Sau Khi Tử Vong Thời Gian Quay Trở Lại
|
|
40: kết
Thư Lan khẽ rên rỉ một tiếng, liếc mắt nhìn Tiêu Thịnh Vũ, sau đó giống như nhận mệnh mà nhắm mắt lại.
Tiêu Thịnh Vũ chỉ cảm thấy huyết khí dâng trào, đôi mắt vằn lên tia máu, anh nhất định sẽ không để mình dễ dàng ngã xuống nữa!
Những tên ở đây đều là mấy kẻ đánh đấm chuyên nghiệp, vì thế mà Tiêu Thịnh Vũ không phút nào dám buông lỏng tay chân, bên tai vang vọng tiếng quyền cước lao tới, sau đó anh cũng mạnh mẽ phản kích lại, vài phút trôi qua mà anh còn chưa bị đánh ngã. Sắc mặt Tiêu Cảnh Hoành vì vậy mà càng trở nên khó coi hơn, gã vội vàng giựt lấy băng dính trên tay tên bảo vệ kia hòng muốn tiễn một mạng kia của Thư Lan.
Kẻ vừa mới gia nhập vòng đấu vì mấy quyền kịch liệt của Tiêu Thịnh Vũ mà suýt chút nhất thời không chống đỡ được, một tên khác lại chịu không được mà trực tiếp bị đá ra xa mấy mét. Lúc này Tiêu Cảnh Hoành bên kia đang hưng phấn quấn mấy vòng băng dính trên đầu Thư Lan, đôi mắt cậu bị băng dính che lại nên chẳng thấy gì cả…
Mặc dù không thể thấy gì nhưng cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng đánh đấm xung quanh và nhận ra tiếng rên đau đớn của kẻ khác, sau đó một lát sau, băng dán quấn lấy vòng thứ hai, thêm vài phút sau lại tới vòng thứ ba, lúc này Thư Lan có cảm giác bản thân chỉ nghe thấy tiếng máu chảy ngược, ngoài ra thì cậu chẳng còn để âm thanh nào lọt tai nữa, cuối cùng chỉ có thể cảm giác băng dính càng lúc càng quấn nhiều vòng hơn, bị bịt kín mũi miệng khiến việc hô hấp ngày càng khó khăn, Thư Lan cũng không còn cách nào thở, cậu đành dần rơi vào hôn mê…
Cậu không biết Tiêu Thịnh Vũ thế nào rồi, liệu có phải anh bị đánh ngã hết lần này đến lần khác rồi phải cố vực dậy không, cuối cùng hình ảnh xuất hiện trong đầu Thư Lan là lúc Tiêu Thịnh Vũ đưa ánh mắt đau đớn xót xa về phía cậu, sau đó thì sao…
Chúng ta cứ như vậy sao? Cứ như vậy đi…
Thư Lan vì chói mà tỉnh lại, đập vào mắt đầu tiên là cái trần màu trắng toát, không khí xung quanh có chút lạnh, Thư Lan nghĩ có lẽ cậu đang ở bệnh viện rồi.
Thấy cậu động đậy, ngay lập tức có người liền bước tới: “Cậu tỉnh rồi sao? Để tôi đi gọi bác sĩ.”
Thư Lan đang nghĩ, người này hình như là chồng của Tiêu Thịnh Tình, thật kỳ quái…
“Ba ba~” Một bóng dáng nho nhỏ bỗng nhào tới, đánh gãy suy đoán mờ mịt trong lòng Thư Lan, cậu đưa tay xoa đầu Thư Cách, trong lòng tràn đầy niềm vui, cảm thấy may mắn vì còn giữ được một cái mạng còn sống mà nhìn thấy con trai.
“Hai ngày nay con có ngoan hay không?”
“Có ~ ba ba, con nhớ ba nhiều lắm.” Khóe mắt Thư Cách thoáng chốc đã đỏ hoe.
Thư Lan cảm giác toàn thân vô lực, cậu muốn ôm con trai một cái nhưng cũng đành lực bất tòng tâm.
Lý Sầm gọi bác sĩ tới, sau đó rót một ly nước cho Thư Lan rồi đỡ cậu ngồi dậy, “Tỉnh lại là không sao rồi, uống chút nước trước đi.”
Thư Lan gật đầu, cuống họng cậu khô khốc, sau khi nhuận cổ họng cậu liền nói: “Cảm ơn, sao tôi lại…”
Lý Sầm do dự một hồi rồi đáp: “Là anh hai mang cậu về.”
“Cái đó… Anh ấy đâu rồi?” Trong lòng Thư Lan không khỏi có chút thấp thỏm.
Vẻ mặt Lý Sầm có chút khó coi, Thư Lan đang không yên lòng nên cũng chú ý tới.
“Anh hai có việc phải xử lý, anh ấy nói đợi cậu khỏe rồi về nhà thì anh ấy sẽ tới.”
Thư Lan không thể nói rõ sau khi nghe xong câu ấy thì trong lòng cậu mang theo tư vị thế nào, thật giống như khúc mắc giữa bọn họ dường như đã biến mất, Tiêu Thịnh Vũ cũng đã buông tay, từ đây không ai nợ ai nữa…
Mãi cho đến khi cậu có thể xuất viện mà Tiêu Thịnh Vũ vẫn không đến nhìn một lần, hơn nữa Thư Lan cũng không nghe thấy bất kì tin tức nào của Tiêu Thịnh Vũ, Thư Lan cảm thấy có thể là Tiêu Thịnh Vũ không muốn gặp cậu nữa, nhưng cậu chỉ muốn xác định Tiêu Thịnh Vũ có bị thương nặng hay không, còn Hà Trầm Linh lúc đó bị đâm một dao liệu có mệnh hệ gì không, ngoài ra những cái khác đều không liên quan đến cậu.
Thư Lan ôm con trai về nhà, trong lòng cũng thanh tĩnh lại, còn nhớ lúc đó Thư Lan cứ nghĩ chắc chắn cậu sẽ chết rồi, tâm lực trở nên tiều tụy, sau đó ngay khi Tiêu Thịnh Vũ không để ý điều gì mà hướng đôi mắt ôn nhu về phía cậu, một khắc đó Thư Lan đã nghĩ nếu bọn họ còn sống, như vậy có lẽ cậu sẽ suy xét cùng Tiêu Thịnh Vũ tiếp tục lại từ đầu, nhưng Tiêu Thịnh Vũ lại bỏ đi, như vậy cậu cũng sẽ nên thức thời mà không dây dưa.
Những ngày sau đó vô cùng yên ả, thời gian cũng không bởi vì ít đi một Tiêu Thịnh Vũ mà ngừng chuyển động, Thư Lan đi làm, Thư Cách lại tiếp tục đi học, vô cùng quy luật mà đơn giản, mãi cho đến ngày cái sự yên ắng đó bị đánh phá.
Ngày đó là mùa đông giá rét, mặc dù vậy thì vẫn có vài tia nắng mặt trời chiếu xuống giảm đi phần nào sự rét lạnh của mùa đông, Thư Lan đang muốn đến công ty thì bỗng một người vọt ra từ cửa thang máy khiến cho cậu giật mình.
Tiêu Thịnh Tình nhìn thấy Thư Lan liền kéo tay cậu đi, “Đi theo em!”
“Làm sao vậy?” Thư Lan kinh ngạc hỏi.
“Tiêu Thịnh Vũ muốn gặp anh, đừng hỏi nhiều như vậy, cứ đi theo em đi!” Tiêu Thịnh Tình đưa cặp mắt đỏ hoe cầu xin mà nắm chặt tay Thư Lan không ngừng chạy đi.
Thư Lan bị lôi kéo chạy một mạch không biết trời đất, “Tôi và anh ấy đã kết thúc rồi.”
“Không phải! Không phải đâu!” Tiêu Thịnh Tình không kìm nén được mà rơi nước mắt, “Là em lừa gạt anh, cùng em đến nhìn anh ấy một lát đi, xin anh đó!”
Thư Lan nhìn bộ dáng đau thương đó của Tiêu Thịnh Tình liền loáng thoáng thấy có dự cảm xấu.
Tiêu Thịnh Tình một đường tăng tốc xe trên đường lớn, có khi còn không ít lần vượt đèn đỏ, cuối cùng dừng trước một bệnh viện cô không nói gì liền nắm tay Thư Lan kéo vào một phòng ICU, Tiêu Thịnh Vũ đang nằm trong đó, trên ngực anh cắm đủ dây nhện các loại máy móc, anh không ngừng giãy giụa, sau đó bị y tá ngăn lại, bởi vì vô lực và trông đặc biệt yếu đuối, trong miệng không ngừng nói: “Tôi muốn gặp em ấy, tôi muốn tận mắt thấy em ấy…”
Sắc mặt Thư Lan trắng bệch, cậu còn nhớ kể từ ngày mình được cứu ra thì cũng đã một tháng trôi qua, thế mà Tiêu Thịnh Vũ vẫn còn nằm trong bệnh viện, còn nằm ở phòng ICU nữa, sau đó nếu như anh không tỉnh lại, nếu như anh không đi tìm cậu thì có phải cậu mãi mãi sẽ không biết Tiêu Thịnh Vũ vì cậu mà suýt mất mạng phải không!
Thư Lan cảm thấy cơ thể mình đang run lên, cậu từ từ bước tới, cẩn thận đặt tay mình vào lòng bàn tay Tiêu Thịnh Vũ, anh đột nhiên không giãy dụa nữa, từ từ quay đầu ngơ ngác mà nhìn cậu, hình như rất cố sức mới có thể nắm chặt tay cậu.
Gương mặt kia mới một tháng mà lại tiều tụy đến vậy, anh cũng gầy đi không ít, Thư Lan gần như cưỡng ép đè chặt chua xót trong lòng xuống, viền mắt cậu đỏ hoe, cậu nhẹ nhàng sờ mặt Tiêu Thịnh Vũ, “Em ở đây…”
Tiêu Thịnh Vũ nhìn cậu đến say mê, đôi môi khô khốc giật giật, Thư Lan hít sâu một hơi ghé lỗ tai sát lại mới nghe thấy giọng nói anh ách của Tiêu Thịnh Vũ vang lên, “Có bị thương không?”
Thư Lan cũng không nhịn được nữa, nước mắt rơi xuống mặt Tiêu Thịnh Vũ, anh khó tin cảm nhận được từng đợt ướt át trên mặt, “Làm sao vậy? Có phải là đau ở đâu không?” Tiêu Thịnh Vũ có chút lo lắng nói.
Thư Lan lung tung lắc đầu mấy cái, “Không có, em không đau.”
Tiêu Thịnh Vũ từ từ nở nụ cười, sau đó anh mệt mỏi từ từ nhắm mắt ngủ vùi, chỉ còn tiếng hô hấp nhẹ nhàng vang lên, Thư Lan nắm tay anh, nghĩ thầm: Nếu như anh còn cố chấp chờ em như vậy, nếu như anh cần thì em sẽ ở ngay cạnh anh.
Thư Lan đem mặt kề sát lòng bàn tay Tiêu Thịnh Vũ, bác sĩ và y tá trong phòng thấy thế cũng lặng lẽ lui ra ngoài.
Tiêu Thịnh Tình đứng ở bên ngoài, khịt khịt mũi, mãi đến tận khi Thư Lan đi ra, hai người lại cùng bước trên hành lang bệnh viện.
Tiêu Thịnh Tình có chút nghẹn ngào nói, “Đừng trách em không nói cho anh biết.”
“Vào lúc ấy anh của em thật sự không thể gượng nổi, còn thổ huyết nữa, em nhớ khi ấy còn trải qua hai lần kịch bệnh, lúc đó em cứ nghĩ anh ấy sẽ không thể vượt qua.”
“Anh hai yêu anh như vậy, nhất định cũng hi vọng anh có thể sống tốt, cho nên em mới bảo Lý Sầm không nói cho anh biết…”
“Em chỉ ước, giá như các anh có thể như trước kia…”
Thư Lan nghe tiếng bước chân rời đi của Tiêu Thịnh Tình mới phát giác ra cơ thể lạnh giá vừa rồi cũng đã dần ấm lại.
Cậu nghĩ, nếu như anh ấy còn sống thì đối với cậu mà nói chẳng điều gì có thể may mắn hơn thế.
|
41: Ngoại truyện 1
Vết thương của Tiêu Thịnh Vũ quả thật rất nặng, nội tạng suy yếu nên thời gian dưỡng bệnh ở bệnh viện rất lâu.
Thư Lan liền dứt khoát dành ra hai ngày cuối tuần đến chăm sóc cho Tiêu Thịnh Vũ, sáng sớm đưa con trai đến nhà trẻ, sau đó nấu cháo mang tới cho Tiêu Thịnh Vũ, đến lúc Tiêu Thịnh Vũ tỉnh lại vừa lúc ăn khi còn nóng, có lúc anh lại ngủ rất lâu, bệnh tới như núi sập, tuy rằng tình trạng của Tiêu Thịnh Vũ có chút chuyển biến tốt nhưng cơ thể anh vẫn tương đối yếu, mà từ ngày tỉnh lại đó, Tiêu Thịnh Vũ lúc nào cũng cảm thấy rất buồn ngủ, bác sĩ có dặn dò phải chăm sóc thật tốt thì anh mới mau chóng khỏe được, vì vậy mà cậu đối với việc chăm sóc Tiêu Thịnh Vũ rất tận tâm. Nhưng mà chỉ cần anh vừa mở mắt liền nhất định muốn nhìn thấy Thư Lan, không phải trưng ra bộ mặt khó coi, thì cũng bướng bỉnh không chịu phối hợp điều trị, dọa y tá run cầm cập, giận mà không dám nói gì.
Thư Lan nấu cháo rất thanh đạm, cải xanh gọt đến nhỏ vụn, Tiêu Thịnh Vũ từng mang vẻ mặt oan ức kháng nghị việc cả tháng qua anh không được ăn được một chút thịt, vì vậy mà Thư Lan liền bỏ thêm một ít thịt băm vào đó, tuy nhiên cơ thể Tiêu Thịnh Vũ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục nên không thể ăn quá nhiều thịt.
Tiêu Thịnh Vũ dựa vào đầu giường, tội nghiệp mà nhìn Thư Lan, Thư Lan ngồi bên cạnh múc cháo, sau đó đưa cái muỗng cho Tiêu Thịnh Vũ nhưng mãi mà anh chẳng chịu tiếp lấy.
“Sao vậy?” Thư Lan thở dài, vị đại gia này lại có gì không hài lòng sao?
“Em đút cho anh đi.” Tiêu Thịnh Vũ rất mặt dày mà mở miệng “a” một cái.
Thư Lan giật giật khóe miệng, “Anh còn nhỏ sao? Tự mình ăn đi, ở nhà Thư Cách toàn tự mình ăn cơm không đấy.”
“Tay anh đau lắm,” Tiêu Thịnh Vũ vươn tay phải ra, mu bàn tay bị kim đâm đến xanh tím, trông rất là đáng thương, Thư Lan nhìn thấy thế liền mềm lòng, đút thì đút vậy, dù sao nếu bị người khác nhìn thấy thì người mất mặt chẳng phải là anh ấy sao.
Cái muỗng theo miệng bát khuấy quanh, khói nóng theo đó bốc lên nghi ngút, Thư Lan còn rất tỉ mỉ thổi nguội mới dám đưa đến miệng Tiêu Thịnh Vũ, Tiêu Thịnh Vũ xuyên qua màn khói mông lung mà nhìn Thư Lan, cảm thấy cuộc sống như bây giờ thật là tốt đẹp. Đúng là người tình trong mắt hóa Tây Thi, Tiêu Thịnh Vũ nhìn thế nào cũng thấy Thư Lan nhà mình vừa đẹp trai lại tốt tính, đơn giản sống với cậu thế này đến cuối đời cũng không thấy buồn chán tí nào.
|
42: Ngoại truyện 2
Bệnh viện nhiều người nhiều miệng, có lúc chuyện bát quái nơi đây lại lan truyền rất nhanh.
Ví dụ như cái tên đàn ông lạnh lùng nằm trong phòng bệnh nào đó sẽ xuất viện ngày hôm nay, nghe người ta nói lúc anh ta mới nhập viện thì trên lưng bị đâm một nhát, suýt chút nữa liền bỏ mạng, suốt thời gian nằm viện luôn có em trai túc trực bên cạnh, hai người lại diễn một màng huynh đệ tình thâm khiến cả bệnh viện ai nhìn cũng đỏ mắt.
Lại ví dụ như cái tên đàn ông nằm ở phòng ICU nào đó lại ầm ĩ đòi gặp ai đó, không biết chuyện còn tưởng hắn muốn gặp vợ (Mà quả thật đợi lão bà mà, 囧). Sau đó, mỗi khi thanh niên tuấn tú ôn hòa tới đều có thể thành công động viên tên đàn ông ầm ĩ ấy, rồi thân thiện tặng một túi quà nhỏ cho y tá, đó có thể là chocolate hoặc bánh bích quy, quà nhỏ mà đầy ắp tấm lòng, do được mỹ nam tặng chocolate nên các cô quyết định không thèm để ý tới tên đàn ông xấu xa chỉ biết làm loạn kia, mặc dù nhìn hắn cũng rất tuấn tú.
Hôm nay Tiêu Thịnh Vũ rất khó chịu vì việc mấy ngày nay không được rửa ráy sạch sẽ, hơn nữa điều làm anh tức giận là đám y tá kia suốt ngày cứ khoe khoang mấy túi chocolate mà Thư Lan tặng, tức thật, anh đây còn chưa được Thư Lan tặng chocolate đâu đấy, hừ!
Sau khi Thư Lan bước vào đã bị Tiêu Thịnh Vũ nắm tay áo kéo đi, không tiếng động mà biểu thị kháng nghị.
Thư Lan cảm thấy số lần mình thở dài càng ngày càng nhiều, cuối cùng đành tỏ ý thỏa thuận: “Để em lau mình cho anh nhé.”
“Còn muốn gội đầu.” Tiêu Thịnh Vũ được voi đòi tiên.
Thư Lan tốt tính mà gật đầu, cậu chỉnh nhiệt độ nước vừa vặn, đầu tiên giúp Tiêu Thịnh Vũ cởi áo ra, theo đó hiện lên những vết thẹo chồng chất như một huân chương của một người đàn ông, nhưng càng nhìn chỉ càng khiến Thư Lan đau lòng, phần lưng Tiêu Thịnh Vũ vì hơi gầy, gân cốt và cơ nhục hiện ra rõ ràng, vết thương lại đầy rẫy qua thời gian chỉ còn lại một mảnh nhạt màu khá nông.
Tiêu Thịnh Vũ ngoan ngoãn tùy ý để Thư Lan lau, vẻ mặt anh tỏ ra rất hưởng thụ, lười biếng đến không muốn nhúc nhích, kết quả lúc cầm khăn lau xuống phía dưới Thư Lan liền cứng người, Tiêu Thịnh Vũ tỏ ra lúng túng nhìn xuống thứ đang phản ứng giữa hai chân mình.
Thư Lan lần nữa vắt sạch cái khăn, ném cho Tiêu Thịnh Vũ, “Anh tự lau đi.”
Tiêu Thịnh Vũ sờ mũi một cái, “Cái này không thể trách anh được.”
Vui quá hóa buồn chính là vậy, chưa hưởng thụ hết lại phải liều mạng nhẫn nhịn, chịu đủ dày vò.
Tiêu Thịnh Vũ cầm lấy tay Thư Lan tay đặt ở nơi đó, khàn giọng nói: “Giúp anh chút đi.”
Vành tai Thư Lan đỏ ửng, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, “Bác sĩ nói thân thể anh vẫn còn rất yếu.”
Tiêu Thịnh Vũ nghe thế liền tức giận, nói: “Gạt người, cả nhà hắn đều gạt người!”
Cuối cùng Thư Lan cũng không thể khuyên nhủ anh, chỉ có thể mặt tối sầm giúp anh làm, nhìn biểu cảm thỏa mãn đầy gợi cảm của Tiêu Thịnh Vũ, Thư Lan ngoài khổ nhưng trong lòng vui vẻ nghĩ, đây coi như là bắt được sinh mạng của Tiêu Thịnh Vũ, sau này anh mà dám giở trò gì, cậu liền chặt đứt. (…)
|
43: Ngoại truyện 3
Vào ngày Tiêu Thịnh Vũ xuất viện về nhà, tâm tình của anh không tốt lắm, luôn có cảm giác lo được lo mất, anh sợ Thư Lan chỉ đơn giản vì cảm thấy áy náy mà đến chăm sóc mình, rồi đến khi anh khỏe rồi thì cậu sẽ rời đi, vì thế mà Tiêu Thịnh Vũ vẫn luôn không dám hỏi Thư Lan rằng: Liệu em có rời đi hay không?
Đợi đến khi Thư Lan bước xuống xe lấy hết đồ ra lại phát hiện Tiêu Thịnh Vũ vẫn còn ngơ ngác ngồi bên trong.
Đến gần mới phát hiện khóe mắt Tiêu Thịnh Vũ có chút hồng.
“Đi thôi, về tới nhà rồi.” Thư Lan khẽ nói.
Nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần, chưa kịp quay lại thì Thư Lan đã bị Tiêu Thịnh Vũ đột nhiên ôm lấy, hai tay anh siết rất chặt, cúi đầu dựa vào hõm vai Thư Lan, giọng anh buồn buồn, “Sau khi mang anh về nhà không được rời đi đâu đấy, anh sẽ đau lòng lắm.”
Thư Lan ngẩn người, thì ra Tiêu Thịnh Vũ cũng khát vọng nhận được cảm giác an tâm khi ở bên cạnh cậu, Thư Lan quay người ôm lấy Tiêu Thịnh Vũ, đặt tay lên lưng anh, bắp thịt cứng rắn làm người ta cảm nhận được sự kiên nghị và cứng rắn của anh, nhưng cũng chính thân thể cứng rắn này lại liều mạng toàn lực vì cậu, chính con người này đã đánh đổi tất cả chỉ cần cậu ở cạnh bên anh.
Có thể… sau này sẽ chẳng có ai thật sự quan tâm mình như anh ấy, Thư Lan nghĩ, thôi thì cứ như vậy mà sống đi…
|
44: Ngoại truyện 4
Tiêu Thịnh Vũ còn nhớ thật lâu trước đây có nói muốn chuẩn bị mọi thứ thật tốt cho tổ ấm của hai người, cũng có chút loáng thoáng nói với Thư Lan, vốn nghĩ rằng Thư Lan sẽ không đồng ý thế nhưng không ngờ cậu lại trực tiếp hỏi anh: “Lúc nào chúng ta đi xem mấy vật dụng gia đình đây?”
Tiêu Thịnh Vũ cao hứng vô cùng, không nói gì liền đẩy ngã Thư Lan lên salon, sau đó chà xát cọ cọ lên người cậu, hôn lung tung lên mặt cậu, quấy đến nỗi Thư Lan không đẩy ra được liền nằm yên tùy anh muốn làm gì thì làm, mãi đến có chút không thở nổi thì con sư tử lớn trên người mới chịu bò dậy.
Tiêu Thịnh Vũ ôm cậu, cảm thấy chưa bao giờ anh cảm thấy thỏa mãn hơn thế này.
Chính vì vậy mà sáng sớm chủ nhật, cả nhà họ đã dậy từ sớm để đi đến cửa hàng nội thất, Tiêu Thịnh Vũ đặt Thư Cách ngồi trên cổ cứ thế mà đi, đây là lần đầu tiên Thư Cách được đãi ngộ thế này, nó cao hứng cười khanh khách không ngừng, trái lại Thư Lan đang đi ở phía sau cứ lo lắng không thôi, mồ hôi trên trán nhễ nhại nhưng cậu không chút quan tâm mà chỉ lo nhắc nhở hai người phía trước phải thật cẩn thận.
Thư Lan cầm cuốn catalogue, rất vừa ý với những vật dụng nội thất mang lại cảm giác ấm áp cho căn nhà, Tiêu Thịnh Vũ gật gật đầu, tuy rằng anh có đủ thực lực kinh tế để mua những đồ nội thất tốt và tinh xảo hơn vậy, thế nhưng đây là nhà của bọn họ, cái việc “có hoa không quả*” thì không được tốt lắm, Thư Lan cũng sẽ không thích. Mọi thứ đều thuận theo ý Thư Lan nhưng đến khi lựa giường anh lại kiên quyết tự mình chọn lựa, Thư Lan có chút kỳ quái nhìn Tiêu Thịnh Vũ nhưng không phản bác gì, trong lúc đó thì Tiêu Thịnh Vũ đã mang theo bụng dạ đen tối liên tưởng đến việc sau này sẽ đẩy ngã Thư Lan lên giường như thế nào, vì vậy mà tiêu chí chọn giường của anh đầu tiên đó là kích thước phải thật lớn, hơn nữa còn mềm mại co dãn mười phần!
(*Có hoa không quả: Chỉ có vẻ ngoài hào nhoáng, bên trong trống rỗng.)
Còn chưa dạo phố xong thì cả ba đã mệt lã, vì vậy mà họ quyết định tìm chỗ nghỉ ngơi trước. Tiêu Thịnh Vũ ngồi bên trong quán KFC với Thư Lan lặng lẽ trông coi Thư Cách đang chơi trượt ván bên kia, sau đó đem miếng khoai lang đã chấm tương cà đút cho cậu, hành động thân mật đó khiến hai má Thư Lan ửng hồng, cậu ngượng ngùng nhìn quanh trái phải xem ai có nhìn thấy cảnh thân mật vừa rồi không, Tiêu Thịnh Vũ ôm lấy khóe miệng cười khoan khoái, đang muốn nói lời chọc ghẹo cậu thì anh đột nhiên nhìn thấy một người —— đó là Chung Kình.
Thư Lan thấy vẻ mặt Tiêu Thịnh Vũ cứng ngắc liền kỳ quái hỏi: “Làm sao vậy?” Sau đó lần theo ánh mắt của anh cậu nhìn thấy Chung Kình đang ngồi cùng một cô gái trẻ trong một góc khác của quán KFC, Chung Kình cảm nhận được ánh mắt của hai người nhìn sang, hắn có chút ngạc nhiên, sau đó mặt không thay đổi gật đầu chào hai người một cái.
Thư Lan cũng không phản ứng gì, nhưng thấy vẻ mặt ghen tuông kia của Tiêu Thịnh Vũ cậu liền cảm thấy có chút buồn cười, sau đó không quản Chung Kình có để ý hành động này hay không, cũng vươn tay lấy một miếng khoai lang đút con sư tử lớn nhà mình, “Ngoan, đừng nổi giận nữa.”
Sau đó chúng ta lại tiếp tục sống cuộc sống tốt đẹp của hai người.
Toàn văn hoàn
|