Quán Cà Phê XY
|
|
31
Mấy ngày nay thời tiết lúc nào cũng ở mức âm ba, bốn độ. Đối với các thành phố phương bắc thường xuyên âm mười mấy độ thì thế này vẫn chưa thấm vào đâu, nhưng Dương Thành trước nay độ ẩm vốn cao, mùa đông lúc nào cũng lạnh buốt, nhiệt độ vừa giảm là lại giống như lạnh từ xương lạnh ra. Những người không quen sống ở đây quả thật sẽ khó mà quen được. Thế nhưng công thì lại một bộ dạng “cuối cùng cũng đợi được đến ngày này”, ngày nào cũng hỏi thụ ở đó có lạnh không đến cả chục lần, sau đó còn cực kỳ hào hứng miêu tả nhà mình ấm áp thế nào, nhà tọa bắc hướng nam, lúc nào cũng rực rỡ ánh mặt trời, điều hòa nóng, nệm điện ấm, nước nóng, tất cả những thứ cần thiết đều rất đầy đủ, đồng thời còn ngượng ngùng ám chỉ nếu thụ muốn, anh cũng rất vui lòng làm túi sưởi miễn phí cho cậu mỗi ngày.
Thụ nhìn anh, bất đắc dĩ: “Tuần này mẹ em đến chơi”.
Công: “Hả?”.
Thụ: “Chiều thứ Năm đến, Chủ nhật về. Đến đưa chăn cho em”.
Công gục đầu xuống, chẳng ừ hữ lấy một tiếng.
Chuyện mẹ Diệp tuần này đến Dương Thành là thật, có điều không phải để đưa chăn như thụ nói, chỉ là nhớ con trai nên đổi lịch dạy hôm thứ Sáu để đi đến thăm mà thôi. Thụ định cuối tuần này lôi cả công đi thăm thú Dương Thành. Thứ nhất là bởi kiến thức về Dương Thành của cậu kém công nhiều; Thứ hai là xem như cơ hội bồi dưỡng tình cảm của công với mẹ cậu.
Đồng tính, chuyện này vẫn luôn đè nặng trong lòng thụ.
Chiều thứ Năm, thụ xin ông chủ nghỉ phép, đi đón mẹ Diệp đến chỗ cậu trọ. Mẹ Diệp là lần đầu tiên đến chơi, thấy chỗ con trai ở không tồi, nhà cửa sắp xếp cũng rất gọn gàng, sạch sẽ liền nói: “Con ở một mình cũng biết dọn dẹp ghê đấy chứ”.
Thụ: “Không dọn cũng không được mà, gen thích sạch sẽ của mẹ đấy”.
Mẹ Diệp nhìn thấy chậu hoa cúc dại trên nóc tủ lạnh thì thấy rất kỳ quặc, hỏi: “Tiểu Ninh, con bị dị ứng phấn hoa sao còn trồng hoa trong nhà làm gì?”.
Thụ cười: “Không phải đâu, đấy là hoa giả một người bạn tặng con đấy, nói là trong nhà để chút hoa cỏ thực vật nhìn sẽ dễ chịu hơn”.
Mẹ Diệp hiểu ra, liền đùa: “Cô gái tinh tế như thế, con cưới về luôn đi”.
Thụ dở khóc dở cười: “Nếu đó là con trai thì sao?”.
Mẹ Diệp sững người: “Con trai?”.
Bà nghĩ chắc con đang đùa mình đây, thế là cười bảo: “Con trai con cũng lấy cậu ta về luôn”.
Thụ cười nhạt, đáp: “Được, con nhớ rồi”.
Khoảng giờ như mọi khi, công đến nhà thụ. Thụ đã dặn anh mua nhiều thức ăn lên một tý, cậu muốn xuống bếp nấu cho mẹ một bữa thật ngon. Trên đường đi, công cứ một lúc lại chỉnh tóc tai, một lúc lại kéo kéo quần áo, căng thẳng vô cùng. Đến lúc gặp mặt mẹ Diệp, thụ giới thiệu: “Mẹ, đây là người bạn mà con bảo là góp gạo thổi cơm chung với con”, công mặt cười ngu ngơ nhìn mẹ Diệp, mẹ Diệp cũng cười cười nhìn anh.
...
Nửa phút trôi qua. Mắt thấy nụ cười trên mặt hai người đã cứng đờ cả rồi, thụ đành đẩy đẩy công: “Cười ngốc cái gì, mau chào đi”.
Công: “A, mẹ!”.
Câu vừa dứt, thụ suýt nữa thì nhảy dựng lên: “Anh gọi bừa cái gì thế?”.
Công tỉnh ra, vội vã đặt túi thức ăn trên tay xuống, đi về phía trước: “Không, cháu là...”.
Phịch!
Công quỳ sụp xuống!
Thụ mắt trợn tròn, mồm há hốc nhìn anh. Mặt công đỏ bừng như sắp chảy máu đến nơi, ấm ức vô cùng: “Dây giày bung rồi...”.
Mẹ Diệp phì cười, vội vã đến đỡ công dậy: “Tiểu Hướng này, sao lại không cẩn thận thế chứ. Được rồi, cháu đến tiếng ‘mẹ’ cũng gọi rồi, quỳ ra mắt cũng quỳ rồi, bác sẽ coi cháu như con nuôi luôn nhé”.
Công nhè nhẹ thở phào một cái, trong lòng lại cực kỳ ảo não: Mặc dù còn chưa công khai nhưng dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên anh gặp mặt gia đình người yêu. Nhớ lại lúc thụ gặp cha mình, biểu hiện tốt như thế. Nhìn tình cảnh mình bây giờ, mới gặp chưa được mười phút đã để lại ấn tượng “sâu sắc” cho mẹ Diệp rồi.
Có điều công cũng không phải dễ dàng chịu thua, tuy khởi đầu có phần không thuận lợi, nhưng vì bản thân là tác gia, nói chuyện cũng rất thú vị, sinh động, bởi thế đến lúc ăn cơm thì anh đã nắm được sở thích của mẹ Diệp (mẹ Diệp và bố Diệp đều hâm mộ kinh kịch), bắt đầu kể mấy câu chuyện liên quan đến vấn đề đó. Mẹ Diệp nghe rất hào hứng, cứ luôn miệng kêu Tiểu Hướng, Tiểu Hướng không ngừng, cả bữa cơm đều nói cười rôm rả.
Ăn gần hết bữa cơm, mẹ Diệp thấy trên tay công cũng chẳng có cái nhẫn nào liền hỏi: “Tiểu Hướng à, cháu có bạn gái chưa? Có cần mẹ Diệp giới thiệu cho cháu mấy cô không?”.
Công: “A, cháu có bạn gái rồi ạ”.
Mẹ Diệp trêu: “Thế à, là cô gái thế nào thế?”.
Công liếc nhanh qua thụ một cái: “Người ấy... ừm... nấu ăn rất ngon ạ...”.
Mẹ Diệp gật gật đầu: “Biết nấu ăn là rất tốt đấy. Bây giờ con gái biết nấu ăn không nhiều đâu”.
Thụ vùi mặt ăn cơm.
Mẹ Diệp lại hỏi: “Cô bé ấy trông thế nào? Tiểu Hướng, cháu đẹp trai thế này, bạn gái nhất định cũng sẽ rất xinh phải không?”.
Công: “... Trông rất đẹp... người cũng rất tốt... A!”.
Dưới bàn, thụ đá công một cái.
Mẹ Diệp: “Sao thế?”.
Công: “Không, không có gì ạ, cháu... cháu rất thích người ấy”.
Mặt thụ hơi hồng hồng.
Mẹ Diệp gật đầu: “Tiểu Hướng, cháu với bác có duyên thế này, bao giờ kết hôn nhớ mời bác nhé, bác cũng đến chúc vui cho cháu”.
Công: “... Dạ”.
32
Trong hai ngày, công dẫn mẹ Diệp đi thăm thú toàn bộ các danh lam thắng cảnh, ăn hết các loại đặc sản nổi tiếng ở Dương Thành. Mặc dù chỉ đi trong nội đô nhưng bất kể là sắp xếp lịch trình hay giới thiệu về các danh lam thắng cảnh, công đều làm như một hướng dẫn viên chuyên nghiệp, chuẩn bị rất đầy đủ. Mẹ Diệp đương nhiên chơi rất vui vẻ, thụ thấy thế cũng vô cùng hài lòng.
Đến sáng ngày thứ ba, công tới nhà thụ. Mẹ Diệp đi vào buổi trưa, bà bảo trước khi đi sẽ làm một bữa ăn thật ngon để khao cả công lẫn thụ. Vừa vào cửa mẹ Diệp đã gọi to: “Tiểu Hướng mau vào đây, bác làm nhiều đồ ăn cho cháu lắm”.
Công vui mừng hớn hở: “Thật ạ? Bác ơi, bác không thể chiều cháu thế được, Chiêu Ninh sẽ ghen tỵ đấy ạ!”.
Thụ lườm công một cái.
Có lẽ do mười phút gặp mặt đầu tiên bị quạ ám, hai ngày nay công làm hết sức mình, dỗ bằng được mẹ Diệp khen “Tiểu Hướng tốt thật đấy!”.
Mẹ Diệp bưng một cái bát từ bếp đi ra: “Đây là món bác làm riêng cho cháu đấy”. Công nhìn trong bát, ra là một bát canh hoa bầu dục nóng hôi hổi.
Thụ có phần bất ngờ: Không ngờ mẹ mình mới sáng sớm đã đi chợ hóa ra lại là mua thận heo về nấu.
Mẹ Diệp: “Tiểu Hướng à, cháu xem thân thể cháu yếu như thế, tốt nhất là mua chút thận về ăn để bồi bổ”.
Thụ: “...”.
Công ngượng ngập: “... Bác à, bác làm sao lại thấy cháu... yếu ạ...”.
Mẹ Diệp: “Cháu nhớ lần trước không, cháu mới đi có mấy bước đã ngã rồi, rõ ràng là phần thắt lưng và đầu gối không tốt chứ gì nữa”.
Công: “...”.
Dưới ánh mắt chăm chú rực lửa của mẹ Diệp, công nhìn thụ một cái đầy hàm ý, ăn hết bát canh. Nhìn công ăn ngon lành như thế, mẹ Diệp bảo: “Tiểu Hướng à, Tiểu Ninh ở đây một mình, cũng chẳng có bạn bè gì, cháu là đứa tốt, có gì nhớ giúp bác chăm sóc nó nhé”.
Công lập tức gật đầu: “Nhất định ạ”.
Mẹ Diệp: “Có đứa con gái nào được được thì cũng nhớ để ý hộ Tiểu Diệp nhé”.
Thụ: “Mẹ...”.
Mẹ Diệp nghe giọng thụ chẳng chút hứng thú, lập tức trở mặt: “Con lại nữa rồi. Lúc gọi điện đã nhắc bao nhiêu lần rồi, bảo con mau mau tìm lấy một đứa đi. Miệng thì cứ xoen xoét biết rồi biết rồi, thực tế thì sao? Nhìn Tiểu Hướng kìa, cùng bạn gái vui vẻ thế kia”.
Thụ: “...”.
Mẹ Diệp như bị chạm trúng nút, bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Mấy năm gần đây cuộc sống cũng vào khuôn khổ cả rồi, chỉ không yên tâm mỗi việc chung thân đại sự của con mà thôi. Con cũng lớn chừng này rồi, sao chẳng hiểu chuyện gì cả thế? Lúc trước con với Tiểu Lưu ở bên nhau hợp thế còn gì, chẳng hiểu sao hai đứa lại chia tay nữa, cô bé đó cũng rất tốt mà...”.
Thụ: “Mẹ!”.
Mẹ Diệp: “Con đừng có nói mẹ nhiều chuyện, thầy Lý ở trường con còn nhớ không? Tuổi tác ông ấy còn nhỏ hơn cả cha mẹ, thế mà đã bế được cháu rồi đấy, con còn không nhanh lên! Cha mẹ đều đã lớn tuổi rồi, chỉ mong được con cháu đầy nhà, con cũng nên nhanh nhanh chóng chóng một chút...”.
Thụ thấy công chẳng nói năng gì, vùi mặt vào bát canh hoa bầu dục, lòng không khỏi xót xa. Cậu nghĩ một hồi, thở dài, giống như đã hạ quyết tâm gì đó.
Thụ: “Mẹ, thực ra con...”.
Công lại đột nhiên ngẩng đầu, nói to: “Bác nói rất đúng, cháu sẽ... để ý chuyện đó ạ”.
Thụ nhìn công, công khẽ lắc đầu.
Ăn hết bát canh, mẹ Diệp lại vào nhà bếp chuẩn bị bữa trưa. Thụ lấy cớ đi siêu thị mua thêm ít đồ, kéo công cùng ra ngoài. Vừa đi xuống dưới tầng, thụ không nhịn được nữa liền hỏi: “Sao không để em nói?”.
Công: “Đợi thêm một thời gian nữa đi. Bác gái khó khăn lắm mới đến được một lần, cứ để bác vui vẻ trở về”.
Thụ thở dài một hơi: “Chính là vì mẹ đang vui nên em mới muốn nhân cơ hội này nói rõ ràng. Hơn nữa có thể thấy rõ là mẹ cũng rất thích anh mà”.
Công: “Vẫn cứ đợi thêm thì hơn, anh còn chưa chuẩn bị tốt”.
Thụ: “Anh còn muốn chuẩn bị cái gì nữa”.
Công: “Anh thật sự không muốn bố mẹ em vì chuyện của chúng ta...”.
Thụ: “Tin em đi, em không muốn làm tổn thương bố mẹ. Nhưng việc này sớm muộn gì cũng phải nói cho rõ ràng. Anh thấy có vẻ hấp tấp, nhưng từ lúc em bắt đầu quyết định ở bên anh thì đã chuẩn bị hết cả rồi. Con trai của bố mẹ thích đàn ông, cùng một người đàn ông ở bên nhau, bố mẹ có quyền được biết”.
Công nghe thụ nói vậy, trong lòng lại càng thấy áy náy.
Công: “Anh biết, chỉ là... Anh không biết phải làm thế nào để đối mặt với mẹ em. Bác đã hy vọng em tìm được bạn gái đến thế…”.
Thụ trầm mặc một lúc: “Bởi thế, anh hy vọng em cứ để yên thế này, sau đó đến một thời gian nữa thì chúng ta cũng nhẹ nhàng chia tay?”.
Công trợn tròn mắt: “Không phải!”.
Thụ: “Vậy thì được. Thế anh nói xem, lúc nào chúng ta sẽ thú nhận?”.
Nói thật ra thì, lần này thụ bị sự do dự thiếu dứt khoát của công làm cho hơi tức rồi. Cậu không hiểu công rốt cuộc là làm sao nữa. Theo lý mà nói, hai người từ sớm đã sáng tỏ tâm ý của mình, cũng lên giường rồi, thời gian đâu ngắn ngủi gì, thụ cũng đã gặp cha Hướng. Hiện giờ thụ muốn công khai sự việc với nhà mình, cậu còn không ngại đối mặt, công thì hay rồi, cứ dền dền dứ dứ vừa muốn thế này, lại vừa muốn thế kia. Nói đi nói lại, làm cho cậu cảm thấy mình cứ như nhất thời ấm đầu, bộ dạng rõ ràng là mất kiên nhẫn, đợi không được nữa vậy.
Trong lòng thụ có chút không vui, nói: “Anh thích làm thế nào thì cứ thế đi”.
Công nhìn cậu, vội giải thích: “Không phải, ý anh là, dù sao chúng ta ở bên nhau cũng chưa bao lâu, gấp gáp cái gì chứ?”.
Lời vừa nói ra, cả hai im lặng vài giây, công trong lòng thầm kêu to: Hỏng rồi! Quả nhiên mặt thụ sầm xuống: “Anh nói cũng đúng, là em quá vội rồi, đáng lẽ nên suy nghĩ kỹ càng hơn”.
Trong lòng công loạn như ma, định nắm tay thụ lại bị cậu hất ra: “Đúng rồi, đồ ăn hôm nay không đủ ba người đâu, anh về nhà ăn đi vậy”, nói rồi đến đầu cũng không ngoảnh lại, đi thẳng về phía trước.
|
33
Tối thứ Sáu, công gọi điện kêu A đi uống rượu với mình. Lúc A đến quán bar thì nhìn thấy bộ mặt “người lạ cấm lại gần” của công, tò mò hỏi: “Ông làm sao thế?”.
Công: “Ông nói tôi bị làm sao rồi...”.
A lại quan sát kỹ hơn, dè dặt hỏi han: “Đến tháng rồi hả?”.
Công: “...”.
A: “Được rồi, được rồi, ông đang có người yêu mà còn gọi tôi ra đây uống rượu, chỉ có một khả năng: Ông cãi nhau với Chiêu Ninh hả?”.
Công rầu rĩ nói: “Bọn tôi đã gần một tuần không liên lạc với nhau rồi”.
Ngày đó sau khi đuổi công về, thụ còn nhắn một cái tin, đại ý là thời gian này đừng liên lạc với nhau nữa, cả hai bên cùng bình tĩnh lại một chút. Mặc dù trong lòng công vô cùng đau khổ nhưng anh không dám tùy tiện đến tìm thụ, sợ lại càng chọc cậu giận hơn, mà cứ giữ mãi trong lòng thế cũng không được, chỉ có thể ra ngoài uống rượu giải sầu. A nghe toàn bộ câu chuyện từ miệng công, bó tay: “Sao tôi thấy chuyện cũng có gì to tát đâu. Có điều câu cuối của ông thì đúng là rất khó nghe!”.
Công: “Tôi cũng không nghĩ phản ứng của Chiêu Ninh lại mãnh liệt đến thế”.
A: “Nói thật thì, tôi cũng rất tò mò. Ông thích cậu ấy đến thế, bây giờ cậu ấy muốn thông báo cho bố mẹ của mình không phải là chuyện tốt sao? Nếu đổi người khác, có khi còn giấu giấu giếm giếm để chẳng ai biết nữa ấy chứ”.
Công lắc đầu: “Cho dù có muốn nói thì cũng không thể nói trong tình huống đó được. Tệ nhất thì cũng phải chọn ngày đẹp, tôi ăn mặc tử tế một chút, cầm theo cây thuốc với bình rượu tự mình đến cửa, nói chuyện tôi và Chiêu Ninh đã ở bên nhau, sau đó cầu xin bố mẹ cậu ấy tha thứ mới được”.
A: “... Ông đi đến chúc Tết đấy à...”.
Công: “Làm theo lễ nghi một chút tuyệt đối không sai đâu. Hơn nữa Chiêu Ninh xứng đáng để tôi làm thế”.
A: “Rất tốt, sao lúc đó ông không nói cho cậu ấy nghe?”.
Công lập tức héo rũ: “Ngày đó lo lắng quá, đến nói cũng nói sai rồi, sao mà có cơ hội giải thích dài dòng như thế chứ. Mà bây giờ cậu ấy cũng không chịu nghe tôi nói, gửi tin nhắn lại có vẻ không đủ thành ý”.
A bĩu môi: “Tiền đồ của ông tươi sáng gớm nhể?”.
Công: “Thôi vậy, không nói chuyện của tôi nữa. Ông thì sao, đi làm cảm giác thế nào? B đối xử với ông chắc là không tệ đâu nhỉ?”.
A nhất thời trợn tròn mắt: “Cái gì mà không tệ? Có chỗ nào không tệ? Ông có nhầm cái gì không đấy! Tôi là đi làm! Chúng tôi là quan hệ cấp trên cấp dưới, miễn cưỡng cũng chỉ xem là bạn bè thôi! Cái gì mà tệ với không tệ! Không có chuyện này!”.
Công: “... Tôi thấy ông mới là đến tháng rồi đấy”.
Thật ra thụ ở bên kia cũng chẳng dễ chịu gì cho cam. Mặc dù trong lòng biết rõ hôm đó công chỉ nói nhầm thôi, nhưng cứ nghĩ đến thái độ lằng nhằng không dứt khoát của anh là cậu lại không khỏi tức giận, quyết định không thèm nhìn nữa cho đỡ ngứa mắt. Có điều nói thì nói thế, thụ vẫn rất nhớ công, nếu không sao lúc ba giờ chiều mỗi ngày đều nhịn không được mà nhìn về chỗ công thường đứng đợi mình mãi. Mấy ngày liền, thụ đều không nhìn thấy người mình nhớ, bộ dạng thất vọng rõ ràng đến nỗi ông chủ cũng chịu không nổi nữa.
Ông chủ: “Tôi quyết định từ tuần sau chuyển ca của Hướng Vãn lên, bắt đầu từ bốn giờ?”.
Thụ: “Hả? Tại sao?”.
Ông chủ: “Tôi sợ mắt cậu nhìn đến rơi cả ra thì tôi còn phải chịu tiền tai nạn lao động nữa mất”.
Mặt thụ đỏ bừng: “Ông chủ, ông nói lung tung gì thế?”.
Ông chủ khoát tay: “Được rồi, cậu cứ xem như tôi mộng du nói mớ đi”.
Ngày thứ năm, thụ vẫn chẳng nhìn thấy công đâu cả, trong lòng không khỏi buồn bực, đồng thời cũng lại thấy bản thân thật buồn cười: Cái loại miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo này đúng là chẳng khác gì mấy cô gái đang yêu cả.
Tới cuối tuần, thụ ở trong nhà đọc sách, đọc cả tiếng đồng hồ mà mới lật được hai trang, chỉ thấy nhàm chán vô cùng. Thực ra những ngày cuối tuần bình thường khác cậu cũng ngồi trên sô pha đọc sách, công thì ngồi sau máy tính lạch cà lạch cạch gõ bàn phím. Rõ ràng cả hai chẳng nói chuyện gì, người nào tự làm việc của người nấy nhưng lại không thấy ngột ngạt như lúc này. Nghĩ đến đây, thụ hạ quyết tâm, vứt luôn quyển sách sang một bên, cầm điện thoại lên bắt đầu ngây ra. Nhìn cả nửa ngày, cuối cùng vẫn không nhịn được mà ấn số của công, nghĩ xem câu đầu tiên nên nói gì. Kết quả, chẳng có ai nhấc máy. Thụ không rõ anh không nhận được hay cố ý không nhận, tóm lại, lòng loạn như ma.
Đến chiều, thụ nhận được điện thoại của bác chủ nhà, bảo là con gái bác đang học vẽ ở Cung văn hóa, nhưng thầy giáo của nó có việc gấp nên cho về sớm, bác trai bác gái đều có việc không đi được, muốn nhờ thụ qua đón bé hộ.
Thụ nghĩ dù sao mình cũng chẳng có việc gì làm liền nhanh nhẹn nhận lời. Vừa đến Cung văn hóa đã nhìn thấy con gái bác chủ nhà đứng ở cửa đang nhìn ngó tứ phía. Thụ tiến lên trước, vẫy vẫy tay: “Đường Đường, chú đến đón cháu đây”.
Cô bé người cũng như tên, vừa nhìn thấy cậu đã kêu rất ngọt: “Chú!”.
Thụ trêu đùa cô nhóc một tý, bé cứ cười mãi không thôi. Trên đường về đi qua một cửa hàng bánh ngọt, thụ thấy ánh mắt Đường Đường nhìn chằm chằm vào mấy cái bánh ga tô bên trong liền dừng bước: “Cháu muốn ăn bánh ga tô à?”.
Cô bé gật gật đầu.
Thụ: “Ừm... Nếu chú mua bánh ga tô cho cháu thì cháu sẽ cảm ơn chú thế nào nào?”.
Thụ thật ra chỉ định trêu cô nhóc một tý thôi, không ngờ cô bé quay người lại lục tìm trong cái ba lô sau lưng một lúc lâu, cuối cùng rút ra một bông hoa hồng gấp bằng giấy đỏ.
Cô bé giơ thật cao bông hoa lên trước mặt thụ: “Chú, cháu dùng cái này đối với chú được không? Đây là thầy giáo vừa mới dạy bọn cháu làm đấy!”.
Thụ nhận lấy bông hoa, dịu dàng nói: “Bông hoa đẹp thế này, có thể đổi được một khoanh bánh ga tô dâu với một cốc trà sữa đấy”.
Mua bánh ga tô và trà sữa xong, hai người ngồi luôn trong quán để ăn. Thụ gửi tin nhắn cho bác chủ nhà, bảo là mình đã đón được Đường Đường rồi, hai bác cứ yên tâm. Cậu vừa đặt di động xuống thì nghe tiếng cô bé kêu to: “Chú ơi, chú mau nhìn xem, kia là chú đã tặng cháu con pikachu!”.
Tim thụ nảy mạnh một cái, thuận theo hướng cô bé chỉ mà nhìn sang, đối diện quả nhiên là công, đứng ở bên đường hình như đang nói chuyện với ai đó. Thụ đột nhiên rất muốn chạy qua, nhưng thấy công và người kia nói cười vui vẻ, dường như chẳng bị vụ cãi nhau giữa hai người ảnh hưởng chút nào, trong lòng lại có chút tức giận. Thế là cậu vỗ vỗ lên đầu cô bé con: “Đường Đường, cháu nhìn nhầm rồi, cái người cười đê tiện thế kia không phải là chú đã tặng cháu con pikachu đâu!”.
Cô bé nhìn thụ: “Chú, ‘đê tiện’ là gì thế ạ?”.
Thụ: “... Là vừa nhìn đã biết không phải người tốt ấy”.
Hai người ăn hết bánh ga tô, chuẩn bị ra về. Vừa ra khỏi tiệm, thụ không nhịn được mà liếc về phía công, chẳng ngờ cô bé bên cạnh lại hướng về phía bên kia hét to: “Chú pikachu!”.
Công bị tiếng hét này làm giật mình, quay đầu lại. Đường Đường vui vẻ lắc lắc tay thụ: “Chú xem, đúng là chú pikachu mà, vậy chú ấy không phải đê tiện nữa rồi đúng không ạ?”.
Thụ: “...”.
Công vừa bất ngờ vừa vui mừng, chạy vội qua.
Công: “Hai ngươi sao lại ở đây?”.
Thụ im lặng.
Đường Đường: “Chúng cháu đi ăn bánh ga tô”.
Công một tay ôm lấy cô bé: “Công ty của chú hôm nay tổ chức một hoạt động cho trường tiểu học ở đây, bên trong có rất nhiều đồ ăn, rất nhiều đồ chơi, cháu có muốn qua đó không?”.
Thụ nhíu mày, đang định mở miệng từ chối thì Đường Đường đã rất vui vẻ hỏi lại: “Thật ạ?”.
Công nhìn sang thụ, nhẹ giọng hỏi: “Cùng đi có được không?”.
Một lúc lâu sau, thụ gật đầu.
34
Nhà xuất bản của công kết hợp với trường tiểu học ở trung tâm thành phố tổ chức hoạt động. Nhà xuất bản quyên góp sách cho nhà trường, lại sắp xếp cho một số tác giả viết sách thiếu nhi cứ thứ Sáu lại đến trường kể chuyện hoặc hướng dẫn các em chơi trò chơi gì đó. Đương nhiên, công là dựa vào thân phận biên tập của “chị Hướng Nhật Quỳ” mà đi.
Giờ học tương tác của công đến ba giờ mới bắt đầu, anh thấy thời gian vẫn còn sớm nên đi ra ngoài hút điếu thuốc, chẳng ngờ lại gặp người quen nên mới đứng lại nói chuyện một chốc. Lúc này thấy cũng sắp đến giờ, công liền đưa cả Đường Đường và thụ vào chỗ anh chuẩn bị lên lớp. Vừa vặn phía cuối lớp có chỗ trống, công nói với chủ nhiệm một tiếng, sắp xếp cho bọn họ ngồi ở đó, lại lấy thêm một ít thức ăn đem đến.
Giờ học tương tác kiểu này thường sẽ có một chủ đề chính, chủ đề mà công chuẩn bị là “Bảo vệ môi trường”. Nhưng lúc nhìn dáng người đang ngồi phía cuối lớp, công đột nhiên đổi ý: “Chủ đề hôm nay của chúng ta là: Xin lỗi. Thầy muốn hỏi các con, các con cho là lúc làm những việc gì thì phải xin lỗi nào?”.
Ngồi dưới lớp đều là những bé còn nhỏ tuổi, nghe công nói thế liền nhao nhao thảo luận:
“Lúc làm bạn khác khóc ạ”.
“Con thấy lúc vô tình đánh trúng bạn khác thì phải xin lỗi ạ”.
“Lần trước con làm dơ đồ của mẹ, bố bắt con phải xin lỗi ạ”.
“…”
Không khí trong lớp học vô cùng náo nhiệt, nói thật là thụ cũng có phần bất ngờ, lúc bắt đầu công việc có vẻ hơi cứng nhưng lại rất chú tâm, những câu chuyện nhất thời bịa ra cũng rất sinh động, các bạn nhỏ dường như cũng rất thích anh. Đến lúc gần hết tiết, có một bạn nhỏ giơ tay xin phát biểu, thụ nghe thấy bạn nhỏ đó nói: “Thưa thầy, thầy có người thầy muốn xin lỗi không ạ?”.
Công: “Có”.
“Đó là người thế nào ạ? Là bạn tốt ạ?”
Công nhìn về phía thụ: “Người đó, đối với thầy là vô cùng vô cùng quan trọng, còn quan trọng hơn các loại đồ ăn vặt, các món đồ chơi, các bộ phim hoạt hình mà các con thích nhất cả trăm lần, cả ngàn lần, cả vạn lần”.
Các bạn nhỏ dường như bị những con số to đùng kia dọa sợ, nhất thời im lặng.
“Thầy ơi, người đó đã quan trọng như vậy, sao thầy lại còn làm sai ạ?”.
Công: “Có lẽ là bởi người đó quá quan trọng, bởi vậy thầy hy vọng mỗi một chuyện liên quan đến người đó đều phải làm tốt nhất. Nhưng thầy lại rất ngốc, vẫn nói sai, làm sai rồi”.
“Vậy thầy định xin lỗi như thế nào ạ?”
Công cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc, đáp: “Thầy vẫn chưa tìm được cơ hội để nói lời xin lỗi với người ấy, hơn nữa cũng không biết người ấy có chịu tha thứ cho thầy không. Không biết các con có đồng ý giúp thầy một tay không?”.
Các bạn nhỏ bắt đầu xì xào bàn tán, thụ cũng nhìn công đầy kinh ngạc. Qua một lúc, một bé gái đứng lên: “Nhưng mà chúng con không biết người ấy là ai ạ”.
Công: “Hôm nay người ấy cũng đến, chính là chú ngồi ở dãy cuối cùng trong lớp đấy”.
Lần này thì thụ đờ luôn ra rồi. Các bạn nhỏ ngồi phía trước đồng loạt quay lại nhìn cậu, đến Đường Đường cũng nhỏ giọng hỏi: “Chú ơi, là chú à?”.
Thụ nhất thời không biết phải làm sao, chỉ có thể lén lườm công một cái. Công thì hay rồi, còn chẳng thèm để ý đến ánh mắt của cậu, cố ý không nhìn thụ. Lúc này, một bé trai chạy đến trước mắt thụ, hét to: “Chú, chú tha thứ cho thầy đi mà”.
Mặt thụ lập tức đỏ bừng, mà bé trai đó dường như đóng vai trò mở màn, các bạn nhỏ trong lớp bắt đầu lên tiếng không dứt:
“Chú ơi, thầy đã xin lỗi rồi, chú cũng đừng giận thầy nữa.”
“Đúng thế, đúng thế, lần trước Châu Gia Nhiên làm hỏng cái thước kẻ của cháu, cháu cũng đâu có giận cậu ấy đâu.”
“Chú ơi, mẹ cháu nói tức giận sẽ làm người ta già đi, nếu chú cứ giận mãi, sau đó già đi rồi, lỡ thầy không nhận ra chú nữa thì sao?”
“Chú ơi, nếu chú không tha thứ cho thầy thì thầy sẽ rất đau khổ, đau khổ sẽ ăn không vào, sẽ trở nên rất gầy giống…giống…giống như heo ấy ạ.”
“Điền Hạ, cậu ngốc chết đi được ấy! Heo rõ ràng là rất béo cơ mà!”
“Ai bảo thế? Bố tớ hôm qua còn mua thịt heo gầy[1] cho tớ ăn!”
[1]Thịt heo gầy: Chỉ thịt heo đã được lọc bỏ mỡ.
“Tớ thấy thịt heo gầy chắc là thịt ở phần chân, trên thân heo thực sự rất béo.”
“…”
Thế là, các bạn nhỏ bắt đầu mặt đỏ tai hồng, tranh luận kịch liệt về vấn đề heo béo hay không. Thụ buồn cười nhìn sang công, anh chắc cũng không đoán được tình hình lại chuyển thành như thế, trông bộ dạng có vẻ luống cuống. Một giáo viên bên cạnh cũng không đứng nhìn được nữa, nhẹ giọng ho mấy cái, tiếng ríu rít như chim sẻ của các bạn nhỏ cuối cùng cũng nhỏ dần rồi yên lặng hẳn. Đường Đường kéo kéo áo thụ: “Chú ơi, chú pikachu là người tốt, chú ấy đã xin lỗi rồi, chú tha thứ cho chú ấy nhé?”.
Thụ nhìn về phía công, thấy anh cũng đang nhìn mình. Cậu nghĩ anh nhất định cũng rất căng thẳng bởi cậu nhìn thấy bàn tay đặt trên bàn của anh đã nắm chặt lại.
Thụ cười: “Ừm”.
Giờ học kết thúc, giáo viên dẫn các bạn nhỏ đi sang chỗ khác chơi trò chơi, công và thụ chầm chậm đi dạo quanh sân vận động.
Công: “Chuyện ngày hôm đó, em không còn giận nữa chứ?”.
Thụ trầm mặc một lúc, nói: “Lúc đó em vội vàng muốn nói cho mẹ em biết chuyện của chúng ta là vì giấu giếm bố mẹ thế này, trong lòng cứ có cảm giác tội lỗi rất nặng nề. Về sau em nghĩ kỹ lại thì thấy anh nói cũng đúng, tình huống hôm đó quả thật không thích hợp để nói chuyện ấy. Bởi thế, thật xin lỗi, thái độ ngày hôm đó của em tệ quá”.
Công thở phào một hơi: “Lúc sáng anh cũng không nghe điện thoại của em, xem như hòa nhau rồi”.
Thụ: “Anh dám cố ý không nghe điện thoại của em?”.
Công vội lắc đầu quầy quậy: “Không phải đâu, tối qua anh uống hơi nhiều, ngủ một mạch đến giữa trưa mới tỉnh, tỉnh dậy lại vội vội vàng vàng chạy qua đây luôn”.
Nói xong công lại dè dặt nhìn thụ một cái, thấp giọng hỏi: “Chúng ta, làm hòa rồi chứ?”.
Thụ: “Còn chưa. Còn một chuyện em muốn anh trả lời em”.
Công dừng bước nhìn cậu. Ánh mặt trời mùa đông có phần lười biếng chiếu trên mặt thụ, từng chút từng chút một nhạt dần đi. Thụ gài một bông hồng gấp bằng giấy đỏ lên túi áo khoác ngoài của công, nói:
“Anh Hướng Vãn, không biết đóa hoa hồng này có thể đổi một chỗ trên giường anh được không?”.
|
35
Ngày thụ chuyển nhà, công gọi cả A lẫn B đến ăn cơm. Người xuống bếp đương nhiên là thụ, công ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm với A và B. Thỉnh thoảng quay đầu nhìn thấy hình dáng thụ bận rộn trong bếp, chẳng hiểu sao trong đầu công lại hiện lên bốn chữ “uyên ương mới cưới”, nụ cười trên mặt không cách nào xóa đi được.
A mặt đầy khinh bỉ: “Ông đây là đang qua mùa đông hay qua ‘xuân’ thế?”.
Công vừa ngọt ngào vừa cảm khái, đáp: “Ông không hiểu đâu”.
A: “…Tôi cũng chẳng muốn hiểu chút nào”.
Lúc ăn cơm, A nhìn đồ ăn trên bàn, thèm đến nỗi nước dãi cũng sắp rớt cả ra. Mấy hôm nay ở công ty ăn cơm hộp với B, chất béo trong bụng thật sự là quá ít rồi. A vừa giơ đũa ra định gắp một miếng thịt heo xào ớt thì có một đôi đũa từ bên cạnh thò ra đè chặt lấy đũa của cậu. A nhìn B: “Anh làm gì thế?”.
B: “Cậu không được ăn”.
A: “Tại sao?”.
B ho nhẹ một tiếng: “Dễ nóng…không tốt”.
B vừa nói vậy, cả công lẫn thụ đều nhìn chằm chằm vào A.
Công: “Sao thế, dạo gần đây ông bị nóng nghiêm trọng lắm à?”.
A đầu tiên là ngẩn ra, sau đó dường như nhớ ra chuyện gì đấy, căm tức trừng mắt nhìn B: “Nóng cái đầu anh, tôi cứ muốn ăn đấy!”.
Giống như muốn xả cơn tức, A múc luôn cả thìa đầy thịt heo xào ớt vào bát mình. B bó tay nhìn cậu một cái, kéo bát của A lại gần, cẩn thận gắp hết hoa tiêu vứt đi, lại đem toàn bộ mầm đậu trong đó chuyển sang bát mình: “Không phải cậu không thích ăn mầm đậu sao, cứ đưa hết cho tôi là được”.
Một loạt hành động này của B vô cùng tự nhiên, A dường như cũng xem là lẽ thường tình, vui vẻ cúi đầu xuống ăn, chỉ có công và thụ là mặt mày đầy khó hiểu nhìn hai người. Giống như cảm giác được trên bàn ăn có phần im lặng, A ngẩng đầu lên: “Sao không ăn gì thế? Đừng khách sáo chứ!”.
Công: “Hai người…quan hệ tốt thật đấy”.
A đang ăn hào hứng, không rảnh trả lời công, lại là B đáp: “Cũng được”.
Công: “Cái cũng được này…là cũng được loại nào thế?”.
B ngẩng đầu nhìn công một cái: “Cậu đoán xem”.
Công & thụ:…
Thụ nghĩ một chút, đẩy bát canh chân vịt đậu hũ đến trước mặt A, A vừa gặm cánh gà vừa nhìn cậu.
Thụ có phần không tự nhiên: “…Ăn thanh đạm một chút thì tốt hơn”.
A: “…”.
Ăn xong cơm, A và B cáo từ ra về. Thụ đi tắm, công vào bếp rửa bát, rửa một hồi cũng chạy vào nhà tắm luôn. Thụ nhìn bộ dạng cởi đồ chuẩn bị đi tắm của công, vừa tức vừa buồn cười: Không phải anh mới tắm lúc sáng sao. Công mặt mày vô cùng điềm tĩnh: “Lúc rửa bát để nước to quá, bắn ướt người rồi”.
Thụ: “…Anh đã dùng vòi cao áp để rửa bát rồi mà…ưm…”, mới nói đến đây công đã tự ý đi vào, hôn thụ làm cậu chẳng nói được nữa. Sau đó cả buồng tắm hơi nóng vấn vít.
Tắm xong, thụ ngồi trên ghế sô pha, công giúp cậu lau đầu. Thụ nhớ đến bữa ăn vừa rồi, hỏi: “A với B đều là đồng tính à?”.
Công: “B từ trước giờ vẫn là đồng tính không sai. Còn về A, trước hôm nay anh vẫn luôn cho rằng cậu ta thích dạng đàn bà eo thon cơ đấy. Cậu ta lúc trước vẫn nói với anh cậu ta thích nhất là cảm giác ‘đầy một bàn tay’ mà”.
Thụ: “…”.
Công: “Nhưng bây giờ, nhìn thế nào cũng thấy cậu ta bị người khác nắm ‘đầy một bàn tay’ rồi”.
Mà lúc này A và B hai người đang cãi nhau trong xe – Đây là theo ý kiến một chiều của A.
A: “Cuối cùng, anh muốn thế nào?”.
B: “Tôi chẳng muốn thế nào cả”.
A tức tới thở hổn hển: ‘Anh còn nói anh chẳng muốn thế nào? Lúc nãy trên bàn ăn, anh! Anh! Anh!”.
Cậu nói đến ba chữ “anh” rồi mà vẫn không thốt được hết câu.
B bật cười: “Tôi làm sao?”.
A: “Anh còn cười!”.
Tay trái B cầm bánh lái, tay phải nắm tay A, thấp giọng nói: “Đừng làm loạn nữa!”.
Lại là bốn chữ này! A thật sự muốn khóc mà không có nước mắt, mỗi lần nghe thấy B nói câu này cậu liền chịu thua.
Từ ngày hai người lên gường, quan hệ giữa cả hai nằm vào diện vô cùng tế nhị. Nói tóm lại, A còn chưa kịp thương khóc cho trinh tiết cái cửa sau của mình thì đã bị một loạt những hành động không thể tưởng tượng của B làm cho đau đầu.
Tỷ như: Cậu vốn cho rằng lần đầu lên gường đó chỉ là hành động an ủi giữa bạn bè với nhau, cậu mơ hồ làm rồi thì cũng coi như xong, mọi người cứ xem như không có gì xảy ra là được. Thế nhưng ngày thứ hai, B mặt mày đầy hạnh phúc đem cháo đến cho cậu ăn là chuyện gì? Lâu lâu lại hôn cậu một cái là chuyện gì?
Hay ví như cậu cân nhắc B có phải là thích mình không, thế là cậu liền hỏi thẳng anh ta, B lại chỉ cười mà không nói gì. Mà đáng sợ hơn là: Bản thân cậu lại không thấy phản cảm với việc lên gường với một người đàn ông! A nghĩ thế nào cũng thấy mình giống như đang mở một cánh cửa đến thế giới khác vậy, mà B, lại chính là người dẫn đường.
Nghĩ đến đây, A hít một hơi thật sâu. Cậu quyết định rồi, ngày mai đến quán bar tìm đàn bà!
36
Lúc công và thụ đến phòng đặt sẵn thì B đã đợi ở đó rồi. Công nhìn trái nhìn phải một hồi, tò mò hỏi: “A hẹn chúng ta đến ăn cơm mà bản thân còn chưa đến à?”.
B: “Chưa thấy đâu”.
Thế là ba người ngồi xuống uống trà tán chuyện. Không bao lâu sau thì nhìn thấy A xuất hiện cùng một người con gái ăn mặc trang điểm rất thời thượng. Cậu ta còn đặc biệt đứng ở cửa, ra vẻ bảnh bao chào bọn họ: “Các vị, tôi đến rồi đây!”.
Công, thụ hai người không hẹn mà cùng nhìn sang B, B cười một tiếng: “Không giới thiệu người bên cạnh cậu với chúng tôi một chút?”.
A giống như khiêu khích, hôn một cái lên mặt cô nàng bên cạnh: “Bạn gái tôi, Ngô Hân”.
Công, thụ hai người lập tức “ồ” một tiếng. B lại vô cùng phong độ đứng dậy đưa tay ra, trên mặt còn cười tươi như gió xuân tràn về: “Hôm nay lời to rồi, không những được ăn cơm miễn phí, còn được làm quen với người đẹp. Chào cô, tôi là Trầm Hạ”.
Người đẹp điệu đàng bắt tay B: “Chào anh, nghe Lục Dương nói anh làm chủ biên ở nhà xuất bản, đây là lần đầu tiên tôi quen được biên tập đấy”.
B giả vờ kinh ngạc: “Í, cậu ta không nói với cô bình thường tôi hành hạ cậu ta thế nào à?”.
Ngô Hân: “Để tôi nhớ lại xem…À có, anh ấy nói cơm hộp anh mua rất khó ăn”.
Câu này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều phì cười, bầu không khí có vẻ tốt không thể tốt hơn.
Thụ hỏi nhỏ công: “Chuyện gì thế này?”.
Công lườm thụ một cái, nói với A: “Ông có cô bạn gái xinh thế mà giờ mới đưa đến giới thiệu với bọn tôi, hôm nay nhất định phải phạt ông mấy cốc! Đi, cùng tôi đi chọn rượu!”, sau đó anh túm lấy A, kéo thẳng đi.
Đến khi hai người ra ngoài rồi, công hỏi: “Ông làm sao thế? Từ bữa cơm hôm trước đến giờ mới có ba ngày, bạn gái này của ông từ đâu chui ra thế?”.
A: “Quen trong quán bar, ông thấy ổn chứ?”.
Công hoài nghi, mở miệng: “Ông với B không phải…”.
A: “Tôi có bạn gái, ông nhắc đến anh ta làm gì. Tôi với anh ta ngày trước cũng chỉ là người xa lạ, bây giờ là bạn bè bình thường thôi”.
Công: “…Được rồi, là tôi nghĩ nhiều quá rồi”.
Lúc hai người ôm bình rượu vào phòng thì bên trong đang nói chuyện rất vui vẻ, Ngô Hân đã cười đến toàn thân rung cả lên. Vừa nhìn thấy A, cô vội nói: “Dương, người bạn này của anh thật thú vị!”.
A liếc B một cái: “Thế à?”.
B không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn A.
Có điều bữa ăn ngày hôm nay, nhìn thì có vẻ là để A khoe khoang hạnh phúc, nhưng chủ nhân lại ăn uống chẳng có tý cảm giác gì. Bởi trong suốt thời gian này, B đã hoàn toàn thể hiện được ma lực của những người đàn ông thành đạt: hài hước, ăn nói khéo léo, tự tin, có phong độ. Nói thật thì, lúc B từ tốn kể lại những chuyện thú vị mình gặp trong công việc, đến A cũng nghe đến mê mẩn, Ngô Hân lại càng không phải nói, cô liên tục kêu lên những tiếng kinh ngạc. B còn nhiệt tình mời cả bọn cuối tuần đến thành phố bên cạnh tắm suối nước nóng, nói là vừa vặn đang có mấy thẻ chiêu đãi. So sánh lại, A tự nhiên có vẻ quá bình thường.
Ăn xong, công và thụ đi xem phim, B nói hôm nay mình không lái xe, nhờ A đưa mình về nhà. Trên đường đi, A lái xe, Ngô Hân ngồi ở vị trí phụ lái, B ngồi ở ghế sau. Có lẽ do lúc ăn cơm quá vui vẻ, đến khi lên xe ba người mệt quá cũng chẳng nói gì. Ngô Hân có vẻ buồn ngủ, B nhìn ra cảnh vật ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ ngợi gì. Đến khu Ngô Hân ở, ba người biến thành hai người, trong xe lại càng im lặng bất thường, A chịu không được liền mở nhạc lên. B nghe thấy âm thanh quen thuộc vang lên thì hơi bất ngờ, là “You belong to me”.
Bài hát này là bài anh thích, trên xe anh cũng mở không biết bao nhiêu lần. A cũng chẳng nghĩ đến việc USB để trong xe có bài này, lại vô tình mở trúng, nhịn không được liếc lên gương chiếu hậu. Giống như cảm nhận được ánh mắt của cậu, B cũng quay lại nhìn lên đó, ánh mắt hai người gặp nhau qua tấm gương. A lúng túng quay đầu đi, hắng giọng: “Bài hát này rất hay, phù hợp nghe lúc vẽ”, B chỉ cười một cái.
Rất nhanh xe đã đến nhà B, anh xuống xe xong lại gõ gõ vào cửa kính chỗ A ngồi. A hạ kính xuống, lười biếng hỏi: “Làm gì thế, muốn trả tiền xe à?”.
B: “Cuối tuần đi suối nước nóng đừng quên đưa bạn gái cậu theo nhé”.
A lẩm bẩm một câu: “Không có việc gì mà tự nhiên tử tế, không phải muốn gian dâm thì cũng là phường đạo tặc”.
B cuối người xuống nhìn thẳng vào mắt A: “Sao cậu biết tôi muốn gian dâm với cậu?”.
|
37
Rất nhanh đã đến thứ Bảy, cả nhóm năm người đến trung tâm nghỉ mát lớn nhất của thành phố bên cạnh. Mùa đông mà, đương nhiên là nên đi tắm nước nóng, thoải mái biết mấy. Thẻ chiêu đãi của B quả không phải làm hàng, ba phòng hạng sang, mỗi phòng đều có một bể tắm đôi riêng biệt, không cần phải làm sủi cảo chui hết vào cùng một vạc dầu mà tắm chung với những người khác. Trước tiên, cả nhóm đến nhà ăn dùng bữa, Ngô Hân có vẻ vô cùng hào hứng, cứ quấn quýt lấy A với B nói chuyện mãi không thôi. Ăn xong, công, thụ hai người trực tiếp nhận lấy khóa phòng rồi đi thẳng. B cầm chìa khóa hai phòng, đứng trước phòng mang số 106 nói với A: “Một phòng là 106, một phòng là 107, cậu…muốn lấy phòng nào?”.
A đưa ánh mắt kỳ quái sang nhìn anh: “Phòng 107”, sau đó đưa Ngô Hân vào phòng 107.
B chẳng nói gì, quay người tiến vào trong phòng, châm thuốc lên hút. Anh nghĩ: Một điếu thuốc, anh chỉ nhẫn nại đến hết thời gian hút một điếu thuốc thôi.
Kết quả, một điếu thuốc còn chưa hút hết, A đã mở cửa bước vào.
B ngẩn ra, hỏi: “Sao cậu không ở lại phòng 107?”.
A: “Anh đùa gì thế? Người ta là con gái đấy!”.
B: “…”.
A cũng chẳng thèm để ý đến B, thuần thục cởi bộ quần áo, lại quấn khăn tắm quanh hạ thân, bước vào suối nước nóng.
B đứng dựa vào tường nhìn cậu: “Cô nàng Ngô Hân đó, thật sự là bạn gái cậu à?”.
A liếc B một cái: “Đương nhiên rồi. Tôi biết anh nghĩ cái gì, nhưng tôi với cô ấy dù sao cũng quen biết chưa lâu, tôi lại không phải loại người tùy tiện”.
B bật cười, A có phần tức giận: “Anh cười cái gì?”.
B: “Tôi cũng không phải người tùy tiện”, nói rồi cũng bắt đầu cởi đồ.
A: “Anh làm gì thế?”.
B: “Tắm suối nước nóng chứ làm gì”.
Quả thật là tắm suối nước nóng.
B và A mỗi người ngồi một bên, A lật giở tờ tạp chí mà khách sạn tặng, B lại cầm di động, hình như đang nhắn tin. A thấy thật nhàm chán, giơ chân đá đá B: “Haizz, nếu anh không đến có phải tôi được một mình một bể tắm rồi không? Anh nói xem, cái chức chủ biên của anh làm việc có vẻ cũng vất vả quá rồi đấy”.
B đặt điện thoại sang một bên, thoải mái nằm hẳn xuống: “Quen rồi. Cha mẹ đã ly hôn từ lúc tôi bé xíu, tôi sống cùng mẹ. Một người mẹ đơn thân nuôi con nhỏ rất khổ cực, bà thường xuyên làm việc đến rất khuya mới trở về, bởi thế tôi luôn ăn một mình, làm bài tập một mình, xem ti vi một mình…Quen rồi thì cũng chẳng có vấn đề gì nữa cả”.
Không biết có phải do ngâm mình trong suối nước nóng rất thoải mái không mà giọng B chẳng cứng rắn như mọi khi mà trở nên có phần nhu nhược. A nghe anh nói mà thấy chua xót, lập tức tưởng tượng ra hình ảnh một cậu bé bê cái ghế nhỏ ra trước cửa ngồi đợi mẹ về.
A: “Mẹ anh quả thật cũng chẳng dễ dàng gì. Lần trước anh nói bà tái hôn, anh không vui, có phải là sợ người khác cướp mất tình yêu của mẹ dành cho mình không? Không nhìn ra anh còn có bệnh yêu mẹ quá đáng đấy!”.
B không nói gì. Nói thật anh cũng suýt quên mình đã nói với A chuyện này. Mặc dù có thất đức một chút nhưng lần đó quả thật là lừa cậu thôi. Đối tượng tái hôn của mẹ anh cũng đã gặp qua, là một người đàn ông dịu dàng, thành thật, anh rất yên tâm. Hơn nữa anh cũng đâu còn là trẻ con, chẳng có gì phải buồn cả.
A thấy B mãi vẫn chẳng trả lời, dường như còn nhắm mắt lại đầy đau khổ, lòng lập tức căng thẳng, bơi đến bên cạnh B, đưa tay lên che mắt anh lại.
A dè dặt nói: “Không sao đâu, anh đừng đau khổ. Mặc dù mẹ anh có một gia đình mới nhưng tôi tin là với bà, anh vẫn luôn là quan trọng nhất”.
B nhấc tay cậu ra, mở đôi mắt sáng ngời. Anh nhìn A chăm chú, hỏi: “Cậu đối với người khác cũng tốt thế này à?”, còn không đợi A trả lời, B đã hôn lên môi cậu.
Nụ hôn này không nhẹ nhàng như nụ hôn đầu tiên của A và B, cũng không cuồng nhiệt như lần hai người làm tình. Lần này B rất dịu dàng nhưng lại day dưa không dứt, anh rất kiên nhẫn, từng bước từng bước một chiếm đoạt lấy lý trí của A. Anh vuốt ve A, nhịp điệu cực kỳ thong thả, chậm rãi khiến các giác quan của A trở nên mẫn cảm dị thường. Cậu thèm khát những động chạm của B, thậm chí, cậu còn thèm khát có nhiều hơn thế. Tay B ở dưới, dịu dàng mơn trớn nhưng kiên quyết không lại gần nơi quan trọng nhất kia. Mặt A đỏ bừng: Cái tên này, thật quá đê tiện!
Dường như nhìn ra được A đang nghĩ gì, B cười một tiếng, ngậm lấy tai cậu, bắt đầu chậm rãi chuẩn bị cho A, khiến thân thể cậu hơi run rẩy.
B dựa vào bên tai A, nói: “Phòng này cách âm không tốt lắm, tiếp theo đừng kêu ra tiếng nhé”.
Đêm tắm suối nước nóng, mới chỉ vừa bắt đầu.
38
Ba ngày sau lần đi tắm suối nước nóng, A gọi điện cho Ngô Hân, hỏi cô sau giờ làm có rảnh không. Ngô Hân bảo cô cũng đang có việc muốn nói với cậu, hai người liền hẹn nhau ở một quán cà phê. A đến trước, tâm tình rối loạn vô cùng. Hôm nay cậu hẹn gặp là muốn kết thúc cái quan hệ “người yêu” giữa hai người. Lần đó nhất thời nông nỗi đến quán bar mời mấy cô gái uống rượu, trong đó có người là Ngô Hân, khi đi từ quán ra, anh đã hỏi cô: “Hay là, chúng ta thử yêu nhau xem thế nào?”.
Cậu chỉ là buột miệng hỏi thế, chẳng ngờ Ngô Hân lại nhận lời thật. Cậu đã nghĩ: Hay là, cứ yêu thật luôn đi. Nhưng qua cái đêm ở suối nước nóng kia, cậu không thể không thừa nhận, cậu có lẽ là…Tóm lại, cậu chẳng còn mặt mũi nào nhìn cô nàng “bạn gái” này nữa cả.
Một lúc sau Ngô Hân cũng tới. A đấu tranh mãi vẫn chưa mở được miệng, Ngô Hân lại lên tiếng trước: “Xin lỗi, chúng ta chia tay đi”.
A: “…”.
Ngô Hân: “Dù sao lúc đầu cũng đã nói chỉ là thử xem thế nào thôi. Không phải lúc đó anh cũng nghĩ thế sao?”.
Nói thế cũng không sai, có điều sao nghe lại khiến người ta buồn bực thế nhỉ?
A thấy hơi bực: “Tôi có thể hỏi tại sao không?”.
Ngô Hân: “Tôi thích người khác rồi, trong mắt tôi, anh ấy là người đàn ông hoàn hảo. Hơn nữa, tôi cảm giác là anh ấy hình như cũng có ý với tôi”.
A nghĩ: Không đúng, từ lúc cả hai quen nhau đến giờ còn chưa đến một tuần lễ. Hơn nữa còn ở bên nhau đến mấy ngày, cô nàng này gặp người đàn ông “hoàn mỹ” kia ở chỗ nào chứ?
A dè dặt hỏi: “Anh ta là…?”.
Ngô Hân ngẩng đầu nhìn A một cái: “Thật ra nói với anh cũng không sao, là Trầm Hạ”.
Tối đó B đang tăng ca.
Nói là tăng ca nhưng thực ra anh chỉ ngồi ở phòng làm việc, ngẩn người nhìn di động mà thôi. Anh nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn nhấc điện thoại lên, bắt đầu soạn tin nhắn. Kết quả, còn chưa kịp viết xong thì “ầm” một tiếng, chỉ thấy A lửa giận bừng bừng đạp cửa bước vào.
B: “Cậu làm gì thế? Ăn nhầm thuốc nổ à?”.
A cười khẩy một tiếng: “Anh cũng được lắm!”.
B: “Cái gì?”.
A: “Giả vở, còn tiếp tục giả vờ?!”.
A lúc này quả thật là tức điên rồi. Ngô Hân nói với cậu, tối hôm tắm suối nước nóng đó, hai người bọn họ còn nhắn tin cho nhau nữa. Anh ta được lắm, một bên đè cậu xuống, một bên tán tỉnh người con gái khác.
B nhíu mày: “Rốt cuộc là cậu đang nói gì thế?”.
A: “Biên tập đại nhân, ngài cứ muốn tôi nói thẳng ra mới được à? Được thôi, ngài đã chẳng lo mất mặt thì tôi có gì phải để ý chứ. Sao nào, cảm giác tán tỉnh phụ nữ sau lưng tôi rất vui vẻ sao?”.
B nhìn chằm chằm vào A, không nói gì. A thấy anh như vậy, trong tim lập tức lạnh đi. Vốn cậu còn định qua đây xem có nhầm lẫn gì không, nghe xem anh giải thích thế nào. Mà giờ phút này, tình hình trước mắt phải hiểu thế nào đây, im lặng là thừa nhận sao?
B nhìn cậu một lúc, cuối cùng cũng mở miệng: “Cậu tức giận là bởi tôi tán tỉnh người con gái khác sau lưng cậu, hay là vì tôi phản bội tình bạn của cậu, tán tỉnh bạn gái cậu?”.
A bị B hỏi thế thì sững ra: Cậu giống như cô vợ nhỏ chạy đến khiển trách anh thế này là vì…
B tiếp tục nói: “Tôi thừa nhận, tối hôm đó quả thật tôi có nhắn tin với cô ấy, tôi…”.
A vừa nghe thế, lửa giận lập tức bốc lên tận đầu, ngắt lời anh: “Cuối cùng thì anh cũng chịu thừa nhận rồi?”.
Sau đó cậu nhìn thấy di động trên tay B, liền giật luôn lấy, nói: “Vừa mở cửa ra đã thấy tay anh run rẩy một chút. Anh căng thẳng cái gì, chẳng lẽ đang làm chuyện gì mờ ám à?”.
Cậu ấn một phím trên điện thoại, màn hình lập tức sáng lên.
A: “Ái chà, hóa ra là đang soạn tin nhắn. Người nhận: Tinh Tinh[1]! Gọi cũng thân mật quá nhỉ?”.
[1] Tinh Tinh: Có nghĩa là ngôi sao.
A căm tức nhìn B: “Để tôi xem viết cái gì: Anh muốn nói với em, anh thích em, rất thích em. Vì thế, xin em cùng anh…”.
A đọc từng chữ từng chữ một, tức giận quá mức lại hóa cười: “Ra là đã tiến đến giai đoạn tỏ tình rồi à. Có điều vẫn chưa kịp viết xong đã bị tôi làm gián đoạn rồi. Không sao, hai người tâm ý tương thông, không cần viết hết cũng có thể hiểu được nhau. Để người bạn này làm việc tốt, gửi giúp anh nhé”.
Nói xong, A ấn thẳng nút gửi đi.
Chưa đến năm giây sau, trong văn phòng vang lên tiếng nhạc trong trẻo. Đó là nhạc chuông tin nhắn của A.
A ngây ra.
Cậu nghi hoặc rút điện thoại ra nhìn, lại nhìn lên B, dường như nhất thời hoàn toàn mất khả năng suy nghĩ, không biết phải nói gì mới được. B lạnh nhạt nói: “Tôi về trước đây, lúc cậu về nhớ đóng cửa lại”, nói rồi anh cầm chìa khóa đi ra ngoài.
B đi đến bãi đỗ xe, dựa vào xe mình hút thuốc. Anh thấy trong lòng thật rối rắm. Anh hoàn toàn không nghĩ đến mình lại tỏ tình trong hoàn cảnh hỗn loạn này. Nói thật thì từ lúc gặp A đến nay, anh thấy mình không còn là chính mình nữa. A nhìn thì có vẻ thông minh lanh lợi, thực ra lại ngốc hết chỗ nói, đã thế còn là cái loại người tốt vượt mức bình thường, bởi thế anh mới không nhịn được mà lúc nào cũng trêu chọc cậu. Thế nhưng người như vậy lại từ tốn, vững vàng chiếm lấy một chỗ trong trái tim anh. Đã rất nhiều lần anh tự hỏi mình, người này có gì tốt? Song cũng đâu có cách nào? Thích chính là thích mà thôi.
B thở dài một hơi, dập điếu thuốc, mở cửa xe chuẩn bị lái về nhà thì nhìn thấy A thở hổn hển chạy lại.
B nhìn cậu.
Cậu chỉ đứng cách anh có một bước chân, chỉ một bước chân ngắn ngủi, anh có thể vươn tay ôm lấy cậu. Nhưng anh không dám, anh phát hiện mình không dám.
A thấy B chẳng có động tĩnh gì thì hơi căng thẳng, bàn tay đang buông thõng bên người lúc thì nắm chặt, lúc lại thả lỏng. Cuối cùng cậu nghiến răng, rút điện thoại di động từ trong túi ra, tiến lên một bước: “Cái này…tin nhắn…anh cho tôi bản hoàn chỉnh đi”.
B bật cười, vươn tay ra ôm lấy cậu.
“Bản trực tiếp, cậu có muốn không?”.
|
39
Chớp mắt đã sắp hết một năm, năm mới đã ở ngay trước mặt, chỉ còn một tuần nữa là đến tết Tây. Thụ vốn định đợt nghỉ này không về, nhưng ở nhà gọi điện lên bảo có việc, cứ nhất định muốn cậu phải về. Chuyện này đã phá hỏng kế hoạch hai người đặt ra từ trước. Công vốn định nhân dịp này đưa cậu về nhà ăn cơm, xem như chính thức ra mắt gia đình, bây giờ chỉ có thể đổi lịch sang Giáng sinh thôi. Cũng may lễ Giáng sinh năm nay trúng vào cuối tuần, tối thứ Sáu thụ liền lôi công ra ngoài dạo phố, chuẩn bị lễ vật cho cha mẹ công. Mua quà cho mẹ Hướng thì rất đơn giản, thụ mua luôn một cái khăn quàng cổ bằng lông dê màu đỏ, vừa ấm lại vừa đẹp. Còn về phần cha Hướng, thụ vốn định mua rượu, công lại nói ở nhà nhiều lắm; thụ muốn mua thuốc lá, công nói nhà nhiều lắm; thụ đổi sang mua trà, công lại tiếp tục nhà nhiều lắm.
Thụ: “…Nhà anh có phải là siêu thị không thế?”.
Công: “…Anh biết có thứ bố anh rất thích nhưng mẹ thì nhất quyết không cho ông mua”.
Công nói đó là một bộ đồ thưởng trà bằng sứ xanh của Nhữ Dao[1]. Thụ nhìn thứ đồ tinh xảo mỏng manh trong quầy hàng, tò mò hỏi: “Bác trai thích trà đạo à?”.
[1] Nhữ Dao: Là loại sứ được hình thành từ cuối đời Bắc Tống, đứng đầu trong năm loại sứ nổi tiếng nhất ở đời Tống. Sứ Nhữ Dao nổi danh về các loại sứ xanh, sứ có cốt mỏng, lớp men dày, có cảm giác như ngọc thạch, mặt men có những vết nứt rất nhỏ. Những tác phẩm của Nhữ Dao để lại cho đời sau chưa đến trăm cái, bởi vậy chúng cực kỳ quý hiếm.
Công: “Không phải”.
Thụ: “Thế sao lại thích thứ này?”.
Công: “…Phòng làm việc của bố anh trước giờ vẫn luôn thiếu đồ trang trí, mà bộ đồ sứ này, bất luận là màu sắc hay phong cách, ông đều thấy rất phù hợp với văn phòng của mình”.
Thụ: “…”.
Tối thứ Bảy, hai người xách theo đồ đoàn đi đến nhà công. Đây là lần đầu tiên thụ gặp mẹ Hướng, mà từ lúc trông thấy cậu, mẹ Hướng cứ nhìn cậu mà cười, cười đến độ mặt thụ đỏ hồng hết lên. Công lấy cái khăn thụ mua ra, nói: “Mẹ, đây là khăn quàng Chiêu Ninh mua tặng mẹ đấy”.
Mẹ Hướng nhìn thấy khăn thì vô cùng hài lòng, lập tức quàng lên, hỏi cha Hướng có đẹp không.
Cha Hướng: “Ừm, không tồi, Tiểu Diệp thật có mắt thẩm mỹ”.
Thụ vội vàng đưa cho ông bộ đồ sứ được bọc cẩn thận: “Bác trai, đây là quà tặng bác ạ. Món quà có hơi chiếm diện tích một tý, cháu thấy bác để vào phòng làm việc là hợp nhất ạ”.
Khóe miệng cha Hướng cong lên: “Cháu thật là…”.
Mẹ Hướng lườm công một cái: “Mẹ không cho bố con tiêu tiền bừa bãi, con liền bảo Tiểu Diệp tiêu tiền lung tung đấy hả?”.
Bốn người ngồi trong phòng khách nói cười một lúc rồi mẹ Hướng vào bếp chuẩn bị cơm trưa.
Cha Hướng: “Tiểu Diệp, qua chơi cờ với bác”.
Đến lúc thụ qua thì đã thấy cha Hướng ngồi nghiêm chỉnh trước bàn cờ, trong tay còn cầm một quân cờ đen, tư thế hạ cờ rất vững vàng.
Thụ: “Bác trai, mong bác hạ thủ lưu tình”.
Cha Hướng: “Ha ha, câu này phải dành cho cháu mới đúng, Tiểu Diệp, đừng thấy bác già mà nhường bác nhé”.
Công ở bên cạnh lầm bầm: “…Cờ ca rô thôi mà, có cần phải thế không…”.
Hai người kia cũng không thèm để ý đến anh, vô cùng vui vẻ chơi cờ ca rô. Công ở bên cạnh nhìn một lúc thấy chán, liền chạy vào bếp làm chân lon ton phụ mẹ. Thụ thấy công vào bếp rồi, liền quay sang nói nhỏ với cha Hướng: “Bác trai, mấy hôm trước cháu học được mấy thế cờ cầm chắc chiến thắng ở trên mạng”.
Cha Hướng tò mò: “Có loại thế cờ đó à?”.
Thụ: “Lát nữa cháu dạy bác, bác đi đánh với Hướng Vãn, hạ bệ anh ấy”.
Cha Hướng: “Được!”.
Quả nhiên một lúc sau, thụ gọi công ra ngoài.
Thụ: “Em toàn thua thôi, đánh không nổi nữa rồi. Anh đến chơi với bác trai đi”.
Công: “Em nói thật hay đùa thế? Dù cha anh thường xuyên chơi cờ ca rô nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể xếp ở hạng trung thôi”.
Thụ: “Em thấy rất lợi hại đấy, anh chắc chắn không thắng nổi đâu”.
Công: “Không thể nào”.
Cha Hướng lười biếng tiếp lời: “Vậy thì đánh cược đi”.
Công: “Cược cái gì?”.
Thụ: “Cháu thấy khăn quàng của bác gái mà kết hợp với áo khoác nữa thì sẽ rất đẹp…”.
Cha Hướng: “Nói mới nhớ, bác gái mấy hôm trước có nhìn trúng một cái nhưng chê đắt quá, không dám mua…”.
Công: “…Cha, định mượn hoa hiến phật[2] thì cũng phải xem bản lĩnh thế nào đã”.
[2]Mượn hoa hiến phật (tá hoa hiến phật): Đại ý là lấy của người này tặng người khác, mình không mất gì mà còn được mang tiếng tốt.
Cha Hướng mặt mày không chút để ý: “Thế thì cứ đánh bình thường thôi”.
Kết quả, chưa đến năm phút sau công đã thua rồi.
Mẹ Hướng bê dĩa đồ ăn nóng hổi ra ngoài nhìn thấy cha Hướng và thụ cười không dứt còn con trai nhà mình thì mặt mày đau khổ liền hỏi: “Sao thế?”.
Cha Hướng vung tay vô cùng hào hùng: “Không có gì, nó vừa thua anh một cái áo khoác thôi”.
Ăn xong bữa trưa, mẹ Hướng ra vẻ thần bí nói muốn cho thụ xem một thứ rất hay ho, sau đó lấy ra một quyển nhật ký. Thụ còn chưa kịp hỏi đây là gì thì đã nghe tiếng công kêu lên thảm thiết: “Mẹ! Sao mẹ còn giữ quyển nhật ký đó làm gì?”.
Mẹ Hướng không thèm để ý đến con mình, quay sang thụ: “Tiểu Diệp, để bác đọc cho cháu nghe, vui lắm!”.
Mẹ Hướng hắng giọng, bắt đầu đọc.
“Ngày…tháng…năm, trời nắng. Hôm nay cô giáo Vương mặc một cái váy màu đen, sau đó cô bắt cả lớp đặt câu theo mẫu ‘Váy đen như…’. Mình đặt câu: Váy đen như quần lót của bố em. Cô bắt mình đứng ngoài cửa lớp”.
“Ngày…tháng…năm, trời mưa. Hôm nay mưa rất to, mình chẳng muốn đi học tý nào, nhưng cuối cùng vẫn phải đến trường. Mẹ cho mình hai cái bánh trà xanh, bảo mình đến trường ăn. Bánh rất thơm, mình ăn vèo cái đã hết. Kết quả, mình bị nghẹn, mở ngoặc, chữ ‘nghẹn’ này viết khó thế, đóng ngoặc.”
“Ngày…tháng…năm, trời mưa. Sao vẫn còn mưa thế! Trời mưa là ông mặt trời đang tưới hoa chăng?”.
“Ngày…tháng…năm, trời âm u. Bài tập hôm nay là viết về ‘Thầy cô giáo của em’, mình viết về thầy dạy toán, mình nói thầy dạy rất hay, có điều đầu thầy hơi nhiều gàu một tý.”
“Ngày…tháng…năm…”
Mẹ Hướng không đọc tiếp nữa, thụ cũng không nghe tiếp được nữa, hai người cười nghiêng ngả. Mặt công đỏ hồng giật lại quyển nhật ký, tức giận nói: “Lần này con nhất định phải đem nó đi”.
Khó khăn lắm mới về nhà được một lần, tối đó công và thụ cũng không vội đi, ở lại nhà công ngủ luôn. Thụ nằm trên gường, nghĩ đến những gì mẹ Hướng đọc trong nhật ký của công khi còn nhỏ, không nhịn được mà cười ha hả. Công bó tay nhìn cậu: “Buồn cười thế thật à?”.
Thụ nín cười, lắc đầu. Công vừa quay người đi lại đã nghe thấy sau lưng vang lên tiếng cười.
Công: “…”.
Mất không ít sức thụ mới dừng lại được, nhìn công ngồi trên bàn hình như đang viết gì đó, liền hỏi: “Anh đang viết gì thế?”.
Công giọng đầy tức giận đáp lại: “Đang viết xấu em”.
Thụ: “…Nhất định phải viết chi tiết một chút đấy”.
Công vứt bút sang một bên, nhào lên gường hôn thụ một cái thật mạnh, sau đó kéo chăn lên: “Đi ngủ!”.
Không biết có phải do lạ gường hay không, sáng hôm sau thụ dậy sớm hơn bình thường. Lúc cậu ngồi dậy chuẩn bị đi đánh răng rửa mặt thì nhìn thấy quyển nhật ký kia nằm trên bàn làm việc. Cậu quay đầu nhìn công một cái: Anh vẫn còn đang ngủ. Thụ cười, len lén mở nhật ký ra, lật đến trang cuối cùng, chỉ thấy trên đó có một hàng chữ được viết cẩn thận bằng bút nước màu đen:
Ngày 2 tháng 9 năm 2011, trời nắng, mình gặp được Chiêu Ninh.
40
Buổi chiều trước tết Tây một ngày, thụ chuẩn bị về nhà. Công chẳng muốn cậu đi chút nào, thụ có phần bất đắc dĩ: “Chỉ ba ngày thôi mà, đến ngày thứ ba là anh lại có thể nhìn thấy em rồi”.
Công mua cho thụ rất nhiều đặc sản của Dương Thành, sau đó còn đưa cậu đến tận chỗ ngồi trên xe. Lúc gần xuống xe, anh nhìn thụ như định nói gì đó nhưng trên xe đông quá, thụ xiết tay anh như muốn an ủi, đưa một ánh mắt ý muốn bảo anh cứ an tâm, lúc này công mới ngoan ngoãn xuống xe. Một ông bác ngồi bên cạnh thụ nói: “Cậu trai trẻ, bạn cậu tốt với cậu thật đấy, giúp cậu xách đồ lên tận trên xe luôn”.
Thụ cười đáp: “Không phải bạn cháu đâu ạ, là người nhà của cháu đấy ạ”.
Lúc thụ về đến nhà thì vừa đúng giờ ăn cơm, thụ nhớ đến bữa ăn lần trước cùng với cha mẹ công, không nhịn được mà tưởng tượng đến lúc công về nhà mình ăn cơm thì sẽ như thế nào. Vừa bước vào trong nhà, thụ hơi ngạc nhiên: Trong nhà hình như có khách. Mẹ thụ vừa thấy con trai về, lập tức cười vui vẻ tiến lại: “A Ninh về rồi, mau lại đây”.
Mẹ Diệp đưa thụ đến trước mặt một đôi vợ chồng tuổi trung niên, nói: “Lão Lý, ông xem, đây là A Ninh nhà chúng tôi đấy, nhoáng cái đã lớn đến thế này rồi. A Ninh, đây là bác Lý, con còn nhớ không? Lúc con còn nhỏ nhà bác ở ngay sau nhà mình, bác còn thường xuyên cho con kẹo ăn đấy”.
Nói thật thì thụ chả nhớ được tý nào hết, nhưng cậu vẫn cười: “Hóa ra là bác Lý, cháu chào bác”.
Bác Lý nhìn thụ, cười đáp: “A Ninh vẫn ngoan ngoãn, lễ phép như trước, đâu có giống con gái bác, còn lỗ mãng hơn cả đàn ông con trai”.
Lời vừa dứt đã nghe một giọng nói mang vẻ hờn dỗi vang lên: “Bố, bố lại nói xấu con rồi!”.
Lúc này thụ mới nhận thấy trong phòng còn một cô gái tầm tuổi mình. Bác gái nhìn con: “Tiểu Tuệ, lúc nhỏ con thích nhất là đi theo sau mông anh Ninh, bây giờ gặp rồi sao không chào anh một tiếng?”. Câu này vừa thốt ra, bốn vị phụ huynh lập tức bật cười. Cô gái tên Tiểu Tuệ kia mặt mày thoắt cái đỏ hồng, nhìn thụ kêu một tiếng: “Anh A Ninh”.
Thụ lúng túng đáp lại.
Đợi thụ về phòng cất đồ xong xuôi thì bữa tối Diệp gia cũng bắt đầu. Trong suốt bữa ăn, các bậc phụ huynh vô cùng thân thiết chuyện trò, liên tục nói mấy câu đầy ẩn ý như: “Tiểu Tuệ nhà chúng tôi còn chưa có bạn trai đây này, cũng muốn tìm cho nó một người con trai hiểu chuyện, đáng tin cậy”, “ A Ninh, mau gắp đồ ăn cho Tiểu Tuệ đi”, “Tiểu Tuệ với A Ninh ở cạnh nhau nhìn xứng đôi thật đấy”…
Thậm chí thụ và cô gái chỉ thuận miệng nói chuyện với nhau mấy câu, các vị phụ huynh cũng có thể cười đầy ẩn ý. Thụ cũng đã đoán ra bố mẹ gọi bằng được mình về chắc là vì buổi xem mắt này rồi, nhất thời cả người như ngồi trên đống lửa. Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến hết bữa ăn, bố Diệp lại nói: “A Ninh à, nhà bác Lý đã mấy chục năm không về đây rồi, mấy năm gần đây thành phố Thanh Châu thay đổi không ít, dù sao ngày mai con cũng rảnh rỗi, hay là đưa Tiểu Tuệ đi loanh quanh chơi đi”.
Bố Diệp vừa nói xong, bác Lý lập tức tiếp lời: “Đúng thế, đúng thế, bọn bác đều già cả rồi, đi lại cũng khó khăn, hai người trẻ tuổi các cháu tự đi chơi là được rồi”, nói xong cả bốn người đều nhìn cậu vô cùng thân thiết. Thụ đành mặt dày mày dạn mà gật đầu.
Tiễn nhà bác Lý đi xong, thụ rốt cuộc cũng nhịn không được: “Bố, mẹ, bố mẹ đây là đang làm gì thế?”.
Mẹ Diệp cười hì hì: “Tiểu Tuệ không tồi đúng không. Năm sau con bé sẽ đến một công ty ở Dương Thành làm việc. Không phải con cũng đang định ở lại đó phát triển sao, về sau hai đứa có thể chăm sóc lẫn nhau rồi”.
Thụ: “Con hiện thời chưa có ý định về mặt này”.
Bố Diệp: “Con xem con nói gì thế. Con cũng chẳng còn nhỏ nữa rồi. Hơn nữa, chúng ta đâu phải muốn con kết hôn ngày bây giờ, cứ thử ở bên nhau cũng chẳng có gì nghiêm trọng cả”.
Thụ: “Bố!”.
Bố Diệp khoát tay: “Được rồi, mai còn phải đưa con gái nhà người ta đi chơi nữa”.
Thụ tức giận nhưng lại không tiện bùng nổ, chỉ có thể ôm tâm trạng bực bội về phòng gọi điện thoại cho công, muốn kể chuyện này cho công nghe. Nhưng gọi đến ba, bốn cuộc đều không thấy nhấc máy.
Ngày thứ hai, đưa Tiểu Tuệ đi tham quan khắp thành phố, có điều thụ từ đầu đến cuối vẫn không tập trung. Theo lý mà nói, công nhẽ ra phải gọi điện lại cho cậu mới phải, nhưng di động mãi chẳng thấy động tĩnh gì. Đến buổi chiều, thụ đưa Tiểu Tuệ đến nhà hàng mà cô đã hẹn với người nhà. Cô gái lấy ra một cái hộp, nói là bố cô gửi tặng bố Tiểu Diệp ít trà, tối qua quên mất không mang sang. Thụ hơi do dự, định từ chối nhưng ngặt nỗi đây không phải tặng cho cậu nên cuối cùng đành nhận lấy. Về đến nhà, mẹ Diệp cứ hỏi mãi hôm nay đi chơi thế nào, tâm trạng thụ vốn đã không tốt, cũng chỉ qua quýt một câu “ Cũng được” rồi đưa hộp trà cho bố mẹ.
Bố mẹ thụ nghi hoặc nhìn một cái rồi mới hiểu ra: Đây rõ ràng là tâm ý của con gái nhà người ta, lấy danh nghĩa bố mình gửi tặng, chắc là sợ bị từ chối thôi. Mẹ Diệp cứ khen nức nở Tiểu Tuệ quả là có lòng, lại cảm thấy có chút không yên. Thế là về phòng lấy ra một món đồ đưa cho thụ, bảo thụ mai đem qua tặng Tiểu Tuệ. Thụ vừa nhìn qua, là một mặt dây chuyền hình Phật bằng ngọc.
Thụ giật mình sửng sốt: “Mẹ! Mẹ đang đùa gì thế?”.
Mẹ Diệp: “Sao vậy? Con không nhớ cái mặt dây này rồi à? Là lúc mẹ đến chỗ con, vị hòa thượng ở chùa Đại Minh hương hỏa hưng thịnh vô cùng tại Dương Thành đã tặng cho mẹ, nói là có duyên. Mẹ thấy món đồ này cũng xem như đã được ban phước, đem tặng Tiểu Tuệ làm bùa hộ thân cũng không tồi đâu”.
Thụ sao có thể không nhớ cái mặt dây này được cơ chứ, miếng ngọc này đúng là đã được ban phước, nhưng là do công mua, sau đó mới nhờ đại sư trong chùa tặng cho mẹ cậu. Công bảo không cần biết thế nào, đây là lần đầu tiên gặp người lớn, theo phong tục của Dương Thành thì nhất định phải tặng quà. Thế là mới nghĩ ra cách lòng vòng này để tặng ngọc cho mẹ thụ.
Thụ: “Không được, cái này không thể tặng được. Đại sư nói có duyên với mẹ nên mới tặng mẹ, mẹ tùy tiện tặng cho người khác thế này sao được”.
Mẹ Diệp: “Sao lại không được? Mẹ với Tiểu Tuệ cũng rất có duyên mà. Thiện duyên là lưu truyền, thanh niên như con sao còn cổ hủ, cố chấp hơn cả mẹ thế? Mẹ nhìn đi nhìn lại, vẫn thấy tặng cái này là tốt nhất”.
Thụ: “Mẹ, không được, cái này tuyệt đối không được đem cho”.
Mẹ Diệp: “Mẹ thấy rất tốt. Dù không phải quý giá lắm nhưng ngụ ý thì rất tốt”.
Thụ: “Ngọc trước giờ vẫn rất đắt”.
Câu này bị bố Diệp ngồi xem bên cạnh đem ra đùa: “Dù sao mảnh ngọc này cũng có phải mẹ con bỏ tiền ra đâu, đắt cái gì chứ?”.
Thụ vừa gấp lại vừa tức, buột miệng: “Bố, mảnh ngọc này là bạn con mua tặng mẹ đấy!”.
Mẹ Diệp nhíu mày: “Con nói Tiểu Hướng ấy hả? Con đùa gì thế, mẹ với Tiểu Hướng chẳng phải thân thích, cũng chẳng có quan hệ gì, sao nó phải tặng mẹ ngọc quý làm gì? Thôi đi, mẹ thấy con là đang cố tìm lý do để không phải đi tặng chứ gì? Mai đem qua đó tặng cho mẹ!”.
Thụ rốt cuộc không nhịn được nữa, đứng bật dậy: “Sao lại không có quan hệ gì, cậu ấy là người yêu của con trai mẹ đấy!”.
|