Tôi rất xin lỗi…”
“Không cần phải như vậy.” Dương Thiếu Quân khàn giọng cắt ngang: “Anh không cần phải xin lỗi, thật ra em đã từng nghĩ, nghĩ đến tình huống xấu nhất có thể xảy ra, bây giờ anh chịu đứng ở đây nói chuyện cùng em đã khiến em vui lắm rồi. Thật sự, có nhiều chuyện là do em không tốt.”
Hắn chậm rãi chống sô pha mà đứng lên, mới đây thôi mà đã tiều tụy hơn rất nhiều, một người đàn ông cao mét tám, đứng lên thôi mà phải nhọc nhằn như vậy. Hắn có chút não nề nhưng vẫn cố tỏ ra hào hiệp, giả vờ thoải mái nhún vai cười. Không biết vì sao, đột nhiên Tô Kiềm có cảm giác hắn sẽ móc bao thuốc lá trong túi ra, đốt một điếu, khóe miệng không kiềm chế được nở nụ cười, sau đó nói: “Ờm, không sao cả.”
Thế nhưng mọi chuyện lại không như vậy, Dương Thiếu Quân không nói ra ba chữ kia, nhưng cũng nụ cười cũng dần thể hiện thái độ thờ ơ, tuy không lui về phía sau, nhưng dường như khoảng cách hai người đã xa hơn rất nhiều. Hắn cười nói: “Nếu đã như vậy…”
Tô Kiềm còn nghĩ hắn muốn nói ly khai. Anh không ngờ có thể thuyết phục được hắn dễ như vậy, nhưng đáy lòng lại không cảm thấy thoải mái vui vẻ gì.
“Nhưng mà em.. không muốn.” Sắc mặt Dương Thiếu Quân đột nhiên thay đổi, vẻ ngang ngạnh và bất cần biến mất, lại sinh ra chút yếu đuối: ” ‘Hi sinh’, anh nói rất đúng, ở bên em, thật sự anh phải hi sinh rất nhiều. Nhưng mà em vẫn muốn ích kỷ vẫn muốn vô sỉ mà nói một câu, bất cứ hai người nào ở bên nhau cũng vậy, không thể chỉ có được mà không có mất. Em không muốn buông anh, Tô Kiềm, cho em một cơ hội đi, em rất yêu anh, em không hề nghĩ rằng mình có thể yêu anh nhiều đến thế!”
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
51
Dương Thiếu Quân đương nhiên không có khả năng ngủ một giấc rồi. Hắn ở trong thư phòng đờ người ra suy nghĩ, đến khi trời tối đen Tô Kiềm mới tỉnh dậy. Lão Mạnh đi tới gọi Dương Thiếu Quân xuống ăn cơm tối, Dương Thiếu Quân lập tức xuống ngay. Lúc ăn cơm, trên bàn ăn còn có lão Mạnh và mấy người làm trong nhà, Dương Thiếu Quân và Tô Kiềm hầu như không nói chuyện với nhau, tuy rằng Dương Thiếu Quân vẫn cười đùa tí tởn, nhưng dù sao cũng đã hơn nửa năm, từ lúc bước vào Tô gia hắn đã có cảm giác không được tự nhiên. Tương tự, Tô Kiềm cũng rất khách khí với hắn.
Dương Thiếu Quân căn bản không ăn được gì, cứ được hai ba giây là lại liếc mắt nhìn Tô Kiềm, Tô Kiềm bị hắn nhìn đến không được tự nhiên, cũng ăn không được nhiều, khó khăn dùng bữa xong, lòng Dương Thiếu Quân nóng như lửa đốt mà kéo Tô Kiềm lên lầu, nhanh chóng tìm không gian riêng để nói chuyện với anh.
Cuối cùng vào thư phòng, hai người không biết bắt đầu từ đâu, Tô Kiềm bày ra bộ dạng muốn ôn lại chuyện xưa, lấy hai ly chân dài rồi rót rượu đỏ, đưa cho Dương Thiếu Quân một ly: “Khoảng thời gian này, cậu có khỏe không?”
Dương Thiếu Quân dở khóc dở cười nhận lấy rượu đỏ, lắc lắc một chút rồi uống một hơi hết sạch: “Khỏe không à, vẫn như cũ.”
Tô Kiềm nhíu mày nhìn hắn: “Rượu đỏ không uống như thế.”
Đáy lòng Dương Thiếu Quân không ngừng rít gào: Con mẹ nó em tới đây không phải nói chuyện rượu đỏ uống như nào! Anh còn định nói chuyện triết lý nhân sinh đàm thơ bàn ca à! Đồ trứng thối, anh muốn bức chết em sao!
Thế nhưng vẫn cười hì hì đầy nịnh nọt: “Còn anh? Mấy ngày này.. khổ không?”
Tô Kiềm nhàn nhạt lắc đầu: “Tôi rất tốt. Nói thật thì, tôi sống hơn ba mươi năm, chưa từng được thoải mái như thời gian vừa rồi.”
Dương Thiếu Quân đột nhiên cảm thấy xót xa. Tô Kiềm thế nào hắn hiểu rõ, từ ngày còn nhỏ anh đã luôn nỗ lực, anh vốn có thiên chất, nhưng vẫn cứ cố gắng. Mấy chục năm trước, Tề Vĩnh Húc và Dương Thiếu Quân hay nhắc đến tụi con nhà giàu học giỏi trong trường học, khi ấy Dương Thiếu Quân luôn khinh thường nghĩ, tụi nó sống như vậy mãi không mệt mỏi sao? Rõ ràng trời sinh đã có nhiều thứ hơn người, lại còn muốn đi tranh tiếp? Đến khi ở bên Tô Kiềm, hắn thấy rõ ràng anh rất khổ cực. Trong mắt hắn, Tô Kiềm là người theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ, mọi việc đều muốn tự tay làm, trung bình một ngày chỉ ngủ được năm sáu tiếng, quy mô công ty đã lớn như vậy, anh còn tính đến chuyện mở rộng. Nhưng xa anh được nửa năm, Dương Thiếu Quân lại nghĩ —— hắn vẫn luôn nghĩ rằng Tô Kiềm sống là để tranh đoạt, nhưng lại chưa từng nghĩ, trên lưng anh gánh nhiều thứ như vậy, nhưng không ai nói cho anh biết nên buông lỏng thế nào.
Tô Kiềm nhìn ly rượu đỏ trong tay mình, nhớ lại chuyện nửa năm này đến thất thần.
Tô Duy không làm việc, nửa năm này hầu như ngày nào cũng đến thăm anh, cùng anh tâm sự, cùng anh làm phục hồi chức năng; Tô Di không rảnh rỗi như Tô Duy, nhưng cũng tranh thủ cứ một hai tuần lại đến Mĩ thăm anh; còn bố mẹ và hai chị, ai cũng đều rút ngắn thời gian nghỉ ngơi để chăm sóc cho anh. Từ ngày trưởng thành một tay gánh vác công việc, chuyện như vậy chưa từng xảy ra —— mỗi ngày đều có người nhà ở bên cạnh anh, họ kiên nhẫn cùng anh nói chuyện, thường xuyên tổ chức những bữa liên hoan gia đình, cả nhà tụ lại một chỗ, ngày ngày trôi qua trong an nhàn. Có lẽ trước đây, chị em họ đều tìm được chốn riêng cho bản thân, giữa bọn họ cho dù có chung huyết thống, nhưng cũng không tránh khỏi mỗi lúc một cách xa, thậm chí Tô Kiềm còn từng ầm ĩ với hai đứa em trai của mình. Còn bây giờ, tất cả hiểu lầm bất mãn đã tiêu tan, không có gì vượt qua được thân tình. Có rất nhiều ngày Tô Kiềm ngồi trên bãi cỏ, nhìn người nhà mình vui vẻ đùa vui, ánh dương chiếu xuống mắt nóng hổi, mắt cay cay tựa như ướt nước. Thế nhưng nửa năm này, cũng có khi anh cảm thấy cô đơn, chị em của anh đều đã có chốn để đi về, họ mang theo bạn đời cùng tham gia buổi xum họp gia đình, chỉ còn Tô Kiềm vẫn lẻ loi, đôi khi anh cũng có cảm giác, rằng thực ra bên cạnh anh cũng có một người, anh hoảng hốt nhìn chiếc đũa trong tay, đến đũa cũng còn có đôi, nhiều năm như vậy anh không biết quý trọng, để giờ đây lại muốn một người vợ.
Tô Kiềm lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói: “Nói chuyện giữa chúng ta đi.”
Dương Thiếu Quân thở phào nhẹ nhõm, đồng thời còn có chút khẩn trương.
Tô Kiềm trầm tư một lúc, đắn đo nói: “Thật ra có rất nhiều chuyện tôi không nhớ rõ, ví dụ như tại sao tôi lại cùng với cậu —— nhưng tôi nhớ rõ mình từng ở cùng cậu.”
Dương Thiếu Quân vội vàng nói: “Ờm, không liên quan, quên rồi thì thôi, anh còn nhớ hai ta ở chung một chỗ là được rồi.”
Tô Kiềm trầm ngâm: “Lúc tôi bình phục, bố mẹ có nói qua chuyện quan hệ của tôi với cậu, thành thật mà nói, người nhà tôi không ủng hộ chuyện chúng ta ở với nhau. Trước đây tôi cũng từng thử nhớ lại, nhưng ký ức rất vụn vặt, hơn nữa tôi đã suy nghĩ rất nhiều, có một số việc có thật sự xảy ra hay không, tôi cũng không chắc lắm, hôm nay nhìn thấy cậu.. thấy thái độ của cậu, tôi mới có thể xác định..” Đột nhiên anh không biết nên mở lời như nào, khó khăn nói từng chữ: “Có một số việc, có lẽ thật sự đã xảy ra, không phải do tôi tưởng tượng.”
Dương Thiếu Quân khẽ nhếch môi, vẻ mặt đầy mơ màng.
Tô Kiềm lại nhíu mi: “Thật ra tôi nhớ rõ.. trước đây hình như tôi rất.. rất bất mãn với chuyện đồng tính luyến ái. Cho nên tôi không hiểu tại sao mình lại..”
Dương Thiếu Quân suy nghĩ một chút, dịch mông đến gần bên anh, cánh tay đặt lên thành ghế sô pha, tư thế tựa như ôm vai. Tô Kiềm dịch ra theo bản năng, nhưng cũng không né tránh.
Dương Thiếu Quân có chút giận, thầm nghĩ: Mẹ kiếp, anh không tin mình từng bị đàn ông làm, rõ ràng nhớ rất rõ, lại còn tự an ủi là do não bộ tưởng tượng ra, sức tưởng tượng của anh con mẹ nó phong phú nhỉ, sao anh không tưởng tượng mình là transformers cứu vớt trái đất này luôn đi! Nhưng vẻ mặt vẫn thâm trầm: “Vậy mấy chuyện trước kia, anh cảm thấy phản cảm sao?”
Vẻ mặt Tô Kiềm trở nên vi diệu trong nháy mắt, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, anh trả lời: “Lúc nãy tắm, tôi nhớ hình như cũng từng xảy ra chuyện tương tự.”
Dương Thiếu Quân bừng tỉnh “Ồ” một tiếng, tự động phiên dịch câu trả lời của anh: “Nghĩa là anh cảm thấy quen thuộc, cũng không ghét bỏ.”
Tô Kiềm: “….”
Đợi hai ba giây, không thấy Tô Kiềm phản bác, Dương Thiếu Quân gạt bỏ mờ mịt trong lòng ra, nói: “Em chờ anh hơn nửa năm, mãi mới đợi được anh quay về, anh lại nói với em là mất trí nhớ, không sao, anh còn nhớ mấy cái kia là được rồi, em sẽ giúp anh từ từ nhớ lại, chúng ta sẽ tiếp tục như trước đây.” Nói rồi hắn ôm vai anh đầy thân thiết. Hắn phát hiện, nếu ký ức Tô Kiềm bị loạn, vậy thì quyền chủ động nằm trong tay hắn rồi, có một số chuyện hắn có thể nói trắng thành đen nói đen thành trắng, chỉ cần hắn tỏ ra đương nhiên, Tô Kiềm sẽ không biết rõ trước đây từng phát sinh cái gì, để hắn dắt mũi mà đi. Nhiều năm làm cảnh sát như vậy, chơi trò đấu trí với tội phạm quen rồi, không phải hắn chưa từng trợn mắt nói mò mà bức cung, trình lừa người của cảnh sát Dương không vừa đâu!
Cả người Tô Kiềm cứng đờ, chậm rãi nói: “Nhưng mà, tôi nhớ rõ, hình như chúng ta đã chia tay.”
Dương Thiếu Quân sợ hãi: “Gì cơ?! Chuyện khi nào vậy?! Anh tự phịa ra đấy à!”
Tô Kiềm trầm mặc hai giây, anh nói tiếp: “Tôi nhớ kỹ có một cảnh, tôi ngồi trong phòng, cậu đi tới kể một đống chuyện, xong câu cuối cùng là chúng ta chia tay đi. Không có sao?”
Dương Thiếu Quân lập tức nhớ tới ngày hôm ấy. Nhưng hắn khẳng định rất chắc chắn: “Không có! Có phải anh nhớ nhầm rồi hay không, nhớ chuyện người khác xong lại chụp lên đầu em? Tô Duy có kể với anh chưa, trước khi anh được đưa đi phẫu thuật, anh còn bảo em đi xin bọn họ! Nếu hai ta đã không xong thì sao có thể!”
Tô Kiềm lại nhíu mày, cố gắng sửa sang lại đoạn ký ức hỗn loạn.
Dương Thiếu Quân thấy anh mỗi lúc một mê man, tâm dần dần bình tĩnh, tự bày mưu tính kế chuyện tương lai: “Ờm, trước tiên cứ như vậy đi, anh không nhớ rõ cũng không sao, chúng ta một lần nữa ở bên nhau, nếu anh không nhớ ra cũng chẳng sao cả, em sẽ theo đuổi anh một lần nữa, đợi đến khi nào anh có thể nhớ ra rồi chấp nhận em, hai ta sống với nhau như trước đây, được chứ?”
Nhưng hắn không ngờ, Tô Kiềm lại lắc đầu. Anh nói: “Tôi rất xin lỗi, trí nhớ tôi có chút hỗn loạn, rất nhiều chuyện tôi có làm hay không, tôi không rõ. Nhưng trước khi trở về tôi đã nghĩ rất kỹ, mặc kệ tại sao trước đây hai ta ở chung một chỗ, thì hai chúng ta thực sự không thích hợp.”
Dương Thiếu Quân ngẩn người.
Tô Kiềm nói tiếp: “Tôi đã nghĩ rất lâu, thật sự rất khó chấp nhận chuyện bản thân là một người đồng tính luyến ái —— tôi đã từng kết hôn, con tôi năm nay đã mười ba tuổi. Thời gian tới tôi sẽ nhận nó về ở cùng, tôi không biết phải đối mặt với nó thế nào khi mà hai ta có quan hệ với nhau. Hơn nữa tôi cảm thấy, cuộc sống của tôi cần một người phụ nữ.” Anh chăm chú nhìn ánh mắt của Dương Thiếu Quân, “Cậu biết đấy, công việc của tôi, thân phận của tôi, phải tiếp xúc rất nhiều với giới truyền thông, phải đi xã giao nhiều, tôi không thể đối mặt với mối quan hệ này, xã hội không thể chấp nhận, mà người nhà tôi cũng không hài lòng.”
Dương Thiếu Quân vội vàng nói: “Người nhà anh làm sao vậy? Hai em trai anh không phải đều thích đàn ông sao? Sao? Dựa vào cái gì mà chỉ mình anh thì không được? Thân phận của anh làm sao, anh ở với em thì trời cũng đâu có sụp!”
Tô Kiềm đứng lên, kéo dài khoảng cách với hắn, từ trên cao nhìn xuống: “Đây cũng chính là chuyện khiến tôi cảm thấy hỗn loạn. Không khách khí mà nói, tôi không thể tưởng tượng được sao trước đây tôi lại phải hi sinh nhiều như vậy mà chọn ở cùng với cậu. Tôi cố nhớ, nhớ lại những đoạn kí ức vụn vặt ấy, khi đó tôi và cậu ở bên nhau cũng không vui vẻ gì —— cho nên bây giờ, rất xin lỗi và cũng rất tiếc, tôi nghĩ mình cần phải chấm dứt hẳn mối quan hệ này.”
Dương Thiếu Quân trầm mặc. Tô Kiềm dùng hai chữ ‘hi sinh’ này khiến tim hắn nhói đau, thoạt đầu hắn cảm thấy không vui và bất mãn, nhưng dần dà, hắn lại bắt đầu nghĩ, tại sao trước đây Tô Kiềm lại phải ‘hi sinh’ như thế? Chữ ‘yêu’ ngay lập tức bị hắn gạt đi mà không giữ lại, hắn không có tự tin mà nhét nó vào trong não Tô Kiềm.
Giằng co thật lâu, Tô Kiềm nói: “Tôi rất xin lỗi…”
“Không cần phải như vậy.” Dương Thiếu Quân khàn giọng cắt ngang: “Anh không cần phải xin lỗi, thật ra em đã từng nghĩ, nghĩ đến tình huống xấu nhất có thể xảy ra, bây giờ anh chịu đứng ở đây nói chuyện cùng em đã khiến em vui lắm rồi. Thật sự, có nhiều chuyện là do em không tốt.”
Hắn chậm rãi chống sô pha mà đứng lên, mới đây thôi mà đã tiều tụy hơn rất nhiều, một người đàn ông cao mét tám, đứng lên thôi mà phải nhọc nhằn như vậy. Hắn có chút não nề nhưng vẫn cố tỏ ra hào hiệp, giả vờ thoải mái nhún vai cười. Không biết vì sao, đột nhiên Tô Kiềm có cảm giác hắn sẽ móc bao thuốc lá trong túi ra, đốt một điếu, khóe miệng không kiềm chế được nở nụ cười, sau đó nói: “Ờm, không sao cả.”
Thế nhưng mọi chuyện lại không như vậy, Dương Thiếu Quân không nói ra ba chữ kia, nhưng cũng nụ cười cũng dần thể hiện thái độ thờ ơ, tuy không lui về phía sau, nhưng dường như khoảng cách hai người đã xa hơn rất nhiều. Hắn cười nói: “Nếu đã như vậy…”
Tô Kiềm còn nghĩ hắn muốn nói ly khai. Anh không ngờ có thể thuyết phục được hắn dễ như vậy, nhưng đáy lòng lại không cảm thấy thoải mái vui vẻ gì.
“Nhưng mà em.. không muốn.” Sắc mặt Dương Thiếu Quân đột nhiên thay đổi, vẻ ngang ngạnh và bất cần biến mất, lại sinh ra chút yếu đuối: ” ‘Hi sinh’, anh nói rất đúng, ở bên em, thật sự anh phải hi sinh rất nhiều. Nhưng mà em vẫn muốn ích kỷ vẫn muốn vô sỉ mà nói một câu, bất cứ hai người nào ở bên nhau cũng vậy, không thể chỉ có được mà không có mất. Em không muốn buông anh, Tô Kiềm, cho em một cơ hội đi, em rất yêu anh, em không hề nghĩ rằng mình có thể yêu anh nhiều đến thế!”
|
52
Đột nhiên Dương Thiếu Quân nói vậy khiến Tô Kiềm không khỏi sững sờ. Dương Thiếu Quân nói xong cũng cảm thấy ngượng ngùng, sờ sờ mũi, tự giễu nói: “Hình như đây là lần đầu tiên em thổ lộ với anh.”
Tô Kiềm thốt lên: “Không phải.” Dương Thiếu Quân nghe vậy thì sửng sốt, Tô Kiềm cũng ngây ra.
Dương Thiếu Quân hỏi anh: “Không phải? … Cái gì?”
“….” Tô Kiềm trầm mặc một chút: “Không có gì.”
Dương Thiếu Quân bừng hiểu ra, cười đầy ý vị: “Ồ ~~~~~~~~”
Vẻ mặt Tô Kiềm càng trở nên nghiêm túc: “Nói chung hai chúng ta không thích hợp.”
Dương Thiếu Quân nhìn anh đăm đăm, môi kéo ra thành nụ cười: “Em sẽ không bỏ đi dễ dàng như vậy đâu.” Tuy nói vậy nhưng hắn cũng không nói chuyện dây dưa thêm nữa, Tô Kiềm bảo hắn về, hắn cũng rời biệt thự thật.
Rất nhiều ngày sau đó Dương Thiếu Quân không tiếp tục lộ diện. Tô Kiềm cho rằng hắn đã bỏ thật rồi, lại cảm thấy sẽ không dễ dàng như vậy. Chuyện năm đó anh vẫn còn nhớ chun chút, trình độ vô sỉ của Dương Thiếu Quân chính anh đã từng được lãnh giáo qua, cho dù anh đã quên rất nhiều, nhưng không thể quên điều này.
Cho đến một ngày anh về nhà, nhìn thấy trên bàn bày đầy món ăn, còn có một bó hoa hồng to đùng, tim anh nhảy lên, nhanh chóng gọi lão Mạnh tới: “Đây là sao?”
Lão Mạnh thật thà kể: “Hồi chiều Tiểu Dương đến làm, cậu ấy nói tiên sinh cực khổ nhiều rồi, không thể để tiên sinh buồn rầu tiếp nên cố ý chạy tới đây làm mấy món ngon cho tiên sinh, dù sao cũng có tấm lòng.”
Tô Kiềm đen mặt hỏi: “Cậu ta đâu rồi?”
Lão Mạnh nói: “Tiểu Dương nói còn có việc, làm xong liền đi luôn.”
Chân mày Tô Kiềm nhíu càng chặt, vốn không muốn nói tiếp, nhưng nhìn sang bàn ăn kia lại cả giận, nhịn không được mà nói: “Người giúp việc trong nhà đâu? Sau lại đến lượt cậu ta làm cơm?!”
Lão Mạnh thấy vẻ mặt Tô Kiềm không tốt, không ngờ rằng anh sẽ tức giận, vì vậy lấy làm kinh hãi, cẩn cẩn trọng trọng nói: “Tiên sinh không thích?”
Tô Kiềm chậm rãi hít sâu, cố gắng nói thật ôn hòa với lão Mạnh: “Cháu biết trước đây cháu với cậu ta có…. mối quan hệ không tầm thường, thế nhưng hiện tại đã hết rồi.”
Lão Mạnh rất là giật mình: “Tiên sinh vứt bỏ cậu ấy rồi sao?”
Tô Kiềm lập tức trừng mắt.
Lão Mạnh vội vã đứng thẳng người: “Tôi biết rồi, vậy sau này chú Mạnh sẽ không… cho cậu ấy vào nhà nữa! Cậu ấy gọi điện thoại chú Mạnh cũng không nghe, cậu ấy hỏi tình huống của tiên sinh chú Mạnh cũng không nói!”
Khóe miệng Tô Kiềm giật một cái, “Ừm” một tiếng, xoay người đi lên lầu, lão Mạnh nói theo sau: “Tiên sinh, vậy bàn ăn này… tôi đổ đi nhé?”
Bước chân Tô Kiềm ngưng lại, quay ra nhìn bàn ăn trước mắt. Nửa năm này tay nghề Dương Thiếu Quân tiến bộ không ít, trước đây hắn chỉ biết làm mỗi món sở trường là thịt kho tàu, bây giờ có thể nấu cả một bàn ăn như vậy, quả thật cũng không dễ dàng gì. Anh nghiêm mặt nói: “Không cần phải lãng phí như vậy, cứ để đấy.”
Lão Mạnh gật đầu: “Đúng rồi, như vậy quá lãng phí, để tối nay tôi bảo mọi người ăn.” Mọi người chỉ những người làm trong biệt thự này.
Tô Kiềm lại đi lên lầu, lão Mạnh ở đằng sau nhịn không được mà hỏi tiếp: “Vậy tiên sinh có ăn hay không?~”
Tô Kiềm hít sâu một hơi, cặp mắt sắc bén quay ra trừng lão, không nói lời nào mà đi lên lầu.
Lão Mạnh cứng đờ tại chỗ, mở to mắt nhìn Tô Kiềm đã về phòng, còn không nói lý do gì. Lão buồn bực đứng trên cầu thang, lẩm bẩm: “Vợ chồng son cãi nhau chứ gì, đúng là gây chuyện cho người khác. Thế rốt cuộc là ăn hay không ăn đây?”
Chạng vạng ngày thứ hai, Tô Kiềm từ công ty đi về, vừa ra liền thấy một chiếc xe cảnh sát đỗ ở phía đối diện. Tim bỗng nhiên nhảy lên, ra đến đại sảnh, quả nhiên nhìn thấy một người mặc đồng phục phẳng phiu, đeo kính râm dựa vào cửa xe, trong miệng ngậm cây cỏ lau, cong môi hướng phía anh cười.
Tô Kiềm trưng ra cái bản mặt như nhìn thấy quan tài, làm bộ không thấy hắn, đi đến nhà để xe, Dương Thiếu Quân từ đằng xa vẫy vẫy anh, la lớn: “Hế, ông chủ, tan làm rồi à! Làm việc vất vả rồi!”
Người đi đường, công nhân viên ra vào công ty đều đưa mắt nhìn qua chỗ họ, lưng Tô Kiềm cứng đờ, cước bộ dừng trong chốc lát, sau đó tiếp tục đi vào nhà để xe, lái chiếc Bentley đi ra.
Lúc anh lái xe đi, Dương Thiếu Quân cũng tiến vào xe cảnh sát, lái theo.
Dọc đường đi, Tô Kiềm chỉ nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát kêu oang oang, làm anh tâm phiền ý loạn cả bụng đầy tức giận. Anh lái chiếc Bentley, Dương Thiếu Quân lái chiếc xe cảnh sát bình thường, tiếng còi oang oang kia làm anh chỉ muốn phóng thật xa khỏi hắn, thế nhưng lúc này đang là giờ tan tầm, rất nhiều đoạn đường tắc nghẽn, căn bản không thể phóng nhanh, khó khăn lắm mới bỏ được một con phố, nhưng đến con phố tiếp theo đã lại bị đuổi kịp rồi.
Một lát sau Tô Kiềm đột nhiên cảm thấy không đúng. Mấy tài xế xe khác đi cạnh xe anh đều dùng ánh mắt kì quái mà nhìn anh chằm chằm, có xe đột nhiên thay đổi làn đường mà cố ý đi đến sát xe anh, có xe đang đi đằng trước cố ý giảm tốc độ, dù cho bên đường rõ ràng rất vắng xe. Anh cảm thấy thiếu kiên nhẫn, muốn giảm tốc độ rồi chuyển làn, thế nhưng các xe bên cạnh lập tức bắt kịp, không cho anh thay đổi. Tô Kiềm đang buồn bực không biết mấy tên này bị làm sao, đương lúc nhìn thoáng qua gương chiếu hậu thì thấy chiếc xe cảnh sát đi kè kè phía sau xe mình, chợt bừng hiểu ra —— vì cái xe cảnh sát kia bám theo anh, nên quần chúng nhân dân cho là đang truy bắt tội phạm.
Tô Kiềm dở khóc dở cười, không muốn tiếp tục dây dưa, cũng không lái xe nữa, dừng xe ngay giữa đường.
Dương Thiếu Quân xuống xe đi tới, Tô Kiềm hạ cửa kính xuống, cắn răng nghiến lợi hỏi: “Cảnh sát, tôi phạm lỗi sao?’
Đầu tiên Dương Thiếu Quân không để ý tới anh, chào hỏi mấy chủ xe bên cạnh: “Cảm ơn mọi người, nhưng xin lỗi mọi người đã hiểu nhầm rồi, đây là xe cấp trên gửi xuống, tôi đi theo để bảo vệ anh ấy, không phải là muốn bắt.” “À, sao tôi không đi trước mở đường ấy hả? Lãnh đạo tôi nói phải khiêm tốn một chút” sau đó hạ giọng. “Vị này cũng không phải quan to ở cấp trên, có xe cảnh sát mở đường thì quy mô quá, bảo vệ phía sau thôi là được rồi.” “Aiz, cảm ơn mọi người đã nhiệt tình, cảm ơn vì đã hiểu, tạm biệt, chúc mọi người thuận buồm xuôi gió ~”
Mấy chủ xe nhiệt tình kia đều phóng đi, Dương Thiếu Quân tí tởn đi tới cửa xe Tô Kiềm, rút cây cỏ lau trong túi áo ra rồi ngậm vào miệng, đi tới cọ cọ cỏ lau vào má Tô Kiềm.
Tô Kiềm giựt cỏ lau trong miệng hắn rồi ném ra ngoài cửa sổ, cũng không tốn hơi nhiều lời, bộ dạng gần như sắp phát giận. Dương Thiếu Quân cười cười nói: “Ờm, ban nãy anh không phạm lỗi, nhưng bây giờ anh đỗ xe ở đây, thế này là phạm lỗi rồi. Cơ mà em cũng không phải là cảnh sát giao thông, em không viết phiếu phạt cho anh đâu.”
Tô Kiềm lạnh lùng nói: “Cảnh sát tiên sinh, cậu theo tôi vì việc gì?”
Dương Thiếu Quân vui vẻ cười: “Không phải là muốn đón anh tan làm hay sao.”
Tô Kiềm liếc mắt nhìn xe cảnh sát qua gương chiếu hậu: “Cảnh sát các cậu có thể tự ý trưng dụng xe nhà nước như vậy sao?”
Dương Thiếu Quân giơ ngón trỏ lên miệng “Suỵt” một tiếng, cười hề hề: “Đương nhiên là không thể, cơ mà làm vì người nhà mà, thi thoảng đặc biệt chăm sóc cũng không sao cả. Cục phó của em còn bảo Tiểu Trương lái xe đón con gái đi học về cơ, không gây chuyện là được rồi.”
Hai chữ ‘người nhà’ này khiến Tô Kiềm sửng sốt một chút, sau đó càng tức giận nói: “Cảnh sát tiên sinh, tôi là con gái cậu sao? Cần cậu đặc biệt chăm sóc sao?”
Dương Thiếu Quân càng cười tươi hơn: “Không phải, là em tự nâng mình lên thôi. Không phải em lo cho anh hay sao, ông chủ lớn bận rộn như thế, biết đâu có mấy người muốn đến tìm anh gây phiền phức rồi vân vân thì sao. Em lái xe cảnh sát tới, chỉ có mấy đứa không có mắt mới dám động vào, nếu anh mà ngồi xe em về, chưa nói đến mấy đám bại hoại không dám đến gần mà tỉ lệ tai nạn cũng giảm đáng kể, anh không thấy các xe khác thấy em toàn tự động tránh xa sao. Vì em thấy xe anh xịn hơn xe em nên mới đi phía sau bảo vệ một chút, cũng không khác là bao.”
Tô Kiềm liếc mắt: “Cảm ơn ý tốt của cậu, tôi không có kẻ thù, cậu không cần phải làm việc thừa thãi nữa.”
Dương Thiếu Quân tỏ vẻ hồn nhiên: “Không có sao? É? Lẽ nào anh quên sạch chuyện nửa năm trước rồi?”
Tô Kiềm sửng sốt một chút, một chuỗi hình ảnh đột nhiện hiện ra trước mắt, anh cùng Dương Thiếu Quân sóng vai nhau trốn trong khu đất hoang, chợt có tiếng đạn cắt gió mà phóng tới. Bên cạnh có đám côn đồ dùng dao tìm tòi trong đống đổ nát. Anh thấy mình đẩy Dương Thiếu Quân ra…
Dương Thiếu Quân quơ quơ tay trước mặt anh: “Sao vậy? Choáng rồi sao?”
Tô Kiềm lấy lại tinh thần, có chút tránh né ánh mắt của Dương Thiếu Quân, anh mím môi, đột nhiên đóng cửa sổ xe, thiếu chút nữa tay Dương Thiếu Quân bị kẹp. Anh đạp chân ga lái đi. Dương Thiếu Quân nhanh chóng trở về xe lái theo sau, đưa Tô Kiềm trở về nhà, Tô Kiềm cũng không dừng xe lại nữa.
Lại qua hai ngày, Tô Kiềm về nhà thấy trên bàn ăn có một bó hoa hồng to, không khỏi kinh hãi gọi lão Mạnh ra hỏi. Lão Mạnh tỏ vẻ đau khổ nói: “Không phải tôi cho cậu ấy vào đâu, Tiểu Dương tự có chìa khóa, hồi chiều tôi đi ra ngoài mua đồ ăn thì cậu ấy tới, mấy người giúp việc từng thấy cậu ấy tới đây, không biết tiên sinh không chào đón nên để cậu ấy làm. Lúc tôi về thì đồ đã được nấu xong rồi, chú Mạnh cũng không còn cách nào khác.”
Tô Kiềm vỗ vỗ trán, lắc đầu đi lên lầu, lão Mạnh ở phía sau hỏi: “Tiên sinh, hay là tôi.. đổi khóa nhé?”
Tô Kiềm suy nghĩ một lúc, bực mình nói: “Quên đi, dặn mấy người giúp việc để ý một chút, sau này đừng cho cậu ta vào nữa.
|